Liệp Lộc
|
|
Chương 40
Suốt quãng đường Tô Trữ Xuyên đi lên cầu thang, cả người có cảm giác như đang lay động theo gió. Cánh môi vừa rồi bị đối phương chạm vào có cảm giác nóng bừng, thậm chí ngay cả ánh đèn trước hành lang bình thường luôn leo lét u ám hôm nay lại bất ngờ bừng sáng. Tuy rằng hiểu được bản thân mình như vậy rất buồn cười, nhưng cuối cùng vẫn không khắc chế được tâm tình vui sướng muốn nhảy múa không ngừng. Thậm chí sau khi mở cửa, trên mặt vẫn không che dấu được nụ cười.
"Tiểu Xuyên về rồi à?" Trong phòng khách cũng không có bật đèn, nhưng lại truyền tới giọng một phụ nữ êm dịu.
Tô Trữ Xuyên sửng sốt, vội vàng đi qua: "Mẹ, mẹ vẫn chưa ngủ sao?"
Gọi mẹ của Tô Trữ Xuyên rất hiếm gặp, họ Lam. Bà trước đây là đại tiểu thư của một gia tộc lớn, nhưng lại dứt khoát phải gã cho cha của Tô Trữ Xuyên lúc ấy chỉ là một phục vụ quán bar, hơn nữa cũng vì vậy mà đoạn tuyệt với gia đình. Nhưng cuộc sống hôn nhân sau khoảng thời gian yêu đương lại không được hạnh phúc, bởi vì cuộc sống có quá nhiều áp lực, cha Tô Trữ Xuyên ngày càng cộc cằn, thậm chí bắt đầu say sỉn, cuối cùng phát triển thành bạo lực gia đình.
Lúc Tô Trữ Xuyên lên bốn thì ly hôn, mười mấy năm sau cũng không tái hôn, cứ như vậy nuôi lớn Tô Trữ Xuyên. Tô mẫu vốn là tiểu thư gia đình giàu có, căn bản không biết cách kiếm tiền trong xã hội, mười mấy năm nay quả thực vô cùng cực khổ. Cơ thể nàng vốn không tốt, ngày đêm làm lụm vất vả như vậy ngày càng mắc thêm nhiều bệnh.
Nhưng hai năm nay, Tô Trữ Xuyên gia nhập IMAX nên Tô mẫu cũng không còn ra ngoài làm việc mệt nhọc. Tô Trữ Xuyên mặc dù vẫn còn rất trẻ, nhưng từ nhỏ cuộc sống đã không dư dả, cho nên tiền kiếm được đều tích góp từng chút để mua thuốc bổ hàng tháng cho mẹ, còn lại bao nhiêu đều được cất giữ lại.
Tim Tô mẫu không tốt, bác sĩ cũng đã dặn dò phải nghĩ ngơi đầy đủ, bình thường bà luôn ngủ rất sớm, hôm nay giờ này vẫn còn thức quả thật có chút kỳ lạ.
Tô Trữ Xuyên đi vào phòng khách, thuận tay bật đèn lên, nhìn thấy mẹ đang ngồi trên sô pha, trên người choàng một cái áo khoác.
"Ngồi xuống đi tiểu Xuyên." Tô mẫu khẽ cười, bà tuy đã hơn bốn mươi tuổi, nhưng khi cười lên vẫn vô cùng điềm tĩnh thanh cao, cực kỳ xinh đẹp. Tô Trữ Xuyên có nhiều điểm tương đối giống bà, gương mặt từ nhỏ đã luôn ôn nhuận, tươi cười chịu đựng.
"Nghĩ tới ngày mai con mười tám, có chút không ngủ được. Con vừa vào nhà đã luôn miệng mỉm cười, có chuyện gì vui vẻ sao?"
Tô Trữ Xuyên quả thực không chú ý được trên mặt mình luôn mang vẻ tươi cười, nghe thấy Tô mẫu nói thế mới sửng sốt một chút, lập tức ngượng ngùng cúi đầu, nhẹ giọng nói: "Kỳ thật cũng không có gì...có,có chút chuyện trong công ty."
