Nữ Vương Hắc Đạo, Ông Xã Chớ Làm Loạn
|
|
Chương 92: Thì ra là chuẩn úy (cấp bậc trong quân đội, trên thượng sĩ và dưới thiếu úy)
"Đúng, xin lỗi! Nếu không đừng trách tôi không khách khí!"
Huấn luyện viên Dư cho rằng phản ứng hiện tại của Lãnh Tâm Nhiên là sợ hãi, càng thêm đắc ý, theo bản năng ưỡn ngực, lớn tiếng nói.
Nhìn bộ dáng hung hãn này của ông ta, Lam Kỳ Nha và Sơ Hạ tức đến mức mặt đỏ bừng, lại không biết nên làm gì cho tốt. Một bên căm tức sự hung hãn của huấn luyện viên, một mặt lại lo lắng cho tình huống của Lãnh Tâm Nhiên, nhìn rồi lại nhìn, không biết làm thế nào cho phải.
Cắn răng nhìn vẻ mặt yên tĩnh của Lãnh Tâm Nhiên và huấn luyện viên đang hung hãn cuồng vọng bên kia. Lam Kỳ Nhi cứng rắn quyết tâm tiến lên phía trước: "Huấn luyện viên, Tâm Nhiên không cố ý, thầy là người lớn đừng nên chấp nhặt lỗi lầm của người nhỏ, không cần so đo với bạn ấy."
Sự xuất hiện của Lam Kỳ Nhi khiến cho cơn thịnh nộ của huấn luyện viên Dư giảm xuống. Đặc biệt khi cô gái xinh đẹp này còn nói chuyện với ông ta, khiến cho ông ta càng cao hứng. Hormone nam tính lập tức trào ra, liền hắng giọng nói với Lãnh Tâm Nhiên: "Nếu Kỳ Nhi đã xin tha thứ giúp cô, tôi cũng không muốn so đo nữa. Chỉ cần cô chịu nói xin lỗi với tôi, chuyện này xem như xong. Cô vẫn còn là học sinh, không hiểu chuyện, tôi cũng không so đo với cô."
Nghe được lời của ông ta, Lam Kỳ Nhi nhẹ nhàng thở ra, sau đó còn chưa chờ cô bình tĩnh lại, liền nghe thấy giọng điệu không đứng đắn của Triệu Nghị: "Ông nói xin lỗi thì xin lỗi sao, ông cho ông là ai chứ?"
Mọi người theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy trên tay Triệu Nghị đang cầm cái điện thoại, dáng vẻ lưu manh, vẻ mặt còn cuồng vọng hơn cả huấn luyện viên.
Lam Kỳ Nhi tức giận đến thiếu chút nữa chửi ầm lên. Cô rất không dễ dàng mới có được dũng khí đi nói giúp với ông huấn luyện viên ghê tởm này, không nghĩ tới cư nhiên lại bị người tới phá, rõ là....
Nam sinh này tới cùng là ai vậy? Sao có thể như vậy....
Vừa ủy khuất vừa tức giận, nước mắt đảo quanh hốc mắt, nhưng vẫn cố chịu đựng không rơi xuống.
Quay đầu nhìn huấn luyện viên, rất không dễ dàng được người ta nâng lên, giờ cơ nhiên lại bị người khác tới đập phá, lại còn là một "tiểu bạch kiểm", cả khuôn mặt liền vặn vẹo, vô cùng hung ác: "Cái tên "Tiểu bạch kiểm" này nói cái gì?"
"Tiểu bạch kiểm"?
Triệu Nghị khoa trương giơ tay chỉ vào chính mình, nhìn đối phương từ trên xuống dưới, sau đó khẳng định gật gật đầu: "Không sai, so với người đen còn hơn chui từ trong than ra như ông, quả thật mặt tôi trắng hơn."
Khóe miệng Lãnh Tâm Nhiên co rút.
Nhìn khuôn mặt ngày càng vặn vẹo của huấn luyện viên, Triệu Nghị cười lạnh trong lòng. Nếu không phải vì bây giờ đang ở Yến Kinh, các anh em không có ở đây, ông ta cho là ông ta còn có thể ở đây hung hăng đến mức này sao? Cho dù bọn họ không ở, cậu cũng sẽ bảo vệ nữ vương thật tốt. Đây là trách nhiệm cả lớp phó thác cho cậu!
Nếu không có nữ vương, cho dù nhà cậu có tiền cũng không thể thi được vào trường đại học Yến Kinh tốt nhất cả nước, còn được học chuyên ngành máy tính mà mình thích nhất. Hiện giờ, cha mẹ đều đang sung sướng tới mức hận không thể gặp ai cũng nói mình thi đỗ đại học X. Toàn bộ những thứ này, đều nhờ nữ vương! Không chỉ có cậu, tất cả các anh chị em trong lớp F, đều nhờ nữ vương mới có cuộc sống hoàn toàn mới này.
Nếu nói cha mẹ cho bọn họ sinh mệnh đầu tiên, thì nữ vương chính là người cho bọn họ sinh mệnh thứ hai, mà còn là sinh mệnh với cuộc sống hoàn toàn mới và một tương lai tươi sáng nữa chứ!
Nhìn Triệu Nghị đang che trước mặt mình, nhìn khuôn mặt góc cạnh giờ đã trở nên tuấn tú kia, trong lòng Lãnh Tâm Nhiên cảm khái vô hạn. Thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy Triệu Nghị, cậu ta vẫn còn là quân sư của lớp F, là một đứa trẻ có thiên phú kinh người về tin học. Hiện giờ, cậu ta đang từ từ thay đổi thành một người đàn ông chân chính! Có thể nhìn thấy sự thay đổi quan trọng của một người như thế, tâm tình của cô cũng trở nên cực kỳ kích động!
"Cậu....."
