Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê
|
|
Chương 105: Hang ổ thổ phỉ (4)
Cái khăn che mặt bị lây dính vết máu của Bạch Vũ sỡm đã rơi xuống, khuôn mặt tuyệt sắc lộ ra tươi cười động lòng người, “Ngươi chẳng lẽ không biết, trong Y sư có một loại người gọi là Độc sư hay sao?” Lúc Minh Độc Vương có ý đồ kéo khăn che mặt của nàng xuống, cũng là lúc nàng giữ chặt tay hắn hạ Câu Hồn Đằng. Bột phấn Câu Hồn Đằng có thể thẩm thấu qua làn da, chỉ cần một lượng rất ít cũng có thể khiến cho người ta trúng độc, khuyết điểm là phải chờ một lúc mới có thể phát tác. Minh Độc Vương hoàn toàn đón nhận thương tổn Bạo Liệt Lưu Hỏa của Bạch Vũ, ngực bị đánh cho lõm xuống, xụi lơ té trên mặt đất, hô hấp đứt đoạn. Triệu hoán thú của hắn trong nháy mắt biến mất, trở về thế giới của Triệu hoán thú. Bạch Vũ phun ra mấy ngụm máu, mờ mịt nhìn về phía sau. Tiểu Thanh trọng thương làm cho linh mạch của nàng bị hao tổn, nội thương rất nặng. Nhắm mắt lại, đột nhiên một cỗ hơi thở của nam tử thản nhiên vây quanh Bạch Vũ, nàng lọt vào một lồng ngực ấm áp rắn chắc. ”Ai cho phép nàng lấy thân lao vào nguy hiểm?” Dạ Quân Mạc ôm nàng, thanh âm lạnh như băng vang lên bên tai, mang theo một chút lạnh lùng cùng nghiêm khắc, âm thanh trầm thấp từ tính phá lệ dễ nghe, Bạch Vũ cảm thấy nếu nghe thêm vài lần nữa lỗ tai của nàng đều phải dựng lên. Nàng mở một con mắt, nhìn khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của Dạ Quân Mạc, nhỏ giọng nói thầm, “Không phải có ngươi ở đây sao? Ngươi không phải nói sẽ ở bên cạnh ta sao?” Ánh mắt Dạ Quân Mạc sáng lên, con ngươi u ám lạnh như băng xẹt qua ánh sáng màu ngọc, môi mỏng giơ lên, lập tức đáy lòng ấm áp, nháy mắt làm tan băng tuyết, khắp nơi đều là mùa xuân. Nhịp tim Bạch Vũ nhất thời đập nhanh vài nhịp, hai má không tự giác nổi lên đỏ ửng. ”Biết ta ở đây, vì cái gì không gọi ta?” Dạ Quân Mạc thản nhiên hỏi. ”Ngươi không phải cũng không chủ động đi ra sao? Hiển nhiên sinh mệnh của ta sẽ không có nguy hiểm, ta chỉ muốn thử xem cực hạn của tiểu Thanh, nhìn xem ta có thể đối phó với Triệu hoán sư chân chính hay không.” “Đã thử ra kết quả rồi chứ?” ”Vẫn chưa được!” Bạch Vũ bất đắc dĩ buông tay. Lấy cấp bậc của Triệu hoán sĩ Cao giai đi đối kháng với một Triệu hoán sư quả nhiên vẫn rất miễn cưỡng, cuối cùng vẫn là bởi vì đối phương lơ là, dựa vào độc dược mới thắng được. Phần phật —— Bên ngoài đại sảnh vang lên tiếng vang của nền đất sụp, đại sảnh đổ nát vùi lấp thông đạo, hẳn là thổ phỉ ở bên ngoài muốn tiến vào xem xét tình huống. Dạ Quân Mạc nhẹ nhàng buông Bạch Vũ ra, đầu ngón tay trắng muốt dịu dàng lau đi vết máu trên miệng nàng, “Ta đi ra ngoài nhìn xem, ngoan ngoãn chờ ta.” Hắn nói xong, dáng người thon dài cao ngất lại bao