Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê
|
|
Chương 110: Bài danh cuối cùng (2)
Edit:V.O Bạch Vũ bị kêu gào khiêu chiến nhưng không có ứng chiến, nàng vừa vặn vừa tới thời điểm đột phá linh mạch, cả người ngâm trong dòng sông dưới mặt đất điên cuồng hấp thu linh khí nhiệt nóng, Dạ Quân Mạc ở một bên giúp nàng hộ pháp. Bạch Vũ không ra ngoài, Tiềm Long Vệ cũng không có cách nào để đi vào, linh khí ở đầu nguồn so với thời điểm Long Tuyền phun trào còn đáng sợ hơn, đi vào sẽ bị sặc đến chết, ngây ngốc trong đó một hồi có thể hít thở không thông mà ngất xỉu, còn có thể bị cháy sống (đang sống mà bị chết cháy). ”Ta nói nàng ta đã bỏ chạy như phân chó rồi, không dám ứng chiến.” ”Bạch Vũ, mau ra đây. Có phải ngươi nghĩ không ứng chiến là có thể bảo trụ được vị trí thứ Nhất? Nếu không ra thì ngươi chính là không chiến mà bại!” ...... Đám người Dư Tuyên Thủy, La Vạn Mộc cùng Nhạc Kỳ Nhân liếc mắt nhìn nhau, một đầu đầy hắc tuyến. Đều là Tiềm Long Vệ, tại sao đám người này lại ngu xuẩn như vậy? Ngay cả năng lực để gọi Bạch Vũ đi ra cũng không có, bọn họ có tự tin có thể đánh bại Bạch Vũ sao? Bên trong linh mạch Bạch Vũ đã tràn ngập linh lực, 30 giọt linh lực trong suốt long lanh, sinh cơ bừng bừng. Đại lượng linh khí khiến cho nàng thực thuận lợi đột phá tới Triệu hoán sĩ đỉnh cấp, linh mạch tăng vọt thêm một đoạn. Trên người tiểu Thanh cũng có hào quang chợt lóe, hình thể hơi hơi lớn lên một chút. Bạch Vũ đánh giá một chút thuộc tính của nó, lực phòng ngự 12, sức chịu đựng 15, đều tăng trưởng thêm một chút, lực công kích lại không thay đổi, vẫn là 22, năng lực không có tăng trưởng rõ ràng, dù sao cũng không phải thăng cấp, Triệu hoán thú cũng không tăng lên quá lớn. Bạch Vũ có chút buồn bực, nghe âm thanh kêu gào kiêu ngạo bên ngoài, vô cùng không vui mang theo tiểu Thanh xông ra bên ngoài. Dạ Quân Mạc mệt mỏi tựa vào bên cạnh bờ sông, khoác quần áo tùy ý, nhưng cũng không che được khí chất hoa quý (hào hoa phú quý) vô song, y hệt một vị công tử tuấn dật xuất trần. Trong mắt hắn hiện lên một tia nghiền ngẫm, nhìn về hướng Bạch Vũ nổi giận đùng đùng chạy ra. Rất nhanh, thanh âm chửi bậy ồn ào bên ngoài liền biến thành một trận gào khóc thảm thiết, sau đó lặng nhắt như tờ. Bạch Vũ lưu loát giải quyết ba người khiêu chiến, chỉ một chiêu đã đánh bọn họ bay ra ngoài. Mọi người quả thực không thể tin được hai mắt của mình. Tốt xấu đều là Tiềm Long Vệ, là những người nổi bật Đông Nhạc Quận vương tuyển ra từ mấy trăm vạn người, như thế nào lại có chênh lệch lớn như vậy? Có cảm giác như mấy tiểu