Phượng Mị
|
|
Q.1 - Chương 5: Gặp Lại Kinh thành, nơi dưới chân thiên tử, đô thị phồn hoa, Lúc này trên đường hai bóng dáng thu hút mọi ánh nhìn mọi người, hai nữ tử một trước một sau. Một thân hắc y lãnh ngạo, tà khí mặt mày tuấn tú phi phương đích thị Phong, một trong tứ đại hộ pháp của Huyết sát minh cung, đi trước là một gã thiếu nữ chừng 16 tuổi, mắt phượng mày ngài yêu diễm xinh đẹp dơ tay nhấc chân là tràn ngập ngạo khí cùng anh khí, bễ nghễ bao trùm cả thiên hạ, nàng chẳng ai khác đích thị Huyết sát minh cung cung chủ, tả thừa tướng Diễm Nguyệt quốc Đường Vũ Mị phong tư trác tuyệt nhanh chóng thu hút mọi ánh nhìn “Chao ôi! Ngươi làm cái gì đây, là tàn hoa bại liễu mà còn ra vẻ thanh cao sao”, một giọng nói réo rắt vang lên Dân cư lúc này đang tập trung vây quanh xem một cảnh tượng, một lão phụ nữ trung niên béo ú, mặt mày nhợt nhạt réo rắt sĩ vả một thiếu niên trước mặt. Thiếu niên chừng 18 tuổi, tóc tai bù xù, quần áo tả tơi lộ cả da thịt từng vết ứ máu dần lộ ra,cho thấy này hắn thật ra bị ngược đãi rất thảm a, nhưng dù vậy vẫn ko thể che dấu hết vẽ diễm lệ của thiếu niên đó, đặc biệt đôi phượng mâu xinh đẹp màu tím kia càng câu hồn nhân tâm, nhưng mà trong đó chỉ có sự trống rỗng cùng tuyệt vọng, bất an lẫn sợ hãi……. “Này nam nhân thật xinh đẹp a”, một phụ nữ đứng gần đó nói “Thích thì ngươi mua đi a”, nữ tử gần bên chỉa vào “Này, ngươi ko biết hắn là từ Mãn Nguyệt lầu ra sao, tàn hoa bại lễu ngươi ko sợ hả”, nữ tử giọng trào phúng…. Người quanh đó, kẻ chỉa vào, người tỏ vẻ khinh miệng, kẻ cho đáng thương, mỗi người một sắc thái “Người mau đem hắn vào, tắm rữa đi tiếp khách…”….mụ phụ nữ tiếp tục hét lên, hai gã trung niên phụ nữ cao lớn lại gần chỗ gã thiếu niên nọ chuẩn bị lôi hắn đi. “Đừng……đừng đụng….vào ta”, gã thiếu niên vẻ mặt sợ hãi lung tung tránh né, bộ dáng quật cường như tiểu thú bị thương,hảo đáng thương đâu “Chủ thượng………”….Phong hoảng sợ nhìn về phía Mị, bộ dáng hàn khí bắn khắp nơi, âm lãnh con ngươi nhìn về đám đông, Phong biết rõ chủ tử đang tức giận đâu, hảo đáng sợ a. Nhưng vì sao chủ tử tức giận, Phong tò mò nhìn về phía thiếu niên nọ “Màu tím con ngươi…………..lẽ nào…”…Phong hoảng hốt đợi cho đến khi nàng lấy lại bình tĩnh thì Mị đã giải quyết xong đám đông. Trên đường, mọi người hoảng sợ nhìn về phía hỏa y thiếu nữ nọ, thủ đoạn tàn nhẫn, chỉ thấy ba mụ phụ nữ nọ sải dài trên mặt đất, máu trong khóe miệng ồ ạc, trông chật vật chịu ko nỗi, mâu quang khủng hoảng nhìn về xinh đẹp gã thiếu nữ nọ, những kẻ nghị luận gần đó chết lặng ko ai dám thở mạnh chỉ lăng lăng đứng nhìn Hỏa y xinh đẹp cô nương đến gần gã thiếu niên nọ, đôi mắt dần trở nên ôn nhu, động tác thập phần mềm nhẹ, khác hẳn với bộ dáng đáng sợ vừa rồi, ôm gã thiếu niên vào lòng “Phượng, ta cuối cùng tìm được ngươi……”…Mị cười khẽ, khuynh thành tiếu dung bỗng chốc làm người ta đui mù đâu. Thiếu niên cũng ko phản khán, con ngươi dần an tĩnh về dưới,ngất xỉu, nằm xụi lơ trong lòng gã thiếu nữ nọ. Một đoàn vệ binh ồ ạc chạy ra, bao quanh đám đông. Một thủ lĩnh bước ra tiến gần về phía mị, mậu quang từ sắc bén bỗng trở nên kính sợ sùng bái nhìn về hỏa y nhân trước mặt “Tham kiến tướng gia”, tất cả đám vệ binh ồ ạc quỳ xuống sùng bái nhìn Mị. Dân cư lúc này mới biết hỏa y nhân nọ đích thị trong truyền thuyết quyền khuynh triều đình Đường tả thừa tướng mà tất cả bọn họ kính sợ đâu, cho nên tất cả đồng loạt quỳ theo, còn ba gã phụ nữ nọ tràn đầy sợ hãi, chết rồi bọn họ lại đắc tội với ác ma tướng gia a, chỉ có đường chết a……. Mị ko nói, âm lãnh co ngươi quét về phía đám lính nọ, nhất thời nhiệt độ giảm xuống vài phần a. Mị kế tiếp động tác làm ọi người ngạc nhiên, ác ma nổi tiếng tướng gia thập phần mềm nhẹ ôn nhu động tác ôm lấy thiếu niên ngất xỉu kia vào lòng, tựa như một thứ trân bảo quý hiếm đứng dậy bước đi “Chủ thượng,…” Phong khẽ nhìn Mị, Mị ko nói nhưng hiểu trong đôi con ngươi băng lãnh kia muốn làm gì, đó là sự ăn ý của chủ tớ các nàng, Phong cười nhẹ, lãnh khốc trên khuôn mặt theo đó nhu xuống, xem ra chủ tử tìm rồi được người đâu “Ngươi đem ba người bọn họ đến đại lao, ta có chuyện cần thẩm vấn,” Phong khôi phục vẻ lãnh tĩnh nhìn về phía gã đội trưởng vệ quân nọ “Là………”.gã trung niên nữ tử cung kính, nói giỡn nàng càng ko dám đắc tội người tướng gia a “Còn nữa, chuyên này tiết lộ ra ngoài, tất cả đều sát”, Phong lạnh lùng con ngươi quét về phía đám dân dị nghị lúc nãy. Tất cả đều im thin thít, ko dám rục rịch a Mị đem phượng về phủ, tất cả mọi người trong phủ ai nấy đều ngạc nhiên đâu, tướng gia kính yêu của bọn họ xưa nay ko gần nam sắc a, thật hảo kinh thiên động địa đâu, xem ra sắp có chuyện để bàn tán rồi đây “Thế nào?” Mị nói, hỏa y rực diễm xoay lưng về phía Phong, ánh sáng nhè nhẹ hắt vào mang theo đào hoa nhàn nhạt hương thơm càng thêm vẻ nhu hòa động lòng người, cổ ngạo khí hồn nhiên thiên thành tỏa ra càng tôn lên vẻ trời sinh lệ chất a “Là chủ thượng, bọn họ khai…..Trầm công tử là………”….phong có vẻ ngập ngừng, ôi chao! Đây là cái chi tội a, ai bảo chủ tử nhà nàng càng thêm đông lạnh ko khí đâu, hắc xem ra chủ tử thực coi trọng vị kia công tử nha “Nói,” Mị giọng điệu ko kiên nhẫn “Là bọn họ nói mua từ bọn buôn người cách đây 2 tháng, lúc đó trầm công tử thương thế ko tốt, đều dưỡng 1 tháng sau đó ép …..ép công tử tiếp khách nhưng công tử thà chết ko chịu cho nên thường xuyên bị ngược đãi…”…Phong cắn răng nói, mồ hôi càng ngày càng nhiều a, ui Vũ ơi là Vũ ngươi thật nhẫn tâm để lại ta đối mặt này ác ma chủ tử, tuy nàng ko làm gì nhưng bộ băng băng sơn vạn năm kia đủ để đông chết người a!!!! ‘Phanh…………’…Phong vừa dứt lời, toàn bộ bàn ghế theo chưởng lực mà nát bấy, hảo đáng sợ nội lực đâu, Phong càng ngày càng lạnh Mị ko nói chỉ nhếch môi cười lạnh, kia khuynh thành tiếu dung càng làm cho người ta rét thấu xương nha. “Chủ thượng, vị kia công tử tỉnh…”…lôi nói, giọng điệu có chút khó hiểu, vị kia công tử chắc chắn là chủ nhân nhà các nàng tìm kiếm nhiều năm, kia dung nhan quả thật trương tuyệt thế nhưng cũng chỉ có vậy thôi có thể làm cho chủ tử động tâm sao, chủ tử phải nói là tuyệt thế vô song, tài khuynh hoàn vũ nàng thật khó có thể xem nam nhân nào hội xứng với chủ tử đây “Nhưng công tử bộ dáng hoảng loạn dường như rất sợ nữ nhân”, Lôi bổ sung nói “Ta xem”, Mị trầm mặc xoay người bước nhanh đến chỗ Phượng, con ngươi hiện lên chút ít nhu hòa hiếm thấy cùng một cổ lo lắng quan tâm “Ta nói dường như chủ thượng thật sự để ý này vị công tử nga”, Phong nhìn bóng lưng Mị khuất đi vỗ vai Lôi nói “Là a, có lẽ vậy” Lôi khẽ cười, nếu vị công tử kia có thể khiến chủ tử như vậy ôn hòa hơn thì tốt a, chỉ cần chủ tử thích các nàng luôn tán thành “Điện cùng vũ ra sao”, Lôi nghi hoặc hỏi Phong “A , hai người bọn họ ra ngoài làm việc rồi, có lẽ mai quay về”, Phong lơ đễnh nói, chán ngẫm nhìn về phía phòng, “Ta có việc nha, việc trong này ngươi thay ta tốt lắm”, Phong âm hiểm cười phi đi để lại Lôi với đống hỗn độn tào lao Lôi: “……………………….”
