[12 Chòm Sao] Độc Chiếm
|
|
Chap 41
" Lũ ngu đần, vô dụng, thối nát. Ta nuôi các ngươi để làm cái quái gì chứ??? "
Tiếng rống giận dữ chanh chua phát ra từ một góc bên trong căn phòng Hoàng Gia, tiếng vật dụng bị ném cho vỡ nát hay tiếng đánh đập uất ức mang đậm vẻ khó chịu. Người đàn bà ăn mặc diêm dúa đang dùng ngón tay của mình chỉ vào một đám người mặc cảnh phục Hoàng Gia đang quỳ gối bên dưới chân bà thành một hàng dài.
" Ngay cả một đứa con gái cũng tóm không được, khốn kiếp. Chết hết đi, mau đi chết hết đi "
Tiếng mắng mỏ căm phẫn khiến cho khuôn mặt đầy phấn son vặn vẹo đến kinh hãi, đám người bị chỉ trích lúc này chỉ biết cúi gằm mặt chẳng thể ho he nổi từ nào. Ai mà không biết công chúa Vanes nổi tiếng đanh đá lắm thủ đoạn chứ, những lúc như vậy có lẽ tốt hơn hết là im lặng cho qua chuyện.
Thế nhưng, bọn hắn cũng không phải là vô dụng đến nỗi ' ngay cả đứa con gái cũng không tóm được '
" Công chúa, tất cả còn có nguyên do. Nếu như người Pháp không nhúng tay vào chuyện này thì bọn tôi đã thủ tiêu được cô ta "
Đang tính căng mặt lên dằn cho chúng một trận nữa, thế nhưng sau khi nghe hết câu nói của bọn họ, Vanes mới ngớ người yên lặng mất một lúc, sau đó nhăn chặt hai đầu lông mày khó chịu mà cúi đầu " Ngươi là nói... người Pháp sao?"
Gật mạnh đầu, tên đứng đầu từ tốn nói nhỏ nhẹ vào bên tai bà, tuy chẳng biết sự thật mà hắn nói ghê gớm nhường nào mà hai tròng mắt của bà trợn trừng thật lớn như thể chẳng dám tin. Sau đấy, bà cho tất cả đám người của mình lui đi, còn bản thân thì hấp tấp chạy về phía bồn điện thoại bấm nhanh một dãy số.
" BENNADIC ... "
" Bà là ai?"
Tiếng nói chậm rãi chẳng hề vướng láy một chút xúc cảm nào từ phía đầu giây bên kia vọng tới khiến cho toàn thân Vanes run rẩy như bước ra từ hố băng bị đông đá lâu năm, ngay lập tức cúp máy. Vanes cắn cắn ngón tay mình, người cứu con bé Song Ngư thuộc gia tộc Louis, mà lão bá tước kia lại đang ở bên trong cung điện cùng Nữ Hoàng. Chuyện này có liên quan gì không? tại sao cho đến bây giờ Bennadic vẫn chưa có động tĩnh gì? hắn còn chờ gì nữa mà không giết quách con bé Song Ngư kia đi.
Tại sao... hắn còn chần chừ?
~*~
" Ai vậy ?"
Trong căn phòng tăm tối đượm chút ít mùi hương ẩm mốc của tự nhiên, Bennadic nhàn nhã ngả mình lên chiếc sofa bằng nhung hươu ấm áp có chút đắt tiền, không gian tĩnh lặng yên ả khác xa với bên ngoài đang mưa lớn như trút nước. Đứng trước bồn điện thoại vừa mới tắt, chàng trai sở hữu khuôn mặt đậm nét châu Á thanh thoat có phần hơi mỏng manh yếu đuối , thế nhưng ánh mắt đen đặc sắc lạnh lại biểu thị rằng hắn không hề giống như vẻ bề ngoài. Nhìn xuống bàn tay đầy rẫy những hình xăm kì lạ, khóe môi có xỏ qua một cái khuyên bằng bạc sáng loáng. Chàng trai trẻ sau khi nghe được câu hỏi của Bennadic thì chậm rãi xoay người, nhẹ cúi đầu
" Điện thoại đến từ Hoàng Gia nhưng không xưng danh tính, có cần tôi điều tra không?"
Vươn lên bàn tay ý bảo không cần, Bennadic chỉ khẽ khàng nghiêng đầu, hắn biết ai là người gọi đến, ở cái nơi phù phiếm đầy cám dỗ đó, kẻ to gan dám hét thẳng tên hắn như vậy xem ra chỉ có một mà thôi. Nhưng đấy không phải là điều mà hắn bận tâm, bởi vì từ bây giờ cho đến đêm ngày mai.
Hắn chỉ được phép để tâm đến một thứ - Bữa tiệc ra mắt, chào đón sự trở lại của gia tộc Louis.
" Ram "
" Vâng " Tiến lên một bước, Ram cúi gập người chờ kẻ phía trước giao ra chỉ thị.
Khẽ nhếch khóe miệng, Bennadic khép hờ đôi mắt màu vàng kim lạnh lẽo, bỗng chốc chẳng biết từ đâu phát ra một đoạn nhạc du dương ảm đạm, từng nốt nhạc nhảy nhót như chẳng hề thuộc về thế giới này, giai điệu quái gở lúc thăng lúc trầm khiến cho Ram vốn dĩ thích yên tĩnh bất giác cảm thấy khó chịu trong lòng.
" Gửi lời mời của ta đến hắn "
Hắn - là kẻ nào trong bốn vị thiếu gia kia. Ram chẳng cần hỏi lại, cũng chẳng cần phải chần chờ nữa mà ngay lập tức biến mất. Có thể nói, sát thủ do Bennadic đào tạo đã đạt tới cảnh giới không một thế giới ngầm nào sánh bằng, mười năm đủ để hắn tôi luyện thế lực của mình chờ ngày trở lại, và hơn bao giờ hết.
Ngay tại lúc này đây. Cuộc chiến giữa hắn và gia tộc danh giá nhất nhì nước Pháp.
Chính thức được vén màn.
~*~
Cùng lúc đó, tại Paris.
Sau khi thương thảo cùng luật sư và trả lời một vài câu hỏi sáo rỗng của lũ FBI và bây giờ lại đến lượt đám CIA của đại sứ quán Anh quốc. Cự Giải thật sự cảm thấy rất tức giận, chưa bao giờ hắn có cảm giác bản thân bị kẻ khác dắt mũi như lúc này. " Tôi sẽ chịu trách nhiệm toàn bộ, ngoại trừ cái chết của anh chàng CIA kia "
" Cậu đang đùa chúng tôi đấy à?" Một sĩ quan người Anh hầm hực trước thái độ tỏ ra đấy là điều đúng đắn của Cự Giải. Gã nhăn mặt nhíu mày như kìm nén sự tức giận, nắm táy siết chặt đống giấy tờ trên bàn hướng Cự Giải lười nhác, bình tĩnh ngồi trước mắt. mà gào lớn.
" Rõ ràng ngươi đã lên kế hoạch cho giết chết mật vụ của bọn ta "
Nhíu chặt hai đầu lông mày, Cự Giải chậm rãi nói " Tại sao tôi phải làm vậy? "
Trong khi đó, luật sư của hắn ngồi một bên lại chỉ gõ lách cách cái gì đấy vào máy tính cũng không quên thêm vào một câu " Khi không lại tự rước họa vào thân, giám đốc chúng tôi thật sự sẽ không ngu ngốc như vậy "
Hừ lạnh, gã sĩ quan đập bàn đứng thẳng người dậy, dùng ngón trỏ to lớn của mình chĩa thẳng vào mũi chàng trai trẻ tuổi lười nhác phía trước mà hùng hổ " Lí do cực kì đơn giản, bởi vì ngươi biết bọn ta cho người theo dõi công ty các ngươi, sợ rằng những vụ làm ăn phi pháp của chính phủ các ngươi tuồn ra ngoài, sẽ chẳng còn cách nào khác đó chính là thiêu hủy căn cứ cùng mật vụ của bọn ta "
Lời nói vừa dứt thì ngay lập tức cả cục cảnh sát như bị đóng băng, gã sĩ quan vốn dĩ đang lớn giọng lại bỗng nhiên im bặt không thể nói thêm một lời nào. Cho đến khi hắn trông thấy nơi khóe miệng của người con trai đó khe khẽ vẽ ra một độ cong ma mị thì mới hoảng hồn ngớ người nhận ra rằng, bản thân đã nói ra những lời không nên nói.
" Ồ vậy ra, Nữ Hoàng Anh lại coi trọng tôi như thế. Tự cho mình là giỏi sao? châm lửa đốt nhà bây giờ lại quay qua ăn vạ ư? "
Đáng ra gã không nên nói, đáng ra gã phải dồn hắn vào đường cùng để hắn nhận tội, lần này đi tong rồi. Nước Pháp sẽ không đẻ yên cho đại sứ quán Anh quốc. Người đời nói rất đúng, ' Có lửa thì mới có khói ' Cự Giải sẽ không tự nhiên mà đi giết người không lí do, chính phủ Anh cũng sẽ không tự dưng cho người nước mình theo dõi từng hoạt động chính trị của nước bạn.
Vậy lí do ở đây là gì? ai là người đã vẽ ra những chuyện này?
" Khỏi cần đâm đơn kiện làm gì, vụ này tôi thắng. Tuy rằng bọn tôi sẽ không truy hỏi vấn đề vì sao các ngài đây lại cho người theo dõi đất nước bọn tôi, thế nhưng nếu như vụ này bị làm căng.. " Đột nhiên đứng lên túm lấy cổ áo gã sĩ quan kéo về phía mình, Cự Giải cười mỉa mai trước sự phòng thủ của đám CIA xung quanh, nghiêng đầu thầm thì vào tai gã
" .. Chiến tranh sẽ nổ ra đấy "
" NGƯƠI.."
Chẳng hiểu sao gã lại thấy rùng mình lạnh cả sống lưng ngay khi giọng nói đó len lỏi vào sâu tận bên trong màng não của mình, hắn chỉ là một tên nhãi ranh mà thôi, một thằng nhãi may mắn khi có trong tay cả một gia tài đồ sộ nhất nhì nước Pháp, ở cái độ tuổi này để nói rằng có thể gây dựng cả một tường thành như vậy, e là không phải một tên nhãi bình thường.
Sau khi trông thấy cậu chủ của mình cực kì phong độ mà hiên ngang bước ra từ trong cục cảnh sát, tên hầu cận nước mắt ngắn nước mắt dài liền một mạch chạy nhanh tới hết đẩy lại xô ngã đám phóng viên nhà báo đáng ghét, tạo ra một con đường nhỏ cho cậu chủ nhà mình đến tận khi ngồi vào trong xe mới thôi.
" Cậu chủ "
" Về nhà "
Gật đầu, tên hầu cận cứ vậy mà phóng đi trước bao nhiêu con mắt hụt hẫng của đám paparazi. Trên đoạn đường tuyết trắng phủ ngập, Cự Giải lười nhác tựa lưng vào ghế, mệt mỏi bao nhiêu ngày qua thật sự khiến hắn rất muốn ngủ một giấc thật sâu, thế nhưng đôi mắt chưa kịp chập chờn thì giọng nói máy móc trong chiếc radio phía trước xe đột ngột vang lên.
" Thông tin mới nhất từ cục tình báo, về vụ siêu mẫu - anh chàng đại diện cho nhãn hàng Amarni nổi tiếng đã mất tích một thời gian khá lâu, cho đến nay mọi cuộc tìm kiếm đều là vô vọng.. "
Mất tích?
" Là Kim Ngưu, anh ta đã không hoạt động một thời gian dài, mấy ngày trước quản lí của cậu ta - Amanda còn qua chỗ công ty chúng ta hỏi thăm tin tức "
Nghiêng đầu nhìn ra phía ngoài khung cảnh một màu trắng lạnh kia, Cự Giải miên man suy nghĩ về những chuyện đã qua, rồi còn về gia tộc Louis, rốt cuộc thì sẽ thành ra cái gì đây. Kim Ngưu mất tích sao? nghe mới nực cười làm sao.
