Thúc Thúc Yêu Nghiệt ! Đừng Đến Gần
|
|
Chương 164
Tô Lực Hằng len lén đi vào phòng bếp,lãnh giáo dì Trương những điều cần thiết trước khi mang thai.
Sau khi giải thích rõ ràng,Tô Lực Hằng mới phát hiện thì ra mang thai sinh con là chuyện không hề dễ dàng,thử nghĩ xem Liễu Uyển Nhi vóc người mảnh mai yếu ớt,không hỏi khiến hắn bận tâm cô có chịu được cơn đau trong lúc sinh con không.
“Dì Trương,vậy làm sao mới có thể giúp Tiểu Tiểu mập thêm một chút?” Tô Lực Hằng hỏi.
“Cậu cho rằng mập có thể sinh con sao?Xem ra cậu ngày thường thông minh ngay thời điểm mấu chốt lại ngớ ngẩn.”Dì Trương nói.
Tô Lực Hằng phát hiện lúc này trong mắt dì Trương lóe tia thông minh hiểu rõ tất cả,chợt mới ý thức lời của bà có hàm ý khác.
“Dì,dì có lời gì cứ nói.” Tô Lực Hằng gọn gàng dứt khoát,đối phương đã giống như mẹ ruột hắn,giữa bọn họ không có gì không thể nói.
“Cậu và Tiểu Tiểu đã xảy ra chuyện gì?” Dì Trương trực tiếp đặt câu hỏi.
Xem ra cô ra chiến tranh lạnh với hắn mọi người đều biết.
Tô Lực Hằng thở dài một hơi: “Tôi cũng không biết đắt tội cô ấy ở chỗ nào,cô ấy đã rất lâu không để ý đến tôi,dụ dỗ sao cũng không chịu.”
“Ngay cả mình sai ở đâu cũng không biết cô ấy làm sao có thể tha thứ cậu.” Dì Trương liếc hắn .
“Tôi không sai.” Vừa bắt đầu chính cô phản bội hắn,mà hắn đã không tính chuyện lúc trước tha thứ cô,hơn nữa sau khi cưới còn tha cho Ngạo Thông,nhưng thật ra chỉ vì không muốn cô ngày ngày lo lắng cho Lâm Cẩm Quyền và Vu Thiểu Đình,không hy vọng trong lòng cô quan tâm người đàn ông khác nhiều hơn hắn,nếu không hắn sẽ không nhân từ như vậy.
Lời của hắn khiến dì Trương cau mày: “Lực Hằng,có khi cậu cũng phải đứng trên góc độ Tiểu Tiểu nhìn vấn đề,chuyện cậu thấy đương nhiên chưa chắc cô ấy thấy đúng,làm gì có chuyện như cậu mong muốn.Cậu không được hoài nghi cô ấy,quan hệ giữa vợ chồng phải thăng bằng một chút.”
Hắn có như vậy không? Nói xong hắn cảm giác mình thật bá đạo,Tô Lực Hằng nhớ lại những hành vi trước đó của mình.
“Nhất là về phương diện tình cảm,dì thấy cậu nên tìm bữa nào rãnh rỗi nói chuyện cùng Tiểu Tiểu, sau này các người còn con đường rất dài phải đi,phải học được làm sao thông hiểu lẫn nhau.”
“Nhưng trước đó dì Trương có thể giúp ta nói những lời tốt.” Liên tục mấy ngày vấp phải trắc trở khiến lòng tự tin kiên cường của Tô Lực Hằng cũng bắt đầu có dấu hiệu sụp đổ.
“Ha ha.” Dì Trương hiểu ý cười, “Biết tác dụng của dì thì sau này đừng cho ta bên ngoài,nếu không sau này có việc đừng đến cầu xin ta.”
Tô Lực Hằng cười khúc khích bị lão nhân gia bắt được,không hổ là trưởng bối duy nhất có thể trách hắn.
“Tuân lệnh!” Ôm dì Trương hôn trên mặt bà một cái”Vậy thì làm phiền dì rồi.”
Đang lúc Tô Lực Hằng mơ mộng cuộc sống tốt đẹp giữa hắn và Liễu Uyển Nhi,chuông cửa bỗng nhiên vang lên.
Có khách đến Tô gia,là ai đây?
