Say Mê Không Về
|
|
“Cho tới bây giờ chưa từng tới?” Thật đáng nghi hoặc. “Thật sự là không có tới. Nghe Tiểu Lan nói Nhị cung chủ không gần nữ sắc.” Trần Y Vân thoải mái rất nhiều,“Đã từng hạnh phúc như thế, trong lòng ta nói chung vẫn có chút tưởng niệm.” “Nguyên lai Nhị cung chủ không thích nữ nhân.” Thi Hiểu Nhiên nhỏ giọng thì thào. “Ngươi mới đến Thất Dương Cung nên không rõ là phải. Hắn chưa bao giờ đến Lạc Hà Cung. Chúng ta đều là vật trang trí, nghe nói Nhị cung chủ thân có bệnh không tiện nói ra, không thể gần nữ sắc. Thú mấy nữ nhân về chỉ để che mắt thiên hạ.” Dù sao Thi Hiểu Nhiên cũng là người truyền tin cho Tống Tử Ngộ, Trần Y Vân rất tin cậy nàng.“Ngươi hiện tại hầu hạ ở nơi nào?” “Ta làm việc ngay tại Trầm Hoa điện của Nhị cung chủ. Nhị cung chủ anh tuấn tiêu sái, không nghĩ tới lại có bệnh không tiện nói ra.” trong lòng Thi Hiểu Nhiên thay Cố Bắc Viễn tiếc hận, không biết là mắc bệnh gì. “Vậy ngươi phải cẩn thận một chút. Người ta đồn hắn hỉ nộ thất thường, thường xuyên giết chết người bên cạnh.” “Nào có, tính tình Nhị cung chủ tuy có chút lạnh nhạt, nhưng kỳ thật là một người hiền hoà. Cô về sau có tính toán gì không?” “Có thể tính cái gì chứ. Tử Ngộ đấu không lại Thất Dương Cung, ta cũng không thể ra khỏi đây. Ta chỉ hy vọng hắn quên ta, có thể sống cả đời hạnh phúc.” Thi Hiểu Nhiên vừa nghe, vội la lên “Trong lòng huynh ấy chỉ có phu nhân, sao có thể buông xuôi thế được? Nếu không thì cô đi cầu Nhị cung chủ đi, nói không chừng hắn sẽ thành toàn cho hai người.”
|
Trần Y Vân nở nụ cười,“Đừng ngốc thế, sự tình liên quan đến mặt mũi Thất Dương Cung, hai vị cung chủ làm sao có thể đồng ý? Ngươi cũng đừng làm càn, bằng không dễ dàng đánh mất cái mạng nhỏ”. Nghĩ đến bộ dáng Đại cung chủ, Thi Hiểu Nhiên biết rằng không có khả năng. Cố Bắc Viễn chỉ là đối với nàng khá hiền hoà, nhưng xử lý sự tình thủ đoạn không bình thường. Khoản thời gian qua rất thoải mái, thân đang ở phương nào cũng đã quên. Hai người nói chuyện chút lại chuyển sang đề tài khác, Trần Y Vân là người nhiệt tình hào phóng, giữ nàng lại cùng nhau ăn cơm trưa. Thi Hiểu Nhiên cũng khó gặp được bạn chơi thân, huống hồ chi Nhị cung chủ hôm nay cũng không ở trong điện, liền vui vẻ lưu lại. Thức ăn được bưng lên, bốn mặn một canh, hương vị không tệ, nhưng so ra rõ ràng kém thức ăn ở Trầm Hoa điện. Trần Y Vân nhìn đồ ăn nói: “Chúng ta là người ngoài không địa vị, chi phí ăn mặc đều là Ấn quản sự an bài. Hôm nay ngươi đã đến cũng không thể chiêu đãi ngươi thật tốt.” “Y vân, ngươi không cần khách khí như vậy” Trần Y Vân nhỏ hơn nàng ít tuổi, Thi Hiểu Nhiên lại không thích xưng hô tỷ tỷ muội muội thêm nữa nên hai người đều gọi thẳng tên nhau,“Ta ở trong này cũng không có bằng hữu, có thể quen biết ngươi, khỏi phải nói là rất cao hứng .” “Vậy đừng nói nữa, ăn cơm trước đi. Ăn xong chúng ta lại đi dạo trong viện.”