Một lúc sau, chiếc xe dừng ngay trước cổng tòa biệt thự đơn giản tinh tế của chàng giám đốc trẻ tuổi, Cự Giải đang tính xoay người bước vào bên trong thì lại bị tiếng gọi lo lắng của tên hầu cận làm cho dừng lại " Cậu.. cậu chủ "
Trông thấy ánh mắt mệt mỏi của cậu chủ nhà mình, tên hầu cận liền lập tức nhớ ngay đến cô gái mà hắn nghĩ là có vấn đề ở trong kia. Có phải hắn đã nghĩ quá xa rồi không? Cậu chủ sẽ không bao giờ tin tưởng một người mà cậu ấy cho là không đáng tin đâu.
" Sao? "
" Cậu chủ... những thứ trước mắt đôi khi lại không hề hoàn hảo như chúng ta vẫn nghĩ "
...
Cái căn nhà bề bộn lộn xộn này liệu có phải là nhà hắn không vậy? Cự Giải nhăn chặt hai đầu lông mày của mình lại ngay khi trông thấy đống bột mì cũng ít vỏ trứng rơi vãi tung tóe ngay bên dưới chân cầu thang, lại đi lên hắn tiếp tục trông thấy đồ lót của mình cùng vài thứ giấy tờ vụn vãi xung quanh, đi lên thêm nữa hắn lại ngửi thấy mùi bánh gato cháy khét, ho nhẹ một tiếng. Cự Giải cười cười thầm nghĩ, chắc chẳng có cô gái nào tệ hại hơn Song Tử của hắn nữa đâu.
Cạch.
Mùi bánh cháy bất ngờ xộc thẳng vào mũi mình, Cự Giải chẳng còn cách nào là phải mở toang cánh cửa phòng. Bên ngoài lộn xộn một mảnh là thế, vậy mà bên trong lại gọn gàng tới nỗi khiến hắn âm thầm cảm ơn rằng cô không có phá phách ở trong này.
" Song Tử "
Cất giọng gọi tên cô ngay sau khi chẳng trông thấy một bóng dáng nào bên trong ngoại trừ cái bánh cháy đen được đặt trên bàn. Mím môi vươn ngón tay lên gãi gãi cái trán, Cự Giải lia mắt nhìn xung quanh, lại nhíu mày gọi thêm một lần nữa.
" Song Tử "
Vẫn không thấy ai, cũng không có tiếng đáp lại. " Song..."
Để đến lúc nhẫn không nổi tính hét lên thì từ phía sau, đôi tay nhỏ nhắn mảnh mai bất ngờ ôm chầm lấy suýt chút nữa làm cho hắn ngã dúi về phía trước.
" Mừng đã về, Cự Giải "
Giọng nói quen thuộc khiến hắn luôn luôn lưu luyến lại một lần nữa khiến cho trái tim mệt mỏi lúc này cảm thấy ấm áp biết nhường nào. Nhẹ xoay người, trông thấy khuôn mặt lem nhem bột mì đáng yêu kia thật yên bình biết bao, Song Tử cứ như đóa hoa tinh khiết trong trẻo nhất nở rộ giữa cái thế giới đen đúa nhơ nhuốc này, sẽ chẳng có ai ngây ngô như vậy, cũng sẽ chẳng có ai khiến hắn cảm giác yêu thương trọn vẹn như thế.
Cô gái này. " Nếu như anh nói, anh muốn trói em lại bên cạnh anh suốt cuộc đời này thì sao đây?'
Ôm chặt lấy Cự Giải, Song Tử mỉm cười đáp trả một cách vô cùng ngọt ngào " Thì em sẽ ở bên cạnh anh mãi mãi "
Đúng vậy, câu trả lời ngọt ngào quá đỗi, tới mức khiến hắn hoài nghi rằng liệu đó có phải là thứ mà hắn mong đợi hay không.
" Cậu chủ... những thứ trước mắt đôi khi lại không hề hoàn hảo như chúng ta vẫn nghĩ "
Vươn lên bàn tay lau đi đám bột mình dính dớp trên mắt cô. Cự Giải rũ mắt nhìn thẳng vào đôi con ngươi xinh đẹp đó, nhè nhẹ nghiêng đầu " Song Tử "
" Vâng "
" Em sẽ mãi là em như vậy đúng không?"
Tiếng cười lảnh lót trong trẻo ngay giữa khoảng không gian yên ắng lại dị thường rõ nét " Vâng "
" Song Tử "
" Anh yêu em "
Ta cho người một chút yêu thương , người đáp lại ta bằng cả một tấm lòng . Là ta may mắn , hay là người khờ dại...
Đêm hôm ấy, Cự Giải lần đầu tiên giữa đống bộn bề mệt mỏi mà ngủ vùi vào trong lòng người con gái mà hắn tin tưởng nhất, yêu thương nhất, người con gái đã từng khiến hắn có cảm giác quan trọng hơn bao giờ hết. Giữa những đốm sáng lổn nhổn trên chiếc giường ấm áp, Song Tử lặng yên ngồi đó, rũ mắt ngắm nhìn người con trai tuấn mỹ kia ngủ say, thật lâu, thật lâu. Ngón tay nhẹ nhàng vươn đến vuốt lên khóe mắt hắn, cô chậm rãi cúi người đặt vào môi người nọ một nụ hôn.
" Cự Giải "
" Em cũng yêu anh "
Đúng như thế, cho hết đêm nay. Tiếng chuông điện thoại ring ring vang lên ngay giữa mộng mị của thời gian, ánh sáng héo hắt ánh lên một bên khuôn mặt bỗng nhiên xinh đẹp lạ thường của Song Tử, còn lại khoảng không ngợp chìm trong bóng tối đáng sợ, giọng nói vốn dĩ ngây ngô, ánh mắt vốn dĩ trong sáng lúc này lại được thay đổi một cách chóng mặt.
" Gem, mai đã là đêm cuối "
Tiếng vọng rè rè vang lên từ bên trong bộ loa, Song Tử rũ mắt ngắm nhìn Cự Giải đang ngủ say, cười khẽ
" Đã rõ "
~*~
|
Một người con trai có lòng tự trọng cao ngất ngưởng, một cô gái với trái tim cố chấp đến mức đáng thương. Tất cả bọn họ đều vì tình yêu của chính mình mà tự tổn thương bản thân, ngay đến cả người thân cận nhất cũng không còn có thể tin tưởng. Vậy thì cuộc đời này, tồn tại còn nghĩa lý gì nữa.
Dán nhanh miếng gạc lên vai cô gái lạnh lùng xinh đẹp trước mắt, Xử Nữ mệt mỏi thở ra một hơi thật dài, nhẹ nhàng đứng dậy, cười nhạt " Cố gắng đừng cử động quá nhiều, sẽ sớm lành lại thôi "
Cúi đầu chẳng nói thêm câu nào, ngay cả một lời cảm ơn Song Ngư cũng chẳng còn hơi sức đâu để thốt ra nữa. Bưng lên khay thuốc sát trùng, Xử Nữ cũng chẳng mấy để tâm đến thái độ của cô nàng thuộc dòng dõi Hoàng Gia này, chỉ liếc qua đôi chân sưng tấy trầy xước đã được lau qua nọ một lúc rồi bước ra ngoài. Thế nhưng nắm tay chưa kịp chạm vào cánh cửa thì nó đã bất ngờ bị một lực cực mạnh nào đó từ bên ngoài đẩy ngược vào.
RẦM.
Tiếng động chói tai chẳng mấy chốc mà thu hút ánh nhìn của cô gái tóc vàng phía bên trong. Xử Nữ ngớ người mất một lúc ngay khi trông thấy Bảo Bình một thân ướt như chuột lột đang hầm hực đứng ngay trước cửa. Tức giận mà trừng mắt với cô gái trước mắt mình.
Ngẩn ra chẳng biết mở miệng như thế nào, Song Ngư vô thức thụt người ra phía sau mỗi khi Bảo Bình tiến từng bước về phía mình. Tại sao? tại sao hắn lại xuất hiện ở chỗ này? ngay lúc này chứ? hoảng loạn mỗi lúc một lớn, cái hành động áp bách của hắn, cách cư xử lạ lùng của cô quả nhiên khiến cho ai đó nổi trận lôi đình thật sự.
" Lui đi, lui tiếp đi "
Tiếng thét giận giữ xen lẫn đâu đấy chút ít sự xót xa, nhưng đáng tiếc Song Ngư lại không cho là như vậy, cô uất ức đang tính bật dậy chạy trốn khỏi chỗ này thì lại bất lực phát hiện, lưng mình đã chạm vào thành giường mất rồi. Nhìn đến cô gái đã chẳng còn biết phải xoay sở như thế nào trước mắt, Bảo Bình cười lạnh, cúi người sát lại gần cô, vươn tay chống lại hai bên thành giường nhàn nhạt nói.
" Sao vậy? đường cùng rồi nên cắn răng chịu đựng ư?"
Quay mặt qua nhìn thẳng vào tròng mắt màu xanh thăm thẳm kia, Song Ngư mạnh mẽ là thế, cô vươn tay túm lấy cổ áo của Bảo Bình mà gào lên " Phải đấy, ta đường cùng thì sao? tại sao ta lại thành ra như vậy? tại sao chỉ có đứng trước ngươi ta mới trở nên yếu mềm như vậy, ta không can tâm phải chịu đựng bản thân mình xói mòn ở trong cái cung điện chết tiệt kia. Ta cho dù có kiên cường tới bao nhiêu cũng chỉ là một đứa con gái. Ngươi thì sao chứ hả? chẳng phải nói yêu ta hay sao? tình yêu của ngươi sao mà đáng ghét đến như vậy, ngay cái lúc ta cần ngươi nhất, ngươi ở đâu? "
Không chỉ riêng Bảo Bình mà ngay cả Xử Nữ ở phía xa cũng phải ngẩn ngơ đứng hình mất một lúc, cái mặt cảm xúc tiêu cực của cô gái cao ngạo này, sẽ không phải là nhất thời bộc phát đấy chứ.
Chẳng hề để ý giọt nước nóng bỏng rát đang trào ra từ trong khóe mắt, Song Ngư cắn chặt răng để không nức lên thành tiếng " Ngươi nói ta chờ ngươi, chờ ngươi nhưng ngươi ở đâu hả? đừng có đùa với ta rằng ngươi chỉ thấy hứng thú nhất thời, ta sẽ không ngại mà giết chết ngươi đâu "
Phì
Lại dọa nạt nữa rồi, vươn tay lên nắm lấy đôi bàn tay lạnh ngắt đang túm lấy cổ áo của mình kia kéo ra nâng lên môi khẽ hôn, cảm nhận da thịt người nọ run rẩy một phen, Bảo Bình từ tức giận nay đã hóa thành bong bóng xà phòng, cậu cười khẽ một tiếng, cúi thấp đầu ghé vào tai Song Ngư mà thì thầm to nhỏ.
" Chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu. Nếu như được chết dưới tay của người mà mình yêu, tôi chắc chắn sẽ không bao giờ hối hận "
Tình cảm - nó thật rắc rối !
Đó là suy nghĩ của Xử Nữ sau khi đóng lại cánh cửa phòng đang ngập tràn mùi vị của hạnh phúc kia. Trong tiềm thức bất chợt ánh lên hình bóng của người con trai xấu xa càn rỡ nọ , cô chua xót cười cười, chẳng hiểu sao lại có chút nhớ nhung, nhiều hơn vẫn là đau lòng. Bởi lẽ, người đã đi mà chẳng một lời từ biệt, vậy thì bản thân cần gì phải lưu luyến. Hơn nữa, hắn với cô cũng đâu phải là mối quan hệ gì đặc biệt.
Vốn dĩ, ngay từ đầu đã chẳng tồn tại hai từ gọi là ái tình. Tất cả... chỉ là bản thân tự mình ảo tưởng mà thôi.
