Xà Vương Tuyển Hậu
|
|
Q.3 - Chương 169: CÁO MƯỢN OAI HÙM Cái tên nam nhân này nhất định là cố ý!
Cô Ngự Hàn lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ vội vàng rút lại pháp lực thi triển trên miệng của nàng, sau đó ánh mắt vô tội nhìn nàng.
Rốt cục có thể nói rồi! Nàng đưa tay túm chặt lấy cổ áo Cô Ngự Hàn định mở miệng mắng.
Tuy nhiên, hốc mắt Khả Y lại đột nhiên đỏ, cúi đầu khóc, áy náy không dám ngẩng đầu lên: “Bối Bối, là ta có lỗi với ngươi, nếu không phải vì ban đầu ta ích kỷ, ngươi cũng sẽ không tiến cung chịu ủy khuất, ta…”
Cô Ngự Hàn bị nàng kéo mạnh cổ áo, không thể không cúi đầu dựa vào nàng, hắn giả vờ suy yếu lấy tay che yết hầu: “Khụ khụ khụ… Tiểu Bối Bối, ngươi muốn giết người sao?”
Thấy khuôn mặt tuấn tú của hắn nghẹn hồng, Bối Bối vội vàng buông tay, đưa đôi tay ngọc vòng ra sau cổ của hắn, nhẹ nhàng vỗ, cười khan liên tục: “Thật có lỗi, thật có lỗi a, ta chỉ là tình thế cấp bách mới nhất thời thô lỗ như vậy.”
Tiếp theo, nàng cất giọng dè dặt lại tràn đầy đe dọa bình tĩnh nhìn hắn nói: “Ngươi sẽ cứu Khả Y chứ?”
Bộ dáng của nàng lúc này vừa giống như đang cầu người lại vừa giống như đang uy hiếp, đôi con ngươi ôn nhuận như ngọc của Cô Ngự Hàn chuyển chuyển, hưởng thụ cảm giác thoải mái do bàn tay mềm mại của nàng phủ ở trên lưng, đôi mắt lành lạnh liếc mắt nhìn nàng dò xét.
“Tiểu Bối Bối, ngươi cầu ta, ta liền cứu.”
Bàn tay Bối Bối dừng lại, hung hăng tại trên lưng của hắn nhéo mạnh một cái, mím miệng nói: “Ngươi dám lặp lại lần nữa thử xem.”
Cô Ngự Hàn cong môi, rất nghe lời cúi đầu lặp lại lần nữa: “Tiểu Bối Bối, ngươi cầu ta, ta liền cứu.”
“Ngươi… A… Ngươi thật đúng là rất nghe lời!” Bối Bối giận dữ nhưng miệng ngược lại lại cười, ánh mắt cố nén sự tức giận đang bốc hỏa dâng lên.
Thanh thanh lại yết hầu, Bối Bối đang muốn mở miệng tiếp tục nói, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng thông báo của hạ nhân.
“Vương, Điền lão gia cầu kiến.”
Khả Y nghe nói, thân thể yếu đuối run nhè nhẹ, năm ngón tay nắm thành quyền, các đầu ngón tay run rẩy trắng bệch.
Bối Bối liếc mắt nhìn Cô Ngự Hàn, ánh mắt mang theo nồng đậm cảnh cáo, hắn cứ thử không xử lý việc này thử xem!
Tiếp theo, nàng đi qua đỡ Khả Y đứng lên: “Khả Y, ngươi không phải sợ, Cô Ngự Hàn vô tâm cũng không quan hệ, ta cùng Tuyệt Lệ tuyệt đối sẽ cứu ngươi ra khỏi cái hố lửa Điền gia kia! Tuyệt Lệ, ngươi cũng muốn vậy phải không!”
Thương Tuyệt Lệ gật đầu không chút do dự, ánh mắt kiên định, khiến Bối Bối cười híp mắt, đồng minh a đồng minh!
Sau đó, nàng vênh mặt liếc mắt nhìn Cô Ngự Hàn, ngạo khí hất mặt nhìn qua một bên, không them để ý tới hắn!
Cô Ngự Hàn bất đắc dĩ lắc đầu, không chơi, thấy nàng cùng Tuyệt Lệ hai người kết hợp thành một chiến tuyến, hắn khó chịu, cho nên, hay là hắn cũng theo nàng đứng ở một cái chiến tuyến a!
Bước chân về phía nàng, hắn kéo lấy y phục phía sau cổ áo của nàng, kéo nàng về bên người: “Tiểu Bối Bối, ngươi đi thay lại trang phục nữ trang, ta sẽ để Hà Khả Y tự do. Thế nào?”
“Ngươi nói rồi đấy nhé! Ta lập tức đi, lập tức đi… Khả Y, chúng ta cùng đi thay quần áo a.” Bối Bối bị kích động liền lôi kéo Khả Y hướng đi vào bên trong phòng.
Cô Ngự Hàn lúc này mới quay ra phía bên ngoài hạ lệnh: “Bảo Điền lão chờ, Bổn Vương sẽ ra gặp hắn.”
“Vâng”
……..
Trong phòng thay quần áo, Bối Bối nhanh chóng thay một bộ nữ trang, Khả Y cũng đồng thời thay bộ áo cưới đỏ thẫm bằng một bộ đồ mới bình thường.
Bối Bối trên dưới trái phải đánh giá Khả Y, vừa ngắm vừa gật đầu.
Khả Y thấy nàng như vậy có điểm không được tự nhiên, gương mặt đỏ hồng lên: “Bối Bối, ngươi làm gì mà nhìn ta như vậy?”
“Ngươi là Đại mỹ nhân a, đương nhiên là phải tốt hảo thưởng thức một chút, cảnh đẹp thì ý vui a.”
Nghe Bối Bối nói xong Khả Y vừa thẹn vừa muốn cười: “Bối Bối, ngươi một điểm cũng không thay đổi, nhưng là, lại hình như có thay đổi.”
Vừa nói, Khả Y cũng tinh tế đánh giá ngắm nhìn Bối Bối, tầm mắt tối hậu dừng ở trên mặt Bối Bối.
Bối Bối theo bản năng đưa tay sờ sờ khuôn mặt, nghi hoặc hỏi: “Ta thay đổi sao? Thay đổi chỗ nào?”
“Ân… Biến trở lên đẹp hơn.” Khả Y suy nghĩ một chút, cuối cùng nói như vậy.
“Ha hả… Nguyên lai là biến đẹp a, hoàn hảo không phải biến dạng.” Bối Bối hạ tay xuống, tiếu a a cười.
Khả Y mỉm cười, chỉ chốc lát sau, khuôn mặt nàng thu lại vẻ tươi cười, có chút chần chờ nghiêm túc đặt câu hỏi: “Bối Bối, ngươi… cùng Vương tình cảm có tốt không?”
“Theo tên vô lại đó ở cùng nhau thì tốt ở chỗ nào!” Bối Bối chu miệng, tốt chỗ nào, hắn cả ngày trêu nàng, tên lưu manh hư đốn!
Hốc mắt Khả Y lại đột nhiên đỏ lên, cúi đầu khóc, tiếp tục áy náy cúi đầu nói: “Bối Bối, là ta có lỗi với ngươi, nếu không phải vì ta ban đầu ích kỷ, ngươi cũng sẽ không phải chịu ủy khuất, ta…”
Bối Bối trợn tròn mắt, nàng thoáng sửng sốt, sau đó vội vàng ôm lấy Khả Y đầy vè nhu nhược, an ủi: “Ta chỉ nói đùa với ngươi thôi, Khả Y, ngươi đừng khóc, ta chỉ nói đùa, nói giỡn thôi mà, trên thực tế tên Cô Ngự Hàn kia cả ngày bị ta khi dễ, chỉ là một tên xà mềm nhũn, bị ta đánh đông đánh tây cũng không dám lên tiếng, cho nên chịu ủy khuất chính là hắn chứ không phải là ta, đừng khóc đừng khóc.”
Nước mắt mỹ nhân a, đau lòng tử nàng.
Khả Y ngừng nước mắt, bán tín bán nghi hỏi: “Có thật không?”
“Đương nhiên.” Bối Bối vỗ ngực cam đoan.
