Ai Nói Xuyên Qua Hảo
|
|
Nguyên lai……
Người chịu khổ, chịu tội,gặp chuyện không hay ho, bôn ba khắp nơi, cho tới bây giờ cũng chỉ có một mình nàng! Rống! Nàng nổi giận! Nàng một đường bôn ba, bị truy, bị bắt, bị chém, tối trọng yếu là, nàng còn mất đi Viễn Tu! Vậy mà bọn họ cư nhiên lại ở đây hưởng thụ!
Rất không công bằng ! Hơi quá đáng! Nàng há miệng vừa mới chuẩn bị rống to ra tiếng, lại nghe có người còn nhanh hơn nàng một bước!
“Các ngươi! Các ngươi hơi quá đáng!” Thành Hoa Khanh giận dữ chỉ vào mọi người dưới hố.
Mọi người ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn một cái, ánh mắt chỉ dừng lại trên người hắn 0.01 giây, lại tiếp tục việc của mình, hoàn toàn không quan tâm hắn.
“Các ngươi có thể có chút tự giác bị bắt hay không a?” Thành Hoa Khanh tức giận giậm chân:“Ta bắt các ngươi tới là để cho các ngươi hưởng thụ a?”
Vẫn không có người quan tâm hắn, nhị sư huynh vặn người, tiếp tục ngủ.
Tam sư huynh vuốt Vượng Tài, chỉ có Vu Tiểu Tiểu khinh bỉ nhìn hắn một cái, đôi mắt to linh động giống như đang nói:“Chúng ta có người muốn ngươi bắt sao?”
“A! Không thể sinh khí, không thể sinh khí, sinh khí sẽ có nếp nhăn .” Thành Hoa Khanh xoa ngực nói, bình tĩnh lại cảm xúc của mình, liếc mắt nhìn một đám nam nhân không thèm nhìn hắn, vung tay:“Đến, đem nàng ta bỏ lại đó!”
“Vâng.” Hắc y sát thủ không chút khách khí nhấc Vu Thịnh Ưu ném xuống hố. Vu Thịnh Ưu hai tay bị trói, không thể cũng vô lực thi triển khinh công, chỉ có thể thẳng tắp ngã xuống hố, cắn một miệng đất, vết thương vốn đau, lại càng đau khiến nàng nhe răng trợn mắt.
Đáng giận! Vì cái gì người chịu thiệt, gặp chuyện không hay ho vĩnh viễn đều là nàng!
“Ưu nhi.”
“Sư muội.”
“Ngũ sư tỷ.”
Đám người Thánh Y phái nhàn nhã vây quanh nàng, vẻ mặt lo lắng.
Vu Thịnh Ưu buồn bực ngẩng đầu trừng mắt, báo oán nói:“Các ngươi nhiều người như vậy, vì sao không có người nào tới đỡ ta một cái?”
Tam sư huynh cười khẽ:“Thật có lỗi a, chúng ta không thấy rõ là muội.”
Mọi người gật đầu, quả thật không thấy rõ, Vượng Tài đi tới, vươn đầu lưỡi liếm liếm mặt Vu Thịnh Ưu, tỏ vẻ nó cũng không thấy rõ.
Vu Thịnh Ưu bực mình muốn mắng người, nhưng lại không khí lực, chỉ có thể trừng mắt nhìn bọn họ.
Vu Tiểu Tiểu tay chân lanh lẹ cởi bỏ dây thừng cột trên tay nàng, cánh tay bị trói chặt lâu ngày bỗng nhiên được thả ra, tê cứng,đau đớn, nàng cắn răng vẻ mặt thống khổ.
“Tiểu sư muội, vết đao trên người muội là do ai chém ?” miệng vết thương đau đớn nóng bỏng bị một bàn tay lạnh lẽo nhẹ nhàng đụng vào , lại càng đau đớn khiến nàng run rẩy cả người.
Vu Thịnh Ưu giương mắt, chỉ thấy nhị sư huynh gương mặt âm trầm, thanh âm trầm thấp hỏi:“Đến, nói cho sư huynh, là ai làm muội bị thương?”
Vu Thịnh Ưu miết miết miệng, cái mũi hồng hồng , hốc mắt hồng hồng , lộ ra biểu tình mềm mại, chỉ vào sát thủ áo đen bên người Thành Hoa Khanh cáo trạng:“Là hắn, hắn đánh ta, đánh ta thiệt nhiều lần, còn lấy đao chém ta, hắn còn đem tướng công ta ném xuống sông !”
