[12 Chòm Sao] Độc Chiếm
|
|
" Ma Kết "
" Đừng nói gì, chúng ta phải chạy ra sân bay, chúng ta phải trở về "
" Chị ơi ... có chuyện gì xảy ra với chị vậy?"
Đến nước này, Nhân Mã thật sự không thể cầm nổi nước mắt, bấy giờ cô mới để ý rằng trên thân thể của chị gái mình, ngoài hình xăm ghê tởm đó ra còn có vô vàn dấu vết bầm dập như bị người ta đánh lâu ngày chưa tan. Gió tuyết càng lạnh thì những vết thương đó càng tím tái " CHỊ "
Tại sao, tại sao ông trời lại đối xử với cô như vậy? tại sao?
Ma Kết buông lỏng bàn tay nắm lấy cánh tay Nhân Mã, cô đã không thể chạy nổi nữa bởi vì trước mắt cô lúc này đây. Người đàn ông mà cô còn nhớ rất rõ, chính tay đã đổ lửa thiêu rụi gia đình cô, người đàn ông đáng sợ đó đã mười năm rồi vẫn chẳng thay đổi gì, khóe miệng râu ria vẫn lởm chởm, hốc mắt sâu trũng chứa toàn là tội ác, kẻ này.... chính hắn đã sát hại gia đình cô.
" Ông..."
" Qủa đúng là còn sống, Ma Kết.. Baronne "
Vị bá tước cao quý thuộc dòng dõi Louis nay đã đặt chân tới Anh quốc sớm hơn dự định, sau khi nghe tin đám thuộc hạ đã bị Thiên Bình tông chết gần một nửa, ông thật sự chỉ muốn vặn gãy cổ thằng nhóc đó. Đang thúc dục đám tay sai tìm cho ra con gái của Nam Tước Baronne thì thật may mắn biết bao, cô gái này hiển nhiên mà xuất hiện ngay trước mắt ông.
Là ông trời cho ông cơ hội cuối cùng để diệt cỏ tận gốc đây mà. Giữa đêm đông giá lạnh, người đàn ông đã có tuổi nghiêm nghị đứng đó với một đám người có khuôn mặt vô cùng bặm trợn, một điếu xì gà được đưa đến bên môi, ông hờ hững mở miệng ngậm lấy rít khẽ. Nhân Mã chẳng hiểu cái gì chỉ biết trân trân đứng một chỗ nhìn Ma Kết và ông ta, người biết họ thật của chị gái cô không có nhiều, vậy ông ta là ai? vì sao lại có thể xưng tên họ của chị cô ra một cách bình thản như thế, và còn nữa. Tại sao Ma Kết lại hoảng loạn như vậy, không thể nào, Ma Kết của cô sao có thể suy sụp như thế, hình ảnh người con gái tĩnh lặng trước kia và bây giờ hoàn toàn khác xa, là ai đã thay đổi chị cô? là ai chứ?
" Mười năm rồi, ông sao có thể vẫn hạnh phúc như vậy sau những gì mình đã làm ?" Ma Kết trợn trừng mắt gào lớn, cô bước từng bước chân nặng trịch mệt mỏi đi về phía vị bá tước, chẳng hề sợ chết mà tung ra nắm đấm yếu ớt, lại ngay lập tức bị một tên vệ sĩ bên cạnh ông quật ngã.
" Ma Kết " Nhân Mã đang tính chạy lại thì toàn thân đã bị một tên to tợn từ phía sau lưng bắt lấy, bịt chặt miệng " Hmmmm !!!"
Chống mình giữa nền tuyết lạnh, Ma Kết thở gấp gáp nhìn qua Nhân Mã, bất lực cắn răng đứng thẳng người dậy, lại bị kẻ nào đó từ phía trên nắm lấy tóc lôi giật ra sau, cơn đau từ đại não đánh thẳng vào trong tiềm thức khiến cô nhăn mày rên lên.
Phả một hơi khói thật dài vào mặt cô, vị Bá tước cao ngạo cười nhẹ, hơi hơi cúi người " Là ta phải cảm ơn cái chết của cha mẹ cô... đã cho ta một bước lên mây như bây giờ "
" Hmmmm... Ngnnnnn " Nhân Mã dãy dụa mở lớn mắt trừng thẳng về phía người đàn ông tóc đã bạc màu kia như muốn nhìn cho rõ, ý nghĩa thật sự trong câu nói kia. Cha mẹ cô ư? chết là sao? tất cả là vì sao? bấy giờ Nhân Mã mới ngờ ngợ ra một điều, tại vì cái gì mà Ma Kết luôn luôn tìm đến Hoàng Gia để trao đổi, phá đám mặc dù lại cực kì căm thù chúng.
Máu tươi tràn ra từ chỗ khóe môi bị cắn, Ma Kết nhàn nhạt cất tiếng, mặc cho tóc có bị kéo đau, da thịt có bị cái lạnh hun đúc đến tê dại, cô vẫn ương ngạnh mà phản kháng. Sự hận thù chưa bao giờ là đủ đối với cô " Ta dùng mười năm của mình để đi tìm ngươi, tất cả ta biết về ngươi chỉ có khuôn mặt, lại không nghĩ rằng ta sẽ bắt gặp ngươi ở hoàn cảnh như bây giờ. Cho dù đêm nay có chết, ta cũng sẽ hóa thành oan hồn nguyền rủa lão già ngươi "
BỐP !!!!
" Hmmmm " Nhân Mã quẫy đạp liên tục khi trông thấy Ma Kết bị đánh, rồi thì người đàn ông đó đang chĩa thẳng cây súng nhỏ gọn ngay giữa đỉnh đầu chị cô, cô không thể cầm nổi lòng mình mà vùng vẫy điên cuồng, như phát điên phát dại mà há miệng thật lớn, cắn mạnh vào tay tên đang giữ chặt lấy mình kia. Nhưng muốn thoát cũng không được, bàn tay bị cắn đau của hắn ngay tức khắc tung ra một cú đấm, thành công hất ngã cô xuống nền tuyết lạnh như băng. Không thể như vậy được, không thể nào mà như vậy được, Nhân Mã cố gắng bò dậy dùng hết sức húc thẳng vào người tên vệ sĩ, cả hai lập tức ngã nhào xuống, cô nhanh nhẹn chạy về phía Ma Kết, đứng chặn ngay giữa nòng súng mà ôm lấy chị gái mình.
" Đừng bắn, không được bắn "
Tiếng gào khóc tức tưởi vang lên nức nở, Bá tước Louis rũ mắt nhìn Nhân Mã đang ghì chặt lấy Ma Kết. Thì ra mười năm trước ông đã bỏ sót hai đứa trẻ này, cô chị và cô em. Thật sơ hở, mười năm chúng đã lớn nhường này, nếu như nhìn cho kĩ thì Ma Kết quả thật rất giống người đàn bà đó, phu nhân Baronne xinh đẹp tĩnh lặng, ừ rồi thì tại sao lại phải do dự. Ông chưa bao giờ có ý nghĩ sẽ buông tha cho chúng, vậy thì trận hỏa hoạn năm đó, làm sao chúng thoát?
Cạch..!!!
Rít khẽ điếu thuốc, vị Bá tước chĩa ngay nòng súng vào giữa đầu Nhân Mã, híp mắt đối diện ánh nhìn xuyên qua hung tợn của cô chị, ông hừ lạnh. " Cho các ngươi đoàn tụ, còn không muốn cảm ơn ta sao?"
Chết ư? vậy là chết ư?
Cô còn chưa kịp báo thù, chỉ vừa mới gặp lại nhau đã bị bọn chúng chặn đứng đường đi, khơi gợi quá khứ đau thương đã đành, nay lại bị chính kẻ thù giết chết cha mẹ mình kết liễu, khó coi làm sao. Khoảnh khắc Ma Kết tưởng như mọi thứ sẽ kết thúc thì cái âm giọng lạnh tanh mà cô thường ngày rất căm sợ chẳng biết từ đâu vang lên. Như một tia hy vọng len lỏi từ trong bóng tối, y đứng đó hệt như chúa cứu thế, giúp cô thoát khỏi địa ngục của quá khứ mười năm về trước vậy.
" Bỏ cô ấy ra "
Súng đã lên đạn, một chút nữa thôi ông đã kịp bắn. Nghiêng đầu Ồ lên một tiếng, Bá tước Louis hạ tay xoay hẳn người qua mỉm cười nhìn Thiên Yết chẳng biết từ khi nào đã lù lù xuất hiện. " Oh con trai, ý con là cô gái tóc đen hay là cô gái tóc nâu nào?"
Con trai????
Cả Ma Kết lẫn Nhân Mã đều kinh ngạc nhìn hai người họ, bị đả kích lớn nhất vẫn là Ma Kết, cô ngơ người nhìn y một cách khó hiểu, mọi thứ dường như bị đình chỉ, chỉ ngay trong một cái chớp mắt mà cô đã thoáng dại ra thành một kẻ đần độn không muốn suy nghĩ nổi cái gì. Ngay cả tóc phía sau bị nắm đau cũng chẳng còn quan trọng nữa, Ma Kết bỗng chốc xụi lơ tại chỗ.
Cha con?? Là cha con ư?
Thiên Yết chẳng muốn để bất cứ kẻ nào vào trong mắt, dư quang trong đôi con ngươi ánh lên hàng loạt sát khí khiếp người bắn thẳng về phía tên đang nắm lấy tóc Ma Kết, đầu mày y nhăn lại như một đống bùn lạnh lẽo chứa toàn chất độc, từng bước từng bước tiến về phía kẻ đó khiến cho hắn phát hoảng mà buông Ma Kết ra, sợ hãi lùi về sau. Cứ tưởng rằng chỉ cần như vậy thì sẽ không sao đâu, thế nhưng Thiên Yết lại vô tình bước qua người con gái đó tiến về phía hắn, ngay lúc kết thúc đỉnh điểm của sự sợ hãi thì đầu hắn đã ngay lập tức bị Thiên Yết tóm lấy. Tiếp theo đó chính là một màn lột da đầu sống động đầy đau đớn
" Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á !!!!!!!!!!!!!"
Lần đầu tiên Nhân Mã trông thấy những hình ảnh kinh khủng như vậy, tất cả chỉ vì tên đó nắm tóc Ma Kết ư? thật độc ác, máu tươi tràn lan từ trên đỉnh đầu hắn chảy xuống lớp tuyết hoang lạnh, thấm đẫm vào chúng một cách vô cùng kinh dị, tên đó đau đến nỗi chết đi, da đầu chẳng mấy chốc mà bị Thiên Yết lột đi phân nửa. Con người đó, thật đáng sợ, thật... rất đáng sợ.
Ma Kết vốn đang ngẩn người lại bị Bá Tước Louis tiến đến tóm lấy cổ nâng lên, cơn ngạt ngay giữa cổ họng cuối cùng đã thành công làm cho cô khó chịu, nhăn mặt nhíu mày, Ma Kết không ngờ rằng chân mình đã chẳng thể chạm nổi vào mặt đất, là bị ông ta bóp cổ nâng lên cao.
" Thì ra đó là cách mà con giết Jun, thằng nhóc khốn kiếp, lại đây, tới bẻ gãy cổ ta đi "
Thiên Yết vốn dĩ rất tĩnh lặng nhưng sau khi cha y thốt ra lời nói đó, y thật sự hoàn toàn mất kiểm soát, lao đến như một kẻ bị tâm thần phẫn nộ ngập trời, thế nhưng y chưa kịp chạm vào vạt áo của ông thì đã bị đám vệ sĩ lao đến hất bay. Giận dữ đánh chết từng thằng một, khóe mắt Thiên Yết ấy thế mà cứ mãi mãi, luôn luôn nhìn vào cô gái đó.
