Bánh Bao Nhà Ai
|
|
Nhưng giờ thì sao? Cháu trai ông không có, con dâu cũng không nốt, quan trọng nhất là, thằng con thứ nó ghi hận ông! TAT ông thiệt là đáng thương mà. Lão quản gia tiếp tục họa vô đơn chí, lấy di động ra, bấm bấm vài cái, tiến đến trước mặt Tư Không Khải, vẻ mặt kẻ trộm đắc chí nói, "Lão gia, ngài xem, đây là tin nhắn hôm trước đại thiếu gia gửi cho tôi, là tiểu tiểu thiếu gia, có đáng yêu không này?" Đôi mắt hình tam giác của Tư Không Khải lóe sáng dữ dội, vươn người lại gần xem xét tỉ mỉ, hận không thể chui đầu vào di động. "Hở? Nhóc con này nhìn thật khỏe mạnh, ông xem, trắng trẻo non mềm, đôi mắt to này, ừm, rất hữu thần, giống ta! Nhìn tay chân thế này, mai sau nhất định sẽ rất cao to, giống bố nó! Cười đến là ngọt ngào, vừa nhìn đã biết là đứa nhóc ham ăn. Mẹ nó khẳng định rất xinh đẹp, bằng không sao có thể sinh một đứa nhỏ bụ bẫm đáng yêu như vầy, nhưng mà di truyền nhà ta đúng là quá tốt, nhóc con này cực kì giống Viêm Nghiêu hồi nhỏ!" Vừa nhìn vừa nói thầm, ôm di động không nỡ rời tay. Nhưng ông vẫn chưa chắc chắn lắm, "Đây đúng là cháu cưng của ta?" Lão quản gia gật đầu, "Đương nhiên rồi" Huyết thống nhà Tư Không bọn họ có thể tùy tiện lẫn lộn sao! Tư Không Khải nháy mắt mấy cái, vẻ mặt gian xảo cực kì, "Sao ông rõ thế?" "Hôm qua tôi đã đi nhìn xem rồi, đến nhà trẻ xem" Giành lại di động, lão quản gia đứng dậy rời đi, cứ để cho lão gia phiền não một mình thôi! * Posted in 0406theyoosupark.wordpress.com * Ô Thuần Nhã bế bánh bao về phòng trọ nhỏ trước kia, đương nhiên, là thừa dịp nam nhân vào thư phòng gọi điện thoại mà lén lút trốn đi. Bánh bao khó hiểu nhìn cha nhóc, lo sợ một thân áp suất thấp của cậu mà không dám mở miệng hỏi, nhóc sợ cha nhóc lại chạy mất, đến lúc đó thì to chuyện rồi. Trở về nhà, Ô Thuần Nhã tắm rửa sạch sẽ cho bánh bao, sau đó liền bế bánh bao còn đang ngơ ngác ngồi trên giường, trên TV chiếu bộ phim truyền hình ngôn tình luân lý gia đình cũng không thu hút được sự chú ý của nhóc, nhóc lắc lắc thân mình béo múp hỏi cha, "Cha, cha tức giận sao?" Ô Thuần Nhã chớp mắt mấy cái, cười một nụ cười cực kì thảm thương. "Con à, bố con sắp kết hôn rồi" ".......Dạ?......." Bánh bao kinh ngạc. Bánh bao há to miệng, đến độ có thể nhìn thấy cái lưỡi hồng nhạt ẩn sau hàm răng trắng đều tăm tắp. "Cha, cha nói gì vậy?" Nhất định vừa nãy nhóc đã nghe lầm rồi. Ô Thuần Nhã xoa đầu nhóc, cười chua xót, "Bố con sắp kết hôn" "Cùng ai ạ?" Bánh bao nhăn mặt, sao nhóc không biết chuyện này. "Con đã gặp qua rồi, là đại nam hài từng đến văn phòng bố con" Ô Thuần Nhã cảm thấy lúc này ngay cả hô hấp của mình cũng không thuận. Vốn tưởng rằng giờ đã có người hiểu cậu, thương cậu, nhưng hóa ra, là do cậu đã ước cầu quá nhiều. Bánh bao chớp mắt, bàn tay nho nhỏ gắt gao nắm chặt, nhóc nhớ lại nam nhân suốt ngày cứ quấn lấy bố nhóc kia. Đau lòng ôm cổ cha, nhóc nãi thanh nãi tức an ủi, "Nhất định là cha hiểu lầm bố rồi"
|
