Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi
|
|
Chương 47: Đông Phương Thiếu Trạch Trả Thù (Ba)
Edit: kaylee
"Câm miệng!"
Cố Nhị gia ‘ba’ một cái tát vung ở trên mặt Cố Phán Phán, tức giận quát: "Ngươi ngại bản thân chọc họa còn chưa đủ nhiều sao? Đông Phương thế gia là loại người nào? Cũng là chúng ta trêu chọc nổi? Ngươi khen ngược, ý đồ đến của đối phương vốn là không tốt, ngươi còn nói lời nói như vậy, càng là liên lụy Cố gia ta."
Từ nhỏ đến lớn, khi nào thì Cố Phán Phán bị người đánh qua? Huống chi đánh bản thân còn là phụ thân luôn yêu thương nàng.
"Tướng công, Phán Phán là nữ nhi của ngươi, làm sao ngươi có thể đối nàng như vậy?" Nhị phu nhân đau lòng ôm Cố Phán Phán vào trong ngực, "Nếu hắn muốn tìm Cố Nhược Vân, chúng ta đưa nàng cho hắn không phải là được rồi? Dù sao loại phế vật này Cố gia chúng ta không muốn nuôi, ai muốn thì người đó lấy đi."
Cố Nhị gia cười khổ một tiếng, chuyện này nào có dễ dàng như vậy? Cố Nhược Vân tính cách trở nên quật cường như vậy, làm sao có thể sẽ ngoan ngoãn theo bọn họ đi gặp Đông Phương Thiếu Trạch?
Hơn nữa, Đông Phương Thiếu Trạch là muốn nàng một sợi lông cũng không thiếu, bọn họ thế nào cũng không thể động thủ, nếu không nếu nàng tố cáo, chẳng phải là Cố gia liền chịu không nổi?
Rốt cục, Cố lão gia tử bình tĩnh trở lại, phân phó nói: "Người đâu, đi tìm hiểu tin tức của Cố Nhược Vân cho ta!"
"Vâng, Tướng Quân đại nhân."
Dù sao Cố gia ở Thanh Long Quốc cũng thế lực lớn, cơ sở ngầm cũng rất nhiều, vì vậy không đến một lát, thám tử được phái đi tìm hiểu tung tích của Cố Nhược Vân liền trở lại, càng mang đến một tin tức…………….
"Ngươi nói Cố Nhược Vân vào Bách Thảo Đường liền không có ra ngoài qua?"
Cố lão gia tử ánh mắt chuyển vòng vo, nói: "Tuy rằng thế lực sau lưng Bách Thảo Đường rất mạnh, nhưng không biết chủ tử chân chính là ai, nhưng mà Đông Phương gia tộc quả thật là chân thực tồn tại, vì không đắc tội Đông Phương gia tộc, ta chỉ có thể làm cho người ta đi Bách Thảo Đường mời Cố Nhược Vân về."
"Phụ thân, chuyện này để cho ta đi đi." "Được."
Lão gia tử nhìn nhìn nhi tử của mình, khẽ gật đầu: "Vậy ngươi đi một chuyến, mặc kệ như thế nào, đều phải mang Cố Nhược Vân về!"
"Cha, gia gia, ta cũng muốn đi."
Cố Phán Phán vội vàng đứng dậy, ánh mắt có chút tức giận bất bình.
Đều do phế vật Cố Nhược Vân đáng chết kia, nếu không phải ả, làm sao bản thân có thể bị phụ thân đánh? Đến loại thời điểm này rồi ả thế mà lại vẫn còn muốn về nhà, quả thực là mơ tưởng, nàng tuyệt đối sẽ không để cho nữ nhân kia trở về!
Thật hiển nhiên, từ đầu đến giờ Cố Phán Phán vẫn cho rằng Đông Phương Thiếu Trạch là người Cố Nhược Vân tìm đến, chính là vì để phụ thân của mình tự mình đi xin nàng trở về………..