Huấn luyện viên khó thở, vẫn cố nhịn xuống kích động muốn cho "tiểu bạch kiểm" đột nhiên xuất hiện này một cái tát, lấy điện thoại di động quát vào điện thoại: "Chủ nhiệm Vương, tôi có chút chuyện muốn báo cáo với thầy."
Hành động của ông ta, khiến cho sắc mặt của những người ở đây đột nhiên biến đổi. Tâm của Lam Kỳ Nhi và Sơ Hạ đều đã trầm xuống, chuyện này cuối cùng cũng không thể ngăn chặn được mà bị báo lên sao?
Dựa theo luật lệ ở trường đại học Yến Kinh, trong lúc huấn luyện quân sự mà xảy ra xung đột. Mặc kệ ai đúng ai sai, đều phải chịu xử phạt nghiêm khắc. Nhẹ thì bị ghi lỗi, nặng thì có thể bị đuổi họ rồi. Đối với sinh viên mà nói, không có gì nghiêm trọng hơn việc bị đuổi ra khỏi trường học!
Tất cả mọi người đều lo lắng cho tương lại của Lãnh Tâm Nhiên và Triệu Nghị, nhưng hai đương sự vẫn rất bình tĩnh. Vẻ mặt Lãnh Tâm Nhiên vẫn lạnh lùng như cũ, Triệu Nghị thì tiếp tục cợt nhã, coi như không nghe thấy câu nói vừa rồi trong điện thoại của huấn luyện viên.
Hơn mười phút sau, một người đàn ông trung niên dáng người mập mạp mặt bóng lưỡng dẫn theo mấy người đáng sợ xuất hiện ở sân thể dục. Vừa thấy người đến, huấn luyện viên Dư liền liếc mắt nhìn Lãnh Tâm Nhiên và Triệu Nghị một cái, sau đó đi qua: "Chủ nhiệm Vương."
Người đàn ông béo kia là chủ nhiệm Vương, vừa thấy huấn luyện viên Dư liền lộ ra một nụ cười khách khí: "Chuẩn úy Dư, xảy ra chuyện gì khiến anh tức giận như vậy?"
Nghe được xưng hô trong miệng người kia, hai mi Lãnh Tâm Nhiên nhíu lại, đáy mắt hiện lên vẻ cười lạnh đầy trào phúng. Chuẩn úy sao? Trách không dược lại hung hãn như vậy! Ở trong bộ đội, chuyển úy cũng có thể được xem như một chức quan không nhỏ rồi. Chức vị trong quân đội khác với cơ quan nhà nước, rất nhiều người nể mặt quân đội, cho nên chuẩn úy cũng được xem như một quân hàm không nhỏ. Chỉ là, chẳng qua là huấn luyện quân sự ở đại học thôi, cư nhiên lại thỉnh tới một chuẩn úy, không hổ danh là đại học đệ nhất cả nước!
Bất quá, một chuẩn úy nho nhỏ mà lại hung hãn như vậy, thật đúng là ếch ngồi đáy giếng kiến thức hạn hẹp. Trong bộ đội đặc chủng, tùy tiện tìm một người cũng có quân hàm cao hơn chuẩn úy. Vị Chu Đào giao đấu với cô, chính là thượng úy, chỉ cách sĩ quan cấp tá một chút thôi. Càng miễn bàn đến người phụ trách Trần Anh, đó là sĩ quan cấp tướng. Chỉ riên quân hàm của hai người này, liền đủ đè chết vị chuẩn úy này rồi. Lại càng khỏi nói đến người nào đó có cả một gia tộc lớn phía sau kia.....
Lãnh Tâm Nhiên thở dài trong lòng, ai, thói đời đen bạc, quá nhiều tôm tép nhãi nhép rồi!
"Chính là hai người bọn họ. Còn có nữ sinh kia, cô ta tự ý mang theo vật nguy hiểm." Đúng lúc này, vị huấn luyện viên kia khi nhìn thấy người khác khiếp sợ khi biết được quân hàm của mình thì càng đắc ý. Những người tới đại học Yến Kinh làm huấn luyện viên lần này, quân hàm của ông ta cao nhất, những người khác chỉ là hạ sĩ quan. Một sinh viên nhỏ nhỏ mà thôi, cư nhiên dám khiêu khích ông ta, thật quá không biết trời cao đất rộng rồi!
Chủ nhiêm Vương nhìn vào ba người bị chỉ mặt. Hai nữ một nam, nam diện mạo lịch sự, xem ra không giống sinh viên hư hỏng, mà hai nữ sinh kia, một người thanh thanh lãnh lãnh, một người diện mạo bình thường, nhưng xem ra đều cực kỳ lương thiện, không giống người thích gây chuyện thị phi nha.
Chỉ là, nhớ tới những lời đồn đãi về vị chuẩn úy này, ông ta hiểu rõ. Xem ra có người khiêu khích uy quyền của ông ta, thật là, học sinh thời nay sao lại ngu xuẩn như vậy? Chẳng lẽ không thể nhịn một phen cho trường học bớt phiền toái sao?
Nghĩ đến chuyện bọn họ gây chuyện lại bắt mình đến sân thể dục này trong thời tiết oi bức, tâm tình càng không tốt: "Mấy người các cậu, đi theo tôi."
Ông ta nói xong liền chuẩn bị bỏ đi. Nhưng mà, ngoài dự kiến của ông ta, ba người kia vậy mà không động đậy.
Lãnh Tâm Nhiên và Triệu Nghị hoàn toàn xem nhẹ, bọn họ nhìn biểu tình của chủ nhiệm Vương liền đoán được mình sẽ trở thành vật hy sinh, mà Đông Phương Hiểu lại không hiểu tình hình, không nghĩ rằng người chủ nhiệm đang nói là mình.
"Làm phản phải không? Kêu các cô cậu qua đây, lỗ tai điếc sao?"
