Ai Nói Xuyên Qua Hảo
|
|
Cung Viễn Tu khẽ gật đầu, Vu Thịnh Ưu lại cười hì hì tiêu sái đi qua, ngửa đầu cười duyên nhìn hắn:“Uy! Viễn Hàm, ta đã nói ngươi dạy không tốt mà! Bộ kiếm pháp kia chưa đến hai ngày ta đã học xong rồi.”
Cung Viễn Hàm vẻ mặt khó tin:“Nói mạnh miệng thì ai chẳng nói được a.”
“Ta thật sự có thể học được a!” Vu Thịnh Ưu chỉ vào Cung Viễn Tu nói:“Không tin ngươi hỏi hắn.”
Cung Viễn Hàm giương mắt nhìn lên, Cung Viễn Tu gật đầu.
Cung Viễn Hàm cười:“Đại tẩu theo học đại ca một năm, nói không chừng cũng có thể trở thành một thế hệ cao thủ.”
“A!” Vu Thịnh Ưu vỗ tay vui vẻ nói:“Ngươi cũng nghĩ như vậy ? Thật là nghĩ rất giống ta a.”
“Ha ha.” Cung Viễn Hàm cười khẽ, trong mắt một mảnh ôn nhu.
Cung Viễn Tu lặng yên đánh giá Cung Viễn Hàm, hơi hạ mắt, yên lặng xuất thần.
Chờ một lát, Cung phu nhân cùng Cung lão gia dắt tay đi ra, Cung lão gia phất tay nói:“Đưa đồ ăn.”
Vừa lên tiếng, nhóm tỳ nữ bưng những đĩa đồ ăn tinh xảo, nhanh nhẹn đi tới, chỉ một lát, trên bàn đã đầy kín mấy chục loại món ngon mỹ vị.
Cung lão gia cầm đũa, gắp một con tôm đã bóc vỏ, đặt vào bát của Cung phu nhân, Cung phu nhân gật đầu cười khẽ, vẻ mặt hạnh phúc.
Vu Thịnh Ưu đôi khi thực cảm thấy, Cung phu nhân chính là nữ nhân hạnh phúc nhất trên thế giới này, thân phận cao quý, dung nhan tuyệt mỹ, trượng phu anh tuấn si tình, ba đứa con hiếu thuận, tất cả những ân huệ lão Thiên có thể ban, nàng đều có được.
“Đứa nhỏ này, sao lại không ăn cơm, lại nhìn bản cung ngẩn người a?” Cung phu nhân nhìn Vu Thịnh Ưu cười khẽ hỏi, vẻ tươi cười của nàng thực thân thiết, thực ôn nhu, có chút giống với vẻ tươi cười của Viễn Hàm.
Vu Thịnh Ưu nhất thời chưa phục hồi lại tinh thần, mê mê thành thực nói:“A, con cảm thấy mẫu thân rất hạnh phúc.”
Cung phu nhân hơi hơi chọn mi, đầu tiên là sửng sốt, sau lại nhếch miệng cười, nụ cười sáng ngời ấm áp mang theo vẻ ngượng ngùng, xinh đẹp động lòng người,
Bà nhẹ nhàng hé miệng, liếc mắt nhìn tướng công mình, cười nói:“Ông xem nha đầu kia thật hâm mộ ta kìa.”
Cung lão gia vốn lạnh lùng, khóe miệng cũng hơi hơi giơ lên, nam nhân này, đã nghe rất nhiều những lời nịnh hót, cũng không có một câu nào giống như câu nói vừa rồi của Vu Thịnh Ưu, làm hắn vui vẻ không thôi.
Cung phu nhân che miệng cười khẽ, nhìn Cung Viễn Tu nói:“Viễn Tu a! Con thấy nương tử của mình hâm mộ ta như vậy, còn không mau gắp đồ ăn cho người ta.”
Cung Viễn Tu nhìn Vu Thịnh Ưu, mặt nàng hơi hơi hồng, nàng xấu hổ xua tay:“Ta không phải có ý này.”
Cung Viễn Tu đưa tay, cầm lấy chiếc đũa, gắp một gắp rau xanh bỏ vào trong bát của nàng.
Vu Thịnh Ưu buồn bực.
Cung Viễn Hàm nhịn không được cười khẽ ra tiếng.
“Nhị đệ cười cái gì?” Cung Viễn Tu quay đầu hỏi.
“Ha ha, đại ca, tẩu tử ghét nhất là ăn rau xanh .”
Cung Viễn Tu chọn mi, đạm cười nói:“Thật không? Nhị đệ thật hiểu rõ.”
“Ách?” Cung Viễn Hàm hơi hơi sửng sốt, vẻ tươi cười trên mặt dần biến mất.
Cung Viễn Tu quay đầu, bàn tay hơi hơi nắm lại.
Trên bàn cơm không khí trầm mặc, Vu Thịnh Ưu kỳ quái nhìn hai huynh đệ kia trầm mặc không nói, Cung phu nhân nhẹ nhàng nhíu mày nói:“Ưu Nhi, đã lâu không gặp con, cũng rất nhớ , cơm nước xong đến phòng bản cung nói chuyện.”
Vu Thịnh Ưu vừa gắp rau xanh trong bát ra, để bên cạnh bàn, vừa gật đầu đáp ứng:“Vâng.”
#147 | Tác giả : hotboyhathanh - kenhtruyen.com
Bữa cơm này, Cung Viễn Hàm chưa ăn chút gì, đã đứng dậy cáo lui , Vu Thịnh Ưu nhìn bóng dáng hắn, bỗng nhiên cảm thấy có chút khó chịu.
Cung Viễn Tu nhìn gắp rau xanh bị Vu Thịnh Ưu bỏ ra bên cạnh bàn, ảo não khẽ nhíu mày.
Cơm nước xong, vào nhà, Cung phu nhân tao nhã ngồi trên chiếc giường đẹp đẽ quý giá, Vu Thịnh Ưu đứng một bên nhìn Cung phu nhân ngây ngô cười.
