Ba Mươi Tuổi Suy Nhân
|
|
CHƯƠNG 30
Tô Dịch phát hiện Quí Luân rất bận rộn.
Sáng sớm Quí Luân quậy y xong sẽ không thấy bóng dáng, chỉ có người giúp việc chăm sóc y, hai gã ôn thần giữ cửa không cho phép Tô Dịch ra khỏi phòng, làm cho cơ hội trốn thoát của y cũng không có.
Xế chiều Quí Luân trở về một lần, Tô Dịch cho dù có cơ hội mở miệng cũng không có can đảm đối mặt hắn, trốn ở trong chăn bông lén nhìn Quí Luân cùng Trương Siêu nói chuyện, thay đồ, tốc độ thay quần áo giống như siêu nhân rồi rời đi.
Bất quá khoa trương nhất là, đến buổi tối, Quí Luân cả người uể oải, cổ họng không phun ra một lời nào nằm ở trên giường, chau mày có vẻ không nhịn được, Trương Siêu dĩ nhiên chính là âm hồn bất tán chạy tới nói: "Thiếu gia, giáo viên đã chờ rất lâu ở bên ngoài."
Rất quá đáng rồi, hóa ra tám giờ tối còn muốn đi học!
Quí Luân hừ một tiếng, nhắm mắt lại dùng chân ngăn cản Tô Dịch đang giả bộ ngủ bên cạnh, hai tay luồn trong chăn bông sờ loạn một lần, mãi đến khi nghe được thanh âm "A..." rên rỉ của Tô Dịch, vẻ mặt đỏ bừng chui ra khỏi chăn kêu to "Đừng sờ mà."
Thú vui độc ác của Quí Luân được thỏa mãn, mới uống ngụm nước đứng lên.
Tô Dịch nhìn thấy Quí Luân cầm theo tài liệu của sinh viên năm thứ tư ở một bên không thể tin được, y biết Quí Luân tuổi còn trẻ, nhưng trẻ tới mức còn đang học đại học thì y chẳng thể tưởng tượng nổi.
Năm tư... Nhiều lắm là hai mươi mốt, hai mươi hai tuổi... Hóa ra lại bị một người nhỏ hơn 8 tuổi đùa bỡn không ngừng! Tô Dịch không cách nào tiêu hóa được sự thật này, trong chăn bông bị đả kích muốn ngất xỉu.
Bởi vì thân phận của Quí Luân, hắn không thể đến trường học như người bình thường, từ nhỏ đến lớn, Quí Luân đều là mời gia sư đến dạy, nhưng sự thông minh cùng tính cách của Quí Luân đã làm cho hắn phải đổi vô số giáo viên, hơn nữa khi lớn lên công việc càng lúc càng nhiều, làm cho tiến độ học tập bị trì hoãn tới giờ vẫn còn là năm tư, Trương Siêu vì chuyện này mà phiền não không ít.
Đột nhiên gã nhìn thấy Tô Dịch vô tội ở bên cạnh, trong đầu nảy ra một ý, tà ác cười với Tô Dịch một chút, làm cho người phía sau lạnh toát cả sống lưng. "Thỏ con, nghe nói thành tích tốt nghiệp của mi cũng không thấp phải không?"
Tô Dịch tức giận nói: "Tôi không phải là thỏ con." Nhưng trong lòng cũng rất đắc ý, y bốn năm đại học không tìm được bạn gái, thành ra đem toàn bộ tinh thần dồn vào trong sách vở, nói đến chuyện này y phi thường tự hào.
"Mi bây giờ được bao ăn bao ở, lại còn nợ ba nghìn... À không, tính luôn lãi suất thì đã là bốn ngàn vạn rồi, có phải nên trả lại rồi không?"
Tô Dịch hai mắt mở to, nghe thấy bốn nghìn vạn liền trốn tuột vào trong chăn, chột dạ nói: "Tôi, tôi không có muốn được bao ăn bao ở, tôi hôm nay có thể rời đi..."
"Con thỏ mi cũng ba mươi rồi, đừng ngây thơ như vậy, tiền thuốc tối hôm qua, đồ ăn Trung Quốc sáng hôm nay, còn có ngủ lại cũng không dùng tiền sao? Huống chi mi bị chủ nhà đuổi ra ngoài, rời khỏi chỗ này thì có thể đi đâu ở?"
Trương Siêu muốn lợi dụng Tô Dịch để hoàn thành kế hoạch vĩ đại của gã, làm sao có thể cho y trốn đi?
"Tôi, tôi có thể đến ở..." nhà Lí Đình... Nhưng suy nghĩ một chút cái nhà của Lí Đình có thể cho người ở lại sao? Cả nhà dơ hầy, ai qua đó một lần nhất định sẽ nói đó chính là vương quốc gián.