Bốn chỉ bởi vì hai cái chọn một...mà... muốn hy sinh ba đệ tử này, nhưng hiện tại nhìn thấy bọn họ cư nhiên không thèm nghe theo lệnh của mình, chủ nhiệm Vương liền nổi giận, chẳng quan tâm đến hình tượng, trực tiếp rống to với ba người.
Khóe miệng Lãnh Tâm Nhiên giơ lên: "Chúng em cũng chưa làm gì sai, vì sao phải đi theo thầy?"
Vẫn là lần đầu tiên gặp được sinh viên đứng ra đối chất với mình, chủ nhiệm Vương tức giận đến mức thiếu chút nữa thì không thở nổi: "Tôi kêu cô tới thì tới, nói nhiều lời vô nghĩa như thế làm gì?"
Lãnh Tâm Nhiên và Triệu Nghị vẫn khinh thường như cũ.
Đúng lúc này, cô gái đi theo sau chủ nhiệm Vương chú ý tới Lãnh Tâm Nhiên, đi đến bên cạnh Lam Kỳ Nhi hỏi: "Sinh viên kia cùng lớp chúng ta à? Sao tôi chưa thấy qua em ấy? Em ấy tên gì?"
Cô gái này, là giảng viên lớp quản trị công thương, đồng thời phụ trách năm lớp, vẫn chưa hiểu lắm về các sinh viên trong lớp.
"Cô Tôn, bạn ấy là Lãnh Tâm Nhiên, buổi sáng hôm nay mới tới. Cô Tôn, cô giúp bạn ấy đi, chuyện này thật sự.." Lam Kỳ Nhi bắt lấy cọng rơm cứu mạng, lo lắng nói.
"Lãnh Tâm Nhiên?" Tôn Linh càng nghe càng cảm thấy cái tên này có phần quen tai, đợi đến khi nhớ lại thì hai mắt đột nhiên mở to: "Cô trạng nguyên kia?"
"Trạng nguyên?" Lam Kỳ Nhi nháy mắt mấy cái tỏ vẻ không hiểu.
"Lãnh Tâm Nhiên, là trạng nguyên của tỉnh, hơn nữa tổng điểm còn tối đa. Quan trọng hơn là, em ấy còn đạt giải nhất tất cả các môn trong cuộc thi Olympic năm nay, là người đứng đầu cả nước. Quốc gia đã quyết định để cho em ấy đại diện quốc gia tham gia cuộc thi Olympic quốc tế năm nay, em ấy vốn được tuyển thẳng vào đại học X, nhưng em ấy vẫn kiên trì tham gia thi tuyển sinh đại học lấy được thành tích lợi hại như vậy....."
Vừa nói tới sinh viên ưu tú nhất của lớp mình, Tôn Linh liền trở nên kích động, tư liệu về Lãnh Tâm Nhiên ào ạt tuôn ra trong đầu.
Khi nghe đến những thông tin về Lãnh Tâm Nhiên, nhưng người chung quanh đều lộ ra vẻ mặt không dám tin. Lam Kỳ Nhi và Sơ Hạ cũng chấn kinh, các cô không thể nào nghĩ tới, người bạn cùng phòng mang đến cho bọn họ vô số kinh ngạc này, lại có một thân phận như vậy?
"Đúng, tôi còn nhớ rõ hình như...." Tôn Linh gõ gõ vào đầu, càm thấy hình như mình đã quên một chuyện quan trọng nào đó. Theo bản năng nhìn về phía nữ sinh đang đứng thẳng, vẻ mặt lạnh lùng kia, đột nhiên trong đầu xẹt qua một tia sáng..... Trời ơi! Rốt cuộc cô đã nhớ ra mình quên cái gì rồi! Em ấy là......
Chẳng thèm giải thích gì cả, Tôn Linh khẩn trưởng đây những sinh viên đang cản đường ra, chảy thẳng đến trước mặt vị cấp trên đang nổi bão của mình.
"Chủ nhiệm, thầy đợt một lát, em có chút chuyện muốn nói với thầy."
Tôn Linh nhỏ giọng nói.
Chủ nhiệm Vương đang nổi nóng, nhưng vẫn nghe thấy có người nói. Nhìn thấy bộ dạng này của Tôn Linh, cho rằng cô tới để nói giúp cho sinh viên, liền không khách khí nổi giận nói: "Giảng viên Tôn, tôi biết em quý mến sinh viên. Nhưng nội quy của đại học X chúng ta cực kỳ nghiêm, tuyệt tối không thể để chuyện tồi tệ như thế này xảy ra! Chuyện lần này, tôi nhất định phải báo cáo lên trên, xử phạt thật nghiêm!"
|
Chương 93: Từ đâu tới thì chạy về đó đi Tôn Linh gấp đến sắp khóc rồi! Trời ạ, không phải cô muốn tới nói giúp, cô chỉ tốt bụng muốn nói cho chủ nhiệm biết em sinh viên mà ông ấy đang chỉ vào mặt mắng chửi là ai thôi!
Đúng lúc này, Lãnh Tâm Nhiên cảm giác được điện thoại trong túi vang lên. Là do người nào đó dặn phải mang theo mọi lúc. Trước mặt người nào đó, mọi phản kháng đều chỉ là phù vân, là dùng để hạn chế hành động của người khác, không có chút quan hệ nào với anh.
Không phải cô ra vẻ phách lối, nội quy đã quy định trước là lúc tham gia huấn luyện không được mang theo điện thoại. Nhưng nếu chuyện bây giờ đã lớn đến vậy, có lớn thêm một chút cũng không có gì đáng ngại. Nghĩ như vậy, Lãnh Tâm Nhiên cực kỳ thản nhiên lấy điện thoại trong túi ra, nhìn tên trên màn hình sau đó nhận điện thoại.
"Alô?"
"Tâm Nhiên hả? Ông là Trương gia gia đây." Bên kia điện thoại truyền đến giọng nói của thầy Trương.