Ô Thuần Nhã ánh mắt phức tạp nhìn bánh bao, cậu có thể cảm giác được bánh bao rất thích Tư Không Viêm Nghiêu, còn có thể cảm giác được một tháng này bánh bao vô cùng vui vẻ. Nhưng có chuyện, không phải họ cứ muốn thế nào là sẽ được thế ấy. "Ông nội gọi điện tới nói vậy" Từ cổ chí kim hôn nhân đều do cha mẹ làm chủ, tuy chưa từng gặp Tư Không Khải, nhưng có thể sinh ra hai anh em như Tư Không Đặc Dương và Tư Không Viêm Nghiêu, phỏng chừng cũng là người không dễ chung sống, hơn nữa mấy nhà quyền thế, không phải đều chú ý cái gọi là môn đăng hộ đối sao! Bánh bao híp mắt, Tư Không Khải gọi điện tới? Ông lão đó lại đi gây sức ép gì đây! Móng thịt nhỏ vỗ vỗ mu bàn tay lạnh lẽo của cha, nhóc an ủi nói, "Cha đừng thương tâm, con tin rằng bố sẽ không lấy ai ngoài cha đâu" Thấy cha nhóc vẻ mặt không tín nhiệm, nhanh miệng bồi thêm một câu, "Bất kể là nam nhân hay nữ nhân, cha, cha phải tin tưởng bố" Cho dù không tin bố cũng phải tin vào nhóc chứ! Nhóc mới không thèm mẹ kế đâu! Mẹ ruột vẫn là tốt nhất, có mẹ ruột bánh bao mới có thể ăn no. "Khẳng định vậy sao?" Kỳ thật Ô Thuần Nhã cảm thấy mình lại cùng đứa con gần bốn tuổi đi thảo luận vấn đề tình cảm là một chuyện quá sức kì dị, nhưng nếu hiện tại cậu cứ ngây ngốc ngồi không, đảm bảo hiệu quả còn không bằng luyên thuyên nói chuyện với con! Trời biết lúc này cậu đang rối loạn biết bao nhiêu. "Dạ!" Dùng sức gật đầu, bạn nhỏ Ô Trạch Vũ quyết định lát nữa chờ cha ngủ nhóc liền đi gọi điện cho bố, nhóc phải giúp bố coi chừng bà xã! Ô Thuần Nhã khẽ cười, hít sâu thả lỏng chính mình, cậu không thể để con lo lắng. "Mai cha mang con ra ngoại ô chơi, chịu không?" Bánh bao chưa từng về nông thôn, cậu muốn đưa nhóc con này đi xem, coi như là tiếp xúc với thiên nhiên. Bánh bao gật đầu, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi, "Không nói cho bố ạ?" Chẳng lẽ cha vì chuyện này mà phủ nhận toàn bộ những việc bố đã làm? "........Cha không định nói cho y" Ô Thuần Nhã thản nhiên nói, ánh mắt nghiêm túc nhìn con. Bánh bao lập tức thẳng sống lưng, giơ móng nhỏ cam đoan, "Con sẽ không nói cho bố đâu!" Cha nhóc nở nụ cười, cười đến là xinh đẹp, "Ngoan lắm" Tư Không Viêm Nghiêu vào thư phòng gọi điện cho anh trai y, để anh y đến công ty trấn thủ một thời gian, y định mang vợ con đi du lịch, còn chưa gọi xong, quản gia Tào đã vội vội vàng vàng xông vào. "Nhị thiếu gia, Thuần Nhã thiếu gia mang theo tiểu tiểu thiếu gia đi rồi!" "Cái gì?" Tư Không Viêm Nghiêu ngây người. "Mới vừa đi, Thuần Nhã thiếu gia nói muốn mang tiểu tiểu thiếu gia ra ngoài vài ngày, để có thể bình tĩnh suy nghĩ" Tuy rằng không biết giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, nhưng ánh mắt quản gia Tào nhìn Tư Không Viêm Nghiêu có chút không tán thành, thái độ làm người của Thuần Nhã thiếu gia luôn an tĩnh hiền hòa, người giúp việc trong biệt thự đều rất quý cậu, còn cả tiểu tiểu thiếu gia nữa, đáng yêu biết bao nhiêu, nhất định là nhị thiếu gia ăn hiếp người ta.
