Vạn Dặm Tìm Chồng
|
|
Tô Tiểu Bồi há miệng, rồi lại ngậm vào. Cô hình như, ừm, không phải đối thủ của chàng.
“Tráng sĩ.” Xốc lại tinh thần, cô thử lần nữa. “Tráng sĩ, ta bắt buộc phải rời đi, chuyện này không do ta quyết định, nhưng ta chắc chắn sẽ rời đi.”
“Ta cũng từng rời khỏi cô nương, còn nhớ chứ? Nhưng trong lòng ta vẫn nhớ nhung, thân bất do kỷ(1) giống vậy.”
(1) Chỉ hành động, việc làm của một người là do hoàn cảnh bắt buộc, chứ không phải xuất phát từ nguyện vọng của bản thân người đó.
Nhịp tim Tô Tiểu Bồi lại tăng tốc, mắt cay xè, cô nghĩ nhất định mình đã đỏ mặt rồi. Cô há miệng ra lại ngậm miệng vào, sau đó cắn môi, cô thực sự không phải là đối thủ của chàng.
“Cô nương có tình ý với ta, ta cũng rất thích cô nương, đã là hai bên có tình ý, đương nhiên phải ở bên nhau đến bạc đầu giai lão.”
“Đợi chút.” Cuối cùng Tô Tiểu Bồi cũng tìm được lời để nói. “Ta chưa từng nói là có tình ý với huynh.”
“Điều này còn cần cô nương nói sao?” Nhiễm Phi Trạch nghiêm túc chân thành, dáng vẻ đó chẳng biết có phải là giả vờ không nữa. “Nếu như cô nương có thể nhìn thấy chính mình lúc này, chắc chắn sẽ không phủ nhận thế.”
Nhìn thấy chính mình? Tô Tiểu Bồi nghĩ cô biết Nhiễm Phi Trạch có ý gì, mặt cô càng đỏ bừng.
“Ánh mắt và biểu cảm của cô nương đều đang nói với ta, tráng sĩ, ta rất là thích huynh.”
Mặt Tô Tiểu Bồi nóng đến mức có cảm giác sắp nhỏ ra máu, cô lườm Nhiễm Phi Trạch, lườm đến mức khiến chàng cũng đỏ mặt.
Chàng lẩm bẩm: “Thuật quan sát sắc mặt đọc tâm của ta đây dù sao cũng là do cô nương chân truyền.”
Truyền cái đầu chàng ý. Cũng chưa thấy chàng vận dụng được vào chỗ nào một cách chính thức.
“Hay là, ta làm chiếc gương cho cô nương, cô nương tự mình cẩn thận suy ngẫm nhé.”
Suy ngẫm cái đầu huynh đó. Da mặt của huynh có thể dày hơn một chút nữa không, có bản lĩnh thì đừng có đỏ mặt khi nói những lời làm người khác thẹn thùng này.
Hai người tôi lườm anh, anh lườm tôi, hồi lâu không nói.
Cuối cùng Nhiễm Phi Trạch khẽ ho hắng, hỏi: “Ý của cô nương thế nào?”
Tô Tiểu Bồi cũng hắng giọng, nỗ lực nói cho có khí thế một chút: “Tóm lại, dù sao thì, ừm, chính là không được.”
Chính là không được.
Nhiễm Phi Trạch nhướng mày, rất bất mãn.
Bất mãn thì bất mãn, Tô Tiểu Bồi cũng cố ngẩng đầu ưỡn ngực, rít ra một câu: “Cứ định như vậy đi!”
“Ai định gì với nàng chứ? Định cái gì?” Nhiễm Phi Trạch cũng ngẩng đầu ưỡn ngực. “Ngoại trừ định thân ra, những thứ khác ta không đồng ý.”
Giở trò? Tô Tiểu Bồi chau mày, Nhiễm Phi Trạch cũng chau mày giống cô. Thế cục đông cứng hồi lâu, cuối cùng Tô Tiểu Bồi thở dài, đi con đường bi tình, dịu giọng nó: “Tráng sĩ, ta làm như thế này cũng là vì muốn tốt cho huynh. Ta thực sự, chẳng có cách nào.”
Cô nhìn vào mắt Nhiễm Phi Trạch, tiếp tục nói: “Nếu như huynh thực sự biết rõ tâm ý của ta, thì hắn phải biết hiện giờ ta là thực lòng thực ý, ta không thể lừa huynh, cũng không thể lừa chính mình, bất luận huynh có cảm giác gì với ta, hay ta có cảm giác gì với huynh, thì chúng ta cuối cùng vẫn sẽ phải xa nhau. May mà chúng ta sớm biết kết quả, có thể tránh được thương tâm sau này. Chi bằng cứ duy trì hiện trạng, ta và huynh vẫn là bạn tốt tri kỷ. Kỳ thực ta ở quê hương của mình, cũng chưa từng có người bạn tốt nào giống như tráng sĩ, cảm giác vô cùng trân quý này, sau này khi rời xa nhau, chắc chắn ta cũng sẽ nhớ nhung. Tình ý giống như huynh đây, sợ là cả đời này ta cũng không gặp được nữa.” Tô Tiểu Bồi nói đến đây, không nén được, lại thấy đau lòng.