phủ ở trong bóng tối. Bạch Vũ nháy mắt mấy cái, ăn vào một lọ dược Huyết Hoa Tham chữa thương, từ trên người Minh Độc Vương tìm ra được giải dược, tiến đến một góc phòng, xem xét tình huống của Nhạc Kỳ Nhân. Thời điểm đánh nhau, nàng cố ý bảo hộ Nhạc Kỳ Nhân đang ngây ngốc trong góc, cho nên một phần của đại sảnh cũng không hoàn toàn bị sụp đổ. Nhạc Kỳ Nhân đã tỉnh, hiệu quả của mê dược cũng không được tốt lắm, lúc đại sảnh chấn động Nhạc Kỳ Nhân cũng đã choáng váng mơ hồ tỉnh dậy, nhưng lại không mở mắt ra được. ”Vũ tỷ tỷ, tỷ là vũ tỷ tỷ sao? Cái tên đầu lĩnh thổ phỉ kia đâu?” Nhạc Kỳ Nhân ở trong bóng tối không nhìn thấy rõ được mặt Bạch Vũ, chỉ nhìn thấy một mảnh phế tích chung quanh. ”Đã chết.” Bạch Vũ qua loa sơ sài đem chuyện tình nói lại một lần với Nhạc Kỳ Nhân, lấy giải dược Đoạn Cân Lộ đưa cho nàng, “Ta đã kiểm tra qua, là thật.” Nhạc Kỳ Nhân nắm chặt giải dược, cao hứng muốn khóc, ôm cổ Bạch Vũ, “Vũ tỷ tỷ, muội yêu tỷ chết mất! Ít nhiều nhờ có tỷ, mới có thể lấy được giải dược. Sau khi trở về, muội sẽ cùng với tỷ kết bái thành tỷ muội!” Bạch Vũ: “......” Phụ vương muội nhận ta làm con gái nuôi, muội thì nhận ta làm tỷ tỷ, quả nhiên là thân sinh. ”Nhưng chúng ta phải đi ra ngoài như thế nào?” Nhạc Kỳ Nhân nhìn quanh bốn phía, đường ra đã bị lấp kín, chỉ có một đường để đi duy nhất đó là thông đạo tối đen phía sau đại sảnh.
|
Chương 106: Đầu nguồn long tuyền, trầm luân (1)
Đại sảnh sụp đổ hơn phân nửa, cả căn phòng ánh nến chỉ còn lại có vài cốc nhỏ, miễn cưỡng có thể thấy rõ đường đi, ở chỗ sâu trong đại sảnh một mảnh tối đen. Bạch Vũ châm một ngọn lửa trên tay, lôi kéo Nhạc Kỳ Nhân cẩn thận xuyên qua thông đạo, đi ra khỏi phòng. Phía sau căn phòng cư nhiên có một cái ao thật lớn, hơi nước tràn ngập, linh khí nồng đậm, tương tự như Long Tuyền, chất lượng linh khí tựa hồ so với Long Tuyền còn tốt hơn. ”Nơi này như thế nào cũng có một cái Long Tuyền?!” Nhạc Kỳ Nhân cực kỳ giật mình. Hai người Bạch Vũ tìm nơi phát ra linh thủy (hơi nước chứa linh khí), theo nguồn nước một đường đi đến, đường dưới chân càng ngày càng thô ráp, không xa đã tới một cái huyệt động tu luyện rất tốt, thấy được một mạch nước ngầm. Nước sông giống như nham thạch nóng chảy, hai người cách thật xa cũng cảm giác được độ ấm của lửa nóng, linh khí quá mức dày đặc làm cho Nhạc Kỳ Nhân liên tục ho khan, khó chịu đến mức cơ hồ hít thở không thông. Nhưng Bạch Vũ lại không có một chút cảm giác khó chịu, linh khí nhập thể khiến cho nội thương của nàng được cải thiện. Năng lượng lửa nóng quay chung quanh nàng cũng bị tiểu Thanh ở bên trong linh mạch điên cuồng hấp thu, tiểu Thanh hiện tại bị trọng thương, đúng là thời điểm cần bổ sung năng lượng. ”Nơi này hẳn là đầu nguồn Long Tuyền, mạch