Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng
|
|
Chương 699: Linh tửu (2)
Edit: Sahara Sau khi rượu kia được rót ra ly, một mùi hương thanh dịu liền lan tỏa ra khắp đại sảnh. Dù là người không thích uống rượu như Vinh lão cũng không tự chủ được mà nuốt xuống một ngụm nước miếng. Vinh lão không nhịn được, liền cầm lấy ly rượu lên uống cạn không còn một giọt, sau khi rượu vào bụng, Vinh lão liền cảm nhận được một luồng khí mát lạnh, giống như là có một cổ linh khí đang luân động trong người ông vậy. Không lâu trước đó, Vinh lão đã chạm tới ngưỡng cửa đột phá, nhưng trước sau vẫn không thể phá tan lá chắn giữa hai cảnh giới kia! Tuy nhiên, hiện tại ông rõ ràng là cảm giác được, sau khi mình uống ly rượu kia xong, rượu liền biến thành một cổ linh lực, không ngừng va chạm vào tấm chắn bình cảnh kia. Dưới sự va chạm mãnh liệt này, tấm lá chắn kia cuối cùng cũng có một tia lơi lỏng, ầm một tiếng, lá chắn bình cảnh liền khai mở ra, trên đỉnh đầu Vinh lão tức thì liền xuất hiện một luồng gió lốc linh khí. Đột.... Đột phá? Tất cả mọi người đều ngây dại ra tại chỗ, máy móc xoay đầu nhìn Vân Lạc Phong, ánh mắt chứa đầy vẻ kinh hãi. "Vân nha đầu, sao lại thế này?" Vinh lão cũng vô cùng kinh ngạc, ông chớp chớp mắt liên tục, nhìn Vân Lạc Phong, hỏi. Ngay cả người vừa đột phá như không cũng không hiểu, không biết là đã xảy ra chuyện gì. "Rượu này của con, có tên là Linh Tửu! Có thể cung cấp một ít linh khí cho linh sư tu luyện, chỉ là do vận khí của Vinh lão tốt, vừa hay chỉ còn thiếu chút xíu nữa là đột phá, nếu không, hiệu quả cũng không đến nỗi cường đại như vậy đâu!" Vân Lạc Phong cong cong khóe môi! Linh Tửu này là kiệt tác trong mấy ngày nay của cô! Ủ thành Linh Tửu hao tốn rất nhiều linh dược, không chỉ có tác dụng cung cấp linh khí cho linh sư tu luyện, mà còn có thể cường thân kiện cốt, cải thiện thể chất! Sở dĩ Vân Lạc Phong lấy ra cho Vinh lão nếm thử, trong đó còn có một nguyên nhân khác, đó là bởi vì Vân Lạc Phong nhìn ra được tu vi của Vinh lão đang ở ngay ngưỡng cửa của bình cảnh, cho nên, một ly Linh Tửu này của cô vừa hay có thể cung cấp linh khí giúp ông đột phá. Nguyên nhân thứ hai chính là, nhưng năm này, Vinh lão cũng đã bôn ba giúp cô và Vân gia của cô không ít chuyện, cũng che chở cho cô khắp nơi, cho nên, một ly Linh Tửu này, xem như là cô báo đáp lại một phần nào tình nghĩa mà ông dành cho Vân Lạc Phong cô. "Nha đầu, mau, mau đem Linh Tửu của con lại đây cho ta!" Lão gia tử hung hăng nuốt nước miếng liên tục, vội vàng nói. "Một bầu Linh Tửu này đều là của người hết!" Vân Lạc Phong bất đắc dĩ cười cười, ra lệnh cho nha hoàn đem Linh Tửu đưa đến trước mặt lão gia tử. Lão gia tử cũng mặc kệ ba bảy hai mươi mốt, trực tiếp cầm lấy bầu rượu đưa lên miệng mà uống, một bầu Linh Tửu rất nhanh đều chui hết vào bụng ông. "Rượu ngon, rượu ngon, đây là rượu ngon nhất mà đời này ta được uống qua!" Lão gia tử liếm liếm mép, vẫn cảm thấy chưa đã thèm. "Phong nhi, rượu này có còn nữa không?" lão