#213 | Tác giả : kenhtruyentranh - kenhtruyen.com
Chương 165
Nghe được tiếng chuông người giúp việc đi đến mở cửa, Tô Lực Hằng cùng dì Trương cũng ra khỏi phòng bếp,nhìn thấy ba bóng người quen thuộc đi qua vườn hoa nối đuôi nhau vào.
Thì ra là ba anh em Inge cùng Nhị Anh,Tứ Anh.
“Anh Lực Hằng.” Vừa thấy được Tô Lực Hằng,Nhị Anh và Tứ Anh lập tức lao đến.
“Các người tại sao đến đây?” Sự xuất hiện của bọn họ thật làm Tô Lực Hằng bất ngờ.
“Chúng ta là khách du lịch thuận tiện tới thăm cậu một chút.” Đang nói chuyện đã khoác một cánh tay lên hắn.
Hai năm trước Nhất Anh và Tam Anh lần lượt kết hôn,cho nên nhà năm anh em giờ chỉ còn ba anh em tự do.
“Inge,hoan nghênh các người.” Ở Singapore năm năm dị Trương đã gặp được bọn người Inge mấy lần,tự nhiên biết bọn họ.
Nhưng thấy Nhị Anh và Tứ Anh quá thân mật với Tô Lực Hằng,không khỏi nhíu mày.Tô Lực Hằng cũng ý thức được hành vi của các cô hơi quá lố, hiện tại hắn là người đã có vợ,đặc biệt là thời điểm bà xã đại nhân còn đang giận hắn .
Nhẹ nhàng kéo tay các cô xuống,uyển chuyển nói: “Các tiểu thư,tôi đã kết hôn,hiện tại trừ bàn tay ra những nơi khác đều là khu cấm.”
Ba anh em nghe vậy cũng mở to hai mắt nhìn,qua một hồi lâu là Inge mở miệng trước: “Anh không đợi Tiểu Tiểu sao?”
Người anh em của hắn đã chờ đợi cùng tìm kiếm suốt năm năm qua,hắn rốt cục buông tay sao?
“Bà xã của ta chính là Tiểu Tiểu.” Trong lời nói Tô Lực Hằng lộ ra một tia ngọt ngào.
“Chúc mừng.” Nhìn tình cảm bạn tốt rốt cục có kết quả,Inge thật lòng vui cho hắn”Cô dâu đâu? Mau cho chúng ta trông thấy.”
“Đúng vậy,cô ấy đâu?” Nhị Anh cùng Tứ Anh trề môi,các cô muốn tìm cô ta tính sổ,lại dám bắt anh Lực Hằng bọn họ chờ lâu như vậy.
“Nói với phu nhân nhà có khách,bảo cô ấy xuống đây.” Tô Lực Hằng vừa căn dặn người giúp việc,vừa ngồi xuống nói chuyện cùng Inge.
“Các người uống cà phê hay trà?”Dì Trương hỏi.
“Cà phê.” Ba anh em trăm miệng một lời.
Theo dì Trương đi vào phòng bếp,trong phòng khách chỉ còn lại ba anh em cùng Tô Lực Hằng,Inge mở miệng: “Lần này chúng ta mang một vật đến cho cậu.”
“Hả?” Thật ra Tô Lực Hằng cũng đoán được bọn họ không đơn thuần đến đây mà có việc khác.
Chỉ thấy Inge từ trong túi tiền móc ra một món đồ được khăn bao lại giao cho Tô Lực Hằng.
“Anh Lực Hằng,anh cũng phải cẩn thận.” Nhị Anh chân thành nói.
“Có gì cần cứ mở miệng với chúng em.” Tứ Anh vẻ mặt nghĩa khí,tất cả kẻ đối nghịch với Tô Lực Hằng đều là kẻ địch của cô.
Tô Lực Hằng mở ra khăn tay nhìn thoáng qua vật kia sau lập tức gói lại cầm trong tay: “Các người làm sao có nó?”
“Ở trên máy bay trộm trên người một tay sắc lang.” Tứ Anh nghịch ngợm trừng mắt nhìn Tô Lực Hằng.
“Xem ra em có tiềm chất làm trộm.” Tô Lực Hằng cười nói,cô mượn gió bẻ măng giúp đỡ hắn được chuyện lớn, “Chi phí các người đến Trung Quốc du lịch ta sẽ bao hết toàn bộ.”
