[Trư Trảo Hệ Liệt] Chém Không Đứt Đích Hàm Trư Trảo
|
|
Oa! Kì Hạnh Chi càng thêm hâm mộ ,“Anh ta là nhà thiết kế sao? Sao có thể tặng thầy bộ đồ xịn như vậy?”.
Cái này! Mục Sam nghĩ nghĩ,“Kỳ thật anh ta là nhân viên phụ trách quét dọn, bộ quần áo này là hàng lỗi, cho nên mới không cần, đem cho người dọn vệ sinh .”.
Cái lý do trăm ngàn lỗ hổng như vậy bất cứ người bình thường nào cũng không có khả năng tin tưởng, nhưng Kì Hạnh Chi đơn thuần như tờ giấy trắng liền tin sái cổ,“Thầy ơi! Em tốt nghiệp xong thầy giới thiệu em đi làm người dọn vệ sinh được không? Em muốn đến đó quét dọn!”.
Xì! Mục Sam thật sự buồn cười, ôm bụng cười ha ha,“Đứa ngốc! Người dọn vệ sinh có gì hay ho mà làm? Em cho là mỗi ngày có thể được một bộ quần áo a? Người ta làm bao nhiêu năm cũng chưa được đụng đến một lần đâu! Thôi được rồi, chuẩn bị dọn bàn ăn cơm!”.
Kì Hạnh Chi nhất thời nhụt chí, thật vất vả mới tìm được mục tiêu sống lại một lần tan biến. Lại không cam lòng hỏi,“Thầy ơi, vậy di động của thầy làm sao mà có? Cũng là nhặt được?”.
Mục Sam vò đầu,“Này…… không phải là nhặt được, bất quá không phải là hàng chính hãng, là…… là hàng nhái bên ngoài.”.
“Hàng nhái mà đẹp thế này a?” Kì Hạnh Chi không thể tin được xem xét kỹ cái điện thoại,“Trách không được không thấy ra mặt hàng này, nguyên lai là giả a!” Cậu bĩu môi trả lại.
Thầy Mục Sam âm thầm đỏ mặt, tổng cộng lời nói dối ngày hôm nay nhiều hơn cả năm trời cộng lại ! Cái di động này là hàng sản xuất đặc biệt số lượng có hạn, ở mấy siêu thị làm sao có bán. Sau này vẫn là nên giấu kỹ, không để cho người ta phát hiện.
Nếu nhắc tới công việc, trong lúc ăn cơm, Mục Sam bắt đầu quan tâm đến một vấn đề,“Kì Hạnh Chi, sau khi tốt nghiệp em có tính toán gì không?”.
Kì Hạnh Chi nghe tới vấn đề làm cho mọi người đau đầu nhất này, cậu cũng chẳng sợ mất mặt, chớp chớp đôi mắt to ngây thơ,“Tốt nghiệp thì kết hôn, kết hôn không được thì học tiếp.”.
A? Mục Sam sửng sốt,“Chẳng lẽ em chưa từng nghĩ tới chuyện đi làm sao?”.
Kì Hạnh Chi lắc đầu,“Em chẳng biết làm gì cả, chỉ biết tiêu tiền! Anh trai em nói em ngu ngốc như vậy mà đi làm thì nếu không phải bị người ta chiếm hết tiện nghi, chính là bị người ta cướp hết tiền!”.
Đây thật đúng là rất tự mình hiểu lấy.
Mục Sam không biết nói gì nữa, bất quá tên học trò này quả thật phi thường đáng yêu, anh cũng thẳng thắn hỏi ra nghi hoặc trong lòng,“Vậy vì sao em lại muốn thầy làm bạn trai em?”
Kì Hạnh Chi không do dự nói,“Bởi vì thầy giống cha.”.
Mục Sam nghẹn cơm, không lẽ mình già đến vậy sao ? Kì An Tu đã hơn năm mươi rồi a.
Kì Hạnh Chi cũng hỏi lại một câu,“Thầy, mối tình đầu của thầy đang ở đâu?”
★ Mời các bạn xem tiếp Chương Pn 11
|
11.
Mối tình đầu của mình đang ở đâu? Mục Sam nhớ đến trong lòng chính là một mảnh ảm đạm,“Tôi cũng không biết.”.
A? Kì Hạnh Chi trợn tròn mắt,“Sao thầy lại không biết cô ấy ở đâu? Chẳng lẽ là thất lạc sao?”.
Coi như là vậy đi! Mục Sam nhíu mày, rất là buồn rầu,“Đến nay chúng tôi đã hai mươi năm không gặp mặt.”.