Ma Kết thật sự muốn cười lớn, ánh mắt nhạt nhòa nhìn y vùng vẫy giữa đám người to lớn, y.... là loại người tàn nhẫn, luôn luôn ép buộc cô theo khuôn khổ, chưa bao giờ để cô phải xa y một giây một phút nào, phải chăng là vì như vậy, y có phải sợ rằng chỉ cần cô rời xa y một chút thôi thì cô sẽ biến mất mãi mãi. Y đã luôn đánh mất rất nhiều thứ, cho nên bây giờ y không muốn đánh mất thứ quan trọng cuối cùng, không rõ lí do vì sao y coi cô là người quan trọng, chỉ là bên cạnh cô, y thấy thật bình yên.
Nhưng.... y làm sai cách rồi.
Đôi mắt chậm rãi nhắm lại, Nhân Mã trông thấy Ma Kết thật sự sẽ bị ngạt chết thì ngay lập tức hoàn hồn đứng phắt dậy, lao mình về phía bá tước Louis, đẩy ngã ông lăn tròn một vòng, ngay cả cô và Ma Kết cũng vậy, ho liên tục và gấp gáp, Ma Kết vịn lấy tay Nhân Mã mà hít vào thở ra, mặc kệ có bị đau Nhân Mã cũng cắn răng nâng Ma Kết đứng lên kéo đi, bọn họ phải ra khỏi chỗ này, càng nhanh càng tốt.
Đoàng... Đoàng... Đoàng !!!!
" Nhân Mã "
" Đau.... " Nhân Mã vốn đang ôm lấy Ma Kết lại đột nhiên đổ ầm xuống, cô đau đớn ôm lấy bụng mình khóc thét, cơn đau dữ dội đánh vào màng não khiến cô ngay cả thở cũng cảm thấy khó khăn. Ma Kết hoảng hốt luống cuống tay chân khi trông thấy ba lỗ nhỏ ngay trên bụng của em gái mình, máu tươi thấm đẫm chiếc váy dạ hội trắng tinh, máu dần lan ra một khoảng rộng ghê rợn. Ma Kết cắn răng gào lên, hai tay dùng sức che lại chỗ máu đang tràn ra từ lỗ đạn lại bị Nhân Mã hất hẳn tay ra.
" Chạy đi... Chạy nhanh đi "
Không thể nào, không thể nào.
Chạy đi ư?
Giống hệt Jun ngày đó, bảo cô chạy đi còn chính mình thì lại chết thảm dưới tay người khác, cô sẽ không bỏ em gái mình mà đi. Không bao giờ bỏ chạy nữa.
" Cầu xin chị, chạy đi " Nhân Mã ôm bụng quằn quại xua đuổi Ma Kết, cho dù có chết cũng không được phép chết trước mặt chị gái mình, bởi như vậy thật xấu. Như vậy thật đau lòng.
Bá tước Louis giận dữ đứng dậy từng bước đi lại phía Ma Kết, còn Thiên Yết thì đã thành công đánh chết tên cuối cùng, ngay cái lúc cha y bóp cò muốn bắn nát đầu của cô thì y đã rất nhanh tung ngay một cú đấm vào bụng ông, viên đạn vì thế mà bắn sượt qua mái tóc đen ảo mị như nhung lụa của cô. Ma Kết dưới hành động đó thì khẩn trương không thôi, quay đầu nhìn Nhân Mã lần cuối, cô cúi đầu xuống hôn thật mạnh vào trán em gái mình, những giọt nước mắt nhỏ tóc tách lên mắt lên má Nhân Mã, cô gào khóc
" Chị xin lỗi, chị xin lỗi "
Rồi ngay sau đó, quay đầu bỏ chạy thật nhanh
Thiên Yết trông thấy một màn như vậy đang tính rượt theo thì súng của cha y đã chẳng còn kiêng nể gì nữa mà hướng chân y bắn liên tiếp hai phát. Thành công chặn ngang hoạt động của y. Hung bạo quay đầu ra sau nhìn cha mình trước khi ngã quỵ xuống, Thiên Yết càng phát điên hơn nữa chính là Ma Kết càng lúc càng rời xa khỏi tầm mắt của y.
" Con hẻm Hoàng Gia, cho các ngươi năm phút để mang xác của cô ta về đây "
Tức giận hét vào điện thoại , Bá tước Louis sau khi nói xong thì ném tan chiếc di động của mình xuống lớp đất cát cùng bụi tuyết nhuốm đậm đặc máu tươi. Nhân Mã nghiêng đầu nhìn xung quanh mọi thứ một màu tăm tối, bụng của cô đau quá, đau tới nỗi cô chẳng thể nào rên rỉ nữa, trong cơn mộng mị lặng lẽ, cô cảm giác toàn thân mình được một vòng tay vững vàng ấm áp nào đó nâng lên, người nọ lẩm bẩm cái gì đấy cô nghe không rõ, nhưng cô chắc chắn một điều rằng là người này tới để giúp cô.
Giúp cô sống sót.... Là Ares sao? hay là....
Thôi đủ rồi, sao cũng được, bây giờ cô chỉ ước Ma Kết sống sót, phải sống sót... nhất định.
~*~
Chị sẽ sống, chị sẽ sống. Ma Kết vừa bán mạng chạy vừa cắn môi để không phải gào khóc. Nhân Mã của cô, em gái của cô. Xin lỗi, xin lỗi.
Đằng sau chẳng biết từ bao giờ lao đến hàng loạt chiếc xe mô tô đuổi theo sát nút, Ma Kết cố gắng chạy, chạy cho đến khi ngã lăn xuống đất cô cũng bật dậy ngay lập tức, cho dù chân có tứa cả máu cô cũng không cho phép mình được nghỉ ngơi, cô phải thoát khỏi đám người đó, cô phải sống để còn báo thù cho cha mẹ mình.
Nhưng vô vọng dần dần lấn át ngay khi Ma Kết cảm giác rằng mình càng lúc càng chậm lại, còn bọn chúng lại mỗi lúc một nhanh hơn. Để rồi cuối đường của sự bi thống rũ bỏ, cô thấp thoáng nhìn thấy vị cứu tinh cuối cùng còn sót lại. Người con trai lạ mặt với mái tóc màu vàng kim tản mác ra một loạt khí tức quỷ quái đang trên đường đi đến cung điện Buckingham, bước chân mỗi lúc một chậm dần, Ma Kết biết mình đã đến cực hạn rồi.
Vươn lên bàn tay nắm lấy vạt áo của người con trai ma mị đó trước khi ngã xuống, Ma Kết với ánh mắt khát khao được sống và thù hận ngập ngụa trong đôi đồng tử màu nâu kia đã làm kẻ đối diện phải đứng lại nghe lời cầu khẩn.
" Giúp tôi ... giúp tôi "
....
" Boss, có cần tôi giết cô ta không?"
Ma Kết hoảng hốt ngay khi cảm giác được cái thứ kim loại lạnh lẽo đang kề vào bên cổ mình, rõ ràng đó là một lưỡi dao, đừng đùa, cô cầu xin để được sống chứ không cầu xin một cái chết thảm thương đâu.
Có hai người sao? thế nào mà cô lại chỉ thấy một mình hắn. Quay đầu nhìn vào đôi con ngươi nhập nhèm trong bóng tối đang hạ xuống dòm ngó cô kia không khỏi khiến cho Ma Kết rùng mình buông hẳn hắn ra. Mà lúc này, đám người đi mô tô rượt theo cô cuối cùng cũng đã đến nơi.
Vốn dĩ hắn sẽ bỏ qua chuyện này, thế nhưng ngay khi ánh mắt trông thấy hình xăm sau lưng của cô gái, chàng trai được xưng là ' Đại Boss ' này lại đột ngột thay đổi ý định, túm lấy cánh tay cô, hắn híp mắt thong dong hỏi nhỏ " Cô... tên là gì?"
" Ma ... Kết "
Nhếch môi, hắn chẳng nói chẳng rằng bế ngang Ma Kết lên, không nhanh không chậm ra lệnh.
" Xử chúng đi... Ram "
Sau khi ra lệnh cho kẻ luôn đi theo bên cạnh, hắn làm như chẳng có chuyện gì xảy ra, giữa con hẻm lả tả tuyết rơi, hắn mang máng một tâm tình có chút vui vẻ nói nhỏ vào tai Ma Kết đang sắp sửa kiệt sức.
" Tên ta - ân nhân của ngươi. Bennadic "
Benna..dic ư?
Một cái tên thật quái dị.
|
Chap 36
Tháng 11 mùa đông lạnh lẽo là vậy, không chỉ riêng nước Pháp mà Anh quốc cũng bị chìm ngợp trong băng tuyết. Đứng giữa khoảng không trắng xóa một mảnh tĩnh lặng, Kim Ngưu nheo mắt nhìn chằm chằm đống máu đang dần dần bị tuyết phủ kín. Thở ra từng đợt sương trắng, hắn xoay người đi đến bên cạnh cô gái tóc đỏ đang ngồi xổm trước một cái xác đã bị lột mất da đầu, máu tươi cùng da thịt trộn lẫn tuyết cùng bụi cát trông vào có chút kinh dị, nếu là người bình thường thì có lẽ đã nôn mửa ngay tại chỗ, thế nhưng mà cô gái này, không những không thấy kinh tởm, còn dùng tay nhặt lên miếng da bị lóc ra phân nửa, ngắm nghía nó một hồi rồi đưa lên mũi ngửi ngửi.
" Thịt còn chưa thối, có lẽ chỉ vừa mới xảy ra thôi. Tên nào mà dã man quá vậy?"
Cười xùy một tiếng, Kim Ngưu rút từ trong túi áo ra một điếu thuốc lá, dùng hai ngón tay đánh vào đầu lọc hai cái rồi chậm chạp cho vào miệng, hắn vừa bật lửa vừa rít thuốc " Còn nhớ thằng nhóc tóc đen mười năm trước đã chặt gãy tay của Boss không?"
Nhíu mày nhìn hắn, Red vuốt vuốt cằm mình một cách cực kì nghiêm trọng. Cúi đầu nhìn vào cái xác mà khẩn trương không thôi " Chị nghĩ nhiệm vụ của chúng ta là đón tiếp Thiên Bình thôi chứ?"
" Xác suất chạm mặt y cũng không phải là thấp. Nếu Thiên Bình là một tên yêu tinh ma mãnh, thì y... " Kim Ngưu cười lạnh, khóe miệng từ tốn rách ra một đường cong sắc sảo, nhả ra một làn khói mập mờ bay vào khoảng không tối đen đầy hỗn loạn, hắn lẩm bẩm " .. là quỷ sống đấy. "
Vì sao những kẻ từng chạm trán y đều bị ám ảnh sợ hãi? cái này phải trải nghiệm mới biết được à nha. Thiên Yết à Thiên Yết, quả nhiên ngươi lúc nào cũng khiến cho người ta phải run rẩy vì hưng phấn. Cười lên hai tiếng quái gở, Kim Ngưu vươn tay chào tạm biệt Red, một mình ngả bóng đi vào góc tối của đêm đen. Như nhận thấy điều gì đó không hay, cô cao giọng hét lên một tiếng.
" Làm gì thì làm, nhớ giữ chừng mực "
Đêm nay không phải là thời điểm thích hợp để ra tay, ngay cả Bennadic cũng không có liên lạc với cô, có lẽ là đã có chuyện gì đó đột xuất. Tsk, cũng tốt, tránh được một kiếp, dù sao thì đụng độ một lúc cả Thiên Bình lẫn Thiến Yết... đều không phải là ý hay. Thế nhưng thằng nhóc Kim Ngưu này luôn luôn đi sai quỹ đạo, trong đầu nó đang tính cái gì thì có trời mới biết.
Ring ring
Điện thoại trong túi bất ngờ rung lên, sau khi nhìn thấy một dòng số với những kí tự lạ, Red chẳng những chẳng do dự ngược lại còn nhanh nhẹn ấn nút nghe, âm giọng bất ngờ dịu đi đôi chút.
