Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng
|
|
Chương 689: Đại thọ (6)
Edit: Sahara Tức khắc, toàn bộ đại sảnh đều trở nên yên tĩnh, động tác của mọi người đều nhất trí nhìn về phía cửa đại sảnh. Dưới ánh trăng, thiếu nữ một thân bạch y như tuyết, tóc đen nhẹ bay, diện mạo tuyệt mỹ khuynh thành được bao phủ bởi ánh trăng dịu dàng, hơi hơi toát lên vẻ tà mị, khóe môi nhẹ nhàng kéo dãn thành một độ cong nhàn nhạt. Dù sớm biết Vân Lạc Phong của Vân gia là đệ nhất mỹ nhân của Long Nguyên Quốc, nhưng một năm cách biệt, bây giờ nhìn thấy lại một lần nữa, Vân Lạc Phong so với quá khứ cách đây một năm càng thêm tuyệt sắc động lòng người. Khuynh quốc khuynh thành, phong hoa tuyệt đại, tám chữ này đã không còn đủ để hình dung vẻ đẹp của Vân Lạc Phong nữa rồi. "Phong nhi, con đến rồi à? A Tiêu đâu?" Lão gia tử liếc mắt nhìn ra phía sau Vân Lạc Phong, nhưng lại không thấy bóng dáng của Vân Tiêu đâu, ông hơi hơi nhíu mày không vui. Dựa theo tính tình của tên tiểu tử Vân Tiêu kia, hẳn là nên thủ hộ bên cạnh cháu gái bảo bối nhà mình, một tấc cũng không rời mới đúng. Nhưng hiện giờ nó lại không có ở đây, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì rồi sao? Vân Lạc Phong liếc mắt một cái đã nhìn ra được sự lo lắng của gia gia nhà mình, liền cong cong khóe môi lên, nói: "hiện tại chàng ấy có việc phải rời đi trong chốc lát, rất nhanh thì sẽ quay lại mừng thọ cho gia gia ngay thôi!" "Nếu đã như vậy, vậy thì cứ bắt đầu tiệc mừng thọ đi thôi!" Lão gia tử cũng không truy vấn đến cùng, phân phó cho mọi người ngồi xuống, rồi ông phất phất tay áo đi về hướng thủ tọa. Tiệc mừng thọ rất nhanh đã được khai tiệc dưới không khí náo nhiệt. Vô số nha hoàn, gia đinh bưng những món ngon đủ mọi hương sắc chậm rãi đi lên. Lúc này, Liễu thừa tướng lại chẳng có tâm tình nào mà thưởng thức mỹ vị, ông ta đang đứng ngồi không yên, lòng như lửa đốt. Đúng lúc này, ông ta bỗng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc trong số những gã sai vặt bưng thức ăn lên, khiến cho ông ta vô cùng khiếp sợ mà nhảy dựng lên. "Ngài... Ngài là môn chủ của linh môn!" Năm đó, lúc còn chưa được đề bạc làm thừa tướng, có một lần, ông ta được giao cho nhiệm vụ thay thế tiên hoàng đến Linh Môn hội báo tình hình của Long Nguyên Quốc, cũng chính nhờ vào lần đó mà ông ta may mắn được gặp mặt môn chủ của Linh Môn. Nhưng mà hiện giờ, đường đường là môn chủ của Linh Môn lại trở thành một gã sai vặt trong Vân gia? "Môn chủ Linh Môn? Chính là Linh Môn đứng sau lưng Long Nguyên Quốc đó sao? Tại sao môn chủ Linh Môn lại đến nơi này làm một tên sai vặt chứ?" "Liễu thừa tướng! Ngài chắc chắn bản thân không có nhìn lầm đó chứ?" Tại Long Khiếu Đại Lục này, rất nhiều bình dân bá tánh vẫn cho rằng hoàng quyền là lớn nhất, lại không biết rằng, phía sau hoàng quyền, còn có những thế lực càng cường đại hơn! Tuy nhiên, hôm nay, người đến tham gia tiệc mừng thọ của lão gia tử há