"Không cho ngươi đi!" Cố lão gia tử nhướng mày, "Ngươi còn ngại bản thân thêm loạn không đủ nhiều sao? Lần này không cho phép ngươi đi theo cha ngươi hành động, ngoan ngoãn ở nhà ngốc cho ta, nơi nào cũng không cho đi!"
"Gia gia!" Cố Phán Phán oán hận dậm chân, không cam lòng cắn chặt môi.
Nhưng mà, Cố lão gia tử không để ý đến cảm xúc của nàng, phất tay với Cố Nhị gia, nói: "Thời gian không còn sớm, ngươi mau đi đi, miễn cho đến lúc đó Đông Phương gia tộc đến tìm phiền toái."
Phụ tử Cố gia đều nghĩ rất đơn giản, dù thế nào, Cố Nhị gia cũng là nhị thúc của Cố Nhược Vân, hắn tự mình đi đón nàng trở về, phỏng chừng nha đầu kia sẽ vui vui vẻ vẻ chạy trở về, càng là ở trong lòng mang ơn.
Nhưng mà thật hiển nhiên, mọi chuyện sẽ không phát triển theo hướng bọn họ dự tính………...
Lúc này, trong Bách Thảo Đường, Cố Nhị gia cười nói: "Triệu chưởng quỹ, ngươi liền dàn xếp một chút, để chúng ta gặp Cố Nhược Vân đi."
"Ta đã nói qua bao nhiêu lần, Cố Nhược Vân không ở Bách Thảo Đường chúng ta, mời các ngươi trở về đi."
|
Chương 48: Đông Phương Thiếu Trạch Trả Thù (Bốn)
Edit: kaylee
Triệu chưởng quỹ mí mắt cũng không nâng một cái, chỉ vội vàng sửa sang lại sổ sách trong tay.
"Triệu chưởng quỹ, ta là nhị thúc của Cố Nhược Vân, ta muốn gặp nàng vì sao không cho phép? Cho dù thế lực Bách Thảo Đường các ngươi lớn mạnh hơn nữa, cũng không thể bắt cóc lương dân (người dân hiền lành an phận)!" Cố Nhị gia sắc mặt khó coi, chính là ngay cả giọng điệu đều nặng thêm vài phần.
Nghe vậy, Triệu chưởng quỹ buông sổ sách trong tay, cười lạnh nhìn về phía Cố Nhị gia: "Ngươi là nhị thúc của nàng? Thế nào mà ta lại nghe nói khi ở hoàng cung các ngươi đã đuổi nàng ra khỏi Cố gia? Còn làm cho nàng đừng hối hận! Dựa theo tình hình hiện tại xem ra, là Cố gia ngươi hối hận mất đi nàng sao? Nhưng lại nói xấu Bách Thảo Đường chúng ta! Bất luận như thế nào Bách Thảo Đường chúng ta cũng sẽ không bắt cóc người! Cho nên các ngươi có thể trở về, nơi này không có người ngươi muốn."
Bởi vì Bách Thảo Đường sinh ý thịnh vượng, hiện giờ trong nội đường có không ít người tiến đến mua dược liệu.
Sau khi nghe hai người đối thoại, đều là không tự chủ được nhìn về phía Cố Nhị gia.
Lúc trước là Cố Tướng Quân nói ra, để Cố Nhược Vân rời đi Cố gia không cần hối hận! Hiện tại lại là chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ đúng như Triệu chưởng quỹ nói, Cố gia hối hận?
Cố Nhị gia sắc mặt một một hồi xanh một hồi đỏ: "Triệu chưởng quỹ, ngươi thật không thả người? Tên của Cố Nhược Vân còn ở trên từ bài (L: kiểu như còn trong gia phả đó) Cố gia ta, nàng còn không có chính thức rời đi Cố gia, coi như là người Cố gia chúng ta, ngươi làm như vậy rất không có đạo lý!"
Nghe nói như thế, khách nhân trong Bách Thảo Đường đều thổn thức không thôi.
Bọn họ gặp qua vô sỉ, chưa thấy qua vô sỉ đến loại trình độ này.