Tô mẫu cũng không hỏi tiếp, chỉ nhẹ nhàng cười chỉnh lại mái tóc hỗn loạn của đứa con, trong đôi mắt hiện lên một tia cảm xúc phức tạp.
Tô Trữ Xuyên là một đứa con ngoan, từ nhỏ đã hiểu chuyện, không làm bà phải bận tâm nhiều. Tô mẫu biết thân thể mình không tốt, gần đây lại có chiều hướng chuyển biến xấu. Bà nghĩ tới không thể tiếp tục ở bên cạnh đứa con thì có chút chua xót. Đứa nhỏ này, bà hiểu rất rõ.
Tô Trữ Xuyên thoạt nhìn thì cái gì cũng không cần, luôn ôn nhu thuận theo, trên thực tế nội tâm lại giống hệt bà──
Đồng dạng luôn khao khát một tình yêu, một khi chìm sâu vào, liền mất đi lí trí, cho đến khi bị tổn thương sâu sắc.
|
Chương 41
... ...
Ngày sinh nhật, Tô Trữ Xuyên ngơ ngẩn trong nhà.
Kỳ thực công ty có thông báo công việc cho hắn, nhưng Kim tiên sinh có phân phó trước, sinh nhật không cần đi làm việc, có thể hảo hảo ăn mừng. Được ưu đãi đặc biệt như vậy trước đây Tô Trữ Xuyên quả thực không dám mơ tưởng tới, đến tận bây giờ trong lòng cũng vô cùng cảm kích.
Tô Trữ Xuyên sau khi tốt nghiệp trung học liền gia nhập IMAX, bình thường cũng có vài người bạn tốt cùng trang lứa. Nhưng ở IMAX, Tô Trữ Xuyên lại không kết giao với đám nghệ sĩ trẻ nổi tiếng như Ngôn Nhạc, vì thế trong lần sinh nhật 18 tuổi, thực ra cũng chỉ cùng ở nhà ăn cơm với mẹ mà thôi.
Nhưng buổi sáng tỉnh dậy, Tô Trữ Xuyên vẫn cảm thấy cực kỳ vui vẻ.
Buổi sáng cùng Tô mẫu đi siêu thị mua rất nhiều đồ ăn. Trù nghệ của Tô mẫu rất tốt, chỉ là bình thường ít khi nấu nướng long trọng như vậy. Nhưng hôm nay dù sao cũng không giống như bình thường.
Tô Trữ Xuyên từ nhỏ đã không thích bánh ngọt, cho nên phần lớn chỉ mua thịt bò và tôm. Nhưng thật ra đến cuối cùng cũng không ăn được nhiều như vậy. Dù như vậy, nhưng trong bữa tối, bàn ăn nho nhỏ cũng bày đầy đủ 8 món ăn.
Chỉ có hai mẹ con ngồi trong phòng, lại vô cùng ấm áp.
"Tiểu Xuyên, ăn nhiều một chút." Tô mẫu ăn rất ít, nhưng không ngừng gắp đồ ăn vào trong chén Tô Trữ Xuyên, trên mặt lộ ra nụ cười ôn nhu: "Nháy mắt một cái, con đã 18 rồi. Thực mau, sau này.... đã là một người đàn ông chân chính rồi."
Tô Trữ Xuyên có chút ngại ngùng mỉm cười.
"Con cũng lớn rồi. Trong giới nghệ sĩ chắc chắn có rất nhiều cô nương xinh đẹp, nói cho mẹ biết bây giờ có thích ai chưa?"
Tô Trữ Xuyên cảm thấy cả người căng cứng lại, vội vàng cúi đầu nuốt hết cơm trong miệng, mới nhỏ giọng nói: "Đâu có a. Hơn nữa con cũng không vội mà mẹ..."