“Nga, là hắn a.” Vu Thịnh Bạch ngữ điệu vân đạm phong khinh, hắn ngẩng mặt, mắt phượng dài nhỏ nhìn về hướng hắc y nam tử, sau đó bỗng nhiên cười, nói với Thành Hoa Khanh:“Ta có một phương thuốc, có thể khiến cho mái tóc của ngươi trở nên đen huyền, mềm mại bóng loáng như tơ.”
“Nga? Thật sự? Mau nói cho ta biết.” Thành Hoa Khanh hai mắt tỏa ánh sáng nhìn hắn.
“Ngươi chặt hai ngón tay cái của hắn, ta liền nói cho ngươi.” Vu Thịnh Bạch nghiêng đầu cười khẽ.
Thành Hoa Khanh mày cũng không nhăn một chút phân phó nói:“Chặt đi.”
Hắc y sát thủ cuống quít quỳ xuống cầu xin tha thứ:“Giáo chủ, giáo chủ khai ân a! A –”
Thành Hoa Khanh lắc lắc mũi kiếm đầy máu tươi, nhìn Vu Thịnh Bạch nói:“Hiện tại có thể nói cho ta biết đi.”
Vu Thịnh Bạch cười khẽ, từ trong người lấy ra một phương thuốc giao cho người hầu bên cạnh.Người hầu cầm phương thuốc bước nhanh đến trước mặt Thành Hoa Khanh, Thành Hoa Khanh cầm phương thuốc quét mắt nhìn một lần, giao cho người hầu bên người:“Theo phương thuốc mà làm.”
“Tuân lệnh.” Người hầu lui ra.
Thành Hoa Khanh vẫy vẫy ống tay áo, nhìn về phía đám người cười lạnh:“Mấy người các ngươi, đừng ra vẻ nữa cho ta, hiện tại, thê tử các ngươi, đứa nhỏ, sư muội, đều ở trong tay ta, nếu không muốn lấy máu các nàng cho ta tắm, liền ngoan ngoãn làm theo lời ta, bằng không đừng trách ta xuống tay không lưu tình!”
|
43.Đại boss biến thái
Nhìn theo nam nhân biến thái rời đi, Vu Thịnh Ưu không khỏi mở miệng hỏi:“Lão biến thái này rốt cuộc muốn làm gì?”
“Hắn?” Vu Thịnh Bạch nhếch miệng châm chọc cười:“Hắn muốn giữ nhan, trường sinh bất lão.”
“Nga, việc này mọi người đều muốn a.” Vu Thịnh Ưu nhíu mày:“Kia cùng nhà chúng ta có quan hệ gì?”
“Cùng nhà chúng ta quan hệ rất lớn a.”
“Ngô?”
“Chuyện này nói ra rất dài……”
Nguyên lai, giang hồ đồn đại đều không phải là tin đồn vô căn cứ, Thánh Y phái “Thánh Y Bảo Điển” quả thật ghi lại phương thuốc trường sinh bất lão mà mấy trăm năm trước đã biến mất, vừa vặn lại là thần y thế gia, đương nhiên biết chỗ tốt cũng như nguy hại của phương thuốc này, Thánh Y phái đại chưởng môn thứ mười ba vốn định hủy đi sách này, nhưng mà,một là sách này quả thật là bảo vật, thứ hai, một thứ nếu tồn tại, tất nhiên có giá trị cùng sứ mệnh của nó, thứ ba, thân là thần y quả thật cũng luyến tiếc hủy đi một phương thuốc tuyệt thế như vậy.
Hắn càng nghĩ, cuối cùng quyết định đem phương thuốc ghi lại thuật trường sinh bất lão kia, đặt ở phong thư, phong ấn tại mật thất, cũng dặn hậu nhân, Thánh Y phái không đến thời điểm diệt môn nhất định không thể mở phong thư ra.
Đã qua mấy trăm năm, mọi người sớm quên đi thuốc trường sinh bất lão, ngay cả chưởng môn Thánh Y phái cũng không biết phương thuốc ở ngay chính mật thất nhà mình.
Mãi cho đến mười hai năm trước, Vu Hào Cường,cha của Vu Thịnh Ưu chịu sự ủy thác của Thành Hoa Khanh bạn lão, thu bát công tử của hắn làm đồ đệ thứ tư của mình, sự tình bỗng nhiên biến động.
Nói lại yêu cầu thu đồ đệ của Vu Hào Cường rất cao, thứ nhất phải có tướng mạo xuất chúng, thứ hai phải có đầu óc thông minh lanh lợi, thứ ba phải chịu khó dụng công học tập.