hài tử không biết tự lượng sức mình muốn đánh một vị đại hán, ba người cùng tiến lên còn tiếp không được một chiêu của Bạch Vũ. Nhìn thấy Bạch Vũ bộ dáng thoải mái, giống như đã thủ hạ lưu tình. ”Bạch Vũ, ngươi đột phá?” Sa Hoằng đi tới, liếc mắt một cái liền phát hiện hơi thở trên người Bạch Vũ có biến hóa rất lớn, hưng phấn nói: “Đến đi, chúng ta cùng so đấu một lúc.” Bạch Vũ mỉm cười, “Ngươi muốn giành lại vị trí thứ nhất của mình sao?” ”Có thể nói như vậy.” Sa Hoằng vung tay lên gọi ra Triệu hoán thú của hắn, một con Kim Cương Nộ Viên (con vượn). Hình thể cao gần hai tầng lầu vừa xuất hiện đã khiến cho mặt đất chấn động, mọi người vây xem giống như thủy triều dần lui về phía sau, tạo ra một cái sân trống trãi. Đồng tử Bạch Vũ đột nhiên co rụt lại. Kim Cương Nộ Viên Nhị giai, lực công kích 10, lực phòng ngự 17, sức chịu đựng 18, đã sắp tới bình cảnh Tam giai. Triệu hoán thú có lực phòng ngự cùng sức chịu đựng cường hãn như thế là lần đầu tiên Bạch Vũ gặp được. Nàng không dám lơ là, giành trước tiến công, ngọn lửa của tiểu Thanh phun đúng ngay vào mặt Kim Cương Nộ Viên. ”Phi Sa Tẩu Thạch!” (Cát bay đá chạy) Kim Cương Nộ Viên vung một quyền lên, nháy mắt quanh thân đất đá bay mù trời, cát bụi khủng bố dữ dội trong phạm vi trăm mét dâng lên, vô số đá vụn như đao cuồng bạo tàn sát bừa bãi, sát khí dữ dội xé rách tất cả những sinh vật tới gần. Mọi người kích động rút lui về phía sau, thanh âm phát run: “Là trung phẩm linh thuật, Phi Sa Tẩu Thạch. Trước kia từng thấy Sa Hoằng sử dụng cũng không có khủng bố như vậy!” ”Đây mới là uy lực chân chính của Phi Sa Tẩu Thạch, thời điểm Sa Hoằng tỷ thí cùng chúng ta căn bản không dùng toàn lực.” ”Sa Hoằng không hổ là đệ nhất thiên tài của Đông Nhạc chúng ta, Bạch Vũ vẫn không thể so với hắn.”
|
Chương 111: Bài danh cuối cùng (3)
Edit:V.O Bạch Vũ hoàn toàn không thấy rõ tình huống bên trong bão cát, nhưng nàng một chút cũng không lùi, trong nháy mắt, ở trong bão cát thổi quét sai khiến cho tiểu Thanh phóng ra Bạo Liệt Lưu Hỏa. Một lực lượng khủng bố nóng cháy như mặt trời phun trào ra, Lưu Hỏa xé rách không trung hung hăng nện về hướng trung tâm bão cát, ngọn lửa ở trong bão cát kịch liệt khuếch tán ra, ngọn lửa cùng bụi mù đan vào cùng một chỗ, khí thế như nước lũ khiến kẻ khác hít thở không thông. Sa Hoằng cảm thấy khiếp sợ với phản ứng cực nhanh của Bạch Vũ, thời điểm bị bão cát che đậy tầm nhìn lập tức công kích trung tâm bão cát, làm cho hắn không thể từ trong cát bụi che dấu để đánh lén, còn bị phạm vi công kích của Bạo Liệt Lưu Hỏa bao trùm. Sức chịu