Ai Nói Xuyên Qua Hảo
|
|
Chương 20.Đóa hoa đào thứ hai của nàng [ Hạ ]
“Ngươi chính là Vu Thịnh Ưu?”Boss đại nhân ngồi xổm xuống chọc chọc mặt Vu Thịnh Ưu.
Vu Thịnh Ưu dùng sức từ từ nhắm hai mắt giả bộ bất tỉnh, chính là không nhìn hắn, ta không nhìn hắn, ta không nhìn hắn, ta không nhìn hắn! Nhìn hắn sẽ đau mắt a!
“Vu Thịnh Ưu, Ưu Ưu? Ưu nhi? Tiểu Ưu Ưu?”boss đại nhân ngón tay không ngừng chọc chọc vào mặt nàng,muốn cứu nàng tỉnh lại!
Vu Thịnh Ưu tiếp tục giả chết.
“Nàng làm sao vậy?”boss đại nhân hỏi ba tên sát thủ mang nàng về. Sát thủ vừa rồi dùng chân đạp Vu Thịnh Ưu hờ hững nhìn nàng, nhấc chân, dùng sức dẫm lên cánh tay người nào đó, người nào đó bị đau kêu lên ……
“A! Tiểu Ưu Ưu! Nàng tỉnh?”boss kinh hỉ xông về phía trước, cầm lấy cánh tay người nào đó, ngón tay khẽ động, dây thừng trên người nàng dễ dàng bị đứt hết.
Vu Thịnh Ưu giả chết bất thành, đành phải dũng cảm đối mặt nhân sinh thảm đạm, nam tử trước mắt …… Tạm thời xưng là nam tử……Nam tử này hắn, hắn…… Đến tột cùng nên hình dung như thế nào đây? Vu Thịnh Ưu trong bụng suy nghĩ nửa ngày, rốt cục nghĩ đến một từ: Khó coi!
Giúp đỡ Vu Thịnh Ưu, boss đại nhân, là một kẻ so với Bàn Tử(người béo,mập mạp) bình thường còn béo hơn gấp bốn năm lần, cả người đi giống như một trái cầu thịt mặc quần áo lăn. Gương mặt đầy thịt béo tễ,hai con mắt như hai hạt đỗ xanh,trên mặt còn có một nốt ruồi, chính giữa nốt ruồi còn có một sợi lông thật lớn,thật đen,thật thô~! Vu Thịnh Ưu nhìn sợi lông trước mặt nàng, cố nén nỗi xúc động muốn xông lên nhổ nó đi.
Vu Thịnh Ưu bình tĩnh lại, nói với bản thân trăm ngàn không thể xúc động, có hai mươi Vu Thịnh Ưu cũng không thể nặng bằng hắn a, cho nên, ta hảo hán trước mắt đành chịu thiệt, xem tình huống thế nào đã.
“Môn chủ đại nhân, ngài hảo.” Vu Thịnh Ưu lễ phép gật đầu, cười gượng.
Thịt cầu boss gật gật đầu, đối với Vu Thịnh Ưu nở một nụ cười tự cho là yêu mị:“Nhĩ hảo a, Tiểu Ưu Nhi.” Sau màn tiếp đón, hắn vội vàng hỏi:“Nàng cảm thấy ta có soái không, nàng đã từng thấy qua người nào soái như ta chưa? Vu Thịnh Ưu ngất :“……”
Ba phần chung sau, trong đại sảnh yên tĩnh, Vu Thịnh Ưu nghẹn ra một chữ:“Soái!”
Thịt cầu boss vừa lòng gật gật đầu, tiếp tục mở miệng:“Ta có thể có tiền? Nàng đã từng thấy người nào có nhiều tiền hơn ta chưa?”
Vu Thịnh Ưu lương tâm bị che,mở miệng:“Chưa thấy qua.”[ lần này thực lưu loát ]
Thịt cầu boss thực vui vẻ, lăn qua lăn lại:“Ta là anh minh thần võ, ta độc bá một phương, ta là nam nhân tối cường trên thế giới?”
Vu Thịnh Ưu khuôn mặt tươi cười so với khóc còn khó coi hơn, dùng sức vỗ tay:“Thật mạnh a ,thật mạnh a, chưa thấy qua người nào mạnh hơn ngươi .” Dối trá a! Dối trá! Dối trá như vậy có thể bị sét đánh hay không a?!
“Thật tốt quá! Nàng rốt cục thừa nhận ta là nam nhân ưu tú nhất!” Thịt cầu boss thực kích động kéo tay nàng, vẻ mặt chân thành nói:“Tiểu Ưu Nhi, hiện tại ta đã có tư cách nói ta yêu nàng!”
