Băng Nữ Sủng Phu
|
|
Chương 53: Bữa tối không chỉ hai người
Bữa tối, hình như có chút nặng nề, bất quá, đây là ý nghĩ của Lochness, về phần Mạnh Phi Vũ cùng Tử Uyên đã thành thói quen , như vậy đối bọn họ mà nói đây là bữa tối rất là ấm áp. Không ai nói chuyện, chỉ có Mạnh Phi Vũ cùng Tử Uyên sẽ vì đối phương mà gắp đồ ăn. Mà Lochness giống như là một cái bóng đèn vậy, trực tiếp bị hai người không thèm để ý tới. Lochness có chút tự giễu đang ăn cơm và thức ăn trên bàn, ai, nếu không tại tình huống này, nếu không phải là đồ ăn của tình địch làm, hắn nghĩ, bữa cơm này hắn nhất định sẽ ăn thật khoái trá, bởi vì, tay nghề của Tử Uyên thật là không thể chê vào đâu được. Đột nhiên, tay của Tử Uyên ở đĩa rau dừng một chút, sau đó mày liền gắt gao nhíu lại. “Làm sao vậy?” Mạnh Phi Vũ ở trước tiên cảm giác được sự dị thường của Tử Uyên, Lochness nghe thấy lời của Mạnh Phi Vũ cũng nhìn về phía Tử Uyên. “Không có việc gì.” Tử Uyên nói có chút miễn cưỡng, nhưng vẫn là hướng về Mạnh Phi Vũ cười cười, bụng hắn vừa mới có chút đau, hình như là đứa bé bên trong không an phận đá hắn một cái. “Mạnh tiểu thư, ta vừa mới cảm giác được tiếng gì đó giống như là tiếng tim đang đập.” Lochness kinh ngạc nói, sau đó nhìn về phía bụng Mạnh Phi Vũ, bởi vì tại đây bây giờ lúc này người duy nhất có thể giải thích nguyên nhân của tình huống này chính là Mạnh Phi Vũ mang thai ! Mạnh Phi Vũ đầu tiên là nhìn Lochness lạnh lùng cười, sau đó lại nhìn về phía bụng Tử Uyên, chậm rãi thành nhiều điểm ôn nhu. Lochness đầu tiên là sửng sốt, cũng là bởi vì sự ôn nhu trong mắt của Mạnh Phi Vũ, lại là bởi vì ánh mắt kia có chút thâm ý! Giống như đã nghĩ ra cái gì, Lochness đứng lên kinh ngạc nhìn về phía Tử Uyên! “Ngươi…… Điều này làm sao có thể? Không, Mạnh tiểu thư, nàng nói cho ta biết đây là có chuyện gì?” Lochness là muốn đến chút cái gì, nhưng chuyện như vậy là trái với khoa học tự nhiên , cho dù sự tồn tại của hắn cũng chính là một chuyện phi khoa học, nhưng như vậy đã là rất khó tin tưởng rồi. “Cơm ăn xong rồi, ngươi đã có thể đi , không tiễn.” Mặc kệ sự nghi hoặc của Lochness, đối với chuyện Tử Uyên mang thai, Mạnh Phi Vũ cũng không có cố ý đi giấu diếm người nhà, chính là mọi người tuy rằng đối với dáng người của Tử Uyên cảm thấy nghi hoặc, nhưng như cũ là không có nghĩ tới phương diện này, cho nên, Mạnh Phi Vũ cũng không có cố ý giải thích, mà đối với vị huyết tộc vương tử này, kỳ thật, Mạnh Phi Vũ vẫn là yên tâm, hắn là bằng hữu của Hoàng Phủ Hiên, chuyện như vậy cho dù cho hắn biết, hắn cũng sẽ không nói ra đi. Bất quá, hắn sẽ là một cái phiền toái. Lochness không đi, ánh mắt bình tĩnh nhìn Tử Uyên. “Thật sự rất kỳ diệu, không nghĩ tới, nam nhân như thế nhưng lại có thể mang thai, xem ra, ta là thật sự phải rời đi, bằng không ta chính là kẻ phá hoại gia đình nhà người khác.” Lochness có chút vô lực nói, trong ánh mắt trừ bỏ tiếc hận bên ngoài cũng có thản nhiên thoải mái, tuy rằng, Mạnh Phi Vũ thực hấp dẫn hắn, nhưng là, chuyện đoạt người yêu của người khác hắn cũng sẽ không làm, huống chi nam nhân kia thế nhưng lại đang là cái dạng này. Nam nhân mang thai? Không thể tin được! Mạnh Phi Vũ cảm giác được có chút kỳ lạ, nhẹ nhàng hừ một tiếng, tiếp tục chú ý tình huống của Tử Uyên, giống như, trong khoảng thời gian này, Tử Uyên luôn phát sinh tình huống như vậy, là có vấn đề gì sao? Mạnh Phi Vũ có chút lo lắng, cho nên quyết định mấy ngày này sẽ mang Tử Uyên đi bệnh viện kiểm tra một chút. Mà Tử Uyên nhìn Mạnh Phi Vũ ánh mắt có chút lo lắng , ôn nhu cười, cảm giác chính mình vô luận vất vả cỡ nào đều rất đáng giá. Về phần Lochness ở một bên còn lại là không nói gì , nhìn ánh mắt hai người, nhẹ nhàng thở dài ở trong lòng một chút. “Cám ơn hai vị chiêu đãi, ta sẽ không quấy rầy nữa.” Lochness cười tao nhã ,cũng không có để ý phản ứng của Mạnh Phi Vũ cùng Tử Uyên, bước đi ra khỏi nhà Mạnh Phi Vũ. …… Ngày hôm sau, Mạnh Phi Vũ liền mang theo Tử Uyên đi tới bệnh viện của Mặc Sĩ Tĩnh. Một loạt kiểm tra qua đi, bác sĩ kiên trì đối với Mạnh Phi Vũ vẻ mặt lạnh tanh nói:“Mạnh tiểu thư, Tử tiên sinh thân thể không có gì trở ngại, đứa nhỏ cũng rất khỏe mạnh, sự đau đớn không định kỳ đó cũng là bởi vì đứa nhỏ ở trong cơ thể vận động, cô có thể yên tâm, bất quá, thai nhi trong cơ thể của Tử tiên sinh phát triển so với người bình thường đều nhanh hơn, khì hạn sinh sản khả năng sẽ rất nhanh tới, ước chừng khoảng một tháng nữa là sẽ sinh.” “Nhanh như vậy?” Không đến sáu tháng là có thể sinh ra sao? Mạnh Phi Vũ có chút cảm giác khó hiểu, nàng có chút lo lắng cho thân thể của Tử Uyên . “Căn cứ theo trình độ phát triển của thai nhi trong bụng của Tử tiên thì là như vậy.” “Ân.” Lên tiếng, Phi Vũ đi từ phòng kiểm tra đi ra trước mặt của Tử Uyên. “Phi Vũ, chúc mừng bạn a, sắp làm mẹ.” Mặc Sĩ Tĩnh vẫn ở bên người bạn tốt, lúc này cười chúc mừng Mạnh Phi Vũ. “Nam nhân của bạn thật không tồi.” Mạnh Phi Vũ cũng lạnh lùng đáp trả lại một câu, nhưng lại làm cho Mặc Sĩ Tĩnh lộ ra chút thần sắc mất tự nhiên, nghĩ đến nam nhân của nàng, nàng thật đúng là có chút không nói được. …… Chào tạm biệt Mặc Sĩ Tĩnh, Mạnh Phi Vũ liền cùng Tử Uyên ra phòng kiểm tra, đi ra hướng bãi đỗ xe của bệnh viện, mà ngay tại thời điểm sắp đi ra khỏi cửa, bọn họ đụng phải một người. “Mạnh tiểu thư, Tử Uyên!”