Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng
|
|
Chương 694: Sính lễ khiến người đời khiếp sợ (1)
Edit: Sahara Vân Lạc Phong sờ sờ mũi của mình, lúc đầu, cô còn cho rằng lão gia tử chỉ biết thiên vị Vân Tiêu mà bỏ rơi đứa cháu ruột như cô, không ngờ khi đối diện với Vân Thanh Nhã và Ninh Hân, ông cũng đồng dạng thiên vị Ninh Hân mà vứt bỏ đứa con ruột của mình không chút thương tiếc. Nghĩ đến đây, trong lòng Vân Lạc Phong đột nhiên cảm thấy cân bằng hơn rất nhiều. "Gia gia, tiệc mừng thọ cũng đã bắt đầu rồi, đừng để những việc này ảnh hưởng đến không khí vui vẻ của buổi tiệc hôm nay!" Vân Lạc Phong cong cong khóe môi nói. "Ừm!" lão gia tử liền cười ha ha mấy tiếng: "được rồi, được rồi! Mọi người cùng ngồi xuống đi nào!" Chúng quan khách đồng loạt ngồi vào vị trí của mình, tuy nhiên, lúc nào cũng có một vài nhân tố không hài hòa cùng với bầu không khí hiện tại. Một người nam nhân quý khí mười phần từ trên ghế đứng dậy, mỉm cười nói: "Vân tướng quân, trước kia ta có nghe nói, đại tiểu thư của quý phủ qua lại rất gần với một tên hộ vệ, không biết đại tiểu thư đã thành thân cùng tên hộ vệ kia hay chưa?" Lão gia tử hơi sửng sốt một chút, nhưng vẫn ăn ngay nói thật mà đáp: "vẫn chưa!" Cho dù người khắp Long Nguyên Quốc đều xưng hô Vân Tiêu là cô gia của Vân gia, hai người bọn họ ngay cả "con" cũng đã có luôn rồi nhưng lại chưa có thành thân, có thể hiểu được, Vân gia cũng không muốn để cho Vân Lạc Phong thành thân cùng với Vân Tiêu! Ánh mắt của nam nhân kia khẽ lóe lên một cái, mỉm cười nói tiếp: "Vân tướng quân, nếu đại tiểu thư quý phủ vẫn chưa gả, ta đây xin bạo gan mà cầu thân cho nhi tử nhà mình, không biết ý của Vân tướng quân thế nào?" "Cha?" Nghe được lời này, gương mặt của thiếu niên ngồi bên cạnh nam nhân kia bỗng nhiên biến sắc, trong mắt hắn ta xuất hiện một tia nôn nóng. Vân Lạc Phong này xác thật mà có một dung mạo tuyệt sắc khuynh thành, đáng tiếc, cô ta đã sinh con cùng với một nam nhân khác rồi, chẳng lẽ cha mình lại muốn mình phải đội cái nón xanh này hay sao? "Câm miệng!" nam nhân quý khí kia quay sanh trừng mắt nhìn thiếu niên bên cạnh, lạnh giọng nói: "chuyện này sẽ do cha làm chủ, ngươi không được nhiều lời!" Dù trong mắt mọi người, Vân Lạc Phong đã không còn mà một nữ nhân trong trắng, lại còn có cả một đứa con, tuy nhiên, tại cái nơi cường giả vi tôn như đại lục này, chỉ cần ngươi có đủ thực lực, thì bất kể ngươi có làm sai chuyện gì cũng đều đáng được tha thứ! Đây chính là lòng người thực tế! Thiếu niên kia tức giận đặt mông ngồi mạnh xuống ghế, mặt đầy căm giận. Hắn thật sự không muốn nghênh thú một nữ nhân không còn tấm thân trong trắng về làm thê tử! Những khách nhân khác thấy nam nhân quý khí kia đoạt trước tiên cơ cũng sôi nổi đứng lên, vội vàng chào hàng cho con cháu nhà mình. "Vân tướng quân, ta cảm thấy con trai nhà ta cũng không tệ, nếu ngài đồng ý, ta có thể cho nó đến Vân gia ở rể!" "Con trai của ngươi không tệ? Con trai ngươi chẳng qua cũng chỉ là một kẻ ăn chơi trác táng mà thôi! Làm sao xứng đôi với Vân đại tiểu thư? Ta cảm thấy vẫn là cháu trai nhà ta tương đối ưu tú!" Nhìn đám người đang tranh luận trước mắt, ánh mắt Vân Lạc Phong