Kiếp luân hồi thứ tư
“Thật sự là ác độc.”
Cô nghe thấy sư phụ cô đang đào huyệt, phê bình phản đối với những thứ tháy được bên trong thì cô chỉ cảm thấy buồn cười.
Tại trong mắt người khác, hành vi trộm mộ của thầy trò bọn họ cũng rất ác độc, kết quả sư phụ cô hiện tại cư nhiên còn có biện pháp nói ai khác không đúng đối với huyệt mộ.
“Làm sao vậy?” Cô tò mò tiến lên dò xét.
“Con tới xem một chút nè.” Lão Hán cầm lấy ngọn đèn chiếu sáng hai hũ tro cốt. "Trên hai hũ tro cốt bị người dùng máu vẽ bùa chú, ở trên còn có chiếc nhẫn xâu bằng xương người, loại chú thuật này hiển nhiên là nguyền rủa hai người này đời đời kiếp kiếp cũng không được gần nhau quá lâu.”
“Tám phần đây là nam nữ yêu đương vụng trộm, vợ cả mất hứng, tìm người làm phép rồi!” Cô nhún vai cũng không cho là gì, ngắm huyệt, phát hiện bên trong rỗng tuếch, liền không có hứng thú nhìn nhiều hơn nữa.
“Trước mặt người chết đừng nói lời không tôn trọng.” Lão Hán gõ đầu của cô, chắp tay trước ngực nói với hũ tro cốt trong huyệt: “Hôm nay thầy trò chúng ta đạp cửa vào nhà, bất quá là muốn mượn chút ngân lượng để sử dụng, cố tình ở trong chỗ các ngươi cả vật chôn theo cũng không có, nhưng, tổ sư gia chúng ta đã thông báo, nếu chúng ta tay không mà quay về, sẽ không may cả một năm. Cho nên, ta liền lấy đi chiếc nhẫn xâu bằng xương này, chờ ta có rảnh sẽ thay các ngươi thiêu nó, giải chú, hi vọng kiếp sau các ngươi có thể tìm được lẫn nhau, gần nhau cả đời.”
“Oa, sư phụ nói thật sự là lãng mạn, tựa như những bộ phim đang chiếu trong rạp chiếu phim.” Cô le lưỡi, vừa cười vừa nói.
“Người lãng mạn là ngươi đó! Tháng trước thầy trò chúng ta đến Thượng Hải tìm môn đạo (tìm thêm người để vào chung nghề đào mộ) không phải có một trùm bất động sản nhìn trúng ngươi, đơn giản chỉ muốn lấy ngươi? Nếu không phải ngươi từ cửa sổ đào tẩu, hiện tại đã sớm đeo vàng đeo bạc rồi! Ở đâu còn cần trở về nghề nghiệp trộm mộ?” Lão Hán cười chế nhạo cô.
“Sư phụ, người đàn ông kia rất dọa người a.” Cô đột nhiên rùng mình một cái, trong đầu không tự chủ hiển hiện bộ dạng người đàn ông kia.
Hốc mắt thâm thuý, mũi cao thẳng như người nước ngoài, phối hợp hình dáng lạnh lùng của anh, tăng thêm cao lớn khôi ngô bàn tay to đến như là một tay có thể ôm cô lên.
“Dọa người chỗ nào? Người ta được gọi là tài cao thế lớn, lông mày uy vũ.”
“Này vũ cái đầu a! Anh ta bắt người bên đường, rõ ràng không có vương pháp!”
Cô oa oa kêu to, đối với ngày ấy bất quá là chơi đùa trên đường cái, vô ý chống lại đôi mắt của "anh" đang ngồi trong xe màu đen, đã bị bắt lên xe, vẫn đang sợ hãi.
Ngộ nhỡ, người nọ đem cô bán vào kỹ viện, hoặc là làm nhục đến chết, cũng sẽ không có người thay cô đòi công đạo.
“Thói đời bây giờ ở đâu ra vương pháp, bọn quân phiệt có súng chính là vương pháp.” Lão Hán thở dài nói ra.
“Dù sao, con chạy thoát, hiện tại anh ta cũng không thể làm khó dễ được con rồi!”
Cô yêu tự do tự tại, như chim nhỏ bay tới bay lui, người đàn ông kia nhìn trúng cô, tựa như bắt lấy chim hoàng yến muốn đem cô nhốt trong chiếc lồng tơ vàng mà anh làm.
Khiến cô khó hiểu nhất chính là —— người đàn ông rõ ràng có một đôi mắt lạnh, cố tình khi nhìn mắt cô lại vừa cuồng vừa nóng.
Cô che ngực, nhớ tới người nọ ngày đó không nói lời gì liền hôn trộm cô đến sắp nghẹt thở, vừa đỏ mặt, tim vừa đập mạnh, quái, quái. . . Cô rõ ràng không thích anh. . .
