Bánh Bao Nhà Ai
|
|
Bánh bao rất không hài lòng, đã không cho nhóc hôn môi với cha thì chớ, lại còn không cho nhóc ngủ cùng cha, bây giờ còn không cho nhóc bổ nhào về phía cha! Dựa vào cái gì chứ! Bố tưởng bố là bố của bánh bao thì có thể cố tình gây sự như vậy sao! Hừ, còn mít con mới thèm nghe lời bố! ╭(╯^╰)╮ Nhìn nhóc bĩu môi làm mặt xấu, y liền biết con mình không chịu nghe lời. Tư Không Viêm Nghiêu trừng mắt, "Không muốn có em trai em gái đúng không!" Bánh bao chớp mắt mấy cái, nghiêng đầu, "Tất nhiên là con muốn rồi!" Ô Thuần Nhã nâng tay nhéo tay y một cái, trừng mắt - nói với con chuyện này để làm gì! Tư Không Viêm Nghiêu không coi chút đau này ra gì, nhìn bánh bao đang bĩu môi nói, "Cha con mang thai" Bánh bao trừng mắt, sau đó kinh ngạc trợn tròn mắt nhìn cha, "Thật hả cha?" Ô Thuần Nhã nhìn bánh bao, lại nhìn nam nhân, mắt trợn trắng, mình vào cái nhà gì thế này, cả nhà đều có bệnh! Toàn coi cậu như động vật quý hiếm. Thấy cha vào nhà mà không thèm để ý đến mình, bánh bao sốt ruột, khua khoắng chân ngắn muốn nhảy xuống, ai ngờ bố nhóc lại không chịu buông tay. Nhóc ngửa đầu chu môi, "Bố thả con xuống đi, con muốn cha cơ!" Tư Không Viêm Nghiêu lắc đầu, không buông, buông ra thằng nhóc này sẽ lại đi bổ nhào vào bảo bối, nhỡ bảo bối ngã ngửa ra sau thì biết làm thế nào. "Ngoan ngoãn đi" Y trừng mắt. Bánh bao ủy ủy khuất khuất dẩu môi, than thở, "Cha có em trai em gái nhỏ rồi sẽ không cần bánh bao nữa" Nói xong còn giả mù sa mưa vươn móng thịt lên lau hai mắt khô cong. Tư Không Viêm Nghiêu không thèm để ý tới nhóc, bế nhóc vào nhà. Tư Không Khải và Nghiêm Võ cũng không còn tâm tư gì mà tiếp tục tản bộ phơi nắng, nhanh chân vào nhà. Bọn họ phải tìm người hỏi một chút xem, người mang thai cần chú ý những chuyện gì. * Edit by tÁo * Tư Không Đặc Dương và Mạc Tuấn Nghị ở phố buôn bán, hai người đều là lần đầu mua quà cho trẻ con, cho nên không biết phải mua gì. Trong cửa hàng lưu niệm, Mạc Tuấn Nghị cau mày nhìn đủ loại đồ chơi trẻ em sặc sỡ, rối rắm. Một tay cầm ô tô điều khiển từ xa, một tay cầm máy bay điều khiển từ xa, hắn quay đầu hỏi nam nhân bên cạnh, "Chọn cái gì giờ?" Tư Không Đặc Dương cười khổ một tiếng, "Nhóc ấy không thích mấy cái này đâu!" Trong nhà có một đống đồ chơi, cái gì cũng có, mà không thấy nhóc con kia đụng vào tí nào. "Vậy phải mua món nào?" Buông đồ chơi trong tay ra, Mạc Tuấn Nghị lại đi về phía trước. Nếu tặng quà cho người lớn, còn có thể mua đồ nào thực dụng một chút, tặng trẻ con thì không biết phải mua cái gì. Tư Không Đặc Dương ở phía sau nhìn bóng dáng hắn, trong đầu không khỏi hiện lên hình ảnh mai sau Mạc Tuấn Nghị mang thai, có vẻ như thực động lòng người....Khụ, quyết định rồi, mai gã phải đi kiểm tra luôn thôi. Mạc Tuấn Nghị nửa ngày không nghe thấy gã nói gì, không khỏi quay đầu nhìn gã, "Anh nghĩ nên chọn món nào? Bánh bao ở với anh lâu như thế, chẳng lẽ nhóc ấy thích gì anh cũng không biết sao! Hơn nữa hằng năm sinh nhật Cảnh Hoán thì anh tặng cho nhóc cái gì?" Tư Không Đặc Dương chớp mắt mấy cái, nói, "Bánh bao thích ăn, con anh trước kia thì không có sở thích đặc biệt gì, nhưng mà giờ ấy à, chỉ thích mỗi bánh bao" Lời này của gã thực sự không có sai, thằng con nhà mình càng ngày càng dính lấy bánh bao, một ngày không gặp liền trà không nhớ cơm không nghĩ. Mạc Tuấn Nghị thật muốn đạp gã, giúp không được thì anh theo tới đây làm cái gì, chướng mắt! Tư Không Đặc Dương sờ sờ mũi, quay đầu qua bên cạnh, liếc mắt một cái liền thấy một con Sói Xám nhồi bông cao cỡ hai mét, ngay cạnh là một con Cừu vui vẻ kích cỡ tương tự. Vươn tay kéo kéo Mạc Tuấn Nghị, chỉ, "Hai con này" Mạc Tuấn Nghị nhìn nhìn, cũng bị dọa nhảy dựng, loại đồ chơi này giờ còn có thể to như thế. Hai người đi qua vây quanh hai con nhồi bông mà nhìn trái nhìn phải, cảm thấy chọn cái này khá ổn. "Lấy hai con này đi, vừa hợp tặng cho Cảnh Hoán và bánh bao mỗi nhóc một con" Mạc Tuấn Nghị nói, Tư Không Đặc Dương gật gù đồng ý, lại có chút cao hứng, người này còn biết nhớ thương lo lắng cho con gã nữa. Hai người ôm hai con nhồi bông to đùng đến chỗ đậu xe, tỉ lệ khiến người ta quay đầu chú ý là trăm phần trăm... Tư Không Đặc Dương da mặt dày, người qua đường có nhìn cũng chả buồn phản ứng, nhưng Mạc Tuấn Nghị bị nhìn thì không thoải mái tẹo nào, ôm Cừu vui vẻ tận lực che mặt. Hai người ở bãi đậu xe tình cờ gặp Hạ Dương đang ôm một em Mashimaru nhồi bông. Hạ Dương cười hề hề chào Tư Không Đặc Dương, "Anh cả, chị dâu đây à?" Mạc Tuấn Nghị đen mặt, nhấc chân đạp một cái, "Hạ Dương anh muốn chết tại đây thì cứ mở mồm ra đi!" Hạ Dương ôm Mashimaru né tránh, cợt nhả nói với Mạc Tuấn Nghị, "Ái chà, hóa ra là Tuấn Kiệt đó à, cái con cậu đang ôm không phải là Cừu vui vẻ sao, tôi còn tưởng là anh cả tôi tìm chị dâu cả cho tôi chứ!" Tư Không Đặc Dương mở cửa xe sau nhét bạn Sói xám nhồi bông mình vừa ôm vào trong, sau đó đi qua lấy bạn Cừu vui vẻ trong ngực Mạc Tuấn Nghị rồi ném vào luôn, lúc này mới nhìn Hạ Dương nói, "Chú tự đi hay là đi cùng đây?" Hạ Dương quét mắt qua Mạc Tuấn Nghị, cười tủm tỉm nói, "Đi cùng nhau đi!" Nói xong cực kì tự giác chui vào ghế sau, đóng cửa cộp một cái. Mạc Tuấn Nghị trợn mắt, hắn không muốn đi. Tư Không Đặc Dương kéo hắn lên xe, "Đi thôi, Hạ Dương chú để xe ở đây à?" Hạ Dương ngồi ôm em thỏ ở phía sau, gật đầu, "Buổi tối em ở đó luôn, anh hai chẳng phải đã mua luôn mấy căn biệt thự bên cạnh rồi sao" Tư Không Đặc Dương lái xe, nói, "Ông cụ buổi tối cũng ở đó đấy" Hạ Dương bĩu môi, cọ cọ vào đầu em thỏ, "Không sao, em cách xa bác ấy ra một chút" Bác của hắn, cũng chính là lão gia nhà Tư