lại là những bá tánh bình thường? Bằng vào nhãn lực của bọn họ, làm sao mà không nhìn thấy được sự tồn tại của môn chủ Linh Môn. Ngay cả Vân Lạc Phong cũng nhìn tên môn chủ Linh Môn kia nhiều hơn một cái liếc mắt. Hình như là từ lúc tên môn chủ Linh Môn này cam tâm đến Vân gia làm một tên sai vặt mặc người sai sử, Vân Lạc Phong cô đã quên mất sự tồn tại của hắn ta rồi.... "Khụ khụ!" lão gia tử ho khan hai tiếng, sao đó cất giọng nói oang oang: "ánh mắt các vị xác thật là không tệ! Đây quả thật là môn chủ của Linh Môn, hắn đến Vân gia ta làm công việc sai vặt này đã hơn một năm rồi!" Ầm! Như là một đạo sấm sét đánh thẳng xuống ngay đỉnh đầu của mỗi người ở đây, ánh mắt của mọi người tức thì đều dại ra, kinh ngạc mà nhìn về phía lão gia tử. Môn chủ của Linh Môn, thật sự đến Vân gia làm tên sai vặt? Trời ạ! Có thể khiến môn chủ Linh Môn cam tâm tình nguyện đến Vân gia làm một tên sai vặt, rốt cuộc thì thế lực của Vân tướng quân đã cường hãn đến mức độ nào rồi? Con ngươi của Liễu thừa tướng khẽ đảo, ý tưởng liên hôn cùng với Vân gia trong lòng càng thêm được củng cố. "Tướng quân đại nhân!" Ông ta ổn định tinh thần, đứng dậy hướng về lão gia tử chắp nắm tay, cung kính nói: "nếu Thanh Nhã công tử đã tới rồi, vậy ta xin được đưa lên hạ lễ dành tặng cho Thanh Nhã công tử, ta...." "Đợi đã!" lão gia tử quét ánh mắt nhàn nhạt về phía Liễu thừa tướng, nói: "chuyện lễ vật cứ để lát nữa hãy nói sau, hôm nay, ta có một việc muốn tuyên bố trước mặt mọi người!" Nghe lão gia tử nói, Liễu thừa tướng chỉ đành im lặng ngồi xuống, dù sao chuyện tặng lễ vật cũng có rất nhiều cơ hội.
|
Chương 690: Đại thọ (7)
Edit: Sahara Ninh Hân nhìn thấy ánh mắt của lão gia tử, tựa hồ như nhận ra cái gì đó, tim bỗng chốc run lên, trên khuôn mặt tú lệ khả ái hiện lên một tia ngượng ngùng e thẹn. Đột nhiên, một bàn tay nắm chặt lấy bàn tay nhỏ xinh của cô, làm cho tâm của Ninh Hân cũng dần dần bình tĩnh trở lại. "Hôm nay, bản tướng quân có một việc đại hỉ muốn tuyên bố, chuyện này có liên quan đến chung thân đại sự của con trai ta!" lão gia tử hơi hơi mỉm cười, nhìn về phía Ninh lão: "Ninh lão, đứa cháu gái này của ông, ta xem rất vừa mắt, rất thích nó, không biết có thể đính hôn cho con trai của ta được không?" Ninh lão cười ha ha mấy tiếng: " loại chuyện thế này cứ để cho Ninh Hân tự mình quyết định, ta sẽ tôn trọng ý kiến của nó!" Nghe vậy, lão gia tử lại lần nữa nhìn về phía Ninh Hân, mỉm cười mà hỏi: "Hân nhi, gia gia của con đã đồng ý rồi, kế tiếp chính là phải xem ý của con, không biết con có chịu làm con dâu của Vân gia ta không?" Ninh Hân nhanh chóng nhìn Vân Thanh Nhã một cái, sau đó cúi đầu ngượng ngùng nói: "con đồng ý!" Có thể cùng với Vân Thanh Nhã ở bên nhau cả đời, Ninh Hân cô làm sao lại không muốn kia chứ? "Ha ha ha!" lão gia tử cảm thấy vô cùng sảng khoái mà cười phá lên: "đứa con trai này của ta cuối cùng cũng có thê tử của nó rồi! Đợi ngày mai, sau