Đã từng nói ra là trục xuất Cố Nhược Vân khỏi Cố gia là bọn hắn, hiện tại nói Cố Nhược Vân vẫn chưa rời đi Cố gia cũng là bọn hắn, những người này còn biết xấu hổ hay không? "Cố Nhị gia đã không muốn đi, vậy xin cứ tự nhiên, ta không có bắt cóc Cố Nhược Vân, cũng không có người có thể giao cho ngươi."
Nói xong lời này, Triệu chưởng quỹ cúi đầu tiếp tục sửa sang lại sổ sách, không bao giờ liếc mắt nhìn Cố Nhị gia khuôn mặt xanh mét một cái nào nữa.
Chê cười, thiếu chủ đã nói, không cho phép bất luận kẻ nào của Cố gia gặp Cố Nhược Vân! Bọn họ dám không vâng theo sao? Nhưng người này quá vô sỉ, vậy mà nói bọn họ bắt cóc đại tiểu thư………..
Bách Thảo Đường là thiếu chủ cho đại tiểu thư, cho hắn một trăm lá gan hắn cũng không dám làm như thế.
Đây rõ ràng là vu hãm hắn bất nghĩa.
Nghĩ đến đây, trong lòng Triệu chưởng quỹ đối Cố Nhị gia hận ý càng tăng thêm vài phần.
Nhưng lần này cũng là Cố Nhị gia tai bay vạ gió, hắn thế nào cũng không biết bởi vì một câu nói làm cho Triệu chưởng quỹ hận hắn…….....
Mắt thấy cầu Triệu chưởng quỹ không có kết quả, Cố Nhị gia nghĩ ra cách khác, hô to về phía bên trong Bách Thảo Đường: "Cố Nhược Vân, ta biết ngươi ở đây, ngươi đi ra cho ta! Đừng tưởng rằng nịnh bợ được Bách Thảo Đường có thể muốn làm gì thì làm, ngay cả lời nói của thúc thúc ngươi cũng không nghe, đừng quên, trong thân thể của ngươi chảy là máu của Cố gia, ngươi sinh là người Cố gia, chết là quỷ Cố gia! Cho dù gia gia của ngươi có sai, nhưng ông một bó tuổi rồi ngươi không thể nhường cho ông sao? Nếu ngươi không ra, Cố gia sẽ gặp tai họa bất ngờ, mà ngươi chính là tội nhân thiên cổ, để tiếng xấu muôn đời! Đến lúc đó cho dù ngươi lại hối hận thế nào đi nữa cũng không thể bổ cứu chuyện đã xảy ra rồi!"
Triệu chưởng quỹ trong lúc nhất thời không phản ứng lại, hắn chẳng thể nghĩ tới Cố Nhị gia sẽ như vậy làm, sau khi lấy lại tinh thần sợ tới mức cả người sắc mặt tái nhợt, lớn tiếng nói: "Người đâu, mau bắt hắn đuổi ra ngoài cho ta!"
Xong rồi, hi vọng không quấy nhiễu đến đại tiểu thư, nếu không thiếu chủ tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bọn họ!
Trong nháy mắt, từ trong Bách Thảo Đường đi ra hai người vạm vỡ, tay nhấc nổi Cố Nhị gia, liền ở trước mắt bao người quăng hắn từ trong cửa ra ngoài đường cái, làm cho người đi đường rối rít nhìn chăm chú……….
|
Chương 49: Lưu Danh Sử Sách? Để Tiếng Xấu Muôn Đời? (Một)
Edit: kaylee
"Bên ngoài phát sinh chuyện gì?"
Trong sân, Cố Nhược Vân ngồi ở trong đình hóng mát, nàng nhận thấy được âm thanh truyền đến từ bên ngoài, mày liễu hơi hơi nhíu lại.
Dư lão bất mãn nhíu nhíu mày, Triệu chưởng quỹ kia thật sự rất vô dụng, ngay cả một người đều xử lý không tốt, còn kinh động đến đại tiểu thư, thiếu chủ đã nói, tuyệt đối không thể để cho người Cố gia nhìn thấy đại tiểu thư, nếu không hắn còn thế nào xả giận cho đại tiểu thư.