|
"Alo! Viêm Nghiêu? Sao thế!" Ở đầu dây bên kia Tư Không Đặc Dương cao giọng gầm rú, hy vọng có thể khiến em trai gã chú ý. Tư Không Viêm Nghiêu nhắm mắt, che dấu đi vẻ bạo ngược trong mắt, khoát tay với quản gia Tào ý bảo hắn rời đi, sau đó nhấc chân đạp một cước, loảng xoảng một cái, bùm bùm....Cái bàn gỗ lim bị y đạp lật ngược đổ xuống đất, toàn bộ đồ đạc trên bàn đều rơi xuống. Quản gia Tào ở ngoài cửa sợ đến mức run run, đã lâu chưa thấy Nhị thiếu gia phẫn nộ như vậy, từ khi nhị thiếu gia trở về X thị sống thì chưa từng thấy, y sẽ không phá hủy thư phòng đấy chứ! "...." Tư Không Đặc Dương qua điện thoại quả nhiên cũng nghe thấy một trần ầm ầm, khoa trương nuốt nước miếng, gã run rẩy nói, "Em trai, bớt giận bớt giận, có gì từ từ rồi nói" Tên này sẽ không nổi điên đá văng cả con gã chứ! Không được, gã phải lập tức về nhà. Tư Không Viêm Nghiêu không để ý đến âm thanh truyền ra từ điện thoại, nâng tay ném một phát lên tường, điện thoại liền chia năm xẻ bảy. Ném xong mới sửng sốt, lập tức đi nhanh tới lấy sim điện thoại trong đống sắt vụn, mở cửa thư phòng, ra lệnh với quản gia Tào mặt trắng bệch đứng đó, "Di động" Quản gia Tào mau chóng lấy di động của mình ra, trộm đưa mắt nhìn bên trong thư phòng, tự an ủi chính mình, còn may còn may, cái bàn gỗ lim trăm tuổi mà lão gia thích chỉ mất một chân thôi, trên mặt đất còn một đống mảnh nhỏ, nhìn hẳn là điện thoại di động của nhị thiếu gia. Lắp sim vào điện thoại xong xuôi, Tư Không Viêm Nghiêu ấn dãy số đã khắc sâu trong trí nhớ, như dự đoán bên kia tắt máy. "Cậu ấy cầm bao nhiêu đồ đi?" Quản gia Tào lập tức trả lời, "Không nhiều lắm, chỉ có một vali nhỏ" Tư Không Viêm Nghiêu vẻ mặt âm trầm, một vali nhỏ? Thời điểm hai cha con vào đây sống cũng chỉ mang một vali đó mà thôi. Xoay người lại vào thư phòng, sầm một tiếng đóng cửa lại, cánh cửa chạm đúng vào chóp mũi quản gia Tào. Điện thoại kết nối được tín hiệu, Tư Không Viêm Nghiêu không nói gì, đầu bên kia vang lên một câu vui vẻ, "Anh hai à!" "Người đâu!" Y ngồi lên ghế, trong tay cầm ống đựng bút hình con thỏ bằng đất nặn mà bánh bao từng làm, vừa rồi phát tiết suýt nữa đã ném hỏng nó, may mà thứ này đủ bền chắc. "Đang ở phòng trọ trước kia" Nghe ra khẩu khí y không tốt, nam nhân đầu bên kia cũng mau chóng thu lại sự vui vẻ của mình, "Tôi