Kì Hạnh Chi dù thế nào đi chăng nữa thì cũng biết tính toán, nghĩ nghĩ, càng thêm kinh hoảng ,“Thầy nói gì? Tức là mối tình đầu của thầy là năm sáu tuổi?”.
Mục Sam đỏ mặt, thẹn thùng cúi đầu,“Ừ…… Đúng vậy! Khi đó người kia mới hai tuổi!”.
Này…… Này thật đúng là yêu sớm!
Đôi mắt bát quái của Kì Hạnh Chi lòe lòe tỏa sáng,“Thầy, thầy! Kể mau đi!”.
Khóe miệng Mục Sam khẽ nhếch lên ý cười hạnh phúc, cảnh tượng hai mươi năm trước hiện rõ trước mắt.
Ngẫu nhiên đi ngang qua công viên trò chơi, ngẫu nhiên nảy ra hứng thú muốn đi dạo, thế là không cẩn thận bị một chú vịt con lông xù cướp mất trái tim.
Bé con lúc ấy đang ngồi xổm trên đất, nhìn mấy con kiến bò lung tung trong bụi cỏ, quay đầu, lộ ra mấy cái răng trắng bé bé cười với anh, mềm mềm nhu nhu kêu,“Cát cách!”. ( là « ca ca », tại bé con nói ngọng a)
Chỉ có hai chữ thôi, khiến cho ai nghe cũng thấy ngọt ngào.
Bé con này thật vô cùng đáng yêu nga, mặc cái quần đùi, bộ đồ nho nhỏ màu vàng nhạt, trông y như một bé vịt con?
Mục Sam sáu tuổi liền đem bé vịt cố sức bế bổng lên,“Em bé, sao em lại ở đây một mình?”.
Vịt con mơ hồ không rõ giải thích,“Cát cách, phi cơ! Cha, ba ba! Ông ông, cá cá!”.
Tiểu Mục Sam nghe không hiểu lắm,“Anh mang bé đi chơi đu dây được không?”.
Vịt con ở trong lòng tiểu Mục Sam cố sức gật đầu,“Được!”.
Ngày nào đó, một đứa bé trai ôm một đứa bé trai nhỏ xíu khác, chơi toàn bộ trò chơi trong công viên.
Hết chơi ở xích đu lại chuyển sang chơi cầu tuột, chơi chán bập bênh thì chuyển qua trò ngựa gỗ xoay vòng……
Ký ức năm xưa ùa về như thác lũ, có những ký ức qua thời gian thì như những tấm ảnh ố vàng không còn nhìn rõ, nhưng Mục Sam thủy chung nhớ rõ, vịt con gắt gao ôm lấy cổ anh, không ngừng cười khanh khách. Cảm giác hạnh phúc thuần túy cùng khoái hoạt này là lần đầu tiên từ khi chào đời tới giờ Mục Sam mới được trải qua.
“Vịt con à, em về nhà với anh đi được không?” Tiểu Mục Sam lớn như thế này rồi nhưng lần đầu tiên sinh ra một loại cảm giác chiếm hữu, hy vọng có thể cùng một người thiên trường địa cửu, không muốn cô đơn một mình ,“Chúng ta vĩnh viễn ở bên nhau!”.
“Được!” Vịt con ngây thơ không hiểu gật đầu, ngẩng gương mặt sáng lạn như hoa hướng dương nở nụ cười thật tươi, chu cái miệng nhỏ nhắn mềm mại, “chụt” một cái dùng sức hôn lên miệng Mục Sam, còn mang theo một chút nước miếng, lại cảm thấy đáng yêu vô cùng.
Tiểu Mục Sam nhất thời cực kỳ thích cảm giác giống như ăn kẹo đường, ôm lấy gương mặt phấn phấn nộn nộn nhỏ nhắn, trái hôn một cái, phải hôn một cái, cảm giác sao cũng yêu không đủ.
“Đi! Vịt con à, chúng ta về nhà!” Tiểu Mục Sam được đối phương đồng ý, ôm lấy bé con kia chạy ra ngoài.
Bên ngoài công viên trò chơi, hai gã đàn ông cao lớn lập tức nhanh nhẹn đi lên, kinh ngạc nhìn bé con trong lòng Mục Sam.
Tiểu Mục Sam trừng mắt nhìn bọn họ, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên âm trầm,“Em ấy phải theo tôi về nhà!”.