Cô hít vào một hơi thật sâu, lại nói tiếp: “Tráng sĩ, quê hương của ta thực sự là quá xa.” Xa đến mức chẳng biết làm thế nào, xa đến mức chỉ lưu lại bi thương, xa đến mức dù có trái tim dũng cảm vượt ngàn núi vạn non cũng không thể đến được. “Ta xin lỗi, thực sự không được.”
Mắt cô lại ướt đẫm lệ. Nhiễm Phi Trạch cứ chăm chú nhìn cô, kìm nén cảm xúc để không lau vết nước mắt giúp cô, có điều đợi cô nói xong, chàng cũng lên tiếng đi theo con đường bi tình giống thế.
“Đau lòng!” Chàng nói, giọng nói vừa nhẹ vừa trầm.
Lòng Tô Tiểu Bồi càng buồn bã nhưng đau lòng thì đau lòng, cô nghĩ chàng sẽ nhanh chóng khôi phục được tâm trạng thôi.
“Tuyệt vọng!” Chàng lại nói, giọng nói chứa chan tình cảm.
Tô Tiểu Bồi suýt chút nữa tắc nghẹn, con người này một câu còn phân thành hai nửa để nói nữa sao?
“Tâm trạnh tệ thế này, không muốn làm cơm nữa.”
Đợi chút, lời này phải hiểu thế nào đây? Mặt Tô Tiểu Bồi hơi cứng đờ, không phải là giống như cô nghĩ chứ.
Nhiễm Phi Trạch không nói tiếp nữa, lắc đầu thở dài, lại quay người đi ra ngoài. Tô Tiểu Bồi nhìn chằm chằm bóng lưng của chàng, ngẫm nghĩ rồi vẫn quyết định bám theo chàng, hỏi: “Vậy lát nữa chúng ta ra ngoài ăn à?”
Nhiễm Phi Trạch đoan trang, nghiêm túc nói: “Ta là muốn ra ngoài ăn, chỉ không biết cô nương dự định thế nào. Đúng rồi, trên người cô nương có tiền không?”
Tô Tiểu Bồi nghẹn cứng, không phải chứ, tráng sĩ tiên sinh, sự báo thù của huynh có cần phải đến nhanh như thế này không? Vừa nhanh vừa ấu trĩ, đây chính là điểm đặc sắc của tráng sĩ sao?
Nhiễm Phi Trạch tiếp tục đoan trang nghiêm túc, giống như lẩm bẩm tự nói: “Không thể làm cơm thật là phiền muộn, nhưng ta chỉ làm cơm cho nương tử của mình ăn. Ài, thật là phiền muộn!”
Thật là phiền muộn cái quỷ nhà huynh! Tô Tiểu Bồi thực muốn cốc vào đầu chàng. Chàng không phải là báo thù, mà là đang ép cô.
“Tráng sĩ, vừa rồi ta đã nói rõ ràng mọi chuyện rồi.” Cô cần phải nhấn mạnh một lần nữa.
“Ta nghe thấy rồi mà.” Nhiễm Phi Trạch vô tội lại đáng thương. “Đau lòng!”
Chàng ngừng một chút, bị Tô Tiểu Bồi lườm. “Tuyệt vọng phải không?”
“Ừm.” Nhiễm Phi Trạch rất không biết xấu hổ gật đầu. “Cô nương quả nhiên thông tuệ.”
Thông tuệ cái đầu huynh đó. Tô Tiểu Bồi nhếch miệng cười, quay người vào phòng.
Cô vừa bỏ đi, đổi lại đến lượt chàng đuổi theo phía sau. “Cô nương đi làm gì vậy?”
“Quay về phòng đợi đói chết, dù sao cũng chẳng có cơm ăn. Đợi sau khi ta đói chết rồi thi thể hoàn hồn, tráng sĩ đừng sợ hãi, quen rồi là tốt thôi. Đại khái là sau khi ta chết rồi sẽ sống lại, tiếp đó lại đói chết, rồi lại sống lại nữa, tiếp đó lại chết…” Cô vừa nói vừa quay người lại, nhìn thấy ý cười trong mắt Nhiễm Phi Trạch, rõ ràng cảm thấy lời cô nói rất thú vị.
|
Cười cái gì mà cười? Chàng tưởng cô đang nói đùa sao? Hừ! Tô Tiểu Bồi quay đầu đi về phòng mình, ngồi xuống, trải giấy mở hộp nghiên ra bắt đầu mài mực, định tiếp tục ghi chép của mình, mặc kệ chàng, quỷ nhỏ mọn.
