Xà Vương Tuyển Hậu
|
|
Q.1 - Chương 51: LUI ĐỊCH THÀNH CÔNG Vị tiểu thư thực rất thông minh, sau khi ngẩn ra, đã nhanh chóng ngầm hiểu được ý tứ của Bối Bối, nàng giơ tay áo che mặt khóc: "Tỷ tỷ biết, tỷ tỷ sẽ không trách các ngươi, tỷ tỷ chỉ không cam lòng, nghĩ vị hôn phu của ta trước thề non hẹn biển, nói yêu ta đời đời kiếp kiếp, không thể đồng sinh nhưng mong được đồng tử, hiện tại... hiện tại ngay cả khi ta sẽ chết, hắn... cũng không chịu gặp ta lấy một lần, ô ô ô... Số của ta thật khổ mà, tại sao tên đạo tặc hái hoa lại chọn trúng cái nữ tử mạng khổ ta đây, ô ô ô..."
Bối Bối nghe tiểu thư xinh đẹp khóc thật thê lương, sự phòng bị trong mắt những cường đạo này càng ngày càng tăng lên, trong lòng nàng không khỏi nhiệt liệt ủng hộ, thừa dịp bọn họ không chú ý, nàng hung hăng giẫm lên chân nha hoàn một cước, ý bảo nàng đừng chỉ ngẩn người ra nhìn nữa.
Nha hoàn thấy chân đau nhói, rốt cục hoàn hồn lại từ trong vở tuồng kịch làm cho người ta há hốc mồm, nàng nhào tới ôm tiểu thư khóc lớn: "Ô ô ô... Tiểu thư, ngươi đừng nói, Thúy Nhi sẽ vĩnh viễn ở cùng tiểu thư, Thúy Nhi sẽ không bỏ lại tiểu thư, tiểu thư nếu như muốn tìm cái chết, Thúy Nhi sẽ chôn cùng, tiểu thư nếu như đi theo đại đao đại gia này, Thúy Nhi cũng đi theo, vĩnh viễn vĩnh viễn hầu hạ tiểu thư, ô ô ô..."
"Mẹ kiếp, đang lúc lão tử đói mốc mồm, hóa ra lại đụng tới con bệnh hoa liễu đang chờ chết, con bà ngươi cút!" Lao Đại Đao miệng mắng liên tục, dẫn theo các huynh đệ muốn lặng lẽ rời đi mặc kệ tiếng khóc của các nàng.
Bối Bối âm thầm thấy rõ ý đồ của bọn họ, nàng làm bộ như rất kinh ngạc muốn giữ bọn họ lại: "Nè nè, Đại Đao huynh, ngươi không thể đi nha, ngươi không thích tỷ tỷ của ta sao? Van cầu ngươi hãy thu nhận nàng, đệ đệ như ta đây thật sự không đành lòng thấy tỷ tỷ chết đi trước mặt mình mà, Đại Đao huynh, Đại Đao huynh... Chờ a..."
Trong lúc Bối Bối giả vờ đuổi theo, Lao Đại Đao cùng bọn cường đạo ngược lại chạy trốn nhanh hơn, tốc độ giống như tránh ôn thần.
"Đại Đao huynh, tại sao lại chạy, uổng công ta sùng bái ngươi như vậy, ai, xem ra ta nhìn nhầm người!" Bối Bối nhìn bóng lưng bọn họ lại càng diễn trò ra vẻ tiếc chết đi được, vừa nói vừa ai oán lắc đầu thở dài.
Tiểu thư xinh đẹp thấy cường đạo đã biến mất, chân thành đến gần Bối Bối, cúi đầu cảm kích thi lễ: "Tiểu nữ cảm tạ ân cứu mạng của công tử, nếu như không phải công tử thông minh, tiểu nữ tử chỉ sợ..."
Nhớ ra một màn vừa rồi, nàng sợ đến tiếng nói có chút nghẹn ngào, nói không được nữa.
Bối Bối thấy mỹ nhân bộ dáng mảnh mai lã chã chực khóc, vội vàng an ủi: "Yên tâm đi, không có việc gì không có việc gì , đừng khóc đừng khóc, ta sợ nhất thấy nữ nhân khóc, nước mắt làm người chết đuối, ta không muốn trở thành người duy nhất bị chết đuối trong nước mắt nha."
Nàng vừa nói đùa vừa cười, nghĩ thầm, nàng nhất định là người khóc lên sẽ làm người ta chết đuối mà, nếu không khóc để làm chi.