"Không thì như vầy, mi làm gia sư cho Quí Luân, bao ăn bao ở, một buổi chừng này có được không?"
Tô Dịch nuốt nuốt nước miếng, năm vạn a... Có thể nào không động tâm, vừa là lúc đang cần việc. Y liều mạng một năm cũng chỉ có bảy vạn tiền lương, bây giờ chỉ cần dạy một khóa thì có hơn nửa số tiền.
"Nhưng, nhưng cậu ta là Quí Luân..." là ác ma...
"Quí Luân thì có chuyện gì? Đợi mi làm thầy giáo của cậu ta, sau này cậu ta còn dám không tôn trọng mi sao?"
Trong đầu Tô Dịch lập tức hiện lên một thiếu niên xinh đẹp, cầm theo bút máy cẩn thận ghi lại tri thức, nhìn thấy Tô Dịch liền lộ ra hai lúm đồng tiền đáng yêu nói "Thầy giáo, thầy xem kết quả này con làm có đúng không? Có cần sửa chỗ nào không?"
Tốt lắm quả thật là tốt lắm, nhưng hắn là Quí Luân, mình thay hắn đỡ đạn hắn cũng chẳng để vào mắt, mình làm thầy giáo hắn tình huống sẽ thay đổi sao?
Thấy Tô Dịch có điểm dao động, Trương Siêu lại tiếp tục giật dây: "Hơn nữa con thỏ mi xem, cứ nhìn Quí Luân mới vừa rồi tuy không muốn đi học, cũng không đi học giống như người khác, cho nên chính cậu ta cũng hiểu được sự quan trọng của tri thức. Huống hồ có ta ở đây, bất cứ lúc nào cũng có thể giúp mi ngăn cản cậu ta, mi sợ cái gì?"
Tô Dịch bị vây trong cuộc giao chiến giữa người và thần, cuối cùng không nhịn được hấp dẫn, gật đầu.
Trương Siêu cười y chang ác ma, rút ra tờ giấy trắng: "Vậy mi kí một chữ vào đây, chúng ta bây giờ bắt đầu đi học."
|
CHƯƠNG 31
Tô Dịch sau khi kí thỏa thuận lập tức bị lôi đến trước mặt Quí Luân, mà vị gia sư đến dạy cho Quí Luân kia bị Trương Siêu "Xin mời" đi ra ngoài.
Tô Dịch ngồi đối diện Quí Luân mắt to trừng mắt nhỏ, Quí Luân nhìn Tô Dịch từ đầu tới đuôi, đột nhiên cười: "Vậy thì... thầy giáo chúng ta đi học đi."
Hai chữ thầy giáo đó nghe sao không được tự nhiên. Tô Dịch không ngừng thôi miên mình: mình là thầy giáo, mình là thầy giáo, bây giờ mình lớn hơn rồi, hắn sẽ không đối xử với mình như lúc trước.
Sau khi chuẩn bị tâm lí thật tốt,Tô Dịch làm bộ ho khan, mở tập của Quí Luân ra, trước lật lật vài trang, giữa cũng lật lật vài trang, phần cuối lại nhìn thêm một lần.
Cuối cùng y dùng tập che khuất mặt mình, trong lòng bắt đầu nói thảm rồi, cho dù trước kia y học rất giỏi, nhưng cũng đã rời khỏi trường 8 năm rồi, môn học không giống nhau, cho dù giống thì cũng đã đem kiến thức trả lại cho thầy giáo.
Tô Dịch biết căn bản không có biết phải làm gì nữa bây giờ, tự chửi bản thân một trăm lần, nghĩ muốn trì hoãn thời gian chuẩn bị bài vở, liền nhìn thấy một đề bài dài kinh khủng, thoạt nhìn đề tài cũng rất khó liền nói với Quí Luân: "Vậy thì, vậy thì học trò Quí, trước làm bài này đi."
Đáng thương cho y trước mặt Quí Luân nói một câu trọn vẹn cũng không được.
Quí Luân nhướn mi, tiện thể cầm bút làm bài, nhưng Tô Dịch đều không có cảm thấy vui mừng, lại cảm thấy áp lực thật lớn.
Tô Dịch vốn nghĩ ngồi một chút rồi sẽ chạy trốn nhưng không thể làm được nữa, ngay lập tức phát hiện một chuyện kinh khủng, vết thương ở dưới của y vẫn chưa có lành, không ngồi lên ghế được, đành ngồi lên mông bên trái một chút, một chút lại đổi qua bên phải, nhích tới nhích lui như thế nào cũng không thuận.
Quí Luân vừa nhìn thấy đề bài liền biết Tô Dịch sẽ không dạy, cảm giác chơi cũng vui lắm nên không có vạch trần.