Tinh tế nhìn mặt Bối Bối, thấy Bối Bối ánh mắt rất khẳng định, hồi lâu, Khả Y rốt cục nín khóc mỉm cười.
Nàng lôi kéo Bối Bối ngồi vào trước gương, thanh âm mềm mại nhẹ giọng trách: “Bối Bối, tóc của ngươi phải búi lại cho đẹp mắt hơn, chờ lúc nữa cùng Vương đi gặp Điền Lão gia.”
Vừa nói, Khả Y dùng lược giúp Bối Bối trang điểm một lần nữa.
Bối Bối rất ngoan ngồi im, thấy Khả Y bộ dáng ôn nhu uyển uyển, nàng lần đầu tiên cam tâm tình nguyện như vậy ngồi vào chỗ của mình để cho người ta chải đầu.
Âm thầm le lưỡi, đôi mắt trong veo của nàng đảo quanh, cũng là sức mạnh của mỹ nhân nhu tình thật chết người a…
Không bao lâu, Bối Bối liền cùng Khả Y đi ra ngoại thính, Cô Ngự Hàn cười híp mắt đi đến đón, thượng hạ đánh giá Bối Bối một phen.
“Tiểu Bối Bối, ngươi hiện tại lại biến xinh đẹp a.”
Bối Bối liếc mắt nhìn hắn một cái, thấy con ngươi đen của hắn ngập đầy vẻ si mê, khuôn mặt không tự giác có chút nóng lên: “Dông dài, Khả Y giúp ta trang điểm, đương nhiên xinh đẹp!”
“A… Vương Hậu nương nương cưng ơi, chúng ta đây hiện tại phải đi ra ngoài cho người ta chiêm ngưỡng bộ dáng xinh đẹp của ngươi a.” Cô Ngự Hàn một tay vòng quanh vòng eo của nàng, mang theo nàng chuẩn bị đi ra ngoài.
Bối Bối kháng nghị dừng lại không đi: “Khả Y thì sao?”
Cô Ngự Hàn nhướng mày, rốt cục đem tầm mắt kéo đến hướng Khả Y.
Khả Y có chút vô thố cúi đầu, khẩn trương âm thầm siết chặt ngón tay.
“Tuyệt Lệ.” Cô Ngự Hàn đột nhiên hô lớn một tiếng.
“Có thuộc hạ.” Thương Tuyệt Lệ không biết từ nơi nào đột nhiên xuất hiện.
“Chiếu cố hảo Hà cô nương, ta cùng Vương Hậu nương nương muốn đi ra ngoài gặp khách.” Cô Ngự Hàn thân mật đem Bối Bối ôm càng chặt hơn.
“Tuân lệnh.”
“Tiểu Bối Bối, ngươi đã có thể vừa lòng cùng ta đi ta ngoài a.” Cô Ngự Hàn để sát môi nói vào tai nàng, cố ý khiến cho vành tai nàng nhột nhạt.
Bối Bối tức giận thoáng lui lại một chút, trợn trừng mắt nói: “Còn không mau đi, ta còn muốn đi cấp cái tên Điền lão gia kia ra oai phủ đầu, hắc, thử làm cáo mượn oai hùm một chút a…”
Cô Ngự Hàn buồn cười điểm điểm cái mũi của nàng, ôm lấy nàng cất bước đi ra ngoài.
|
Q.3 - Chương 170: CHỊU ĐÒN NHẬN TỘI Đi vào đại sảnh, Cô Ngự Hàn cùng Bối Bối phân biệt ngồi ở hai vị trí phía trên, hai người động tác đồng nhất, đồng thời vẻ mặt nghiêm chính, lưng ưỡn thẳng, một bộ bộ dáng đứng đắn.
Bối Bối dùng dư quang ở đuôi mắt hướng nam nhân bên cạnh liếc mắt, có điểm muốn bật cười, chỉ là Cô Ngự Hàn đã giành trước một bước, giả vờ uy nghiêm: “Đứng đắn một chút, không cho phép cười.”
“Vương giáo huấn rất phải.” Bối Bối le lưỡi, bộ dáng cười khẽ khiến Cô Ngự Hàn con ngươi đen nhiễm thượng vài tia vui vẻ, chưa bao giờ cảm giác được ngồi ở trên “Vương vị” cũng có thể thú vị như vậy, sau này muốn nàng bắt đầu bồi hắn nhiều hơn, hắn liền sẽ không cảm thấy nhàm chán nữa a…
Chỉ chốc lát sau, Điền Lão gia cùng với con gái Điền Quyên Quyên cùng nhau đi tới.
Tuy nhiên, trang phục của Điền Lão gia, khiến Bối Bối thật vất vả mới có thể làm ra hình tượng nghiêm túc toàn bộ phá hư, mắt hạnh trợn to, cằm rớt xuống, nàng không thể tin được đưa tay dụi dụi mắt.
Điền Lão gia này tới cùng đang diễn cái gì a?
Khóe miệng có máu, còn mặc quần áo ngắn vải thô, tứ chi mập mạp lộ ra nửa đoạn, này còn chưa nói, trên lưng còn buộc theo một chiếc gậy to!
Oh, my god!
Này chẳng lẽ chính là cái mà cổ nhân vẫn nói – chịu đòn nhận tội?
Cô Ngự Hàn thấy trang phục của Điền Lão gia, đáy mắt xẹt qua nhất mạt tia sáng, sau đó liền bất động thanh sắc nhìn Điền Lão gia và Điền Quyên Quyên hai người cùng nhau quỳ xuống.
Nhân một khắc này, Cô Ngự Hàn rất nhanh đưa tay nâng cằm của Bối Bối lên, rỉ tai nói với nàng: “Tiểu Bối Bối, thu hồi cái miệng rộng của ngươi lại.”
Thình lình, nhất đạo mắt lạnh bắn về phía hắn, đương nhiên là ánh mắt của Bối Bối.
Dám nói nàng là miệng rộng!
Cô Ngự Hàn nhếch môi tỏ vẻ đáp lại, sau đó ánh mắt liền nhìn xuống người đang quỳ gối trên mặt đất: “Điền lão, ngươi tới gặp Bổn Vương là muốn thỉnh tội gì?”
“Thảo dân giáo dạy vô phương, dạy dỗ nhi tử không tốt, khiến cho tiểu nhi từ nhỏ dở điên không biết thế sự, mới có thể điên điên khùng khùng dám đối với Vương Hậu nương nương vô lễ, con không được dạy dỗ tốt là lỗi của cha mẹ, thảo dân có tội.”
Điền Lão gia vừa nói xong, nhịn không được bi từ càng lúc càng nghẹn ngào, thanh âm lập tức hình như trở nên già nua rất nhiều, hỗn loạn ẩn nhẫn trong đó là tiếng khóc nghẹn của người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.
Điền Quyên Quyên cũng cúi đầu yểm khóc, ẩn nhẫn nín nhín khiến hai vai lạnh run run.
Khuôn mặt tà mị anh tuấn ương ngạnh của Cô Ngự Hàn nghiêm nghị, vẫn là vẻ mặt bình tình không rõ thanh sắc như trước.
Ngược lại, Bối Bối có điểm không đành lòng nhìn phụ tử Điền gia như vậy, đến lúc nàng nhìn tới mái tóc đã có rất nhiều sợi bạc trắng của Điền Lão run run, cảm giác áy náy nồng đậm dâng lên trong lòng nàng.
“Cô Ngự Hàn, ta xem…” Bối Bối vừa muốn mở miệng nói, Cô Ngự Hàn liền đưa tới một ánh mắt nghiêm túc muốn nàng im lặng.
Hơi có chút muốn phản ứng lại, nhưng rồi Bối Bối cũng thỏa hiệp khép miệng lại, lần đầu tiên lấy thân phận nghiêm túc ngồi ở bên cạnh vị trí Vương thượng uy nghiêm của hắn, loại cảm giác này, rất trang trọng, khiến nàng không khỏi nghe theo ý ám chỉ của hắn.
“Điền lão, nói như vậy là ngươi cho rằng con của ngươi cũng không có bất cứ chỗ nào không đúng?” Tiếng nói của Cô Ngự Hàn đột nhiên trầm thấp, ngón tay thon dài lơ đãng cuốn lấy mấy lọn tóc dài buông xuống, thần thái mị hoặc bình thản lại đầy vẻ thâm trầm.
Bối Bối rất cẩn thận đưa mắt liếc nhìn hắn, nhìn nghiêng một bên mặt nhìn vào ánh mắt của hắn, khiến cho nàng cảm giác một cỗ khí lạnh áp bách, cảm giác này, ngay cả nàng là phụ nữ cũng cảm giác được.
Sách, người nầy nhất định muốn Điền lão tự nhận rằng con lão đáng chết.
Lúc này, sắc mặt Điền Lão gia đã trở nên rất cứng ngắc, lớp da trên cơ thể béo phì liên tục run lên, thần thái giãy dụa mang theo đau đớn càng trở nên rõ ràng.
Khẽ cắn môi, Điền Lão gia cuối cùng cũng dập đầu, nói chuyện rất gian nan: “Tiểu nhi… đích xác tội đáng chết vạn lần.”
Nói xong, bả vai Điền Lão gia như là bị đè ép ngàn cân búa tạ thông thường, trầm trọng đến mức cơ hồ chống đỡ không nổi cơ thể.
Điền Quyên Quyên hốc mắt đỏ hồng cũng cùng lúc dập đầu, nước mắt nhịn không được xoạch xoạch rớt đến trên mặt đất, khiến cho một cái phụ thân đi nói nhi tử do chính bản thân thân sinh đáng chết, đây là chuyện tàn nhẫn cỡ nào a.
Giờ khắc này, nàng thật sự hối hận rồi, nếu không phải nàng nghĩ sai đem Vương hậu dẫn tới hậu viện, Điền gia bọn họ cũng sẽ không rơi xuống ngày hôm nay.
Mắt lạnh nhìn vè bi thương của phụ tử Điền gia, Cô Ngự Hàn khoát khoát tay: “Nếu Điền công tử đã tạ thế, niệm tình hắn là kẻ điên không biết thế sự, ngươi làm phụ thân cũng đã vì nhi tử chịu đòn nhận tội, Bổn Vương liền miễn cho Điền gia tội liên can. Các ngươi đều đứng lên đi.”
“Thảo dân khấu tạ Vương ân.” Điền Lão gia dưới sự nâng đỡ của con gái, run run cố gắng nâng người đứng lên.
Nhìn trước mắt một màn phụ nữ tình nùng, Bối Bối nhịn không được cúi đôi mi thanh tú xuống, âm thầm thán khí, lòng trắc ẩn, con người ai cũng đều có a.
Chỉ là nghĩ đến bọn họ còn lưu giữ khế ước bán mình của Khả Y, nàng cố đè lòng trắc ẩn này xuống.
Tại lúc bọn họ đứng lên, Cô Ngự Hàn lại mở miệng : “Nhưng mà… Vương Hậu nương nương rất thích cô con dâu mà nhà các ngươi mới cưới về, hy vọng có thể lưu nàng bên người hầu hạ.”
Bối Bối quay đầu nhìn hắn một chút, lập tức liền lĩnh hội trở về, nàng đưa tay vuốt ve búi tóc: “Đúng vậy, Bổn cung rất thích Khả Y giúp Bổn cung chải đầu, cho nên muốn đem nàng giữ ở bên người, các ngươi sẽ không phản đối chứ?”
Điền gia phụ nữ đồng thời nhất thời sửng sốt, đáy mắt chợt lóe lên ánh mắt không cam lòng, nhưng cũng chỉ có thể cúi đầu: “Có thể tiến cung hầu hạ Vương Hậu nương nương là phúc khí của con dâu mới, cũng là vinh quang của Điền gia, thảo dân sao lại phản đối, còn muốn khấu tạ Vương Hậu nương nương đã ban thưởng.”
“Được rồi, Khả Y sau này nhất định là người của Bổn cung.” Bối Bối dứt khoát lưu loát tiếp lời, tuyệt không cấp cho Điền lão một cơ hội đổi ý.
Ha, thành công!
Nàng nhẹ liếc mắt hướng Cô Ngự Hàn, vừa lúc hắn cũng nhìn qua, âm thầm đối nàng nháy mắt, khen ngợi nàng cơ trí.
“Tiểu Bối Bối, ta và ngươi quả thật là thông minh sắc xảo tâm ý tương thông a!” Hắn rỉ tai nói với nàng.
Bối Bối nháy mắt mấy cái coi như trả lời hắn, sau đó lại rất đứng đắn mà đối diện hướng Điền gia phụ tử nói: “Chuyện này cứ quyết định như vậy đi, Điền Lão gia trở về an táng lệnh lang cho thật tốt, khí trời lạnh như thế, ngươi đều đã chịu đủ đòn nhận tội, chuyện lệnh lang đường đột đối với Bổn cung coi như bỏ qua, các ngươi trở về đi thôi, còn có, Điền tiểu thư tuổi cũng không còn nhỏ, các vị công tử Bổn cung biết cũng không ít, sau này nếu như yêu cầu cứ nói bản cung rất vui lòng giúp một lần làm hồng nương.”
Vừa nói, ánh mắt Bối Bối nặng nề bắn về phía Điền Quyên Quyên. Hừ, dám có tâm làm chuyện xấu muốn tranh nam nhân của nàng, nàng sẽ không ngồi chờ chết a!
Điền Quyên Quyên thấy vậy da đầu tê dại, bối rối vội vàng phúc thân cúi xuống: “Dân nữ cám ơn Vương hậu nâng đỡ, chỉ là gia huynh tang sự còn chưa xong, dân nữ tạm thời còn muốn ở lại trong nhà chịu tang.”
“Thảo dân cáo lui.” Điền lão túm lấy nữ nhi, tại lúc được sự cho phép của Cô Ngự Hàn vội vàng mang theo con gái đi ra ngoài.
|
Q.3 - Chương 171: SỦNG HẬU CỦA XÀ VƯƠNG Nhìn bóng lưng hai phụ tử Điền gia gấp rút rời khỏi, Bối Bối quay ra phía cửa làm bộ dạng ngoáo ộp: “Xem các ngươi sau này còn dám ỷ vào tiền tài cưỡng đoạt người khác hay không!”
Đưa tay đấm đấm nhẹ bả vai, nàng nhịn không được lẩm bẩm: “Hô, vị trí như thế này thật đúng là không phải để cho người ta ngồi mà, lần sau cũng đừng tìm ta diễn cái vai diễn cứng ngắc thế này a, mệt chết nhân! A…”
Nàng còn chưa có tả oán xong, liền bị Cô Ngự Hàn nhanh chóng chặn ngang, kéo ôm đến đặt trên đùi hắn, khuôn mặt không đứng đắn kề sát vào trước mắt nàng, một đôi phượng mục tà tứ tràn ngập vui vẻ.
“Cưng ơi Vương Hậu nương nương, ngươi càng ngày càng có tư thế nha, thật không hổ là sủng hậu của Bổn Vương.”
“Ha ha… Ta chỉ là phối hợp với ngươi diễn trò mà thôi, ngươi cũng cho là thật a, ta cũng không có đáp ứng muốn làm Vương hậu của ngươi nha!” Bối Bối cau mày nhăn mặt, lập tức cao giọng nói.
Cô Ngự Hàn nhướng mày, lập tức thay vẻ mặt bi thương, tiếng nói thương cảm hề hề lên án: “Nương tử lợi dụng vi phu xong, vừa đạt được mục đích đã muốn một cước đem vi phu đá văng.”
“Ngừng ngay, ai cho ngươi gọi nương tử – vi phu thế hả!” Bối Bối hai tai đỏ bừng, thôi hắn một cái, đối với việc hắn tự xưng vi phu lại cảm thấy có điểm ngọt ngào
Mày kiếm của Cô Ngự Hàn thoáng nhướng cao, rất nhanh lại hạ xuống, bạc môi kéo lên một nụ cười không có hảo ý, hôn hôn nhẹ lên vành tai của nàng, nhẹ nhàng thổi nhẹ: “A… Tiểu Bối Bối, ngươi có biết hay không mới vừa rồi lúc ngươi hù dọa Điền Quyên Quyên rất hung hãn nha, sách, vẻ mặt rất là đố kỵ nha… Giống như nàng ta đoạt nam nhân của ngươi vậy a.”