Nhìn vẻ mặt Bối Bối liếc mắt nháy nháy ra hiệu, chủ tớ Thúy Nhi nhịn không được nín khóc mỉm cười.
"Công tử, ta gọi là Uyển Nhi, xin hỏi tôn tính đại danh của công tử, để tiểu nữ sau này lưu ý cảm ơn." Uyển Nhi ôn nhu nhìn Bối Bối, trong mắt ngập tràn cảm kích .
"Khụ khụ khụ... Ta gọi là Tô Bối Bối, ngươi gọi Bối Bối là tốt rồi, khụ khụ khụ... Thi ân bất cầu báo, gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ là điều hiệp khách nên làm!" Bối Bối vừa nói vừa húng hắng, bắt chước cổ nhân nói chuyện nho nhã lễ phép thật đúng là làm cả người nàng không được tự nhiên, phải tìm một biện pháp khiến mỹ nhân không cần khách khí như vậy mới được.
|
Q.1 - Chương 52: VÀO Ở TẠI THANH LÂU “Công tử, có phải ngươi không thoải mái?” Uyển Nhi có chút lo lắng nhìn Bối Bối.
Mắt đen của Bối Bối lưu chuyển, rồi nháy mắt mấy cái: “Không có a, ta rất tốt, ha hả… có thể cứu được một tiểu thư xinh đẹp như vậy đương nhiên lại càng tốt vô cùng.”
“Ha hả… Không nghĩ tới vận khí của ta tốt như vậy, vốn định mua một chiếc chiếu đến vùng ngoại ô này thăm dò thám hiểm, buổi tối thuận tiện học nhân gia đại hiệp lấy trời làm chăn, lấy đất làm giường ăn ngủ qua một đêm, ai biết liền gặp phải cảnh như vậy!” Bối Bối tiếp tục nói liên miên, vừa nói ánh mắt cười đến híp lại.
“A? Công tử muốn ăn ngủ ở chỗ này? Công tử không có nhà để ở sao?”Lòng thương hại của Uyển Nhi lập tức phát huy, không đành lòng nhìn Bối Bối.
“Nhà?” Nhắc tới cái từ này, lại làm cho Bối Bối vẻ mặt đang cười híp mắt trầm xuống, nàng còn có cơ hội về nhà sao?
“Ta cũng không biết ta còn có thể về lại đến nhà không, nhà của ta cách ta quá xa, xa đến mức ta cũng không biết cách trở về như thế nào nữa.”
Bối Bối có chút sầu não nhìn phía chân trời xa xa, ánh mắt trở nên sâu thẳm, thân thể nhỏ xinh ở phía núi xa chiếu rọi xuống, mơ hồ lộ ra một tia cô đơn.
Uyển Nhi do dự một hồi, sau cùng nàng rốt cục mở miệng : “Bối Bối, sau này ta gọi ngươi là Bối Bối, nếu như ngươi tạm thời không tìm được đường về nhà, không bằng… không bằng đến ở nhà của ta, chờ ngươi tìm được đường về nhà lại trở về. Chỉ là… Chỉ là…”
“Chỉ là cái gì?” Bối Bối có chút kỳ quái nhìn dáng vẻ muốn nói lại thôi của Uyển Nhi.
Lúng túng hồi lâu, Uyển Nhi rốt cục nói thẳng ra: “Chỉ là chỗ ở của ta không giống với bình thường,... là nơi chốn phấn hoa, nhưng ta chỉ bán nghệ không bán thân, ma ma đối ta cũng rất tốt, ta có thể an bài cho ngươi ở phía sau viện, không có người quấy rầy đến ngươi, chỉ là Bách Hoa Các chúng ta không tiện ra vào từ cửa chính, sau này chắc phải phiền ngươi hoạt động ở cửa sau.”
“Có thể có thể, hoàn toàn không có vấn đề, rốt cục có người thu lưu cái người đáng thương ta đây.” Bối Bối vội vàng đáp ứng, ha ha, rốt cục có cơ hội quang minh chính đại đi dạo thanh lâu cổ đại, thật làm nàng chờ mong.
“Công tử không chê?” Uyển Nhi vừa sợ lại vừa kích động.
“Sao có thể chê chứ, ta còn muốn cảm tạ Uyển Nhi thật hảo tâm thu lưu, nếu không ta thật đúng là chỉ có thể ngủ ở trên chiếu lấy trời làm màn, còn có, sau này gọi Bối Bối, chúng ta làm bằng hữu có được hay không?” Bối Bối rất nhiệt tình nháy ánh mắt lóng lánh tinh khiết.
