Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi
|
|
Chương 42: Thiên Bắc Dạ Ghen (Một)
Edit: kaylee
Lúc này, bên trong Bách Thảo Đường chỉ có một ít người lui tới, Cố Nhược Vân đi vào liếc mắt một cái liền nhìn thấy Dư lão nhắm mắt dưỡng thần ngồi ở chính đường, giống như là nhận thấy được tồn tại của nàng, Dư lão hơi hơi mở đôi mắt, khẽ cười nói: "Ngươi đã đến rồi?"
"Đúng, ta đến đây."
Bởi vì băn khoăn đến những người khác trong Bách Thảo Đường, Cố Nhược Vân chỉ là gật đầu chào, cũng không nói thêm gì.
"Đi thôi, chúng ta đi vào bên trong nói, hơn nữa, có một người muốn gặp ngươi."
"Được."
Từ lần trước sau khi rời đi Bách Thảo Đường, Cố Nhược Vân không có thời gian lại đến chỗ này, lúc này đây đến, nàng trừ bỏ tìm nơi nương nhờ ra, chính yếu vẫn là có một chút mệnh lệnh cần truyền đạt ra ngoài.
Mà đây, chính là bước đầu tiên nàng quật khởi.
Nội đường tao nhã, gió nhẹ từ từ thổi qua, màn cửa tuyết trắng ở trong gió nhẹ bay.
Cố Nhược Vân vừa đi vào, liền nhìn thấy nam tử đứng đưa lưng về phía nàng, một thân cẩm y tôn quý phồn hoa, khí thế nghiêm nghị, chỉ là một bóng lưng kia đã có thể mang đến cho người ta áp bách lớn như thế, có thể thấy được thực lực của nam tử.
"Thiếu chủ, người ngài muốn ta đã mang đến."
Thiếu chủ?
Cố Nhược Vân khẽ nhướng mày, chẳng lẽ nam nhân này chính là thế lực sau lưng Bách Thảo Đường?
Nói thật, người Thanh Long Quốc chỉ biết là thực lực phía sau Bách Thảo Đường cường đại, phàm là là thế lực đắc tội Bách Thảo Đường đều sẽ biến mất ở ngày hôm sau, nhưng mà, không ai biết chủ tử sau lưng Bách Thảo Đường, chuyện này đối với bọn họ mà nói coi như là một cái mê cung.
Cho nên, ở nháy mắt nam nhân xoay người, đáy mắt Cố Nhược Vân hiện lên một chút kinh diễm. Tác phong nhanh nhẹn, tao nhã, hai chữ này dùng để hình dung nam nhân là phù hợp nhất, cười một tiếng giống như gió mát phả vào mặt, thư sướng vạn phần.
Hơn nữa không biết vì sao, Cố Nhược Vân có một loại cảm giác muốn thân cận.... .......
"Ngươi chính là Cố Nhược Vân? Nữ nhi của Cố Thiên? Không sai, thật có khí khái của Cố Thiên năm đó, kẻ nhục mạ ngươi là phế sài quả nhiên là mù mắt chó của bọn họ."
Ở trên người thiếu nữ trước mắt, nam nhân thấy được bóng dáng của Cố Thiên, trong lòng cũng đối với nàng sinh ra vài phần cảm tình tốt.
Cố Nhược Vân giật mình: "Ngươi quen biết gia phụ?"
"Đúng vậy, ta cùng với phụ thân ngươi xem như có quen biết, chính là đáng tiếc trời đố anh tài, đây coi như là tổn thất vĩnh viễn của đại lục, cũng may tên kia đủ lợi hại, sinh ra một nhi tử được Linh Tông thu làm đệ tử, hiện thời nữ nhi ngươi đây cũng là kiệt xuất như vậy, nếu hắn có thể thấy được một màn như vậy không biết có bao nhiêu vui mừng."
Nam nhân có chút cảm thán.
Nhưng mà, nghe được lời nói của hắn, Cố Nhược Vân trong lòng vừa động, từ đầu đến cuối Cố gia lão nhân đều không nói huynh trưởng đi nơi nào, hiện tại nàng rốt cục đã biết tung tích của hắn. Linh Tông? Không biết Linh Tông kia đến cùng là thế lực thế nào……...