Nhiễm Phi Trạch mặt dày ngồi xuống bên bàn của cô, nhìn cô viết chữ. Tô Tiểu Bồi thấy hơi lúng túng, lườm chàng một cái, quay lưng lại. Nhiễm Phi Trạch vẫn ì ra không chịu đi, chống cằm, ngắm cô.
“Làm gì vậy?” Cuối cùng cô không nhịn được nữa muốn đuổi chàng, cứ thế này cô chẳng thể nào viết nổi một chữ, nghĩ không ra từ ngữ phải ghép thế nào.
“Nhìn ngắm.” Chàng nói. “Không lấy được nàng dâu thì ngắm cô nương vậy.”
“Tráng sĩ như thế này có hợp lễ không?” Tô Tiểu Bồi lườm chàng, lễ nghi liêm sỉ đâu? Tráng sĩ!
“Ta đâu có như thế này với cô nương khác, rất hợp lễ!”
Tô Tiểu Bồi tức nghẹn, tráng sĩ, huynh thắng rồi, với bản lĩnh của huynh, kỷ lục Guinness thế giới về mặt dày chắc chắn không thuộc về ai ngoài huynh. Cô mặc kệ chàng, tiếp tục viết chữ, chuyên tâm, phải chuyên tâm, tập trung tinh thần, nghĩ đến La Linh Nhi, nghĩ đến Phó Ngôn, nghĩ đến Cửu Linh Đạo chưởng, nghĩ đến “Who are you” kia… Cô dần tiến vào trạng thái làm việc, loạt xoạt viết lại từng sự việc từng cá nhân, cẩn thận suy nghĩ từng vấn đề.
Nhiễm Phi Trạch bị lạnh nhạt thì không cam tâm, có lòng muốn thu hút sự chú ý của nàng, nhưng thấy nàng chuyên tâm như thế lại không muốn làm phiền, chàng thích dáng vẻ nghiêm túc này của nàng, nàng không giống với những cô nương khác, nàng là độc nhất vô nhị. Nhưng nàng không đồng ý lấy chàng, thậm chí không đồng ý là sẽ cân nhắc chuyện này, nàng từ chối rất quyết đoán. Nàng nói nàng sẽ rời đi, nàng nói nàng thân bất do kỷ, nàng nói tất cả đều không do nàng khống chế.
“Cô nương.” Chàng không nhịn được cất tiếng gọi.
“Hử?” Nàng đang vẽ sơ đồ quan hệ giữa các cá nhân. La Linh Nhi và Phó Ngôn có bố trí ngăn ngầm giống nhau, La Linh Nhi nói là đã giết chết nàng, còn Phó Ngôn dường như rất khẳng định là nàng đã từng chết, cho nên giữa La Linh Nhi và Phó Ngôn có quan hệ nhưng không ai từng thấy bọn họ tiếp xúc, có lẽ giữa bọn họ chỉ đơn giản truyền đưa tin tức? Vì sao phải truyền tin tức? Phó Ngôn muốn đối phó với Cửu Linh Đạo chưởng, mượn cơ hội giết Phương Đồng, một mũi tên trúng hai đích, vì sao lại lựa chọn Cửu Linh Đạo chưởng, có phải La Linh Nhi và Cửu Linh Đạo chưởng có quan hệ gì không?
“Cô nương.” Nhiễm Phi Trạch lại gọi cô, Tô Tiểu Bồi quay mặt sang, trong đầu vẫn đang suy nghĩ sắp xếp các mối liên hệ này. Nhiễm Phi Trạch nói: “Cô nương thân bất do kỷ, không cách nào tự khống chế, ta há không phải vậy sao?”
Tô Tiểu Bồi chớp chớp mắt, vẫn còn chưa hoàn toàn tập trung tinh thần. Lúc này bên ngoài có người lớn tiếng gọi: “Tiền bối, tiền bối, ta lấy nước đến cho huynh rồi.”
Tô Tiểu Bồi nghe tiếng gọi, quay đầu nhìn ra ngoài, sức chú ý bị thu hút qua đó. Nhiễm Phi Trạch thở dài. “Nếu như ta hung tàn một chút, vị trí số một trong danh sách muốn ám sát chắc chắn là tiểu tử này, luôn luôn làm hỏng chuyện tốt của ta.”
Tô Tiểu Bồi nhạy cảm, đột nhiên như được thức tỉnh. “Tráng sĩ, huynh đưa ta đến Thần Toán môn đi.”
Nhiễm Phi Trạch nhìn cô vẻ không vui, Tô Tiểu Bồi biết chàng chê cô không hiểu phong tình đã chuyển chủ đề, cô đẩy chàng một cái, tức giận nói: “Chuyện quan trọng.”
“Ta biết rõ là chuyện quan trọng, ta có nói gì đâu? Chẳng phải ta không hề oán thán gì sao?”
Oán khí của chàng nặng đến mức bao trùm khắp cả trấn Võ rồi, còn nói chàng không có oán thán gì sao? Tô Tiểu Bồi bình tĩnh gật đầu. “Vậy khi nào chúng ta đi?”
