Ai Nói Xuyên Qua Hảo
|
|
Cung Viễn Tu vẻ mặt đang nghiêm túc, lại tươi cười sáng lạn:“Nàng uy ta a.” (Uy:đút cơm)
“…… Hảo, uy.” Vu Thịnh Ưu vẻ mặt hắc tuyến, người này, từ lần trước sinh bệnh uy hắn ăn cơm ,về sau, đến bữa hắn đều muốn nàng uy , Vu Thịnh Ưu quả thực vô cùng hoài nghi, có phải do hắn ăn dược của nàng vào nên càng ngày càng choáng váng?
Trừng mắt liếc mắt nhìn hắn một cái, bất đắc dĩ chỉ có thể dùng một tay uy hắn ăn cơm, một tay kia bị hắn nắm chặt .
Cung Viễn Tu vui vẻ ,vui vẻ, vui vẻ ……
Cách vách là ba thanh niên nam tử, trong đó hai người có vẻ là nhân sĩ giang hồ (người trong giang hồ), mặc một thân áo chẽn, một người khác ăn mặc như thư sinh. Ba người một mặt châu đầu ghé tai, khe khẽ nói nhỏ, một mặt không ngừng vụng trộm quay đầu nhìn về phía nàng, ánh mắt bọn họ như là đánh giá, lại như là thương hại, nhìn Vu Thịnh Ưu.
Một nam nhân mặc áo ngắn hạ giọng nói:“Xem, nàng chính là Vu Thịnh Ưu ở Thánh Y phái.”
“Ngươi làm sao mà biết được?”
“Nam nhân nàng uy, chính là Cung gia đại thiếu gia Cung Viễn Tu.” Tú tài nhỏ giọng nói.
“Nga, hắn chính là thiên hạ đệ nhất ngốc tử?” (Dám nói Viễn Tu ca như thế a,ta đá,ta đạp *đạp đạp*)
“Hắn. Trước đây cũng là một nam nhân uy phong lẫm liệt. Nhưng hiện tại……” Tú tài trong giọng nói mang theo tiếc hận, nhưng trong ánh mắt lại mang theo vẻ đùa cợt.
Hai thanh niên nam tử mặc áo ngắn cũng đều nhìn về phía Cung Viễn Tu đang mở lớn miệng chờ ăn thịt nướng, rõ ràng là nam tử bề ngoài tuyệt mỹ như điêu khắc, hiện tại lại biến thành dạng ngốc tử này.
Vu Thịnh Ưu gắp một miếng thịt uy đến miệng Cung Viễn Tu, hung hãn trừng mắt bọn họ, dùng ánh mắt cảnh cáo: Thao! Các ngươi coi lão nương là kẻ điếc a? Nhìn cái gì vậy a, còn nhìn nữa,cẩn thận ta độc chết các ngươi nga. Ba nam nhân bị nàng nhìn, đều quay đầu, tiếp tục làm bộ dùng bữa.
“Nương tử, ta muốn ăn cái kia.”
Vu Thịnh Ưu quay đầu tiếp tục trừng: Còn có ngươi, coi chừng ta cũng độc chết ngươi luôn !
Đáng tiếc Cung Viễn Tu lại không thấy ánh mắt của nàng, thực đơn thuần nghiêng đầu hỏi:“Nương tử, nàng làm sao vậy?”
“Không.” Vu Thịnh Ưu lấy đồ ăn, nhét vào miệng hắn một miếng lớn, còn khẽ kêu ‘A’.
Được rồi, ta nhịn ngươi một lần nữa.
Đúng lúc này, một vị công tử áo trắng từ dưới lầu đi lên, công tử kia bộ pháp phiêu dật, y vĩ mang phong (gió thổi bay tà áo.Ta thấy để nguyên hay hơn ^^), bên môi lộ vẻ tươi cười như gió xuân, hắn tiêu sái đi thẳng đến bàn Vu Thịnh Ưu ngồi xuống, cười khẽ, ôn nhu nói:“Đại ca, đại tẩu nguyên lai tại đây a, thực làm cho Viễn Hàm tìm vất vả.”
“Ngươi tìm chúng ta để làm chi.” Vu Thịnh Ưu híp mắt cảnh giác nhìn Cung Viễn Hàm cười vẻ mặt vô hại, người này, hắn cười càng ôn nhu lại càng có chủ ý xấu xa, ngươi xem hắn hôm nay, so với bình thường ôn nhu hơn vài lần, chắc chắn lại có ý định gì xấu đây. (Tỷ cứ nghi ngờ Hàm ca.Viễn Hàm ca đáng yêu nhất ^^)
Cung Viễn Hàm, nghiêng đầu cười khẽ, vẻ mặt vô tội:“Không phải ta tìm ngươi, là mẫu thân tìm ngươi.”