"Ngươi là chủ tử của Bách Thảo Đường?"
Nàng hơi hơi ngước mắt, nhìn nam nhân trước mặt.
Nam nhân cười khẽ hai tiếng: "Đúng vậy, ta chính là chủ tử của Bách Thảo Đường này, ta tên là Đông Phương Thiếu Trạch, nhưng ta và phụ mẫu ngươi là có quen biết, nếu như ngươi không để ý có thể gọi ta làm một tiếng cữu cữu, đối với chuyện của phụ mẫu ngươi ta cũng biết một phần, chỉ là bây giờ không phải lúc nói cho ngươi chuyện này."
Đến bây giờ, Cố Nhược Vân rốt cục rõ ràng, vì sao Bách Thảo Đường có thể nhẹ nhàng mà đổi chủ.
Lúc đó nàng cũng chỉ thử một chút, cũng không có ôm hi vọng gì, ai biết sẽ thuận lợi đến như thế, thì ra là bởi vì sau lưng là nam nhân này.
Buồn cười nàng vậy mà cho rằng bản thân vận khí sẽ tốt đến trình độ như thế…………..
Cố Nhược Vân tự giễu cười cười: "Đông Phương thiếu chủ, ban đầu ta cho rằng ta thật là bằng thực lực được đến Bách Thảo Đường, xem ra cũng không phải như thế.
|
Chương 43: Thiên Bắc Dạ Ghen (Hai)
Edit: kaylee
"Đây là thứ nhất, thứ hai đó là, nha đầu ngươi quả thật thật có bản lĩnh," Nam nhân cười vuốt vuốt đầu của Cố Nhược Vân, trong mắt hàm chứa sủng nịch nói, "Thật không biết ngươi ở Cố gia sống thế nào, một tiểu nha đầu mười lăm tuổi tốt đẹp, lại có thể thành thục như vậy, nhưng lại rất lạnh nhạt, thật sự là làm cho người làm cữu cữu ta đây thương tâm, tốt xấu gì ta cũng là bằng hữu của phụ mẫu ngươi."
Đông Phương Thiếu Trạch bất đắc dĩ thở dài, bên môi lại tràn đầy ý cười.
Dư lão ở bên cạnh xem tất cả những thứ này, trong lòng có chút xót xa, ông biết rõ thiếu chủ sớm đã muốn gặp Cố Nhược Vân, nhưng lại không muốn liên lụy nàng vào trong nước sôi lửa bỏng của Đông Phương gia tộc, mới luôn luôn không thể gặp nhau.
Cho dù thấy cũng không cách nào nhận nhau……….....
"À? Vị này là?" Bỗng nhiên, Đông Phương Thiếu Trạch cảm giác được phía sau Cố Nhược Vân truyền đến khí thô bạo, quay đầu nhìn về phía nam nhân tóc bạc đứng ở phía sau nàng, ở trong phút chốc chống lại đôi mắt đỏ của nam nhân, trong lòng hắn run lên, đến cùng là từng giết bao nhiêu người, mới có một đôi mắt vô tình thị sát như vậy? Nhất là trên người hắn tản mát ra lửa giận, rõ ràng làm thân thể của Đông Phương Thiếu Trạch căng thẳng.
"À, ngươi nói hắn?" Cố Nhược Vân nhìn nhìn Thiên Bắc Dạ, "Là ta ở bên ngoài nhặt được."
Nhặt được?
Đông Phương Thiếu Trạch co rút khóe miệng, nàng cho rằng nam nhân này là a miêu a cẩu (chó mèo) gì đó, tùy tiện ở trên đường có thể nhặt được sao? Hơn nữa, ngay tại vừa rồi, Đông Phương Thiếu Trạch mới cảm nhận được cái gì gọi là biến sắc mặt cực nhanh.
Nam nhân vốn đang bất mãn nhìn mình, ở nháy mắt Cố Nhược Vân quay đầu, lập tức thay đổi thành biểu cảm ủy ủy khuất khuất, thần sắc kia, nếu không biết còn tưởng rằng có người khi dễ hắn…………..