Không, cứ nhìn thấy hắn là lại hỏi hắn có bạn gái chưa, không thì có bạn giai chưa, thực sự vô cùng quan tâm đến vấn đề tình củm của hắn. * (Posted in 0406theyoosupark.wordpress.com) * Ô Thuần Nhã vào phòng ngủ thay quần áo, ở nhà cậu thích mặc tùy ý thoải mái hơn. Tư Không Viêm Nghiêu một tấc cũng không rời đi theo che chở cho cậu, ngay cả lúc cậu nhấc tay lấy quần áo cũng khiến y căng thẳng chết đi được. Thay quần áo xong, Ô Thuần Nhã ôm bánh bao vào ngực, nhướn mày nhìn nam nhân, "Ngồi lên giường" Nói xong cậu ôm con ngồi ở ghế dựa bên cạnh. Bánh bao ngoan ngoãn ngồi trên đùi cha nhóc, không lộn xộn tí nào, nhóc tự biết mình béo, nếu đè lên bụng cha thể nào cũng đè đến em trai em gái nhỏ mất. Tư Không Viêm Nghiêu ngồi trên giường, vươn tay về phía bánh bao, "Lại đây bố ôm" Bánh bao bĩu môi, lắc đầu, móng thịt gắt gao ôm tay cha, "Không muốn đâu, muốn cha ôm!" Ô Thuần Nhã thở dài, vỗ lưng bánh bao, trấn an nhóc, sau đó nói với nam nhân, "Anh đừng xem em thành đồ dễ vỡ như vậy được không?" Tư Không Viêm Nghiêu nhíu mày, không đồng ý nói, "Trọng điểm cần bảo hộ" Ngẩng đầu trợn mắt, Ô Thuần Nhã cảm thấy suy nghĩ này của y không sai, nhưng cách thực hiện thì có hơi quá. Cậu nhẹ nhàng nói với y, "Lúc trước mang thai bánh bao em vẫn sinh hoạt bình thường, khi đó cái gì cũng là tự mình làm, hơn nữa anh thử nghĩ xem, nếu em không thường hoạt động, vậy thì căn bản là không có khả năng thành công sinh ra bánh bao" Tuy rằng cậu nói đúng, nhưng nam nhân lúc này chỉ cảm thấy cậu khi ấy đã phải chịu khổ nhiều lắm, giờ phải được cẩn thận chăm sóc nâng niu. Thấy y vẫn là vẻ mặt không đồng ý, Ô Thuần Nhã đành phải nói, "Không thì đợi Giang Võ đến chúng ta hỏi anh ấy một chút nhé? Nếu anh ấy nói phải để em tĩnh dưỡng, em liền nghe lời ở nhà ngay, ngay cả cửa cũng không ra, chịu không?" Nam nhân nghĩ nghĩ, cảm thấy đề nghị này không tồi, dù sao Giang Võ xem như cũng có kinh nghiệm với nam nhân mang thai. "Được" Ô Thuần Nhã lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, cậu nhớ rõ lúc trước Giang Võ kiểm tra cho cậu đã nói qua, nam nhân mang thai dù sao vẫn có điểm khác biệt với nữ nhân, đây là lần đầu tiên hắn thấy chuyện nam nhân mang thai, cho nên coi như là lính mới....Nhưng hắn vẫn cho rằng khi mang thai cần phải thường xuyên tản bộ, không được để tâm tình chịu áp lực, cần duy trì cảm xúc lạc quan vui vẻ, cộng thêm ra ngoài hít thở không khí trong lành. Tuy cậu thấy việc bản thân mang thai quá đỗi kì lạ, nhưng mỗi sáng vẫn đi tản bộ, bình thường đi chợ nấu cơm đều tự mình làm, như vậy mới có thể sinh ra một đứa con khỏe mạnh. Nếu không sao bánh bao mới sinh ra đã có cái đầu bự như thế chứ! Giang Võ về sớm hơn mấy người Tư Không Đặc Dương, cũng ôm theo một con gấu Teddy siêu lớn vào cửa, bánh bao mắt to lóe sáng, trực tiếp phi thân tới. "Gấu gấu!" Ôm không nỡ buông tay. Cảnh Hoán ở bên cạnh ngửa mặt nhìn gấu Teddy, kéo bánh bao, "Lớn ghê ha" Bánh bao gật đầu lia lịa, "Còn mềm nữa, anh buổi tối chúng ta ôm bạn gấu ngủ" Giang Võ buông tay, để hai nhóc kia ôm gấu bự về phòng. Ô Thuần Nhã bật cười, hai nhóc này lao lực nâng gấu, cũng không chịu để người khác đỡ giúp. Ô Thuần Nhã nằm trên giường, khép hờ mắt nghe Giang Võ chỉ cho nam nhân những điều cần chú ý khi nam nhân mang thai, cậu thở phào một hơi. Lúc này không thấy y phản đối gì, Giang Võ coi như có bài bản, chí ít cũng biết cho dù là nam nhân mang thai thì cũng có nhân quyền! Cuối cùng, Giang Võ nghiêm mặt nói với Tư Không Viêm Nghiêu, "Ba tháng đầu mang thai là thời kì nguy hiểm, không nên làm chuyện giường chiếu, anh phải cấm dục!" Đối với Tư Không Viêm Nghiêu mà nói, hai chữ 'cấm dục' này đã muốn chiếm cứ hơn nửa năm cuộc đời y, từ khi quen Ô Thuần Nhã về sau, y liền thời thời khắc khắc chuẩn bị cấm dục. Gật đầu tỏ vẻ mình đã hiểu, cấm dục thì cấm dục, vì bảo bối, vì bánh bao thứ hai, y nhịn. Giang Võ nhìn Ô Thuần Nhã, thấy cậu dáng vẻ lười biếng muốn ngủ thì bật cười nói, "Cậu bây giờ thèm ngủ là bình thường, muốn ngủ thì cứ ngủ, nhưng nhớ phải chịu khó đi lại nhiều, ăn uống chú ý đừng ăn đồ có tính hàn, thân thể cậu không tốt sẽ ảnh hưởng tới thai nhi" Ô Thuần Nhã chăm chú nghe xong, mỉm cười nói, "Tôi nhớ kỹ rồi"
|
Tư Không Viêm Nghiêu ngồi ở bên giường, nhoài người hôn lên trán Ô Thuần Nhã, đắp chăn cho cậu, thấp giọng nói, "Bọn anh xuống lầu trước, em cứ ngủ đi" Ô Thuần Nhã nghĩ nghĩ, nói, "Em ngủ một tiếng thôi, chốc nữa còn xuống làm bánh ngọt cho bánh bao" Hàng năm sinh nhật bánh bao cậu đều đặc biệt tự tay chuẩn bị bánh sinh nhật cho nhóc, đây đã trở thành thói quen của hai cha con. "Để thím Trần làm" Người có thai không được vào những nơi nguy hiểm, phòng bếp trong mắt y chính là nơi nguy hiểm nhất. Hơn nữa khói dầu không tốt cho thân thể. Ô Thuần Nhã bất mãn nhéo tay y một cái, "Năm nào cũng làm cho bánh bao rồi, không làm nó sẽ buồn đó" Nam nhân không thấy đau, nâng tay xoa xoa tay cậu, quay đầu hỏi Giang Võ, "Không vấn đề gì?" Giang Võ chớp mắt mấy cái, thấy Ô Thuần Nhã đang nháy mắt lia lịa với mình, giận dữ nói, "Một hai lần thì không vấn đề gì cả, anh lo lắng quá rồi đấy" Xem ra, cuộc sống mang thai về sau của Ô Thuần Nhã coi bộ nghẹn khuất lắm đây. Tư Không Viêm Nghiêu vẫn có chút lo lắng, khuôn mặt tuấn tú căng ra. Ô Thuần Nhã mặt không đổi sắc nhìn y nói, "Anh mà còn thế em mang bánh bao về nhà trọ ở" "Không cho đi!" Nam nhân nóng nảy, người này cư nhiên còn muốn bỏ nhà đi! "Vậy anh đồng ý với em không hạn chế tự do thân thể của em!" Trừng mắt, cậu phải làm ước pháp tam chương với y, nếu không chuyện còn thành ra thế nào nữa! Tư Không