Vu Hào Cường dựa vào ba điều kiện này, thu được ba đồ đệ trước có thể nói là nhân trung long phượng, muốn tài có tài,muốn mạo có mạo, nhưng chỉ có tính cách thật sự quá mức quỷ dị, đại đồ đệ Vu Thịnh Thế lạnh lùng lãnh khốc, cũng không cùng người nhiều lời một câu, nhị đồ đệ Vu Thịnh Bạch có nói nhiều hơn, nhưng lại phóng đãng không kềm chế được, hoàn toàn một bộ dạng họa thủy, tam đồ đệ Vu Trung Hạ quả thật không như thế, nhưng lại quá mức quái gở âm lãnh.
Đồ đệ người người đều tốt, nhưng cũng không người nào đủ làm tri kỷ.
Mà tứ đồ đệ Vu Thịnh Văn từ nhỏ lại ôn nhu thiện lương săn sóc, kính cẩn nghe theo, chọc người thích, cho nên Vu Hào Cường quả thật vô cùng thích hắn,dốc lòng truyền thụ một thân y thuật cho hắn, mọi nơi trong Thánh Y phái đều cho phép hắn tới,kể cả mật thất!
Vu lão cha cơ hồ muốn bồi dưỡng hắn làm con rể, Vu lão cha nghĩ, Ưu nhi nhà hắn cùng Thịnh Văn môn đăng hộ đối, trai tài gái sắc, hai đứa nhỏ vô tư, thanh mai trúc mã, thật tốt a, rất xứng, làm cho người ta yên tâm a! Ngày sau hắn có nhắm mắt cũng không lo lắng nữ nhi bị khi dễ.
Cũng không biết vì cái gì, Vu lão cha lúc nào cũng lo lắng không gả được con gái, hoặc là gả đi lại bị người ta hưu trở về.
Nhưng sau lại…… Không nói mọi người cũng biết.
Có lẽ Vu lão cha đời này hối tiếc nhất chính là chuyện thu lục đồ đệ Vu Tiểu Tiểu.
Nói lại, mùa hè năm ấy Vu Thịnh Văn mười hai tuổi, một mình tới mật thất Thánh Y phái xem sách thuốc , nghiên cứu dược, chính là do cơ duyên xảo hợp, hắn phát hiện phong thư có phương thuốc trường sinh bất lão, mở ra đọc xong, biết chính mình đã xem tới thứ cấm kỵ, có thể đưa tới đại họa, ngay tại thời điểm hắn không biết làm sao, Vu Thịnh Bạch từ bên ngoài tiến vào tìm hắn, nói phụ thân hắn đến thăm, bảo hắn nhanh chóng tới gặp.
Hắn vội vàng đáp ứng, trong lúc hoảng hốt liền đem phong thư nhét vào túi, chính bởi như vậy, phương thuốc trường sinh thông qua Vu Thịnh Văn rơi vào tay Thành Hoa Khanh.
Thành Hoa Khanh lấy được phương thuốc, vui vẻ không thôi, nhưng lại cũng phiền não vô số, phương thuốc này tuy rằng là bảo bối, nhưng hắn lại không hiểu rõ vị thuốc, giống như xem trộm máy tính lại không biết mật mã, hắn cầm phương thuốc nhìn lên nhìn xuống vẫn không rõ! Cho dù hỏi đại phu bình thường, bọn họ cũng mơ mơ hồ hồ không hiểu.
Hỏi Vu Thịnh Văn, hắn cũng chưa hiểu rõ hết, xem ra, tri thức cao siêu vẫn cần người chuyên nghiệp giải đáp, hắn biết với tính tình Vu Hào Cường, nhất định sẽ không hợp tác chế thuốc trường sinh bất tử với lão.
Cho nên, hắn dùng thời gian mười năm, tỉ mỉ bày kế hoạch này, đem Thánh Y môn một mẻ lưới bắt hết!
“Có vấn đề!” Bé Vu Thịnh Ưu ngoan ngoãn giơ tay đặt câu hỏi:“Với cái loại chỉ số thông minh thấp đến biến thái của hắn,có thể bày ra kế hoạch gì a?”
“Hắn cũng không có được kế hoạch gì thông minh.” Tam sư huynh hừ lạnh.
Vu Thịnh Ưu nhíu mày:“Vậy sao các ngươi còn bị bắt!”