"Không có việc gì, một ít người râu ria mà thôi," Dư lão lắc lắc đầu, khẽ cười nói, "Đại tiểu thư, hiện tại người tìm ta đến không biết là có phân phó gì."
"Ta có một chút chuyện cần Dư lão hỗ trợ," Ngón tay của Cố Nhược Vân nhẹ nhàng lướt qua cột đá trong đình hóng mát, khuôn mặt thanh tú lộ ra ý cười nhợt nhạt, "Ta cần một đội ngũ có lực sát thương! Mà nhân thủ, chắc hẳn Dư lão có thể giúp ta tìm được."
Kẻ địch của nàng nhiều lắm, bằng vào lực lượng của bản thân căn bản làm không xong cái gì, mà nếu muốn sống yên ổn ở mảnh đại lục này, nàng cần một thế lực cực kì cường đại!
Thế lực kia, chính là bước khởi đầu của nàng. "Đại tiểu thư, ý tứ của người lão nô hiểu rõ, lão nô đi triệu tập nhân thủ cho người ngay đây."
"Chờ một chút."
Ngay tại lúc Dư lão xoay người muốn rời đi, Cố Nhược Vân bỗng nhiên mở miệng gọi ông dừng bước chân.
"Đại tiểu thư, người còn có gì muốn phân phó?"
Ông chuyển mắt nhìn về phía Cố Nhược Vân, mỉm cười hỏi.
"Dược liệu trên tờ giấy này lát nữa ông đưa đi phòng ta, hiện tại ta có việc đi ra ngoài một chút."
Sau khi đưa tờ giấy cầm trong tay cho Dư lão, Cố Nhược Vân cất bước đi ra sân ngoài.
Từ sau ngày nàng rời đi hoàng cung, còn chưa kịp nói gì đó với La Âm, mà hiện tại nàng liền muốn đi La gia xem trước……………..
Nháy mắt kia, trong đầu Cố Nhược Vân xẹt qua khuôn mặt mang theo tươi cười của La Âm, trong lòng chảy qua một chút lo lắng, có lẽ nữ tử này là người trừ bỏ huynh trưởng ra, quan tâm nàng nhất…………..
Phủ La Tướng Quân, uy nghiêm trang trọng, chính là đại môn (cửa lớn) kia cũng khí phái hơn Cố gia rất nhiều.
Cho dù đều là Tướng Quân đương triều, Cố gia làm cho người ta có cảm giác xa hoa thế tục, mà La phủ lại làm cho người ta có một loại tâm tình vạn phần trầm trọng.
Bởi vì mọi người của phủ Tướng Quân đều biết Cố Nhược Vân, biết giao tình giữa nàng và La Âm, cho nên nhìn thấy nàng đến cũng không ngăn cản, trực tiếp thả nàng đi vào. Nhưng mà, ngay ở lúc nàng mới vừa đi vào La gia, một tiếng tranh luận truyền ra, làm Cố Nhược Vân hơi hơi nhăn mày lại.
"La Tướng Quân, cho dù ngươi cầm Bích Lạc quả cũng không có ích lợi gì, ngươi căn bản không biết xử lý như thế nào, không cách nào dùng, cho nên, nếu ngươi lựa chọn giao Bích Lạc quả cho chúng ta, Luyện Khí Tông chúng ta sẽ cho các ngươi ưu việt không đếm được."
Luyện Khí Tông?
Cố Nhược Vân cười lạnh một tiếng, đây có tính là oan gia ngõ hẹp hay không, nàng thật không ngờ sẽ ở La gia đụng tới người Luyện Khí Tông.
Hơn nữa, Cố Nhược Vân không có xem nhẹ câu nói kia của người Luyện Khí Tông.
Bích Lạc quả!
Hô hấp của nàng chợt căng thẳng.
Bích Lạc quả này là một loại dược liệu sinh trưởng ở đầm lầy, sau khi ăn vào nó, từ đây sẽ bách độc bất xâm, thậm chí không e ngại bất kỳ Độc Sư nào!