|
Chương 13: Lại diện kiến Đại cung chủ Ngày hôm sau Cố Bắc Viễn vẫn chưa trở về, Thi Hiểu Nhiên cũng ngủ thẳng tới trưa mới chịu rời giường. Nàng luyện viết chữ thêm một lúc, ăn xong cơm trưa rồi chạy tót đi tìm Trần Y Vân. Hai người tán gẫu chuyện trên trời dưới đất. Nữ nhân mà, chuyện hai nàng nói đương nhiên là về xiêm y, cách ăn mặc, linh tinh, vân vân… Trần Y Vân thấy nàng xiêm y đơn giản, ngay cả tóc cũng chỉ vấn chéo sau đầu cho có lệ thì hỏi: ” Các nha đầu ở Trầm Hoa điện không được phép sửa sang cách ăn mặc của mình hay sao?” “Không phải. Chỉ là ta không hiểu rành mấy chuyện này mà thôi.” Thi Hiểu Nhiên nhìn búi tóc xinh đẹp trên đầu Trần Y Vân, vẻ mặt ngưỡng mộ: “Búi tóc của ngươi nhìn thật là đẹp!” Trần Y Vân mỉm cười, chỉ sợ rằng nàng ở đây không có gì khác ngoài trừ quần áo và các loại phụ kiện kiều diễm: “Ta ở nơi này cái gì cũng không có, duy chỉ có quần áo trang sức là không thiếu. Ta chỉ ngươi cách ăn mặc, học xong cam đoan ngươi sẽ là một đại mỹ nhân.” “Coi như quên đi, trước mặt ta mới là một đại mỹ nhân, ta thì có cái gì rực rỡ chứ. Tốt nhất không nên bắt chước bừa bãi.” ” Dáng dấp ngươi yêu kiều thanh mãnh, chỉ là không biết cách ăn mặc. Nhanh nhanh tới đây, để tỷ tỷ ta đây dạy cho ngươi!” Có nữ nhân nào lại không thích mình xinh đẹp? Dù sao nàng cũng đang rảnh rỗi, liền chạy đến để người ta dày vò.
|
Hai người cùng nhau đến nội thất ( nhà trong), Trần Y Vân lựa cho nàng một bộ y phục đơn giản, có thêu hoa văn màu hồng nhạt, ” Hai chúng ta có dáng người cũng không khác biệt lắm, đây là quần áo được đưa tới mấy ngày trước, ngươi mặc bộ này sẽ tôn lên được nước da của ngươi.” Nói xong liền cầm y phục nhét vào tay Thi Hiểu Nhiên, thúc giục nàng đi thay. Mỹ nhân mặc xiêm y, nhan sắc tựa tiên tử. Bộ y phục này quả nhiên làm tôn lên làn da trắng nõn của Thi Hiểu Nhiên, mặc cũng rất vừa người. Eo nhỏ mông cong, những đường cong cũng mờ mờ ẩn hiện.Thi Hiểu Nhiên nhìn mình trong gương, cảm thấy cực kì thỏa mãn, vui mừng không che giấu được. Trần Y Vân ý cười dạt dào, ” Vẫn là ánh mắt của ta rất tốt, ngươi nhìn xem, rất xinh đẹp nha!” Nói xong lại lấy ra hộp trang điểm, bảo nàng ngồi trước gương, lại kêu Tiểu Lan đến chải tóc. ” Nữ nhân nào như ngươi lại không chịu chải chuốt chứ, nương ( mẹ) ngươi trước kia không dạy qua cho ngươi à?” Mẹ ta cũng không có chải mấy cái kiểu tóc như vậy nha, làm sao mà dạy cho ta được! Thi Hiểu Nhiên cẩn thận nhìn kĩ các trang sức được đặt trong hộp trang điểm. Phát trâm, bộ diêu, hoa điền ( Ariko tra Gg thì 3 cái này đều là dùng để gọi trâm gài tóc, chả biết nghĩ ra nhiều tên thế làm gì = = ) … cái nào cũng đều tinh xảo, khiến nàng yêu thích không buông tay, nhưng lại không biết dùng thế nào, vì thế liên tục hỏi không ngừng nghỉ. Trần Y Vân cũng kiên nhẫn trả lời từng câu hỏi của nàng: cái này tên gì, chất liệu gỗ, phối hợp với cái kia như thế nào; rồi lại đem phấn nước ra, một bên trang điểm cho nàng, một bên dạy nàng cái này cái kia nên dùng ra sao. Thi Hiểu Nhiên cảm thấy những kiến thức này thật sự rất mới mẻ, không ngờ cổ nhân cũng có tay nghề tốt như thế. Cái bộ diêu kia được làm từ vàng ròng, kim phiến phía trên được mài ra từ bạc, lại còn tạo thành hình đóa hoa, thật sự rất mỹ lệ, sống động như thật. Ngay cả con bướm đậu trên hoa thôi mà cũng được khảm bảo thạch lên, tinh xảo phi thường.
