Bánh Bao Nhà Ai
|
|
Vươn tay kéo con lại gần, cúi đầu nhìn vẻ mặt bĩu môi ủy khuất của con, Ô Thuần Nhã thở dài, "Cha giận không phải vì việc làm của bánh bao là đúng hay sai, mà là giận bánh bao gạt cha" Bánh bao tiến về phía trước, òa vào lòng cha, thanh âm mềm nhẹ mang theo tiếng nức nở, "Xin lỗi cha" Ô Thuần Nhã ôm con ngồi lên đùi, cúi đầu hôn lên trán nhóc, "Làm người phải biết giữ chữ tín, cha không đòi hỏi con mai sau phải làm người xuất sắc, những những nguyên tắc làm người cơ bản con phải nhớ kỹ" Những lời này cậu nói có hơi sớm, dù sao bánh bao cũng mới gần bốn tuổi mà thôi. Nhóc con kia cái hiểu cái không gật đầu, "Bánh bao nhớ rồi ạ" Có nhớ hay không chỉ có mình nhóc biết, Ô Thuần Nhã thở dài, nhéo nhéo mặt con, "Từ mai không được gọi điện cho bố nữa, biết chưa?" "Dạ" Cha tức giận lên thật đáng sợ, nhóc cũng không dám gạt cha nữa. ~~~~(>_<)~~~~ Tuy rằng không nổi trận lôi đình, nhưng cái kiểu lạnh lẽo thế này còn làm nhóc sợ hơn nhiều. TAT. Nhưng đã đáp ứng bố rồi, làm thế nào bây giờ.... "Vậy khi nào chúng ta về nhà ạ?" Nhóc bắt đầu nhớ anh Cảnh Hoán, nhớ bác quái vật, nhớ nhất nhớ nhất là bố. Cậu cúi đầu, thấy trong mắt con là mong nhớ sáng ngời, mới chỉ đi một buổi tối, vậy mà nhóc con này đã bắt đầu nói muốn về nhà, nhưng nơi đó sao có thể coi là nhà của bọn họ? Mím môi, Ô Thuần Nhã nhẹ giọng hỏi, "Bánh bao cảm thấy thế nào mới là nhà?" Bánh bao sửng sốt, nhóc cảm thấy cha như sắp khóc tới nơi, kinh hách ngẩng đầu nhìn kỹ vẻ mặt cha, thấy trong mắt cha là ưu thương không cách nào che dấu. "Cha?" Cha nhóc làm sao vậy? Nhóc đã nói sai câu nào gợi lên chuyện thương tâm của cha ư? "Ở trong lòng bánh bao, nơi đó là nhà sao?" Khóe miệng mang ý cười thản nhiên, Ô Thuần Nhã có vẻ chấp nhất muốn nghe câu trả lời của nhóc. Bánh bao nhất thời không biết nói gì, nhóc lo lắng, phải nói thế nào mới khiến cha vui đây, còn có thể giúp bố dỗ cha trở về. Thấy con không nói lời nào, Ô Thuần Nhã tiếp tục, "Nơi đó có anh, có bác, có bố, có lẽ còn có cha, nhưng ở trong lòng cha, đó không phải là nhà" Bánh bao run lên, lời này của cha là có ý gì? Chẳng lẽ cha thực sự định rời khỏi bố? Không được! Bố nhóc sẽ phát điên mất! Có lẽ ý thức được lời của mình đã dọa đến bánh bao, Ô Thuần Nhã nhẹ nhàng vươn tay ôm lấy thắt lưng nhóc, "Bánh bao, cha chỉ cần có con là đủ rồi" Bánh bao lúc này muốn khóc, nhóc không thích thấy cha như vậy, "Vậy còn bố thì sao?" Ô Thuần Nhã thần sắc phức tạp nhìn con, hít sâu, "Y không thuộc về cha, bánh bao à, chỉ có con là dung nhập vào máu thịt của cha, mãi mãi, con có hiểu không?" "Dạ hiểu" Nhẹ nhàng đáp lại, bánh bao suy nghĩ, bây giờ gay go rồi, sao nhìn cha nhóc lại có cảm giác thấy tâm tàn ý lạnh như vậy!......Cha nhóc làm sao vậy!