đựng của Kim Cương Nộ Viên nháy mắt mất hơn phân nửa, toàn bộ da lông bị tổn thương. Nhưng Sa Hoằng đã thân kinh bách chiến ( Trăm trận trăm thắng, đánh đâu thắng đấy), nhanh chóng ẩn náu vào bên trong cát bụi hỏa diễm, tìm cơ hội. Linh thuật bị động của Kim Cương Nộ Viên là Minh Đồng (mắt sáng), cho dù ở trong cát bụi đầy trời cũng có thể nhìn thấy rõ bốn phía, nhưng ngọn lửa của tiểu Thanh lại xông lên khiến đầu óc của nó có chút choáng váng. Bạch Vũ cũng bị bao phủ trong cát bụi. Thật cẩn thận tránh né, hai bên liền dây dưa như vậy. Sa Hoằng vài lần tìm được Bạch Vũ, mỗi lần đều làm tiêu trừ không ít sức chịu đựng của tiểu Thanh, nhưng Bạch Vũ dường như cũng không muốn cùng hắn chính diện quyết đấu, gặp liền bỏ chạy. Không bao lâu, Kim Cương Nộ Viên kêu lên một tiếng, buồn bã ỉu xìu ngồi dưới đất. Liếm liếm miệng vết thương của mình. Trong lòng Sa Hoằng lộp bộp một chút. Thì ra là thế, ngọn lửa của tiểu Thanh có lực nóng, khiến cho miệng vết thương của Kim Cương Nộ Viên không ngừng chuyển biến xấu, sức chịu đựng giảm xuống. Sa Hoằng quyết định tốc chiến tốc thắng, mang theo Kim Cương Nộ Viên tiến đến nơi ngọn lửa nồng đậm nhất. Hỏa Diễm chớp lên, Kim Cương Nộ Viên nhìn thấy tiểu Thanh đang bay lượn bên trong Hỏa Diễm, một chưởng chụp qua. Tiểu Thanh lần này không trốn, đón nhận một chưởng của Kim Cương Nộ Viên, bị chưởng lực đánh vào, vài cọng lông chim rơi ra, lực phòng ngự yếu ớt khiến cho nó bị tổn thất năm thành, còn sót lại chưa đến hai thành. Nhưng ngọn lửa của nó lại vung toàn bộ lên người Kim Cương Nộ Viên. Kim Cương Nộ Viên nổi giận gầm lên một tiếng, thân thể cao lớn lắc lư một trận rồi té ầm trên mặt đất, kêu rên không thể đứng dậy. Sa Hoằng vẻ mặt khiếp sợ, sức chịu đựng của Kim Cương Nộ Viên chỉ còn lại một chút, chỉ sợ chỉ cần bị thương một chút nữa thôi sẽ tan thành mây khói! Là do vận khí của hắn tốt? Hay là nói...... Căn bản Bạch Vũ đã tính toán tốt? Rõ ràng đã đoán được sức chịu đựng của Kim Cương Nộ Viên, tính toán khả năng gây ra thương tổn của Bạo Liệt Lưu Hỏa, lại đánh ra một kích cuối cùng, khiến cho Kim Cương Nộ Viên mất đi sức chiến đấu, còn tránh cho hắn không bị thương linh mạch. Cái này cũng có thể làm được sao? Sa Hoằng thần sắc phức tạp nhìn về phía Bạch Vũ. Bạch Vũ không hề công kích, hiển nhiên tình trạng bây giờ của Kim Cương Nộ Viên đã nằm trong dự kiến của nàng. Bụi mù đã dần dần tán đi, Nhạc Kỳ Nhân ở rất xa nhìn thấy Kim Cương Nộ Viên ngã dưới mặt đất, hoảng sợ, “Trời ạ, Sa Hoằng ca ca thế mà phải chịu thua!” Sa Hoằng cười khổ, hắn không phải là phải