Hai người hai mặt nhìn nhau, thấp giọng trao đổi ý kiến, không cần phải nhiều lời nữa.
Khi sắp ra khỏi công viên, trên bầu trời bỗng nhiên vang lên tiếng ong ong. Vịt con lập tức ngẩng cao cái đầu nhỏ, hai cánh tay mũm mĩm quơ quơ chỉ chiếc máy bay mô hình kêu to,“Cát cách! Cát cách!”.
Mà cùng lúc đó, trên cổ tay vịt con, chiếc đồng hồ điện chợt lóe lóe đèn đỏ, còn vang lên âm nhạc.
Tiểu Mục Sam trong lòng căng thẳng, bản năng cảm giác được nguy hiểm, muốn đem cái thứ đồ dò tim trên tay bé con ném xuống, nhưng khi chạm đến cánh tay nhỏ bé kia, đột nhiên nghĩ đến, bé con còn có người nhà, mình không thể ích kỷ như thế.
Rất nhanh, một đứa bé trai xinh đẹp tầm tuổi Mục Sam tay cầm điều khiển từ xa, đầu đầy mồ hồi chạy tới.
“Ê! Trả em trai lại cho ta!” Đứa bé kia một mặt cảnh giác đánh giá tiểu Mục Sam, một mặt mắng vịt con trong lòng Mục Sam,“Cái đứa ngốc này! Không phải nói em ngoan ngoãn ở trong công viên chơi sao? Cứ chạy loạn khắp nơi! Nếu không phải anh mày thông minh, ở trên tay em trang bị điều khiển từ xa, bị người xấu bắt cóc cũng không biết!”.
Vịt con ngậm ngậm ngón tay, sợ hãi chui sâu vào lòng Mục Sam.
“Bạn đừng mắng em ấy!” Tiểu Mục Sam đau lòng thay vịt con cầu tình,“Bọn mình chỉ đi chơi một chút thôi.”
Mục Sam lưu luyến không rời đem vịt con buông ra, ngồi xổm xuống xoa xoa mái tóc mềm mịn của bé con,“Vịt con à, chờ em lớn lên, anh lại đến tìm em nha! Khi đó, chúng ta sẽ ở bên nhau cả đời, được không?”.
“Được!” Vịt con dễ dàng ưng thuận hứa hẹn cả đời.
“Vậy em phải nhớ nga! Không thể quên, càng không thể nói dối !” Lại một lần nữa hôn nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của vịt con, tiểu Mục Sam dùng sức phất phất tay, nhịn xuống nước mắt sắp tràn ra,“Vịt con, tạm biệt!”
Lần từ biệt này, là suốt hai mươi năm.
Mục Sam không nghĩ đến chuyện đem hồi ức này chia sẻ với bất kỳ ai, sợ rằng mỗi lần nói thì trí nhớ sẽ giảm một phần, vì thế mà chôn thật sâu trong lòng, nói với Kì Hạnh Chi,“Nếu chúng tôi hữu duyên, tôi nhất định sẽ gặp lại em ấy !”.
Kì Hạnh Chi nhíu mày, thay anh nghĩ cách,“Vậy thầy có thể lên mạng đăng tin tìm người a! Nhóm phóng viên săn tin trên mạng rất được, bọn họ tìm người là lợi hại nhất!”.
Mục Sam mỉm cười,“Nhưng khả năng đào bới chuyện riêng tư của họ cũng lợi hại nhất! Tôi không muốn để mọi người đều biết, từ từ tìm đi!”.
Kì Hạnh Chi tò mò hỏi tiếp,“Vậy thầy có nhớ người kia tên gì không?”.
“Nhớ rõ!” Mục Sam gật đầu. Vịt con năm đó dùng giọng nói ngọng nghịu nói với anh,“Em gọi là Ngọc Hồ!”.
Nga! Kì Hạnh Chi gật đầu,“Sau này em mà thấy ai có tên này sẽ nói ngay với thầy!”.
“Cám ơn!” Mục Sam thành khẩn cám ơn, rồi mới giữ chặt lấy Kì Hạnh Chi đã ăn cơm xong đang có ý đồ chuồn mất,“Mau đi rửa chén!”.
Ách…… Bị nắm đuôi rồi ! Kì Hạnh Chi phụng phịu thu dọn chén bát đi vào nhà bếp,“Thày cũng thật là! Tuyệt không lưu tình a!”.
Mục Sam cảm thấy tâm tình rất tốt, ngay cả phiền muộn vì không tìm thấy vịt con cũng đều trở thành hư không, đứa học trò này thật là hảo đáng yêu nga!