Liếc mắt chú ý thấy Tô Dịch đứng ngồi không yên, Quí Luân thả bút ra, nghiêng đầu, nhìn cái mông Tô Dịch hỏi: "Thầy giáo không thoải mái sao?" Vẻ mặt mang nguyên bộ dáng ngây thơ chả biết gì.
Tô Dịch vô thức lùi về sau, trong ánh mắt Quí Luân nhìn y chỉ toàn là đùa cợt, một điểm cũng không có thái độ thành khẩn như đang là học trò nói chuyện với gia sư dạy học. Tô Dịch hiểu được không thể chộp lấy được thời điểm chạy trốn, cố ngồi xuống bình tĩnh nói: "Ách... Thầy không thoải mái muốn đi toilet, học trò Quí cứ tự nhiên làm bài, tôi sẽ trở lại ngay lập tức."
Nói xong Tô Dịch đứng lên muốn thật nhanh trốn khỏi chỗ này, đột nhiên - Quí Luân từ phía sau quăng ra một câu chặn ngang Tô Dịch, đem ôm lên đùi, ghé vào lỗ tai y nói: "Nhưng mà học phí của tôi đã trả rồi, mỗi phút mỗi giây đều là tiền, thầy giáo nếu cảm thấy ghế cứng quá thì có thể ngồi trên đùi của tôi mà, đừng tìm lí do đi toilet, hay là sư phụ muốn "làm" cho củi khô bốc cháy?"
Tô Dịch bị ôm lấy da đầu tê dại, run rẩy nói: "Tôi... tôi cảnh cáo cậu, bây giờ tôi là thầy giáo, Trương Siêu sẽ vào."
Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, Trương Siêu ở bên ngoài gõ cửa hai tiếng nói: "Tôi đem ít trà đến cho thầy giáo Tô, các người chậm rãi thảo luận."
Tô Dịch mở to hai mắt! Tên này lừa gạt!
Quí Luân biết nhất định Tô Dịch lại bị lừa vòng vòng, cảm giác được con thỏ kinh ngạc, bộ dáng thẹn quá thành giận chơi đùa thật là tốt, cười khẽ: "Thầy giáo... Ngồi trên đùi tôi, bây giờ cái mông còn đau đớn muốn đi toilet nữa không?"
"Đừng, đừng gọi tôi là thầy giáo." Lúc Quí Luân nói chuyện hơi thở không ngừng phả lên mặt Tô Dịch, Tô Dịch vội vàng che lỗ tai.
"Không được à, tôi cũng biết cái gì là tôn sư trọng đạo mà, thầy giáo thấy tôi có phải rất lễ phép không đây?"
"Đúng vậy, đúng vậy, vậy thì học trò Quí, cậu... cậu trước để tôi đứng lên đi..." "Nhưng thầy giáo à, phía trước của tôi bị thầy ngồi sưng lên, làm sao bây giờ? Dạy tôi được không?"
Tô Dịch không thể tin được, người nào cương nhanh như thế này căn bản chính là cầm thú, nhưng y không dám nói, cà lăm lấy khuỷu tay ngăn Quí Luân tới gần: "Cậu. . .cậu. . .cậu tự DIY đi, lấy tay kiểm tra rồi thì bỏ ra đi..."
"Nhưng mà tôi cũng chưa từng có DIY, thầy giáo có thể giúp tôi sờ sờ không?"
Người này sao lại hạnh phúc như thế, chưa từng DIY, Tô Dịch nghĩ y chính mình phải làm bạn với tay hai mươi mấy năm qua...
Quí Luân không ngừng dùng hạ thể cọ xát hậu huyệt Tô Dịch, Tô Dịch sợ hãi nhoài người ra phía trước, lại vô tình làm động vết thương trên bả vai.
"Tôi là thầy giáo, ngày hôm qua tôi còn cản đạn thay ai đó, tay chưa động được mà..." Tô Dịch đặc biệt cường điệu "thầy giáo" cùng "đạn", ám chỉ Quí Luân cần tôn trọng một tí.
Quí Luân thổi hơi bên tai Tô Dịch: "Nhưng miệng thầy giáo không bị thương, có thể giúp nơi nào đó của tôi mà."
Dĩ nhiên là muốn bắt y khẩu giao!
Tô Dịch vội vàng lắc đầu: "Không không không! Tôi ba ngày chưa có chải răng miệng thối lắm."
Đột nhiên Quí Luân kéo đầu Tô Dịch lại, hôn lên bờ môi y, nắm lấy cằm y dùng đầu lưỡi khai mở hàm răng. Đầu lưỡi Quí Luân trước luồn lên liếm nướu răng, sau lại truy kích cái lưỡi ai đó đang phát run chạy trốn, thẳng tiến vào yết hầu.