chịu thua, mà là đã thua. ”Sa Hoằng ca ca, muội đến giúp huynh!” Nhạc Kỳ Nhân nhấc chân vọt vào trong vòng chiến. Bị tình huống trước mắt làm khiếp sợ hơn nửa ngày, vẻ mặt mọi người lúc này đã hoàn toàn rớt mộng, đây là tình huống gì, không phải là khiêu chiến một chọi một sao, Quận chúa chạy tới xem náo nhiệt làm gì? Triệu hoán thú của Nhạc Kỳ Nhân là một con Hoàng Kim Thứ Vị (con nhím), một viên tròn thập phần đáng yêu, tuy rằng không phải là Triệu hoán thú đặc biệt gì, nhưng con Hoàng Kim Thứ Vị này có tư chất cực kỳ cao, đạt tới 8 điểm, là một con Cực phẩm Triệu hoán thú! ”Lợi Thứ (Gai nhọn sắc bén)!” Nhạc Kỳ Nhân gọi ra Thứ Vị lập tức ra trận, những cái gai dài sắc nhọn như ám khí rậm rạp bắn về phía tiểu Thanh. Bạch Vũ cũng không né tránh, bảo tiểu Thanh trực tiếp phun ra một đạo Lưu Hỏa liều mạng cùng Hoàng Kim Thứ Vị. Hoàng Kim Thứ Vị xông lên chưa đến nửa giờ liền quang vinh hy sinh, tiểu Thanh cũng tiêu hao hết sức chịu đựng còn lại. Hai người Bạch Vũ cùng Nhạc Kỳ Nhân cuối cùng cũng lưỡng bại câu thương (hai bên cùng thiệt hại) kết thúc.
|
Chương 112: Triệu hoán đại hội, quy tắc (1)
Edit:V.O ”Hồ nháo!” Sa Hoằng châm châm vào trán Nhạc Kỳ Nhân, nhanh chóng lấy ra Huyết Hoa Tham chữa thương cho nàng, “Muốn đọ sức cũng không cần phải đọ như vậy? Nửa đường xông lên thì tính là gì?” ”Muội chỉ muốn thắng Vũ tỷ tỷ một lần thôi, Đợi cho Vũ tỷ tỷ khôi phục lại rồi mới đọ sức, muội nào có cơ hội chiến thắng?” Nhạc Kỳ Nhân đô đô cãi lại. Bạch Vũ cũng ăn vào dược chữa thương do chính mình đặc chế, cười nói: “Triệu hoán thú của muội không tồi, lực phòng ngự rất cao, nếu ta không dùng linh thuật cũng không có cách nào cùng muội đồng quy vu tận.” Lời này cũng không phải là an ủi, kỹ năng bị động của Hoàng Kim Thứ Vị vô cùng cường hãn, gặp công kích sẽ cuộn mình thành một vòng tròn, lực phòng ngự có thể tăng lên 50%. ”Được rồi, lần khiêu chiến này thứ tự không thay đổi, các người đi về trước tu dưỡng cho tốt đi.” Đông thúc suốt buổi luôn luôn đứng ngoài trận chiến quan sát nói, ba người gật gật đầu, trở lại ao nước ngầm tiếp tục tu luyện, hoàn toàn không nhìn đến mọi người phía sau tròng mắt muốn vỡ ra. Sau trận tu luyện không còn ai dám khiêu chiến với Bạch Vũ, ngay cả Sa Hoằng cũng thiếu chút nữa là thua, bọn họ cũng không muốn đi tìm chết. Một tháng sau, thứ tự cuối cùng cũng được định ra, Bạch Vũ, Sa Hoằng cùng Nhạc Kỳ Nhân đại biểu Đông Nhạc tham gia Triệu hoán đại hội. Ba người phụng mệnh trở về Vương thành, để chuẩn bị lần cuối cùng cho Triệu hoán đại hội. Trước khi đi, Bạch Vũ giao viên thuốc