Vu Tiểu Tiểu vừa nghe lời này liền bạo phát, vẻ mặt oán hận nguyền rủa nói:“Còn không phải hắn dùng gian kế! Cái thứ không biết xấu hổ kia,nếu còn để ta nhìn thấy, ta không thể không giết hắn, ta nhất định phải cạo sạch tóc hắn, xé nát mặt hắn, móc tim gan tì phế thận của hắn, lôi ruột hắn ra dùng sức thắt thắt thắt trước mặt hắn……”
Vu Thịnh Ưu nghe thấy nhịn không được run lên, lôi kéo ống tay áo Vu Thịnh Bạch nhỏ giọng hỏi:“Tiểu Tiểu làm sao vậy? Như thế nào lại biến thành bạo lực như vậy ? Nhớ rõ trước kia hắn không phải như thế a.”
Vu Thịnh Bạch lắc đầu nói:“Ai, còn không phải tứ sư huynh muội làm chuyện tốt sao.”
“Nga?” Vu Thịnh Ưu vẻ mặt bát quái nhìn hắn, ánh mắt thúc giục hắn, nói mau a!
Vu Thịnh Bạch lắc đầu, bắt đầu balabala, nói sự tình từ đầu đến cuối.
Nguyên lai trong các sư huynh đệ, người đầu tiên bị bắt chính là Vu Tiểu Tiểu, quá trình bị bắt rất đơn giản, tình nhân có ước hẹn, nguyệt hạ hoa tiền*, bốn bề vắng lặng, tứ sư huynh đối với hắn hôn nhẹ ,ôm một cái ,sờ sờ thoát thoát, ở thời khắc hắn ân ân a a dục vọng nguyên thủy cực kỳ xúc động, bỗng nhiên sau đầu đau đớn, trước mắt tối đen lập tức hôn mê! Tới khi tỉnh lại đã ở trong hố này. (*nguyệt hạ hoa tiền: dưới trăng trước hoa,ý chỉ cảnh đẹp nên thơ, trai gái hò hẹn đi ngắm trăng xem hoa để tình tự với nhau.)
Vu Thịnh Ưu gật đầu nói:“Nói cách khác, hắn là bị sắc dụ bắt .”
“Đúng vậy.”
Chậc chậc…… Đây là chuyện xưa một âm hiểm công phản bội một si tình thụ a.
Vu Thịnh Ưu nhíu mày, trừng mắt nhìn Vu Thịnh Bạch:“Vậy nhị sư huynh, ngươi vì sao lại bị bắt , ngươi cũng trúng sắc dụ thuật?”
Vu Thịnh Bạch nâng tay gõ nàng một chút, xoa mũi khẽ cười nói:“Muội cũng biết, lão hổ cũng có thời điểm ngủ gật, người luôn luôn có thời điểm sơ sẩy a, minh thương dễ tránh……”
Vu Trung Hạ khinh bỉ liếc hắn một cái châm chọc nói:“Nói nhiều như vậy để làm chi? Cuối cùng còn không phải cũng đứng trong hố này.”
“Người nào đó so với ta dường như còn sơ sảy hơn.” Vu Thịnh Bạch khó chịu trừng hắn.
“Hừ, sơ sảy ít hay nhiều cũng là sơ sảy, dù sao kết quả cũng giống nhau, quá trình ai để ý.”
“Cũng đúng.” Nhị sư huynh cười khẽ:“Chúng ta lần này đều bại bởi lão Tứ, đáng chết! Thật đúng là không thể nhìn người, ta vẫn nghĩ gian tế là ngươi kia.”
“Ta cũng tưởng huynh.”
|
Hai người đồng thời thở dài, bị bắt còn chưa tính, còn ngờ vực vô căn cứ lẫn nhau, nhưng cũng không thể trách Vu Trung Hạ hoài nghi nhị sư huynh, thời điểm Vu Thịnh Văn đưa ra chứng cớ nói ra y là đại công tử của Quỷ Vực môn, hắn không thể không nghi ngờ y là gian tế.
Mà Vu Thịnh Bạch tự nhiên biết gian tế không phải là mình, ở trong bản môn,kẻ âm trầm, hành vi quỷ dị, tính tình cổ quái nhất chính là lão Tam, hơn nữa hắn còn nhằm vào mình như thế, hắn cư nhiên không nghĩ là lão Tứ ở giữa châm ngòi ly gián kế!
Nội đấu mới nguyên nhân đầu sỏ khiến cho bọn họ cuối cùng bị một mẻ lưới bắt hết a.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, đồng thời lắc đầu, ai có thể nghĩ đến…… Nội gian cư nhiên là lão Tứ đâu!