“Ta… Ta không có, ta chỉ bất quá là… muốn …” Bối Bối đỏ mặt, tai nóng bừng, miệng lắp bắp biện hộ, nhưng tìm mãi không được một cái lý do thích hợp.
Bộ dáng nàng xấu hổ ảo não khiến Cô Ngự Hàn thấy trong lòng nhảy nhót vui vẻ, hai tay thu lại, đem nàng ôm thật chặt, bạc môi nhanh chóng chạm vào đôi môi phấn hồng của nàng: “Ngươi bất quá là muốn cảnh cáo nàng ta không cần tới tranh đoạt nam nhân của ngươi phải không?”
Hắn đùa đùa nhẹ cắn môi dưới của nàng, mút vào đến mức phát ra âm thanh, thật sự phiến tình.
Bối Bối cảm giác được trên cánh môi bị cắn như có một ngọn lửa nhẹ, nàng nhìn vào con ngươi đen đang đắc ý dào dạt của hắn, đắc ý đến mức khiến nàng muốn hung hăng cắn hắn cho đỡ ngượng.
Dần dần, nàng dứt khoát ôm trụ mặt của hắn, hung hăng hôn hắn, không chịu thoái nhượng cũng học hắn cắn cắn vào môi của hắn, tốt nhất đem hắn hôn đến thất điên bát đảo, để hắn không cần phải nhớ bộ dáng “đố phụ”[1] mới vừa rồi của nàng.
Cô Ngự Hàn vui vẻ thuận thế càng gần sát nàng, thưởng thức cánh môi nàng, a…
Hắn thích dã tính của nàng, rất kích thích a.
Cứ như vậy, hai người tương hỗ ngươi mút ta, ta cắn ngươi, cũng không quá dùng sức, nhưng cũng không chịu thua, một mực dây dưa.
Bất tri bất giác, không khí chung quanh bắt đầu dần dần nóng lên, hai người cùng nhau từ cắn nhẹ chuyển dần sang mút cánh môi nhau, tay của hắn cũng không hề an phận đơn thuần ôm lấy lưng nàng nữa, mà là quen thuộc theo thói quen đưa lên tiến vào trong vạt áo nàng thăm dò, ôm trọn vuốt ve vuốt vẻ hai quả bồng đảo trong áo nàng.
Bối Bối mặt đỏ lên, đưa tay túm trụ tay của hắn, tức giận mắng: “Uy, ngươi đang làm cái gì, nơi này là đại sảnh, dừng… dừng tay…”
“Ân? Ngươi thật sự muốn ta dừng sao?” Cô Ngự Hàn con ngươi đen xẹt qua hồng quang động tình, đem đôi môi ướt át trên khuôn mặt đỏ hồng của nàng ngậm vào trong miệng, tinh tế liếm hôn.
Bối Bối cố gắng bảo trì sự cứng rắn của bản thân, nhưng thân thể cứ như không thể khống chế trở nên mềm yếu dần, nàng cố gắng kiên trì kéo tay áo hắn: “Cô Ngự Hàn, ngươi nếu không buông … ra … Ân…”
Trong lúc nàng muốn cảnh cáo hắn, hắn đột nhiên càng thêm cuồng tứ vuốt phẳng hai quả mềm mại của nàng, khiến nàng suýt nữa bật ra tiếng rên rỉ.
“Tiểu Bối Bối, ngươi phát dục càng ngày càng tốt.” Hắn tà ác liếm liếm lên hai vật rất tròn của nàng, muốn ngừng mà không ngừng được.
Cảm giác cái lưỡi nóng ướt của hắn tại trên da thịt hôn lướt qua, Bối Bối cả người giống như xẹt qua một luồng điện, nàng nắm thật chặt nắm tay, khiến cho lý trí sắp tan rã của bản thân tập trung lại.
“Không… Chết tiệt thối xà, nơi này là đại sảnh a!” Bối Bối thẹn quá hóa giận, hai tay liên tục đấm lên bờ vai của hắn, ảo não vì khí lực của bản thân chẳng thể mảy may rung chuyển hắn.
Đột nhiên, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
Bối Bối khẩn cấp, nàng càng thêm dùng sức thúc hắn: “Cô Ngự Hàn, dừng lại có nghe hay không, có người đến, Cô Ngự Hàn!”
Cô Ngự Hàn nhíu chặt mày kiếm, rất bất mãn đối với sự kháng cự, hắn dứt khoát đem hai tay nàng bắt chéo khóa sau lưng, tà khí tại trên khuôn mặt mềm mại của nàng thổi khí nhè nhẹ, tiếng nói thầm thì dụ dỗ: “Yên tâm, không có mệnh lệnh của ta, không có người nào dám vào tới quấy rầy chúng ta, ngoan, chúng ta tiếp tục.”
“Tiếp tục cái đầu ngươi á!” Bối Bối tức tới mức thở phì phò, nộn môi bị hắn hôn đến lóng lánh hồng nhuận, khiến hắn càng thêm nóng lòng muốn ngậm cắn, mà hắn cũng thuận theo khát vọng của bản thân, lại hôn lên môi của nàng.
“Ngô… Thả ra… Có người… Ngô…” Nàng bị nụ hôn của hắn làm cho vừa nóng bỏng lại mẫn cảm, bên tai không ngừng truyền đến tiếng bước chân dồn dập càng thêm kích thích nàng hơn.
Ngoài cửa, tiếng bước chân càng ngày càng gần —— “Thùng thùng đông…”
“A… Không cần cởi quần áo…” Bối Bối vừa thẹn vừa vội nhìn đôi phấn vai của mình lộ ra.
Cô Ngự Hàn cuồng dã hôn lên bờ vai nàng, khuôn mặt tuấn tú bởi vì khát vọng mà hơi hơi nhiệt hồng, hô hấp của rất gấp, đôi tay ấm áp của hắn liên tục tại trên đường cong của nàng di động qua lại.
“Thùng thùng đông…” Tiếng bước chân tới gần.
Hô hấp của hắn cũng càng ngày càng nhanh, Bối Bối cảm giác được hơi thở của hắn phun tại trên da thịt mình, cùng bước chân không ngừng tới gần cùng nhau kích thích cảm giác của nàng.
“Thùng thùng đông…” Tiếng bước chân đã rõ ràng đến nỗi mỗi bước cũng nghe được rất rõ ràng.
Miệng Bối Bối hung hăng kịch liệt phập phồng nói: “Cô Ngự Hàn, không cần ở chỗ này… Cô Ngự Hàn…”
Nàng lòng tràn đầy lo lắng, hơn nữa lửa nóng bốc lên càng lúc càng khó nhịn, khẳng cắn lòng của nàng, trùng kích máu huyết của nàng khiến chúng như chảy nhanh hơn.
“Thùng thùng đông…”
Tiếng bước chân càng lúc càng kích thích nàng.
“A…” Cái yếm của nàng đã bị hắn giải khai, nàng khẩn trương đến nắm chặt nắm tay, thần chí tan rã càng bị tiếng bước chân kích thích.
Bối rối hỗn loạn, trái tim của nàng bởi vì chịu không nổi máu huyết dồn dập, hốt nhiên trận trận nóng lên, nóng đến mức khiến nàng gần như rơi vào mơ hồ.
“Nóng… Nóng quá, Cô Ngự Hàn…” Nàng tiếng nói ám ách rên rỉ.
“Ngoan, ta tại giúp ngươi giải nhiệt.” Cô Ngự Hàn giọng nói như mơ hồ không rõ trả lời, bạc môi miết trên xương quai xanh của nàng.
“Thùng thùng đông…” Tiếng bước chân…
Bối Bối bị mỗi một thanh âm của tiếng bước chân thôi thúc càng thêm khẩn cấp, ngực bắt đầu phát nóng, nàng dồn dập thở phì phò, cảm giác ánh mắt cũng nóng lên, trước mắt mọi thứ như mờ ảo.