" Chẳng phải chị nói nếu như chưa xong việc thì đừng có liên lạc hay sao?"
Đối với khoảng không vốn dĩ yên tĩnh, tuy không có mở loa ngoài nhưng tiếng lè rè cùng tạp âm của đầu dây bên kia lại vô cùng rõ ràng, nếu như lúc này có người đứng bên cạnh cô thì việc nghe được bọn họ đang nói chuyện gì là điều vô cùng dễ như uống nước.
" Aaaa chán chết Red à, em muốn trở về "
Một biểu tình không ngờ bất chợt xuất hiện trên khuôn mặt xinh đẹp, Red ấy vậy mà phì cười nói giọng cưng chiều " Qủy nhỏ, giải quyết xong người em cần phải giải quyết, chị sẽ cho em trở về "
" Vậy thì chỉ cần một liều thuốc độc thôi mà "
" Không được, chị không muốn em gặp nguy hiểm, cứ theo kế hoạch mà làm. Gem "
.
.
Một mớ hỗn độn, ngay cả tuyết cũng đang có dấu hiệu muốn nặng hạt, ngoài cổng sân bay vắng người. Cự Giải khoác trên mình chiếc áo len mỏng manh, ánh mắt hắn ấm áp pha chút sủng nịch nhìn về phía boot điện thoại mà Song Tử đang nháo nhào ở đằng xa, tiểu bạch thỏ của hắn luôn khiến người ta phải bật cười cho dù đang ở trong hoàn cảnh ngàn cân treo sợi tóc.
" Giám đốc à, chúng ta đi thôi "
Song Tử cười toe toét hớn hở chạy tới nắm lấy tay Cự Giải, hai má ửng hồng đến đáng yêu cứ nhảy tưng tưng vì cô vừa được bố mẹ đồng ý cho ở lại Pháp dài ngày. Hôm nay thật sự rất lạnh nhưng bàn tay của cô gái này chẳng hiểu sao lại ấm áp đến nhường vậy, mỉm cười. Cự Giải có cảm giác thật hạnh phúc, cái cảm xúc trước giờ chưa bao giờ hắn có, đây gọi là tình yêu sao? tình yêu loại gì đây? Bà tiên và lọ lem ư? tiểu bạch thỏ của hắn ngốc vậy liệu có nhận ra được tình cảm của hắn không, sau ngày hôm nay sẽ có những chuyện gì xảy ra ngay cả hắn cũng không biết, đặt cược sự an toàn của cô chỉ bởi vì hắn cũng không muốn rời xa tiểu bạch thỏ, vậy là đúng hay sai?
" Gọi là Cự Giải đi "
Đảm bảo rằng kiểu gì con nhỏ này cũng sẽ đơ mặt ra hỏi vì sao cho xem.
" Cự Giải "
"..."
" Cự Giải "
Chẳng hiểu vì cái gì, Cự Giải bất ngờ có một loại cảm giác lạ, như là khác biệt, ngay khi Song Tử không còn dùng biểu cảm ngay ngô nhìn hắn mà nói như trước kia nữa, thẹn thùng cùng ngọt ngào, chính là thứ mà hắn nhìn thấy. Và chính lúc này, mọi suy nghĩ đều bay biến khi người đầu tiên thốt ra lời nói mà hắn cho là cấm kị đối với cuộc sống của hắn lại là ...
" Rất thích cậu, Song Tử rất thích cậu, giám đốc à "
Song Tử
Có chút gì đó sắc lạnh trong đôi mắt vốn dĩ ngây ngô kia, thật đáng tiếc bởi vì... Cự Giải đã vô tình chẳng để ý. Mãi cho đến sau này, hắn mới hiểu ra được ý nghĩa thật sự sau câu tỏ tình kia.
Tất cả, chỉ là một trò chơi. Mà đã trò chơi thì đâu nhất thiết phải hối hận...
~*~
Mùi máu tươi cùng những tiếng kim loại va chạm vào nhau vang lên từng đợt thanh âm rợn đến gai người, trong căn phòng kín chẳng có lấy một chút ánh sáng tự nhiên nào. Thiên Yết bị trói gô vào một chiếc cột sắt, trên người chi chít những vết thương loang lổ máu tươi cùng vết bầm tím do bị roi da quật vào. Bên dưới, chân trái của y cũng chẳng hề khá hơn là bao, vết thương do đạn bắn lại chỉ được băng bó qua loa sơ sài, thật khó để có thể hình dung ra hình ảnh chật vật của nhị thiếu gia nức tiếng thuộc về gia tộc Louis, nếu để kẻ thù của y nhìn thấy cảnh này, đảm bảo sẽ vô cùng hả hê và hưng phấn.
Không gian vốn dĩ yên tĩnh nay lại bất chợt vang vọng tiếng bước chân từ phía cửa vào, Thiên Yết đang cúi đầu lại rất nhanh mà tự động nâng lên, mái tóc đen nhánh rối tung che đi một nửa khuôn mặt, bên dưới lớp tóc đen đặc như mực, ánh mắt y thâm sâu mà lạnh lẽo, nếu như ánh mắt có thể dùng làm vũ khí giết người thì cái kẻ phía trước có lẽ đã bị y phanh thây mấy trăm lần rồi.
" Đừng nhìn ta như vậy, coi chừng ta nhịn không được sẽ móc mắt con ra rồi vứt cho mèo ăn đấy "
Bá tước Louis miệng ngậm xì gà, tay đút túi quần chậm rãi tiến về chiếc ghế bên cạnh Thiên Yết, nhăn mày ngồi xuống. Dưới chân chính là chiếc roi da ông dùng để dạy dỗ thằng con trai ngỗ ngược. Đối với Thiên Yết, dùng biện pháp mạnh cũng chẳng ăn thua, cách tốt nhất có lẽ là chôn sống nó xuống dưới lòng đất mấy ngày cho nó hiểu được thế nào là tôn trọng người lớn.
Như nhìn ra được suy nghĩ của cha mình, đôi đồng tử của Thiên Yết nháy mắt co rút rồi lại vô thức mà giãn ra, thái độ này giống như việc biểu thị rằng y đối với hành động của cha mình cũng có chút sợ hãi, thế nhưng đã có gì đó thật sự thay đổi. Bá tước Louis híp lại con mắt màu xanh lơ đã nhuốm đậm sự hận thù của nhân loại, ông biết Thiên Yết bây giờ đã hết thuốc chữa rồi, ngay cả ông mà nó cũng sẵn sàng ra tay, lại chỉ vì đứa con gái đó? Cái này gọi là gì đây? quả báo sao? con trai ông lại có thể có tình cảm với người mà ông từng giết chết ư? trớ trêu, đúng là vòng tuần hoàn của tạo hóa.
Nhưng sẽ chẳng sao hết khi mà mũi ông có thể thở, mắt ông có thể nhìn, tay chân ông còn có thể hoạt động, mười năm hay hai mươi năm cũng chẳng hề hấn gì, mười năm trước ông có thể hủy diệt được cả một gia tộc thì mười năm sau này ông dĩ nhiên cũng có thể tiếp tục tàn phá chồi non của chúng, chẳng có gì có thể ngăn cản ông kể cả máu mủ của mình. Những việc ông làm, tất cả đều là vì chúng thôi. Đúng vậy, chẳng có gì sai khi một người muốn được cường đại cả.
" Con vốn dĩ biết, cô gái đó là con gái của phu nhân Baronne ?Ta có một phân vân không rõ, vì sao mười năm trước con gái của chúng lại có thể trốn thoát?"
Nhả ra một hơi khói ảo mị, làn khói xám tro vờn vã quanh quẩn bên tai Thiên Yết khiến cho y đang bị trói gô vào cột sắt khẽ khàng nhíu mày vì cơn nhức nhối nơi da thịt đang tướt máu. Hừ lạnh, y liếc mắt đối diện với ánh nhìn thăm dò của cha mình, biểu tình băng lãnh ngay cả một câu trả lời y cũng chẳng buồn thốt ra miệng. Bá tước Louis tiếp tục rít mạnh một hơi, sau đó cười nhẹ đặt điếu thuốc vào một bên cạnh bàn.
Biểu tình âm u chậm rãi cúi người nhặt lên chiếc roi da, ông dợm dờ đứng dậy một bước hai bước đi xung quanh Thiên Yết. Tiếng hít thở cùng tĩnh lặng quá mức trong phòng kín ngay cả một con bọ cũng chẳng lọt được vào vô thức tản mác ra một loại khí tức âm hàn lãnh mạc. Thiên Yết tuy tàn nhẫn nhưng y cũng là con người, bởi vì máu chảy quá nhiều mà bắt đầu có chút hoa mắt, trên thân thể y chỗ nào cũng lăm nhăm các vệt bị roi da quất vào. Thế nhưng khoảnh khắc y tưởng mình sắp sửa lịm đi thì đằng sau lưng nháy mắt xuất hiện một cơn đau dữ dội.
Roi da được vị bá tước hung tàn vung lên quất liên tục vào lưng con trai mình, các vết thương cũ tức thì tróc vảy hằn lên các vết thương mới thi nhau bung huyết. Thiên Yết nhăn mày cắn chặt môi, từ lúc bị cha y đánh cho đến bây giờ ngay cả một tiếng rên y cũng chưa hề phát ra, sự mạnh mẽ cùng lạnh lẽo của y lại càng khiến cho vị bá tước thêm nổi trận lôi đình. Ông vừa quất vừa phẫn nộ hét lớn.
" Biết nó là con gái của kẻ thù mà vẫn còn động tâm? Ai cho phép hả, còn dám phanh thây cả JUN??? Ngươi quả nhiên điên rồi, bao giờ mới chịu dừng lại hả, khốn kiếp "
"... "
" Một thằng đàn ông.. MỘT THẰNG ĐÀN ÔNG KHÔNG ĐƯỢC PHÉP CÓ ĐIỂM YẾU, HIỂU CHƯA ??? "
Tiếng roi da cứ mỗi lúc một nhanh, mỗi lúc một cuồng bạo. Thiên Yết ngay cả máu mồm cũng đã hộc hết cả ra, y cắn môi thở gấp gáp, tấm lưng nhẵn nhụi nay lại nham nhở một vũng máu thịt bầy nhầy. Bá tước Louis dường như là đã mất hết kiểm soát, mái tóc vốn gọn gàng nay lại bởi vì giận dữ mà rối tung hết cả lên, ngay cả chiếc áo măng tô màu đen của ông cũng đã bị nhuộm không ít máu của con trai mình. Lý do vì sao ông như vậy chẳng phải quá rõ ràng rồi sao? nếu như Thiên Yết để lộ yếu điểm của mình, không sớm thì muộn, nó sẽ chết thật thảm, mà cái chết bởi chính sự ngu ngốc của bản thân mình, ông sẽ không bao giờ cho phép điều đó xảy ra.
SẦMMMMMMMMMMMMMMMMM !!!!!!!!!!!
Ngay khi chiếc roi sắp sửa bị ông quất cho gãy nát thì cách đó không xa, cánh cửa được ông khóa kín lại bị một lực đạo vô cùng to lớn hất bay, chiếc cửa sắt bị người bên ngoài đạp cho méo mó, vặn vẹo đổ ầm xuống nền nhà. Giữa lớp bụi bặm cùng vụn đá, bá tước Louis mang một tâm tình không mấy vui vẻ nheo mắt nhìn ra bên ngoài.
" Thằng khốn kiếp "
Ông nghiến răng gằn nói ngay khi tường tận được khuôn mặt của kẻ phá đám. Ngay cả roi da dính máu trên tay cũng nhịn không được mà giận dữ run lên. Thiên Yết như trải qua một màn tra tấn chết đi sống lại, nhổ ra một búng máu, y rũ mắt mệt mỏi nhìn lên phía trên bục cửa, cái thứ ánh sáng chói lòa mà mọi người thường tôn thờ.
