Băng Nữ Sủng Phu
|
|
Chương 44: Nam nhân của ta ta tự mình cứu
“Các ngươi muốn làm cái gì?” “Chúng ta muốn làm cái gì? Hừ, mày đợi lát nữa sẽ biết, người đâu lên, đem hắn trói lại.” Thích Hướng Thiên âm ngoan nói với thủ hạ . Hừ, từ ngày ấy bị phương pháp lái xe giống như không muốn sống của Mạnh Phi Vũ dọa chạy lui lại phía sau, hắn liền muốn tìm thông tin tư liệu về Mạnh Phi Vũ, nhưng khả năng tìm được tư liệu thật sự là hữu hạn, trừ bỏ thân thế cao quý bên ngoài của Mạnh Phi Vũ mọi người đều biết đến, còn về thông tin cá nhân của Mạnh Phi Vũ thật sự là ít đến không tìm được, đến ngay cả nơi ở của nàng cũng là hắn phái người theo dõi gần hai tháng mới biết được đại khái. Nhưng là lại không nghĩ rằng một nữ nhân lạnh như băng thế lại đã có bạn trai, nhưng lại là sinh viên của học viện hoàng gia, hắn đã nói qua, nếu hắn không chiếm được nữ nhân này thì người khác cũng đừng mong có được, cho nên nếu nữ nhân này còn không hướng hắn cúi đầu nhận lỗi, hắn sẽ phá hủy hết thảy, bao gồm cả cái tên nam nhân này của nàng. Thích Hướng Thiên ánh mắt âm ngoan vẫn nhìn chăm chú vào Tử Uyên. Mà lúc này, hai tên thủ hạ của Thích Hướng Thiên cũng hướng về phía Tử Uyên đi đến. Tử Uyên lui từng bước về phía sau, tay trái đặt ở bụng, tay phải điện thoại còn đang liên lạc, vẫn không có ai nghe! …… Kia hai người đã đi tới, muốn kéo đầu Tử Uyên , nhưng là bị Tử Uyên xoay người một cái tránh thoát. Tuy rằng không tiện hành động, nhưng võ công của Tử Uyên vẫn như cũ là không thể khinh thường. Mà hai người kia vẫn không buông tay ,tiếp tục tiến lên , hơn nữa không khách khí mà động tay động chân, Tử Uyên tiếp tục trốn tránh cũng không có đánh trả, hắn biết nếu mình đánh trả sẽ chỉ làm càng nhiều người tiến lên, mà thời điểm này hắn đang mang thai bốn tháng thân thể sẽ liền nguy hiểm. Nhưng là, dây dưa lâu, toàn bộ nhóm người không có chút kiên nhẫn. Thích Hướng Thiên chậm rãi từ trong lòng lấy ra một khẩu súng! “Ngươi nếu không ngoan ngoãn cho chúng ta mang đi, ta liền nổ súng.” Thanh âm âm ngoan hơn lãnh khốc, họng súng thẳng chỉ vào Tử Uyên. Tử Uyên thân thể có chút cứng ngắc, đối với cái loại vũ khí này hắn cũng không xa lạ, Mạnh Phi Vũ đã từng ở trước mặt hắn dùng nó giết chết người. Tử Uyên lui ra phía sau, một bàn tay kéo áo gió một chút, tay kia thì chậm rãi đưa xuống, vừa nãy lúc mới đánh nhau, Tử Uyên vội vàng đem điện thoại giấu vào áo gió, mà cũng ngay tại lúc này, Tử Uyên điện thoại truyền đến thanh âm của Mạnh Phi Vũ. “Tử Uyên, làm sao vậy?” thanh âm lạnh như băng mang theo chút nghi hoặc của Mạnh Phi Vũ, nàng vừa mới đi toilet, lúc trở về mới nhìn đến điện thoại thấy Tử Uyên đang gọi cho nàng, nàng liền tiếp máy nhưng không có nghe được âm thanh gì . Tử Uyên nghe được tiếng nói của Mạnh Phi Vũ, mà cách Tử Uyên không xa hai nam nhân kia cũng nghe được tiếng qua điện thoại của nàng! “Lão đại, hắn gọi điện thoại.” Nói xong, người kia định tiến lên, nhưng bị Tử Uyên dùng một quyền đánh sang một bên. “Phi Vũ, có người xông vào…… AAA!” Tử Uyên rất nhanh cầm lấy điện thoại nói một câu, sau đó chính là kêu rên , cánh tay trái của hắn cầm lấy điện thoại liền bị trúng một viên đạn, điện thoại bị văng ra xa! “Không được cử động, nếu lại động đến nó tao liền trực tiếp giết mày!” Thích Hướng Thiên uy hiếp, họng súng thẳng chỉ vào đầu Tử Uyên. Tử Uyên không sợ chết, thật sự không sợ, nhưng trong bụng hắn là có đứa nhỏ của Mạnh Phi Vũ, hắn không thể làm cho đứa nhỏ này bị thương tổn gì, mà trên vai trái bỏng rát đau đớn làm cho Tử Uyên hiểu được,vũ khí này thật sự rất nguy hiểm. “Đem điện thoại lấy lại đây.” Thích Hướng Thiên hướng một người bên cạnh mình nói. “Vâng!” Một tiểu đệ nhặt điện thoại lên, giao cho Thích Hướng Thiên. Mà lúc này nghe được câu nói của Tử Uyên “Có người xông vào” Mạnh Phi Vũ đã phi thân hướng bãi đỗ xe chạy tới! “Mạnh Phi Vũ?” Thích Hướng Thiên nhìn đến điện thoại còn chưa có cắt , liền thử nói một câu vào điện thoại . “Ngươi là ai?” Thanh âm của Mạnh Phi Vũ so với thường ngày càng thêm lạnh như băng theo đầu bên kia điện thoại truyền đến. “Em gái, em không nhớ rõ ta sao? Em cho ta ấn tượng rất là rất sâu sắc a, em gái không muốn sống này.” thanh âm giống như trước là âm trầm, nhưng là không khó nghe ra bên trong ẩn chứa hàm xúc ý tứ muốn đùa cợt. “Thích Hướng Thiên!” Mạnh Phi Vũ mắt lạnh híp lại, lạnh lùng phun ra ba chữ. “Emthế nào lại biết tên của ta, thật sự là làm cho ta cảm thấy kinh ngạc, không nói vô nghĩa với em