" À này " Xoay người bước đi được một lúc, lại chẳng ngờ sẽ chạm mặt Thiên Yết ngay giữa khúc hành lang dài đằng đẵng. Trông thấy y cứ như bóng ma chỉ thuộc về màn đêm lạnh rét, Xử Nữ có chút mê mang, về việc Sư Tử đang sống dở chết dở cùng kẻ mà cô ngày đêm mong mỏi ấy, có phải là có gì đó liên quan hay không?
Liếc mắt nhìn thẳng vào đôi con ngươi tràn ngập lo lắng nọ, Thiên Yết rốt cuộc cũng chỉ im lặng chờ câu nói tiếp theo của cô.
" Có phải Kim Ngưu... là người đã gây ra tất cả những chuyện này không?"
Tiếng mưa rơi ào ạt lấn át ngay cả tiếng thở cũng phảng phất chút ít nặng nhọc, bởi vì thời tiết có chút thay đổi mà vết thương sau lưng của Thiên Yết đã bắt đầu sưng tấy, lại có chút đau đớn chẳng hiểu nổi, khuôn mặt yêu dị nhẹ nhàng chếch qua một bên, y đơn giản chỉ ậm ừ một cái, lại càng không thể ngờ rằng Xử Nữ vì thế mà bật khóc chạy đi.
Tại sao? .. cô ta lại khóc?
Tựa toàn bộ lưng mình vào cánh cửa đang phản chiếu từng trận mưa lạnh lẽo ngoài kia, Thiên Yết hai nắm tay sít sao siết chặt lấy như cố kìm nén sự căm phẫn, y chưa bao giờ phải nhẫn nhịn như vậy, chỉ sau khi trông thấy hình ảnh Ma Kết khổ sở đau đớn như thế nào qua màn hình điện thoại cùng dòng tin nhắn gửi của Benadic, y đã thật sự nổi điên rồi.
Sẽ không một ai, không một kẻ nào có thể cướp cô ấy khỏi tay y, ngay cả cái chết. Y thề y sẽ chôn vùi tất cả xuống địa ngục, dẫm nát bọn chúng thành cát bụi.
Ma Kết.
~*~
Xử Nữ bịt chặt miệng mình mà gào khóc, khi cô liếc nhìn hai thi thể đang nằm yên bất động bên trong phòng mổ kia, cô thật sự không thể hiểu nổi vì sao Kim Ngưu lại làm như vậy? chẳng phải Sư Tử là bạn thân của hắn sao? vì cái gì lại phản bội lòng tin của họ, con người vì sao cứ phải tổn thương lẫn nhau.
Đó có lẽ là câu hỏi mà suốt cuộc đời này, cô cũng chẳng bao giờ có thể tự mình trả lời.
~*~
Có một vài người mãi mãi ghi dấu trong cuộc đời bạn, dù cho bạn đã quên đi giọng nói của người đó, quên đi nụ cười của người đó, quên đi khuôn mặt của người đó, thế nhưng mỗi lần nhớ đến người đó, thứ cảm giác ấy vẫn chẳng bao giờ thay đổi…
Trong căn phòng nhỏ xinh ấm áp, đối lập với bên ngoài đang mưa lớn như trút nước. Nhân Mã sớm đã trút bỏ bộ quần áo ướt nhẹp của mình, ngay cả băng gạc quấn quanh bụng cũng đã được cô nhanh gọn thay mới. Khoác vào bộ quần áo thể thao mà kẻ nào đó vừa nhờ nhân viên khách sạn mua hộ, cô có chút mơ hồ, chẳng thể hiểu nổi tên kia đang suy nghĩ cái gì. Và còn cả chính cô nữa, vì sao lại không phản kháng lại hắn.
Cạch một tiếng, sau khi mở cửa phòng tắm. Thứ mà Nhân Mã trông thấy chỉ là bóng lưng lạnh lùng đến ám ảnh của người con trai nọ, thật sự khác xa những gì mà cô tưởng tượng, Thiên Bình lúc này hình như là có chút phong thái tàn nhẫn hơn trước. Mà cũng không thể nói là như thế, hắn - vốn dĩ đã tàn nhẫn từ rất lâu rồi.
Nhận thấy ánh nhìn do dự phảng phất phía sau lưng mình, Thiên Bình khe khẽ rũ nhẹ mi mắt, nghiêng người quay lại đối diện với cô, người con gái luôn khiến cho tâm can con người ta phải nhộn nhạo râm ran. Sau khi trông thấy ánh mắt to tròn đang nhíu lại nhìn những vệt máu lớn nhỏ trên bộ vest trắng mượt tinh tế, Thiên Bình nhếch nhẹ khóe môi.
Từng ngón tay vươn lên cào nhẹ vào mái tóc lạnh buốt, hắn trầm giọng " Em có người mà mình cho là quan trọng nhất không? "
" Ngươi hỏi làm gì?" Nhăn mày gằn giọng, Nhân Mã cứng người ngay khi Thiên Bình chỉ mới hai bước liền tiến tới sát gần cô, cúi đầu nghiêm túc.
" Có không?"
Thức thời lùi về sau giữ lấy khoảng cách cho chính mình, cô lại một lần nữa nghiến răng " Dĩ nhiên là có "
" Bao nhiêu?" Thiên Bình lại tiếp tục tiến về phía cô. Nhân Mã lại tiếp tục lui về sau cho đến khi lưng đụng phải cánh cửa phòng tắm, đang tính xoay người lách qua hắn thì Thiên Bình đã dùng tay chặn lại mọi đường thoát, khiến cho Nhân Mã chỉ còn nước ngẩng mặt đối diện đôi con ngươi ma mị kia.
Tên khốn này. " Người quan trọng đối với ta từ trước đến nay chỉ duy nhất ba người. Chị gái ta cùng Song Tử và Xử Nữ "
Chỉ vậy thôi ư? chỉ vỏn vẹn có nhiêu đó thôi sao.
Tại sao hắn lại tỏ vẻ đáng thương như thế? tại sao lại thể hiện thái độ thất vọng nặng nề như thể cô đã làm gì đó sai trái đối với hắn vậy. Đang miên man suy nghĩ thì Nhân Mã bỗng nhiên cảm giác vai trái của mình khẽ nặng một cái, chỉ vừa kịp nhận ra Thiên Bình cứ thế mà gục hẳn đầu vào hõm vai của mình, đôi tay cường thế hữu lực lại chẳng kiêng kị cái gì, mạnh mẽ mà siết chặt cô vào lồng ngực. Nhân Mã có chút kinh ngạc, thẫn thờ chẳng biết nên làm gì cho phải.
" Ta vừa chứng kiến cảnh người quan trọng của mình chết đi trong khi bản thân chẳng thể làm được cái gì, đó là cảm giác rất đau lòng, em biết không?"
Giọng nói có chút khổ sở khàn khàn vang lên từ trong thân thể cô, Thiên Bình lúc này chẳng khác gì một đứa trẻ bị bỏ rơi, cô độc yếu đuối đến xót xa.
" Ta nghĩ ta sẽ rất trân trọng bộ vest này, bởi lẽ nó đang dính đầy máu của Al "
Vòng tay càng thêm siết chặt, Thiên Bình vùi sát mặt mình vào cần cổ người con gái đó, cảm thụ từng nhịp đập chân thực của tĩnh mạch cổ, hắn cười khẽ " Đấy chính là lí do vì sao ta căm ghét cái thứ xúc cảm trần tục này, cái gọi là tình yêu. Nó thật sự khiến người ta sống dở chết dở mà, phải không?"
Nếu như mất đi, một lần nữa mất đi thứ mà mình cho là quan trọng nhất, liệu Thiên Bình còn có thể chống cự nổi không? ngay cả hắn cũng không biết. Nhẹ buông Nhân Mã đang ngơ ngác ra một chút, Thiên Bình vươn lên ngón tay chạm nhẹ vào vành môi nóng ấm bởi vì lạnh mà đang tái nhợt dần đi của cô. Lưu luyến ma sát nặng nhẹ, quyến luyến như thể đó chỉ là một cánh hoa sắp sửa rụng rơi.
Dịu dàng mà lại hời hợt đến lạ.
" Em có biết mọi sự gặp gỡ đều là trùng hợp hoặc có thể là bị số phận đẩy đưa hay không? mười năm trước chúng ta có lẽ đã nhìn thấy nhau... "
Mười năm trước, Nhân Mã chớp mắt nhìn nụ cười nửa miệng kiêu ngạo kia mà trái tim như bị bóp nghẹt " Ngươi đang muốn nói cái gì vậy?"
" Về chúng ta, về gia tộc Louis và Baronne. Về mối quan hệ đang ngày càng khăng khít giữa tôi và em chẳng hạn "
Mạnh bạo đẩy Thiên Bình tránh xa khỏi người mình, Nhân Mã trừng mắt gào lên " Ngươi nằm mơ ư? ta hận ngươi còn chưa đủ. Vì cái gì cứ mỗi lần chạm mặt ngươi lại giở trò, đùa vui lắm sao? Hoàng Gia khốn kiếp các ngươi khiến chị em ta mất tất cả còn chưa đủ hạnh phúc ư?"
" Vậy ra tay đi " Rút ra từ trong túi áo một khẩu súng lục cỡ nhỏ, Thiên Bình thẳng tay chẳng hề do dự mà ném ngay về phía Nhân Mã đang trợn mắt kinh ngạc phía trước. Cười đến vui vẻ
Run rẩy nắm chặt lấy khẩu súng trong tay, Nhân Mã bất chợt nhớ lại khoảnh khắc Ares bỏ cô mà đi đã từng nói " Em có thật sự hận Thiên Bình như em đã nói không? em đã từng nói rằng chỉ cần Thiên Bình chết thì cho dù có bán mạng em cũng chấp nhận. Tại sao tôi không nhìn thấy điều đó ở em?"
Ares....
" Không ai lại đi khiêu vũ với kẻ thù của mình bao giờ "
Ares...
" Em cần tôi cho, đó là mối quan hệ của chúng ta "
Khốn kiếp, tất cả thật khốn kiếp. Cô mở chốt súng, tiếng lên đạn bật lên đặc biệt rõ rệt. Chĩa thẳng nòng súng về phía Thiên Bình đang cười nhạt trước mắt, Nhân Mã thở đến gấp gáp. " Ngươi đừng nghĩ rằng ta không dám "
"Hiện tại khoảng cách giữa tôi và em còn chưa được 5m, tôi tin em tuyệt nhiên có thể bắn trúng." Ngưng lại điệu cười giả dối của mình, Thiên Bình chậm rãi bước về phía Nhân Mã "Em muốn bắn ở đâu nào? Họng? Tim? Hay là đầu?"
"Chết tiệt , cấm có được tiến lên nữa!" Nòng súng của Nhân Mã run lên bần bật.
"Vì điều gì mà không được tiến lên?" Thiên Bình đi đến bên cạnh Nhân Mã, tại trước mặt cô mà nghiệng người, thân thể cúi về đằng trước, vòm ngực cứ thế mà dính trên nòng súng.
" Ngươi điên rồi"
" Vì sao em lại do dự? " Ngón cái Thiên Bình móc vào tay cô "Cứ trực tiếp bóp cò đi chẳng phải là xong à?"
Cái con người đáng hận này, luôn luôn năm lần bảy lượt giết chết từng chút, từng chút một xúc cảm trong lòng cô, khiến cho cô vừa hận lại vừa thương cảm. Khốn nạn, quả nhiên tình yêu chính là loại cảm xúc khốn nạn nhất mà tạo hóa tự mình sinh ra.
ĐOÀNG
ĐOÀNG
ĐOÀNG.......................
|
Chap 42
Âm hưởng cò súng bị kéo cắt nát bấy hết thảy dây thần kinh Nhân Mã , cô chuyển mạnh súng sang hướng khác, viên đạn găm vào vai Thiên Bình , máu từ vết thương nhuộm ran ra lớp áo sơmi trắng ngần.
Nhân Mã mở lớn mắt toan vươn tay đi bịt vết thương cho Thiên Bình , thế mà cổ tay lại bị túm lại.
Cứ như không có cảm giác đau đớn gì, Thiên Bình chỉ chùng giọng bảo, " Em bắn trật."