“Hai người các ngươi đều là kẻ ngốc! Ta không ở nhà, ta cũng biết nội gian là tứ sư huynh.” Vu Thịnh Ưu phe phẩy ngón tay, vẻ mặt ‘các ngươi cũng chưa lợi hại bằng ta’.
“Nga? Vì cái gì?”
“Bởi vì người cười càng ôn nhu, lại càng là kẻ một bụng ý xấu!” Vu Thịnh Ưu khẳng định gật gật đầu, đây là chuyện nàng hiểu rõ nhất qua những ngày trải nghiệm ở Cung gia. (hắc hắc,Hàm ca chắc đang phải hắt xì a)
“Tiểu sư muội thật ra rất hiểu ta.” Một thanh âm ôn nhu mà trầm thấp từ miệng hố truyền đến.
Mọi người ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy nhân vật chính mà bọn họ thảo luận đang mang theo ôn hòa tươi cười, ôn nhu nhìn bọn họ.
Vu Tiểu Tiểu trừng mắt nhìn hắn vẻ mặt phẫn nộ, chỉ vào hắn, há mồm phun ra một miệng lời thô tục, mỗi một câu không phải trực tiếp hỏi thăm tổ tông hắn, thì là ân cần thăm hỏi hắn chuyện ăn uống sống chết.
Tứ sư huynh nhẹ nhàng nhăn lại tuấn mi, phi thân bay xuống, y bào tung bay tóc đen tung bay, vẫn tuấn mỹ vô song như trước, hắn dừng trước mặt Vu Tiểu Tiểu, cúi đầu cười khẽ nhìn hắn, nâng ngón tay, dùng động tác thực ái muội đặt tại môi Vu Tiểu Tiểu nói:“Tiểu Tiểu ngoan, không được nói thô tục nga, như vậy ta không thích đâu.”
Vu Tiểu Tiểu sửng sốt một chút,‘Xoát’ vẻ mặt đỏ bừng, mạnh mẽ lui ra phía sau từng bước, dùng sức lấy tay lau miệng, ánh mắt oán hận nhìn hắn, há miệng muốn mắng lại tức giận ngậm miệng lại, hầm hừ đi qua một bên, một cước đá người hầu mang bát canh gà hầm nhân sâm tới lăn dưới đất mấy vòng.
Tứ sư huynh lắc đầu, trong mắt mang theo tươi cười vừa lòng, hắn đi đến trước mặt Vu Thịnh Ưu, ngồi xổm xuống, lấy ra một lọ thuốc mỡ, cái chai vừa mở ra liền tản mát ra một mùi hương dễ ngửi, hắn nhìn nàng nhẹ giọng nói:“Nghe phụ thân nói muội bị thương, ta liền tới đây nhìn xem.”
“Cần ngươi giả hảo tâm?” Vu Thịnh Ưu trừng mắt nhìn hắn:“Ngươi cư nhiên có thể xem như chưa hề xảy ra chuyện gì, tới đây thăm ta! Ta biến thành như vậy còn không phải đều là ngươi làm hại? Đều là ngươi!”
“Ta cũng không muốn thương tổn mọi người.”
“Nhưng đã thương tổn rồi.”
Hắn cúi đầu, nhẹ giọng nói:“Thật có lỗi.”
“Không cần giải thích, ta vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho ngươi, ta sẽ trả thù !”
Vẻ ôn nhu tươi cười trên mặt tứ sư huynh cương một chút, chậm rãi biến thành âm trầm, Vu Thịnh Ưu chưa từng thấy tứ sư huynh có loại biểu tình này, có lẽ, đây mới là gương mặt thật của hắn. Đây mới đúng!
Tứ sư huynh hơi hơi hí mắt, liếc mắt nhìn về phía mọi người, chậm rãi nói:“Có lẽ mọi người cảm thấy ta sai lầm, ta thực xin lỗi mọi người, nhưng chẳng lẽ mọi người không muốn sao? Trường sinh bất lão, sánh cùng trời đất, thọ cùng nhật nguyệt…… Sư phụ, tiểu sư muội, các ngươi đều là thân nhân của ta, ta không muốn cùng các ngươi xa cách; Tiểu Tiểu, chúng ta luôn luôn cùng nhau, xem mặt trời mọc, mặt trời lặn, xem xuân hạ thu đông, đi khắp chân trời góc biển…… Chẳng lẽ không được không?”
Bốn phía một trận yên lặng, thuốc trường sinh bất lão a…… Nếu có người nói không muốn, thì chính là kẻ dối trá nhất thế gian.
