Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi
|
|
Chương 1468: Tỷ thí 3
Bất quá, có rất nhiều người oán giận dùng giọng nói cực kỳ nhỏ mà nói, cho rằng cũng không có người nào nghe thấy được, nhưng hắn tựa hồ quên mất thực lực mọi người ở đây đều không kém, bằng vào thính lực của bọn họ sao có thể không nghe thấy? " Hóa ra thật là có chuyện đi cửa sau." Cố Nhược Vân có chút bừng tỉnh đại ngộ, nhàn nhạt nói. Khó trách lúc trước Tô Lâm vu oan cho mình mà không có người nào nghi ngờ, nguyên lai là có một mặt như vậy! " Tiểu Vân nhi, ngươi ở tổ mấy?" Tá Thượng Thần cong cong khóe môi chợt liếc nhìn tờ giấy trong tay Cố Nhược Vân, tức khắc đáy mắt hắn tươi cười càng đậm, " Xem ra, chúng ta thật đúng là có duyên phận, thế nhưng đều ở tổ thứ năm." Âm thanh của hắn không lớn không nhỏ, trùng hợp làm cho toàn trường đều có thể nghe được. Vì thế, nam nhân lúc trước đang oán giận Lý Thanh lại lần nữa điên cuồng, quả thật hắn chính là khóc không ra nước mắt. " Có một Lý Thanh đã đủ, cư nhiên ta lại cùng hai cái phế vật này chung một tổ, ông trời ơi, rốt cuộc ta đã làm ra chuyện gì mà ngươi lại đối với ta như vậy?" Một cái tổ nhỏ, tổng cộng có bảy người, kết quả trong bảy người lại có ba cái phế vật? Chuyện này nói hắn làm sao mà sống? " Chậc chậc, Đổng Phương thật đúng là xui xẻo, theo ta được biết nam tử có diện mạo giống như yêu nghiệt kia cũng tiến vào bằng cửa sau, hình như là Quận Vương gia giúp hắn báo danh, nhưng mà nữ nhân tên Cố Nhược Vân.... Tô Lâm đều nói thực lực của nàng ta rất thấp, khẳng định nàng kia không dùng được! đừng tưởng rằng nàng đem linh thạch đánh nát thì sẽ đại biểu nàng có thực lực cường đại! Mọi người đều biết, linh thạch kia sớm đã hư hao rồi, nàng chỉ cần dùng sức nhẹ một cái là có thể làm cho linh thạch tan xương nát thịt! Cho nên, nàng chỉ là có vận khí tốt mà thôi." " Không sai! Ta thật đúng là đồng tình cùng Đổng Phương, mang theo ba cái phế vật này, một tổ bọn họ tuyệt đối không có hy vọng!" Phế vật? Cố Nhược Vân liếc mắt nhìn nma tử cười tươi như hoa bên cạnh, hơi chớp chớp đôi mắt. Tá Thượng Thần là phế vật? Gia hỏa này, trong thời gian này thự lực giống như tăng lên không ít, hơn nữa... Tựa hồ cảm nhận được cái gì đó, Cố Nhược Vân nheo lại con ngươi, bên môi nâng lên một ý cười. " Tá Thượng Thần, ta thật đúng là tò mò sư phụ ngươi là ngươi phương nào." Tá Thượng Thần giật mình, hắn không có trả lời nàng, mà lại hướng về phía nàng triển khai ra một tươi cười phong hoa tuyệt thế giống như hoa đào. " Ta cũng tò mò, rốt cuộc ngươi có bao nhiêu con át chủ bài?" Hắn nhìn về phía tiểu thú đang ngủ say trên ngực của Cố Nhược Vân, ý cười trên mặt càng sâu. Ai ngờ một nụ cười này, làm cho những nữ tử ở đây đều nhịn không được choáng váng mặt mũi, kinh hô ra tiếng: " Nam tử kinh thế tuyệt luân như vậy, cho dù thực lực có yếu, ta cũng nguyện ý gả cho hắn....." " Ta thao, ngươi sao, ta cũng muốn có, cho dù hắn muốn cưới cũng là cưới ta, căn bản không tới phiên ngươi." Một nữ tử khác mở miệng trào phúng ra tiếng, mắt phát điện nhìn về Tá Thượng Thần, hận không thể thay thế Cố Nhược Vân bên cạnh hắn. Tô Lâm nghe thấy âm thanh của hai nữ tử, không nhịn được liếc nhìn các nàng một cái, trong liếc mắt đó mang theo sát khí mãnh liệt, làm cho hai nữ tử kia không dám nói tiếp. Thần ca ca là của nàng! Ai đoạt, nàng liền giết người đó! Nghĩ đến đây, sát ý trong mắt Tô Lâm không giảm ngược lại còn tăng mạnh, ánh mắt tràn đầy oán độc nhìn về phía Cố Nhược Vân. " Cố Nhược Vân, ngươi đoạt Thần ca ca cùng ta, nhất định phải trả giá đắt!"