Âm thanh kinh hỉ của Đông Phương Dật Văn, hắn không nghĩ tới lại ở chỗ này gặp được bọn họ. “Đông Phương giáo sư.” Ở trường học viện hoàng gia, Tử Uyên cũng biết một chút ít về Đông Phương Dật Văn. Mạnh Phi Vũ thì trầm mặc nhìn Đông Phương Dật Văn. “Các ngươi làm sao lại tới nơi này, có vấn đề gì sao?” Ở trong bệnh viện gặp được người mình quen biết, nhưng rất nhiều lúc cũng không phải chuyện làm cho người ta cao hứng. “Không……” Có! Mạnh Phi Vũ vừa muốn nói không có, nhưng đã bị một thanh âm cắt ngang. “Tử tiên sinh, cô quên cầm bản báo cáo xét nghiệm, Mặc Sĩ viện trưởng bảo giúp cô mang lại đây.” Một y tá chuyên môn phụ trách chăm sóc Tử Uyên cầm một bản báo cáo đã đi tới, giao cho Tử Uyên. Tử Uyên nhận rồi nói cám ơn, Mạnh Phi Vũ còn lại là cau mày nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Đông Phương Dật Văn. “Cô mang thai ?” Quả nhiên, câu nói đầu tiên của Đông Phương Dật Văn chính là giống y như Mạnh Phi Vũ đoán. “Không quan hệ gì tới ngươi!” Mạnh Phi Vũ lạnh lùng trả lời, sau đó mang theo Tử Uyên rời đi. Phía sau còn lại Đông Phương Dật Văn đang ngơ ngác nhìn bọn họ rời đi! Tình cảm lưu luyến của hắn còn chưa có phát triển, liền đã tan biến như vậy! Tuy rằng là hiểu lầm, nhưng là, cũng là chuyện hiểu lầm tốt đẹp. Đôi khi, yên tĩnh cũng không phải là chuyện tốt. …… Một ngày lại qua một ngày, Mạnh Phi Vũ bình thường vẫn đi làm đều, mà Tử Uyên thì là an tâm ở nhà dưỡng thai, cuộc sống của hai người tựa hồ khuyết thiếu sự lãng mạn, nhưng lại ấm áp như vậy. Thời gian bất tri bất giác đã đến tháng mười một, lúc Mạnh Phi Vũ còn đang làm việc chợt nghe thấy tiếng điện thoại vang lên…… Nhìn đến là Tử Uyên gọi tới, cho nên, Mạnh Phi Vũ rất nhanh liền tiếp lên. “Làm sao vậy?” Thời điểm bình thường, Tử Uyên là sẽ không chủ động gọi điện cho nàng, bởi vì, hắn sợ ảnh hưởng tới công việc của nàng. “Ta……” ……
|
Chương 54: Hạnh phúc, có chết cũng cam nguyện
“Ta hình như sắp sinh rồi, nàng có thể trở về không? Không cần…… (Tác giả: định nói tiếp là: không cần, ta có thể tự mình đi bệnh viện ” Tử Uyên vốn là định nói như vậy, bất quá, hắn còn chưa có nói xong đã bị Mạnh Phi Vũ chặn lại. “Chờ đó, ta lập tức trở về ngay!” thanh âm của Mạnh Phi Vũ lạnh như băng đã không còn bình tĩnh, khi Tử Uyên nói câu thứ nhất nàng đã lập tức rời khỏi văn phòng, đến lúc nàng tắt điện thoại thì đã vào tới thang máy. Nhìn từng con số của thang máy một số lại một số đi xuống phía dưới, Mạnh Phi Vũ thật sự có loại xúc động khó hiểu, Mạnh Phi Vũ bước ra khỏi thang máy, rốt cục đã đi đến bãi đỗ xe của pháp viện, mà các đồng sự nhìn thấy Mạnh Phi Vũ lao ra thang máy, đều khinh ngạc giống như được nhìn thấy người sao hỏa vậy,người được giới tư pháp công nhận là băng nữ thế mà cũng có lúc trông lo lắng như vậy, chẳng lẽ là mặt trời mọc từ hướng tây sao? Mạnh Phi Vũ rất nhanh lên xe của mình, chân hung hăng đạp lên chân ga, sau đó chỉ thấy chiếc xe mạnh mẽ liền xông ra ngoài, giống như nó cùng chủ nhân có tâm tình giống nhau. Mạnh Phi Vũ một bên liều mạng lái xe, một mặt lấy điện thoại gọi cho Mặc Sĩ Tĩnh, bảo Mặc Sĩ Tĩnh lập tức phái người đến nhà nàng đi cứu người, sau đó nắm chặt từng giây một thời gian theo hướng nhà mình chay đi. …… Dọc theo đường đi, Mạnh Phi Vũ không có giảm tốc ở quốc lộ toàn tốc lực phóng đi, cuối cùng vượt qua ba cái đèn đỏ rốt cuộc cũng về tới nhà, chẳng qua đằng sau cũng theo một đống cảnh sát giao thông. “Vị tiểu thư này, xin cô đưa ra giấy tờ tùy thân.” Viên cảnh sát giao thông thở mệt nhọc chạy về hướng Mạnh Phi Vũ, hắn làm cảnh sát giao thông đã hơn mười năm, lần đầu tiên đụng tới một tay lái xe chán sống như vậy, hơn nữa, lại là một nữ nhân. Mạnh Phi Vũ nhíu mày, tùy tay lấy ra một đống giấy tờ giống nhau này nọ, ném đi qua, ngay lập tức lên lầu đi, nam nhân của nàng sắp sinh, nàng cũng không có nhiều thời gian đi để ý những người này. Mà viên cảnh sát nhìn Mạnh Phi Vũ chạy đi, vốn là muốn ngăn cản, chẳng qua hắn nhận được giấy tờ của Mạnh Phi Vũ, liền ngây ngẩn cả người! Trời ạ, không nghĩ tới, hắn lại đụng phải một nhân vật như thế này, tờ giấy màu lục kia, cả nước cũng cũng chỉ có mấy chục người có mà thôi. …… Mạnh Phi Vũ đứng ở trong thang máy, gọi điện cho Tử Uyên. “Có khỏe không?” Cảm giác được đối phương nhắc máy, Mạnh Phi Vũ có chút khẩn trương hỏi. “Phi Vũ, ta tốt lắm, chính là, đứa nhỏ giống như đạp lợi hại hơn.” Tử Uyên nói chuyện có chút khó khăn, giống như đang cố gắng nín nhịn. “Kiên trì chịu đựng, ta lập tức về tới nhà ngay.” Mạnh Phi Vũ cảm giác được cho tới bây giờ bản thân mình chưa bao giờ khẩn trương như vậy, nàng cảm giác được tay của chính mình đều gấp đến chảy đầy mô hôi. …… Cửa thang máy mở ra, Mạnh Phi Vũ bước nhanh đi ra, chạy về nhà mình. “Tử Uyên.” Mạnh Phi Vũ đi vào liền nhìn thấy Tử Uyên đang ngồi ở trên sô pha, tay hắn đang chậm rãi vuốt bụng của chính mình , giống như là đang nói cái gì. “Phi Vũ, nàng rốt cục đã trở lại.” Tử Uyên nghe được tham âm của Mạnh Phi Vũ chậm rãi quay đầu lại, hướng về phía Mạnh Phi Vũ lộ ra một nụ cười miễn cưỡng, bụng của hắn thật sự rất đau, hắn cảm giác được đứa bé nho nhỏ trong bụng kia giống như lập tức sẽ đi ra ngay. “Rất đau sao? Anh đợi them một lát nữa bác sĩ tới ngay,.” Hiện tại không thể nhìn thấy biểu hiện lạnh như băng của ngày thường của Mạnh Phi Vũ, trên mặt nàng chỉ là vẻ lo lắng và khẩn trương. Mà hết thảy những biểu hiện này đều lọt vào trong mắt của Tử Uyên, điều này đã làm cho hắn nghĩ lại rất nhiều chuyện tình. Hắn nghĩ tới tình cảnh lần đầu tiên gặp Phi Vũ, hắn bị hơi thở lạnh lùng của Phi Vũ hấp dẫn, sau đó giống như là vương tử nhìn thấy công chúa, nhất kiến chung tình, không thể tự kềm chế được trầm mê tại trong khối bang lạnh lẽo thần bí kia. Tử Uyên lại nghĩ tới lần đầu tiên “cùng” Mạnh Phi Vũ , lúc đó làm cho người ta cảm thấy thật thẹn thùng, thời điểm đó hắn thật sự khẩn trương, hắn cảm giác được tim của mình đều muốn nhảy ra