“Đương nhiên là được. Đây là phúc phận của Uyển Nhi…”
“Nếu chúng ta là bằng hữu không cần nói khách khí, sau này Tô Bối Bối ta nhất định sẽ đối với ngươi có phúc cùng hưởng có hoạ cùng chịu.” Bối Bối vỗ vỗ ngực, hào hứng nói.
“A, còn có Tiểu Bạch, đây cũng là bạn tốt kiêm ngựa yêu của ta, nó rất thông minh, chúng ta cũng cho Tiểu Bạch làm bằng hữu có được hay không.” Nàng dắt Mã Nhi lại, rất vui vẻ đưa ra ý kiến.
Tiểu Bạch bắt chước cọ đầu vào lòng bàn tay của nàng, sau đó quay sang chủ tớ Uyển Nhi hí một tiếng tỏ vẻ hữu hảo.
Uyển Nhi kích động gật đầu, nắm chặt tay Thúy Nhi, Thúy Nhi đang khóc cũng mỉm cười, cao hứng thay cho tiểu thư, rốt cục có một người hiểu được, thưởng thức được sự tốt đẹp của tiểu thư.
Đi theo Uyển Nhi các nàng đến trước một gian lầu các rất lớn trang trí thật sự hoa mỹ, Bối Bối ánh mắt mở to tò mò hết nhìn đông lại nhìn tây.
“Bối Bối, chúng ta vào đi thôi.” Uyển Nhi ở phía trước dẫn đường.
Trong lúc các nàng đi vào hậu viện, Uyển Nhi quay đầu lại: “Bối Bối, để Thúy Nhi trước mang Tiểu Bạch đi chuồng ngựa, ta dẫn ngươi lên lầu các đi xem phòng của ngươi một chút.”
|
Q.1 - Chương 53: MA MA BÁCH HOA CÁC Xe ngựa hoa lệ lao nhanh trên phố xá náo nhiệt, tốc độ từ từ chậm lại .
Anh Nhi nhìn chủ tử một chút, thấy Vương đang nhắm mắt dưỡng thần, nàng mấp máy môi định nói điều gì nhưng cuối cùng lại tiếp tục giữ yên lặng.
“Anh Nhi, ngươi muốn nói cái gì?” Cô Ngự Hàn đột nhiên mở mắt, đôi mắt một mảnh thanh minh.
Do dự một chút, Anh Nhi rốt cục cũng mở miệng: “Vương, Anh Nhi nghĩ Bối Bối tiểu thư có khả năng sẽ tới những nơi náo nhiệt chơi, nơi này thoạt nhìn rất nhiều người, có phải chỗ chúng ta tìm hay không…”
“Ân, ngươi suy đoán rất khá, Bối Bối đích xác thích chơi nháo.” Bạc môi của Cô Ngự Hàn nhẹ nhàng vung lên, trong đầu bất giác hiện lên vẻ mặt Bối Bối thiên biến vạn hóa, đáy mắt bất giác lưu chuyển ánh sáng nhu hoà sủng nịnh.
Thấy ánh mắt của Vương đột nhiên nhu hoà, Anh Nhi biết Vương lại nghĩ tới Bối Bối tiểu thư, Vương mỗi lần ở cùng một chỗ với Bối Bối tiểu thư nhất định sẽ nhìn tiểu thư như vậy.
“Tuyệt Lệ, hiện tại hai bên có những thứ gì?” Cô Ngự Hàn hỏi Thương Tuyệt Lệ đang đánh xe ngựa qua trướng rèm.
“Hồi công tử, bên trái là tửu lâu, bên phải là một gian thanh lâu tên Bách Hoa Các.”
“Sao? Thanh lâu sao? Tuyệt Lệ, ngươi có cần đi vào giải quyết một chút hay không?” Cô Ngự Hàn tuấn mi nhếch lên, tiếng nói trở mang tia tà ác.
Trong giây lát, xe ngựa hình như thoáng cái lảo đảo, Anh Nhi thiếu chút nữa từ chỗ ngồi ngã nhào về phía trước, mặt của nàng hồng rực, ai… Hầu hạ Vương lâu như vậy, nàng vẫn không thể thích ứng được cách nói chuyện của Vương.