nữa, hiện tại tiểu tình nhân của em đang ở trong tay của ta,em là muốn hắn sống hay là muốn hắn chết?” Thích Hướng Thiên có chút kinh ngạc, không nghĩ tới đối phương thế nào lại biết tên của hắn, hắn nghĩ đến ấn tượng Mạnh Phi Vũ cho hắn chính là khi ở viện tư pháp đi ngang qua nhau mà thôi. “Nếu hắn chết, ta sẽ cho ngươi chôn cùng!”Thanh âm của Thích Hướng Thiên là âm trầm mà lạnh như băng, nhưng trong lúc này thanh âm của Mạnh Phi Vũ lại càng thêm lãnh khốc vô tình! Bình tĩnh, khi gặp phải thời điểm nguy hiểm , sự bình tĩnh của Bò Cạp đã phát huy vô cùng nhuần nhuyễn, cho dù, ở trong lòng của nàng , rất để ý đến người kia. “Ha ha ha, khẩu khí rất cuồng vọng, không hổ là nữ nhân ta xem trọng, nhưng mà, em à, emkhông cần quá cuồng vọng, em nghĩ rằng ta thật sự không dám giết hắn sao?”Tuy nói như thế này, nhưng biết được thân phận của Mạnh Phi Vũ, Thích Hướng Thiên quả thật đúng là có chút sợ hãi, Tử Uyên đang ở trong tay hắn, đây là con tin, nhưng nếu thật sự giết hắn, như vậy, Mạnh Phi Vũ một khi đứng lên trả thù, nếu tính khả năng của nàng ở lực lượng chính giới, hắn sẽ có phiền toái không nhỏ. Bất quá, trong lời nói của Mạnh Phi Vũ cũng chứng minh được nàng đối với Tử Uyên rất là coi trọng, Thích Hướng Thiên ánh mắt âm ngoan nhìn Tử Uyên, hắn muốn nhìn một chút, nam nhân này rốt cuộc có cái mị lực gì, có thể cho nữ nhân như Mạnh Phi Vũ để ý như thế! Nam nhân này diện mạo quả thật ra không sai, dáng người cũng thực…… Ah? Không đúng, như thế nào có chút cảm giác kỳ quái? Này nam nhân vì sao lại mặc áo gió? Cẩn thận xem lại, nam nhân này bụng hình như có chút lồi ra…… Thích Hướng Thiên nhíu mày, nam nhân này dáng người cũng quá không được đi, tuổi còn nhỏ như vậy mà lại có cái bụng to như thế! (S: bụng bia -=)) “Ngươi muốn cái gì?” Mạnh Phi Vũ nghĩ không muốn cùng Thích Hướng Thiên nói chuyện vô nghĩa, cho nên, trực tiếp hỏi, mà lúc này xe của Mạnh Phi Vũ đã đang ở trên đường về nhà. Bởi vì, không có cảm giác được sự di chuyển, mà Tử Uyên lại là nói xen vào, cho nên, Mạnh Phi Vũ phán đoán người như cũ là ở trong nhà. “Ta muốn cái gì? Ta muốn đương nhiên chính là em, ta hiện tại đang ở nhà của em, em trở về đây chúng ta cùng bàn luận .” Thích Hướng Thiên luôn luôn cuồng ngạo, huống chi hiện tại lại có con tin ở trong tay, vốn là hắn tính đem người đưa đến địa bàn của hắn sau đó uy hiếp Mạnh Phi Vũ, nhưng nếu Mạnh Phi Vũ hiện tại đã biết, như vậy ở trong này cũng là có thể. Ý tưởng của Thích Hướng Thiên là một nữ nhân nho nhỏ như nàng cho dù có giỏi bao nhiêu, cũng không có khả năng tại đây làm ra được tình huống gì! Nhưng cũng tại hắn khinh thường nữ nhân như vậy, đã làm cho hắn phạm vào sai lầm không thể bù lại! “Ngươi chờ đó!” Mạnh Phi Vũ lạnh lùng nói một câu, liền cắt đứt điện thoại, sau đó đạp chân ga mạnh mẽ, xe cũng tách một cái liền bay đi ra ngoài! Tử Uyên, trăm ngàn lần đừng có việc gì xảy ra! ……. Thích Hướng Thiên nhìn điện thoại bị cắt đứt liên lạc, ánh mắt càng thêm thâm trầm. Mạnh Phi Vũ nữ nhân này có cá tính như thế, tựa hồ so với hắn còn muốn cuồng ngạo hơn, so với hắn còn lạnh hơn, hắn nhưng thật ra muốn xem, đối mặt tình huống như vậy, nàng còn cuồng ngạo như thế nào,có thể lạnh đến mức nào. Mạnh Phi Vũ lái xe chạy đến dưới lầu, nhưng là nàng cũng không vội vã đi lên, mà là cầm điện thoại lên gọi, điện thoại vừa thông: “Mẹ nó, Phi Vũ, ngươi có chuyện gì cũng nói nhanh lên, đừng có chậm trễ công việc của ta.”Đầu điện thoại kia thanh âm mắng như hỏa bạo, nhưng lại có vẻ khàn khàn gợi cảm, làm cho người ta hoài nghi công việc trong miệng của nàng rốt cuộc là làm cái chuyện gì! “Thiên Bang bắt nam nhân của ta, ta muốn làm cho người của bọn chúng không thấy được mặt trời của ngày mai.” Mạnh Phi Vũ nói hai câu lạnh như băng liền kiêu giết,ở đầu kia điện thoại nhiệt tình liền tăng vọt. “shit, tmd (chửi thề) Thiên Bang, sớm không bắt người trễ không bắt người giờ lại tới trói người, ta đã sớm xem bọn chúng không vừa mắt, nếu không phải vì duy trì cân bằng của hắc đạo, ta đã sớm diệt gọn bọn chúng, bạn chờ ta, ta lần này đi nhất định sẽ san bằng hang ổ của chúng nó, nam nhân của bạn làm sao thế? Ta cũng thuận tiện cứu ra luôn!” Hỏa Viêm tính tình nóng nảy mắng liên tiếp , sau đó chợt nghe âm thanh mặc quần áo xoàn xoạt từ đầu bên kia điện thoại. “Không cần, nam nhân của ta ta sẽ tự mình cứu ra!” Lạnh lùng nói một câu, Mạnh Phi Vũ quẳng điện thoại, đi lên! Hắn là nam nhân của nàng, nàng nhất định sẽ tự mình cứu ra !
