Ai Nói Xuyên Qua Hảo
|
|
Nam tử cười:“Ta không ngại.”
“Nhưng tướng công ta để ý a.” Vu Thịnh Ưu thở dài.
“Không nói cho tướng công nàng, nàng có bằng lòng hay không?”
Vu Thịnh Ưu không chút do dự lắc đầu:“Không cần.”
Nàng đã sớm không phải Vu Thịnh Ưu mê trai nhìn thấy mĩ nam là bước đi không nổi, nam tử dễ nhìn một chút nhìn nàng phóng điện là đã nhũn cả người như trước đây, nàng hiện tại nhìn thấy mĩ nam cực kỳ bình tĩnh, tựa như bọn họ đều là hoa ven đường, nàng tuyệt không muốn ngắt lấy.
“Vì sao không cần?” Nam tử cởi mặt nạ lộ ra tuấn nhan, trầm giọng hỏi:“Chẳng lẽ nàng đã từng gặp qua nam tử tuấn mĩ hơn ta sao? Nàng đã từng gặp qua nam tử phong nhã hơn ta sao? Nàng đã từng gặp qua nam tử bất phàm hơn ta sao?”
Nam tử hỏi một câu, người chung quanh lại lắc đầu một cái.
Vu Thịnh Ưu vuốt cằm gắt gao nhíu mày.
“Vì sao nàng không nói lời nào?” Nam tử trừng mắt nhìn nàng.
“Ta đang suy nghĩ, có phải ta biết ngươi?” Vu Thịnh Ưu nghi hoặc nhìn hắn, ghé sát vào hắn cẩn thận xem xét .
“Có biết hay không, không nên hỏi ta, hẳn là phải hỏi chính tâm của nàng, nếu nàng có đặt ta trong tâm, tự nhiên sẽ nhận ra ta là ai, nếu không, ta có nói ra thì cũng thế nào?” Nam tử nói xong, xoay người rời đi, phất tay nói:“Chúng ta còn có thể tái kiến.”
“Ai! Ta còn chưa hỏi tên ngươi.” Vu Thịnh Ưu nhìn theo bóng hắn kêu lên. Nam tử xoay người, ngoái đầu nhìn lại cười, lại khiến vang lên một trận suýt xoa.
Hắn hạ mắt, nhẹ giọng nói:“Tên của ta, nàng có biết a.”
Vu Thịnh Ưu nhìn theo bóng dáng hắn, nhíu mày, người này cảm giác rất quen thuộc! Nàng nhất định biết hắn! Nhất định! Nhưng vì sao nhất thời lại không nhớ ra?
Cách hội đèn lồng không xa, tại tửu lâu trên chính phố, một nam tử áo trắng một mình uống rượu , bởi vì hội đèn lồng, tửu lâu không có khách, toàn bộ lầu hai chỉ có một mình hắn, hắn nâng tay rót rượu, rượu mới rót nửa chén đã hết. Hắn buông bầu rượu, ánh mắt nhìn ngã tư đường đèn đuốc sáng trưng phía trước, yên lặng không nói gì, cầm chén rượu cuối cùng uống cạn, tao nhã đứng dậy, trả tiền bước đi.
Trong rừng trúc Cung gia bảo, một nam tử áo xanh một mình ôm kiếm dưới ánh trăng, hắn bước chân thong thả, kiếm pháp hỗn độn, ánh mắt hắn có chút ảm đạm, chiêu thức của hắn không có nửa sự sắc bén như ngày thường. Một lát sau hắn thu kiếm, xoay người rời khỏi Cung gia bảo.
Nam tử áo trắng bất tri bất giác đi đến phía đông phố hội đèn lồng, dường như bị bầu không khí náo nhiệt nơi đây dẫn dắt qua, hắn mua một chiếc mặt nạ ở cửa tiệm đầu phố, mang vào, chậm rãi đi vào hội đèn lồng.
Nam tử áo xanh đi vào từ phía tây phố đèn lồng, cũng tùy tay mua một cái mặt nạ, mang ở trên mặt, chậm rãi đến gần chỗ trung tâm đèn đuốc sáng trưng kia.
Vu Thịnh Ưu ngồi ở đoạn trung tâm phố đèn lồng, một mình , có chút nhàm chán, nhưng cũng có chút thú vị, nàng ngồi ở một quán ăn nhỏ ăn vặt, đưa lưng về phía ngã tư đường, một mình ăn mạnh mẽ, không chú ý phía sau nàng có một nam tử áo trắng tao nhã chậm rãi đi qua.