Thừa dịp rảnh rỗi, lấy ra bức tranh mới vừa phác họa buổi sáng định vẽ tiếp. Nghĩ nghĩ, lại nhìn trộm Kì Hạnh Chi đang phụng phịu, lóng nga lóng ngóng rửa chén, thế là vung tay họa ra một bức tranh châm biếm.
Đợi đến tối dẫn cu cậu đi ăn thịt nướng quay về xong, nhất định phải vẽ một bức tranh tiểu quỷ tham ăn.
Trong khi Mục Sam hoàn toàn không để ý, cây cọ vẽ dùng tốc độ kinh người lướt trên mặt giấy, họa ra không biết bao nhiêu bức tranh, mà đối tượng trong tranh, đương nhiên đều chỉ có một người.
Lại đến cuối tuần, heo cha cuối cùng khai ân gọi điện thoại tới đón con về nhà .
Thầy Mục Sam đầu tiên là thở phào nhẹ nhõm một hơi, lập tức lại cảm thấy có chút buồn bã mất mát. Gian phòng bỗng dưng trở nên lạnh lẽo, chỉ còn có một mình anh, cảm giác hảo tịch mịch, hảo cô đơn.
Mở ra chiếc hộp quý giá giấu trong phòng ngủ, bên trong là tranh vẽ một đứa bé mặc bộ đồ vàng nhạt, dáng điệu thơ ngây khả cúc, tuy nhiên gương mặt lại không được vẽ.
Nếu không phải vì muốn ghi nhớ bộ dáng của vịt con, anh sẽ không bỏ ra tới mười năm đi học vẽ, thế nhưng đến khi mà anh có thể cầm bút vẽ thành thạo thì, gương mặt của người kia đã không còn nhớ rõ nữa.
Mục Sam thở dài, đây là bức họa giống như trong hồi ức của mình nhất. Dù cho bản thân không muốn quên đi, thế nhưng thời gian tựa như dòng nước cứ bào mòn ký ức, từng chút từng chút cuốn đi hết, ký ức mới lại được thay vào.
Ngón tay lướt trên mặt tranh sơn dầu lạnh lẽo, Ngọc Hồ, em rốt cuộc là đang ở đâu?
Kì Hạnh Chi trở về nhà, một nhà già trẻ đều xông tới, hỏi.
Khi nghe nói tiểu Phượng hoàng nhà mình hiện giờ đã có thể giặt quần áo rửa chén, còn có thể đánh sữa đậu nành, nấu cháo,.. người một nhà đều là khó có thể tin.
|
Chỉ có Diêu Nhật Hiên vỗ tay khen ngợi,“Thầy Mục quả nhiên dạy tốt! Đứa nhỏ lớn đến thế này rồi, đáng lẽ nên dạy cho nó từ sớm.”.
Heo ông tuy rằng đau lòng cho cháu mình, nhưng cũng âm thầm gật đầu, Mục Sam không hề vì Kì gia có tiền mà chăm sóc cho cháu mình đủ mọi bề, không nuông chiều không dung túng, có thể dùng tâm tư bình thường đối xử với nó, phi thường tốt!
“Vậy mối tình đầu của thầy Mục thì sao? Con nghe được gì rồi?” Kì An Tu thực quan tâm vấn đề này. Nếu tên thầy giáo nhóc con kia tình cảm quá sâu nặng, yêu đến chết đi sống lại, vậy thì nhà chúng ta cũng không có cách nào chia rẽ người ta được.
Kì Hạnh Chi thẳng thắn đáp,“Là đứa bé trước đây thầy gặp, bây giờ còn đang tìm, không biết đang ở đâu.”.
Nga! Người lớn trong nhà nhất tề gật đầu, trong mắt tràn đầy ý xấu, Thượng Đế xin phù hộ cho cậu ta tìm không thấy! Hoặc khi tìm được thì người ta là hoa đã có chủ.
“Tiểu Vận Phúc, vậy con cần phải nắm chặt nga!” Heo cô khuyến khích thằng cháu,“Thầy tiểu Mục nhân cách rất tốt, con nên thừa dịp cậu ta chưa tìm được ý trung nhân, bắt được trái tim cậu ta!”.
A? Kì Hạnh Chi không rõ,“Thầy đã có người yêu, nếu như con chen vào chẳng phải sẽ thành kẻ thứ ba sao?”