ngoài, nhưng là, bề ngoài nhìn lạnh như băng của Mạnh Phi Vũ, cũng là dị thường nhiệt tình cùng ôn nhu, đêm đó đối với hắn mà nói, tuyệt đối là một đêm khó quên . Lại sau đó, ngay trong nháy mắt, Tử Uyên đã nghĩ tới rất nhiều rất nhiều, có tình cảnh bọn họ cùng nhau ăn cơm, cùng nhau xem tivi, có…… tất cả là những cảnh hắn cùng Mạnh Phi Vũ ở chung! Tử Uyên đột nhiên có cảm giác, chính mình có thể chết ngay lập tức cũng tốt, bởi vì hắn đối với thế giới này đã không còn muốn gì hơn, cùng Mạnh Phi Vũ ở cùng một chỗ trong khoảng thời gian này, hắn đã có cái cảm giác được sở hữu hạnh phúc…… Hắn thật sự không cầu gì, hoặc là, có lẽ còn có một việc là hắn không bỏ xuống được, là đứa bé ở trong bụng hắn. “Phi Vũ, đáp ứng ta một việc được không?” bị mất sức một chút nhưng mà Tử Uyên vẫn kiên trì nói với Phi Vũ. “Anh bây giờ không cần phải nói, chờ anh đem đứa nhỏ sinh ra, anh nói cái gì ta đều đáp ứng anh.” Cảm giác được Tử Uyên nói chuyện có chút khó khăn, cho nên, Mạnh Phi Vũ làm cho Tử Uyên không cần phải nói gì cả . “Phi Vũ……” Tử Uyên kiên trì như cũ muốn nói cái gì đó, chẳng qua lại bị chuông cửa kêu lên cắt đứt. Theo sau, nhân viên y tế nâng cáng liền đi vào, Tử Uyên được hai nam nhân nhẹ nhàng đưa lên trên cáng, sau đó Phi Vũ liền khẩn trương theo sau lên xe cứu thương cùng Tử Uyên. …… Trên xe, Mạnh Phi Vũ cùng Tử Uyên nắm chặt tay nhau. “Phi Vũ, đáp ứng ta một việc được không?” Tử Uyên kiên trì như cũ làm cho Phi Vũ phả iđáp ứng thỉnh cầu của hắn, việc này với hắn mà nói thật sự rất trọng yếu. “Hảo, anh nói.” Mạnh Phi Vũ nói với Tử Uyên, nam nhân này trước mặt của nàng tuy rằng rất nghe lời, thực thuận theo, nhưng là, Phi Vũ biết hắn là một nam nhân rất có chủ kiến cùng kiên trì, chỉ là hắn đem nàng thành trời của hắn, cho nên, mới thuận theo như vậy, làm cho người ta thật thương tiếc. “Phi Vũ, đứa nhỏ vô luận như thế nào, ta sẽ bình an sinh ra, nhưng là, nếu ta có cái gì ngoài ý muốn , nàng nhất định phải hảo hảo chăm sóc con của chúng ta.” Tử Uyên cảm giác được mình càng nói càng nói càng thêm gian nan, nhưng là vẫn kiên trì như cũ đem thỉnh cầu của chính mình nói ra cho Mạnh Phi Vũ nghe, những lời này, ở hắn đã suy nghĩ ở trong lòng thật lâu. “Anh nói mê sảng cái gì thế, đứa nhỏ đương nhiên sẽ không có việc gì, nhưng là, anhcũng chắc chắn cũng sẽ bình an, cho nên, chúng ta sẽ cùng nhau chăm sóc con của chúng ta.” Không biết vì sao Tử Uyên lại có ý nghĩ như vậy, nhưng là Mạnh Phi Vũ thập phần không thích loại thỉnh cầu này của Tử Uyên, giống như là di ngôn vậy, nàng tin tưởng, vô luận là đứa nhỏ hay là Tử Uyên là đều sẽ không có việc gì. “Phi Vũ, đáp ứng ta…… Đáp ứng ta, nếu ta thật sự có cái gì ngoài ý muốn, hảo hảo chiếu cố con của chúng ta.” Hắn là thật sự rất lo lắng vấn đề này, bởi vì ở quốc gia của bọn họ, nam nhân bởi vì khó sinh mà chết là chuyện rất bình thường, tuy rằng, nơi này y học rất phát triển, nhưng là, Tử Uyên như cũ là thêm lo lắng, hắn cũng hy vọng mình có thể bình an sinh con, nhưng là, hắn sợ! Hắn sợ, hắn đã hưởng thụ được hạnh phúc rồi nên ông trời muôn thu hồi lại sinh mệnh ngăn ngủi của hắn, tuy rằng, hắn không muốn như vậy, nhưng Mạnh Phi Vũ đã cho hắn hết thảy, hắn cảm thấy cho dù là chết, cũng là chết không tiếc, chỉ là, đứa nhỏ sẽ giao Phi Vũ chiếu cố. Hơn nữa, là trọng yếu hơn là, về sau, hắn thấy cũng không thể đứng ở bên cạnh Mạnh Phi Vũ mãi được, không bao giờ nữa có thể nhìn thấy tuyệt mỹ băng nhan làm cho mình mê muội của Phi Vũ, không bao giờ nữa có thể cảm thụ được cảm giác ấm áp của Phi Vũ, không bao giờ nữa có thể được cùng Phi Vũ ở cùng một chỗ cảm thụ cái loại cảm giác hạnh phúc này! “Tử Uyên, anh sẽ không có việc gì, cho nên, không cần phải nói những điều ngốc nghếch này nữa, hơn nữa, anh đã nói, anh sẽ vĩnh viễn đều nghe lời nói của ta, cho nên, anhnhất định phải bình an sinh con, sau đó cả đời ở bên cạnh của ta, anh tuyệt đối không thể rời đi ta,anh đã đáp ứng ta rồi, anh làm sao có thể nói chuyện không giữ lời được, cho nên, ta không cho anh chết anh là tuyệt đối không thể chết.” Mạnh Phi Vũ bá đạo, cường ngạnh, lạnh như băng, nàng dùng loại ôn nhu đặc biệt của nàng, dùng cách nói chuyện độc nhất của nàng, nói cho Tử Uyên, hắn đối với nàng là rất quan trọng. Mạnh Phi Vũ biết, nếu Tử Uyên thật sự mất đi, như vậy nàng liền thật sự chính là một Mạnh Phi Vũ lạnh như băng, cảm tình của nàng, nhiệt tình của nàng, linh hồn của nàng đều sẽ theo Tử Uyên mà biến mất. “Ta, ta…… Ta rất yêu nàng, Phi Vũ, ta thật sự rất yêu nàng, ta sẽ cố gắng, thật cố gắng làm cho chính mình sống sót, nhưng là, Phi Vũ, nếu ta thật sự không thể ở lại cạnh nàng, làm ơn, nàng nhất định phải chiếu cố hảo con của chúng ta, Phi Vũ, đáp ứng thỉnh cầu này của ta được không?” Nghe lời nói của Mạnh Phi Vũ, trong lòng Tử Uyên tràn đầy cảm động, hắn biết đây là cách biểu đạt tình cảm của nàng . “Phải sống, ta không cho phép anh chết!” Không đáp ứng, cái gì cũng không đáp ứng, như vậy cái thỉnh cầu giống như di ngôn này, Mạnh Phi Vũ tuyệt đối sẽ không đáp ứng ! “Phi Vũ, ở bên cạnh nàng trong khoảng thời gian này, ta thật sự rất hạnh phúc, rất rất hạnh phúc.” Cửa xe rất nhanh mở ra, Tử Uyên hô hấp lại càng ngày càng khó khăn, hắn cảm giác được đứa nhỏ ở trong bụng của hắn bức thiết muốn đi ra, cái loại đau đớn này giống như muốn cho hắn phải dùng khí lực toàn thân chống lại. “Tử Uyên, phải sống, chỉ cần anh sống , tin tưởng ta, ta nhất định sẽ làm anh cảm giác được càng nhiều hạnh phúc……” “……”
|
Chương 55: Sinh con bình an