Nàng đột nhiên cảm giác được loại cảm giác này rất quen thuộc…
“A…”
Nàng đột nhiên nhớ ra một cái gì đó, trấn áp không được nhiệt lưu quá nhanh trong cơ thể mà nhẹ hô lên, hai tay đột nhiên chứa đầy lực lượng…
___
[1] đố phụ : người vợ đố kị, ghen tuông
|
Q.3 - Chương 172: BẠCH XÀ Cô Ngự Hàn phát giác ra tiếng kêu của nàng có chút quái dị, vì vậy ngẩng đầu nhìn nàng, đúng lúc thấy ánh mắt của nàng lại đang thiểm hồng, hắn ngây ngẩn cả người.
Trong giờ khắc này, Bối Bối ánh mắt hồng quang chợt lóe, trong lòng nhiệt hỏa đồng thời dâng lên, lòng bàn tay ngưng tụ một cỗ lực lượng, theo tâm ý của nàng, hung hăng đẩy ra ngoài.
Cô Ngự Hàn còn chưa kịp phản ứng, liền bị lực lượng của nàng đẩy văng ra, mà Bối Bối đã đồng thời ngạnh sanh sanh bị dội ngược ngã ngồi xuống sàn nhà, chổng cả chân lên trời.
“Ôi, đau đau đau, đau người chết a!” Tiếng kêu rên của nàng lập tức cất lên.
“Thình thịch.” Cơ hồ là cùng lúc vang lên một tiếng rơi xuống đất, là tiếng động Cô Ngự Hàn té xuống mặt đất, khuôn mặt tuấn tú của hắn chợt nổi giận hổn hển, hung tợn nhìn chăm chú cái tiểu nữ nhân đang kêu trời gọi đất kia.
Chết tiệt, nàng dĩ nhiên lại phát ra năng lượng, còn công kích hắn!
“Đau quá đau quá đau quá…” Bối Bối ngồi ở dưới sàn nhà, đau đến nhe răng trợn mắt, cả khuôn mặt nhăn nhăn nhó nhó.
Thí thí [1] đau quá!
Ý? Hắn làm gì mà cũng ngã ngồi trên mặt đất thế kia? Bối Bối ăn đau xong liền nhanh chóng lưu ý đến Cô Ngự Hàn cũng đang ở tư thế ngã chổng vó, nàng trợn to ánh mắt, chớp chớp, xác định mỹ nam tử tao nhã đích thật là đã bị ngã sấp xuống!
“Cô Ngự Hàn… Ngươi ngươi ngươi, ngươi như thế nào lại trở nên vô dụng như vậy, ta đẩy ngươi cũng ngã…” Nàng vô tình không để ý đến khuôn mặt đang tức giận dài ra của hắn, nhất thời chỉ để ý muốn giễu cợt hắn “yếu đuối”.
Còn không đợi Cô Ngự Hàn kịp tức giận, ngoài cửa đột nhiên vang lên thânh âm cất cao của Thương Tuyệt Lệ: “Hà cô nương!”
“Khả Y?” Bối Bối vội vội vàng vàng đứng lên, chuẩn bị lao ra cửa xem có chuyện gì, lại bị Cô Ngự Hàn nhanh chóng kéo lấy, thần sắc của hắn tức giận rất thô lỗ giúp nàng sửa sang lại quần áo.
“Ngươi muốn cho bản thân “cảnh xuân” lộ ra ngoài hả, thân thể của ngươi chỉ có ta có thể ngắm!” Hắn thối nghiêm mặt, hừ, chuyện nàng xuất kỳ bất ý đẩy ngã hắn để sau mới tái tính sổ, nữ nhân này, ngay cả hắn cũng công kích!
Thật sự làm hắn đau lòng mà …
Khuôn mặt Bối Bối hồng hồng kéo chỉnh lại vạt áo, ủy khuất tả oán: “Còn không phải do ngươi làm sao.”
“Hừ!” Cô Ngự Hàn chỉ là hừ một tiếng, đối với việc mới vừa rồi bị ngã sấp một cách không nhã nhắn, hắn sẽ ghi nhớ trong lòng!
Tuy nhiên, Bối Bối một điểm cũng không còn lưu ý đến vẻ mặt thối giận đến dài ra của hắn, thấy y phục sửa sang lại hoàn hảo liền lập tức đi ra ngoài nhìn xem phát sinh chuyện gì.
Đúng lúc nàng xuất môn ra đến cửa bị cảnh tượng trước mắt làm cho sợ ngây người, một con Bạch Xà đang ở trên nền tuyết ngoài hành lang vũ động, trên người tràn ngập ánh quang mông lung trắng noãn, đuôi rắn đánh vào đám hoa trong vườn ở ngay bên cạnh, cánh hoa cùng với đám lá bị đánh rụng lăng loạn bay múa.
Đột nhiên, Bạch Xà thẳng tắp hướng phía nàng quăng người lại, Bối Bối sợ đến mức nhảy về phía sau, thấy Cô Ngự Hàn vừa mới đi ra liền nhảy cả người vào lòng hắn, gắt gao ôm chặt lấy hắn: “Cô … Cô Ngự Hàn, có … có rắn, ngươi mau đem rắn đuổi đi đi, oa a, nó đã tới!”
Bối Bối ở trên người Cô Ngự Hàn phát run, thấy Bạch Xà một mực muốn tới gần bản thân, nàng sợ đến mức thét chói tai, đem mặt mình một mực giấu vào trong lòng Cô Ngự Hàn, cho là nhìn không thấy tức là rắn không tồn tại .
Cô Ngự Hàn ngưng tụ lại mày kiếm, quét về phía Thương Tuyệt Lệ đang sững sờ đứng nhìn Bạch Xà, trầm ngâm một thoáng, lập tức liền hiểu.
Hắn đưa tay muốn kéo người ở trên người mình xuống.
“Không muốn, ta không muốn đi ra a, xà tới xà tới.” Bối Bối ôm càng lúc càng chặt, cơ hồ chặt đến nỗi khiến Cô Ngự Hàn vô phương hô hấp.
Cô Ngự Hàn thiếu chút nữa bị tắt thở, hắn đưa tay sảo sảo kéo tay nàng ra, khiếng cho bản thân hô hấp có thể trót lọt một ít, tức giận nói: “Tiểu Bối Bối, ngươi muốn giết chết chồng!”
“Được rồi, được rồi, ta buông…ra một chút, chính là ngươi không thể đem ta ném xuống, có rắn!” sắc mặt Bối Bối có chút trắng bệch, hai mắt ngập nước nhìn hắn, có vẻ rất kinh sợ.
Thấy sắc mặt nàng tái nhợt, Cô Ngự Hàn nhíu nhíu mày, đau lòng yêu thương, hắn không hề cố gắng kéo nàng xuống nữa, để nàng giống như con bạch tuộc, quấn chặt lấy ôm trụ bản thân.
Sau đó, hắn nhìn phía Bạch Xà đang trôi nổi tại giữa không trung vô phương điều khiển tự động tán loạn kia, ánh mắt trở nên sắc bén, nếu như hắn không có đoán sai, Bạch Xà này chính là Hà Khả Y, nhưng là Hà Khả Y không có pháp thuật, như thế nào lại có phi ngự thuật [2]?
Thương Tuyệt Lệ lo lắng nhìn Bạch Xà không thể tự thoát ra được, ở trên không trung loạn vũ, hắn quay đầu lại, khẩn cầu nhìn Cô Ngự Hàn: “Vương, Hà cô nương nàng hình như khống chế không được bản thân, Vương có thể … hay không…”
“Ta đã biết.” Cô Ngự Hàn khoát khoát tay, không cần phải nói cũng biết Thương Tuyệt Lệ là cầu hắn đem Hà Khả Y biến trở về hình người.
Phất tay, một đạo quang mang xích hồng sắc xẹt qua giữa không trung, thẳng tắp hướng tới Bạch Xà trùm tới.
Nháy mắt công phu, Bạch Xà đang loạn động liền bị hồng quang cấp giam cầm ở phía trên, không còn tiếp tục tàn sát đám hoa thụ trong vườn.
Hồng quang trên thân Bạch Xà chỉ chợt lóe trong chốc lát, Cô Ngự Hàn lại huơ tay phất ra một đạo quang, đạo quang này thẳng tắp bắn về phía cái trán của Bạch Xà, trong nháy mắt biến mất tại trong cơ thể Bạch Xà, hồng quang trên thân Bạch Xà đúng lúc này lại trở nên mạnh mẽ, lóe ra chói mắt khiến cho người ta không mở ra được.