Vua của nhân loại, con quỷ đội lốt người thường, hắn có vô vàn khuôn mặt, đâu là thật đâu là giả? có trời mới biết. Hắn đứng trên đỉnh của vinh quang, cho dù có chuyện gì xảy ra thì nụ cười của hắn, luôn khiến người khác phải dập đầu bán mạng tuân theo.
Còn ai khác ngoài - Thiên Bình.!!!
.
" Yo... cha kính mến, lâu rồi không gặp. Tìm được cha quả nhiên còn khó hơn lên trời "
Thiên Bình đối với việc mình đã đạp gãy cánh cửa xem như chẳng có gì, mà tệ hại hơn nữa hắn xem sự phẫn nộ của cha mình là hư không, phủi phủi lớp bụi nơi áo vest trắng, mỉm cười vui vẻ đi tới bên cạnh Thiên Yết, rất nhanh mà tháo ra dây trói đỡ lấy em trai mình. Còn làm bộ như y rất nặng mà nghiêng hẳn người qua một bên làm tư thế suýt thì ngã ngửa. Thế nhưng khoảnh khắc ánh mắt chạm phải những vết thương ghê rợn phía sau lưng y thì hắn mới tần ngần yên tĩnh một chút, đôi đồng tử màu ám kim cứ thế mà lóe lên vài tia lam quang kinh ngạc...
Nhưng... biểu tình đó đã rất nhanh mà biến mất.
" Cha, có phải đã quá tay rồi không?"
Cái cảm giác rờn rợn này là gì? Bá tước Louis tay chân run rẩy tới mức ngay khi Thiên Bình vừa dứt lời thì roi da trên tay ông chẳng biết vì sao mà rơi xuống. Hầm hừ đi lại ngồi vào chiếc ghế, ông run miệng ngậm lấy điếu xì gà hút dở.
" Tất cả các ngươi, mau trở về Pháp đi "
Đến khi được hít vào làn khói ấm áp ngon lành, lão gia mới cảm thấy bình tĩnh hơn một chút, đúng lúc này, ông mới có can đảm đối diện ánh mắt giảo hoạt của Thiên Bình. Như nhìn ra được sự khẩn trương trong đôi mắt đã nhuốm màu thời gian của ông, Thiên Bình hơi chếch tầm mắt về phía cánh cửa đang nằm chỏng chơ trên nền đất rồi lại cúi xuống nhìn chiếc áo vest đã bị máu của em trai mình vấy bẩn, chưa kịp từ chối ý kiến của cha mình thì Thiên Yết bên cạnh đã lạnh lùng lên tiếng.
" Tôi không cần sự cường đại của ông, tôi không cần tranh chấp với quyền lực của ông, người thừa kế của ông cũng chẳng phải tôi. Lý do tại vì đâu tôi phải nghe lời ông..??"
Âm thanh ngắt quãng bởi vì sự đau đớn đằng sau lưng truyền đến, Thiên Yết vươn tay lau đi máu tràn bên khóe miệng, khuôn mặt yêu dị nhất nhất không hề tồn tại lấy bất kì một biểu cảm tự nhiên nào, chỉ duy có ánh mắt âm u đáng sợ vẫn như cũ hàn lãnh mà nhìn cha mình. Phẫn nộ nối tiếp phẫn nộ, bá tước Louis mạnh bạo đập lên bàn một tiếng thật lớn, bật người đứng dậy gào thét. " HỖN LÁO, ngươi nếu như không có ta liệu còn có thể đứng ở chỗ này mà dương oai giễu võ như vậy không? Mười năm trước ngươi chẳng lẽ không nhìn ra được chân lí bằng máu mà bọn chúng cho ngươi hay sao? vì cái gì mà mười năm sau ngươi còn muốn tiếp tục. Ta là cha ngươi, là người sinh ra ngươi. NGƯƠI KHÔNG MUỐN CŨNG PHẢI PHỤC TÙNG TA "
Đó chính là chân lí bất di bất dịch, giữa bọn họ cho dù bất đồng quan điểm hay mục đích mỗi kẻ mỗi khác thì cha vẫn là bề trên, còn con chính là bề dưới. Việc phục tùng hay nghe lời ở trong một gia tộc lâu đời thuộc thượng lưu hay chính phủ thì đó là điều mãi mãi không thể thay đổi. Thiên Bình nghiêm túc mà nhìn Thiên Yết đang thở mỗi lúc mỗi nhanh, cảm giác bàn tay của mình đặt sau lưng y đang có dấu hiệu nhớp nháp bầy nhầy thì hắn mới bắt đầu nhíu mày, tệ thật, đúng vào hoàn cảnh này thì lại chẳng có một tên thuộc hạ nào gần cạnh. Không biết Al đã đưa được Sư Tử ra khỏi London chưa?
Tình hình chẳng mấy khả quan chút nào cả.
~*~
|
Thiên Bình luôn luôn suy nghĩ đúng, nếu như sự lo lắng của hắn dành cho Sư Tử đang có dấu hiệu tăng dần thì hiển nhiên nó đã thật sự gặp biến. Al nghiêm chỉnh đứng trước mặt vị thiếu gia nóng nảy của mình, đầu cúi xuống tới tận thắt lưng một cách trang trọng mà thành khẩn, thế nhưng cũng chính vì hành động này mà hắn không thể nhìn ra được biểu cảm của Sư Tử rốt cuộc là đang vui vẻ hay đang giận dữ.
" Đại thiếu gia đã đặt vé máy bay, cậu và Bạch Dương có thể trở về Pháp ngay trong đêm nay, thưa thiếu gia "
Ngồi đối diện hắn, Sư Tử với khuôn mặt anh tuấn đang nhăn nhó không hiểu vì sao đột nhiên Thiên Bình lại muốn cậu quay trở về Pháp, lại còn là nội trong đêm nay, điều này khiến cậu băn khoăn mãi không thôi, có hàng trăm hàng ngàn lí do để cậu có thể lí giải cho việc này thế nhưng cậu cũng có một thắc mắc đó là, tại vì cái gì mà Bạch Dương lại có thể đồng ý nhanh như vậy. Không do dự hay chần chừ, khi Al nói ra câu nói đó, cô ấy giống như là được đại xá, mừng đến nỗi hận tại sao Al không đề cập về vấn đề này nhanh hơn một chút.
Có gì đó không ổn, chắc chắn có gì đó đang diễn ra.
Bật người đứng dậy bước thật nhanh về quầy lễ tân, nơi Bạch Dương đang hoàn thành thủ tục trả phòng. Sư Tử mặc kệ Al đang cúi đầu hay quỳ gối cậu cũng chẳng có thời gian quan tâm, muốn làm gì thì làm, cậu tuy chẳng mấy để ý nhưng cái gì cũng cần phải có lý do, phải có lý do hợp lý nếu không cậu sẽ không chấp nhận bất cứ một cái gì, hoàn toàn không.
" Cảm ơn "
Bạch Dương sau khi nhận lấy hóa đơn và giấy tờ tùy thân thì liền gấp gáp cám ơn cô nhân viên tiếp tân thân thiện, ngay cả hành lí của Sư Tử cô cũng đã nhờ người chở ra sân bay hộ, không quên bắt tay cô một cái, Bạch Dương cười miễn cưỡng rất nhanh mà xoay người chạy đi, nhưng bởi vì hấp tấp mà cô chưa bước được hai bước thì đã đụng ngay người ta, loạng choạng suýt té ngửa ra sau thì cánh tay đã được người phía trước tóm lấy kéo về.
Cũng chính vì sự va chạm không muốn có này mà đống giấy tờ trên tay cô lả tả rơi xuống, nếu như là bình thường thì Bạch Dương có lẽ đã ngồi xuống xếp gọn chúng lại rồi đứng lên xin lỗi cái người mà mình đụng phải, vậy mà lúc này ngay cả cúi xuống nhặt thôi cô cũng thấy tốn thời gian, ngay cả một câu xin thứ lỗi cô dường như cũng đã quên mất, chỉ cuống cuồng chạy đi nhưng cánh tay lại một lần nữa bị người đó kéo lại.
" Ngươi... "
Ngẩng đầu nhăn chặt mày, Bạch Dương chưa kịp phẫn nộ thì lại giật mình cứng họng ngay lập tức " ... Thiếu gia "
" Em... đang khẩn trương cái gì vậy?"
Cái thái độ này khiến cậu có chút nghi ngờ, Sư Tử nhìn cô, cố gắng tìm chút ít sự hoảng loạn trong đôi mắt bạc màu kia để trả lời cho nghi vấn của mình, thế nhưng Bạch Dương cứ trốn tránh, thay vì cậu đang nắm tay cô thì tình thế đã bắt đầu có chút đảo ngược, Bạch Dương ấy vậy mà dùng cả hai tay tóm lấy cậu lôi đi, thật nhanh mà bước qua Al, mãi cho đến khi ngồi vào trong xe, Al cũng đã bắt đầu hướng sân bay mà phóng tới thì Bạch Dương mới buông tay cậu ra. Quay người nhìn ra bên ngoài cửa xe, tâm tình đã có chút ổn định.
" Em đang có chuyện gì giấu tôi phải không?"
Thông qua kính chiếu hậu, Al nhìn thấy ánh mắt Sư Tử đã có chút tối sầm, hắn vừa gia tăng tốc độ vừa suy nghĩ làm thế nào để vị thiếu gia này yên tâm mà quay trở về nước.
Ngược lại với Al, Bạch Dương chẳng hiểu vì đâu mà cô lại cảm thấy vô cùng bất an, hai bàn tay run rẩy đan vào nhau đến đỏ tấy, cô cứ có cảm giác nằng nặng nơi lồng ngực, hệt như sắp sửa có điều gì đó đáng sợ sắp diễn ra, cô không muốn thừa nhận nhưng việc này thật vô cùng đáng sợ, lão gia đã đặt chân đến Anh quốc, việc Đại thiếu gia muốn đưa Sư Tử quay về cũng là điều dễ hiểu, dù sao thì chuyện của mười năm trước Sư Tử thiếu gia là kẻ ngoài cuộc, tốt nhất không nên dính líu đến ân oán của bọn họ.
Còn lý do vì sao Kim Ngưu lại làm như vậy với cô và cậu ấy thì cho đến bây giờ Bạch Dương vẫn còn chưa có câu trả lời. Hơi hơi nghiêng mái đầu, liếc mắt nhìn qua Sư Tử đang khó chịu bên cạnh, Bạch Dương đột nhiên cảm thấy thương cậu vô cùng. Đã chẳng có gì, cố gắng để yêu nhưng tình yêu dành lại nó chẳng hề trọn vẹn, đối với cô đó vẫn là một sự khó khăn, mặc dù trong sâu thẳm lòng mình cô đồng ý cho cậu một cơ hội, nhưng mà để có thể xa hơn thì cô vẫn cần một thời gian thật dài, nếu như để cậu ấy biết Kim Ngưu là kẻ đứng sau những chuyện này, không biết được rằng cậu ấy sẽ bị tổn thương đến mức độ nào nữa.
Vậy nên, tốt hơn hết là cô phải đưa Sư Tử trở về Pháp càng nhanh càng tốt.
Đã bao nhiêu lần ao ước nhưng lại chưa lần nào thực hiện được, cuộc sống mà, luôn dây dưa giữa tình và hận, có truyền thuyết kể rằng chỉ cần một người có tình và một người mang hận, bọn họ sẽ luôn bám dính lấy nhau, cho dù có chạy tới chân trời góc bể thì Tình và Hận vẫn luôn là một đôi. Bởi thế người ta mới có câu.
Có yêu mới có hận.
Nơi ngã tư vắng bóng người, nửa đêm - tuyết trắng phất phơ giữa không trung nhạt màu, cái lạnh hun đúc một khoảng không hư vô nhạt nhòa. Al vốn dĩ đang phóng đi với tốc độ kinh người lại không ngờ có kẻ khoác áo choàng đen lao ra ngay giữa xe làm hắn phải phanh gấp một cách bất ngờ, chiếc xe bởi vì ma sát với mặt đường bê tông cùng sự trơn trượt của băng tuyết bên dưới mà xoay tròn một vòng, cuối cùng đâm thẳng vào vỉa hè bốc khói nghi ngút.