Cửa phòng giải phẫu “Ta muốn đi vào!” Nàng muốn đi vào , nàng muốn tận mắt thấy lúc Tử Uyên sinh con, nàng muốn bồi ở bên người Tử Uyên ,nhìn hắn bình yên vô sự sinh ra đứa nhỏ! “Mạnh tiểu thư, phòng giải phẫu là không cho phép người nào ngoài nhân viên y tá của bệnh viện vào, ngài cũng đừng làm chúng tôi khó xử.” Bác sĩ xấu hổ cự tuyệt, tuy rằng bên trong người sinh đứa nhỏ là nam nhân, nhưng là vô luận như thế nào, phòng giải phẫu đều là không cho phép người ngoài tiến vào a. “Ta muốn đi vào.” Mạnh Phi Vũ có chút lo lắng, mĩ nhan chỉ còn ba phần lạnh như băng, rất có xu thế tiếp tục giảm xuống. Bác sĩ mất tự nhiên kéo kéo áo trắng, nữ nhân này thật sự có chút khủng bố. “Ngài thật sự không thể vào…… A, Mạnh tiểu thư, ngài, ngài đang làm cái gì?” Bác sĩ trợn to mắt, hắn không thể tin được nhìn Mạnh Phi Vũ. “Làm cho ta đi vào!” Lại nhắc lại mục đích của chính mình, tay Mạnh Phi Vũ hướng bác sĩ di gần một chút, trên tay của nàng đúng là đang cầm khẩu súng lục không bao giờ rời khỏi người nàng. “Ta, ta, được…được rồi, Mạnh tiểu thư, ngài đừng kích động, ta sẽ cho ngài đi vào là tốt rồi, chẳng qua, ngài không thể làm ảnh hưởng khi chúng tôi làm việc, bằng không sẽ rất ảnh hưởng tới Tử tiên sinh.” Ở lúc sinh mệnh đã bị uy hiếp thời điểm, vốn là người rất nguyên tắc cũng sẽ lựa chọn thỏa hiệp. Bởi vì, thế giới này, người không sợ chết hình như thật sự rất ít, rất ít. …… Bên trong phòng giải phẫu “Bác sĩ, tình huống của bệnh nhân rất đặc biêt, dựa theo kế hoạch của chúng ta cần so với phụ nữ có thai bình thường giải phẫu sẽ khó khăn hơn một ít, hơn nữa, thai nhi phát triển quá nhanh, so với thai nhi bình thường cũng lớn hơn nhiều, cho nên, sẽ có nguy hiểm nhất định.” “Ân, ta biết, hiện tại mà bắt đầu giải phẫu đi.” Bình thường sinh mổ có vẻ dễ dàng hoàn thành hơn, tuy rằng đối cơ thể mẹ có ảnh hưởng nhất định, nhưng trên cơ bản xem như không có nguy hiểm. Nhưng là Tử Uyên sinh mổ thì có vẻ nguy hiểm, không phải chỉ là vì hắn là nam nhân, lại bởi vì thai nhi trong cơ thể hắn so với thai nhi bình thường lớn hơn nhiều, hơn nữa,vị trí thai khác biệt, cùng với phụ nữ có thai bình thường có khác biệt rất lớn. Bên trong phòng giải phẫu không khí rất là khẩn trương, nhất là bởi vì một bên còn có một nữ nhân mặt lạnh lùng cầm súng như là muốn giết người. “Phi Vũ, ta, ta không sao.” Tử Uyên vừa mới được gây tê, đã dần dần không còn cảm giác đau đớn, thần chí cũng dần dần mơ hồ, nhưng là, khi hắn nhìn đến Mạnh Phi Vũ ở một bên ánh mắt lúc này đầy vẻ quan tâm lo lắng, như cũ là nhịn không được nói ra tiếng an ủi . “Ân, ta biết.” Nàng là biết, nhưng còn khẩn trương hơn, hơn nữa, Tử Uyên nhìn không tới chỗ bác sĩ đang cầm dao phẫu thuật chuẩn bị giải phẫu cho hắn. Nắm chặt súng trong tay, Mạnh Phi Vũ nhịn xuống xúc động muốn giết người! Nàng thề, nàng về sau không bao giờ nữa làm cho Tử Uyên mang thai nữa, cái này so với nàng sinh con còn khủng bố hơn! “Bác sĩ, bệnh nhân hô hấp có chút dồn dập, tim đập cũng có chút không bình thường.” Y tá đột nhiên nói với bác sĩ. “Dưỡng khí!” Bác sĩ đối với tình huống như vậy sớm đã có dự tính, cho nên rất nhanh chóng liền phản ứng được, chính là, ở một bên Mạnh Phi Vũ vốn không có bình tĩnh được như thế. Mạnh Phi Vũ mạnh mẽ tiến lên từng bước, gắt gao nhìn chằm chằm Tử Uyên đã nhắm lại hai mắt, hắn hiện tại đã ngủ say bởi vì thuốc gây tê. Không có việc gì, trăm ngàn không cần có việc! Mạnh Phi Vũ gắt gao nắm chặt hai tay, ở trong lòng yên lặng vì Tử Uyên cầu nguyện. Mạnh Phi Vũ tin tưởng thế giới này là có thần phật tồn tại, nhưng là nàng cũng không tin tưởng thần phật có thể vì nhân loại làm cái gì, nên cũng không có hướng thần phật đi yêu cầu cái gì, bởi vì, Mạnh Phi Vũ tin tưởng sinh mệnh của chính mình là phải chính mình nắm chắc, chính là, hiện tại, Mạnh Phi Vũ thật sự cầu nguyện ông trời, hy vọng Tử Uyên có thể bình an đem đứa nhỏ sinh ra. …… Thời gian một giây một trôi qua, nhịp tim đập của Tử Uyên vài lần xuất hiện sự dị thường, nhưng là cuối cùng không có gì nguy hiểm, chính là, Mạnh Phi Vũ ở một bên đã khẩn trương đến mức móng tay bấm chặt vào trong tay mà không biết. Rốt cục, rốt cục, ở lúc Mạnh Phi Vũ thật sự muốn bắn chết người, đứa nhỏ đã được lấy ra, một tiểu nam hài nho nhỏ, khuôn mặt nhăn nhăn được y tá ôm vào trong ngực, một thân vết máu! “Oa!” Đứa nhỏ được y tá ôm ở trong lòng khóc lên, Mạnh Phi Vũ tiến lên cau mày nhìn hài tử, thật sự không thể tưởng được đây là đứa con của chính mình. Xem qua đứa nhỏ, Mạnh Phi Vũ liền lập tức đi đến bên cạnh người Tử Uyên . “Bác sĩ, hắn thế nào ?” Tử Uyên vẫn hôn mê như trước, tuy rằng hô hấp đã bình thường, nhưng là Mạnh Phi Vũ vẫn có chút lo lắng như cũ. “Mạnh tiểu thư, cuộc giải phẫu rất thành công, Tử tiên sinh đã không có chuyện gì, bất quá bởi vì chưa hết thuốc gây tê, phải mất thêm một thời gian nữa mới có thể tỉnh lại được.” Bác sĩ nói xong cũng lộ ra một nụ cười thoải mái, hắn thật sự sợ hãi nếu bệnh nhân này chết, thì hắn cũng sống không được ! Bởi vì mỗi lần bệnh nhân hô hấp không bình thường, hắn có thể cảm giác được độ ấm trong phòng giải phẫu liền giảm xuống, lại một lần, hắn thậm chí cảm giác được sát khí thản nhiên! Thật sự là làm cho người ta có cảm giác thật khủng bố. (S: hên mấy cha bác sĩ này không bị tỷ hù chết đó =)) Gặp người yếu tim là bỏ kéo chạy rồi =)) “Ân.” Thản nhiên lên tiếng, Mạnh Phi Vũ một thân lãnh khí đã chậm rãi khôi phục lại bình thường, nàng nhẹ nhàng sờ lên trên mặt của Tử Uyên, sau đó theo xe đẩy đến phòng bệnh. ………… Nhìn Tử Uyên ngủ say, Mạnh Phi Vũ hít một hơi thật sâu. Nàng đã không biết đã bao lâu chính mình đã không có cảm giác chờ đợi trong khẩn trương như vậy, hơn nữa khẩn trương mang theo sự sợ hãi, thật sự là quá giày vò . Tiến lên nắm lấy tay của Tử Uyên, Mạnh Phi Vũ thật lâu cũng không có nói gì. …… Ước chừng khoảng hơn một giờ, Tử Uyên trong mê man tỉnh lại. Giật giật thân thể, có chút đau đớn đến chết lặng, nhất là cánh tay trái có chút cảm giác trầm trọng, toan mở đôi mắt, Tử Uyên nhìn lại đôi mắt quan tâm của Mạnh Phi Vũ. “Phi Vũ.” Âm thanh suy yếu của Tử Uyên. “Đừng nói nữa, anh còn rất yếu.” Mạnh Phi Vũ không cho Tử Uyên nói chuyện, nghe được thanh âm hữu khí vô lực của Tử Uyên, nàng lại cảm giác được sự đau lòng. Ôn nhu cười, Tử Uyên lại nhắm lại mắt, hiệu lực của thuốc tê còn chưa có hết hoàn toàn. …… Nhìn đến Tử Uyên lại ngủ lại một lần nữa, Mạnh Phi Vũ đứng dậy gọi điện thoại, kêu người giúp việc trong nhà đi lấy cho Tử Uyên một ít quần áo và đồ dùng hằng ngày, bọn họ chắc phải ở bệnh viện an dưỡng một thời gian. Dặn dò người làm xong, Mạnh Phi Vũ đi đến phòng trẻ con, hơn nữa thực khéo ở nơi này gặp được Mặc Sĩ Tĩnh. “Phi Vũ, thật sự thật không ngờ, trong số chúng ta người đầu tiên có con lại là bạn.” Mặc Sĩ Tĩnh một bên nhìn vào trong phòng chăm sóc trẻ nhỏ, một bên nói với Mạnh Phi Vũ . Cũng không phải hâm mộ, chỉ là cảm giác được sinh mệnh thần kỳ vô cùng, không thể đoán trước được. “Cám ơn.” Mạnh Phi Vũ thật sự đối với bạn tốt nói câu cám ơn, tuy rằng, nàng biết những lời như vậy đối với bọn họ mà nói chỉ là dư thừa, nhưng là, nàng vẫn muốn nói một câu, ở trên vấn đề của Tử Uyên, Mặc Sĩ Tĩnh chiếu cố giúp nàng rất nhiều, bác sĩ tốt nhất, máy móc cùng đãi ngộ tốt nhất, thật là đã giảm đi cho nàng rất nhiều phiền toái. “Phi Vũ, bạn không cần phải nói cho ta biết bạn để ý hắn đến bao nhiêu đâu.” Mặc Sĩ Tĩnh cười tao nhã, bất quá lời nói lại mang theo ý trêu chọc, có thể làm cho Phi Vũ nói lời cám ơn, nhất định phải là người nàng thực để ý. Mạnh Phi Vũ không hề nói cái gì, các nàng đã ăn ý đến mức không cần phải nói thành lời. Hai nữ nhân lẳng lặng nhìn tiểu sinh mệnh vừa tới thế gian đang nằm ở trong chăn ấm. …… “Phi Vũ, bạn nói người mẹ nuôi như ta có nên tặng quà ra mắt gì cho hắn không ?” Qua một đoạn thời gian rất dài, Mặc Sĩ Tĩnh tựa hồ là nghĩ tới cái gì đó, nghi hoặc hỏi Mạnh Phi Vũ. “Cũng tốt.” Tuy rằng là đáp án rất tùy ý, nhưng Mạnh Phi Vũ còn thật sự đáp. Nhớ ngày đó, lúc các nàng còn đang đi học đại học, đã nói qua, tương lai bất cứ ai trong các nàng ai có hài tử đều phải nhận mười một người kia làm mẹ nuôi. “Cũng tốt , vậy thật phiền toái, bất quá, ta đã có một chủ ý đây, ta tính ở lúc hắn được tròn trăm ngày, đem sản nghiệp sở hữu trên danh nghĩa của ta viết thành một đám tờ giấy nhỏ, sau đó làm cho hắn chọn, hắn chọn được cái nào sẽ cho hắn cái đó.” Ý nghĩ của Mặc Sĩ Tĩnh như vậy cũng là vừa mới nghĩ ra, bất quá, nàng cho rằng đây là một chủ ý không sai. “Nhưng nếu hắn một lần lấy hết tất cả thì làm sao bây giờ?” Mạnh Phi Vũ lạnh lùng nói ra một khả năng khác. Mà người nghe được lời nói của Mạnh Phi Vũ chỉ là mang theo vẻ mặt thản nhiên tươi cười, nhưng là không khó cảm giác ra ngạo khí trong đó. “Lấy hết? Vậy đều đưa tất cả cho hắn tốt lắm, nếu hắn muốn, cho dù đem tất cả sản nghiệp mà ta được sở hữu đều đưa lại cho hắn cũng tốt, thế nào?” Đối với tiền, ở trong mắt các nàng đều là những con số vô dụng, cho dù là ác nữ đặc biệt yêu tiền như nàng, cũng chỉ xem kiếm tiền như một trò chơi để chơi mà thôi Nghe xong lời nói của Mặc Sĩ Tĩnh, Mạnh Phi Vũ khẽ gật đầu. ………… Rời khỏi phòng chăm sóc trẻ sơ sinh, Mạnh Phi Vũ quay lại tới phòng bệnh, vừa vặn đụng phải người giúp việc mang đồ tới. Tiếp nhận, Mạnh Phi Vũ đẩy cửa tiến vào, bên trong có mấy y tá đang làm kiểm tra cho Tử Uyên, Tử Uyên cũng đã tỉnh lại. Tử Uyên nhìn thấy Mạnh Phi Vũ nhãn tình liền sáng lên, hắn thật sự thực cảm tạ ông trời cho hắn cơ hội để nhìn thấy Mạnh Phi Vũ . Hắn sẽ quý trọng. “Con tốt lắm.” Tựa hồ cho rằng Tử Uyên hẳn là muốn biết tình huống đứa nhỏ, cho nên, Mạnh Phi Vũ mở miệng nói trước. “Ta cũng tốt lắm.” Tử Uyên ôn nhu cười, tuy rằng vẫn là làm cho người ta cảm giác được có chút suy yếu, nhưng tựa hồ so với trước kia sang hơn rất nhiều. Mạnh Phi Vũ nhãn tình sáng lên, nàng cảm giác Tử Uyên tựa hồ có chút gì đó bất đồng. “Mạnh tiểu thư, Tử tiên sinh thân thể không có vấn đề gì, chỉ cần chú ý nghỉ ngơi là tốt rồi.” Bác sĩ kiểm tra xong, đối với Mạnh Phi Vũ nói một câu nói sau bước đi ra ngoài, đem không gian để lại cho hai người. “Anh……” “Ta……” Mạnh Phi Vũ cùng Tử Uyên đồng thời mở miệng, sau đó lại cùng ngừng lại, hai người yên lặng nhìn đối phương, nhưng là nhiệt độ trong phòng lại tăng dần. Vô luận là Mạnh Phi Vũ hay là Tử Uyên vào lúc này đều có một loại cảm giác kỳ lạ, dù là trong lòng có rất nhiều điều muốn nói, nhưng nhìn trong ánh mắt không biết nên mở miệng như thế nào …
|
Chương 56: ba người cùng xuất viện