Viêm Nghiêu nhíu mày nhìn cậu, mím môi, không nói gì. Ô Thuần Nhã bật dậy, chỉ vào nam nhân cả giận nói, "Tư Không Viêm Nghiêu, anh nuôi thú cưng đó hả! Ngày nào cũng nhốt ở nhà không cho đi đâu, chả được làm gì sất, anh muốn em nghẹn chết có phải không!" Quát người ta xong cậu còn cảm thấy ủy khuất, bĩu môi. Tư Không Viêm Nghiêu bị động tác của cậu dọa nhảy dựng, vội vàng lại gần đỡ cậu, sợ cậu bị choáng đầu. Thấy dáng vẻ hầm hừ của cậu, Tư Không Viêm Nghiêu cũng không còn cách nào khác, trấn an, "Là anh lo cho em" Bàn tay nhẹ nhàng xoa bụng cậu, ngữ khí ôn nhu. Ô Thuần Nhã mặt đỏ lên, bao nhiêu tức giận liền bay mất tiêu, dụi vào lồng ngực rắn chắc của nam nhân, "Em sẽ tự chăm sóc bản thân mình, không cho anh nhốt em" Tư Không Viêm Nghiêu thở dài, thôi được, để không làm người mang thai tức giận, y buộc phải đồng ý. "Chỉ được vận động thích hợp" Thấy nam nhân nhượng bộ, Ô Thuần Nhã nhanh nhẩu gật đầu cam đoan sẽ tuân thủ tất cả lời dạy của bác sĩ. Giang Võ ở bên cạnh run lên, hình ảnh hài hòa trước mặt của hai người quả thực chói sáng đến độ dọa mù mắt cẩu này của hắn rồi, không được, hắn phải ra ngoài, nghĩ nghĩ rồi xoay người xuống lầu. Giang Võ xuống lầu vào phòng khách, đúng lúc ba người Tư Không Đặc Dương bước vào, hắn kinh ngạc hỏi, "Mấy người cũng mua thú nhồi bông sao?" Tư Không Đặc Dương nhìn hắn, "Cậu cũng mua cái này?" Nói xong chỉ chỉ vào Sói xám của mình. Hắn lắc đầu, "Tôi mua gấu Teddy, mới vừa được hai nhóc kia khuân lên lầu rồi" Hạ Dương để em thỏ xuống sofa, đặt mông ngồi xuống, nhìn bốn phía khó hiểu hỏi, "Anh hai và chị dâu đâu?" Quản gia Tào nhận lấy Cừu vui vẻ trong tay Mạc Tuấn Nghị, nói với Hạ Dương, "Nhị thiếu gia và Thuần Nhã thiếu gia ở trên lầu, biểu thiếu gia ngài đi gọi tiểu tiểu thiếu gia và tiểu thiếu gia xuống nhận quà đi" Hạ Dương lập tức gật đầu lên xem bánh bao. Đây là lần đầu tiên Mạc Tuấn Nghị tới biệt thự này của Tư Không Đặc Dương, có vẻ hơi mất tự nhiên. "Ngồi đi" Tư Không Đặc Dương nâng cằm ý bảo hắn ngồi xuống sofa, ngây người đứng làm gì. Mạc Tuấn Nghị gật đầu ngồi xuống một bên, ngẩng đầu quét mắt nhìn khắp phòng khách, không thấy lão gia nhà Tư Không đâu, khó hiểu hỏi quản gia Tào, "Bác Tư Không không có ở đây sao?" Vừa rồi Tư Không Đặc Dương bảo ông cụ ở đây mà? Quản gia Tào biết vị tam thiếu gia nhà họ Mạc này, rót cho hắn một tách cà phê nói rồi nói, "Lão gia đang ngủ trưa ở biệt thự bên cạnh, Mạc thiếu gia có muốn ăn một chút điểm tâm không?" Mạc Tuấn Nghị lắc đầu, mỉm cười với hắn, quen Ô Thuần Nhã đã lâu, Mạc Tuấn Nghị cũng bắt đầu thích cười với mọi người, không phải người ta nói rồi sao, không ai đánh vào mặt người đang cười, cười một cái cũng không tốn bao nhiêu sức lực. Bánh bao đang được Cảnh Hoán nắm móng thịt, từ trên lầu xuống, liếc mắt một cái đã thấy mấy bạn thú nhồi bông bày cạnh Mạc Tuấn Nghị. "Oa ~~ anh mau nhìn kìa!" Vui sướng kêu lên, móng thịt chỉ vào thú nhồi bông dưới lầu, nói xong thì nhóc chạy ào xuống. Bạn nhỏ Tư Không Cảnh Hoán gắt gao giữ chặt móng bánh bao không cho nhóc chạy xuống, nói đùa à, với cái mẩu chân ngắn ngủn kia của bánh bao, không chú ý tí là biến thành quả cầu thịt lăn xuống lầu liền. Hạ Dương ở phía sau ôm hai nhóc xuống lầu, hắn sợ bánh bao hưng phấn quá, Cảnh Hoán không giữ nhóc được nữa, không bằng ôm hai nhóc cho an toàn. Tư Không Viêm Nghiêu ở phòng ngủ cũng nghe được thanh âm vui vẻ của con, nhìn Ô Thuần Nhã còn đang say ngủ, y ghém lại góc chăn cho cậu, rồi đứng dậy đi ra ngoài. Ra cửa đã thấy Hạ Dương đang ôm hai nhóc kia xuống lầu, y cũng không nói gì, đi phía sau. Tới nơi bánh bao mới duỗi chân, Hạ Dương lập tức buông nhóc và Cảnh Hoán ra, bánh bao liền lao tới ôm Cừu vui vẻ, cọ tới tới lui lui. Cảnh Hoán cũng đứng ở bên cạnh, kinh hỉ nhìn ba bạn thú nhồi bông to đùng, bự chảng y như bạn gấu Teddy ban nãy luôn! Mạc Tuấn Nghị cười nhéo nhéo má nhóc, hỏi, "Có thích không?" Bánh bao ngửa mặt lên, cười giòn tan nói, "Thích ạ!" Đương nhiên là thích rồi, nhóc thích nhất là kiểu thú nhồi bông này, càng bự càng thích. Cảnh Hoán có chút mất hứng, chú Mạc nhéo má bánh bao. Bánh bao ôm Cừu vui vẻ xoay đầu nhìn Cảnh Hoán, tinh thần phơi phới hăng hái nói, "Anh, mình đem cả ba bạn này về phòng anh được không?" Cảnh Hoán gật đầu, tuy nhiên vẫn có xíu khó xử, "Đặt hết lên giường tối bánh bao ngủ chỗ nào giờ?" Dù giường nhóc có lớn đấy, nhưng ba bạn thú nhồi bông này chiếm diện tích quá là nhiều. Bánh bao chớp mắt, dùng ánh mắt miễn cưỡng không nỡ buông tay nhìn Sói xám, vươn đầu ngón tay thịt thịt chỉ, nói, "Bạn này cho bố" Trong phòng ngủ của bố có một Sói xám nhỏ rồi, giờ chuyển thêm một Sói xám lớn vào nữa, như vậy bố mỗi ngày đều được nhìn thấy một sói lớn một sói nhỏ, sẽ lại càng yêu cha hơn! Tư Không Viêm Nghiêu xuống lầu nghe thấy con nói thì không khỏi chau mày, thằng nhóc này quả là hiếu thuận, cả ngày đều muốn biến y thành thê nô, nhưng nô thì nô, y rất nguyện ý làm. Mạc Tuấn Nghị cười nhóc, "Vì sao không để cho cha?" Theo lý mà nói bánh bao dính cha như vậy, thấy sao cũng phải là cho cha chứ, không ngờ lại cho Tư Không Viêm Nghiêu. Bánh bao lúc này đã nhìn thấy Tư Không Viêm Nghiêu, buông Cừu vui vẻ ra lắc lắc mông thịt chạy đến chỗ bố. Móng thịt ôm đùi bố, thân mình tròn vo dựa bên chân y, quay đầu nhìn Mạc Tuấn Nghị, nãi thanh nãi tức giải thích, "Phải gả cho người như Sói xám ấy, nếu cha gả cho bố, thì bố cũng phải giống Sói xám, biết thương yêu bà xã" Bánh bao vừa nói xong, đã bị bố xách áo nâng lên. Quơ quào móng thịt, bánh bao thét chói tai, "Bố thả con xuống ~" Bị túm lên, bánh bao rụt trong quần