có chút tối đi, khóe môi từ từ kéo dãn ra một nụ cười nguy hiểm. "Thiếu công tử của Thanh Phong Phái, nghe nói thường lưu luyến ở những nơi trăng hoa, hơn nữa, trong hậu viện cũng đã có vô số thiếp thị! Còn Trương gia cùng với thiếu gia của Nhung phủ, dù hậu viện không nhiều thiếp thị bằng thiếu công tử Thanh Phong Phái, nhưng cũng đã có vài người thiếp rồi, các ngươi cho rằng, các ngươi dựa vào cái gì mà xứng đôi với ta?" Lời Vân Lạc Phong vừa dứt, đại sảnh cũng theo đó là trở nên yên tĩnh dị thường. Mấy người sôi nổi tranh đoạt nãy giờ bỗng có chút ngượng ngùng: "dù sao thì thân là nam nhân, có vài phòng thiếp thị không phải là rất bình thường sao?" Vân Lạc Phong bắn ánh mắt lạnh căm căm vào người vừa mới mở miệng lên tiếng. "Những lời vừa rồi lão gia tử nhà ta nói ngươi nghe không hiểu hay sao? Người của Vân gia là nhất sinh nhất thế nhất song nhân! Tuyệt đối không dung chứa kẻ thư ba! Chỉ dựa vào một điểm này thôi, thì tất cả đệ tử trong gia tộc của các ngươi đã không thể xứng với ta rồi!" Lời lẽ Vân Lạc Phong đường đường chính chính mà cuồng ngạo vô song, nghiễm nhiên là không hề đem những kẻ này để ở trong mắt. "Vân đại tiểu thư, ta có thể cho con trai mình phân phát hết hậu viện, xin đại tiểu thư cho chúng ta một cơ hội!" Những người khác cũng không muốn bỏ qua cơ hội này, đều vội vội vàng vàng buông lời thề thốt: "hơn nữa, ta có thể đảm bảo, sau này nó sẽ tuyệt đối không làm ra bất cứ chuyện gì có lỗi với Vân đại tiểu thư.... "
|
Chương 695: Sính lễ khiến người đời khiếp sợ (2)
Edit: Sahara Khóe môi Vân Lạc Phong gợi lên một độ cong nhàn nhạt: "mặc kệ sau này thế nào, cũng không thể thay đổi được việc đã từng làm trong quá khứ, nam nhân của Vân Lạc Phong này, chỉ được phép có một mình ta là nữ nhân! Ngay cả giữ mình trong sạch cũng không làm được, nói gì là chân tình!" Sắc mặt của những người kia đều hơi hơi thay đổi, có nhiều người thật sự muốn nói với Vân Lạc Phong rằng: ngươi không phải ngay cả con cũng đã sinh rồi hay sao? Có tư cách gì mà quở trách người khác? Tuy nhiên, bọn họ thật sự không có đủ can đảm đem câu nói này nói ra khỏi miệng. Ai bảo thế lực của Vân gia quá mức cường đại kia chứ? "Vân cô nương!" phủ chủ của Nhung phủ ngượng ngùng cười hai tiếng: "trên đời này, nam nhân tam thê tứ thiếp vốn là chuyện thường tình, ta đã đồng ý không để cho Vân cô nương cô chịu ủy khuất mà bắt con trai mình phải phân phát hậu viện, đây đã là chuyện có rất ít người có thể làm được rồi! Càng đừng nói gì đến những chuyện khác! Nam nhân bình thường, mỗi một hai năm đều sẽ cưới thê nạp thiếp, đây là đạo lý thường tình, mong Vân cô nương có thể thông tình đạt lý!" Vân Lạc Phong nghe vậy thì càng cười lạnh hơn: "một nam nhân đối với tình cảm có thể tùy tùy tiện tiện như thể, biểu ta phải thông tình đạt lý thế nào?" Thiếu gia của Nhung phủ nghe được lời này, tức khác liền sôi trào lửa giận, vốn là muốn đứng lên lý luận với Vân Lạc Phong một phen, nhưng lại bị phủ chủ Nhung phủ mạnh mẽ ấn người hắn ngồi lại. "Khụ khụ!" lão gia tử ho khan hai tiếng, nói: "nói vậy là các vị đây vẫn chưa nghe rõ lời ta nói vừa rồi! Người của Vân gia ta, nếu như không gặp được người mình thật lòng