Băng Nữ Sủng Phu
|
|
Chương 49: Mang Tử Uyên về nhà
“Tiểu thư, ý của tôi là muốn hỏi cô, cô muốn chọn loại hoa nào ?” Cô gái bán hoa có chút xấu hổ cẩn thận hỏi lại thêm một lần nữa . Nhíu mày, loại hoa gì? “Hoa hồng.” Mua hoa Mạnh Phi Vũ không có kinh nghiệm, nhưng là nàng biết người yêu với nhau đều tặng hoa hồng, cho nên, liền chọn hoa hồng. “Tiểu thư cô muốn mua bao nhiêu bông?” Nghe thấy Mạnh Phi Vũ muốn mua hoa hồng, cô gái bán hoa lộ ánh mắt có chút quái di, lại có chút mờ ám, một phụ nữ mua hoa hồng? Mua làm gì ? Cho ai? (Sunny: bà già nhiều chuyện gớm =”=) Mạnh Phi Vũ lại nhíu mày. “Tùy cô.” Nàng cũng không biết muốn mua bao nhiêu, đối với việc mua hoa nàng cũng không có kinh nghiệm, mà người khác có tặng hoa cho nàng , nàng ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn tất cả đều ném đi luôn. “Ách……Được, cô chờ chút.” Cô gái bán hoa sửng sốt, sau đó đôi mắt chuyển động như đang tìm vài thứ…… …… Xuống xe, biểu tình của Mạnh Phi Vũ có chút mất tự nhiên lấy ra bó hoa phía sau…… Chín mươi chín đóa hoa hồng! Cô gái bán hoa kia nghĩ thế nào mà lại bọc cho nàng chín mươi chín đóa hoa hồng! Có chút mất tự nhiên, Mạnh Phi Vũ ánh mặt lạnh băng cầm bó hoa đi tới phòng bệnh của Tử Uyên. Dọc theo đường đi mọi người nhìn thấy Mạnh Phi Vũ đều cười ái muội, mà Mạnh Phi Vũ sắc mặt lại càng ngày càng lạnh, bất quá, hoàn hảo bởi vì là buổi tối, người trong bệnh viện cũng ít hơn. Đẩy cửa ra, Mạnh Phi Vũ vẻ mặt hàn khí tiêu sái vào phòng bệnh của Tử Uyên. …… Phòng trong, Tử Uyên lẳng lặng nằm ở trên giường, Mặc Sĩ Tĩnh còn lại là ở một bên đọc sách, nghe được thanh âm mở cửa, hai người cùng nhau nhìn về phía cửa. Phản ứng đầu tiên của Mặc Sĩ Tĩnh chính là hoài nghi chính mình có phải hoa mắt hay không, sau đó là tươi cười càng ngày càng sáng lạn! “Ha ha ha, Phi Vũ a, biết bạn lâu vậy, nhưng là không nghĩ tới bạn lại ngã quỵ trong tình trạng này, ai, lại một cặp đôi gây ô nhiễm môi trường, ta muốn đi đem tin tức động trời này nói cho mọi người, nhiều hoa hồng như vậy a…… Ta không quấy rầy các ngươi nữa, các ngươi thoải mái nói chuyện nhé.” Nói xong, Mặc Sĩ Tĩnh quay đi , một bên cổ quái nhìn bó hoa một bên cười cười rồi đi ra ngoài. Mạnh Phi Vũ nhìn sắc mặt của Tử Uyên vẫn tái nhợt như trước, không để ý đến sự trêu chọc của Mặc Sĩ Tĩnh . …… “Tặng cho anh.” Đem bó hoa đặt ở ở trên giường Tử Uyên, thanh âm mang theo một chút ôn nhu nhưng không dễ phát hiên, mà nhìn khuôn mặt tái nhợt của Tử Uyên, gương mặt lạnh như băng của Mạnh Phi Vũ cũng bắt đầu dần dần hòa tan. “Phi Vũ, thực xin lỗi.” Nhìn đến những bông hoa hồng xinh đẹp kia, Tử Uyên cảm thấy có chút uất ức, Phi Vũ không có trách hắn sao? Còn tặng cho hắn hoa đẹp như vậy. “……” Mạnh Phi Vũ ngồi xuống bên cạnh giường của Tử Uyên, im lặng không nói gì, cúi đầu hôn lên môi của hắn. Lo lắng, trấn an, kích tình, khát vọng, Mạnh Phi Vũ dùng nụ hôn của nàng nói cho Tử Uyên biết nàng không có trách hắn, mà là tràn đầy lo lắng cùng đau lòng. Hôn hôn, Mạnh Phi Vũ nhẹ nhàng nằm lên giường, nằm ở bên cạnh người Tử Uyên .Hai người ánh mắt đối diện, trong mắt lẫn nhau đều là nồng đậm tình yêu, hết thảy giống như mọi chuyện đều đã qua đi, nào đó gọi là hạnh phúc đang ở chung quanh bọn họ………. Mười ngày sau, Tử Uyên xuất viện, Mạnh Phi Vũ cùng Tử Uyên về nhà. Mười ngày này hai người ở chung xem như ngọt ngào như mật, tuy rằng Mạnh Phi Vũ vẫn đều là trầm mặc không nói lời nào, mà Tử Uyên cũng rất ít khi nói cái gì đó, bất quá, hai người liền lẳng lặng ngồi như vậy, hoặc là cùng nằm ở trên giường, một loại cảm giác được gọi là hạnh phúc quanh quẩn ở chung quanh hai người, làm cho y tá một tiếng một lần tới kiểm tra cho Tử Uyên đều hâm mộ không thôi. Mà Mặc Sĩ Tĩnh lại thường xuyên đến trêu chọc một hai câu, chẳng qua, Mạnh Phi Vũ chỉ lạnh lùng nhìn, mà Tử Uyên là cười nhạt. Vài bạn bè ở Hội Đôc Thân cũng tới thăm hỏi một lần , chẳng qua hơn một nửa là lắc đầu cười cười, sau đó nói một ít lời vô nghĩa, liền rời đi. Nhất là Hỏa Viêm – nữ nhân bạo lực luôn luôn sợ phiền toái cũng đến đây, mà lúc ấy Mạnh Phi Vũ cùng Tử Uyên vừa lúc ở cùng