gia tử chuyển hướng sang Vân Lạc Phong, vội vàng hỏi. Vân Lạc Phong nhún nhún vai: "còn hai bầu Linh Tửu, con đặt ở trong thư phòng của người á, người có thể....." Vụt... Lời Vân Lạc Phong còn chưa nói hết, lão gia tử đã nhanh chóng nhắm thẳng cửa lớn của đại sảnh mà chạy như bay, ngay cả quan khách dự tiệc còn trong đại sảnh cũng mặc kệ. Thời khắc này, trong đầu ông chỉ có hai chữ rượu ngon, làm gì còn có chỗ chứa những kẻ râu ria này.... Thái dương của Vân Lạc Phong khẽ giật giật, quay sang nhìn Vân Thanh Nhã và Ninh Hân. "Nhị thúc, nhị thẩm, chuyện tiếp đãi quan khách mừng thọ giao lại cho hai người vậy, nếu có người quấy rối, cứ trực tiếp quăng ra ngoài là được!" Một tiếng gọi nhị thẩm này của Vân Lạc Phong làm cho Ninh Hân đỏ bừng cả khuôn mặt, vội vàng ngượng ngùng cúi thấp đầu. "Vân Tiêu, ta mệt rồi, chúng ta về phòng nghỉ ngơi thôi, còn nữa, số dược liệu này cũng mang hết đến phòng của ta đi!" Vân Lạc Phong ngáp một cái, nhắm thẳng hướng ngoài đại sảnh mà đi. Các nhân vật chính đi hết rồi, mà người trong đại sảnh vẫn còn sôi nổi nghị luận không dứt, có lẽ, qua hôm nay rồi, địa vị của Vân gia trên phiếm đại lục này lại một lần nữa xảy ra biến hóa. Sau khi trở về phòng, Vân Lạc Phong liền trực tiếp tiến vào không gian thần điển, giao hết số dược liệu này cho Tiểu Mạch. Cũng may là theo thực lực của Vân Lạc Phong tăng lên, thì diện tích của dược điền cũng tăng lên rất nhiều, tất cả dược liệu mà Vân Tiêu tặng, phân ra mười lần là có thể trồng hết.
|
Chương 700: Hạt giống biến hóa (1)
Edit: Sahara "Tiểu Mạch, cái hạt giống kia vẫn không có gì tiến triển sao?" Vân Lạc Phong nhìn một vùng đất nhỏ bằng phẳng trong dược điền, hơi hơi nhíu mày. Ngày đó, cô ở Hội Đấu Giá Thịnh Thiên mua được hạt giống này, tiếp theo sau thì đem nó trồng xuống dược điền, nhưng đến bây giờ đã hơn một năm rồi, vậy mà cái hạt giống kia vẫn chẳng có biến hóa gì cả. "Chủ nhân, ta cũng không biết, cái hạt giống kia tại sao ngay cả một chút biến hóa cũng không có? Theo lý mà nói thì chuyện này là không thể nào!" Vân Lạc Phong trầm mặc hết nửa ngày: "xem ra cần phải quan sát thêm một thời gian nữa xem sao. Hiện tại, chúng ta cứ trồng số dược thảo khác trước đã!" Nói xong, Vân Lạc Phong liền lấy một gốc dược liệu trong rương ra, do tinh thần của Vân Lạc Phong không tập trung, nên không thấy được cái gai nhọn trên góc dược liệu kia, cũng vì vậy mà không cẩn thận bị nó đâm vào đầu ngón tay. "Chủ nhân, người không sao chứ?" Thần sắc Tiểu Mạch tức khắc trở nên căng thẳng, vội vàng chạy đến bên cạnh của Vân Lạc Phong. Vân Lạc Phong lắc lắc đầu: "không sao, chúng ta tiếp tục đi!" Vân Lạc Phong không để ý đến vết thương nhỏ ở đầu ngón tay, lại càng không để ý đến, lúc ngón tay chảy máu, một giọt máu đã rơi xuống mặt đất của dược điền, trùng hợp là rơi ngay lên hạt giống ở dưới mặt đất không sâu, trong nháy mắt, vùng đất nhỏ kia lóe lên một ánh sáng màu xanh, nhưng rất nhanh liền biến mất. Chờ sau khi xong hết công việc trồng trọt, Vân Lạc