Cung phu nhân cười yếu ớt ngoắc, để Vu Thịnh Ưu tới ngồi trên cạnh bà, thân thiết giữ tay nàng hỏi:“Ưu Nhi cùng Tu Nhi gần đây cảm tình thế nào?”
Vu Thịnh Ưu con mắt vòng vo chuyển, gật đầu nói:“Rất tốt .”
Cung phu nhân hơi nắm chặt tay nàng, thân thiết cười:“Rất tốt sao ta không nhìn ra được?”
“Ha ha. Là rất tốt , chỉ là có chút không quen.” Vu Thịnh Ưu cúi đầu
Cung phu nhân cười khẽ:“Không quen thế nào?”
“Cái này… con cũng không nói ra được.” Vu Thịnh Ưu lại cúi đầu buồn rầu nói.
Cung phu nhân cười:“Ai, đứa nhỏ này, ta vẫn nghĩ con là người sảng khoái cơ! Sao lại trở nên khép nép như vậy a? Ta nhớ rõ trước kia con thường xuyên nhìn con ta mà chảy máu mũi a.”
“Con nào có?” Vu Thịnh Ưu mặt đỏ.
“Còn không thừa nhận, toàn bộ Cung gia bảo đều nhớ rõ. Con cảm thấy không quen chỗ nào cứ nói với nó, con muốn nó làm thế nào cũng cứ nói, nam nhân chất phác khó có thể đoán được lòng của phụ nữ.”
“Nói thẳng?” Vu Thịnh Ưu nhíu mày.
“Đương nhiên nói thẳng.” Cung phu nhân nhìn nàng cổ vũ.
“Nhưng mà…… Con hy vọng hắn giống như trước đây, như vậy cũng có thể nói sao?”
“Hài tử ngốc, chuyện lúc ngốc nó còn làm được, thì lúc thông minh sao lại không làm được? Con không nói làm sao mà nó biết? Con đừng thấy Viễn Tu tuổi trẻ mà nghĩ là nó thành thạo, kỳ thật rất chất phác.”
“Quả thật thực chất phác.” Vu Thịnh Ưu gật đầu.
“Ha ha, nam nhân chất phác khi ôn nhu cũng có thể khiến người say chết.” Cung phu nhân che miệng cười khẽ.
“Giống như công công sao?” Vu Thịnh Ưu cười nhìn bà.
“Đi, đứa nhỏ không được giễu cợt người lớn.”
Vu Thịnh Ưu quay đầu, trong lòng yên lặng nghĩ, nàng cũng coi như là người lớn, ha ha.
Bất quá, mẫu thân nói rất đúng, nói thẳng! Hai người có vấn đề gì đều thẳng thắn nói chuyện với nhau thì tốt hơn, nếu cứ nhăn nhó gượng ép, đúng là khó chịu muốn chết! Chính bản thân nàng cũng chịu không nổi ! Mẹ nó! Ta rõ ràng vốn là một người hào sảng a!
“Bà bà! Con bỗng nhiên cảm thấy được khai thông rộng mở !” Vu Thịnh Ưu nắm hai tay, hai mắt sáng lên!
“Tức phụ! Nỗ lực lên!” Vì tôn tử của ta!
Vu Thịnh Ưu rời phòng Cung phu nhân, về phòng lục lọi tìm kiếm, tìm hồi lâu, rốt cục lấy từ trong rương gỗ ra một quyển vở, nàng cầm vở cười hắc hắc , nga ha ha a! Ta còn có pháp bảo đây.
Đem vở nhét vào ống tay áo, đi ra ngoài tìm Cung Viễn Tu.
Lúc này Cung Viễn Tu ngồi trong thư phòng, xem sổ sách nhà mình sáu năm qua, nghe Trình quản gia báo cáo tình hình các thế lực khác. Trình quản gia đem tất cả những chuyện lớn sáu năm qua đã phát sinh, nhất nhất báo với hắn, Cung Viễn Tu trầm mặc nghe.
Mỉm cười gật đầu nói:“Nhị đệ làm tốt lắm.”
“Nhị thiếu gia quả thật lợi hại. Thiếu gia, lúc trước ngài…… Trong tình huống náo loạn đó, cũng có những thế lực khác như hổ rình mồi mơ ước Cung gia bảo chúng ta. Người trong hoàng cung đã sớm xem chúng ta Cung gia như gai trong mắt, cư nhiên xin thánh chỉ để cho Cung gia chúng ta đi tiêu diệt thổ phỉ. Năm đó lão gia đã chuẩn bị đích thân ra tay , lại không nghĩ tới nhị thiếu gia năm ấy mới mười lăm tuổi, lại mang mười tám hộ vệ, một đường đánh thẳng vào hai mươi bốn sơn trại, đánh đâu thắng đó, làm cho đám thổ phỉ hung tàn nổi tiếng chỉ nghe tin đã sợ mất mật, quá ư sợ hãi. Như thế người khác mới biết được, Cung gia chúng ta có không ít cao thủ. Nhị thiếu gia cầm quyền , đối với người bên trong Cung gia bảo, lại xử sự cao minh, hoặc chèn ép hoặc trấn an, không bao lâu liền khiến lòng người trong Cung gia bảo yên ổn lại…… Thiếu gia, Cung gia bảo năm đó có thể không tổn hại gì lớn, đều là do công nhị thiếu gia a!”
Cung Viễn Tu nhìn ngoài cửa sổ, thản nhiên mỉm cười, nhớ tới Viễn Hàm sáu năm trước, khi đó, hắn vẫn là một thiếu niên thanh tú, chỉ biết phong nguyệt, không hỏi thế sự, lại không nghĩ tới, hắn lại có thể gánh vác tất cả .
“Đại thiếu gia?” Trình quản gia nhẹ giọng kêu Cung Viễn Tu đang lâm vào hồi tưởng.
“Ân. Ngươi đi xuống trước đi.”
|
“Vâng, đại thiếu gia.” Trình quản gia cúi đầu, âm thầm nghĩ, hiện tại đại thiếu gia đã trở lại, Cung gia rốt cuộc là ai cầm quyền đây? Hắn rút lui đi ra khỏi thư phòng, lại bị Vu Thịnh Ưu đang chạy vào va phải.