Nói gì nói, đây là người đầu tiên hôn Tô Dịch, lần đầu tiên đã gặp phải cao thủ hôn môi, làm sao có thể chống đỡ được? Liên tiếp thất bại, lưng bị ép chặt vào lòng Tô Dịch, cơ hồ không có cách nào hô hấp, nụ hôn kéo dài có đến hơn ba phút.
Lúc môi hai người tách ra, lại còn phát ra một tiếng "ba" thật lớn, nước miếng hòa quyện vào một chỗ, giữa hai người giăng thành một sợi tơ bạc, Quí Luân đưa đầu lưỡi ra, lại hôn lên môi Tô Dịch một cái.
Tô Dịch đã bị hôn đến toàn thân nhũn ra không phân biệt được phương hướng, nép vào vai Quí Luân hổn hển hít thở.
"Miệng thầy giáo rất thơm, không có thối chút xíu nào." Quí Luân liếm môi mỉm cười, lúm đồng tiền bé xinh trên mặt cứ thế mà chạy ra, giống y như trong tưởng tượng, nhưng mà mới nhìn thì hết tức câu người tà hoặc, chẳng có một tí tẹo nào gọi là đáng yêu thuần khiết.
Tô Dịch thở không nổi, nhìn thấy khuôn mặt phóng to của Quí Luân, cảm giác được mạch máu trên mặt đều đứt sạch, trái tim sắp rớt ra ngoài.
|
CHƯƠNG 32
Khuôn mặt Tô Dịch ửng hồng, không biết tại sao trống ngực mình lại đập nhanh như vậy, không biết làm sao lại muốn tìm một chỗ chui xuống.
Mà Quí Luân trong lúc Tô Dịch phân tâm, ngón tay đã tiến vào trong quần áo Tô Dịch, đảo đảo xung quanh rốn một vòng, chậm rãi bò lên một điểm nào đó trên ngực, nhẹ nhàng đè xuống, vuốt ve, đầu vú Tô Dịch mấy ngày nay bị Quí Luân không ngừng đùa bỡn, cực kì mẫn cảm.
"A!"
Quí Luân hài lòng nhìn thấy Tô Dịch toàn thân nhũn ra, ngồi phịch ở trong lòng hắn phát run. Hắn lại còn cố ý liếm lỗ tai Tô Dịch, không ngừng la lên: "Thầy giáo... Thầy giáo..." Chậm rãi cởi quần áo của y.
Tô Dịch chưa bao giờ biết "Thầy giáo" hai chữ này cũng có thể nói đầy sắc tình như vậy, trước kia trốn ở nhà coi phim AV lúc nữ sinh gọi thầy giáo cũng hi vọng diễn viên nam không thấy mặt kia là mình, nhưng bây giờ y trở thành thầy giáo nam diễn viên, nhưng ngay cả một chút xíu sức lực cũng không có.
Quí Luân chuyển xuống cởi quần Tô Dịch, sờ lên tiểu đệ đệ của y nói: "Thầy giáo... Nơi này của thầy chảy mồ hôi, tôi giúp thầy lau sạch sẽ."
"Đừng, đừng... không cần lo cho nó."
"Nhưng mà thầy giáo, tôi cảm giác được phía dưới của mình cũng đổ mồ hôi, tôi không biết phải làm gì nữa, làm sao bây giờ?"
"Cậu, cậu chỉ cần kiểm tra là..."
"Thầy giáo dạy tôi có được hay không?" Quí Luân đem cánh tay không bị thương của Tô Dịch đặt lên nơi nào đó của hắn.
"Thầy giáo, dạy tôi làm sao để DIY đi."
Tô Dịch biết ác ma này lại trêu đùa y, nhưng chính là không nghe thấy hắn nói gì cả, trước mặt hắn chính mình không biết thẹn sờ lên nam căn của ai kia.
"Thầy giáo, nơi này của thầy nhỏ nhỏ đáng yêu quá."
"... Là tại của cậu lớn."
Quí Luân cười khẽ, ngón tay lòn qua nách Tô Dịch, nhéo hai hạt nhỏ trước ngực, liếm lên vành tai y, khẽ cắn cắn cổ y.
Tất cả những điểm mẫn cảm đều bị công kích, Tô Dịch chưa tới mười giây liền phun ra như suối trên bàn.
"Ặc!"
Tô Dịch thề chính mình tuyệt đối không có nghe lầm, y nghe được tiếng cười nghẹn của Quí Luân, thể diện đầu cũng không dám ngẩng dậy.
"Tốc độ của thầy giáo nhanh quá, tôi còn chưa có kịp nhìn mà!"