“Ngốc quá!” Heo cô gõ vào đầu cậu,“Cái gì mà kẻ thứ ba, nói khó nghe quá! Nam chưa cưới, nam chưa gả, lại không có hôn ước, đâu có tính là bên thứ ba. Mối tính đầu kia chẳng qua chỉ là giấc mộng thời thơ ấu của tiểu Mục thôi. Nhưng mà con thì không giống vậy, con là người thật sống bên cạnh cậu ta, đương nhiên con mới là người xứng đáng hơn rồi a!”.
Là như vậy sao? Kì Hạnh Chi nhíu mày suy tư,“Nhưng mà cô bảo con phải làm sao thì thầy mới có thể thích con được?”.
“Này a, đương nhiên là thuận thế mà làm !” Heo cha truyền thụ kinh nghiệm,“Đầu tiên cần phải biết được cậu ta yêu thích thứ gì rồi mới thuận thế tấn công vào đó. Ví dụ như ba của con thích ăn đồ ngọt, khi cha theo đuổi ba ba con phải tìm hiểu toàn bộ các tiệm bánh ngọt trong thành phố. Khi đó ba ba con yêu thương nhất là anh trai con, vì vậy cha liền nhất định phải trăm phương nghìn kế tạo quan hệ tốt với anh con. Tích cực biểu hiện, dũng cảm hành động! Biết người biết ta, mới có thể bách chiến bách thắng!”.
“Có đạo lý!” Chú lên tiếng ủng hộ,“Muốn chiếm được trái tim đàn ông thì phải chiếm được bao tử của anh ta trước ! Chú dạy cho con mấy món ăn!”
Kì Hạnh Chi bĩu môi,“Nhưng mà con không thích nấu cơm, đều là thầy nấu cơm cho con ăn nga!”.
Heo cha lại nhảy ra,“Vậy thì khi mà cậu ta nấu cơm cho con ăn, con phải biểu hiện ra dáng vẻ ngọt ngào hạnh phúc, giống hệt như cha đối với ba ba con vậy, dù cho ba ba con nấu ăn dở ẹt thì cha cũng sẽ mỉm cười ăn hết toàn bộ!”
“Khi nào thì em nấu ăn dở ẹt hả? Anh đừng có mà sống trong phúc mà không biết phúc, cho anh ăn là tốt lắm rồi, còn chọn tam lấy tứ! Mau tránh ra!” Diêu Nhật Hiên nhéo ông chồng một phen, tiến lên nói ra suy nghĩ của mình,“Tiểu Vận Phúc đừng nghe lời cha con, con là như thế nào thì cứ giữ nguyên như thế. Nếu như thầy tiểu Mục yêu con thì bất kì điểm nào của con cậu ta cũng yêu cả, không cần cố ý đi lấy lòng người ta mà làm những chuyện mình không muốn, đây không phải là chuyện tốt mà là đầu cơ trục lợi.”.
“Sao có thể nói như thế chứ?” Heo cha kích động biện luận với dựng phu*,“Năm đó chẳng phải anh như vậy mới khiến em động tâm sao?”
(*)tương đương thai phụ
Hừ! Dựng phu không thừa nhận,“Khi đó em là không còn cách nào khác, vì đứa nhỏ mới kết hôn với anh.”.
Oa nha nha nha! Heo cha trở nên khẩu bất trạch ngôn(*),“Nếu không làm em động tâm trước, chúng ta sao có thể có đứa nhỏ?”.
(*)đại loại là lúng túng, nói không suy nghĩ
“Anh còn dám nói? Năm đó rốt cuộc là anh làm gì với em?” Dựng phu xắn tay áo lên đòi nợ cũ,“Rõ ràng chính là leo lên xe trước rồi mới trả tiền!”.
Sau đó là mấy lời thiếu nhi không nên nghe. Heo ông ho khan hai tiếng, đem phu phu, vợ chồng tất cả đều đá về phòng. Mặt mang theo nụ cười hiền lành,“Tiểu Vận Phúc, đừng nghe bọn họ, đến đến đến, ông sẽ dạy con nên làm gì.”.
Cái đám ngu ngốc đó, sao lại xem nhẹ một vấn đề quan trọng chứ, tiểu Mục rõ ràng đã muốn thích tiểu Vận Phúc rồi?
Heo ông đa mưu túc trí dạy cháu,“Con không cần cố ý làm cái gì, cũng không thể không làm gì, chỉ cần giúp một chút là tốt rồi.”.
Lời này sao cao thâm quá a? Kì Hạnh Chi lĩnh ngộ không được.