“Ai u.” Vu Thịnh Ưu ôm đầu kêu đau.
“Đại thiếu nãi nãi thứ tội, tiểu nhân……”
“Không có việc gì, không có việc gì.” Vu Thịnh Ưu không kiên nhẫn phất tay để cho hắn chạy lấy người.
Trình quản gia hành lễ xoay người, cuống quít lui ra.
Cung Viễn Tu chọn mi nhìn nàng hỏi:“Sao nàng lại tới đây?”
“Tới tìm ngươi.” Vu Thịnh Ưu đem quyển vở trong tay áo đưa tới trên bàn hắn:“ Gia quy này là ngươi viết , ngươi sẽ không chối bỏ đấy chứ?”
Cung Viễn Tu tuấn mắt vừa nhìn, cười nói:“Sẽ không.”
Cách cái bàn gỗ, Vu Thịnh Ưu nhẹ nhảy dựng, lật trang giấy thứ nhất chỉ cho hắn xem:“Vậy là tốt rồi! Gia quy điều thứ nhất: Hết thảy lấy lời nương tử nói làm chuẩn! Ngươi viết nga.”
Cung Viễn Tu một tay chống cằm gật đầu:“Nàng muốn ta làm gì?”
Vu Thịnh Ưu khụ hai tiếng:“Rất đơn giản, từ hôm nay trở đi, mỗi ngày buổi sáng gọi ta dậy, dạy ta luyện kiếm, mỗi ngày kêu ta ba tiếng nương tử, nhìn thấy ta phải lao lên ôm lấy, phải luôn nhìn ta cười thực đáng yêu, buổi tối trước khi đi ngủ phải nói: Nương tử ngủ ngon. Lúc ngủ phải ôm ta ngủ, lúc hai người ở cùng một chỗ không được đọc sách, khi ăn cơm không gắp rau cho ta, nói đơn giản, những chuyện trước kia ngươi thường làm, hiện tại một chuyện cũng không được thiếu!” Nói xong dùng sức gật đầu.
“Làm như vậy?”
“Làm như vậy!” Vu Thịnh Ưu gật đầu đi qua hỏi:“Làm được chứ?”
“Ân. Làm được.” Cung Viễn Tu gật đầu.
“Kia…… Ngươi kêu ‘nương tử’ cho ta nghe một chút.” Vu Thịnh Ưu cúi đầu nhìn hắn chờ đợi.
“Khụ……” ánh mắt hắn phiêu một chút, khuôn mặt tuấn tú hơi hơi hồng, hắn dùng ngón trỏ xoa nhẹ chóp mũi một chút, sau đó nhẹ giọng kêu:“Nương tử.”
Vu Thịnh Ưu nhìn trên mặt hắn hai phiến đỏ ửng, tâm tình tốt! Hắn quả nhiên giống như Cung phu nhân đã nói, ăn nói không hoa mỹ, thực chất phác, lại là một nam nhân thực dễ thẹn thùng.
“Lại kêu một tiếng nữa.” Vu Thịnh Ưu nhìn hắn, ánh mắt sáng như sao, khóe môi có ý cười.
“Nương tử.” Lần này kêu có vẻ dễ.
“Hắc hắc.” Vu Thịnh Ưu đầy mặt tươi cười, khóe mắt cũng cười hơi hơi nheo lại, không biết vì sao, chỉ cần hắn gọi nàng là nương tử, nàng đã cảm thấy vui vẻ. Nàng quả nhiên là một nữ nhân dễ thỏa mãn.
Cung Viễn Tu nhìn nàng tươi cười, giống như say mê, chậm rãi vươn người qua, hôn nhẹ trên khóe môi nàng, rất nhẹ. Giống như trước kia, nhẹ nhàng , mang theo vô hạn vui mừng.
Vu Thịnh Ưu sửng sốt một chút, đỏ mặt, che miệng kinh ngạc nhìn hắn.
Cung Viễn Tu không được tự nhiên khụ một tiếng, nói nhanh:“Khụ, không phải nàng nói những chuyện trước kia ta làm, hiện tại một chuyện cũng không thể thiếu sao?” Hơi liếc nhìn nàng, khóe môi mỉm cười:“Vậy thì…cái này cũng tính.”
Vu Thịnh Ưu mân miệng, quay đầu, không cho hắn thấy mình đang cố nhịn cười, hừ! Người này, đúng là biết tự động thăng cấp a! Ngay lập tức đã thăng cấp từ 2.0 lên 3.0 !
Chán ghét ,chán ghét, chán ghét ~!
Mùa hè gió đêm mang theo hơi nóng, nhẹ nhàng phất qua những lá sen trong ao.
Hoa sen đã tàn, không còn đẹp đẽ, nhưng nam tử áo trắng kia, lại vẫn đứng bên ao sen như trước, nhìn những đài sen lẫn trong đám lá, thản nhiên cười khẽ, trầm mặc hồi lâu.
“Nhị thiếu gia.” Một thanh âm ôn nhu nhẹ nhàng vang lên phía sau hắn.
Cung Viễn Hàm không quay đầu.
“Nhị thiếu gia. Đây là hạt sen Lạc Nhạn mới hái, thiếu gia có muốn nếm thử không?”
Một đài sen xanh biếc đưa tới trước mặt hắn, hắn hơi hạ mắt, đưa tay nhận lấy, đặt trong tay thưởng thức .
Qua một hồi lâu, ngẩng đầu ôn nhu nhìn nàng mỉm cười nói:“Cám ơn.”
“Nhị thiếu gia……” Lạc Nhạn ngẩng đầu, nhìn nam tử tuấn mỹ phi phàm này nói:“Lúc không vui thì không cần phải cười.”
“Lạc Nhạn a.” Cung Viễn Hàm cười càng ôn nhu:“Ta không hề không vui. Ta chỉ là đang tiếc khung cảnh này mà thôi.”
Lạc Nhạn quay đầu, nhìn lá sen một mảnh lục sắc, nói nhỏ:“Thiếu gia không cần tiếc, cảnh này, sang năm lại có thể thấy, hoa này sang năm còn có thể nở lại.”