Nàng ăn vặt xong, lại bị tiếng chiêng trống phía trước hấp dẫn, kích động chạy tới xem xiếc khỉ, nàng không phát hiện một nam tử áo xanh đang cúi đầu tại một cửa tiệm nhỏ, cầm một chiếc trâm thanh tú lại không mất vẻ đáng yêu, nhợt nhạt mỉm cười, hắn cảm thấy, nếu nàng cài vào, nhất định sẽ rất đẹp, hắn trả tiền, cất nó vào lòng.
Nàng xem xiếc ở cách hắn ba bước chân, mà khi hắn đứng thẳng dậy, thân ảnh của nàng đã bị đám người bao phủ. Nam tử áo xanh nhìn thoáng qua con khỉ nhảy lên nhảy xuống trong đám người, mỉm cười, xoay người rời đi.
Nàng xem một hồi, cảm thấy không thú vị, lại đi ra từ trong đám đông, quyết định về nhà.
Xoay người, đi về phía trước, bỗng nhiên một trận gió đêm thổi tới, không biết hoa nhà ai nở nhiều như vậy, mùi hoa thơm như vậy, bay trong không khí, làm cho người ta vui vẻ thoải mái.
Vu Thịnh Ưu theo mùi hoa quay đầu nhìn lại, góc đường có một nam tử, đứng đưa lưng về phía nàng, dường như cũng bị mùi hoa hấp dẫn, trong tay hắn cầm theo một chiếc đèn thủy tinh xinh đẹp, lẳng lặng nhìn về phía mùi hương phát ra, bóng dáng hắn thẳng thắn như tùng, quen thuộc như thế, ánh mắt Vu Thịnh Ưu căng thẳng, tâm niệm vừa động, chính nàng cũng không biết vì sao, liền đi qua, giữ chặt hắn, làm cho hắn đối diện với mình, nâng tay kéo mặt nạ của hắn xuống.
Trong gió đêm, giữa hương hoa,
Mặt nạ hạ xuống, nam tử áo trắng tuấn mỹ phi phàm, vẻ mặt phục tùng cười yếu ớt:“Đại tẩu, là ngươi.”
Thanh âm hắn có chút cường lực áp chế xa cách, hơi hơi rung động như đi vào lòng nàng, Vu Thịnh Ưu tâm bỗng nhiên đập mạnh, buông hắn ra, hai tay gắt gao nắm chặt, mở to hai mắt lui ra phía sau hai bước.
Bỗng nhiên nhớ tới, trong Đại Minh Cung Từ, Chu Tấn diễn Tiểu Thái Bình, khi nàng kéo mặt nạ Trần Tiết Thiệu, liền trầm luân cả đời cả kiếp.
Tiết Thiệu, là một nam tử mắt ngọc mày ngài, ôn nhuận như ngọc làm cho người ta mê muội…
Mà Cung Viễn Hàm……
Cung Viễn Hàm…… Cũng là nam tử như vậy.
Vu Thịnh Ưu ánh mắt căng thẳng, lại lui về phía sau hai bước.
|
“Mặt của ngươi?” Cung Viễn Hàm bỗng nhiên tiến lên giữ lấy nàng, nâng cằm của nàng lên, trong mắt tràn đầy tức giận hỏi:“Là ai đánh ngươi?”
“Không có việc gì.” Vu Thịnh Ưu giống như bị dọa, tránh khỏi tay hắn, dùng sức lắc đầu, kích động xoay người chạy vội đi, giống như phía sau có độc xà mãnh thú gì đuổi theo nàng vậy.
Cung Viễn Hàm hai tay nắm chặt, do dự tại chỗ nửa ngày, vẫn là đuổi theo.
Cách bọn họ không xa, một nam tử áo xanh yên lặng nhắm mắt lại, một giây trước khi nàng nhìn thấy Viễn Hàm, hắn cũng thấy nàng, thời điểm nàng chạy nhanh qua bắt lấy Viễn Hàm, hắn lại ngơ ngác đứng lại.
Nếu…
Một người không thể lui về… Một người thật sự thấy rõ…
Vậy…
Vậy…
Câu nói kia, quyết định kia, rõ ràng đã từng nghĩ tới, hắn lại gắt gao không chịu mở miệng…
|
56.Nhận thấy rõ
Ban đêm, Vu Thịnh Ưu chạy nhanh ra khỏi hội đèn lồng, trong tay nàng gắt gao nắm một cái mặt nạ, tóc dài bay trong đêm, nàng chạy thật vội, bỗng nhiên, nàng lảo đảo một cái, thẳng tắp ngã về phía trước, phía sau, một bàn tay vươn ra nắm chặt lấy cánh tay nàng, kéo nàng đứng lại.