Sau khi xác định nhận Lãnh Tâm Nhiên làm học trò, thầy Trương đã kêu Lãnh Tâm Nhiên trực tiếp gọi ông là ông nội, không cần gọi thầy giáo hay giáo sư gì đó. Gọi ông nội cho thân thiết, năm nay tuổi của ông đã lớn vậy rồi, chắc chắn Lãnh Tâm Nhiên chính là người học trò cuối cùng của ông, cho nên càng thêm yêu thương nhiều hơn.
Cảm tình mà Lãnh Tâm Nhiên dành cho thầy Trương lại càng không cần phải nói. Kiếp trước đã đối đãi với ông như ông nội rồi, bởi vì cô không theo học nghiên cứu sinh được nên vẫn luôn cảm thấy áy náy với ông, hiện giờ đã có thêm một cơ hội, đương nhiên sẽ không buông tay rồi.
"Trương gia gia." Lãnh Tâm Nhiên ôn nhu gọi một tiếng. Lúc nói chuyện với thầy Trương, vẻ mặt của cô lập tức trở nên mềm mại, còn mang theo chút trẻ con, so với vẻ lạnh lùng thường ngày thì tựa như một người khác vậy.
Triệu Nghị đứng bên cạnh cô, nghe được ba từ "Trương gia gia" liền đoán được người gọi tới là ai rồi. Trước kia cậu là quân sư lớp F, từ nay về sau cậu sẽ trở thành quân sư riêng cho nữ vương. Đối với chuyện của nữ vương đương nhiên phải nắm rõ hơn cả chuyện của mình rồi, chuyện của thầy Trương thì lại càng không cần phải nói.
"Tâm Nhiên này, nghe nói hôm nay con tới trường học. Sao không đến thăm Trương gia gia? Chẳng lẽ ngại Trương gia gia đây già rồi không thú vị sao?"
Thầy Trương cười hề hề nói.
Lãnh Tâm Nhiên cũng nở nụ cười: "Ông nội, không phải như thế. Hiện giờ con đang tham gia huấn luyện nhân sự, vốn định buổi học kết thúc sẽ kêu người kia đến ăn cơm cho ông một bất ngờ. Không nghĩ tới ông đã gọi cho con trước rồi."
Nghe được giọng nói nghịch ngợm của cô, thầy Trương cười ha ha: "Nếu như vậy, giờ Tâm Nhiên con qua đây đi. Ông có nghe thằng Thần nhắc đến chuyện của con rồi, huấn luyện quân sự đối với con mà nói chỉ là chuyện nhỏ, con đi tham gia huấn luyện chỉ càng lãng phí thời gian thêm thôi. Không cần tham gia, đến lúc đó ông gọi điện thoại cho giảng viên của các con là được. Mấy hôm trước là ngày nhà giáo, ở đây có rất nhiều đồ ăn ngon nha...... lão già ông ăn không hết, đều để lại cho con đó."
Lãnh Tâm Nhiên ra vẻ tức giận vểnh môi: "Ông nội, con cũng không phải thùng chứa đồ ăn. Là Thần nói để con thể nghiệm cuộc sống của một sinh viên bình thường. Con rất muốn đi gặp ông nội, chỉ là hiện tại bên này có chút chuyện, sợ là không tới được rồi."
Cô nói rất uyển chuyển, nhưng thầy Trương nghe được lại nổi trận lôi đình, học trò của ông ngày đầu tiên đến trường đã bị gây khó dễ, vậy muốn đặt ông ở chỗ nào chứ?
"Tâm Nhiên không cần nói, bây giờ con đang ở đâu?"
Thầy Trương nổi giận đùng đùng nói.
|
Cảm giác được sự tức giận của thầy Trương, đáy mắt Lãnh Tâm Nhiên hiện lên ý cười. Nhưng mà hiện tại thời tiết rất nóng, ông đã lớn tuổi như vậy rồi, để ông đến cái sân thể dục này thật sự không đành lòng. Liền vội vàng cắt ngang: "Trương gia gia, con không sao, con có thể tự giải quyết."
Nhưng trình độ quật cường của ông cụ lớn hơn cô nghĩ nhiều: "Vừa rồi con nói đang tham gia huấn luyện quân sự, vậy con đang ở sân huấn luyện đúng không? Đừng lo lắng, ông nội lập tức tới đó. Cư nhiên dám đến đập quán của học trò ông, muốn làm phản hay sao?"
Lãnh Tâm Nhiên có chút ngây ngốc nhìn điện thoại bị cắt đứt. Nghĩ đến những lời vừa nghe được, có chút bất đắc dĩ, sao trước kia cô không biết, thầy Trương còn có lúc hung hãn như vậy? Những lời vừa nãy, căn bản không giống như lời nói của một giáo sư, mà giống một tên thổ phỉ!
Đến khi cúp điện thoại, Lãnh Tâm Nhiên mới chú ý thấy chẳng biết từ lúc nào mình đã trở thành tâm điểm chú ý của mọi người rồi. Bất đắc dĩ thở dài, lại vẫn cực kỳ thản nhiên đứng một chỗ, căn bản không có chút cảm giác áy náy nào khi công nhiên nghe điện thoại trong khi tham gia huấn luyện.
"Cô.... Cô...," Chủ nhiệm Vương tức giận đến thiếu chút nữa thì thở không ra hơi.
Nghe đến lát nữa thầy Trương sẽ qua đây, Lãnh Tâm Nhiên cảm thấy trước tiên mình nên nói rõ mọi chuyện ở đây đã, đi đến trước mặt huấn luyện viên hung hãn kia, nhàn nhàn nói: "Nơi này có rất nhiều người không biết rõ sự tình. Để em nói lại mọi việc từ đầu đến cuối một chút."