Gió thổi bay lá sen, một mảnh lục sắc cuộn sóng, trong không khí có mùi lá sen thoảng qua, hắn nhìn hồ nước, nhẹ giọng nói:“Đúng vậy, sang năm còn có thể nở .”
Hắn cúi đầu, dùng ngón tay thon dài trắng nõn tách đài sen, lấy ra một hạt sen màu trắng, đưa vào miệng, nhẹ nhàng ăn .
“Ngọt sao?”
“Ân.” Hắn chậm rãi gật đầu, xoay người rời đi, vân đạm phong khinh.
Lạc Nhạn cầm rổ sen, gió nhẹ thổi bay làn váy của nàng, giống như một bức tránh tuyệt đẹp, nàng đứng bên cạnh ao sen nhìn theo bóng dáng hắn, mãi cho đến hắn đi xa, mới cúi đầu, lấy từ trong rổ ra một đài sen, bàn tay trắng nõn nhẹ tách ra, cắn một hạt sen, hơi nhíu mày.
Thực đắng a……
CÒN TIẾP
|
52.Lại không thành
Vu Thịnh Ưu hiện tại tâm tình sung sướng , thậm chí có chút hưng phấn không hiểu rõ, Cung Viễn Tu ở thư phòng làm việc, nàng đặc biệt muốn cùng hắn ở một chỗ, vì thế cầm một quyển tiểu thuyết ngồi trên ghế bên cửa sổ trong thư phòng lật xem , nhưng tiểu thuyết cổ đại luôn luôn có chút trúc trắc khó hiểu, mà trong truyện tình cảm thể hiện không rõ ràng, H lại càng không cần phải nhắc tới, tiểu thuyết như vậy đối với Thịnh Ưu mà nói, không có lực hấp dẫn, chưa đến hai canh giờ, nàng đã chịu không nổi , nhàm chán muốn tìm chỗ lăn lộn, ngoài cửa sổ bươm bướm nhẹ bay, hoa tươi nở rộ, gió nhẹ mây bay, thật sự là thời tiết tốt để du ngoạn a.
Vu Thịnh Ưu quay đầu nhìn Cung Viễn Tu, hắn vẫn giống hệt như mấy canh giờ trước, thẳng tắp ngồi trên ghế, tinh tế lật xem sổ sách. Đã làm cả ngày , hắn cũng nên tan tầm đi? Làm việc nhiều như vậy, sao có thể vào đầu chứ? Một ngày nay, trừ bỏ lật trang, viết chữ, cũng không thấy hắn làm gì khác.
Vu Thịnh Ưu liếc mắt nhìn. Cầm lấy một củ lạc trên bàn trà, thừa lúc hắn không chú ý, bắn qua như ám khí.
Cung Viễn Tu mắt chưa nâng, thân chưa động, củ lạc cư nhiên bay lệch qua ót hắn.
Vu Thịnh Ưu hơi ngẩn người, ách, không nghĩ tới, công phu ám khí của mình hiện tại lại kém như vậy, cư nhiên không thể đánh trúng mục tiêu, không được! Nàng thử lại lần nữa.
Nghĩ như thế, nàng lại cầm hai củ lạc lên, “Hưu”“Hưu” nhắm vào đầu hắn, nhưng chuyện kì quái lại xảy ra, củ lạc thậm chí còn không đụng được tới cả tóc của Cung Viễn Tu.
Vu Thịnh Ưu thật đúng là không tin nổi , bốc lấy một nắm ném qua, nàng cũng không tin, mười mấy củ lạc liền lại không thể ném trúng một phát?
Nhưng mà, thật sự là một phát cũng không trúng……
Vu Thịnh Ưu ngây người, nàng đã trở thành kẻ vô dụng như vậy sao?
Lúc này Cung Viễn Tu rốt cục ngẩng đầu, nhìn nàng vẻ mặt chịu đả kích nghiêm trọng, nhếch miệng cười khẽ.
“Ngươi! Ngươi dùng hoa chiêu gì?” Vu Thịnh Ưu há miệng hỏi.
Cung Viễn Tu lắc đầu:“Không có a, ta không hề động chút gì a.”
“Vì sao ta ném, một phát cũng không trúng?”
“Ta sao mà biết.” Cung Viễn Tu nói xong, liếc mắt nhìn nàng một cái:“Ngốc quá.”
“Ngươi nói ta ngốc?” Vu Thịnh Ưu xoát một chút đứng lên, bổ nhào vào trước mặt Cung Viễn Tu, hai tay dùng sức đánh hắn:“Đáng ghét, đáng ghét, ngươi mới ngốc.”
Cung Viễn Tu ha ha cười không ngừng, bàn tay to dễ dàng bắt lấy hai nắm đấm nhỏ bé của nàng, kéo nàng ngồi trên đùi hắn, nắm lấy tay nàng, đặt ở bên miệng yêu thương hôn nhẹ:“Giống như con mèo nhỏ .” Hắn cười khẽ, lời nói đầy sủng ái.
Vu Thịnh Ưu mặt đỏ hồng, dựa vào lồng ngực dày rộng của hắn, ngây ngô cười hắc hắc.
Được rồi, nàng thừa nhận, nàng chính là muốn làm cho hắn chú ý, làm cho hắn ôm nàng, hôn nhẹ một cái, làm sao, làm sao, không được à? (có ai có ý kiến gì đâu, làm sao mà tỷ đã phải nhảy dựng lên thế = = )
“Nhàm chán ?” Cung Viễn Tu ôm nàng, xoa nhẹ tay nàng, ôn nhu hỏi.
“Ân, có một chút.” Vu Thịnh Ưu gật đầu.
“Nhàm chán thì ra ngoài đi dạo, không cần phải ở trong này theo ta.”
“Ta muốn chờ ngươi cùng ra ngoài chơi.”
Cung Viễn Tu cười khẽ:“Ta còn có chút việc, hôm nay phải làm xong.”
“A, vẫn còn việc sao, vậy ta ra ngoài chơi.” Ở trong phòng buồn muốn chết, nàng đã sớm muốn ra ngoài .
