Say Mê Không Về
|
|
Buổi chiều, Trần Y Vân giữ nàng lại dùng cơm. Lúc về còn tặng nàng vài món trang sức cùng son phấn, Thi Hiểu Nhiên từ chối không được đành phải nhận. Thi Hiểu Nhiên định đi thẳng về phòng mình, ai ngờ bước ngang qua Trầm Hoa điện thì thấy hai bóng người. Trong lòng Thi Hiểu Nhiên căng thẳng, vội bước lên hành lễ: “ “Bái kiến Đại cung chủ” Ánh mắt Cố Nam Viễn lướt qua người nàng, thanh âm lành lạnh. ” Như thế nào, không biết hành lễ với Nhị cung chủ hay sao?” “Bái, bái kiến Nhị cung chủ. Nô tỳ nhất thời sơ sẩy, mong cung chủ thứ lỗi.” tim Thi Hiểu Nhiên nhảy dựng. Ngọn gió độc nào hôm nay thổi hắn tới vậy, mau mau thổi hắn đi đi. “Đứng lên đi, mấy cái này chỉ là nghi thức xã giao thôi.” Cố Bắc Viễn đứng phía bên phải nói, ý bảo nàng đứng lên. Thi Hiểu Nhiên cuối đầu, chậm rãi đứng dậy. “Hiện tại đã là mấy giờ, ngươi không phải là được phái tới để hầu hạ Nhị cung chủ hay sao? Cơm chiều đâu?” thanh âm Cố Nam Viễn không nhanh không chậm, lời nói làm cho người ta sợ hãi. ” Ngươi biết Thất Dương Cung xử trí như thế nào với những kẻ không nghe lời hay không?” “Đại cung chủ thứ tội!” Thi Hiểu Nhiên vừa đứng dậy lập tức lại quỳ xuống, ” Nô tỳ không biết Nhị cung chủ đã trở lại, nô tỳ không phải là cố ý” “Đại ca, huynh đừng làm khó nàng. Theo lịch trình thì hôm nay hẳn là đệ còn chưa có về.” Ngữ khí bình thản Nghe thấy Cố Bắc Viễn vì nàng mà biện hộ, Cố Nam Viễn cảm thấy cực kì thú vị. Đệ đệ yêu quý à, ngươi đeo cái mặt nạ lạnh lùng mười năm nay, rốt cuộc cũng chịu không nổi nữa rồi ư, ta chỉ mới nói có hai câu ngươi liền khẩn trương, thật là không có tiền đồ mà! ” Đứng lên đi, nếu còn lần sau nữa thì sẽ không chỉ để ngươi ngây ngốc ở đây đâu.”
|
Thi Hiểu Nhiên đứng dậy, nơm nớp lo sợ, chỉ hận không thể hóa thành không khí, không cần phải nhìn tới nam nhân này lần nữa. Nàng trong lòng không ngừng mặc niệm: ” Ta là không khí, ta là không khí …” Cố Nam Viễn thấy trên đầu nàng có cài vài viên trân châu nhạt màu, so với lần trước gặp thì có vài phần xinh đẹp hơn, xem ra nàng ở chỗ của đệ đệ cũng rất dễ chịu. Lại nhìn đến cái hộp gỗ nàng ôm trong ngực, hỏi: “Ngươi đang ôm cái gì?” “Chỉ là chút trang sức và son phấn.” Thi Hiểu Nhiên cúi đầu trả lời, thấy cằm của Cố Nam Viễn khẽ nâng lên thì nói tiếp: “Là của Lạc Hà cung Vân phu nhân tặng.” “Người khác tặng thì ngươi có thể nhận à? Chủ tử đưa cái gì thì có thể tùy tiện lấy đúng không?!” Đại cung chủ xem ra rất ghét nàng, không thì cũng đâu có rãnh rỗi mà làm khó dễ một nha đầu như nàng. Thi Hiểu Nhiên cứng họng, không biết nên trả lời như thế nào, liền đưa ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Cố Bắc Viễn. Thấy nàng bộ dáng khẩn trương trông thật tội nghiệp, vì vậy Cố Bắc Viễn vội giúp nàng giải vây: ” Ta có hơi đói bụng, nhanh đi gọi người đem chút đồ ăn lên đây.” Nghe xong, Thi Hiểu Nhiên vội vàng chạy thẳng ra cửa, ra một chỗ xa xa rồi mới thở phào, cước bộ cũng giảm lại. Đại cung chủ này là người trăm triệu lần không thể chọc vào, cho dù không có nguy hiểm thì cũng sẽ bị dọa cho tới mức giảm thọ luôn!