“Đi luôn lúc này.” So với việc nhìn cô nương buồn bã trong lòng, chẳng thà tìm chút việc để làm. Đi thăm dò xem vì sao Phó Ngôn chọn trúng Cửu Linh Đạo chưởng, và có phải La Linh Nhi và Cửu Linh Đạo chưởng có liên quan không, chàng biết, chàng cũng là người thông minh mà, chỉ là chàng hơi lười một chút thôi.
Hai người thong thả bước ra ngoài, Quý Gia Văn xách thùng bước chạy đến, hỏi: “Tiền bối, hai người đi đâu vậy?”
Nhiễm Phi Trạch ném qua cho cậu ta một ánh mắt “đừng hỏi, đừng đi cùng”. Quý Gia Văn nhìn đã hiểu, nhưng lại gãi đầu, khuôn mặt ngại ngùng. “Ta, ta cũng muốn đi cùng cô nương để học chút bản lĩnh.”
Nhiễm Phi Trạch nghiêm mặt nhìn cậu ta, chàng đầy bản lĩnh thế này tại sao không thấy cậu ta muốn học chứ, Tô Tiểu Bồi thì lại cười cười. “Thập Bát, Huyền Thanh phái các cậu quản chuyện cơm ăn chứ?”
“Hả?” Quý Gia Văn chẳng hiểu gì, Nhiễm Phi Trạch gắng sức dùng ánh mắt ra hiệu nhưng lần này cậu ta nhìn không hiểu, chỉ nói sự thực: “Đương nhiên là có cơm ăn.”
“Vậy có thể quản cả cơm của ta không? Một ngày ba bữa là được.”
Lại còn “là được”, nàng coi nhà bình thường một ngày ăn bốn, năm bữa sao? Nhiễm Phi Trạch rất muốn xoa đầu cô nương.
“Được ạ. Ta có thể đưa cơm đến cho cô nương.” Quý Gia Văn đáp xong liền bị Nhiễm Phi Trạch trừng mắt, rất dữ tợn. Quý Gia Văn vội vàng nói: “Cũng mang luôn cho tiền bối một phần.”
Ai cần cậu đưa cơm? Nửa phần cũng không cần đưa! Nhiễm Phi Trạch rất tức giận, Tô Tiểu Bồi rất đắc ý, gửi cho Nhiễm Phi Trạch một nụ cười chiến thắng, chỉ hận là không thể giơ tay hình chữ V với chàng nữa. Nhiễm Phi Trạch lườm trả cô một cái, kiếm được cơm ăn, tài giỏi lắm sao? Chàng còn có chiêu khác!
Tô Tiểu Bồi kệ xác chàng, dẫn Quý Gia Văn đi đến Thần Toán môn. Không, là bảo Quý Gia Văn dẫn nàng đi đến Thần Toán môn. Quý Gia Văn cũng hiểu biết không ít về chuyện trong giang hồ, nhưng không bằng được Nhiễm Phi Trạch, ở trên đường hai người đem những chuyện nội tình của Thần Toán môn ra kể một lượt giống như so tài. Trên thực tế Nhiễm Phi Trạch cướp lời khá nhiều, Quý Gia Văn chỉ nỗ lực biết gì nói nấy, mà đã nói là phải nói hết.
Thần Toán môn đúng như tên của nó, môn hạ toàn là nhân sĩ có nghề thông hiểu bát quái mệnh số, môn đồ ở khắp các thành trấn, bởi vì bản lĩnh đặc thù này, nên Thần Toán môn cũng là tổ chức tình báo lớn nhất trong giang hồ, các phái trong giang hồ đều thích mua tin tức của Thần Toán môn. Cửu Linh Đạo chưởng là người có vai vế sư thúc tổ, vốn nên là ông ấy giữ chức Chưởng môn, nhưng ông ấy không thích bị bó buộc, liền nhường chức vị Chưởng môn này cho Cố Khang Chưởng môn hiện nay.
Bản lĩnh của Cố Khang không bì kịp Cửu Linh Đạo chưởng, danh tiếng cũng không cao bằng Cửu Linh Đạo chưởng, cho nên trong giang hồ khi đề cập đến Thần Toán môn, mọi người đều nhắc và bàn luận về Cửu Linh Đạo chưởng, ngược lại vị Chưởng môn nhân Cố Khang lại bị người ta lãng quên. Đến giờ Cửu Linh Đạo chưởng đã mất, Cố Khang phí rất nhiều tâm sức duy trì Thần Toán môn, tránh cho môn phái bị sa sút thanh danh trong tay ông ta. Bởi vì Cố Khang hay đến nghị sự với Giang Vĩ Anh, bày tỏ sự đau buồn, lo lắng của mình, hy vọng Giang Vĩ Anh đức cao vọng trọng giúp đỡ, cho nên Quý Gia Văn biết rõ. Bọn Tô Tiểu Bồi đến Thần Toán môn, Cố Khang lại không có nhà. Quản sự của Thần Toán môn tiếp đãi bọn họ. Nhiễm Phi Trạch nói vài lời khách khí, bày tỏ ý muốn đến xem qua phòng ở của Cửu Linh Đạo chưởng, thắp nén hương cho ông ấy. Quản sự rất cảm kích, dẫn bọn họ đi. Trên đường đi, Nhiễm Phi Trạch lại hỏi vài chuyện, như là có những ai từng đến thăm Cửu Linh Đạo chưởng, ngài ấy còn chuyện gì chưa thực hiện xong không, vân vân. Quản sự trả lời hết các câu hỏi nhưng căn bản chẳng thu được điều gì hữu ích.