khi chọn được ngày lành tháng tốt rồi ta sẽ cho hai đứa thành thân, đến lúc đó, hai đứa các con phải thật cố gắn nỗ lực tạo người, tốt nhất là sinh hai đứa bé trắng trẻo mập mạp cho ta!" Hiển nhiên, lão gia tử muốn ẫm cháu muốn đến phát điên luôn rồi, bất luận là cháu nội hay là chắt ngoại, chỉ cần là mập mạp đáng yêu là được. "Chúc mừng tướng quân, chúc mừng tướng quân, đây đúng thật là một việc đại hỉ!" Quan khách có mặt đều sôi nổi đứng lên, tiến tới nói lời chúc mừng. Chỉ có Liễu thừa tướng là có sắc mặt vô cùng khó coi, hai tay đặt ở hai bên chân không tự chủ được mà nắm chặt lại. Tại sao? Tại sao kế hoạch của ông ta hoàn hảo như vậy, cố tình lại bị một con nha đầu không rõ lai lịch từ đâu nhảy ra đoạt trước mất chứ? Nha đầu này bất luận là thân phận hay là diện mạo đều kém hơn Linh Tâm công chúa, có tư cách gì mà trở thành con dâu của Vân gia? "À phải...." lão gia tử tựa hồ nhớ ra cái gì đó, liền quay đầu nhìn về phía Liễu thừa tướng: "Liễu thừa tướng, chẳng lẽ ngươi biết trước con trai ta sắp đính hôn, cho nên mới chuẩn bị trước hạ lễ tân hôn cho nó? Không biết hạ lễ kia là gì vậy? Có thể lấy ra cho ta xem thử được không?" Con ngươi của Liễu thừa tướng hơi trầm xuống, đáy mắt xét qua một tia kiên quyết: "người đâu! Đem hạ lễ mà ta tặng cho Thanh Nhã công tử mang lên đây!" Liễu thừa tướng vừa dứt lời, liền thấy ngay từ bên ngoài đại sảnh, hai tên thị vệ khiên một cái rương rất lớn màu đỏ đi vào! Phía trên cái rương kia còn cột một bó hoa đỏ thẩm bằng vải, trông cũng khá bắt mắt, nhìn kích thước của cái rương kia, làm cho người ta vô cùng tò mò, không biết rốt cuộc là bên trong rương chứa cái gì? "Mở rương!" Liễu thừa tướng phất tay một cái, hạ lệnh. "Dạ, thừa tướng đại nhân!" Hai gả thị vệ khiên rương vào, vừa nghe lệnh, tức thì liền mở rương ra. Sau khi nhìn thấy lễ vật trong rương, đừng nói là lão gia tử, ngay cả các vị quan khách đến dự tiệc mừng thọ của lão gia tử cũng phải biến sắc. Bên trong cái rương màu đỏ rực, một nữ tử ước chừng mười bảy mười tám tuổi đang bị trói chặt bằng dây tơ hồng, miệng bị nhét một miếng vải đỏ, hai hàng nước mắt rưng rưng chảy xuống mà nhìn tất cả mọi người trong đại sảnh. Trong mắt của nữ tử kia, lộ rõ ra sự sợ hãi khôn cùng. Vân Thanh Nhã gắt gao nắm chặt lấy tay của Ninh Hân, bắn cái nhìn thanh lãnh về phía Liễu thừa tướng, bên trong ánh mắt của Vân Thanh Nhã dần dần xuất hiện sát ý. Đương nhiên, phẫn nộ nhất trong số những người ở đây chính là Ninh lão. Tên hỗn đản này, ngay ngày đính hôn của cháu gái bảo bối nhà mình mà lại dâng tặng một nữ nhân cho phu quân của con bé, đây không phải muốn người ta tức chết thì là gì? Cháu gái bảo bối nhà mình luôn luôn được ông đặt lên trên đầu quả tim mà nâng niu, sao có thể để cho con bé chịu ủy khuất bậc này được? Chẳng qua, Ninh lão biết Vân gia sẽ xử lý tốt chuyện này, cho nên ông chỉ hừ lạnh một tiếng mà không có làm ra bất cứ hành động gì khác.