|
Chương 45: Bình tĩnh cứu người
Mạnh Phi Vũ đứng ở ngoài cửa nhà mình, sờ sờ bên eo phải, ánh mắt lạnh lùng, mở cửa ra rồi đi vào. “Không được nhúc nhích!” Một khẩu súng chĩa vào đầu của Mạnh Phi Vũ. Mạnh Phi Vũ dừng lại, đứng ở cửa tìm kiếm thân ảnh Tử Uyên. Tử Uyên đứng dựa vào cửa sổ, còn có một tên nam nhân đứng bên cạnh, họng súng chỉ thằng vào đầu, mà Tử Uyên đang khoác một cái áo gió, trên cánh tay trái đang chầm chậm chảy máu! Hắn bị thương! Trong phút chốc, trên người Mạnh Phi Vũ liền tản mát ra sát khí nồng đậm, nhưng lập tức liền biến mất, nàng không thể đả thảo kinh xà, lúc này chỉ có thể bình tĩnh thì nàng mới có thể ở trong phút chốc xoay chuyển tình thế, bình tĩnh là tố chất căn bản nhất của một sát thủ. Chỉ cần cho nàng một cơ hội thì nàng sẽ bắt lấy ngay lập tức! Một chiêu toàn thắng! “Anh cảm thấy thế nào?” Mạnh Phi Vũ đối với Tử Uyên lạnh lùng hỏi. “Ta không sao.” Tử Uyên thấy Mạnh Phi Vũ trở về thì vừa mừng vừa sợ, cùng lúc hắn cũng không hy vọng bời vì hắn mà Mạnh Phi Vũ bị gì ngoài ý muốn, nhưng là về phương diện khác, ở trong lòng hắn, hắn cũng nói cho chính mình, phải tin tưởng Mạnh Phi Vũ. Cho nên, tuy rằng cánh tay trái của hắn rất đau, hơn nữa, hình như bụng cũng hơi đau, nhưng là hắn vẫn như cũ thản nhiên cười, nói cho Mạnh Phi Vũ biết hắn không có chuyện gì. Chính là hắn cũng cảm giác được chính mình thực vô dụng, không nghĩ được sẽ làm cho Mạnh Phi Vũ lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm đến thế này, tuy rằng, cũng là bởi vì hắn hiện tại đang có bầu ,nhưng là, hắn vẫn là không thể tha thứ cho chính mình.
Nghe được câu trả lời của Tử Uyên, Mạnh Phi Vũ đem tầm mắt chuyển hướng về phía người duy nhất đang ngồi ở trong phòng – Thích Hướng Thiên, sau đó tính toán tình huống đang xảy ra, trong phòng tổng cộng là 10 người, trừ mình và Tử Uyên, còn có 8 người, có 2 người đứng ở bên cạnh nàng và Tử Uyên, bốn người đứng ở đằng sau Thích Hướng Thiên, một người đứng ở cửa cách đó không xa. “Nói, ngươi muốn cái gì?” khí chất của Mạnh Phi Vũ chính là lạnh lùng làm cho người ta phải lùi bước, mà lúc này, lại càng kiêu căng khí phách hơn, làm cho người khác có cảm giác không thể quản chế được. Thích Hướng Thiên ánh mắt âm ngoan nhiễm một tầng tức giận, không nghĩ được là tới lúc này tại tình cảnh này mà nàng còn có thể cuồng ngạo như thế! “Em gái, hãy chú ý thái độ của em đi.” “Ngươi muốn cái gì?” Không để ý đến cảnh cáo của Thích Hướng Thiên, Mạnh Phi Vũ lạnh lùng lại hỏi một lần nữa. “Ta muốn em, ta muốn em ngoan ngoãn nghe lời nói của ta!” Thích Hướng Thiên đứng lên đi đến bên người Mạnh Phi Vũ, giơ tay lên kéo Mạnh Phi Vũ qua! Mà ngay tại thời điểm này, Mạnh Phi Vũ nhìn về phía Tử Uyên, quang mang trong mắt hiện lên sự khác thường, mà hình như Tử Uyên cũng hiểu được cái gì, hai người cùng nhau hành động. Đầu tiên Tử Uyên vung tay một cái rất mạnh thừa dịp người bên cạnh không có phản ứng kịp thì giữ chặt tay của hắn rồi cướp lấy vũ khí, , ngay lập tức dùng súng chỉ lại vào hắn. Mà bên này Mạnh Phi Vũ ngay lập tức dùng khửu tay đánh vào mặt của Thích Hướng Thiên, thừa dịp lúc Thích Hướng Thiên né tránh, một tay liền nắm lấy cổ tay cầm súng hắn , ném đi sung của hắn, sau đó rút súng của mình chỉa vào đầu của Thích Hướng Thiên. Hai người cùng làm , thời gian cơ hồ giống nhau, động tác cũng giống nhau sạch sẽ lưu loát, làm cho bọn người ăn cơm hắc đạo không kịp phản ứng, đến lúc bọn họ phản ứng kịp thời thì Mạnh Phi Vũ cùng Tử Uyên đã cầm mỗi người 1 khẩu súng, mỗi người khống chế một người. “Ngươi!” Thích Hướng Thiên không hiểu bật thốt lên kinh hãi, hắn không nghĩ tới một nữ nhân như Mạnh Phi Vũ thế nhưng lại có thân thủ lợi hại đến thế, lại càng không ngờ, trong người của nàng lại có súng! “Câm miệng.” Mạnh Phi Vũ kéo Thích Hướng Thiên lùi về phía sau, thẳng đến lúc lưng hắn dán lên trên tường. “Bảo bọn chúng bỏ súng xuống, sau đó cút ra ngoài!” Mạnh Phi Vũ lạnh lùng nói, họng súng hướng đến gần đầu của Thích Hướng Thiên. Nơi này là nhà của nàng, nàng không nghĩ sẽ giết người ở trong này, miễn làm cho ô uế nơi ở của nàng, nhưng những người này cũng đừng mong được sống. “Ngươi!