nhau đọc sách, nhớ rõ lúc ấy vẻ mặt của Hỏa Viêm buồn bực nhìn bọn họ, nói một câu nói xong sau đó liền mở cửa mà đi. “Mẹ nó, ngay cả khối băng cũng như vậy, tại sao chỉ còn lại ta một mình cô đơn ? Không được, ta phải đi tìm một nam nhân thôi!” Có chút vô nghĩa, Tử Uyên là có nghe mà không có hiểu , mà Mạnh Phi Vũ lại cười cười mang theo tia ấm áp, các nàng mười hai người cùng đánh cuộc , còn có hơn 2 tháng nữa sẽ đến thời hạn, mà nữ nhân đến bây giờ còn chưa có bạn trai tựa hồ cũng chỉ còn lại Hỏa Viêm – đại tỷ bạo lực trứ danh của hắc đạo. Bất quá, kỳ thật nàng không phải không có tìm ra được, mà là nam nhân của nàng quá nhiều, nàng không biết chọn người nào cho tốt, nhưng nếu là Mạnh Phi Vũ nàng nghĩ đây cũng không phải là một vấn đề nan giải, chỉ cần đem tất cả những nam nhân này gom lại ở cùng nhau, sau đó lần lượt bị Hỏa Viêm “quậy” một chút, người nào kiên trì chịu đựng được trong thời gian lâu nhất, thì lưu lại người đó. “Phi Vũ, nàng đang cười sao?” Tử Uyên nhìn Mạnh Phi Vũ mắt mang ý cười có chút kỳ quái hỏi. “Ta……” Phi Vũ vừa muốn nói chuyện, điện thoại của nàng liền vang lên, nhìn thoáng qua điện thoại, Mạnh Phi Vũ tiếp lên. “Ta là Phi Vũ.” Tỉnh lược họ của mình, ngữ khí của Mạnh Phi Vũ hình như cũng không có lạnh băng như ngày thường, Tử Uyên sâu sắc cảm giác được đối tượng giống như không phải người bình thường. “Phi Vũ, mẹ đây, gần đây con có thời gian không? Có thể về nhà một chút không?.” Một giọng nữ tao nhã , thông qua thanh âm có thể tượng tượng ra 1 quý phu nhân thanh tao. “Ta sẽ về.” Mạnh Phi Vũ lo lắng một chút nói, nàng hình như thật sự đã một thời gian rất lâu rồi không có về nhà, chắc là sau khi gặp Tử Uyên nàng không có về qua nhà. Đối với gia đình, Phi Vũ cũng là rất xem trọng, chỉ là nàng ít lời thiếu ngữ, rất ít biểu đạt tình cảm của nàng, hơn nữa, nàng cho rằng chỉ cần người nhà thân thể khỏe mạnh, vui vẻ là tốt rồi, về phần có gặp mặt hay không đều là không quan trọng, cho nên, nàng rất ít khi về nhà. Hơn nữa, cha mẹ nàng hình như cũng rất vừa lòng cách bọn họ ở chung như vậy, cho nên Mạnh Phi Vũ với người một nhà ngày thường rất ít khi liên hệ, mà lần gọi điện này Mạnh Phi Vũ cũng xem như khó có được, chính là không biết có thể hay không sẽ phát sinh sự tình gì khác. “Vậy con khi nào thì trở về, ta sẽ bảo má Trương làm cho con một ít đồ ăn con thích ăn.” “…… Ngày mai buổi tối ta trở về.” Có một số việc sớm muộn gì đều phải đi đối mặt, cho nên, sớm một chút cũng tốt. “Chúng ta chờ con.” Sau đó, còn nói hai câu, Mạnh Phi Vũ để điện thoại xuống. …… Gần đây, Mạnh Phi Vũ đã tạo thành một thói quen, nàng luôn thích ghé vào trên bụng của Tử Uyên, cảm giác tiểu sinh mệnh ở bên trong ngẫu nhiên cử động. “Tử Uyên, ngày mai, ta mang anh về nhà!” Mạnh Phi Vũ ghé vào trên bụng Tử Uyên nói, sau đó cảm giác được thân thể Tử Uyên chấn động. “Muốn dẫn ta về nhà?” Về gặp người nhà của Mạnh Phi Vũ, Tử Uyên chưa từng có hỏi qua, mà Mạnh Phi Vũ cũng không có đề cập qua, Tử Uyên đã nghĩ Mạnh Phi Vũ có lẽ là không nghĩ đem hắn giới thiệu cho người trong nhà, cho nên vốn là không có hỏi, hắn không hy vọng khiến cho Phi Vũ khó chịu. Nhưng mà hiện tại Mạnh Phi Vũ lại muốn dẫn mình về nhà, đây là việc quan trọng. công khai thân phận của hắn, làm cho người lớn biết đến sự tồn tại của hắn, quan hệ của bọn họ cũng không được tính là trong sáng. Chính là, hắn hiện tại có thai, hắn như vậy, người nhà của nàng có thể nhận sao? Trong lúc nhất thời, Tử Uyên bị suy nghĩ hỗn độn bao phủ. “Ừm.” Cảm giác nhiệt độ cơ thể của Tử Uyên, Mạnh Phi Vũ nghĩ cũng có thể đây là lúc cho hắn gặp người nhà của nàng. Hơn nữa, cha mẹ nàng hai người luôn luôn lo lắng cho việc chung thân đại sự của nàng ,bây giờ cũng có thể yên tâm đi, bất quá, cũng không biết hai người có hài lòng hay không, có vừa ý hay không khi chính tay nàng chọn người con rể này. Tử Uyên, nam nhân của nàng, nàng sẽ đem hắn giới thiệu với tất cả mọi người, sẽ cho hắn đứng ở bên người nàng ,cho hắn quyền lợi và thân phận, chính là, cũng muốn hắn có đồng dạng dũng khí cùng trí tuệ để đối mặt với mọi sự sắp phát sinh.