|
Chương 691: Đại thọ (8)
Edit: Sahara "Đây chính là hạ lễ mà ngươi muốn tặng cho con ta?" Lão gia tử cười lạnh một tiếng, liếc mắt nhìn Liễu thừa tướng. Liễu thừa tướng cắn chặt răng, chắp nắm tay nói: " Vân tướng quân, vị này chính là Linh Tâm công chúa của hoàng tộc chúng ta, thể chất của Linh Tâm công chúa rất đặc thù, cho nên, hoàng thượng mới cố ý tặng Linh Tâm công chúa cho Thanh Nhã công tử làm thiếp, chỉ cần có sự tồn tại của Linh Tâm công chúa, đối với việc tu luyện của Thanh Nhã công tử sẽ có sự trợ giúp rất lớn!" Khi nói ra một cái chữ thiếp này, Liễu thừa tướng rất là không cam lòng. Nhưng suy cho cùng thì hiện tại Ninh Hân cùng Vân Thanh Nhã đã đính hôn rồi, nếu nói để cho Linh Tâm công chúa làm thê tử hiển nhiên là không được, cho nên ông ta cũng chỉ có thể sửa miệng nói lại là tặng Linh Tâm công chúa cho Vân Thanh Nhã làm thiếp mà thôi. Chỉ cần có thể cùng với Vân gia liên hôn, bất luận là thê hay thiếp thì đều là chuyện râu ria. Huống chi, ông ta đối với Linh Tâm công chúa có lòng tin rất lớn. Bằng vào thể chất của Linh Tâm công chúa, một khi Vân Thanh Nhã đã nếm được ngon ngọt rồi thì làm sao có thể vứt bỏ được! Lúc đó, ông ta sẽ bảo Linh Tâm công chúa rót mật bên tai cho Vân Thanh Nhã. Vân Thanh Nhã chắc chắn sẽ vì Linh Tâm công chúa mà hưu Ninh Hân, đưa Linh Tâm công chúa lên làm chính thê!" Sắc mặt lão gia tử càng thêm khó coi, cười lạnh mà nói: "Liễu thừa tướng, ngươi tốt xấu gì cũng ở Long Nguyên Quốc lăn lộn lâu như vậy rồi, chẳng lẽ còn không biết Vân gia ta luôn hành sự theo quy tắc chuẩn mực hay sao? Quy tắc của Vân gia ta trước nay luôn là nhất sinh nhất thế nhất song nhân! Tuyệt đối không tồn tại chuyện nạp thiếp! Ngươi tốt nhất là tỉnh mộng đi!" Với lão gia tử mà nói, thiệp thị chính là một sự tồn tại phá hư sự hài hòa trong một gia đình, một nam nhân nếu muốn vững tâm ở bên ngoài thành lập sự nghiệp, thì gia trạch nhất định phải an bình! Mà điều kiện tiên quyết để gia trạch được an bình chính là hậu viện chỉ có thể có một nữ chủ nhân duy nhất mà thôi! Huống chi, từ sau khi gặp gỡ mẫu thân của Vân Thanh Nhã, đối với những nữ nhân khác, ông chưa từng để trong lòng. Dù sau này thê tử của ông đã qua đời rất nhiều năm rồi, nhưng ông cũng chưa một lần nghĩ đến chuyện tục huyền*. (*tục huyền: bước thêm một bước nữa, tái giá, cưới