chính mình đã phối chế xong đưa cho Dạ Quân Mạc. ”Ngươi tiếp tục ở lại chỗ này tu dưỡng, mỗi ngày uống thuốc này ba lần, qua năm ngày tiếp theo linh mạch ngươi có thể hoàn toàn bình phục. Ngươi không thích uống dược đắng, ta cố ý làm thành viên thuốc cho ngươi, nhất định phải nhớ uống.” Bạch Vũ đem bình dược đặt vào trong tay Dạ Quân Mạc, từ trong giới chỉ lấy ra thêm hai bình sứ lớn hơn một chút. ”Thuốc viên bên trong này là để khống chế linh khí của ngươi, hiệu quả ta cũng không nói chính xác được, nhưng ta khẳng định có thể dùng. Thời điểm linh khí của ngươi không khống chế được thì uống mấy viên này vào, đừng chịu đựng. Đây là phương thuốc, nếu không còn nữa, ngươi tự mình phối chế đi.” Dạ Quân Mạc nghe Bạch Vũ lải nhải lẩm bẩm dặn dò, khóe miệng mỉm cười, “Ta không cần phương thuốc, nàng làm cho ta.” Bạch Vũ nâng mi, “Ngươi sao lại như vậy?” Là Độc sư chẳng lẽ không phải là càng thêm am hiểu phối chế các loại phương thuốc sao? Dạ Quân Mạc biểu tình ta chính là lười biếng, có Y sư để làm gì mà không dùng. Bạch Vũ nhìn thấy như vậy chỉ muốn hộc máu, cắn răng nói: “Ta muốn tham gia Triệu hoán đại hội, có thể trong một đoạn thời gian rất dài cũng không thể gặp lại ngươi, ngươi không thể hạ mình làm một chút sao?” Khóe miệng Dạ Quân Mạc hơi hơi giơ lên, ta sao có thể cho phép nàng rời khỏi ta lâu như vậy? Triệu hoán đại hội ta cũng phải đi cùng nàng mới được. Thật vất vả cáo biệt Dạ Quân Mạc, trở lại Vương thành, nhưng không khí trong thành lại có chút không thích hợp. Lần này Quận vương sử dụng thủ đoạn lôi đình tạo thành trận Đại tẩy trừ đối với tất cả các thế lực của Đông Nhạc Quận Quốc làm cho rất nhiều người bị hù dọa đến khiếp đảm, máu tươi trên pháp trường xử quyết phạm nhân còn chưa được rửa sạch, qua nhiều ngày như vậy, vẫn còn có thể nghe được mùi màu tươi. Tiến vào Hoàng cung, ba người trực tiếp được dẫn tới thư phòng Đông Nhạc Quận Vương, lệ khí trong mắt hắn còn chưa tán đi, uy nghiêm dị thường, mấy đại thần ngồi bên trong thư phòng đều nơm nớp lo sợ không dám nói một lời. ”Phụ vương, con đã trở về.” Nhạc Kỳ Nhân vui vẻ chạy tới ôm cổ hắn. Đông Nhạc Quận Vương lộ ra khuôn mặt tươi cười hiếm có, vỗ vỗ Nhạc Kỳ Nhân, nhìn về phía Bạch Vũ, “Bạch Vũ, lần này ít nhiều cũng nhờ ngươi, tính mạng của Bổn vương mới có thể được bảo trụ, phần ân tình này Bổn vương nhất định nhớ kỹ.” ”Quận vương nói quá lời.” Bạch Vũ lạnh nhạt cười. ”Triệu hoán đại hội lần này phải nhờ vào ba người các ngươi, tình huống cụ thể của Đại hội Vệ tướng quân đến nói đi.” Quận vương nhìn về đại thần đứng bên cạnh.