|
Q.1 - Chương 6 “Đừng động vào ta….đừng………”..Trầm Phượng hoảng sợ bộ dáng hoảng hốt nhìn những vị nữ tử trước mặt, thân thể co rúm ngồi ở mép giường, mâu quang hoảng loạn bất an,thon dài tay ngọc siết chặt một vật nhỏ gì đó trong tay “Công tử…ngươi..đừng sợ..chúng ta”…một vài nữ tỳ hoảng hốt. Này các nàng cũng ko làm gì hắn nha! “Các ngươi đi ra”, âm lãnh giọng nói vang lên, Mị nhíu mày nhìn cảnh tượng hỗn độn trên “Là chủ thượng,” các nữ tỳ cúi người rời khỏi, bộ dáng thập phần cung kính ko chút khác lạ Mị nhẹ nhàng đi đến bên Trầm Phượng, thập phần ôn nhu hoàn toàn khác với bộ dáng cao cao tại thượng lúc nãy, mày ngài khẽ nhíu, này tiểu nam nhân 10 năm ko gặp hắn như vậy thê thảm đâu. Mị đem hắn về, thương thế trầm trọng, trên người vết thương kinh khủng, sức lực suy yếu , bộ dáng thật khiến nàng đau lòng sao. Hắn hôn mê gần 2 ngày a. Này kẻ nào làm hắn như vậy nàng nhất định cho hắn trả giá đại giới “Ngoan, ko sao tốt lắm có ta ko ai có thể thương tổn ngươi”, Mị mềm nhẹ ôn nhu trấn an Phượng, động tác thập phần thương tiếc kéo hắn vào lòng. Phượng cũng ko như thế chống đối, hắn hôn mê 2 ngày này là âm thanh này như thế ôn nhu đưa hắn từ địa ngục sâu trong vực dậy. này âm thanh vừa xa lạ mà quen thuộc,mà hoài ôm này hơi ấm làm cho hắn có chút an tâm lại có chút luyến tiếc, hắn vì sao lại như vậy, nữ tử này cho hắn cảm giác vừa quen vừa lạ, bất chợt một bóng dáng xinh đẹp chợt lóe lên trong óc hắn rồi biến mất, nhanh đến nỗi ko thể thao túng “Phượng nhớ ta sao,” Mị thanh âm mị hoặc thì thầm bên tai hắn bất giác Trầm Phượng toàn bộ mặt như thiêu nóng Nàng…hắn…sao nàng biết tên hắn đâu! Phượng có chút nghi hoặc “Ân ko nhớ”, mị trêu chọc khẽ cắn nhẹ vành tai hắn làm cho Phượng bỗng chốc trái tim đều muốn nhảy ra ngoài, Trầm Phượng có chút bất an cùng hoảng loạn muốn vung khỏi cái ấm áp hoài ôm đó nhưng lại thật sâu luyến tiếc, này mùi hương nhàn nhạt từ cơ thể nữ tử hắn lại như thế cảm thấy thật quen thuộc đâu Thấy phượng rục rịch mị càng thêm siết chặt hắn bên người, xinh đẹp khuôn mặt càng chôn sâu vào trong hõm vai của hắn “Ngươi……ngươi,…”…, Phượng hoảng sợ chân tay càng thêm vô thố, những hình ảnh sâu trong quá khứ hiện về làm cho hắn thật sợ hãi, cả người ko ức chế được run cả lên. Cảm thấy hắn có điểm sợ, Mị trầm mặc này nam nhân như thế sợ nàng sao, Mị buồn bực âm lãnh trên gương mặt càng thêm đi lên “Đừng nhúc nhích! Để cho ta ôm một chút, một chút là tốt rồi…”.Phượng nha! 10 năm không gặp, ngươi ko nhận ra ta làm cho ta tâm tính thiện lương đau nha, này ngươi chỉ cần liếc mắt một cái là ta đã nhận ra! Này dù 10 năm gặp lại nhưng cảm giác còn như nguyên sơ lúc ban đầu. này lãnh tình tâm, mỗi lần nhìn thấy ngươi lại loạn nhịp! ngươi a!! rốt cuộc hạ gì bùa chú mà khiến cho ta yêu luyến hơn 10 niên đâu Lời nữ tử ôn nhu nỉ non, nhẹ nhàng …..làm cho hắn xao động, này nhân như thế nào quen thuộc, này phân ôn nhu, này là bá đạo…..này xinh đẹp băng dung…kia ấm ám, duy nhất cho hắn, chỉ dành cho hắn….. Mị….Mị….môi anh đào nhẹ nhàng nỉ non, là ngươi, là ngươi thật sao! Phải chăng là ngươi này cô gái khiến hắn vừa yêu vừa hận Này duy nhất ngoài thân nhân cho hắn ấm áp, vô tư ôn nhu đối đãi hắn, nói hắn “ đơi ta 16 tuổi ta thú ngươi”, rồi biến mất vô tung vô ảnh, 10 năm hắn vừa yêu vừa hận cái này nhân, đã ăn ko biết bao nhiêu khổ, chịu ko biết bao nhiêu dày vò, bị ko biết bao nhiêu lần vũ nhục chết đi sống lại hắn vẫn kiên cường sống qua vì hết thảy chờ 1 lời hứa, hắn cứ kiên trì chỉ để 1 lần nữa có thể thấy hắn nhưng mà bây giờ hắn xứng sao……….Phượng mâu thuẫn phức tạp tâm tình nhìn Mị, ủy khuất cùng nghẹn ngào, là cho tâm hắn rối loạn cả lên ko biết phản ứng sao cả Lệ nhẹ nhàng trên mặt rơi, này một giọt hai giọt….này hắn nhớ đã bao lâu hắn chưa từng khóc qua! Này 10 năm trước,…..cũng chỉ có nàng mới khiến cho hắn vô thố, khiến cho hắn an tâm mà bại lộ mặt yếu của mình, an tâm mà khóc…..này lệ vừa ngọt ngào vừa cay đắng….chua xót..vui mừng gặp lại rồi ko biết ra sao đối mặt đối phương, này lời hứa bé thơ ngày xưa….tất cả làm cho hắn loạn, loạn hết thảy “Ngoan! Ko sao rồi!! khóc hết mọi việc là tốt rồi….”xin lỗi thực xin lỗi, lâu như vậy mới tìm được ngươi, Phượng,..của ta Phượng nha, ta rốt cuộc thấy rồi ngươi, lần này đây, chẳng chia li nữa rồi. cho nên an tâm khóc đi thôi! Khóc rồi sẽ ko có chuyện gì nữa! của ta phượng nhất định phải mỉm cười mà sống, cho nên mọi việc có ta là tốt rồi!!!!!!!! Mềm nhẹ hơn lên hắn lệ, mắt , mũi, môi…như chuồn chuồn lướt nhẹ, như an ủi, nỉ non, nhẹ nhàng nhưng tràn đầy ái tình….khiến cho hắn an tâm,…..dường như khóc lâu lắm, như trút rồi gánh nặng……hơn 10 niên lần đầu tiên hắn như thế thoải mái như thế an tâm, tốt rồi!! ….an tường trong lòng nàng ngủ……như vậy đi! Một chút, một lát là được…. Mị có chút dở khóc dở cười này nhân, nhìn hắn ngủ trong lòng nàng như con mèo nhỏ mễ…thật khả ái nha…..khẽ đặt xuống vầng trán hắn một nụ hôn, của ta đích Phượng……Phượng, ngô yêu!! Mị, nghe nói ngươi nhặt được cái mĩ nam tử đâu, Âu Dương Sắc Vi hớn hở nói “Hắn là chủ nhân của Đào Phượng hiên”, Mị nhẹ hớp một ít trà lạnh nhạt đáp “a….., là hắn, ngươi tìm được rồi.” Sắc Vi càng thêm hưng phấn, này nàng thật tò mò ko biết nam nhân này như thế nào lại nắm được cái này cao ngạo muội muội tâm đâu. “ân……….”