Một đoàn người đến phòng ở của Cửu Linh Đạo chưởng, thắp hương trước linh vị của ông ta. Tô Tiểu Bồi tỉ mỉ quan sát bố trí căn phòng, không nhìn ra được đầu mối gì. Nhiễm Phi Trạch dùng ánh mắt ra hiệu cho cô, Tô Tiểu Bồi hiểu ý, vừa hỏi chuyện với quản sự kia vừa đi ra ngoài, quản sự bị cô dẫn dắt ra khỏi phòng. Nhiễm Phi Trạch dặn dò Quý Gia Văn trông chừng, chàng nhanh chóng xê dịch chiếc bàn của Cửu Linh Đạo chưởng rồi sờ vào phía sau, không hề có ngăn ngầm, những chỗ khác thăm dò qua cũng không có gì khác thường. Quý Gia Văn cùng làm chuyện xấu nên rất căng thẳng, may mà Nhiễm Phi Trạch rất nhanh đã kiểm tra xong, trước khi quản sự kia quay lại đã kéo cậu ta ra khỏi cửa rồi.
Quản sự vốn muốn vào phòng xem bọn họ làm gì, thấy bọn họ ra ngoài vội báo rằng Chưởng môn Cố Khang không dặn dò khi nào quay về, nên không tiện giữ bọn họ ở lại, sợ làm lỡ dở thời gian của bọn họ, chi bằng đợi Chưởng môn quay về, sẽ lại đi mời họ đến. Tô Tiểu Bồi và Nhiễm Phi Trạch đều đồng ý, hai người đưa mắt nhìn nhau, cáo từ quản sự. Quản sự muốn tiễn họ ra ngoài, lúc đi được nửa đường, Nhiễm Phi Trạch đột nhiên nói là buồn gấp, mượn dùng nhà xí một chút. Quản sự vội gọi tiểu bộc dẫn chàng đi, Nhiễm Phi Trạch nhăn đến mặt mày đỏ ửng, ôm bụng nói: “Gấp quá rồi, thất lễ vậy.” Nói xong lập tức dùng khinh công biến mất về hướng đến nhà xí.
Tiểu bộc không theo kịp, chỉ đành đứng nguyên tại chỗ. Tô Tiểu Bồi vội hóa giải cục diện, xin lỗi vì Nhiễm Phi Trạch thực là thất lễ, cứ mặc kệ chàng đi. Cô lại hỏi vài vấn đề về bốc quẻ xem mệnh, quản sự và tiểu bộc đều trả lời rõ ràng.
|
Nhiễm Phi Trạch chạy như bay đến chỗ rẽ liền đổi hướng, chàng từng đến Thần Toán môn nên biết được chỗ ở của mọi người, lúc này lén lút lần mò vòng đông rẽ tây, lẻn vào phòng của Cố Khang. Trong phòng của Cố Khang không có bàn sách, Nhiễm Phi Trạch kiểm tra những chỗ khác, không phát hiện ra điểm nào khả nghi. Chàng ngẫm nghĩ, lại chuyển đến trong một viện khác, đó là phòng sách của Thần Toán môn và là nơi Chưởng môn nghị sự, ở đó có thư phòng rất lớn. Nhiễm Phi Trạch đi vào trong, thấy có ba hàng giá sách rất lớn, ngoài ra còn có hai chiếc bàn, chàng xê một chiếc bàn ra, ở phía sau bàn không có ngăn ngầm, dịch chiếc bàn về chỗ cũ, lại kéo chiếc còn lại ra, đang muốn kiểm tra xem thì nghe thấy ngoài cửa có tiếng người.
“Thật là ra ngoài không đúng lúc, để cô nương và Nhiễm đại hiệp đợi lâu rồi, Quý tiểu hiệp cũng đến nữa, Giang Chưởng môn hai hôm nay vẫn khỏe chứ? Nào, nào, vào thư phòng ngồi đi. Lý thúc, mau bảo người mang trà lên, rồi phái người đi xem Nhiễm đại hiệp thế nào, đưa cậu ấy đến đây.”
Là Cố Khang, ông ta quay về rồi. Nhiễm Phi Trạch nhanh chóng dịch chiếc bàn về vị trí cũ, lúc này không đi ra bằng cửa được nữa, nếu từ cửa sổ nhảy ra ngoài sẽ bị người ngoài của nhìn thấy, lúc này người bên ngoài đã đi đến trước cửa, Nhiễm Phi Trạch né người, trốn vào phía sau giá sách.