áo, bốn mẩu chân tay ngắn ngủn vung loạn xị ngậu, trông rất giống con rùa nhỏ. Tư Không Viêm Nghiêu đung đưa nhóc hai cái xong mới thôi, sau đó thấy vẻ mặt khẩn trương của đứa cháu đang nhìn hai bố con y, chợt cảm thấy buồn cười, Cảnh Hoán thực sự rất quan tâm bánh bao, chỉ sợ nhóc bị thương, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn tít lại rồi kìa. Nghĩ như vậy, y xách bánh bao tới trước mặt Cảnh Hoán, tiểu băng sơn liền lập tức vươn tay ôm bánh bao vào ngực. Bánh bao an toàn, bĩu môi bất mãn nói với bố, "Bố bắt nạt con!" Tư Không Viêm Nghiêu trừng mắt, tên nhóc kia rụt cổ, nhóc vẫn luôn cảm thấy hơi sợ bố. Ngồi trên sofa, Tư Không Viêm Nghiêu vẫy vẫy bánh bao, nhóc liền bĩu môi lúc lắc mông, đi đến trước người bố, ngửa đầu hỏi, "Chuyện gì ạ?" Tư Không Viêm Nghiêu lấy ra một chiếc điện thoại nhỏ đưa cho bánh bao. Nhóc con chớp mắt mấy cái, kinh hỉ chìa móng, cầm lấy, "Cho con sao?" Mắt to long lanh lóe sáng. Tư Không Viêm Nghiêu gật đầu, khóe miệng cong lên, "Ừ" Bánh bao khoái chí, kiễng mũi chân lên chụt một cái, ấn một dấu nước miếng lên khuôn mặt tuấn tú của bố, nũng nịu nói, "Cảm ơn bố, bánh bao thích lắm" O(n_n)O Tư Không Viêm Nghiêu cũng rất cao hứng, chẳng mấy khi con y chủ động thơm y thế này đâu. Tư Không Đặc Dương ở bên cạnh hâm mộ chết đi được, ôm chầm Cảnh Hoán đòi hôn, Mạc Tuấn Nghị ngồi một bên nhìn thấy, tự dưng trong lòng có chút không thoải mái. Cảnh Hoán dùng sức đẩy mặt Tư Không Đặc Dương ra, không cho gã hôn mình, "Ba, ba muốn hôn thì đi hôn chú Mạc ấy" Mạc Tuấn Nghị sửng sốt, kinh ngạc nhìn Cảnh Hoán. Tư Không Đặc Dương cũng cả kinh, cúi đầu nhìn con mặt không biểu tình trong lòng mình, khẩn trương hỏi, "Con trai bảo bối à, con vừa nói cái gì vậy?" Cảnh Hoán đưa mắt nhìn Mạc Tuấn Nghị không được tự nhiên, nghiêng đầu nói, "Không phải ba đang hẹn hò với chú Mạc ạ?" Lúc này tới phiên Hạ Dương đang ngồi gặm táo dính chưởng, hắn và Giang Võ trợn to mắt nhìn nhau, ngay cả Tư Không Viêm Nghiêu cũng kinh ngạc nhìn Cảnh Hoán, sao đứa nhỏ này lại nói như vậy? Bánh bao ngồi trên đùi bố, xê xê mông tìm vị trí thoải mái chút, cầm điện thoại nói, "Trên người chú Mạc có mùi của bác quái vật, mùi đậm lắm đó!" Nói xong còn hít hít mũi. Cảnh Hoán gật đầu, trên người ba nhóc có hương khói thuốc, trên người chú Mạc cũng có, tuy rất nhạt, nhưng vẫn có thể ngửi thấy được. Bánh bao cũng vậy, nhóc rất mẫn cảm với cảm giác huyết thống, đặc biệt là đối với hai người đã ở bên nhau, cũng giống như lần đầu nhóc gặp Tư Không Viêm Nghiêu ấy. Mặt Mạc Tuấn Nghị đỏ ửng lên, ngay cả Tư Không Đặc Dương cũng mất tự nhiên khụ một tiếng. "Trẻ con không được nói lung tung!" Gã trừng mắt, tức giận nói với hai nhóc.
|
Bánh bao còn lâu mới sợ gã, bác quái vật y chang ông nội, trước mặt bố cũng chỉ mềm như giấy thôi! Dựa vào lòng ngực bố, bánh bao rung đùi đắc ý nói, "Bác quái vật dám làm không dám nhận, bác bội tình bạc nghĩa với chú Mạc!" Bánh bao nói xong, trong phòng im lặng hai giây, sau đó Giang Võ và Hạ Dương cùng cười váng lên, má ơi, anh hai ơi, con anh vui thật đấy! Tư Không Viêm Nghiêu cũng bị ngữ khí chỉ trích của bánh bao chọc cười, nâng tay vỗ nhẹ đầu nhóc, nhíu mày nói, "Không được nói lung tung!" Bánh bao bĩu môi, "Con không có nói lung tung đâu!" Nói xong nhảy xuống chân bố, đi đến bên cạnh Cảnh Hoán ngửa mặt nhìn Tư Không Đặc Dương, không đồng ý nói, "Bác quái vật phải học tập bố con, bác xem bố dỗ cha con vui vẻ thế kia, nếu bác mà bội tình bạc nghĩa chú Mạc, bánh bao về sau sẽ không thèm để ý đến bác nữa!" Nói xong còn dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn gã. Mạc Tuấn Nghị đỏ bừng mặt kéo bánh bao lại ôm vào lòng, thấp giọng nói, "Bánh bao đừng nói lung tung, chú Mạc và bác của con không có quan hệ gì cả" Tư Không Đặc Dương nghe thấy mày nhíu lại, sắc mặt cũng âm trầm đi nhiều. Cảnh Hoán ngửa đầu nhìn ba nhóc, khuôn mặt vốn không biểu tình gì giờ lộ ra chút lo lắng, đã lâu nhóc chưa nhìn thấy vẻ mặt buồn bực như thế này của ba. "Chú Mạc không thích ba con phải không? Vậy thì ba có thể đón mẹ về rồi" Khó có được Cảnh Hoán mở miệng nói to một câu với Mạc Tuấn Nghị. Bánh bao gật gù, "Nếu bác quái vật và chú Mạc không có quan hệ gì, vậy thì bà xã của bác ấy có thể quay trở lại ha" Mạc Tuấn Nghị quay đầu nhìn Tư Không Đặc Dương, vẻ mặt ấy có chút kinh ngạc, có chút hoảng hốt, có chút tức giận, còn có chút ủy khuất không nói nên lời. Tư Không Đặc Dương bị ánh mắt của hắn làm cho trong lòng không biết dấy lên cảm xúc gì, há mồm muốn phản bác, kết quả lại bị con ngồi trong lòng dùng sức nhéo sườn thắt lưng một cái. "..." Động tác này của Cảnh Hoán bị Tư Không Viêm Nghiêu thấy, y nhướn mày, đây là muốn giúp ba sao? Bánh bao cọ cọ giãy ra khỏi lòng Mạc Tuấn Nghị, nhào về phía bố nhóc, ôm cổ nam nhân, nhỏ giọng nói vào tai bố một câu, "Bố, bánh bao bị chú Mạc nhéo đau" Tư Không Viêm Nghiêu sửng sốt, nâng tay muốn xem cánh tay thịt thịt của nhóc. Bánh bao né không cho y xem, nhóc bụ bẫm béo trắng, chỉ sờ một cái hơi mạnh, cũng sẽ lập tức đỏ lên, nhưng nếu lúc này để bố thấy, chú Mạc sẽ bị mất mặt, dù sao để một lúc sau sẽ tự hết đỏ. Tư Không Viêm Nghiêu trừng mắt nhìn anh y, ôm bánh bao đứng dậy, "Thay quần áo" Phải nhìn xem bánh bao bị Mạc Tuấn Nghị nhéo có mạnh hay không, thuận tiện gọi bảo bối dậy. Mạc Tuấn Nghị sắc mặt hơi tái, vừa rồi khi nghe Cảnh Hoán nói hắn và Tư Không Đặc Dương hẹn hò trong lòng hắn có chút khẩn trương, lại có cảm giác chờ mong khó hiểu, nhưng khi nghe nhóc nói về mẹ, hắn sao lại có cảm giác bị vứt bỏ? Hạ Dương và Giang Võ liếc nhau, hai người cảm thấy ngồi xem