Chậm rãi, Bạch Xà dần dần lui thành một bóng người rơi xuống trên mặt tuyết.
Thương Tuyệt Lệ bước nhanh hai bước đem nàng đỡ lên: “Hà cô nương, ngươi không sao chứ?”
Khả Y có chút suy yếu đứng thẳng thân thể, con mắt kinh hồn chưa định thần được: “Ta… Ta không biết tại sao lại đột nhiên biến thành như vậy, ta…”
Lời nói của nàng có chút không có mạch lạc, đối với bản thân đột nhiên có pháp lực cảm thấy không biết tại sao.
Mà lúc này Bối Bối đang rất sợ hãi trốn ở trong lòng Cô Ngự Hàn đã cảm giác được chung quanh khôi phục lại yên tĩnh, mới dè dặt tự trong ngực người nào đó ngẩng đầu lên: “Cô Ngự Hàn, xà … đã đi chưa?”
“Xà không phải đang bị ngươi ôm sao?” Cô Ngự Hàn tiếng nói trầm trầm trêu chọc nàng, khẽ nhéo cánh mũi của nàng, cái tên tiểu quỷ nhát gan!
Bối Bối đảo cặp mắt trắng dã: “Ta đang nói nghiêm túc với ngươi.”
“Chẳng lẽ ta nói không đúng? Ngươi không phải là đang ôm một con xà đỏ thẫm hay sao?” Cô Ngự Hàn chọn mi, ôn nhuận lưu chuyển đáy mắt tràn đầy hài hước.
“Không để ý tới ngươi.” Bối Bối hờn dỗi thúc hắn một cái.
Hắn đem nàng nhẹ nhàng để xuống, đưa tay vuốt ve khuôn mặt vẫn có điểm tái nhợt của nàng, thở dài: “Như thế nào còn có thể bị hách đến thế này a? Ta đây Xà Vương ngươi cũng không sợ, hết lần này tới lần khác sợ những con rắn nhỏ này, thật là mất mặt mà.”
Bối Bối cau cái mũi, đô miệng: “Ta cũng không muốn a, chỉ là sợ a.”
“…” Cô Ngự Hàn đáp lại bằng cách hung hăng ôm chặt nàng thoáng cái.
“Bạch Xà tới cùng đã đi chưa a?” Nàng cũng không dám quay đầu lại nhìn xem.
“Đi rồi” Hắn bất đắc dĩ trả lời nàng.
Bối Bối thở dài một hơi, sau đó mới cẩn thận quay đầu lại, nhìn thấy Khả Y suy yếu do Thương Tuyệt Lệ đỡ đi tới, nàng lập tức thoát khỏi cái ôm của Cô Ngự Hàn bôn chạy tới.
“Khả Y, ngươi làm sao vậy? Không thoải mái sao?”
____
[1] thí thí: cái mông
[2] phi ngự thuật: thuật bay lượn trong không trung
|
Q.3 - Chương 173: TÀ TỨ Thương Tuyệt Lệ đem Khả Y giao cho Bối Bối tới đỡ lên, sau đó rất có lễ thối lui đứng ở một bên.
Cô Ngự Hàn như có điều suy nghĩ về Khả Y đoan trang kia, ánh mắt rơi vào trên người Thương Tuyệt Lệ, mày kiếm nhíu lại: “Tuyệt Lệ, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”
Ánh mắt Thương Tuyệt Lệ lại rơi vào trên người Khả Y, sắc mặt của nàng còn có chút tái nhợt, đã bị kinh hách không nhỏ, đồng tử của hắn thu lại, mới cung kính trả lời vấn đề của Cô Ngự Hàn: “Vương, thuộc hạ… Cũng không biết.”
Hạ thấp ánh mắt xuống, Cô Ngự Hàn trầm ngâm chỉ chốc lát, Hà Khả Y mới vừa rồi trong cơ thể phát ra bạch quang là một cỗ năng lượng không nhỏ ngưng tụ thành, mà nàng tựa hồ bản thân không thể điều khiển năng lượng, nhưng là căn cứ vào biểu hiện của Hà Khả Y xem ra nàng tựa hồ cũng không có bất cứ kinh nghiệm tu luyện pháp thuật nào.
Xem ra chuyện rất quỷ dị.
Bối Bối nâng Khả Y đi tới, có chút khẩn cấp nhìn về phía Cô Ngự Hàn: “Thân thể Khả Y hình như rất suy yếu, nàng ấy rất không thoải mái, ngươi gọi người đi thỉnh đại phu tới đây xem bệnh cho nàng.”
“Không cần gọi đại phu, nàng ta chỉ cần điều tức một chút sẽ không có việc gì.” Cô Ngự Hàn đem mấy sợi tóc rối loạn phía trước của nàng vuốt lại ra phía sau, động tác ôn nhu, hướng tới nàng ánh mắt sủng nịch vốn chỉ thuộc về nàng.
“Điều tức? Khả Y lại không biết pháp thuật võ công, điều tức cái gì a, ngươi đừng cho là ai cũng cường đại giống như ngươi nha.” Bối Bối bất mãn đưa tay cầm bỏ tay của hắn xuống, hung hăng bóp mạnh tay hắn một cái.
Cô Ngự Hàn nhẹ nhàng cười một tiếng, trở tay nắm chặt tay nàng, bàn tay tác quái mềm mại của nàng nhanh chóng bị hắn vững vàng nắm vào lòng bàn tay.
“Tiểu Bối Bối, nguyên lai ở trong lòng của ngươi ta rất cường đại a, lời này nghe tới thực làm cho người ta vui vẻ nha.” Bạc môi của hắn nhếch lên, đôi môi nâng lên một đường cong xinh đẹp đến mê người.
Nhìn đông nhìn tây nhìn tả nhìn hữu chứ nhất định không nhìn hắn! Bối Bối không tự nhiên quay về hướng Thương Tuyệt Lệ hô: “Thương Tuyệt Lệ, ngươi đi gọi đại phu.”
“Vâng”
“Không cần.” Cô Ngự Hàn khoát tay ngăn lại Thương Tuyệt Lệ, con ngươi đen hướng phía Khả Y quét tới, tại lúc Bối Bối còn chưa kịp giơ chân lên đá hắn, hắn đã kịp bổ sung giải thích:
“Nàng ta chỉ là đột nhiên biến thân nên cảm thấy không kịp thích ứng thôi, chờ một chút sẽ khôi phục.”
Trên thực tế, hắn mới vừa rồi, trong lúc giúp Hà Khả Y biến trở về hình người đã làm phép dò xét phản ứng của nàng ta, chỉ là thật không ngờ nàng ta hoàn toàn không biết cách vận khí chống cự, cho nên mới hội giống như hiện tại suy yếu như vậy.
Bối Bối đứng bất động mở to mắt nhìn chằm chằm Cô Ngự Hàn, sau một lúc vẫn chuyển suy nghĩ không ngừng, bàn tay đang đỡ Khả Y nghĩ muốn thả ra lại không dám thả.
Nàng dè dặt nhìn Khả Y, nuốt nuốt nước miếng: “Cái…kia… Khả Y, mới vừa rồi cái Bạch Xà kia sẽ không phải là ngươi chứ?”
Khả Y hít một hơi, cố gắng ổn định lại thân thể không khỏe, đôi mắt long lanh nước của nàng hàm chứa áy náy, thấp giọng nói: “Bối Bối, thật xin lỗi, vừa rồi ta không cố ý làm cho ngươi hoảng sợ.”
“A… Ngươi thật là Bạch Xà a.” Bối Bối đã bất tri bất giác rút tay trở về, ánh mắt trợn thật lớn, nhìn khuôn mặt ôn nhu của Khả Y, nàng cố gắng vượt qua sợ hãi trong lòng, chớ sợ chớ sợ, Khả Y là rắn tốt.
“Đúng vậy.” Khả Y ôn nhu trả lời, đối với phản ứng của Bối Bối đột nhiên buông bản thân ra, lui lại một bước cảm thấy có chút khổ sở.