“Thật sự?” Hoài nghi.
“Ân.” Thành khẩn gật đầu.
Vu Thịnh Ưu gãi gãi đầu, trong đầu đấu tranh kịch liệt,không biết nên tin hay không,
Tin tưởng? Đừng quên người này bất lương cỡ nào.
Không tin? Lại không có lý do gì.
Ngay tại lúc nàng đang mâu thuẫn, Cung Viễn Tu nói “Nương tử, ta ăn no , về nhà đi.”
“Hảo.” Vu Thịnh Ưu nắm tay Cung Viễn Tu đứng lên, dù sao cũng phải về nhà, về sớm cũng là về, về muộn cũng là về.
Ba người đi rất xa rồi, cách vách bàn ba nam nhân lại bắt đầu nhiệt liệt nói chuyện với nhau.
“Ngươi nói Vu Thịnh Ưu như thế nào còn có tâm tư ở trong này uy tướng công ăn cơm a?”
“Có lẽ còn không biết đi.”
“Cũng thật đáng thương .”
“Đúng vậy……” . Sau khi Vu Thịnh Ưu bị Cung Viễn Hàm lừa về nhà, thế giới của nàng không ngừng phát sinh những chuyện kỳ quái.
Nhóm nô bộc trước giờ nhìn thấy nàng là chạy trốn rất xa, bỗng nhiên đều chủ động xuất hiện trước mặt nàng, nghe nàng sai sử, bộ dáng giống như muốn nói ngươi sai sử ta đi ,sai sử ta đi, ngươi không gọi ta, ta toàn thân khó chịu. Kỳ tích đi?
Hạ tiểu thụ trước giờ gặp mặt là cãi nhau với nàng, cư nhiên lại đối xử với nàng vô cùng ôn hòa? Quỷ dị đi?
Cung Viễn Hàm trước đây mỗi ngày không ngừng trêu chọc hành hạ nàng, cư nhiên mấy ngày này luôn cười ôn nhu với nàng, cười thì cũng không kỳ quái, kỳ quái là cười nhưng lại không lừa nàng, không chọc ghẹo nàng, không đùa nàng. Khủng bố đi!?
Ngô…… Bọn họ đều làm sao vậy? Vì sao bỗng nhiên không bình thường như vậy?
Hỏi người hầu: Vì sao bỗng nhiên đối ta tốt như vậy?
Đáp rằng: Đây là việc nô tài phải làm .
Được rồi, đáp án này ta nhận.
Hỏi Hạ tiểu thụ: Vì sao không cãi nhau với ta.
Đáp rằng: Nam nhân không chấp nữ nhân.
Được rồi, đáp án này nàng cũng nhận.
|
Cuối cùng hỏi Cung Viễn Hàm: Vì sao ngươi gần đây không gạt ta, không đùa giỡn ta, không trêu tức ta ?
Đáp rằng: Như thế nào? Ngươi thực hy vọng ta lừa ngươi, đùa giỡn ngươi, chọc ghẹo ngươi sao?
“…… Không hy vọng.” Vô nghĩa! Ai lại hy vọng a.
“Kỳ thật, nếu ngươi hy vọng ta có thể thỏa mãn.” Mỗ Hàm thực thành khẩn nhìn nàng.
“Cầu ngươi , coi như ta không có hỏi đi.” Mỗ Ưu che mặt, nhanh chóng chuồn lẹ.
Vì thế
Hỏi một vòng cũng không có được đáp án, Vu Thịnh Ưu tuy rằng nghi hoặc, nhưng cũng không thể ngăn cản hành động mọi người đối với nàng càng ngày càng tốt.
Một ngày nào đó, nàng bỗng nhiên mạnh mẽ ngộ đạo ! A! Nhất định là tác giả đại nhân đã trở lại! Nhất định là như vậy! Nàng ta đã đưa nàng lại con đường nữ chủ, dẫn tới mọi người đều ngưỡng mộ nàng.
Ngươi nhìn nơi này: Cung Viễn Hàm luôn ôn nhu tươi cười thản nhiên lại mang theo vẻ ưu thương vụng trộm ngắm nàng.
Ngươi lại nhìn hắn, nhìn hắn, Cung Viễn Hạ luôn vẻ mặt không được tự nhiên muốn tiếp cận lại không biết nên nói cái gì, vụng trộm nhìn nàng!
Đúng vậy! Ta như thế nào không nghĩ tới đâu! Nhất định là như vậy ! Tác giả đại nhân rốt cục trở về ! Giờ khắc này rốt cục đến! Cái ngày ta trở thành nữ chủ vạn ngươi mê đã đến sao? Nàng rốt cục khổ sở chịu đựng đợi được tới ngày này!