.mị khẽ cười,phượng mâu trở nên ôn nhu. xinh đẹp dung nhan càng thêm xuất chúng “Ô…..ô……Mị ngươi thấy sắc quên thân a”, Âu Dương bất mãn này băng sơn muội muội vì nam nhân như thế xinh đẹp cười làm cho nàng có chút ghen tị a Mị đen mặt nhìn ủy khuất Âu Dương Sắc Vi như một cún nhỏ bị chủ nhân bỏ rơi, này hắn là hoàng đế sao, có sai lầm hay ko lúc trước tuyển thượng hắn a Ngươi đừng ngoạn, nhị quốc sứ giả 2 ngày nữa đến, tốt nhất lo cho tốt a, Mị lắc đầu nhìn sắc vi “Ân……….yên tâm ta chuẩn bị tốt lắm”, thu lại thái độ Sắc Vi lại trở lại phong phạm cao cao tại thượng minh quân trong lòng quần chúng a( Biến sắc mặt nhanh quá a!) “Còn nữa mấy ngày nay ta sẽ ko vào cung”, Mị bồi thêm vào “Ân, tốt lắm ngươi cứ lo cho của ngươi mĩ nam a”, ta đi tìm Tĩnh hảo hảo cho hắn an ủi, Âu Dương tiếp tục diễn trò, nháy mắt một chút nghịch ngợm Mị chính là ko nói chỉ mỉm cười nhìn bộ dáng của Sắc Vi, dù sao nàng cũng chưa đến 20 a, tâm tánh còn có chút trẻ con, nàng biết nàng chỉ như thế đối mình nên tâm cũng như thế ấm áp đi lên “Bệ hạ, nam hậu…..nam hậu ngất xỉu”, một gã sai vặt chạy vào hoảng hốt bẩm báo “Sao?” Âu dương sắc vi khôi phục vẽ lãnh tĩnh nhưng thật sâu trong đôi mắt là lo lắng cùng khẩn trương “Biệt lo lắng, có ta ko ai có thể tổn hại ngươi cùng những người ngươi yêu”, Mị nắm tay kiên định nhìn Sắc Vi “Ân,”…. sắc vi cảm động nhìn nàng, tuy nàng lớn hơn nàng nhưng luôn luôn được nàng sủng nịnh bao che, tốt lắm này cảm giác cho nên dù là bệ hạ nàng vẫn thật thích này làm nũng nàng nhận thức 10 năm muội muội nha! *************************************** “Sao rồi, tĩnh ko có việc gì đi?” Âu Dương Sắc Vi lo lắng nhìn Mị, nhìn dung nhan âu yếm nhân hôn mê nàng thật sâu rồi bất an, hắn cùng Mị là nàng thân chí yêu a Mị trầm mặc ko nói, khẽ nhíu mày bộ dáng lâm vào trầm tư càng làm cho âu dương lo lắng “Các ngươi hết thẩy ra ngoài, ko lệnh của ta ko ai được phép bước vào”, Sắc Vi lạnh lùng ra lệnh “Là………”tất cả ra khỏi chỉ còn 3 người, mị, vi cùng tĩnh “Tĩnh, ngươi tỉnh, có biết ta bao nhiêu lo lắng ân?” Âu Dương Sắc Vi mừng rỡ nhìn lãnh tĩnh mở mắt “Ân, ta ko sao, vi để cho ngươi lo lắng……”..Lãnh Tĩnh ôn nhu cười nhìn Âu dương Sắc Vi “Hắn trúng độc”, Mị nhẹ nhàng phun ra ba chữ nhưng lại đem hai người còn lại cấp dọa đến “Trúng độc, Tĩnh vì cái gì trúng độc”, Âu dương Sắc Vi có chút hoảng loạn “Vi, đừng lo, ta ko sao”. Lãnh Tĩnh cảm động nhìn mình thê chủ, nói đế vương gia vô tình nhưng nàng đối với hắn tốt lắm, tuy có rất nhiều nam nhân nhưng nàng chưa hề chạm qua chỉ yêu đối hắn, thường xuyên đưa hắn du ngoạn, cho nên hắn buông hết thảy tự do chính là theo nàng a “Hai ngươi sắp có cục cưng, ta cũng sắp lằm cô cô a”, mị khóe miệng cười “di….”.hai người kinh ngạc tiếp theo đó là kinh hỉ, bộ dáng vui mừng nhìn mị “ta….ta sắp làm mẫu hoàng a”, Âu Dương Sắc Vi vui sướng nhìn về phía Lãnh Tĩnh , Lãnh Tĩnh bộ dạng cũng thập phần vui vẻ, xinh đẹp ôn hòa dung nhan càng thêm chút mỹ lệ “nhưng mà Tĩnh chẳng phải trúng độc”, Sắc Vi lại lo lắng nhìn Mị “hắn trúng độc gần 1 tháng trồi, hòa hoa tán, độc ngấm dần dần trong vòng 3 tháng vô thanh vô tức chết ko để lại dấu vết”, Mị bình thản nói “chết tiệt là ai dám ra tay”, Âu dương Sắc Vi phẫn nộ, khí phách ngạo giả khác hẳn bộ dáng trẻ con lúc nãy Mị lấy trong người ra một viên thuốc màu đen đưa cho Lãnh tĩnh, Lãnh tĩnh đón lấy nuốt vào ko một tia nghi hoặc, hắn biết nàng tuyệt đối hại ko hại hắn mà hành động này của hắn làm cho Mị có chút ấm áp, này nhân quả nhiên hảo “đây là hắc thạch bảo, chỉ cần đeo cái này vào bách độc xâm nhập, tặng ngươi lễ vật”, Mị ôn nhu nói này………Tĩnh vui vẻ nhận, cảm tình giữa 3 người ko nói cũng chỉ có thể cảm nhận a “cảm ơn ngươi, Mị……”.Lãnh Tĩnh ôn hòa cười như mộc thủy xuân phong, mị hoặc nhân tâm “chắc chắc bọn nam nhân ko an phận dở trò,” Âu Dương bực tức nói “tốt lắm đừng lo lắng, ta hứa với ngươi nhanh thôi sẽ khiến cho ngươi trở thành đầu tiên đế vương độc sủng một người, hậu cung duy nhất một người”, Mị ôn nhu vỗ vai Sắc Vi kiên định nói “ân, ta tin!!!!”…. Âu dương sắc vi vui vẻ, nàng biết chỉ cần nàng hứa ko việc gì là ko được, Lãnh Tĩnh mâu quang cảm động nhìn hình ảnh trước mặt, đế vương gia có như vậy trong sáng tình cảm thật tốt “đúng rồi Mị, dường như bên Tiêu Ngạn bắt đầu rục rịch”, Sắc Vi nói “ân, ta biết, cái này ta đợi đã lâu a”, mị khóe miệng cười lạnh làm cho căn phòng có chút xuống nhiệt nga
|