|
Chương 1469: Ba kẻ phế vật
Rừng rậm Ác Linh là nơi hung dữ nhất của Thiên Nguyệt đế quốc, trong rừng rậm Ác Linh, cho dù linh thú bên ngoài cũng dã cảnh giới Siêu Phàm, mà càng đi sâu vào sẽ gặp được linh thú hung mãnh, nghe nói trong rừng rậm Ác Linh có linh thú Chí Tôn hậu kỳ tồn tại. Bởi vậy, cho dù là cường giả Chí Tôn, cũng không dám một mình đi vào rừng rậm Ác Linh. Hiện tại, trong rừng rậm Ác Linh, một tiểu đội bảy người đang đi trên đường dầy bụi gai. Trong những người đó, xuất sắc nhất chính là hai người nam nữ đang sóng vai mà đi. Chỉ thấy trong đó nữ tử kia một thân thanh y, dung mạo thanh tú, một đầu tóc đen như thác nước phất phơ trong gió, ánh mắt của nàng thanh lãnh như nước, trên dung nhan thanh lệ là một mãnh bình tĩnh. Mà nam nhân bên cạnh mặc áo ài hồng bào, mặt như hoa dào, khuynh quốc khuynh thành, đặc biệt là tươi cười trên dung nhan yêu nghiệt kia, thật sự mà nói chính là phong hoa tuyệt đại. Hai người này, chính là Cố Nhược Vân và Tá Thượng Thần tiến vào rừng rậm Ác Linh để thí luyện. Đương nhiên, trừ bỏ bọn họ, những người còn lại đều là ủ rũ cụp đuôi, đồng dạng người bị khinh bỉ Lý Thanh cũng thế. " Thật xui xẻo, gặp được ba cái phế vật như vậy! tỷ thí hiện tại của chúng ta nhất định là thú rồi!" Nam tử tên Đổng Phương có chút ão não nói. Hắn thật sự không biết kiếp trước mình đã tạo nghiệt gì, mới cùng ba phế vật hợp thành một đội ngũ! " Đổng Phương," một nam tử khác mặc trường bào rộng thùng thình nhìn hai người Cố Nhược Vân đi theo phía sau, trấn an Đổng Phương, " Cho dù thua cũng không có gì ghê gớm, dù sao mỗi năm Thiên Nguyệt đế quốc đều tổ chức tỷ thí, chờ tới năm sau, chúng ta làm lại từ đầu không được sao?" Rất hiển nhiên, vị nam tử trường bào rộng thùng thình này đã nhận định, chỉ cần Cố Nhược Vân bọn họ tồn tại, vòng đào thải phải thua không thể nghi ngờ! " Nhận thua?" Đổng Phương hừ hừ, không có tức giận nói, " Nhưng ta không giống như công tử tướng quân phủ Lý gia, có người giúp hắn đi cửa sau! Ta thông qua nỗ lực của bản thân để báo danh, hơn nữa đây là trận đầu tiên ta tham gia, ta không nghĩ rằng đến vòng đào thải cũng không qua được." Lời của Đổng Phương nói làm cho sắc mặt của mấy người xung quanh đều biến đổi. Cho dù bọn họ cũng khinh thường Lý Thanh này, nhưng đối phương lại là công tử phủ tướng quân, quyền thế ngập trời, nếu lời nói này để cho tướng quân biết tất nhiên sẽ khiến bọn họ gặp phiền toái! Nghĩ đến đây, lập tức có người liếc nhìn về phía Lý Thanh. Rất hiển nhiên, sau khi nghe được lời nói của Đổng Phương, sắc mặt Lý Thanh có chút tức