Tô mẫu nhìn đứa con đang cúi thấp đầu, hai mắt dịu dàng bỗng toát ra tia bi thương, bà ngừng một chút, cuối cùng nhẹ giọng nói: "Con từ nhỏ đã rất ngoan ngoãn, không để mẹ phải lo lắng nhiều. Việc này.... tuy muốn quan tâm, nhưng mà ngay cả mẹ cũng không làm tốt, sao có năng lực chỉ bảo cho con?"
Lời nói có chút mập mờ làm Tô Trữ Xuyên khó hiểu ngẩng đầu, hoàn toàn không suy nghĩ được gì.
Tô mẫu buông bát xuống, đôi mắt dịu dàng lẳng lặng nhìn đứa con của mình, nhẹ nhàng nói: "Tiểu Xuyên, điều mẹ hi vọng nhất trên đời này là con được hạnh phúc. Người trong lòng con, bất luận là nam hay nữ... mẹ cũng không để ý. Mẹ chỉ muốn con phải tự... suy nghĩ cho thật kỹ. Đừng như mẹ, thật sự, đừng giống như mẹ....."
Tô Trữ Xuyên nhất thời hoàn toàn ngây ngốc, thì thào nói: "Mẹ...."
"Hôm qua con hôn người kia dưới lầu...." Tô mẫu khẽ lắc đầu, nhẹ giọng nói tiếp: "Đó là người có tiền. Tiểu Xuyên, hãy nghe mẹ nói, con phải khống chế được chính mình. Đời này, sai lầm nhất của mẹ có lẽ là đã gả cho một người nam nhân như cha con. Đến giờ, mẹ chỉ có thể nói, con muốn yêu người đó là một chuyện rất khó khăn. Nhưng mẹ sẽ không ngăn cản con──bởi vì trên thế giới này, có rất nhiều chuyện, chính bản thân mình phải học hỏi, phải trải qua."
"Mẹ, con...." Tô Trữ Xuyên vươn tay, siết chặt lấy bàn tay mẹ mình.
Trong nháy mắt, không thể nói ra lời, trong mắt lại không hiểu sao có chút cay cay. Hắn cùng với mẹ nương tựa nhau nhiều năm nay, đối với sự thống khổ này đã hiểu quá rõ. Mỗi khi nhắc tới, đều có cảm giác buốt đau trong lòng.
Nhưng cho dù là thế....trong lòng hắn, lại có một chút rung động vui sướng nhảy nhót. Cánh cửa của mẹ, lại dễ dàng thông qua như vậy. Hắn lúc đó còn có chút hoảng hốt, nhớ tới Đường Nhạc, một chút nữa sẽ được cùng đón sinh nhật với Đường Nhạc. Cho dù mẹ đã dặn dò nhiều thế nào, nhưng hắn không thể ngăn cản được niềm sung sướng đang trào dâng trong lòng.
|
Chương 42
.....
Mười giờ rưỡi tối, Đường Nhạc đúng giờ lái xe ngừng trước của nhà Tô Trữ Xuyên bóp còi vài tiếng.
Tô Trữ Xuyên sau khi ăn cơm chiều đã bắt đầu chuẩn bị. Nhưng sau khi tắm rửa sạch sẽ, nhìn tủ quần áo nửa ngày cũng không biết nên mặc gì mới tốt.
Hắn tuy là một diễn viên, nhưng dù sao cũng chỉ là một cậu bé, trừ bỏ quần áo công ty cấp chỉ còn lại áo sơ mi bình thường.
Nhìn tới nhìn lui nửa ngày, cuối cùng chọn một chiếc áo sơ mi tay ngắn màu trắng ,bởi vì hắn nhớ rõ Đường Nhạc nói rất thích bộ dáng sạch sẽ của hắn.
Hơn 9 giờ là thời điểm Tô mẫu đi ngủ. Nếu đã muốn thẳng thắn thừa nhận, Tô Trữ Xuyên cũng thừa nhận buổi tối sẽ đi đón sinh nhật với Đường Nhạc. Trong mắt Tô mẫu có chút sầu lo, nhưng cũng không ngăn cản, chỉ nhẹ giọng hỏi một câu buổi tối ở bên kia qua đêm sao.