“Ngươi chạy cái gì?” Cung Viễn Hàm nhíu mày hỏi.
“Ách…” Vu Thịnh Ưu thở phì phò, đúng vậy, nàng chạy cái gì? Chỉ là trong nháy mắt vừa rồi, nàng dường như sợ hãi điều gì, đột nhiên muốn tránh khỏi hắn, nhưng hiện tại ngẫm lại, chính mình cũng không biết mình vừa sợ hãi cái gì.
Quay đầu, vô tội nhìn hắn ngây ngô cười:“Ha ha, ta cũng không biết ta chạy cái gì. Ha ha ha ha.”
Cung Viễn Hàm nhìn nàng ngây ngô cười, cười nhạo:“Cả ngày ngây ngốc .”
“Ai, ngươi cười .” Vu Thịnh Ưu có chút kinh hỉ nhìn hắn cười.
Cung Viễn Hàm chọn mi nói:“Ta cười không phải thực bình thường sao?”
“Ta là nói đã lâu rồi ngươi không cười với ta như vậy, ngươi mỗi lần đều là ngoài cười nhưng trong không cười . Giống như này!” Vu Thịnh Ưu học bộ dáng Cung Viễn Hàm bình thường tươi cười nhìn nàng tao nhã có lễ, lại có chút xa cách.
Cung Viễn Hàm khinh thường liếc mắt nhìn nàng một cái:“Ta cười rộ lên xấu như vậy sao?”
“So với ta cũng không tốt hơn.” Vu Thịnh Ưu có chút hưng phấn, thật lâu chưa từng nói chuyện thoải mái tự nhiên như vậy cùng hắn , có lẽ là ánh trăng thật đẹp, có lẽ là ao sen bên ngoài phố đèn lồng cảnh sắc thật đẹp, tối nay, ngay cả Cung Viễn Hàm cũng trở nên tốt đẹp như trước đây.
“Cái kia… ngươi nói chuyện với ta, có phải tức là, chúng ta đã hòa hảo rồi?” Vu Thịnh Ưu cẩn thận nhìn Cung Viễn Hàm, ánh mắt chờ đợi, nhẹ giọng hỏi.
Cung Viễn Hàm vừa nghe lời này, nụ cười trên mặt bỗng nhiên cương một chút, Vu Thịnh Ưu khẩn trương nhìn hắn.
Chỉ thấy hắn lui lại ba bước, ôn cười nói:“Đại tẩu, ta nghĩ ngươi hiểu lầm , ta cũng không cãi nhau với ngươi a.”
Vu Thịnh Ưu nắm chặt mặt nạ trên tay, nghiêm mặt hỏi:“Vậy ngươi vì sao lại không để ý tới ta?”
Cung Viễn Hàm xoay người nhìn hoa sen trước mắt, nhẹ giọng nói:“Ta cũng không phải không để ý tới ngươi.”
“Gạt người! Ngươi xem ngươi lại bắt đầu không để ý tới ta .” Vu Thịnh Ưu có chút tức giận tiến lên hai bước.
“Như vậy giải thích cùng ngươi đi.” Cung Viễn Hàm nhìn ao sen trước mặt thản nhiên nói:“Lúc đại ca bệnh, mọi chuyện lớn nhỏ trong Cung gia đều giao cho ta xử lý, già trẻ trong Cung gia đều giao cho ta bảo hộ, ngươi là người Cung gia, ta đương nhiên sẽ cố gắng chiếu cố ngươi, bảo hộ ngươi. Mà hiện tại đại ca hết bệnh rồi, những chuyện phiền lòng, những người phiền lòng, những gánh nặng, những gì trói buộc cũng đã biến mất. Chẳng quan tâm, một thân thoải mái, sống giống như trước kia, tiêu diêu tự tại.”
Vu Thịnh Ưu gắt gao nhìn theo bóng dáng hắn, hai tay gắt gao nắm chặt, trầm giọng hỏi:“Ta đây tính là cái gì? Chuyện phiền lòng? Người phiền lòng? Hay là một gánh nặng?”