… Được, các ngươi đều đi ra ngoài.” Thích Hướng Thiên quát, hắn thế nào lại một lần nữa rơi vào trong tay của nữ nhân này, hơn nữa là làm cho một nữ nhân lấy súng chỉ vào đầu của hắn, thật sự là làm cho hắn không thể tiếp thụ được. Bọn đàn em nhìn lão đại đã bị người khác lấy mất vũ khí , đành phải buông súng của mình xuống rồi vội vàng chạy ra ngoài. Bất quá, sở dĩ tốc độ nhanh như vậy, là vì bọn chúng cũng cho rằng nếu không nhanh thì Mạnh Phi Vũ sẽ thật sự giết người. “Linh linh linh……” Mà ngay tại phía sau điện thoại của Thích Hướng Thiên vang lên. “Ngươi nghe đi.” Mạnh Phi Vũ lui về phía sau mấy bước, đi đến bên cạnh người Tử Uyên, rồi nói với Thích Hướng Thiên, tên đàn em vừa mới bắt Tử Uyên cũng bị đuổi đi ra ngoài. “Có chuyện gì?” Nhìn thấy là đàn em gọi thông báo, Thích Hướng Thiên trực tiếp hỏi không khách khí. “Lão đại, không tốt, Hỏa đem người tới, chúng ta ở bên này đã chết rất nhiều anh em, ngài mau trở lại a…… Phanh, phanh, phanh.”Âm thanh tràn ngập vội vàng , thỉnh thoảng còn truyền đến vài tiếng súng vang, giống như đang bắn nhau! Thích Hướng Thiên sợ hãi, nhìn về phía Mạnh Phi Vũ. “Cút!” Mạnh Phi Vũ cũng không có làm Thích Hướng Thiên khó xử, mà là lạnh lùng nói một chữ. lLửa giận của Thích Hướng Thiên bị Mạnh Phi Vũ châm lên hoàn toàn, nhưng là hiện tại bị quản chế, hơn nữa lại đang xảy ra vấn đề lớn, cho nên, Thích Hướng Thiên chỉ hung hăng liếc mắt trừng Mạnh Phi Vũ cùng Tử Uyên một cái, sau đó mặt xám xịt rời đi. Thích Hướng Thiên đi rồi, Mạnh Phi Vũ lập tức đến bên người Tử Uyên, mà Tử Uyên cũng vì rốt cục đã thoát khỏi nguy hiểm mà thở phào, một tay che bụng ngồi ở trên sô pha, bụng của hắn đau quá! “Làm sao vậy?” Mạnh Phi Vũ nhìn thấy Tử Uyên ôm bụng thì cau mày, bộ dạng lãnh khốc khi nãy đã biến mất, gương mặt lạnh băng cũng phãi nhiễm một tầng sắc lo lắng. “Bụng ta…… Đau quá!” Thanh âm không có chút khí lực, hô hấp của Tử Uyên bắt đầu có chút khó nhọc ! “Anh đợi chút, ta lập tức gọi điện thoại đưa anh đến bệnh viện!” Dứt lời, Mạnh Phi Vũ ngay lập tức điện thoại cho Mặc Sĩ Tĩnh, sau đó liền giúp đỡ Tử Uyên đi xuống lầu, một đường chạy như bay tới bệnh viện! Tử Uyên nằm phía sau sắc mặt đã trắng bệch, toàn bộ gương mặt tuấn tú đã nhăn nhúm lại thành một đoàn. “Tử Uyên,anh phải kiên trì ,anh có nghe được ta nói cái gì không?” tâm trạng của Mạnh Phi Vũ càng ngày càng kích động, nàng gắt gao sờ đầu của Tử Uyên , ở bên tai hắn nói. Một trận bối rối qua đi, Tử Uyên bị đưa vào phòng giải phẫu, Mạnh Phi Vũ im lặng ngồi chờ ở bên ngoài, bên cạnh thân thể của nàng là Mặc Sĩ Tĩnh cũng đang im lặng. Thật lâu sau, Mạnh Phi Vũ sắc mặt càng ngày càng lạnh như băng, tựa hồ muốn đem toàn bộ không khí đông lại! Mặc Sĩ Tĩnh nhẹ nhàng thở dài một tiếng, cầm bàn tay đã lạnh như băng của Mạnh Phi Vũ . “Hắn sẽ không có việc gì.” Mạnh Phi Vũ nhìn về phía Mặc Sĩ Tĩnh, không nói gì. “Hắn thật sự sẽ không có việc gì.” Mặc Sĩ Tĩnh cường điệu lặp lại một lần nữa. “…… Hắn đang mang thai con của ta!” Mạnh Phi Vũ lạnh lùng phun ra vài chữ này, như là nói với Mặc Sĩ Tĩnh, mà cũng là nói với chính mình. “Hắn cùng đứa nhỏ đều đã không có việc gì.” Biết Mạnh Phi Vũ lo lắng, Mặc Sĩ Tĩnh thanh âm càng thêm ôn nhu một chút. Mạnh Phi Vũ ngẩng đầu nhìn hướng phòng giải phẫu, nơi đó đèn đỏ vẫn sáng như trước……
|
Chương 46: Một phần của một giây vượt qua đêm