nước ngầm này hẳn là chảy tới sau ngọn núi Vương thành.”Linh khí ở đầu nguồn không chỉ có lửa cực kỳ nóng, mà mỗi giờ mỗi khắc đều là thời điểm linh khí phun trào, còn có tác dụng chữa thương, thật sự khiến kẻ khác giật mình. Bạch Vũ dùng ngọn lửa chiếu ra bốn phía, phát hiện phía Đông huyệt động, ở phía trên có ánh sáng chiếu xuống. ”Cái sườn dốc phía trên kia hẳn là có một thông đạo thông lên mặt đất. Nhạc Kỳ Nhân, muội đi hướng kia đi, nhanh chóng mang giải dược quay về Vương thành.” ”Vũ tỷ tỷ, tỷ đi đâu?” ”Ta phải ở trong này nghỉ ngơi một chút.” Hiện tại chạy về Vương thành, nội thương của nàng còn chưa trị hết được, còn không bằng ở lại chỗ này dưỡng thương, nơi tu luyện tốt như vậy, rời khỏi đây thì mới là đồ ngốc? ”Nhưng nếu nhóm thổ phỉ đuổi tới được!” ”Yên tâm, bọn họ nhất thời sẽ không vào được.” Nhạc Kỳ Nhân cũng nhìn ra trạng thái của Bạch Vũ không tốt lắm, liều mạng đánh với một Triệu hoán sư chân chính, sao có thể không bị thương. ”Được rồi, muội bây giờ trở về cứu Phụ vương tỉnh lại, dẫn người đến đây tiêu diệt đàn thổ phỉ này. Vũ tỷ tỷ tự tỷ cẩn thận.” Nhạc Kỳ Nhân trèo lên trên sườn dốc, đi xuyên qua hang động, nhiều lời vô nghĩa còn không bằng nhanh chóng trở về dẫn người đến giúp Bạch Vũ. Bạch Vũ đi đến bờ sông, một khối đá rơi vào trong nước, sôi sùng sục, nháy mắt tan rã không còn một mảnh vụn. Bạch Vũ hoảng sợ, cẩn thận lấy tay chạm vào nước sông, lại chỉ cảm thấy nước sông thoải mái giống như ôn tuyền bình thường. Tiểu Thanh ở bên trong linh mạch nàng rục rịch, kêu gào nhảy vào đi! Nhảy vào đi! Nếu không phải tiểu Thanh bị trọng thương ra không được, phỏng chừng là đã chui đầu vào trong nước. Bạch Vũ chiều theo ý nguyện của tiểu Thanh, cởi ra váy dài trang nhã, chỉ mặc áo lót nhảy vào trong nước. Linh khí ấm ấp được thân thể Bạch Vũ hấp thu, bồi bổ cho huyết quản cùng linh mạch cả người nàng, tuyệt không cảm thấy bỏng. Bạch Vũ lười biếng thở phào một hơi, ngâm mình ở trong nước hấp thu linh khí, chữa trị nội thương, híp mắt nhanh chóng rơi vào giấc ngủ. Đây mới là Long Tuyền chân chính, cái Long Tuyền trong doanh địa kia linh khí vẫn có chút yếu. ”Thoải mái không?” Dạ Quân Mạc thản nhiên hỏi, thanh âm tràn ngập từ tính như một trận gió mát thổi qua. Bạch Vũ mở to mắt, nhìn thấy Dạ Quân Mạc cũng đang ở trong nước giống nàng, trên thân xích lõa, lồng ngực trắng muốt rắn chắc lõa lồ ở trước mặt nàng. Bạch Vũ thiếu chút nữa phun ra máu mũi, sắc mặt bạo hồng, lúng túng trượt chân, cả người ngã vào trong nước. Nước ở giữa sông cũng không hề cạn, Bạch Vũ chỉ mới một chút đã chìm xuống dưới đáy sông. Dạ Quân Mạc dùng cánh tay kéo lại, ôm lấy thắt lưng Bạch Vũ, cùng trầm xuống, đôi môi lạnh lẽo dán lên trên cái miệng nhỏ nhắn của Bạch Vũ.