“Vất vả cho anh.” Cuối cùng, vẫn là Mạnh Phi Vũ mở miệng nói chuyện trước, mang theo giai điệu thương tiếc cùng đau lòng, làm cho Tử Uyên thấy thật may mắn, chính mình vẫn còn đang sống ở trên đời này, cùng nữ nhân hắn yêu nhất ở cùng một chỗ, nghe được nàng vì chính mình nói ra lời nói cảm động như thế. “Không vất vả, đây là ta phải làm.” Vì nữ nhân hắn yêu, hắn nguyện vì người đó sinh con dưỡng cái. Mạnh Phi Vũ tiến lên cầm lấy tay của Tử Uyên, sau đó nhẹ nhàng đặt ở môi của chính mình, nụ hôn nhẹ nhàng dừng ở trên tay Tử Uyên. “Phi Vũ, đứa nhỏ có khỏe không?” “Ân, hắn đang ngủ.” “Phi Vũ, ta thật sự rất vui vẻ , có thể sinh cho nàng một đứa con, hơn nữa, làm cho ta cảm giác càng được vui vẻ là, ta có thể sống sót ở lại bên cạnh nàng.” Không có chết đi, không có rời đi, nguyện vọng của hắn là vĩnh viễn ở lại bên cạnh Phi Vũ. Bàn tay Tử Uyên vuốt ve môi Mạnh Phi Vũ, sau đó là mặt của nàng, mi của nàng, mắt của nàng …… Phi Vũ, ta thật sự rất yêu nàng…… Tử Uyên nói ở trong lòng một lần rồi lại một lần . “Ta chỉ muốn anh còn sống, chỉ cần anh còn sống ở lại bên cạnh ta là tốt rồi.” Nàng cũng không cầu cái gì, chỉ hy vọng nam nhân làm cho chính mình đau lòng này có thể vĩnh viễn ở bên cạnh mình là tốt rồi. …… Tử Uyên nằm viện an dưỡng, Mạnh Phi Vũ cũng đem hành lý của mình chuyển đến bệnh viện, hai người đem phòng bệnh xa hoa làm thành nhà của mình. Trong lúc này bạn tốt của Mạnh Phi Vũ đều tới thăm, chẳng qua, phương thức của mỗi người đều có chút không giống nhau, nhất là có một nữ nhân thế nhưng ở nửa đêm trèo tường tiến vào, thiếu chút nữa bị Tử Uyên tưởng thành trộm để bắt. Thân thể của Tử Uyên dần dần khôi phục, đã có thể đi ra ngoài một chút, ngẫu nhiên đi xem đứa con đáng yêu của bọn họ, cũng rấtthoải mái thích ý, chỉ là Mạnh Phi Vũ phát hiện một vấn đề, đứa con đáng giận này cùng nàng tranh Tử Uyên, mỗi lần chỉ cần nhìn thấy Tử Uyên sẽ đòi Tử Uyên ôm, mà Tử Uyên nếu không ôm hắn, tên tiểu tử kia sẽ bắt đầu lớn tiếng khóc, Mạnh Phi Vũ bất đắc dĩ đồng ý cho Tử Uyên ôm hắn. Mạnh Phi Vũ có chút hoài nghi, nhỏ như vậy đã như thế, lớn lên về sau chẳng phải là muốn cùng nàng tranh người sao, cho nên, nàng nhất định phải nghĩ ra biện pháp, đem tiểu tử này tách ra. Bất quá, lúc này nàng vẫn còn có việc phải làm. …… “Ta là Mạnh Phi Vũ.” Đối với người trong điện thoại,còn nói ra những lời này. “Ta biết, nói đi, tìm ta có chuyện gì, tuy rằng chúng ta là bạn tốt, nhưng là muốn tiền hay là muốn người, ta hiện tại cần phải nghỉ ngơi đấy.” Tư Đồ Tử Nhiên nói xong đã nghĩ đến nam nhân kia ở nhà chờ nàng trở về, lộ ra một nụ cười hạnh phúc. “Ta muốn……” Mạnh Phi Vũ đem chuyện của chính mình phải nói lại một lần, sau đó đợi Tư Đồ Tử Nhiên trả lời. “Ai, không nghĩ tới một trò chơi đánh cuộc của ta thế nhưng thật sự làm cho chúng ta thành ra thế này, chúc mừng bạn a, chẳng qua, tiền lương của ta đâu?” Quá ba âu không tránh khỏi từ “tiền”, cuối cùng Tư Đồ Tử Nhiên lại hỏi một câu. “Coi như làm lễ vật cho con của ta.” Mạnh Phi Vũ nói như thế, trong mắt có sự thản nhiên ôn nhu, đây là một loại phương thức các nàng tương giao. “Như vậy sao được, ta làm sao có thể cho con nuôi của ta thứ này được, như thế chẳng phải là ta rất keo kiệt à, ta sẽ chuẩn bị một phần đại lễ tặng cho con nuôi của ta, ai, quên đi quên đi, đụng tới bằng hữu như các ngươi, cho dù chuyện gì không tốt , không hay ho, thì cũng luôn làm cho ta phải làm không công, bạn nghĩ ta là luật sư nổi tiếng à…… Chết tiệt, Mạnh Phi Vũ, bạn thế nhưng không đợi ta nói xong liền ngắt điện thoại của ta, bạn lần sau có việc gì tìm ta, ta nhất định phải tính gấp đôi lần tiền công!” Vốn đang nói giữa chừng, Tư Đồ Tử Nhiên lại đột nhiên bị treo điện thoại, nhất thời vừa bực mình vừa buồn cười hướng về phía điện thoại quát. Mà một đầu khác , Mạnh Phi Vũ là thu hồi điện thoại lại đi vào phòng bệnh, ở nơi này có nam nhân nàng yêu nhất cùng một đứa nhỏ rất khiến nàng đau đầu phải để cho nàng cảnh giác. …… Trở lại phòng bệnh, Mạnh Phi Vũ thẳng ngồi ở trên sô pha, Tử Uyên ôm đứa nhỏ cho nàng một cái mỉm cười ôn nhu. “A, a, a.” Đứa nhỏ ở Tử Uyên trong lòng không biết đang kêu cái gì. Mà Tử Uyên lại tưởng là hắn đói, cầm lấy một bình sữa bắt đầu cho đứa nhỏ uống sữa, nghiễm nhiên trở thành là một hình tượng người cha tốt, mà cùng so sánh với Tử Uyên, Mạnh Phi Vũ có lẽ có thể được gọi với hình tượng người mẹ ác độc, bởi vì, mỗi lần chỉ cần Mạnh Phi Vũ đến gần, cái đứa nhỏ mới sinh ra không lâu kia sẽ biết mà hai mắt đẫm lệ lưng tròng nhìn Mạnh Phi Vũ, làm cho Mạnh Phi Vũ có cảm giác chính mình như là một kẻ xấu đang muốn bắt cóc con nít vậy! “Ngày mai chúng ta sẽ trở về nhà.” Tử Uyên thân thể đã không sao nữa, đã hoàn toàn khôi phục, cho nên bác sĩ đã báo cho biết bọn họ ngày mai là có thể về nhà. “Ân, tốt.” cười ôn nhu, Tử Uyên tiếp tục cho đứa nhỏ trong lòng ăn, hắn cũng không biết vì sao đứa nhỏ lại đặc biệt bám dính lấy hắn, mà đối Phi Vũ lại sợ hãi như vậy, có lẽ là bởi vì chính mình sinh nó ra đi, cho nên đối với hắn thân cận hơn chút, chính là, mỗi lần nhìn đến Phi Vũ cái loại biểu tình quái dị này , hắn đều muốn cười, bởi vì, nàng khiến có được cảm giác hạnh phúc như thế. Giống như, hiện tại mỗi một giây một, hắn đều cảm giác rất hạnh phúc. “Uyên, anh thích đứa nhỏ sao?” Tuy rằng đã có tính toán, nhưng là nhìn đến Tử Uyên thích đứa nhỏ này như vậy, Phi Vũ cảm thấy quyết định của mình tựa hồ có chút tàn nhẫn. “Làm sao vậy sao?” Cảm giác được bất thường của Phi Vũ, Tử Uyên kỳ quái hỏi. “…… Ta tính đem đứa nhỏ giao cho cha mẹ ta.” Đây là quyết định của nàng, chẳng qua, nàng sở dĩ an bài như vậy là có nguyên nhân. Nàng muốn cho Tử Uyên một kinh hỉ, đứa nhỏ bọn họ là tạm thời không thể chiếu cố, hơn nữa phụ mẫu nàng vẫn cũng là rất thích trẻ nhỏ, cho nên, đem đứa nhỏ này đuổi về đó chính là một cách an bài tốt nhât. “……” Tử Uyên trầm mặc, nhìn đứa nhỏ trong lòng có chút ủy khuất. Nguyên lai, Phi Vũ là muốn đem đứa nhỏ này tiễn bước a, chẳng lẽ Phi Vũ không thích đứa nhỏ này sao? “Chúng ta trong khoảng thời gian này có một số việc phải làm, không thể chiếu cố đứa nhỏ, chờ thêm đoạn thời gian nữa chúng ta liền đem hắn đón trở về.” Tuy rằng không biết Tử Uyên suy nghĩ cái gì, nhưng là Phi Vũ biết, Tử Uyên nhất định sẽ không vui vẻ, cho nên kiên nhẫn giải thích nói. Nghe được lời nói của Phi Vũ, Tử Uyên ngẩng đầu, có chút không rõ nhìn Mạnh Phi Vũ, bọn họ có chuyện phải làm sao? “Phi Vũ, anh quyết