Cửa phòng giải phẫu đột nhiên mở ra, đèn đỏ cũng tắt, sau đó từ trong đi ra một nam bác sĩ mặc áo màu trắng, đây cũng là bác sĩ trước đây kiểm tra cho Tử Uyên. Mạnh Phi Vũ đứng lên đi rồi đi qua,lạnh lùng nhìn nam nhân kia. “Giải phẫu đã xong, bệnh nhân tạm thời không có nguy hiểm đến tánh mạng ,nhưng là bởi vì có thai lại bị thươg mất máu quá nhiều, cho nên, tạm thời hôn mê, hơn nữa ban đêm khả năng sẽ phát sốt, nhất định phải xử lý tốt, bằng không sinh mệnh sẽ bị nguy hiểm.” Bác sĩ rất nhanh đem tình trạng bệnh tình của Tử Uyên nói luôn 1 hơi, sau đó rất nhanh rời đi như là đang chạy trốn. Mạnh Phi Vũ mặt lạnh như băng nheo mắt nhìn theo Tử Uyên bị y tá đẩy ra sau, sắc mặt của hắn tái nhợt, mặt không có chút máu. Đi theo y tá đi vào phòng bệnh đặc biệt, Mạnh Phi Vũ nhẹ nhàng ngồi ở bên cạnh giường Tử Uyên, Mặc Sĩ Tĩnh nhìn thấy Mạnh Phi Vũ như vậy,mỉm cười chúc phúc, mang theo người còn lại rồi đi ra ngoài, đem không gian này lưu lại cho hai người yêu nhau. “Tử Uyên.” Ngữ điệu bình thường lạnh như băng nhưng mang theo ôn nhu mê hoặc. Nhưng là người trên giường chỉ là gắt gao nhắm mắt , không có đáp lại. Mạnh Phi Vũ nắm lấy tay Tử Uyên , biểu hiện khó thấy của một nữ tử ôn nhu, lớp bang trên mặt dần biến mất. Uyên, mau tỉnh lại, anh nhất định phải tỉnh lại,nếu muốn bình an vượt qua nguy hiểm, anh phải cùng với con của chúng ta khỏe mạnh an khang đứng ở trước mặt của ta…… Nếu mất đi anh, ta sẽ không biết đến khi nào thì mới có thể sẽ tìm được một người nam nhân đáng yêu như anh, sự ôn nhu của anh, sự ngượng ngùng của anh, sự mềm mại của anh, tất cả mọi thứ của anh đều vì ta mà tồn tại,thời điểm anh đi vào cuộc đời của ta, ta chỉ biết, anh là lễ vật trời đem tặng cho ta. Anh là của ta, vĩnh viễn đều là của ta, cho nên, mau tỉnh lại, mau khỏe mạnh đứng ở trước mặt của ta, ta không cho phép bất luận kẻ nào đem người của ta mang đi, cho dù là thần chết cũng không được! Có nghe hay không, Uyên, không có sự cho phép của ta, không cho phép anh lấy phương thức gì rời đi ta, anh đã đáp ứng với ta, vĩnh viễn đều nghe lời nói của ta. …… Mạnh Phi Vũ ở trong lòng gằn từng tiếng kể ra, mà trong phòng bệnh chỉ có thể nghe được tiếng hít thở bất đồng của hai người …… ………. Ban đêm rất nhanh sẽ tới, bác sĩ cùng y tá đều ở trong phòng bệnh chờ, mỗi người đều là nhân viên cao cấp nhất của bệnh viện, hơn nữa, cũng đều là người mà Mặc Sĩ Tĩnh tin tưởng , dù sao chuyện Tử Uyên mang thai là không thể để cho người khác biết đến, cho nên, về việc cấp cứu Tử Uyên cho đến lúc chăm sóc, đều là Mặc Sĩ Tĩnh tự mình chọn người đến làm. Tử Uyên vô ý thức nằm ở trên giường, sắc mặt tái nhợt chậm rãi trở nên hồng nhuận, thân thể cũng bắt đầu chậm rãi tang nhiệt độ, không thể ức chế toát ra mồ hôi. Bác sĩ cùng y tá đều ở một bên xử lý, mà Mạnh Phi Vũ còn lại là gắt gao cầm tay của Tử Uyên , ở trong lòng nói cho chính mình cũng nói cho Tử Uyên, nhất định sẽ không có việc gì ! Đối với Mạnh Phi Vũ mà nói, nàng chưa từng có cảm thấy một đêm lại dài như thế này, một phần của một giây tựa hồ đều giống như đã qua một thế kỷ. Tử Uyên đầu tiên là nóng lên, sau đó là đổ mồ hôi lạnh, sau lại là tay cũng bắt đầu vô ý thức giãy dụa, miệng cũng bắt đầu nỉ non lầm bầm vài tiếng nghe không rõ. Mạnh Phi Vũ cẩn thận nghe , hình như là “Thực xin lỗi” , “Phi Vũ” ,“Đứa nhỏ” Lời nói linh tinh, điều này làm cho Mạnh Phi Vũ thiếu chút nữa phát điên…… Nam nhân ngốc này đến bây giờ còn cùng nàng nói xin lỗi. “Mau, bệnh nhân hô hấp rất mỏng manh.” Bác sĩ sốt ruột đối với y tá hô lớn. Mạnh Phi Vũ cả kinh, làm sao có thể hô hấp mỏng manh, sau khi giải phẫu xong liền đưa tới đây, làm sao có thể có chuyện gì hơn cả việc phát sốt nữa? Mạnh Phi Vũ nghĩ, hung hăng cầm lấy tay Tử Uyên. “Bác sĩ, muốn chuẩn bị điện áp sao?” Một y tá hỏi. “Không được,tình huống bệnh nhân thế nào cô không