Phong mới rời khỏi không gian thần điển, quay trở lại trong phòng..... Nửa đêm. Vân Lạc Phong đang say ngủ thì bỗng bị một tiếng hét thất thanh làm cho giật mình tỉnh dậy, tức khắc, cô liền mở bừng hai mắt ra. "Chủ nhân, xảy ra chuyện rồi, là chuyện lớn á!!!" Trong linh hồn không ngừng truyền tới âm thanh nôn nóng gấp gáp của Tiểu Mạch, làm cho Vân Lạc Phong không cách nào nói chuyện được, đành phải để ý thức tiến vào không gian thần điển xem xem có chuyện gì. "Oaaaa..." Vừa thấy Vân Lạc Phong xuất hiện, Tiểu Mạch lập tức khóc òa lên, nước mắt như mưa, vô cùng ủy khuất vừa nói vừa chỉ vào dược điền: "chủ nhân, dược liệu, dược liệu.... " Vân Lạc Phong hơi nhướng mày, nhìn về phía dược điền. Chỉ thấy số dược liệu mà bọn họ đã trồng trước đó đều khô héo hết cả, giống như là bị thứ gì đó hút hết sinh khí. "Tiểu Mạch, chuyện này là thế nào?" Sắc mặt Vân Lạc Phong đen lại. Cô đau lòng cho số dược liệu của mình! Càng đau lòng hơn chính là, số dược liệu này đều là do Vân Tiêu tặng cho cô! Vốn muốn đem nó trồng xuống cho tốt, vậy mà bây giờ lại biến thành thế này. "Ta cũng không biết!" Tiểu Mạch nức nở nói: "vừa rồi ta chỉ không chú ý một chút thôi mà số dược liệu này đã khô héo hết cả rồi, ta căn bản cũng không biết chuyện gì đã xảy ra! Chủ nhân, nơi này là không gian thần điển, linh khí dồi dào, theo lý mà nói, tuyệt đối sẽ không có chuyện dược liệu khô héo như thế, nhưng mà tại sao lại biến thành như vậy chứ?" Vân Lạc Phong khẽ cau mày, đảo mắt nhìn bốn phía chung quanh, cuối cùng, dừng lại trên vùng đất trồng hạt giống kia. "Đây là.... " Vân Lạc Phong ngẩn người. Nương theo tầm nhìn của Vân Lạc Phong, Tiểu Mạch cũng hướng mắt về phía vùng đất trồng cái hạt giống kia, tức khắc, hắn cũng trợn tròn cả hai mắt. "Hạt... Hạt giống này nảy mầm rồi?" Tiểu Mạch dụi dụi hai mắt của mình, sau đó lại nhìn về phía vùng đất nhỏ kia, sau khi nhìn thấy một cái cây nhỏ xíu xiu chỉ lớn hơn hạt đậu một chút với hai cái lá tí ti xòe ra hai hướng trên đầu thì trong lòng liền trở nên vô cùng kích động. "Chủ nhân, hạt giống này nảy mầm rồi! Chẳng lẽ chuyện dược liệu trồng trong dược điền bị khô héo đều là do nó làm?" Mắt Vân Lạc Phong nhìn vào cái cây non bé xíu kia, trầm ngâm hết nửa ngày, rồi đưa ra một quyết định: "ngoại trừ gốc cây bồ đề, số dược liệu khác cứ tiếp tục gieo trồng, ta thật muốn xem thử, rốt cuộc cái cây này là thứ gì?" "Dạ, chủ nhân!" Hai mắt Tiểu Mạch liền sáng lên, hắn có một cảm giác mãnh liệt, chính là hắn sắp sửa tạo ra được một thứ đồ vật vô cùng ghê gớm. Sau khi Vân Lạc Phong rời khỏi không gian thần điển, Tiểu Mạch lại tiếp tục đem số dược liệu kia gieo trồng xuống, sau đó, hắn tới một góc trong không gian thần điển khoanh chân ngồi xuống, một tay chóng lên cái cằm nhỏ, nhìn chằm chằm vào cái cây non kia không chớp mắt. Tuy nhiên, cây non hình như là đã ăn no rồi, cho nên không có thêm bất cứ động tĩnh gì khác, chỉ là an an tĩnh tĩnh ở đó, thỉnh thoảng lại khẽ đung đưa qua lại trong cơn gió nhẹ mà thôi.