Q.1 - Chương 7: Trả Thù Tướng phủ Xa xa một thân bạch y lay động hòa trong mảnh đào hoa, nhẹ nhàng phất phơ vài mảnh đào lả lướt trên y phục hắn. Xinh đẹp ngũ quan, mi mục thanh tú, làn da bạch ngọc ko tì vết trong trẻo thanh đạm, dơ tay nhấc chân là cổ hồn nhiên thiên thành bộ dáng, đặc biệt đẹp đẽ câu hồn nhiếp phách màu tím con ngươi còn toát lên vẻ phong tình mị hoặc, hắn đích thị Trầm Phượng, như thanh nhã bạch liên ngàn năm nhẹ nhàng mà ôn hòa bất giác làm cho Mị có chút ngẩn ngơ “Như vậy gió, ngươi lại như vậy phong phanh ăn mặc”, Mị vẻ ko hờn giận nhìn Phượng, cởi ngoại bào khoác vào cho hắn, phù hắn bên cạnh nhuyễn tháp. Phượng ở tướng gia cũng hơn 1 tuần, thương thế bắt đầu đánh vẫy chính là thân thể suy nhược quá mức , hắn hàn khí rất nặng cho nên luôn thực sợ lạnh đâu Phượng có chút đỏ mặt nhìn mị, khóe miệng quyến rũ một nụ cười hạnh phúc, lâu rồi hắn ko có cảm giác ấm áp như vậy a, càng ngày hắn càng tham luyến này hoài ôm, nếu mất hắn làm sao bây giờ…làm sao, nghỉ đến đây phượng tâm bắt đầu co rút đi lên, một cổ bất an lan tràn “Nghĩ gì đâu?” Nhận thấy bất an của hắn Mị buồn bực, này như thế nào 10 năm hắn trải qua cái gì luôn như vậy mẫn cảm, luôn bất an cùng hoảng sợ. Lôi lâu như vậy chưa về, nàng nhất định phải đem này đám người bằm thây vạn đoạn “Ko có……”…Phượng ôn nhu cười, mặt dựa sát vào ngực nàng, tham luyến của nàng ấm áp, tay gắt gao giữ lấy như sợ mất đi “Tốt lắm, ta đưa ngươi dùng chút thiện, ngươi thật gầy đâu”, Mị ôn nhu phù hắn ko ngường nỉ non bên tai , ấm áp này nóng rực hơi thở thổi vào tai hắn làm cho phượng mặt càng thêm đỏ ******************************************** “Sao vậy, thức ăn ko được sao”, Mị vấn “Ko…ko có……”…Phượng lắc đầu tiếp tục vùi mặt vào chén cơm, này hắn thật xấu hổ đã chết, nàng thế nhưng đem hắn đặt vào lòng ngồi ăn, tuy rằng hắn cảm thấy thực ngọt chính ;là có chút xấu hổ a Mị liếc mắt nhìn đám hạ nhân, tất cả bọn họ đều nhất loạt chạy bán sống bán chết, này ác ma tướng gia như muốn đông cứng bọn họ a, nhưng mấy ngày nay quan sát tướng gia thật sâu này thích công tử cho nên bọn ho đối với Trầm Phượng cung kính đi lên, chính là Trầm Phượng ôn nhu với mọi người cho nên cũng được lòng hạ nhân, cho nên ai nấy thật mong vị này xinh đẹp ôn nhu công tử có thể thổi một ít băng sơn tướng gia kính yêu của bọn họ a Không khí bàn cơm thập phần có vẻ ko được tự nhiên a, nói chung là có chút ái muội, ai biểu Trầm Phượng như thế đáng yêu đâu cho nên Mị dạo này thật muốn chọc hắn, nhìn bộ mặt đỏ bừng kia nàng cảm thấy khoái hoạt a, cho nên hễ một chút là Mị thường có những mập mờ động tác bất lương “Ngon sao?” Mị gắp một miếng nhỏ thịt bò đưa vào miệng hắn, này duy nhất nhân được đương triều tả thừa tướng uy qua, ngay cả nữ hoàng bệ hạ cũng ko có hưởng qua này phúc trạch a “Ân………”….Phượng nhấm nháp gật đầu “Phải ko, ta thấy ngươi so với nó còn thập phần ngon đâu”, Mị mờ ám nói nhỏ bên tai Phượng làm cho hắn đỏ càng thêm đỏ mặt a Uh…….mị cúi đầu khẽ liếm môi phượng, một chút…..một chút càng thêm sâu, càng thêm bá đạo nhưng cũng thật ôn nhu làm cho hắn có chút ngừng thở nhưng cũng ngây ngốc phối hợp, hai người triền miên đi lên……….. “Ân………..thế nào, muốn hay ko tiếp tục, mị thanh âm có chút khàn khàn đầy mị hoặc nỉ non bên tai hắn”. Lúc này Phượng đang trong cơn ý loạn tình mê chính là kiểm càng đỏ ánh mắt có chút mê ly, nhưng thân hình có chút khẽ rung động, tay có chút gắt gao siết chặt “Đừng……”….Phượng vô thố khẽ kêu thanh âm mang theo nỗi bất an nhìn Mị, con ngươi xinh đẹp pha chút mê mang hoảng loạn. Mị chính là ko nói chỉ mỉm cười nhìn hắn khẩn trương bộ dáng, nhẹ nhàng ôn nhu tiếp tục vì hắn bón thức ăn Nhìn mị ko nói, Phượng tưởng hắn tức giận, mâu quang mang theo chút lo lắng “Ta…..ta….mị…”..Phượng lắp bắp nói, tay nắm chặt vạc áo Mị “Biệt lo lắng, ăn cơm tốt lắm, ngươi phải béo lên một tí mới tốt,” Mị ôn nhu nói, làm tâm hắn thả lỏng ko ít ***************************************88 “Nói……”…Mị âm thanh thiếu kiên nhẫn nhìn Lôi “Là chủ chượng”, lôi bình tĩnh nói, thanh âm trầm thấp kiên định, phải nói rằng tứ đại hộ pháp huyết sát minh cung tuấn tú đa tài, người thương ko ít chẳng qua là bên cạnh Mị cho nên ánh hào quang bị che lấp a “Trầm phượng, con của Trầm Phương Du cùng Mạc Nhan, thủ phủ một phương. Vì Trầm Phương Du cùng mạc nhan có việc cho nên gửi hắn một thời gian ở nhà Mạc thượng thư chính là tỷ tỷ của Mạc Nhan, bác của Trầm Phượng. Năm 10 tuổi trầm phượng được cha mẹ đón đi, chính là đi qua Hắc long sơn bị thổ phỉ đánh cướp, toàn bộ bị giết, Trầm Phượng bị thổ phỉ bắt về hang ổ. Năm hắn 14 tuổi ko biết vì sao lại thoát được, được một đôi vợ chồng già thu dưỡng , hai năm sau hắn đột nhiên mất tích sau đó ko rõ tung tích chính là cách đây 4 tháng bị bắt bán đến mãn nguyệt lầu…………”…..Lôi dừng lại tiếp tục quan sát Mị chờ nàng ra lệnh Mị ko nói gì, âm trầm , phượng mâu xinh đẹp híp lại, ánh mắt hiện lên mãnh liệt sát khí, làm cho bỗng chốc 4 người Lôi, Phong, Điện, Vũ cũng cảm thấy có chút áp bách a “Thổ phỉ đó là ai?” Mị tịnh quang vi hiểm nhìn về phía Lôi “Là Ngõa Long trại, hoành hành ngang dọc, theo thuộc hạ đều tra, có khoảng hơn 300 nhân, bọn chúng hành tung khá bí ẩn, câu kết quan lại cho nên nhiều năm vẫn ko bị bắt”, Điện xen vào bẩm báo “Là a” Mị khẽ cười, môi đỏ mọng nhếch lên, rõ ràng xinh đẹp lại làm cho người ta tê dại óc buốt đâu “Bắt toàn bộ bọn chuột nhắt đó, đem về quy án, toàn bộ ngũ mã phanh thây cùng lăn trì…….”