Sư Tử bởi vì tâm tình không tốt mà lúc ngồi trên xe ngay cả đai an toàn cậu cũng không thèm thắt, để đến tận lúc này khi gặp phải sự cố thì cậu chính là người bị chấn thương nhiều nhất, nơi trán và gò má bị va vào thành ghế cùng cửa kính xe lộ rõ vết bầm, ấy thế mà cậu còn chẳng buồn để ý, ngay lúc xe dừng lại thì hấp tấp quay qua xem Bạch Dương thế nào.
" Em ổn chứ? Bạch Dương?"
Chẳng hiểu vì sao mà Sư Tử bất ngờ dấy lên một loại tâm tình hoảng hốt, bởi lẽ Bạch Dương đang run rẩy kịch liệt khi đôi mắt cứ đăm đăm nhìn về phía trước.
Khói bụi mù trời khiến cậu nhìn không được rõ ràng phía trước có gì mà khiến Bạch Dương bần thần như vậy, không chỉ có cô mà ngay cả Al ngồi phía trên cũng cứng ngắc không thôi.
" Cậu có thể nhắm mắt lại không? Thiếu gia "
" Gì?" Sư Tử nhíu mày không hiểu, thay vì nghe theo lời Al thì cậu lại nhìn theo hướng ánh mắt của Bạch Dương mà tự mình lý giải. Cuộc sống này vốn dĩ chỉ là một trò chơi lừa mình dối người, Sư Tử hiểu, ngay khi nhìn thấy khuôn mặt lấp ló sau lớp bụi mù xám ngoét kia.
Cùng với cái nhếch mép đầy giễu cợt, chỉ thế thôi cũng khiến đôi mắt cậu mở to hết cỡ.
.
" Kim.. Ngưu?!"
.
" Fu fu fu... Cuối cùng cũng bắt kịp cậu rồi, Sư Tử "
~*~
Tình yêu là thứ tình cảm thất bại, nó vô hình và khó kiểm soát. Nó có thể khiến các ngươi mạnh mẽ nhưng cũng có thể khiến các ngươi thê thảm ngay chỉ trong một khoảnh khắc. Đừng coi trọng nó, bởi vì tình yêu chính là điểm yếu chí mạng nhất có thể dễ dàng giết chết một con người.
Từng câu từng chữ mà vị bá tước Louis nói ra, Thiên Bình đều ghi nhớ rất kĩ càng, thế nhưng hắn lại có một suy nghĩ khác xa cha mình, nếu như một kẻ được cho là cường đại bởi vì không có bất kì một yếu điểm nào thì liệu có phải cuộc sống mà kẻ đó có thật sự vô nghĩa hay không? Còn Thiên Yết, công khai điểm yếu của mình ra cho người ta thấy, mục đích có khi chính là ngược lại chăng, không những làm cho người ta phải tránh xa người mà mình coi trọng, ngoài ra còn thể hiện sự đáng sợ của bản thân mình. Chẳng phải ông cha ta có câu Nơi nào nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất hay sao?
Bởi vì Thiên Yết rất đáng sợ, thế cho nên những thứ mà y xem là báu vật, trên đời này... có mấy ai dám đụng đến.
Thiên Bình ngồi trên ghế dài đối diện tấm cửa kính, sau khi rời khỏi chỗ của cha mình, y đã rất nhanh mang Thiên Yết trở về nhà khách giao cho Xử Nữ, cô gái đó dù sao cũng là một y tá có tay nghề, đối với đống vết thương ngoài da của Thiên Yết chắc chắn sẽ chẳng có trở ngại gì. Hắn không muốn phiền phức, cho nên tốt hơn hết là đừng dính líu tới bệnh viện, sẽ chẳng vui vẻ gì khi mà đám CIA của London lại hỏi han vì sao em trai hắn lại bị như vậy.
Ngón tay mân mê chiếc nhẫn nơi ngón út, Thiên Bình ngửa đầu ra sau ngước mắt nhìn lên chùm đèn tắt lịm trên trần nha thầm suy nghĩ, nếu như nói tới điểm yếu. Chẳng phải chính hắn cũng.... có hay sao?
Chết tiệt thật, hắn nên làm gì đây khi mà xung quanh có quá nhiều kẻ thù, những tên manh động ấy sẽ không bao giờ bỏ qua bất kì chi tiết nào, đối với hắn mà nói. Cái gọi là điểm chí mạng nòng cốt, tốt nhất là nên xóa sổ đi.
Chùm đèn trang nhã đối diện ánh mắt vàng kim ánh lên từng tia lam quang mờ nhạt, Thiên Bình lần đầu tiên tỏ vẻ khó chịu, cái dáng ngồi cao ngạo hai tay dang ra mệt mỏi đặt ra phía sau thành ghế thường ngày cũng không khiến hắn thấy dễ chịu hơn chút nào, đúng lúc này bên dưới sảnh của nhà khách Hoàng Gia bỗng chốc vang rộn một đống tạp âm xô xát mắng mỏ, đã không vui nay lại còn thêm ồn ào, Thiên Bình đang tính đứng dậy đi xuống nhắc nhở đám người phía dưới vài câu thì điện thoại trong túi đúng lúc mà réo nhặng lên, chắt lưỡi lôi ra, biểu cảm trong đôi mắt của hắn có chút ngưng đọng ngay khi hình ảnh máu me đen ngòm hiển thị trên màn hình điện thoại.
Tuy không có rõ ràng nhưng nó thật sự đã thành công khiến cho hắn dấy lên vài tia phẫn nộ.
Tiếng bước chân vang vọng bên ngoài hành lang, ngay khi Thiên Bình chuẩn bị bước ra ngoài thì điện thoại lại một lần nữa réo lên, một dãy số vô cùng quen thuộc. Hẳn nhiên dãy số của chàng siêu mẫu nổi tiếng thế giới là hắn đã lưu từ rất lâu. Bàn tay siết đến phiếm trắng, Thiên Bình thản nhiên đưa nó đến bên tai.
" Píp " một tiếng, ngay lập tức đầu dây bên kia xuất hiện một tiếng cười nhạo báng đầy châm biếm.
" 200 mét về phía đường sân bay, ta có quà lâu năm dành tặng ngươi đó, Đại thiếu gia à "
RẦM
Cánh cửa phòng bất ngờ bị kẻ nào đó bên ngoài mạnh bạo đẩy ra, Thiên Bình nhíu mày tâm tình đã không tốt nay lại càng thêm tức tối. Mà bên ngoài, cậu trai chỉ vừa mới hôm qua còn phát điên chất vấn hắn không thành thì mục đích tới đây hôm nay có lẽ vẫn vậy.
" Em cần câu trả lời cho một câu hỏi mà em luôn thắc mắc từ lâu lắm rồi ..."
Nhưng lúc này không phải lúc.
Thiên Bình cất điện thoại vào túi, vươn tay khoác vào chiếc áo vest vốn đã dính máu từ ban nãy, thong dong chẳng buồn để ý đến Bảo Bình vì cái gì mà lúc này còn xuất hiện ở đây, hắn cười nhẹ phủi phủi hai cánh tay " Chẳng phải em nên làm tốt nhiệm vụ của ngài bộ trưởng bộ ngoại giao trước đi à, hoặc là ở lại tiếp cận vị công nương xinh đẹp kia cho đến khi cô ta đồng ý..."
" Mười năm trước đã có chuyện gì?"
Bảo Bình đanh mặt tức giận hướng Thiên Bình một bộ ngả ngớn đang bước về phía mình, đôi mắt cùng khuôn miệng kia luôn luôn dễ dàng cong lên theo ý muốn của hắn, để nhìn ra cảm xúc hay suy nghĩ của loại người này quả thật sẽ tẩu hỏa nhập ma mất.
" Ai cha, anh còn có việc riêng à nha, đêm nay không tiện chơi với em rồi "
Thiên Bình cười cười, bàn tay vươn lên vỗ vai Bảo Bình hai cái, lại không ngờ sẽ bị cậu bóp chặt cổ tay rồi túm lấy cổ áo đẩy mạnh hắn vào cửa một cái mạnh mẽ, cảm giác xương cổ gần như trặc gãy, nhíu một mắt, Thiên Bình cười nhạt vươn tay lên nắm lấy cổ tay Bảo Bình mà cợt nhả
" Tính làm gì vậy hả? anh cũng không phải đàn bà đâu "
" MẸ KIẾP, MƯỜI NĂM TRƯỚC ĐÃ CÓ CHUYỆN GÌ? BENNADIC LÀ AI? RỐT CUỘC THÌ CÁC NGƯƠI ĐÃ LÀM CÁI GÌ???"
Tiếng cãi cọ mạnh mẽ tới nỗi Xử Nữ đang băng bó cho Thiên Yết ở gian trong cũng phải hoảng hốt chạy ra. Lại vô tình nhìn trúng phải cái cảnh chẳng ngờ tới này, hỏi cô nên làm gì đây cơ chứ?
Cúi đầu nhìn Bảo Bình đang nổi trận lôi đình thì Thiên Bình lại chỉ nhếch mép cười mỉa mai. " Chỉ là... một chuyện nhỏ "
BỐP
" Chết tiệt " Bảo Bình giận dữ tung ngay một cú đấm vào mặt anh trai mình, ngay cả gân xanh trên trán cũng đã nổi lên, thế nhưng cậu chưa kịp tung một cước nữa thì ngay lập tức đã bị Thiên Bình chặt ngang cánh tay dùng đầu gối húc thẳng vào bụng cậu khiến cho cậu loạng choạng lui vào trong, còn hắn thì thành công chạy ra ngoài, còn không quên đóng lại cánh cửa, Bảo Bình khuôn mặt vặn vẹo dùng sức đạp bay ổ khóa lao ra ngoài.
Một màn như trong phim khiến cho Xử Nữ đứng cách đó không xa buộc phải hóa đá, cô đang ở cái thế giới nào vậy, điên hết rồi, loạn hết rồi. Thế giới này.
Phát điên hết rồi..!!!
|
Chap 37
Vi vu tĩnh lặng lả lơi bay giữa trời đêm, những bông tuyết trắng xóa một màu tinh khiết thẹn thùng đậu trên vai người con trai với vẻ ngoài đẹp đẽ ấy một cách yêu mị mà bí hiểm, bước ra giữa bụi mù của đêm đen, Kim Ngưu nhếch môi cười đạm mạc khi đối diện với ánh mắt ngỡ ngàng của Sư Tử, và còn có... ánh mắt sợ hãi của Bạch Dương kia nữa, cứ như là trước kia, cái cảm xúc sung sướng cùng hưng phấn trước khi giết chết một mạng người.
" Kim Ngưu? Cậu tới London làm gì vậy?"
Sư Tử ngay lập tức cảm nhận được có gì đó không hay nhưng cậu lại mong suy nghĩ của mình là sai lệch, vốn dĩ cậu chẳng thể nghĩ ra được trường hợp nào tốt đẹp cả. Giống như việc Kim Ngưu đang đứng trước mắt cậu đây, với biểu cảm lạnh lẽo đáng sợ hoàn toàn khác xa với Kim Ngưu ngày trước lúc nào cũng đào hoa phong lưu, cậu ta sẽ chẳng bao giờ cười như vậy, nụ cười như quỷ kia, cậu ta sẽ không bao giờ thể hiện ra....
" Ha... ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha..!!! "
Bật cười điên cuồng trước câu hỏi của Sư Tử, Kim Ngưu cười đầy man rợ, hắn cười cho một sự ngây thơ cùng ngu dốt của cậu ta, cười vì cái kết mà cậu ta sẽ phải chịu sắp tới đây. Cười đến nỗi khóe mắt đỏ au, cười đến nỗi gập luôn cả sống lưng, điều này khiến cho Sư Tử tức giận không thôi, cậu ta có phải phát điên rồi không? vì cái quái gì lại cười hệt như bị tâm thần vậy?