Bối Bối mím mím môi, hít vào một hơi thật sâu rồi thở ra nhè nhẹ, nàng theo bản năng nắm lấy bàn tay Cô Ngự Hàn, vuốt ve tay trong lòng bàn tay hắn, để cho bàn tay ấm nóng của hắn làm ấm lại cơ thể có chút lạnh vì sợ của bản thân, sau đó mới lại giả vờ không bị kinh hách chút nào quay sang Khả Y cười.
Cô Ngự Hàn hạ thấp ánh mắt nhìn chăm chú nàng, khóe môi vung lên, tùy ý nàng cầm tay của mình, hắn biết, nàng đang dần dần có thói quen ỷ lại hắn, a…
Khả Y cúi đầu, kính sợ liếc mắt nhìn Cô Ngự Hàn, cúi người tạ ơn: “Khả Y cám ơn Vương xuất thủ tương trợ.”
“Sau này không được tùy tiện tại trước mặt Bối Bối biến thân, nàng lá gan rất nhỏ, không khỏi sẽ bị kinh sợ.” Cô Ngự Hàn nhàn nhạt nói, ánh mắt thâm trầm phảng phất tỏa ra duệ quang nhìn thấu người khác, thấy vậy Khả Y cảm thấy có chút khẩn trương.
Ánh mắt của Vương, hình như đang trách cứ nàng vừa rồi làm Bối Bối kinh hách.
Nàng cúi đầu: “Vâng”
Sau khi đáp ứng, nàng cảm thấy bàng hoàng, kỳ thật, nàng căn bản là không biết tại sao mình lại đột nhiên biến thân, chỉ là lúc ấy một cổ nhiệt khí chuyển động mãnh liệt trong cơ thể bắt buộc nàng làm như vậy, nàng tới cùng bị làm sao vậy?
Bối Bối bĩu môi, đưa tay đấm đấm vào trong ngực Cô Ngự Hàn: “Ngươi không cần đối với Khả Y thể hiện uy phong của Vương, không cho ngươi làm Khả Y hoảng sợ.”
Vừa nói, nàng liền buông tay hắn ra, một lần nữa tới gần Khả Y, ngượng nghịu cười: “Khả Y, thực xin lỗi, ta… ta lá gan đích xác rất nhỏ, nhìn thấy đại xà đều sợ đến mức nhảy dựng lên như thế…”
Kỳ thật nhìn thấy con rắn nhỏ cũng sẽ sợ hãi vô cùng, nhưng mà cũng không nói ra ngoài, dọa người!
Khả Y lộ ra một nụ cười mỉm nhẹ nhàng nhu uyển, bình thường trở lại, nghĩ tới bản thân mới vừa rồi biến thân rất không khống chế được, đích xác sẽ làm kinh hách người khác, Bối Bối nhất thời sợ nàng cũng không phải là không có lý do.
“Bối Bối, cám ơn ngươi.” Nàng chân thành cảm tạ.
Hiện tại, nàng chỉ còn lại có Bối Bối là người thân cận duy nhất, nàng thật sự không hy vọng lại mất đi.
“Ai nha, chúng ta cũng không nên tiếp tục nói đến chuyện đó a, ta còn chưa nói cho ngươi nghe tin tức tốt đó. Nói cho ngươi biết, ta với Cô Ngự Hàn cùng nhau cưỡng bức cái Điền Lão gia kia đem khế ước bán thân của ngươi cho ta, ngươi xem này.” Bối Bối vuốt vuốt một tờ giấy đưa cho Khả Y xem.
“Ân hừ!” Cô Ngự Hàn hừ nhẹ một tiếng, bất mãn nàng thế nhưng cùng người khác nói hắn “Cưỡng bức “, sách, tiểu nữ nhân này thật sự là sẽ không giúp hắn tạo lập hình tượng tốt mà.
Chỉ là, tiếng hừ lạnh của hắn nhất định là không có ai phản ứng lại.
Khả Y đang cầm khế ước bán thân của bản thân, kích động đến mức hốc mắt đỏ lên, nàng cố gắng nhịn xuống nước mắt, hô hấp phập phồng gian nan nói: “Cám ơn ngươi, Bối Bối, ngươi đối với ta thực tốt.”
Tiếp theo, nàng sùng kính nhìn Cô Ngự Hàn: “Khả Y khấu tạ Vương ân.”
Khuôn mặt lê hoa mang theo những giọt lệ lấp lánh, thanh nhẹ yếu ớt, một nụ cười mỉm khuynh thành cùng với vui mừng quá mà ứa nước mắt, nhu nhược đến mức làm cho người ta yêu thương đau lòng.
Chỉ là, lại không dẫn được thương tiếc của Cô Ngự Hàn, hắn ngưng mắt chỉ nhìn Bối Bối không rời, thân thể trường kiện đem nàng kéo ôm vào trong lòng, hôn thoáng nhẹ qua cái trán của nàng, tà tứ cười một tiếng: “Cám ơn tiểu Bối Bối của ta a, nàng chính là đáp ứng điều kiện của ta nên ta mới ra mặt.”
Khả Y nhìn cảnh ấy, thần sắc có chút không tự nhiên, tầm mắt không biết nên hướng đi đâu nhìn, chỉ có thể vô thố nắm chặt khế ước bán thân, cúi đầu.
“Uy uy uy, ta lúc nào đáp ứng với ngươi điều kiện gì a? Không phải đã làm được yêu cầu của ngươi hoán hồi nữ trang sao? Nói cho ngươi biết, muốn thêm điều kiện phụ, bắt ta cắt đất đền tiền, không có cửa đâu!” Bối lắc lắc lưng giãy dụa, đồng thời đưa tay rất dùng sức cố đẩy người ra khỏi vòng ôm cầm cố của hắn.
“Không bắt ngươi cắt đất đền tiền, chẳng qua là muốn ngươi trả lại cho ta vài thứ.” Cô Ngự Hàn dễ dàng liền đem nàng nhấc lên, ôm vào trong ngực, mại khai cước bộ rồi bắt đầu chạy.
Được.
Chuyện mới vừa rồi nàng đẩy ngã hắn, bọn họ trở về phòng từ từ tính toán!
“Ai nha, ngươi muốn làm gì, mau buông ta xuống.” Bối Bối hai chân ra sức đạp giãy giụa, rất không chú ý đạp hắn vài cái, trong con mắt nhiễm thượng một tia tức giận.
Tên sắc xà này, đừng tưởng rằng nàng nhìn không thấy trong đôi mắt hắn đang nói những thứ gì, mà không cần nhìn, riêng cảm giác được nhiệt độ cơ thể hắn không ngừng nóng lên, nàng cũng biết hắn lại đang động dục!
Nàng chưa từ bỏ ý định quay đầu hướng Khả Y cùng Thương Tuyệt Lệ ngoắc: “Khả Y, Thương Tuyệt Lệ, các ngươi mau tới cứu cứu ta a, ta… ta không muốn a.”
Thương Tuyệt Lệ chỉ là một bộ vẻ mặt như thường, đối với loại tình huống này có thấy cũng phải làm như không thấy, cũng sẽ không vì hành vi lớn mật của Vương mà cảm thấy đỏ mặt, bởi vì, quen rồi a!
Ngược lại, Khả Y lại cảm thấy sững sờ hoảng hốt, thấy Bối Bối giãy dụa lợi hại như vậy, nàng cố lấy dũng khí chạy chậm đuổi theo, đôi mắt đẹp trong suốt thật vất vả mới dám nhìn khuôn mặt tuấn tú của Cô Ngự Hàn: “Vương, Bối Bối nàng…”
Cô Ngự Hàn dừng bước, quay đầu lại, tuấn mi khẽ nhếch, bạc môi cong lên một nụ cười xấu xa: “Hà cô nương nghĩ muốn theo tới xem Bổn Vương như thế nào thương yêu tiểu Bối Bối của Bổn Vương sao?”
“A? Không… Không có…” Khả Y lắp bắp, gương mặt thoáng chốc đỏ rực lên, xấu hổ quẫn đến mức cúi đầu thấp đến gần chạm ngực.
“Cô Ngự Hàn, ngươi cái tên lưu manh hư đốn này, ngươi cứ nói cái gì a, Khả Y, ngươi không nên nghe hắn nói hươu nói vượn, nam nhân này miệng rất hạ lưu!” Bối Bối tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Nhìn vẻ mặt của Khả Y, nhất định là hiểu sai rồi, ô, nàng xấu hổ không muốn làm người nữa a.