Nhưng mà, cũng như Luyện Khí Tông nói, Bích Lạc quả cần trải qua xử lý đặc thù, nếu không sẽ bị năng lượng cường đại ẩn chứa bên trong làm nổ tan xác.
"Hồn Phi đại nhân, Bích Lạc quả này là năm đó ta dùng số tiền lớn mua từ trong tay một gã thương nhân Tây Vực, cũng như ngươi nói, đặt ở chỗ ta đây quả thật không có ích lợi gì, nếu ngươi muốn, ngươi có thể dùng Kim tệ mua trở về, ta tuyệt đối sẽ không loạn ra giá với ngươi, lúc trước ta dùng một ngàn vạn kim tệ mới mua được Bích Lạc quả, nếu ngươi nguyện ý xài một ngàn vạn kim tệ, ta liền giao nó cho ngươi."
Một ngàn vạn kim tệ đối với Luyện Khí Tông mà nói cũng không tính là cái gì.
Nhưng lão là loại người nào? Từ trong tay lão lấy tiền, ngươi là đang nằm mơ đi?
|
Chương 50: Lưu Danh Sử Sách? Để Tiếng Xấu Muôn Đời? (Ba)
"Cho nên, ngươi là muốn cho đại tiểu thư nhà ngươi hấp thu tinh thần lực của ta? Giống như là đối đãi với những người khác?" Cố Nhược Vân tươi cười đầy mặt nhìn về phía Hồn Phi, trong đôi mắt trong veo tụ đầy ý cười, "Xem ra ta quan sát không sai, Thi Vân là luyện một loại công pháp âm độc, bất kể là cứu mạng hay là tăng lên thực lực, đều là thông qua tinh thần lực của người khác mà trưởng thành."
La Tướng Quân kinh ngạc há to miệng, đại tiểu thư Luyện Khí Tông lại có thể vì đề cao thực lực, làm ra loại chuyện ngoan độc này? Cho tới bây giờ hắn đây đều không có nghe nói qua!
"Hừ!"
Hồn Phi cũng không thèm để ý bị Cố Nhược Vân nói toạc ra tất cả mọi chuyện, lão châm chọc cười một tiếng: "Đại tiểu thư là đệ nhất thiên tài của Luyện Khí Tông chúng ta, cũng là tất cả hi vọng của đại lục! Trên thế giới này có thể đánh bại Ma Nhân dị tộc nói không chừng chỉ có đại tiểu thư, cho dù lại hy sinh nhiều người, cũng là vì suy nghĩ cho toàn bộ đại lục, hy sinh này là đương nhiên, cũng là bọn hắn tự nguyện! Cố Nhược Vân, ngươi sống ở trong này chỉ biết lãng phí tài nguyên của đại lục, còn không bằng hy sinh vì đại lục, nhưng mà, muốn hy sinh vì đại lục cũng không phải tất cả mọi người đều có tư cách, nếu không phải là bởi vì Luyện Khí Tông ta, ngươi không có cơ hội lưu danh sử sách."
Ngụ ý, ngươi cần cảm tạ ta cho ngươi cơ hội hy sinh vì đại lục, nếu không ngươi là không thể nhận được cơ hội như thế.
"Đã như vậy, vậy về sau nếu có người muốn giết ngươi, vậy ngươi cũng cần cảm tạ hắn, cảm tạ hắn vì đại lục trừ bỏ một cái tai họa, nếu không, không biết có bao nhiêu người vô tội sẽ chết oan ở trong tay Luyện Khí Tông các ngươi, à, không đúng, nói không chừng đến lúc đó người toàn bộ đại lục sẽ cảm tạ hắn."
"Ầm!"Trên người Hồn Phi ‘ầm ầm’ tuôn ra một cổ khí giận dữ, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Cố Nhược Vân, từng chữ từng chữ nói: "Cố Nhược Vân, ngươi làm càn! Ngươi một phế vật, nếu tinh thần lực của ngươi có thể làm đại tiểu thư chúng ta chữa khỏi thân thể thậm chí đột phá thực lực, coi như là ngươi cống hiến vì đại lục, mà ngươi lại không quý trọng loại cơ hội này cho tốt, còn dám mở miệng từ chối! Muốn trở thành một nhân vật để tiếng xấu muôn đời! Nếu ngươi cố ý như thế, vậy ngươi tất nhiên sẽ nhận đến nghìn người phỉ nhổ, lúc đó đại lục hủy diệt, ngươi chính là đầu sỏ gây nên! Đến lúc đó, tất cả mọi người sẽ coi ngươi là kẻ địch, người thân và đời sau của ngươi sẽ vì ngươi mà hổ thẹn! Những thứ đó là ngươi muốn sao?"