Nhân Mã cắn răng nhìn hắn, "Chẳng lẽ tôi bắn trúng mới tốt? "
"Tôi đã cho em ba cơ hội, Nhân Mã." Thiên Bình cười nhạt
" ... "
" Ba phát súng, không phải ba lần cơ hội cho em giết tôi còn gì? Tại sao em lại không dứt khoát mà bắn tôi "
" Đó là bởi vì..."
" Bởi vì em không nỡ, bởi vì em sợ hãi tôi sẽ thật sự chết đi "
Nhân Mã sửng sốt, không đáp một câu.
" Hay nói đúng hơn.." Thiên Bình từ từ buông lỏng tay Nhân Mã ra, nhặt lên khẩu súng lục đánh rơi trên nền nhà, đưa tới trước mặt cô " ...em đã không còn hận tôi nữa. Vì sao vậy? Nếu em hận tôi, sao lại không dứt khoát giết chết tôi đi?"
Nhân Mã không nói gì, chỉ im lìm giống như đã vượt qua cả một thế kỷ dài đằng đẵng.
Cô cúi thấp đầu xuống, không dám ngước mặt lên nhìn Thiên Bình. Nhưng điều đó đâu có nghĩa là vị đại thiếu gia lắm mưu nhiều trò của chúng ta dễ dàng buông tha trong khi chưa nhận được câu trả lời. Vươn cánh tay chống nhẹ một bên bức tường, Thiên Bình chỉ đơn giản cúi đầu thì thầm nho nhỏ. " Vì sao vậy?"
Hơi thở nóng bỏng ngay giữa cái nhiệt độ lạnh rét này, câu hỏi vốn dĩ bình thường nay chẳng hiểu sao lại ám muội kịch tính như vậy. Nhắm chặt mắt quay mặt đi, Nhân Mã gào lớn.
" Chẳng sao cả, chẳng hề sao cả "
" Nói dối "
Tại sao mặt mũi mình lại nóng ran như vậy? thế quái nào lại thành ra như vậy, tức giận ném bay khẩu súng đi, Nhân Mã trừng mắt nghiến răng với hắn " Nói dối sao? ngươi đừng tỏ vẻ như là ngươi hiểu rõ ta lắm "
" Không đúng sao? nếu như em không nói được, vậy thì tôi sẽ nói thay em " Mỉm cười đầy ngọt ngào, Thiên Bình lại một lần nữa ranh mãnh nói ra từng từ từng từ một.. Ngay tại khoảnh khắc đó, Nhân Mã lần đầu tiên nhìn ra được bộ mặt nghiêm túc hiếm thấy của hắn, ánh mắt đắm đuối tràn ngập .... tràn ngập...
" Em yêu tôi rồi, em thật sự đã yêu tôi "
" KHÔNG ĐÚNG " Bịt chặt hai tai lại đẩy mạnh Thiên Bình ra, Nhân Mã khuôn mặt đã đỏ như tương cà chua trong vô thức mà tháo chạy, chạy trốn khỏi sự thật, chạy trốn khỏi cái tên khốn nạn luôn luôn dắt mũi người khác này. Thế nhưng chân chưa kịp lao ra khỏi cánh cửa thì một tiếng nổ lớn chẳng hiểu phát ra từ đâu, mạnh mẽ chấn động cả tòa nhà.
Chỉ sau một vài giây ngắn ngủi trôi qua, toàn bộ bóng đèn cùng cửa sổ trong căn phòng đều bất giác bể nát. Cơn mưa như càn quét cả thành phố hoa lệ phía bên ngoài lại giống như vị khách không mời mà đến, thẳng tay xoáy tung vào bên trong khiến cho Nhân Mã kinh hoàng rùng mình một cái. Chỉ vài ba tiếng động nhỏ nhắn thôi cô đã có thể tường tận mà cảm giác được...
Một hơi thở xa lạ nào đó.
Thế nhưng, chưa kịp hình dung được cái thứ xa lạ đó là ai thì cái cảm giác đau đớn như bị cả một tảng đá lớn đánh mạnh vào sau gáy khiến cho cô loạng choạng, như không dám tin mà liếc mắt nhìn cái người mang trên mình vẻ đẹp yêu mị kia, lại một lần nữa mơ hồ chìm ngợp ngã xuống trong vòng tay kẻ đó.
Có lẽ là không can tâm, Nhân Mã trước lúc ngất đi còn cố gắng vươn tay như muốn với tới khuôn mặt hắn, nghiến răng bất lực tiếp tục một lần nữa lại chìm trong vô thức.
" Đàn bà, quả nhiên phiền phức nhỉ ?"
Trời mưa như rít gào một nỗi đau tiền kiếp nay bộc phát dữ dội, bóng tối bao trùm ẩm ướt ngay đến cả chút ít ánh sáng trơ trọi ngoài kia cũng không thể chiếu rọi, nghiêng đầu liếc mắt nhìn đến bóng đen đang treo mình lơ lửng trên bệ cửa sổ, Thiên Bình lúc này giống hệt như một người khác, ngay cả cánh tay đỡ lấy Nhân Mã cũng đã không còn một chút ôn nhu nào, chẳng hề chần chừ hay do dự, hắn cứ như vậy mà ném ngã Nhân Mã lên chiếc giường bên cạnh, thân thể bởi vì vô lực mà ngã Phịch xuống một cách chẳng có gì lấy làm nhẹ nhàng.
Chỉ sau đó một tích tắc, bóng hình treo mình lơ lửng trên bệ cửa sổ bỗng nhiên lao mạnh đến phía sau lưng hắn, Thiên Bình thâm trầm xoay người dùng tay bắt lấy cổ tay của người nọ, quả nhiên lưỡi dao sáng loáng chỉ thiếu một chút ít khoảng cách nữa thôi là đã găm sâu vào phổi hắn rồi, nhe răng cười một tiếng. Thiên Bình cuối cùng đã có thể trông thấy rõ ràng dung nhan của người nọ.
Một bóng hình mảnh khảnh đậm vẻ á đông, ánh mắt tăm tối này, còn cả những hình xăm kì dị chảy từ trên cổ xuống tới từng đốt ngón tay này. Cái vẻ ngoài dung dị yếu đuối này quả nhiên chẳng thể lẫn vào đâu được.
Ram Lewis - sát thủ chuyên về vũ khí lạnh.
" Ai cha, mười năm rồi ngươi vẫn không thay đổi gì nhỉ, vốn là đàn ông lại khoác trên mình vẻ ngoài xinh đẹp như vậy. Nói ta phải làm sao đây hả?"
Dứt lời , bàn tay đang tóm lấy cổ tay Ram của Thiên Bình bỗng nhiên phụt một tiếng, máu tươi cứ như vậy mà bắn ra tung tóe. Nghiêng người lùi ra sau hai bước, ngón tay xoay xoay cán dao giữa không trung, Ram chẳng hề vì lời khiêu khích của tên nào đó mà dao động, híp mắt trông đến bả vai cùng bàn tay nhuộm đỏ một màu đỏ tươi, cậu như có như không khẽ tsk một tiếng.
Hắn hình như là đã bị thương trước rồi thì phải. Là cô gái kia làm sao? Liếc mắt nhìn về phía Nhân Mã đang bất tỉnh nằm trên giường. Ram ý vị thâm thường cố gắng lập trình lại mọi thứ.
" Đau đấy " Liếm nhẹ vết cắt trong lòng bàn tay mình. Ánh mắt Thiên Bình mỗi lúc lại trở nên tàn bạo hơn bao giờ hết. Ram mị hoặc nhìn hắn, tuy cậu đến đây không phải để đánh nhau nhưng thật sự lại ra tay bởi vì sự cường đại của con người này, khi tiếp xúc gần chẳng ngờ lại có thể khiến cho loại người chẳng quan tâm thứ gì như cậu sợ hãi đến độ khẩn trương tháo lui. Mười năm trước và mười năm sau đây. Vị đại thiếu gia này quả nhiên vẫn chẳng có gì thay đổi.
" Đêm mai, tại bến cảng sông Thames, ngài Bennadic gửi lời chào tới ngươi. "
Tiếp theo sau đó chỉ còn là tiếng mưa lộp bộp rơi rớt cùng khoảng không đen tối như mực. Ram đã biến mất, còn lại Thiên Bình cùng điệu cười giả dối đến xót xa. Bước từng bước đi đến bên chiếc giường lạnh lẽo, hắn chỉ đơn giản nghiêng đầu ngắm nhìn cô thật lâu, có lẽ hắn sẽ chẳng bao giờ có thể đường hoàng chính chính mà thừa nhận người con gái này.
Người con gái đã làm cho mọi quy tắc trong con người hắn cứ như vậy mà thay đổi.
Dùng tay kéo lấy Nhân Mã bế ngang lên vai, Thiên Bình đơn giản thở ra một hơi rồi cười khẽ " Tôi thua em rồi "
Số phận con người chẳng qua cũng chỉ là một trò chơi. Đồng xu sấp hay ngửa, ai biết được đây. Tung ra rồi, toàn bộ đều là lãng quên..
~*~
Thanh xuân là một canh bạc, nhưng có lúc chúng ta đành phải cúi đầu thối lui, chỉ vì không thể thua mất cả số tiền đặt cược cuối cùng .
Đứng trước cửa phòng sặc mùi thuốc sát trùng khó ngửi, Thiên Yết chậm rãi lạnh nhạt bước vào. Phía trước chính là em trai y hiện đang hôn mê bất tỉnh, sao nào? hai phát súng trên cánh tay và hai phát bên dưới chân có thật sự làm cho nó gục ngã như thế không? Tiến lại gần nhìn đến khuôn mặt thâm tím tái nhợt nọ, tròng mắt đen đặc của y có chút tàn nhẫn khó nói nên lời. Lại tiến thêm vài bước nữa, khuôn mặt quen thuộc trước đây y luôn cho là quan trọng nhất đối với mình... Cứ như thế mà vô hình dung xuất hiện.
So với Sư Tử thì Bạch Dương nhìn có vẻ ổn hơn, ngoài những vết bầm cùng vài vết xước do kính vỡ gây ra trên khuôn mặt ấy thì cũng chẳng có gì đáng lo ngại. Yên lặng đứng trước giường bệnh, Thiên Yết chỉ đơn giản cúi nhẹ đầu ngắm nhìn cô. Từ rất lâu về trước, cái lúc mà y đang đơn độc tồn tại trên cõi đời này, vào một ngày tuyết trắng phủ ngập đầy lạnh lẽo. Y nhặt được cô, một đứa nhóc tầm thường với đôi mắt bạc màu lại đặc biệt đến đỗi lạ lùng. Tên của cô là do y đặt, mọi thứ của cô đều là do y cho. Có lẽ là bởi vì như thế mà Bạch Dương đã lẫn lộn giữa tình thân và tình yêu.
" Ngươi rất quan trọng đối với ta, thế nhưng trước ngươi nữa... có một người mà ta đã thề rằng suốt cuộc đời này ta phải bảo vệ cho bằng được "
Đây liệu có phải là một lời từ chối tàn nhẫn nhất trên đời không? Không, y không từ chối cô, y chỉ đơn giản rõ ràng mà nói rằng đối với y, cô hiện tại đã chẳng còn quan trọng nữa rồi. Không tàn nhẫn chút nào, không hề tàn nhẫn chút nào.
Thiên Yết chẳng rõ từ bao giờ mà đi mất, từ trên giường bệnh. Bạch Dương với khuôn mặt giàn dụa nước mắt vốn đã tỉnh giấc từ rất lâu, thế nhưng ngay cả can đảm động đậy cũng không có, chỉ khi người ấy xoay lưng bước đi. Cô mới vô thức mà nghẹn ngào
Thế nhưng liệu Bạch Dương có biết được rằng.!!
Tiếng khóc tuyệt vọng của cô.
Nỗi lòng chua chát xót xa của cô.
Đã vô hình đánh thức người con trai vốn dĩ đang hôn mê sâu ở phía trước hay không?
