Hoàng Hậu Rắc Rối
|
|
Chương Ngoại Truyện 1: Tiểu Yến Kén Phò Mã. . . Ngoại truyện 1: Tiểu Yến kén phò mã. . . " Cầu trời cho Tống Hạo huynh và Thiên Kim tỷ tỷ sẽ hạnh phúc với nhau trọn đời. Vương Minh huynh sẽ tìm được cha mình, năm 16 con nhất định con sẽ gả cho huynh ấy! Lão thiên gia à, con không giỏi viết văn nên đừng bảo con không có thành ý nhé!" Xin chào, xin chào, ta là Vương Tiểu Yến đây, công chúa của đất Vương triều rộng lớn. Năm nay đã 16 nhưng vẫn chưa kén được chồng, cha mẹ rất đau đầu... - Tiểu Yến, con lớn rồi, chẳng phải nên tính đến chuyện cưới hỏi ư?- Mẹ tôi là Linh San hoàng hậu, rất xinh đẹp, rất giỏi kiếm tiền và cả mê hoặc hoàng thượng. Ta chống cằm thở dài: - Duyên chưa đến, không dám cưỡng cầu! - Nè, con muốn trúng số độc đắc ít ra cũng phải mua vé số, vé số con không mua thì làm sao trúng số được? Ít ra con cũng phải đi tìm...- Mẹ tôi gõ lên đầu ta 1 cái. Ta chu môi thở dài. Được thôi, tìm thì tìm. . . Sáng sớm, cao thủ võ lâm trong giang hồ đều tụ họp đông đủ trước cổng thành, ở đó có bày 1 cuộc thi thí võ. Cuộc đấu này rất dễ thôi:" Chỉ cần mỗi người bỏ 5 ngàn lượng sẽ có cơ hội tỉ thí võ công với công chúa, chỉ cần tháo khăn che mặt trên mặt nàng xuống thì có thể làm phò mã!" Nghe thì dễ nhưng làm thì không dễ tí nào đâu... Tiểu Tinh- nha hoàn thân cận của ta cầm quạt che mặt bước ra phía trước, bọn họ chen nhau nhìn mặt mà hoàn toàn không biết nàng ta không phải công chúa. Tiểu Tinh được mẹ ta tuyển vào cung từ bé, luôn luôn cùng ta làm mấy chuyện chẳng ai dám làm. Con bé lém lỉnh phất quạt: - Nè, bỏ tiền vào rồi có bản lĩnh sẽ được làm phò mã! Ngay cả người hầu còn xinh đẹp như thế thì công chúa sẽ xinh đẹp thế nào nữa? Ahihi, tất nhiên là xinh xắn như hoa như ngọc, hoa nhường nguyệt thẹn, nhiều lúc soi gương ta còn ghen tỵ với chính bản thân mình nữa kia mà. Ta đâu dễ ra mặt, người sẽ thay ta đấu võ cùng bọn chúng chính là... thái tử sắp được lập làm hoàng thượng, tiểu đệ tốt của ta "Vương Khuynh Triều". Hôm nay, thái tử cao cao tại thượng sẽ phải nam cải nữ trang, thay ta tỉ thí. Tối hôm qua ta đã đích thân đến thư phòng của thái tử, hào sảng khí khái nói rằng: - Khuynh Triều, năm nay đệ cũng đã 16 tuổi, ta có nghe mẫu hậu nói sẽ lập thái tử phi cho đệ, là... Thái thị con gái của Thái thừa tướng... - Có ư?- Thằng nhóc ngẩng ra rồi rùng mình. Ta thấy Thái thị cũng hợp với thằng nhóc mà, tuy là nữ nhi nhưng suốt ngày rong ruổi trên lưng ngựa, da rám nắng khỏe mạnh, nói năng chẳng kiêng dè ai cả, lời nói khí khách như nam nhân. Mấy ngày trước Thái thị theo Thái thừa tướng vào cung ra mắt Khuynh Triều, con bé hẹn thái tử ra "đua ngựa, bắn cung" làm hại thái tử ngã ngựa do "nhường nữ nhân". Tuy Khuynh Triều rất thích luyện võ nhưng kiểu con gái mạnh mẽ như vậy cũng cảm thấy không hợp cho lắm... - Nếu đệ không muốn, ta có thể nói đỡ cho đệ...- Ta ngân dài giọng, chờ điều kiện được đưa ra. Thằng nhóc nhìn ta: - Tỉ muốn đệ làm gì? - Đúng là rất hiểu tỉ tỉ, không hổ ta và đệ là song sinh...- Ta vỗ tay, rồi đi đến ghé vào tai nó.- Giúp tỉ thí võ, kén phu quân! Sau khi nghe ta nói rõ luật, cách thức thực hiện thì thái tử lắc đầu nguầy nguậy: - Không! - Vậy ta sẽ bảo với phụ thân ban hôn cho đệ, khi nào đệ lập thái tử phi xong ta mới kén phò mã!- Ta dửng dưng quay lưng bỏ đi. - Ấy...- Thằng nhóc bắt đầu bị phân tâm. Ta nhanh chóng xoay người lại nở nụ cười: - Võ công ta thấp hơn đệ, chắc chắn sẽ có nhiều người hơn ta nhưng ta lại chưa muốn xuất giá, đành vậy! Đa tạ đệ đệ, sau này nghiệp lớn có thành, ta nhất định sẽ không quên ơn cứu giá của đệ...- Nói rồi ta liền bỏ chạy, không cho Khuynh Triều có thời gian phản công. Haha, ta ngồi trong rèm bật cười nhìn Khuynh Triều mặc y phục nữ nhân, trang điểm kỹ càng, che kín mặt chỉ để lộ đôi mắt đánh phấn màu hồng. Thu tiền xong, bọn người đó lên tỉ thí với công chúa mới thấy hối hận. Công chúa gì mà cơ bắp cuồn cuộn, ra đòn nào đòn nấy như đàn ông. Ôi, công chúa đã uống thuốc tăng cơ đấy! Hạ đọ ván gần hết tất cả, thu được 1 khoảng tiền, ta mới kéo Khuynh Triều về cung. Từ đằng xa, 1 bóng dáng cao lớn mặc y phục toàn màu trắng, đầu đội nón có màn che đến nửa thân đi đến: - Công chúa xin dừng bước! Người đó tỏa ra hương trà thơm ngát, tấm màn trắng che hết khuôn mặt không nhìn thấy được gì cả. Khí chất vừa thanh tao vừa phi phàm khiến ta dừng bước quan sát. Hắn làm ta tò mò, rốt cuộc, phía sau mạn che mặt ấy là gương mặt tuấn tú hay xấu xí như thế nào. Khuynh Triều chuồn đi trong âm thầm, chỉ còn lại ta và Tiểu Tinh đối mặt với tên đó. Hắn rút tờ ngân phiếu để vào cái chậu do quân lính cầm phía trước, nhẹ nhàng nhảy lên sàn tỉ võ. Ta nhìn trước nhìn sau vẫn không thấy bóng dáng Khuynh Triều đâu cả, bất an nhìn hắn ta. Tên đó cười: - Mời công chúa, xin người hãy nhẹ tay cho! Đám đông bên dưới hò reo cỗ vũ, để hắn đợi quá lâu cũng không phải phép. Mặc kệ Tiểu Tinh đang kéo tay áo ta ngăn cản, ta vẫn bước lên sàn tỉ thí. Ta võ công tuy không bằng Khuynh Triều nhưng cũng không phải dạng dễ bị thua. Hắn im lặng cầm cây quạt để trước ngực. Ta ra chiêu trước, nhắm vào cổ hắn mà tung đòn. Hắn nhẹ nhàng lách người, cây quạt vẫn để trước ngực thủ thế, không hề đánh trả. Ta tiếp tục lấn tới, ra chiêu liên tiếp nhưng không đòn nào đánh trúng. Cách hắn né đòn, cầm quạt rất giống 1 người... nhưng ta lại không nhớ rõ là ai. Hắn tiếp tục lùi đến cuối bục, ta tung chân định đá hắn ra khỏi vòng thi đấu nhưng hắn đã nhanh chân xoay chuyển tình thế, thoắt cái xuất hiện ở sau lưng ta, còn lấy cây quạt gõ lên vai ta 3 cái cho ta nhìn lại. Ta tức giận nhào đến, hắn lại giơ cây quạt lên cao: - Khoan đã! Ta dừng lại. Hắn cúi người nhìn khăn che mặt của ta: - Có con thằn lằn nằm trên khăn che mặt của nàng kìa! Cha sanh mẹ để đến giờ, Vương Tiểu Yến không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ già nua xấu xí và... thằn lằn mà thôi. Vừa nghe hắn ta nhắc đến nó, tay chân ta luống cuống nhảy lung tung. Hắn dùng đầu quạt hất chiếc màn che mặt ra, tiện tay đỡ lấy thắt lưng mảnh khảnh. Ta... thua rồi sao? Đám người bên dưới trầm trồ trước nhan sắc của công chúa, xúyt xoa tiếc rẻ vì không được may mắn như tên này. Ta bực tức đứng thẳng người lên giẫm lên chân hắn: - Ngươi may mắn thôi!