.giao cho ngươi Lôi, Mị nheo mắt nhìn về phía Lôi “Là..chủ thượng”, Lôi nhận mệnh “Điều tra toàn bộ quan lại cấu kết với bọn chúng, cách chức, trảm, gia sản sung quốc khố”, giao cho ngươi Phong. Mị tiếp tục phân phó “Là,” Phong vui vẻ, ha hả ra ngoài làm việc còn có thể ngoạn đâu “Đem Mãn nguyệt lầu thu vào tay, những kẻ ra tay với Phượng toàn bộ cắt đứt gân tay gân chân,” Mị nhếch nhác nói………giao cho ngươi Điện “Là chủ nhân”……….. “Bọn buôn người giao cho ngươi Vũ” “Là…”…Vũ nhận mệnh “Trong vòng 7 ngày ta muốn thấy kết quả”, mị híp mi nói, mâu quang phát sáng “Thuộc hạ tuyệt ko nhục sứ mệnh”, 4 người cúi đầu nhận mệnh đi ra ngoài. Đáng thương bọn này đụng phải chủ tử nhà các nàng a, a xem ra Trầm công tử đúng là chủ thượng xem trọng thật rồi cũng chính là nàng điểm yếu a, cho nên sau này nhất định phải hảo hảo bảo vệ tốt Trầm công tử đâu Bảy ngày hôm sau toàn bộ kinh thành chấn động, à ko cả nước chấn động này tin tức Ngõa Long sơn trại hơn 12 năm hoành hành ngang ngược gây ko biết bao nhiêu dân chúng phẫn nộ, toàn bộ bị bắt đem lăn trì ngũ mã phanh thây, cảnh tượng ghê tởm làm ọi người cảm thấy ghê sợ. Hơn 10 quan viên lớn nhỏ cấu kết toàn bộ bị trảm, thi chất đầy đồng, y trong một ngày thi thể phơi đầy làm cho dân chúng thật sâu rồi kính yêu vị này thanh thiên tái thế thừa tướng vì dân trừ hại chính là thủ đoạn tàn nhẫn càng làm cho bọn họ khiếp sợ, cho nên này ác ma tướng gia danh truyền càng ngày càng lan xa Mãn nguyệt lầu, đệ nhị danh kĩ thứ 2 kinh thành bị thâu mua, nhiều kẻ bị chặt đứt gân tay cùng chân, tống chợ phố, một đám người bí hiểm bị sát hại ghê tởm, đích thị bọn thường xuyên bắt nam nhân nhà lành…………..cho nên dân chúng càng thêm đồn đãi vị ác ma thừa tướng động tình giận giữ vì hồng nhan cho nên ra tay sát hại, vì thế danh truyền ác ma tướng gia là tình si cho nên nam nhân, công tử khuê phòng càng thêm ngưỡng mộ ao ước gã cho thừa tướng đại nhân a Ko đâu bằng tin tức truyền miệng dân chúng cho nên nhân vật tướng gia càng thêm bùng cháy nhất thời , đương kim tả thừa tướng nữ hùng cứu mỹ nam, động tâm loan truyền phấp phới, trở thành đề tài nóng hổi của dân chúng
|
Q.1 - Chương 8: Tổn Thương Ngươi, Sát Không Tha “Điện hạ, vị này thừa tướng thật như dân chúng lời đồn sao”, một gã thanh tú thiếu niên hướng về hoàng y nam tử ánh mắt tràn ngập chờ mong hỏi “Trúc nhi, ngươi như vậy tò mò sao”, uyển chuyển mềm nhẹ giọng nói, hoàng y nam tử cả người toát ra một cổ cao quý khí chất, thật là xinh đẹp dung nhan, kia dung nhan tuyệt mỹ câu hồn nhân tâm a “Chính là thanh nhi thật tò mò vị này thừa tướng na, nghe nói nàng 10 tuổi giúp nữ hoàng đăng cơ vi đế, đưa chính sách, bình ổn nội loạn, phát triển thương mại làm cho Diễm Nguyệt quốc 3 năm phát triển thành 1 trong tam đại cường quốc đâu. Hơn nữa cũng là chủ nhân trong truyền thuyết La tinh vân kị đó sao”, gã sai vặt càng nói càng hưng phấn “Là a”, gã nam tử ko nói gì chỉ cúi đầu thưởng thức trà, cử chỉ thập phần tao nhã “Đúng vậy nha, Trúc nhi còn nghe nói nàng còn tuyệt mĩ dung nhan, lại chưa kết hôn cho nên điện hạ ngài cùng nàng nhất định một đôi trời sinh nga”, thanh nhi ra vẻ kiên định “Ta nghe nói nàng có rồi nam nhân a, gã xinh đẹp nam tử ôn nhu nói, mâu quang mỉm cười nhìn về Trúc nhi”, hắn thật ra cũng thật tò mò này vị thừa tướng tuyệt thế vô song này nhưng hắn cũng thật ko tin trên đời có nữ tử chung tình sao, bọn họ đều chẳng phải đặt quyền lợi lên tất cả sao, gã thiếu niên mâu quang có chút ảm đạm, lần này mẫu thân bảo hắn đi sứ mục đích là cầu thân, gã cho tả thừa tướng, vì mẫu thân bảo nàng là một nhân vật lợi hại a, nếu nàng thật sự muốn trở thành bá chủ đại lục cũng ko phải khó cho nên muốn hắn bắt tâm nàng. Chính là sinh nhà đế vương gia, càng cao càng tịch mịch, hắn chỉ mong có một cuộc sống bình thường, có một nữ tử thật lòng yêu hắn là được, nhưng dường như …………..hắn lắc đầu cười khổ, có thể sao! ”Hừ, hắn chỉ là kẻ thấp hèn a, sao bằng ngài điện hạ cao quí chứ, với lại nữ nhân hai ba phu là chuyện bình thường chính là ngài chỉ cần làm chính, còn sợ gì tên kia a”,Trúc nhi vui vẻ nói “Thanh nhi, đừng như vậy vô lễ” gã nam nhân nhíu màu trách cứ, hắn biết Trúc nhi là vì hắn, nhưng mà hắn biết tình cảm của vị này tướng gia đối với kia nam tử tuyệt ko đơn giản, nếu ko vậy thì sao lạnh lùng tướng gia ko gần nam phong lại như vậy xúc động vì lam nhan đâu “Là………”…Trúc nhi chu môi đáp,chủ nhân nhà hắn thực thiện lương người gặp người thích hơn nữa xinh đẹp dung nhan ko tin vị tả thừa tướng đó ko động tâm, Trúc nhi âm thầm kiên định Ngự thư phòng “Ko nghĩ đến Mị lại như vậy chung tình a”, Lãnh Tĩnh điềm đạm cười đối với Âu Dương Sắc Vi thuyết “Ân………….thật ra Mị rất có tình thôi, tuy băng sơn bộ dáng ngàn năm nhưng mà làm vậy chung quy cũng là vì bảo hộ nàng cùng nàng quan tâm nhân đâu”, Sắc Vi cười cười, tay ko ngừng nhu nhu bụng lãnh