|
Nhìn đồng hồ treo trên tường, Ô Thuần Nhã đặt nhóc nằm xuống giường, "Ngủ đi, mai sẽ về nông thôn trải nghiệm cuộc sống" Bánh bao ngoan ngoãn nhắm mắt ngủ, bất quá nhóc vẫn ngẫm nghĩ, rốt cuộc nhóc có thể làm gì để giảm bớt sự căng thẳng giữa bố mẹ nhóc đây? Ô Thuần Nhã nhẹ nhàng hôn lên đỉnh đầu con, thấy con ngủ say thì cầm di động nhìn một chút, sau đó tắt di động ném vào ngăn kéo. Ngày đầu tiên của tháng mười, Ô Thuần Nhã đưa bánh bao nhỏ ra thôn sinh thái ở ngoại ô thành phố X (ở đây nó ghi là thôn trải nghiệm, tức là cái thôn mà mình có thể đến tham quan, thử làm việc và sinh hoạt cùng người dân ấy, người dân vừa làm nông vừa kết hợp với du lịch, nhưng mình ko biết dịch ra tiếng việt nó là giề ms đúng nữa) Xe tiến vào thôn bánh bao bắt đầu ngồi không yên, lắc lắc đầu nói với Ô Thuần Nhã, "Cha, nơi này lớn ghê!" Ngoài cửa sổ là cảnh sắc ngày mùa thu hoạch lúa, rất nhiều người mặc quần áo lao động đang bận rộn chân tay, nhóc chưa được thấy qua, vô cùng mới lạ. Ô Thuần Nhã khóe miệng mang ý cười, giải thích cho nhóc thu hoạch là thế nào. Thôn sinh thái có một đặc điểm, nơi này cây trồng không chỉ dựa theo mùa vụ sinh trưởng, ngoài ra còn một số cây trồng phản mùa, cho nên không những nhìn thấy sắc lúa vàng ươm, mà còn có thể thấy màu xanh của hạt lúa mới nhú mầm vốn chỉ có vào độ xuân. "Cha, chúng ta ở đây sao?" Bánh bao bước bước, đi theo cha đến dãy nhà mái bằng. Ô Thuần Nhã nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nhóc, chầm chậm đi, "Ừ, chúng ta sẽ ở đây một tuần" Khi học trung học cậu đã đến đây một lần, cảm giác không tồi, có thể tách khỏi cuộc sống thành thị vồn vã tấp nập, là một chốn nghỉ chân an tĩnh bình dị. Đăng kí xong thủ tục ở khách sạn, Ô Thuần Nhã đưa bánh bao vào phòng rồi xoay người nhìn nhóc, cười hỏi, "Sao vậy?" Bánh bao mắt sáng long lanh, chỉ ra mặt cỏ xanh mượt bên ngoài, "Thỏ" Ô Thuần Nhã nhìn theo hướng nhóc chỉ, có một con thỏ trắng thực béo thực to đang ăn cỏ ở chỗ cửa sổ sát đất, hai cái tai dài còn vẫy vẫy trong không khí, thoạt nhìn hết sức nhàn nhã. Nhìn hàng rào tre cách đó không xa, phát hiện ở đó cũng có vài con thỏ khác, có trắng có xám, chắc là để cho khách nghỉ tại chơi đùa. "Nếu thích thì con ra chơi cùng đi, nhưng nhớ cẩn thận đừng để bị thương" Bánh bao nhỏ Ô Trạch Vũ gật đầu, khẩn cấp chạy ra ngoài, nhóc chưa bao giờ gặp được con thỏ to như thế đâu, nhất định phải lấy máy ảnh chụp lại, bao giờ về đưa cho anh xem! Ngày đầu tiên, Ô Thuần Nhã đưa bánh bao đi tham quan chung quanh, nhìn cây nông nghiệp đã đến độ chín muồi, nói cho bánh bao đây chính là gạo và dầu mà bình thường bánh bao vẫn hay ăn, nhóc liền hưng phấn chỉ vào cây kê gọi to cỏ lau cỏ lau... Ngày hôm sau, Ô Thuần Nhã đưa bánh bao đến hồ nước phía sau thôn, nơi đó nuôi không ít cá, hai cha con nán lại từ sáng tới tận chiều muộn, thu hoạch được hai cân cá trắm cỏ xong mới vừa lòng đi về, bánh bao phơi nắng thỏa thê khiến hai má đỏ bừng, nhưng tâm tình nhóc lại cực kì cực kì tốt.