|
Chương 700: Hạt giống biến hóa (1)
Edit: Sahara "Tiểu Mạch, cái hạt giống kia vẫn không có gì tiến triển sao?" Vân Lạc Phong nhìn một vùng đất nhỏ bằng phẳng trong dược điền, hơi hơi nhíu mày. Ngày đó, cô ở Hội Đấu Giá Thịnh Thiên mua được hạt giống này, tiếp theo sau thì đem nó trồng xuống dược điền, nhưng đến bây giờ đã hơn một năm rồi, vậy mà cái hạt giống kia vẫn chẳng có biến hóa gì cả. "Chủ nhân, ta cũng không biết, cái hạt giống kia tại sao ngay cả một chút biến hóa cũng không có? Theo lý mà nói thì chuyện này là không thể nào!" Vân Lạc Phong trầm mặc hết nửa ngày: "xem ra cần phải quan sát thêm một thời gian nữa xem sao. Hiện tại, chúng ta cứ trồng số dược thảo khác trước đã!" Nói xong, Vân Lạc Phong liền lấy một gốc dược liệu trong rương ra, do tinh thần của Vân Lạc Phong không tập trung, nên không thấy được cái gai nhọn trên góc dược liệu kia, cũng vì vậy mà không cẩn thận bị nó đâm vào đầu ngón tay. "Chủ nhân, người không sao chứ?" Thần sắc Tiểu Mạch tức khắc trở nên căng thẳng, vội vàng chạy đến bên cạnh của Vân Lạc Phong. Vân Lạc Phong lắc lắc đầu: "không sao, chúng ta tiếp tục đi!" Vân Lạc Phong không để ý đến vết thương nhỏ ở đầu ngón tay, lại càng không để ý đến, lúc ngón tay chảy máu, một giọt máu đã rơi xuống mặt đất của dược điền, trùng hợp là rơi ngay lên hạt giống ở dưới mặt đất không sâu, trong nháy mắt, vùng đất nhỏ kia lóe lên một ánh sáng màu xanh, nhưng rất nhanh liền biến mất. Chờ sau khi xong hết công việc trồng trọt, Vân Lạc Phong mới rời khỏi không gian thần điển, quay trở lại trong phòng..... Nửa đêm. Vân Lạc Phong đang say ngủ thì bỗng bị một tiếng hét thất thanh làm cho giật mình tỉnh dậy, tức khắc, cô liền mở bừng hai mắt ra. "Chủ nhân, xảy ra chuyện rồi, là chuyện lớn á!!!" Trong linh hồn không ngừng truyền tới âm thanh nôn nóng gấp gáp của Tiểu Mạch, làm cho Vân Lạc Phong không cách nào nói chuyện được, đành phải để ý thức tiến vào không gian thần điển xem xem có chuyện gì. "Oaaaa..." Vừa thấy Vân Lạc Phong xuất hiện, Tiểu Mạch lập tức khóc òa lên, nước mắt như mưa, vô cùng ủy khuất vừa nói vừa chỉ vào dược điền: "chủ nhân, dược liệu, dược liệu.... " Vân Lạc Phong hơi nhướng mày, nhìn về phía dược điền. Chỉ thấy số dược liệu mà bọn họ đã trồng