Đây xem như cảm ơn mọi người.
“Vậy anh có thể cùng chúng em đi chơi,cùng chúng ta ăn cơm, cùng chúng ta đổ máu.” Hai Anh mắt sáng lên tràn đầy mong đợi,Tứ Anh nghe vậy cũng dựng lỗ tai chờ câu trả lời của hắn.
“Xin lỗi,bản thân ta không thể theo phục vụ ba người.” Tô Lực Hằng dùng giọng khàn khàn cự tuyệt yêu cầu của các cô,hắn là người đàn ông kiên trinh.
Lúc này,một tiếng bước chân nhẹ nhàng từ thang lầu truyền đến,ngay sau đó một thân ảnh dịu dàng xuất hiện trong tầm mắt mọi người,là Liễu Uyển Nhi.
|
Chương 166
“Tiểu Tiểu.” Inge vừa thấy Liễu Uyển Nhi,trên mặt lập tức lộ ra nụ cười mừng như điên chạy về phía thang lầu,đưa tay ôm lấy cô,hôn mạnh lên mặt cô một cái.
Nếu đổi lại năm năm trước Liễu Uyển Nhi nhất định không thể tiếp nhận phương thức chào hỏi thế này,nhưng sống ở nước Áo năm năm,cô đối với thái độ nhiệt tình đã có thể vui vẻ tiếp nhận.
Nhìn Inge cười nhạt: “Anh khỏe chứ.”
Vẫn nụ cười tao nhã,so với cô bé năm năm trước ở Langwiki,hôm nay cô thêm một phần thành thục quyến rũ,Inge tự đáy lòng khen ngợi: “Em càng ngày càng đẹp.”
Nhìn hai người bọn họ thân mật,Tô Lực Hằng trong lòng hết sức khó chịu,luôn dùng mặt lạnh với hắn còn với người đàn ông khác thì nhiệt tình,vừa ôm vừa hôn quả thực không để ông xã như hắn vào mắt.
Trong lòng bá đạo cùng chuyên chế xông ra,lúc này lời dì Trương đã sớm bị hắn ném lên chín tầng mây.
Tô Lực Hằng đè nén cơn giận trong lòng,đi đến thang lầu,nghiêng người xen giữa hai người tách hai bọn họ ra,một tay cầm Liễu Uyển Nhi,mỉm cười dùng sức nhắc nhở cô chú ý thân phận hiện nay của mình.
Inge lập tức nghe ra bạn thân đang ghen,trêu chọc nói: “Tiểu tử cậu cũng quá hẹp hòi đi,người khác đụng vào bà xã một chút cũng không được.”
“Nào có,ta chỉ đến đỡ cô ấy xuống.” Tô Lực Hằng lập tức bắn ngược,hắn đường đường là đại trượng phu không được nói hắn là người hay ghen .
Vì chứng minh mình không thèm để ý,Tô Lực Hằng buông ra Liễu Uyển Nhi,ngồi trở lại trên ghế,lẩm bẩm : “Các ngươi bất quá chỉ chào hỏi,ta cần gì để ý .”
“Thật không?” Ánh mắt trêu đùa Inge bay về hướng hắn.
“Anh Lực Hằng,anh thực sự không ăn giấm?” Nhị Anh cùng Tứ Anh nhìn ra hắn đang ghen,nên rất hoài nghi lời hắn vừa nói.
“Trong từ điển của ta chưa từng có từ ‘ ghen ’.” Tô Lực Hằng mạnh miệng nói.
“Tốt,vậy để cho Tiểu Tiểu cùng ta ra ngoài mua vài thứ?” Inge cố ý nói lời mời.
“Dĩ nhiên không thành vấn đề.” Tô Lực Hằng ra vẻ không câu chấp.
“Tiểu Tiểu,có thể không?” Inge ngược lại hỏi ý kiến Liễu Uyển Nhi,nghịch ngợm trừng to hai mắt nhìn cô.
Liễu Uyển Nhi không có hiểu dụng ý của hắn,đơn thuần cho rằng hắn muốn cô đi cùng mua đồ,khẽ mỉm cười: “Tôi sẳn lòng.”