Thương Tuyệt Lệ cầm dây cương trong tay quất thật nhanh, vẻ mặt vừa mới suy sụp nhanh chóng lấy lại biểu tình, cứng rắn cung kính trả lời: “Thuộc hạ tạ ơn công tử quan tâm.”
Nghe được âm điệu của Thương Tuyệt Lệ thay đổi, mắt phượng của Cô Ngự Hàn cong lên, độ cong bên môi cũng tăng dần: “Ngươi còn không trả lời vấn đề của ta, cần hay không cần?”
“Không cần.” Thương Tuyệt Lệ cắn răng, khuôn mặt nghiêm khắc hiện ra một mạt đỏ sậm.
“Không cần a, thật đúng là đáng tiếc, nghe nói Bách Hoa Các này chính là thanh lâu số một số hai ở kinh thành. Ngươi xác định không muốn đi vào nhìn qua một chút?” Cô Ngự Hàn tiếp tục nói.
“Không muốn!” Thương Tuyệt Lệ lần này tốc độ trả lời rất nhanh, ngữ điệu cũng có chút không yên, ánh mắt mơ hồ bắt đầu có chút phát điên.
Cô Ngự Hàn miễn cưỡng dựa vào đệm mềm, tùy ý nhấc chân lên bắt chéo:
“Vậy tìm một gian khách sạn ở thôi.”
Còn chưa nghe được tiếng Thương Tuyệt Lệ trả lời, xe ngựa liền đột nhiên ngừng lại, ngay sau đó, ngoài xe ngựa vang lên một đạo thanh âm rất nhiệt tình của ma ma.
“Đại gia, đi vào Bách Hoa Các chúng ta ngồi qua một lát. Người nhìn rồi chạy đi cũng khổ cực. Đi vào uống chén rượu, ta đem nữ nhi đấm lưng cho ngươi.”
“Tránh ra.” Thương Tuyệt Lệ cau mày nhìn ma ma ngăn cản đường đi của hắn, ngữ khí trở nên cứng rắn.
“Ối, đại gia cho dù ngài có khí cách nhưng nói cho ngài biết, tính cách các cô nương ở Bách Hoa Các tuyệt đối sẽ làm đại gia ngài vừa lòng. Đại gia sao không xuống xe nghỉ ngơi một chút.”
Ma ma tiếp tục cười rất xinh đẹp, nói Thương Tuyệt Lệ mà ý cũng không ở trong lời, thanh âm thẳng tắp hướng về phía xe ngựa trướng rèm đang tách ra, ánh mắt xoay chuyển nhìn bên trong, thầm nghĩ nhất định có đại gia nhiều tiền.
|
Q.1 - Chương 54: MỆNH LỆNH QUỶ DỊ Rõ ràng lời ám chỉ việc trăng hoa truyền vào trong tai Cô Ngự Hàn, hắn mắt híp lại, một tia ánh sáng giảo hoạt xẹt qua đáy mắt.
Duỗi người ra, hắn cười yêu tà, dùng thanh âm chỉ có Thương Tuyệt Lệ nghe được đến rỉ tai hạ lệnh: “Tuyệt Lệ, ngươi bây giờ xuống xe, theo đại tẩu tốt bụng đi vào Bách Hoa Các, nơi này tin tức linh thông. Đây là nhiệm vụ của ngươi!”
“Công… Công tử.” Thương Tuyệt Lệ sắc mặt dị thường khó coi, lông tơ cả người dựng đứng lên.
“Thế nào? Ngươi đối với mệnh lệnh của ta cố ý không vâng theo sao?” Giọng nói của Cô Ngự Hàn biến đổi. Tuy nhiên, Thương Tuyệt Lệ không nhìn vào được trong thùng xe để nhìn vẻ tà ác có thể khiến người ta giận sôi lên của Cô Ngự Hàn. Ở trên mặt hắn, tuấn dật một nụ cười thật lớn, thật sự mê người.
Tuy nhiên, sự tuấn mĩ của hắn giờ phút này chỉ làm Anh Nhi trong lòng phát run, thương cảm vô cùng cho Thương Tuyệt Lệ. Xem ra Vương lần này thật sự tức giận không nhẹ.
“Thuộc hạ không dám.” Thương Tuyệt Lệ vẻ mặt cầu xin, ủ rũ xuống khỏi xe ngựa.