thật dạ yêu thương, vậy thà là suốt đời cô độc, chứ tuyệt đối không tùy tiện phối kết lương duyên với kẻ khác. Nhưng mà dựa vào thái độ của các ngươi đối với chuyện tình cảm, đều không phải là hành vi mà người Vân gia ta có thể chấp nhận được. Nếu như các ngươi cứ tiếp tục dây dưa không dứt nữa, thì lập tức cút hết ra ngoài cho ta!" Thiếu gia của Nhung phủ cuối cùng cũng không thể áp chế được tính tình nóng nảy của mình, đập bàn một cái đứng phắt dậy: "không phải chính Vân Lạc Phong cũng sinh con rồi hay sao? Hơn nữa, đến giờ cô ta cũng chưa có thành thân!" Vân Lạc Phong hơi hơi nheo đôi mắt lại, lạnh lùng nhìn về phía thiếu gia của Nhung phủ, khóe môi từ từ gợi lên một độ cong tà khí. "Ngươi có ý kiến gì đối với chuyện ta không thành thân?" Giọng điệu của Vân Lạc Phong nhẹ như một cơn gió, nhưng lại khiến cho nội tâm thiếu gia Nhung phủ run lên từng hồi, ngay cả một chữ cũng không dám nói tiếp ra miệng. "Lão Gia chủ!" Ngay dưới bầu không khí lạnh lẽo này, một tên gia đinh của Vân gia từ bên ngoài vội vàng chạy vào, quỳ một gối trước mặt lão gia tử, cung kính nói: "khởi bẩm lão gia chủ, người của Quỷ đế mang theo sính lễ tới đây, nói là muốn xin được cầu thân với đại tiểu thư!" Quỷ đế? Vân Tiêu? Hai mắt lão gia tử tức khắc liền phát sáng, tên tiểu tử thúi Vân Tiêu này cuối cùng cũng nghĩ thông suốt rồi? Cư nhiên còn biết xài thủ đoạn tiền trảm hậu tâu như cầu thân này nữa? Trước mặt bao nhiêu người thế này, cháu gái nhà mình tuyệt đối sẽ không thể nào cự tuyệt nó được! Ha ha ha, giỏi! Rất giỏi! Rất có tiền đồ! "Mau cho hắn vào đây!" Hô hấp của lão gia tử có phần căng thẳng, vội vàng hạ lệnh. Toàn bộ đại sảnh, thời khác này đều là một mảnh yên tĩnh. Mọi người đều nhìn chằm chằm ra cửa không chớp mắt, trong mắt toàn là vẻ khiếp sợ không thôi. Bọn họ có thể không biết đến Ninh gia, nhưng lại không thể nào chưa từng nghe qua danh tiếng của Quỷ đế. Nghe nói, thực lực của Quỷ đế rất cường đại, lại tàn nhẫn độc ác, bởi vì hắn ta luôn luôn mang mặt nạ trên mặt, cho nên không có ai biết được diện mạo thật sự của hắn ta trông như thế nào. Không ngờ được rằng, Quỷ đế và Vân đại tiểu thư lại có quan hệ như thế này..... Dưới cái nhìn kinh ngạc và khiếp sợ của mọi người, Tần Nguyên dẫn đầu đi vào, theo sau là một loạt hai hàng thuộc hạ của Quỷ Điện, cứ hai người khiên lấy một rương lớn đỏ rực, ngay hàng thẳng lối, dáng vẻ nghiêm trang bước vào đại sảnh. Số rương đỏ rất nhiều, nhìn thoáng qua thôi ước chừng cũng có hơn trăm rương. "Một trăm rương sính lễ? Cái.. Cái này phải tiêu tốn hết bao nhiêu ngân lượng chứ? Thật không biết trong mấy cái rương đó chứa gì nữa?" "Sính lễ do Quỷ đế đưa tới, khẳng định là không kém!" "Chuyện này cũng không thể chắc chắn được. Một trăm rương sính lễ cũng đã là rất rất nhiều rồi, nếu như trong đó còn chứa đầy bảo vật quý giá, vậy chẳng phải sẽ tốn hao rất nhiều ngân lượng hay sao? Cho nên ta đoán bên trong chỉ có một ít vàng bạc châu báu gì đó mà thôi!" Đối với những gia đình bình thường mà nói, vàng bạc châu báu đã là những vật phẩm quý giá, tuy nhiên, có thể leo đến địa vị hiện tại như bọn họ, thì vàng bạc châu báu đã không còn tác dụng bao lớn nữa rồi.