đến" "Khoan đã, khoan đã, anh hai, chị dâu tức giận rời nhà trốn đi anh lo lắng em có thể lý giải, nhưng anh không biết trong chuyện này vốn dĩ là sai ở anh sao?" Tư Không Viêm Nghiêu lạnh mặt, "Không biết" Đây vốn không phải là vấn đề của y. Nam nhân mắt trợn trắng, châm một điếu thuốc, "Anh hai, trước tiên anh hẳn là nên giải quyết vấn đề, sau đó mới dỗ dành chị dâu trở về" Nghe hắn một câu chị dâu hai câu chị dâu, Tư Không Viêm Nghiêu lửa giận ngập đầu giờ mới giảm bớt một chút. "Còn có anh hai à, dù sao em cũng sẽ giúp anh đi theo chị dâu và cháu trai nhỏ, cho nên anh cứ yên tâm giải quyết vấn đề đi" Trong lòng thầm làm một động tác cầu chúa phù hộ, nam nhân cong miệng cười vô thanh, hắn thích nhất xem anh hai đi xử lý người khác.
|
Tư Không Viêm Nghiêu vẫn còn lo lắng, nhưng đúng là không có cách nào khác để giải quyết chuyện này, tuy rằng thời gian ở chung với Ô Thuần Nhã không nhiều lắm, nhưng y biết tính cách cậu vừa quật cường lại vừa cố chấp, có một số việc không chạm đến điểm mấu chốt của cậu thì thế nào cũng được, còn những chuyện thế này, haiz, xem ra y phải tự kiểm điểm bản thân, lại khiến bảo bối không tin tưởng mình như vậy! Cúp máy, Tư Không Viêm Nghiêu trở về phòng ngủ, đứng ở cửa nhìn vali mở ra mà ngẩn người, bên trong là quần áo của y và một ít vật dụng sinh hoạt của cả ba người bọn họ. Thở dài, y cười khổ một tiếng, rồi nâng tay che mặt, lần này đúng là oan uổng mà. Bánh bao chổng mông nằm bò trên giường, cứ cách năm phút đồng hồ lại nghiêng đầu nhìn cha ngủ bên cạnh, nhóc buồn ngủ lắm rồi, nhưng vì cuộc sống hạnh phúc của bố mẹ, một chút buồn ngủ này tính là cái gì! "Cha ~" Nhóc nhỏ giọng ở bên tai Ô Thuần Nhã gọi một câu, "Cha ~" Gọi gọi thêm câu nữa. Ô Thuần Nhã kỳ thật còn chưa ngủ, lần đầu tiên nhóc gọi cậu đã định đáp lại nhóc, nhưng cậu cảm thấy con mình thực cổ quái, cho nên tiếp tục giả bộ ngủ, quả nhiên.... "Cha sẽ không tỉnh lại đúng không?" Bánh bao vừa ngọ nguậy thân mình béo múp trèo xuống giường, vừa nhỏ giọng nói thầm. Ô Thuần Nhã đảo mắt, không tỉnh. Hai bàn tay thịt lén lút cầm lấy điện thoại di động để ở bên cạnh, lặng lẽ đi đến một góc cách xa xa Ô Thuần Nhã, mở khóa... "Mật mã là gì nhỉ?" Bánh bao nhíu mày, bĩu môi, đầu ngón tay beo béo ấn ấn vài cái, trừng mắt nhìn, lại ấn ấn, đúng rồi. "Biết