"Đông Phương thiếu chủ, ngươi hẳn là không để ý an bày cho chúng ta hai cái phòng đi?" Lời nói của Cố Nhược Vân làm cho Đông Phương Thiếu Trạch phục hồi tinh thần lại, hắn lắc lắc đầu, cười nói: "Về sau ngươi chính là chủ tử của Bách Thảo Đường, nơi này là địa bàn của ngươi, muốn an bài phòng, chính ngươi có thể đi, lần này trở lại Thanh Long Quốc là nghe nói hôm nay ngươi rời đi Thiên Linh trận, qua hai ngày nữa lại phải đi, chỉ là ta sẽ để Dư lão lại giúp ngươi."
"Được," Cố Nhược Vân gật gật đầu, "Tiểu Dạ, chúng ta đi thôi."
Trước khi Thiên Bắc Dạ xoay người lại nhìn nhìn Đông Phương Thiếu Trạch, rồi sau đó đi theo Cố Nhược Vân rời khỏi nội đường.
Ở khoảnh khắc bọn họ biến mất, sắc mặt của Đông Phương Thiếu Trạch trầm xuống một chút.
"Dư lão, ngươi đi thăm dò thân phận của nam nhân kia cho ta!"
"Thiếu chủ?" Dư lão đáy mắt xẹt qua một chút kinh ngạc, "Nam nhân kia có vấn đề gì sao? Ta ở trên người hắn không cảm giác được linh lực dao động."
Đông Phương Thiếu Trạch cười lạnh một tiếng: "Ta có một loại dự cảm, nam nhân kia thực lực rất mạnh, thậm chí ngay cả phụ thân cũng chưa hẳn là đối thủ của hắn!"
"Cái gì?"
Dư lão kinh ngạc trừng lớn mắt, ngay cả gia chủ đều không phải là đối thủ của hắn? Phải biết rằng, gia chủ đã là cấp bậc Võ Vương, nếu ngay cả gia chủ đều đánh không lại hắn, vậy hắn là cỡ nào cường đại?
"Ta muốn biết, nam nhân này xuất hiện ở trước mặt Vân Nhi đến cùng là vì cái gì! Ta tuyệt đối không cho phép có người thương hại cốt nhục của tỷ tỷ, bất kể là nam nhân này, hay là Cố gia!"
Cố Nhược Vân bị Cố lão gia tử tươi sống đánh chết, chuyện này hắn không phải không biết, đáng tiếc hắn đã tới chậm, nếu không hắn cũng sẽ không thể để cho cốt nhục của tỷ tỷ suýt chút nữa rời đi.
"Ta cũng không muốn trợ giúp Vân Nhi trưởng thành, dù sao ta muốn xem là thực lực chân chính của nàng, nhưng không có nghĩa là ta có thể khoan nhượng hành vi của một số người! Nhất là tất cả phát sinh ở trong hoàng cung hôm nay! Cố gia………... Tạm thời không thể trừ, nhưng có thể tìm phiền toái nho nhỏ, Dư lão, ngươi giúp ta chuẩn bị một chút, ta muốn đi xem Cố gia!"
|
Chương 44: Thiên Bắc Dạ Ghen (Ba)
Edit: kaylee
Trong sân, không khí giảm sút khác thường, trên dung mạo tuyệt thế của Thiên Bắc Dạ tràn đầy ủy khuất, bộ dáng kia, giống một tiểu thụ vừa mới bị tàn phá qua.
"Tiểu Vân, vừa rồi, hắn sờ soạng đầu ngươi, ta có thể hay không cũng sờ sờ."
Cố Nhược Vân ngẩn người: "Ngươi có phải phát sốt hay không?"
Thiên Bắc Dạ rất là ủy khuất: "Vì sao hắn có thể sờ, ta thì không thể?"
"Tiểu Dạ, nếu ngươi lại nháo, ta sẽ tức giận." Cố Nhược Vân cố ý trầm mặt, có chút hung dữ nói, "Ngươi đã lựa chọn đi theo ta, vậy ngươi phải nghe ta, đã biết sao?"