Quí Luân đem Tô Dịch nâng lên, cả người vo thành nửa vòng đối mặt hắn, đem hai chân y tách ra đặt hai bên tay vịn ghế, mặt cúi 45 độ nhìn Tô Dịch. "Như vậy tôi có thể nhìn thuận tiện hơn, thầy giáo làm mẫu lại lần nữa cho tôi xem có được hay không?"
Tô Dịch nhìn thấy Quí Luân quần áo chỉnh tề, bản thân thế nhưng chẳng còn lấy nổi một mẩu vải che thân, hơn nữa lúc nãy lại bắn quá nhanh, đỉnh đầu liền bốc khói: "Cậu, cậu căn bản là chọc ghẹo tôi..."
"Sao lại như vậy chứ? Thầy giáo." Quí Luân đột nhiên vung tay, đem tất cả những thứ trên bàn gạt xuống đất tạo nên âm thanh "lịch kịch", nhưng lại nhẹ nhàng đem Tô Dịch đè xuống dưới bàn, chậm rãi hôn y.
"Thầy giáo... Thầy giáo..." Quí Luân dùng miệng chạm lên bờ môi y, ngón tay rờ rờ lên vết thương trên bả vai: "Thầy giáo, tôi nhìn thầy bị thương, tan nát cả cõi lòng, chỗ này của thầy còn đau không?"
Nhìn khuôn mặt tuấn mĩ, lời nói ôn nhu, ai có thể nói lời cự tuyệt đối với hắn? Lực sát thương quá mạnh mẽ, Tô Dịch đỏ hết mặt không ngừng lui ra nói: "Không, không đau..."
"Thầy giáo còn đau chỗ nào không?"
"Không... Không có."
"Thầy giáo nếu không đau thì tôi liền đi vào.
Trên hai ngón tay Quí Luân còn dính tinh dịch Tô Dịch bắn ra mới lúc nãy, hơn nữa hậu huyện vẫn còn thuốc mỡ tối hôm qua bôi vào, một chút liền xông tuột vào trong tiểu huyệt còn chưa lành lại của Tô Dịch.
Nếu không bị chặn lại, Tô Dịch nhất định nhảy dựng lên.
"Cậu. . .cậu. . .cậu. . .cậu. . .cậu. . .cậu..."
Quí Luân chẳng những kịch liệt chuyển động đầu ngón tay, lại còn ghé vào lỗ tai y nói: "Thầy giáo cũng chính mình hưởng thụ rồi, nhưng tôi vẫn còn rất khổ sở, thầy xem..." Quí Luân mở khuy quần, đem tay Tô Dịch đặt lên thứ đã trướng lên thật to của hắn.
"Thầy giáo, nó rất nhớ lỗ nhỏ phía sau của thầy."
Tô Dịch như đụng phải tường đồng vách sắt, không ngừng xoay eo, nghĩ muốn thoát thật nhanh khỏi Quí Luân đang ôm trụ không cho y thoát.
Ngón tay Quí Luân một mực xâm phạm trong cơ thể Tô Dịch thay đổi di chuyển, nhưng lại nói thật ôn nhu bên môi Tô Dịch: "Thầy giáo... Để cho côn thịt của tôi đi vào trong tiểu huyệt lẳng lơ của thầy, có được hay không?
Tô Dịch nhắm chặt hai mắt không dám nhìn Quí Luân, sợ bị đầu độc lần nữa: "Không... không tốt..."
"Thầy giáo vì cái gì vẫn cự tuyệt tôi?"
"Không, không thể... vấn đề nằm ở chỗ nguyên tắc..." Tô Dịch đã không biết mình đang nói cái gì rồi.
"Nhưng mà thầy giáo, tôi rất thích thầy..."
Tô Dịch mơ rồi, lần đầu tiên được người khác nói thích, cả người ngu ngu nhìn Quí Luân.
Quí Luân đạt được mục đích, lộ ra nụ cười của ác ma, nhân cơ hội đứng lên đem Tô Dịch đè xuống bàn, tách hai cánh mông của y ra đem nam căn thật lớn của mình mạnh mẽ lao thẳng vào cúc huyệt của y.
|
CHƯƠNG 33
Tô Dịch hét to một tiếng! Biết mình lại bị lừa, tức giận liều mạng đẩy bả vai Quí Luân ra.
Quí Luân bộ mặt đột nhiên thay đổi, nheo mắt lại không thèm để ý đến phản kháng của Tô Dịch, đem một chân y gác lên vai mình, đem người Tô Dịch hơi nghiêng lại trừng phạt cái mông y một chút.
"Lão nam nhân, mi mà còn dám đẩy ta một lần nữa ta liền đâm toàn bộ vào."
Quí Luân nhẫn nại gân xanh nổi đầy, đem tay Tô Dịch rờ xuống thứ to đùng vẫn còn ở bên ngoài một nửa, lạnh lùng nói.