“A… Tiểu Bối Bối, ta bất quá chỉ là nói thương yêu ngươi, như vậy cũng hạ lưu? Chẳng lẽ ngươi hy vọng ta ngược đãi ngươi hoặc là lạnh nhạt ngươi?”
Cô Ngự Hàn tiếng nói đầy hứng thú đã càng ngày càng xa, bởi vì hắn đã không thể chờ đợi được đem nàng quẹo vào phòng từ từ trừng phạt đi.
Khả Y chỉ có thể mở to mắt nhìn Bối Bối bị ôm đi, ngón tay trắng bệch nắm chặt vạt áo lo lắng suông.
Thương Tuyệt Lệ đi tới, thân hình cao lớn đứng cạnh nàng lập tức khiến cho cơ thể nàng càng trở nên nhỏ nhắn xinh xắn, nàng lớn lên hảo nhu nhược a.
Đây là hình dung từ một mực ở lại trong đầu Thương Tuyệt Lệ.
Thấy Thương Tuyệt Lệ tới gần, thân hình cường tráng cơ hồ muốn che lấy cơ thể nàng, Khả Y nhất thời thân thể run lên, theo bản năng lui về phía sau một bước, lập tức lại nghĩ đến người này là ân nhân của mình, nàng miễn cưỡng bản thân không cần sợ hãi.
Ngẩng đầu lên, nàng nhẹ giọng nói nhỏ: “Thương… Thương công tử, Khả Y nhờ thương công tử cứu giúp, vô cùng cảm kích. Ta… Ta… Cám ơn ngươi, cám ơn.”
Thấy Thương Tuyệt Lệ thần sắc thủy chung cứng nhắc, nàng có điểm không biết nên làm như thế nào, chỉ có thể liên tục cảm tạ.
Nàng… hình như sợ hãi hắn.
Thương Tuyệt Lệ cau đôi mày rậm, bước lui về phía sau một bước, kéo dài khoảng cách giữa hai người.
Khoảng cách kéo giãn, hô hấp của nàng cũng cảm thấy thoải mái hơn, nhưng là, một ý nghĩ không thoải mái khác lại nổi lên, y cau mày, có phải hay không cảm giác được nàng nói cám ơn quá nhiều, bởi vì nàng trừ bỏ nói cảm tạ ra, cái gì cũng không thể làm để báo ân.
Nghĩ đến đây, nàng cúi thấp đầu xuống, hàng lông mi thật dài khẽ chớp động.
Không khí bắt đầu tĩnh lặng không được tự nhiên.
Thương Tuyệt Lệ lại lui về phía sau một bước, ánh mắt nhìn chăm chú cái đầu nhỏ nhắn của nàng, nhìn không thấy khuôn mặt của nàng, hắn mấp máy môi, mãi một hồi, mới nói: “Hà cô nương, ngươi không cần lo lắng, Vương rất thương yêu Bối Bối tiểu thư, sẽ không đối với nàng ấy không tốt.”
Thanh âm của hắn, như trước phi thường vững vàng, không có bao nhiêu phập phồng, chỉ là thanh âm nói nhỏ đi rất nhiều, rất sợ sẽ làm kinh hách đến nàng.
“Ân, cám ơn.” Khả Y ngẩng đầu, trong đôi mắt lóng lánh nhược thủy xẹt qua một tia thần sắc buông lỏng, muốn đối hắn mỉm cười tỏ vẻ cảm tạ, nhưng nhìn đến khuôn mặt hắn cứng nhắc không chút thay đổi thì làm thế nào cũng không cười được, chỉ có thể lại cúi đầu.
Trầm mặc, lại bắt đầu dâng lên…
Thoáng lưỡng lự một chút, Khả Y cố lấy dũng khí lại ngẩng đầu nhìn hắn, yết hầu có chút thít chặt, thật vất vả mới lại có thể phát ra âm thanh: “Thương công tử, ta còn muốn cám ơn ngươi thay ta thỉnh cầu Vương hỗ trợ lấy lại khế ước bán mình, ngươi… thật là người tốt.”
“Ta không có giúp được gì, là Bối Bối tiểu thư thuyết phục Vương.” Thương Tuyệt Lệ thẳng thắn đáp lại, cùng ánh mắt đẹp của nàng đối diện, tim đập, không khỏi cảm thấy có chút nhanh hơn, hắn dừng lại, cố gắng nhịn xuống phản ứng kì quái này.
“… Dù sao ta vẫn phải cám ơn ngươi … Ta đây đi về trước.” Khả Y theo bản năng muốn thoát khỏi cái bầu không khí kì cục này.
“Hảo.” Thương Tuyệt Lệ vẫn như trước nhìn nàng, hắn biết nhìn một nữ tử như vậy là rất thất lễ, nhưng là nhất định vô phương đem tầm mắt rời khỏi khuôn mặt yếu đuối của nàng, điều này làm cho hắn thấy ảo não với lực khống chế của bản thân, sắc mặt càng thêm cứng ngắc.
“…” Khả Y vội vã cúi thấp người, sau đó nhanh chóng bước chân mau mau rời đi.
Nhìn thân ảnh nàng càng chạy càng nhanh, nắm tay của Thương Tuyệt Lệ đang nắm chặt chậm rãi buông ra, đưa tay di di trên trán, đôi mày rậm cau lại, cảm giác quái dị đó khiến hắn liền ngay cả hô hấp cũng cảm thấy khó khăn.
★
Một chỗ khác trên hành lang, sự phản kháng không khuất phục vẫn đang tiếp tục được trình diễn.
Đôi chân của Bối Bối trong không trung liên tục giãy đạp, thở hổn hển dùng nắm tay đấm thúc vào bả vai rắn chắc của Cô Ngự Hàn: “Cô Ngự Hàn, ta nghiêm trọng cảnh cáo ngươi, không được phép vác ta đi như vậy, ta cũng không phải là đồ vật, ta có chân tự bản thân có thể đi, Cô Ngự Hàn, ngươi có nghe hay không …”
Tuy nhiên, nàng oa oa gọi kháng nghị một điểm cũng không có truyền vào tai Cô Ngự Hàn, bởi vì hắn nghe tai phải ra tai trái, a…
“Tiểu Bối Bối, ta ôm ngươi đi không tốt sao? Ngươi không tốn sức lại ấm áp, ngươi không phải nói ta là đại ấm lô?” Hắn hài hước đem nàng ôm càng thêm chặt, khiến cơ thể mềm mại của nàng không có chỗ nào không dán vào thân hắn.
“A…” Bối Bối tức giận đến khuôn mặt đỏ bừng, cái tên thối nam nhân này, nhất định là cố ý mà, hắn hiện tại thế này mà gọi là ôm nàng sao? Nói bọn họ hiện tại đang khiêu khích cọ xát cũng không sai lắm a!
Đi vào bên trong phòng, Cô Ngự Hàn tùy ý đưa chân đẩy về phía sau, cửa liền cứ như thế bị đóng chặt lại.
Đem nàng ôm đến trên giường, hắn giương môi cười xấu xa, làm bộ muốn đem nàng vứt lên trên giường.
Bối Bối hổn hển trở tay gắt gao ôm chặt bờ vai của hắn, hai chân cũng dùng tới, gắt gao vòng trụ lấy thắt lưng hắn : “Oa a, không được ném, không được ném, rống, ngươi có biết ném xuống cho dù có chăn đệm đỡ cũng còn có thể đau da hay không, mới vừa rồi thí thí của còn bị té một cú, cũ đau thêm tân thương[1], ngươi nghĩ mưu hại ta không được đâu a.”
“Được rồi, không vứt bỏ, mà… Đè.”
Vừa nói, hắn đem nàng đồng thời cùng nhau ngã vào nhuyễn tháp, hắn đè nặng lên cơ thể nàng, thân mật không lưu khe hở.
Bối Bối khẽ cựa, liền cảm giác được cái vật cứng rắn của hắn đã để tại cửa ngõ của bản thân, nàng nhịn không được mặt đỏ tới mang tai lại trợn mắt quát lên: “Ngươi ngươi ngươi… Chủng xà!”
____
[1] Cũ đau thêm tân thương: chỗ đau cũ thêm vết thương mới
|