"Nguyên nhân gây ra chuyện này là trong lúc nghỉ ngơi huấn luyện viên đã nói muốn chơi với chúng em một trò chơi. Trò chơi này chính là để cho các bạn trong lớp khiêu chiến với ông ấy. Hiếu chiến và dũng cảm là thiên tính của tất cả thanh niên trẻ tuổi, cho nên liền có bốn nam sinh liên sàn đấu. Nếu là chuẩn úy, vậy thì thực lực của huấn luyện viên không cần phải nói đến. Kết quả cực kỳ rõ ràng, bốn nam sinh kia đều thua. Nhưng mà, thua thì thua, tình hình lúc đó lại rất thảm. Một nam sinh bị ông ta trực tiếp ném ra ngoài, ba người khác tuy không bị thương như kết quả cũng không khá hơn chút nào. Vốn sự việc đến đây là kết thúc."
Lãnh Tâm Nhiên nhìn về phía Đông Phương Hiếu: "Đông Phương Hiểu biết y thuật, cô ấy thấy nam sinh bị huấn luyện viên ném ra bị thương nên muốn tới giúp cậu ta. Không nghĩ tới huấn luyện viên lại nói chút chuyện nhỏ ấy mà cũng bị thương, còn không bằng cả nữ sinh, vẫn cứ ngăn cản không cho cô ấy đến xem. Em nghĩ tâm tư của huấn luyện viên có chút không trong sáng, dù sao, trong lúc huấn luyện đánh sinh viên bị thương cũng không phải người nào cũng có thể làm được."
"Cô, nói hươu nói vượn!"
Cảm giác được những ánh mắt hoài nghi từ xung quanh phóng đến, huấn luyện viên Dư nổi trận lôi đình, chỉ vào Lãnh Tâm Nhiên chửi ầm lên.
Lãnh Tâm Nhiên cực kỳ bình tĩnh, bất quá Triệu Nghị bên cạnh cô thì lại không thể bình tĩnh được như thế, hung tợn nhìn chằm chằm vào huấn luyện viên, quyết định sẽ cùng các anh em trong lớp cho ông ta một bài học!
"Em cảm thấy huấn luyện viên không nên kích động như vậy, cho nên muốn ngăn huấn luyện viên lại để nói chuyện với ông ấy một chút. Không nghĩ tới em còn chưa nói được mấy câu, huấn luyện viên lại đột nhiên nói với các bạn trong lớp là em muốn khiêu chiến với ông ấy."
Vì để phối hợp với lời nói của mình, Lãnh Tâm Nhiên đúng lúc lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ.
"Em thật sự không nghĩ tới huấn luyện viên lại đột nhiên nói như vậy. Vừa rồi bốn nam sinh đều bị ông ấy giải quyết rất dễ dàng, thậm chí còn có người bị thương. Hiện giờ cư nhiên lại để cho một nữ sinh như em đi khiêu chiến với ông ấy, nếu thực sự động thủ không phải là em chết chắc rồi sao!"
Những sinh viên trong lớp khi nghe đến câu này khóe miệng đều không thể khống chế được mà giật giật mấy cái.
"Tuy biết mình khẳng định không thể lợi hại được như huấn luyện viên, nhưng em cũng không thể để lòng tự trọng bị người khác chà đạp như thế. Cho nên em đồng ý, lúc tỷ thí còn là huấn luyện viên ra tay trước, các bạn trong lớp em đều thấy được..."
Huấn luyện viên Dư lập tức nhận được một trận ánh mắt hèn mọn.
Nhân cơ hội này, Lãnh Tâm Nhiên tiếp tục nói: "Sau khi em với huấn luyện viên tỉ thí xong, đã bị huấn luyện viên nói thành em đánh huấn luyện viên, mở miệng liền bắt em phải xin lỗi. Nói ra, đến hiện giờ em vẫn rất hoang mang. Em tới cùng thì làm sai gì chứ? Em chỉ làm theo những lời huấn luyện viên nói, có gì không đúng sao?"
Mở hai tay ra thể hiện sự bất đắc dĩ của mình, Lãnh Tâm Nhiên thở dài, bộ dáng cực kỳ đáng ăn đòn.
"Cô đi theo tôi ngay, có chuyện gì thì đợi lát nữa nói. Cô đừng có ở chỗ này bôi nhọ hình tượng của huấn luyện viên." Chủ nhiệm Vương tức giận lên thì không thèm nghe gì hết, căn bản mặc kệ Lãnh Tâm Nhiên nói cái gì, tiếp tục kiên trì để cho cô làm người hi sinh.
Lãnh Tâm Nhiên cũng mặc kệ ông ta. Chú ý tới ánh mắt mang theo tia đồng tình của những người xung quanh, cười thầm trong lòng. Đây mới là mục đích cô muốn đạt được. Cô căn bản không cần biết huấn luyện viên và ông thầy kia nghĩ về mình thế nào, chẳng qua cô chỉ muốn mọi người biết rõ sự thật mà thôi.
Tôn Linh gấp đến độ giậm chân rồi. Cô vẫn muốn nói, nhưng lại không chen miệng vào được, lâu như vậy rồi cũng chỉ có thể đứng ở bên cạnh lo lắng suông.
|
"Chủ nhiệm Vương, thầy xem thái độ của sinh viên này tệ hại như vậy, thầy nhất định phải xử lý cái nếp sống không biết tôn kính bề trên này, nếu không biển hiệu của đại học Yến Kinh không phải bị cô ta đập để rồi sao!" Huấn luyện viên Dư thấy chủ nhiệm Vương vẫn đứng về phía mình, liền hung hãn nói.
"Ai nói biển hiệu của đại học Yến Kinh bị đập bể hả? Sao tôi không biết chuyện này?" Ngay khi chủ nhiệm Vương vừa định nói tiếp, một thanh âm già nua hùng hồn vang lên.