|
Ngày thứ ba, trời mưa, bánh bao ở trong phòng nói chuyện phiếm với hai bạn thỏ, bàn luận tại sao bạn thỏ lại béo như vầy? Thịt bạn thỏ có phải là ăn ngon lắm hay không? Ngày thứ tư, trời quang mây tạnh, bầu trời xanh trong không gợn đám mây. Ô Thuần Nhã đưa bánh bao đến vườn trái cây, bánh bao ngồi dưới gốc táo bị một trái táo chín rơi trúng đầu, may mà không bị trái táo đụng ra cục u. Ô Thuần Nhã nhân cơ hội này giải thích cho nhóc thế nào là lực hút trái đất, táo chín sẽ rơi xuống đất chứ không bay lên trời. ( ms có bốn tuổi thôi mờ...) Ngày thứ năm, Ô Thuần Nhã thuê của khách sạn một cái lều trại, đưa bánh bao đến ngọn núi cách đó không xa, núi tuy không cao, nhưng lại có rất nhiều cây, còn có một dòng suối nhỏ, Ô Thuần Nhã chọn một chỗ thích hợp rồi dựng lều, nướng cho bánh bao một con gà rừng, nhóc kia ăn đến miệng dính đầy dầu mỡ. Sáng sớm ngày thứ sáu, Ô Thuần Nhã đánh thức bánh bao còn đang trong giấc mộng, đưa bánh bao đi ngắm mặt trời mọc. Ngày thứ bảy, bánh bao chơi còn chưa đã, bĩu môi yêu cầu lần sau có thời gian lại đến đây chơi, Ô Thuần Nhã gật đầu đáp ứng, về sau hàng năm đều dẫn nhóc đến đây. Bánh bao di truyền làn da trắng nõn của Ô Thuần Nhã, mấy ngày nay chạy loạn bên ngoài cũng không đen đi, khuôn mặt nhỏ nhắn mượt mà khiến người ta muốn cắn một ngụm. Lúc trở về nhà trọ bánh bao còn ầm ĩ ồn ào một tuần này nhóc vui thiệt là vui. Nhưng bánh bao đã quên chuyện quan trọng nhất... Tại văn phòng tổng giám đốc tầng 29 tập đoàn Tư Không. Tư Không Viêm Nghiêu nhìn sắc trời u ám ngoài cửa sổ, khung cảnh bên ngoài chính là thứ khắc họa rõ nét nhất tâm trạng của y lúc này. Y đợi mấy ngày, vốn nghĩ con sẽ gọi điện cho mình, nhưng đợi cũng sắp hết một tuần rồi mà vẫn không có động tĩnh gì, y nhịn không được gọi điện lại, đáng tiếc ngày nào đối phương cũng tắt máy. Được rồi, y tự an ủi mình rằng bảo bối đưa bánh bao đi chơi, nhóc kia nhất định là hưng phấn quá mà quên mất, không có việc gì, con rồi sẽ mau nhớ tới y. Nhưng đợi mấy ngày, càng đợi càng nôn nóng, càng đợi càng cáu kỉnh, hiện tại nếu không phải có chuyện thực sự cần thiết, ngay cả anh y cũng trốn tránh y, chỉ sợ y bắt được sai sót gì sẽ bị tóm lại hung hăng dạy bảo. Thật sự không nhịn nổi nữa, y gọi cho Hạ Dương, đối phương nói cho y, Ô Thuần Nhãcó vẻ sẽ không lên máy bay, mấy ngày gần đây cậu cũng không dùng di động, mỗi ngày đều đưa bánh bao đi chơi, thật sự là dáng vẻ của người ra ngoài giải sầu. Cúp điện thoại xong y liền cứ ngồi yên như vầy ngắm phong cảnh....phong cảnh âm u...... "Tổng giám đốc, Tống tiên sinh đến" Khúc Tân ngăn Tống Thụy ngoài cửa văn phòng, cô không dám tùy tiện để người vào quấy rầy sếp. Tư Không Viêm Nghiêu gật đầu cho Khúc Tân để Tống Thụy tiến vào. Trên mặt Tống Thụy mang ý cười chói lọi, mấy ngày tâm tình hắn rất tốt, từ ngày cha đến nhà Tư Không nói chuyện hôn sự của hai người, còn được sự chấp thuận của Tư Không Khải hắn liền liên tục duy trì nụ cười vui vẻ.
|
Tieu Thuy a, em dung la tu tim duong chet ma, tai em qua li lom, di pha dam gia dinh nguoi ta, dung co trach ai nhe...