Tô Trữ Xuyên chỉ cúi đầu không dám trả lời.
Tuy rằng những năm này, xã hội đã rất cởi mở. Nhưng dù sao Tô mẫu cũng xuất thân từ dòng dõi thư hương, vẫn còn một phần điềm tĩnh và khí chất tao nhã.
Tô Trữ Xuyên không dám cùng mẹ bàn luận những thứ lộn xộn này, mà Tô mẫu cũng chỉ khẽ lắc đầu thở dài, không nói thêm gì nữa.
Mặc dù có chút lo lắng, nhưng vừa nghe thấy tiếng còi xe vang lên, vẻ mặt Tô Trữ Xuyên lập tức sáng bừng lên, vội vàng ra cửa chạy xuống lầu.
.....
Trong bóng đêm, Đường Nhạc như bình thường lái chiếc Lavender thanh lịch rực rỡ, đèn xe phía trước hơi lóe ra một quần sáng rực.
Tô Trữ Xuyên biết mỗi khi Đường Nhạc sử dụng chiếc xe này thì sẽ không để Phó Vũ Tây điều khiển. Đi tới mở cửa xe, quả nhiên thấy Đường Nhạc mặc tây trang xám ngồi trên ghế điều khiển. Nam nhân tuấn mỹ cao lớn quay đầu lại, đôi ngươi xanh biếc chớp động một chút, mỉm cười nói: "Vào đi."
Tô Trữ Xuyên không biết vì cái gì, bỗng nhiên cảm thấy trên mặt mình có chút nóng rực. Cũng không nói gì, im lặng ngồi vào xe, ngồi ở ghế phó lái bên cạnh Đường Nhạc.
"Chào buổi tối." Đường Nhạc quay đầu nhìn Tô Trữ Xuyên, gương mặt tươi cười trong bóng đêm có vẻ anh tuấn lại ôn hòa, lại có chút hương vị âm ỉ mê hoặc lòng người.
"Thái tử....chào buổi tối." Tô Trữ Xuyên đột nhiên cảm thấy có chút căng thẳng, mở miệng nói cũng có chút gượng gạo.
"Ăn gì chưa?" Đường Nhạc khởi động máy, thân xe nhẹ nhàng rung động, ánh mắt xanh biếc chăm chú nhìn lên kính chiếu hậu, thuận tiện hỏi một câu.
"Ăn rồi." Tô Trữ Xuyên lập tức ngoan ngoãn gật đầu.
"Tốt lắm, ta đưa ngươi tới một chỗ."
Tâm tình Đường Nhạc tựa hồ rất tốt, thân xe nhẹ nhàng chuyển động, bắt đầu lướt trên đường. Khóe môi y hơi nhếch lên, cơ hồ đang mỉm cười: "Một nơi rất đẹp."
|
Chương 43
Tô Trữ Xuyên tuy là không biết y đưa mình đi đâu, nhưng trước sau vẫn im lặng ngoan ngoãn nghe theo.
Chiếc Lavanber bóng loáng lao vun vút qua màn đêm, ánh đèn lấp lánh lướt qua cửa sổ cực nhanh, chỉ nhìn thấy những chấm nhỏ lung linh.
"Tới thành phố Mexis chưa?" Đường Nhạc vừa lái xe vừa hỏi.
"Có nghe nói....nhưng chưa tới bao giờ..." Tô Trữ Xuyên có chút sửng sốt nhưng vẫn nhanh chóng trả lời.
Thành phố Mexis trong đông khu là khu vực lộng lẫy xa hoa nhất. Cũng không giống như các khu phố sầm uất bình thường, Mexis trong đông khu hệt như tên của nó là một thành phố mini. Nó bao gồm những sòng bạc xa hoa nhất, khách sạn, suối nước nóng, các khu bán hàng cao cấp. Người bình thường căn bản không thể bước vào Mexis, vì thế ở đây một phương tiện giao thông công cộng cũng không có, mà một khi lái xe vào đây, chỉ riêng phí đậu xe cũng khiến người ta nhảy dựng.