" KIM NGƯU "
" Thiếu Gia... "
Cùng một lúc, Bạch Dương và Sư Tử đều mở toang cửa xe lao ra ngoài, khẩn trương đi qua tóm lấy tay cậu, Bạch Dương run sợ tới mức từng ngón tay đều không thể để yên, cắn chặt môi dưới, cô ngửa đầu nhìn cậu mà lắc mạnh đầu, cô biết nói gì đây, cô nên nói gì bây giờ? Khó hiểu mà nhìn Bạch Dương, Sư Tử nhăn mày quay qua nhìn Kim Ngưu đang dần dần dứt tràng cười điên rồ của mình. Nâng mắt nhìn cậu khinh khỉnh.
" Thật đáng thương, Sư Tử. Tất cả bọn chúng đều chỉ biết lừa dối ngươi thôi "
Rút ra một điếu thuốc , hắn nhẹ đưa lên môi ngậm lấy, nghiêng đầu nhìn Sư Tử và Bạch Dương như cá với nước mà quấn lấy nhau, nhìn cái biểu tình đau khổ của cô ta xem, ai mà nghĩ ra được chỉ mới hôm qua thôi, cô ta vừa chọn Sư Tử là người phải chết, thật đáng giận, hắn chỉ muốn lập tức giết chết đứa con gái đó. Cô ta nghĩ mình xứng đáng với tình yêu của Sư Tử sao? Đúng là một cặp khiến cho người ta cười ra nước mắt.
Riêng Al ngồi trong xe từ nãy tới giờ vẫn còn đang suy tính phải làm sao để thoát khỏi Kim Ngưu, kẻ mà chỉ mới mười tuổi đã trở thành tội phạm truy nã cấp quốc tế, một mình hắn có thể phanh thây cả một đội cảnh sát thuộc hạng xuất sắc của FBI thì với tình hình này, kể cả Sư Tử thiếu gia có nổi điên cũng chẳng làm gì được, bọn hắn thật sự sẽ chết chắc.
" Cậu đang nói cái mẹ kiếp gì thế, thằng khốn " Nắm tay siết chặt đến mức các đốt xương tay trắng bệch hết cả ra, Sư Tử nghiến răng nhìn chằm chằm Kim Ngưu đang ngậm trên môi điếu thuốc lá khinh bỉ nhìn cậu, sự cuồng bạo trong đôi con ngươi đỏ như lửa nháy mắt len lỏi muốn bộc phát ra ngoài, ngay cả khoang phổi cũng ngập tràn sự phẫn nộ, chỉ thở thôi Sư Tử cũng muốn vặn nát khuôn mặt đáng ghét đó.
Nhẹ nhàng bước lên hai bước, Kim Ngưu rút từ trong túi ra một khẩu lục bằng bạc sáng loáng, chẳng những thế, trước con mắt kinh hoàng của ba người còn lại mà dùng khăn mùi xoa bên trong áo choàng âu yếm lau lau. " Cậu thật tệ, bạn thân à. Tôi cho cậu một đêm tiêu hồn cùng cô ta, vậy mà cậu ngay cả một lời cảm ơn cũng không có. Thật sự khiến tôi đau lòng vô cùng "
Dứt lời hắn ngay tức khắc chĩa thẳng mũi súng về phía Bạch Dương, ánh mắt đạm màu sắc đến nỗi có thể cắt chết tiềm thức của một con người, chính tại lúc này Al bất ngờ lao ra khỏi xe chạy thật nhanh về phía Kim Ngưu, trên tay là hai khẩu súng cỡ nhỏ chứa tầm sáu viên đạn, chẳng hề kiêng kị mà trực tiếp hướng vào hắn mà nổ đạn liên tiếp.
" Bạch Dương, đưa thiếu gia vào xe chạy về phía nhà khách mau lên "
Tiếng súng rền rã khắp cả bầu trời trộn lẫn cùng tiếng hét của Al tạo thành hiệu ứng ồn ã vô cùng chói tai, Sư Tử ngây người mở to mắt nhìn Kim Ngưu như thế nào mà né tránh, thân thủ nhanh nhẹn quá mức hoàn hảo, hắn có thể đoán được đường đạn bắn mà trốn thoát, sáu phát súng, sáu lần lên đạn nhưng chung quy chưa có một viên nào chạm được vào ống tay áo của Kim Ngưu, môi hắn ngậm thuốc vẫn cứ giữ nụ cười ngạo mạn, dùng nửa con mắt ngắm nghía Al đang không ngừng tiến tới. Ngay khi một cước suýt chút nữa tống thẳng vào bụng mình thì Kim Ngưu mới giật mình xoay người đạp vào ngực Al một cái, thêm một cú nữa thì tức thì đá lăn Al ra khỏi phạm vi có thể công kích. Nhưng Al giống như là không cảm thấy đau, khuôn mặt trước sau vẫn giữ một biểu tình, lật người lại tiếp tục lao về phía Kim Ngưu, hắn quả nhiên không hổ danh là thân cận của Thiên Bình, ngay cả súng trên tay Kim Ngưu cũng đã bị hắn dùng lực hất ra xa, cười to hai tiếng, Kim Ngưu giống như phát rồ hưng phấn đến nỗi hóa thành ác quỷ, liên tiếp tống thẳng vào họng Al từng cú đấm hung hãn, cũng bởi vì thế mà Al vốn dĩ không thể hiện cảm xúc mà lúc này khuôn mặt lại trướng đỏ vặn vẹo vì đau đớn.
Nhưng đáng giận hơn nữa chính là việc Sư Tử thiếu gia còn trân trân đứng đó, khốn kiếp, hắn mạo hiểm tính mạng để làm cái gì chứ " MAU RA KHỎI CHỖ NÀY NHANH LÊN "
Cảm giác cổ họng như bị người ta đánh nát, Al quằn người nôn ra một búng máu, chưa kịp hít thở thì đã bị Kim Ngưu dùng chân dẫm mạnh lên lồng ngực. " Giờ thì... sao đây nhỉ?"
Đó mới chính là Kim Ngưu, đó là Kim Ngưu? Đó ư?
Sư Tử đứng như trời trồng, mặc cho Bạch Dương có lôi kéo cậu thế nào thì cậu vẫn không tài nào thoát khỏi cái hình ảnh ngoài sức tưởng tượng kia, bởi vì chuyện này thật quá sức đối với cậu, có những sự thật không thể ngay trong một tích tắc mà chấp nhận được. Ánh mắt đỏ ngầu của Sư Tử bỗng chốc dấy lên vô vàn hận thù cùng phẫn nộ, bất cứ lúc nào cũng có thể bộc phát mạnh mẽ.
" Người bắt cóc Bạch Dương là mày?"
Nghiêng đầu, xuyên qua lớp sương mù cùng tuyết trắng lả tả rơi, Kim Ngưu nhếch khóe miệng, đường viên nơi phiến cằm của hắn chẳng hiểu vì sao lại có cảm giác nguy hiểm đến tột độ. Chân hắn vẫn ghì lên lồng ngực của Al, khóe miệng vẫn còn ngậm điếu thuốc chưa bật lửa, không nhanh không chậm mà gật đầu.
" Phải "
Không hề do dự. Ánh mắt Sư Tử lại càng thêm đỏ, sự cuồng loạn trong đôi đồng tử giống như miệng núi lửa sắp sửa phun trào.
" Người muốn giết chết cô ấy cũng là mày?"
" Phải "
" Mày lợi dụng tao?"
" Thông minh đấy "
" Tất cả ... những gì mày làm trước đây... đều là giả?"
Nhướn nhướn mày, Kim Ngưu nhè nhẹ xoa cằm " Cũng có thể ... " có một vài thứ, là thật
Đau lòng quá, thật sự là con mẹ nó đau đến thở không nổi mà.
" TAO GIẾT MÀY, TAO GIẾT MÀY, TAO GIẾT MÀY, TAO GIẾT MÀY, TAO GIẾT MÀY "
Sự hung tàn cùng căm phẫn vô thức bốc khói nghi ngút, Sư Tử không còn quản Bạch Dương có gào rát cả cổ họng là đừng như vậy, tay chân có cố gắng níu chặt lấy cậu thì cái sức mạnh nhỏ nhoi của cô đâu có là gì đối với cậu, dùng một tay hất ngã cô, Sư Tử nghiến răng tức giận hướng Kim Ngưu mà chạy tới, khuôn mặt vốn dĩ anh tuấn chẳng khác gì được tạc từ tượng ra lúc này lại vặn vẹo đến méo mó. Còn Kim Ngưu ở phía xa thì chỉ nhè nhẹ mà cười, đôi chân dẫm trên ngực Al cũng chậm rãi dời đi. Hắn vươn ra hai tay như hoan nghênh Sư Tử, cái điệu bộ đắc thắng bất cần này khiến Al lo lắng không thôi, Sư Tử thiếu gia sẽ nguy mất. Liếc mắt nhìn thấy Bạch Dương đang gấp rút mở cửa xe ngồi vào bên trong thì Al lại càng thêm kinh hoàng.
Giữa trời đêm, tiếng động cơ bạo nộ rung lên, Bạch Dương tay chân run lẩy bẩy điều khiển chiếc xe nhanh hết mức có thể, chớp mắt mà vọt qua Sư Tử, một đường tính toán muốn đâm thẳng vào người Kim Ngưu. Tâm tình đúng là đang vui vẻ nhưng khi Bạch Dương bất ngờ lọt vào tầm nhìn của hắn, biểu cảm trên khuôn mặt Kim Ngưu bỗng chốc tối sầm đi, trông thấy chiếc xe như tên bắn mỗi lúc một gần mình hơn, hắn thế nhưng lại không hề tránh né, giống như chờ đợi cơ hội, giây phút mũi xe sắp sửa tông vào, tròng mắt hắn in đậm hình ảnh của cô gái tầm thường tới mức đặc biệt đó. Rất nhanh mà cường ngạnh một bước nhảy lên mui xe đang phóng với tốc độ kinh người, trước con mắt không dám tin của Bạch Dương mà dùng tay không đấm nát tấm kính phía trước mặt đồng thời bóp chặt lấy cần cổ của cô.
Giữa những mảnh vỡ của thủy tinh, tàn nhẫn thâm độc mà kéo lôi Bạch Dương ra phía ngoài.
" BẠCH DƯƠNG..!!!"
Sư Tử thét lên một tiếng thật lớn khi trông thấy cô bị Kim Ngưu lôi ra ngoài ngay giữa tấm kính phía trước của ôtô khi mà các mảnh vỡ còn sắc nhọn, da thịt bị cứa rách, hai bên má bị thủy tinh cào đến đau rát, Bạch Dương cắn răng chịu đau trừng mắt nhìn Kim Ngưu một bộ dáng lạnh lẽo " Cô cũng to gan lắm. "
Sau đó, cô liền biết rằng mình có lẽ sắp sửa xong rồi, toàn thân bị hắn một đường hất thẳng xuống đất lăn tròn mấy vòng, riêng chiếc xe lúc mất tay lái thì đâm sầm vào cột đèn nơi ngã rẽ của con đường hướng ra sân bay nổ tan tành. Bước ra từ trong khói lửa, Kim Ngưu thâm trầm đi tới tóm lấy Bạch Dương đánh mạnh vào gáy cô.
Cơn choáng váng đến nghẹt thở, tay chân vô thức mất đi cảm giác, Bạch Dương mắt mở căng đến hết cỡ, ngay sau đó cơn đau đớn đến xé mật cuối cùng cũng đánh bại cô, ý thức cứ vậy mà bị cuốn theo bóng tối âm u lạnh rét.
Cô biết, đối với Kim Ngưu, cái chiến thuật đó của cô chỉ làm hắn thêm phần chán ghét mà thôi.