|
Chương 113: Triệu hoán đại hội, quy tắc (2)
Edit:V.O “Vâng” Vệ tướng quân có chút sợ hãi tiến lên, “Dựa theo lệ thường, người tổ chức Triệu hoán đại hội đều là những người ở cấp cao xuất sắc, đại hội lần này cử hành ở Viêm Võ Đế Quốc, quy tắc cụ thể còn chưa được ban hành. Thương trưởng lão cùng Tửu trưởng lão của Vô Trần Cung phụ trách làm trọng tài, người chủ trì đại hội chính là Cung chủ Vô Trần Cung cùng Mạc Điện.” ”Mạc Điện? Mạc Điện là ai?” Nhạc Kỳ Nhân vẻ mặt ngạc nhiên, “Không phải mỗi lần đại hội đều là một mình Cung chủ Vô Trần Cung chủ trì thôi sao? Lần này lại có người cùng chủ trì với Cung chủ?” ”Chuyện này ta cũng không biết rõ.” Vệ tướng quân xấu hổ nói, “Chỉ biết vị Mạc Điện này hình như là huynh đệ của sư phụ Cung chủ, thực lực không rõ, bởi vì thường xuyên du ngoạn ở bên ngoài, cho nên tính tình như thế nào không một ai biết.” Đông Nhạc Quận Vương mở miệng nói: “Mạc Điện này đang có địa vị rất cao, quyền thế gần như ngang với Cung chủ, tương đương với Phó điện chủ. Thân phận của hắn vừa xuất hiện, khiến các ngươi tò mò không dứt đối với hắn, sáu thủ đô từng nghe ngóng qua chuyện của hắn, nhưng cái gì cũng không điều tra ra được.” Vô Trần Cung đứng một mình bên ngoài sáu quốc, là thế lực cường đại ở Vân Vũ Thần Châu, sáu quốc vừa dựa vào lại vừa đề phòng, sáu quốc tranh giành cấu xé lẫn nhau rồi lại thản nhiên cùng nhau phòng bị Vô Trần Cung, đối với nhất cử nhất động của Vô Trần Cung đều nhìn chằm chằm không tha, bảy thế lực lớn ở Vân Vũ Thần Châu trong lúc đó có được một sự cân bằng vi diệu. ”Lần Triệu hoán đại hội này quốc gia có người đạt được ba vị trí đầu có thể nhận được hai gốc dược liệu ngàn năm cùng với rất nhiều Linh Tửu, ở vị trí thứ nhất còn có thể nhận được một quyển Thượng phẩm Linh thuật!” Nhạc Kỳ Nhân cùng Sa Hoằng trong lòng nhất thời bốn bề sóng dậy, phần thưởng của Triệu hoán đại hội từ trước đến nay đặc biệt dày, không thể tưởng được lần này thế nhưng ngay cả Thượng phẩm Linh thuật cũng lấy ra! Một quyển Thượng phẩm Linh thuật cũng đủ để cho một Quận Quốc suy yếu nhảy vọt lên trở thành bá chủ! Chuyện này có bao nhiêu hấp dẫn! Bạch Vũ ngược lại không có cảm giác đặc biệt gì đối với Thượng phẩm Linh thuật, nhưng nàng cũng hiểu được vì sao các quốc gia đều coi trọng Triệu hoán đại hội như vậy, một đống phần thưởng lớn như vậy cũng đủ bồi dưỡng ra một lượng lớn Triệu hoán sư. Quốc gia đạt được vị trí thứ nhất sau khi được nhận thưởng, thực lực sẽ càng cường đại hơn, địa vị của một quốc gia sẽ được kéo ra một khoảng chênh lệch. ”Các ngươi đều nghe rồi đó, lần cạnh tranh này tuyệt đối so với lúc trước còn kịch liệt hơn, Đông Nhạc chúng ta ẩn nhẫn nhiều năm như vậy, lần này nhất định phải dành được vị trí thứ nhất!” Đông Nhạc Quận Vương vỗ bàn, thanh âm uy nghiêm lộ ra quyết tâm mạnh mẽ. ”Nghĩa phụ yên tâm, chúng