|
Cố Nam Viễn thấy nàng chạy nhanh tới mức không thấy bóng dáng, ra khỏi cửa rồi mới như được sống lại, nhịn không được cười một tiếng: ” Nha đầu của đệ thật sự rất thú vị nha!” “Nàng là người hoạt bát, nhưng nhát gan, đại ca không cần hù dọa nàng.” Cố Bắc Viễn ngồi ở bàn bên cạnh, nâng nay uống một hớp nước. “Đệ nha, lúc nào cũng che chở cho nàng. Hôm nay thấy nàng có vẻ xinh đẹp hơn không ít, xem ra nàng ở nơi này quả thật rất thoải mái. Chỉ là ta vẫn không tra ra được lai lịch của nàng, thực sự cảm thấy kì quái.” “Đại ca, huynh cũng đã thấy rồi đó, nàng không có năng lực và địa vị gì cả, tính tình cũng đơn thuần, không cần lo lắng.” “Thấy nàng cũng không can đảm gì khi gặp nguy hiểm, chắc cũng chỉ là nữ tử bình thường mà thôi, có điều thể chất có chút đặc biệt.” Cố Nam Viễn không lo lắng về nha đầu này, Thất Dương cung thủ vệ nghiêm ngặt, tầng tầng lớp lớp, nàng vừa thấy hắn thì đã sợ tới muốn chết, còn về vàng bạc trang sức, đều chỉ là vật thế tục tùy thân mà thôi. Đệ đệ từ nhỏ đã bị khổ rất nhiều, may mắn là tính cách không bị vặn vẹo đến mức biến thái hay tàn bạo, chỉ cần sống bình thản, tất cả cái khác đều không so đo. Làm đại ca, hắn tự thấy mình chiếu cố đệ đệ không đủ, luôn luôn tìm mọi biện pháp để giải độc, cũng thật sự thành tâm muốn đền bù cho hắn. Nhớ tới việc tìm dược, hắn lại nói: “Theo như tin tức mấy ngày trước truyền tới thì đã truy tìm được Thần thú rồi, rất nhanh thôi liền có thể bắt được. Lúc đó lấy máu làm đường dẫn, tim và mật làm thuốc, độc trên người đệ có thể sẽ được loại bỏ.” “Đại ca, huynh cần gì phải nhọc công như thế. Đã mấy năm nay, mất bao nhiêu nhân lực để tìm mấy cái thứ này, đi tìm đã khó, cho dù tìm được cũng chưa chắc có thể thành công. Đệ cũng không để ý lắm về chuyện này, tốt hơn là không cần lo nghĩ quá mức.” Thân thể như vậy đối với Cố Bắc Viễn đã thành thói quen, một mình như vậy sống qua rất nhiều năm, hắn bây giờ cũng không còn ôm hy vọng lớn lao nào nữa. “Nói linh tinh cái gì thế!” Cố Nam Viễn đối với thái độ của đệ đệ hắn rất chi là bất mãn. ” Mấy năm nay đã hao tổn nhiều dược như vậy, chỉ còn thiếu một, hai cái loại dược nữa thôi. Đệ còn nói như vậy, không phải là đâm trúng nỗi khổ tâm của ta hay sao? Huynh không tin không tìm được biện pháp giúp đệ.”