"Ha ha!" Cố Nhược Vân cười to hai tiếng, rồi sau đó khóe môi nàng nhếch lên ý cười trào phúng, "Có phải hay không theo ý của ngươi, người trong thiên hạ hy sinh vì Luyện Khí Tông ngươi cường đại là đương nhiên? Người không muốn hy sinh chính là tội nhân thiên cổ?"
"Đó là đương nhiên!" Hồn Phi đắc ý ngẩng đầu, cười lạnh nói, "Chức trách của Luyện Khí Tông chúng ta là chiến đấu với Ma Nhân dị tộc, là vì hòa bình và an bình của đại lục, chỉ có chúng ta cường đại, đại lục mới có thể có thể tiếp tục kéo dài, hy sinh của các ngươi cũng sẽ không uổng phí."
Nói thật, hai đời làm người, Cố Nhược Vân vẫn là lần thứ hai gặp được người vô sỉ như vậy, đương nhiên, người thứ nhất chính là Hạ gia phụ thân kiếp trước của nàng kia, hai người kia vô sỉ quả thực giống nhau, không làm huynh đệ thật sự đáng tiếc.
"Vậy…...." Cố Nhược Vân ngừng lại một chút, cười mở miệng, "Ta dựa vào cái gì phải hy sinh vì muôn dân đại lục? Ta thiếu bọn họ cái gì? Ta chưa bao giờ biết cái gì gọi là giúp người làm niềm vui, ta chỉ biết là chuyện có lợi với ta ta đương nhiên sẽ đi làm, cho dù người toàn thiên hạ chết hết thì đã sao? Chỉ cần người ta để ý còn sống như vậy là đủ rồi."
Hồn Phi khuôn mặt đã xanh mét không còn hình dáng.
Hắn vốn tưởng rằng chuyện này thật dễ dàng có thể làm được, phải biết rằng, loại cơ hội lưu danh sử sách giống như này không có nhiều lắm, nàng hẳn là rất nhanh sẽ nhận mới đúng, hy sinh vì đại lục có gì là không thể? Nhưng mà nữ tử này không chỉ là phế vật, còn là một kẻ ngốc!
|
Chương 53: Cố Gia Lại Tới Cửa (Một)
Nguyên văn là “Cắt bỏ nội dung chương 52” (L: truyện có vài chương không có nội dung nhưng các bạn yên tâm, truyện đều được nối tiếp, không bị mất đoạn ^.^)
(Lee: lặp đoạn trên nhưng lee cắt bỏ luôn ~.~)
"Ta vốn cho là tất cả mọi người trên đời đều không sợ sống chết giống Luyện Khí Tông ta, không nghĩ tới vẫn là có nhiều tiểu nhân vì tư lợi mà rất sợ chết như vậy, thôi được, các ngươi đã yếu đuối như vậy, ta đây cũng không bắt buộc! Chính là hi vọng ngày sau các ngươi sẽ không hối hận!"
Hồn Phi liếc mắt đảo qua khuôn mặt thanh tú của Cố Nhược Vân, biểu cảm xem thường kia giống như đối phương là sỉ nhục của toàn bộ đại lục.
Lúc này đây không đợi Cố Nhược Vân mở miệng, âm thanh trào phúng của La Tướng Quân bỗng nhiên truyền đến: "Hôm nay ta thật sự là được mở mang tầm mắt, đường đường Luyện Khí Tông vì ham muốn cá nhân của bản thân mình, vậy mà muốn một tiểu cô nương hiến tế sinh mệnh cho các ngươi! Còn dám nói hiên ngang lẫm liệt như vậy! Ngươi còn có xấu hổ hay không?"