Mọi người ở đây đều cả kinh, nhìn theo hướng thanh âm, chỉ thấy các sinh viên tự động dạt ra hai bên, một ông lão mặt mũi hiền lành đứng ở giữa, tài trí hơn người, trên người tản mát ra loại khí thế trầm ổn như nước, chỉ đứng ở một chỗ, liền tạo một phương trời đất, nhét tất cả những người chung quanh vào lòng bàn tay.
Vừa nhìn thấy người đến, vẻ mặt hung hãn của chủ nhiệm Vương liền biến mất, thậm chí là thất kinh. Chẳng quan tâm giải thích gì gì đó, lập tức tiến lên, cúi đầu ngoãn ngoãn với ông lão: "Thầy Trương, sao thầy lại đến đây?"
Thầy Trương mặc kệ chuyện người khác vẫn còn ở đây, nhìn thấy chủ nhiệm Vương liền trực tiếp vung gậy vào người ông ta: "Tôi không đến thì lật cả trời rồi đúng không? Học trò của tôi mới tới trường đã bị người ta ỷ thế hiếp người, không phải là đập quán thì là cái gì? Tôi vừa nghe có người nói muốn đập bể biển hiệu của đại học Yến Kinh, là ai thế?"
Huấn luyện viên Dư không biết thân phận của ông lão trước mắt này, nhưng thấy chủ nhiệm Vương cung kính với ông ta như thế thì có chút kinh ngạc. Nghe được câu hỏi của ông, lập tức xum xoe chạy tới chỉ vào Lãnh Tâm Nhiên nói: "Lão tiên sinh, chính là sinh viên kia. Cô ta không chịu nghe lời, làm trái với nội quy trường học, tính tình tệ hại, cho nên tôi với chủ nhiệm Vương đề nghị muốn xử lý cô ta thật nghiêm!"
Ông ta đắc ý chuẩn bị đứng nhìn thảm trạng của Lãnh Tâm Nhiên, lại không để ý đến vẻ mặt khinh thường trào phúng của Lãnh Tâm Nhiên và Triệu Nghị.
"Con Cẩu độc này là ai thế?"
Thầy Trương mở miệng mắng không chút khách khí.
Mặt của huấn luyện viên Dư cứng lại, không biết mình đã nói sai điều gì để bị ông lão này mắng. Nhưng mà, không để ông ta suy nghĩ lâu, liền xảy ra một màn khiến cho ông ta chấn kinh.
Chỉ thấy ông lão hùng hổ kia quay vẻ mặt hiền lành nhìn về người nào đó, thanh âm cũng vô cùng ôn nhu: "Tâm Nhiên à, ông nội đến đây."
Dưới ánh mắt chấn kinh của toàn trường, Lãnh Tâm Nhiên buồn cười tiến lên: "Trương gia gia."
Cằm của chủ nhiệm Vương cũng sắp rớt xuống rồi. Trời ạ, sao có thể? Người mà ông ta vừa giáo huấn nãy giờ sao lại quen biết với thầy Trương? Còn gọi là Trương gia gia? Đúng rồi, học trò.... cô ta là học trò của thầy Trương? Cô ta........
Tôn Linh đành chịu, cô vẫn muốn nói, nhưng lại không thể nói. Nhìn vẻ mặt như bị sét đánh của chủ nhiệm, đành bất đắc dĩ nói: "Chủ nhiệm, vừa rồi em muốn nói với thầy, bạn Lãnh Tâm Nhiên này, chính là học trò thầy Trương mới nhận, cũng là Trạng Nguyên lần này. Hơn nữa, cuối năm em ấy còn đại diện quốc gia tham gia cuộc thi Olympic quốc tế lần này."
Chủ nhiệm Vương có cảm giác ngổn ngang trong gió.
Bộ dáng của huấn luyện viên Dư lại như không tìm thấy điểm tựa, nhìn chủ nhiệm Vương, lại nhìn hai ông cháu đang diễn trò tình thâm, nói thẳng: "Chủ nhiệm Vương, chuyện này xử lý thế nào thầy phải cho tôi một câu trả lời chứ? Nếu không, đợt huấn luyện này sao có thể tiếp tục được?"
"Trả lời, trả lời cái đầu anh!"
Chủ nhiệm Vương lúc trước vẫn còn khách khí với huấn luyện viên Dư giờ đã tức giận mà mắng chửi. Đều là do tên lỗ mãng này, làm hại ông đắc tội với lão tổ tông này, ông phải làm sao bây giờ? Nghĩ như vậy, chủ nhiệm Vương liền dùng vẻ mặt cầu xin nhìn thầy Trương, lấy lòng nói: "Thầy Trương, toàn bộ chuyện này đều là hiểu lầm. Em không biết thì ra em sinh viên này là học trò giỏi của thầy Trương, toàn bộ đều là hiểu lầm, hiểu lầm, làm phiền đến thầy Trương thật sự rất xin lỗi!"
Đáng tiếc, ông ta đã cúi đầu quá chậm rồi. Từ trước đến nay thầy Trương cũng không phải là người dễ chọc đến, cũng không thèm cho ông ta chút mặt mũi nào, trực tiếp chống gậy bước qua: "Cho tôi qua. Đừng có chắn ở trước mặt tôi. Hôm nay tôi phải nghe xem, tới cùng là Tâm Nhiên đã làm chuyện gì, lại bị hai kẻ không biết xấu hổ các người khi dễ. Một quân nhân, một giáo viên, cư nhiên lại đi khi dễ một cô gái nhỏ, thật đúng là có bản lãnh mà!"
Đống thịt béo trên mặt chủ nhiệm Vương không ngừng run rẩy, mồ hôi lạnh trên mặt cũng không ngừng chảy xuống. Trừ bỏ việc không ngừng giải thích thì cái gì cũng không dám làm.