vợ khác.) Phụ mẫu của Vân Lạc Phong cũng đồng dạng như thế! Nếu không gặp được người mình yêu thương, thà rằng cả đời không thành thân, nhưng một khi đã gặp được rồi, thì cả đời này chỉ cần một mình nàng là đủ! Như thế, lão gia tử làm sao có thể nạp thiếp cho Vân Thanh Nhã? Lại càng không thể làm cho Ninh Hân chịu ủy khuất được! Sắc mặt Liễu thừa tướng lúc này đen hơn một chút, nhưng vẫn cố gắng nói: "Vân tướng quân, thể chất của Linh Tâm công chúa đặc thù, nếu Thanh Nhã công tử cùng với công chúa giao hợp, thực lực sẽ tăng lên rất nhiều.Ta đây cũng là vì Vân gia của mọi người mà suy xét!" Lão gia tử hất cằm, khí phách mà nói: "ta cho ngươi thêm một cơ hội nữa, lập tức mang theo Linh Tâm công chúa cút cho ta!" Liễu thừa tướng hoàn toàn không ngờ tới, lão gia tử lại trực tiếp hạ lệnh đuổi khách như vậy. Chẳng lẽ lão già này lại không muốn để cho con trai mình có cơ hội trở nên cường đại hơn hay sao? "Vân tướng quân, ta cảm thấy, chuyện này hẳn là nên xem thái độ của Thanh Nhã công tử như thế nào?" Liễu thừa tướng thật sự không cam tâm cứ như vậy mà từ bỏ, ông ta lại cắn chặt răng, nói: "nếu như ngài ngăn cản một cơ hội tốt giúp tăng lên thực lực của Thanh Nhã công tử, sợ rằng sau này hắn ta sẽ hận người phụ thân như ngài...." Lão gia tử bị chọc tức đến mức phải cười phá lên, cái đám đại thần này, một kẻ vô sỉ vừa đi, một kẻ vô sỉ hơn lại tới! Trước có thái phó, sau lại có tên Liễu thừa tướng này! Ông đã hạ lệnh đuổi khách, bảo bọn chúng cút, vậy mà kẻ nào cũng như nhau, cứ mặt dày mày dạn mà lưu lại. Nghĩ đến đó, lão gia tử liền cười lạnh, ông quay sang nhìn Vân Thanh Nhã: "Thanh Nhã, con xử trí đi!" Liễu thừa tướng rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm. Vân Thanh Nhã này tốt xấu gì cũng là một nam nhân huyết khí phương cương, làm sao chống lại được sự mê hoặc của mỹ sắc? Huống hồ, Linh Tâm công chúa lại còn có thể trợ giúp hắn tu luyện. Loại chuyện tốt bậc này, hắn ta chắc chắn sẽ vui vẻ nhận lấy. "Phụ thân, không cần thiết nói lời vô nghĩa với những người này!" Vân Thanh Nhã bình thản liếc nhìn Liễu thừa tướng, lời thốt ra cũng êm như nước chảy mây trôi: "cứ trực tiếp đánh rồi quăng ra ngoài là được!" Nụ cười nơi khóe môi của Liễu thừa tướng bỗng cứng đờ lại, cả người như hóa đá. Hắn ta vừa nói cái gì? Đánh rồi quăng ra ngoài?