“A??” Vu Thịnh Ưu giống như bị sét đánh, trừng lớn mắt, trong đầu kêu loạn ,nhớ tới vị tiên tử nào đó trong Tây Du Ký nói một câu: Ta đoán được quá trình, lại không đoán được kết cục……
Hắn nói…… Hắn yêu ta…… Vu Thịnh Ưu đầy người nổi da gà, ngửa đầu nhìn trời, gương mặt đẫm lệ. Thần ơi, cứu cứu ta đi! Chẳng lẽ mệnh ta có hai đóa hoa đào ,một đóa là ngốc tử, một đóa chính là Bàn Tử này sao?
“Ưu Nhi, nàng chịu khổ .”boss nâng lên ngón tay vừa thô vừa béo, ôn nhu vuốt lại mấy lọn tóc lòa xòa của Vu Thịnh Ưu, sau đó dùng thanh âm dễ nghe nói:“Về sau, nàng gả cho ta sẽ không bao giờ chịu khổ nữa.”
Gả cho hắn?! Vu Thịnh Ưu bỗng nhiên nhớ tới giấc mộng thứ nhất của mình, hung hăng nuốt nước miếng, chật vật đẩy boss đang vẻ mặt thâm tình ra nói:“Biểu như vậy! Ta biết ngươi muốn cái gì, ta cho ngươi! Đây là “Thánh y bảo điển” ,cho ngươi, cho ngươi! Lấy đi! Mau lấy đi!” Ta chỉ cầu ngươi trăm ngàn lần đừng thương ta! Úc ~ thần a! Van cầu ngươi, thỏa mãn hy vọng duy nhất này của đời ta đi! Đem hắn biến mất đi!
Boss đến liếc mắt cũng không thèm liếc “Thánh y bảo điển” một cái, cố chấp kéo tay Vu Thịnh Ưu, tiếp tục thâm tình thổ lộ:“Tiểu Ưu Ưu, vì sao nàng nói như vậy? Nàng rõ ràng biết, cho tới bây giờ cái ta muốn không phải quyển sách này. Ta muốn là……”
“Dừng! Không cần nói giống như ngươi rất quen thuộc với ta như vậy.” Vu Thịnh Ưu rống to, ngăn cản hắn nói ra những lời ghê tởm:“Ngươi không cần quyển sách này, tại sao diệt Thánh Y Phái chúng ta?”
“Ta không có a.”boss vô tội nhíu mày.
“A?” Không có nghe nhầm chứ.
“Ta không có a.”boss tiếp tục vô tội nháy mắt đậu xanh nói.
“Thúi lắm! Ngươi nói không có là không có à! Ta vì sao phải tin tưởng ngươi! Vì sao! Ngươi giết cả nhà ta, ta muốn độc chết ngươi, độc chết ngươi, độc chết ngươi! Độc chết cả nhà ngươi.” Vu Thịnh Ưu dùng hết khí lực rống, nước miếng phun cả lên mặt boss.
Quái dị,boss chẳng những không tức giận, ngược lại vô cùng kích động, hưng phấn, vui vẻ dùng cánh tay tráng kiện ôm cổ Vu Thịnh Ưu nói:“Tiểu Ưu Ưu vẫn đáng yêu như trước đây. Ta rất thích ! Lúc nàng hung dữ hảo đáng yêu , rất thích, hảo đáng yêu! Hảo đáng yêu.”
“Phóng…… Buông…… Ta……!” Vu Thịnh Ưu dùng sức giãy dụa, bất đắc dĩ hắn khí lực quá lớn, thịt nhiều sức khỏe, đẩy thế nào cũng không ra.
Boss tiếp tục cười nói:“Tiểu Ưu Ưu, chúng ta đã ước định, chờ ta trở thành người có tiền nhất, soái nhất, nam nhân xuất sắc nhất trên thế giới, nàng sẽ gả cho ta! Nàng vừa mới cũng thừa nhận ta vừa soái lại có tiền lại xuất sắc ! Cho nên chúng ta thành thân đi!”
“Ta không nói gì a……” Vu Thịnh Ưu bị thịt béo đầy người hắn áp sắp không thở nổi, dùng sức lắc đầu kháng nghị, nàng không muốn gả cho Bàn Tử! Dù là một Bàn Tử hảo tốt cũng thế mà thôi!
“Úc úc ~ Tiểu Ưu Ưu, nàng tưởng chống chế sao?” Bàn Tử boss dùng bàn tay phì lũ, lấy từ trong người ra một phong thư, đưa tới trước mặt nàng, thâm tình chân thành nói:“Nàng xem, nàng viết giấy cam đoan còn ở đây này.”