Những sinh viên xung quanh nhìn một màn trước mắt này, nhao nhao tò mò không biết thân phận của thầy Trương là gì, chỉ là điều khiến bọn họ càng tò mò hơn, chính là Lãnh Tâm Nhiên. Dù sao, tuổi của thầy Trương cũng đã lớn rồi, còn Lãnh Tâm Nhiên lại là người cùng lứa tuổi với bọn họ, bọn họ có nhiều cảm xúc hơn.
"Đây là hiểu lầm. Toàn bộ đều là hiểu lầm." Chủ nhiệm Vương gấp đến độ mồ hôi lạnh chảy không ngừng, cuống quít giải thích. Ông sắp khóc luôn rồi, ông biết chuyện thầy Trương thu nhận học trò, nhưng sao có thể nghĩ đến trùng hợp lại là nữ sinh này chứ? Hơn nữa nghe qua cô ta cũng không phải loại người đơn giản. Trước kia ông ta đã từng nghe đồng nghiệp nói, thầy Trương có nhận một học trò, cũng là nữ sinh, khi đó phó hiệu trưởng chẳng qua chỉ là xảy ra chút chuyện với nữ sinh kia, cô ta liền quậy trường học đến long trời lở đất nhưng lại không có ai dám nói gì. Giờ lại thu thêm học trò nữa, trời ạ......
Huấn luyện viên Dư có chút không rõ lắm về tình hình hiện tại, ông ta còn chưa tốt nghiệp trung học đã bị người nhà đưa vào quân đội rồi. Tuy không đến nỗi dốt đặc cán mai nhưng tuyệt đối không được tính là giới tri thức, đương nhiên không thể biết được thầy Trương thái đẩu của giới học thuật rồi. Thấy thầy Trương cư nhiên gõ một gậy lên đầu chủ nhiệm Vương, chỉ cảm thấy ông già này quá bưu hãn rồi.
|
Nghĩ đến quân hàm của mình là chuẩn úy, lại còn có hậu trường sau lưng, quệt nhẹ lớp mồ hôi thấm ướt lưng áo, đi qua nói với thầy Trương: "Vị lão tiên sinh này, tôi là Dư Mông, là huấn luyện viên đợt huấn luyện này, là chuẩn úy. Trong chuyện này có chút hiểu lầm, bất quá cô sinh viên này thật sự hơi quá đáng, nhất định phải xử nghiêm. Tuy biết cô ta là học trò của thầy, nhưng tôi tin lão tiên sinh ngài nhất định không bao che, tuyệt đối sẽ có quyết định anh minh!"
Ông ta vừa nói xong lập tức đã bị thầy Trương vung gậy gõ vài cái, lực rất lớn, căn bản không phải chỉ để ứng phó, vừa gõ vừa tức giận mắng: "Tôi đang nói chuyện với người khác cậu chen miệng vào cái gì? Chắc chắn là con cẩu độc cậu khi dễ Tâm Nhiên nhà tôi rồi? Thật không biết xấu hổ, cậu và cái tên mập chết bầm này đều không biết xấu hổ! Còn nói gì mà quân nhân, tôi nhổ, lấy thân phận quân nhân ra để khi dễ người khác à? Chuẩn úy? Chuẩn úy thì giỏi lắm sao? Có gì mà đắc ý chứ? Bao che, bao che cái đầu cậu, tôi bao che cho Tâm Nhiên nhà tôi thì sao? Con cẩu độc này là ai gọi tới, lập tức kêu nó trở về cho tôi!"
Biểu hiện bưu hãn của thầy Trương khiến cho mọi người ở đây đều trợn mắt há mồm. Ngay cả những huấn luyện viên đều bị trình độ bưu hãn của ông lão này dọa đến ngây người. Vốn còn tưởng là một ông lão hiền lành, không nghĩ tới cư nhiên lại hung hãn đến thế, rõ là....
Mọi người nghĩ mà sợ vỗ vỗ ngực, chủ nhiệm Vương để mặc cho ông mắng, căn bản không dám xen mồm. Huấn luyện viên Dư tức giận đến mức mặt đỏ bừng, từ nhỏ đến lớn, còn chưa có ai mắng ông ta đến mức này, liền phẫn nộ cãi lại: "Cái lão bất tử này, tôi tôn kính gọi ông một tiếng lão tiên sinh, cư nhiên ông lại......."
"Bốp!" Một tiếng tát tay ngắt ngang lời mắng của huấn luyện viên Dư.
Bụm mặt không dám tin nhìn người vừa ra tay, sao có thể là ông ta? Chủ nhiệm Vương căn bản không hối hận mình vừa cho cái tên không biết sống chết này một cái tát, rút tay lại liền nheo mắt cười với thầy Trương: "Thầy Trương, chuyện này là sơ xuất của em, em sẽ lập tức xử lý. Xin thầy Trương không cần lo lắng. Chuyện của em Tâm Nhiên tất cả đều là hiểu lầm."
Nói xong, quay người nhìn về phía Dư Mông, giọng điệu cực kỳ nghiêm khắc: "Chuẩn úy Dư, chuyện này cứ như vậy thôi. Tôi sẽ xin ban giám hiệu trường hủy bỏ thân phận huấn luyện viên sinh viên mới của anh....."
"Không cần." Lãnh Tâm Nhiên đột nhiên mở miệng. Đối mặt với ánh mắt không đồng ý của thầy Trương, cô lộ ra nụ cười thần bí: "Chủ nhiệm Vương, làm lớn chuyện này là em không đúng. Nhưng em thật sự không có làm sai chuyện gì, mấy sinh viên vừa rồi em cũng kêu bọn họ đi bệnh viện kiểm tra rồi. Em nghĩ rất nhanh sẽ có kết quả thôi. Chuyện này toàn bộ là do việc bị thương của nam sinh kia gây nên, chỉ cần biết cậu ta có bị thương thật hay không thì chân tướng liền rõ ràng rồi."