trước đó đều khô héo hết cả, giống như là bị thứ gì đó hút hết sinh khí. "Tiểu Mạch, chuyện này là thế nào?" Sắc mặt Vân Lạc Phong đen lại. Cô đau lòng cho số dược liệu của mình! Càng đau lòng hơn chính là, số dược liệu này đều là do Vân Tiêu tặng cho cô! Vốn muốn đem nó trồng xuống cho tốt, vậy mà bây giờ lại biến thành thế này. "Ta cũng không biết!" Tiểu Mạch nức nở nói: "vừa rồi ta chỉ không chú ý một chút thôi mà số dược liệu này đã khô héo hết cả rồi, ta căn bản cũng không biết chuyện gì đã xảy ra! Chủ nhân, nơi này là không gian thần điển, linh khí dồi dào, theo lý mà nói, tuyệt đối sẽ không có chuyện dược liệu khô héo như thế, nhưng mà tại sao lại biến thành như vậy chứ?" Vân Lạc Phong khẽ cau mày, đảo mắt nhìn bốn phía chung quanh, cuối cùng, dừng lại trên vùng đất trồng hạt giống kia. "Đây là.... " Vân Lạc Phong ngẩn người. Nương theo tầm nhìn của Vân Lạc Phong, Tiểu Mạch cũng hướng mắt về phía vùng đất trồng cái hạt giống kia, tức khắc, hắn cũng trợn tròn cả hai mắt. "Hạt... Hạt giống này nảy mầm rồi?" Tiểu Mạch dụi dụi hai mắt của mình, sau đó lại nhìn về phía vùng đất nhỏ kia, sau khi nhìn thấy một cái cây nhỏ xíu xiu chỉ lớn hơn hạt đậu một chút với hai cái lá tí ti xòe ra hai hướng trên đầu thì trong lòng liền trở nên vô cùng kích động. "Chủ nhân, hạt giống này nảy mầm rồi! Chẳng lẽ chuyện dược liệu trồng trong dược điền bị khô héo đều là do nó làm?" Mắt Vân Lạc Phong nhìn vào cái cây non bé xíu kia, trầm ngâm hết nửa ngày, rồi đưa ra một quyết định: "ngoại trừ gốc cây bồ đề, số dược liệu khác cứ tiếp tục gieo trồng, ta thật muốn xem thử, rốt cuộc cái cây này là thứ gì?" "Dạ, chủ nhân!" Hai mắt Tiểu Mạch liền sáng lên, hắn có một cảm giác mãnh liệt, chính là hắn sắp sửa tạo ra được một thứ đồ vật vô cùng ghê gớm. Sau khi Vân Lạc Phong rời khỏi không gian thần điển, Tiểu Mạch lại tiếp tục đem số dược liệu kia gieo trồng xuống, sau đó, hắn tới một góc trong không gian thần điển khoanh chân ngồi xuống, một tay chóng lên cái cằm nhỏ, nhìn chằm chằm vào cái cây non kia không chớp mắt. Tuy nhiên, cây non hình như là đã ăn no rồi, cho nên không có thêm bất cứ động tĩnh gì khác, chỉ là an an tĩnh tĩnh ở đó, thỉnh thoảng lại khẽ đung đưa qua lại trong cơn gió nhẹ mà thôi.