- Hắn nén đau, không rút chân ra: - Công chúa, từ xưa đến giờ ta chưa từng ức hiếp nữ nhân, con thằn lằn lúc nãy... là do ta bịa ra đánh lạc hướng nàng để kết thúc, so về nội công, nàng kém ta 2 bậc, so về thân thủ, nàng càng thua ta nhiều bậc. Nếu ta đánh trả, há ra ức hiếp kẻ yếu ư? Vậy nên chỉ còn cách đó...- Hắn ta ôn tồn nói. Ta bực bội thu chân. Tiểu Tinh khua chiêng múa trống: - Đã tìm được phò mã, cảm ơn quý vị quan khách đã đến "quyên góp"! Ta bừng tỉnh, giơ tay kéo chiếc nón che mặt của hắn xuống. Làn tóc dài bay bay theo chiều gió, khuôn mặt anh tuấn vừa thân quen vừa có phần khác lạ. Ta đứng như trời trồng, đôi mắt thâm tình ấy là của Vương Minh, đôi môi mỏng đỏ như son ấy cũng là của Vương Minh. Hắn ta mỉm cười, đưa tay vuốt mấy sợi tóc loà xoà trước trán ta ra sau tai: - Muội đã hứa gả cho ta rồi mà còn đi kén phò mã ư? Xem ra, lời nói gió bay chẳng đáng tin tí nào! Hắn... hắn đúng là Vương Minh rồi. Đã lâu không gặp, huynh ấy cao lớn hơn rất nhiều, phong trần khí phách hiên ngang. Gương mặt anh tuấn càng sắc nét đẹp đẽ. Ta đứng như trời trồng, mắt ngấn lệ. Lần cuối ta gặp huynh ấy là 5 năm trước, cha ta đến nhận lại ta nhưng bỏ rơi quận chúa và huynh ấy. Sau này ta mới biết, cha ta không có lỗi, huynh ấy càng là người vô tội, chỉ có mẫu thân của huynh ấy mù quáng mà thôi. Sau đấy, Vương Minh đi tìm cha mình, mai danh ẩn tánh, ta không tài nào tìm ra tung tích của huynh ấy nữa. Ta không kiềm được, gục mặt xuống nhìn 2 đôi giày vải ta và huynh ấy đang mang. - Tiểu Yến, muội sao vậy?- Thấy ta không ngẩng đầu lên, Vương Minh lo lắng hỏi. Nước mắt ta đột nhiên chảy dài, rơi xuống sàn đấu mấy giọt. Ta xông đến tóm lấy áo huynh ấy, vừa đánh vừa mắng: - Huynh xem, ngay cả Tống Hạo huynh ta cũng đã từ chối. Hoàng thân quốc thích các quốc gia khác đến ta cũng không màng. Huynh sao có thể bỏ đi để ta mỏi mòn chờ đợi vậy chứ? - Ta xin lỗi!- Huynh ấy vuốt tóc ta. Ta vẫn còn ấm ức, nước mắt không ngừng rơi: - Huynh đã nói, năm 16 tuổi ta gả cho huynh kia mà, ta đợi huynh sắp thành bà cô già rồi! - Biết mình sắp thành bà cô già nữa sao?- Mẫu hậu từ trong cửa thành đi ra. Bà mặc hoàng bào, trang điểm lộng lẫy, bên cạnh còn có... quận chúa Liêu quốc. Ta ngạc nhiên nép người vào người Vương Minh sợ hãi. Quận chúa nhìn ta mỉm cười: - Nữ nhân thì nên trang điểm cho thật xinh đẹp, đầu tóc ít nhất cũng nên cài vài ba cây trâm! Ta từ nhỏ chỉ cài độc nhất 1 cây trâm do Vương Minh tặng. Lớn lên sống trong nhung lụa, y phục, trang sức đều không thiếu, chỉ là không thích cài lên tóc những đồ vật đắc tiền vô tri ấy. Cây trâm này đã theo ta rất lâu, trông không còn mới mẻ như lúc mới cài nữa rồi. Ta vẫn chăm chăm nhìn mẫu hậu và quận chúa xem hai người ấy sẽ làm gì. Vương Minh ôm vai ta đi đến trước hai người hành lễ. - Đa tạ mẫu hậu đã cho con cơ hội chăm sóc công chúa!- Vương Minh nở nụ cười. Ta cũng vui vẻ hơn, không ngờ mối lương duyên này là do mẹ mình se thành. - Biết vậy thì sau này phải một lòng một dạ yêu thương mình con gái của ta.- Mẹ ta nắm tay huynh ấy đặt lên tay ta rồi nhìn sang quận chúa mỉm cười. Quận chúa gật đầu: - Hai đứa sau này nhất định phải hạnh phúc đến răng long đầu bạc, không được phụ tâm phúc của hoàng hậu! Ta cũng chẳng rõ chuyện gì đã xảy ra, chỉ thấy vui vẻ vì sau 5 năm ròng rã, bọn họ đã có thể cùng nhau đối mặt. Ta rất khâm phục mẹ mình, có thể làm tất cả mọi chuyện trong âm thầm, cái gì tha thứ được thì sẽ tha thứ, ghi hận chỉ làm lòng mình nặng thêm mà thôi. 6 tháng sau, hôn lễ tổ chức linh đình. Xuất giá tòng phu, ta dù là công chúa nhưng vẫn chịu hạ mình sang Liêu quốc làm dâu. Sau mấy lần cửa cung, bước qua chậu lửa, mấy lần bái đường, ta và Vương Minh chính thức trở thành phu thê. "Trên đời này cái quái gì cũng có thể xảy ra", chuyện ta không ngờ nhất chính là Phương thúc thúc- nhạc phụ đại nhân của mình. Xem ra năm đó Liêu quận chúa cắm sừng cha ta rất đau! Tống Hạo đến chúc mừng ta, sau mấy lần cầu hôn bất thành, huynh ấy vẫn kiên trì theo đuổi nhưng tình cảm trong ta đã nguội lạnh, ta không còn cảm giác khi ở bên huynh ấy nữa rồi. Tống Hạo đã ngà ngà men say, ngay cả của phòng tân hôn cũng xông vào. Ta đứng dậy, đưa tay cầm cổ áo lo lắng. Huynh ấy cười khổ: - Tại sao lại là đệ đệ của ta chứ? Nếu muội không yêu ta, muội vẫn có thể thành thân cùng người khác, sao lại là Vương Minh? - Tại vì... muội và huynh ấy có hẹn ước. Năm 16 tuổi, muội sẽ gả cho huynh ấy!- Ta thản nhiên trả lời. Tống Hạo không phục, đi đến nắm 2 vai ta: - Chẳng phải lúc trước muội đã rất thích ta ư? - Phải. Đã có lúc ta từng rất thích huynh nhưng... giống như Vương Minh đã nói, ngay cả thích muội huynh cũng không nói được, ngay cả lựa chọn Thiên Kim hay muội huynh cũng không lựa chọn được thì huynh đã thua huynh ấy rồi. Vương Minh trước sau như một, chỉ có mình ta, khiến cho ta thật sự rung động!