Cùng lúc đó cửa phòng mở ra, Cố Khang dẫn Tô Tiểu Bồi, Quý Gia Văn đi vào. Nhiễm Phi Trạch âm thầm ảo não, chàng mới rời đi một lúc, người đã quay về vừa khéo như vậy. Chàng căn chuẩn thời cơ, nhân lúc không ai chú ý, dùng tay ra hiệu cho Tô Tiểu Bồi. Tô Tiểu Bồi vô tình chuyển mắt, lại nhìn thấy Nhiễm Phi Trạch trốn phía sau giá sách nhà người ta, giật thót mình. Cô vội vàng thu lại biểu cảm kinh ngạc, ngồi xuống như chẳng có chuyện gì. Cô ngồi ở hướng đối diện với Nhiễm Phi Trạch, Cố Khang thì ngồi quay lưng về phía giá sách.
Hai bên hàn huyên khách khí vài câu, Tô Tiểu Bồi nói: “Lần này tới, kỳ thực là có việc phải cầu Cố Chưởng môn.”
Cố Khang cười cười. “Tô cô nương không cần khách khí, mời nói.”
“Không biết Cố Chưởng môn có biết không, ta từng gặp phải chuyện lạ.”
Cố Khang khẽ nhướng mày. “Là chuyện lạ gì?”
“Ta bị người bắt cóc từ thành Ninh An, mất đi ký ức, nhưng ở thành Bình Châu có vị nữ tử tự vẫn, lại lưu di thư, nói rằng, nàng ta đã giết chết ta. Ta nghĩ mãi mà không hiểu nổi, không rõ vì sao nàng ta muốn gánh lấy tội danh sát nhân, cũng không biết trước khi vào Linh Lung trận rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra với ta, vì điều này mà ta muốn xin sự trợ giúp của Thần Toán môn, bóc một quẻ cho ta, chỉ điểm hướng giải quyết.”
Cố Khang ngẫm nghĩ một chút, khẽ gật đầu. “Điều này ta có thể thử giúp cô nương, nhưng bốc quẻ phải đến phòng quẻ, cô nương ngồi đợi một lát, uống cốc trà, đợi Nhiễm đại hiệp quay lại rồi hẵng đi, được chứ?”
“Huynh ấy sớm nay ăn đồ bừa bãi, thực sự là thất lễ. Chẳng giấu gì ngài, ta vì chuyện này mà phiền lòng lo nghĩ, đêm không ngủ được, hôm nay đến tưởng rằng không gặp được Cố Chưởng môn, vô cùng thất vọng, không ngờ trước lúc về lại gặp được Chưởng môn rồi, trong lòng ta thực sự rất sốt ruột, hay là Chưởng môn bốc quẻ cho ta trước đi.”
Cố Khang ngẫm nghĩ rồi đồng ý, ông ta đứng dậy nói “mời”, dẫn bọn Tô Tiểu Bồi ra ngoài. Đợi người đi hết rồi, Nhiễm Phi Trạch từ chỗ nấp đi ra, ngẫm nghĩ vẫn thấy không cam tâm, nghe ngóng ngoài cửa không còn động tĩnh gì nữa, liền kéo chiếc bàn kia ra sờ nhưng vẫn không có ngăn ngầm.
Nhiễm Phi Trạch ra khỏi phòng, lòng vòng đi mấy vòng, tùy tiện tóm một bộc nhân nói chàng không tìm thấy cô nương và thiếu niên mà mình đưa đến, bộc nhân đó vội dẫn chàng đi gặp quản sự, quản sự lại dẫn chàng đến phòng quẻ. Trong phòng, Cố Khang đang bốc quẻ, quang điểm của quái bàn rơi xuống bàn cát bên dưới, vê ra vài phù hiệu. Cố Khang nhíu chặt mày, vẻ mặt nặng nề.
Quý Gia Văn căng thẳng quan sát, nhỏ tiếng hỏi: “Bên trên viết gì?”
Cố Khang nhìn Tô Tiểu Bồi, có vẻ khó mở miệng. “Cô nương…”
“Cố Chưởng môn mời nói.”
Cố Khang nhìn Nhiễm Phi Trạch, lại nhìn Tô Tiểu Bồi, thở dài, nói: “Là chữ ‘tử’.”
Quý Gia Văn giật mình, nhìn sang Tô Tiểu Bồi và Nhiễm Phi Trạch. Hai người này đều không nói gì, chỉ nhìn nhau, không biểu lộ gì khác. Sau đó Tô Tiểu Bồi hỏi: “Ý của chữ ‘tử’ này, là chỉ nguy hiểm ta từng gặp phải trong khoảng thời gian không có ký ức kia hay là tương lai không xa nữa sẽ gặp?”