Tô Dịch hai gò má đỏ bừng đánh chết cũng không hiểu, có người nói đàn ông ở trên giường chỉ có một dạng, cũng chưa từng nghe nói sau khi cắm vào cũng có chuyện xui xẻo sao?
Nhìn thấy Tô Dịch sợ đến mắt đỏ hồng, Quí Luân hài lòng hừ một tiếng, nương theo hơi thở khó chịu chậm rãi đẩy vào, để cho Tô Dịch có thời gian thả lỏng.
Chờ đến khi toàn bộ đi vào hai người cũng thở hồng hộc, Quí Luân nhìn thấy Tô Dịch nằm ngửa trên bàn, bộ ngực vì tình dục làm cho ửng hồng bộ dáng phập phồng lên xuống như muốn khóc, cũng không nhịn được giữ chặt eo y mãnh lực quất xuyên vào.
Cái bàn thình lình bị động thoáng cái lúc lắc trên mặt đất, phát ra âm thanh "lạch cạch".
Tô Dịch cảm thấy mình sắp té xuống tới nơi, vật thể trong người không ngừng vào nơi sâu nhất, chỉ có thể chụp lấy cạnh bàn cùng dùng chân cố sức quặp lấy bả vai Quí Luân, càng thêm cảm giác được sự tàn phá bừa bãi của Quí Luân trong cơ thể.
Y cắn môi cố gắng không phát ra tiếng rên rỉ, nhưng mặt bàn rất cứng, trừ phải chịu phía dưới mạnh mẽ xỏ xuyên lại còn làm động tới vết thương do súng bắn trên vai, Tô Dịch đau đến muốn khóc, trợn mắt nhìn thấy ngực Quí Luân chảy đầy mồ hôi, không cam lòng ngẩng đầu cắn hắn một cái.
Hơi quá đáng!
"Lão nam nhân, lông mu đã không còn, bây giờ còn bị muốn bẻ sạch răng phải không?"
Lời nói tràn đầy uy hiếp, Tô Dịch vội vàng nhả hàm răng ra ô ô hai tiếng lui về sau, ót đập lên bàn cái "bộp".
Tô Dịch rất ủy khuất, vừa mới rồi ôn nhu gọi thầy giáo đến xoay trời lệch đất, cho dù là trêu ghẹo y, nhưng cũng không nhịn được hoài nghi Quí Luân có phải là người đa nhân cách hay không nữa.
Quí Luân biết trên bàn rất cứng, Tô Dịch rất không thoải mái mới có thể cắn mình, dùng sức rút ra một chút, đem Tô Dịch còn chưa thể thở lại bình thường kéo Tô Dịch xuống bàn, xoay người đưa lưng dựa vào lòng ngực Quí Luân, chỉ còn nửa thân trên bị đè ngã ở trên bàn.
"Cậu, cậu..." Tô Dịch nhìn không thấy Quí Luân làm cái gì, ngược lại càng thêm sợ hãi quay đầu lại.
Chân Tô Dịch sớm đã nhũn ra đứng mà phát run, toàn bộ đều dựa vào Quí Luân mà chống đỡ, Quí Luân gặp y còn có tâm tình quay đầu lại, lộ ra hàm răng trắng lóa, cắn vào bên cạnh bả vai bị thương của Tô Dịch, hạ thân nhắm ngay cúc huyệt của hung hăng cắm vào lần nữa!
"A!" Liên tục chống đỡ hơn chục lần vào ra, bởi vì chân Tô Dịch nhũn ra không đứng được, bụng không ngừng đập vào cạnh bàn, làm cho cái bàn cũng bị lệch đi. Bả vai không đau mà chuyển sang bụng đau. Tô Dịch khó chịu rớt nước mắt lên bàn.
Quí Luân mò lấy mặt y, đột nhiên Quí Luân vẫn giữ tư thế trong người y, ôm tô Dịch ngồi lên ghế, Tô Dịch ứng phó không nổi cảm giác trong người ngập tràn thứ gì đó đánh vào thật sâu, sợ hãi phát ra tiếng kêu nhỏ xíu.
Quái thú trong cơ thể mặc dù đã ngừng lại, nhưng mà hoàn toàn không có dấu hiệu muốn bắn, chỉ nghe thấy Quí Luân dùng ngữ khí cực độ ôn nhu nói: "Thầy giáo, quay đầu lại có được không."
Tô Dịch ở phía trước nghẹn ngào liều mạng lắc đầu, y sẽ không bao giờ để âm thanh này lừa nữa.
"Lão nam nhân, mi không quay đầu lại đây ta ở chỗ này làm tình mi đến chết."
Tô Dịch run lẩy bẩy, lúc thì thầy giáo lúc thì lão nam nhân, một ngày nào đó không khéo bị Quí Luân làm cho tâm thần phân liệt.