Không sao cả, ông dạy thế nào thì cứ nghe theo là được rồi !
|
12. Thứ bảy, buổi tối ăn cơm, không có con heo con vụng về ở bên cạnh, gian phòng thật lạnh lẽo.
Chủ nhật, sáng sớm tỉnh dậy, không có con heo lười thích ngủ ngày ở bên, cuộc sống thực không thú vị.
Cả ngày nghỉ, nhìn quanh bốn phía, không có con heo mơ mơ màng màng bên người, ngày trôi qua thật lê thê.
Mục Sam cầm di động xoay tới xoay lui thưởng thức, vô số lần ấn ra dãy số điện thoại kia rồi lại ngắt cuộc gọi, làm cái gì cũng không có tâm tư. Trong đầu chỉ nghĩ, có nên gọi cho tiểu gia khỏa kia một cuộc, hay là nhắn tin?
Nhưng mà nói cái gì đây?
Hỏi cậu ta ở nhà có ổn không? Này không phải rất vô nghĩa sao ?! Cậu ta ở nhà có khả năng không tốt sao?
Vậy hỏi khi nào cậu ta quay lại? Vậy chẳng phải cũng vô nghĩa! Ngày mai cậu ta không phải đã quay lại?
Thầy Mục Sam cái gì cũng nghĩ đến, chính là không nghĩ đến một chuyện, bản thân mình vì cái gì lại nhớ đến tên học trò kia như vậy. Đương nhiên, ngươi nếu là hiện tại hỏi Mục Sam, Mục Sam nhất định sẽ nói, nga, chính là quan tâm một chút, thật sự không có ý gì khác!
Thật sự không có ý gì khác sao? Đó là do Mục Sam còn chưa nhận ra hoặc là không chịu thừa nhận mà thôi.
Mục Sam chưa từng trằn trọc ngủ không được như vậy, lại còn vui mừng chờ mong đến thứ hai.
Ngày mai vừa mở mắt dậy, tiểu gia khỏa xinh đẹp kia hẳn là sẽ mở đôi mắt to mơ hồ xuất hiện ở trước mặt mình đi? Cậu ta đã quên cầm theo cái chìa khóa, khẳng định sẽ tới gõ cửa phòng của mình.
Nếu không, lần tới ở ngoài cửa làm sẵn một cái hộp nhỏ để chìa khóa vào trong đó cho cậu ta.
Nhưng mà…… Cái kia tựa hồ phá hư mỹ quan, vẫn là không cần làm như vậy. Mục Sam nhanh chóng gạt bỏ quyết định của mình, cũng là ẩn ẩn nghĩ đến, tiểu gia khỏa nếu muốn lấy chìa khóa, vậy không thể không đến tìm mình?
Miệng anh bất giác mang ý cười, cuối cùng tiến nhập mộng đẹp.
Anh nằm mộng, mơ thấy mình mang theo Kì Hạnh Chi đi đến khu vui chơi nọ, đang chơi rất vui vẻ, bỗng nhiên, vịt con vàng nhạt chạy ra,“Cát cách!”.
Mục Sam lập tức bừng tỉnh, còn không kịp nhớ đến cảnh trong mộng, liền quên nhất hơn phân nửa.
Trời đã sáng, tiểu gia khỏa sao còn không có trở về?
Mục Sam bồi hồi nửa ngày, viết một mảnh giấy ghi chép dán lên cánh cửa phòng bên cạnh,“Thầy đi dạy, nếu em qua lấy chìa khóa thì gọi điện cho thầy.” Sợ Kì Hạnh Chi không nhớ rõ điện thoại của mình, còn cố ý viết lại một lần.
Nhưng cả một buổi sáng trôi qua, chiếc điện thoại vẫn nằm yên trong túi không hề có tín hiệu.
Mục Sam thật sự nhịn không được, vừa hết giờ dạy liền gọi điện thoại qua,“Kì Hạnh Chi, sao em vẫn chưa tới trường?”
“Thầy ơi, hôm nay em không có tiết học!” Kì Hạnh Chi ở đầu bên kia điện thoại nói theo những gì mà ông nội dặn.
Mục Sam nghẹn lời, Kì Hạnh Chi học đến năm cuối đại học, tính ra thì chỉ còn có nửa học kỳ, trừ bỏ vài môn bắt buộc, quả thật là không cần mỗi ngày đến trường đi học.
“Kia…… khi nào thì em mới đến?” Mục Sam bối rối nghĩ ra một lý do,“Ách, em đã quên không lấy chìa khóa, khi nào đến thì nhớ gọi cho tôi.”