định là tốt rồi, ta không có vấn đề gì.” Tử Uyên ôn nhu nói xong, tuy rằng hắn có chút luyến tiếc đứa nhỏ, nhưng là chỉ cần là Phi Vũ an bài, hắn là sẽ không cự tuyệt. Mà Phi Vũ nhìn đến cái dạng này, còn lại là có chút bất đắc dĩ khẽ thở dài một hơi, trước kia, nàng chưa từng có nghĩ tới phải giải thích với người khác, lại càng sẽ không bởi vì cảm xúc của người khác mà ảnh hưởng quyết định của chính mình, chỉ là hiện tại, làm nàng nghĩ đến lúc Tử Uyên biểu tình miễn cưỡng như vậy, nàng thật sự có chút bất đắc dĩ, bởi vì, nàng cũng sẽ cảm giác được đau lòng. “Uyên, chúng ta chính là đem đứa nhỏ để ở nơi đó một đoạn thời gian, chờ chuyện của chúng ta kết thúc, sẽ đem hắn đón trở về, hơn nữa, ta sẽ tìm người tốt nhất chiếu cố con của chúng ta, mà anh có thời gian cũng là có thể đi nhìn hắn.” Tận lực dùng thanh âm ôn nhu, Mạnh Phi Vũ an ủi Tử Uyên, nàng không thích xem thấn sắc miễn cưỡng như vậy của Tử Uyên. “Phi Vũ, nàng không cần giải thích, ta biết, ta thật sự không có sao.” Hắn không biết vì sao muốn đem đứa nhỏ đi, nhưng là, hắn nghĩ Phi Vũ nếu đã an bài như vậy liền nhất định có dụng ý của nàng, cho nên, cho dù hắn có chút luyến tiếc, nhưng vẫn sẽ đáp ứng. “Ai.” Than nhẹ một tiếng, Mạnh Phi Vũ biết Tử Uyên vẫn như cũ là luyến tiếc, ngẫm lại cũng đúng, hắn đã mang thai đữa nhỏ này hơn 6 tháng, hắn làm sao có thể tách ra được đây, hơn nữa, chính là nàng cũng là rất thích đứa nhỏ này, cho nên, nàng nghĩ nàng vẫn là đem quyết định của chính mình thay đổi một chút. …… Ngày thứ hai, cũng chính là ngày Tử Uyên xuất viện. Tử Uyên cùng Mạnh Phi Vũ đã thu thập hành lý tốt lắm, Tử Uyên ngồi ở trên giường ôm đứa nhỏ,còn Mạnh Phi Vũ là đi làm thủ tục xuất viện. Mạnh Phi Vũ làm xong xuôi thủ tục, liền đứng ở ngoài cửa, mà bên trong là Tử Uyên đang cùng đứa nhỏ nói chuyện. “Cục cưng, con đi với ông bà ngoại ở nơi đó nhất định phải ngoan ngoãn nghe lời nga, ba ba có thời gian cũng sẽ đi gặp con.” Ngữ điệu ôn nhu, làm cho tâm của Mạnh Phi Vũ đã bắt đầu khó chịu. Đẩy cửa đi vào, Mạnh Phi Vũ đem một văn kiện đem tới trước mặt của Tử Uyên. “Ở trong này, ký tên của anh.” Không có giải thích cái gì, Mạnh Phi Vũ trực tiếp chỉ vào một chỗ, làm cho Tử Uyên ký tên. Tử Uyên tiếp nhận, cầm lấy một cái bút, ngay cả xem đều không có xem liền ký tên của mình, sau đó quăng cho Mạnh Phi Vũ một ánh mắt quái dị. Thu hồi văn kiện, Mạnh Phi Vũ cầm lấy đồ đạc. “Đi thôi, chúng ta về nhà.” Sau đó ba người liền ra khỏi bệnh viện, Mạnh Phi Vũ lái xe, Tử Uyên ôm đứa nhỏ ngồi ở ghế phụ bên cạnh…… Một đường trầm mặc. ……
|
Chương 57: Mạch Trạch - dắt tay tản bộ
Ven đường cảnh sắc nhoáng lên một cái mà qua, Tử Uyên có chút nghi hoặc. “Phi Vũ, chúng ta không phải về nhà sao?” đường này đâu phải đường về nhà, hơn nữa nhìn qua có vẻ như là đi đường Mạch Trạch, chẳng lẽ Phi Vũ hiện tại sẽ đem đứa nhỏ đưa trở về sao? Nghĩ đến đây, Tử Uyên ôm đứa nhỏ rất chặt. “Không phải.” Mạnh Phi Vũ cảm giác được sự bất an của Tử Uyên, nhưng là cũng không có nói thêm cái gì, chính là thản nhiên đáp. “Nga.” Biết Phi Vũ không có ý tứ giải thích ,Tử Uyên cũng không đặt lại câu hỏi, chính là mầm móng của sự nghi hoặc đã loại bỏ, hắn gắt gao ôm chặt đứa nhỏ, trong mắt rõ ràng có chút bất an. Con à , ba ba sẽ rời khỏi con, con nhất định phải khỏe mạnh mau lớn đừng cho ta lo lắng a, ta nhất định sẽ nhớ con. Tử Uyên ở trong lòng nói với đứa nhỏ. …… Đến Mạch Trạch , Mạnh Phi Vũ xuống xe trước, trong nhà cũng rất nhanh có người giúp việc đi ra giúp đỡ xách đồ. Mà phía sau còn có một người phụ nữ hơn bốn mươi muốn giúp Tử Uyên ôm đứa bé. “Không cần, tự ta ôm là tốt rồi.” Tử Uyên cự tuyệt, hắn nghĩ, có thể ôm đứa bé nhiều một chút cũng tốt. Người hầu theo lời lui ra, Tử Uyên mang theo đứa nhỏ đi theo phía sau Mạnh Phi Vũ vào phòng. Mạnh phụ cùng Mạnh mẫu đều chờ ở trong phòng. “Phi Vũ, không nghĩ tới con thế nhưng thật sự đã trở lại.” Mạnh mẫu kinh ngạc nhìn Mạnh Phi Vũ cùng Tử Uyên, còn có đứa bé ở trong lòng Tử Uyên! Đứa bé kia là của ai ? “Phòng của chúng con đã chuẩn bị tốt chưa ạ?” Phi Vũ khẽ gật đầu, nàng đã nói với mọi người là trở lại đương nhiên là sẽ trở lại. “Ngày hôm qua lúc con gọi điện thoại ta cũng đã cho người chuẩn bị tốt, chính là, này đứa nhỏ rốt cuộc là của ai?” Chỉ vào đứa bé trong tay Tử Uyên, Mạnh mẫu nghi hoặc hỏi. Hôm qua nàng liền nhận được điện thoại của Mạnh Phi Vũ gọi tới, nói là ngày mai bắt đầu phải về nhà ở vài ngày, đồng thời trở về ngoài nam nhân kia ra còn có một đứa bé, lúc Phi Vũ nói là sẽ về cùng với một đứa bé đã làm cho nàng kinh ngạc không thôi thì Phi Vũ tắt luôn điện thoại, làm cho nàng nghi hoặc đến tận bây giờ. “Của ta.” Ánh mắt của Mạnh Phi Vũ cũng dời về phía đứa nhỏ, sau đó lại thấy được Tử Uyên, trong mắt của hắn có chút kinh ngạc. “Chúng ta sẽ ở trong này mấy ngày.” Xem như là giải thích đi, Mạnh Phi Vũ nói với Tử Uyên một câu. Sau đó, mọi người trong phòng đều nhìn thấy diện mạo lạnh lùng của Tử Uyên lộ ra một chút ôn nhu tươi cười, mà nhìn thấy trong mắt Phi Vũ tràn đầy nhu tình, làm cho mọi người đều kinh ngạc. Lúc này, Mạnh mẫu cũng không thể không cảm thán, nam nhân mà nữ nhi chọn thật sự không sai, sau đó, Mạnh mẫu cũng quay đầu nhìn về phía nam nhân kia, yêu nàng hơn mười năm nhưng biểu hiện mười năm như một, nàng nghĩ nàng hẳn rất là hạnh phúc. Mà nhận được ánh mắt của Mạnh mẫu , Mạnh phụ cũng lộ ra một nụ cười ôn nhã . “Làm sao có thể là con của các ngươi được ? Là các ngươi nhận nuôi sao?” Có chút ngượng ngùng, ánh mắt của Mạnh mẫu lại chuyển hướng về phía Mạnh Phi Vũ. Phi Vũ nhíu mày, ở trong túi lấy ra một tờ giấy đưa cho Mạnh