vở kịch cẩu huyết của Tư Không Đặc Dương và Mạc Tuấn Nghị thật là quá thoải mái. ~\(≧▽≦)/~ Bánh bao nằm sấp trên cái bụng to đùng của Sói xám nhồi bông, ngủ đến chảy cả nước miếng. Hôm nay Mạc Tuấn Nghị đến nhà Ô Thuần Nhã, bọn họ hai người một tạm nghỉ học ở nhà, một nghỉ dưỡng thai ở nhà. Bánh bao buổi chiều không đi nhà trẻ, nhóc hiếu thuận lắm cơ, muốn giải buồn cho cha, kết quả, quản gia Tào đón nhóc về, ăn cơm trưa xong liền buồn ngủ, đòi ngủ trưa với cha, Ô Thuần Nhã buổi sáng dậy muộn, nên không ngủ với nhóc. Lúc Mạc Tuấn Nghị đến cậu đang kiểm tra bài tập của bánh bao, nhóc kia tuy rằng toàn trốn học, nhưng việc học hành ở nhà trẻ lại không tồi. Ô Thuần Nhã thấy dáng ngủ như heo con của nhóc thì lắc đầu bật cười, quay đầu nhẹ giọng hỏi Mạc Tuấn Nghị, "Cậu đã đi kiểm tra chưa?" Từ ngày Cảnh Hoán phát ngôn ra câu kinh người kia, Tư Không Đặc Dương và Mạc Tuấn Nghị còn chưa gặp lại nhau. Mạc Tuấn Nghị ngồi xuống bên cạnh cậu, liếc mắt nhìn bài tập của bánh bao, khẽ nói, "Kiểm tra rồi, không có chuyện gì nghiêm trọng, chỉ bị bệnh dạ dày thôi" Ô Thuần Nhã hồ nghi nhìn hắn, "Thật?" Hắn bật cười gật đầu, "Đương nhiên là thật, loại chuyện này mình sẽ không gạt cậu" Nói xong chỉ lên chữ viết của bánh bao, khó hiểu hỏi, "Đây cũng là cậu dạy nhóc à?" ★ Truyện được đăng tại website kenhtruyen.com Ô Thuần Nhã lắc đ ầu, "Bánh bao thông minh lắm, nó còn tự mình ngồi đọc từ điển, có thể tự viết được chữ đẹp như vậy cũng không có gì đáng ngạc nhiên" Chữ bánh bao cũng gần giống chữ của Cảnh Hoán, nắn nót chỉnh tề, càng không xấu như gà bới. Mạc Tuấn Nghị nhẹ nhàng gật đầu, trong lòng lại thầm nói, Thuần Nhã đúng là đã sinh ra một tiểu quái vật. Trẻ con bốn tuổi lại có thể viết chữ tinh tế ngay ngắn như vậy quá hiếm có, hoặc là phải nói...nhà Tư Không đều là quái vật! "Cậu muốn hỏi gì?" Ô Thuần Nhã ngẩng đầu, nghiêng nghiêng nhìn hắn. "Khụ, chính là....mẹ của Cảnh Hoán, cậu đã gặp bao giờ chưa?" Kỳ thật hắn muốn hỏi, mẹ của Cảnh Hoán có trở lại không, nhưng lời này hắn không cách nào nói ra miệng. Ô Thuần Nhã nghi hoặc chớp mắt mấy cái, "Mẹ của Cảnh Hoán á? Mẹ của nhóc ấy không phải đã sớm tái giá rồi sao?" Cậu nhớ rõ Viêm Nghiêu đã từng nói, chị dâu y sinh Cảnh Hoán ra chưa được hai tháng đã ly hôn tái giá. Nhưng hình như lúc này cô ta đang mắc bệnh nan y. Mạc Tuấn Nghị nghe cậu nói vậy sửng sốt, sau đó mới có phản ứng, có lẽ do cậu không biết chuyện hôm đó, nếu không cũng không nói thế này. Hắn nghĩ nghĩ rồi nói, "Ngày đó Cảnh Hoán mẹ nhóc sắp trở về" Thật ra Ô Thuần Nhã không ngốc chút nào, trái lại, cậu thông minh cực kì, chẳng qua giờ người hơi lười, không muốn động não. (nghe giống biện hộ quá, chẹp) Tinh tế quan sát vẻ mặt mất tự nhiên của Mạc Tuấn Nghị, lại nhớ đến ngữ khí khi hắn hỏi câu kia, trong lòng đã có đối sách đại khái. Cầm lấy ly sữa để bên cạnh lên uống, cậu thầm nghĩ, Tuấn Nghị còn kiểu phản ứng này vậy thì chắc chắn vẫn còn quan tâm đến Tư Không Đặc Dương, cậu thừa nhận cậu để ý không phải xong rồi sao? Cứ cố giấu giấu diếm diếm, giờ thì hay, cứ giấu tiếp coi, về sau cậu sẽ phải hối hận! Cậu buông ly sữa, liếm liếm môi, chớp mắt mấy cái hỏi, "Tuấn Nghị, cậu rất quan tâm đến chuyện mẹ Cảnh Hoán có về hay không à?" Mạc Tuấn Nghị lắc đầu thật mạnh, "Mình quan tâm làm gì, chỉ là tùy tiện hỏi thôi!" Nói xong mất tự nhiên cúi đầu né tránh tầm mắt của Ô Thuần Nhã, cười gượng một tiếng. Bĩu môi, không thèm so đo với hắn, cậu cũng đã nhận ra, người này chính là khẩu thị tâm phi, còn thiếu dũng khí, rõ ràng không buông bỏ được Tư Không Đặc Dương, lại cứ cố tình phủ nhận tình cảm của chính mình, quá ư là rối rắm. "Muốn mình nói ấy à, cô ta có thể trở về cũng không biết chừng, Cảnh Hoán từ nhỏ đã không có mẹ, ba nhóc thì ngày nào cũng bận bịu, nhóc ấy đáng thương biết bao" Nói xong còn ủy khuất thay Cảnh Hoán, có thể là do mang thai, mấy ngày gần đây cậu có chút đa sầu đa cảm. Mạc Tuấn Nghị nâng mắt, không nói gì. Ô Thuần Nhã cũng không tiếp tục nói ép buộc hắn, chính hắn còn không tranh thủ, vậy mình sấp vô làm cái gì, thích thế nào thì cứ làm thế ấy đi. Xoay người lấy quyến sách tiếng Pháp Tư Không Viêm Nghiêu mới mua cho cậu, chuyển qua cho Mạc Tuấn Nghị, "Này, giải buồn" Nói xong không thèm để ý sắc mặt Mạc Tuấn Nghị, cúi đầu đọc sách. Mấy ngày nay trời trở lạnh, Tư Không Viêm Nghiêu cấm cậu ra ngoài. Mạc Tuấn Nghị thở dài, để sách lên bàn, hắn nào có tâm tình đọc sách. Quay đầu nhìn bánh bao đang đánh giấc ngáy khì khò, khẽ hé môi, nói thầm, "Bánh bao thật đáng yêu" Bụ bẫm mập mạp, thịt vù vù, lúc ngủ còn chu chu cái miệng nhỏ. Ô Thuần Nhã lật một trang sách, không ngẩng đầu lên nói, "Thích thì cũng tự mình sinh một đứa đi" Bánh bao nhà cậu đương nhiên là đáng yêu rồi. Mạc Tuấn Nghị bĩu môi, một tay chống cằm nhìn bánh bao. Hai người im lặng chưa được bao lâu, di động của Ô Thuần Nhã đặt trên bàn kêu lên. Nhìn đồng hồ, khóe miệng mang ý cười, cậu nhận điện. "Đúng giờ ghê" Nam nhân mỗi ngày đều gọi đến đúng giờ này, đơn giản chỉ là hỏi cơm trưa có hợp khẩu vị của cậu không, cậu có đi ra ngoài tản bộ không linh tinh. Tư Không Viêm Nghiêu ngồi trong văn phòng, đưa mắt nhìn bầu trời bên ngoài, nói, "Tối đưa em và bánh bao đi ăn" Ô Thuần Nhã nhìn Mạc Tuấn Nghị, nói, "Thế Tuấn Nghị ở đâu" Tư Không Viêm Nghiêu hào phóng đến lạ, "Để cậu ta đi cùng" Nghĩ nghĩ lại nói, "Mang theo Cảnh Hoán" Mạc Tuấn Nghị nghi hoặc nhìn người trước mặt mình, dùng khẩu hình nói, "Làm gì thế?" Ô Thuần Nhã chớp mắt mấy cái, cười nói, "Viêm Nghiêu mời ăn cơm" "Mình không đi đâu" Nhà người ta đi ăn cơm, hắn đến xem náo nhiệt gì chứ.