|
Chương 701: Hạt giống biến hóa (2)
Edit: Sahara Bình minh ngày hôm sau. Vân Lạc Phong vừa mới mở mắt ra đã thấy ngay Khinh Yên đang yên lặng đứng chờ trong phòng. Khinh Yên vừa thấy tiểu thư nhà mình thức dậy thì trong lòng liền kích động, nói: "tiểu thư, người có không, tên Cao Lăng bị tiểu thư nhốt lại hơn một năm nay đã có chút không xong rồi, đoán chừng là không thể sống thêm quá nửa canh giờ nữa!" Một năm trước. Sau khi thanh tẩy hoàng tộc, Vân Lạc Phong không hề giết Cao Đồ với Cao Lăng, mà là nhốt bọn chúng vào hậu viện của Vân gia, để chúng chịu hết mọi đau khổ tra tấn. Qua một năm sống không bằng chết, Cao Lăng cuối cùng cũng không chống chọi tiếp được nữa, Khinh Yên cũng chỉ vừa nhận được tin, Cao Lăng bị thương nặng không thể trị, đã sắp không xong rồi. Vì thế Khinh Yên mới vội vàng chạy tới phòng của Vân Lạc Phong, nhanh chóng báo tin này cho tiểu thư nhà mình biết. "Cao Lăng? Ta thiếu chút nữa thì đã quên mất hắn ta rồi!" Vân Lạc Phong nhướng nhướng mày: "tốt xấu gì cũng từng quen biết, nếu hắn đã sắp không xong thì chúng ta không lý nào mà không đến tiễn hắn một đoạn! Khinh Yên, đi thôi!" Dứt lời, Vân Lạc Phong liền rời giường, đánh răng rửa mặt xong thì chảy tóc đơn giản rồi thẳng hướng thiên viện mà đi. Trong sân, Cao Lăng đang nằm trên một miếng ván gỗ, ánh mắt đầy tuyệt vọng. Ngày đó, cùng bị nhốt vào chung với hắn còn có mấy người nữa, nhưng bọn họ đều chịu không nổi mà tự sát hết cả rồi. Duy chỉ còn mình hắn là cố gắng chống đỡ trong sự tra tấn thống khổ. Kẽo kẹt một tiếng, cánh cửa cũ nát được một bàn tay trắng mịn như ngọc đẩy mở ra, chợt, một mỹ nữ tuyệt sắc khuynh thành mang theo một nha hoàn khả ái bước vào. Nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp quen thuộc mà hắn thương nhớ ngày đêm, yết hầu của Cao Lăng bỗng có chút nghẹn ngào, giống như có một cái gì đó đã chặn ngay cổ họng hắn ta vậy. Trong hơn một năm bị nhốt ở đây, hắn chưa từng có cơ hội rời khỏi thiên viện này, nhưng dù vậy, thỉnh thoảng vẫn có người cố ý đem những sự tích của Vân Lạc Phong ở bên ngoài cố ý đến nói cho hắn ta biết. Tỷ như, Vân Lạc Phong đã đột phá đến cảnh giới Thiên Linh Giả, tỷ như, thần y Thiên Nhai là đồ đệ của Vân Lạc Phong..... Mà mới vừa rồi, hắn lại nghe được, đêm qua Vân Lạc Phong đã lấy ra một ly rượu giúp cho Vinh lão của Y Các đột phá. Nếu, hắn chưa từng tổn thương qua nữ tử này, có phải tất cả những vinh quang hiện giờ của cô đều sẽ thuộc về hắn không? Cao Lăng rất hối hận, hối hận đến xanh ruột. Nếu đời người có thể bắt đầu lại một lần nữa, hắn nhất định sẽ nắm chắc lấy Vân Lạc Phong thật tốt, không bao giờ lại làm ra những hành vi khiến cho mình phải hối hận cả đời. "Cũng hơn một năm rồi, vậy mà ngươi vẫn còn chưa chết?" Vân Lạc Phong liếc mắt nhìn Cao Lăng, cong môi cười khẽ: "ta còn tưởng là ngươi sẽ không chịu nổi tra tấn mà tự sát, không ngờ ngươi thật sự là rất ham sống sợ chết!" Hắn xác thật là ham sống sợ chết, không có can đảm để tự sát! Nếu không, cũng sẽ không chịu đựng khổ cảnh mà sống lây lất hơn một nam ròng thế