Vu Thịnh Ưu tiếp nhận khăn tay, có chút ngơ ngác , trên khăn viết.
“Ta Vu Thịnh Ưu tự nguyện gả cho Ái Đức Ngự Thư làm vợ. Nay lập giấy làm bằng chứng sẽ gả cho hắn! Vu Thịnh Ưu [ phía trên còn có dấu chỉ tay nho nhỏ ]”
Nàng không nhớ nổi mình đã cùng Bàn Tử viết cái giấy này từ khi nào , Ái Đức Ngự Thư chính là tên của Bàn Tử này? Bàn Tử chính là Bàn Tử, tên so với người khác cũng nhiều chữ hơn! Bất quá…… Mặc kệ thế nào, Vu Thịnh Ưu con mắt vòng vo chuyển, liếc mắt một cái, nhìn Bàn Tử vẻ mặt kích động, sau đó nhanh chóng đem giấy viết thư nhu thành một nắm, nhét vào miệng, dùng sức ăn a ăn! Ăn luôn, nàng muốn đem giấy viết thư ăn luôn! Ăn luôn, ăn luôn!! Ăn luôn ,không còn tín vật định ước gì với ngươi nữa !
|
Ái Đức Ngự Thư kinh hãi, muốn ngăn Vu Thịnh Ưu, Vu Thịnh Ưu như là cá chạch trơn trượt lăn xuống, Ái Đức Ngự Thư lại đưa tay bắt nàng, Vu Thịnh Ưu lăn thêm vài vòng tránh được, Ái Đức Ngự Thư nổi giận:“Các ngươi đều là người chết a! Bắt lấy nàng.”
Ba người bịt mặt cùng tiến lên, vây, truy, tóm, rốt cục bắt được Vu Thịnh Ưu. Vu Thịnh Ưu thở hổn hển hé miệng, đắc ý cười:“Oa ca ca, ăn luôn .”
“Nàng! Nàng vì sao phải như thế!” Ái Đức Ngự Thư tức giận lắc lắc ống tay áo.
“Ta đã gả cho người khác , không thể tái giá.” Vu Thịnh Ưu vỗ vỗ ngực, đem cảm giác ê ẩm nuốt vào.
“Hừ, ta biết tướng công của nàng, không phải là một ngốc tử sao!” Ái Đức Ngự Thư trừng mắt nhìn nàng, có chút không tin, nữ nhân này cư nhiên tình nguyện lựa chọn một ngốc tử chứ không yêu một người anh minh thần võ anh tuấn tiêu sái như hắn!
“Sai!” Vu Thịnh Ưu lắc lắc ngón tay nói:“Là một ngốc tử rất tuấn tú.”
“Ưu Nhi.” Ái Đức Ngự Thư tiến lên từng bước, Vu Thịnh Ưu lui về phía sau từng bước, ngăn lại động tác của hắn, sau đó nghiêm túc hỏi:“Ngươi vừa rồi nói ngươi không có diệt Thánh Y phái, lời này thật sao?”
“Tự nhiên là thật , ta gạt lão bà ta để làm chi?”
“Ta không phải lão bà ngươi. Ngươi mau cùng ta nói rõ, đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?”
“Ngô, chuyện này là như vậy.”
Ái Đức Ngự Thư nhớ lại, bốn tháng trước, hắn đang ăn cơm, bỗng nhiên nhận được thư lão ca gửi, thư viết như vầy : Con mẹ nó ,thối tiểu quỷ nhà ngươi, ngươi nghĩ gì,muốn chết sao? Cư nhiên phát sát thiếp với Thánh Y phái lão tử, mẹ nó, ngươi dám đến thử xem, lão tử bóc ngươi mười tầng da, cắt ngươi mười cân thịt, nhóm lửa nấu lên, sau đó đưa cho chính ngươi ăn! Thiên ! Lăn cho lão tử! Không có việc gì đừng gây sự với ta.
“Cái kia, có chút vấn đề!” Vu Thịnh Ưu đầu đầy hắc tuyến hỏi:“Xin hỏi đại ca ngài là……?”
Ngự Thư cười:“A, đại ca của ta a, chính là Thiên Thiên Bạch Vu Thịnh Bạch nha.”
Vu Thịnh Ưu run rẩy, nàng có tưởng tượng thế nào đi chăng nữa, cũng không thể đem một người như là tiên nhân thế ngoại ,xuất trần thoát tục như nhị sư huynh cùng một kẻ lưu manh thô tục như hắn liên hệ cùng một chỗ.