“Ân, đi thôi.” Cung Viễn Tu gật gật đầu, bàn tay to khẽ vén lọn tóc bên tai nàng, nhịn không được lại hôn nhẹ một chút lên khuôn mặt của nàng.
Vu Thịnh Ưu chu miệng cười:“Ngươi không buông tay, ta đi thế nào?” Nguyên lai tay hắn, vẫn chặt chẽ ôm thắt lưng của nàng, đừng nói đi, nàng ngay cả động cũng không động được.
#150 | Tác giả : hotboyhathanh - kenhtruyen.com
Cung Viễn Tu thoáng sửng sốt , có chút xấu hổ dùng ngón trỏ sờ sờ mũi, nhưng tay hắn lại vẫn không buông ra.
Nam nhân này khẩu thị tâm phi!
Vu Thịnh Ưu nâng tay, vòng qua ôm lấy lưng hắn, tựa đầu vào ngực hắn, nhắm mắt lại nói:“Ta lại không muốn ra ngoài chơi nữa, ta muốn ngủ ở đây, có được không?”
Cung Viễn Tu lập tức gật đầu đáp ứng:“Tốt.” Tay hắn ôm nàng, lại chặt thêm vài phần, khóe môi tươi cười rõ ràng.
Vu Thịnh Ưu nghĩ rằng, người này, nếu có thể làm nũng giống như trước đây thì thật tốt.
Vì thế, Cung Viễn Tu cứ như vậy ôm Vu Thịnh Ưu xem sổ sách, vẻ mặt của hắn vẫn nghiêm túc như vậy, ánh mắt hắn vẫn chăm chú như vậy, nhưng mà…… Người trong lòng hắn, làm sao có thể ngủ chứ ?
Vu Thịnh Ưu tựa vào trong lòng hắn, thỉnh thoảng cọ cọ hắn, ngửa đầu nhẹ nhàng nhìn hắn, sờ sờ ngực hắn, lấy tay chọc chọc trên ngực hắn, lại vẽ vẽ, cuối cùng vẽ ooxx.
Nàng có thể thề, nàng không phải muốn đùa giỡn hắn, cũng không phải muốn dụ dỗ hắn a, nàng chỉ là hiếu động như trẻ con mà thôi.
Ngay tại lần thứ n Vu Thịnh Ưu vẽ xxx trên ngực hắn, người nào đó bỗng nhiên mạnh mẽ cúi đầu, nhắm ngay môi của nàng, ấn một cái hôn nóng bỏng nồng nhiệt.
Hắn ôm lấy nàng, nàng mềm mại gắt gao dán tại ngực hắn , nóng bỏng làm nàng toàn thân run rẩy, mới đầu hắn hôn mềm nhẹ , giống như sợ nàng đau, mềm nhẹ , ôn nhu , rồi sau đó, hắn càng hôn càng sâu, bờ môi của hắn càng lúc càng nhiệt liệt, hô hấp càng lúc càng dồn dập, đầu lưỡi hắn mãnh liệt tìm kiếm trong miệng nàng, tìm kiếm của nàng, dùng sức dây dưa cùng một chỗ. Vu Thịnh Ưu chậm rãi nhắm mắt lại, hai tay leo lên bờ vai của hắn, ngửa đầu, mặc hắn khẽ hôn, hai gò má của nàng một mảnh đỏ ửng.
Tiếng rên rỉ khe khẽ dật ra làm cho người ta phải đỏ mặt.
Tiếng rên rỉ này như là cổ vũ hắn, trái tim hắn kịch liệt run run , hắn vừa hôn nàng vừa nâng tay ôm nàng, làm cho nàng từ ngồi nghiêng trên đùi hắn, đổi thành hai chân mở rộng ngồi trên đùi hắn.
Vật cứng rắn như thép để giữa hai chân nàng, Vu Thịnh Ưu vẻ mặt đỏ bừng, nàng biết đó là cái gì, nhưng không cách nào kháng cự.
Hắn cách quần áo cọ xát thân thể của nàng, dục vọng của hắn như muốn xuyên qua quần áo của bọn họ trực tiếp cắm vào, hai người đều có chút không khống chế được .
Cung Viễn Tu hai tay khó dằn nổi vuốt ve trên người nàng, cách quần áo xoa bóp nơi rất tròn của nàng, bờ môi của hắn vẫn không rời đi môi của nàng, hai người hôn như không đủ, võ mồm gắt gao dây dưa cùng một chỗ.
Hắn rốt cuộc nhịn không được cử động vài cái hướng về phía trước, tiếng rên rỉ tràn ra trong miệng, hắn không thể được đến thỏa mãn, dục vọng kịch liệt, như núi lửa bùng nổ dường như không thể vãn hồi, hắn vươn tay, khó dằn nổi bắt đầu cởi bỏ hạ y của Vu Thịnh Ưu.
“A……” Vu Thịnh Ưu bị hắn hôn toàn thân vô lực, vẻ mặt mê say mặc hắn bài bố , nàng nhìn gương mặt anh tuấn của hắn vì nàng mà đầy dục vọng, là như vậy mê người, như vậy làm say lòng người.
Nhưng mà, một tia lí trí cuối cùng còn tồn tại nói cho nàng biết, không thể làm tại đây…… sẽ có người tiến vào!
Vu Thịnh Ưu né tránh bờ môi của hắn, thở dốc nói:“Viễn Tu…… Đừng……”
Cung Viễn Tu mắt điếc tai ngơ trước sự chống cự của nàng, lại tìm được môi của nàng, lại điên cuồng hôn lên, váy của nàng đã bị hắn kéo xuống, ngón tay thon dài của hắn đã đi vào, chậm rãi cử động.
“A…… A…… Dừng tay……” Vu Thịnh Ưu ngửa đầu, cắn răng kêu nhỏ , tiếng rên rỉ như là sung sướng, lại như là thống khổ khiến Cung Viễn Tu hung hăng nuốt nước miếng. Tay hắn cử động lại nhanh vài phần, Vu Thịnh Ưu đâu chịu nổi kích thích như vậy, cảm giác tê dại kia, quả thực làm cho nàng có chút cuồng loạn :“A…… sẽ…… có người…… tiến vào a.”