biết sao, căn bản là không chịu nổi điện áp !” Bác sĩ hung hăng mắng y tá một câu, bệnh nhân này đang mang thai, dùng điện áp, ngay lập tức thành một xác hai mạng a! “……” Bác sĩ cùng y tá lại tập trung vào công việc. “Tử Uyên, nghe được tiếng của ta không? Ta nói cho anh, anh nhất định phải tỉnh lại, phải sống, anh phải an toàn hoàn hảo không việc gì đứng ở rước mặt của ta! Nói cách khác, ta, Mạnh Phi Vũ cho dù là lên trời hay xuống biển, cho dù là thiên đường hay địa ngục, ta cũng muốn đem anh cướp về, anh có nghe hay không, Tử Uyên, anh nhất định phải hảo hảo sống lại, bằng không, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho anh, có nghe hay không!” Mạnh Phi Vũ bên tai gằn từng tiếng rành mạch nói, bên người bác sĩ cùng y tá đều bị thái độ kiên quyết như vậy, ngữ khí chấp nhất như vậy của Mạnh Phi Vũ dọa sợ đến ngây người, nhất là trong đó có một y tá trẻ tuổi cảm động đến mức bật khóc. “Còn thất thần làm cái gì?” Mạnh Phi Vũ từ bên tai Tử Uyên ngẩng đầu lên nhìn một đàn y tá cùng bác sĩ đang ngơ ngác, lạnh lùng nói, không còn khí phách , nhu tình như vừa rồi , bây giờ cả người đều là hơi thở lạnh như băng! Mọi người chấn động, lại lập tức bắt đầu công việc của mình. Mạnh Phi Vũ lẳng lặng đứng lên, ở một bên chờ đợi…… Rốt cục, một đêm nhẫn nhịn chờ đợi cũng đi qua,tình huống của Tử Uyên cũng dần dần ổn định lại, nhưng là không biết vì sao vẫn như cũ là hôn mê bất tỉnh. “Vì sao?” Mạnh Phi Vũ dùng lạnh ngữ khí lạnh như băng hỏi bác sĩ chủ trị của Tử Uyên. “Này, Mạnh tiểu thư, ngài trước hết đừng có gấp, có thể là bởi vì bệnh nhân mất máu quá nhiều nên lấy phương thức hôn mê thức tiến hành bảo hộ mình, ngài chờ một chút, tối hôm nay hắn hẳn là sẽ tỉnh lại.” Bác sĩ bị dọa sợ toát ra mồ hôi lạnh, nữ nhân này xinh đẹp thật là xinh đẹp, nhưng thật là đáng sợ, hắn thật sự không tưởng tượng được nam nhân trên giường kia như thế nào lại chịu được khi ở cùng một chỗ với nữ nhân này ! “Thật sự?” “Thật sự, vượt qua đêm qua,tình huống của bệnh nhân cơ bản đã ổn định lại, trừ bỏ vết thương cần dưỡng, còn lại cũng không có cái gì trở ngại, ngài yên tâm, thật sự không có việc gì.” “Ân.” Thản nhiên đáp ứng một tiếng, Mạnh Phi Vũ buông tha cho bác sĩ, đi trở về đến bên giường, tiếp tục nhìn cái vẻ mặt tái nhợt nằm ở trên giường vẫn không nhúc nhích của Tử Uyên. Cúi người, nhẹ nhàng vừa hôn nhẹ ở trên môi có chút khô nứt của Tử Uyên, sau đó xoay người đi ra phòng bệnh. …….. Ra khỏi phòng bệnh, Mạnh Phi Vũ liền đụng phải Mặc Sĩ Tĩnh đang đi tới. “Giúp ta chiếu cố hắn.” Mạnh Phi Vũ đối với Mặc Sĩ Tĩnh thật tình nói, sau đó ở được đáp ứng của Mặc Sĩ Tĩnh, đi ra khỏi bệnh viện. Nàng có chuyện phải làm! “Ta là Mạnh Phi Vũ.” Ngồi ở trong xe, Mạnh Phi Vũ gọi một cuộc điện thoại! “Ta đã nghĩ bạn thế nào cũng gọi cho ta, thế nào, nam nhân của bạn có khỏe không? Có cái gì an bài sao?” Điện thoại kia đầu truyền đến thanh âm của Hỏa Viêm, tự tin mà nóng bỏng, thuộc loại hương vị của hỏa tính. “Hắn tốt lắm, tốt không thể tốt hơn, Thiên Bang thế nào ?” Híp lại mắt, Mạnh Phi Vũ lạnh lùng đáp, nhất là nghĩ tới Tử Uyên nằm ở trên giường, ngữ khí liền lạnh hơn. “Ha ha, xem ra tình huống không tốt lắm a, có thể cho khối băng như bạn nhanh chóng bốc hỏa, Thiên Bang này thật là thảm , ta biết tính tình của bạn, cho nên,người Thiên Bang ta chỉ là tiêu diệt bên ngoài một ít đàn em, người chủ yếu đều giữ lại cho bạn đâý.” Tuy rằng ngữ khí của Mạnh Phi Vũ có chút áp lực, nhưng Hỏa Viêm biết rõ tính tình của bạn tốt ,biết là Mạnh Phi Vũ đang trong cơn giận dữ. “Được, ta sẽ xử lý.” “Có cần ta phái vài người đi theo giúp bạn hay không?” “Hừ, bạn từng nghe qua sát thủ giết người cần phải có người giúp sao?” Mạnh Phi Vũ nói xong liền vứt điện thoại, biểu tình lạnh lùng như là Diêm Vương vậy.