Đột nhiên,
Một trận cười khẽ châm chọc từ miệng nhị sư huynh phát ra, phượng mắt híp lại, âm thanh lạnh lùng nói:“Ngươi nói thực dễ nghe, nhưng cả ngươi và chúng ta đều biết, bằng số kỳ trân dược liệu hiện có,chỉ có thể chế ra hai viên thuốc, xin hỏi, hai viên thuốc này là cho ngươi cùng Tiểu Tiểu bỉ dực song phi*? Hay là ngươi cùng cha ngươi thọ cùng trời đất đây?” (* bỉ dực song phi: cùng kề vai sát cánh)
Tứ sư huynh chọn mi nhìn lướt qua Vu Thịnh Bạch, hai mắt thoáng chốc ngoan quang (ngoan: ngoan độc) bắn ra bốn phía:“Vu Thịnh Bạch, biết không? Ta ghét nhất là bộ dáng tự cho là mình thông minh của ngươi.”
“Cũng vậy.”
“Hừ. Thủ hạ bại tướng.”
Vu Thịnh Bạch nhún vai, tuyệt không tức giận, quả thật là chính mình sơ sót, nhưng mà…… Thua một lần không có nghĩa là thua cả đời, chỉ cần hắn còn sống còn có cơ hội gỡ vốn.
|
“Ta cho các ngươi thời gian một tháng, làm ra thuốc trường sinh bất lão, hơn một ngày, ta liền giết một người, ta sẽ ở trước mặt các ngươi từng chút từng chút tra tấn thê nhi các ngươi đến chết.” Tứ sư huynh vẻ mặt âm ngoan:“Đúng rồi, tiểu sư muội, ngươi biết không? Ta cùng phụ thân đã quyết định , hai viên thuốc đó, sẽ cho ngươi ăn một viên.”
“Đưa…… Cho ta?” Vu Thịnh Ưu trừng lớn ánh mắt.
Lời vừa nói ra, mọi người lộ vẻ kinh sắc.
“Đương nhiên là cho ngươi ăn, nếu không các sư huynh nhà ngươi chế cho ta độc dược thì sao?”
Nguyên lai…… Là lấy nàng để thí nghiệm thuốc, để cho nàng ăn trước, nếu thất bại , chết cũng là nàng chết! Nhưng mà…… Nếu thành công thì sao?
“A! Ta không cần ăn!” Vu Thịnh Ưu trừng mắt nhìn theo bóng dáng hắn quát:“Nếu ta và các ngươi cùng nhau trường sinh bất lão, không bằng hiện tại ta chết luôn!”
“Chuyện này không phải do ngươi.” Tứ sư huynh nói xong, phất tay nói:“Người tới, đưa nàng tới nhà giam.”
“Ta không đi! Ta không đi! Ta muốn cùng các sư huynh ở cùng một chỗ.” Vu Thịnh Ưu ra sức giãy dụa.
“Sư muội ngoan.” Tứ sư huynh đi qua , ôn nhu nhu nhu tóc của nàng giống như trước đây, nhẹ giọng nói:“Muội ở tại đây các sư huynh không có tâm trí làm việc.”
Chết tiệt! Người này quả thực biến thái giống phụ thân hắn, lúc thì ôn nhu như nước, lúc lại âm lãnh dọa người! Biến thái a!
Hai hắc y nhân kéo Vu Thịnh Ưu vào nhà giam theo lệnh Vu Thịnh Văn, nhà giam cư nhiên lại chạm rỗng , dùng dây thừng treo một ngôi nhà ngỗ trên vách đá làm nhà tù, nhà tù này thực đặc thù, trừ bỏ sàn và trần,còn lại tất cả đều là dùng gỗ làm thành rào chắn, quả thực chính là một cái lồng chim! Bên cạnh nhà giam của nàng, còn có phòng giam riêng biệt của ba vị chị dâu cùng hai đứa nhỏ sinh đôi bốn tuổi,con của đại sư huynh!
“Ưu nhi.” Chúng chị dâu đồng thời lo lắng kêu nàng.
“Ngũ cô.” Hai đứa cháu vui vẻ kêu nàng.
“Đại tẩu, nhị tẩu, tam tẩu, nhóm tiểu bảo bối.” Vu Thịnh Ưu cũng thực kích động lay rào chắn.
Thân nhân gặp lại, một cảnh náo nhiệt a.