Nghe nói như thế, Thiên Bắc Dạ rõ ràng xuất hiện một chút khẩn trương, dè dặt cẩn trọng nói: "Ta không náo loạn, ta sẽ thật biết điều thật nghe lời, Tiểu Vân ngươi không cần giận ta, không cần đuổi ta đi có được hay không?"
Nhìn đến bộ dáng dè dặt cẩn trọng của nam nhân này, Cố Nhược Vân mềm lòng xuống: "Được, ta không tức giận, chúng ta đi thôi."
"Tiểu Vân ngươi thật tốt."
Thiên Bắc Dạ nở nụ cười, nụ cười này, đó là khuynh quốc khuynh thành đều khó có thể hình dung, giống như hỏa diễm hoa (L: vết bớt hình ngọn lửa trên trán đó) của hắn phủ kín bốn phía, tuyệt đại tao nhã.
Hai mắt của Cố Nhược Vân hoảng hốt một chút, nàng chưa từng nghĩ tới, một người nam nhân cười rộ lên có thể đẹp như thế, đẹp đến mức làm cho người ta hít thở không thông, giống như hắn chính là sắc thái đẹp nhất trong thiên địa, bất luận kẻ nào ở bên người hắn đều chỉ có thể trở thành nền.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là, hắn không mở miệng nói chuyện……….
Chỉ cần hắn mở miệng, lập tức sẽ dập tắt ảo tưởng của mọi người.
"Tiểu Vân, ta không muốn một người ngủ, ta sợ bóng tối, ta và ngươi cùng nhau ngủ có được hay không?"
"..."
"Tiểu Vân, vì sao thân thể của ngươi không giống ta? Phía trước ngực ngươi phồng ra là cái gì? Ta có thể sờ sờ sao?"
"..."
Nếu không phải Cố Nhược Vân biết rõ trí nhớ của nam nhân này bị phong ấn, nàng khẳng định sẽ hoài nghi người kia là giả ngu chiếm tiện nghi của nàng!
Kia là vấn đề gì? Rõ ràng là đùa giỡn nàng!
Cố Nhược Vân hít một hơi thật sâu, mới ngăn chặn xúc động muốn ném hắn ra ngoài.
"Lại không câm miệng, ngươi liền cút ra ngoài cho ta!"
………...
Lúc này, trong đại đường Cố gia, Cố lão gia tử đem tất cả những thứ có thể đập ở trên bàn tất cả đều ném xuống đất, sắc mặt âm trầm có thể nhỏ ra nước, loại thời điểm này cho dù là Cố Phán Phán được vô tận sủng ái cũng chỉ có thể đứng ở một bên, không dám nói thêm một câu.
"Cố Nhược Vân! Tốt! Thật ngoan (tàn nhẫn)!"
Cố lão gia tử cười lạnh: "Lại có thể đại nghịch bất đạo như thế! Quả nhiên là phụ mẫu chết quá sớm, không ai dạy, nếu không làm sao Cố gia chúng ta có thể ra một nghiệt chủng không tốt như vậy? Sớm biết rằng như vậy, lúc trước ta liền không nên để Thiên nhi cưới nữ nhân không biết lai lịch kia! Nếu không cũng sẽ không sinh ra một tạp chủng như vậy!"
Năm đó, Cố Thiên con lão là đệ nhất thiên tài đại lục, kinh thải tuyệt diễm, khiếp sợ thế nhân, còn tuổi nhỏ đã trở thành Võ Vương, là toàn bộ hi vọng của lão, nếu không phải hắn đã chết, làm sao Cố gia có thể lưu lạc đến nước này? Nếu không phải hắn đã chết, có lẽ Cố gia sớm đã đi ra Thanh Long Quốc, xứng tên cùng thế lực Luyện Khí Tông này.