|
Chương 107: Đầu nguồn long tuyền, trầm luân (2)
Một cỗ cảm giác điện giật nháy mắt truyền khắp toàn thân, Bạch Vũ tim đập đột nhiên gia tốc, nhanh đến mức muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Xúc cảm mềm mại dừng ở trên đôi môi của nàng, nàng cảm giác được một loại tư vị chưa từng có, sự khó thở không phải bởi vì tiến vào trong nước, mà là bởi vì không khí bị Dạ Quân Mạc bá đạo đoạt lấy không còn một mảnh. Con ngươi Dạ Quân Mạc hiện lên vài phần sâu sắc, rõ ràng cảm nhận được Bạch Vũ mềm mại cùng run rẩy, tham lam đoạt lấy mật ngọt của nàng, cho đến khi nàng sắp hít thở không thông mới yên lặng buông nàng ra, tiện tay kéo nàng lên trên mặt nước. ”Ta sắp bị nghẹn chết!” Bạch Vũ nổi trận lôi đình tức giận trừng hắn. ”Sẽ không.” Không có nghe qua hôn môi sẽ bị nghẹn chết, ít nhất hắn cũng chưa từng nghe nói qua. Bạch Vũ nhìn thấy biểu tình Dạ Quân Mạc bình tĩnh giống như chuyện gì cũng chưa có phát sinh, tức giận sôi lên. Nàng là lần đầu tiên bị người hôn, Dạ Quân Mạc lại thuần thục như vậy, vừa thấy đã biết không phải là lần đầu tiên! ”Ngươi không phải thường xuyên thân mật với nữ tử đó chứ? Loại chuyện này giống như ngươi đã làm rất nhiều lần?” Con ngươi Dạ Quân Mạc thâm trầm, trầm mặc không nói. Thật đúng là đã từng thân mật với người khác, tên khốn kiếp! Lưu manh! Bạch Vũ cũng không biết nói cái gì. ”Nàng là người đầu tiên.” Dạ Quân Mạc thản nhiên nói, bất quá là ở một vạn năm trước. Bạch Vũ nâng mi, hiển nhiên không quá tin tưởng, xét thấy bị người mạc danh kỳ diệu hôn còn thảo luận rốt cuộc là lần thứ mấy tựa hồ có điểm không còn mặt mũi, Bạch Vũ ho khan hai tiếng, cứng nhắc chuyển đề tài, “Đám kia thổ phỉ đâu?” ”Đã chết.” ”Chết như thế nào? Bên ngoài hẳn là còn mấy trăm tên thổ phỉ, không phải toàn bộ đã chết rồi chứ?” ”Có thể là bị trời phạt.” “......” Làm ơn đi, ngươi nói dối đúng là có tâm, loại lý do này ai sẽ tin tưởng?! Khẳng định là ngươi làm. Bạch Vũ chỉ mới nhìn thấy qua Dạ Quân Mạc ra tay một lần, nhưng một lần kia đã để lại một ấn tượng vô cùng cường đại trong đáy lòng nàng, nàng làm sao mà không biết chính là Dạ Quân Mạc làm. Rõ ràng đã