Nữ Vương Hắc Đạo, Ông Xã Chớ Làm Loạn
|
|
Lãnh Tâm Nhiên cũng không thích xen vào việc của người khác. Hơn nữa, chuyện Hắc Quỷ và Huyết Ưng sống mái với nhau lần này, cô là người trực tiếp vạch ra, cũng tuyệt đối là người đứng xem. Cô không định gia nhập vào trận chiến giữa hai bang phái này, cô muốn làm ngư ông đắc lợi. Hết thảy những việc cô làm lúc này, đều là vì chút nhiệt huyết và chính khí ít ỏi đang kêu gào trong lòng cô.
Tuy rằng chuyện xảy ra đột ngột, nhưng cô cũng không hối hận. Ngược lại, hiện giờ cả người cô đều có cảm giác mỗi tế bào trong cơ thể đều hưng phấn mà run run, loại cảm giác này, rất quen thuộc, khiến cô rất nhung nhớ!
Hiện giờ, rốt cuộc cô cũng xác định được, cô cực kỳ thích thế giới hắc ám này.
Âm mưu dương mưu, quyền lực, địa vị, tiền tài, cái gì cũng không quan trọng bằng thực lực. Chỉ cần bạn đủ mạnh, vậy thì, bạn chính là vua!
Nhìn mấy người đàn ông bị khiếp sợ trước mặt, khóe miệng Lãnh Tâm Nhiên hơi cong lên, cứ như vậy mà cầm dao đi về phía hai đứa trẻ.
Cô không thích trẻ con, nhưng mà, lại càng không thích trẻ con trở thành cô nhi không nơi nương tựa. Năm đó, nếu không có Á Á, cô cũng sẽ trở thành một miếng lục bình yếu ớt vô năng. Cô muốn thống trị thế giới hắc đạo của toàn Trung Hoa, trở thành người đỡ đầu của Trung Hoa, mục đích cuối cùng, vẫn là bảo vệ con dân của toàn Trung Hoa.
"Chị ơi, chảy máu rồi...."
Đứa bé trai hơi lớn hơn một chút dùng ánh mắt hiếu kỳ nhìn Lãnh Tâm Nhiên, nháy mắt mấy cái, nói.
[Truyện được đăng chính thức tại diễn đàn Lê Quý Đôn]
Lúc này Lãnh Tâm Nhiên mới chú ý tới, thì ra trong lúc lơ đang trên mặt mình đã bị trầy một đường. So với những người ngã xuống không đứng lên được này, chút trầy da ấy thật sự không tính gì, để cho nó tự sinh tự diệt thì hai ngày sau nó cũng sẽ khép lại, thậm chí ngay cả vết sẹo cũng không còn.
"Chị ơi, lau đi."
Lãnh Tâm Nhiên không để tâm đến vết thương này, nhưng khi nhìn thấy đứa bé trai vương cái tay mập mạp nhỏ bé của mình ra, đưa cho cô một cái khăn tay sạch, trong lòng cô vẫn có chút cảm động. Năm đó, chính bởi vì cô đưa cho Á Á một cái khăn tay, nên mới có nhiều chuyện xảy ra sau đó như vậy.
Ngồi xổm người xuống tùy ý để bé trai kia giơ cánh tay trắng nõn ra nhẹ nhàng lau mặt cho mình, Lãnh Tâm Nhiên tuyệt đối không biết, biểu cảm hiện tại của mình nhu hòa đến cỡ nào. Những đường cong trên mặt cô vốn cực kỳ ôn nhu, chỉ bởi vì bình thường cô luôn lạnh như băng, không chút biểu cảm, có khí thế như xa cách người ngoài ngàn dặm. Hiện giờ, khi cô nhếch miệng, cong khóe mắt, lớp mặt nạ băng sương đó bị đánh vỡ trong nháy mắt, chỉ còn lại một bóng dáng xinh đẹp như họa.
Trong hoàn cảnh đẫm máu này, nụ cười yếu ớt ôn hòa động lòng người như thế thật sự rất chói mắt. Tuy rằng đột ngột, nhưng cũng không thể ngăn cản nhưng người khác đưa mắt nhìn về phía này.
"Anh ơi, mẹ......"
Đứa nhỏ còn lại thì đang mơ hồ, căn bản không biết đang xảy ra chuyện gì. Đôi mắt đen sẫm ngập nước, khuôn mặt nhỏ nhắn béo mập nhăn lại giống như cái bánh bao nhỏ, cắn ngón tay nhìn về phái đứa trẻ lớn hơn.
Đứa lớn cũng nhìn về phía thi thể huyết nhục mơ hồ trên đất, tuy rằng nó còn nhỏ tuổi, nhưng cũng rất thông minh, thậm chí có chút cảm giác già dặn. Nhìn thấy cảnh này, tuy rằng không rõ đến cùng là thế nào, nhưng nó biết, nơi này rất nguy hiểm. Mà mẹ mình, người luôn mỉm cười gọi bọn nó là bảo bối, đã vĩnh viễn rời khỏi.
"Đi thôi."
Trận sống mái ở bên kia vẫn còn đang tiếp tục, hơn nữa, Lãnh Tâm Nhiên còn nhạy cảm nhận ra không khí chung quanh đã bắt đầu khởi động trở lại. Loại bắt đầu khởi động này, ẩn chứa sự nguy hiểm không thể đoán trước được. Cô chỉ có thể đoán, nếu tiếp tục ở lại đây, thì cái đang chờ cô, chỉ có nguy hiểm!
"Anh, anh......."
Đứa lớn nắm tay đứa nhỏ, nghe lời chuẩn bị rời đi. Chỉ là đứa nhỏ bị hoảng sợ, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, càng không ngừng gọi anh, như là chỉ có làm như thế mới có thể khiến cho bản thân an tâm hơn một chút.