|
Chương 47: Một mình báo thù Thiên Bang
Mạnh Phi Vũ lái xe trực tiếp về nhà, sau đó đi đến giá sách trước mặt, nhẹ nhàng chạm vào một quyển sách trong đó…… Sau đó, giá sách từ giữa tách sang hai bên, ngay lập tức xuất hiện một cánh cửa, Mạnh Phi Vũ liền đẩy cửa bước vào. Trong phòng tối om, nhưng căn phòng này đối với Mạnh Phi Vũ mà nói lại không có một chút cản trở, nàng bước nhanh đến một cái vách tường trước mặt ấn xuống cái công tắc ,“Bá”, sau đó, bên trong trở nên sáng rực! Một loạt súng ống vũ khí liền hiện ra,đây quả thực giống như là một kho vũ khí loại nhỏ! Mạnh Phi Vũ lạnh lùng nhìn một vòng, cầm lấy một cái túi du lịch bên cạnh , đi đến cầm lấy một loại súng tự động, sau đó là súng lục, sau đó là đạn dược, cuối cùng Mạnh Phi Vũ lại đi lấy một ít lựu đạn cùng đạn khói! Cuối cùng, tất cả đã được chuẩn bị đầy đủ trong chiếc túi du lịch loại nhỏ! Mạnh Phi Vũ lại lạnh lùng nhìn liếc mắt một cái, tắt đèn rời đi! …… Buổi tối! Mạnh Phi Vũ một đường chạy như bay đi tới tổng bộ của Thiên Bang , sửa sang lại một chút súng ống đạn dược, liền cầm theo cái tuí rồi đi vào! Từ nhỏ đến lớn, chuyện của Mạnh Phi Vũ, nàng không thích người khác nhúng tay vào, bất kể là đồng nghiệp cùng công tác của nàng, chỉ cần đã là quyết định của nàng, nàng sẽ không sẽ vì ý kiến của người khác mà thay đổi, nàng nói, cuộc sống của mình , chính bản thân mình phải vượt qua thì mới biết được cái gì mới là tốt cho chính mình nhất. Cho nên, nàng đã trở thành quan toà trẻ tuổi nhất nước, cũng thành sát thủ nổi danh nhất và giàu có nhất! …… “Ngươi là ai?” Mấy tên đàn em trẻ tuổi giữ cửa của Thiên Bang hỏi , phía sau đúng là phi thường u ám, thủ vệ cũng là rất đông. Mạnh Phi Vũ không nói gì, đi tới, mỗi người một phát, trực tiếp bắn trúng mi tâm ( giữa mắt) ! Hai tên đàn em ngay cả cơ hội hô lên còn không có đã phải đi gặp Diêm Vương. Theo sau, chính là giết từng người một, Mạnh Phi Vũ hầu như không có gặp bất kỳ một trở ngại gì, ngay lập tức đứng ở trước mặt lão đại của Thiên Bang – Thích Hướng Thiên! Thích Hướng Thiên kinh ngạc nhìn Mạnh Phi Vũ. Nàng bây giờ trông giống như một tử thần, có chút kinh ngạc, hắn căn bản là không biết Mạnh Phi Vũ là vào bằng cách nào, những người ở ngoài cửa đâu? “Đều đã chết hết!” Tựa hồ là biết nghi vấn của Thích Hướng Thiên, Mạnh Phi Vũ lạnh lùng đáp! “Làm sao có thể, ngươi đừng nói bậy!” Thích Hướng Thiên kinh ngạc từ trên ghế đứng lên, điều này sao có thể, tuy rằng Thiên Bang vừa mới bị tổn thất nặng, nhưng là trên dưới toàn bộ Thiên Bang tổng bộ những người còn lại cũng phải hơn 100 a, đã chết, vừa mới hắn còn nhìn thấy một đám người, làm sao có thể nhanh như vậy đã chết, mà hắn căn bản là không có nghe thấy tiếng súng. “Ta giết!” Mạnh Phi Vũ giơ lên cánh tay cầm khẩu súng Colt mang theo ống giảm thanh . “Ngươi! Ngươi là ai?” Nhìn đến biểu tình lạnh như băng của Mạnh Phi Vũ, Thích Hướng Thiên rốt cục bắt đầu cảm thấy tất cả đều là sự thật, này nữ nhân tuyệt đối là một nữa nhân đáng sợ, hắn nghĩ tới trường hợp ngày ấy truy đuổi ở trên đường cái, nữ nhân này rõ rang đã không sợ chết! Giờ khắc này, Thích Hướng Thiên đột nhiên có một cảm giác, cảm giác thật đáng sợ, hắn hình như đã chọc tới một người không nên chọc, hơn nữa cũng không thể trêu vào. “Ta gọi là Mạnh Phi Vũ, nhưng ta còn có một cái tên khác – Mộng!” Nói xong, Mạnh Phi Vũ bóp cò súng! Sau đó, tiêu sái xoay người rời đi, phía sau là Thích Hướng Thiên chết không nhắm mắt , hai mắt mở to! …… Cuối cùng, Mạnh Phi Vũ đến phòng theo dõi, lấy đi băng ghi hình, sau đó thả một mồi lửa……Rồi nghênh ngang mà đi! Mà Thiên Bang bị đại hỏa hoạn, đã trở thành một quá khứ, đã vĩnh viễn biến mất.