Nàng kích động,vô cùng kích động! Vạn phần kích động chạy đến sau hoa viên không người, ngửa mặt nói với trời: Tác giả đại nhân , ngươi đã trở lại sao? Có phải hay không ngươi đã trở lại a? Ngươi đáp ứng năm mỹ nam cho ta! Ngươi nhanh an bài cho ta a!! Ta chờ đã lâu ~ a ngao ngao ngao……!!!
N n n lâu sau, trả lời nàng vẫn như cũ chỉ có gió nhẹ phất qua, mang theo cảm giác mát mẻ nhè nhẹ. Trên trời ngay cả quạ đen cũng không bay qua, trời xanh mây trắng, yên tĩnh giống như ngày nàng còn nằm trên Thánh Y sơn chờ đời.
Vu Thịnh Ưu suy sụp cúi đầu, nhu nhu cái mũi, hừ lạnh: Thiết, vì sao ta còn trông cậy vào nàng. Chẳng lẽ gần đây ăn nhiều quá,đầu óc bị tắc rồi?
Nàng thở dài, cúi đầu đi ra sau hoa viên, bỗng nhiên ngân trâm trên đầu nàng rơi xuống đất, nàng xoay người lại tìm, thân hình bị giả sơn cùng bụi cây trong vườn che lấp.
Nàng cúi xuống nhặt cây trâm lên, nghiêng đầu cài lại trâm, vừa mới chuẩn bị đứng lên, bỗng nhiên nghe được thanh âm người nói chuyện.
“Nghe nói ngày hôm qua các ngươi lại đánh đuổi một đám sát thủ Quỷ Vực môn?” Một gã sai vặt, sùng bái nhìn thị vệ trước mặt.
“Đúng vậy. Đám sát thủ này càng ngày càng lợi hại , nếu không phải nhị thiếu gia sớm có phòng bị, chúng ta tối hôm qua nhất định phải chịu thiệt.” Thị vệ đón lấy thức ăn gã sai vặt đưa qua, cắn một miếng.
Quỷ Vực môn? Vu Thịnh Ưu nháy mắt mấy cái, ngồi xổm phía sau thân cây nghe lén bát quái.( bát quái:chuyện tán gẫu,tám ^^)
“Kia đương nhiên, nhị thiếu gia là người thông minh đệ nhất, cho dù là Quỷ Vực môn, cũng đừng hòng bắt đi đại thiếu nãi nãi từ Cung gia bảo chúng ta.” Gã sai vặt nói đến Cung Viễn Hàm, vẻ sùng bái không che dấu được.
Bắt ta? Vu Thịnh Ưu nghe đến đó gắt gao nhíu mày. Vì cái gì?
Thị vệ cười cười, gật đầu đồng tình:“Có nhị thiếu gia ở đây, đó là phòng thủ kiên cố nhất của Cung gia bảo chúng ta a.”
“Ngày nhị thiếu gia đem chúng ta diệt sạch bọn Quỷ Vực môn mới tốt, như vậy có thể vì đại thiếu nãi nãi báo thù nhà .” Gã sai vặt có chút phẫn nộ nghiến răng nghiến lợi.
Giúp ta báo thù nhà? Vu Thịnh Ưu ánh mắt nghiêm túc, trong lòng một trận bối rối, hai tay nàng xiết chặt, không hiểu sao sợ hãi vô cùng .
Thị vệ lắc đầu, vẻ mặt không tán thành:“Không dễ dàng như vậy, Quỷ Vực môn ở tận sa mạc phía tây, hành tung mơ hồ, bên trong rất nhiều cao thủ, giáo chủ võ công lại thiên hạ vô địch, nếu là sáu năm trước, đại thiếu gia còn có thể chống lại hắn, hiện tại…… Ai.”
“Ai, đáng tiếc Thánh Y sơn cả nhà bị giết, lại không có người tài cán báo thù này a.” Gã sai vặt vẻ mặt đau khổ kịch liệt lắc đầu:“Đáng thương đại thiếu nãi nãi, còn chẳng hay biết gì, phụ thân huynh đệ đã chết, còn không thể để tang, ngày sau biết, nhất định sẽ thương tâm muốn chết.”
Vu Thịnh Ưu ánh mắt đột nhiên trợn to,bị những lời này làm cho khiếp sợ Vu Thịnh Ưu ngẩn ngơ ngã ngồi trên mặt đất, toàn thân rét lạnh như băng, một câu cũng nói không nên lời, nàng mở to hai mắt, nước mắt không tiếng động xẹt qua hai má.
“Đại thiếu nãi nãi thật đáng thương.”
“Đúng vậy, ai.”
Hai người thanh âm càng lúc càng xa, đến khi nàng cái gì cũng nghe không thấy, cái gì cũng nhìn không thấy, hoa viên không còn một ai, chỉ còn lại có một mình nàng, ngẩn ngơ ngồi ở chỗ kia, nước mắt tùy ý điên cuồng rơi xuống.