con nhất định sẽ thắng!” Sa Hoằng kiên định nói. Đông Nhạc Quận Vương vui mừng gật gật đầu, đưa cho bọn họ mỗi người một bình dược, bên trong chỉ dùng dược liệu 500 năm làm ra dược chữa thương giải độc. Tỷ thí Triệu hoán đại hội không hạn chế, vì thắng lợi tất cả tuyển thủ có thể dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, ám khí, hạ độc đều là những chuyện rất bình thường. Mặt khác, Đông Nhạc Quận Vương còn đưa cho bọn họ hai kiện Ngự Độc Nhuyễn Giáp (áo giáp chống độc) ”Nhuyễn giáp này là do Linh khí sư giỏi nhất Đông Nhạc mười năm mới tạo ra được, có thể chống lại các loại độc dược, đáng tiếc cái thứ ba còn chưa làm ra. Điều ta lo lắng nhất chính là các ngươi bị độc gây tổn thương, Mạn Thủy Quận Quốc am hiểu nhất chính là dùng độc, nếu không dựa vào dùng độc bọn họ căn bản không thể chen đến ba vị trí đầu.” Đông Nhạc Quận Vương nói. Đáng tiếc người ta dùng độc cũng là bản lĩnh của người ta, bọn họ chỉ có thể đề phòng. Bạch Vũ đương nhiên không cần loại nhuyễn giáp này, đưa cho Sa Hoằng cùng Nhạc Kỳ Nhân. Cuối cùng, Quận Vương đưa tư liệu tuyển thủ dự thi của Quận Quốc khác thật vất vả mới điều tra được cho bọn họ. Bạch Vũ mở tư liệu ra xem một lần, ánh mắt dừng ở lại ở trang của Bắc La Quận Quốc, có Bắc Thần Phong cùng Bách Lý Vân Diễm, quả nhiên hai người bọn họ đều đến dự thi. Con ngươi thanh tú như nước của nàng hiện lên một tia lạnh lùng, rất nhanh sẽ gặp lại, không biết thời điểm các ngươi nhìn thấy ta sẽ có biểu tình gì?
|
Chương 114: Gặp mặt cừu nhân (1)
Sau khi làm tốt hết thảy chuẩn bị, đội nhân mã Đông Nhạc tham gia Triệu hoán đại hội bắt đầu lên đường. Bạch Vũ vốn tưởng rằng Đông thúc sẽ mang theo ba người các nàng đi trước, sau mới biết được Quận Vương sáu quốc phải tự mình gặp nhau tham gia Triệu hoán đại hội, Đông Nhạc Quận Vương đích thân mang theo bọn họ một đường chậm rãi đi đến Viêm Võ Đế Quốc trước, phô trương giống như đi đánh giặc, đội ngũ đi tuần có hơn ngàn người. Bạch Vũ ngồi trong xe ngựa được Triệu hoán thú kéo đi, không nói gì trừu trừu khóe miệng. Bọn họ xác định chính là đi tham gia Triệu hoán đại hội mà không phải là đi đánh nhau sao? Mang theo nhiều người như vậy, Viêm Võ Đế Quốc thật sự sẽ cho bọn họ vào thành? Thử lạp —— Xe ngựa đột nhiên dừng lại, Bạch Vũ không hề chuẩn bị, thiếu chút nữa là bị đập đầu. Nàng xốc mành xe lên, bọn họ đã đến cửa Vương thành Viêm Võ Đế Quốc, đang muốn vào thành, lại đụng phải nhân mã Bắc La. Bắc La Quận Vương khí vũ hiên ngang cưỡi trên một con ngựa cao to, đi theo phía sau đúng là Bắc Thần Phong cùng Bách Lý Uy. Thật sự là oan gia ngõ hẹp, còn chưa vào thành đã đụng phải bọn họ. Bạch Vũ nhìn thấy Bắc Thần Phong tác phong cử chỉ tao nhã, đáy mắt xẹt qua một tia châm chọc. Mấy tháng không gặp, vẫn khoác cái dáng vẻ ngụy trang giả tạo này, không biết lại mê đảo bao nhiêu là