Y đáng thương hề hề mắt đỏ hồng quay đầu lại, Quí Luân mỉm cười tới gần, lập tức dùng vẻ mặt ôn nhu hôn y, thật nhẹ nhàng yêu thương hôn lên chóp mũi, hai khóe mắt, quay trở lại môi, dùng đầu lưỡi liếm láp, không ngừng phát ra âm thanh "nhóp nhép".
Rõ ràng nụ hôn đầy ôn nhu lẫn thương yêu, nhưng hai tay Quí Luân vuốt ve hai hạt châu run rẩy trước ngực Tô Dịch lại rất sắc tình.
Nhưng mà Tô Dịch lần đầu tiên làm tình được đối xử ôn nhu như thế, toàn thân thoải mái cuộn trong lòng Quí Luân, ngay cả thứ thật lớn chưa chịu tiêu tan trong cơ thể kia cũng không làm cho y khó chịu.
Quí Luân trầm tĩnh lại, ngay lúc ý chí của y bạc nhược yếu kém, dùng môi rê lên tai y nói: "Thầy giáo... thầy giáo... Chính thầy chuyển động có được hay không?"
Tô Dịch thiếu chút nữa đã nói được, nhưng lập tức mở to hai mắt nhất thời thanh tỉnh, Quí Luân không có bắn ngay lập tức rồi ba lần đổi tư thế chính là bây giờ muốn y chủ động làm?
"Thầy giáo, tôi xin thầy..." Quí Luân sờ lên tiểu đệ đệ của Tô Dịch, ghé vào lỗ tai y nói cực độ ôn nhu: "Tôi xin thầy..."
Tô Dịch bị sờ lại phải nghe thấy âm thanh trầm thấp ấy thì đã tan ra thành nước rồi, nhưng mà vẫn nhớ được điểm mấu chốt liều mạng lắc đầu.
"Không muốn chuyển động? Quên đi." Quí Luân lập tức thay ngữ điệu lạnh lùng, đem hai chân Tô Dịch tách ra gác lên tay vịn trên ghế, chuẩn bị làm thịt y.
A a! Để cho Quí Luân chủ động y còn có thể không chết sao? "Tôi, tôi làm!"
Quí Luân lại khôi phục vẻ mặt học sinh ngoan hiền, liếm cổ Tô Dịch nói: "Vậy thì thầy giáo nhanh nhanh một chút nha".
|
CHƯƠNG 34
Tô Dịch trong lòng tự hỏi tại sao mình lại có thể suy đồi đến như vậy, bị thương rồi mà còn muốn đóng phim chơi đùa với ác ma.
Y vốn nghĩ muốn quì lên ghế để chuyển động thân thể, nhưng Quí Luân không cho y nhấc hai chân khỏi tay ghế, mạnh mẽ muốn nhìn bộ dáng mở rộng hai chân của y.
Biến thái... Tô Dịch giận mà không dám nói gì, không thể làm gì khác hơn là mở chân ra, chống vào người Quí Luân dưới ghế, miễn cưỡng nhấc cái mông mình lên rồi tự xỏ xuyên vào, nhưng Quí Luân chẳng những đùa bỡn kích thích tiểu đệ đệ của y, còn miêu tả mập mờ về phía sau của y.
"Sư phụ... cái miệng nhỏ nhắn màu phấn hồng của thầy vẫn đang ăn cái gì đó của tôi, co rút lại thật đáng yêu."
Tay Tô Dịch vừa đẩy dùng sức ngồi xuống, nam căn của Quí Luân trực tiếp công kích đến tiền liệt tuyến trong người!
Y kinh hoảng kêu to thành tiếng muốn thối lui, tiểu đệ đệ phía trước bị Quí Luân đùa bỡn chờ không kịp, lại bởi vì kích thích mà tiết hết ra, toàn bộ đọng trên tay Quí Luân.
Tô Dịch nín thở nhìn dịch lỏng trắng đục, tự tôn đàn ông lần nữa chịu nhục, từ khúc đó trở về sau chỉ đơn giản dựa vào Quí Luân, tùy tiện chuyển động vụng về.
"Thầy giáo..." Quí Luân cắn lỗ tai Tô Dịch, giữ nguyên tư thế của hai người chậm rãi xoay Tô Dịch lại đối mặt hắn, nam căn trong huyệt động xoay 180 độ, Tô Dịch vừa bắn lần thứ hai, toàn thân cực kì mẫn cảm, cảm giác tê dại lan tràn khắp cơ thể hổn hển suy nhược ngã vào trên vai Quí Luân.
Quí Luân dùng ngón tay còn dính tinh dịch Tô Dịch sờ lên mũi y, một mảnh tinh dịch dính ngay lên đó nói: "Thầy giáo... Bắn tinh sớm cũng không sao mà."