|
"Anh Viêm Nghiêu!" Vừa vào cửa, Tống Thụy liền mở miệng gọi. Tư Không Viêm Nghiêu lạnh mặt liếc hắn một cái, hất cằm với Khúc Tân ra hiệu cho cô ra ngoài. Khúc Tân lập tức rời đi, cô cảm thấy chốc nữa sẽ phát sinh chuyện gì đó mà cô không chịu nổi, lại nói, mấy ngày nay không thấy tiểu thiếu gia đâu! Chúng tôi muốn tiểu thiếu gia, còn cả nam nhân khiến người ta cảm thấy vô cùng thoải mái cũng không tới nữa. Chẳng lẽ điều này có liên quan đến tâm tình siêu tồi tệ của sếp? Khúc Tân chợt cảm thấy mình đã ngộ ra chân tướng. Tống Thụy thấy Khúc Tân đi rồi, ý thức được giờ chỉ còn hai người họ, có chút ngượng ngùng đỏ mặt, bước đến bên cạnh Tư Không Viêm Nghiêu, vươn tay muốn kéo cánh tay y. "Bẩn" Nam nhân phất tay né đụng chạm thân mật của hắn, không chút lưu tình nói ra một chữ. Sắc mặt Tống Thụy trở nên tái nhợt, anh Viêm Nghiêu của hắn nói hắn bẩn? "Anh Viêm Nghiêu, anh vừa nói gì vậy.....Em...." "Câm miệng" Tư Không Viêm Nghiêu không kiên nhẫn nhíu mày nhìn hắn, tên này cứ một câu lại một câu gọi anh Viêm Nghiêu khiến y khó chịu! Tư Không Viêm Nghiêu đột nhiên thấy vô cùng chán ghét hắn, bày ra vẻ mặt bị người khi dễ là muốn thế nào đây? Tống Thanh bị thanh âm lạnh như băng của Tư Không Viêm Nghiêu dọa cho trong lòng căng thẳng, hắn không biết mình đã làm gì sai, tuy rằng nam nhân này trước kia không đối với mình ôn nhu dịu dàng gì, nhưng cũng chưa từng dùng ngữ khí thế này để nói với hắn, còn có, chán ghét rõ ràng trong mắt y khiến hắn tổn thương. Tư Không Viêm Nghiêu lấy túi văn kiện bên cạnh ném lên người hắn, "Tự xem đi" Nếu chỉ để cha hắn đến chỗ ông già nhà mình làm mai y sẽ không gai mắt đến vậy, nhưng hắn cư nhiên ngu xuẩn đến độ dám liên thủ với kẻ khác đối phó bảo bối của y. Bảo bối đã mang con đi bảy ngày rồi, tối nay mới trở về, y cảm thấy vô cùng vô cùng cô đơn tịch mịch. Mà đầu sỏ khiến y trở nên cô đơn tịch mịch chính là nam nhân bày vẻ đáng yêu trước mặt y đây. Tống Thụy mím môi mở văn kiện, lấy ra ảnh chụp và một số tư liệu. Thấy ảnh chụp rõ ràng là cảnh mình cùng Tịch Ngọc và Sở Tây Tây chạm mặt, tay hắn hơi run rẩy, quét mắt qua tư liệu, bên trong còn ghi đầy đủ chi tiết thời gian, địa điểm và nội dung cuộc nói chuyện. "Không phải.....anh Viêm Nghiêu hãy nghe em giải thích.....Đây là vu khống, em chưa bao giờ làm chuyện này...." Đôi mắt hoa đào rưng rưng, Tống Thụy đáng thương nhìn nam nhân, hy vọng có thể làm y nghe hắn biện giải. Tư Không Viêm Nghiêu thấy người này thật biết diễn kịch, sao trước kia y lại không biết nhỉ? Chứng cứ chính xác rành rành trước mắt, vậy mà hắn vẫn có thể nói mình bị oan, đúng là da mặt đủ dày. Đột nhiên Tư Không Viêm Nghiêu cảm thấy nói chuyện với người này dù chỉ một giây cũng làm y ghê tởm, phất tay, "Cậu đi đi" Coi như cho người lớn chút mặt mũi, cũng chỉ có một lần duy nhất. Tống Thụy đứng tại chỗ, không dám tin nhìn Tư Không Viêm Nghiêu, nước mắt chảy xuống. "Anh Viêm Nghiêu, sao anh có thể vì một đứa nhỏ lai lịch bất minh mà đối xử với em như vậy, em yêu anh mà, từ nhỏ đến lớn em chỉ thích mình anh, cho dù em có làm gì sai cũng chỉ vì muốn anh là của em thôi anh Viêm Nghiêu! Về sau nhất định em sẽ sửa, anh đừng đuổi em đi được không?" Thanh âm khàn khàn, Tống Thụy ném ảnh chụp trong tay xuống, nghĩ muốn bổ nhào vào lòng nam nhân.
|