|
Chiều muộn ngày thứ hai Tử Uyên mặc bộ đồ rộng thùng thình, sau đó là một cái áo gió màu trắng ngà, cái bụng to bị che đi, chính là, như cũ làm cho người ta cảm giác bụng của hắn có chút mập mạp. Còn Mạnh Phi Vũ là một thân màu tím, bên ngoài là cả bộ áo gió, hai người từ xe thể thao màu bạc của Mạnh Phi Vũ đi xuống, nhất thời hấp dẫn ánh mắt của mọi người, mà những người này là những người hầu của nhà. Kéo cánh tay của Tử Uyên, động tác của hai người hơi ngại ngùng thong thả tiến vào phòng khách. “Tiểu thư, hoan nghênh về nhà.” Người hầu nhìn thấy Mạnh Phi Vũ tất cả đều tiếp đón cung kính . “Ừm.” Mạnh Phi Vũ đáp nhẹ một tiếng, cởi áo gió giao cho người hầu, mà Tử Uyên có chút khó xử nhìn Mạnh Phi Vũ. Hắn không biết bí mật của mình có phải hay không có thể làm cho mọi người biết. “Phi Vũ.” Mạnh mẫu tao nhã gọi nữ nhi của mình, sau đó dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Tử Uyên, nam nhân này là ai? Đây là lần đầu tiên Phi Vũ mang nam nhân về nhà ăn cơm, nghĩ đến, Phi Vũ cùng nam nhân này quan hệ nhất định không bình thường, chẳng lẽ, hắn chính là người má Trương nói là đang ở cùng Phi Vũ sao? “Mẹ, người này là Tử Uyên, vị hôn phu của ta.” “Bá mẫu, xin chào.” Tử Uyên cung kính cùng Mạnh mẫu chào hỏi, hắn có chút khẩn trương. “Ân, Tử tiên sinh xin chào.” Mạnh mẫu nói khách khí, làm cho người ta cảm giác có chút xa cách. “Ba ba đâu?” Cảm giác được sự xa cách của mẹ, Mạnh Phi Vũ nhẹ nhàng nâng mắt, dời đi đề tài. “Hắn đang ở thư phòng cùng một người khách nói chuyện phiếm, một lúc sẽ đi ra.” Mạnh mẫu nói xong liền nếu có chút thâm ý nhìn Mạnh Phi Vũ cùng Tử Uyên liếc mắt một cái. Mạnh Phi Vũ mang theo Tử Uyên ngồi xuống, trong lòng lo lắng “Khách nhân” Rốt cuộc là thân phận gì. Có thể được cha của nàng cho là khách để chiêu đãi nhất định sẽ không phải là người bình thường, hơn nữa lại là lúc nàng về nhà, nhất định là có vấn đề. Nghĩ đến đây, Mạnh Phi Vũ cười lạnh lùng , cũng dùng ánh mắt có chút thâm ý nhìn mẫu thân, ánh mắt mẹ con hai người ở không trung gặp nhau, khơi dậy những đóa hoa lửa nho nhỏ……
|
Chương 50: Băng Nữ Sủng Phu
Một lát sau, trên lầu truyền đến tiếng bước chân, một cái trầm ổn hữu lực, một cái cơ hồ nghe không thấy, Mạnh Phi Vũ vì không thể nghe ra liền nhíu mi. “Phi Vũ, con đã trở lại, ta cho con giới thiệu một vị khách , vị này là vương tử Lochness. Vương tử điện hạ, vị này là tiểu nữ Phi Vũ, các ngươi đều là người trẻ tuổi, có thời gian nên tiếp xúc nhiều hơn.” Mạnh phụ là một nam tử rất phong độ, thành thục ổn trọng, bề ngoài nhìn qua giống như là một nam tử thành thục tràn ngập nam tính và mị lực. “Mạnh tiểu thư, xin chào, ta là Lochness U Hoàng, rất vinh hạnh được biết tiểu thư.” Lochness trong mắt có kinh diễm, tuy rằng đã sớm biết Mạnh Phi Vũ là một nữ nhân rất đẹp, nhưng là không nghĩ tới khi nhìn gần lại thấy rung động như vậy! Ngũ quan xinh xắn tản ra lạnh lùng thản nhiên, lãnh bên trong mang theo một ít hơi thở thần bí, mà sự thần bí kia lại là sự gợi cảm không nói nên lời…… Nhưng mà, tất cả những nguyên nhân này cũng không phải lí do làm cho hắn kinh ngạc, chân chính kinh diễm là máu của Mạnh Phi Vũ thực sự tinh thuần! Lạnh như băng nhưng tuyệt đối tinh thuần, làm cho hắn không khống chế được dục vọng, hắn cảm giác được các tế bào toàn thân đang kêu gào, muốn được nhấm nháp cái sự tinh thuần hiếm thấy đấy! “Huyết tộc.” Mạnh Phi Vũ lần đầu tiên nhìn thấy Lochness chình là cảm giác cho rằng hắn không bình thường, tuyệt đối không phải một người bình thường, mà sau đó nghe được tên của hắn , nàng đã biết thân phận của hắn, một huyết tộc mang huyết thống thuần chủng, cũng chính là một ma cà rồng trong miệng của nhân loại. (Sunny: sặc @@) Mà nàng sở dĩ biết là bởi vì bạn tốt của nàng – Hoàng Phủ Hiên, cũng là một người đến từ đảo quốc ở trên biển Thái Bình Dương kia. “Mạnh tiểu thư, ngài biết ta là ai?” Lochness thấy Mạnh Phi Vũ nói được ra thân phận của hắn làm cho hắn cực kỳ kinh ngạc, tuy rằng không phải là bí mật tuyệt đối ,nhưng mà trên thế giới này những người biết đến tộc nhân này cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngòn tay. “Hoàng Phủ Hiên.” Không cần phải giấu diếm, cho nên, Mạnh Phi Vũ nói thẳng ra tên của bạn tốt . “Độc thân công hội!” Mà nghe được tên Hoàng Phủ Hiên tên Lochness cũng nói thẳng ra than phận của Mạnh Phi Vũ. Mạnh Phi Vũ một điều cũng không nói , mà Lochness còn lại là vẻ mặt hứng thú. “Hoàng tử Lochness, Phi Vũ, các ngươi biết nhau?” Ở đây mọi người cảm giác được hai người quen nhau, chẳng qua đối thoại của bọn họ giống như có chút nghe không rõ, cho nên, Mạnh phụ có chút kinh ngạc hỏi . Mạnh Phi Vũ chỉ là nhìn phụ thân liếc mắt một cái, không nói gì thêm. “Bá phụ, ta cùng Mạnh tiểu thư có chung một bằng hữu, cho nên đối với Mạnh tiểu thư cũng là sớm được biết đến, nay vừa thấy, thật sự là lại làm cho người ta kinh ngạc, người bên ngoài tán thưởng Mạnh tiểu thư là điều tất nhiên.” Không hổ là một Playboy điển hình, lời nói ra không phải khen tặng thì cũng chính là ca ngợi. Mạnh phụ cùng Mạnh mẫu nghe thấy thế dạng trong lời nói đều lộ ra vừa lòng tươi cười, mà Mạnh Phi Vũ chỉ là lạnh lùng nhìn mọi người, về phần Tử Uyên, hắn chính là một mực yên lặng đứng ở phía sau Mạnh Phi Vũ. “Được được được, nếu đã biết nhau thì rất tốt, như vậy Lochness hoàng tử trong khoảng thời gian này tại đây thì để tiểu nữ làm hướng dẫn cho ngài đi, hơn nữa, các ngươi người trẻ tuổi ở cùng một chỗ cũng sẽ càng thêm thân với nhau hơn.” Mạnh phụ nói như vậy hàm xúc rõ ràng có ý tứ tác hợp, Lochness cười rất cao hứng nhưng không mất đi sự tôn quý ,Mạnh Phi Vũ chỉ lanh lùng nhìn Lochness. Nam nhân này không phải là một nam nhân tốt, nhưng nàng là sẽ không cho phép bất luận kẻ nào ảnh hưởng đến cuộc sống của bọn họ. “Tử Uyên, đây là phụ thân của ta .” Mạnh Phi Vũ không để ý đến ám chỉ của Mạnh phụ, mà đem đề tài chuyển hướng tới Tử Uyên. Tử Uyên nghe được Mạnh Phi Vũ nói tên của mình, Lochness kinh ngạc nhìn sang. Hơi hơi tiến lên, Tử Uyên đối với Mạnh phụ khách khí nói:“Bá phụ, xin chào, ta là Tử Uyên.” Tử Uyên là công tử nhà thế gia, lễ nghi khí độ tuyệt đối là không chê vào đâu, mà từ khi Mạnh phụ đi ra liền âm thầm chú ý Tử Uyên, Mạnh phụ lại cảm giác được nam nhân này cư xử trầm mặc giống như không phải là một người bình thường. “Chào cháu, ta là cha của Mạnh Phi Vũ – Mạnh Phàm Đỗng.” Mạnh phụ nói cũng rất là khách khí, hắn ở chính giới nhiều năm, có thể có cục diện hôm nay đều là bởi vì hắn có ánh mắt hơn người, mà ở trên người Tử Uyên, hắn cũng cảm giác được hơi thơ thản nhiên tôn quý, nhưng có một số điểm thực sự không giống nhau, nam nhân này giống như là một điều bí ẩn, Mạnh phụ nói có chút không chính xác. “Ba ba, ta công việc bề bộn, Lochness hoàng tử cha tự mình chiêu đãi là được.” Tử Uyên giống như còn muốn nói cái gì đó, nhưng là bị Mạnh Phi Vũ chặn lại, Mạnh Phi Vũ nhìn Lochness liền không chút khách khí cự tuyệt. Mạnh phụ có chút xấu hổ, nhưng là vốn cũng rất hiểu nữ nhi của mình, Mạnh phụ cũng đã sớm đoán trước được kết quả như vậy, cho nên chỉ là thất vọng lắc lắc đầu, hắn đối với vị hoàng tử này cảm giác là tốt lắm, cho nên mới nghĩ giới thiệu hắn với nữ nhi của mình gặp nhau, chính là, nữ nhi hình như không quá cảm kích,– bất quá, hắn tựa hồ cũng không lo lắng về phương diện tình cảm của Mạnh Phi Vũ, nữ nhi có thể mang nam nhân kia về nhà để giới thiệu thì rõ ràng con gái và nam nhân tên Tử Uyên này có quan hệ không bình thường. “Mạnh tiểu thư, ta sẽ là một vị khách tốt, nàng thật sự không quan tâm ta một chút sao?” Bị cự tuyệt , Lochness có chút kinh ngạc, đây là hắn lần thứ hai bị cự tuyệt đi, lần đầu tiên cũng là một nữ nhân thật đặc biệt – bạn của Mạnh Phi Vũ – nữ hoàng bò cạp Hoàng Phủ Hiên. Mạnh Phi Vũ nghe được câu hỏi của Lochness, không nói gì, chỉ là lạnh lùng nhìn hắn một cái, sau đó nắm lấy tay của Tử Uyên đi hướng nhà ăn, người hầu đã đem bữa tối chuẩn bị tốt. Mạnh phụ Mạnh mẫu bất đắc dĩ nhìn nữ nhi của mình, gần ba mươi năm, nữ nhi của bọn họ vẫn đều là cái dạng này, thực làm cho người làm cha mẹ như bọn họ cảm thấy vô lực. Mà Lochness còn lại là bộ dạng không sao cả cười cười, đi theo Mạnh phụ Mạnh mẫu cùng nhau đi hướng nhà ăn, nhưng