Tuy rằng biết Luyện Khí Tông da mặt quả thật còn dày hơn tường thành, nhưng không ai dám can đảm nói ra trước mặt người Luyện Khí Tông, cho nên sau khi nghe lời nói của La Tướng Quân, sắc mặt của Hồn Phi ttrong nháy mắt trở nên xanh mét.
"La Hồng Thiên, sau này chúng ta còn gặp lại!"
Nói xong lời này, Hồn Phi ‘hừ’ một tiếng, phất tay áo rời đi.
"Người Luyện Khí Tông này thật sự là càng sống càng sai hơn," La Hồng Thiên nhìn bóng lưng rời đi của Hồn Phi, hơi hơi nhíu nhíu mày, "Nhưng mà, trêu chọc Luyện Khí Tông này sợ là về sau có phiền toái, cũng may có Tam Đại Chế tài áp chế, lão không dám ở bên ngoài đối phó phủ Tướng Quân ta."
Bất tri bất giác, trên lưng La Hồng Thiên tràn đầy mồ hôi lạnh, hiển nhiên do áp bách vừa rồi của Hồn Phi gây cho của hắn."Cố nha đầu, sợ là về sau ngươi có chút phiền phức," La Hồng Thiên quay đầu nhìn về phía Cố Nhược Vân, sắc mặt trịnh trọng nói, "Sau này ngươi tuyệt đối không nên xuất hiện tại địa phương ít người, nếu không Luyện Khí Tông tất nhiên sẽ hạ sát thủ, nếu ngươi ở địa phương đông người, bọn họ không dám có hành động gì."
Cố Nhược Vân nhẹ nhàng nhướng mày, mỉm cười nói: "Yên tâm đi, trong lòng ta đều biết, đúng rồi, lần này ta đến là muốn La Tướng Quân giúp ta một việc."
"Hả? Việc gì?" La Hồng Thiên kinh ngạc nhìn Cố Nhược Vân, ban đầu hắn cho rằng nha đầu kia là vì tìm Âm nhi mà đến, hiện giờ xem ra, hình như là vì hắn……….
Trong mắt Cố Nhược Vân lóe ra ánh sáng, tựa tiếu phi tiếu (cười như không cười) mở miệng: "Ta cần vũ khí! Hơn nữa là mấy trăm thanh vũ khí, trong khoảng thời gian ngắn muốn rèn hoàn thành những vũ khí đó, chỉ có La Tướng Quân người có thể làm được!"
Mọi người đều biết, dưới trướng La Tướng Quân có một phường rèn, chuyên môn tạo ra vũ khí vì quân đội hoàng cung, điều này cũng là nguyên nhân hôm nay Cố Nhược Vân tìm tới cửa….....
La Hồng Thiên ánh mắt hơi hơi trầm xuống: "Ngươi muốn làm gì?"
Tuy rằng hắn thật thích nha đầu kia, nhưng mà nàng muốn chế tạo nhiều vũ khí như vậy là muốn làm cái gì? Hắn thân là hộ quốc Tướng Quân, tuyệt không thể cho phép có người gây bất lợi cho Thanh Long Quốc.
"Người yên tâm, Thanh Long Quốc này ta không có hứng thú gì," Cố Nhược Vân hiển nhiên nhìn ra suy nghĩ trong lòng La Hồng Thiên, nhàn nhạt cười nói, "Huống chi. Ta là hạng nữ lưu nhỏ bé, muốn ngôi vị hoàng đế kia có tác dụng gì? Quan trọng nhất là, ngôi vị hoàng đế đối với ta mà nói, không có lực hấp dẫn gì, ta muốn là một thế lực bao trùm trên cả hoàng quyền, có thể cùng tồn tại với Tam Đại Chế Tài!"
Giờ khắc này, trên người thiếu nữ tản mát ra vô tận khí phách, làm hoa mắt La Hồng Thiên, giống như trông thấy tuyệt thế nam nhân quát mắng phong vân hơn mười năm trước kia…
|