|
Chương 696: Sính lễ khiến người đời khiếp sợ (3)
Edit: Sahara "Các người xem, kia... Kia không phải là hộ vệ của Vân Lạc Phong sao?" Đột nhiên một tiếng kêu sợ hãi chợt vang lên giữa đám quan khách. Mọi người đem tầm mắt của mình dời khỏi một trăm rương sính lễ, đặt trên người người nam nhân vừa nghênh bước đi vào. Dưới ánh trăng, một thân hắc bào của nam nhân kia khẽ lay động, tẫn hiện hết vẻ tôn quý và khí phách của hắn ta. Từ sau khi hắn ta tiến vào đại sảnh, ánh mắt trước sau đều dừng lại trên người của Vân Lạc Phong chưa từng rời đi, khuôn mặt anh khí tuấn mỹ hiện tại đã bớt đi sự lãnh khốc thường ngày, khóe môi lãnh ngạnh* khẽ câu lên một độ cong rất rất nhạt. (*lãnh ngạnh: lạnh lùng cứng rắn.) Nam nhân này không cười thì thôi, vừa cười thì là khiến cho người ta không dám nhìn. Mặc dù, nụ cười này của hắn nhạt đến nỗi gần như là không có. Mọi người ở đây chưa từng gặp qua nam nhân nào mà khi cười lên lại có thể hút hồn người khác đến như vậy, giống như có một bàn tay nào đó đang hung hăng gãi nhè nhẹ lên trái tim của bọn họ, làm cho bọn họ cảm thấy ngứa ngáy khó chịu vô cùng. "Chủ tử! Sính lễ đã được đặt xuống!" Sau khi Tần Nguyên cho đặt sính lễ xuống đất, liền đi tới trước mặt Vân Tiêu, tay chắp quyền, cung kính nói. Chủ tử? Một tiếng xưng hô này của Tần Nguyên làm cho tất cả những người đang chìm trong nụ cười kinh diễm của mỹ nam tức thì bị dọa cho tỉnh lại, biểu tình kia của bọn họ chẳng khác gì vừa mới ăn phải phân vậy. Hộ vệ cận thân của Vân Lạc Phong... Lại chính là Quỷ đế trong truyền thuyết? Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào! Nếu hắn thật sự là Quỷ đế, thì sao lại cam nguyện làm một hộ vệ nho nhỏ ở Vân gia? Huống hồ, ở thời điểm đó, Vân gia còn chưa có trở nên cường đại.... "Mở sính lễ ra!" Vân Tiêu khẽ nhắp môi mỏng, nói. "Dạ, chủ tử!" Nghe lệnh, thuộc hạ trong Quỷ Điện đồng loạt tiến lên mở hết các rương sính lễ ra, trong nháy mắt, vô số dược liệu được đặt trong rương đập vào tầm mắt của mọi người ở đây. Đặc biệt là, trong số những dược liệu kia, có một gốc cây khiến người ta không thể không chú ý đến nó. "Hắc, ta cho rằng sính lễ của Quỷ đế hẳn là phải rất trân quý, ít nhất thì cũng là một ít vàng bạc châu báu gì gì đó, nhưng không ngờ, hắn ta lại chỉ bỏ đại vào trong rương một đống dược