Hai đứa nhỏ, đều chưa tới mười tuổi, trong đó có một đứa đến đi còn chưa vững. Lãnh Tâm Nhiên nhíu mày, cuối cùng vẫn bất đắc dĩ ngồi xổm người xuống, giang tay ra: "Chị ôm em."
Đứa nhỏ cắn ngón tay nhìn Lãnh Tâm Nhiên.
Nhưng đứa lớn đã phản ứng kịp: "Chị ơi, không cần đâu. Em dắt em trai, có thể đi."
Lãnh Tâm Nhiên không thích phiền toái như vậy, tuy rằng đối phương là trẻ con, nhưng cô vẫn cảm thấy phiền. Trực tiếp trầm mặt xuống, nhướng mày: "Không muốn chết thì nhanh chóng lại đây."
Đứa nhỏ bị dọa, đứa lớn vội vàng dỗ em trai bước qua.
Trên người của đứa nhỏ còn vương mùi vị hỗn hợp của kẹo và sữa, cái mùi này đối với Lãnh Tâm Nhiên mà nói là vô cùng xa lạ. Bất quá, tuy rằng đứa bé bốn năm tuổi cũng có hơi nặng, nhưng may là thể lực của cô cũng không tệ, cũng không mệt lắm.
Lãnh Tâm Nhiên ôm đứa nhỏ, nói với đứa lớn: "Theo sát chị."
Hiện giờ, tình huống ở đây vô cùng ác liệt, dưới sự kích thích của mùi máu tươi, hoocmon của mọi người đều bắt đầu tiết ra điên cuồng. Trạng thái điên cuồng này mới là nguy hiểm nhất. Người có lý trí không đáng sợ, đáng sợ nhất chính là những người mất đi lý trí, người không còn lý trí, không còn sợ gì cả, cái loại không kiêng nể gì thế này, rất nhiều khi mới là loại nguy hiểm nhất!
Lãnh Tâm Nhiên đi theo con đường phía trước để ra ngoài, vốn có thể an toàn rời khỏi, nhưng mà, trong lòng cô đột nhiên xuất hiện một cảm giác bất an vô cùng mãnh liệt, cái cảm giác bất an khi bị người khác nhìn chằm chằm này, khiến tốc độ của cô chậm đi rất nhiều. Nhưng mà, cô không quay đầu lại, chỉ theo bản năng mà điều chỉnh tư thế, đảm bảo cho đứa nhỏ trong tay được an toàn, ngay cả đứa lớn ở phía vốn ở phía sau cô, cũng bị cô kéo ra trước: "Đi, nhanh một chút, đừng quay đầu lại."
Đứa lớn không biết câu nói của cô là có ý gì, nhưng nó biết bây giờ cái gì cũng phải nghe theo chị gái xinh đẹp này. Mấy chú kia đều rất nguy hiểm, chỉ có chị gái này, là thật lòng đối tốt với bọn nó.
"Quát!"
Ngay khi đứa nhóc kia vừa vui vẻ chạy lên phía trước được vài giây, Lãnh Tâm Nhiên chợt khi một loại dao động khó hiểu truyền từ không khí đến. Vào giây phút cuối cùng, cô dựa vào trực giác dã thú của mình để điều chỉnh tư thế, sau đó, theo dòng máu tươi bắng ra, cảm giác đau nhức truyền từ bả vai đến.
Lãnh Tâm Nhiên nuốt tiếng kêu rên trong miệng xuống, nhưng âm thanh bị đè nén này và sự biến hóa quỷ dị vẫn khiến đứa trẻ kia chú ý. Thấy Lãnh Tâm Nhiên đột nhiên khom người xuống, đứa nhóc vội vàng chạy tới, lo lắng kêu: "Chị, chị, chị không sao chứ?"
"Đi!"
Không nghĩ tới lần sống mái này cư nhiên còn xuất hiện cả tay súng bắn lén, Lãnh Tâm Nhiên không để ý đến vết thương đã bắt đầu chảy máu. Cô biết, hiện giờ vị trí của tay bắn lén còn chưa bị bại lộ, hơn nữa dựa vào những thứ cô đang có trên tay, căn bản không thể giải quyết được tên bắn lén kia. Dưới tình huống như vậy, biện pháp tốt nhất chính là trốn!
"Phía bên trái có vách tường, đi!"
Tuy rằng không biết vị trí của tay súng bắn tỉa, nhưng Lãnh Tâm Nhiên vẫn có thể dựa vào phương hướng viên đạn tiến vào cơ thể để đoán được vị trí đại khái của đối phương.
Cũng may đứa nhóc kia đủ thông minh, chỉ số thông minh này, cũng không kém mấy so với cấp bậc thiên tài. Sau khi Lãnh Tâm Nhiên nói xong, nó chẳng những hiểu được câu nói của cô, hơn nữa trong lúc đi phía trước dẫn đường còn có thể suy một ra ba, đặc biệt chọn nơi có vật chắn để chui vào. Cứ như vậy, có thể giảm được xác suất bị súng bắn tỉa nhắm trúng.