Nàng nói còn chưa dứt, chợt nghe cửa ‘rầm’ một tiếng, bị người ta mạnh mẽ đẩy ra. (Phụt!!! Oahahaha, lúc trên khiến người ta đỏ mặt tim đập chân run, giờ thì cười run cả người . Ưu tỷ… số khổ a)
“Đại thiếu gia — ách! A?” Trình quản gia đã qua tuổi năm mươi nét mặt già nua đỏ bừng, nhìn hai người ở phía sau bàn đang gắt gao ôm nhau, tư thế ái muội, kì thực là đang xxoo……
Vu Thịnh Ưu đem mặt chôn ở trong lòng Cung Viễn Tu, yên lặng rơi lệ…… Ta sớm biết! Ta sớm biết sẽ có người tiến vào! Mỗi lần… mỗi lần đều như vậy! Còn như vậy nữa, lão nương sẽ biến thành lãnh cảm mất !
“Đi ra ngoài!” Cung Viễn Tu thanh âm trầm thấp, áp lực tức giận rất lớn.
“Ách…… Vâng vâng!” Trình quản gia quay đầu bỏ chạy, ra khỏi thư phòng hai bước, vẻ mặt đỏ bừng lại chạy lại, đóng cửa lại! Gắt gao đóng chặt!
Hai người còn duy trì tư thế vừa rồi, yên lặng không nói gì, tay hắn còn tại của nàng, nhưng sao đã không còn ướt át……
Dục vọng cứng rắn của hắn, cũng mềm nhũn xuống, Vu Thịnh Ưu vụng trộm liếc mắt nhìn hắn một cái, sẽ không…… sẽ không bị dọa thành liệt đi……( há há, đau bụng chết mất)
Cung Viễn Tu hít sâu một chút, rút tay lại, cúi đầu ôn nhu hôn nhẹ hai má của nàng, thương yêu hôn môi, sau đó săn sóc mặc quần áo giúp nàng, để ý lại từng nếp quần áo, ôm nàng lại ngồi một hồi, sau đó thổi phù một tiếng nở nụ cười.
Vu Thịnh Ưu trừng mắt nhìn hắn, gắt giọng:“Đáng ghét!”
“Trở về phòng chờ ta được không?”
“Không cần, ta muốn ra ngoài chơi.” Vu Thịnh Ưu bực bội quay mặt đi.
“Nương tử, ngoan.”
“Không muốn không muốn không cần!” Vu Thịnh Ưu đứng lên, trừng mắt nhìn hắn, hung hăng nói:“Ngươi nhanh trở về!”
Nói xong đỏ mặt “bạch bạch bạch” chạy đi.
Cung Viễn Tu chọn mi, nhìn bóng dáng của nàng nở nụ cười, rất là sáng lạn.
Vu Thịnh Ưu chạy về phòng, bắt đầu lục tung tìm quần áo,
Ngô…… Cái này không được, quá bảo thủ!
|
Cái này cũng không được! Rất chắc!
Cái này đi ~ chậc chậc, không đủ phiêu dật!
Cái này sao? Màu sắc quá mờ không đủ ái muội!
Oa ha ha ha ha, cái này được! Đủ lộ, đủ trong suốt, lại không đủ chắc chắn, kéo một cái là rách! =”=
Chọn xong quần áo, nàng lại kêu tỳ nữ đem tới một thùng nước tắm, trên mặt rắc vài cánh hoa hồng, nga ha ha a, tẩy spa! Trắng trẻo, thơm ngào ngạt!
Vu Thịnh Ưu động tác thong thả , vừa tắm rửa, vừa học những động tác của mỹ nhân câu dẫn người trong TV theo trí nhớ, nàng ước gì Cung Viễn Tu hiện tại tiến vào, thưởng thức bức tranh mỹ nhân tắm rửa của nàng!
Đáng tiếc, mãi cho đến lúc nước đã lạnh, Cung Viễn Tu vẫn chưa trở về……
Được rồi, sẽ có cơ hội sau, nàng nhất định phải làm cho lần này động phòng tràn ngập lạc thú!
Vu Thịnh Ưu từ trong nước đứng lên, mặc áo ngủ gợi cảm tìm nửa ngày mới thấy vào, nga ôi ôi ôi ôi ~
Sau đó nàng lại mở hòm thuốc của mình ra, nghiêng đầu nghĩ, có muốn dùng một chút xuân dược để gia tăng tình thú hay không? Tốt xấu gì cũng là đêm đầu tiên của nàng a ~! Người ta không muốn bị đau!
Được rồi, hay dùng cái này –“Thực thích thực thích sẽ không đau” Tốt lắm! (nghe cái tên thuốc đã thấy bt =”=)
Đây chính là tâm đắc của nàng, ăn vào thì cho dù là xử nữ cũng sẽ hoàn toàn cảm nhận được khoái cảm x! Hoàn toàn sẽ không đau! Còn có thể thực thích thực thích thực thích! Ngẫm lại bình dược này nàng đã chuẩn bị tốt từ lúc được gả đến , tân hôn động phòng ngày đó vẫn chưa dùng tới, chuyện cách đây đã một năm, rốt cục cũng có một ngày hữu dụng .
Nga ha ha ha ~ hiện tại vạn sự sẵn sàng, chỉ thiếu gió đông (*) a! (* ý chỉ thiếu điều kiện quan trọng nhất. Xuất phát từ những câu thơ của Gia Cát Lượng viết cho Chu Du ‘Muốn đánh giặc Tào,Phải dùng hỏa công,Muôn việc đủ cả,Chỉ thiếu gió đông’. Chi tiết đọc Tam Quốc Diễn Nghĩa, hồi 49.)
Oa tạp tạp tạp! Lăn đến!
Oa tạp tạp tạp! Lăn đi!
Oa tạp tạp tạp ~! Lăn qua lăn lại!
Đúng lúc này, cửa truyền đến tiếng gõ cửa!