Ánh mắt của Sư Tử nặng nhọc mệt mỏi đảo quanh căn phòng, chỉ là cậu muốn động đậy một chút, muốn lao thật nhanh dậy mà tìm kiếm người con gái đó nhưng toàn thân lại đau nhức nói không nên lời, tiếng khóc ngày một lớn dần khiến Sư Tử càng lúc càng khó chịu.
Chết tiệt, chết tiệt. Nghiến răng cố gắng kéo căng khuôn miệng của mình, Sư Tử thật sự là muốn nổi trận lôi đình ngay khi tiếng nức nở của Bạch Dương ngày một lên cao.
Bạch Dương.
Tiếng nấc của cô ấy vẫn sát ngay trên đỉnh đầu.
Bạch Dương
Nếu em đã có khí lực khóc to đến như thế sao lại còn chưa chịu qua nhìn tôi một chút.
Chết tiệt. Tại sao cơ thể cậu lại khó chịu như thế này, cả cái miệng khốn nạn này nữa, sao chẳng có cái mẹ kiếp gì chịu hoạt động vậy.Liên tục mắng chửi trong lòng mà cậu chẳng hề để ý tiếng khóc của ai đó đã sớm nín hẳn, còn nữa. Cô lại đang ngơ ngác mà xuất hiện ngay bên giường bệnh của cậu.
" Thiếu.. Thiếu gia "
Ờ, cuối cùng cũng nhớ đến tôi rồi sao.
Trông thấy Sư Tử đang kịch liệt thở gấp cùng toàn thân trướng đỏ chẳng hiểu vì cái gì. Bạch Dương với hai bên má dính đầy gạc sốt sắng không thôi " Thiếu.. gia. Cậu ổn không? tôi.. tôi đi kêu người ta "
Không cần, trừng lớn đôi mắt. Sư Tử nghiến răng nhìn Bạch Dương đang xoay người chạy đi. Dùng hết sức lực mà bản thân cảm thấy được hét lên.
" QUAY LẠI "
Khốn kiếp, cuối cùng cũng nói được rồi.
" Thiếu gia "
" Quay lại đây " Thở gấp gáp, Sư Tử bất chấp cơn đau tê dại nơi hai cánh tay mình, cố gắng chống mình ngồi dậy. Nhanh chân chạy lại vươn tay muốn đỡ lấy cậu, ấy vậy mà tay vươn ra chưa kịp chạm vào cậu lại bị chính cánh tay run rẩy kia tóm lấy kéo vào lòng ôm chặt.
" Th.. thiếu gia?"
Phập phồng thở kịch liệt, Sư Tử giống như vừa trải qua một trận đấu vật vô cùng thảm hại, phải mất một lúc sau cậu mới hô hấp lại như bình thường, đúng lúc này cơn đau nơi cánh tay cùng đôi chân bất giác nhói lên khiến cho khuôn mặt cậu xanh mét như tàu lá chuối. " Tôi đi gọi người, tôi đi gọi người. Cậu ổn không? thiếu gia? "
Lắc đầu ý bảo không cần, bàn tay vẫn một mực siết chặt lấy cô, Sư Tử nhẹ nhàng mệt nhọc thở ra một hơi " Em ở đây, mọi thứ với anh đều ổn "
Sửng sốt chỉ ngay trong hai ba giây ngắn ngủi, Bạch Dương cắn môi chậm rãi vươn tay bấu lấy tấm áo mỏng mảnh của Sư Tử mà chẳng biết phải làm gì. Dù sao thì hai người bọn họ đều vừa trải qua những chuyện thật đáng sợ phải không? tuy rằng cô đã thuộc về cậu nhưng cái đoạn tình cảm rối ren này Bạch Dương vẫn chưa có cách nào mà gỡ bỏ.
" Thiếu gia "
"..."
" Bạch Dương... sẽ cố gắng, sẽ thật sự cố gắng..." để có thể yêu cậu
Chỉ biết rằng vòng tay đó lại thêm siết chặt, như vậy có ổn không? như thế có tốt không.
.
" Đúng là ngu ngốc, phải không? " sau tất cả thì thằng nhóc vẫn chẳng được yêu thương
Phía bên ngoài, Thiên Bình với nụ cười nhạt nhẽo mở miệng chẳng hề kiêng nể gì. Bên cạnh chính là Xử Nữ vừa rồi còn khóc than cho hai người họ, cứ ngĩ rằng họ đã hôn mê lâu như vậy có khi biến thành hai cái thi thể rồi cũng nên. Hấp hấp cánh mũi sưng đỏ, Xử Nữ quay qua lườm nguýt Thiên Bình một cái, cũng chẳng muốn nhiều lời, cứ thế mà bước về phía phòng đối diện. Thầm lặng xoay lưng đi theo cô, Thiên Bình lúc này toàn thân đều nhuộm đỏ một mảng máu tươi nhớp nháp, trông chật vật chẳng kém gì Sư Tử bên trong kia.
|
Từ trong tủ lấy ra hộp sơ cứu đã chẳng còn nhiều nhặn gì, quay đầu lại thì đã trông thấy Thiên Bình yên vị lười nhác ngồi trên sofa rồi. Vừa nãy cô còn trông thấy hắn mang người nào đó về phòng, nhưng chưa kịp hình dung ra người nọ là ai thì đã bị hắn lôi đến nơi này, còn tưởng chuyện gì không hay, hóa ra là hắn bị thương sao?
Chưa kịp nói câu gì thì Thiên Bình đã tự động cởi sạch toàn bộ áo của mình, để lộ ra toàn thân rắn chắc mạnh mẽ khiến người khác mặt đỏ tía tai, thế nhưng điều đó đâu có nghĩa lí gì khi mà lỗ thủng ghê rợn nơi bả vai của hắn từ sau ra trước hệt như bị chọc thủng lại lồ lộ hiện ra trước mặt cô như vậy.
" Ngươi... sao lại "
" Hmm, ba viên đạn cùng một lúc thi nhau yêu thương tôi, lại còn ở cự ly rất gần nữa đó "
Lại bắt đầu cái giọng điệu cợt nhả thường ngày, thở ra một hơi. Xử Nữ vừa xử lí vết thương vừa thầm nghĩ, vì sao bản thân cô lại phải phục vụ bọn họ. Cô đâu cần có cái trách nhiệm chết tiệt này. Tất cả là tại con nhỏ Song Tử kia, đã lôi cô đến cái chốn đáng ghét này rồi cứ thế mà bỏ rơi cô. Thật là phiền phức mà, cô tuy là người tốt, thế nhưng tốt đến mức như vậy có lẽ cũng chẳng ai so bì được đâu nhỉ.
Mải mê quấn băng gạc, mải mê với cái lòng tốt của mình mà Xử Nữ không hề nhận ra rằng ánh mắt Thiên Bình nhìn cô đã càng lúc càng trở nên lạnh lùng. Xen lẫn đâu đó, chút ít sự cay nghiệt.
" Xong rồi.."
Lại tiếp tục thở ra một hơi, nhìn lên phía đồng hồ đã quá mười hai giờ, Xử Nữ có chút choáng váng đầu óc mà chẳng hiểu tại sao, có lẽ do mình khóc nhiều quá chăng? hay là làm việc quá độ nhỉ?
Choáng váng là thế, một trận trời đất xoay chuyển. Xử Nữ ngơ ngẩn chẳng rõ vì sao cả người cô lại ngã nhào lên sofa, còn nữa.
" Ng..ươi... làm gì vậy?"
Tại sao vị đại thiếu gia đẹp hơn hoa này lại đè lên cô??? Còn có nụ cười ngả ngớn gượng gạo kia nữa, rõ là đậm ý tứ chán ghét vậy vì sao còn...???
Bàn tay Thiên Bình nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp đang tái mét của Xử Nữ, cười khẽ " Đêm còn dài, chúng ta có nên vui vẻ một chút không? hử?"
.
.
" KHÔNG ĐƯỢC "
Trong căn phòng quá mức yên tĩnh, Kim Ngưu giống như vừa trải qua một cuộc tra tấn điên cuồng trong ác mộng mà tỉnh giấc, trên khuôn mặt thâm tím có chút trắng bệch khó hiểu, những giọt mồ hôi lạnh thi nhau rơi xuống vạt áo ẩm ướt giữa cái thời tiết lạnh lẽo này hình như là chẳng thích hợp tẹo nào. Liếc mắt nhìn lên chiếc đồng hồ đang tích tắc chạy, Kim Ngưu bất giác bấu chặt lấy trái tim mình thở hổn hển.
Trong mơ, hắn nhìn thấy cô ấy, hắn trông thấy cô ấy - người con gái đó bất động ngay giữa một đầm lầy toàn máu, mẹ kiếp cái giấc mơ chết tiệt. " Xử Nữ "
.
.
Câu nói chẳng khác gì sét đánh ngang tai .
" KHÔNG KHÔNG " Xử Nữ hoảng hốt vùng vẫy giữa sofa cùng gắng sức tránh khỏi cánh tay khó chịu của Thiên Bình, khuôn mặt đỏ oạch cùng cái cảm giác bị người ta xúc phạm bất ngờ giãy lên khiến cô cảm thấy nhục nhã hơn bao giờ hết. Tại sao hắn lại trở nên lạ lùng như vậy? Chẳng hiểu sao cô lại nhìn nhận ra ánh mắt của Thiên Bình cùng điệu cười khó coi kia lại hoàn toàn trái ngược nhau, trong sâu thẳm đôi con ngươi giả dối kia từ bao giờ lại toát ra sát khí dày đặc như thế?
Là hắn... muốn giết chết cô sao?
À lỡ thể hiện rõ ràng quá, làm cho người ta phát hiện rồi. Bật cười thành tiếng, Thiên Bình vươn tay nắm lấy hàm dưới của Xử Nữ, cảm thụ được sự run rẩy như cá chết của cô, tâm tình hắn đã có nhiều ít dễ chịu, cúi gằm tiến lại gần cô hơn, cho tới khi chóp mũi của hai người cứ như vậy mà chạm vào nhau, Xử Nữ giống như phát rồ mà mạnh bạo đánh vào vết thương vừa mới được quấn băng của Thiên Bình, bất lực gào lớn.
" Rõ ràng là tâm tư chán ghét, ngươi còn cố tình như vậy, rốt cuộc là muốn cái gì?" Lợi dụng cái ngơ ngác trong tích tắc của hắn, cô liền lập tức xoay người tháo chạy, thế nhưng so với cánh tay của Thiên Bình dường như là đã chậm hơn một giây. Vươn tay tóm lấy gáy của Xử Nữ, lần đầu tiên Thiên Bình trở nên thô bạo với một người khác giới trong trạng thái mất kiểm soát như thế. Nhận thấy cổ họng mình như sắp sửa bị bóp nát, Xử Nữ cắn răng cố gắng hô hấp nhưng hơi thở cứ như là không thể thông nổi lên cuống mũi được, thật khó chịu.
" Muốn cái gì ư? "
Cười cười, cái thanh âm rét cóng ngay từ ban đầu cô cho là lạnh lẽo còn hơn cả ma quỷ kia lại một lần nữa vang lên, quả thật hắn muốn giết cô. Tại sao? tại sao lại muốn giết cô.
Gắt gao sít chặt cái gáy của Xử Nữ dí xuống sofa, Thiên Bình ngoài miệng cười nhưng trong lòng lại ngập tràn nộ khí chết chóc, cứ mỗi lần cái hình ảnh đầu của thân cận hắn nổ tung hiện lên là hắn lại không can tâm chút nào. " Ta là muốn kẻ nào đó sẽ vì thứ mà mình yêu quý nhất sống dở chết dở "
Thì thầm vào vành tai cô, Thiên Bình dùng cánh tay còn lại kéo xuống cổ áo của Xử Nữ, từ phía sau lưng để lại một dấu hôn xanh tím đầy thô bạo. Hoảng loạn khi y phục bị bài khai, Xử Nữ nghiến răng cố gắng không khóc, chưa bao giờ cô buồn nôn như bây giờ, từng cái đụng chạm của Thiên Bình đều khiến cho cô nội tạng chao đảo, ghê tởm, khác xa với từng cử chỉ dịu dàng của ai kia.