Nghe vậy trong dạ dày Tô Lực Hằng ứa ra dịch chua,âm thầm cắn chặt răng,nhóc con chết tiệt,trước mặt mọi người cùng người đàn ông khác liếc mắt đưa tình,xem ông xã này đã chết phải không?
Chờ bọn người Inge đi,hắn nhất định phải dạy dỗ cô!
“Lực Hằng,vậy chúng ta ra ngoài trước,hai em gái của tôi nhờ anh chăm sóc.” Inge dứt lời liền nắm tay Liễu Uyển Nhi.
Tô Lực Hằng phất phất tay,nghiêng đầu sang chỗ khác không nhìn bọn họ,sợ nhìn hai người thân mật hắn sẽ hộc máu mà chết.
#215 | Tác giả : kenhtruyentranh - kenhtruyen.com
Chương 167
Kể từ lúc Liễu Uyển Nhi cùng Inge rời đi,Tô Lực Hằng vẫn đứng ngồi không yên,thỉnh thoảng còn nhìn ra ngoài cửa lớn.
Qua nhiều tiếng đồng hồ,rốt cục nhìn thấy một đôi nam nữ vừa nói vừa cười đẩy cửa vào.
Nhìn thấy thân thể bọn họ gần sát,ánh mắt đan vào nhau,vẻ mặt vui vẻ,sau khoảng thời gian dài đợi chờ xen lẫn nôn nóng cuối cùng nồng đậm ghen tức hoàn toàn bộc phát.
Vọt tới trước mặt Liễu Uyển Nhi,kéo tay cô qua: “Em còn biết trở về sao!”
Thấy hắn đột nhiên xuất hiện chỉ trích Liễu Uyển Nhi có chút luống cuống,không phải hắn đồng ý cho cô ra ngoài rồi à?
“Trở về phòng cho anh!” Hắn muốn giấu cô đi,không cho cô ở đây trêu hoa ghẹo nguyệt.
“Lực Hằng,chúng tôi bất quá đi thêm mấy nơi,cậu cũng không cần giận như vậy.” Inge thấy hắn không giống bình thường vô cùng buồn cười,bạn tốt của hắn quả nhiên là thùng dấm.
“Chuyện vợ chồng chúng tôi không cần cậu quan tâm.” Inge bảo vệ Liễu Uyển Nhi làm Tô Lực Hằng bắt đầu phỏng đoán,hắn không phải thích cô ấy đã lâu? Nhớ năm năm trước ở LangWiki hắn từng có ý với cô.
Nghĩ đến đây,không khỏi nhìn Inge hét lên: “Cậu cách bà xã tôi xa một chút.”
“Lực Hằng,cậu quá không lễ phép với khác.” Dì Trương bưng trái cây đã cắt đi vào phòng khách,liếc mắt nhìn hắn trợn mắt,thật là người đàn ông nhỏ mọn.
“Đúng vậy,anh Lực Hằng,anh của em vừa rồi không làm gì cả.” Tứ Anh cũng nhìn không nổi nữa,lên tiếng bảo vệ anh trai của mình.
Nhìn hai người phụ nữ một già một trẻ bảo vệ‘ tình địch ’của hắn,Tô Lực Hằng trong lòng bất mãn thoáng cái dâng cao.
Nhìn trái nhìn phải nhìn,cuối cùng nhắm về phía Dì Trương gầm lên: “Dì cũng đừng có quản!”
Dứt lời kéo mạnh Liễu Uyển Nhi lên lầu.
Nhìn hắn thô lỗ vô lễ,Inge lắc đầu không nhịn được khuyên nhủ: “Lực Hằng,cậu nhẹ chút không được tổn thương Tiểu Tiểu.”
Nói chưa dứt lời,nhưng đã làm Tô Lực Hằng càng khẳng định hắn có ý với Liễu Uyển Nhi.
Nheo con ngươi thu hút nhìn kỹ bạn tốt:”Cô ấy là bà xã của tôi,cậu làm gì quan tâm thế?”
Inge bị hắn hỏi,không biết trả lời thế nào,lúng túng đứng yên.