là trong mắt hứng thú lại càng thêm rõ ràng, mà loại này hứng thú không chỉ có là đối Mạnh Phi Vũ, còn có Tử Uyên đang đi lại thật là cẩn thận, nam nhân kia hình như có chút kỳ quái, nhưng là cụ thể là làm sao kỳ quái, hắn thật đúng là nói không nên lời. ………. Trên bàn cơm, không khí có chút quỷ dị. Mạnh Phi Vũ tự mình ăn cơm, Tử Uyên thường xuyên được Mạnh Phi Vũ gắp rau cho, chẳng qua đối với mấy thứ đầy mỡ gì đó hắn cũng không thích ăn. Mạnh phụ mạnh trước là muốn tác hợp Lochness cùng Mạnh Phi Vũ, nhưng, khi nhìn đến Mạnh Phi Vũ cùng một người nam nhân trở về, về sau liền tự động cải biến quyết định ban đầu, tính làm một người đứng bên cạnh xem diễn. Về phần Lochness, lại dùng ánh mắt thâm thúy nhìn Mạnh Phi Vũ cùng Tử Uyên hai người, đối với thức ăn trên bàn có chút nuốt không nổi. “……”
|
Chương 51: Dây dưa với Huyết tộc
Không khí bữa tối có vẻ quỷ dị. Đại sảnh. “Chúng con về đây.” Mạnh Phi Vũ lạnh lùng nói với Mạnh phụ và Mạnh mẫu , còn Lochness, đã bị Mạnh Phi Vũ trực tiếp xem nhẹ. “Ân, trên đường cẩn thận.” Mạnh phụ tựa hồ có chút xấu hổ, bất quá, đối với quyết định của Mạnh Phi Vũ , mạnh phụ cũng biết là mình cũng không thể thay đổi được. “Bá phụ, bá mẫu, con đây cũng không quấy rầy nữa.” sau khi Mạnh phụ nói xong, Lochness cũng mở miệng từ biệt, Mạnh Phi Vũ lạnh lùng liếc hắn một cái, mang theo Tử Uyên rồi đi ra ngoài. “Lochness hoàng tử, thật là ngượng ngùng, tiểu nữ……” Mạnh phụ đối với thái độ của nữ nhi cảm thấy có chút xấu hổ. “Bá phụ, ngài yên tâm , con thực thưởng thức cá tính của Mạnh tiểu thư, , con xin phép cáo từ.” Lochness nhìn Mạnh Phi Vũ rời đi trong lòng có chút sốt ruột muốn đuổi theo. “Ha ha, vậy không tiễn, Lochness hoàng tử, ngài có thời gian thì cứ tới.” Mạnh phụ cũng biết ý tứ của Lochness, cho nên, không có nói gì nhiều để Lochness ly khai. …… Mạnh Phi Vũ lái xe, Tử Uyên ngồi ở ghế phụ lái. Xe chạy ở trên đường đã được một lúc, sau đó, mạnh Mạnh Phi Vũ cùng Tử Uyên cảm giác được một trận chấn động. Sau đó một bóng người đứng ở phía trên mui xe đang chạy như bay của Mạnh Phi Vũ. “Tử Uyên, ổn định.” Mạnh Phi Vũ trầm giọng cảnh cáo Tử Uyên một câu, sau đó đem xe ngừng lại, sau đó người đứng ở trên xe theo quán tính liền bay về phía trước, nhìn thấy có vẻ chật vật như sắp té, nhưng là ở một khắc cuối cùng lại bay lên được . Mà ngay tại thời điểm người kia bay lên, xe của Mạnh Phi Vũ lại một lần chạy nhanh, biến mất khỏi tầm mắt của người kia. Mà Lochness bay ở không trung nhìn lại một lần nữa chiếc xe thể thao chạy như bay ra ngoài, nhẹ nhàng lắc lắc đầu, nữ nhân lạnh như băng kiệt ngạo bất tuân(kiêu ngạo bướng bỉnh) này thật sự rất biết khiêu chiến người khác a. …… Rất nhanh, Mạnh Phi Vũ cùng Tử Uyên về tới nhà, sau đó viêc đầu tiên Mạnh Phi Vũ làm là đem tất cả cửa sổ có ở trong nhà mở hết ra, sau đó ấn một cái cái nút, liền đối với bầu trời đêm tối đen bên ngoài cười lạnh lùng . Nơi ở của nàng cũng không phải nơi ở bình thường nha! Mà nhìn thấy Mạnh Phi Vũ cười như vậy, Tử Uyên kinh ngạc sợ hãi than một tiếng, đây là hắn lần đầu tiên nhìn thấy Mạnh Phi Vũ cười như vậy a…… Ân, thật tà ác! …… “Tử Uyên, nếu một lúc có chuyện gì xảy ra cũng không cần phải lo lắng.”Mạnh Phi Vũ như là biết có chuyện gì đó sắp xảy ra nên nàng quay ra căn dặn Tử Uyên. “Ân.” Mặc dù có chút nghi hoặc, nhưng là Tử Uyên cũng đoán ra được cái gì đó, vừa mới xảy ra hiện tượng quỷ dị như vậy, sẽ không phải là một hiện tượng bình thường dưới tình huống bình thường có thể xảy ra. Cái vị hoàng tử Lochness kia giống như không phải người bình thường, hắn nghĩ người bình thường chắc chắn là không thể bay tới bay lui như vậy. (S: bay như chim =)) Mà ngay tại lúc sau khi hai người nói chuyện không lâu, Tử Uyên liền nhìn thấy một cái bóng đen ở trong trời đêm hướng tới nơi này của bọn họ bay qua đến, đúng là vị hoàng tử Lochness kia. Tử Uyên nhìn thấy Lochness muốn theo cửa sổ tiến vào, nhưng là lại không biết hình như là đụng vào cái gì đó ngay lập tức bị bắn đi ra ngoài. Tử Uyên kinh ngạc nhìn Mạnh Phi Vũ, mà Mạnh Phi Vũ chính là nhìn Lochness ngã xuống lạnh lùng hừ một tiếng, giống