nhắc nhở hắn không được dùng linh khí lung tung, còn dám tùy tiện động thủ, không nghe theo lời dặn của nàng như vậy đến cả Thần y cũng khó mà chữa được. Bạch Vũ bơi qua tự tay cầm lấy cổ tay Dạ Quân Mạc, muốn bắt mạch cho hắn. Dạ Quân Mạc không dấu vết thu hồi tay. Bạch Vũ đã sớm dự đoán được hắn sẽ trốn, gần như kề sát lên người để bắt được tay, tìm mạch đập của hắn. Thương thế của Dạ Quân Mạc quả thật không có tăng thêm, nhưng linh khí lại hoàn toàn trống rỗng, linh khí không có rối loạn, nhưng không có linh khí nuôi dưỡng, thương thế của linh mạch cũng đừng nghĩ sẽ tốt, hơn nữa linh khí của Dạ Quân Mạc thật sự là một chút cũng không có, cơ hồ ngay cả linh khí bảo mệnh Triệu hoán sư dùng để gọi ra Triệu hoán thú cũng đều dùng hết. Nếu bị tiêu hao đến trống rỗng thêm vài lần nữa, linh mạch làm sao có thể chịu đựng được? Bạch Vũ u oán liếc nhìn Dạ Quân Mạc một cái. ”Không sao.” Dạ Quân Mạc thản nhiên nói. Đại lục này thấp hơn rất nhiều, đối với hắn áp chế quá lớn, thương thế cũng vẫn không đổi. Lại là không sao cả, tạo sao không có một chút để tâm đến thân thể của mình? Vẻ mặt Bạch Vũ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nhưng lại không thể làm gì, người ta lần này nói như thế nào cũng là vì nàng mới ra tay. ”Hấp thụ nhiều linh khí chút đi, ta cùng với ngươi.” Bạch Vũ nhẹ giọng nói. Dạ Quân Mạc đạm mạc hạ mắt, khóe miệng gợi lên một độ cong tà mị. Tàn phá bên ngoài Thổ thành, Sa Hoằng, Nhạc Kỳ Nhân, cùng Đông thúc mang theo nhóm Tiềm Long Vệ nhanh chóng tiến đến bất ngờ tập kích. Nhạc Kỳ Nhân lặng yên không một tiếng động mang giải dược về đến nơi, sau khi cứu Quận Vương tỉnh lại, lập tức liền thu thập Chu gia, Quận Vương lệnh cho bọn họ chạy tới hang ổ Minh Châu Hội nghĩ cách cứu viện cho Bạch Vũ, nhưng thời gian đã nhanh chóng trôi qua một ngày. Sa Hoằng lòng nóng như lửa đốt, vô cùng lo lắng Bạch Vũ ở lại một ngày sẽ xảy ra chuyện gì. Nhưng sau khi bọn họ đến nơi, hắn nhìn thấy trên đất tràn đầy thi thể, mọi người nhanh chóng hàng động tiến vào trong Thổ thành, dọc theo đường đi thế nhưng không phát hiện ra bất kỳ ai còn sống, tất cả thổ phỉ đều đã chết!