“Đủ rồi !” Dì Trương phát hỏa đi tới bên cạnh Tô Lực Hằng,đưa tay lên níu lấy lỗ tai của hắn “Tiểu tử ngươi có hết nóng chưa? Bắt nạt Tiểu Tiểu thì thôi,giờ còn vô lễ với khách,bộ cậu cho rằng trong nhà không có người lớn sao hả!”
“Dì Trương!” Tô Lực Hằng vội vàng kéo tay bà xuống,hắn cũng ba mươi tuổi,bà tại sao còn giống như lúc bé nhéo lỗ tai hắn,hơn nữa còn làm trò trước mặt nhiều người,khiến hắn thật mất mặt.
“Cậu cũng biết mất mặt sao? Vậy tại sao không chừa mặt mũi cho người khác!” Dù sao Inge cũng không phải người ngoài.
Tức chết hắn,dì không giúp hắn thì thôi giờ còn giáo huấn hắn,nhưng lại không thể nổi dóa với dì Trương,bất quá Tô Lực Hằng vung tay tông cửa bỏ đi.
Liễu Uyển Nhi nghe tiếng đóng cửa mạnh sợ hết hồn,đây là tình trạng gì đây?
“Anh Lực Hằng!” Nhị Anh vội vàng gọi hắn.
“Hắn không sao chứ?” Inge có chút lo lắng.
“Không có chuyện gì,tức giận một chút thôi.”vẻ mặt dì Trương mụ không sao cả,khi còn bé cũng vậy,tức giận bỏ chạy ra ngoài bụng đói thì biết điều trở lại thôi.
Vừa dứt lời chỉ thấy người đàn ông nổi giận đùng đùng quay trở lại,đưa tay kéo Liễu Uyển Nhi giận giữ chạy ra khỏi phòng.
“Cậu mang Tiểu Tiểu đi đâu?”Dì Trương nhìn bóng lưng hắn hô ta.
“Không được xen vào!” Tô Lực Hằng quát,tại sao phải để bà xã lại cho bọn họ.
Dì không phải rất thích bao che Inge,vậy hãy để cho Inge ở bên cạnh dì vậy.
|
Chương 168
Nhét Liễu Uyển Nhi vào trong xe,Tô Lực Hằng giẫm chân ga lái xe xông ra ngoài.
Sợ hãi bám vào tay vịn trên cửa sổ xe,Liễu Uyển Nhi lo lắng hỏi: “Anh muốn đưa em đi đâu?”
Bàn tay đang cầm tay lái run rẩy,hắn không nghe lầm chứ,cô đang nói chuyện với hắn?
Tô Lực Hằng quay đầu,khẩn trương ngó chừng cô gái kia: “Em đang hỏi anh sao?”
Liễu Uyển Nhi bị nhìn chằm chằm có chút lúng túng,gật gật đầu.
Cô rốt cục mở miệng nói chuyện với hắn,Tô Lực Hằng thân thể nghiêng qua,kích động hôn lên môi cô một cái,thật vui vẻ a.
“Anh,anh hãy chuyên tâm lái xe.” Lái xe không nhìn phía trước cũng quá nguy hiểm,Liễu Uyển Nhi phải nhắc nhở hắn.
Đây là câu thứ hai,Tô Lực Hằng vui vẻ muốn hét to.
“Kỹ thuật của anh em cứ yên tâm.” Tiếng nói vừa dứt lái xe càng nhanh hơn,bởi vì … thế cô mới nói chuyện với hắn.
Nhìn chiếc xe vượt qua từng chiếc xe trên đường, Liễu Uyển Nhi khẩn trương muốn chết.
“Anh lái chậm thôi.”
Cô càng nói Tô Lực Hằng lái xe càng nhanh,trong lòng rất thoải máu,giọng bà xã hắn dễ nghe hơn tiếng trời.
Không đầy một lát,xe ngừng lại trước cửa khách sạn.
Mở cửa xe,Tô Lực Hằng kéo Liễu Uyển Nhi đi vào trong khách sạn,hắn muốn ôm cô,muốn chúc mừng bọn họ hết thúc chiến tranh lạnh.
Người làm thủ tục nhìn bọn họ nói: “Tiên sinh,mấy người vào ở?”
“Hai người.”
“Dạ.” Cô gái nhập số khách vào máy tính,thỉnh thoảng liếc trộm Liễu Uyển Nhi bên cạnh Tô Lực Hằng.