Nàng lại hỏi:“Sau đó đâu?”
“Sau đó? Ta thực vô tội a, ta lại không phát sát thiếp gì tới nhà nàng, ta vết lại một phong thư như vầy: Ca, ta biết huynh ngày đêm tơ vương đệ đệ ngọc thụ lâm phong tiêu sái bất phàm của huynh, ta cũng biết ta đã lâu chưa viết thư cho huynh , ta biết ta xem nhẹ huynh, là ta không đúng, nhưng huynh cũng không cần dùng loại lý do này khiến cho ta chú ý, huynh nếu nhớ ta thì về nhà thăm, ta biết huynh cảm giác về phương hướng không tốt, nhất định không tìm thấy nhà, ngày mai ta phái người đi đón huynh. Cứ như vậy đi.
Ngự Thư nói đến chỗ này, Vu Thịnh Ưu có chút tin, đừng nhìn nhị sư huynh vẻ mặt giống như hồ ly, kỳ thật là kẻ mù hướng siêu cấp, ngay cả một địa phương nhỏ như Thánh Y sơn, cũng thường xuyên lạc đường, đi ra sau hậu viện thế nào cũng lạc trong rừng, không kiếm được đường ra, sau đó hắn liền phi thường bình tĩnh nằm ở trong rừng ngủ, chờ mình phát hiện đi kiếm hắn trở về. Mỗi lần lúc tìm được nhị sư huynh đang ngủ say trong rừng cây, nàng đều luyến tiếc đánh thức hắn, bởi vì đó là một hình ảnh phi thường xinh đẹp. Mỗi lần nàng đều ngồi xổm bên cạnh hắn, chờ hắn tỉnh dậy. Mỗi lần hắn mở mắt ra, cười vẻ mặt đầy mê người gọi nàng tiểu sư muội.
Sau lại. Hắn cưới thê tử, chuyện tìm người tự nhiên giao cho tẩu tử.
Ngự Thư tiếp tục nhớ lại nói:“Thư phát đi không bao lâu, đại ca lại viết thư lại, nói như vầy : Dặn bào đệ Ngự Thư: Gần đây trong phái có nhiều chuyện, vi huynh lo lắng đại sự sẽ xảy ra, nếu lỡ có gì bất trắc, bảo hộ cho Ưu Nhi bình an! Cung gia mặc dù lớn, cũng không phải người trong võ lâm, hẳn sẽ có gian nan khổ cực, không nên ở lâu, đệ nên nhanh chóng đón ra. Ta biết đệ thích nàng từ nhỏ, nhất định có thể đem hết tâm lực, bảo hộ nàng chu toàn. Huynh: Ngự Lãnh.”
“Kia gì…… Nhị sư huynh phong cách viết thư thay đổi cũng quá nhanh đi.” Vu Thịnh Ưu vừa ăn một quả táo trên bàn, vừa cảm thán nói.
“Ca ta vốn chính là như vậy, vừa lưu manh, vừa văn nhã. Có đôi khi còn bi tình , bất quá tuy rằng như thế, nhưng ta nhìn ra tính nghiêm trọng trong chuyện này, ta lập tức liền dẫn theo một số cao thủ của môn, đi Thánh Y phái trợ trận, nhưng khi ta đuổi tới nơi đó, đúng là đầy trời đại hỏa, cả bầu trời đều đỏ lửa.”
“Kia…… Phụ thân cùng sư huynh ta……?” Vu Thịnh Ưu có chút gian nan hỏi.
“Lão bà đại nhân, ta nghĩ bọn họ hẳn là không có việc gì, sau hỏa hoạn, ta từng kiểm tra qua phế tích Thánh Y phái, ngay cả một thi thể cũng không có.”
“Ta không phải lão bà ngươi, đến tột cùng, cha ta cùng các sư huynh, đến tột cùng thế nào ? Sống hay chết, bị ai làm hại?”
“Này ta cũng đang tra, trên đời này kẻ có thực lực có thể đem Thánh Y phái một đêm diệt môn , cũng chỉ có năm môn phái, lão bà đại nhân yên tâm, ta chắc chắn cứu nhạc phụ đại nhân ra!”
“Ta không phải lão bà ngươi…… Cuối cùng có ba vấn đề, một: Vì sao ca ngươi lại là môn hạ của Thánh Y phái chúng ta. Hai: Vì sao cả hắn và ngươi đều nói chuyện trước đây,trước đây? Ta trước đây nhận thức ngươi sao? Ba: Vì sao diện mạo của ngươi so với nhị sư huynh kém nhiều như vậy?”