|
Chương 108: Đầu nguồn long tuyền , trầm luân (3)
Edit:V.O ”Đây là có chuyện gì?” Nhạc Kỳ Nhân cùng Sa Hoằng đều sợ ngây người, cuống quýt tiến vào hầm ngầm. Thông đạo đã được thanh lý sạch sẽ, thời điểm bọn họ một đường lần mò đến bên ao, nhìn thấy Bạch Vũ đang đứng bên cạnh ao nghỉ ngơi. Ngâm trong ao hơn một ngày, thương thế của Bạch Vũ đã tốt hơn phân nửa, cảm giác trên mặt đất có rất đông người đuổi tới, nàng liền mặc tốt quần áo xong đi lên. Ánh lửa trong tay Nhạc Kỳ Nhân cùng Sa Hoằng thập phần sáng ngời, chiếu sáng cả cái ao, Nhạc Kỳ Nhân nhìn Bạch Vũ chấn động, “Tỷ, tỷ là Vũ tỷ tỷ? Tỷ thật là xinh đẹp......” Đây không thể dùng từ xinh đẹp để hình dung, Bạch Vũ mới từ trong nước đi ra, giống như hoa sen mới nở, tươi mát thanh lịch, tuyệt thế tao nhã. ”Có cái khăn che mặt nào cho ta mượn dùng được không?” Bạch Vũ bất đắc dĩ hỏi. ”Ách, không có, khăn sa có được không?” Nhạc Kỳ Nhân lục tìm nửa ngày mới tìm ra được một cái khăn sa. ”Được.” Bạch Vũ tuyệt không bắt bẻ cầm lấy khăn sa mà Nhạc Kỳ Nhân đưa cho, “Quận Vương thế nào rồi?” ”Chu gia cùng một ít Tiềm Long Vệ đã được xử lý, Quận Vương hiện tại đã quay về Vương thành xử lý những chuyện còn lại.” Sa Hoằng nói. Chu gia cùng Bắc La cấu kết với nhau Quận Vương không phải là hoàn toàn không biết, nhưng hắn trăm triệu lần cũng không nghĩ đến Chu gia sẽ xuống tay nhanh như vậy. Trừ bỏ Chu gia, Bắc La còn thu mua cùng uy hiếp không ít người, xếp đặt rất nhiều thế lực nằm vùng ở Đông Nhạc, ngay cả Tiềm Long Vệ cũng có, Hoàn Tố Âm cũng là một trong số đó. Sau khi Quận Vương thanh tỉnh liền trực tiếp giết Chu gia gia chủ, chế trụ tất cả người Chu gia, thanh lý phản đồ Tiềm Long Vệ. Hiện tại Tiềm Long Vệ đã bị tiêu diệt chỉ còn lại có 40 người. Đông Nhạc Quận Vương sau khi trở về hẳn là rất nhanh sẽ có một lần Đại thanh trừ đối với các thế lực lớn của Đông Nhạc, Quận vương chính là một người sát phạt, một hồi giết chóc máu tanh chỉ sợ không thể tránh được. Đang nói, Đông thúc mang theo những Tiềm Long Vệ còn lại đi vào, trực tiếp hỏi Bạch Vũ, “Thổ phỉ chết như thế nào?” ”Ta không biết.” Bạch Vũ cũng thật không biết Dạ Quân Mạc như thế nào đem nhiều người như vậy làm một trận chết hết. Đông thúc trầm ngâm một hồi, tỏ vẻ có thể lý giải. Bạch Vũ vẫn tránh ở dưới đất ngầm dưỡng thương, không biết bên ngoài xảy ra cái gì cũng không kỳ quái. Cụ thể đã xảy ra cái gì hắn sẽ đi điều tra. Bởi vì Minh Châu Hội hoàn toàn bị giết, nhóm Tiềm Long Vệ không cần phải tiêu diệt, bài danh thi đấu cũng không tiến hành được nữa, cụ thể nên xử lý như thế nào Đông thúc tính toán bèn đi hỏi an bài của Quận Vương, nhưng ở trong này phát hiện một cái Long Tuyền cũng không thể lãng phí. Đây chính là linh khí đầu nguồn tạo ra Long Tuyền, hiệu quả so với cái kia trong Vương thành còn tốt hơn, hơn nữa có thể khống chế linh khí rất tốt, toàn bộ mọi người đều