Liễu Uyển Nhi bị nhìn đến lúng túng,cô ta không cho mình là nghề đó chứ?
Nghĩ tới đây vội vàng buông tay Tô Lực Hằng.
Tô Lực Hằng cũng phát hiện ánh mắt bất thường của cô gái này,lại thấy thái độ Liễu Uyển Nhi giữ khoảng cách với mình,trong lòng tỏa ra bất mãn,đưa tay ôm chầm cô nhìn cô gái trước mặt nói: “Tôi đưa bà xã của mình đi mướn phòng có gì không đúng sao?”
“Không có không có,tiên sinh xin đừng hiểu lầm.” Cô gái đại sảnh vội vàng giải thích,cô chẳng qua thấy cô gái bên cạnh hắn thật quen mắt giống như từng xuất hiện trên ti vi nhưng lại không nhớ nỗi.
Việc Tô Lực Hằng mở miệng một tiếng bà xã,Liễu Uyển Nhi có chút bất mãn,cô nhiều lắm chỉ là vợ trước của hắn,tại sao hắn luôn nói với người ngoài cô là vợ hắn, thật là không có mặt mũi.
Cô gái đó rất nhanh đưa chìa khóa phòng cho Tô Lực Hằng.
Nhận lấy chìa khóa,ôm Liễu Uyển Nhi đi vào thang máy.
‘Ting ’ một tiếng,cửa thang máy mở ra,Tô Lực Hằng cuối xuống ôm lấy Liễu Uyển Nhi,một cước đá lên cửa phòng,chạy thẳng tới giường lớn.
Không chờ Liễu Uyển Nhi kịp phản ứng,người đã rơi xuống giường,tiếp theo thân hình cao lớn phủ lên.
Cảm giác bàn tay to không an phận của hắn đã đưa vào bên trong áo,Liễu Uyển Nhi khẩn trương hét: “Hôm nay em chưa uống thuốc tránh thai.”
“Không sao,bác sĩ nói uống ít một ngày không sao cả.” Tô Lực Hằng nói nhăng nói cuội,vị bác sĩ này chính là hắn.
Thật không sao? Liễu Uyển Nhi có chút không xác định,bất quá cô cũng không hiểu rõ thuốc tránh thai có tác dụng gì,thôi thì tất cả ý kiến trước đều biết từ nơi Tô Lực Hằng,hắn nói như thế nào cô làm như thế đó,nếu hắn nói không sao thì hẳn không sao.
Mà Tô Lực Hằng đương nhiên biết không sao,uống ít một ngày thuốc bổ không sao cả.
|
Chương 169
Kể từ ngày đó vào khách sạn thoáng cái đã ba ngày.
Liễu Uyển Nhi mỗi ngày ở khách sạn ăn rồi ngủ,ngủ rồi ăn,thỉnh thoảng đến quán cà phê bên trong khách sạn ngồi một chút,ngoài ra không chuyện gì làm.
Nhìn qua cửa sổ phòng nhìn hồ bơi hình bán nguyệt lầu một,Liễu Uyển Nhi thở dài, càng ngày càng cảm giác mình giống như sủng vật được Tô Lực Hằng nuôi trong chuồng.
Thử nghĩ xem cô không thể tối ngày ở bên cạnh chồng cùng một chỗ,cô còn có sự nghiệp của mình,năm năm cực khổ tích lũy chẳng lẽ bỏ phí,cô quyết định đi đến tiệm nghệ thuật xem một chút,với lại liên lạc mấy người bạn đã lâu không gặp.
Đổi quần áo ra ngoài Liễu Uyển Nhi cầm lấy túi rời khỏi phòng.
Vừa mới đi tới đại sảnh khách sạn đã thấy mấy người cao lớn chạy đến.
“Các ngươi muốn gì?” Liễu Uyển Nhi khẩn trương nói.
“Chị dâu,chúng em chịu trách nhiệm bảo vệ chị.” Một người trong đó nói.
Nghe bọn họ gọi mình lại nhìn lại quần áo bọn họ,Liễu Uyển Nhi đã hiểu là đàn em Tô Lực Hằng,ngất xỉu,lúc nào cô thành chị dâu hắc bang.