như cười nhạo hắn không biết lượng sức. …… Ngày thứ hai, Mạnh Phi Vũ cùng Tử Uyên vừa dùng xong bữa sáng, chợt nghe thấy chuông cửa vang lên. Mạnh Phi Vũ nhíu mày, sau đó ngăn trở Tử Uyên đang muốn đi mở cửa, tự mình đứng dậy rồi đi qua. Mở cửa ra, đầu tiên đập vào mắt của Mạnh Phi Vũ chính là một màu hồng. “Xin hỏi ngài là Mạnh tiểu thư sao?” Một người nam nhân, mặc trang phục nhân viên giao hàng khách khí hỏi Mạnh Phi Vũ. “Ngươi chờ một chút.” Nghe được câu hỏi, nhìn thấy ngoài cửa vô số hoa hồng, Mạnh Phi Vũ nghĩ liền biết đã phát sinh chuyện gì, cho nên, nàng lạnh lùng làm cho nhân viên giao hàng chờ, xoay người đi vào trong phòng. Lại đi ra ngoài, Mạnh Phi Vũ cầm trong tay mấy tờ tiền có giá trị lớn. “Đem những thứ này đều ném đi.” Mạnh Phi Vũ chỉ vào những thứ này, đem tiền đưa cho nhân viên giao hàng. Vẻ mặt của người nhân viên kinh ngạc không thể tin được sẽ có nữ nhân xa xỉ như vậy. Ném đi? Đây chính là chín ngàn chín trăm chín mươi chín bông hoa hồng cực phẩm a, giá trị cả ngàn vạn. Nói xong, Mạnh Phi Vũ mặc kệ người nhân viên đang ngây ngốc, đóng cửa lại. …… Ngồi ở trên sô pha, Mạnh Phi Vũ lo lắng vấn đề của Lochness,tên ma cà rồng này chưa từ bỏ ý định, hắn hình như đối nàng rất có hứng thú, nhưng nàng không hy vọng bất luận kẻ nào ảnh hưởng đến cuộc sống của nàng cùng Tử Uyên, nhất là lúc này Tử Uyên sắp sinh, nàng càng không hi vọng có người quấy rầy đến cuốc sống của bọn họ. Đứng dậy, Mạnh Phi Vũ trong ánh mắt nhìn thấy Tử Uyên quan tâm nhìn mình, mở ra phòng tối sau giá sách. Tử Uyên kinh ngạc, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy phòng tối này, mà nhìn Mạnh Phi Vũ biểu tình có chút thận trọng , ánh mắt Tử Uyên cũng lạnh tanh. Đối với những chuyện làm cho Mạnh Phi Vũ không vui, Tử Uyên cũng sẽ không cho phép nó phát sinh. Tuy rằng hắn chỉ là một nam nhân, nhưng là hắn cũng không phải một nam nhân vô dụng, cũng không phải một người chỉ biết tránh ở phía sau nữ nhân, cho nên, nếu có người chọc tới Mạnh Phi Vũ, hắn sẽ không cho phép, chính là…… Tử Uyên vuốt cái bụng đã rất lớn của mình, thân thể hắn hiện tại căn bản là không thể làm được cái gì. Con a, con nhất định phải ra đời nhanh chút nhé, như vậy phụ thân sẽ không cần lo lắng gì mà đi chiếu cố mẫu thân…… Tử Uyên đối với đứa bé trong bụng nhẹ nhàng nói. Sau đó không lâu, Mạnh Phi Vũ từ phòng tối đi ra, đi đến trước mặt Tử Uyên. “Này cho anh, nếu đụng phải cái gì không thích thì liền trực tiếp giải quyết.” Nói xong, Mạnh Phi Vũ giao cho Tử Uyên một khẩu súng lục đã được cải tạo với những viên đạn bạc. Tử Uyên kinh ngạc tiếp nhận, ở trong đầu nghĩ về lời nói của Mạnh Phi Vũ .“Không thích gì đó” Sẽ không phải là chỉ Lochness hoàng tử đi. “Chiếu cố bản thân mình.” Cho Tử Uyên một cái hôn nhẹ nhàng ,rồi Mạnh Phi Vũ đi ra ngoài, nàng còn muốn đi làm, bất quá, nếu hắn ta tiếp tục ảnh hưởng đến cuộc sống của nàng, nàng là không ngại thưởng cho hắn một viên viên đạn, hơn nữa, thứ duy nhất khiến huyết tộc phải kiêng kỵ chính là đạn bạc! Huyết tộc, người thường nghĩ chỉ là một thần thoại, mà những người biết được huyết tộc tồn tại thật sự rất ít. Chính là trên thế giới này những ngườit mang dòng máu huyết tộc thuần khiết chỉ còn trên dưới một ngàn người, cơ bản đều sinh hoạt tại thái bình dương hay tại một ít quốc gia, bọn họ dựa vào hút máu mà sống, có thể phi hành, thân thể đao thương bất nhập, cũng không sợ ánh mặt trời, nhưng là lại kiêng kị những chất có chứa bạc . Cho nên, Mạnh Phi Vũ vừa mới vào phòng tối lấy ra chính là những viên đạn chuyên chế bằng bạc, nàng sở dĩ có đạn bạc cũng là bởi vì Hoàng Phủ Hiên đã kể cho ngàng nghe về chuyện xưa của huyết tộc ,thời điểm đó, nàng nhất thời tâm huyết dâng trào làm cho người ta tạo ra, không nghĩ tới hiện tại lại phát huy công dụng. Mạnh Phi Vũ tâm không phải lạnh lùng, nhìn cách nàng đối xử với Tử Uyên là có thể nhìn ra, chính là, đối với người xa lạ, hoặc là ảnh hưởng đến người của nàng, lòng của nàng khi đó là lúc lãnh khốc vô tình nhất, nếu giết chết một người có thể giải quyết được phiền toái ,Mạnh Phi Vũ sẽ không chút do dự mà làm.