có thể dùng được, sẽ không gặp tình huống phun trào cùng không đủ linh khí. Đông thúc sai người đem phế tích dọn dẹp sạch sẽ, sửa chữa lại cái ao một chút, để cho Tiềm Long Vệ chia làm hai bên nam nữ, mỗi ngày tách ra tiến vào trong ao linh khí này tu luyện nửa ngày. Dù sao cái ao cũng rất lớn, một lần tiến vào hai ba mươi người không có vấn đề. Bạch vũ trực tiếp ngâm ở chỗ đầu nguồn tu luyện, chút linh khí trong ao này dường như chỉ đủ gãi ngứa, hoàn toàn không đủ dùng, vẫn là trực tiếp ngâm ở đầu nguồn linh khí sẽ thoải mái hơn. Có linh khí sung túc, Bạch Vũ tu luyện rất nhanh, không chỉ có gom góp tích lũy mà linh lực cũng đầy đủ, linh mạch cũng gần đột phá tới bình cảnh. Bạch Vũ cũng không sốt ruột, một bên tu luyện, một bên bắt đầu bắt tay vào tiến hành nghiên cứu phương pháp trị liệu cho Dạ Quân Mạc. Từ một lần nhìn qua thương thế của Dạ Quân Mạc, sau đó Bạch Vũ liền một mực nghĩ đến phương pháp khống chế linh khí trong cơ thể hắn, không có biện pháp trị tận gốc, tốt xấu gì cũng phải khống chế được, chẳng qua đã nghiên cứu nhiều ngày thế này rồi mà vẫn không có tiến triển gì. Nhưng sau khi Dạ Quân Mạc cùng nàng ngâm trong mạch nước ngầm vài ngày, linh khí hãm hại sung túc có xu thế tốt lên không ít, Bạch Vũ xem xét đem linh khí nơi này hòa tan vào dược lực (hiệu lực của thuốc), để cho Dạ Quân Mạc uống.
|
Chương 109: Bài danh cuối cùng (1)
“Ta cần một ít dược liệu để thử một chút, ngươi có thể giúp ta đi mua được không?” Bạch Vũ một bên cân nhắc một bên viết xuống năm sáu loại dược liệu, Dạ Quân Mạc nhìn lướt qua, tiện tay từ trên người lấy ra dược liệu này nọ đưa cho Bạch Vũ. Bạch Vũ nâng mi: “Có Linh Qủa hơn ba trăm năm không?” ”Có.” ”Mật Hồng có không?” ”Có.” ”Thanh Trúc cùng Thiên Nhật Vô Hồn có không?” ”Có.” “......” Mấy loại dược liệu phía trên có còn chưa tính, đều là những dược liệu bổ sung linh khí, bồi dưỡng linh mạch, trên người có thương tích mang theo nhiều dược liệu tuyệt không kỳ quái. Nhưng hai loại sau vì sao cũng đều có? Đó là độc dược! Chính là Độc xà phi thường hiếm thấy! Hơn nữa còn tùy tay có thể lấy ra, vì sao lại mang theo nhiều độc dược trên người làm cái gì? Đây là tùy thời có thể tính toán độc chết người sao? ”Ngươi cũng là Y sư?” Bạch Vũ hoài nghi nhìn Dạ Quân Mạc. ”Ta càng thích người khác gọi ta là Độc sư.” Quả nhiên, chỉ có Độc sư mới có thể mang theo các loại kịch độc trên người, Thanh Trúc cùng Thiên Nhật Vô Hồn đều phải gặp máu mới được gọi là kịch độc, trong tay Dạ Quân Mạc có thể có hai loại kịch độc này, tuyệt đối là một vị Độc sư đứng đầu. Bạch Vũ tuy rằng cũng tinh thông độc dược, nhưng chỉ đại khái chỉ vừa mới đạt tiêu chuẩn trở thành Độc sư. Một mình tiêu diệt mấy trăm người, khiến cho Trưởng lão Vô Trần Cung sợ hãi, lại là một vị Độc sư đứng đầu. Bạch Vũ không nói gì nhìn khuôn mặt không chút thay đổi của Dạ Quân Mạc, “Ngươi rốt cuộc