Nàng không thể tin……
Phụ thân của nàng, năm sư huynh đệ phong hoa tuyệt đại của nàng …… Tất cả đã chết…… Không thể tin tưởng, không thể! Nhưng là vì cái gì nàng vẫn không thể ngừng khóc, cái loại cảm giác đau đớn này, quả thực sắp đem nàng xé thành từng mảnh từng mảnh !
Cha…… Người chính là bởi vì chuyện này, mới đem ta gả điệu sao? Người như thế nào có thể như vậy? Như thế nào có thể như vậy? Ta sẽ không cảm kích người! Sẽ không!
Đại sư huynh, nhị sư huynh hai kẻ vương bát đản các ngươi, khi dễ ta nhiều năm như vậy, liền chết như vậy sao? Các ngươi quá đáng, ta sẽ không vì các ngươi báo thù , sẽ không!
Tam sư huynh…… Tứ sư huynh…… Tiểu Tiểu……
Ta không, ta thật sự sẽ không, ta chỉ là…… Ta chỉ là……
Vu Thịnh Ưu rốt cuộc nhịn không được, toàn thân run run lớn tiếng khóc lên, nước mắt tuôn xuống như mưa , thấm ướt cả một khoảng đất khô cằn……
Quỷ Vực môn! Quỷ Vực môn!!
Nàng ngẩng đầu, trong mắt cừu hận hỏa diễm điên cuồng thiêu đốt !
Ta Vu Thịnh Ưu không báo cừu này, thề không làm người!
|
Bóng đêm mông lung, bầu trời sao đêm mùa đông luôn có vẻ thanh thanh lạnh lùng, ở Cung gia nam uyển, cánh cửa lớn khắc hoa văn tinh xảo bị mở ra, Cung Viễn Tu vội vàng chạy ra, hết nhìn đông tới nhìn tây, gọi một người hầu hỏi:“Tiểu Triệu, ngươi có gặp nương tử ta không?”
Tiểu Triệu lắc đầu trở lại:“Hồi đại thiếu gia, tiểu nhân không phát hiện a.”
Cung Viễn Tu có chút mất hứng:“Đi chỗ nào rồi? Từ giờ ngọ đã không thấy nàng .”
“Đại thiếu gia, đại thiếu nãi nãi nói không chừng đi đến nhà chính, nếu không tiểu nhân đi tìm cho ngài xem?” Tiểu Triệu có chút buồn cười nhìn hắn, đại thiếu gia nhà bọn họ quả thực là không thể ly khai đại thiếu nãi nãi một phút đồng hồ.
“Để ta tự đi tìm. Như vậy có thể sớm một chút nhìn thấy nương tử.” Cung Viễn Tu gật gật đầu, nhấc chân liền đi về phía nhà chính.
Tiểu Triệu cuống quít ngăn hắn lại:“Đại thiếu gia, ở nhà chính có vài chuyện, ngài và đại thiếu nãi nãi không nên đến, vẫn là ta đi, ngài ở nhà chờ nga.”
“Vậy ngươi nhanh lên nhanh lên nga!”
Đúng lúc này, xa xa đi tới một thân ảnh, bộ pháp rất chậm, như là không có khí lực, thong thả di động về phía trước, Cung Viễn Tu đầu tiên là nhìn chằm chằm thân ảnh một hồi, sau đó rộng mở khuôn mặt tươi cười, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai lao đến, nàng không đứng vững, thẳng tắp ngã về phía sau, hai người cùng nhau ngã vào trong bụi cỏ, thoang thoảng mùi cỏ thanh thanh, Cung Viễn Tu có chút ai oán cọ Vu Thịnh Ưu:“Nương tử, nương tử, nàng đi đâu chơi? Cũng không mang theo Viễn Tu.”
Vu Thịnh Ưu đưa tay, đẩy hắn, dùng thanh âm có chút khàn khàn nói:“Đứng lên, nặng quá.”
“Không mà không mà.” Cung Viễn Tu yêu kiều tiếp tục cọ nàng.
“Bảo ngươi đứng lên ,ngươi có nghe hay không!” Vu Thịnh Ưu có chút tức giận đẩy hắn, ngữ khí của nàng rất nặng.
Cung Viễn Tu bị nàng hung sửng sốt, trên mặt không còn tươi cười , có chút ủy khuất đứng lên, lẳng lặng nhìn nàng, nương tử hôm nay hảo hung, tuy rằng nàng bình thường cũng thường xuyên hung lên , nhưng chưa từng hung dữ như vậy với hắn.
Vu Thịnh Ưu cũng đứng lên, cũng không liếc mắt nhìn hắn một cái, cúi đầu, xoay người, vào nhà, Cung Viễn Tu đứng tại chỗ, giống một đứa nhỏ bị vứt bỏ, không biết làm sao nhìn chằm chằm bóng dáng của nàng, không biết là nên theo sau, hay là chờ nàng quay đầu tìm hắn.