Trong gió đêm,mái tóc dài của Cung Viễn Hàm bị thổi phiêu tán, hắn chậm rãi quay đầu, nhìn nàng hỏi:“Đại tẩu cảm thấy sao?”
Hắn không đáp hỏi lại:“Chính ngươi cảm thấy, sự tồn tại của ngươi ở trong lòng ta là như thế nào?”
Vu Thịnh Ưu hạ mắt, thầm suy nghĩ, sự tồn tại của nàng trong lòng hắn là như thế nào? Nàng nghĩ rằng, ít nhất hắn cũng giống nàng, xem nàng là thân nhân, bằng hữu… là người rất quan trọng, nếu không thì sự tồn tại của nàng đối với hắn là dạng nào?
“Ta cảm thấy, ít nhất ta cũng là thân nhân của ngươi đi?” Vu Thịnh Ưu ngẩng đầu, nhẹ giọng nói.
“Thân nhân?”
“Chẳng lẽ không tính sao?”
Cung Viễn Hàm trầm mặc không nói, Vu Thịnh Ưu có chút sốt ruột tiến lên hỏi:“Thật sự không tính sao? Nếu vậy thì là bằng hữu đi?”
Cung Viễn Hàm bỗng nhiên cười khẽ một chút:“Muốn biết?”
“Ân.” Vu Thịnh Ưu gật đầu, đương nhiên muốn biết rồi.
“Lại đây.” Cung Viễn Hàm vẫy tay, Vu Thịnh Ưu đến gần hắn, Cung Viễn Hàm xoay người, cúi đầu xuống, dùng trán của mình chạm khẽ vào trán nàng, ngừng thở, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, hắn nhẹ giọng gọi:“Vu Thịnh Ưu.”
Đây là lần đầu tiên hắn gọi tên của nàng, hắn luôn gọi nàng là đại tẩu, đại tẩu.
“Ân?” Nàng có chút khẩn trương không hiểu rõ, lẳng lặng chờ hắn nói chuyện, nhưng hắn lại không nói gì nữa.
Bọn họ cách rất gần, nàng bỗng nhiên ngửi được hương vị trên người hắn, thản nhiên , giống như mùi trà, nhẹ mà xa xưa……
Một lát sau, hắn nhẹ nhàng mở to mắt, đứng thẳng lên, nhẹ giọng nói:“Tốt lắm, ta đã nói cho ngươi rồi .”
“Ách? Nhưng ta đã nghe thấy gì đâu!” Vu Thịnh Ưu mở to hai mắt nói, buồn bực! Hắn lại đùa giỡn nàng sao!
Cung Viễn Hàm hạ mắt, cười khẽ, nhẹ nhàng mà thâm trầm: “Ngốc nghếch.” Không nghe được là vì tâm ý của ngươi và ta không giống nhau a…
“Đáng giận, ngươi không nói ra, ta làm sao mà nghe được, ta cũng không phải giun đũa trong bụng ngươi a.” Vu Thịnh Ưu tức giận nhìn hắn.
Cung Viễn Hàm cười:“Ngươi không nghe được?”
“Không nghe được! Không nghe được!”
“Đại ca lại nghe được, ngươi có thể đi hỏi huynh ấy nha.” Cung Viễn Hàm đưa tay chỉ về một phía.
Vu Thịnh Ưu nhìn lại phía hắn chỉ, chỉ thấy cách đó vài bước, Cung Viễn Tu đang đứng, nhìn nàng thật sâu, thần sắc hắn có chút bối rối, hô hấp dồn dập, trên trán còn có vài giọt mồ hôi, tựa như vừa rồi chạy thật gấp vậy.
Vu Thịnh Ưu chọn mi, chạy nhanh tới:“Viễn Tu, sao ngươi lại cũng đến đây?”
Cung Viễn Tu trầm mặc , chăm chú nhìn nàng, sau đó bỗng nhiên ôm lấy nàng, dùng sức ôm chặt lấy.
Vu Thịnh Ưu nhíu mày, có chút kỳ quái, lại có chút ngọt ngào, sao tự nhiên lại ôm nàng chặt như vậy a? Giống như sợ hãi nàng sẽ chạy mất vậy?
Vu Thịnh Ưu tựa đầu chôn ở ngực hắn, cẩn thận nghe, trái tim hắn đập thật mau a, thanh âm cũng rất lớn, vòng tay hắn ôm nàng thậm chí có chút hơi hơi phát run.
Nàng ngẩng đầu, lo lắng hỏi:“Làm sao vậy?”