Đợi đến khi chui ra được khỏi hẻm nhỏ, nhìn ngã tư đường náo nhiệt, rốt cuộc Lãnh Tâm Nhiên cũng thở nhẹ một hơi. Thả đứa nhỏ đang ôm chặt trong lòng xuống, lúc này mới có sức đi quan tâm đến vết thương trên lưng. Lúc trước luôn cố gắng chống đỡ, hiện giờ hơi buông xuống, cảm giác đau nhức truyền đến khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của Lãnh Tâm Nhiên cũng không nhịn được mà có chút trắng bệch
Không cần nhìn cũng biết, quần áo sau lưng cô khẳng định đều đã ướt đầm rồi. Không chỉ có mồ hôi lạnh, quan trọng hơn là máu tươi chảy ra từ miệng vết thương, triệu chứng của việc mất máu quá nhiều đã bắt đầu xuất hiện, tầm mắt cô dần trở nên mơ hồ. Biết mình sắp bị hôn mê, cô theo bản năng lấy di động trong túi ra ấn số rồi gọi đi, sau đó, trong lúc mơ hồ, cô như là nghe được tiếng nói chuyện của rất nhiều người, líu ríu, ầm ĩ không ngừng. Nếu không phải thực sự không có tinh thần, cô tuyệt đối sẽ đứng lên, tát cho mỗi người một cái: "Ầm ĩ cái gì mà ầm ĩ, không thấy có người đang ngủ hay sao?"
|
Chương 158 Lãnh Tâm Nhiên hôn mê, nhưng cô tuyệt đối không ngờ, lần bị thương này của mình sẽ mang đến hậu quả nặng nề như thế nào. Không nói đến tên súng bắn tỉa phải phơi thây đầu đường, cũng không nói đến hai bang phái Huyết Ưng cùng Hắc Quỷ đồng thời bị thế lực không rõ công kích, chỉ một người bị thương, lại khiến thế cục Yên Kinh xảy ra biến hóa cực lớn.
Sự biến hóa này khiến rất nhiều người khủng hoảng. Nhưng nhiều hơn là xoa tay nóng lòng muốn thử. Loạn thế xuất hiện anh hùng, Yên kinh đã yên bình quá nhiều năm, hiện tại rốt cuộc xuất hiện náo động, người có nhãn lực có quyết đoán chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội khó có được này.
Trước mắt bên trong Yên Kinh các thế lực phân chia rõ ràng, ngoại trừ quân đội cùng mấy lãnh đạo trung ương, chính là mấy đại gia tộc truyền thừa trăm năm. Đông Phương gia, Văn Nhân gia đều là một trong số đó. Khiến Lãnh Tâm Nhiên vẫn không nghĩ ra chính là Dạ gia Dạ Mộc Thần thế nhưng lại không thuộc mấy đại gia tộc.
Nói đến Dạ gia, thậm chí cũng rất nhiều người không biết còn có một gia tộc như vậy tồn tại. Nhưng Lãnh Tâm Nhiên cũng không cho rằng địa vị Dạ gia không đủ cao. Có thể khiến người khác không biết sự tồn tại của mình, nếu không phải là quá mức nhỏ bé, thì chính là cường đại đến mức người ta không dám ngẩng đầu nhòm ngó!
Mà Dạ gia, rất có thể chính một thế lực tối cao thần bí của Hoa Hạ quốc!
Bất quá đối với chuyện này, Lãnh Tâm Nhiên bây giờ không rõ ràng lắm. Cô đã mất đi ý thức, chỉ mơ mơ màng màng có loại cảm giác rất an tâm. Loại an tâm đó, khiến cô loại bỏ tất cả phòng bị cùng đề phòng hoàn toàn chìm vào hôn mê.
Lãnh Tâm Nhiên không biết, lúc này trên phố xuất hiện một bóng dáng đẹp đẽ đến lóa mắt làm thất sắc khung cảnh xung quanh. Một nam nhân trẻ tuổi tao nhã lịch sự, đường nét khuôn mặt ôn hòa như nước, mặc áo sơ mi trắng, liều mạng từ xa chạy đến trực tiếp ôm cô lên . Đôi con ngươi chói lóa như sao trời lúc này lại mang theo đau đớn khiến người ta hít thở không thông.
Lãnh Tâm Nhiên có chút ngoài ý muốn khi cô tỉnh lại không phải ở trong bệnh viện, mà là đang ở trong một căn phòng hoa lệ phong cách trang nhã.
Y phục trên người đã được thay, chỉ là tùy tiện cử động cô cũng biết vết thương được bôi thuốc, rất có thể ngay cả viên đạn cũng đã được lấy ra.
Nơi này là nơi nào? Cô đã ngủ bao lâu?
Có thể là bởi vì mới tỉnh, cô cảm thấy đầu căng đau. Nhắm mắt lại nghỉ ngơi mấy phút mới mở mắt lần nữa, cảm giác căng đau đã không dữ dội như lúc nãy.
Gian phòng trống rỗng chỉ có một mình cô. Cô không nhớ nổi chuyện tình sau khi hôn mê, chỉ mơ hồ nhớ hình như đã có người nào đó cứu cô. Mà người cứu cô, lại có thể khiến cô cảm thấy an tâm.
Là ai ?
Trên đời này, người có thể làm cho cô cảm thấy an tâm, có thể có mấy người?
Nghỉ ngơi một chút, đợi đến khi cơn nhức đầu không còn lợi hại như vậy nữa, Lãnh Tâm Nhiên mới vén chăn xuống giường. Trên đất bày một đôi dép bông, lớn nhỏ thích hợp. Điều này không khỏi khiến Lãnh Tâm Nhiên cảm khái sự chu đáo của ân nhân không biết tên.
Kéo cửa đi ra ngoài, dạo trên hành lang một vòng, cô mới khó nén kinh ngạc khẽ mở to hai mắt. Cư nhiên là biển? Nơi này, thế nhưng lại được xây bên bờ biển? Nếu là như bình thường, cô nhất định sẽ thưởng thức phong cảnh mỹ lệ xung quanh kia một chút. Nhưng hiện tại, ở bên trong hoàn cảnh xa lạ này, thần kinh của cô căng thẳng vô cùng. Hiện tại, điều cô cần phải làm chính là làm sao tìm được chủ nhân khu nhà này, sau đó mới có thể khiến mình an tâm.