Mặc dù tiền của anh nhiều đến có thể chết đuối cả thôn người, nhưng cô há lại bởi vì vinh hoa phú quý mà khuất phục.
Thói đời không tốt, từ nhỏ cô trải qua sanh ly tử biệt nhiều lắm rồi, sớm biết nỗi khổ yêu hận, nỗi khổ biệt ly, nỗi khổ thất tình lục dục. Từ lúc cha nương cô qua đời, cô không yêu người nào nữa.
Cho nên, cô không thích người đàn ông kia, chán ghét cuồng ngạo trong mắt của anh, càng sợ hãi chính là mình sẽ bởi vì yêu ai mà rơi lệ nữa. Cô biết rõ mọi người đều phải đi, nhưng cô sợ chết loại cảm giác ở lại tảo mộ này, cô cảm giác mình đã quét mộ mấy đời. . . .
“Sư phụ, chúng ta làm xong ngôi mộ này hãy thu tay.” Cô một chút cũng không muốn làm bạn với phần mộ. "Lúc trước sư nương dạy con làm bánh bao trắng, ăn ngon vô cùng, có lẽ chúng ta có thể dựa vào đó mà sống. Hay dùng tên ‘Thiên Hương’ của sư nương để đặt tên, như thế nào?”
“Thời cuộc này, mọi người chú ý chính là lót đầy bụng, chỉ có cái loại địa phương nhiều nhà giàu như Thượng Hải mới thích ăn vặt.” Lão Hán thở dài. "Bằng không, con cho rằng sư phụ thật sự thích quấy rầy sự an bình của người chết sao?”
Cô trầm mặc không nói, cúi đầu cùng sư phụ cầm cái xẻng đem huyệt khôi phục nguyên trạng, hai người liền mang công cụ, đi ra phần mộ, trở lại miếu nhỏ dung thân bên cạnh.
Cô đẩy cửa vào ——
Không ngờ, lại chống lại một đôi con ngươi đen vừa lạnh vừa nóng lại thâm sâu không thấy đáy.
Người đàn ông kia!
Cô cả kinh lui về phía sau hai bước, lại phát hiện cửa ra vào không biết khi nào xuất hiện vài binh sĩ cầm súng, ngăn trở tất cả đường đi, hơn nữa bắt sư phụ của cô.
“Các ngươi muốn làm cái gì!” Cô quay đầu lại kêu to lên tiếng, muốn chạy về phía sư phụ, lại bị một đôi tay sắt nắm giữ ở eo.
“Em ngoan ngoãn tiến đến, bọn họ sẽ không đả thương người.” Người đàn ông trầm giọng nói ra, kéo cô tiến vào miếu nhỏ, đóng cửa lại.
Trong miếu thắp vài ly đèn dầu, chiếu đến trong phòng cực sáng ngời, sáng đến mức cô có thể thấy rõ ràng thần sắc trên mặt anh.
Vì trốn tránh người đàn ông này, thầy trò bọn họ từ Thượng Hải đi đến Ngân Xuyên, ai biết vẫn bị tìm được.
“Anh đến tột cùng muốn thế nào?” Cô nắm chặt nắm tay hỏi.
“Tôi muốn cưới em làm vợ.” Anh từ trên cao nhìn xuống nhìn xem cô.
Cô thở hốc vì kinh ngạc, trừng mắt cái người điên này.
“Lão nương không lấy chồng.”
“Không phải do em.”
Anh đem thân thể của cô ôm gần về phía mình.
Cô cau mày mạnh mẽ giãy dụa, một cái vòng cổ tùy theo trượt ra cổ áo.
Anh trừng mắt nhìn túi thơm phía dưới vòng cổ, giống như bị đạn bắn trúng ngực bỗng dưng không thể động đậy.
“Đây là cái gì!” Anh ra tay chiếm lấy túi thơm.
“Túi thơm sư nương tặng cho tôi.” Cô không đoạt túi thơm về được, chỉ có thể hung hăng trừng mắt anh.
Anh một mực cầm túi thơm, như thế nào cũng không chịu buông tay.
Từ sau khi anh mua được một cái hộp bạc tám tầng hoa văn vàng trong tiệm cầm đồ, anh đã đang vô số lần nhìn thấy cô ở trong mộng, vốn cho đây chẳng qua là trùng hợp, cố tình anh lại thấy được cô sống sờ sờ ở trên đường, mà cả cái túi thơm anh thấy ở trong mộng cũng được đeo trên cổ cô, anh còn có thể như thế nào?
Cô gái này —— anh muốn chắc rồi!
Hai tháng sau ——
Lão Hán mặc một thân áo đen đứng ở trong phần mộ, nhìn xem đồ đệ đã đứng trong gió lạnh một giờ của anh.
Lão Hán thở dài, cúi đầu đốt tiền giấy, cũng lầm bầm nói cho người chết trong lòng, hi vọng anh phù hộ ‘Cửa hàng bánh kẹo Thiên Hương’ đã khai mạc một tháng làm ăn thịnh vượng.