liệu mà thôi!" "Có lẽ không gom đủ dược liệu, cho nên tùy tiện bỏ một gốc cây vào cho đủ số, ta thấy Vân đại tiểu thư cũng không được Quỷ đế để tâm gì cho mấy, bằng không, sao hắn ta lại đem đến một đống dược liệu qua loa lấy lệ như vậy?" Trong lúc mọi người không ngừng dè bỉu chê bai, thì lại không có một ai để ý tời việc Vinh lão vốn ngồi vững vàng như núi Thái Sơn đột ngột đứng dậy, thần thái vô cùng khiếp sợ mà nhìn số dược liệu trong rương. "Không có khả năng! Chuyện này tuyệt đối không có khả năng!" Vinh lão cứ liên tục lắc đầu không thôi, khuôn mặt tràn đầy vẻ không dám tin. Ninh lão rất kinh ngạc liếc mắt nhìn Vinh lão: "cái gì mà không có khả năng? Thật sự ông đang xảy ra chuyện gì thế hả?" Cùng lúc đó, những người khác cũng bị lời nói của Vinh lão dẫn dắt sự chú ý của mình về phía ông, bọn họ đều đồng loạt xoay đầu lại mà nhìn về phía Vinh lão. Trên mặt Vinh lão lộ rõ vẻ kích động: "số dược liệu này.... Số dược liệu này đều là trăm năm khó gặp đó! À không đúng không đúng, trong đó còn có cả dược liệu trên ngàn năm nữa, số dược liệu này, bất luận là thò tay lấy đại một cây nào mà mang đến hội đấu giá thì cũng đều có thể hét giá trên trời!" Cái gì? Lời nói của Vinh lão lập tức làm cho tất cả mọi người đều ngẩn ngơ ra đó. Vinh lão chính là trưởng lão của Y Các, cho nên, không có ai ở đây dám hoài nghi lời nào mà Vinh lão nói ra. Vinh lão phải hít một hơi thật sâu, mới có thể giảm bớt phần nào sự kích động trong nôi tâm: "còn những gốc dược liệu ngàn năm kia, ta có thể nói cho các ngươi biết, dù có ra giá bao nhiêu cũng không có người nào bán!" Dù ra giá bao nhiêu cũng không có người bán? Những chữ này cứ như sấm nổ bên tai, làm cho những kẻ vừa rồi còn mở miệng trào phúng lập tức cúi đầu xấu hổ không thôi. Có lẽ, cho dù bọn họ có táng gia bại sản cũng không mua nổi một gốc dược liệu nào trong đó.... Vậy mà Quỷ đế lại có thể tặng một lần cả trăm rương. "Một trăm rương, đầy là một trăm rương dược liệu quý hiếm đó a~!" Vinh lão vừa ghen tị vừa hâm mộ liếc mắt hình viên đạn mà nhìn Vân Lạc Phong, giọng điệu của ông hiện tại chua lòm: "đặc biệt là số dược liệu ngàn năm kia, cả Y Các cũng chỉ có vài cây mà thôi, nhưng Quỷ đế thì hay rồi, một lần đưa tới một trăm rương, mỗi rương đều có ít nhất là mười cây dược liệu ngàn năm!"