là cha yêu bánh bao nhất mà" Mật mã mở máy là sinh nhật bánh bao, 1112. Đầu ngón tay beo béo lại ấn một dãy số, chính là số điện thoại của bố mà nhóc đã thuộc lòng từ lâu! Tư Không Viêm Nghiêu lúc này đang nửa dựa nửa ngồi trên giường, nhìn ảnh chụp Ô Thuần Nhã và bánh bao trong tay, đây là những bức ảnh y bảo người giúp việc chụp khi cậu ở nhà, chuyện này ngay cả chính Ô Thuần Nhã cũng không biết. Thời điểm di động vang lên y còn sửng sốt, muộn như vậy bình thường sẽ không có ai gọi đến quấy rầy giấc ngủ của y, những người quen y đều biết quấy rầy y ngủ thực sự không phải là một việc làm sáng suốt. Đưa mắt nhìn số di động, y lập tức bắt máy, thanh âm mang theo khẩn trương, "Bảo bối?" Bánh bao sửng sốt, bĩu môi, khẽ kêu lên, "Bố, là bánh bao!" Tư Không Viêm Nghiêu có chút không hài lòng, nhưng con có thể gọi cho y y cũng thấy vui rồi. "Còn chưa ngủ sao?" Đã mấy giờ rồi, nhóc kia bình thường tầm này đã sớm lên giường ngáy khò khò. "Hừ, còn không phải vì bố, bố làm cha không vui" Bánh bao bĩu môi, bĩu đến có thể treo một cái bình lên luôn rồi. "Ừ" Nam nhân thừa nhận, tuy rằng y cũng mới biết chuyện này, "Giúp bố" "Hối lộ con đi" Bánh bao nhân cơ hội kiếm lợi. Tư Không Viêm Nghiêu cười khẽ, "Muốn gì?" "Còn chưa nghĩ ra ạ!" Bánh bao bĩu môi, "Chờ tới khi nghĩ ra sẽ nói với bố!" "Được" Nam nhân gật đầu đáp ứng, dù sao giờ để bà xã quay trở về là quan trọng nhất. Bánh bao trộm quay đầu nhìn Ô Thuần Nhã đang giả bộ ngủ trên giường, hạ thấp giọng, "Bố ơi, cha nói mai muốn dẫn con đến một thôn nhỏ ở ngoại ô để trải nghiệm cuộc sống" Tuy rằng đã hứa với cha không nói cho bố biết, nhưng mà.....nhưng mà....nhóc là đứa trẻ ngoan, không thể giúp mẹ gạt bố được. Đúng không? Tư Không Viêm Nghiêu nghe tiếng động nho nhỏ bên kia là biết con đang lừa bảo bối lén gọi điện cho mình, trong lòng có chút cảm động. "Ừ, bố biết rồi, con chăm sóc cha cho tốt, bao giờ về bố sẽ đi đón hai người" Nếu bảo bối muốn được yên tĩnh, vậy sẽ không gây áp lực cho cậu ấy. Vừa lúc cũng đi xử lý chút việc cần thiết, vì cái chiến tích huy hoàng trước kia của mình... "Dạ, vậy con đi ngủ đây" Bánh bao dụi dụi mắt, nhóc đã buồn ngủ từ lâu rồi. "Ừ, hôn chúc bố ngủ ngon đi" Nam nhân cười nói. "Chụt ~ chúc bố ngủ ngon" "Ừm! Con cũng ngủ ngon" Nam nhân thỏa mãn cúp điện thoại.