- Những lời cần nói đã nói hết rồi, chỉ mong "anh rể" sau này đừng mò vào phòng của "em dâu" lúc nửa đêm kẻo người đời dị nghị. Tống Hạo buông ta ra, tuy có khăn trùm đầu nhưng ta nhìn thấy được nỗi đau thương mất mát của huynh ấy. Đúng lúc, Vương Minh đi vào, đến bên cạnh ôm lấy vai ta: - Huynh được Tiểu Yến thích nhưng lại không biết trân trọng muội ấy. Ta sẽ thay huynh chăm sóc muội ấy cả đời! Nói rồi, Vương Minh giở khăn trùm đầu của ta lên, để ta có thể nhìn rõ khuôn mặt của cả 2 người. Tống Hạo gượng cười nhưng khi chớp mắt, 1 giọt lệ lại lăn dài trên má. Huynh ấy chắp tay ra sau, thở ra 1 hơi rất khẽ rồi lấy hết sức lực chúc phúc: - Hai người nhất định phải vĩnh kết đồng tâm, răng long đầu bạc! - Đa tạ huynh!- Ta cùng Vương Minh cảm tạ. Huynh ấy xoay người bước đi, tà áo xanh cô độc tiến ra khỏi cửa: - Tiểu Yến, bất cứ khi nào muội muốn trở về với ta, ta đều dang tay chào đón muội... - Đợi 1 lát!- Ta nói. Cả Vương Minh và Tống Hạo đều nhìn ta, ta lắc đầu.- Ta không cần huynh chờ đợi ta, quyết định lần này ta không hề hối hận... Vương Minh mỉm cười, còn Tống Hạo buồn bã, khựng lại gật đầu rồi đi mất. Phu thê ta ngồi lại bàn trò chuyện, Vương Minh nói trước: - Đừng gọi ta là Vương Minh nữa, ta tên là Phương Minh! - Huynh theo họ của Phương thúc thúc? - Ừm... lúc ta biết ta và muội cùng họ, ta đã suy sụp rất nhiều. Nhưng cũng may ông trời có mắt, ta không phải con của hoàng thượng Vương triều, chúng ta không phải là huynh muội.- Huynh ấy nắm lấy tay ta, nhẹ nhàng vuốt ve. Ta hỏi: - Suốt 5 năm qua, huynh đã đi đâu? - Ta ngao du sơn thủy, làm chuyện tốt giúp đỡ dân lành.- Huynh ấy vui vẻ nói. Ta bặm môi: - Vậy còn ta thì sao? Huynh không lo nghĩ đến chuyện ta sẽ thành thân à? - Mẫu hậu cho người báo tin, lệnh cho ta tức tốc đến... dự thi!- Huynh ấy bật cười thành tiếng. Ta nhăn nhó: - Chỉ tại lúc đó huynh giở trò, không thì ta sẽ không gả cho huynh đâu! - Hối hận rồi sao?- Huynh ấy liếc nhìn ta. Ta lắc đầu nguầy nguậy: - Không hối hận! Trên thế gian này, tìm được chân ái đã khó, tìm được người một lòng một dạ chung thủy với mình còn khó hơn... - Vậy nên... - Vậy nên thế nào?- Ta gãi đầu hỏi. - Phải thể hiện cái gì đó đi chứ!- Huynh ấy kê mặt lại gần ta, ngón trỏ chỉ chỉ vào má. Ta mím môi, đặt vội nụ hôn lên má huynh ấy rồi thẹn thùng xoay mặt đi nơi khác. Phương Minh bật cười rồi ôm ta vào lòng: - Đi ngủ thôi! ******* - Đêm qua thế nào, có mệt không Tiểu Yến?- Mẫu hậu và quận chúa đang ngồi uống trà hỏi ta. Ta lắc đầu: - Không mệt ạ! - Ôi sức trẻ có khác!- Hai bà xui vỗ tay nhau cười. Mẹ ta lại hỏi: - Có đau không? - Cũng không ạ!- Ta hồn nhiên uống chum trà. Quận chúa nhíu mày lại, xoay qua nói cùng mẫu hậu: - Hình như chưa phá hỏng dáng, chân vẫn còn rất khép kia mà... Mẹ ta kéo ta lại nhìn trước nhìn sau, bắt ta xoay vài vòng, mẹ ta xoa cằm hỏi: - Đêm qua hai đứa có ngủ cùng phòng không vậy? - Tất nhiên là có! Còn nắm tay nhau suốt đêm...- Ta cười e thẹn. Quận chúa nhăn mặt: - Vậy... còn làm gì khác không? - Không, hết rồi ạ!- Ta vui vẻ lắc đầu. Hai bà xui nhìn nhau tỏ vẻ không tin được. Mẫu hậu chỉ tay vào quận chúa: - Phương Minh có được... bình thường không vậy? - Dù sao thì chúng nó cũng... 16 tuổi, để ta bảo... phụ thân nó... dạy!- Quận chúa cười trừ rồi bỏ đi. Rất lâu sau đó, ta mới biết ta và huynh ấy đã bỏ lỡ đêm tân hôn như thế nào. Ta còn tưởng chỉ cần nắm tay nhau ngủ sẽ có thai nữa cơ. Mẹ ta quát: - Đẻ bằng nách hay sao mà nắm tay có thai? Ta thay đổi suy nghĩ, làm ra em bé không hề dễ dàng tí nào!
|
Chương Ngoại Truyện 2: Khuynh Triều Chọn Vợ. . . Ngoại truyện 2: Khuynh Triều chọn vợ. . . Vương Khuynh Triều năm nay đã 20 tuổi vẫn chưa động xuân tình với bất kỳ nữ nhân nào, về khoản này thì nam nhân ấy rất giống cha mình hồi trước. Linh San rất đau đầu trong việc tuyển chọn thái tử phi, tuyển bao nhiêu cũng bỏ xó, thiếp rất nhiều nhưng vẫn chưa có thê. Năm ấy định lập con gái Thái thừa tướng, em gái út của Thái Trác làm thái tử phi thì cả hai chị em đều đồng lòng bác bỏ. Tuy con bé ấy ăn nói sỗ sàng, hành động phóng túng nhưng lại là người tốt, chân chất, thẳng thắng. Nhưng Khuynh Triều không chịu thì làm gì được nhau, đâu thể để đại gia đình danh giá có công với đất nước làm thiếp được kia chứ, nên chỉ có thể "bể kèo"... Kì thì trạng nguyên vừa rồi, có một chuyện hy hữu xảy ra. Trương thị- Trương Hồng Mẫn nữ cải nam trang lên kinh ứng thí, đỗ ngay trạng nguyên. Nhưng nước nhà có quy định, nữ nhân không được tham gia vào mấy cuộc thi của nam nhi trượng phu. Nghe đồn, nhan sắc Trương thị xinh đẹp tuyệt trần, văn võ song toàn, tiếng tâm lẫy lừng khắp kinh thành. Hoàng thượng biết tin khá tức giận, nữ nhi lại dám xem nhẹ chuyện tuyển chọn nhân tài của đất nước, làm xáo trộn hết kết quả. Linh San hoàng hậu thì lại khác, nàng chỉ mỉm cười: - Tìm nữ nhi có chí khí như vậy khác gì mò kim đáy bể, ta cũng muốn diện kiến nàng ấy một lần! - Nàng muốn làm gì hả?