“Ba vấn đề này, ta có thể chậm rãi trả lời, lão bà đại nhân, không bằng chúng ta ăn cơm trước ,như thế nào?”
“Ta không phải lão bà ngươi…… Mẹ nó! Đừng bắt ta phải lặp đi lặp lại cùng một câu!!”
“Nga ~! Lão bà đại nhân, hung dữ lên vẫn rất khả ái……!”
“Lăn!!” Rốt cục hiểu được vì sao nhị sư huynh đối hắn lại thô bạo đến vậy .
|
Chương 21. Bàn Tử rất đáng ghét [thượng]
Từ xưa Quỷ Vực môn có một môn võ học cao thâm, gọi là Ma Cầu Công, gồm có tám tầng, mỗi lần đột phá qua một tầng,toàn thân sẽ béo gấp đôi, công phu càng cao người lại càng béo, cho nên ở Quỷ Vực môn cũng không coi béo là xấu, ngược lại coi béo là vinh, là đẹp, là mạnh.
Nhưng trong hoàn cảnh đó lại có một kẻ ngoại lệ. Đại công tử của môn chủ thứ sáu của Quỷ Vực Môn, Ái Đức Ngự Lãnh, từ nhỏ dung mạo tuấn mỹ, thiên tư thông minh, là kì tài võ học hiếm có, Quỷ Vực môn chủ đối với đứa con này ký thác kỳ vọng rất cao,nhưng Ái Đức Ngự Lãnh lại không giống người thường, hắn sinh trưởng ở nơi lấy béo làm đẹp lại cố tình muốn làm một người gầy.
Theo quy củ của Quỷ Vực môn, nam hài mười tuổi nhất định phải béo phì, nga không, là mười tuổi nhất định phải luyện Ma Cầu Công, Ái Đức Ngự Lãnh lại không muốn a, quyết tâm không học, khi đó, Quỷ Vực môn đột nhiên phát ôn dịch, một đêm có mười môn chúng mắc bệnh, sau nửa tháng lại có hơn ba mươi người bị lây bệnh, đại phu trong môn đều thúc thủ vô sách! Môn chủ vì bảo toàn đại cục đành nén lòng,hạ lệnh đuổi tất cả ba mươi người mắc bệnh ra khỏi Quỷ Vực Môn. Ngoài cửa Quỷ Vực đó là sa mạc, đi ra ngoài cũng chỉ có thể chờ chết.Trong số ba mươi người bất hạnh mắc bệnh này,cũng bao gồm cả Ái Đức Ngự Lãnh, mọi người ở đây tất cả đều bị ốm đau,dịch bệnh tra tấn, nằm ở sa mạc chờ tử thần đến.Khi đó,một vị thần y đi ngang qua nơi đây, hắn chỉ liếc mắt nhìn một cái, liền biết được bệnh, hạ dược, ra tay cứu sống bọn họ.
Ái Đức Ngự Lãnh bị chấn động,hắn như tìm được mục tiêu nhân sinh, vươn đôi tay vẫn còn thưc suy yếu, nắm chặt vạt áo thần y, ánh mắt khát vọng nhìn thần y.
Thần y ngồi xổm xuống, nhẹ giọng hỏi:“Làm sao vậy? Vẫn là không thoải mái sao?”
Ái Đức Ngự Lãnh vô lực lắc đầu, thái dương chói lọi trên bầu trời chiếu lên người hắn,hắn vẫn dùng ánh mắt gắt gao nhìn thần y, bàn tay nhỏ bé yếu ớt vẫn nắm chặt vạt áo thần y không buông.
Thần y ôn nhu, dùng bàn tay to nắm lấy bàn tay nhỏ bé của hắn, nhẹ nhàng cầm, dùng ngữ điệu làm cho người ta cảm thấy an tâm nói:“Đừng sợ, ta sẽ cứu ngươi .”
Ái Đức Ngự Lãnh dùng ánh mắt nóng rực,so với ánh mặt trời còn chói chang hơn nhìn thần y, dùng thanh âm khàn khàn nói:“Người có thể dạy ta chữa bệnh sao?”
Thần y cười gật đầu:“Có thể a.”
Vì thế Ái Đức Ngự Lãnh liền cải danh thành Vu Thịnh Bạch, từ đó trở thành đệ tử thứ hai của Vu Hào Cường, hắn không nói cho bất kỳ kẻ nào biết hắn là đại công tử của Quỷ Vực môn, mà Vu Hào Cường cũng vẫn nghĩ đứa nhỏ kia, chỉ là một đứa bé đáng thương bệnh tật,không cha không mẹ nhặt được trên sa mạc mà thôi.