Giơ lên nắm đấm, nhưng chưa kịp hạ xuống thì Kim Ngưu cảm giác được toàn thân mình bị một lực đạo mạnh mẽ nào đó đánh vào một bên lá lách, bị hất xa ra khỏi người Bạch Dương nhưng hắn còn chưa kịp trở tay thì mặt đã bị dộng ngay một cú đấm đau điếng.
" TẠI SAO MÀY LÀM VẬY?"
Thêm một cú nữa...
" TẠI SAO MÀY MUỐN GIẾT CÔ ẤY?"
Tức giận đánh liên tiếp vào mặt Kim Ngưu, Sư Tử gào thét đầy căm phẫn, thời gian vẫn như vậy trôi qua, thế nhưng cậu lại chẳng hề cảm thấy dễ chịu chút nào, tức giận xen lẫn đau lòng, hai thái cực cảm xúc xô đẩy chạm vào nhau tạo thành một loại tâm tình điên cuồng tới mức khiến cho Sư Tử muốn ngay lập tức tự sát. Nắm tay dùng để đánh Kim Ngưu chẳng mấy chốc mà đỏ tấy sưng vù lên, hệt như khuôn mặt của Kim Ngưu lúc này vậy, miệng hắn bị cậu đánh cho đến rách tươm, máu tươi ồ ạt trào ra nhuốm đỏ cả một vùng tuyết trắng xóa.
Ấy thế mà hắn vẫn như vậy một mực yên lặng, không động đậy để mặc cho Sư Tử trút bỏ hết thảy phẫn nộ mà hắn gây ra. Như là công bằng, đến khi đỉnh điểm của sự tức giận, Sư Tử giơ lên nắm đấm nhưng lại chẳng thể nào tiếp tục hạ xuống, nắm lấy cổ áo của Kim Ngưu, cậu nghiến răng gằn rít từng từ, từng từ một.
" Mày muốn gì? rốt cuộc mày muốn cái quái gì đây? mày lừa dối tao, mày giỏi lắm, mày đang phát rồ vì cái gì hả? thằng khốn kiếp "
Mái tóc lòa xòa trước mắt cũng không thể che lấp được nỗi giận dữ trong cậu, đối diện ánh mắt rực đỏ đấy, Kim Ngưu vừa định cười nhưng có lẽ bởi vì khóe miệng quá đau mà hắn chỉ kịp thở ra một hơi dài, dưới cái biểu cảm chật vật của Sư Tử mà mấp máy khóe môi.
" Chỉ là một trò chơi thôi "
Sau đó, Kim Ngưu dùng hết sức lực bật thẳng người dậy dùng trán mình húc một cái thật mạnh vào đầu Sư Tử khiến cho cậu bất ngờ ngã ngửa ra phía sau, tiếp theo hắn cũng rất nhanh xoay người mà dùng chân đạp hai cái thật mạnh vào bụng cậu. Không để Sư Tử kịp đứng dậy, Kim Ngưu đã rút từ trong ngực mình ra một khẩu súng nã đạn liên tiếp vào chân và tay cậu.
Tiếng súng vang vọng dội lên đến chói tai, Al họng đau tới mức hét cũng không thể hét được. Liếc mắt nhìn về phía khẩu súng của Kim Ngưu đã bị hắn hất ra xa kia, Al không khỏi cảm thán, một kẻ đáng sợ như tên đó không lí nào lại chỉ mang trong mình một khẩu súng cả, và đúng như hắn nghĩ, Kim Ngưu còn có một khẩu lục khác. Cố gắng chống mình đừng dậy, Al khập khiễng loạng choạng đi về phía khẩu súng bị hất bay kia.
Mà bên kia, Sư Tử nằm sõng soài dưới nền tuyết trắng xóa, hai chân và hai tay của cậu giống như là bị tê liệt, lỗ chỗ đạn bắn máu tươi thi nhau trào như thác đổ. Mà Kim Ngưu lúc này nhẹ bước chân lên đứng trước mặt Sư Tử, từ trên cao mà nhìn xuống cậu. Gió lạnh nhẹ nhàng phất qua thổi bay mớ tóc lù xù cũng dính không ít tuyết của hắn. Cái thứ cảm xúc hoang đàng như cát bụi bị thổi cho tứ tung này, là một sự trả giá. Cho tất cả, cúi người xuống sát gần Sư Tử đang như chết lặng mà nhìn hắn. Kim Ngưu giơ lên nòng súng chĩa thẳng vào trán cậu.
" Tôi đã cho cậu hàng đống cơ hội để chuyện này đừng có diễn ra, thế nhưng cậu từ chối. Lúc nào cũng cố chấp, cậu đã thấy mình ngu dốt chưa? Giống như việc cậu suốt đời sẽ chẳng bao giờ có thể có nổi tình yêu của cô ta, sẵn sàng hủy diệt bản thân vì loại con gái đó, cậu thật sự hết thuốc chữa rồi "
Chậm rãi đứng dậy, Kim Ngưu lách người hướng về phía Bạch Dương đang bất tỉnh phía trước mà đi đến, trong mắt chứa toàn là sát khí khiến người ta sợ hãi, thế nhưng chân chưa kịp bước được hai bước thì hắn ngay lập tức cảm giác được rằng cổ chân mình đã bị một bàn tay nào đó mạnh mẽ giữ chặt.
Sư Tử nằm đó, tay dù đau đớn cũng không hề buông lỏng cổ chân của Kim Ngưu, tuyết lạnh lả tả rơi rụng, có bông còn vô tình chạm vào vết thương khiến cho cậu đã đau nay lại càng tê dại hơn gấp bội " Nếu mày dám làm gì cô ấy, tao sẽ không bao giờ... tha thứ "
Cho dù có mất mát và đau khổ, người ta vẫn chọn lựa bảo vệ những thứ mà mình yêu thương.
Bởi chỉ có bảo vệ, giúp đỡ nhau vượt qua bất ổn, con người ta mới có thể tồn tại ở nơi có quá nhiều tổn thương này. Ngửa đầu lên cao, Kim Ngưu đưa tay vào túi lục tìm cái gì đó, đến khi rút ra được một điếu thuốc đã bị nhăn nhúm gãy thành nhiều đoạn, hắn chẳng thèm quan tâm mà cho vào miệng, khóe miệng sưng tấy nham nhở vết máu loang lổ không có làm cho hắn đau hơn, đến khi bật lửa đốt cháy nó thì hắn mới kéo ra một nụ cười nhạo báng.
.
Mày biết không?
" Sát thủ, nếu không giết người thì không có ý nghĩa tồn tại "
.
" Cạch "
Súng không có đạn ư? Al bàng hoàng phát hiện ra cho dù mình có bóp cò như thế nào thì cũng chẳng bao giờ có cái gì phóng ra từ cái thứ kim loại sáng loáng này cả. Mà bên cạnh, Kim Ngưu không hề ngạc nhiên khi Al đã từ bao giờ mà xuất hiện, chĩa thẳng nòng súng vào đầu hắn. Ngiêng đầu liếc nhìn khuôn mặt kinh ngạc của Al, Kim Ngưu bật cười thành tiếng. Mà phía xa, tiếng động cơ xe ôtô từ trong bóng tối dần dần xuất hiện, ngâm nga một tiếng, Kim Ngưu rút chân mình ra khỏi cánh tay của Sư Tử, từ từ tiến về phía Al nhè nhẹ nói.
" Ngươi đã nghe câu Đừng nhìn mặt mà bắt hình dong chưa? trông nó như vậy thôi, chứ thật ra chỉ là đồ giả đấy "
~*~
|
Sắc trời càng về đêm càng tối đen như mực, chưa kể sương mù và tuyết lại đang có dấu hiệu thêm dày đặc. Trên đoạn quốc lộ vô nhân, một chiếc môtô cỡ lớn đang phóng vọt đi như tên lửa loại một hòng muốn đuổi theo chiếc ôtô cũng phóng nhanh không kém phía trước , nó lướt nhanh tới mức các sự vật xung quanh cũng bị mờ nhạt đi trông thấy, đuổi theo Thiên Bình như nước rút, Bảo Bình phía sau tức giận không thôi, anh ấy chạy cái quái gì chứ? cái cảm giác bồn chồn lo lắng này chẳng khác gì quả bom đang chèn ép cơ thể, càng phát điên thì cậu lại càng vặn ga lên hết cỡ. Đêm nay cho dù có phải một sống một còn với thằng anh khốn kiếp kia thì cậu nhất định phải có được câu trả lời.
Trái ngược với Bảo Bình đang phẫn nộ phía sau thì Thiên Bình ngồi trong xe ô tô lại bình tĩnh không thôi, bởi lẽ hắn là loại người cực kì ít khi để lộ cảm xúc thật sự của mình, ngay cả khi ở một mình thì khuôn mặt của hắn trước sau vẫn chỉ có bình tĩnh cùng vô cảm. Đường ra sân bay, chẳng lẽ Sư Tử đã biết chuyện rồi sao? siết thật mạnh vô lăng lái, Thiên Bình nhắm chặt mắt phóng càng thêm điên cuồng. Kim Ngưu, Bennadic, còn có ai nữa?
Hắn liệu có bỏ sót ai không? những kẻ mười năm về trước đã cùng tham gia vào cuộc thảm sát Hoàng Gia, thằng nhóc đó, nó đang tính cái gì. Một tay điều khiển xe, tay còn lại mở ra di động liên lạc cho Al, Thiên Bình thật sự khó chịu khi mà thông tin liên lạc đã bị ngắt, chưa bao giờ có chuyện chủ nhân và thân cận lại mất liên lạc với nhau, từ lúc nhỏ cho đến lớn, Al luôn theo sát hắn, luôn hoàn thành công việc một cách hoàn hảo nhất, chưa bao giờ Thiên Bình có cảm giác bất an đến như vậy, chỉ là ... lúc này trong đầu hắn chợt nảy ra một loạt ý nghĩ đáng sợ mà ngay cả hắn cũng bị nó làm cho giật mình.
Sẽ không sao đi, Al...!!!!
Al... Al... Al...............
.
.
" Al, là tên ngươi phải không?"
Kim Ngưu dợm dờ bước chân về phía Al vừa cười vừa nhẹ nhàng hỏi, híp mắt lùi ra sau thủ thế, Al một bên vừa liếc chiếc ôtô đang tới gần, một bên vừa chăm chú tập trung tột độ vào Kim Ngưu. Áp lực càng lúc càng lớn dần, cổ họng của hắn đau đến không tưởng, đầu quay một cái thôi cũng khiến hắn choáng váng đến hoa mắt. Biết là mình không còn đường lui, cho dù lúc này thiếu gia có tới thì cũng đã muộn rồi.
Khi nắm đấm của Kim Ngưu vươn đến, Al chỉ kịp cúi người thúc mạnh vào bụng hắn một cái, từ phía trên, Kim Ngưu dùng cùi chỏ thụi xuống cột sống của Al một cái mạnh bạo hết cỡ, chính lúc đó Al cuối cùng cũng có thể cảm nhận được các đốt xương sau lưng mình gãy nát như thế nào. Đau đớn nháy mắt lan ra khắn toàn thân. Al cho đến cuối cùng vẫn cắn chặt môi không hề rên ra tiếng. Mà điều đó lại khiến cho Kim Ngưu thêm nổi loạn
Mà lúc này, chiếc ô tô của Thiên Bình cũng đã tới nới. Tiếng phanh xe dừng lại cùng lớp khói trắng bốc lên như đám tro bị cháy rụi, phía sau là Bảo Bình đi xe mô tô cũng đã nhanh chóng bước xuống. Thế nhưng trái ngược với những suy tính của mình ban đầu. Cậu thật sự đứng như trời trồng khi nhìn thấy cái cảnh loạn thể phía trước.