Đó chân chính là tấc đất tấc vàng, tấc giây tấc vàng, khu chuyên dành cho người giàu có.Vì thế khi Tô Trữ Xuyên nói hắn chưa tới lần nào, Đường Nhạc cũng không thấy có gì kỳ quái.
"Gần đây Mexis mới hoàn thành một tòa cao ốc tên là Glassis, ban đêm lái xe vào bên trong rất thú vị cực kỳ đẹp, ta đã đi vài lần."
Tô Trữ Xuyên quay đầu lại, có chút thắc mắc: "Lái xe... đi vào?"
Đường Nhạc mỉm cười, nhưng không trực tiếp trả lời vấn đề này, chỉ nhàn nhạt đổi đề tài: "Hôm nay không đến trường quay, ngươi ở nhà làm gì?"
"Cũng....cũng không có gì. Chỉ nghỉ ngơi một chút, buổi tối cùng ăn cơm với mẹ."
Tô Trữ Xuyên nhanh chóng nhìn thấy biển báo hướng dẫn của Mexis mới ý thức được Đường Nhạc đã lái xe vào khu người giàu Mexis.
"Vì thế chỉ ở nhà chờ ta?" Ngón tay thon dài của Đường Nhạc gõ gõ lên vô lăng, khóe môi có chút hơi nhếch lên.
Tô Trữ Xuyên sửng sốt một chút, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên trả lời thế nào, một lát sau mới quay đầu ra cửa sổ, rồi nhẹ nhàng "ân" một tiếng.
Đường Nhạc cũng không nói gì nữa, lái xe lao đi trên đường cái rộng lớn trong khu Mexis, khoảng vài giây sau, Đường Nhạc chuyển tay lái hướng về phía tòa cao ốc khoảng 7-80 tầng.
Tô Trữ Xuyên nghĩ vừa rồi Đường Nhạc chỉ là thuận miệng nói "lái xe vào", nhưng không ngờ chiếc Lavander chậm rãi giảm tốc độ, sau đó lập tức từ cửa chính chạy vào, hoàn toàn không có ý muốn dừng lại.
"Thái tử...." Tô Trữ Xuyên quay đầu lại, vừa định mở miệng nói nhưng lập tức đã bị cảnh vật bên ngoài cửa sổ làm chấn động.
Quả thực, quả thực như bước vào một thành phố thủy tinh rực rỡ.
Trước sau, trái phải, tất cả đều trong suốt, vách tường, sàn, trần nhà.
Vừa xoay đầu, có thể nhìn thấy khung cảnh tấp nập náo nhiệt bên ngoài, ngẩng đầu có thể nhìn thấu qua tầng tầng thủy tinh trong suốt thấy bầu trời sao lộng lẫy chói mắt.
Xe vừa chạy vào, liền giống như đưa Tô Trữ Xuyên vào một khối thủy tinh thật lớn, ánh sáng pha lê chiết xạ xinh đẹp không thể tưởng, rực rỡ, lộng lẫy khiến cho trái tim chính mình cực kỳ rung động.
Cao ốc Glassis, thế giới pha lê──thì ra chính là ý này!
|
Chương 44
.....
"Thái tử, nơi này thật đẹp...." Tô Trữ Xuyên quay đầu nhìn ra cửa sổ, nhịn không được khẽ mở miệng thì thào.
Mà Đường Nhạc nghe thấy như vậy lại mỉm cười, tay xoay tay lái, Tô Trữ Xuyên lúc này mới kinh ngạc phát hiện trước mặt là một khúc cong chạy lên trên.