"Quả nhiên là sau lưng mỗi nam nhân kiệt xuất nhất định có một nữ nhân tốt, mà không phải người chỉ biết liên lụy hắn! Nếu không phải Thiên nhi cưới nữ nhân lai lịch không rõ kia, hắn cuối cùng cũng sẽ không thể lưu lạc đến kết cục như thế, càng là chết không toàn thây!"
Thật hiển nhiên, khi nói lời này, Cố lão gia tử không có bi thương vì nhi tử chết, chính là đáng tiếc Cố gia thiếu một thiên tài như vậy.
Nhưng mà, từ đầu tới cuối, lão gia tử đều không biết thân phận chân chính của mẫu thân Cố Nhược Vân, năm đó mẫu thân nàng giấu diếm thân phận gả cho Cố Thiên, là vì Đông Phương thế gia đã sớm tra rõ ràng chi tiết tình huống của Cố gia và phẩm tính của lão gia tử, nếu Đông Phương Ngọc cố ý như thế, tất nhiên đoạn tuyệt quan hệ!
|
Chương 45: Đông Phương Thiếu Trạch Trả Thù (Một)
Vì vậy sau khi Đông Phương Ngọc gả vào Cố gia chưa từng có nói qua về lai lịch của nàng, chính là khi đó Cố Thiên là tuyệt thế thiên tài, có hắn che chở, Cố lão gia tử cũng không dám khi nhục Đông Phương Ngọc……….
Nghe nói lời này, Cố lão nhị ở bên cạnh bất giác cúi đầu, phải biết rằng, ca ca Cố Thiên của hắn chết, cùng hắn thoát không ra quan hệ……..
"Tướng Quân đại nhân."
Đúng lúc này, một âm thanh vội vã truyền vào, rồi sau đó liền thấy gia nô Cố gia từ ngoài cửa chạy vào, thở hổn hển nói: "Gia chủ đại nhân, thiếu chủ Đông Phương gia tộc tiến đến bái phỏng."
Đông Phương gia tộc?
Cố lão gia tử sửng sốt một chút, ‘xoát’ một tiếng ngồi dậy, kích động nói: "Ngươi nói cái gì? Thiếu chủ Đông Phương gia tộc tiến đến bái phỏng?"
Cho dù thế lực Đông Phương gia tộc không bằng Luyện Khí Tông, nhưng mà cũng kém không nhiều lắm, hiện thời Cố gia vừa mới đắc tội Luyện Khí Tông, nếu có thể đạt được hậu trường Đông Phương thế gia này, cho dù là Luyện Khí Tông cũng cần suy nghĩ vài phần.
Huống chi móc nối quan hệ với Đông Phương thế gia, ưu việt của lão sẽ nhiều đếm không xuể.
"Mau, mời vào."
Nghĩ đến đây, Cố lão gia tử vội vàng thu liễm tâm thần, kinh hỉ nói.
Giọng nói vừa mới rơi xuống, một tiếng cười khẽ từ ngoài cửa truyền đến, lúc mọi người ngẩng đầu nhìn lại, liền thấy một bộ cẩm y nhanh nhẹn mà vào, nam nhân tay cầm quạt xếp, trên khuôn mặt tuấn mỹ như ngọc lộ tươi cười ôn nhuận.
"Cố Tướng Quân, tại hạ vội vàng tới chơi, kính xin Tướng Quân đại nhân đừng khách khí."
Cố lão gia tử nhanh chóng đứng lên, trên khuôn mặt già nua giống như cúc hoa tràn đầy tươi cười nịnh nọt, thần thái kia, thật giống như hận không thể để Đông Phương Thiếu Trạch làm tôn tử của mình.
"Đông Phương công tử, không biết ngươi đại giá quang lâm (hạ cố đến chơi) vì chuyện gì?"
"À," Đông Phương Thiếu Trạch mày khẽ nhướng, âm điệu cố ý kéo dài, có chút kinh ngạc nói, "Tướng Quân không biết ý đồ đến của ta sao?"
"Này……...."
Cố lão gia tử có chút không rõ chân tướng, nghi hoặc nhìn Đông Phương Thiếu Trạch: "Lão phu quả thật không rõ Đông Phương Thiếu Trạch là vì sao mà đến."