Loại cảm giác mọi việc không nắm trong lòng bàn tay khiến cô cực kỳ khó chịu.
Tới cầu thang, thực ra là thang gỗ, dẫm lên trên tạo ra tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt. Loại cảm giác này cũng không xa lạ, thời điểm cô còn nhỏ, cầu thang trong nhà chính là loại này. Cô ngồi trên gác xép, mỗi ngày đều là đạp lên chạy xuống. Thế nhưng đều là chuyện của hai mươi năm trước.
Không biết tại sao, khu nhà này lại khiến Lãnh Tâm Nhiên có loại cảm giác rất quen thuộc.
|
Bên trong bố trí, thanh lịch, khiêm tốn mà không mất xa hoa. Loại khiêm tốn hoa lệ này, chính là phong cách cô luôn luôn thích nhất. Đèn treo thủy tinh, sô pha vàng nhạt nhập khẩu từ Italya, còn có những bộ ảnh mới nhất của gia đình được treo trên tường, tất cả tất cả, tất cả đều khiến cô càm thấy hoảng hốt với sự quen thuộc đó. Nếu như không phải đã xác định, cô sẽ hoài nghi nơi này chính là nhà của mình. Bởi vì trang trí nơi này đều là loại cô thích. Ngay cả thói quen để ghế nằm đặt cạnh cửa sổ sát đất cũng rất giống cô.
Lầu dưới rất an tĩnh, sau khi xuống lầu cô chỉ thấy một nữ bộc, nhìn diện mạo, hẳn là người ngoại quốc nhưng trái lại lại nói lưu loát tiếng Hoa.
"Tiểu thư, người đã tỉnh rồi. Có muốn ăn chút đồ hay không?"
Thấy Lãnh Tâm Nhiên xuống, nữ nhân ngoại quốc khoảng 30 mấy tuổi đi tới cung kính nói. Lãnh Tâm Nhiên gật đầu, trong lúc cô ấy đang chuẩn bị đồ ăn thì từ từ đi dạo trong phòng khác, vừa đi vừa quan sát hoàn cảnh chung quanh.
Đi tới chỗ bức tường có rèm che thật dày, Lãnh Tâm Nhiên trực tiếp tìm chỗ nhấn xuống, bức rèm nhanh chóng dạt sang hai bên, cảnh sắc ngoài phòng thu hết vào mắt.
Đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn bờ cát trắng ngoài cửa sổ, biển xanh thẳm, còn mơ hồ nghe thấy âm thanh tiếng sóng biển vỗ đá. Bờ biển bầu trời có vẻ đặc biệt rõ nét, ngay cả không khí cũng có nhàn nhạt mùi vị của biển. Mặc dù đang ở bên trong phòng, nhưng Lãnh Tâm Nhiên tựa hồ còn có thể cảm nhận được từng đợt gió mát. Loại cảm giác thoải mái thích ý này khiến cô không tự chủ được nhắm hai mắt lại, ngay cả đau đớn trên người cũng không còn rõ ràng như vậy.
Cô thích biển, thích cái loại cảm giác rộng lớn vô biên đó. Nhưng cô có rất ít cơ hội tới bờ biển, cô có một mơ ước nho nhỏ, chính là hi vọng có thể mua một căn nhà bên bờ biển, sau đó, lúc rãnh rỗi hay hứng thú, thời tiết tốt có thể xem mặt trời mọc gì đó, nhưng đáng tiếc, giấc mộng nho nhỏ này, đến bây giờ cũng không có khả năng thực hiện. Thậm chí, bởi vì thời gian quá lâu, cô thậm chí thiếu chút nữa đã quên rằng mình còn có một ước mơ như vậy.
"Tâm Nhiên, cô đã tỉnh."
Thời điểm Lãnh Tâm Nhiên đang nhắm mắt lại cảm thụ cảm giác an tâm yên bình, một giọng nói mừng rỡ cùng tiếng đẩy cửa truyền đến.
Lãnh Tâm Nhiên sửng sốt một chút, mở mắt, con ngươi đen nhánh không nháy mắt nhìn chằm chằm người tiến vào.
Sao lại là hắn?
Từ sau khi tỉnh lại cô vẫn luôn suy đoán người cứu mình là ai. Không phải chỉ bởi vì người đó cứu cô, quan trọng hơn là loại cảm giác an tâm đó. Hiện tại, chứng kiến cách trang trí khu nhà với ngôi nhà mơ ước của cô giống nhau như đúc thì càng cảm thấy kỳ lạ. Nhưng cô không ngờ, người kia lại là hắn?
Văn Nhân Gia giả vờ không nhìn thấy mất mác chợt lóe lên trên khuôn mặt Lãnh Tâm Nhiên, vẫn cười híp mắt như cũ. Hắn phía trên để trần, phía dưới mặc quần đùi, trên tay còn cầm một ván lướt sóng. Trên tóc nhỏ nước, dáng vẻ vừa lướt sóng trở về.
Lãnh Tâm Nhiên đã thấy qua Văn Nhân Gia đi giày Tây, ăn mặc kiểu Quý công tử. Hưu nhàn như hôm này vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy. Nhưng với cô mà nói, Văn Nhân Gia ăn mặc ra sao cũng không có ý nghĩa gì.
"Tại sao là anh?"
Lãnh Tâm Nhiên xoay người đi về phía hắn, tròng mắt đen híp lại.