Nhiễm Phi Trạch cười ha ha. “Cô nương thật hồ đồ, quá khứ từng gặp nguy hiểm chẳng phải đã rõ ràng rồi sao? Không nguy hiểm làm sao lại bị người ta bắt cóc đến Linh Lung trận. Lẽ nào Cố Chưởng môn còn tính ra được nàng đã chết? Vậy dọa chết ngài ấy mất. Điều này chắc chắn là xảy ra trong tương lai, tương lai cũng sẽ gặp nguy hiểm, cô nương cần cẩn thận.”
Cố Khang hơi lúng túng, không nói gì.
Trong phòng yên tĩnh hồi lâu.
Tô Tiểu Bồi nói: “Cố Chưởng môn, ta muốn tìm người. Không biết Cố Chưởng môn có thể giúp ta xem qua cho anh ta không, xem hiện giờ anh ta thế nào, ta phải đến chỗ nào tìm anh ta?”
Cố Khang hỏi: “Là vị Trình công tử kia?”
“Vâng.” Tô Tiểu Bồi gật đầu. “Cố Chưởng môn biết ư?”
“Quan phủ từng phát công hàm tìm người này, Nhiễm đại hiệp cũng từng để lại thư khắp nơi tìm người này, cho nên biết được.”
“Vậy xin Cố Chưởng môn xem cho ta được không?”
Cố Khang ngẫm nghĩ, gật đầu. Ông ta rắc lại bàn cát, châm nến lên, cầm quái bàn trong tay, lẩm nhẩm đọc. Quý Gia Văn nín thở tập trung, chăm chú nhìn quái bàn, Tô Tiểu Bồi thì lại chăm chú nhìn biểu cảm của Cố Khang. Nhiễm Phi Trạch nhìn qua Cố Khang, rồi đánh giá căn phòng.
Qua một lúc sau, Cố Khang nói: “Trình công tử tất cả đều tốt đẹp, có điều công tử đó thế nào, trong quẻ này lại không nói, chỉ nói nhân duyên dẫn dắt, duyên đến ắt gặp.”
Quý Gia Văn lại nhìn sang Tô Tiểu Bồi, trong lòng lẩm bẩm quẻ này có xem cũng bằng với không xem, chẳng nói lên điều gì cả. Tô Tiểu Bồi lại rất bình tĩnh, nói cảm tạ. Sau đó cô lại lên tiếng, lần này Nhiễm Phi Trạch cũng đồng thanh cất lời cùng lúc với cô: “Cố Chưởng môn.”
Hai người gọi xong quay sang nhìn nhau, sau đó Tô Tiểu Bồi khiêm nường nói: “Được rồi, để tráng sĩ hỏi trước.”
“Cố Chưởng môn.” Nhiễm Phi Trạch thật thà không khách khí hỏi luôn: “Quẻ vừa rồi ngài bốc cho Tô cô nương, chữ ‘tử’ đó, là nàng ấy chết hay người bên cạnh chết?”
Cố Khang hơi sững sờ, nào có ai hỏi như thế chứ. “Ta chỉ đọc ý của quẻ, không dám đoán bừa.”
“Vậy bốc thêm một quẻ nữa giải thích ý của chữ ‘tử’ này được chứ?”
Cố Khang lắc đầu. “Đoán nhiều vô dụng, thiên ý không thể cưỡng cầu. Môn quy của bọn ta, một ngày một người chỉ xem một quẻ.”
Nhiễm Phi Trạch gật đầu. “Vậy thế này đi, Cố Chưởng môn bốc một quẻ cho ta. Ta với Tô cô nương tình đầu ý hợp, Cố Chưởng môn xem giúp xem nhân duyên của bọn ta thế nào, thì ta có thể từ trong đó suy đoán ra là cô nương chết hay là người bên cạnh chết.”
Cố Khang hơi sững sờ, chuyển ánh mắt nhìn Tô Tiểu Bồi. Mặt mày cô chân thành nghiêm túc, khóe mắt cũng không hề liếc sang Nhiễm Phi Trạch lấy một cái, giống như căn bản không hề nghe thấy. Nhiễm Phi Trạch lại nói: “Cố Chưởng môn chớ nhìn nàng ấy, nàng ấy ngại ngùng.”
Lời này khiến Cố Khang khẽ ho một tiếng, không tiện nhìn Tô Tiểu Bồi nữa, ông ta do dự một chút rồi đồng ý. Mở quái bàn ra, một lát sau đáp: “Nhiễm đại hiệp kỳ duyên đã đến, ứng phó nguy hiểm.”