mẫu. “Hắn cùng ta có cùng một huyết thống.” Thản nhiên nói một câu, Mạnh Phi Vũ đem theo Tử Uyên cùng đứa nhỏ lên lầu, phòng của nàng ở lầu hai. Mà phía sau Mạnh phụ cùng Mạnh mẫu cùng nhau nhìn tờ giấy xét nghiệm mà cảm thấy kinh ngạc, nói như vậy là đứa bé kia chính là con của Phi Vũ, nhưng Phi Vũ mang thai khi nào , khi nào thì sinh con, bọn họ căn bản là không biết, sự việc có chút quái dị. …… Mạnh Phi Vũ cùng Tử Uyên lên đến phòng đây là phòng trước đây Mạnh Phi Vũ ở, một không gian màu tím tràn ngập, thần bí sắc lạnh, giống như nó với chủ nhân của nó giống nhau. “Con đang ngủ sao?” lúc nãy ở trên xe, đứa bé không có lại phát ra âm thanh nào, hẳn lại là đang ngủ đi. Có lúc, nàng rất hâm mộ trẻ con bọn chúng chỉ biết ăn với ngủ thật yên bình, bọn chúng thật sự là rất hạnh phúc a. “Ân, cục cưng đang ngủ.” Tử Uyên nhìn đứa bé trong tay, ôn nhu nói với Mạnh Phi Vũ . Mà lúc nghe được Tử Uyên kêu đứa nhỏ là cục cưng, lại đột nhiên nhớ tới đến họ còn chưa có đặt tên cho con, phải gọi là cái gì mới tốt đây? “Tử Uyên, anh có nghĩ tới sẽ đặt tên con là gì chưa?” Mạnh Phi Vũ nhãn tình sáng lên, hiển nhiên là muốn nghĩ đến một chủ ý tốt , bất quá, nàng vẫn là hỏi trước một chút ý kiến của Tử Uyên. “Tên? Tên của con hầu như phải là mẹ đặt chứ, ta không có nghĩ qua.” Ở xã hội của hắn, đặt tên,những chuyện như vậy là không cho phép nam nhân nhúng tay vào, cho nên, hắn căn bản là không nghĩ qua vẫn đề như vậy. “Tử Mộng, đặt cho con tên này anh có vui không?” Mạnh Phi Vũ nói ra cái tên chính mình đã nghĩ đến, mặc dù tên có chút giống nữ hài tử, nhưng là, ngụ ý trong đó cũng là không cần nói cũng biết. “Họ Tử? Phi Vũ, nàng muốn cho đứa nhỏ theo họ của ta?” Tử Uyên thơi điểm nghe thấy cái tên cũng biết nó rất có ý nghĩa, cũng thập phần thích, nhưng mà cho đứa bé cùng họ với hắn, điều này làm cho hắn cảm giác được thập phần kinh ngạc cùng cảm động. “Thích không?” “Thích, nhưng mà, Phi Vũ, cho con cùng họ với nàng cũng tốt lắm, ta không có vấn đề gì đâu.” Đây là lời thật trong lòng hắn nói, cũng là truyền thống quan niệm căn thâm đế cố gì đó của hắn. Hắn từ nhỏ đã nhận thức quan niệm là như vậy, vô luận đúng sai, đều là rất khó thay đổi. “Đặt là Tử Mộng đi, ta cũng rất thích.” Phi Vũ không thèm để ý đến lời nói của Tử Uyên, dùng ngữ khí quyết định nói, đối nàng mà nói, đứa nhỏ cùng họ với ai cũng là giống nhau, nàng là một người hiện đại, lại đi so đo vấn đề dòng họ như vậy cảm thấy mình sẽ có vẻ thật ngu muôi. Tên, chỉ là một cái xưng hô mà thôi, huống chi, như vậy quyết định có thể làm cho Tử Uyên được cao hứng, như vậy thì tuyệt đối có giá trị . Tử Uyên một một thân một mình đi vào trong thế giới này, vốn là sẽ cảm thấy cô độc, mặc dù có mình làm bạn, nhưng là nếu có thêm một cốt nhục cùng họ với hắn, hắn hẳn là sẽ cảm thấy hạnh phúc đi. Mạnh Phi Vũ nghĩ rất xa, cũng nghĩ rất sâu, mà hết thảy đều là vì Tử Uyên, Bò Cạp đã yêu, yêu thâm trầm nhưng là lại toàn tâm toàn ý. “……” Tử Uyên không nói gì, cảm động cùng cảm ơn, chính là đối với Phi Vũ, lời cảm tạ không cần phải nói ra miệng. Chủ động, Tử Uyên ôm lấy Phi Vũ, gắt gao, gắt gao, làm cho Phi Vũ có thể cảm giác được tâm tình của hắn kích động. …… Lúc sau, hai người sửa sang lại một chút quần áo, bước đi ra phòng, đi phía trước, Mạnh Phi Vũ gọi một bảo mẫu chuyên chăm sóc trẻ con vào, tiểu tử kia không có ai ở bên là không được. “Đi thôi, ta mang anh đi nhìn chung quanh.” Nhà Mạnh Phi Vũ rất lớn, người không biết thật sự sẽ lạc đường, lần trước bọn họ đến chỉ là ở trong phòng ăn một chút bữa tối, cũng không có chung quanh xem, lần này, Phi Vũ chuẩn bị cùng Tử Uyên giới thiệu một chút. ………… Phòng ở phía sau có một con sông nhân tạo nhỏ để trang trí, sau con sông , bên cạnh là một tòa núi giả, bên cạnh còn lại là một cái xích đu bằng gỗ, cùng so sánh với phòng ốc tráng lệ, nơi này có vẻ cổ kính hơn một chút. Tử Uyên cùng Mạnh Phi Vũ sóng vai đi cùng một chỗ, tay nắm tay, gió lạnh thổi tới, bay bay góc áo của hai người , làm cho người ta có cảm giác bọn họ là như là tiên tử chốn bồng lai. Nhưng là ở bên người bọn họ vờn quanh loại thâm tình nồng đậm, lại làm cho người ta nghĩ tới một câu: chỉ làm uyên ương không làm tiên. “Phi Vũ, nàng có biết, chỉ cần nàng vui vẻ, bắt ta làm cái gì cũng đều có thể, cho nên, nàng không cần miễn cưỡng ở nơi này, đem đứa nhỏ giao cho bá phụ bá mẫu ta cũng vậy thực yên tâm.” Tuy rằng hắn sẽ có chút bất an, nhưng là hắn như trước sẽ tôn trọng lựa chọn của Phi Vũ, hắn tin tưởng Phi Vũ, tin tưởng Phi Vũ làm như vậy nhất định là có nguyên nhân. “Chúng ta sẽ ở tới đầu tháng mười hai sẽ rời đi.” Phi Vũ đối với hành trình trong khoảng thời gian này sớm đã có an bài, chính là nàng bây giờ còn không nghĩ sẽ nói cho Tử Uyên biết, nàng nghĩ cho Tử Uyên một kinh ngạc, hoặc là nói là rất nhiều kinh ngạc. “…… Ân, tốt.” Nếu Phi Vũ nói như vậy, Tử Uyên cũng sẽ không nói gì nữa, hai người lẳng lặng tiêu sái đi dạo trên con đường cổ kính. Tuy rằng hiện tại thời tiết đã có chút khí lạnh, nhưng trong tâm hai người lại dị thường ấm áp, bởi vì, bọn họ là hai người, hai người đang yêu nhau. …… Ở Mạch Trạch đã nhiều ngày, cuộc sống của Tử Uyên cùng Mạnh Phi Vũ rất là an nhàn, Mạnh Phi Vũ đã nghỉ hai tháng ở nhà, chuyên tâm bồi ở bên cạnh Tử Uyên cùng bảo bối, tuy rằng bảo bối nhìn thấy nàng vẫn là có bộ dáng hơi sợ, nhưng là đã không còn khóc. Mà Mạnh phụ Mạnh mẫu cũng rất là thích tiểu tử đáng yêu này, người một nhà tựa hồ rất là hoà thuận vui vẻ, chính là, tháng mười hai cũng đến, Mạnh Phi Vũ mang theo Tử Uyên rời đi, sự kinh ngạc của Mạnh Phi Vũ nói đến đang chờ Tử Uyên tới xem……
|