|
“Đại ca, đệ biết huynh vẫn luôn muốn tốt cho đệ. Nhưng độc này không thể đẩy ra cũng không có gì không tốt, ít ra khi quyết chiến cũng chiếm được lợi thế.” “Võ công của đệ đã xuất thần nhập hóa rồi, không cần thiết phải dựa vào độc trên người.” Cố Nam Viễn có chút bất đắc dĩ, đệ đệ của hắn ngay cả bản thân mình mà cũng không thèm quan tâm. ” Chuyện tìm dược đệ cũng không cần quan tâm, có huynh sắp xếp là được rồi. Mấy ngày tới đệ bế quan thêm một lần nữa đi, thử luyện ‘ Nguyên minh thần công’ lên thêm một cấp nữa, đến lúc đó cơ hội thành công cũng lớn hơn một chút.” ‘ Nguyên minh thần công’ Cố Bắc Viễn đã luyện đến tầng thứ chín, ở độ tuổi của hắn thì có thể xem như là đứng nhất Võ lâm trăm năm gần đây. Nghe đồn luyện xong tầng thứ mười sẽ có thể vô kiến bất tồi ( sức mạnh vô địch), đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, một trăm năm mươi năm trước mới chỉ thấy được một người. Tuy có tâm pháp, nhưng bên trong huyền bí thế nào cũng không có ai chỉ dẫn, muốn luyện được cũng cực kì gian nan, thậm chí còn phải xét vào ngộ tính ( năng lực nhận thức) và cơ vận ( hên hay xui). Nếu có thể luyện thành, đối với việc giải độc là một ích lợi rất lớn, cho dù không thành công thì cũng sẽ không đe dọa đến tính mạng. Lúc này Thi Hiểu Nhiên đem cơm chiều đến, đi theo sau còn có mấy nha hoàn. Tới trước cửa điện, Thi Hiểu Nhiên vội cúi đầu, làm bộ dạng kính cẩn. Hành động này bị Cố Nam Viễn để vào mắt, xem ra nha đầu này thực sự bị mình làm cho khiếp đảm, sợ hắn rống một tiếng kéo nàng ra ngoài chém đầu. Cố Nam Viễn thấy đệ đệ vẫn một gương mặt làm ra vẻ ” không sao cả” thì liền quay đầu lại chỉ vào Thi Hiểu Nhiên, nhìn Cố Bắc Viễn mà nói: ” Đệ nếu không chịu giải độc, cho dù hiện tại chưa độc chết nha đầu này, về sau một ngày nào đó cũng sẽ độc chết nàng.” Nghe xong mấy lời này, Cố Bắc Viễn ngẩng đầu, nhìn về phía Thi Hiểu Nhiên đang chỉ huy mọi người đem thức ăn lên, trong nháy mắt hiện lên một tia không đành lòng. “Đệ không muốn nàng chết, vậy thì cố gắng phối hợp một chút, chẳng lẽ đệ không tin đại ca hay sao? Về sau muốn mỹ nhân nào mà không có được, đâu cần tới một nha đầu bình thường như vậy nữa.” Sắp xếp đồ ăn xong, Thi Hiểu Nhiên dừng lại hành lễ, thật cẩn thận nói: ” Nhị vị cung chủ thỉnh dùng bữa.” Cố Bắc Viễn đứng lên, ” Đại ca nói như thế nào thì liền như thế đi, nhưng hết thảy phải lấy sự vụ trong cung làm đầu.” Chỉ cần hắn tích cực một chút là tốt rồi, xem ra có người bên cạnh cũng là chuyện tốt. ” Đệ trước hết dùng bữa đi, có việc gì ngày mai nói sau, huynh đi trước.” Cố Nam Viễn nói xong bước đi ra, lúc đi ngang Thi Hiểu Nhiên còn không quên bỏ lại một câu ” Hầu hạ Nhị cung chủ cho tốt.”
|
Sau khi tiễn vị đại thần này đi, Thi Hiểu Nhiên cảm thấy thoải mái hơn nhiều, cũng không cần giả bộ gương mẫu nữa, vội thở phào một hơi. Cố Bắc Viễn ngồi ở góc bàn ăn, nhìn thấy nàng thả lỏng người, ôn hòa nói: ” Cũng không cần sợ hãi đại ca, huynh ấy cũng sẽ không lạm sát người vô tội.” “Chỉ là Đại cung chủ không dễ gần như người.” “Huynh ấy đứng đầu Thất Dương cung, tất nhiên là phải nghiêm khắc rồi. Ngươi có ăn cơm chiều chưa?” “Ăn xong rồi ạ, ta không biết người đã trở lại nên ở bên kia lâu một chút.” Cố Bắc Viễn nhìn nàng, sóng mắt lưu động: ” Hôm nay ngươi đến Lạc Hà cung?” “Vâng, nghe nói hoa bên kia rực rỡ hơn, hôm qua lại đi lòng vòng, gặp được Vân phu nhân. Mọi người cũng rất tốt, nói chuyện rất thân thuộc, không có nói qua chuyện trong quá khứ.” “Xiêm y trên người ngươi cũng là nàng ta tặng?” “Đúng vậy.” Thi Hiểu Nhiên hạ thanh âm xuống một chút. ” Nhị cung chủ, người không phải cũng để ý chuyện này chứ?” “Không có.” “Về sau ta có thể đi qua đó nữa không? Vân phu nhân tốt lắm, nàng còn dạy ta biết thêm rất nhiều điều.” Cái chuyện này nhất định phải tranh thủ, phải quang minh chính đại mà làm, sau này không sợ bị ai nói vào nói ra. " đi thì được, nhưng ngươi chú ý nhiều một chú."
|