Ma ma vừa nhìn thấy Thương Tuyệt Lệ rời xe ngựa, lập tức mặt mày hớn hở túm lại, sợ hắn chạy mất, sau đó chưa từ bỏ ý định ban đầu quay đến màn xe nói: “Công tử bên trong cũng cùng vào đi mà. Bách Hoa Các chúng ta tuyệt đối làm người vừa lòng!”
Bạc môi giơ giơ lên, Cô Ngự Hàn đưa tay lên, lòng bàn tay hồng quang tụ tập, không một dấu vết bắn về phía hai con tuấn mã ngoài rèm. Lập tức, hai con tuấn mã quay đầu, rất tự giác vội chạy đi thật xa, để lại Thương Tuyệt Lệ phía sau.
Thương Tuyệt Lệ khóc không ra nước mắt để ma ma kéo vào Bách Hoa Các. Các cô nương bên trong vừa thấy được Thương Tuyệt Lệ, ánh mắt lập tức phát ra quang mang, khiến cho một trang nam nhân vóc người mạnh mẽ phải chính khí kinh hoàng!
Bị chen chúc lũ lượt lùa đi lên gác, Thương Tuyệt Lệ gần như bị mùi son phấn của các nữ nhân khiến cho không thể chịu được, hắn vừa gian nan đẩy ra một nàng lại bị một nữ nhân khác dính vào.
“Đại gia, để ta hầu hạ ngươi.” Bắt đầu một nữ nhân yêu mị ôm lấy Thương Tuyệt Lệ.
“Ta cũng muốn hầu hạ đại gia.” Một nữ nhân khác cũng không cam lòng với qua.
“Chúng ta cũng muốn…”
Da của Thương Tuyệt Lệ cơ hồ nhịn không được muốn co quắp, hắn nén ý nghĩ muốn quay đầu bỏ chạy. Vương đã hạ mệnh lệnh hắn không thể làm trái, cho nên hắn phải lưu lại nghe tin tức, cho dù hắn cảm thấy sẽ không nghe được bất cứ thanh âm gì về Tô Bối Bối.
Tô Bối Bối là nữ nhân, như thế nào sẽ có khả năng đến thanh lâu!
Nhưng là, dù vậy, hắn vẫn phải chấp hành nhiệm vụ.
Hít một hơi thật sâu, hắn bức mình tự nói linh hoạt một ít: “Chờ một chút, không cần gấp, từng bước từng bước đây, đại gia ta người nào cũng sẽ không quên.”
“Thật tốt quá! Bọn tỷ muội, chúng ta cùng đi hầu hạ vị đại gia này nha.”
Như ong vỡ tổ, đám người vây quanh Thương Tuyệt Lệ đi vào sương phòng, thanh âm nũng nịu liên tiếp.
…
“Uyển Nhi, ngươi bây giờ muốn đi ra ngoài đánh đàn cho khách nhân nghe sao?” Bối Bối ánh mắt mở to tò mò, xem Uyển Nhi đem đàn cổ ra, điều chỉnh thử huyền cầm.
Nhẹ nhàng gật đầu, Uyển Nhi động tác không dừng, dịu dàng trả lời: “Vâng, ma ma nói Bách Hoa Các có một vị khách quý tới, muốn ta đi đánh một bản.”
“Ta có thể đi cùng hay không?” Bối Bối hăng hái bừng bừng, nhìn Uyển Nhi chờ đợi.
Thúy Nhi bưng nước trà đưa tới trên mặt bàn, che miệng cười khẽ: “Bối Bối công tử, ngươi không thể đi, bởi vì không có nam tử đi bồi nam khách nhân.”
|
Q.1 - Chương 55: CẢI TRANG Hình như cũng đúng, Bối Bối nghiêng đầu suy nghĩ một chút, lập tức ánh mắt sáng lên lần nữa, nàng chạy đến trước mặt Thúy Nhi, cười híp mắt hỏi: “Thúy Nhi, ngươi nói da tay ta có mềm hay không? Khuôn mặt có đủ xinh xắn hay không?”
Thúy Nhi cũng không rõ, nhưng cũng chăm chú tỉ mỉ nhìn Bối Bối, sau đó, nàng dè dặt trả lời: “Bối Bối công tử, nói thật, nô tỳ cảm giác được Bối Bối công tử có vẻ giống như nữ nhân.”
Đó là bởi vì nàng vốn là nữ nhân! Bối Bối ở trong lòng len lén trả lời.
“Nếu như giả trang thành hình dáng nữ nhân sẽ không có người nhận ra chứ?” Bối Bối ánh mắt giảo hoạt lay động, cười rất đắc ý.