|
Chương 697: Một lòng say mê
Edit: Sahara Dựa vào hiểu biết của Vinh lão đối với dược liệu, chỉ cần liếc mắt một cái thì ông cũng biết được trong đó có bao nhiêu cây dược liệu ngàn năm rồi. "Tuy nhiên, trong số dược liệu này, dược liệu ngàn năm còn chưa phải là thứ trân quý nhất!" Vinh lão than nhẹ một tiếng, tiếp tục nói. Cái gì? Dược liệu ngàn năm còn chưa phải là thứ trân quý nhất? Vậy trân quý nhất là cái gì? Mọi người đều dùng ánh mắt khiếp sợ nhìn Vinh lão, chờ đợi ông cho bọn họ một đáp án. Vinh lão hừ hừ: "trân quý nhất chính là cái gốc cây vừa bị các ngươi xem thường kia kìa! Đây không phải là một gốc cây bình thường, mà chính là cây bồ đề trong truyền thuyết." "Cây bồ đề? Đó là cây gì?" "Cây bồ đề, nghe nói một khi kết trái, quả bồ đề có thể cung cấp một lượng linh khí rất lớn cho linh sư! Một khi cây bồ đề kết quả rồi, linh sư nếu như ăn hết số quả bồ đề đó, thì dù là cảnh giới Thiên Linh Giả cũng có thể đột phá một bậc!" Lời của Vinh lão vừa dứt, toàn bộ đại sảnh cũng theo đó mà tĩnh lặng trở lại. Thời khắc này, tất cả mọi người đều cảm nhận được tim của mình đang đập liên hồi, bọn họ không dám nghĩ Vân Lạc Phong không hề có địa vị gì trong lòng Quỷ đế giống như lúc nãy nữa. Nếu thật sự không có địa vị gì, Quỷ đế sao lại vừa phí công vừa phí của, tìm nhiều dược liệu quý giá như thế mà làm sính lễ? Vân Tiêu chậm rãi đi đến trước mặt Vân Lạc Phong, quỳ một gối xuống đất, hắn nắm lấy tay Vân Lạc Phong, rồi ấn lên mu bàn tay của cô một nụ hôn. Lúc này, Vân Lạc Phong có cảm giác, Vân Tiêu giống như là một kỵ sĩ của thần thoại Châu Âu, còn Vân Lạc Phong cô chính là nữ vương được chàng kỵ sĩ này nguyện đặt trong lòng để bảo vệ cả đời. Mọi người nhìn thấy cảnh Vân Tiêu quỳ xuống hôn lên tay Vân Lạc Phong, thì kinh ngạc đến nỗi cái cằm sắp rớt cả xuống đất, trong lòng trào dâng cảm giác không thể tưởng tượng được. Thực lực của Vân Lạc Phong tuy rằng rất mạnh, nhưng Quỷ đế so với Vân đại tiểu thư chắc chắn là còn mạnh hơn! Vậy mà bây giờ ngài ấy lại đang quỳ xuống trước mặt Vân đại tiểu thư? Đây.... Đây rõ ràng là hành vi từ bỏ tôn nghiêm của một nam nhân! Chỉ vì một nữ nhân? Có đáng hay không? "Trước khi quen biết với nàng, trong cuộc đời ta không có tồn tại bất cứ một người sống hay chết nào cả!" giọng nói của Vân Tiêu trầm thấp mà khàn khàn, trong đôi mắt đen sâu hun hút là một mảnh chân thành tha thiết: "khoảng thời gian đó đối với ta mà nói, nữ nhân chẳng khác gì một đống xương trắng, sinh linh trong thiên hạ cũng như những con kiến mà thôi! Ngoài trừ giết người ra, ta chẳng còn việc gì khác để làm!" Xác thật, từ sau khi bị trục xuất khỏi Tiêu gia, cuộc đời của Vân Tiêu cũng chỉ còn mỗi một việc là chém giết! "Nhưng mà, ta rất may mắn, có thể gặp được nàng!" Vân Tiêu nắm lấy tay Vân Lạc Phong thật chặt, nói: "nàng là tình yêu duy nhất, chân thành nhất của ta trong kiếp này! Cũng là người mà muốn dùng cả đời mình để bảo hộ! Ta biết nàng muốn tự mình cố gắng tự lập, cho nên trước giờ ta không có ngăn