là ai?” Lãnh mâu của Dạ Quân Mạc có chút trốn tránh, khóe miệng tà tứ gợi lên, “Chờ nàng tham gia Triệu hoán đại hội sẽ biết.” Nhóm Tiềm Long Vệ sau khi được đến tẩy rửa ở Long Tuyền đều có tiến bộ trên diện rộng, mới vài ngày lại có năm người đột phá. Lúc này ở Vương thành cũng truyền đến mệnh lệnh của Quận Vương, lần bài danh thi đấu này cứ dựa theo thành tích trước lúc bị gián đoạn mà xếp hạng, nhưng người có thứ tự thấp tùy thời đều có thể hướng người có thứ tự cao khởi xướng khiêu chiến, giành lấy vị trí, cho đến trước khi Triệu hoán đại hội bắt đầu mỗi người đều có cơ hội hướng người có thứ tự cao khởi xướng khiêu chiến. Đông thúc đem thứ tự tuyên bố ra, điều khiến cho mọi người chấn động nhất chính là người đứng thứ nhất không phải là Sa Hoằng! Phải biết rằng Sa Hoằng từ 12 tuổi đã trở thành Tiềm Long Vệ, sau đó liền vững vàng chiếm cứ vị trí thứ nhất Tiềm Long Vệ, không có một lần ngoài lệ! Thực lực cường đại được công nhận là thiên tài đệ nhất Đông Nhạc. Thậm chí từ năm năm trước, Sa Hoằng còn có cơ hội một lần tham gia Triệu hoán đại hội, nhưng lúc ấy bởi vì tuổi của Sa Hoằng quá nhỏ, hơn nữa tâm tư đơn giản, Đông Nhạc Quận vương lo lắng khi hắn bày ra thực lực không phù hợp với độ tuổi sẽ lập tức trở thành cái đinh trong mắt của mọi người, tình nguyện để Đông Nhạc ở thứ tự chót cũng không đồng ý để cho Sa Hoằng dự thi. Tất cả Tiềm Long Vệ sớm đã có thói quen thừa nhận Sa Hoằng xếp ở vị trí thứ nhất, thứ bọn họ có thể tranh đoạt chính là vị trí thứ hai. Lần này Sa Hoằng lại bất thình lình xếp ở vị trí thứ hai, Nhạc Kỳ Nhân thứ ba, người ở vị trí thứ nhất lại là người mới tới – Bạch Vũ! ”Tại sao có thể như vậy? Vị trí thứ nhất của Sa Hoằng thống lĩnh thế nhưng bị đoạt? Bạch Vũ là nhân vật như thế nào? Ta còn chưa thấy qua nàng ta động thủ đâu, vị trí của người này không phải là xếp sai rồi đó chứ?” ”Lần bài danh thi đấu này chỉ mới tiến được một nửa, rất nhiều người có lẽ còn chưa kịp bộc phát ra thực lực, Bạch Vũ hẳn chính là nhờ vào vận khí tốt, ngay từ đầu liền đụng phải không ít thổ phỉ.” ”Có đạo lý, cái này còn chưa phải là bài danh cuối cùng đâu, có người khiêu chiến khẳng định nàng ta lập tức sẽ lộ nguyên hình.” ”Vậy còn chờ cái gì nữa, ta hiện tại phải đi. Lão tử còn chưa được nếm qua tư vị được đứng thứ nhất đâu.” ”Ta cũng đi, ta cũng đi......” Mọi người đều ồn ào, mấy người vừa mới đột phá tràn đầy tự tin đi khiêu chiến cướp đoạt vị trí của Bạch Vũ. Người đứng thứ tư, thứ năm – Dư Tuyên Thủy cùng La Vạn Mộc từng nhìn thấy Bạch Vũ trong một giây giết một đám thổ phỉ đưa ánh mắt đông tình nhìn về phía đám Tiềm Long Vệ. Hai người bọn họ tình nguyện thử đi khiêu chiến với Sa Hoằng cũng sẽ không đi khiêu chiến với Bạch Vũ. Bạch Vũ ra tay, bọn họ còn có thể chống đỡ sao? Bọn họ đoán chừng chỉ có Triệu hoán sư chân chính mới có thể cùng Bạch Vũ ganh đua thắng thua.
|