“Tiến vào.” Chán ghét! Còn bày đặt gõ cửa a! Vu Thịnh Ưu xoát một chút nhảy vọt lên giường, bày ra tư thế nửa nằm nửa ngồi của hồ ly tinh giống như trong TV, trời biết nàng làm động tác này là cỡ nào lệch lạc, cỡ nào dị dạng!
Cửa bị đẩy ra, Vu Thịnh Ưu cúi đầu, hạ mi mắt, nâng lên đùi ngọc bóng loáng, ngoắc ngoắc người bên ngoài, dùng thanh âm nũng nịu nói:“Đã trở lại?”
Người kia vô thanh không tức không tiến vào……
Vu Thịnh Ưu nhíu mày, kỳ quái, câu dẫn hắn như vậy, hắn cũng không phác lên? Chẳng lẽ công lực câu dẫn của nàng chưa đủ, hay là nàng quá chủ động nên dọa đến hắn ? Nâng lên mi mắt nhìn phía cửa, đứng trước cửa, một nam nhân tao nhã, áo trắng hơn tuyết, trên dung nhan tuấn mỹ có ba phần xấu hổ, bảy phần hồng vựng.
Hai người yên lặng không nói gì nhìn nhau, Vu Thịnh Ưu cứng ngắc vẫn duy trì động tác nhấc chân câu dẫn người, khóe miệng không ngừng run rẩy, Cung Viễn Hàm thanh cao tao nhã trong mắt tràn đầy xấu hổ cùng buồn cười.
Qua hai giây –
“A –! Sao lại là ngươi! Sao lại là ngươi! Sao lại là ngươi” Vu Thịnh Ưu khiếp sợ hô to, toàn bộ thân thể tê liệt ngã xuống giường, vẻ mặt hỏng mất.
“Đại tẩu, bình tĩnh.” Cung Viễn Hàm vô tội quay đầu, nàng muốn gọi toàn bộ người của Cung gia tới nhìn sao?
Vu Thịnh Ưu trừng hắn nhìn hắn, đưa tay kéo chăn, nhưng tìm mãi không thấy, lúc này mới nghĩ đến, nàng vừa rồi ngại chăn rất xấu, ảnh hưởng đến hiệu quả câu dẫn, đã ném nó vào tủ .
A a a! Giờ tìm thứ gì để che lấp cũng không có! A a a! Không cần sống! Nàng không cần sống! Lại là hắn, vì sao, vì sao? Vì sao mỗi lần đều cho hắn thấy! Vu Thịnh Ưu túm lấy đệm bên dưới quấn chính mình lại, lăn vài vòng, trốn vào bên trong giường, xấu hổ và giận dữ mấp máy , mấp máy, mấp máy .
“Ta đi trước.” Cung Viễn Hàm trấn định xoay người muốn chạy, lại vừa lúc đụng phải Cung Viễn Tu vừa bước vào.
Hai người đụng vào nhau, Cung Viễn Hàm lui về phía sau một bước, Cung Viễn Tu đưa tay đỡ lấy hắn:“Nhị đệ, sao đệ lại tới đây?”
“Ách, nhất thời đã quên vì chuyện gì .” Cung Viễn Hàm thanh âm tao nhã mang theo xấu hổ:“Đại ca, đệ đi trước…… Tẩu tử, còn đang chờ huynh.”
Nói xong, hắn mặt càng thêm hồng hơn vài phần, xoay người rời khỏi phòng.
Cung Viễn Tu kỳ quái nhìn theo bóng dáng hắn vội vàng rời đi, lại đảo mắt nhìn phía trên giường , sâu Ưu mấp máy.
Bỗng nhiên…… Có chút hiểu được .
Vừa xốc đệm lên nhìn, quả nhiên — người nào đó mặc , cũng thật nhiệt liệt a, hở ngực lộ bụng, như ẩn như hiện, thân thể xinh xắn lanh lợi dưới tóc đen phụ trợ càng trắng nõn mê người.
Cung Viễn Tu hạ phúc lại căng thẳng, nhịn không được đưa tay chạm vào lưng nàng bóng loáng, cũng không nghĩ lại bị nàng đẩy ra, Vu Thịnh Ưu mặt đầy nước mắt ngẩng đầu, khóc nói:“Ta đời này không bao giờ làm chuyện này nữa! Ta muốn làm ni cô, làm ni cô cả đời!”
Nàng lúc này là hoàn toàn – liệt !
|
53.Quân cách ta thiên nhai
Sáng sớm, Vu Thịnh Ưu hai mắt vì khóc mà vừa sưng, vừa hồng.
Cung Viễn Tu buồn cười nhìn nàng:“Khóc sưng mắt như vậy, hôm nay đừng luyện kiếm .”
Vu Thịnh Ưu cố trừng mắt nhìn hắn, bĩu môi nói:“Ta muốn đi.”
Nói xong bò từ trên giường xuống, quần áo trên người nàng vẫn chưa thay đổi, vẫn là bộ đồ trong suốt hôm qua, bởi động tác đứng dậy của nàng, mà ảnh hưởng tới Cung Viễn Tu.
Cung Viễn Tu ánh mắt căng thẳng, lúc Vu Thịnh Ưu đi qua bên người hắn, xuống giường, hắn vừa nhấc chân, Vu Thịnh Ưu bị vấp phải,“Xoát” một cái ngã trên người hắn.
Cung Viễn Tu đỡ lấy nàng, ôn nhu nói:“Cẩn thận một chút.” (Tu ca cố ý phải không = = )
Hắn nhìn nàng thật sâu, bàn tay hắn ôm trên eo nhỏ của nàng, chạm vào làn da nàng, nóng bỏng, hắn cúi đầu nhẹ nhàng nhắm mắt lại, tìm môi của nàng, không nghĩ lại “Ba” một tiếng.
“Dừng tay.” Chiết phiến trong tay Vu Thịnh Ưu không chút khách khí đập vào đầu hắn, Cung Viễn Tu mở mắt ra, bất đắc dĩ sờ sờ mũi thở dài, một buổi tối hắn bị nàng gõ vô số lần , thiên hạ đệ nhất cao thủ như hắn, cư nhiên bị một nữ tử gõ đầu, hơn nữa nói không chừng về sau ngày nào cũng sẽ bị gõ như vậy……
“Ngươi đừng tới gần ta, từ hôm nay trở đi ta ăn chay niệm phật, thanh tâm quả dục.”