|
Chương 692: Đại thọ (9)
Edit: Sahara "Còn thất thần ra đó làm gì?" Lão gia tử trừng mắt nhìn thị vệ trong đại sảnh, lạnh giọng nói: "lập tức đánh cái đám hỗn đản này một trận rồi quăng ra ngoài! Từ nay về sau, người của hoàng thất không được phép bước chân vào Vân gia ta nửa bước! Ngoài ra, ở bên ngoài cũng đừng để cho lão tử nhìn thấy đám người hoàng tộc các ngươi, hoặc là những kẻ có quan hệ với hoàng tộc, thấy một lần, lão tử sẽ đánh một lần!" Một cổ hàn khí lạnh lẽo từ lòng bàn chân xông thẳng lên đầu của Liễu thừa tướng, làm cho cả người ông ta lạnh đến mức như sắp đóng băng tới nơi rồi. Ông ta biết, lúc này đây, ông ta thật sự là xong đời rồi! "Hạ lễ này cũng quăng ra ngoài!" Vân Thanh Nhã khẽ cau mày, lạnh giọng quát. "Chờ một chút!" Mắt thấy đám thị vệ Vân gia nhận lệnh sắp sửa bước tới, Ninh Hân đột nhiên cất tiếng ngăn lại hành động của bọn họ. "Hân nhi, con muốn làm gì?" Ninh lão hơi ngẩn ra, không hiểu gì cả mà nhìn cháu gái nhà mình. Ninh Hân chỉ mỉm cười nhẹ nhàng, không có trả lời Ninh lão, cô khẽ gỡ bàn tay của Vân Thanh Nhã đang nắm lấy tay mình ra, dịu dàng nói: "Vân đại ca, chờ muội một chút!" "Được!" Vân Thanh Nhã khẽ gật đầu, tầm mắt trước sau đều đặt trên người Ninh Hân. Ninh Hân chậm rãi đi về phía Liễu thừa tướng, khóe môi cô dần dần gợi lên một nụ cười nhạt, cất bước đoan trang, khí chất thanh thoát. "Ngươi muốn làm gì?" Nhìn thấy Ninh Hân tiến về phía mình càng ngay càng gần, khuôn mặt của Liễu thừa tướng cũng theo đó mà càng lúc càng biến sắc, lạnh lùng hỏi. Ninh Hân cuối cùng cũng dừng bước trước mặt Liễu thừa tướng, nhẹ nhàng mỉm cười: "có phải ngươi cảm thấy ta là một nha đầu hoang dã không biết từ chỗ nào chui ra hay không?" Chẳng lẽ không phải như vậy? Lấy hiểu biết của Liễu thừa tướng mà nói, ông ta chỉ biết nhiều nhất là Linh Môn và Y Các, nào có từng nghe nói tới Ninh gia! Cho nên ông ta mới chưa từng xem nặng Ninh Hân. Nếu như Liễu thừa tướng mà biết được thực lực và thế lực của Ninh gia cường đại như thế nào, thì có cho ông ta thêm mười lá gan ông ta cũng không dám làm ra những hành vi giống như ngày hôm nay. Liễu thừa tướng hừ hừ. Bởi vì hiện tại đang ở trên địa bàn của Vân gia, cho nên ông ta không dám nói câu nào cả, nhưng mà cái biểu tình kia của ông ta, rõ ràng đã đến hết tất cả sự khinh thường đối với Ninh Hân trưng hết lên trên mặt. "Nếu ngươi cho rằng ta chỉ là một nha đầu hoang dã, vậy một nha đầu hoang dã như ta đây sẽ khiến cho ngươi không có cả năng lực để mà đánh trả!" Trên mặt của Ninh Hân vẫn là nụ cười dịu dàng đoan trang như cũ. Ninh Hân biết, nếu hôm nay cô không biểu hiện ra một chút thực lực của bản thân, thì từ nay về sau, nhất định sẽ còn rất nhiều nữ nhân tiến đến quấy rầy cô cùng với Vân Thanh Nhã. Vì vậy, cô cần phải lấy tên Liễu thừa tướng này ra khai đao mà giết gà dọa khỉ! "Ha ha!" Liễu thừa tướng cười lạnh một tiếng: "ta tốt xấu gì cũng là một Trung Linh Giả cao giai, khoảng cách đến Cao Linh Giả chỉ còn kém một bước xa, ngươi lại nói sẽ khiến cho ta ngay cả năng lực đánh trả cũng không có?" Khuôn mặt của Liễu thừa tướng lộ rõ ra sự khinh bỉ cùng xem thường đến tột độ. "Không tin, ta có thể thử cho ngươi xem!" Ninh Hân cười cười. Lời này vừa dứt, trên người Ninh Hân liền bộc phát ra một cổ uy lực, cổ uy lực này giống như là một ngọn núi lớn, hung hăng đánh thẳng về phía của Liễu thừa tướng. Rầm! Trong chớp mắt, tất cả mọi người dường như đều có thể nghe được tiếng xương cốt của Liễu thừa tướng gẫy vụn, chợt một tiếng hét thảm thiết vang lên, vọng khắp không trung của Vân phủ. Liễu thừa tướng gần như là không thở nổi nữa, trong mắt hiện lên một tia khiếp sợ, cả người cứ run rẩy không ngừng. Sao có thể? Một dã nha đầu đeo bám vào Vân gia mà thôi, làm sao lại có được thực lực cường đại như thế? Liễu thừa tướng cảm thấy, tuy rằng Ninh lão nói rằng ông ta là gia gia ngang hông của Vân Lạc Phong, nhưng nói không chừng là do bọn họ cố tình thỏa thuận từ trước, có lẽ là muốn giữ mặt mũi cho Vân Thanh Nhã. Cái này không đại diện cho Ninh lão có quyền thế gì đó trong tay! Tuy nhiên, hiện tại thì Liễu thừa tướng mới phát hiện ra rằng, bản thân ông ta sai rồi, hơn nữa còn sai rất trầm trọng! Nếu Ninh lão thật sự không có bất cứ quyền thế gì cả, làm sao có thể trở thành gia gia của Vân Lạc Phong? Cháu gái của ông ta, lại càng không thể có thực lực cường đại như thế này được.