|
Mạc Tuấn Nghị nói không đi Tư Không Viêm Nghiêu qua điện thoại cũng nghe thấy được, lạnh lùng nói, "Ngày mai Lâm Tịch đi" Ô Thuần Nhã gật đầu, hẳn nào y mời ăn cơm, hóa ra không phải muốn dùng bữa tối dưới nến với cậu và bánh bao! "Ừ, vậy chút nữa em đi đón Cảnh Hoán" Mạc Tuấn Nghị thở dài, quên đi, phải đi thì đi thôi, cũng không phải người xa lạ gì. Tư Không Viêm Nghiêu nói, "Để anh anh đón đi" "Được, chờ bánh bao dậy bọn em sẽ đi" Còn đang nói chuyện, bánh bao đang đè lên bụng Sói xám xoay người một cái, lăn xuống... Bị dọa run lên, bánh bao dụi dụi mắt, thở than, "Động đất sao...." Mạc Tuấn Nghị thấy nhóc tỉnh liền lại gần, cười nhìn nhóc, "Bánh bao tỉnh ngủ chưa?" Bánh bao nằm bò trên giường, nghiêng đầu nhìn hắn, chớp chớp mắt, mới nhận ra người trước mặt là ai, "Chú Mạc" Vươn tay ôm nhóc vào lòng, hắn cười nói, "Bánh bao càng ngày càng đáng yêu" Bánh bao bĩu môi, nhìn cha nhóc, "Cha ôm một cái" Mấy ngày rồi cha chẳng ôm nhóc gì cả, bố cũng không cho cha ôm nhóc. Ô Thuần Nhã nhướn môi với nhóc, ý bảo nhóc lại gần. Bánh bao lập tức sán vào, lủi đến bên cạnh cha, ngửa đầu nhìn cậu. Nhéo thịt phúng phính trên má nhóc, Ô Thuần Nhã nói với y qua điện thoại, "Con anh tỉnh ngủ rồi, chút nữa bọn em đến chỗ anh" "Ừ, nhớ cẩn thận" Y cúp máy, giương mắt nhìn hai người trong văn phòng của mình, bất mãn nhíu mày, "Đi ra ngoài!" Hạ Dương gắt gao ôm cánh tay trái Lâm Tịch, lắc đầu, lắc đầu, lại lắc đầu. Lâm Tịch vừa liều mạng gỡ con bạch tuộc Hạ Dương ra, vừa kêu lên với Tư Không Viêm Nghiêu, "Mau tới hỗ trợ!" Tư Không Viêm Nghiêu mặc kệ bọn họ, cầm di động gọi cho anh y, để anh y đi đón con tới cùng ăn cơm. Lâm Tịch bị Hạ Dương quấn sắp chết đến nơi, cúi cùng đành bất đắc dĩ nói, "Tổ tông, tiểu tổ tông, tôi van ngài, buông tay ra đi, xin đấy!" Hạ Dương trộm nhìn Tư Không Viêm Nghiêu, thấy y không đuổi mình đi nữa, mới chịu thả tay, sửa sang lại quần áo hơi xộc xệch, đằng hắng một tiếng thanh cổ giọng, nói, "Anh hai, anh cứu em đi!" Tư Không Viêm Nghiêu nhướn mày, ý bảo hắn nói tiếp. Hạ Dương như cún con phi tới bàn làm việc, ỏn ẻn nói, "Anh hai, có thể cho em đến chỗ anh ở mấy hôm được không?" Tư Không Viêm Nghiêu nhíu mày, ông cụ vừa đi, trong nhà vất vả lắm mới yên ả, lại đến thằng nhóc này chạy vô góp vui. Giờ Tư Không Viêm Nghiêu đã đưa Ô Thuần Nhã và bánh báo chuyển đến căn biệt thự bên cạnh, ban ngày thì thường ở nhà của Tư Không Đặc Dương, tối thì về nhà mình, vốn còn nghĩ sẽ thấy đi qua đi lại lằng nhằng, nhưng Ô Thuần Nhã lại cảm thấy rất ổn, có thể tản bộ sau khi ăn cơm xong. Cảnh Hoán và bánh bao thì ở cả hai nơi, mấy ngày bên này mấy ngày bên kia, chủ yếu là Cảnh Hoán, rời bánh bao là nhóc ngủ không được ngon. "Lý do." Dù sao cũng là em mình, không thể mặc kệ thật được. Hạ Dương lập tức thay đổi biểu tình, bĩu môi, phồng má, hai tay vặn vặn xoắn xoắn trước người, uốn éo thắt lưng, "Anh hai, xin anh đấy ~~~" Lý do hở? Chẳng lẽ lại nói cho anh hai, lần này hắn gây chuyện to rồi, ngay cả mẹ hắn cũng mặc kệ hắn luôn? Không được, nói ra sẽ bị anh hai đá một cước bắn ra ngoài mất. Lâm Tịch suýt nữa phun cà phê, mẹ ơi, này cũng quá dọa người rồi. "...." Tư Không Viêm Nghiêu cũng suýt đập cho hắn một phát, cậu cho cậu là con tôi chắc, có bắt chước bánh bao cũng không thể bắt chước như thế được, cậu gầy như bộ xương khô thế kia trên mặt có bao nhiêu thịt hả! "Đứng đắn đi!" Trừng hai mắt, Tư Không Viêm Nghiêu quát khẽ một tiếng. Hạ Dương thấy lừa bịp không thành, chỉ có thể ngồi phịch xuống ghế, hơi nhíu mày giả bộ u oán, không nói gì. Tư Không Viêm Nghiêu thấy hắn như vậy cũng lười phản ứng hắn, ngẩng đầu nói với Lâm Tịch, "Gọi cho Minh Húc" Hạ Dương vừa nghe y nói xong, lập tức đứng phắt dậy, nhanh chân bỏ chạy, "Anh hai, em về nhà trước, bái bai" "Đứng lại!" Thanh âm lạnh lùng khiến Hạ Dương đã lủi đến cửa lập tức dừng lại, hắn còn không dám chạy nữa, hức hức hức hức, hắn đúng là đáng thương quá mà. "Lại đây" Tiếng sau lạnh hơn tiếng trước, Hạ Dương gáy bắt đầu đổ mồ hôi. Cứng ngắc xoay người, bước chân, nhích đến trước bàn Tư Không Viêm Nghiêu, hắn cúi thấp đầu hệt như cô vợ ngoan hiền. "Nói" Tư Không Viêm Nghiêu thật sự là lười lắm lời với hắn. Hạ Dương thấy trốn không thoát, bất đắc dĩ nhụt chí lại đặt mông ngồi xuống, tựa vào bàn công tác, hu hu hu than thở, "Hôm qua hai bọn em gặp nhau, kết cục...Anh có thể đoán được rồi đó" "Là một người?" Tư Không Viêm Nghiêu nhướn mày, biểu tình thực ý vị sâu xa. "Ô ô, làm thế nào bây giờ, đời này em chỉ làm sai mỗi chuyện đó, em đã nhận lỗi rồi, cậu ta còn không chịu buông tha em, ô ô, anh hai, anh hai ruột của em ơi, van xin anh cứu em đi!" Giả bộ khóc lóc. Tư Không Viêm Nghiêu không nói gì, thật ra y rất xem trọng vnmh, đầu óc khéo léo, tính tình linh hoạt không máy móc, làm việc nghiêm túc có trách nhiệm, đừng xem tuổi còn trẻ, những chuyện cậu ta đã đáp ứng chắc chắn sẽ làm tốt, nếu nói tới vấn đề trách nhiệm, thì Minh Húc còn giỏi hơn thằng nhãi