|
Chương 52: Hoàng tử dư thừa
Pháp viện, từ cửa vào Mạnh Phi Vũ liền cảm nhận được ánh mắt ái muội của mọi người bất thường nhìn mình khác với mọi ngày. Nhíu mày, Mạnh Phi Vũ đẩy cửa ban công của mình ra…… Sau đó xoay người đi đến bên văn phòng trợ lý. “Mạnh tiểu thư.” Trợ lý cũng là ái muội nhìn Mạnh Phi Vũ. “Xử lý nhanh đi, nếu có lần sau, thì cô từ chức đi.” Mạnh Phi Vũ không khách khí nói, sau đó ở lúc trợ lý tiểu thư xấu hổ xác nhận một tiếng rồi ly khai. Lúc sau, toàn bộ hoa hồng trong văn phòng đã bị ném ra thùng rác, làm cho một đống người thất thanh hô thật đáng tiếc. …… Bãi đỗ xe “Nàng đối đãi ta như vậy làm cho ta cảm thấy thực thương tâm.” Mạnh Phi Vũ đang muốn mở cửa xe, một giọng nam mang theo ý tứ tự giễu ở bên tai của nàng vang lên. Nghe được thanh âm Mạnh Phi Vũ mạnh mẽ vung khửu tay đánh, đánh vào không khí nhưng lại giống như là chạm vào vật thể gì đó, lại phát ra âm thanh va chạm. “Ui!” Một tiếng kêu rên, Lochness ở phía sau Mạnh Phi Vũ hiện ra thân hình. “Mạnh tiểu thư, nàng thật sự là không khách khí, hướng bên phải một chút chính là trái tim của ta.” Lochness đối với phản ứng của Mạnh Phi Vũ cũng không có quá kinh ngạc, thông qua Hoàng Phủ Hiên, hắn đã sớm biết Độc thân công hạ rất lợi hại. “Ngươi muốn chết.” Cùng so sánh động tác của Mạnh Phi Vũ với Mạnh Phi Vũ trong lời nói có vẻ càng thêm không khách khí. “Ha ha, Mạnh tiểu thư, ta chỉ là thực thưởng thức nàng mà thôi, muốn cùng nàng làm bằng hữu mà thôi.” Lochness ngược lại lấy lí do muốn làm bằng hữu ra để thoái thác. Trừng mắt liếc nhìn Lochness một cái, Mạnh Phi Vũ mở cửa chuẩn bị lên xe, nhưng là bị Lochness ngăn cản. “Mạnh tiểu thư, nàng nói ta thật sự…… Ân…… Rất khó xem sao?” Lochness dường như có chút bất đắc dĩ tự giễu, chính là bị một khẩu súng lạnh như băng chỉ vào đầu, nụ cười của hắn từ tự giễu liền biến thành cười khổ. “Đừng nữa quấn quít lấy ta, bằng không, ta sẽ giết ngươi.” Lạnh lùng uy hiếp, Mạnh Phi Vũ đối với cái phiền toái này sự nhẫn nại cũng sắp đạt tới cực hạn. “Mạnh tiểu thư, nàng biết ta là huyết tộc, nên biết chúng ta huyết tộc là không sợ súng đi.” Chỉ bị thương vào những thời điểm không khỏe, Lochness lại khôi phục sự anh tuấn suất khí công tử của hắn. “Không sợ sao?” Lạnh lùng cười, ngay tại Lochness nhìn Mạnh Phi Vũ tươi cười hiếm thấy liền sững sờ, Mạnh Phi Vũ chuyển họng súng qua cánh tay trái của Lochness, sau đó trong sự nghi hoặc của Lochness bóp cò súng! “Phốc” một tiếng, viên đạn tiến vào trong thân thể Lochness, sau đó máu tươi chảy ra trong sự khinh hoàng của Lochness. “Đạn bạc!” Lochness không dám tin nhìn Mạnh Phi Vũ, hắn biết nữ nhân này đủ lãnh, cũng đủ ngoan, nhưng là tuyệt đối thật không ngờ nàng sẽ thật sự nổ súng bắn mình, nhưng lại là thứ mà huyết tộc bọn họ kiêng kỵ nhất đạn bạc! “Lần sau, ta nổ súng bắn sẽ là nơi này.” Nói xong, Mạnh Phi Vũ lại đem súng chuyển qua vị trí trái tim của Lochness, Lochness có chút mất tự nhiên lùi từng bước về phía, nữ nhân này, thật sự làm cho người ta cảm thấy thực đáng sợ. Thu hồi súng, Mạnh Phi Vũ lạnh lùng nhìn Lochness một cái, mở cửa xe ,lên xe, nàng nghĩ trải qua lần giáo huấn này, cái tên ma cà rồng phiền toái này sẽ không tìm đến nàng nữa. …… Mạnh Phi Vũ lái xe ra khỏi pháp viện, phải đi Độc thân công hạ, thẳng đến buổi tối mới về nhà. Mở cửa ra, Mạnh Phi Vũ liền cảm giác được hơi thở bất đồng với Tử Uyên !