Về sau, Vu Thịnh Bạch theo sư phụ học y thuật và võ thuật, hắn vốn trí tuệ ,học lại dụng tâm, không đến năm năm liền danh chấn giang hồ, trở thành một nhân vật nổi danh của Thánh Y phái.
“Xong rồi,chuyện xưa này có thể trả lời xong vấn đề thứ nhất và thứ ba.” Ái Đức Ngự Thư vừa cắn miếng thịt vừa nói, bên miệng còn lóng lánh mỡ , trên mặt thịt béo bởi vì hắn nhai nuốt mà không ngừng run run .
“Ngươi nói là, nhị sư huynh làm môn hạ của cha ta tất cả đều là bởi vì cơ duyên xảo hợp? Mà ngươi cùng hắn lớn lên bất đồng như thế chính là bởi vì ngươi luyện Ma Cầu Công còn hắn không luyện?” Vu Thịnh Ưu nâng đầu, liếc hắn một cái, nháy mắt lại dời ánh mắt, không nhìn hắn, nhìn hắn sẽ ăn không vô.
Ái Đức Ngự Thư một tay lấy một khối thịt heo, nhét vào miệng , ăn ăn, thoải mái nuốt xuống, sau đó nói:“Đúng vậy, ca ta thật khờ, Ma Cầu Công tốt như vậy, tại sao lại không luyện chứ? Nàng xem ta hiện tại rất soái, rất oai hùng, rất mạnh tráng, nàng lại nhìn hắn, gầy giống như khỉ thành tinh, xấu muốn chết, lão bà, chờ chúng ta thành thân xong, ta cũng đem Ma Cầu Công truyền cho nàng, như vậy nàng có thể trở nên đẹp như ta.”
Vu Thịnh Ưu ấn mạnh tay ‘Ba’ một tiếng làm gãy một chiếc đũa, dùng ánh mắt âm trầm trừng mắt nhìn hắn lặp lại:“Ta không phải lão bà ngươi, ta lại càng không muốn ‘Xinh đẹp’ giống ngươi.”
“Lão bà, xinh đẹp một chút có cái gì không tốt? Tuy rằng ta cũng không ghét bỏ nàng gầy, nhưng là người ta cần phát triển theo hướng tốt đúng không, nàng xem nàng, gầy như vậy, trừ bỏ ta cũng chỉ có một gã ngốc tử yêu nàng, nàng nói xem,béo có gì không tốt, nhanh lên béo lên đi, đến, ăn nhiều thịt béo một chút.” Ngự Thư thực săn sóc đem một khối thịt béo gắp vào trong bát Vu Thịnh Ưu, ánh mắt nhìn nàng như thúc nàng mau ăn a ,mau ăn a.
Vu Thịnh Ưu nhìn nhìn thịt béo trước mắt, nàng hít sâu một hơi, đem thịt gắp trở về, giả cười nói:“Ngươi ăn, ngươi ăn nhiều, béo nhiều.”
Ngự Thư cũng không khách khí, đem miếng thịt béo nàng gắp lại bát hắn ăn luôn , sau đó đem một chậu thịt béo đặt trước mặt Vu Thịnh Ưu:“Lão bà, ăn! Trong nhà có rất nhiều thịt béo!”
Vu Thịnh Ưu khóe miệng run rẩy, nói sang chuyện khác:“ Vấn đề thứ hai ngươi còn chưa có trả lời ta đâu.”
Ngự Thư cười hắc hắc, trên mặt thịt béo lại không ngừng rung rung, hắn quay đầu, dùng đôi mắt tam giác nho nhỏ nhìn nàng nói:“Vấn đề thứ hai, ta không trả lời nàng.”
“Vì cái gì?” Vu Thịnh Ưu bất mãn nhíu mày.
|
Ngự Thư buông hai khối thịt trong tay, cầm lấy tay Vu Thịnh Ưu, Vu Thịnh Ưu hai mắt đột nhiên trợn to, thân thể lui về phía sau, Ngự Thư thâm tình chân thành nhìn nàng:“Ta a, ta muốn chính nàng nhớ lại, nhớ tới ước định của chúng ta.”
Lời nói của hắn chân thành,bao hàm tình yêu, hai tay của hắn tràn đầy mỡ mà ấm áp, ánh mắt hắn như vậy mà nóng bỏng thâm tình, khóe mắt hắn còn có một sợi lông, miệng vẫn dính đầy mỡ……
Vu Thịnh Ưu gắt gao nhắm mắt, nàng nhẫn, nàng nhẫn! Nàng vẫn là nhịn không được nôn mửa ……
“Lão bà, nàng làm sao vậy?” Ngự Thư lo lắng vỗ lưng nàng.