"Là như vậy," Đông Phương Thiếu Trạch nhếch khóe môi, vung ra quạt xếp, nói, "Bản thiểu chủ và phu thê Cố Thiên là hảo hữu (bạn tốt) nhiều năm, chỉ là nhiều năm bế quan, cho nên thật lâu không nhìn thấy phu thê bọn họ, lần này sau khi xuất quan, vậy mà nghe nói bọn họ đã chết."
Nói tới đây, Đông Phương Thiếu Trạch tiếc hận lắc lắc đầu.
Tiếc hận của hắn đều không phải là giả bộ, mà là xuất phát từ nội tâm, bất kể là đối với Cố Thiên hay là tỷ tỷ của chính mình, trong lòng hắn chỉ có khâm phục, đáng tiếc, hai tuyệt thế thiên tài như thế, cứ như vậy ngã xuống…………...
"Năm đó Ngọc tỷ còn cùng ta kết bái làm tỷ đệ, nhưng chính là người làm đệ đệ ta đây lại không thể nhìn thấy bọn họ lần cuối, không biết Cố Tướng Quân có thể mang ta đi tế điện (nơi thờ cúng) của tỷ tỷ ta hay không?"
Nếu không phải ngại vì những kẻ như hổ rình mồi nhìn chằm chằm Đông Phương thế gia kia, có lẽ hôm nay Đông Phương Thiếu Trạch nhất định sẽ đại náo Cố gia, cũng sẽ không chỉ dùng thân phận tỷ đệ kết bái xuất hiện………....
Nhưng mà, hiện tại rốt cục hắn có thể ở trước mặt người Cố gia gọi nàng một tiếng tỷ tỷ, coi như là vì tỷ tỷ chứng minh thân phận rồi……….
Cố lão gia tử ngẩn ra, có chút chần chờ nói: "Tuy rằng bọn họ đã chết, nhưng mà cũng không có tìm được thi thể, cho nên…………."
"Không có thi thể, nhưng cũng sẽ có mộ chôn quần áo và di vật đi, không biết ta có thể đi bái tế một lần hay không?"
Sắc mặt của Cố Tướng Quân có chút khó coi, nhưng không cách nào trả lời câu hỏi của Đông Phương Thiếu Trạch.
Tiện nhân kia thế mà lại kết bái với công tử Đông Phương thế gia, còn lén gạt đi không nói, nếu sớm biết rằng có hậu thuẫn Đông Phương thế gia này, như thế nào Cố gia sẽ lưu lạc tới tình cảnh hiện tại?
|
Chương 46: Đông Phương Thiếu Trạch Trả Thù (Hai)
"Này, chỉ sợ không tốt lắm đâu." Cố lão gia tử hiểu rõ ý đồ đến của Đông Phương Thiếu Trạch, càng thêm bị làm khó, phải biết rằng, năm đó lão còn đang tức giận, căn bản không vì hai người kia lập mộ chôn quần áo và di vật gì, thậm chí ngay cả tổ từ (từ đường tổ tiên) cũng không từng cho bọn họ vào.
Cố Phán Phán thật sự nhìn không được, mặt lạnh lùng nói: "Gian phu **** (L: dâm phụ?) có tư cách gì lập mộ chôn quần áo và di vật? Cố gia chúng ta không có loại này! Loại người nam trộm nữ xướng (gái điếm =”=) như bọn họ không xứng họ Cố, nhất là nữ nhân kia! Cố Thiên bực nào thiên tài bị nàng mê xoay quanh, còn sinh ra một đôi nhi nữ (trai gái) không ra gì! Hiện tại ngươi còn dám nói mộ chôn quần áo và di vật gì đó?"
Phải biết rằng, Cố Phán Phán luôn luôn bất mãn với huynh muội Cố Nhược Vân, Cố Sanh Tiêu chẳng những đoạt đi vị trí thiên tài của huynh trưởng nàng, Cố Nhược Vân càng là quăng mặt mũi của Cố gia, người giống bọn họ sớm đáng chết! Lão thiên gia (ông trời) thật sự là không có mắt.
"Phán Phán, im miệng!"
Cố lão gia tử sắc mặt đại biến, vội vàng ngẩng đầu nhìn về phía Đông Phương Thiếu Trạch.
Đông Phương Thiếu Trạch bên môi hàm chứa tươi cười, nhìn không ra bộ dáng tức giận, nhưng mà, đôi mắt ôn nhuận ban đầu kia, giờ khắc này lại tràn ngập hàn ý, lạnh lùng nhìn Cố Phán Phán.
"Cố gia các ngươi quả nhiên là gia giáo tốt, dạy dỗ nữ tử như vậy, tốt xấu gì phu thê Cố Thiên vẫn là trưởng bối của nàng, lại có thể nói ra lời như vậy, thật đúng là làm tại hạ mở mang tầm mắt."
Kỳ thực, ngay từ đầu Đông Phương Thiếu Trạch đã biết Cố gia không có lập mộ chôn quần áo và di vật cho bọn họ.
Cho nên ý đồ đến của hắn rất đơn giản, chính là quấy rối! Đông Phương gia tộc không để hắn nhúng tay chuyện này, mặt trên cũng có Tam Đại Chế Tài quản, nhưng mà hắn chỉ là đến cúng tế tỷ tỷ và tỷ phu cũng không có gì sai đi?
Cố gia không có vì hắn tỷ lập mộ chôn quần áo và di vật, hắn tức giận không phải là đương nhiên sao? Cho dù là Tam Đại Chế Tài cũng không có cách nào nói cái gì.
"Đông Phương công tử, ngươi đừng nóng giận, Phán Phán tuổi nhỏ, không hiểu chuyện." Cố lão gia tử lau lau mồ hôi lạnh trên trán, ngượng ngùng giải thích nói.
Đông Phương Thiếu Trạch cười lạnh một tiếng: "Tuổi nhỏ? Đông Phương gia tộc ta cho dù là tiểu cô nương mười tuổi đều biết tôn kính trưởng bối, ta xem tôn nữ của ngươi cũng khoảng mười lăm, mười sáu tuổi rồi, chính là không biết đạo lý tôn lão yêu ấu (kính già yêu trẻ) này? Ở trên đường tới ta liền nghe nói các ngươi là thế nào khi dễ nữ nhi phu thê Cố Thiên lưu lại, vốn còn chưa tin, cho dù thế nào nàng cũng là huyết mạch Cố gia các ngươi, giờ nhìn đến tiểu thư Cố gia nhục mạ đại bá của mình, ta mới hiểu được ở trên người các ngươi không có gì là không có khả năng!"
"Đông Phương công tử, chuyện không phải như thế, ngươi trước hết nghe ta giải thích………..."
"Không cần giải thích! Cố Sanh Tiêu đi nơi khác bái sư học nghệ, nhưng còn để lại Cố Nhược Vân, trong vòng ba ngày, ta muốn nhìn thấy nàng một người hoàn hảo không tổn hao gì, nếu nàng thiếu một sợi tóc, hoặc là các ngươi không giao nàng cho ta, vậy cũng đừng trách ta làm cho Cố gia các ngươi gà chó không yên!"
Sau khi bỏ lại lời nói này, Đông Phương Thiếu Trạch lắc lắc tay áo, nhìn cũng không nhìn Cố lão gia tử một mặt mồ hôi sau lưng, xoay người đi đến phía ngoài cửa.
Vân Nhi, cữu cữu có thể làm vì ngươi, cũng chỉ có những điều này……....
"Xong rồi, lần này xong rồi."
Phù phù.
Cố lão gia tử chân cẳng mềm nhũn, té ngã trên đất, trong miệng không ngừng nỉ non.
Cố Phán Phán không cho là đúng bĩu môi: "Không phải là một người của Đông Phương thế gia sao? Có gì đặc biệt hơn người, dùng chuyện như vậy nhục nhã chúng ta à? Hơn nữa hắn rõ ràng là người Cố Nhược Vân bên kia, giúp đỡ Cố Nhược Vân cũng không phải thứ tốt gì, sớm muộn gì sẽ bị sét đánh chết!"
|