nhà y cả vạn lần, trong khi người ta còn nhỏ hơn Hạ Dương một tuổi! "Mẹ cậu nói thế nào." Y nghĩ có thể là vnmh thấy đùa hắn vui, không chắc đã vừa ý hắn. Hạ Dương thở dài, "Mẹ em nói mặc kệ" Xong, dì trẻ của y cũng mất sạch kiên nhẫn với thằng nhóc này. "Cút đi" Phất tay, Tư Không Viêm Nghiêu cảm thấy Hạ Dương lúc này thật chướng mắt. Hạ Dương chớp mắt mấy cái, câu này có nghĩa là có thể đi rồi? Hắn có thể qua chỗ anh hai ở? Mặc kệ, dù sao là hắn hiểu như thế. Mau chóng nhấc chân rời đi, chỉ sợ Tư Không Viêm Nghiêu đổi ý. Thấy người đi rồi, Lâm Tịch sấp vô, "Sao lại thế? Hạ Dương mà cũng có lúc phải trốn tránh người khác ấy hả?" Tư Không Viêm Nghiêu gật đầu, không nói thêm gì khác. Lâm Tịch bĩu môi, hắn biết, mình chả moi được tin tức gì từ mồm Tư Không Viêm Nghiêu đâu, nam nhân này cũng không có dây thần kinh tám chuyện. (Nhầm!) Ô Thuần Nhã ôm bánh bao ngồi ở ghế sau, Mạc Tuấn Nghị ngồi ghế phó lái, lái xe đưa ba người bọn họ đến trước cửa tập đoàn Tư Không. Bánh bao ngửa mặt nhìn cha nhóc, hỏi, "Cha có mệt không ạ?" Lúc này mới ý thức đến vấn đề cân nặng của bản thân, cha nhóc ôm nhóc suốt quãng đường đi đó. Cúi đầu hôn lên mặt nhóc, Ô Thuần Nhã cười, "Không mệt, bánh bao chút nữa muốn ăn gì?" Bánh bao bĩu môi ngẫm nghĩ, "Con muốn ăn ốc sên" Lần đó nếm qua một lần nhóc vẫn tâm tâm niệm niệm muốn ăn lại lần nữa, nhưng mà trong nhà không làm, bình thường nhóc cái gì cũng ăn được, cho nên không nhớ tới. Ô Thuần Nhã chớp mắt mấy cái, ốc sên? "Chốc nữa nói với bố con" Cậu nắm móng thịt của con chậm rãi dắt đi. Mạc Tuấn Nghị đi bên cạnh, cũng có ý che chở Ô Thuần Nhã. Tuy người này thoạt nhìn không có gì khác với nam nhân bình thường, nhưng từ khi biết cậu mang thai, hai căn biệt thự của Tư Không Viêm Nghiêu và Tư Không Đặc Dương liền thay đổi đồ dùng gia dụng trong nhà, đồ có góc cạnh lập tức đổi, ngay cả mặt đất cũng trải thảm lông mỏng, chỉ sợ cậu bị ngã. Ô Thuần Nhã hiện tại là đối tượng trọng điểm cần bảo hộ, có thể so với gấu trúc quốc bảo. Chậm rãi đi vào tập đoàn Tư Không, lúc này rất nhiều người qua lại, nhìn thấy tiểu thiếu gia và Thuần Nhã thiếu gia tất cả đều kinh hỉ, nhưng mà cũng chỉ dám nhìn hai người từ xa, chứ không tiến lại gần. Mạc Tuấn Nghị nghiêng đầu hỏi Ô Thuần Nhã, "Có thể tùy ý vào tập đoàn Tư Không sao?" Hắn từng tới đây vài lần, mỗi lần đến đều bị người ngăn lại hỏi.
|
Ô Thuần Nhã nhún vai, từ trong túi quần bò của bánh bao lấy ra một cái thẻ từ dùng để đi thang máy chuyên dụng, "Không rõ lắm" Cửa thang máy mở ra, đã thấy Tư Không Viêm Nghiêu chờ ở ngoài, sắc mặt thực nghiêm túc. "Bố!" Bánh bao vui vẻ chạy tới ôm chân y, ngửa mặt tranh công, "Bánh bao đã đưa cha đến nơi an toàn!" Tư Không Viêm Nghiêu xoa đầu con, hơi có chút không hài lòng nói với Ô Thuần Nhã, "Đến cũng không gọi điện cho anh, để anh xuống đón em" Nói xong, y xoay người bế bánh bao, cánh tay nâng mông nhóc lên, để nhóc ngồi vững, một tay kéo tay Ô Thuần Nhã, Mạc Tuấn Nghị đi sau hai người bị y không nhìn tới. Mạc Tuấn Nghị cười khổ, nam nhân này trước kia khi nào thì có biểu tình quan tâm như vậy chứ, nhìn bây giờ xem, đúng là đảo lộn hoàn toàn. Vầng sáng 'ông bố tốt' ở sau lưng Tư Không Viêm Nghiêu đang chói loá rực rỡ! Đây là lần đầu tiên Lâm Tịch gặp bánh bao, lần trước mới chỉ thấy nhóc qua ảnh chụp của Tư Không Đặc Dương, khi đó đã thấy nhóc thật đáng yêu, giờ thấy người thật, lại càng khiến người ta thêm yêu thích. Thấy Tư Không Viêm Nghiêu thả bánh bao xuống đất, hắn lập tức sán lại, cười tủm tỉm xoay người nhóc, "Chào cậu bạn nhỏ, đượcmấy tuổi rồi!" Bánh bao mặt ngầu hết sức, nhướn mày một cái, nói với Lâm Tịch, "Chú muốn dụ dỗ cháu à." Tươi cười đông cứng trên môi Lâm Tịch, thầm nghĩ, chả đáng yêu gì sất! "Chú là thích nhóc nên mới hỏi" Điều chỉnh tươi cười trên mặt, Lâm Tịch không ngừng cố gắng. Bánh bao lắc mông đi đến bên cạnh cha, đứng vững, quay đầu, nói với Lâm Tịch, "Mới không thèm nói cho chú đâu! Chú không đẹp trai bằng bố cháu! Lại không xinh đẹp như cha, cũng không ôn nhu giống chú Mạc!" "..." Lâm Tịch cảm thấy mình bị đả kích nghiêm trọng, hắn không đẹp trai? Thằng nhóc thúi tha này dám nói là hắn không đẹp trai? Hắn nam tính thế này! Ô Thuần Nhã nhéo mặt bánh bao, trừng mắt, "Không được thiếu lễ phép như vậy" Được rồi, tuy cậu cũng thấy lời con nói rất có lý, nhưng lại dám nói cậu xinh đẹp, thằng nhóc này muốn ăn đòn hả! Bánh bao bĩu môi, vốn đúng là thế mà, nhưng nhóc vẫn rất nghe lời, nhóc xin lỗi, "Xin lỗi chú, bánh bao không nên thiếu lễ phép như vậy, cũng không có biện pháp, ai bảo vẻ mặt chú lại giống sói gian đóng giả bà ngoại lừa tiểu bạch thỏ, làm bánh bao sợ!" Lâm Tịch co giật khóe miệng, dáng vẻ của nhóc này có tí xíu nào sợ hãi à! Mạc Tuấn Nghị ở bên cạnh che mặt cười trộm, bánh bao quá tuyệt! Tư Không Viêm Nghiêu gật đầu, xoay người ôm con đặt lên ghế xoay, cúi đầu nhìn nhóc, "Chốc nữa muốn ăn gì?" Chớp chớp mắt to, bánh bao lúc này vui vẻ khoái chí lắm, móng thịt