- Vương Kim xoa xoa mi tâm hỏi. Nàng nhún vai: - Ta thấy nữ nhân này khá hợp với Khuynh Triều nhà mình, định xem dung mạo ra sao... Người chấm kỳ trạng nguyên ấy không ai khác chính là thái tử Vương Khuynh Triều cùng hoàng thượng Vương Kim. Cả hai đều đồng lòng cho Trương thị giải nhất, không ngờ... Trương Thái Bình lại là nữ nhi, có tên thật là Trương Hồng Mẫn khiến cho... những nam nhân thi chung phải bẽ mặt. Trương thị được triệu vào cung. Nữ nhân có vẻ ngoài xinh đẹp xuất chúng, vừa nhìn đã khiến người khác hồn xiêu phách lạc. Đôi mắt bồ câu to tròn ngây thơ, đôi môi anh đào đo đỏ xinh xắn, gương mặt trái xoan nhỏ nhắn rất vừa vặn. Thân hình xuân thì nở nang vừa đủ, bước đi nhẹ nhàng uyển chuyển như bay nhảy. Nữ nhân vừa xinh đẹp, vừa có não hẳn là rất khó tìm. Ấy vậy mà Khuynh Triều chỉ ngồi nép sang 1 bên, nhìn thấy Trương thị lại quay mặt đi nơi khác, sau đó cũng đứng dậy đi luôn. Mỹ nam tử này không hề xem trọng nhan sắc của mỹ nhân! Linh San vui vẻ ngắm nhìn, càng ngắm càng thấy vừa ý. Trương thị hành lễ với hoàng hậu: - Bái kiến hoàng hậu nương nương! Nghe danh người đã lâu, hôm nay tiểu nữ mới được diện kiến sự uy nghi của người. Tiểu nữ đúng là ếch ngồi đáy giếng! - Miễn lễ, không cần ngươi phải xu nịnh ta đâu, ta là người bình dân.- Linh San mỉm cười. Trương thị thoáng ngạc nhiên rồi nhanh chóng gật đầu, đứng thẳng người dậy. - Chẳng hay năm nay ngươi bao nhiêu tuổi? - Năm nay tiểu nữ 15 tuổi! - Chỉ mới 15 thôi ư?- Linh San ngạc nhiên, đúng là tài không đợi tuổi, không ngờ mỹ nhân trẻ tuổi này lại đánh bại được hàng ngàn nam nhân hơn tuổi mình.- Ngươi tài giỏi thật đấy! - Hoàng hậu quá khen!- Trương Hồng Mẫn cười thật tươi, đôi mắt bồ câu rung động. Chỉ mới 15 tuổi đã xinh đẹp như vậy, đợi đến năm 16, 17 thì còn xinh đẹp cỡ nào nữa. Linh San không vòng vo tránh lãng phí thời gian, nói vào vấn đề chính: - Ngươi đã có hứa gả cho ai chưa? - Dạ chưa ạ!- Nàng ấy lắc đầu. Vậy thì tốt quá, xứng đôi vừa lứa với Khuynh Triều! - Vậy... ta ban hôn cho ngươi và thái tử thì ngươi thấy thế nào?- Linh San cười thật tươi. Trương thị quỳ thụp xuống: - Tiểu nữ không dám mơ cao, xuất thân bần hàn, cha mẹ đều không có, không dám nhận ân huệ! - Ta biết nhưng ta thích ngươi!- Nàng đỡ Trương thị dậy, nàng ta vẫn không đồng ý, một mực van xin. Hoàng hậu nương nương đảm bảo: - Con trai ta cao 1m86, khuôn mặt rất đẹp trai, có body sáu múi lại không ham tửu sắc, hiền lành giống nhà sư, ngươi khỏi sợ bị ức hiếp, nếu bị ức hiếp cứ nói ta chủ trì công đạo!- Linh San vỗ vai Trương thị trấn an khiến nàng không nói được lời nào đành nhận lời. . . Ngày thành thân. . . - Tân nương biến mất rồi! Tân nương biến mất rồi! Trên kiệu không có người, Trương thị đã to gan bỏ trốn rồi. Vương Kim vốn đã không có cảm tình với Trương thị, nay là ngày thành thân của thái tử lại đột ngột biến mất, hết lần này đến lần khác khi quân phạm thượng, phải trừng trị thích đáng. Cũng may, Trương Hồng Mẫn không có gia đình, bà con, không thì sẽ liên lụy họ mất đầu. Linh San đã mời rất nhiều người đến dự tiệc, nay lại không có tân nương thì biết nói thế nào đây! - Phụ hoàng, mẫu hậu, con tìm được bức thư này trong thư phòng của Khuynh Triều!- Tiểu Yến khệ nệ bụng bầu đi đến, sắp sinh rồi vẫn còn ham vui, đòi về Vương quốc ăn tiệc cho bằng được. " Cha, mẹ, Khuynh Triều bất hiếu. Ta không thể chịu đựng nổi cái cảnh suốt ngày duyệt tấu chương để cha mẹ đi du sơn ngoạn thuỷ nữa rồi. Cha muốn truyền ngôi cho ta nên bắt ta phải tập làm quen với việc triều chính, nhưng ta thấy ta là người hầu không tiền công của cha thì đúng hơn. Bây giờ ta muốn có cuộc sống của riêng mình, ta sẽ xem bốn bể là nhà. Đến khi chán nản, ta sẽ tìm thái tử phi về cho hai người!" - Khuynh Triều... nó...- Linh San nhìn sắc mặt tối đen như mực của Vương Kim lắp bắp. Được lắm, không có tân nương cũng không có tân lang, xem như đây là lễ "hấp hôn" của hai ông bà già đi. Qua hôm sau, kinh thành dán cáo thị, phải bắt sống cho bằng được Trương thị cùng với... Vương Khuynh Triều tội "khi quân phạm thượng". Nam nhân mặc y phục đen từ đầu đến gót chân, đầu đội nón có màn che mặt, tiến đến gỡ cáo thị của mình bỏ đi. Chơi trò ấu trĩ! Lát sau, có một nữ nhân mặc y phục trắng từ đầu đến gót chân, đầu đội nón có màn che mặt, cũng tiến đến gỡ cáo thị của mình bỏ đi. Ta sợ bọn ngươi truy bắt thì đã không bỏ trốn rồi! Nữ nhi hiên ngang, nghĩ ta chịu khuất phục làm tì thiếp chắc? ------- Tiêu diêu tự tại, không cần suy nghĩ quá nhiều. Ngày ngày cầm chiếc cần câu rong ruổi trên khắp nẻo đường... Mùa thu dịu mát, tiết trời chuyển đẹp. Bạch y nhân ngồi trên bãi cỏ cắm câu chờ cá đớp nhưng chờ mãi vẫn không thấy động tĩnh gì, trên mặt hồ nước sóng vẫn lay động như có cá đớp bên dưới nhưng lại chẳng có gì. Nam nhân đó thu cần đứng dậy đi nơi khác, chắc nơi đây sóng nước bị động, không câu cá được rồi! Lá vàng từ nền trời xanh rơi xuống, vương lên tóc mỹ nam tử, chàng nhẹ nhàng giơ tay lên gỡ xuống, chiếc lá bị cắt làm đôi nằm vỏn vẹn trọng lòng bàn tay. Thì ra có người đến đây làm ồn cá mới không đớp câu... Đi sâu vào rừng hơn chút nữa, bóng dáng xinh đẹp múa kiếm hiện lên dần rõ. Đường kiếm nàng dứt khoát, gió từ đường kiếm cuốn mấy chiếc lá bị cắt ra xa. Bạch y nhân đứng nhìn, mỹ nhân này cớ gì phải vào đây luyện kiếm, không sợ rừng thiên nước độc à? - Là ai?- Nàng ta nhanh chóng nhận ra có người nhìn lén, liếc đôi mắt bồ câu về phía bên đây. Khuynh Triều thấy việc lén lút này không hay ho tí nào liền xoay lưng cầm cần câu bỏ đi. Mỹ nhân kia không bỏ qua, xông đến chặn đường. - Ngươi là ai còn không khai báo danh tánh, chưa nghe danh của Trương "đại nhân" ta ư?- Mỹ nhân ấy vóc dáng cao ráo, thon gọn nhưng vẫn thua chàng cả cái đầu. Bộ váy màu xanh biển nhạt xen kẽ trắng thật thướt tha tạo độ rũ, khi di chuyển cảm thấy rất nhẹ nhàng thoải mái. Tuy khuôn mặt xinh đẹp nhưng lại hiện lên sự bướng bỉnh, nước sông không phạm nước giếng cũng muốn kiếm chuyện. Đáng tiếc, xinh đẹp mà lại kiêu căng, hống hách cũng bằng không. - Cởi nón ra ta xem!