tĩnh “Vi, ngươi ko làm việc sao” , lại như vậy rảnh ngày nào cũng cùng hắn a, tuy là hắn rất vui nhưng mà hắn ko mong người đời gọi họa thủy nha, Lãnh Tĩnh nhìn vi nghiêm túc nói “Hắc hắc, tấu chương ta kêu Phong đưa hết cho Mị rồi, ta cùng ngươi chăm sóc nhà ta cục cưng a, sắc vi vui vẻ tiến tục nhu nhu Tĩnh sợi tóc “Ngươi lại như thế phiền nàng đâu” , Lãnh Tĩnh thở dài “Ai kêu nàng làm việc hiệu suất thật cao đâu, công việc 1 tháng nàng giải quyết 3 ngày a, với lại ta lấy cớ chăm sóc bảo bối nàng cũng ko đành lòng cự tuyệt nga,” Sắc Vi hồ ly cười “Ngươi nha!!” , Lãnh Tĩnh cười khẽ nhìn nàng, vì có bầu nên hắn càng phá lệ mê người bỗng chốc làm cho Sắc Vi ngẫn ngơ, khẽ cúi đầu hung hăng hôn hắn, đầu lưỡi linh hoạt hai người dây dưa ko dứt, bá đạo mà triền miên. Sắc Vi tay nhẹ nhàng luồn vào hắn vạt áo ôn nhu vuốt ve, hơi thở gấp gáp càng thêm mị tình “Đừng…..vi…..đứa nhỏ” , Lãnh Tĩnh ý loạn tình mê trong đó nhưng vẫn còn một tia thanh tĩnh đâu “Ta sẽ cẩn thận, ko thương chúng ta bảo bối a” âm thanh có chút khàn khàn càng thêm mị hoặc thầm thì bên tai Lãnh Tĩnh, tay ko ngừng hoạt động, vô cùng ôn nhu cùng mềm mại Rèm sa nhẹ nhàng buông xuống, ánh nến tắt, kia vầng trăng ôn nhu tỏa ánh sáng nhè nhẹ hắt lên tạo nên một vệt mờ hoàn mỹ như che dấu này cảnh xuân làm cho người ta mặt đỏ tim đập. Đêm khuya thanh vắng, âm thanh nỉ non.., hơi thở gấp gáp…..như ma như mị lêu đắc nhân tâm Sau hồi mây mưa qua đi, ko gian có chút yên lặng, Lãnh Tĩnh mệt mỏi nằm trong lòng Âu Dương Sắc Vi, nhắm hờ cả hai mắt “Tĩnh, chúng ta ra cung đến xem Mị thế nào” , Sắc Vi hai tay mềm nhẹ nhu nhu Lãnh Tĩnh làm cho hắn chút thoải mái “Ân………”….Lãnh Tĩnh mơ màng rồi chìm sâu vào ngủ Sắc Vi mỉm cười nhìn hắn, này nam nhân duy nhất khiến cho nàng động tình, còn nhớ lần đầu tiên gặp hắn……………Sắc Vi ôn nhu hôn một chút Tĩnh cái má, sau đó ôm hắn mà miên. Tướng phủ “Mị…….ngươi…….”.Phượng nhìn Mị nghi hoặc nhưng ko thể nói ra lời, đoạn hồi ức khủng khiếp đó hắn thật muốn quên nhưng càng muốn quên lại càng làm hắn thêm khắc sâu cho nên…………..bất an! “Sao vậy? có gì muốn hỏi sao” , Mị mỉm cười nhìn hắn. Mị biết hắn muốn hỏi chuyện kia, nhưng giả đò ngu ngơ “Ân…. Cái kia…Ngõa Long..trại….”.Phượng âm thanh có chút bi thống , phẫn hận, rụt rè cùng bất an nhìn Mị Mị ko nói chỉ tiếp tục nhìn phượng, sâu trong đôi mắt là ôn nhu cùng thương tiếc “Ngõa long trại toàn bộ bị giết sao”, Phượng cắn răng nhìn nàng nói, nhưng tay vẫn ko dấu được rung động “Ân………”…Mị gật đầu xác nhận “Tại sao?” Phượng thật nhỏ âm thanh hỏi, dù biết nhưng chính là ngây ngốc muốn đáp án từ miệng nàng “Tổn thương ngươi, sát ko tha!!” , Mị âm thanh dần có chút băng lãnh, sát khí tràn đầy. Phượng kinh ngạc nhìn Mị, nàng biết,,,…..nàng thế nhưng biết………nàng sẽ ko ghét bỏ hắn đi, chính là…….Phượng tâm bắt đầu khiêu đi lên, nàng nói như vậy có ý gì a, Phượng thật sâu rồi cảm động này ôn nhu đối hắn….Thôi thôi! Như vậy còn cầu gì nữa, này nhân hắn yêu luyến hơn 10 niên nha, tin nàng!....Phượng trong lòng hò hét Phượng ko nói chỉ lẳng lặng chui vào trong lòng nàng, gắt gao siết chặt, tham luyến ôn nhu sủng nịnh cùng ấm áp. Mị ôn nhu cười nhìn hắn, đưa tay ôm hắn càng chặt, thập phần mềm nhẹ tựa như thân bảo quý hiếm. “Ta năm đó bị bắt, hàng ngày bọn họ chính là la mắng đánh đập ta, ở trong đó tựa như ma quật rất nhiều nam nhân bị họ ngược đãi, vũ nhục, phát tiết……….rất đáng sợ……4 năm ở trong đó ta ngày nào cũng chứng kiến, ta thực sợ, rất sợ có ngày ta sẽ bị như thế cho nên năm lần bảy lượt tìm cách trốn chính là rất nhanh bị trảo về……mỗi lần bị trảo về bọn họ luôn đánh ta, ko cho ta ăn, chính vì ta còn rất nhỏ nên bọn họ cũng ko làm gì ta….nhưng mà ta lúc nào cũng thực sợ hãi…….cho đến khi một lần được một thiếu niên trong đó giúp thoát đi ra ta mới may mắn……”….Phượng nỉ non nhỏ giọng kể, âm thanh có điểm run run, tay gắt gao càng thêm ôm chặt lấy mị, khóe mắt có chút ẩm ướt “Là a, mọi việc tốt lắm có ta ở đây ko ai có thể chạm đến ngươi, phượng tin ta, quên hết mọi việc trước đây….ân” , Mị trầm thấp âm thanh ôn nhu đối hắn, tay ko ngừng nhu hắn sợi tóc. Phượng ko nói chỉ liều mạng gật đầu “Ngoan, đừng khóc…….”Mị dỗ hắn như một tiểu hài tử bình thường, tiếp tục vỗ hắn vai “Mị, bọn họ thật đáng thương…..có thể hay ko…”…Phượng ngẩng đầu lên nhìn mị, đôi rèm mi khẽ chớp càng thêm khả ái “Có thể!” , Mị cười nói, vì hắn lau đi nước mắt, hắn lần đầu tiên mở miệng cầu nàng dù nhật nguyệt nàng cũng lấy đến huống chi chỉ việc ấy a. “Ta mang ngươi ngủ ân, sức khỏe ngươi cần được bồi bổ” , Mị ôn nhu ôm hắn vào lòng, đưa hắn lên giường, đắp chăn.Phượng càng thêm đỏ mặt, bộ dáng thẹn thùng hảo đáng yêu đâu. “Tốt lắm ngủ đi!” , Mị khẽ vuốt mặt hắn chuẩn bị rời đi, nàng ko dám ở lại a, hắn như thế đáng yêu sợ cầm lòng ko được đem hắn ăn sạch sẽ đâu, thật là như vậy khổ a, nhất định phải nhanh cưới hắn vào nhà mới được, Mị hạ quyết tâm Nhìn bóng lưng Mị khuất dần, phượng khóe miệng câu lên một ấm áp tươi cười, có nàng………….thật tốt !!!