vỗ đôm đốp, ngửa đầu yêu cầu, "Con muốn ăn ốc sên! Thịt ốc sên!" Tư Không Viêm Nghiêu nhướn mày, đồ ăn Pháp? Cũng được, nhưng không biết bảo bối có thích hay không. Ô Thuần Nhã ngồi bên cạnh thấy y xoay người nhìn mình, hiểu được ý của y, gật đầu nói, "Em ăn gì cũng được" Gần đây cậu ăn được, cứ thấy đồ ăn là lại đói bụng. Nhưng dù cậu có ăn bao nhiêu cũng không béo, trước khi đi Tư Không Khải còn dặn người giúp việc phải chuẩn bị nhiều đồ ăn vặt trong nhà, không chỉ hai nhóc con kia cần ăn, cậu lại càng cần phải ăn. "Đồ ăn Pháp" Tuy rằng trình tự ăn uống có hơi phức tạp, nhưng cũng không có người ngoài, muốn ăn thoải mái thế nào mà chả được. Tư Không Viêm Nghiêu gọi cho anh y, để cho gã đưa Cảnh Hoán đến thẳng nhà hàng. Mạc Tuấn Nghị hé môi muốn nói, nhưng lại bị ánh mắt của Tư Không Viêm Nghiêu làm cho nghẹn trở về, thôi được, coi như hắn lại làm đà điểu một lần nữa. Tôn Húc bất đắc dĩ nhìn một nam một nữ trước mặt, hắn thực sự không muốn có bất cứ quan hệ gì với hai người này, nhưng lại không thể không chừa chút mặt mũi cho người ta, thực rối rắm. Tống Thụy cả người như vừa mắc bệnh nặng, gầy như thể chỉ cần gió thổi qua sẽ gãy. Sở Tây Tây đứng bên cạnh hắn thì mặt mày hồng hào, chẳng qua tối tăm u ám trong mắt không cách nào che giấu. Thở dài, Tôn Húc hỏi, "Hai người tìm tôi có việc gì vậy?" Từ khi tập đoàn Tư Không giao hạng mục cho công ty hắn, Tôn Húc liền bận tối tăm mặt mũi, thời gian ăn ngủ còn không có, chỉ sợ lãng phí. Bất quá tuy rằng bận, nhưng hắn lại rất vui. Sở Tây Tây trộm liếc Tống Thụy, thấy hắn vẫn là dáng vẻ không yên lòng, âm thầm oán hận, một nam nhân sao có thể phế vật như vậy, thật sự đúng là quá coi trọng hắn! Cô ta tươi cười với Tôn Húc, "Đây không phải là vì tôi và Tiểu Thúy sắp đính hôn sao, vội tới đưa thiệp mừng cho cậu" Tôn Húc sửng sốt, đưa mắt nhìn Tống Thụy đang không nói lời nào, chậc chậc, nhà họ Tống không ngờ lại đặt quan hệ thông gia với nhà họ Sở, xem ra tình huống của hai nhà hiện tại thực sự không ổn. Tiếp nhận tấm thiệp cưới màu đỏ thẫm mà Sở Tây Tây đưa tới, hắn cười nói, "Có thời gian nhất định sẽ tới" Tống Thụy nhìn Tôn Húc, không nói gì, nhưng trong mắt lại đầy trách cứ, bọn họ là bạn bè lớn lên từ nhỏ cùng nhau, tiểu học, sơ trung, trung học đều học chung lớp, hắn không ngờ tới, Tôn Húc cư nhiên chỉ vì một hạng mục hợp tác liền phản bội mình, tuy người này không làm chuyện gì có lỗi với hắn, nhưng người này cư nhiên cũng không giúp đỡ hắn, khiến cho hắn vô cùng thất vọng đau khổ! Hôm nay nếu không phải Sở Tây Tây lôi kéo hắn đến đây đưa thiệp mời cho Tôn Húc, hắn sẽ không bao giờ muốn gặp lại người này nữa! Sở Tây Tây thấy Tôn Húc nhận thiệp mời rồi cũng không nhiều lời nữa, cùng Tống Thụy rời đi. Tôn Húc cúi đầu nhìn thiệp cưới trong tay, khóe môi nhếch lên cười châm chọc, lúc trước khi hắn đến cầu nhà họ Tống, nhà bọn họ đã đối xử với hắn như thế nào? Tống Thụy dựa vào cái gì mà bày ra vẻ mặt bị mình phản bội như thế? Sở Tây Tây ôm cánh tay Tống Thụy, nghiêng đầu hỏi hắn, "Đi ăn đồ Pháp không?" Tống Thụy gật đầu, ăn gì cũng như nhau, hắn đều không có khẩu vị. Kết quả...... Tư Không Viêm Nghiêu cùng Ô Thuần Nhã và bánh bao đi một xe, Lâm Tịch và Mạc Tuấn Nghị đi một xe. Đỗ xe trước cửa nhà hàng, Tư Không Viêm Nghiêu một tay ôm bánh bao, một tay nắm tay Ô Thuần Nhã bước vào đại sảnh. Bánh bao chống hai tay trên bả vai nam nhân, ngửa mặt, tán thưởng, "Nơi này lớn ghê!" Ô Thuần Nhã gật đầu, nơi này là nhà hàng số một số hai ở X thị, trước kia cậu chưa từng nghĩ mình sẽ có cơ hội đến nơi này ăn. Tư Không Viêm Nghiêu nghiêng đầu nhìn cậu, "Đây là tài sản cá nhân của anh" Không phải là nhà hàng của nhà mình sao, bảo bối cư nhiên lại lộ ra vẻ mặt ao ước như vậy. Bánh bao chớp mắt, vỗ tay, "Bố giàu thế!" Ô Thuần Nhã trợn mắt, bánh bao chính là một đứa nhỏ tham tiền, tưởng cậu không biết hử, hơn nửa năm nay trong con lợn đất của nhóc đầy ứ ự tiền mệnh giá cao, còn giàu hơn cả cậu, tên nhóc thúi này còn suốt ngày khóc than, không có việc gì liền đi ôm chân ông nội kêu, ông nội ơi, bánh bao không có tiền tiêu vặt ~ Quản lý đại sảnh thấy Tư Không Viêm Nghiêu lập tức tiến lên tiếp đón, "Nhị thiếu gia, đại thiếu gia đã đến, ở phòng 288" Tư Không Viêm Nghiêu ngầu bá cháy gật đầu, kéo Ô Thuần Nhã vào thang máy. Ô Thuần Nhã trừng mắt, khó hiểu nhìn nam nhân, hỏi, "Phòng 288 ở cao lắm à?" Cậu còn tưởng là ở tầng hai chứ. Tư Không Viêm Nghiêu nhẹ giọng nói, "Đi cầu thang bộ sẽ mệt" Khóe miệng run rẩy, cậu bất đắc dĩ thở dài, "Vận động thích hợp tốt cho thân thể" Nam nhân gật đầu, nhìn số hiện trên thang máy, xoay người dắt cậu đi thang bộ. Mạc Tuấn Nghị và Lâm Tịch đến sớm hơn ba người một chút, lúc này Mạc Tuấn Nghị đang ôm Cảnh Hoán, cúi đầu nhỏ giọng nói chuyện với nhóc, cũng không để ý tới tình huống xung quanh, tự coi bản thân như không khí. Lâm Tịch thì đang câu được câu không nói chuyện phiếm với Tống Thụy, nội dung toàn là về Tư Không Viêm Nghiêu.
|