- Nàng tung kiếm hất nón nhưng Khuynh Triều né được. Cả hai giao đấu. Đánh với nữ nhân đã rất hèn hạ rồi, dùng vũ khí còn hèn hạ hơn. Khuynh Triều tay không đấu cùng kiếm. Trương thị ra tay rất mạnh, đòn nào đòn nấy đều nhắm vào tĩnh mạch. Nội công, phận nữ nhân không đáng so sánh, chỉ sợ ngươi bẽ mặt. Thân thủ, nhanh nhẹn đấy nhưng chưa phải là nhanh nhẹn nhất. Khuynh Triều xoay người đá thanh kiếm bay lên cao, Trương thị mất đà suýt té ra đất. Rất may, Khuynh Triều đã giơ tay ra ôm lấy thắt lưng nàng xoay hai vòng. Gió cuốn chiếc nón bay ra khỏi đầu bạch y nhân. Trương thị mở to mắt ngắm nhìn, suốt 15 năm sống trên đời này, nàng cứ nghĩ mình là xinh đẹp nhất, không ngờ cũng có nam nhân tuấn mỹ như vậy. Đôi mày kiếm chau lại, chàng buông tay. Trương Hồng Mẫn bị ngã xuống đất đau điếng. Khuynh Triều cúi người nhặt lại chiếc nón đội lên đầu mình, không nói không rằng bỏ đi. Trương thị vẫn chưa kịp hoàn hồn, nhìn theo bóng trắng của mỹ nam tử cho đến khi khuất dạng. . . Trời đông lạnh cóng, Khuynh Triều vào kinh thành bán mấy thỏi vàng mang theo trong người để mua thêm áo ấm. Xui xẻo, lúc đi đường lại gặp phải một tên hắc y nhân, hắn ta quăng cho cái tai nải rồi bỏ chạy. Tuy đã né ra xa tránh phiền hà nhưng vẫn bị vạ lây. Mấy tên quân lính chạy đến chĩa giáo vào người Khuynh Triều, chàng chán nản thở dài: - Hắc y nhân chạy hướng này! 1 tên bộ đầu tiến lên phía trước: - Ngươi là đồng phạm có phải không? To gan, dám ăn cắp vàng bạc châu báu của tri phủ! Vàng rồi lại bạc, bạc rồi lại châu báu, giàu nhỉ! Nếu có ăn cắp, chàng sớm đã vào cung ăn cắp rồi, còn nếu muốn kiếm chát nhiều hơn nữa thì ghé vào Xuân Hoa lầu, ai lại đi ăn cắp cái chỗ bé tí teo tiền ít ỏi như vậy. - Tri phủ đã bẩm lên hoàng thượng rồi, ngươi đừng hòng thoát tội! Bẩm lên hoàng thượng? Chết rồi! Các ngươi ép người quá đáng! Đánh thì đánh, nhất định không thể rơi vào tay cha mình, ông ấy sẽ lợi dụng thái tử còn sức trẻ mà vắt kiệt! Khuynh Triều đạp vào bụng 1 tên bên cạnh rồi bỏ chạy, xui xẻo làm sao lại dính vào mấy chuyện rắc rối này. Hừm... Chạy đến ngã tư, hắc y nhân ban nãy nấp trên nóc nhà ngoắc ngoắc ngón trỏ chỉ đường cho chàng. Khuynh Triều quẹo trái, hắc y nhân vội vàng đẩy ngã mấy cây sào, xong còn đẩy ngã mấy cái chuồng gà chắn đường rồi cả hai kéo nhau chạy vào rừng. Thoát rồi! Hắc y nhân tháo khăn che mặt. Khuynh Triều nhìn thấy dung mạo xinh đẹp ấy thì thở dài xoay đầu đi, sao lúc nào cũng là cô ta vậy? - Ây, đợi đã!- Trương thị chạy lên trước mặt chàng. Khuynh Triều không trả lời, đưa mắt phượng nhìn vào khuôn mặt hồng hào nhỏ nhắn. Trương thị cười: - Ta là nữ nhi, còn đang bị triều đình truy nã, tung hoành giang hồ một mình không được an toàn cho lắm. Hay ta và ngươi cùng nhau đi đi! Khuynh Triều không đáp, xoay người đi theo hướng ngược lại. Trương thị vẫn không chịu buông tha chạy theo: - Ngươi không bị sắc đẹp ta mê hoặc à? - Thứ nhất, ta đẹp hơn cô. Thứ hai, nữ nhi là chúa lôi thôi, toàn phá hỏng chuyện tốt. Thứ ba, đừng tốn công vô ích, bây giờ cô có khoả thân trước mặt ta, ta cũng không rung động!- Giọng của Khuynh Triều lạnh tanh. Trương thị hất mặt: - Ta không tin! - Tùy cô!- Nói rồi Khuynh Triều đi mất. . . Vài hôm sau... - Cứu với, cứu với! Khuynh Triều đang ngồi câu cá ven hồ, chàng nằm vắt chéo chân, lấy nón che mặt ngủ. Tiếng của Trương thị cầu cứu khiến chàng bừng tỉnh ngồi dậy. Nàng ta quần áo xộc xệch, tay còn ôm cả chiếc áo khoác rách rưới chạy đến, nắm lấy cánh tay Khuynh Triều khóc lóc: - Cứu ta với, ta gặp phải bọn hái hoa tặc, bọn chúng đông quá ta đánh không lại! Khuynh Triều liếc mắt nhìn mấy tên mặt mày bặm trợn cầm đao kiếm đã đuổi đến nơi, khoanh tay trước ngực thở dài: - Cô gạt ai vậy? Nói rồi chàng rút kiếm đánh, chỉ mới ra ba chiêu đã hạ đọ ván bọn chúng, chả có gì đặc sắc! Chàng đi đến quăng cho Trương thị cái áo choàng bằng lông thú: - Trời đông lạnh lắm! Nàng ta tươi tắn nở nụ cười khoác vào: - Đa tạ! Ta đã nói rồi, nữ nhi một thân một mình tiếu ngạo giang hồ rất nguy hiểm! - Cô có thể đánh thêm 10 tên tầm thường cỡ bọn chúng, tại sao lại không đánh mà bỏ chạy? Cô thuê để qua mặt tôi à?- Khuynh Triều bực bội chống nạnh. Bị phát hiện rồi! Trương thị lè lưỡi: - Ta muốn cùng ngươi khuynh tẩn giang hồ! - Ta đã nói là ta không đồng ý! - Cái gì của ta ngươi cũng nhìn thấy rồi, còn không động lòng à?- Trương thị đưa tay vuốt vai mình dưới lớp áo choàng. - Bọn người kia cũng thấy rồi, sao cô không bắt đền bọn họ?- Khuynh Triều thu gom cần câu cá. Trương thị vội vàng ôm lấy chân chàng cứng ngắc, gỡ ra cũng không được: - Ta sẽ đeo bám theo ngươi suốt cuộc đời này, xem ngươi còn từ chối được không! Khuynh Triều:!!! Đó là cách thái tử phi bắt đầu đeo bám theo thái tử cả một đời. . . Rất lâu sau đó, khi cả hai đã ngoài ba mươi, cùng nhau rồi trên chiếc thuyền câu cá, Trương thị hỏi: - Sao lúc đấy chàng không xua đuổi ta nữa? - Duyên đến, ta không tài nào xua đuổi được nữa, chỉ thấy mỹ nhân xinh đẹp trước mắt khá thú vị. Chắc đến bây giờ nàng cũng chưa biết, nàng đã từ chối thành thân với ta một lần! - Có ư? - Thôi quên đi, hôm nào chúng ta vào cung thăm mẫu hậu và hoàng thượng. Ta chán cảnh tiêu diêu đây đó rồi, đã đến lúc ta gánh vác giang sơn này... Trương thị ngạc nhiên mở to mắt, không ngờ, cái chức thái tử phi vẫn thuộc về tay mình. Từ đầu đã thấy nghi ngờ nhưng vẫn không ngờ ra được... Đến lúc đăng cơ, hoàng thượng vẫn chỉ có mỗi một mình Trương thị là hoàng hậu. Cả hai sinh được rất nhiều con. . .