Văn Nhân Gia vẫn duy trì dáng vẻ mỉm cười như cũ:
"Tôi thật sự thương tâm, tại sao Tâm Nhiên có thể nghĩ như vậy chứ, không phải tôi vậy còn có người nào? Dụng tâm của tôi với Tâm Nhiên có trời đất chứng giám!"
"Không phải anh cứu tôi."
Không phải nghi vấn mà câu trần thuật khẳng định. Mặc dù khi đó cô đã gần hôn mê không có ý thức, nhưng loại an tâm khiến cô gỡ xuống tất cả đề phòng tuyệt đối không phải hắn.
"Ha ha, hay là Tâm Nhiên ăn trước chút gì đi. Mặc dù đã lấy đạn ra, nhưng bác sĩ nói tốt nhất nên nằm trên giường nghỉ ngơi nửa tháng, chờ vết thương tốt lên mới nên đi lại. Nhưng hiện tại mới một ngày Tâm Nhiên em đã xuống giường đi lại được, tốc độ khôi phục thật cường hãn."
Văn Nhân Gia cố gắng nói sang chuyện khác.
Lãnh Tâm Nhiên vẫn như cũ mở cặp con ngươi đen nhánh nhìn hắn không nháy mắt, cố gắng từ trên mặt hắn tìm một chút đầu mối. Nhưng Văn Nhân Gia vẫn cười híp mắt, thậm chí còn đùa bỡn chơi đùa vẫy vẫy đầu tóc ướt sũng:
"Tâm Nhiên, mặc dù bị em nhìn chăm chú tôi như vậy khiến tôi rất vui mừng, nhưng có thể để tôi đi thay quần áo trước hay không. Tôi nghĩ, em sẽ thích tôi ăn mặc chỉnh tề ngồi dùng cơm với em hơn."
Nhìn bóng lưng Văn Nhân Gia quay người đi lên lầu, Lãnh Tâm Nhiên trầm mặc. Sự trầm mặc của cô, chứng tỏ cô đang suy tư. Cô đang suy tư quan hệ của Văn Nhân Gia người đã cứu cô. Rất dễ nhận thấy, không phải Văn Nhân Gia cứu cô. Mà người cứu cô cùng Văn Nhân Gia là người quen, hơn nữa rất có thể quan hệ vô cùng thân mật. Như vậy, người đó là ai?
Không biết tại sao, trong đầu Lãnh Tâm Nhiên liền tự động hiện lên bóng dáng nam nhân tương tự Á Á kia?
Chẳng lẽ, là "Công tử" kia? Hội trưởng Thương Minh ?
Trở về phòng, Văn Nhân Gia không vội vã đi vào phòng tắm mà là cầm điện thoại di động lên gọi điện thoại.
"Cô ấy không tin tôi là người cứu cô ấy."
Nói đến đây, Văn Nhân Gia cũng cảm thấy ngoài ý muốn.
Theo tình huống lúc đó, Lãnh Tâm Nhiên đã mất đi ý thức. Như vậy, làm sao cô có thể biết không phải là hắn cứu cô? Giọng điệu khằng định đó, giống như dựa vào cơ sở nào đó.
|
Không biết đối phương nói những gì, sắc mặt Văn Nhân Gia càng lúc càng biến đổi, nhưng vẫn là thành thật nói:
"Tốt, tôi hiểu rõ nên làm như thế nào."
Đợi đến khi cúp điện thoại, Văn Nhân Gia đứng tại chỗ suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn là lắc đầu buông tha loại đầu mối suy đoán này. Công tử không phải rất chán ghét cô ấy sao? Nếu không cũng sẽ không có những chuyện trước kia, nhưng hiện tại, sao lại có cảm giác thái độ công tử đang phát sinh biến hóa?
Đợi đến khi Văn Nhân Gia xuống lầu lần nữa, Lãnh Tâm Nhiên đã ngồi vào bàn dùng cơm.
Tư thái dùng cơm của cô rất tao nhã, mặc dù biết cô chỉ đang húp cháo, nhưng tư thái tao nhã lạnh nhạt này lại khiến người ta có một loại ảo giác, giống như cô đang ăn sơn hào hải vị.
Tư thái giống như một phu nhân cao quý, cư nhiên lại xuất hiện trên người một cô bé, Văn Nhân Gia thở dài, hứng thú đối với cô, dường như tạm thời không có cách nào biến mất.
Văn Nhân Gia bĩu môi, nghĩ đến một người nào đấy cũng cảm thấy hứng thú với cô giống hắn, vẻ mặt âm u, nhưng rất nhanh lại nở nụ cười sáng lạn. Đi tới ngồi xuống đối diện Lãnh Tâm Nhiên, nữ bộc lập tức đưa lên bữa trưa đã chuẩn bị xong. Không giống Lãnh Tâm Nhiên, hắn ăn là bữa ăn tây, dao nĩa trên tay hắn giống như có sinh mạng, thời điểm liên tục cắt thịt bò bít tết cũng không phát ra âm thanh gì.
"Tâm Nhiên thật đáng thương, chỉ có thể uống cháo kìa."
Văn Nhân Gia cho một miếng bò bít-tết vào trong miệng, hưởng thụ tư vị nồng nàn, sau đó mới cười híp mắt nói.
Vẻ mặt kia, thấy thế nào cũng đáng ăn đòn.
Lãnh Tâm Nhiên mặc kệ hắn. Nhưng coi như không phải đối phương cứu cô, hắn vẫn có ân với cô, cho nên...
"Rốt cuộc là ai đã cứu tôi? Có phải là công tử kia của các người không?"
"Phốc! Ách khụ khụ khụ. . . . . . ."