nữ tử? ”Yêu, đây không phải là Đông Nhạc Quận Vương sao? Tới sớm như vậy? Không phải cảm thấy thấy tới sớm là sẽ có được thứ tự tốt đó chứ?” Bắc La Quận Vương trêu tức nói. Đông Nhạc Quận Vương cười lạnh, “Các ngươi cũng tới rất sớm, mắt còn không biết trên dưới cản đường người khác.” ”Ngươi nói ai mắt không biết trên dưới?” Bách Lý Uy không vui nói. ”Ai đáp lại thì ta nói với người đó.” ”Ngươi......” Bách Lý Uy nổi trận lôi đình, bị Bắc Thần Phong giữ chặt lại, “Bách Lý tướng quân, không cần phải khoe võ mồm nhanh như vậy, người ta muốn mắng cứ để cho ngươi ta mắng đi.” Bách Lý Uy áp chế cơn tức xuống, “Điện hạ nói rất đúng, dù sao người như ta cũng chỉ có thể mắng chửi người khác.” Bắc Thần Phong gật gật đầu, trên khuôn mặt tuấn lãng vẫn duy trì tươi cười như ánh mặt trời, ánh mắt quét về phía đội ngũ xe ngựa của Đông Nhạc. Khi hắn nghe nói trong danh sách người dự thi của Đông Nhạc có một nữ tử gọi là Bạch Vũ thì chỉ nghĩ là trùng tên, nhưng tin tức hắn điều tra được lại nói cho hắn biết rất có thể chính là Bạch Vũ mà hắn quen biết kia. Hắn cảm thấy có chút hoang đường, phế vật hắn không cần sau khi đến Đông Nhạc thế nhưng lại trở thành thiên tài có tư cách cạnh tranh cùng hắn, chẳng lẽ thiên tài của Đông Nhạc lại thiếu thốn đến mức độ này? Ngay cả ba Triệu hoán sư trẻ tuổi cũng không tìm thấy được mà phải nhặt lấy phế vật mà Bắc La sung quân sao? Hắn liếc mắt một cái liền nhìn thấy Bạch Vũ vén rèm lên, con ngươi hơi hơi co rụt lại. Bạch Vũ phát hiện ánh mắt Bắc Thần Phong nhìn về phía nàng, dung nhan tuyệt sắc dưới khăn che mặt lộ ra một ý cười nghiền ngẫm, sâu kín chống lại ánh mắt không thể tưởng tượng được của hắn, một đôi thu thủy trong sáng lạnh lùng, lạnh đến mức khiến cho người khác thấy lạnh cả người. Bắc Thần Phong nhận ra, hắn cực kỳ xác nhận nữ tử ngồi trong xe ngựa kia chính là Bạch Vũ! Nàng vẫn như trước luôn mang theo cái khăn che mặt, vẫn như trước một bộ dáng yếu đuối, nhưng đôi mắt kia của nàng lại thay đổi, ý cười không tốt, chỉ có một mảnh lạnh như băng. Ánh mắt sắc bén làm cho hắn không tự chủ được rùng mình một cái, lại có loại sợ hãi không dám đối diện. Bất quá chỉ là không cam lòng nhìn hắn với ánh mắt thù địch thôi, tới tham gia đại hội thì thế nào? Còn không phải chỉ là một phế vật. Bắc Thần Phong hừ lạnh một tiếng vứt sang một bên. Đông Nhạc Quận Vương cũng thấy được một màn này, khinh thường bĩu môi. Đưa một thiên tài như vậy đến Đông Nhạc, không biết đầu óc các ngươi nghĩ như thế nào. Nàng hiện tại chân chính là con bài chưa lật của Đông Nhạc, so với Sa Hoằng còn là thiên tài khủng bố hơn, thật muốn nhìn xem sau khi các ngươi biết được sẽ hối hận thành cái dạng gì. Một trận tiếng vó ngựa truyền đến, một đội nhân mã từ bên trong Vương thành Viêm Võ Đế Quốc chạy ra, dẫn đầu chính là một thiếu niên khuôn mặt tuấn tú.
|