|
Chương 693: Đại thọ (10)
Edit: Sahara "Địa Linh Giả..." Trong đại sảnh, không biết là người nào đã hét lên một tiếng hét kinh hãi. "Tiểu nha đầu này là Địa Linh Giả! Ta đã từng gặp qua một cường giả Địa Linh Giả, cảm nhận được lực lượng trên người của kẻ đó, hoàn toàn giống y khuôn đúc với nha đầu này! Tiểu nha đầu này khẳng định là một cường giả Địa Linh Giả!" Vốn dĩ sắc mặt của Liễu thừa tướng đã tái nhợt lắm rồi, sau khi nghe thấy những lời này thì lại càng tuyệt vọng hơn. "Hôm này là đại thọ của Vân gia gia, ta không muốn máu của ngươi làm ô uế ngày đại hỉ của người! Nếu như sau này ngươi còn dám đánh chủ ý lên Vân đại ca, thì đừng trách sao ta không khách khí, lập tức cút!" Ninh Hân khẽ nhíu mày, quát lớn một tiếng. Lúc này đây, Liễu thừa tướng lại chẳng dám nấn ná thêm một khắc một phân nào nữa, lập tức xoay người chạy ra ngoài, ngay cả Linh Tâm công chúa cũng không có để ý tới, chỉ lo chạy trốn lấy thân. Sau khi Liễu thừa tướng rời khỏi, tầm mắt của Ninh Hân mới chuyển về phía Linh Tâm công chúa. Không thể không nói, Linh Tâm công chúa này quả thật là một mỹ nhân hiếm có, đặc biệt là đôi mắt rưng rưng hiện giờ, thật sự khiến người ta nhìn thấy mà thương. Nhìn thấy Ninh Hân đang đi về phía mình, Linh Tâm công chúa liền liều mạng lắc đầu như muốn nói gì đó, đáng tiếc trong miệng cô ấy hiện giờ đang bị nhét một miếng vải đỏ, cho nên chỉ có thể phát ra những âm thanh nức nở mà thôi. Ninh Hân rút kiếm ra, vút một tiếng, kiếm quang lóe lên, đem tất cả dây tơ hồng trói trên người Linh Tâm công chúa cắt đứt hết toàn bộ. "Ta biết ngươi không phải là tự nguyện, cho nên ta không trách ngươi, ngươi có thể đi!" Ninh Hân nhìn sắc mặt tái nhợt của Linh Tâm công chúa, hơi dừng lại một chút rồi nói tiếp: "bất quá, có một câu là ta thật lòng nhắc nhở ngươi, hoàng tộc chẳng hề có thân tình gì đáng nói, vì đạt được mục đích mà bất chấp thủ đoạn, giống như bắt trói ngươi lại đem tặng cho người khác như thế này!" Thân mình Linh Tâm công chúa khẽ run lên, cô ấy cứ cúi đầu, trên mặt còn mang theo một tia thống khổ. Hoàng huynh bình thường đối xử với cô ta cũng rất tốt, tại sao lần này lại có thể làm ra những chuyện tàn nhẫn như vậy chứ? Cũng chỉ vì Linh Tâm cô không muốn liên hôn, mà hoàng huynh không tiếc bắt trói cô nhét vào trong rương, hơn nữa còn tặng cô ở trước mặt bao nhiêu người. Huynh ấy không sợ hoàng tộc sẽ phải hổ thẹn với người đời hay