Khi thân ảnh Vu Thịnh Ưu hoàn toàn biến mất, mũi hắn bắt đầu cay cay, ánh mắt bắt đầu phiếm hồng, khóe miệng run run , hai giọt nước mắt lặng lẽ rơi.(Viễn Tu ca đáng yêu quá chừng ^^)
“Đại thiếu gia chớ khóc.” Tiểu Triệu đứng bên cạnh hắn cuống quít nói.
Cung Viễn Tu hai mắt đẫm lệ nhìn hắn, Tiểu Triệu bị hắn nhìn nhẹ nhàng như thế, trái tim đột nhiên co rúm một chút, đều nói Cung gia nhị thiếu gia mĩ mạo, nhưng lại có mấy người biết Cung gia đại thiếu gia này phượng mâu (mắt phượng) cực kỳ giống Tương Vân công chúa, hai mắt rưng rưng là lúc câu hồn đoạt phách người ta a!
Tiểu Triệu một tay đè nặng trái tim, không dám nhìn sắc đẹp trước mắt nhiều, hắn cúi đầu nói:“Đại thiếu gia, thiếu nãi nãi có lẽ là vừa mới bị ngài áp đau , cho nên mới phát hỏa cùng ngài.”
“Ách…… Là như thế sao?” Cung Viễn Tu bừng tỉnh đại ngộ, đúng vậy, Viễn Tu nặng như vậy, áp trên người nương tử, nhất định khiến nàng đau . Trách không được nương tử sinh khí.
Nghĩ như vậy, Cung Viễn Tu cuống quít chạy vào phòng, vội vàng tìm Vu Thịnh Ưu thấy nàng im lặng ngồi, trong phòng không thắp đèn, nàng ngồi trên ghế gần cửa sổ, cúi đầu , không nhìn thấy biểu tình.
Cung Viễn Tu tới gần nàng, ngồi xổm xuống, ngửa đầu, nhìn nàng cẩn thận hỏi:“Nương tử, vừa rồi Viễn Tu làm đau nàng phải không?”
Vu Thịnh Ưu không đáp lời, cúi đầu trầm mặc ngồi.
“Nương tử, nàng tức giận với Viễn Tu sao?”
Vu Thịnh Ưu lắc đầu, chỉ là một động tác rất nhỏ, lại khiến nàng nhịn không được chảy nước mắt, dưới ánh trăng nước mắt như phát sáng bàng bạc.
Ánh sáng mỏng manh này rất nhanh bị Cung Viễn Tu nhìn được, hắn mở to mắt căng thẳng, kích động nhìn nàng:“Nương tử, nàng khóc? Là rất đau sao? Bị đau ở đâu ? Ta xem xem.” Hắn cuống quít đứng dậy, kéo áo Vu Thịnh Ưu xuống.
Vu Thịnh Ưu cuống quít bảo vệ quần áo trừng mắt nhìn hắn:“Để làm chi.”
“Ta xem vết thương a.” Cung Viễn Tu bắt lấy tay nàng, tiếp tục cởi quần áo của nàng, ngoại bào đã bị hắn cởi xuống, lộ ra quần áo trong bằng tơ lụa màu trắng.
Vu Thịnh Ưu cuống quít kêu to:“Tốt lắm tốt lắm, không đau, ta không sinh khí.” Vựng, người này thật là, hắn nếu không ngốc nàng nhất định sẽ cho hắn một trận, này không phải là đùa giỡn lưu manh sao!
“Vậy vì cái gì nàng khóc?” Cung Viễn Tu nhìn nàng chăm chú, lúc này hắn thật sự mê người, không ai nghĩ hắn lại chỉ có trí thông minh của một hài tử mười tuổi.
Vu Thịnh Ưu lau nước mắt nói:“Vừa rồi ngã có chút đau.”
“Kia vẫn là lỗi của Viễn Tu.” Cung Viễn Tu khó chịu nói:“Viễn Tu về sau không bao giờ như vậy nữa.”
Vu Thịnh Ưu cười cười:“Không có việc gì, ta không sợ đau, không sao! Ta thích ngươi lao tới như vậy.”
“Thật sự sao?” Cung Viễn Tu nghe nàng nói lại vui vẻ:“Nương tử, trời tối rồi, chúng ta thắp đèn lên đi.”
Nói xong, hắn đứng lên, đi được hai bước, bỗng nhiên bị nàng giữ chặt. Nàng nhẹ giọng nói:“Đừng đốt đèn.”