|
Bạn nhỏ Ô Trạch Vũ hớn hở đắc ý cúp máy, xoay người chuẩn bị trở về ngủ. Quay người lại, kinh ngạc, "Cha....Cha!" ( ⊙ o ⊙) Ánh trăng ngoài cửa xuyên qua tấm rèm mỏng chiếu vào nhà, cả người Ô Thuần Nhã vốn đã trắng, giờ lại thêm ánh trăng bàng bạc rọi xuống, càng khiến khuôn mặt như không có huyết sắc. Miệng cậu khẽ nhếch lên, mang theo ý cười thản nhiên, trong mắt không chút mông lung khi buồn ngủ, hai tròng mắt đen bóng biểu hiện rõ lúc này cậu tỉnh táo nhường nào. Bánh bao chớp chớp mắt, lắc lắc thân mình béo múp đi đên bên giường, vừa đi vừa nhỏ giọng nói thầm, "Mình xuống giường lúc nào nhỉ, mình cũng không biết nữa, chắc là mộng du rồi..." Nói thầm chưa đủ, nhóc còn trộm để ý sắc mặt của cha. Mới vừa đi được một nửa, mông nhỏ cong lên, chợt nghe thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng của cha vang lên, đầu óc nhóc liền nổ tung. "Ô Trạch Vũ, con học được nói dối rồi?" Bánh bao sợ tới run run, không trèo lên giường nữa, cánh tay beo béo khua khoắng rồi ngã ngồi xuống đất. Chớp chớp mắt, vốn bởi vì mông bị ngã đau mà muốn há miệng khóc ầm lên, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt không sao cả của cha, tiếng khóc lên tới cổ họng lại bị nuốt về. Nâng móng nhỏ lên dụi mắt, tội nghiệp nhìn Ô Thuần Nhã, cũng không dám khóc, liền cứ như vậy ngồi dưới đất ngẩng đầu nhìn cha. Ô Thuần Nhã cúi đầu nhìn nhóc, nhíu mày, "Đứng lên" Dưới đất lạnh như thế, tên nhóc thối này là muốn lấy sự thương cảm của cậu? Muộn rồi! Bánh bao chống hai tay, chổng mông đứng lên, thành thành thật thật đứng trước mặt cha nhóc, hai móng thịt đặt trước người, đầu ngón tay nho nhỏ xoắn qua xoắn lại. "Đứng cho tốt" Ô Thuần Nhã trừng mắt. Bánh bao lập tức đứng thẳng lưng, ưỡn ngực, hai móng lại chuyển về phía sau xoắn qua xoắn lại. Ô Thuần Nhã bật đèn ngủ ở đầu giường, ánh đèn mờ mờ chiếu sáng cả căn phòng, cậu biểu tình nghiêm túc hỏi bánh bao, "Học được lá mặt lá trái rồi?" Bánh bao nháy mắt mấy cái, khó hiểu nghiêng đầu, "Cha, lá mặt lá trái là gì ạ?" "Là nói một đằng làm một nẻo" Ô Thuần Nhã giải thích, cậu cảm thấy nói như vậy con mình có thể hiểu. Bánh bao bĩu môi, có chút ủy khuất, "Mới không phải đâu!" "Vậy thì là cái gì?" Dù lúc này có không nỡ với bánh bao, cậu cũng phải dạy cho bánh bao hiểu được các nguyên tắc cơ bản nói được thì phải làm được, hôm nay là vì cậu và Tư Không Viêm Nghiêu, vậy mai này thì sao? Nếu như tạo thành thói quen trước mặt một kiểu sau lưng một kiểu khác, vậy đứa nhỏ này không phải lớn lên sẽ trở nên tồi tệ sao. Bánh bao chớp mắt, trong lòng không thoải mái. "Con chỉ là muốn cha và bố ở bên nhau thôi" "Bánh bao, cha vẫn dạy con làm người phải trung thực, cha biết con vì muốn tốt cho cha, nhưng con không thể hứa với cha rồi còn đi làm như thế, đó là thất hứa" Tuy rằng cậu không chắc con có thể hiểu, nhưng cậu vẫn muốn nói ra những lời này.
|