Văn Nhân Gia thiếu chút nữa bị sặc chết. Nhìn vẻ mặt Lãnh Tâm Nhiên đối diện vẫn nhàn nhạt như cũ, uất ức quệt miệng:
"Tâm Nhiên, sao em cú không tin là tôi cứu em? Chẳng lẽ nhân phẩm tôi kém cỏi như vậy sao? Em nên biết rõ tôi đối với em. . . . . . , "
Lãnh Tâm Nhiên vốn chỉ suy đoán, nhưng nhìn phản ứng đối phương lại chứng tỏ suy đoán của cô là sự thật. Nếu đã lấy được đáp án mình muốn, Lãnh Tâm Nhiên cũng không tiếp tục nữa, bỏ lại một câu: "Khi ăn không nói." Lại tiếp tục dùng cơm.
Văn Nhân Gia thiếu chút nữa bị một câu nói như vậy làm sặc khí, rõ ràng không phải một mình hắn nói chuyện...
Đợi đến khi Lãnh Tâm Nhiên dùng cơm xong, cô đứng dậy từ biệt, có thương thế trên người nên cô cần nghỉ ngơi, điều này cô rõ ràng. Mặc dù đạn đã được lấy ra, nhưng vết thương do đạn bắn cũng rất khó khỏi hẳn. Nhưng nơi này không phải là địa bàn của cô, mặc dù biết Văn Nhân Gia đối với cô không tệ, nhưng ra ngoài hỗn loạn, cẩn thận là chìa khóa bảo vệ tính mạng. Thương Minh, còn có quá nhiều câu đố, y theo thực lực của cô bây giờ còn chưa đủ để để giải quyết, nhưng cũng không đại biểu cô vĩnh viễn sẽ không biết.
"Cám ơn anh đã khoản đãi. Ân tình công tử các người tôi sẽ nhớ kĩ. Tôi muốn đi về trước."
Lãnh Tâm Nhiên nói lời này là lúc Văn Nhân Gia đang ưu nhã nâng khăn chùi miệng, không ngờ cô vừa mở miệng lại là một câu này, mặt tối sầm:
"Tâm Nhiên, em không thể mỗi lần nói chuyện không hù dọa người khác được sao?
Cho là cô đang đùa, nhưng là nói xong lại thấy vẻ kiên quyết trên gương mặt cô, liền tỉnh táo lại:
"Không phải nói đùa sao. Vết thương trên người em, mặc dù đi lại một chút vẫn có thể, nhưng nếu muốn. . . . . . , "
Lãnh Tâm Nhiên vừa chuẩn bị nói gì đó, nhưng đột nhiên cô phát hiện có chuyện tình mình quên mất, hiện tại lại đột nhiên nghĩ tới:
"Hai đứa bé kia đây?"
"A?"
Đề tài chuyển đổi quá nhanh, Văn Nhân Gia chỉ có thể nháy mắt mấy cái, vẻ mặt vô tội.
"Hai đứa trẻ đi cùng tôi ở đâu?"
Lãnh Tâm Nhiên tốt bụng giải thích lần nữa. Nếu như không phải bởi vì cứu hai đứa trẻ kia, cô cũng sẽ không bị thương. Nhưng cô không hối hận. Mặc dù bị thương có chút phiền toái, nhưng nếu cho cô một cơ hội làm lại lần nữa, cô cũng sẽ quyết định như vậy.
"Ở chỗ này."
Một nam nhân đầu tóc nhuộm đỏ đi tới, trên người mặc tây trang, nhưng là thấy thế nào cũng đều mang vẻ vô lại. Ở bên cạnh hắn, một lớn một nhỏ hai đứa trẻ thấy Lãnh Tâm thật hưng phấn vọt tới:
"Chị, chị. . . . . ."
Thấy hai đứa trẻ bình yên vô sự, Lãnh Tâm Nhiên mới thở phào nhẹ nhõm.
"Văn Nhân Lão sư, tôi muốn đi về, chuyện lần này, cám ơn các người. Nếu như có thể, làm phiền anh giúp tôi gọi điện thoại để kếu người tới đón tôi."
Nhan Viêm buồn cười nhìn Lãnh Tâm Nhiên, rõ ràng là một cô nhóc mười bảy mười tám tuổi lại biểu hiện được vẻ thành thục lão luyện như vậy, lại nhìn Văn Nhân Gia vẻ mặt như bị táo bón, tâm tình thật tốt:
"Nếu như Tâm Nhiên không chê, tôi đưa cô trở về. Mặc dù nơi này không phải là nơi bí mật gì, nhưng an tĩnh một chút luôn tốt.
Lời hắn nói rất khéo léo, Lãnh Tâm Nhiên nhíu mày, nhưng không hỏi tới.
"Cám ơn."
Mặc dù Văn Nhân Gia cực lực giữ lại, nhưng mười phút sau Lãnh Tâm Nhiên vẫn dẫn theo hai đứa trẻ ngồi lên xe Nhan Viêm. Nhìn chiếc Ferrari màu đỏ bảnh bao càng chạy càng xa, Văn Nhân Gia mới nhỏ giọng mắng mấy tiếng.
Hắn thảm, nếu công tử biết cô ấy cứ đi như thế, tuyệt đối sẽ tức giận!
Không biết vì sao, không có bất kỳ dấu hiệu nào , trong lòng hắn lại đột nhiên hiện lên một ý nghĩ như vậy.
So với Văn Nhân Gia, phong cách Nhan Viêm hơi nghiêng về dáng vẻ của tên lưu manh côn đồ. Tuy Văn Nhân Gia có lúc nói chuyện mang vẻ vô lại, nhưng có Hỏa Nhãn Kim như Lãnh Tâm Nhiên há lại không nhìn ra bản chất của hắn. Hắn cực lực muốn đem mình ngụy trang thành một tên lưu manh xấu xa, chỉ tiếc, từ nhỏ có cuộc sống phú quý cùng tiếp nhận nền giáo dục đặc trưng khiến hắn không có cách nào thoát khỏi bản chất ấy.