cản nàng tiến về trước chiến đấu!" "Nhưng, nếu như nàng thấy mệt mỏi, ta có thể ôm ấp, cho nàng dựa lưng vào mà nghỉ ngơi, thực lực, thế lực của ta là để cho nàng sử dụng, cũng vì nàng mà tồn tại!" trong đôi con ngươi của Vân Tiêu, chỉ phản chiếu duy nhất thân ảnh của Vân Lạc Phong: "nếu như nàng muốn đứng ở phía trước, ta tình nguyện làm nam nhân sau lưng của nàng! Nếu nàng muốn đứng ở phía sau, ta lập tức vì nàng mà liều mình tiêu diệt tất cả kẻ địch phía trước!" Đây có thể xem như là lần nói chuyện nhiều nhất của Vân Tiêu, số chữ hắn nói trong hôm nay có thể còn nhiều hơn cả từ lúc hắn sinh ra đến giờ mà gộp lại. Tuy nhiên, mỗi một câu, một chữ đều xuất phát từ tận đáy lòng của Vân Tiêu, đều là lời chân thật nhất của hắn. Ngay cả những quan khách đang chứng kiến, cũng cảm nhận được tấm lòng si mê của Vân Tiêu dành cho Vân Lạc Phong. Nàng đối địch với thiên hạ, ta sẽ vì nàng mà tàn sát tất cả sinh linh trong thiên hạ dám đối địch cùng nàng! Nàng đối địch với thần phật, ta sẽ vì nàng mà giết thần diệt phật! Nếu nàng muốn tự lập, ta tình nguyện lui lại phía sau, ở một bên yên lặng bảo hộ nàng chu toàn cả đời! Vân Lạc Phong rũ mắt nhìn nam nhân đang quỳ trước mặt mình, đôi mắt khẽ lay động, trong lòng như có một dòng suối nước âm phủ lấy, khóe môi bất giác gợi lên một độ cong mà chính mình cũng không biết. "Phong nhi, gả cho ta, được không?" Ánh mắt Vân Tiêu có chút mong đợi, rồi lại có chút khẩn trương, dường như đang lo lắng Vân Lạc Phong sẽ cự tuyệt. Dưới sự mong đợi của Vân Tiêu, Vân Lạc Phong nhẹ nhàng hé môi, nhẹ giọng nói: "được!"
|
Chương 698: Linh tửu (1)
Edit: Sahara Thân mình của Vân Tiêu tức khắc liền cứng đờ, hắn vội vàng đứng dậy khỏi mặt đất, hai bàn tay gắt gao đè chặt lấy bả vai của Vân Lạc Phong, ngay cả hô hấp cũng trở nên dồn dập. "Nàng.... Nàng đồng ý rồi?" Nàng thật sự đồng ý rồi! Vân Lạc Phong tà tà nhướng mày, mỉm cười mà nói: "ta đồng ý lời cầu hôn của chàng, nhưng mà có điều kiện!" "Được! Ta đồng ý điều kiện của nàng!" diện mạo lãnh khốc ngàn năm của Vân Tiêu hiện tại không thể duy trì được nữa mà lộ ra vẻ kích động không thôi, đôi mắt đen sâu hút cứ nhìn chằm chằm Vân Lạc Phong không chớp mắt. Vân Lạc Phong cong cong khóe môi: "chàng không hỏi ta là điều kiện gì à?" "Không hỏi! Bất luận nàng đưa ra điều kiện gì ta đều đồng ý!" Ở trước mặt Vân Lạc Phong, Vân Tiêu trước giờ luôn là nói sau nghe vậy, cho nên hắn vốn chẳng quan tâm Vân Lạc Phong sẽ đưa ra điều kiện gì, bởi vì dù là gì thì hắn cũng đều đáp ứng. "Ta có ba điều kiện, thứ nhất, chàng chỉ được phép có một mình ta là nữ nhân, nếu chàng dám có người khác, ta sẽ lập tức hưu chàng!" Vân Lạc Phong tà tứ nhướng mày, nói. "Ta sẽ không bao giờ có nữ nhân khác!" thần sắc Vân Tiêu đặc biệt kiên định: "hơn nữa, ta cũng chẳng nhìn nữ nhân khác nhiều hơn một cái liếc mắt, nếu ta mà nhìn nữ nhân khác nhiều hơn một cái liếc mắt, ta sẽ tự phế hai mắt của mình!" Trong mắt của Vân Tiêu, ngoài trừ Vân Lạc Phong, làm gì còn tồn tại một