…
|
Chương 48: Thức tỉnh, trên đường đi gặp cửa hàng bán hoa
Mà lúc Mạnh Phi Vũ chuẩn bị đi đến Thiên Bang, Tử Uyên trong hôn mê cũng thức dậy. Chậm rãi mở to mắt, Tử Uyên nhìn thấy là trần nhà trắng bóng của bệnh viện, có một chút mê mang, sau đó, Tử Uyên chậm rãi nhớ tới chuyện gì đã xảy ra trước lúc hôn mê. Có một nhóm người đột nhập vào nhà của bọn họ, sau đó hắn trúng đạn, lại sau đó, Mạnh Phi Vũ đã trở lại…… sau đó nam nhân hung ác kia rời đi, mà mình bởi vì đau bụng tiếp đó liền hôn mê. Như vậy, Phi Vũ đâu? Tử Uyên giãy dụa định ngồi dậy suy nghĩ …. “Đừng nhúc nhích, anh cần tu dưỡng.” Mặc Sĩ Tĩnh bình thường vào thời điểm này không có công tác gì cả, hơn nữa lại “bị” bạn tốt nhắc nhở, cho nên, liền luôn luôn tại nơi này chiếu cố Tử Uyên, bác sĩ nói Tử Uyên hẳn là mau tỉnh lại. “Là cô? Mặc Sĩ tiểu thư, Phi Vũ nàng có sao không? Nàng không có việc gì chứ?” Tử Uyên nhìn thấy Mặc Sĩ Tĩnh liền nhận ra, bọn họ lúc ở cuộc tụ hội của hội Độc thân đã gặp qua. “Phi Vũ không có việc gì, chính là có việc cần đi làm, anh yên tâm đi.” “Vậy là tốt rồi, cám ơn.” Tử Uyên không hề động đậy, nằm lại trở về trên giường. Bên trong khôi phục im lặng, Mặc Sĩ Tĩnh đọc sách, còn Tử Uyên lại là nghĩ tới Mạnh Phi Vũ. Vô ý thức đem tay của chính mình đặt trên ở bụng , cánh tay trái truyền đến đau đớn, nhíu mi một chút, Tử Uyên nghĩ đến tình cảnh Mạnh Phi Vũ cứu hắn . Biểu tình Mạnh Phi Vũ lạnh như băng như vậy là hắn rất ít nhìn thấy, hắn biết nàng là tức giận, mà tất cả đều là bởi vì bản thân mình vô dụng, không nghĩ tới thế nhưng sẽ liên lụy Phi Vũ nàng phải mạo hiểm tới cứu hắn, lúc nàng bị người khác dùng súng chỉ vào đầu, tim của hắn giống như là ngừng đập, lúc đó hắn đột nhiên cảm thấy rất đau, oán hận chính mình, chính là mình đem tới nguy hiểm cho Mạnh Phi Vũ, nếu, lúc ấy không phải bởi vì mình ở tại trong tay tên kia, Mạnh Phi Vũ chắc chắn sẽ không bị uy hiếp như vậy. Phi Vũ, Tử Uyên ở trong lòng kêu một tiếng, hắn hiện tại thật sự hy vọng nhìn thấy nữ nhân đã làm cho hắn quyến luyến , muốn cùng nàng nói một câu thực xin lỗi, muốn nói cho nàng, hắn về sau không bao giờ sẽ trờ thành phiền toái của nàng nữa…… Đêm dần dần đen , Mạnh Phi Vũ rời khỏi Thiên Bang , liền lái xe đi đến bệnh viện. Một bên lái xe, Mạnh Phi Vũ vừa nghĩ tới Tử Uyên. Nam nhân ngốc a, Mạnh Phi Vũ nàng đã sống hai mươi chín năm chưa từng có gặp qua nam nhân ngốc như vậy, nhưng là lại ngu ngốc một cách đáng yêu, ngốc làm cho người ta đau lòng. Nàng đối với hắn, thậm chí nói cũng không nói quá một câu ôn nhu, hơn nữa, cũng không có nói qua sẽ cùng hắn hứa hẹn cái gì, nhưng, nam nhân ngốc này liền như vậy yên lặng đáp ứng mà không hối hận. Hắn chân thật yêu thương nàng, hắn giúp nàng làm chuyện trong nhà, sẽ làm đồ ăn mà nàng thích ăn, thời điểm nàng cần tĩnh lặng hắn cũng sẽ im lặng ở bên, đã làm rất nhiều rất nhiều…… chuyện làm cho nàng không thể không cảm thấy hắn rất uất ức , thậm chí hắn còn vất vả mang thai đứa con của bọn họ! Mà nàng cho hắn lại là cái gì đâu? Tựa hồ nàng là có chút lạnh lùng…… Chẳng qua, nàng biết là chính mình yêu thích Tử Uyên, thích người có thể cho nàng cảm giác được thanh thản và ấm áp này. Xe quẹo qua một ngã ba, trước mặt chính là bệnh viện, ngẫu nhiên quay lại đằng sau Mạnh Phi Vũ nhìn thấy bên đường có một cửa hàng bán hoa. Trong đôi mắt lạnh như băng ánh mắt lại hiện lên một chút ôn nhu, Mạnh Phi Vũ lái xe đến trước cửa hàng bán hoa. “Hoan nghênh đã tới, xin hỏi ngài cần loại hoa gì ạ?” Một cô gái từ trong cửa hàng đi ra. “Hoa.” Cô gái bán hoa nhìn thấy Phi Vũ thì ánh mắt sáng lên. Người đến cửa hàng bán hoa mua hoa đại đa số đều là nam giới, phụ nữ rất ít, hơn nữa người xinh đẹp giống Mạnh Phi Vũ thì càng thiếu, nhất là Mạnh Phi Vũ lại lộ ra một thân hàn khí khó gần như vậy. Nhưng nghe được lời nói của Mạnh Phi Vũ, tiểu thư bán hoa vẫn là ngẩn ngơ, nữ nhân này không phải rất…… Đặc biệt đi! “Tiểu thư, ngài muốn loại hoa nào?” Bất quá, khách hàng chính là thượng đế, cho nên, tiểu thư bán hoa cười hỏi lại một lần. “Hoa!” Mạnh Phi Vũ cũng nói lại một lần. “……” ……
|