Biểu hiện rõ nhất chính là dù ở thời điểm nào, quần áo hắn đều chỉnh tề phẳng phiu, nút áo tháo nhiều nhất cũng chỉ 2 nút, sẽ không lộ ra lồng ngực. Mà lúc hắn nói chuyện, sẽ không nói chữ thô tục, cũng sẽ không mở có mùi vị chuyện cười.
Nhưng là, Nhan Viêm lại bất đồng. Quần áo Nhan Viêm rộng mở, lộ ra mảng lớn lồng ngực màu chocolate bền chắc, ngay cả lúc lái xe cũng là một tay cầm lái một tay cầm điếu thuốc.
Vô lại của hắn, là từ bên trong mà ra, đó không phải giả bộ, hoặc là, coi như che giấu cũng không che giấu được tính khí chân chính. So với Văn Nhân Gia, Nhan Viêm mới thật sự là người nguy hiểm.
"Cô dự định làm gì với hai đứa trẻ này?"
Nhan Viêm không quan tâm sẽ thương tổn tâm lý hai đứa trẻ ..., nói thẳng.
Hai bé trai liếc mắt nhau, sau đó dùng loại biểu tình hoang mang sợ hãi nhìn Lãnh Tâm Nhiên bên cạnh. Bé đã sắp tám tuổi rồi, sự tình nên biết bé cũng đã biết. Hiện tại mẹ chết rồi, bé và em trai. . . . . .
"Đi trước xem một chút còn có người thân nào hay không, nếu không có..."
Lãnh Tâm Nhiên thu hồi tầm mắt từ ngoài cửa sổ, chống lại ánh mắt long lanh trong suốt của bé trai, lạnh nhạt nói.
"Tôi đã hỏi qua rồi. Hai đứa bé này là gia đình đơn thân, nhưng bây giờ là cô nhi. Căn cứ vào lời đứa lớn nói, năm trước bọn họ mới dời đến đó . Trong nhà không có người khác, ngay cả cậu mợ đều không có."
Không biết tại sao, nghe giọng nói Nhan Viêm lại có cảm giác vui vẻ khi người gặp họa.
"Tự tôi sẽ tự sắp xếp."
Lãnh Tâm Nhiên nhàn nhạt nói.
Nếu khi đó quyết định cứu chúng, đã làm thì phải làm cho trót. Cô cũng không hy vọng mình trả giá như vậy lại trở thành cứu hai đứa bé không nơi nương tựa.
Nghe thấy hàm ý trong câu nói của Lãnh Tâm Nhiên. Nhan Viêm cười lạnh:
"Tôi thấy hai đứa nhóc này cũng thật may mắn, gặp được một vị Thánh mẫu tỷ tỷ. . . . . ."
"Câm miệng!"
Loại giọng điệu âm dương quái khí kia khiến Lãnh Tâm Nhiên không khách khí lạnh giọng phản bác.
|
Chương 159 Nhan Viêm cười cười không đáp.
"Chính là ở đây, cảm ơn anh đã đưa tôi về."
Nhìn thấy kiến trúc quen thuộc, Lãnh Tâm Nhiên lạnh lùng mở miệng.
Nhan Viêm dừng xe lại, lúc này mới nghiêng người nhìn sang. Phía sau xe có ba người ngồi, một lớn hai nhỏ, thoạt nhìn vô cùng hài hòa. Không biết vì sao cảnh tượng này lại khiến cho anh ta cảm thấy là lạ trong lòng, nhưng anh ta vẫn không để lộ sự khác thường ra ngoài: "Cô chắc chắn là muốn xuống xe ở đây? Hẳn là cô không ở nơi này mới đúng chứ?"
Cả một khu này, đều là khu buôn bán, trên cơ bản đều là cửa hàng, người bình thường đều sẽ không chọn sống ở đây, quá ồn ào. Lãnh Tâm Nhiên mở cửa, đầu tiên là để hai đứa nhóc xuống xe, sau đó mới tới mình.
"Đường không xa, tôi tự đi là được rồi."
Vẫy tay với Nhan Viêm, Lãnh Tâm Nhiên mỗi tay dắt một đứa, cứ như vậy mà chậm rãi rời khỏi tầm mắt Nhan Viêm.
Khóe miệng Thẩm Quân đã run rẩy đến sắp chết lặng rồi. Sao anh lại không biết, bà chủ nhỏ nhà mình chỉ cần biến mất vài ngày là có thể mang về hai bánh bao nhỏ? Tuy rằng hiện giờ trong xã hội, chuyện gì cũng chú ý đến hiệu suất cao, nhưng cũng không cần phải nhanh đến mức này chứ?
"Tâm Nhiên, hai bánh bao nhỏ này tên gì thế?"
Thẩm Quân rất ít khi tiếp xúc với con nít, nhưng cũng không có nghĩa là anh không thích trẻ con. Trên thực tế, năm đó nếu không phải vì anh mãi chuyên tâm vào sự nghiệp, thì giờ anh đã sớm làm ba rồi.