|
Chương Ngoại Truyện 3: Gặp Lại Sở Lâm Vũ. . . Ngoại truyện 3: Gặp lại Sở Lâm Vũ. . . Sau khi Tiểu Yến thành thân được một ngày, đã lâu lắm từ khi về lại Vương triều nàng không ghé thăm Liêu quốc, nên quyết định đi tham quan kinh thành, tiện thể lên Quan Âm tự cầu phúc. Tiểu Yến và Tiểu Tinh cùng nhau dạo phố, vui vẻ mua mấy món trang sức nho nhỏ. Người Liêu quốc và Vương quốc ăn mặc không khác nhau là mấy, trâm cài, trang sức đều có điểm giống nhau. Tiểu Tinh kéo Tiểu Yến lại chỗ đang tụ tập đông người. Thì ra là có người mải võ mưu sinh. Tiểu Yến quan sát người đó. Dáng người cao lớn, gương mặt anh tuấn xuất thần, sao lại phải mải võ trong khi mình hoàn toàn có thể làm việc khác kiếm được nhiều tiền hơn. Ví dụ như... à mà thôi! Người đó lia mắt nhìn về phía Tiểu Yến rồi nhanh chóng dời đến mọi người xung quanh để giao lưu. Tiểu Yến khoanh tay trước ngực, xem tên đó có thể làm trò gì. Nàng không tin có người tuấn mỹ, tài giỏi cái thế giống sư phụ của nàng. Người mải võ ấy mỉm cười nhàn nhạt: - Xin hỏi, có ai dám cầm quả táo này đặt lên đầu để ta bắn tên vào không hả? Mọi người lùi lại mấy bước khiến Tiểu Yến đứng tại chỗ lại sâu hơn dãy người bên ngoài. Nàng mỉm cười: - Ta! Nói rồi, nàng đi đến rương gỗ cầm trái táo tung lên tung xuống trên bàn tay. Tiểu Tinh hoảng hốt xông vào kéo tay Tiểu Yến: - Công chúa, không được đâu, nguy hiểm lắm! - Ta có võ mà, ngươi lo gì?- Với lại, nàng cảm thấy có niềm tin với người mải võ đẹp trai này, quả táo còn khá to, nàng có thể bắn trúng cả trái nhãn cơ! Nói rồi Tiểu Yến lùi ra xa 100m, đặt quả táo lên đầu, dang hai tay chờ đợi. Người mải võ giương cung... Tiểu Yến mỉm cười, nụ cười thật đậm ở khoé môi. *Vụt* cung tên ghim ngay vào giữa quả táo, nhanh đến thót tim, người đứng xem bên ngoài còn hốt hoảng, duy chỉ có Tiểu Yến vẫn bình thản lấy quả táo xuống, dùng tay giật cung tên ra: - Ừm... cũng tốt đó! Mọi người vỗ tay hoan hô, không biết là dành cho người mải võ hay cô nương xinh đẹp dũng cảm. Người mải võ khẽ nhếch môi, cầm 1 cái chậu đồng xin tiền thưởng của những người đứng xem. Tiểu Tinh nhanh nhẹn rút ra 10 đồng đặt vào chậu đồng rồi chạy đến kéo Tiểu Yến: - Đi ăn gà tiềm không, nô tì biết chỗ này nổi tiếng lắm! - Được thôi! Cả hai khoác tay nhau bỏ đi. Người mải võ đưa mắt nhìn theo, khoé môi cong lên thành nụ cười. . . - Nô tì đã hẹn với phò mã rồi, lát nữa người sẽ đến Quan Âm tự cầu phúc cùng công chúa.- Tiểu Tinh cùng Tiểu Yến đi lên cầu thang của Lộc Ký, nơi này có món gà tiềm rất nổi tiếng. - Phò mã đang làm gì vậy?- Tiểu Yến nhăn mặt hỏi. Rõ ràng mới thành thân hôm qua, hôm nay từ sớm đã không thấy đâu cả. - Chắc tuyển phi thêm rồi.- Tiểu Tinh lè lưỡi trêu chọc liền bị Tiểu Yến lấy 1 chiếc đũa gõ lên đầu. - Nói quở, lỡ thiệt rồi sao? Tiểu Tinh chu môi xoa xoa đầu, gục cổ lại: - Thì cái đó là do phò mã thay lòng! - Em...- Tiểu Yến trợn mắt lên. Tiểu Tinh cười thảo mai: - Nhưng không có chuyện đó đâu, công chúa xinh đẹp như tiên nữ, lại là thanh mai trúc mã từ bé của phò mã, thành thân cũng đã thành thân rồi, người còn sợ phò mã tơ tưởng đến người khác ư? Nghe Tiểu Tinh nói vậy, Tiểu Yến mới gật đầu hài lòng, tạm an tâm. . . Gà được bưng lên, tiểu nhị mở nắp nồi, hương thơm toả ra ngào ngạt. Người mải võ ban nãy cũng đi lên lầu, ngồi bàn đối diện của hai người. Hữu duyên hay cố ý? Tiểu Yến nhàn nhạt uống chum trà, nhìn người mải võ an tĩnh đặt thanh kiếm xuống, kề bên ghế ngồi. 2 sợi tóc dài phía trước mặt của người mải võ bay bay, gương mặt lạnh lùng, phong trần nhưng đẹp đẽ lạ thường. So sánh với cha nàng, chắc cả hai bằng tuổi, khí chất rất giống. So sánh với sư phụ, chắc cả hai đều đẹp ngang nhau, ở sư phụ cho thấy sự ấm áp thanh tao thì cha nàng và người này lại cùng cho ra cảm giác lạnh lùng và tự do. Người mải võ ngẩng đầu lên nhìn Tiểu Yến, nở nụ cười: - Thật khéo quá! - Còn không phải ngươi đi theo ta?- Nàng không tin là có sự trùng hợp ngẫu nhiên như vậy. Tuy người mải võ đó rất anh tuấn, nhưng hắn xem ra cũng đáng tuổi cha nàng, đừng làm trâu già gặm cỏ non chứ! Tiểu Tinh kéo tay nàng, nói nhỏ qua lỗ tai: - Công chúa búi tóc kiểu người đã thành thân rồi, còn sợ người ta theo đuổi à? - Em im lặng đi!- Tiểu Yến bị sỉ nhục, giận quá gắt qua cổ họng. Chưa nghe câu đập chậu cướp hoa sao? Mẫu hậu năm đó đã có 2 con vẫn làm cho sư phụ nguyện lập làm hậu, tuy nhiên đã bị từ chối do cha nàng quá xuất chúng, chiếm được trái tim mỹ nhân còn gì! - Tùy cô nương suy nghĩ, rượu thịt hôm nay cứ để ta chiêu đãi...- Người mải võ ấy vẫn giữ nụ cười như có như không trên khuôn mặt. Tiểu Yến lắc đầu: - Cứ để ta đãi cho. Ngươi là người có tài, có nên đầu quân cho triều đình không? Ta sẽ đề bạc.- Nàng tùy hứng nói. Người đó nâng chum rượu lên uống cạn 1 hơi rồi nhẹ nhàng đặt xuống: - Ta sẽ được làm chức gì? - Bộ đầu rồi từ từ dùng sức lực leo lên!- Tiểu Yến nhướn mày. - Nhỏ bé vậy ư? Tất cả chức danh đều không xứng đáng với ta!- Người đó lại rót rượu vào ly uống tiếp. Tiểu Yến ngưng đùa giỡn, nàng cảm thấy người này có gì đó rất đáng nghi ngờ. Nàng không tin hắn ta chỉ là tên mải võ bình thường. Tên đó rút ra nén bạc đặt lên bàn đứng dậy: - Ta có chuyện không ở đây hàn thuyên với cô nương được, ta đi trước đây! Nói rồi người đó cầm kiếm đi luôn. Tiểu Yến khó hiểu gãi gãi đầu, Tiểu Tinh nói: - Hắn ta nói tất cả chức danh trong triều đều không xứng với hắn, hắn muốn làm hoàng đế chắc! - Bậy bạ! Ăn đi!- Tiểu Tinh mở miệng toàn nói chuyện đâm lao thôi. Tiểu Yến nhét cái đùi gà vào miệng Tiểu Tinh rồi gọi tiểu nhị mang ra thêm bình trà khác. Cả hai từ từ tản bộ, giữa đường thì gặp Phương Minh, Tiểu Yến vẫy tay: - Vương Minh huynh! ẤY!- Nói rồi lại tự vả vào miệng mình.- Tướng công! - Buổi sáng ta phải lên triều với cậu, bảo nàng chờ một chút cũng không được.- Phương Minh trách móc. Tiểu Tinh lè lưỡi: - Công chúa tưởng cô gia tuyển thêm phi! - Bậy bạ!- Phương Minh gắt, Tiểu Tinh trốn ra sau lưng Tiểu Yến cười ha hả. Cả ba đi đến Quan Âm tự, Tiểu Tinh cầm giỏ nhan thơm, miệng tíu tít: - Công chúa và phò mã phải cầu cho được 1 đứa con trai. Sau này còn làm việc lớn! - Con gái không được à? Xinh đẹp như ta, thông minh như ta, võ công cao cường như ta!