Ai kia? Vì thứ mình yêu quý sống dở chết dở sao? Nực cười.
Tiếng cười chua chát âm ỉ từ dưới sofa nhẹ nhàng vang lên khiến cho Thiên Bình bất giác ngưng đọng lại hết thảy mọi thứ.
Dùng hai tay ôm lấy cổ mình cũng không quên cố gắng lùi ra xa khỏi Thiên Bình phía trên, Xử Nữ run rẩy chứng tỏ sự sợ hãi của bản thân, giống như một con nai đang không biết nên đối phó như thế nào với một con sói đang khát máu phía trước, chính là như vậy.
" Ngươi muốn lợi dụng ta để trả thù Kim ... Ngưu ư? bằng cách nhục nhã ta???"
Hai từ Kim Ngưu lại do dự mà phát ra, hệt như sợ hãi rằng liệu có phải suy nghĩ của bản thân đúng không? một phần lại do dự cho rằng mình đừng có ngộ nhận nữa, ấy vậy mà lại không biết xấu hổ thốt ra cái tên kia. Nhận thấy sự khác lạ bất thường trong câu nói cũng như cảm xúc của cô gái phía trước, Thiên Bình liền cười xùy một tiếng xoay người mệt mỏi dựa lưng vào ghế, cũng đã chẳng còn tâm tình gì đối với Xử Nữ nữa, chỉ là hắn không ngờ rằng bản thân từ khi nào đã không còn quen những hương vị khác.
Chủ yếu là đàn bà... từ khi nào? bao giờ lại trở nên khó chịu với chính mình như vậy.
~*~
Tiếng bước chân lặng lẽ trên khúc hành lang hiu quạnh tối tăm chẳng có lấy một chút ít ánh sáng tươi tắn nào, bên ngoài mưa vẫn cứ lất phất rơi đến tê tái, còn lại hắn với cánh tay bị thương mà trông vào cái sắc mặt ngả ngớn kia lại giống như là chẳng có gì. Đau đớn sao? xin lỗi đi, chừng này chưa đến mức khiến hắn phải nhíu mày đâu.
Mỗi bước đi như được tính trước khoảng cách, Thiên Bình cùng với bộ tây trang màu trắng mới tinh giống như ma thần thuộc về bóng đêm, lôi cuốn mà bất bại, có ai đã từng nói ' Con người, càng mạnh mẽ lại càng sợ hãi tổn thương ' Thiên Bình luôn giữ mãi một điệu cười trên môi, nó chẳng hề làm cho hắn nhàm chán, cũng như chưa bao giờ biến mất khỏi khuôn mặt hắn.
" Cái đó gọi là bình phong cho sự sợ hãi sao?"
" Em nói cái gì?" Đột ngột dừng lại cước bộ, Thiên Bình tủm tỉm cười cười, nhìn Thiên Yết trưng ra bộ mặt ngàn năm không đổi phía trước cũng đang tiến dần về phía mình. Vậy là trên đoạn hành lang nọ, có hai con người, một trắng một đen cùng nhau đối mặt. Chẳng hiểu vì lý do gì, cái hình ảnh quá đỗi tự nhiên như thế lại khiến cho người ta sinh ra một loại cảm giác đau lòng khó nói nên lời.
Chậm rãi rảo chân bước qua anh mình, Thiên Yết vươn tay bất ngờ nắm chặt lấy bả vai hắn, cảm thụ được sự run rẩy nhè nhẹ, y liếc mắt trông vào cái điệu cười không có tiền đồ nọ, hừ nhẹ. " Tay chân như vậy, liệu có ổn không?"
" Em trai là đang lo lắng cho anh sao?"
" Bởi vì anh như vậy, sẽ rất dễ gây phiền phức "
Trong một khoảnh khắc như chớp mắt ấy, Thiên Bình lần đầu tiên ngơ ngẩn nhìn Thiên Yết buông ra một câu nói đùa giỡn, vậy mà hắn lại chẳng có thể cười nổi được nữa, nụ cười vốn dĩ đẹp đẽ nay lại bị vặn vẹo méo mó đến tang thương.
" Nếu như Al đã hoàn thành xong nhiệm vụ của cậu ấy, vậy thì để em trở thành cánh tay phải của anh..."
Thiên Yết.
" Được chứ ?"
À hah.. thằng nhóc này.
Đẩy ra bàn tay của y, Thiên Bình ôm bụng gập người mà cười sặc sụa, còn cố tình làm quá như là lau chùi mắt mũi của mình " Này này, từ bao giờ mà em lại trở nên sến sẩm thế hả? trông anh thảm hại lắm sao nhóc, sẽ không phải là em đã đổi mục tiêu từ cô nàng nào đấy qua anh đấy chứ?" Làm bộ ôm lấy hai má của mình, Thiên Bình réo lên như thể mấy cô nữ sinh được bạn trai tỏ tình.
" Cuồng anh trai như thế là chẳng ổn đâu, nghe không?"
Đúng lúc này, cách hai người khoảng hai bước chân, Bảo Bình với toàn thân ướt nhẹp cũng đang nhếch mép từ trong phòng bước ra, rõ là cậu đã nghe được hết những gì hai người vừa nói, tuy chẳng có gì lấy làm khô ráo thế nhưng cái hành động dùng tay cào lấy mái tóc ẩm ướt của cậu cũng không hề mất đi phong độ chút nào.
" Này anh già, tuy rằng em chẳng biết cái việc quái quỷ gì diễn ra mười năm về trước, nhưng vì ơn cứu mạng của anh đối với cô ấy " Ngón tay cái của cậu chĩa vào bên trong căn phòng đang đóng kín cửa ý bảo người nào đó " .. cái chức vụ hội viên chết tiệt của anh, em sẽ không kiêng nể ai mà giành lại, được chứ ?"
Tiếng mưa rít gào cũng không thể át nổi cái nụ cười chân thật nhất của hắn, à phải rồi, quản gia Ted ông sẽ chẳng bao giờ nhìn thấy đâu nhỉ. " Lũ em trai khốn nạn này "
Cuộc sống là những mảng sáng tối của vui buồn ghép lại. Khi sáng, ai cũng nhìn thấy mọi thứ rõ ràng, nhưng khi tối liệu có bao nhiêu người có thể nhìn thấy những điều ẩn khuất? Con người cũng thế thôi, người ta dễ dàng hiểu lí do tại sao vui, nhưng có ai thật sự thấm được cái lí do buồn?
~*~
Ban tặng sự sâu sắc cho con người, nhưng lại giấu kín nó trong trái tim chúng ta, nơi khó tìm thấy nhất. Nên không mấy ai tìm ra, cũng mấy người không biết cách sử dụng. Càng tìm kiếm sự sâu sắc, lại càng dễ bị lừa gạt bởi những biểu hiện bề ngoài của nó. Càng cố gắng tỏ ra sâu sắc thì lại nhận ra nó là chiếc áo không vừa với mình, mặc vào trông thật kệch cỡm. Sâu sắc dường như chỉ là vấn đề của chính bản thân, chẳng lên quan đến ai. Chỉ cần một chút ý niệm phô bày sự sâu sắc của mình cho họ xem, là mình đã đánh mất nó rồi...
Nước Pháp - một ngày lạnh lẽo đầy tuyết.
Thêm vào đó là nỗi buồn chẳng hiểu vì sao ùa tới, khẽ khàng lay động qua khung rèm cửa sổ trong vô thức mà đánh tỉnh chàng trai đang lười nhác say ngủ nào đó. Nhíu mày trở mình lật người ngồi dậy, cơn đau đầu bất ngờ đánh tới khiến cho Cự Giải vốn dĩ khỏe mạnh có chút suy sụp,
Ngước mắt nhìn đồng hồ cùng thời tiết phía bên ngoài cửa sổ, Cự Giải có chút không hiểu, đã qua mất một ngày rồi sao? hắn ngủ nhiều như vậy ? là hôn mê thì đúng hơn. Căn biệt thự yên tĩnh đến độ chỉ có tiếng hô hấp cùng tiếng gió rít ngoài kia là rõ ràng nhất, xoay người đặt chân xuống giường, càng lạ lẫm hơn chính là căn phòng này lại phảng phất một mùi hương vô cùng xa lạ, chưa kể... hắn có thể ngửi ra được... mùi máu quanh quẩn trong gian phòng này.
Song Tử!!!
Một số người từng xuất hiện trong cuộc đời sau đó biến mất . Còn một số người , dừng lại rất lâu rồi cũng biến mất ..
Một trận kinh hoàng nháy mắt đánh thẳng vào não bộ ngay khi Cự Giải vừa đặt chân mình xuống bậc thang đầu tiền của lầu một, từng thi thể của đàn em hắn, tay chân của hắn chẳng rõ vì lí do gì mà chìm ngập trong biển máu, người này đè lên người kia chết một cách tức tưởi, chưa kể đến một đống tay chân bị cắt rời xếp chồng lên bàn,máu tươi rải rác từ bên dưới cho đến tận cầu thang, trên từng thanh vịn đều không hề thiếu sót, cái cảnh tưởng man rợ như đồ tể tùng xẻo món hàng của mình này khiến cho thâm tâm của Cự Giải dấy lên một nỗi sợ hãi lạ lùng. Song Tử ở đâu? Song Tử.
Chuyện này chẳng khác gì một tấn kinh dị gây bất ngờ cho người ta cả, thế nhưng khi đôi chân trần lỡ lầm dẫm lên một vũng máu loãng lồ ngay trước mắt mình, nộ khí cùng căm phẫn cùng lúc hẹn nhau tới càng làm cho Cự Giải muốn bùng nổ, là ai? kẻ nào dám cả gan gây ra những chuyện kinh tởm này ngay trong nhà của hắn.
Cứ chạy, cứ thế mà chạy mãi, phá tan cánh cửa chính của căn nhà vốn dĩ vô cùng yên ả ấy, gió tuyết lạnh lẽo nháy mắt xộc thẳng vào khuôn mặt hắn, trừng lớn đôi con ngươi đạm mạc, Cự Giải như chết đứng mà nhìn đến thi thể của thân cận mình vặn vẹo sõng soài nằm bên dưới nền tuyết đáng lẽ ra màu trắng tinh tươm nay lại nhuộm đỏ một mảng gớm ghiếc.
Bên trên, chiếc đầu bị cắt đi phân nửa đang treo lủng lẳng nơi nhành cây nhô ra phía trên mái nhà. Một cảnh tượng có lẽ đã chẳng còn gì có thể kinh hoàng hơn.
Hắn sẽ không tha thứ.... cho bất kì một ai.
Nhưng mà là ai?
Tiếng cười lảnh lót bất giác ùa theo gió tuyết len lỏi qua từng đường chân tơ kẽ tóc sỗ sàng mà xộc thẳng vào trí não đang đình trệ của hắn, nắm tay bởi vì siết chặt mà trở nên phiếm trắng, trên người Cự Giải bây giờ chỉ có mỗi một bộ đồ ngủ mỏng tang đến không ngờ, vậy nhưng nó đâu có đau đớn bằng việc chứng kiến từng người từng người một thuộc về mình chết thảm mà chẳng rõ nguyên nhân.
Thế nhưng, đó vẫn chưa là tất cả. Vốn dĩ nó chưa là gì so với những hình ảnh mà sắp tới đây hắn phải chứng kiến.
Tiếng cười dị thường cao hứng cùng tiếng khóc nức nở của trẻ con ở cách đó không xa đã thành công hấp dẫn sự chú ý của Cự Giải, từng bước một chậm chạp tiến đến gần, càng gần lại càng rõ ràng.
Càng gần lại càng không thể nào hô hấp nổi
Càng gần lại càng cảm thấy đau thắt nơi lồng ngực.
" Cậu chủ... những thứ trước mắt đôi khi lại không hề hoàn hảo như chúng ta vẫn nghĩ "
Câu nói nhắc nhở lần cuối cùng của tên thuộc hạ thân cận chẳng rõ vì sao lại văng vẳng bên tai mình, Cự Giải trợn trừng mắt từng bước tiến về phía trước
Người con gái giống như một loài hoa tinh khiết trong trẻo nhất, có lẽ hắn đã từng nghĩ như vậy, hắn từng nghĩ trong từng ấy thời gian hắn tồn tại trên cõi đời này sẽ chẳng bao giờ gặp được một người con gái như vậy. Thế nhưng...