Hơn nữa bộ dạng của hai bánh bao nhỏ này quả thật rất đáng yêu, làn da trắng sáng, giống y như sữa vậy. Nếu cẩn thận quan sát, sẽ phát hiện ánh mắt của bọn nó có màu lam, mũi cũng rất cao, tuy rằng còn chưa phát triển, nhưng ngũ quan sâu thẳm, hẳn là có chút huyết thống ngoại quốc, là con lai. Lúc này cô mới nhớ mình căn bản chưa hỏi tên của hai bánh bao nhỏ này. Không phải cô không nghĩ tới, mà bởi vì lúc trước khi cứu bọn nó thì chẳng quan tâm, sau đó lại hôn mê, mãi đến khi lên xe mới thấy lại bọn nó. Nhưng mà, lúc nhìn thấy thì lại đang nói chuyện với Nhan Viêm, nên quên mất chuyện này.
Lúc này đứa lớn liền biểu hiện ra sự thông minh của mình, nắm tay em trai, lễ phép cúi chào, sau đó mềm yếu nói: "Con tên Nguyễn Tường, đây là em trai con - Nguyễn Bạch. Cảm ơn chị và chú đã cứu tụi con."
Thẩm Quân nở nụ cười: "Thật đúng là hiểu chuyện. Chỉ là, Tâm Nhiên, cô định tính sao với bọn nó? Cha mẹ bọn nó đâu?"
Vừa nhắc tới vấn đề này, hốc mắt của hai bánh bao nhỏ liền đỏ lên, sau đó cũng chẳng màng tới lễ phép, trực tiếp gào khóc. Nguyễn Tường còn nhỏ, nhưng tuổi khá lớn, cũng đã hiểu chuyện, còn có thể cố gắng khống chế cảm xúc của mình. Nhưng còn Nguyễn Bạch thì đúng là một đứa nhóc cái gì cũng không biết, nghe thấy Nhan Viêm nói đến ba mẹ thì liền khóc đến đỏ cả mặt, thanh âm lớn ngang với tiếng sét đánh. Bản tính của Lãnh Tâm Nhiên luôn thích yên tĩnh, nghe được tạp âm lớn như thế thì trong lòng có chút phiền chán, nhưng cũng không tức giận, chỉ liếc mắt nhìn hai đứa nó một cái, sau đó thản nhiên nói: "Bọn nó là gia đình đơn thân, mẹ đã qua đời, hiện giờ là cô nhi."
Thẩm Quân nhếch mày, nhìn hai đứa nhỏ mập mạp đáng yêu trước mặt, có chút kinh ngạc với tin tức này. Vậy nghĩa là hai đứa nhỏ vừa nhìn đã biết là được dạy dỗ rất tốt này, giờ đã thành cô nhi rồi hả?
"Vậy cô định...?"
"Giữ lại đi." Cơ thể của Lãnh Tâm Nhiên vốn đã tương đối suy yếu, chỉ là luôn cố gắng chống đỡ không có biểu hiện ra ngoài. Hiện giờ đang ở nơi quen thuộc, đối mặt với người tín nhiệm, tất cả quật cường đều dần dần được thả lỏng. Cô suy yếu ngồi lên sofa, nhưng lưng vẫn rất thẳng, cũng không dám tựa vào đệm, mệt mỏi nhắm mắt lại.
Thẩm Quân ý thức được có chuyện gì đó khác lạ: "Tâm Nhiên, cô làm sao thế?"
Lãnh Tâm Nhiên luôn tinh thần sáng láng giống như Charlie's Angels (Tên một bộ phim của Mỹ), cư nhiên lại lộ ra vẻ mặt mệt mỏi yếu ớt, tuyệt đối là có ẩn tình gì đó mà anh không biết.
"Chị bị thương, chú nói chị cần phải nghỉ ngơi cho tốt. Chị vì cứu tụi con nên mới bị thương."
Nguyễn Tường mềm yếu nói.
Sắc mặt Thẩm Quân lập tức thay đổi, hiện giờ, ở trong lòng anh, sự nghiệp vẫn vô cùng quan trọng. Nhưng mà, quan trọng nhất, lại là cô gái sắp trưởng thành trước mắt này. Anh đã không còn người thân trên đời này, trước kia có một người bạn gái yêu rất sâu đậm, nhưng người làm anh tổn thương sâu sắc nhất cũng là cô ấy. Trong lúc vô tình, anh đã xem Lãnh Tâm Nhiên như người thân duy nhất trên thế giới này của anh.
Tuy rằng anh biết Lãnh Tâm Nhiên có rất nhiều chuyện gạt anh, nhưng anh không để ý, anh tin, một ngày nào đó, cô sẽ mở rộng cửa lòng với anh.
"Tâm Nhiên, cô bị thương ở đâu? Sao lại thế này? Gần đây cô đang bận chuyện gì thế?"
Vốn anh còn muốn hỏi thêm, nhưng khi nhìn thấy hai đứa nhóc, lại nuốt những lời định nói xuống. Tuy rằng rằng hai đứa nhỏ đáng yêu này không thể làm ra chuyện gì thương hại đến Lãnh Tâm Nhiên, nhưng mà, không thể không đề phòng người khác, đạo lý này, anh đã tự mình kiểm chứng.
"Không có gì, trúng một phát súng. Viên đạn đã được lấy ra, nghỉ ngơi vài ngày là tốt rồi." Lãnh Tâm Nhiên không muốn nói nhiều, nhưng thật sự rất mệt, quét mắt nhìn mấy người trước mặt một cái, đột nhiên đứng dậy: "Tôi về phòng nghỉ ngơi đây. Chuyện mấy đứa nhóc làm phiềm anh Thẩm rồi."
Thẩm Quân nào dám không đáp ứng, nhìn Lãnh Tâm Nhiên vào phòng, lúc này mới phát hiện trên lưng cô dường như còn quấn một lớp băng thật dày. Bị trúng đạn? Nghĩ đến chuyện này, liền lập tức lấy điện thoại ra, gọi điện thoại cho bác sĩ Liễu, là bác sĩ gia đình.
|