"Cho nên, em muốn để cho vị huấn luyện viên này thấy rõ chân tướng sự việc mới thôi! Huống hồ, chuyện lần này chỉ là chuyện nhỏ, bởi vì việc nhỏ này mà đổi huấn luyện viên, thật là làm lớn chuyện quá rồi." Lãnh Tâm Nhiên lạnh nhạt nói, lại cười lạnh trong lòng. Bị đuổi đi như thế, không phải quá tiện nghi cho ông ta rồi hay sao! Ỷ vào thân phận quân nhân mà ỷ thế hiếp người, người như vậy, tuyệt đối không thể dễ dàng buông tha cho ông ta được! Cư nhiên còn dám vũ nhục thầy Trương, tội này lại càng không thể tha thứ! Người như vậy, cô muốn giữ lại để từ từ chơi đùa!
Để ý thấy ánh mắt lạnh lùng của cô, Triệu Nghị theo bản năng lắc đầu một cái, một kẻ đáng thương, đắc tội với nữ vương, chắc chắc sẽ phải trả một cái giá không nhỏ! Ngay vừa rồi, cậu nhận được tin nhắn của vương từ Italy. Tin nhắn rất đơn giản, ý tứ chính là, không tiếc toàn bộ nhất định phải giáo huấn cái tên huấn luyện viên không biết trời cao đất rộng này một phen! Dám mạo phạm nữ vương lớp F của bọn họ, vậy phải có trách nhiệm gánh chịu lửa giận của lớp F! Lãnh Tâm Nhiên hiếm khi nói chuyện hòa hoãn như thế, khiến cho sắc mặt khó coi của chủ nhiệm Vương cuối cùng cũng giảm được chút ít. Trên khuôn mặt mập mạp hiện ra nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, nói với Lãnh Tâm Nhiên: "Đúng, em Lãnh Tâm Nhiên là người lớn rộng lượng, thầy Trương thầy xem......."
Tuy không tình nguyện, nhưng thầy Trương không muốn làm trái ý nguyện của Lãnh Tâm Nhiên, liền hừ lạnh một tiếng, cảnh cáo nói: "Vậy làm theo lời Tâm Nhiên nói đi. Bất quá tôi không hi vọng loại chuyện thế này sẽ xảy ra lần nữa! Đại học Yến Kinh là đại học tốt nhất cả nước, tôi không hy vọng cái danh này bị mấy thứ tôm tép nhãi nhép này làm bẩn!"
Huấn luyện viên Dư tức giận đến mức cả khuôn mặt đều vặn vẹo, nhưng ông ta lại không dám nói gì. Ông ta căn bản không cần cái thân phận huấn luyện viên này, nhưng ông ta lại không thể để mất mặt được! Lúc đến làm huấn luyện viên đã phải giành lấy cơ hội của người khác, nếu vì nguyên nhân này mà bị sa thải, ông ta sống sẽ không thấy dễ chịu.
Đặc biệt, ông ta còn có một chuyện quan trọng phải làm. Trước khi thực hiện được nguyện vọng, ông ta không muốn mất đi cái thân phận huấn luyện viên này.
Đương nhiên, rất nhanh ông ta sẽ biết, quyết định này của mình sai lầm đến mức nào! Có một số người, nhất định không thể đắc tội!
"Ông nội, ông nói trong nhà ông có rất nhiều đồ ăn ngon đúng không? Giờ chúng ta trở về thôi." Lãnh Tâm Nhiên thấy thầy Trương vì mình mà tức giận, cực kỳ cảm động, đong đưa cánh tay thầy Trương làm nũng nói.
Nhìn thấy bộ dạng ngây thơ của Lãnh Tâm Nhiên, thầy trương bừng tỉnh nhớ tới một người khác. Cùng tên, không cùng diện mạo, nhưng mà lại có khí chất lại vô cùng tương tự. Tiểu Hỗn Đản kia, cư nhiên lại không nói một tiếng mà bỏ đi như thế, chờ sau này xuống dưới xem ông thu thập con bé ấy thế nào!
Nghĩ vậy, trong ánh mắt đầy cơ trí của ông lão liền phủ một lớp sương mù trong suốt. Ánh mắt nhìn Lãnh Tâm Nhiên càng hiền lành: "Được rồi, nếu Tâm Nhiên đã mở miệng xin, ông cũng không so đo. Bất quá, chuyện này tuyệt đối không thể cứ như vậy mà thôi. Thầy về biết một bản kiểm điểm nộp lên đi."
Chủ nhiệm Vương như được đại xá, liều mạng gật đầu.
Nhìn thấy chủ nhiệm Vương vừa rồi vẫn còn bày ra bộ dạng hung ác giờ lại ngoan ngoãn như một đứa cháu trai, những sinh viên ở đây càng tò mò về thân phận của thầy Trương hơn. Lãnh Tâm Nhiên đi đến trước mặt ba người Lam Kỳ Nhi, nói với bọn họ vài câu xong liền rời khỏi. Vốn muốn gọi Triệu Nghị đi cùng, nhưng Triệu Nghị lại lộ ra một nụ cười thần bí nói mình có việc không thể đi cùng. Lãnh Tâm Nhiên cũng không nghĩ nhiều, dìu thầy Trương rơi khỏi sân thể dục trước mặt mọi người.
Nhìn thấy thầy Trương rời khỏi, rốt cuộc chủ nhiệm Vương cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi. Quay người lại, khí thế lãnh đạo lại nổi lên: "Huấn luyện viên Dư, tôi hy vọng chuyện như vầy sẽ không phát sinh lần nữa."
Dư Mông hiện tại đã tức đầy một bụng nhưng lại không biết phát tiết vào đâu, nghe thấy chủ nhiệm Vương nói thế, có chút không phục nói: "Chủ nhiệm Vương, người vừa rồi là ai thế? Cư nhiên lại hung hãn như vậy...."
|