“Tôi không cần các người bảo vệ.” Cô không kết thù oán với ai,cần bảo vệ làm gì.
Vừa sải bước chân liền phát hiện những người kia cũng di động theo cô.
“Các người không nghe thấy sao? Đừng đi theo ta.” Lớn như vậy Liễu Uyển Nhi lần đầu tiên bướng bỉnh.
“Đây là lệnh đại ca.”
Thở dài nặng nề,ý muốn ra ngoài đã bị bọn họ xóa sạch,vô lực cầm lấy túi Liễu Uyển Nhi đi trở về phòng.
Không đầy một lát chỉ nghe cửa phòng bị mở ra,chưa thấy bóng người đã nghe giọng nói.
“Bà xã,anh đã trở về.” Tiếng nói vừa bật ra đã thấy Tô Lực Hằng đi đến,đem áo khoác ném trên giường,ôm lấy Liễu Uyển Nhi đứng trước cửa sổ,một hồi lâu cũng không thấy cô đáp lại.
Liễu Uyển Nhi chưa từng ghét hắn như bây giờ,đúng rất ghét,không phải là oán hận.
“Tại sao nhốt em ở khách sạn?”
“Không có,em muốn đi đâu cứ đi.” Tô Lực Hằng cảm thấy rất oan uổng.
“Những Shepherd (chó vàng lớn) dưới lầu là sao ?” Không phải sợ cô bỏ trốn nên phái người canh cô sao.
“Bọn họ chẳng qua bảo vệ an toàn của em thôi.”
Tô Lực Hằng đem Tô Tiểu Tiểu đến khách sạn vì muốn tách cô khỏi nguy hiểm,trước khi xử lý sạch đám kia cô tạm thời không thể về nhà.
Ngày đó bọn người Inge mang đến là bộ máy điện tử phá giải các bí mật của Lưu Xuyên Đường,dĩ nhiên đó là hàng nhái nhưng độ phỏng theo cực cao,sự xuất hiện của nó nói rõ người ẩn núp năm năm muốn hành động,mà hắn đúng lúc lợi dụng hành động lần này xóa sạch thế lực còn lại của Thích gia,nhưng trước đó hắn phải bảo vệ tốt cô.
Ghét nghe hắn viện cớ Liễu Uyển Nhi đẩy ra người đàn ông ôm mình,luôn dùng cái cớ vì an toàn mà quản tất cả hành động của cô: “Em không phải bà xã của anh, chết cũng không sao.”
Đây là lần đầu cô nói rõ mọi chuyện với hắn,khiến Tô Lực Hằng có chút kinh ngạc,hồi lâu mới phát hỏa.
“Em sống là người của Tô Lực Hằng,chết là ma của Tô Lực Hằng,làm người làm ma còn phải trải qua sự đồng ý của anh,tại sao không phải của anh.” Ghét nhất cô phủi sạch quan hệ với hắn.
Liếc hắn một cái,không muốn để ý đến hắn,vô lại cộng thêm bá đạo.
Thấy cô tức giận,Tô Lực Hằng vừa định lấy lòng,điện thoại đã vang lên,vừa nhìn người điện tới lập tức trốn được phòng rửa tay.
Nhìn cửa phòng rửa tay,Liễu Uyển Nhi hai mươi mấy năm chưa bao giờ đối chọi giờ khắc này hoàn toàn bộc phát.
Chờ Tô Lực Hằng nói điện thoại đi ra ngoài,phát hiện bên trong phòng không có một bóng người.
Cô vợ nhỏ của hắn đi đâu rồi?
|
Chương 170:
Phát hiện Liễu Uyển Nhi không có trong phòng,Tô Lực Hằng phản ứng đầu tiên chính là đi ra ngoài tìm.
Kéo cửa phòng không động,kéo nữa vẫn bất động,chắc chắn cửa bị kẹt thứ gì rồi.
Lúc này Tô Lực Hằng chợt hiểu,nhóc con kia cố ý nhốt hắn trong phòng,không nghĩ cừu con cũng có thời điểm phản kích,không khỏi mỉm cười.
Lập tức gọi điện thoại cho phục vụ đại sảnh tới mở cửa.
Rất nhanh cửa phòng được mở ra,người phục vụ liên tục nói xin lỗi: “Thật xin lỗi Tô tiên sinh,không biết người nào đùa dai dùng cây dù móc ở cửa a.”