Vu Thịnh Ưu thẳng đứng dậy, như là nằm mơ nói:“Ta có .”
“Có gì?” Ngự Thư kinh ngạc hỏi.
“Ta có đứa nhỏ của Cung Viễn Tu, cho nên, ta van cầu ngươi , buông tha ta đi! Đừng bảo ta lão bà nữa.” Vu Thịnh Ưu vẻ mặt bi phẫn nhìn hắn nói.
Ngự Thư nhíu nhíu mày, thực bình tĩnh nâng tay, bắt lấy tay áo Vu Thịnh Ưu hơi hơi dùng sức, “xoạt” một tiếng,tay áo đã bị rách.
“A! Ngươi làm chi! Ngươi làm chi!” Vu Thịnh Ưu ôm song chưởng mạnh mẽ lui về sau. Ngự Thư cười, tuy rằng là Bàn Tử, lại vẫn có chút hương vị tà mị, hắn chỉ vào cánh tay Vu Thịnh Ưu nói:“Lão bà, thủ cung sa của nàng rất hồng a.” (Thủ Cung Sa có ai không biết không =.= Dấu hiệu chứng minh người con gái vẫn còn là xử nữ.)
“…… Ta không phải lão bà ngươi.” Vu Thịnh Ưu nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt đỏ bừng nhìn hắn, Bàn Tử này không biết xấu hổ !
“Lão bà, ta hy vọng nàng nhớ kỹ một điều.” Ngự Thư hơi hơi nheo mắt, trong mắt một mảnh si mê sớm tán đi, còn lại chính là một mảnh âm trầm:“Nàng có thể đánh ta ,mắng ta ,khi dễ ta, bắt ta làm gì cũng được, nhưng nàng không được gạt ta, dù thế nào cũng không được, cho dù là nói dối thiện ý cũng không được! Nàng biết không?”
“Ta giết ngươi, khảm ngươi, độc chết ngươi có thể sao?” Vu Thịnh Ưu buông song chưởng, trừng mắt nhìn hắn hỏi.
Ái Đức Ngự Thư cười, tuy rằng là Bàn Tử, lại vẫn nhìn ra được hương vị tự tin cuồng ngạo, hắn đứng dậy nhìn nàng nói:“Có thể a, nếu nàng có thể làm được.”
Bàn Tử xấu xa, Bàn Tử thực biến thái, Bàn Tử thực đáng ghét! Bàn Tử cóc mà đòi ăn thịt thiên nga!!
Đây là, cảm giác khi lần đầu tiên Vu Thịnh Ưu gặp Ái Đức Ngự Thư, nhiều năm sau, khi nàng nhớ tới Bàn Tử đã từng nói nàng vĩnh viễn không được gạt hắn, tâm trạng của nàng lại thế nào?
Nếu biết trước chuyện sau này…… Nàng có thể hay không đối hắn tốt hơn một chút……
|
Chương 22.Bàn tử rất đáng ghét [ Hạ]
Ban đêm, Vu Thịnh Ưu bị Ái Đức Ngự Thư an bài ở căn phòng cách vách phòng hắn, hai phòng chỉ cách nhau bức tường, vách tường mỏng tưởng chừng một quyền cũng có thể đánh nát vụn, Vu Thịnh Ưu phi thường lo lắng nhìn, đi lên đông sờ sờ tây sờ sờ, sau đó quay đầu nhìn Ái Đức Ngự Thư hỏi:“Ta có thể đổi một phòng khác không?”
Ái Đức Ngự Thư gật đầu nói:“Có thể a.”
Nhìn Vu Thịnh Ưu khuôn mặt tươi cười, vẻ mặt vui mừng, hắn híp đôi mắt nhỏ, nói tiếp:“Trụ trong phòng ta a.”
Tươi cười ở trên mặt cứng lại rồi, Vu Thịnh Ưu trừng mắt liếc hắn một cái, vẫy vẫy tay:“Ngươi đi ra ngoài đi, ta mệt chết , muốn nghỉ ngơi .”
“Hảo.” Ái Đức Ngự Thư cũng không làm nàng khó xử, phất tay, vài tỳ nữ nối đuôi nhau mà vào, mang theo thùng nước để tắm rửa,quần áo sạch sẽ đứng chờ.
Ái Đức Ngự Thư vỗ ngực nói:“Lão bà, nàng nghỉ ngơi đi, có nguy hiểm gì, nàng chỉ cần kêu một tiếng, ta lập tức có mặt!”
“Ta không phải lão bà ngươi. Ngươi mau đi ra.” Vu Thịnh Ưu thở dài, không nề hà sửa đúng hắn, xua tay, mắt cũng không nhìn, đuổi hắn đi ra ngoài.