|
Tiểu Lan đứng phía sau, hai tay chẽ đường ngôi cho mái tóc bù xù của nàng, trên đỉnh đầu búi một búi nhỏ. Hai tay hết thắt chỗ này lại chải chỗ kia, một hồi sau cuối cùng cũng xong. Thi Hiểu Nhiên khẩu trừng mục ngốc ( sốc hoặc ngạc nhiên đến không nói ra lời). Trần Y Vân lại lấy hộp trang sức, chọn ra một bộ diêu, lại lấy thêm hai hoa sai ( kẹp tóc đính hoa) cài lên, ” Được rồi, ngươi đứng lên xem nào” Gương đồng mặc dù hơi mờ mờ, nhưng đại khái vẫn có thể nhìn rõ được bộ dáng hiện tại của Thi Hiểu Nhiên. Gương hiện lên một nữ tử duyên dáng yêu kiều, phong thái yểu điệu, mắt ngọc mày ngài, có thể gọi là mỹ nhân kinh diễm tuyệt sắc. Nàng không ngờ rằng mình lại có khí chất như vậy. Trần Y Vân nhìn thấy tác phẩm của mình, tấm tắc mãi không thôi. ” Ta thấy ngươi rất hợp với những thứ đơn giản mà thanh nhã, dù gì thì trong này cũng không thể quá rêu rao. Với khí chất của ngươi, ăn mặc như thế này cũng rất xứng.” “Cũng là do ngươi chỉ ta. Ta thật ngốc muốn chết!” “Học nhiều thì sẽ được. Ngươi có thời gian thì cứ chạy tới đây, dù gì thì ta cũng rất rảnh rỗi.” Nữ nhân một khi đã ăn mặc đẹp thì sẽ không thể nào mà cứ ngồi yên ở một chỗ, vì vậy hai người liền đi dạo trong Lạc Hà cung. Đi một lát thì gặp Hàn tam tiểu thư. Chẳng ai nói câu nào, sắc mặt Hàn tam tiểu thư cũng không tốt, nhìn chằm chằm các nàng một chút rồi lập tức rời đi. Nhìn bóng dáng của Hàn tam tiểu thư khuất dần, Trần Y Vân thở dài: ” Nàng ta khẳng định là buồn bực. Ở nhà đường đường là một tiểu thư, thế mà ở trong đây muốn làm cái gì cũng không được. Gả cho một nam nhân vậy mà cứ phải ở mãi trong phòng, ngay cả cửa lớn của Lạc Hà cung cũng không được bước ra nửa bước.” “Không thể ra khỏi Lạc Hà cung sao?” Thi Hiểu Nhiên hỏi “Đúng vậy, ngoại trừ các nha hoàn đã vào ngay từ đầu thì tất cả mọi người chỉ có thể ở trong đây mà sinh hoạt.” “Vậy ngươi có buồn bực giống họ không?” “Ta thì có chuyện gì mà phải buồn bực. Nếu không được gả cho Tử Ngộ thì ta cũng không muốn gả cho nam nhân khác, ở đây như vậy cũng là tốt rồi. Nhưng nếu có thể đi loanh quanh một chút thì hay hơn, ở đây cứ như chim ở trong lồng vậy.” Thi Hiểu Nhiên cũng gật đầu. Chính nàng mỗi ngày cũng chỉ ngây ngốc ở Trầm Hoa điện, thỉnh thoảng chỉ có thể đi giúp việc lặt vặt ở các khu gần đó. Thất Dương cung có rất nhiều thủ vệ, có nhiều chỗ không thể đi loạn, việc xuống núi thì càng miễn bàn.
|