“Ha ha, Mạnh tiểu thư xin chào.” Thanh âm của Lochness tao nhã ân cần thăm hỏi, làm cho Mạnh Phi Vũ nhíu một chút mi, xem ra nàng lần này đụng phải một con ma cà rồng không sợ chết rồi. (S: dai như đĩa =)) “Phi Vũ, hắn nói hắn chỉ muốn vào ngồi một chút thôi.” Tử Uyên cảm giác được không khí giảm mạnh xuống, liền xấu hổ mở miệng. Hôm nay lúc hắn ở nhà đọc sách, chợt nghe đến tiếng chuông cửa, sau đó hắn liền thấy được người này – Lochness hoàng tử điện hạ. Vốn hắn là không tính mở cửa, chính là nam nhân này thế nhưng vẫn ấn chuông cửa, sau đó còn lớn hơn tiếng kêu gọi, nói là chỉ muốn vào ngồi một chút. Cuối cùng, hắn đành phải mở cửa cho hăn vào. Sau, hai người mỗi người an vị ở hai đầu sô pha, mắt to đối mắt nhỏ, đợi Mạnh Phi Vũ trở về. “Mạnh tiểu thư, mời ta tới nhà ăn bữa tối chắc cũng đủ đi, nói như thế nào ta cũng đang bị thương a.” Lochness nói xong còn dùng tay phải chỉ chỉ cánh tay trái, vẻ mặt tranh thủ sự đồng tình. Kỳ thật, Lochness sở dĩ đến, cũng là bởi vì hắn thật sự là không phục, hắn nghĩ hắn đường đường là hoàng tử của một quốc gia, hơn nữa lớn lên rất anh tuấn tiêu sái, tuấn tú lịch sự, vì sao Mạnh Phi Vũ ngay cả nhìn hắn cũng không liếc hắn một cái, tuy rằng bên cạnh Mạnh Phi Vũ có nam nhân kia cũng thực đẹp, chính là, hắn vẫn là không tin chính sẽ lại bị một lần nữa bị nữ nhân này cự tuyệt, cho nên trong phút cuối hắn liền chạy tới nhà của nàng. Hắn đến đây , vẫn luôn luôn quan sát đến Tử Uyên, hắn phát hiện này nam nhân làm cho người ta cảm giác thực tĩnh lặng, hơn nữa ,hắn với bề ngoài bất đồng, nam nhân này có loại yên tĩnh nói không nên lời. Chẳng qua, dáng người của nam nhân này thật sự là quá tệ, cứ tưởng dáng người của hắn sẽ giống như người mẫu, mà ai ngờ nam nhân này lại có cái bụng bia thật to! (BB: bụng bia=)) khổ thân Tử Uyên quá) Nghe được lời nói của Lochness, Mạnh Phi Vũ mắt lạnh lại…… Sau đó, dường như là nghĩ đến cái gì, lộ ra một cái tươi cười thản nhiên, chẳng qua, tươi cười này là đối với Tử Uyên. “Uyên, cục cưng có khỏe không?” Mạnh Phi Vũ mở miệng nói chuyện, ngữ khí là ôn nhu kinh người! (S: @@ sốc! ) Lochness sửng sốt, Tử Uyên cũng là sửng sốt! Bất quá, Tử Uyên lập tức liền phản ứng lại , hắn ôn nhu cười, há mồm nói:“Đứa nhỏ tốt lắm, nàng không cần lo lắng.” “Vậy là tốt rồi.” Phi Vũ nói xong liền tiến lên ôm lấy Tử Uyên, sau đó trước mặt Lochness ôm hôn nồng nhiệt. Lochness nhíu mày nhìn hai người hôn nhau, trên mặt là sáng lạn tươi cười, chẳng qua cười có chút khó coi thôi. …… Tuy rằng Tử Uyên mang thai, bình thường chuyện nhà Mạnh Phi Vũ tự xử lý, nhưng là đối với nấu nướng,vấn đề này Mạnh Phi Vũ không biết gì cả, vẫn là từ Tử Uyên làm. Cho nên, khi Lochness nhìn đến Tử Uyên thành thạo nấu cơm, liền lộ ra vẻ mặt bất khả tư nghị ( không thể tưởng được). “Ta thực thương hắn.” Mạnh Phi Vũ nhìn Lochness mặt kinh ngạc, Tử Uyên không nghe được thanh âm của Lochness nói. Lochness kinh ngạc đem tầm mắt quay lại đến trên người của Mạnh Phi Vũ! “Nàng……” “Cho nên, ngươi là dư thừa.” Đánh gãy lời nói của Lochness, Mạnh Phi Vũ lại không khách khí nói. “Ta……” Bị người nói như vậy, Lochness cho dù da mặt có dày cũng có chút không nhịn được. “Ăn cơm xong xin mời rời đi.” Lại chặn ngang lời nói của Lochness, Mạnh Phi Vũ sau khi nói xong liền đứng dậy giúp đỡ Tử Uyên lấy bát đũa. Nếu không phải bởi vì hắn là bằng hữu của Hoàng Phủ Hiên, hơn nữa không có thật sự thương tổn bọn họ , nên nàng mới để lại cho hắn một phần mặt mũi, nếu là người khác, nàng liền trực tiếp cầm súng làm cho hắn cút đi. Nghe xong lời nói của Mạnh Phi Vũ, ánh mắt Lochness bắt đầu trầm xuống, giống như là hiểu được cái gì……
|