giận, nhưng cuối cùng vẫn áp chế xuống. Nơi này không phải là hoàng thành Thiên Nguyệt đế quốc, không có phụ thân chống lưng vì hắn, thời điểm này hắn không thể cùng người khác phân tranh, nói cách khác vạn nhất chết ở nơi này rõ ràng không đáng giá! " Xác thật ta không có tài cán gì, nhưng ai nói vận khí ta tương đối tốt, có một phụ thân là tướng quân, có bản lãnh các ngươi cũng tìm tới phụ thân như vậy đi!"
|
Chương 1470: Ba kẻ phế vật 2
Cho dù Lý Thanh không có tức giận, nhưng miệng lưỡi cũng không buông tha nói ra một câu như vậy. Con ngươi Đổng Phương trầm xuống vài phần, nếu đổi thành người khác dám nói chuyện với hắn như vậy, hắn đã sớm động thủ, nhưng đối phương lại là công tử phủ tướng quân, mặc dù hiện giờ tướng quân không có ở nơi này, hăn cũng không thể động thủ với Lý Thanh! Cho nên không dám tìm Lý Thanh phiền toái mà lại đem lửa giận chuyển tới trên hai người Cố Nhược Vân. " Phế vật chính là phế vật, đừng nghĩ rằng các ngươi thông qua báo danh liền chứng minh được thực lực, hai người các ngươi, một người đi cửa sau giống như Lý Thanh, người còn lại là vận khí không tồi mà thôi, nếu không phải linh thạch xuất hiện vấn đề, ngươi cho rằng ngươi có thể vào được vòng đào thải? Nếu ngươi không vào vòng đào thải, thưc lực của tổ chúng ta cũng không có yếu như thế!" Đổng Phương rất là tức giận, tự nhiên giọng điệu cũng không có khách khí. " Nếu lúc báo danh ngươi không được thông qua, nói không chừng vận khí của ta tốt sẽ có một đồng đội ưu tú khác, liền tính vận khí của ta cũng không tốt ít nhất cũng cùng đội với Lãnh Thương, đem ngươi đổi thành Tô Lâm cũng không tồi! chính ngươi không có một chút thực lực, vì sao còn muốn tới lừa gạt chúng ta? Hiện tại nếu tỷ thí thua, tất cả trách nhiệm đều tại ngươi!" Đáy mắt Tá Thượng Thần hiện lên một đạo hung ác, nhưng trên mặt vẫn tươi cười phong hoa tuyệt đại như cũ, thời điểm hắn muốn mở miệng nói chuyện, âm thanh trào phúng của Lý Thanh truyền đến. " Như thế nào? Không dám cùng ta động thủ liền muốn tìm người khác gây phiền toái? Thực lực mấy người chúng ta yếu thì thế nào, ít nhất chúng ta đều thông qua báo danh! Hơn nữa, ngươi nói nàng có vận khí tốt, như thế nào ngươi lại không có được vận khí tốt? Nhiều người chạm qua linh thạch như vậy đều không có gì xảy ra, vì sao chỉ có nàng làm cho linh thạch nát vụn? Lý Thanh hướng tới hai người Cố Nhược Vân cười cười xin lỗi, chợt đem ánh mắt chuyển hướng Đổng Phương, lời nói vô cùng sắc bén. Tuy nói Lý Thanh cũng cho rằng linh thạch bị hỏng hoàn toàn là do vận khí của Cố Nhược Vân rất tốt, nhưng cũng không