Bạch Dương và Sư Tử toàn thân bê bết máu nằm yên bất động ngay giữa nền tuyết trắng xóa chưa rõ sống chết. Cách chúng không xa là xác xe ô tô đang bốc cháy nghi ngút. Kinh hoàng hơn nữa là Bảo Bình vừa phát hiện ra... bên cạnh những tàn tích đó, hung thủ lại chẳng phải ai khác chính là người mà gia tộc hắn luôn luôn quen thuộc.
.
.
" NGNNNNNNNNNNNN.... AAAAA "
Đến nước này thì không hét mới là quỷ dữ, Kim Ngưu nắm chặt lấy cánh tay trái của Al vặn ngược ra sau, dưới con mắt chứng kiến của những kẻ mà nhân loại một thời khiếp sợ, gia tộc khiến Hoàng Gia dậy sóng mười năm về trước, cứ thế mà bẻ gãy cánh tay Al. Bật cười thật lớn, Kim Ngưu cuối cùng cũng nhìn thấy được khuôn mặt kia, cái vẻ mặt kinh hoàng của Thiên Bình. Trông vào mới vui vẻ làm sao.
Ngươi luôn tự cho mình là cường đại, ngươi luôn tự cho mình cái tôi tự cao đến nỗi chính ngươi cũng không muốn chấp nhận, rồi ta sẽ hủy diệt khuôn mặt hoàn mỹ đó của ngươi, để đến một ngày nào đó không xa, ta sẽ khiến cho máu tuôn ra từ mắt còn nước mắt thì xối ra từ tim của ngươi.
Túm lấy tóc Al kéo lên, Kim Ngưu chĩa thẳng nòng súng vào bên thái dương của cậu ta, đứng đối diện Thiên Bình đang lặng thinh trợn mắt to đến hết cỡ. Hắn cười nhạt, khóe môi khẽ khàng cong lên đậm vẻ ghê rợn, như tu la dưới địa phủ, ánh mắt sắc lạnh của hắn thách thức hướng thẳng Thiên Bình mà nhẹ nói.
" Thiên Bình à... " Tiếng bóp cò đồng dạng nảy lên, Al nhàn nhạt mà nhìn Thiếu gia của mình, lần đầu tiên trong đời hắn hướng thiếu gia cười, tuy rằng chỉ là một nụ cười nhè nhẹ, lại còn dính toàn máu đỏ bên khóe miệng, cũng không biết cậu ấy có nhìn ra không. Chỉ muốn nói với cậu ấy một câu.
Thiếu gia à, con đường sát cánh bên cậu của tôi có lẽ chỉ đến được đây thôi...!!!
PẰNG...!!!!!!!!!!!!
.
"....Khai chiến nhé. "
.
~*~
Con người bởi quá nặng tình, cho nên mới càng tuyệt tình. Dồn tất thảy tình cảm cho một người, vốn sẽ không có đường lui.
Nếu bạn bước về phía tôi 1 bước, tôi sẽ bước đến bạn 99 bước còn lại. Đơn giản bởi vì bạn là bạn của tôi, chúng ta đã gặp nhau rồi sẽ chia xa, mong rằng khoảng thời gian bên nhau không là vô nghĩa.
Đứng trước thi thể đậm đặc máu tươi cùng dị dạng của Al, Thiên Bình yên lặng chẳng thể hiện bất kì một loại cảm xúc đặc biệt nào, chẳng qua là thanh bình tới mức hắn cũng thấy có chút là lạ. Sau khi Kim Ngưu nói ra lời tuyên chiến, hắn mới nhận ra một điều rằng con đường mà hắn đang bước đây, sớm đã dính vô số máu tươi, không thể vãn hồi, không thể quay lại. Đấy chính là điểm yếu mà cha hắn đã nói, cái cảm giác mất đi một người quan trọng, mãi mãi.
Thật sự vô cùng đau lòng.
Cái này chính là cầu nối của thù hận, người này giết người kia, cuối cùng để lại chính là bi thương. Không nhanh không chậm quỳ gối xuống trước thi thể thân cận của mình. Thiên Bình vươn tay chạm vào mái tóc của Al, đồng thời cúi gập người xuống ôm chặt lấy đầu cậu. Như là một sự tiếc nuối, đây là mất mát lớn nhất cuộc đời hắn.
Al... hơn hai mươi năm qua, những gì ngươi làm đều không hề vô nghĩa. Đối với ta mà nói, thật đáng trân trọng.
Đêm đó, có thể nói là một đêm kinh hoàng đối với một số người.
Bảo Bình phải mất thật lâu sau mới có thể bình tĩnh được một chút, cậu vẫn không thể tin vào những gì bản thân đã nhìn thấy, Kim Ngưu lúc đó cứ như là ác quỷ đội lốt người, ánh mắt tàn nhẫn, hành động dứt khoát mà thâm độc. Tất cả chúng đều được tạo ra bởi hắn, tại sao một siêu mẫu thế giới lại trở nên như vậy, đó chính là điều mà cậu muốn biết. Tất cả các mối quan hệ của Thiên Bình, những ân oán hay những thứ đã diễn ra.
Rốt cuộc những thứ đó đang và sắp tạo nên cái gì?
~*~
Tồn tại làm cái gì? thù hận có khiến ngươi mạnh mẽ hơn không? đau khổ có khiến ngươi tàn nhẫn hơn không?
Sự thật là... có đấy.
Ma Kết những tưởng sau khi được người đàn ông tên Bennadic này cứu giúp thì mọi chuyện đã ổn nhưng dường như cô đã đụng phải một ổ kiến lửa còn khiếp người hơn gia tộc Louis kia. Cho đến tận bây giờ cô mới có thể tường tận được khuôn mặt phía sau bóng tối của hắn ta, đôi mắt yêu dị giống như giam dữ hàng ngàn vong linh đang cào xé đau đớn phía bên trong, sát khí từ dưới đáy mắt đó đáng sợ tới nỗi chỉ nhìn thôi cũng khiến cô có cảm giác hơi thở bị rút đến cạn kiệt.
Chưa kể đến dung nhan khuynh thiên của hắn, ảo mị tới nỗi Ma Kết phải liên tục lui về sau, nhìn vào hắn cô còn không đủ can đảm để đối diện thật lâu. Hắn giống như là thần giết chóc trong truyền thuyết vậy, khí tức tản mác ra kinh người vô cùng, người đàn ông này rốt cuộc là ai?
" Cô là người của y?"
Y????
Ma Kết kinh ngạc nhìn Bennadic nhàn nhã ngồi trên chiếc ghế phủ lông thú, miệng ngậm trái nho, vừa lười nhác ăn vừa nghiêng mắt hờ hững nhìn cô một cách vô cùng mị ý. Tuy không biết chỗ này là chỗ nào nhưng khu biệt thự này còn xa hoa hơn cả cung điện Buckingham mà cô vừa được ghé qua. Nếu như bây giờ cô phản kháng thì sẽ như thế nào? con người này sẽ làm gì cô? hắn chỉ y??? là Thiên Yết sao?
Hít sâu một hơi, Ma Kết siết chặt nắm tay, cố gắng nhìn thẳng vào Bennadic nói ra lời nói trong suy nghĩ của mình.
" Vậy nếu như là kẻ thù thì có được tính là người của y không?"
Một tia lãnh ý vô tình xẹt qua não bộ của cô, Ma Kết kinh hoàng lảo đảo ánh mắt, bàn chân trầy xước vốn dĩ đứng thẳng nay chẳng hiểu vì sao lại giống như bại liệt, có cảm giác vô lực muốn khụy xuống. Ánh mắt của con người đó thật đáng sợ, nó còn ghê tởm hơn cả cái nhìn yêu dị của Thiên yết. Vươn lưỡi liếm liếm ngón tay vừa cầm trái nho, Bennadic cúi đầu kéo ra một nụ cười mỉm. hắn chậm rãi rê chân tiến về phía Ma Kết mặt cắt không còn giọt máu. Ngón tay tinh tế lướt qua má cùng miệng của cô, sau cùng trơn tuột ra phía sau cánh vai trái, Bennadic rũ mắt nhìn nhìn hình xăm mà hắn đã vô cùng quen thuộc.
" Ta chợt có một suy nghĩ, nếu như ta có thể xóa bỏ hình xăm này rồi sau đó khắc lên đấy kí tự của ta thì không biết, Thiên Yết sẽ tỏ ra cái biểu cảm gì?"
Mười năm rồi, thằng nhóc đã từng bẻ gãy tay hắn hiện tại đã thay đổi như thế nào? Không phải vô tình mà hắn gặp được con át chủ bài này, Ma Kết có lẽ là một con thí tuyệt vời đây.
" Ngươi biết y?"
" Chẳng những biết, ta còn rõ ràng chuyện của cô, tiểu thư Baronne "
Ha ha... chỉ là một trò đùa sinh tử thôi mà.
Tại sao hắn lại biết, tại sao hắn có thể biết. Ma Kết vốn đang sợ hãi nháy mắt trở nên tức giận. " Ngươi có liên quan gì đến chuyện của ta? ngươi biết ta là ai sao?"
" Khuôn mặt của phu nhân Baronne đã khắc sâu vào não ta rồi " Tao nhã ngồi xuống, Bennadic như vị Đế Vương của thời đại mới, ung dung mà lười nhác, hắn như nhìn thấu suy nghĩ của cô gái phía trước , tuyệt vời làm sao, khi không con gái của lão phu nhân kia đột nhiên xuất hiện, vừa đúng lúc hắn đang chuẩn bị cho kế hoạch ra mắt. Nhưng chỉ tiếc một điều Thiên Yết lại là kẻ sử dụng được cô ta đầu tiên, mà cũng chẳng sao, đối với việc lật ngược tình thế đôi với hắn mà nói, dễ như trở bàn tay.
Lợi dụng thù hận của cô ta, lôi kéo đồng minh chưa bao giờ là một ý kiến tồi.
" Nói cho tôi nghe suy nghĩ của cô "
Hơn nữa, con át chủ bài này lại chính là điểm nòng cốt để tiêu diệt y. Nói đi, nói ra điều mà ta muốn nghe, nói ra ước muốn của cô rồi ta sẽ cho cô tất cả. Gia tộc Louis, vị bá tước tàn ác đáng kính, cô muốn gì nào?
" Trả thù "
Phải phải. Chính là nó, chính xác là nó đấy.
Vươn tay vỗ hai tiếng, từ bên trong một cô gái với mái tóc đỏ rực từ tốn bước ra khiến cho Ma Kết không mấy thiện cảm mà nhìn cái bộ dáng hở hang của cô gái đó. Cười cười, Bennadic không nhanh không chậm đứng dậy, bóng đèn phía trên trần nhà chẳng mấy chốc mà tắt lịm đi chỉ để lại một khoảng trắng mờ nhạt. Đâu đó trong không gian tĩnh mịch đến đáng sợ, Ma Kết bởi vì bóng tối mà thích ứng không được chẳng mấy chốc hét lên một tiếng khi cảm giác được bụng mình bị cái gì đó đâm vào, giống như lưỡi dao sắc bén vừa được mài dũa, ngã khụy xuống sàn nhà. Ma Kết thở gấp gáp nhận thấy máu đang trào ra từ đâu thì cô không khỏi kinh hãi, nhưng chưa kịp định thần lại thì trong bóng tối, lại một lần nữa cô bị người nào đó xách nổi lên, dùng lực ném bay vào đống bàn ghế phía trước.
Tiếng kim loại đổ vỡ gãy nát, Ma Kết đau đớn quằn người gào lên
" Ngươi muốn làm cái gì? "
Lại thêm một vài cú đá nữa. Ma Kết thật sự chịu không nổi, cô sẽ chết mất.
Tiếng cười trầm thấp vang vọng trong bóng tối, giữa hàng đống tạp âm lại đặc biệt rõ ràng.
" Trước hết, hãy chơi một trò chơi nhỏ "
Chơi ư? hắn muốn chơi cái gì? hắn muốn cô chơi cái gì?
|