Trước giấy tiền vàng mã, lão Hán đột nhiên nhớ tới một chuyện, anh từ trong bao vải lấy ra chiếc nhẫn xương người anh và đồ đệ đào được lúc trước —— khi đó đồ đệ và anh bị nam nhân đã nhập thổ vi an trước mắt này mang về Thượng Hải, chiếc nhẫn xương người này cứ đặt ở trong túi.
Lão Hán cúi đầu đem chiếc nhẫn xương người bỏ vào lửa thiêu đốt. Hi vọng đối với lần chuyển thế tới của nam nữ này thì thật sự có thể gần nhau, không cần phải như đồ đệ của anh, mới tân hôn liền làm quả phụ. . .
Lão Hán ngẩng đầu nhìn về phía đồ đệ ——
Cô vẫn không nhúc nhích đứng ở trước mộ, nhìn qua mộ bia bằng đá cẩm thạch màu trắng.
Một mảnh lá rụng rơi vào trên bia mộ, cô khom người nhặt, trong đầu lại vẫn là bộ dáng anh bị viên đạn của kẻ thù bắn trúng trán, bị mất mạng tại chỗ trong lòng cô, nắm tay của cô chết đi.
Nhớ tới anh không cam tâm cả khi nhập liệm (khâm liệm) cũng không nguyện nhắm mắt, cô bụm lấy ngực đau đớn, thân thể khom xuống, cảm thấy không thở nổi.
Thật vất vả, cô mới bị sự quan tâm của anh làm cho cảm động, thật vất vả cô bắt đầu vui vẻ, quen với yêu người và bị yêu, thật vất vả cô mới biết được phải làm sao chọc cho nam nhân nghiêm túc kia cười ra tiếng, kết quả ——
Anh lại đi như vậy!
Cô ôm hai tay, cảm thấy vừa lạnh vừa cô đơn.
Nhớ tới nam nhân kia không nói đạo lý bá đạo sủng ái, nhớ tới tình yêu liều lĩnh của anh với cô, yêu đến cô cũng đã yêu anh. . . . Nhớ tới cô thương anh yêu đến thậm chí nằm mộng như anh, mơ tới bọn họ đã từng gần nhau, cũng từng chết. . . .
Cô bắt lấy túi thơm, nhắm lại hai mắt rơi lệ không ngừng, chỉ muốn thoát đi tất cả ưu thương này.
“Sư phụ.” Cô đột nhiên ngẩng đầu nhìn hướng lão Hán. "Hàng xóm cửa hàng bánh kẹo Thiên Hương của chúng ta —— chính là nữ tu sĩ Maria ở giáo hội, hôm trước hỏi con muốn cùng bà ấy đến Anh quốc hay không.”
“Ai muốn đi quốc gia của giặc tây! Nghe nói chỗ đó vừa ẩm vừa lạnh, chỉ là lên thuyền tới đó cũng có thể chết người!” Lão Hán không cho là đúng nói.
“Con muốn đi.” Cô nói.
“Con đến đó làm cái gì?” Lão Hán kinh ngạc nhìn cô.
“Con cũng không biết cháu đến Anh quốc làm cái gì, nhưng, con không muốn ở lại chỗ này thấy cảnh thương tình.” Cô nắm chặt nắm tay, ánh mắt lại nhìn về phía mộ bia đá cẩm thạch, ngực liền đau đớn một hồi..
“Nhưng. . . Nhưng không phải con nói muốn ở lại chỗ này dùng tiền của anh ta làm việc thiện thay anh ta, tích âm đức sao?” Lão Hán lắc đầu dùng sức phản đối.
“Việc thiện ở đâu đều có thể làm a.” Hiện tại ta chỉ muốn rời đi, đến một chỗ hoàn toàn không khiến cho cô nhớ tới người đàn ông kia.
Lão Hán nhìn hốc mắt lại ửng đỏ của cô, cũng chỉ có thể lắc đầu thở dài một tiếng.
Chữ tình, chính là thật đả thương người như thế!
Một tháng sau, cô đem túi thơm sư nương để lại trả lại cho sư phụ, cùng nữ tu sĩ lên thuyền đến Anh quốc.
Nửa năm sau, cô tại Anh quốc dùng tên của anh thành lập một cô nhi viện, để những bọn nhỏ cần người chiếu cố thay thế "Thác Bạt Tư Công” tánh mạng sớm mất, tiếp tục sống sót trên đời này.
Cuối cùng cả đời cô đều chưa từng tái giá, cũng chưa từng có một ngày quên anh.
Vì vậy, cô tự nói với mình ——
Yêu quá đau đớn, kiếp sau nếu làm cho cô gặp phải anh, cô không cần yêu nữa.
Cô muốn chạy trốn, thoát được càng xa càng tốt!
Hết trọn bộ.
|