đại biểu hắn nguyện ý thua trước mặt Đổng Phương, huống chi Đổng Phương này hoàn toàn bởi vì không dám khắc khẩu cùng hắn, mới chuyển tới đám người Cố Nhược Vân. Hiện tại, hai người Cố Nhược Vân bị Đổng Phương gây phiền toái cũng một phần là do hắn. Nhưng hắn không muốn bởi vì chính mình mà đi liên lụy người khác. Cố Nhược Vân nhìn Lý Thanh, cũng không nói cái gì, ánh mắt thanh lãnh có một loại cảm giác nói không nên lời. " Được, các ngươi bớt tranh cãi đi." Bên trong đội, nữ tử duy nhất nhíu mày lên tiếng: " Đều đã tới lúc này rồi, tranh cãi có lợi ích gì? Mấu chốt chính là đồng tâm hiệp lực, nói không chừng chúng ta còn có khả năng thông qua vòng đào thải." Đang nói chuyện, ánh mắt nữ tử thường thường liếc về phía Tá Thượng Thần, chỉ cần là người sáng suốt đều có thể thấy được nữ nhân này tất nhiên coi trọng vị nam tử yêu nghiệt trước mặt này. " Lục Vân, đừng cho là nhóm chúng ta không biết ngươi coi trọng nam nhân này mà nói dùm hắn!" Đổng Phương ghen ghét trừng mắt nhìn Tá Thượng Thần, ngữ khí kia mang theo đố kỵ rõ ràng, " Bất quá, xem phân lượng của ngươi ta tạm thời có thể buông tha bọn họ, tiếp theo ta sẽ để cho ngươi biết ai mới chân chính là cường giả, nam nhân như vậy trừ bỏ lớn lên thật đẹp ngoài ra cũng không có tác dụng gì!" Dọc theo đường đi này, sau khi trải qua chuyệ này các đồng đội đều hiểu biết nhau, cơ bản đều biết Đổng Phương đối với Lục Vân có ý, nhưng mà trong mắt Lục Vân chỉ thấy được Tá Thượng Thần, trên đường đi không biết đã trộm ngắm hắn bao nhiêu lần. " Lục Vân nói không sai." Bên trong đội ngũ, tên nam tử áo bào xám từ nãy giờ vẫn im lặng lại chậm rãi mở miệng: " Đổng Phương, hiện tại không phải là thời điểm so đo, thực lực đội ngũ chún ta vốn dĩ đã yếu, nếu các ngươi cứ tranh cãi không ngừng thì không có khả năng thắng lợi! Tiếp theo nếu sau đây gặp phải linh thú cường đại, cũng chỉ có ta cùng Khang Thiếu Kiệt có khả năng bảo hộ toàn đội, trong đội của chúng ta cũng chỉ có ta cùng Khang Thiếu Kiệt đạt cảnh giới Siêu Phàm trung kỳ." Nam tử được xưng là Khang Thiếu Kiệt, chính là nam tử ngay từ đầu đã khuyên bảo Lý Thanh. " Tới!" Bỗng nhiên, lỗ tai Lục Vân vừa động, ánh mắt cảnh giác nhìn về phía bụi xỏ phía trước: " Có động tĩnh, hơn nữa không chỉ có một con linh thú!" " Xong rồi!" Đổng Phương cũng cảm nhận được dị động, sắc mặt đều thay đổi, ánh mắt lộ ra thần sắc tuyệt vọng. Không nghĩ tới bọn họ vừa đến rừng rậm Ác Linh liền gặp phải một đàn linh thú, chẳng lẽ hiện tại bọn họ phải kết thúc tỷ thí? Có ba người phế vật trước mắt này, căn bản bọn họ không có phần thắng!