Ái Đức Ngự Thư cũng không giận, hớn hở xoay người bước ra ngoài, đối với hắn mà nói, bản thân hắn lớn lên anh tuấn tiêu sái, uy vũ bất phàm, lại là môn chủ Quỷ Vực Môn,người có thể luyện tới tầng thứ tám của Ma Cầu Công, các nữ nhân trong môn, không ai không dùng mị nhãn với hắn, không kẻ nào không thầm mến hắn . Nam nhân xuất sắc như hắn,lại có nữ tử nào không thích? Sẽ không ~! Cho nên lão bà chính là tạm thời kháng cự, chờ thêm hai ngày, nhìn đã quen mắt , sẽ phát hiện, kỳ thật — béo mới là đẹp.
Vu Thịnh Ưu cởi quần áo, lười biếng ngâm mình trong làn nước ấm áp, thoải mái nhắm mắt, ân, bao lâu rồi không được tắm rửa thoái mái như này ? Có lẽ là tinh thần thả lỏng , nàng bắt đầu nhận ra nàng đã lâu không dùng tới đầu óc. =”=
Trước mắt còn có ba bí ẩn, là ai bắt phụ thân cùng các sư huynh đệ, vì cái gì lại bắt, vì cái gì lại ngụy tạo như bọn họ đã chết, vì cái gì giá họa cho Quỷ Vực môn, hắn liệu có biết quan hệ giữa nhị sư huynh và Quỷ Vực môn hay không, biết thì như thế nào, không biết lại như thế nào?
Ngô…… Hảo phiền…… Cuối cùng vẫn không rõ, phía sau màn độc thủ này rốt cuộc là ai? Rốt cuộc muốn làm gì? Nàng có thể làm gì để cứu phụ thân và các sư huynh đệ?
Vu Thịnh Ưu tựa đầu ẩn vào trong nước, nín thở, tới khi không thể chịu đựng nổi, từ từ nhắm hai mắt, mạnh mẽ ngẩng đầu lên, từng ngụm từng ngụm hô hấp, mở to mắt, trong mắt một mảnh trong sáng, nàng không nghĩ được,một điểm đáng ngờ cũng không nghĩ ra được.
Nàng thừa nhận nàng ngốc, nàng muốn làm hậu cung văn nữ chủ, chứ không phải làm nữ chính trong truyện trinh thám, hay nữ chính trong tiểu thuyết võ hiệp, chính mình ngu xuẩn như vậy…… Thật sự có thể cứu được phụ thân cùng sư huynh sao?
Những hành động của nàng,liệu có nằm trong kế hoạch của kẻ đứng sau màn độc thủ kia hay không?
Nàng…… Đến tột cùng có thể làm cái gì?
Đứng dậy, bước ra khỏi mộc dũng (thùng chứa nước tắm) , cầm lấy khăn tắm, cuốn quanh thân mình, nếu…… Cái gì cũng không làm được…… Như vậy nơi nào mới là an toàn đây?
Ngô…… Ngô…… Nhíu mày! Dùng sức nhíu mày! Cầm lấy chén trà trên bàn uống một ngụm, sau đó mạnh mẽ đấm mạnh vào bàn!
Nàng vừa đấm vừa rống to:“A a a a a a!!! Hảo phiền a! Cái gì vậy! Mẹ nó! Trốn trốn tránh tránh làm cái gì! Muốn giết thì giết đi, muốn cái gì thì nói thẳng ra đi! Lão nương muốn tìm người báo cừu cũng tìm khắp nơi không được! A a a a a! Tức chết ta !! Rốt cuộc là ai! Rốt cuộc là ai bắt đi phụ thân cùng sư huynh của ta! Rốt cuộc là ai! Oa oa oa!”
“Lão bà! Nàng kêu ta sao?” Ái Đức Ngự Thư anh dũng đẩy cửa phòng, vọt vào! Nga ~ Tiểu Ưu Ưu nhà hắn, bỗng nhiên ở trong phòng kêu thảm thiết, nhất định là phát sinh chuyện gì nguy hiểm ! Thân là nam nhân của nàng, đương nhiên phải xông tới trước tiên!
Vu Thịnh Ưu sửng sốt, động tác chợt ngừng lại, đầu cứng ngắc chuyển qua nhìn hắn, chuyện bất hạnh đã xảy ra, cái khăn tắm bởi vì nàng vừa rồi phát điên, đập bàn này nọ, sớm bị lỏng, khăn tắm nó…… Nó…… rơi xuống ……= =
|