"Bên trong cao ốc Glassis không cần dừng xe, tất cả mọi người vào đây đều phải lái xe trên đại lộ Wonder." Đường Nhạc mở miệng giải thích, sau đó ngừng một chút mới nói tiếp: "Glassis tổng cộng có 79 tầng, chỉ có 19 tầng cao nhất có chỗ đỗ xe, vì thế muốn đi lên bắt buộc phải chạy qua đại lộ Wonder. Phong cảnh của mỗi tầng cũng không giống nhau."
Kỳ thật không cần Đường Nhạc nói câu cuối cùng, Tô Trữ Xuyên đang kinh ngạc mở to hai mắt, lớp thủy tinh bên ngoài cửa xe đã biến thành lam thủy tinh rực rỡ chói lọi như đại dương xanh thẳm. Loại cảm giác này kỳ diệu đến cực điểm, giống như chính mình biến thành người cá tùy ý du ngoạn trong đại dương mênh mông.
Đường Nhạc nhìn đôi mắt đen tuyền xinh đẹp của thiếu niên tràn ngập thích thú, chỉ nhẹ nhàng bấm một chút hạ mặt kính cửa xe xuống. Không còn tấm kính chắn trước mặt, Tô Trữ Xuyên thò đầu ra tỉ mỉ nhìn ngắm bốn phía.
Chiếc Lavander vững vàng lướt trên đại lộ Wonder tiến lên cao, mỗi tầng đều có những biến đổi tuyệt vời. Sau mặt biển xanh thẳm, lại là một rừng cây rậm rạp, ánh sáng chiếu sáng xuyên qua lớp thủy tinh tạo cảm giác như bước vào khu rừng rậm thời nguyên thủy, thậm chí dường như có thể nghe thấy tiếng chim hót và dã thú gào rống, cả người tràn ngập cảm giác kỳ lạ.
Sau đó nữa là những khung cảnh ở bên ngoài, những bãi cát vàng trải dài ở Ai Cập cổ đại, thậm chí trên mặt kính cũng bố trí các thiết bị hiện đại chỉ có ở trường quay tạo ra màu sắc ánh sáng vô cùng sống động.
Tô Trữ Xuyên cơ hồ không thể dời tầm mắt, bị chiếc Lavender chuyển động vòng tròn đưa mình lên cao dần, cảm giác như đang trôi bồng bềnh, xoay tròn, rất nhiều thứ hiện lên trong tầm mắt, thậm chí có chút chóng mặt.
Ước chừng đi tới hơn 30 tầng, ánh mắt Tô Trữ Xuyên bỗng nhiên đảo xuống, nhìn xuống mặt đất, không biết hiệu ứng của những lớp thủy tinh được làm thế nào. Thế nhưng vừa liếc nhìn một cái, có thể từ độ cao 30 tầng nhìn thấu xuống mặt đất.
Cảm giác này, thật sự cho người ta có cảm giác như đang lao vùn vùn qua vực sâu, cảm nhận giây tiếp theo sẽ bị rơi xuống!
Tô Trữ Xuyên hoảng sợ, cả người theo bản năng co rụt lại. Trong không gian xe rộng lớn như vậy, lại gắt gao dựa vào bả vai Đường Nhạc.
Đường Nhạc cúi đầu cười, một tay nắm vô lăng, tay kia vòng qua đem thân thể mềm mại của thiếu niên dựa lên vai mình. Tô Trữ Xuyên nhất thời có chút kích động, trên gương mặt trắng nõn xẹt lên một tia mất tự nhiên, nhưng vẫn ngoan ngoãn dựa vào không dám lộn xộn nữa.
"Thái tử...." Cứ duy trì tư thế này nhìn ra cửa sổ, trên người bị hương nước hoa nhàn nhạt của Đường Nhạc quấn quít, không biết vì cái gì trong lòng có chút hỗn loạn.
từng tầng liên tục biến hóa, không biết đã xem bao nhiêu khung cảnh tuyệt vời được ánh sáng khúc xạ, cuối cùng tốc độ xe Lavender dần chậm lại.
Dễ dàng nhận thấy, bọn họ đã lên tới tầng cao nhất của Glassis.
.....
Ngoài cửa sổ cảnh sắc
|