“Nương tử?” Hắn nghi hoặc nhìn nàng, nàng kéo tay hắn, đưa hắn kéo đến trước mặt, nàng ngồi, hắn đứng, nàng cúi đầu, đưa tay ôm lấy phần eo rắn chắc của hắn, đem mặt tựa vào bụng hắn, Cung Viễn Tu sững người , mặt có chút hồng hồng , tim nhảy loạn bùm bùm , đây là lần đầu tiên nương tử ôm hắn, lần đầu tiên chủ động dựa vào hắn gần như vậy. Quả thực làm cho hắn có chút không thể tin được .
“Nương tử……” Hắn đỏ mặt, nhẹ giọng nỉ non , thanh âm lạ lùng,chính hắn cũng không hiểu nổi.
“Viễn Tu…… Thích ta ôm ngươi như vậy sao?” Vu Thịnh Ưu nhẹ giọng hỏi.
“Thích…” Cung Viễn Tu nhu nhu cái mũi, ngây ngô cười đáp, hắc hắc, đương nhiên thích.
“Ta ôm lâu một chút được chứ?” Nàng lại hỏi, lần này trong thanh âm của nàng mang theo run rẩy, nhưng hắn lại đắm chìm ở hạnh phúc, không nghe được điều đó, thực vui vẻ xoay tay lại, cũng ôm lấy nàng.
Vu Thịnh Ưu yên lặng mở to mắt, ôm hắn như vậy, thực nhanh, thực ấm áp, nước mắt nhịn không được lại chảy ra. Nàng biết…… Nàng luyến tiếc rời xa hắn.
Nhưng là……
|
Viễn Tu…… Ta muốn rời khỏi ngươi ……
Vu Thịnh Ưu ở trong lòng mặc niệm những lời này, tâm hung hăng co rút đau đớn, nước mắt không ngừng rơi xuống, nàng áp lực chính mình nén tiếng khóc, đem mặt hoàn toàn vùi vào bụng hắn, cánh tay ôm chặt hơn nữa……
Đêm khuya, trên giường gỗ khắc hoa văn cổ, hai người ôm nhau mà ngủ, nam tử gắt gao ôm thê tử của chính mình, khóe môi mang theo hạnh phúc tươi cười, như là ở trong mộng cũng gặp nàng, tỉnh , mộng , suy nghĩ …… Đều là nàng, có lẽ đây là hạnh phúc lớn nhất của hắn trong thế giới này.
Nữ nhân ở trong lòng hắn, chậm rãi mở to mắt, nhìn nam nhân gần nàng trong gang tấc, nàng nâng nhẹ tay lướt qua gương mặt của hắn, mũi cao, môi khêu gợi, tay nàng chỉ nhẹ nhàng chạm vào gương mặt hắn , không hề có ý nghĩ khác,chỉ mang theo vô hạn lưu luyến.
Nàng cứ như vậy trợn tròn mắt nhìn hắn hồi lâu, nàng biết, Cung gia không cho nàng biết chuyện Thánh Y phái diệt môn, là sợ nàng đi báo thù, đi chịu chết, nàng cũng biết, nàng một mình đi quả thật là chịu chết, ha ha, nàng tự hiểu được, nhưng là…… Bởi vì sợ chết liền ở Cung gia bảo trốn cả đời sao?
Đương nhiên không thể!
Dù nàng có là một con muỗi, cũng muốn bay đi Quỷ Vực môn đòi một ngụm máu!
Nghĩ vậy, nàng rốt cục hạ quyết tâm, đẩy cánh tay Cung Viễn Tu ra, rời đi lồng ngực ấm áp của hắn, mặc một bộ nam trang vào, cầm lấy tay nải hôm nay vụng trộm chuẩn bị, để lại một phong thư. Nhẹ nhàng đi đến cạnh cửa, ban đêm yên tĩnh, thanh âm mở cửa có vẻ chói tai, nàng bước một chân ra ngoài, một chân lại khó có thể rời đi.
Nàng nhẹ nhàng quay đầu, nhìn Cung Viễn Tu đang ngủ say trên giường, nhẹ giọng nói:“Thực xin lỗi, nếu ta có thể sống trở về, sẽ lại quay lại là nương tử của ngươi……”
Nói xong nàng không hề lưu luyến, vội vàng biến mất trong bóng đêm.
Sáng sớm ngày hôm sau, Cung gia nam uyển bỗng nhiên truyền ra tiếng khóc kinh thiên động địa, thanh thanh kiệt lực, khiến người khác cũng phải rơi lệ.
Trên sơn đạo ngoài thành, một gã thiếu niên nhỏ gầy ngồi trên lưng ngựa, ngựa đi không mau, như là tùy thời đợi chủ nhân quay đầu, gió lạnh thổi bay tà áo của hắn, hắn bỗng nhiên quay đầu, nhìn về phía trong thành, gắt gao nhìn chằm chằm, bỗng nhiên nước mắt rơi như mưa.
————— Cuốn Thứ nhất: ‘Cung Gia Bảo’ đã hoàn.