“Không sao.” Tô Lực Hằng cười cười nói,người khởi xướng chính là bà xã của hắn làm sao có lý do trách khách sạn đây.
Xuống đại sảnh phát hiện người hắn phái đến bảo vệ Liễu Uyển Nhi không thấy đâu,cô quả thật đi ra ngoài.
Lấy điện thoại di động gọi đến một trong số đàn em,phát hiện đối phương tắt điện thoại,gọi một dãy số khác vẫn tắt điện thoại,gọi nữa vẫn tắt điện thoại,cho đến người cuối cùng điện thoạt cũng không thông.Tô Lực Hằng khẩn trương,không lẽ gặp chuyện không may,mặc dù loại khả năng này cực kỳ bé nhỏ nhưng người phụ nữ của hắn có thể gặp nguy hiểm,bảo hắn làm sao bình tĩnh.
Lập tức gọi điện cho Khinh Vân bảo hắn lập tức phái người ra ngoài tìm,còn mình thì trở lại phòng mở ti vi,vừa chú ý tin tức TV,vừa gọi điện đến cục cảnh sát vừa gọi đến bệnh viện.
Trong lòng không ngừng cầu nguyện,nhất định không để cô gặp chuyện gì ngoài ý muốn.
Trong khi lo lắng chờ đợi từng giây từng phút trôi qua,bỗng nhiên cửa phòng bị mở ra,chỉ thấy cô bé làm cho hắn lo lắng thoải mái trở về,mà phía sau cô là bốn đàn em của mình.
“Em chết đi đâu đấy? !” Tất cả lo lắng hóa thành tức giận,Tô Lực Hằng vọt tới,giữ chặt cô.
“Đi nghe buổi biểu diễn âm nhạc.” Hắn ăn trúng thuốc nổ sao,hỏa khí mạnh như vậy.
Nhìn vẻ mặt không quan trọng của cô,Tô Lực Hằng thật muốn đánh cô hai cái nhưng không ra tay,chỉ có thể nổi dóa với đàn em đứng phía sau: “Ai bảo các ngươi tắt di động!”
Bốn người hai mặt nhìn nhau,qua một hồi một người trong đó mới nói: “Chị dâu tịch thu di động của bọn em.”
Coi như cô giỏi! Đáp án như vậy khiến Tô Lực Hằng có tức cũng không thể bộc phát,vô lực phất tay bảo bốn tên đàn em đi.
Đóng cửa phòng,Tô Lực Hằng đi tới bên cạnh cô đang nhàn nhả uống trà,thở dài nói: “Em thắng.”
Thản nhiên liếc hắn một cái,Liễu Uyển Nhi không nói một lời,trong lòng thì hết sức thoải mái thấy dáng vẻ mắc nghẹn của hắn.
Nhẹ nhàng ôm lấy cô,cằm Tô Lực Hằng để trên đầu vai cô: “Bà xã,sau này đừng dọa anh nữa được không?”
“Lá gan anh không phải rất lớn sao,em nào có bản lãnh hù dọa anh.” Giọng nói không buồn không vui.
Tô Lực Hằng phát hiện cô bắt đầu muốn phản kích,xem ra muốn cô an phận chỉ có thể chọn lựa dùng thủ đoạn.
“Lúc nãy thật sự bị dọa không nhẹ,em phải bồi bổ lại.”
Cái gì bồi bổ lại ? Còn chưa hiểu mọi chuyện Liễu Uyển Nhi phát hiện mình đã bị ôm lấy,chợt hiểu ra hiểu ý đồ của hắn,tên sắc lang này!
Đưa tay dùng sức đấm về phía ngực hắn,lại bị hắn bắt được.
“Cho dù muốn mưu sát chồng cũng phải để anh làm quỷ vui vẻ chứ.”
Nghịch ngợm ném cho cô một cái chớp mắt,Tô Lực Hằng bắt đầu thi hành kế hoạch tạo người của mình,đúng,đây chính là thủ đoạn đặc biệt của hắn,hắn phải nhét một Tô Lực Hằng mini vào trong bụng cô.
Bất quá đây là bí mật,xin các bạn đừng nói cho cô ấy biết !~
|