Kì Hạnh Chi vô cũng kinh hãi than thầm, ông nội thật thông minh, sao có thể đoán được tám chín phần mười những gì mà thầy nói?
Cậu tiếp tục đọc tờ ghi lời thoại trong tay đáp lại,“Kỳ thật em ở nhà cũng không có việc gì để làm, định đến thư viện trường đọc sách, nhưng mà ba ba em không thoải mái, không thể đưa em đến trường học, cha thì nói sáng nay sẽ chở em đến trường học, nhưng mà cha thức dậy quá sớm , em lại dậy không nổi, tự mình đi thì bọn họ lại lo lắng……”.
Mục Sam nghe cậu nói như thế, liền nói ngay,“Vậy thầy đến đón em!”
“Vậy không phải rất phiền cho thầy sao?”.
“Không sao đâu ! Khi nào thì em đi được?”.
“Kia như vậy đi, em ăn cơm trưa ngủ một giấc, buổi chiều ba giờ thầy đến đón em được không?”.
“Được”.
Mục Sam vui vẻ ra mặt cắt điện thoại, lúc này cảm thấy tâm tình sáng lạn rất nhiều. Đáp ứng rồi anh mới nhớ tới chiều nay mình còn có tiết dạy, vậy phải làm sao đây?
Có chút không yên tìm một đồng nghiệp đổi tiết, người nọ lại vui vẻ đồng ý,“Không sao cả, anh bận thì cứ đi đi, lần sau tôi có việc thì tới anh giúp tôi là được.”.
Mục Sam nhất thời thở phào một hơi, vô cùng vui vẻ chờ mong đến ba giờ chiều.
Bên kia Kì Dân Hạo theo dõi toàn bộ quá trình, phi thường hài lòng, đôi mắt khẽ nheo lại,“Nhớ kỹ, quay về trường rồi thì vẫn cứ cư xử y như cũ. Cứ ngoan ngoãn nghe lời thầy nói, hảo hảo ở chung, chính là không thể nói cho cậu ta là ông nội cố ý không để cho con đến trường ngày hôm nay, biết chưa?”.
Kì Hạnh Chi đối với ông nội vĩnh viễn là sùng bái, hơn nữa đứa nhỏ này tính phục tùng phi thường cao, thành thành thật thật gật đầu, nên làm gì thì làm cái nấy, nhàn nhã tự tại đợi đến ba giờ chiều.
Diêu Nhật Hiên hoàn toàn không hiểu được hai ông cháu nhà này đang làm cái gì, nhiều lần dò hỏi không có kết quả, buổi chiều vốn muốn gặp Mục Sam một chút, thế nhưng heo ông cố ý không gọi Diêu Nhật Hiên rời giường mà lỡ dịp. Đợi đến khi Diêu Nhật Hiên dụi dụi mắt ngủ thẳng giấc tỉnh lại, tiểu Vận Phúc sớm đã bị người ta đón đi rồi.
Một lần nữa mang theo tiểu gia khỏa trở về trường học, tâm tình của Mục Sam tốt vô cùng, an tiền mã hậu phục vụ cho đứa học trò, sợ rằng làm không chu toàn bị nhà người ta nhìn thấy.
Kì Hạnh Chi thật ra không sao cả, lấy tính cách của cậu, muốn cậu cố ý làm gì thì cậu cũng sẽ làm không được, chính vì thế mà Kì Dân Hạo cứ đơn giản để cho cháu mình tự do phát triển, nhìn ánh mắt của thầy giáo kia nhìn cháu ông thì ông đã biết, Mục Sam đối với tiểu Vận Phúc là phi thường có hảo cảm .
Một lần nữa trở lại cuộc sống chung của hai người, Mục Sam lại càng thêm quan tâm đến học trò của mình,“Em đang học ngành gì?”
“Gia đình học.” Kì Hạnh Chi bắt chéo chân ngồi trên ở sô pha xem mấy trang web linh tinh, cũng không ngẩng đầu lên trả lời.
Ách……Ngành này học cũng không tồi, Mục Sam nghĩ, trách không được tên học trò này cả ngày cứ nghĩ đến chuyện kết hôn, người ta học chính là như thế nào quản lý tài sản,“Kỳ thật, ngành này của em không nhất thiết phải kết hôn sớm, cũng có thể thử tìm công việc mà làm, như là trong khách sạn hội sở, còn có gia chính phục vụ vẫn là cần những người học ngành này như em.”.