sao? "Ngươi vẫn là nơi rời khỏi nơi này, đi càng xa càng tốt, đừng quay trở lại nữa!" Ninh Hân liếc mắt nhìn Linh Tâm công chúa: "còn về hoàng tộc thì ngươi cứ yên tâm, Ninh Hân ta đảm bảo bọn chúng sẽ không dám truy đuổi ngươi!" Ánh mắt Linh Tâm công chúa bất giác sáng ngời lên. Linh Tâm công chúa hiểu rõ, cho dù bản thân may mắn tránh thoát được kiếp nạn ngày hôm nay, thì một ngày nào đó, hoàng huynh cũng sẽ xem cô như lễ vật mà đem tặng cho người khác. Đã vậy, cô còn muốn lưu lại cái nơi không có tình người này làm gì kia chứ?còn không bằng tìm tới một thôn trang nhỏ quê mùa nào đó mà mai danh ẩn tính, sống những ngày tháng đạm bạc mà lòng được thoải mái thanh thản. "Đa tạ!" Linh Tâm khẽ nhấp môi mỏng, ánh mắt toát lên sự cảm kích chân thành nhìn Ninh Hân, sau đó, cô xoay người đi vào bóng đêm dày đặc mà không một lần quay đầu lại. Tựa như đã rũ bỏ hết mọi quá khứ, thân phận, địa vị của bản thân.... Ninh Hân gắt gao cắn chặt môi, nhìn chăm chú theo phương hướng mà Linh Tâm công chúa rời đi, rất lâu sau cô mới thu hồi tầm mắt của mình về, xoay lại đối diện với ánh mắt tràn đầy sự quan tâm của Vân Thanh Nhã. "Muội vốn dĩ không muốn quan tâm tới chuyện của người khác, nhưng khi nhìn thấy Linh Tâm công chúa này, muội lại không tự chủ được mà nghĩ đến chính mình...." Lúc trước, nếu không phải nhờ Vân Lạc Phong đuổi tới kịp lúc, có lẽ, vận mệnh của Ninh Hân cô cũng không khác gì với Linh Tâm công chúa hiện giờ! Cho nên, sau khi nhìn thấy Linh Tâm công chúa, cô mới động lòng trắc ẩn, muốn giúp đỡ cô ấy một phen. Nét mặt của Vân Thanh Nhã tràn đầy ý cười, sủng nịnh nhìn Ninh Hân: "huynh sẽ sai người của Vân gia theo bảo vệ cô ấy rời đi!" Nếu Ninh Hân đã muốn giúp đỡ Linh Tâm công chúa, vậy hắn ra tay giúp Linh Tâm công chúa kia một lần cũng không sao! Huống chi, tính ra thì chuyện hôm nay cũng không phải Linh Tâm công chúa tự nguyện, cô ấy cũng là bị hoàng tộc cưỡng ép, suy cho cùng cô ấy mới là người bị hại trong chuyện này. "Vân đại ca, đa tạ huynh...." Nhìn nụ cười tươi trên khuôn mặt tuấn nhã của nam nhân trước mặt, tâm của Ninh Hân bỗng dưng lại động, đôi mắt to tròn lanh lợi khả ái lóe lên từng tia sáng sáng ngời. "Hân nhi!" lão gia tử ở một bên cười cười: "đều là người một nhà, con còn nói đa tạ nó làm gì kia chứ? Nó làm bất cứ chuyện gì vì con cũng là điều hiển nhiên mà!" Nói xong lời này, lão gia tử liền trừng mắt mà nhìn Vân Thanh Nhã.
|