|
Chương 1471: Manh Manh phát uy
" Rống!" Một tiếng rống giận ngập trời chợt vang lên, tiếp theo dưới ánh mắt của mọi người, một đạo thân ảnh khổng lồ từ bụi cỏ gần đó nhảy ra, khí thế cường dại dâng lên, làm mọi người ở đây đều lộ vẻ kinh sợ. Nhưng mà, không chỉ có như thế, sau khi con linh thú khổng lồ kia lao ra thì theo sát sau nó là vô số linh thú cường hãn, hướng về nhóm người trước mặt nhanh chóng chạy tới. " mẹ nó!" sắc mặt Đổng Phương xanh mét, phẫn nộ mắng một tiếng, " Thế nhưng lại là Phong Báo cấp bậc Siêu Phàm hậu kỳ! Những con khác cũng là Siêu Phàm trở lên, xem ra lúc này chúng ta chắc chăn thua rồi! Mộc Anh, chuẩn bị gửi tín hiệu cầu cứu, cường giả Thiên Nguyệt đế quốc sẽ tới cứu chúng ta!" Bởi vì thành viến tiến đến dự thi quá nhiều, hiện tại không có khả năng phái cường giả Thiên Nguyệt đế quốc đi theo sau mỗi đội, cho nên trước khi tới rừng rậm Ác Linh, hoàng đế Thiên Nguyệt đã phát đạn tín hiệu cho mỗi đội, nếu gặp nguy hiểm liền có thể phát tín hiệu, lúc đo cường giả đế quốc sẽ đến cứu giúp. Đương nhiên, nếu gửi đi tín hiệu cầu cứu, cũng đại biểu cho việc kết thúc vòng đào thải! Cho nên, sau khi nghe Đổng Phương nói, nam tử áo bào tro được xưng là Mộc Anh trầm mặc nửa ngày, chậm rãi nói: " Trước không vội cầu cứu, nơi này trừ bỏ một con linh thú Siêu Phàm hậu kỳ, còn lại đều là Siêu Phàm sơ kỳ, cũng không phải là không có khả năng chiến đấu, đến lúc đó ta cùng Khang Thiếu Kiệt chiến đấu với Phong Báo Siêu Phàm hậu kỳ, ngươi cùng Lục Vân giữ chân những con linh thú Siêu Phàm sơ kỳ, chờ sau khi chúng ta giải quyết xong con linh thú Siêu Phàm hậu kỳ sẽ đến giúp các ngươi, mặt khác cũng bảo vệ tốt ba người Lý Thanh, nếu bọn họ gặp nguy hiểm, cho dù chúng ta có nỗ lực cũng không thay đổi được gì." Đổng Phương cắn chặt răng, trong lòng càng hận đám người Cố Nhược Vân. Nếu không phải vì ba cái phế vật trước mắt này, bọn họ cũng không đến mức bị động! Nhưng phẫn nộ thì thế nào? Vì thắng lợi của toàn đội, hắn nhất định phải bảo vệ bọn họ an toàn! " Được, ta nghe ngươi, hai người các ngươi cũng yên tâm chiến đấu với linh thú Phong Báo Siêu Phàm hậu kỳ, nơi này giao cho chúng ta!" Xoát! Đổng Phương vừa nói dứt lời, Mộc Anh cùng Khang Thiếu Kiệt không chần chừ cùng nhau rút kiếm, hướng về Phong Báo vọt qua, nhanh như tia chớp, một trước một sau đem nó vây lại. Rống! Phong Báo thấy hai kẻ nhân loại chỉ là Siêu Phàm trung kỳ lại dám can đảm chặn mình lại, tức khắc rống giận một tiếng, một móng vuốt đánh về phía Khang Thiếu Kiệt. Khang Thiếu Kiệt vội vàng dùng kiếm chắn lại, phịch một tiếng, móng vuốt Phong Báo chụp trên thân kiếm, trong phút chốc