Tô Dịch khuôn mặt kinh ngạc len lén hé mắt nhìn, hoài nghi mình đang nghe lầm, Quí Luân - lại an ủi y? Y cứ tưởng rằng Quí Luân nhất định sẽ khoái trá cười nhạo y.
Quí Luân chỉ vào tiểu đệ đệ đang cúi đầu ủ rủ của Tô Dịch nói: "Lần sau chúng ta đem đứa nhỏ này trói chặt lại, nó sẽ không còn bắn loạn nữa có được hay không?"
Biết ngay là ác ma này không tốt lành gì... Tô Dịch lần nữa cúi đầu uể oải.
Quí Luân cười khẽ nâng cằm hôn lên gương mặt Tô Dịch: "Thầy giáo, bàn ở đây rất cứng không thoải mái chút nào, chúng ta về phòng thôi."
Tô Dịch nhìn xuống hạ thân hai người, có dự cảm không tốt, khẩn trương bắt cánh tay Quí Luân nói: "Đây, ở đây tốt lắm... Cậu bắn ra nhanh một chút để chúng ta đều vui..."
Không có câu trả lời, Quí Luân đột nhiên hôn lên môi Tô Dịch, đem tay Tô Dịch choàng lên vai mình, hai chân quắp lấy lưng mình, trực tiếp đứng lên.
A a!
Tiếng gầm rú của Tô Dịch đều bị Quí Luân nuốt vào trong, sợ té nên theo phản xạ quấn lấy cổ Quí Luân, mà nam căn thật lớn của Quí Luân lại ghim sâu vào bên trong cơ thể hơn một chút.
Cảm giác kích thích trực tiếp, hai người đồng thời run lên thiếu chút nữa ngã xuống ghế lần nữa.
Quí Luân sướng đến mức không cách nào làm bộ được, buông môi Tô Dịch ra, dùng sức vuốt ve hai cánh mông y khàn khàn nói: "Kẹp cái mông lại chặt một chút cho tôi."
Nói xong ôm Tô Dịch sải từng bước dài bắt đầu đi lại.
Tô Dịch bối rối muốn đẩy Quí Luân ra leo xuống, Quí Luân thế nhưng lại giữ chặt chân y đang quấn quanh eo, làm cho Tô Dịch chỉ có thể giống như bạch tuộc quấn đu trên người Quí Luân.
"Thả ra, thả tôi xuống đi mà!" Tô Dịch kêu to, trên đường đi nhắm chặt hai mắt, càng có thể cảm nhận được khi Quí Luân đi lại, nam căn trong cơ thể không có qui tắc mà xỏ xuyên tán loạn trong cơ thể.
Quí Luân cảm thấy huyệt khẩu của Tô Dịch bởi vì khẩn trương mà không ngừng co rút lại, sướng quá muốn trực tiếp đè y ra mặt đất mà hung hăng làm tình, nhưng vẫn kiên trì đi thêm vài bước đến trước cửa phòng, ý xấu trỗi dậy ghé vào tai y nói:
"Lão nam nhân mi gào lên như vậy là định kêu mọi người đến đây xem phim hay phải không?"
Tô Dịch khẩn trương kẹp chặt mông, co lại trong lòng Quí Luân che miệng nhìn bốn phía xung quanh, nhưng mà Quí Luân cố tình đi thật chậm, làm cho Tô Dịch nhận thức mỗi một bước đều như sóng thần đánh vô tận não, gian nan kiềm chế tiếng rên rỉ bất lực.
Thì ra đây là thư phòng của Quí Luân liền kề với phòng ngủ, chỉ cách một cánh cửa, Quí Luân thế như lại tha Tô Dịch đi một vòng lớn làm y chỉ có thể sợ hãi quấn chặt trên người hắn, hạ thân không ngừng co rút thật nhanh.
Vừa vào trong phòng, Quí Luân sớm không còn kiên nhẫn, trực tiếp đè Tô Dịch lên vách tường trước mặt hung hăng làm tình, ngay cả cánh cửa cũng không kịp đóng lại, Tô Dịch nhịn không được mà kêu lên, chỉ cần có người đi vào thư phòng thì sẽ nhìn thấy hết.
Tô Dịch hoàn toàn không thể nhớ rõ cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, y chỉ hiểu được cuối cùng hai người bò lên giường, Quí Luân lúc thì ôn nhu gọi y là thầy giáo như đang ở trên thiên đường, một lúc sau lại gọi là lão nam nhân rồi đạp xuống địa ngục, bị chỉnh nguyên một đêm hoàn toàn không còn năng lực để tự hỏi nữa, đầu ngón tay cũng chẳng còn sức mà nhúc nhích.
|