- Tiểu Yến hất mặt tự tin. Tiểu Tinh bĩu môi lắc đầu: - Thì cuối cùng cũng gả sang Liêu quốc thôi! Phương Minh che miệng cười, Tiểu Yến túm áo Tiểu Tinh cù con bé: - Dạo này miệng lưỡi của em rất lợi hại, có phải muốn chồng rồi không? Ta phải tiễn em đi càng sớm càng tốt! - Không, nô tì chỉ muốn hầu hạ cho công chúa thôi!- Tiểu Tinh cầm tay Tiểu Yến rồi nhào đến ôm nàng cứng ngắc. Tiểu Yến hừ 1 cái: - Sau này gặp được ý trung quân thì đừng cầu xin ta gả em đi nhé, đến lúc đó ta sẽ giữ em lại hầu hạ mình, đi đâu cũng không được! - Ác quá, ác quá!- Tiểu Tinh chắp tay trước ngực như vị sư mục rồi cười ha hả. - Lên đến Quan Âm tự rồi thì nghiêm túc một chút đi chứ Tiểu Tinh!- Phương Minh thở dài. Tiểu Yến ôm lấy cánh tay của Phương Minh lắc lắc: - Chúng ta nên cầu gì nhỉ? - Tùy nàng thôi.- Phương Minh nhún vai. - Ta sẽ cầu cho chúng ta vĩnh kết đồng tâm, mãi mãi hạnh phúc, nhỉ?- Tiểu Yến cười tươi rói. Phương Minh gật đầu: - Dù sau này nàng có bảo ta rời xa nàng thì ta cũng không rời xa nàng nửa bước! - Ôi chao, tân phu thê ai cũng đều sến súa như vậy ư? "Vĩnh kết đồng tâm, ta không rời xa nàng"!- Tiểu Tinh vượt lên phía trước, vừa xách giỏ tre vừa nhái giọng của công chúa và cô gia. Con sen này không phải dạng vừa đâu, mà là dạng chành bành luôn! Tiểu Yến và Phương Minh đành nhìn nhau cười trừ, ấy vậy mà vắng con bé nàng lại buồn. Có lần Tiểu Tinh về quê thăm cha mẹ, nàng buồn chán gần chết, chỉ mong con ranh ấy về cung nói chuyện xàm xàm cho đỡ chán! Quan Âm tự nằm ẩn sau một rừng trúc. Ở đây trang nghiêm, yên tĩnh. Hương khói linh thiêng, mờ mờ ảo ảo ẩn trong sương của núi rừng. Băng qua rừng trúc, 1 dòng nước lượn quanh chân tự, có bắt mấy hòn đá để người đi cúng phật bước qua. Tiểu Tinh dẫn đầu, còn Tiểu Yến và Phương Minh chầm chậm đi ở phía sau, vừa đi vừa ngắm cảnh. Chỗ này đúng là nơi của Phật cư ngụ, linh thiêng, hùng vĩ lạ thường. Kiến trúc của Liêu quốc thời này phát triển nhất vẫn là xay am, miếu, tự và đúc tượng Phật do Liêu Kinh Bảo khá thành tâm, tin tưởng vào việc tốt của đạo giáo dạy bảo. Tiểu Yến bước vào gian chính của miếu, bắt đầu quỳ lạy, khẩn cầu. Phương Minh ở bên cạnh cũng quỳ xuống nhưng chậm hơn một chút, chàng thấy ở đây không ổn. Bình thường, Quan Âm tự có rất nhiều người đến thắp hương, sao hôm nay lại vắng vẻ đến độ chỉ có ba người? Còn nữa, nhan khói cũng lạ hơn mọi khi, nhan không hề có mùi thơm. Tiểu Tinh đặt bó nhan lên bàn Phật rồi ngáp dài 1 cái: - Rõ ràng tối qua em ngủ rất sớm, sao giờ lại buồn ngủ đến vậy chứ? Nói rồi, Tiểu Yến cũng mệt mỏi nhìn Tiểu Tinh, nàng cũng thấy mình rất buồn ngủ. Tiểu Tinh gục xuống sàn. Phương Minh hốt hoảng chạy lại đỡ Tiểu Yến đứng dậy: - Đừng ngửi khói, là thuốc mê! - Ta biết... nhưng ngửi đủ rồi mới biết!- Tiểu Yến cũng thiếp đi trong vòng tay của Phương Minh. Chàng ra sức lay gọi Tiểu Yến nhưng nàng vẫn không tỉnh dậy... *Bốp* Có người đánh lén sau lưng, Phương Minh ngất đi... Lúc tỉnh lại, chàng không thấy nương tử và Tiểu Tinh đâu cả, còn mình thì bị nhốt trong một căn phòng đầy mùi vị của sắc dục, cả người sôi sục vô cùng khó chịu. Tiểu Yến lúc sau đẩy cửa bước vào, nàng mặc y phục khá mát mẻ, nàng mặc mỗi chiếc áo yếm và chiếc váy mỏng dù thời tiết bên ngoài không nóng chút nào. Tiểu Yến mỉm cười, chầm chậm tiến đến bên cạnh Phương Minh ngồi xuống: - Chàng tỉnh rồi ư? - Ừm... sao nàng lại ăn mặc khó coi như thế?- Nói xong chàng xoay người dùng chăn bọc nàng lại, Tiểu Yến không chịu vùng ra, ám muội nói: - Chúng ta đã là phu thê rồi, chàng còn sợ cái gì nữa? - Sao không giống nàng tí nào! Tiểu Yến, đêm động phòng bảo nàng hôn lên má ta, nàng còn ngại ngùng cả buổi trời kia mà...- Phương Minh thấy cả người nóng rực, lời nói cũng không giữ được bình tĩnh. Tiểu Yến nhướn mày: - Ta vẫn là ta kia mà! Chàng không thấy ở đây... rất thích hợp để... chúng ta có một đứa con ư? Nói rồi Tiểu Yến không khách khí đưa tay ra sau cởi dây áo yếm ở cổ. Phương Minh vội ngăn lại: - Không được! - Tại sao vậy?- Tiểu Yến áp sát người vào người chàng, chiếc áo yếm rơi trượt xuống eo. Phương Minh mê muội quên trời đất vẫn kiên quyết lắc đầu: - Chúng ta đang ở Quan Âm tự, không nên làm chuyện phỉ báng uy nghiêm như thế! - Ở đây là Xuân Hoa lầu...- Tiểu Yến thở khẽ vào tai Phương Minh. Phương Minh nhắm mắt lại để bàn tay Tiểu Yến tung hoành khắp người mình... - Á!- Tiểu Yến hét lên. Phương Minh mở to mắt, đẩy cả người nàng ra ngoài, giận dữ quát: - Ngươi là ai? Ngươi không phải Tiểu Yến! - Phương Minh... là ta... ta là Tiểu Yến!- Người đó quỳ xuống sàn hoảng sợ. Phương Minh hừ lạnh: - Cút ra ngoài trước khi ta giết cô! Nữ nhân kia uất hận liếc nhìn chàng rồi cúi xuống nhặt chiếc áo yếm, ôm ngực rời khỏi phòng, không quên để lại lời khen ngợi: - Trúng mê hồn hương vẫn còn tỉnh táo như vậy, đúng là tài giỏi. Nhưng có điều, rượu mời không uống lại uống rượu phạt, ta xem ngươi tiếp theo sẽ làm thế nào! Phương Minh khó chịu đấm bôm bốp lên giường, mẹ kiếp, chàng trúng xuân dược hay sao mà cả người ngứa ngáy thế này... - Tướng công!- Hắc y nhân trói chặt Tiểu Yến dẫn vào phòng, nàng khóc đến nỗi cả khuôn mặt nhỏ nhắn đều là nước mắt. Phương Minh đau lòng nhìn nàng: - Có chuyện gì vậy hả? - Con gái ta thích ngươi, ngươi lại đi cưới nữ nhân này, ta có hai lựa chọn cho ngươi quyết định, một là nhìn cô ta uống rượu độc rồi cưới con gái ta, hai là ngươi phải uống rượu độc! - Không được, quận chúa và Phương thúc thúc chỉ có mình chàng là con trai, rượu đó cứ để ta uống!- Tiểu Yến lắc đầu. Đẹp trai cũng là cái tội, có vợ thôi cũng không yên! Phương Minh khó chịu nói: - Con gái ông là ai ta còn chưa biết, có phải nhận lầm người rồi không? - Ta không cần biết, ngươi có 5 khắc để suy nghĩ chuyện này. Mang rượu độc lên!- Tên hắc y nhân đó dửng dưng để tay ra sau lưng, một nữ nhân bê bình rượu cùng chum rượu đến. Phương Minh liếc nhìn chum rượu lại nhìn về Tiểu Yến, nàng đang chống cự quyết liệt, không cho chàng uống rượu. Phương Minh thở dài: - Không cần suy nghĩ, ta sẽ uống! Ngươi phải thả Tiểu Yến ra... - Quân tử nhất ngôn!