" Song Tử.."
Tiếng khóc nức nở của một đứa bé đang bị một bàn tay thon mảnh siết lấy cổ, bên dưới chân của cô ta là thi thể của một người đàn bà đã tắt thở, đôi mắt trợn trừng chẳng thể nào nhắm nổi, nhìn sơ qua cũng đủ nhận ra rằng bà ta bị bóp cổ cho tới chết. Tà áo đỏ tung bay trong sắc trời u ám trắng xóa như cái thứ ánh sáng của bóng tối vậy. Chậm chạp quay đầu lại.... mọi thứ, ngay trong một khoảnh khắc nhỏ nhoi nhất.
Toàn bộ đều vỡ tung.
Trái tim giống như bị ái đó dùng sức bóp nghẹt, đau đớn còn chưa kể đến nỗi kinh hoàng khi không thể lí giải nổi vì sao lại như vậy. Có lẽ chỉ là một giấc mơ, một giấc mơ ghê tởm nhuốm đầy sự tàn nhẫn của cuộc sống chăng.
Khóe môi đỏ tươi như máu bất chợt vẽ ra một đường cong xinh đẹp, cô gái bận trên mình bộ y phục màu đỏ giống như nữ quỷ sát phạt mọi linh hồn tự do. Đứa bé bị nắm trong tay cứ như thế mà được giơ lên cao.
" Mẹ ơi... mẹ "
Tiếng gào khóc sợ hãi run rẩy như một đóa hoa chưa kịp nở rộ đã bị người ta nhẫn tâm dẫm nát, ngay trước mắt của Cự Giải, người con gái đó đã chẳng hề kiêng kị gì... bẻ gãy cổ đứa nhỏ kia, sau đó cũng chẳng hề thương xót mà ném hẳn nó ra xa.
" SONG TỬ "
Chỉ trong một giây ngắn ngủi thôi, mọi thứ dường như đã hóa thành tàn tro không thể nắm lấy.
" TA LÀ GEM "
TẤT CẢ LÀ MỘT TRÒ LỪA ĐẢO, MỌI THỨ TOÀN LÀ DỐI TRÁ.
Thật đau lòng biết bao.
|
Chap 43
Đã bao giờ bạn có cảm giác đau đớn đến mức chỉ muốn bản thân chết đi chưa? à không, không phải là chết mà là ước ao rằng mình có thể bị tàn phế, ước gì đôi mắt này bị đui mù thì sẽ chẳng bao giờ nhìn thấy bất kì một sự thật nào cả, ước gì chúa có thể tước đi giọng nói của bạn thì đôi môi ấy sẽ không bao giờ thốt ra những lời lẽ yêu thương sâu tận từ dưới đáy trái tim, để rồi nước mắt xối ra như chẳng thể vãn hồi, thân thể ngã khụy giống như linh hồn đang dần dần tan biến.
Cuộc sống này chính là vòng quay của cái gọi là dối trá, xấu xa bẩn thỉu và chẳng có bất kì một ai, bất kì một cá thể nào như đóa bạch liên tinh khiết, là hắn tự ảo tưởng, là hắn đã bị cái niềm tin cùng tình yêu của chính mình che mắt.
Thế giới quả nhiên là chẳng hề tử tế với bất kì ai, tình yêu.... hẳn là.. sự khởi đầu của nỗi bất hạnh và bi kịch.
" Em đang nhàm chán lắm sao? trò đùa này chẳng hợp với em tẹo nào cả "
Đôi chân bằng da bằng thịt đang dần dần tê cứng, ngay cả từng thớ cơ lẫn dòng máu trong con người hắn, cũng đang có dấu hiệu tê dại đi. Run rẩy cùng sợ hãi, còn đâu đó chút chua xót mà hắn cực kì căm ghét. Cự Giải thống hận nhất chính là cái cảm xúc này.
Tuyết trắng vẫn một mực buồn bã lả tả rơi, động chạm vào từng cọng lông mi cong vút nay đã sắc sảo hơn của cô gái xinh đẹp tàn nhẫn phía trước. Không một tiếng cười, không một cử chỉ nào, mọi thứ vào lúc này dường như đã chẳng còn giống như trước nữa.
" Tỉnh lại đi "
Là Song Tử ... hay là Gem. Buông ra câu nói vốn chẳng có lấy một tia bình tĩnh nào, cô bước đến trước mặt Cự Giải đang như một cái xác không hồn vẫn chờ đợi một tia hy vọng nhỏ nhoi nào đó. " đây vốn dĩ không phải là một trò đùa, lại càng không phải là một giấc mơ. Anh không nhìn thấy sao, những xác chết đó vẫn chưa đủ để anh chấp nhận sự thật ư? ngay cả đứa bé kia, à có cần tôi qua lột da nó để chứng minh cho anh thấy không?"
Cười nhạt, không chờ ai kia thốt ra bất kì một lời nói nào, Song Tử đã một mực quay đi, cái khoảnh khắc như một thước phim quay chậm ấy, có chút gì đó xót xa vô thức mà ánh lên trong đôi mắt màu tím lạnh nhạt của cô, từng bước tiến về phía thi thể của đứa nhỏ đã bị chính tay mình giết chết, dùng sức mà phanh thây. Tàn nhẫn hay là đau đớn đã chẳng còn có thể hình dung cái hình ảnh trước mắt này nữa.
Đối với Cự Giải mà nói - tâm của hắn có lẽ đã hóa thành đá ngay từ giây phút bàn tay đó nhuốm đầy huyết tinh của đứa bé kia, giữa sắc trời u tối như địa ngục, đôi mắt vốn dĩ ngây thơ trong trẻo nhất mà hắn từng biết đã thật sự tan biến. Giống như tấm gương vốn lành lặn đẹp đẽ nay bị nứt tác tan hoang, giống như nước biển trong xanh nay đục ngầu bẩn thỉu.
Tất cả , ngay chỉ trong một giây đều trở về con số không độc ác.
" Từ khi nào ... " em lừa dối tôi.
" Hôm qua, ngày kia, ba bốn ngày trước .. tôi cũng chẳng nhớ rõ " bận tâm làm gì " Mục tiêu của tôi vốn dĩ là chị em nhà Baronne, chủ nhân đã giao phó cho tôi từ khi còn bé tí, anh biết đấy - sát thủ như tôi được đào tạo từ lúc còn chẳng biết cái thế giới này tươi đẹp ra sao, trong mắt tôi, mọi thứ đều là giết chóc, lừa đảo và dẫm đạp lên nhau "
Tình yêu hóa thành thù hận ngay chỉ trong một cái chớp mắt, yêu càng nhiều lại càng thống khổ, hận người nhưng lại chẳng nỡ lòng chấp nhận sự thật, người trong mắt tôi vốn là đóa hoa trong trẻo nhất, có lẽ là đã chết từ rất lâu. " Ngay cả lúc cô đỡ viên đạn đó.. cũng là dối trá sao?"
Đó là khởi nguồn của cái mớ tình cảm khốn nạn này, hắn đã yêu cô sâu sắc biết bao. Nghiêng đầu cười nhạt một tiếng, Song Tử vươn tay bịt chặt lấy hai mắt của mình xoay lưng mà ngặt nghẽo " Là tại ngươi, chính ngươi đã chọn ta là người sẽ thủ tiêu mình. Nếu như ngày hôm đó Nhân Mã không có nảy ra cái ý tưởng ngu ngốc là thay thế chức vụ thư kí kia thì ta và ngươi đã chẳng có cơ hội gặp lại nhau. Khi nhận ra ngươi và Thiên Bình có mối quan hệ mật thiết với nhau, ngươi lại nảy sinh hứng thú với ta, mọi chuyện đã thật sự được thay đổi. Chủ nhân chuyển đổi mục tiêu qua ngươi, ngài yêu cầu ta tìm ra bằng chứng phạm pháp giữa ngươi và Thiên Bình "
" CHO NÊN CÔ NHẪN TÂM LỪA DỐI TÔI "
" Viên đạn đó ta dùng để đặt cược, à không đúng, ta dùng nó để mua chuộc cái thứ tình yêu rẻ tiền của ngươi "
Những thứ cầu không được chẳng qua chỉ là đau đớn nhất thời. Chỉ có những thứ muốn buông lại buông không được mới khiến tâm can nhói buốt mà lệ chẳng thể rơi...
Có nỗi đau đớn nào hơn cái đau xót xa khi trông thấy người mà mình từng yêu đến điên dại, đã từng bảo hộ trong lòng bàn tay nay lại chĩa thẳng nòng súng về phía mình, muốn tước đoạt mạng sống của người sau khi mọi thứ bị phanh phui. Nụ cười đó là dối trá.
Ánh mắt đó cũng chỉ toàn là dối trá, ngay cả những lời nói đó... tất cả đều không đúng, " Từng hứa rằng sẽ luôn như vậy, đây là cái giá phải trả cho việc quá yêu một người ư?"
Đừng có nực cười như thế, buông lỏng nòng súng ném hẳn sang một bên, rũ bỏ tấm áo khoác màu đỏ chói mắt trên người. Song Tử bẻ bẻ từng khớp tay mảnh nhỏ, lạnh lùng khắc nghiệt thủ thế hờ hững hướng đến Cự Giải phía trước mà chậm chạp nói.
" Một chọi một, thắng thì sống, thua... " nhất thời lao đến như một tia chớp cắt qua vũ trụ, Song Tử này khác xa hoàn toàn các cô gái chân yếu tay mềm kia, nắm đấm mang mười phần sức mạnh cứ thế mà dộng thẳng vào khuôn mặt vô thần của hắn
" THÌ CHẾT "
Không tránh, cũng không phản kháng. Cự Giải cứ thế mà bị cú đấm của Song Tử đánh ngã cho lộn nhào, máu tươi hộc ra từ trong miệng hắn nhìn vào thật chật vật biết bao, lại thêm một cú nữa ngay giữa bụng, Cự Giải vẫn trước sau như một chịu đau chứ không hề động đậy tay chân.
" Khốn kiếp, ngươi xem thường ta sao? còn không mau đánh "
Khó chịu táng thêm vài cú, Song Tử tức giận túm lấy cổ áo mỏng tang của hắn, một tay giơ lên cao đang định giáng xuống bỗng chốc ngưng lại giữa không trung. Tại sao? vì cái gì? giật mình buông hẳn hắn ra, cô có chút không nhận thức được mà lùi hẳn ra sau, vị giám đốc trẻ tuổi như chúa tể của bao nhiêu người ấy, chàng trai mà bao nhiêu kẻ muốn chạm vào còn ngại chết, cái con người đã từng lười nhác đến nỗi hỉ nộ ái ố cũng chẳng thèm thể hiện ra cho người ta thấy kia, ấy vậy mà vào cái khoảnh khắc như lặng đi này, lại vì cô mà rơi lệ.
Chỉ duy nhất một giọt lệ, rơi rớt ngay từ trong khóe mắt đắng chát đó, đau đớn biết bao.
Yêu..? yêu đến mức như thế, đúng là ngu ngốc, lũ người như các ngươi đúng là ngu dốt, không rõ vì cái gì, vô vàn kí ức như mưa rơi lạnh lẽo trước đây ùa về, đôi mắt run lên khi chạm vào ánh nhìn tang tóc của Cự Giải phía trước, vết thương nơi ngực trái cứ thế mà nhói lên quằn quại.
Như thể sợ hãi cái cảm xúc tự nhiên bất chợt bùng phát nào đó, Song Tử hoảng loạn xoay người đang muốn tháo chạy thì từ phía sau, giọng nói trầm ấm của người nào đó, vẫn mãi một mực không thay đổi.
" Nếu như bây giờ em không giết tôi, thì tôi không chắc sau này, cho đến khi gặp lại... tôi sẽ làm gì đâu. "
Giống như trước đây, nó chứa vô vàn yêu thương trong đó.