Mà phía dưới các nàng là một sân luyện dược lớn, trong sân để đầy dược liệu, giữa sân, đại sư huynh Vu Thịnh Thế cùng phụ thân nàng Vu Hào Cường đang bận rộn gì đó.
Chỉ trong chốc lát, nhị sư huynh ,tam sư huynh cùng lục sư đệ cũng bị đưa vào đó.
Tứ sư huynh Vu Thịnh Văn đi ra, híp mắt thực vui vẻ nói:“Thật tốt quá, mọi người đều đến đông đủ , chúng ta bắt đầu làm thuốc đi.” Ngữ khí của hắn, thoải mái vui vẻ giống như khi giao thừa bảo mọi người cùng hắn làm vằn thắn vậy.
Mọi người lạnh lùng nhìn hắn, vẻ mặt ngươi vì sao chưa đi tìm chết đi.
Nhưng Vu Thịnh Văn lại cười càng ôn hòa, chỉ vào lồng chim thật lớn trên đỉnh đầu bọn họ nói:“Không cần chọc ta sinh khí nga, bằng không đám chim chóc xinh đẹp kia sẽ gặp họa đó.”
Mẹ nó! Vu Thịnh Văn! Ngươi đúng là tên ác thú!
|
44.Cứu viện chuẩn bị
Đêm khuya, trong động,mọi người bận rộn suốt một ngày,đều đã nghỉ ngơi, một bóng người ngồi trên bàn đu dây trong lồng chim, nhẹ nhàng đu , bóng dáng của nàng theo động tác lắc lư in trên vách đá, bóng dáng màu đen nhẹ nhàng đu đưa , trong đêm đen yên tĩnh chỉ có thể nghe thấy bàn đu dây phát ra tiếng ‘Kẹt kẹt’, chậm rãi , chậm rãi , bóng dáng bất động , thanh âm dừng, trong động lại trở nên yên tĩnh đáng sợ.
Người ngồi trên bàn đu ngây ngốc nhìn về phía trước, bỗng nhiên ngẩn ra, trong lòng chợt cảm thấy đau đớn, nàng ôm ngực, nhíu chặt mày, trong mắt tất cả đều là vẻ đau đớn, nàng dùng sức nhắm mắt lại, hai hàng thủy ngân màu bạc theo gò má nàng chậm rãi rơi xuống.
Bất kể là khi nào,chỉ cần nhớ tới hắn, tim đều đau như bị đao cắt.
Còn nhớ ngày đó hắn cho dù toàn thân bị thương, vẫn còn cố chấp một lần lại một lần đứng lên, một lần lại một lần ôm chặt lấy nàng, liên tục nói: Nương tử…… Đừng khóc, đừng khóc…… Nương tử…… Ta đến bảo hộ nàng.
Cắn môi, dùng sức đè nén tiếng khóc nhỏ vụn của mình……
“Ưu nhi, muội khóc sao?” Một đạo thanh âm nhẹ nhàng như gió xuân vang lên.
Vu Thịnh Ưu mở mắt ra, ở lồng sắt đối diện nhị tẩu Dương Xuân Tình vẻ mặt lo lắng nhìn nàng.
“Ta không khóc.” Vu Thịnh Ưu trợn tròn mắt, nước mắt không ngừng chảy xuống.
Nhị tẩu Xuân Tình nhẹ nhàng cười, cong lên khóe môi, ôn hòa mê người, nàng ôn nhu nói:“Được, muội không khóc, vậy muội có thể cùng tẩu tâm sự không?”
“Được.” Vu Thịnh Ưu nhẹ nhàng gật đầu.
Xuân Tình ngẩng mặt ôn nhu nhẹ giọng hỏi:“Ưu nhi, những ngày ở Cung gia bảo có tốt không?”
“Tốt.” Cơ hồ không có do dự trả lời, nhớ tới người ở Cung gia, Vu Thịnh Ưu khóe miệng giơ lên hơi hơi tươi cười, nàng nhớ tới bà bà vẻ mặt đỏ bừng muốn lấy xuân dược ở chỗ nàng, nhớ tới công công ôn nhu gắp rau cho bà bà, nhớ tới biểu tình tức giận của Viễn Hạ khi đấu không lại mình, nhớ tới bộ dáng Viễn Hàm phe phẩy chiết phiến cười khẽ khi làm chuyện xấu, nhớ tới hắn ở hồ nước lạnh như băng tìm được hai viên đá cuội trong suốt tặng nàng…… Nhớ tới khuôn mặt sáng lạn tươi cười, ánh mắt thuần khiết của hắn…… Mỗi lần hắn vẻ mặt vô tội, tội nghiệp nhìn nàng, nàng sẽ mềm lòng, thú tính nổi lên……
Nghĩ vậy, Vu Thịnh Ưu nhịn không được bật cười.