này... "Vân Lạc Phong!" giọng nói của Cao Lăng lúc này rất khàn đặc, giống như là âm thanh của bàn tay ma sát trên đống cát khô vậy: "nếu như... Nếu như ta chưa từng cùng với Mộ Vô Song ở bên nhau, ngươi có gả cho ta hay không?" "Sẽ không!" Vân Lạc Phong trả lời rất quyết đoán, không chừa cho Cao Lăng một chút đường sống nào. "Không thể nào!" Cao Lăng không ngừng lắc đầu: "lúc trước ngươi từng yêu ta đến chết đi sống lại, sao ngươi có thể không đồng ý gả cho ta được? Nếu như ta chưa từng tổn thương ngươi, ngươi nhất định sẽ đồng ý trở thành thê tử của ta!" Vân Lạc Phong chậm rãi đi về phía Cao Lăng, khóe môi nhẹ nhàng khơi mào: "ngươi có muốn biết tại sao không?" Cao Lăng gật gật đầu, hắn rất muốn biết. Thấy Cao Lăng gật đầu, Vân Lạc Phong khẽ khom lưng xuống, dùng âm thanh chỉ có hai người nghe được mà nói. "Bởi vì, người nữ tử tên Vân Lạc Phong lúc trước đã từng yêu ngươi, sau khi bị sự tuyệt tình của ngươi làm cho tổn thương, thì đã sớm thắt cổ tự vẫn mà chết rồi! Ta chỉ là một linh hồn đến từ một thế giới khác, nương nhờ thân thể của cô ấy mà tái sinh lại một lần nữa, cho nên, từ trước tới giờ, ta chưa từng yêu ngươi!" Cao Lăng trừng lớn hai mắt, biểu tình kia nhìn sơ cũng đủ biết là có bao nhiêu kinh ngạc. "Ngươi...." Phụt!! Cao Lăng còn chưa nói được chữ thứ hai thì thanh kiếm của Vân Lạc Phong đã đâm xuyên qua lòng ngực hắn ta, kết thúc sinh mạng đáng lý đã chết từ hơn một năm trước của Cao Lăng.
|
Chương 702: Hạt giống biến hóa (3)
Edit: Sahara "Tiểu thư, vừa rồi tiểu thư đã nói gì với hắn ta vậy?" Sau khi ra khỏi thiên viện, Khinh Yên không nén nổi tò mò của mình mà nhìn Vân Lạc Phong, hỏi. Vân Lạc Phong chỉ cười cười: "nói lời nói khiến hắn tuyệt vọng!" Kỳ thực, dù Vân Lạc Phong không nói những lời đó thì Cao Lăng cũng đã sớm tuyệt vọng rồi! Hiện giờ, hắn chẳng qua là ham sống sợ chết mà thôi!" Chết, đối với Cao Lăng mà nói, còn là một loại giải thoát! Nhìn vào sắc diện của hắn hiện tại, cùng với vết thương chằng chịt trên người, là có thể nhìn ra được suốt thời gian qua hắn ta đã chịu tra tấn nặng đến mức nào! Có lẽ, hắn cũng từng muốn tự sát, nhưng trước sau đều không thể động thủ được..... "Khinh Yên!" Bước chân Vân Lạc Phong hơi dừng lại một chút, đưa lưng về phía Khinh Yên, nói: "hôm nay, ta phải cùng Vân Tiêu rời khỏi nơi này, đi đến một mảnh đại lục khác, các người ở lại chịu trách nhiệm bảo hộ Vân gia, không được để cho Vân gia chịu bất cứ tổn hại nào!" "Tiểu thư....." tâm của Khinh Yên run lên, cúi đầu mà nói: "người mới trở về không được bao lâu, lại phải đi rồi sao?" Vân Lạc Phong rơi vào trầm mặc, nửa ngày sau, mới cất giọng nói: "lần này, ta phải đi tìm một người rất quan trọng, nếu như Vân gia gặp phải nguy hiểm gì, em có thể đến Y Các hoặc là Ninh gia để xin viện trợ. Tuy nhiên, hiện tại trên Long Khiếu Đại Lục này mà nói, kẻ dám động vào Vân gia chắc cũng không còn tồn tại nữa!" Hiện tại, Vân gia chẳng những có đám người Y Các, Ninh gia ở phía sau, mà còn có Thiên Nhai chống lưng! Trên toàn bộ đại lục này, có kẻ nào dám can đảm xúc phạm tới