hắn cảm giác được một cỗ lực lượng hung mãnh thông qua thân kiếm truyền qua người hắn, bước chân hắn lui về phía sau, phun ra một ngụm máu tươi. " Khang Thiếu Kiệt, Mộc Anh, hai người các ngươi xong chưa?" Lục Vân có chút nôn nóng, nhưng nàng chỉ là Siêu Phàm sơ kỳ mà thôi ứng phó với linh thú có chút khó khăn, càng miễn bàn ra tay tương trợ! Chỉ có thể dùng ánh mắt lo lắng nhìn về phía hai người đang chiến đấu cùng Phong Báo. " Không được cũng phải được!" Mộc Anh mặt mày trầm ổn, " Lục Vân, các ngươi phải bảo vệ tốt ba người Lý Thanh, đừng phân tâm, nơi này của chúng ra không cần ngươi quản! Cho dù chúng ta có thất bại, cũng quyết không thể không chiến đấu đã nhận thua! Thân là một võ giả, ta sớm đã chấp nhận chuyện sinh tử, chỉ cần có lòng tin mới khiến chúng ta trưởng thành." Còn chưa có bắt đầu liền nhận thua, hắn tuyệt đối không làm được! Nếu không thử một lần, làm sao biết chính mình sẽ thất bại? Huống chi, hắn cũng không chỉ có một mình!
|
Chương 1472: Manh Manh phát uy 2
Hắn còn có đồng bạn! Nhìn chiến đấu trước mắt, Cố Nhược Vân vẫn không động đậy như cũ, chỉ lẳng lặng quan sát tình huống trước mặt. Đúng lúc này, từ trong ngực nàng truyền đến âm thanh quang quác. Nàng nhẹ nhàng nhướng nhướng mày, tầm mắt hướng về phái tiểu gia hỏa trong ngực, nhẹ nhàng nói: " Manh Manh, ngươi tỉnh?" Từ sau khi tiểu gia hỏa này theo nàng rời khỏi Ẩn Môn, nó vẫn luôn ở trong ngực nàng, ngủ đến say sưa không muốn rời đi, cũng không giống như các linh thú khác phải ở trong Thượng Cổ Thần Tháp. Hơn nữa, gia hỏa này chưa bao giờ ăn uống, mỗi ngày trừ bỏ ngủ vẫn là ngủ, đến nỗi thiếu chút nữa Cố Nhược Vân quên mất sự tồn tại của nó. " Oa lý quang quác!" Tiểu gia hỏa chỉ vào linh thú đang chiên đấu phía trước, không biết đang nói cái gì, bất qua xem biểu tình phẫn nộ của nó cũng biết, tất nhiên do con linh thú này quấy rầy giấc ngủ của nó, cho nên nó phát uy! " Tiểu Vân nhi, linh thú này từ đâu ngươi có được?" Tá Thượng Thần mỉm cười, đáy mắt lại mang theo nghiên cứu tìm tòi. " Ẩn Môn." Cố Nhược Vân trầm mặc nửa ngày, vẫn nói đúng sự thật: " Nó là thánh thú Ẩn Môn, khi ta rời Ẩn Môn nó đã quấn theo, ném không được cũng liền mang nó theo." Thánh thú Ẩn Môn? Trong mắt Tá Thượng Thần xuất hiện một mạt dao động, thật lâu sau mới lộ ra tươi cười yêu nghiệt. " Đường đường là thánh thú Ẩn Môn, quả thật danh bất hư truyền a~." Khi nói lời này, tầm mắt Tá Thượng Thần liếc nhìn móng vuốt tiểu gia hỏa đặt trên ngực của Cố Nhược Vân, ý cười trên khóe môi càng sâu: " Bất quá, chính là có điểm háo sắc." Nếu là lúc trước, tiểu gia hỏa nghe được có người nói nó háo sắc, tất nhiên nó sẽ nổi trận lôi đình. Nó là một con tiểu thú thuần khiết như vậy, sao có thể dùng cái từ háo sắc với nó? Quả thực chính là vũ nhục nó! Nhưng hiện giờ, đối với tiểu gia hỏa mà nói người vũ nhục nó, không có đang giận bằng kẻ đang quấy rầy giấc ngủ của nó. Vì thế, tiểu gia hỏa nổi giận, cả người đều giống như một con mèo nhỏ dựng xù lông, xoát một tiếng từ trong ngực Cố Nhược Vân xông ra ngoài. ................ Đổng Phương đang cố hết sức ứng phó con linh thú trước mắt, khắp cả người đều là vết thương, nhưng mà cho dù thế nào, hắn vẫn không yên tâm nhìn về phía hai người Mộc Anh cùng Khang Thiếu Kiệt, trong mắt hàm chứa lo lắng. Đúng lúc này, một đạo thân ảnh màu trắng từ trên troeì giáng xuống, dừng trước mặt Mộc Anh. Móng vuốt nhỏ của con thú lông xù rống giận chỉ về Phong Báo phía trước, bô bô không biết đang nói cái gì, đôi mắt to tràn đầy phẫn nộ trừng Phong Báo mấy lần, không chút nào sợ hãi. " Cố Nhược Vân, tiểu sủng vật của ngươi đang làm gì? Nó không muốn sống nữa sao? Mau gọi nó trở về!" Đổng Phương sửng sốt một chút liền nôn nóng la to. Không sai, xác thật hắn cảm thấy Cố Nhược Vân làm hắn vướng chân, cũng sẽ oán giận vài câu, nhưng cũng không đại biểu hắn tàn nhẫn đứng nhìn bọn họ chết đi! Mà tiểu gia hỏa này xông lên phía trước rõ ràng chính là tìm chết! Phong Báo chỉ cần một cái tát cũng có thể chụp chết nó! " Oa lý quang quác!" Tiểu gia hỏa nhìn thấy Phong Báo thờ ơ khi thấy mình, vì thế càng thêm phẫn nộ, bộ dàng nguyên bản đáng yêu đột nhiên trở nên hung tợn, cái miệng nhỏ phảng phất mở to ra hết cỡ, so với thân thể nó còn muốn to hơn, bên trong cái miệng nhỏ là một mảnh đen nhánh giống như một cái hắc động. " Ngao ô!" Không đợi Phong Báo kịp phản ứng, tiểu gia hỏa há to miệng một ngụm đem nó nuốt vào, cuối cùng còn vừa lòng đánh ợ một cái, sờ sờ lên bụng căng tròn, cảm thấy rất mỹ mãn hướng Cố Nhược Vân đi qua.......... Toàn bộ rừng rậm đều an tĩnh xuống. Đến nỗi âm thanh gió nhẹ phất qua cũng nghe rất rõ ràng. Đổng Phương vừa rồi còn nôn nóng tức khắc ngừng lại, âm thanh ở yết hầu không cách nào phát ra. Biểu tình kia của hắn rất là khiếp sợ, giống như là thấy chuyện một con kiến đang cường ngạnh nuốt một con voi, thần sắc tràn ngập cổ quái. Những người khác cũng đều ngây ngẩn, một màn trước mắt thật sự đã thoát khỏi sự hiểu biết của bọn họ. Một tiểu thú chỉ bằng bàn tay, thế nhưng mà nó có thể đem Phong Báo to hơn nó gấp mấy lần nuốt đi? Ách? Đừng nói là bảy thành viên của đội, đến cả Tá Thượng Thần đều phải kinh hãi nhìn Cố Nhược Vân, đáy mắt quái dị càng đậm. " ngươi.....sở dĩ ngươi dám tham gia tỷ thí, chinh là vì có con linh thú này?"
|