“Nghĩ đến chuyện gì vui vẻ sao?” Xuân Tình cũng ngồi trên bàn đu dây, hơi đu đưa một chút .
“Nghĩ đến tướng công ta.”
“Ha ha, hắn là người như thế nào?” Xuân Tình nghiêng đầu tò mò hỏi.
“Hắn là một người thực đáng yêu.” Vu Thịnh Ưu nói đến Cung Viễn Tu ,ánh mắt chợt sáng bừng lên:“Hắn có chút ngốc, bất quá ngốc thực đáng yêu, hắn rất tuấn tú nga, mỗi lần hắn cười với ta, ta liền cảm thấy giống như hoa trên cả thế giới đều nở, vô cùng sáng lạn. Khi hắn nói chuyện luôn thích nhìn chằm chằm vào ta, nhị tẩu, tẩu không biết, ánh mắt hắn vô cùng thuần khiết, giống như suối nước phía sau nhà chúng ta, trong suốt có thể nhìn thấy đáy .”
Xuân Tình mỉm cười nhìn nàng, Vu Thịnh Ưu không biết, khi nàng nói đến hắn, ánh mắt của chính nàng cũng trong suốt như suối nước kia sao?
“Còn có… còn có, hắn võ công cũng rất lợi hại nga, ta cảm thấy đại sư huynh, nhà chúng ta cũng chưa chắc có thể đánh thắng hắn, nhưng ngốc tử này cũng không đánh người, mỗi lần bản thân bị khi dễ cũng chỉ có thể đáng thương nhìn xung quanh, nhưng nếu có người dám khi dễ ta…… Nếu có người dám khi dễ ta……” Nàng nói xong bỗng nhiên ngừng lại .
Xuân Tình đợi một hồi nghi hoặc ngẩng đầu hỏi:“Khi dễ muội hắn sẽ như thế nào?”
Chỉ thấy Vu Thịnh Ưu cúi đầu, trầm mặc, lại ngẩng đầu, vẻ mặt ngọt ngào nhẹ giọng nói:“Hắn sẽ liều mạng đến bảo hộ ta.”
“A…… Thật sự là tướng công tốt.” Xuân Tình cười mị mắt.
“Đúng vậy…… Đúng vậy…… Thật sự là tướng công tốt……” Nước mắt… lại một lần chảy xuống:“Nhị tẩu, ta rất sợ……”
“Sao thế?”
Vu Thịnh Ưu ngẩng mặt, đầy mặt là nước mắt:“Ta sợ thủ tiết.”
Xuân Tình sợ run một chút, trấn an cười nói:“…… Hài tử ngốc, ông trời sẽ không đui mù như vậy, đừng miên man suy nghĩ , biết chưa?”
Vu Thịnh Ưu nắm chặt dây thừng trên bàn đu dây, nhìn Xuân Tình ấm áp tươi cười, nhẹ nhàng gật đầu một cái.
Những ngày kế tiếp, trôi qua rất chậm, trong nham động lúc nào cũng đốt đuốc, mờ nhạt âm u, không phân rõ là ban ngày hay là đêm tối, cũng không biết mình rốt cuộc bị bắt đã bao lâu.
Vu Thịnh Ưu mỗi ngày đều ngồi trên bàn đu dây ở lồng chim, xem các sư huynh luyện dược, đôi khi phụ thân cũng ngẩng đầu nhìn nàng, trong mắt đầy từ ái cùng lo lắng, các sư huynh cũng thường xuyên ngẩng đầu nhìn các nàng, ngay cả đại sư huynh đạm mạc lạnh như băng, ngẫu nhiên nghe được thanh âm đứa nhỏ của mình khóc nháo, trong mắt cũng hiện lên phẫn nộ cùng hận ý mãnh liệt.
Tứ sư huynh lại tuyệt không đem loại hận ý này để vào mắt, hắn đã nắm giữ toàn cục, toàn bộ người của Thánh Y Phái đều nằm trong tay hắn, mấy người võ công cao cường cũng đều bị hắn chế trụ, hiện tại trừ phi có ngoại viện, bằng không…… Không kẻ nào có thể thoát khỏi lòng bàn tay hắn! Mà nơi bí ẩn này,không có kẻ nào biết được !
Không có người tìm được sao?
Không có người tìm được sao?
Thật sự không có người tìm được sao?
|