“A, Bối Bối công tử nếu như biến thành nữ có thể theo tiểu thư đi gặp vị khách quý kia, thuận tiện có thể bảo vệ tiểu thư.” Thúy Nhi nhanh chóng hiểu được ý tứ của Bối Bối, cao hứng vỗ tay đồng ý.
Uyển Nhi chớp mắt: “Không được, nếu như làm người khách đó phát hiện, sẽ không hài lòng, đến lúc đó người khách sẽ làm khó khăn cho Bối Bối thì phải làm sao?”
“Yên tâm đi Uyển Nhi, ta tuyệt đối sẽ không để lộ ra sơ suất, ngươi để ta đi theo ngươi mở rộng kiến thức đi.” Bối Bối tỏ vẻ đáng thương nhìn Uyển Nhi, mang một vẻ mặt hết sức cầu xin, làm cho người ta nhìn không đành lòng cự tuyệt.
“Cái này… ây da, được rồi, chính là ngươi đến lúc đó nhất định phải nghe ta, không thể tùy tiện nói chuyện, càng không thể cùng vị khách đó tiếp xúc.” Uyển Nhi bất đắc dĩ thỏa hiệp.
Bối Bối khuôn mặt cao hứng nở nụ cười thật tươi, giơ tay phải lên: “Ta thề, tuyệt đối sẽ rất nghe lời tiểu thư Uyển Nhi xinh đẹp, càng sẽ bảo vệ Uyển Nhi tiểu thư thật tốt.”
Nàng ra vẻ nghiêm trang trên khuôn mặt vốn ngây thơ, thật không ăn khớp, cho nên, Uyển Nhi chỉ ôn nhu thở dài, không bởi vì Bối Bối cam đoan mà lộ ra vẻ mặt yên tâm.
…
Thay đổi y phục nữ, Bối Bối từ trong trướng rèm đi ra, làm cho chủ tớ ở đây sợ ngây người.
Thúy Nhi đầu tiên vọt tới trước mặt Bối Bối, không dám tin ồn ào nói: “Bối Bối công tử, người… đây mới thật là người sao? Người làm sao lại như vậy?
Đây trang phục toàn thân quả thực… quả thực nhất định là nữ nhân!”
“Bối Bối, tóc của ngươi… là thật ?” Uyển Nhi cũng cảm thấy ngạc nhiên đi tới bên người Bối Bối.
Bối Bối kéo vuốt mớ tóc dài xuống, ra vẻ vô tình ca ngợi bản thân: “Như thế nào? Có phải cảm thấy tóc của ta rất đẹp không.”
Tóc dài bị nàng giấu ở trong mũ đột nhiên thấy lại ánh sáng, mềm mại, mượt mà, cùng với cử động nhẹ nhàng của nàng mà lơ đãng phản chiếu ánh sáng, như tơ như suối, sáng bóng tuyệt đẹp đến độ làm cho người ta muốn đưa tay khẽ vuốt.
“Đúng, tóc của ngươi rất đẹp.” Uyển Nhi cười nhẹ nhàng ca ngợi, nàng thật không ngờ, một người nam tử tóc cũng có thể mềm mượt như vậy.
“Thế nào? Ta như vậy có phải sẽ không có người nhận ra?” Bối Bối xoay một vòng tròn, cố ý để lộ ra trang phục của bản thân.
Tới cổ đại lâu như vậy, cái gì cũng học không xong, lại đi học làm thế nào để mặc qua y phục phức tạp, còn như chải đầu, cũng không học nhiều, cho nên nàng hiện tại chỉ là rất đơn giản búi tóc thành hai cái búi theo kiểu của người hầu trên đỉnh đầu, phần còn lại không cài ghim mà để xõa phía sau, tạo mẫu tóc như vậy vừa phù hợp với nhân vật nàng muốn sắm vai, lại đơn giản bớt việc.
Thúy Nhi đưa tay giúp Bối Bối sửa sang lại một chút quần áo và trang sức lệch lạc, liên tục vui vẻ: “Bối Bối công tử nếu như mặc thêm chút y phục liền càng thêm hoàn mỹ.”
Đưa tay gõ nhẹ trán của Thúy Nhi, Bối Bối mở miệng: “Ta chỉ mặc y phục nam nhân là được!”
Uyển Nhi lắc đầu cười xem bọn họ huyên náo, xoay người tiếp tục đi tập đàn, để đi biểu diễn, nếu không ma ma sẽ lại giục.
|