Cuối quyển báo trước:
Muốn biết năm vị sư huynh đệ phong hoa tuyệt đại như thế nào?
Muốn biết ma giáo giáo chủ yêu nghiệt như thế nào?
Muốn biết Tiểu Tu Tu đi tìm nương tử như thế nào?
Muốn biết nữ chủ sẽ có kỳ ngộ hay ho như thế nào?
Kính thỉnh chờ mong —
Cuốn thứ hai: Quỷ Vực môn
|
Quyển 2. Quỷ Vực Môn
Chương 17.Nguyên lai ta thái điểu như vậy [ thượng ] (thái điểu: con chim ngu ngốc,ý chỉ người ngốc ngếch)
Phương bắc đầu mùa xuân, còn có chút lãnh ý, hơn nữa trời mưa, lại khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo.
Trên sơn đạo gập ghềnh, một con ngựa gầy màu nâu nhạt vội chạy trong mưa , phủ phục trên lưng ngựa là một thân ảnh gầy yếu, hắn không mang đồ che mưa, hạt mưa điên cuồng tùy ý nện trên người hắn, tay hắn gắt gao bắt lấy dây cương, cắn răng ngẩng đầu nhìn lại, cuối sơn đạo, rất xa có thể thấy một lá cờ xí đỏ tươi ở giữa mưa gió tung bay, trên cờ xí viết thật to ‘Chuyên môn Vân Lai khách sạn’.
Ngựa rốt cục tới khách sạn, thiếu niên gầy yếu lập tức theo xuống, hắn toàn thân run run cuộn mình , cúi đầu, nón che khuất hơn phân nửa khuôn mặt, chỉ có thể nhìn thấy cái cằm trắng bệch và đôi môi bị lạnh tím tái, hắn run run đi đến quầy:“Lão bản, cho ta một phòng, còn có cho thêm nước ấm.”
Khách sạn lão bản nhìn thiếu niên chật vật trước mắt nói:“U, vị này, ngài chạy trong mưa sao, toàn thân đông lạnh hết rồi . Tiểu nhị, mau dẫn vị này lên lầu đi.”
“Đến đây! Khách quan, thỉnh lên lầu.” Tiểu nhị nhiệt tình dẫn đường.
Thiếu niên co người, ngẩng đầu theo lên.
Lão bản lắc đầu nói:“Hẳn là loại thiếu gia hiếm khi ra ngoài, mùa mưa dầm như vậy,cư nhiên lại không mang theo dù.”
Trời mưa lưu khách, hôm nay, khách sạn sinh ý đặc biệt tốt, đến buổi tối, trong điếm phòng cơ bản đầy người. Sắc trời cũng dần dần tối, thời gian cơm chiều, các lộ giang hồ hảo hán, thương nhân người qua đường, đều xuống lầu ăn cơm, dưới lầu náo nhiệt không còn chỗ ngồi.
Đúng lúc này, một bố y thiếu niên từ trên lầu đi xuống, đúng là người vừa rồi mưa ướt sũng người, thiếu niên vóc dáng không cao, dáng người gầy yếu.
Thanh linh tuấn tú, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ bằng bàn tay, đôi thủy mâu lóe nhiều điểm tinh quang.
Thiếu niên liếc mắt nhìn đại sảnh đã đầy người, bắt lấy tiểu nhị đi ngang qua hỏi:“Không còn vị trí sao?”
“Có a, có a!, khách quan, nếu không ngươi ngồi nơi đó.”
Theo ngón tay tiểu nhị nhìn lại, chỉ thấy trên bàn, có sáu người đang ngồi, sáu người đều đeo đao kiếm, vừa thấy đã biết là người giang hồ.
Trừ bỏ cái bàn đó vẫn còn chỗ trống, các bàn khác đều đã có tám người ngồi. Thiếu niên hạ mắt, gật đầu:“Ngồi chỗ kia đi.”
“Hảo! Khách quan bên này ,thỉnh,” Tiểu nhị dẫn hắn đến bên phải cái bàn, đem băng ghế, xoa xoa bàn, thỉnh hắn ngồi rồi hỏi:“Khách quan muốn ăn cái gì?”
“Ân……” Thiếu niên sờ sờ cằm, không biết ăn cái gì, mắt thấy trên bàn người khác có một đĩa ngô sao hạt thông, nấm hương đôn thịt khô, vì thế cũng gọi một phần.
Tiểu nhị nhớ kỹ đồ ăn, vội vàng rời đi .
Thiếu niên lúc này mới ngẩng đầu nhìn mấy nam nhân cùng bàn, diện mạo đều thực bình thường, không có gì kinh hỉ .