người nào khác nữa. "Thứ hai...." Vân Lạc Phong hơi hơi nhướng mi, nhìn vào mắt Vân Tiêu: "lần này chúng ta đính hôn trước, chờ sau khi từ phiếm đại lục khác trở về thì sẽ thành thân!" Hiện tại Vân Lạc Phong cô còn chưa đột phá được đến Tôn Linh Giả, không cách nào cùng Vân Tiêu động phòng! Cho nên, cô mới đưa ra điều kiện này. Vân Tiêu gật đầu ngay lập tức: "nghe nàng!" "Thứ ba, ta vẫn sẽ ngủ chung giường, đấp chung chăn cùng chàng, nhưng trước khi ta đột phá được đến Tôn Linh Giả, không có cho phép chàng chạm vào người ta!" Vân Tiêu nhìn vào khuôn mặt tuyệt mỹ của nữ tử trước mặt, trong đôi con ngươi đen láy bỗng xẹt qua ý cười: "ý của nàng là, sau khi nàng đột phá được đến Tôn Linh Giả thì chúng ta có thể động phòng?" "Đúng vậy!" khóe môi Vân Lạc Phong khẽ cong lên. Nghe xong lời này, Vân Tiêu trầm mặc một hồi lâu, trong lòng đang âm thầm suy tính xem dùng biện pháp gì để Vân Lạc Phong có thể đột phá một cách nhanh nhất.... Tuy nhiên, điều kiện tiên quyết của biện pháp kia nhất định phải là không được để lại di chứng gì. "Bất luận nàng đưa ra điều kiện gì, ta đều đồng ý!" Dù sao hắn cũng đã nhịn thời gian lâu vậy rồi, cần gì phải nóng lòng nhất thời. Quan trọng nhất vẫn là sự an toàn của nàng. Chỉ cần nàng đáp ứng lời cầu hôn của hắn rồi, từ nay về sau, sẽ không còn người nào dám đánh chủ ý lên người nàng nữa. "Vân nha đầu!" Vinh lão cười ha hả, nhìn về phía Vân Lạc Phong, nói: "hai chúng ta đã có quan hệ tốt đến như vậy rồi, con xem, những cái dược liệu kia, không bằng con chia lại cho ta vài cây đi? Yêu cầu của ta không nhiều, hai cây dược liệu ngàn năm là được rồi!" Vân Lạc Phong liếc mắt nhìn Vinh lão, không hề khách khí mà ném xuống hai chữ: "không cho!" "Vân nha đầu..... " Vinh lão tỏ ra rất tội nghiệp mà nhìn Vân Lạc Phong: "vậy thì một cây thôi, hoặc là nửa cây cũng được!" "Không cho, cho dù là một cái lá con cũng không cho!" Đây là sính lễ của Vân Tiêu tặng cho cô, sao có thể đem cho người khác được! Số dược liệu này đối với Vân Lạc Phong cô mà nói, có ý nghĩa rất đặc biệt đó! "Thế này đi! Vì sinh thần của lão gia tử nhà con cho nên con có ủ mấy vò rượu để mừng sinh thần cho ông ấy! Đây là hai vò vừa ủ xong, con cho ông nếm thử một ly!" Rượu? Vinh lão giật mình, nha đầu này còn biết ủ rượu? Nhưng mà rượu ngon cần ủ ít nhất cũng phải mười mấy năm, rượu mà Vân nha đầu ủ ra có lẽ sẽ phải kém hơn một chút. Quan trọng nhất là, Vinh lão ông đối với rượu, không có mấy hứng thú. "Nha đầu, ta không thích uống rượu, nếu con tiếc dược liệu ngàn năm, vậy con cho ta vài cây dược liệu trăm năm cũng được!" Vinh lão chớp chớp mắt, rất ủy khuất mà nhìn Vân Lạc Phong. Dù sao ông cũng đã hạ quyết tâm phải xin cho được dược liệu, da mặt cần phải dày một chút! "Ông cứ nếm thử rượu con ủ trước đã, rồi hãy quyết định có thích hay không!" Vân Lạc Phong cười đầy thần bí, sau đó thì giơ tay lên ra hiệu. Tức khắc, một nha hoàn trong phủ xuất hiện, trong tay nâng lấy một bình rượu, rất cẩn thận mà rót cho Vinh lão một ly.
|