" Chặt đứt cái đoạn tình cảm này của tôi đi "
Song Tử bất giác ngẩn người, rồi lại không rõ vì sao lại bật cười một tiếng nhàn nhạt, người đó quả nhiên là nói nhiều hơn bình thường rồi. " Như thế cũng tốt, cho đến khi gặp lại. Mong rằng ngươi có thể dứt khoát hạ thủ với ta .. " còn ta, cũng mong rằng đến khi đó, có thể không do dự mà giết chết ngươi.
Tuyết trắng không nhanh không chậm vẫn vậy thi nhau rơi xuống nền đất trống trải đến hoang tàn, một mình mặc kệ gió lạnh càn quét qua thân thể, Cự Giải ngây ngốc mà ngồi đó thật lâu, thật lâu. Mãi cho đến khi bầu trời cuối cùng cũng tối hẳn xuống, hắn mới không còn khí lực đứng lên, hướng mắt về nơi mà bóng dáng ấy vốn đã tiêu thất từ rất lâu.
" Rồi em sẽ phải hối hận... với quyết định của mình ngày hôm nay "
~*~
Điềm báo trong đêm tối, màn đêm gào thét. Khi ấy bánh xe số phận bắt đầu nhảy múa, xúc xắc đang đổ là đại hay tiểu? Toàn bộ tiền cược đều đặt ở giây kế tiếp , tiếng cười nhạo của thần linh, ai có thể nghe thấy??
Thật đáng thảm hại, Kim Ngưu sau khi thức dậy từ trong ác mộng thì đã bình tĩnh hơn một chút, kế tiếp có lẽ là nên chuẩn bị một chút cho cuộc chiến tối nay, mà cũng không còn lâu nữa đâu, từ bây giờ cho đến nửa đêm cũng chỉ còn hai tiếng nữa. Khoác vào vai chiếc áo dạ một màu đen khó nhìn, hắn cứ thế mà miệng ngậm thuốc, ung dung tao nhã đẩy cửa bước ra ngoài.
Vết thương trên mặt đã có chút tan dần, không biết thằng bạn chí cốt kia - Sư Tử đã thăng thiên chưa nhỉ? nhếch mép rít vào rồi ngay lập tức nhả ra một làn khói trắng mờ mờ ảo ảo, Kim Ngưu nghĩ nghĩ, sẽ không có tiền đồ như vậy chứ, Sư Tử nhà cậu mà chết thật thì tôi đây có lẽ sẽ tiếc nuối cả đời cho xem.
Là tiếc nuối hay là đau lòng, hắn cũng chẳng biết. Chỉ là những gì hắn làm, sẽ có người nào đó ngu dốt mà không hiểu được dụng tâm của hắn, cũng may mắn là cậu ta sẽ chẳng mò đến bến cảng đâu nhỉ.
Ngoài cửa chính, Red và Bennadic cũng đã yên vị mà ngồi vào xe chỉ có chờ đợi mỗi thằng nhãi là hắn, thong thả đi tới đẩy ra cửa xe, Kim Ngưu cố tình không để ý sát khí khó hiểu nào đó đang dần dà bốc lên ngay bên cạnh, hề hề mà chui vào, thế nhưng mông chỉ vừa mới đặt xuống nhưng cửa xe chưa kịp đóng lại thì cái ót đã bị một lực đạo tàn nhẫn kinh người nào đó vặn lấy ấn dí gập xuống nền xe, bởi vì là limo sang trọng cho nên cái không gian có vẻ rộng rãi ấy đã tạo nên cái hình thái hắn quỳ rạp xuống như một con chó phạm lỗi, chưa kể đến cơn đau nơi cổ họng làm cho hắn ho sặc sụa.
" Ngươi biết mình phạm lỗi gì không? Ngưu " Bennadic thâm trầm bình tĩnh mà nhả giọng nhẹ nhàng nói, người ta nói hắn là ác quỷ đáng sợ quả không sai, kể cả khi sắc mặt của hắn có bình thường thân thiện bao nhiêu thì hành động cùng lời nói lại ác liệt tàn nhẫn bấy nhiêu.
Thở gấp một hơi, tuy đang ở trong một tư thế vô cùng nhục nhã, thế nhưng ánh mắt kiên định mạnh mẽ như ánh tà dương buổi sáng của Kim Ngưu lại chẳng hề kiêng nể Bennadic mà trợn lên, đối thẳng vào hắn. " Xin thứ lỗi cho tôi đây ngu xuẩn, chẳng biết đã phạm lỗi gì với ngài, Boss "
Rùng mình một cái, Red đang lái xe ở đằng trước ngay cả nhìn cũng chẳng có gan, chỉ có thể vểnh tai nghe ngóng chứ không dám vô lễ. Thật may mắn vì Ram đã mang con át chủ bài phóng đi trước, nếu còn ở đây ắt hẳn sẽ cùng Boss phanh thây cái tên lì lợm nào đó rồi.
" Phá hư cánh cửa của ta, tự ý uống nước trên bàn của ta, làm việc quá phận của ngươi. "
Phá hư cửa thì có thể đền nha, nước uống rồi cũng có thể thải ra à nha, duy chỉ còn cái việc quá phận? Kim Ngưu cổ họng vẫn bị ai đó vặn chặt đến đau đớn, cố gắng cười cười
" Mọi chuyện đều có thể vãn hồi, nhưng nếu như tôi gãy cổ ngay ở nơi này. Boss, thật sự sẽ chẳng ai cứu nổi đâu đó "
Nheo mắt buông tha cho hắn, Bennadic phủi phủi bàn tay mình ngồi trở lại ngay ngắn, xoay mặt ra bên ngoài phía cửa xe mà lặng lẽ nhìn ngắm mưa đông lất phất.
" Đời ta, căm thù nhất hai từ phản bội "
Giống như là một lời nhắc nhở, nhưng cũng có thể là giống như một lời đe dọa. Kim Ngưu lam quang ánh lên trong khóe mắt, xoa xoa cái cổ của mình, chẳng hề nói bất kì một câu nào nữa.
Chiếc xe đen bóng cứ vậy mà xé mưa lao đi, thẳng tiến đến bến cảng.
...
Cùng lúc này, tại đại sứ quán Pháp cũng có tên nào đó đang gào lên vì chẳng hiểu lí do vì sao cậu lại bị tống cổ ở nhà.
" Em sẽ đi "
" Không được "
" TẠI SAO HẢ?"
Thiên Bình thở dài xoa xoa cái thái dương đau nhức, một mặt khinh bỉ nhìn Sư Tử đang nghiến răng nằm trên giường bệnh ngay cả động cũng động không nổi kia, còn to mồm gào thét này nọ, thật là mất mặt. Căm phẫn nhìn cái thái độ tỏ vẻ ' ta đây không quan tâm ' của Thiên Bình đằng trước, Sư Tử giận run người nghiến răng nghiến lợi mà liếc qua Xử Nữ đang mặc áo khoác.
" Vì cái quái gì cô ta thì được đi, còn em lại phải ở lại cái nơi chết tiệt này "
Đừng có đùa, cậu còn món nợ phải tính sổ với Kim Ngưu kia mà.
Giơ lên một mũi tiêm đang bắn ra nước, Xử Nữ nộ khí bừng bừng như bà la sát tiến lại, vạch ra cái áo như cái giẻ của Sư Tử, trước con mắt giận run của cậu, hầm hực đâm xuống, còn không quên gằn lên.
" Bộ ngươi nghĩ ta muốn đi lắm sao? mấy cái tên Hoàng Gia chết tiệt nhà các ngươi chỉ biết gây phiền phức là giỏi "
" Cô.. " lời nói chưa kịp thốt ra hết, cậu chau mày không muốn chấp nhận mà nhắm lại hai mắt, quả là một liều thuốc mê thôi cũng đủ làm cho cái kẻ nóng tính nào đấy ngậm miệng.
Từ trên tầng bước xuống, Bạch Dương trông tay cầm lấy áo khoác lông giày cộm hồng hộc chạy xuống đưa cho Thiên Bình đang tủm tỉm cười cười. " A bảo bối đáng yêu sợ ta lạnh sao?"
" Thiếu gia, Thiên Yết y không phải là người giỏi chịu lạnh "
A!!!! là cho Thiên Yết sao?
Khóe môi của Thiên Bình nhoáng một cái cứng ngắc đầy lố bịch, bên cạnh là Xử Nữ khinh miệt cười nhạo, đúng là cái tên sắc lang tự mình ảo tưởng.
Sau khi cười chào tất cả mọi người - mà cũng chẳng có ai ngoài Bạch Dương cùng Sư Tử đang bị hôn mê thì Thiên Bình cũng tao nhã mà đi ra ngoài, trông thấy Thiên Yết đã sẵn sàng có thể phóng đi bất kì lúc nào thì hắn lại chẳng biết phải làm sao, mở cửa tống vào lòng y chiếc áo lông nằng nặng, Thiên Bình cười nhẹ " Thật ghen tị, cho dù lạnh lùng tới bao nhiêu thì em cũng không bao giờ hết được quan tâm đâu nhỉ."
" Còn không nhanh lên "
" Hỏi em một câu được không?"
Mưa phùn phát tán lạnh lẽo rơi rớt trên từng cọng tóc nâu vàng như kim tỏa của hắn, vô diện quay qua anh mình, y không tự ý mà thâm trầm. " Mười năm trước, người cứu con gái gia tộc nam tước Baronne...là em phải không?"
Nhất thời mọi thứ đều trở nên đình trệ, Thiên Yết không thừa nhận.. thế nhưng y cũng chẳng từ chối câu hỏi như tự vấn của Thiên Bình.
Phì cười, Thiên Bình cuối cùng cũng hiểu ra được vài điều, lại nhanh chóng mang vào bộ mặt phong lưu quen thuộc, như chợt nhớ ra cái gì đó liền ghé vào tai y nói nói cái gì đấy không rõ, Chỉ biết sau cùng, Thiên Yết cũng chờ không nổi nữa mà hướng thẳng về bến cảng phóng đi thật nhanh, giống như ở đó đang cất giữ báu vật gì đấy, mà y không muốn bản thân đến muộn chút nào.
Khó hiểu nhìn Thiên Bình, Xử Nữ vẫn còn sợ hãi cái đụng chạm lần trước cho nên không dám gần gũi với hắn nữa, trông đến cái ý nghĩ phơi bày cho người ta thấy kia, Thiên Bình ngược lại chỉ cười nhạt trong lòng, xoay người quay vào bên trong. " Đứng đấy chờ tôi "
....
Mỗi bước đi là một nỗi đau, cho đến khi chẳng rõ bản thân tại vì sao lại do dự mà quay trở lại, chỉ sợ rằng sau đêm nay, ánh mắt hay thái độ của bọn họ đều sẽ thay đổi. Hắn không muốn cô trông thấy cái cảnh mà hắn biến thành một kẻ khát máu, xấu xa bất nhân, mặc dù nó chẳng hề khả thi chút nào cả. Trên chiếc giường nhỏ ấm áp, Nhân Mã ngủ say hệt như bị người ta chuốc thuốc, kể từ khi được Thiên Bình mang về, có lẽ thuốc mê tầm ba mươi phút nữa là chẳng còn tác dụng, chỉ cần trở mình một cái thôi thì hắn cũng đã bỏ đi mất rồi.
Không cười, không nói, không động. Mọi ngôn từ giờ đây thật là dư thừa.
Đó chính là cái cách mà hắn yêu.
Thầm lặng mà sợ người ta sẽ phát hiện ra, hắn sợ hãi sẽ có một ngày phải chứng kiến cái cảnh tượng giống như Al trước đây, cái cảm giác nhìn thấy người quan trọng chết trong vòng tay kẻ khác, nó thật khốn nạn biết bao.
" Ta thà tự tay kết liễu người mình yêu quý, còn hơn để họ chết dưới tay kẻ khác "
Cho tới khi Nhân Mã thức giấc, mọi thứ đều ngập ngụa trong một không gian vắng lặng yên tĩnh đến xót xa.
...
|