- Tên hắc y nhân đó bình thản nhún vai. Phương Minh khó nhọc cầm bình rượu, tiếng rượu tí tách rơi vô tình. Tiểu Yến khóc hết nước mắt: - Ngươi điên rồi, phu thê ta có làm chuyện gì đắc tội với ngươi đâu chứ! Phương Minh nâng chum rượu lên miệng, mỉm cười nhìn Tiểu Yến: - Không ngờ duyên phận của chúng ta lại ngắn ngủi đến vậy! - Ta không cho chàng chết, nếu chàng chết ta sẽ không chôn cất chàng tử tế!- Tiểu Yến lắc đầu nguầy nguậy. Phương Minh nhìn nàng, ánh mắt vẫn thâm tình như thế, ngửa cổ uống cạn chum rượu. Tên hắc y nhân cười một tràng sảng khoái. Tiểu Yến thấy cả cơ thể mình xụi lơ, ngã quỵ... Một mảng trời đen tối hiện ra trước mắt... ******* - Công chúa... công chúa...- Tiểu Tinh vỗ mặt Tiểu Yến. Nàng cựa người tỉnh dậy rồi bật thẳng người như cái máy, nước mắt trào ra, nắm áo Tiểu Tinh vô cùng kích động: - Phương Minh đâu rồi? Chàng ấy còn sống hay đã chết... Tiểu Tinh chưa kịp trả lời Tiểu Yến đã bật khóc lớn: - Chàng ấy rất cứng đầu, biết vậy ta đã không gả cho chàng ấy, giờ thì đã ta là góa phụ, hay rồi! - Thật ra thì... công chúa à... người thân phận cao quý như vậy, có tái giá cũng chẳng ai dám xem thường đâu!- Lời nói của Tiểu Tinh cứ như châm dầu vào lửa khiến nói bốc cháy phừng phừng, Tiểu Yến khóc lớn hơn nữa, giọng nói cũng lạc đi: - Ta muốn gặp mẫu hậu, ta muốn người đi tìm cha con tên hắc y nhân đó giết không tha... - Công chúa bình tĩnh đã... đọc cái này trước đi!- Tiểu Tinh lấy khăn lau nước mắt cho Tiểu Yến, đưa một bức thư. Tiểu Yến cầm lấy, liếc mắt đọc. . . "Tiểu Yến lớn lên rất xinh đẹp, rất giống mẹ con. Ta ngao du tứ hải, không chăm sóc con được. Nay hay tin con thành thân, ta cũng chẳng có món quà nào quý giá, xin tặng con một phép thử lòng. Phương Minh rất yêu thương con, đối xử với con rất tốt. Ta không sợ con gái mình bị ức hiếp nữa rồi!" Tiểu Yến khó hiểu nghiêng đầu, lồng ngực vẫn phập phồng vì mấy tiếng nấc nghẹn ngào. Đúng lúc, Phương Minh và Linh San bước vào. . . Tiểu Yến cắn chặt môi, nước mắt tuôn ra xối xả: - Mẹ đùa với con à? Vui quá nhỉ? - Con điên à? Ai rãnh?- Linh San đi đến vỗ lên đầu nàng. Phương Minh nở nụ cười lộ cả hàm răng đều tăm tắp: - Người ra phép thử này có vẻ là cố nhân của ta và nàng! - Lời văn rất giống người ấy là cha ta. Bộ cha ta bị rãnh rỗi à?- Tiểu Yến tự hỏi. Linh San thở dài kể rõ đầu đuôi ngọn ngành về chuyện Sở Lâm Vũ nhận lầm Tiểu Yến là Khuynh Triều, còn lầm cả chuyện nàng là con của hắn. Nhưng sau này gặp phải cũng cần tránh xa một chút, hắn tính khí thất thường, không biết sẽ làm ra chuyện gì đâu. - Lần sau ra khỏi cung nhớ dẫn theo tùy tùng. Cái mạng của hai đứa không đủ để thoát nạn 2 lần đâu!- Linh San căn dặn đôi phu thê trẻ rồi rời khỏi đó. Tiểu Tinh đuổi theo sau: - Hoàng hậu, ta và người đi dạo! Trong phòng còn lại Tiểu Yến và Phương Minh. Phương Minh đi đến ôm nương tử của mình vào lòng: - Lần này ta phải cảm ơn người đó rồi! - Có gì phải cảm ơn, vui lắm sao?- Làm hại người ta khóc muốn lòi con mắt! - Giờ thì nàng đã biết chân tình của ta chưa?- Phương Minh mỉm cười. Tiểu Yến bĩu môi rồi tươi tỉnh hỏi: - À, mà lúc trúng mê hồn hương, sao chàng lại biết nàng ấy không phải là ta? - Chẳng phải nàng tắm nước hoa hồng sao? Còn cô gái kia là mùi bách hợp rất nồng. Với lại... ta cũng chẳng biết sẽ làm gì với cô ta lúc đó! Còn rượu độc là giả, chỉ là thuốc mê thôi!- Phương Minh thật tình khai báo, mặc dù đã 16 tuổi nhưng chàng vẫn không biết làm gì với nữ nhân sất! - Ừm... cùng lắm thì cũng chỉ ôm cô ta thôi, ta không ghen!- Tiểu Yến vùi đầu vào lòng tướng công.- Nếu huynh hôn cô ta, cô ta có thai thì sao nhỉ? Phương Minh im lặng... cũng chưa biết chắc hôn nhau có mang thai hay không, vẫn phân vân lắm! ********* Sau 1 tháng tham gia khoá học "sản xuất trẻ em" thì tân đôi phu thê bắt đầu thực hành. Đàn trai có dạy thế này. Theo lời quận chúa:" Đó là kết tinh của tình yêu, là giây phút thiêng liêng lãng mạn!" Theo lời ngự y:" Đó là vấn đề sinh lý và phát tiết thông thường!" Đàn gái lại dạy thế kia. Theo lời hoàng hậu nương nương:" Làm nữ nhi không được yếu đuối, phải chiếm thế thượng phong, nhất định phải "đè đầu cưỡi cổ" nam nhân bên dưới!" Còn bệ hạ khá dửng dưng:" Ta sắp bị mẹ con cho tuyệt dục rồi, không nhớ nổi lần cuối cùng "hẹn hò" là khi nào!" Cả hai tắm rửa sạch sẽ, cẩn thận khoá chốt cửa. Tiểu Yến lo lắng, lấy tay vò nát chiếc áo ngủ mỏng tang của Tiểu Tinh chuẩn bị, nàng trấn an phu quân: - Lần đầu của chàng ta sẽ nhẹ tay, đừng lo, không sao đâu! Phương Minh:!!! - Chúng ta bắt đầu đi!- Tiểu Yến nhắm mắt lên tiếng. Vẻ mặt thận trọng của nàng khiến Phương Minh không kiềm được ngồi thừ ra nhìn, mấy tiếng cười bị nén lại trong cổ họng. Tiểu Yến he hé 1 bên mắt ra nhìn lên nhìn xuống rồi nhìn Phương Minh, hít một hơi thật sâu nhắm mắt lại. Chàng im lặng, chỉ biết ngồi chờ nương tử diễn trò tiếp theo. Tiểu Yến đợi một lúc lâu, không thấy động tĩnh thì à lên 1 tiếng: - Ta ở trên, chàng ở dưới. Nhỉ? Phương Minh nhướn mày nén cười nằm xuống, Tiểu Yến nhanh chóng ngồi lên trên người chàng, đôi bàn tay nhỏ bé mò lung tung khắp nơi vẫn không biết nên làm gì. Phương Minh lại khá nhột, khá ngứa ngáy nằm nhìn Tiểu Yến đang rất chăm chú tập trung chuyên môn. Nàng cởi được áo ngủ của người bên dưới rồi thì gãi gãi đầu: - Làm gì nữa nhỉ? - Nàng biết không?- Phương Minh hỏi lại. - Mẹ ta không có nói!- Tiểu Yến lắc đầu, vẻ mặt ngây thơ hết cỡ, chưa biết mình sắp bị ăn thịt. Phương Minh ra dáng quân tử, lật người tình thế, đặt Tiểu Yến xuống giường: - Để ta dạy nàng! Hì hục 1 lúc, Tiểu Yến phẫn uất hét lên: - Mẫu hậu, con bị tướng công "đè đầu cưỡi cổ"! Phương Minh:!!!
|
chèn ơi tui ghiền rùi nha hay qtqđ un,đọc mà có nhiều cảm xúc ghê,vui buồn cảm động..mình thích tướng công của nữ chính hơn nhưng hoàng thượng cũng rất handsome..like like thích thích quá đi
|
@DaNhuocLinh : thì ra là bạn nga bản mê trai đẹp handsome đồ )
Hoàng thượng đâu đuổi bà DaNhuocLinh vô lãnh cung :P
truyện này mang tinh chất giải trí đầy đủ vui buồn tuy có đôi chỗ lỗi về chính tả từ ngữ hy vọng tác giả sẽ có nhiều truyện hay hơn
|