Vân gia? Đây cũng là nguyên nhân chính mà Vân Lạc Phong có thể yên tâm rời đi để đến một đại lục khác. "Tiểu thư, người yên tâm, chúng ta nhất định sẽ trấn thủ Vân gia, đợi người trở về!" Ánh mắt Khinh Yên là một mảnh kiên định, cất lời thề son sắt đảm bảo. Vân Lạc Phong khẽ dừng lại một chút, nói: "lần này ta sẽ cùng với Vân Tiêu lén rời đi. Ngoài ra, ta có chôn dưới hầm một số Linh Tửu, mỗi ngày em cứ lấy ra hai bầu đưa cho lão gia tử dùng. Nhớ, chỉ hai bầu thôi, đừng để lão gia tử uống rượu quá nhiều!" "Dạ!" Khinh Yên tất cung tất kính đáp: "nhưng mà, tiểu thư, tại sao người lại phải lén rời đi?" "Bởi vì tiểu Bạch... " Vân Lạc Phong hơi tỏ ra bất đắc dĩ: "nếu tiểu Bạch biết ta muốn đến một đại lục khác, con bé nhất định sẽ sống chết đòi theo cho bằng được. Ta chỉ biết ở nơi đó cực kỳ hung hiểm, bản thân ta tùy thời có lẽ cũng khó mà bảo vệ mình, như thế thì làm sao có thể mạo hiểm dẫn con bé theo được? Cho nên cũng chỉ có thể để tiểu Bạch nó ở lại Vân gia mà thôi!" Thực lực của tiểu Bạch cũng không kém, chỉ là nơi kia quá hung hiểm, cường giả lại đông vô số kể, thực lực của tiểu Bạch ở nơi đó chỉ xếp vào hàng chót nhất mà thôi. Vân Lạc Phong suy nghĩ một chút, lại nói thêm: "trong khoảng thời gian này, ta có ghi chép lại một ít phương pháp tu luyện đặc thù dành riêng cho tiểu Bạch, chờ sau khi ta đi rồi, em đưa nó lại cho tiểu Bạch!" "Tiểu thư, người cứ yên tâm, em nhất định sẽ giao nó lại cho tiểu Bạch tiểu thư!" Khinh Yên nhận lấy thư của Vân Lạc Phong đưa tới, thốt lời hứa đảm bảo. "Nên căn dặn những gì ta đều đã căn dặn, tiếp theo ta sẽ lập tức lên đường cùng với Vân Tiêu, em và mọi người ở lại nhớ phải bảo trọng!" Sau khi Vân Lạc Phong nói xong những lời này thì liền đi thẳng về phòng của mình, mà lúc này, ở trong phòng, Vân Tiêu cũng đã thu dọn xong hành trang cho cả hai, đang ngồi chờ Vân Lạc Phong trở lại. "Đi thôi!" Vân Lạc Phong đứng ở cửa nhún vai một cái, sau đó liền xoay người rời đi, trước sau cũng chưa bước trở lại vào phòng lần nào nữa. ______ Lâm Nhược Bạch vốn là một tiểu nha đầu tinh nghịch không thể ngồi yên một chỗ, cho nên, sáng nào cô bé cũng chạy ra ngoài dạo phố một hồi, nhưng hôm nay, sau khi cô bé dạo phố trở về, chờ đợi cô bé chính là tin tức Vân Lạc Phong đã rời đi. Ngay lập tức, Lâm Nhược Bạch liền ôm chặt lấy thư của Vân Lạc Phong vào lòng, khóc lóc thảm thiết: "sư phụ, con biết thực lực của con còn quá kém, đến nơi đó nhất định sẽ kéo chân sau của sư phụ! Sư phụ cứ yên tâm, tiểu Bạch sẽ ngoan ngoãn chăm chỉ tu luyện cho thật tốt, tranh thủ sớm ngày có thể đến nơi đó tìm sư phụ!" Lâm Nhược Bạch giơ tay lên lau khô nước mắt trên mặt mình rồi đứng dậy, trong tay cô bé vẫn cầm chắc lấy bức thư của Vân Lạc Phong lưu lại cho cô bé. Lúc này, trong đôi mắt to tròn còn lấp lánh nước mắt của Lâm Nhược Bạch tràn đầy tia sáng quyết tâm và kiên cường. "Sư phụ, tiểu Bạch chắc chắn sẽ chăm chỉ tu luyện cho thật tốt, tuyệt đối sẽ không phụ sự kỳ vọng của sư phụ dành cho con! Cũng tuyệt đối sẽ không làm mất thể diện của ba chữ Vân Lạc Phong!"
|