“Không có việc gì.” Cung Viễn Tu lại dùng sức ôm nàng một chút, mới buông nàng ra, nhìn về phía nam tử áo trắng vẫn nhìn hắn cười yếu ớt, nói:“Nhị đệ…”
Cung Viễn Hàm rũ rũ ống tay áo, tươi cười ôn nhã:“Đại ca không cần nhiều lời. Ngày tốt cảnh đẹp như thế đừng lãng phí mới được, tiểu đệ cáo từ trước.”
Nói xong hắn hơi cúi đầu, xoay người bước đi, dáng người tiêu sái tao nhã, không có chút nào ướt át bẩn thỉu.
Vu Thịnh Ưu gãi gãi đầu, nhìn sang Cung Viễn Tu lại nhìn bóng dáng Cung Viễn Hàm, sau đó vẫn là nhịn không được tò mò hỏi:“Ngươi có nghe được ban nãy hắn nói gì với ta không?”
|
Cung Viễn Tu nhìn nàng,
Nàng cũng nhìn Cung Viễn Tu.
Vẻ mặt hắn làm cho nàng có một tia mê hoặc, vấn đề này rất khó trả lời sao? “Ta yêu nàng.” Cung Viễn Tu bỗng nhiên cúi đầu nói, thanh âm trầm trầm vô cùng dễ nghe.
Vu Thịnh Ưu mở to mắt, sửng sốt một chút, đỏ bừng mặt, gắt giọng:“Ngươi.. Ngươi sao bỗng nhiên lại nói những lời này với ta?” Thật là, nàng hỏi hắn là vừa rồi Viễn Hàm nói gì cơ mà! Hắn bỗng nhiên nói như vậy… Đáng ghét ~
“Không thích nghe sao?” Trong mắt hắn còn thật sự mang theo một tia khẩn trương, vẻ mặt bỗng nhiên đánh động lòng nàng.
Nàng có một loại cảm giác tim đập gia tốc, toàn thân nóng lên, trong lòng tràn đầy mật ý.
Vu Thịnh Ưu nhếch miệng, đỏ mặt cười:“Cũng không phải không thích, ha ha.”
Gió đêm thổi loạn mái tóc của nàng, dính vào miệng nàng; Hắn vì nàng nhẹ vuốt sợi tóc, đầu ngón tay hơi hơi chạm vào môi nàng, sau đó thực tự nhiên , hắn cúi thấp đầu xuống, nhẹ nhàng hôn lên môi thơm của nàng.
Sắc mặt nàng lại càng đỏ thêm một chút.
Khóe môi hắn cũng nhẹ nhàng mang cười, hắn gắt gao ôm lấy nàng, nhẹ giọng nói:“Nương tử, chúng ta sẽ hạnh phúc.”
Vu Thịnh Ưu cười tràn đầy ngọt ngào, nàng thực dùng sức gật gật đầu nói:“Ân.”
|
57.Vu lão cha đến đây [ thượng ] Edit: Gia Lăng Tần Nguồn: Dạ Tịch Lâu
Buổi sớm, ngoài cửa sổ bầu trời còn chưa sáng hẳn, chung quanh một mảnh yên tĩnh, tiếng chim chóc kêu có vẻ đặc biệt thanh thúy. Vu Thịnh Ưu đã quen với việc tỉnh lại trong vòng tay ôm ấp thoải mái của Cung Viễn Tu, chậm rãi mở to mắt, trước mắt là là một gương mặt tuấn tú nhìn nàng khẽ cười, cặp mắt hắn trong suốt trong sáng, thấm lòng người, tóc dài đen như mực xõa trên gối đầu, dày mê người.
Vẻ đẹp như vậy, cho dù là nhìn bao nhiêu lần, Vu Thịnh Ưu đều giống như vừa thấy mà sợ hãi than, tướng công nhà nàng thật sự là rất tuấn tú !
Sắc tâm lại nổi lên, không nhịn được ôm lấy hắn cọ cọ, ân, trên người hắn còn có một loại hương vị dễ ngửi, hơn nữa mùa hè ôm hắn tuyệt không cảm thấy nóng, ngược lại, lại lạnh lạnh , lại an toàn thoải mái, Vu Thịnh Ưu nhắm mắt lại, hưởng thụ, cọ cọ trong lòng hắn, hì hì, nhớ rõ trước kia Viễn Tu cũng thích cọ nàng như vậy, khi đó hắn nhất định cũng là vì thích nàng, mới cọ như vậy đi.