|
Q.1 - Chương 9: Ngươi Là Ta Đích Độc Nhất Vô Nhị Trời trong xanh, gió thanh thanh, ko khí thập phần mát mẻ, dễ chịu lòng người cũng toát lên một cỗ thả lỏng “Công tử ngài có thể tiến vào,” Trầm công tử đang chờ ngài, một gã sai vặt cung kính nói “Cảm ơn vị này đại ca” , Vô Ưu ôn hòa mỉm cười, hắn từ ngày được cứu ra khỏi sơn trại liền bỏ hết xuống quá khứ bắt đầu làm lại từ đầu, hắn thật sâu cảm kích vị này tướng gia trong truyền thuyết, toàn bộ nam nhân được cứu ra khỏi đó được an bài tốt lắm, nhiều người có chí thì được an bài công việc, người thì về quê được cấp lộ phí cho nên hắn cảm thấy vị này tướng gia cũng ko đáng sợ như trong lời đồn, sáng nay có người báo hắn có người muốn gặp hắn, ko ngờ là người trong phủ tướng gia, hắn nghi hoặc đi về phía trước Chỉ thấy khung cảnh bên trong tựa như thế ngoại đào nguyên, thập phần xinh đẹp đặc biệt mảnh sân đào hoa rực rỡ càng tô thêm vẻ diễm lệ, dưới những tán đào xinh đẹp xum xuê có một nhuyễn tháp, cái nhuyễn tháp thực sự tinh xảo nhìn cũng biết rất quý giá, tại đó một thân bạch y lười nhác an tĩnh ngỗi, ngũ quan xinh đẹp, kia dung nhan quả thật hiếm có chính là như vậy gây cho hắn cảm giác quen thuộc đâu Thiếu niên bạch y mở mắt ra nhìn lam y thiếu niên trước mặt, màu tím xinh đẹp câu hồn con ngươi nhu hòa nhìn người trước mặt thập phần thân thích “Ngươi là……”…Vô Ưu giật mình nhìn về phía người đối diện “Mộng ca ca”, Phượng khẽ kêu, âm thanh tràn đầy vui sướng mỉm cười nhìn người đối diện Vô ưu kích động chạy đến, này chẳng phải Phượng nhi hay sao, tiểu thiếu niên ôn nhu xinh đẹp luôn hướng mình mỉm cười, ngày đó chia tay hắn thập phần lo lắng hôm nay lại gặp hắn chỗ này a, Vô Ưu từ lâu xem phượng như đệ đệ, luôn chiếu cố thương yêu cho nên lần đó hắn liều mạng giúp Phượng chạy trốn a “Phượng nhi, đích thực Phượng nhi a, ngươi thế nào có hay ko hảo”, Vô Ưu kích động nhìn phượng “Ân, ta tốt lắm, mộng ca ca ngươi có hay ko khỏe” , Phượng ôn nhu mỉm cười nhìn hắn “Ta tốt lắm, ngươi đừng lo”, Vô Ưu gật đầu nói “Đúng rồi sao ngươi lại ở trong này”, Vô Ưu nghi hoặc hỏi, này nghe đồn tướng gia giận giữ vì lam nhan nên mới đem Ngõa Long toàn bộ diệt sạch ko lẽ…….. “Ta……”…Phượng thì thầm “Hắn là người của ta” , âm thanh băng lãnh vang lên, một đạo bóng dáng từ từ tiến vào Chỉ thấy một thân hắc y đặc biệt phá lệ mê hoặc, chỉ vàng thêu hùng ưng càng tăng lên sức quyến rũ cùng của nàng ngạo khí, kia xinh đẹp dung nhan, tuấn mỹ vô trù làm cho Vô Ưu ko khỏi phút chốc có chút ngẩn ngơ nhưng rất nhanh khôi phục trong mắt một mảnh thanh minh, đều này làm cho Mị đặc biệt đối hắn có hảo cảm “Ngươi như thế nào ăn mặt như thế phong phanh a”, Mị khẽ nhíu mày đem ngoại bào bao bọc lấy Phượng đem đặt ở mình trong lòng, ôn nhu đối đãi, Phượng thì thẹn thùng đỏ mặt, cúi xuống ko dám ngẩng đầu, Vô ưu kinh ngạc nhìn hai người, chậm rãi khóe miệng có chút mỉm cười, xem ra đồn đãi thật ko sai, nàng đối Phượng dường như tốt lắm hắn cũng an tâm a, nhưng Phượng chẳng phải luôn tìm kiếm cái kia chủ nhân miếng tiểu ngọc sao, chẳng lẽ……………………. “Ngươi là Thanh Mộng”, Mị giọng điệu có chút mềm lại, nàng ko nghĩ ở trước mặt phượng có chút băng sơn đâu “Là……”..Vô Ưu cúi đầu, “ gặp qua tướng gia,” thái độ hoàn toàn ko siểm ko nịnh “Ngươi cứu Phượng, ta thiếu ngươi một mảnh ân tình, nói đi ngươi muốn gì”, Mị vấn “Ta cứu Phượng nhi vì đối hắn xem như mìn đệ đệ, ko liên quan đến tướng gia vì vậy đa tạ ngài hảo ý”, Vô Ưu mỉm cười đạo Mị ngẩng đầu nhìn hắn, nam nhân chừng 25, 26 thanh tú dung nhan, thong dong điềm đạm ko một tia tạp chất, bình tĩnh đại biểu ột nhất thế anh tài a, Mị gật đầu nhìn hắn “Là a, thật hảo thú vị đâu, nàng mấy ngày nay cho người quan sát hắn, từ ma quật đi ra nhiều kẻ tự sát, người còn sống thì chui nhủi về quê, chỉ còn 3 người kiên định làm việc, quên đi quá khứ, mà hắn lại đại biểu trong số đó “Phủ tướng gia của ta thiếu một nhân tổng quản ngươi có hay ko hứng thú”, Mị lên tiếng Vô Ưu kinh ngạc nhìn Mị, Phượng có chút vui vẻ nếu như Mộng ca ca ở lại hắn có người bầu bạn đâu “Ta người bên cạnh ko có kẻ bất tài, ngươi nếu tự tin thì nhận lấy, ko thì tiễn”, Mị ko hờn giận nói “Là…….Vô Ưu tuyệt đối ko để cho tướng gia thất vọng”, Vô Ưu mỉm cười nói, thong dong mà điềm đạm, hắn nhất định phải oanh oanh liệt liệt làm tốt này việc, hắn phải chứng minh này đây thế giới nam nhân cũng có chính mình bản lĩnh “Hảo…………”..Mị nhếch môi cười, bễ nghễ ngạo khí bao trùm cả thiên hạ “Vũ……”…Mị lên tiếng, một đạo bóng dáng nhanh chóng vụt ra, cung kính nhìn về phía Mị “Chủ thượng” ……… “Hắn giao cho ngươi”, Mị lên tiếng “Là…………”..Vũ xoay người đi, mang theo Vô Ưu biến mất “Sao vậy?” Mị khẽ cười nhìn Phượng “Mị……….ta ko biết cầm kì thi họa…”..Phượng cúi mặt nói “Ân”, Mị chính là nghi hoặc “Ta cũng ko biết nấu nướng, thiêu thùa nha…………”..Phượng càng cúi thấp đầu nói “Thì sao?” Mị ko hờn giận nói “Ta ….ta là kẻ bất tài…”….Phượng càng thêm ủy khuất cúi đầu nói “Ân……….Mị nhìn phượng, một chút rồi phá lên cười, này nam nhân như vậy hảo đáng yêu đâu, nàng thật sự mê luyến này đơn thuần lương thiện nam tử, hận ko thể đem hắn buộc chặt bên người a “Ta ta….ta…..ko biết sẽ học…”…cho nên mị ngươi đừng có hay ko ghét bỏ ta, Phượng càng thêm lo lắng nắm vạc