Cung Viễn Tu chọn chọn mi, rất là buồn bực, thê tử của chính mình làm ni cô, nói vậy không phải là hắn phải làm hòa thượng sao? Nhìn người nào đó vẻ mặt thập phần kiên định xuống giường mặc quần áo, hắn chọn mi cười, quên đi, cho nàng chút thời gian cũng tốt, hắn tin nàng sẽ không chịu được bao lâu đâu mà.
Hai người rửa mặt xong, cùng nhau đi về phía rừng trúc, Vu Thịnh Ưu dọc theo đường đi đều suy nghĩ xem lúc gặp Cung Viễn Hàm có xấu hổ hay không? Gãi đầu, xấu hổ gì, cũng không phải lần đầu tiên , huống chi lần này nàng còn mặc quần áo, tuy rằng thực lộ, nhưng cũng không tính là gì so với bikini ở hiện đại.
Cuối đường nhỏ, chính là rừng trúc xanh tươi, trong gió phát ra thanh âm sàn sạt dễ nghe. Vu Thịnh Ưu giương mắt nhìn lên, trong rừng trúc không có một bóng người, còn chưa đến sao?
“Trước tiên luyện lại một lần những chiêu thức hôm qua ta dạy nàng.” Cung Viễn Tu rút bảo kiếm ra, đưa cho Vu Thịnh Ưu, Vu Thịnh Ưu tiến lên, cầm lấy kiếm, không thể không nói, phương pháp dạy học của Cung Viễn Tu phi thường tốt, trong bộ kiếm pháp, chỉ cần có động tác khó khăn, hoặc là động tác Vu Thịnh Ưu học mãi không được, hắn đều có thể chuyển thành những động tác đơn giản mà hữu lực, bộ kiếm pháp vốn phiêu dật hoa lệ, dưới sự cải biên của hắn, quả thực chính là lưu lại những cái tinh hoa, bỏ đi những cái hoa mỹ không cần thiết.
Lưu loát diễn xong bộ kiếm pháp, cư nhiên không có chỗ nào nhầm lẫn, ngay đến chính bản thân Vu Thịnh Ưu cũng phải giật mình. Trước kia các sư huynh dạy nàng võ công, đều buồn bực lắc đầu.
Quay đầu nhìn Cung Viễn Tu, chỉ thấy hắn cười yếu ớt gật đầu:“Thế này không phải thực thông minh sao.”
Vu Thịnh Ưu vênh mặt cười, quả thực có chút vui sướng hoa chân múa tay:“Ha ha ha! Hóa ra kiếm pháp này đơn giản như vậy!” Nàng hưng phấn ngoắc Cung Viễn Tu :“Mau mau! Dạy ta tiếp đi .”
“Được, nhìn kĩ .”
“Ân ân!” Ha ha! Nàng lập tức có thể học xong, lúc về phải đi khoe với Viễn Hàm, ha ha ha, rõ ràng là hắn ngốc, dạy không tốt, lại còn nói nàng ngốc. Nàng rõ ràng cũng rất thông minh nha! Không thấy nàng học nhanh như vậy sao!
Buổi sáng này, Vu Thịnh Ưu học hăng say phá lệ, con người a, một khi thật sự muốn học cái gì, chỉ cần không phải quá ngốc, nhất định có thể học được . Người nào đó hưng phấn cực độ, một buổi sáng đã học xong toàn bộ kiếm pháp, tuy rằng chưa phải quen thuộc hết, nhưng chỉ cần chịu khó, ngày hôm sau luyện tập lại, nhất định có thể nắm được cái tinh túy của bộ kiếm pháp.
Lúc ăn điểm tâm, Vu Thịnh Ưu cực kì hưng phấn, chỉ muốn nói với Cung Viễn Hàm chuyện này, sau đó kéo hắn vào rừng trúc luyện cho hắn xem. Rất xa, đã thấy thân ảnh màu trắng quen thuộc kia đi vào nhà ăn, Vu Thịnh Ưu giơ lên khuôn mặt tươi cười sáng lạn nhìn hắn nói:“Viễn Hàm, Viễn Hàm, đoán xem ta học được bao nhiêu rồi ?”
Cung Viễn Hàm cười ôn nhu ngồi xuống, đón lấy chén trà hạ nhân dâng lên, nhẹ nhàng thổi một chút, hương khí bốn phía, tao nhã nhấp một ngụm, ngẩng đầu, nhìn nàng nói:“Đều học xong rồi.”
Vu Thịnh Ưu đắc ý gật đầu:“Đúng vậy, đúng vậy! Ha ha ha, không nghĩ tới đi. Mới hai ngày ta đã học xong rồi !”
“Chúc mừng đại tẩu.” Cung Viễn Hàm ôn nhu nhìn nàng cười, vẻ tươi cười giống như trước kia, không đợi Vu Thịnh Ưu nói thêm gì, hắn liền quay đầu nhìn Cung Viễn Tu nói:“Đại ca, hôm qua đệ gặp Đàm phu tử, Đàm phu tử nghe nói bệnh của huynh đã khỏi, rất là vui vẻ.”
Cung Viễn Tu gật đầu:“Ta cũng đang muốn đi bái phỏng ân sư.”
Đàm phu tử là thầy dạy của ba huynh đệ Cung gia, ba huynh đệ đều cực kỳ tôn kính lão.
“Lúc nào có thời gian thì đi đi.” Cung Viễn Hàm cười khẽ.
“Ta cũng đi, ta cũng đi.” Vu Thịnh Ưu nhấc tay, vẻ mặt ngây ngô cười.
Cung Viễn Tu sủng ái nhìn nàng gật đầu:“Được, đưa nàng đi.”
Vu Thịnh Ưu híp mắt nhìn Cung Viễn Hàm nói:“Viễn……”
“Đại ca có nhớ rõ Tam công tử của Đàm phu tử?”
“Đương nhiên nhớ rõ.”
|