Cọ, cọ, cọ! Cảm giác thật hạnh phúc!
“Buổi sáng tốt lành, nương tử.” Cung Viễn Tu cười vươn tay, nhu nhu tóc của nàng, ôn hòa nói.
“Ừm. Sớm an.” Vu Thịnh Ưu ngửa đầu nhìn hắn, cười đáng yêu.
Cung Viễn Tu cúi đầu, yêu thương nhẹ nhàng hôn một chút lên trán nàng:“Đứng lên đi.”
“Ừm.” Vu Thịnh Ưu ôm hắn gật đầu, lại không nhúc nhích người, nàng tựa đầu cọ cọ trong ngực hắn, ôn nhu hỏi:“Hôm nay ngươi muốn làm gì?”
“Hôm nay?” Cung Viễn Tu nghĩ nghĩ nói:“Hôm nay à, trước tiên dạy cho nàng một bộ quyền pháp, sau đó cùng phụ thân đi bái phỏng Hàn Thừa tướng, buổi chiều xử lý vài chuyện trong nhà.”
“Chẳng đi cùng ta!” Vu Thịnh Ưu làm nũng cọ hắn.
Cung Viễn Tu bỗng nhiên cười ái muội:“Buổi tối ta ở cùng nàng a.”
“Khụ khụ…… Rời giường, rời giường .” Vu Thịnh Ưu đỏ mặt, khụ hai cái, buông hắn ra, xoay người xuống giường. Buổi tối ở cùng nàng? Vẫn là thôi đi, nàng bây giờ vẫn còn bóng ma a, chỉ cần hắn làm vài động tác hơi thân mật với nàng, nàng liền cảm thấy sẽ có rất nhiều người ở những chỗ khác nhau sẽ tiến vào, sau đó nhìn thấy tất cả trò hề của nàng.
Một lần là trùng hợp,
Hai lần là vận khí không tốt,
Ba lượt là xui tận mạng,
Nếu bốn lượt, chính là có người ác ý muốn chỉnh ngươi!
A! Nói không chừng, mụ tác giả kia có lẽ thấy mình ngày thường vui vẻ quá, cho nên trong lòng bất bình, mỗi lần mình muốn xxoo, mụ ta đều cố ý phá hư một chút!
Ách… Nghĩ như vậy dường như cũng có vẻ đúng thật a!
Không… Không thể nào? Toát mồ hôi hột… Hẳn là sẽ không … Ha ha a.
Vu Thịnh Ưu vừa miên man suy nghĩ, vừa đi rửa mặt, ngồi trước gương trang điểm chải đầu Nắng sớm chiếu vào trước bàn trang điểm, bỗng nhiên một đạo ánh sáng chợt lóe, hấp dẫn tầm mắt của nàng qua đó, Vu Thịnh Ưu giương mắt nhìn, chỉ thấy trong hộp trang sức có một cây trâm bạch ngọc, thân trâm thon dài, bạch ngọc, hình dạng đơn giản lại không mất đi vẻ tú lệ, nắng sớm chiếu vào xinh đẹp vô cùng.
Vu Thịnh Ưu kinh hỉ cầm cây trâm lên, đặt ở trên tay yêu thích không buông.
“Thích không?” Cung Viễn Tu ở phía sau nàng nhẹ giọng hỏi.
Vu Thịnh Ưu dùng sức gật đầu:“Ngươi ở đâu mua ? Thật đẹp.”
Cung Viễn Tu cầm lấy lược trên bàn trang điểm, rũ rũ mái tóc dài của nàng, vừa tinh tế chải tóc cho nàng vừa đáp:“Tối hôm qua mua ở hội đèn lồng.”
“Chậc chậc, thật xinh đẹp, sao ta lại không mua được thứ đẹp thế này nhỉ.”
“Ta mua được không phải cũng giống nhau sao.” Cung Viễn Tu cười khẽ buông lược, đưa tay cầm lấy cây trâm trong tay nàng, khi nàng còn chưa lấy lại được tinh thần, đã cuốn xong tóc cho nàng, cài ngọc trâm vào, hắn nhìn giai nhân thanh tú trong gương, cười khẽ khen:“Quả nhiên thích hợp.”
“Nha! Ngươi đã giúp ta làm tóc rồi?” Vu Thịnh Ưu ngẩn ngơ một lát, mở to hai mắt nhìn Cung Viễn Tu trong gương nói:“Không nên, không nên, ta chưa cảm giác được, ngươi làm lại cho ta đi.”
|