Không đến một hồi đồ ăn được đưa lên, ngô sao hạt thông sắc vàng, màu sắc hài hòa, nhìn cũng rất ngon miệng, thiếu niên cầm đũa, gắp vài thứ, mãi không gắp nổi hạt ngô, nàng bưng đĩa lên, cúi đầu từng miếng từng miếng ăn.
Ngồi cùng bàn nhân sĩ giang hồ luôn luôn nói chuyện phiếm, từ giang hồ tứ đại mỹ nữ cho tới thanh lâu đệ nhất hoa khôi, từ hoa khôi thanh lâu cho tới hoàng đế tam cung lục viện, từ tam cung lục viện cho tới đương thời đệ nhất gia tộc Cung gia, từ Cung gia cho tới Cung gia đại thiếu gia, cuối cùng rốt cục cho tới nữ chủ chúng ta — Vu Thịnh Ưu!
“Vu Thịnh Ưu chính là người duy nhất của Thánh Y phái còn sống sót?” Một hán tử trên mặt có vết đao hỏi.
“Tố lạp! Bà nội nó, người của Quỷ Vực môn tới diệt môn, giết sạch Thánh Y phái, oa nhi một tuổi cũng không tha nột!” Một hán tử nổi giận đùng đùng,nói một loạt tiếng địa phương.
Một bach y nam tử không thể tin được hỏi:“Không thể nào, Thánh Y phái chẳng phải có Thiên Thiên Bạch sao? Đó là nhân vật lợi hại a, hắn cũng đã chết?”
“Nga, ngươi nói là nhị đệ tử Vu Thịnh Bạch đi! Đã chết, lợi hại cái gì a! Đụng tới Quỷ Vực môn thì cũng không chịu nổi một trận! Còn có Vu Thịnh Thế ở trên giang hồ không phải cũng tiếng tăm lừng lẫy sao, còn không phải đã chết! Nghe nói Quỷ Vực môn một phen hỏa thiêu Thánh Y phái, ngay cả một cọng cỏ cũng không lưu lại. Thánh Y phái, đã trở thành lịch sử !” Một nam nhân đeo đao khác nói.
“Không thể nói như vậy, Thánh Y phái từ trên xuống dưới không ít danh y, cứu sống không ít người a, liền như vậy bị hủy , ai…… Đáng tiếc, đáng tiếc a.” Nam nhân khác uống một ngụm rượu tiếc hận lắc đầu.
Vài vị hảo hán đang ngồi đều tiếc hận lắc đầu, bộ dáng thương cảm, ngồi ở góc , thiếu niên còn vùi đầu trong bát, dùng sức nhồi cơm vào miệng, phình miệng , trừng lớn ánh mắt dùng sức ăn , tựa như miệng cơm cùng nàng có thâm cừu đại hận vậy!
“Cũng không có gì hay đáng tiếc , nếu không phải Thánh Y phái bị hủy, cũng sẽ không phát hiện bí mật to lớn đó. Các ngươi có biết, vì sao Quỷ Vực môn hạ sát thủ Thánh Y phái không?” Nam nhân đeo đao thần bí hề hề hỏi.
“Không biết.” Vài người đều lắc đầu.
Nam nhân đeo đao con mắt vòng vo lưu chuyển nói:“Ta thật ra biết.”
“Nói mau, nói mau.” Vài người thúc giục hắn nói ra chân tướng.
Thiếu niên vẫn trầm mặc ăn cơm cũng nâng ánh mắt, bình tĩnh nhìn hắn Nam nhân đeo đao chậm rì rì uống một ngụm rượu, xem đủ ánh mắt lo lắng của mọi người, rốt cục mở miệng:“Nghe nói thật lâu trước kia, có một quyển bí tịch. Mặt trên có một phương thuốc có thể làm cho người ta trường sinh bất lão, công lực mạnh thêm. Đó chính là thiên hạ chí bảo. Lúc ấy bản bí tịch này khiến cho võ lâm cung đình cướp đoạt, kẻ nào cũng muốn đoạt được a. Bí tịch trải qua nhiều lần minh thưởng ám đoạt, sớm không biết tung tích, ai cũng không biết bản bí tịch này đến tột cùng rơi vào tay người nào! Một thời gian trước, người Quỷ Vực môn thu thập y học bảo điển khắp nơi, như là đang tìm kiếm cái gì! Cuối cùng xác định một sự kiện……” Nam nhân nói đến đây liền câm mồm .
“Chuyện gì? Chẳng lẽ là Thánh Y phái có bí tịch trường sinh bất lão kia?” Một đại hán lo lắng hỏi.
“Đúng vậy, Quỷ Vực môn tra ra Thánh Y phái có một quyển bí tịch tổ truyền –“Tiên dược bảo điển”, đúng là bản trường sinh bất lão bí tịch!”
“Nói bậy!” Thiếu niên vẫn thực im lặng bỗng nhiên lên tiếng phản bác!
|