Kì Hạnh Chi nhận lấy ly nước chanh từ Mục Sam, bĩu môi,“Cái gì em cũng không biết, làm sao mà làm? Với lại dù cho thầy không kết hôn với em, ông nội và cha cũng sẽ sắp xếp cho em đi coi mắt thôi.”
Đợi đến khi kết hôn, tự nhiên sẽ không thể tiếp tục công việc nữa, muốn cậu đi kiếm tiền? Sao có thể được, tiêu tiền thì đúng hơn.
Mục Sam nhíu mày, nhớ tới những lời mà Kì Dân Hạo mới vừa nói với anh“Tiểu Mục a, trong trường của cháu có thầy giáo trẻ hoặc là bạn học của cháu có thể giới thiệu cho Hạnh Chi nhà chúng ta làm quen một chút được không?”.
Nhà bọn họ cũng thật hào phóng, trực tiếp điểm danh một người đàn ông đến chăm sóc cho cháu mình.
Mục Sam trong lòng có chút không thoải mái, dường như có sâu lông đang bò, nghĩ đến bên người học trò mình nhanh chóng sẽ xuất hiện một người đàn ông……
“Kia sao có thể?!” Anh bất tri bất giác nói ra.
|
Kì Hạnh Chi kinh ngạc nhìn Mục Sam, Mục Sam đỏ mặt, ngượng ngùng cúi đầu,“Em chính là…… chính là dù có muốn kết hôn cũng không dễ tìm được người thích hợp nhanh đến như vậy chứ? Không bằng thử ra ngoài đi làm một lần.”
Lý do này đối với Kì Hạnh Chi mà nói thì chẳng hề có sức thuyết phục,“Không lẽ đi làm thì sẽ không phải kết hôn? Còn nếu như muốn kết hôn, vậy không bằng sớm một chút kết hôn. Dù sao có ông nội với cha, bọn họ sẽ tìm đối tượng tốt cho em.”.
Mục Sam không nói gì, tên học trò này khả năng lớn lên trong quan niệm kết hôn là quan trong nhất, trong từ điển của cậu ta, vốn không có hai chữ việc làm.
Bất quá một đứa con trai được nuông chiều từ bé không có chí tiến thủ, lại rất xinh đẹp, ngươi bảo cậu ta đi đâu mà tìm công việc thích hợp đây? Mục Sam nghĩ tới nghĩ lui, dường như cũng thật sự chỉ có dưỡng ở nhà thì mới an toàn.
Ai! Dù sao cũng là chuyện nhà người khác, ngươi đa tâm làm gì a? Quên đi, cứ như vậy mà sống chung đi!
Còn nhịn không được vẫn quan tâm, tương lai của tên học trò này rốt cuộc phải gả cho người như thế nào thì mới tốt đây?
“Thầy Mục!”Thầy dạy âm nhạc, hàng xóm trước kia gọi điện thoại tới,“Tôi có người bạn học cũ mới mở quán bar, đêm nay khai trương, mời mọi người đến ủng hộ! Anh có rảnh không?”.
Mục Sam chần chờ một chút,“Nhà của tôi…… có người”.
“Mang bạn đến cũng được .” Thầy âm nhạc thực sảng khoái nói,“Nhiều người càng thêm náo nhiệt thôi, đều là người trẻ tuổi, cùng nhau đến làm quen một chút cũng tốt a! Chẳng phải anh vẫn độc thân sao? Nói không chừng có thể gặp được ý trung nhân nga! Nếu như anh lo lắng đến chuyện tiền nong thì đừng có lo, tôi bao cả, chủ yếu là tạo sân chơi cho bạn bè thôi!”.
Người ta đã nói như thế, nếu không đi dường như cũng quá thất lễ ,“Được rồi, tôi mang theo học trò đến, tối nay chúng tôi còn chưa ăn gì cả, ở đó có gì ăn không?”.
“Yên tâm! Đồ ăn gì cũng có, thịt nướng ở đây rất tuyệt nga, tôi đều thử qua rồi!”.
Vừa nghe đến hai chữ thịt nướng, Mục Sam hoàn toàn không còn do dự nữa,“Vậy cho tôi địa chỉ nhé!” Quay đầu nói với Kì Hạnh Chi“Thầy mang em đi ăn thịt nướng!”.
Quả nhiên, tiểu gia khỏa cao hứng cười tít mắt.
Mục Sam trong lòng khẽ thở dài một cái, đứa nhỏ đáng yêu thế này, thực luyến tiếc “gả” ra ngoài a! Dù rằng mình mới nuôi chưa được bao lâu.
|