áo Mị vấn Ân……….Mị ko nói chỉ dùng hành động a, hành động là tốt nhất thiết thực, dùng tay ấn trụ hắn này cổ hung hăng hôn của hắn thần, giảo hoạt mân mê, đầu lưỡi linh hoạt dây dưa quấn lấy, này hương vị thật ngọt này là cho Mị có chút quyến luyến ko rời, phượng mâu xinh đẹp mang theo khát vọng sâu trọng áp chế đi xuống, dù sao vẫn chưa là thời điểm này đi xuống, da của Phượng đặc biệt mềm mại, phấn nộn làm cho nàng yêu thích ko buông tay cho nên dù ko làm gì Mị cũng chính là thực thích sờ sờ Phượng xinh đẹp khuôn mặt, thon dài tay ngọc đi lên a. Phượng thì chỉ ngây ngốc thẹn thùng đi xuống, kiểm càng ngày càng đỏ đâu, chính là vùi đầu thật sâu ấm áp này hoài ôm thôi, hắn nhất định ko buông tay này ôn nhu ấm áp “Đứa ngốc, ngươi chính là ngươi a, duy nhất trên này thế giới là phượng độc nhất vô nhị, của ta phượng…….”.Mị âm thanh nỉ non thì thào bên tai hắn “Ân…….”.Phượng mỉm cười nhìn nàng, như mẫu đơn rực nở, mỹ lệ chói mắt nhưng lại thanh thuần như u nhã bích liên đâu “Ta nghĩ học một chút”, Phượng ngẩng đầu ánh mắt mong chờ nhìn mị, tựa như hài tử đòi nhận quà thập phần đáng yêu làm cho Mị có chút ko kiềm chế nổi a, thật hảo khổ đâu!! “Tốt, chỉ cần ngươi thích là được, ta giáo ngươi”. Mị ôn nhu cười “Thật sao?” Phượng vui mừng nhìn mị, tự dâng lên mình môi đỏ mọng khẽ hôn, Mị ngạc nhiên này là hắn lần đầu tiên chủ động đâu, mỡ đến miệng mèo ngu gì ko ăn a, ko ăn chính là có tội cho nên Mị càng thêm điên cuồng cắn nuốt cho đến khi môi hắn có chút sưng đỏ mới luyến tiếc buông a “Ngươi này tiểu yêu tinh”, Mị quát khẽ đem hắn ôm hạ, nhàn nhã hai người nằm trên nhuyễn tháp tắm nắng, lãnh hương hoa đào nhàn nhạt làm xay lòng người, rất nhanh khiến hai người có chút mơ màng buồn ngủ “Ai?...” Mị khẽ quát, này đào viên ko được phép của nàng ko ai có thể bước vào, này nhân cũng thật to gan đi, Phượng nhu nhu dụi mắt nhìn về phía trước “Ha hả, muội muội ngươi như vậy thính đâu” , một đạo bóng dáng đi ra, khí chất cao quý, nàng một thân hoàng y càng thêm vẻ phiêu dật tuấn mỹ, mắt đẹp có chú tinh nghịch đáng yêu cười cười nhìn về phía Mị sau đó mắt dừng lại trên người Phượng “Mị, chúng ta đến xem ngươi”, ấm áp ôn hòa âm thanh vang lên, một nam tử xinh đẹp bước đến bên cạnh vị nữ tử nọ, xinh đẹp dung nhan một cổ nhu hòa làm cho người ta cảm thấy thân cận, hồng y càng tôn lên trời sinh thiên thành bộ dáng của hắn “Hai ngươi có vẻ rãnh a”, Mị lười biếng tiếp tục ôm Phượng sưởi ấm, ko để ý đến đôi phu phụ kia “Ô…ô…ngươi này ác ma thấy sắc quên thân, 2 ngày ko gặp ngươi thực nhớ đâu cho nên đặc biệt xem ngươi, ngươi lại như thế……”…hoàng y cô gái ra sức ủy khuất tiếp tục diễn trò “Này…..Mị…nàng”, Phượng có chút lo lắng nhìn Mị “Ko có việc gì”, mị ôn nhu đối hắn, thở dài nhìn kia lười biếng hoàng đế “Đến rồi thì ngồi xuống đi, Tĩnh đang mang thai ko thể mệt nhọc”, Mị âm thanh nhu lại nhìn hai người “Ân……”.Âu Dương Sắc Vi nhanh chóng đỡ Lãnh Tĩnh ngồi xuống, bốn người chính là đối mặt nhìn nhau ko nói “Ngươi là cái này đào viên chủ nhân? “Sắc vi vui vẻ nhìn Phượng vấn. này nam nhân thật ko sai, kia dung nhan thật hiếm thấy đặc biệt câu hồn nhân tâm màu tím con ngươi càng thêm lệ chất a, này muội muội xem người thật ko sai “Là…”…Phượng xấu hổ đáp, này nữ nhân như thế nhìn hắn làm cho hắn có chút ko quen a, trừ Mị ra nữ nhân đều là đáng sợ đối hắn đâu “Ta là Âu Dương Sắc Vi là của Mị tỷ tỷ, Sắc Vi vui vẻ giới thiệu, còn đây là của ta phu quân Lãnh Tĩnh”, Vi kéo Lãnh Tĩnh giới thiệu Lãnh Tĩnh ko nói khẽ mỉm cười gật đầu, này nam nhân đơn thuần thiện lương hắn cũng cảm thấy hảo cảm đâu “Ta là Trầm Phượng……”..Phượng cúi đầu chào, thì ra là Mị tỷ tỷ a, cho nên hắn cũng có chút an tâm “Ngươi đến đây có việc gì”, Mị nhìn về phía Vi, “Ko có gì, đến thăm ngươi sẵn xem vị nào có thể đem cao ngạo tuyệt diễm vô song đương triều thừa tướng bắt lấy tâm đâu, bỏ cả công việc vui sướng trong ôn nhu hương a”, Sắc Vi vui vẻ cười cười nói, Lãnh Tĩnh chỉ im lặng ôn nhu cười, xem ra Vi là đang ganh tị đâu “Ta…ta”, Phượng có chút bất an nhìn Mị, là hắn khiến nàng bỏ lỡ công việc sao, hắn thật tội lớn nha!!!, “Đừng nghe nàng nói bậy” , Mị ôm hắn an ủi, trừng mắt nhìn về phía Vi, làm cho nàng ta có chút le lưỡi đâu “Ngươi hình như nhàn, xem ra tấu chương giải quyết hết rồi”, Mị ôn nhu cười, con ngươi bắn ra đe dọa “Ha hả……ta đùa a, muội muội đừng tức giận, ta thương tâm đâu” , Sắc Vi mặt dày chạy đến làm nũng “Biệt nháo loạn,” Mị giọng điệu mềm nhẹ lại có chút sủng nịnh “Ân, hai ngày nữa trong cung tổ chức yến tiệc hai vị sứ giả, ngươi nhất định phải đến a, còn nữa mang theo Phượng cho vui đâu”, Sắc Vi âm thanh mê hoặc “Ta biết”, Mị cười khẽ Phượng thì bối rối, này chẳng phải đương kim hoàng thượng sao chứ, hắn phải lễ mới đúng a nhưng mà Mị như vậy ôm chặt hắn, còn nữa dự tiệc sao, hắn ko quen chỗ đông người a, có chút sợ…………Phượng gắt gao nắm vạc áo Mị, mâu quang có chút lo lắng “Ko sao” , Mị sủng nịnh ủng hắn vào lòng, nhìn về phía hai người kia nói “Hai ngươi về thôi, Vi ngươi như thế chạy loạn, Tĩnh sức khỏe chưa hồi phục ảnh hưởng thai khí, mau đem hắn về tĩnh dưởng a”, “Là a, ko làm phiền ngươi cùng Phượng nha,” Âu Dương giảo hoạt cười, đem Lãnh Tĩnh mang đi, bộ dáng tựa như trăm năm hồ ly đâu
|