Tô Tiểu Bồi thực sự không có ý thực sự muốn xem bói, cũng không để tâm đến kết quả, cô kéo Cố Khang đến đây bốc quẻ là vì khi nói chuyện với quản sự, được ông ta giới thiệu có phòng quẻ, đồng thời vì muốn để cho Nhiễm Phi Trạch thoát thân nên cô mới nghĩ ra cách này. Đương nhiên cũng là để thuận tiện quan sát Cố Khang. Không ngờ Nhiễm Phi Trạch lại đề xuất muốn xem nhân duyên giữa bọn họ, nghe thấy chữ “ứng phó nguy hiểm” này, trong lòng cô đột nhiên chùng xuống. Kết quả này thật là chuẩn xác.
|
Nhiễm Phi Trạch giống như không cam tâm, lại nói: “Nguy hiểm không sợ, có điều cuối cùng là thiện quả hay ác quả?” Chàng xoa đầu Tô Tiểu Bồi. “Nếu như thiện quả, thì chính là nói Tô cô nương không sao, nếu như là ác quả thì là nói Tô cô nương có nguy hiểm cực lớn, vậy chúng ta phải cẩn thận mới được.”
Tô Tiểu Bồi ngẩng đầu nhìn Cố Khang, Cố Khang nhìn hai người, an ủi: “Phàm chuyện gì cũng chỉ cần cẩn thận hơn là được.”
Tô Tiểu Bồi và Nhiễm Phi Trạch nhìn nhau. Rồi Nhiễm Phi Trạch mỉm cười với Cố Khang. “Cố Chưởng môn quả nhiên cao minh, hôm đó Cửu Linh Đạo chưởng nói với ta, ngài ấy bốc quẻ cho Tô cô nương, quái bàn bị nứt, không tính ra được, Cô Chưởng môn thì lại có thể, xem ra Cố Chưởng môn tài cao hơn một bậc, thật là quá tốt.”
Mặt Cố Khang cứng lại, sau đó nhanh chóng khôi phục như thường, thi lễ, nói: “Nhiễm đại hiệp quá khen.”
Nhiễm Phi Trạch cười cười, lại trao đổi ánh mắt với Tô Tiểu Bồi, sau đó cáo từ rơi đi.
Ba người ra khỏi cửa lớn của Thần Toán môn, Quý Gia Văn cẩn trọng e dè nói: “Cô nương chớ hoảng, chuyện quẻ bói này cũng không thể tin hết, Thần Toán môn tuy uy danh bên ngoài, nhưng xem bói cũng chỉ là xem bói, nghe thôi là được. Phàm chuyện gì cũng cẩn thận, chắc chắn sẽ không xảy ra nguy hiểm.”
Tô Tiểu Bồi cười cười, cảm ơn cậu ta. Nhiễm Phi Trạch thì lại cốc vào đầu Quý Gia Văn. “Cô nương nhà người ta có thể an ủi bừa bãi sao?”
Quý Gia Văn xoa đầu. “Chưa từng an ủi bừa bãi, là thật lòng thật ý.”
Thật lòng thật ý lại khiến người ta càng ghét. Nhiễm Phi Trạch lại cốc vào đầu cậu ta. “Cút, cút, gọi đại sư huynh của cậu đến đây, ta đợi gặp huynh ấy ở nhà ta.”
“Gọi huynh ấy làm gì?”
“Đương nhiên là thương nghị đại sự.” Nhiễm Phi Trạch quay đầu lại nhìn khu nhà của Thần Toán môn đã cách khá xa, gần như không nhìn thấy. “Không nghe vừa rồi Cố Chưởng môn nói sao, hung hiểm, hung hiểm, chớ quên đó, cái chết của Cửu Linh Đạo chưởng còn chưa tra rõ, chuyện này vẫn phải bàn bạc kế hoạch lâu dài.”
Quý Gia Văn vừa nghe thấy vậy, bỗng chốc trở nên nghiêm túc, quay người liền chạy. “Ta sẽ lập tức đi tìm đại sư huynh.”
Nhiễm Phi Trạch nhìn theo bóng lưng của cậu ta, chắp tay sau lưng sải bước, lẩm bẩm bất mãn: “Vội vàng, hấp tấp.”
“Ta lại cảm thấy Thập Bát rất cẩn trọng, là một đứa trẻ tốt. Người nào đó tuổi tác đã lớn rồi, mới gọi là tùy tiện, ấu trĩ.”
Nhiễm Phi Trạch liếc xéo cô. “Cơm ngày mai cũng không làm nữa.”
“Thập Bát đã đồng ý mang cơm cho ta, đứa trẻ đó chắc chắn có thể nói được làm được.”
“Cao tắm, nha dược tịch thu.”
Tô Tiểu Bồi nhướng mày, lườm chàng. “Tráng sĩ có trẻ con hơn chút nữa cũng chẳng sao cả.”
“Vậy thì chăn cũng tịch thu, à, y phục của cô nương cũng được mua bằng bạc của ta.”
Tô Tiểu Bồi không đi nữa, đứng như trời trồng tại chỗ.
“Lừa nàng đó.” Nhiễm Phi Trạch lập tức mềm mỏng, kéo cô đi về nhà. “Chăn vẫn là của nàng, y phục vẫn là của nàng, cao tắm, nha dược, nha chi, tất cả đều là của nàng. Nhưng mà cơm ta vẫn chưa muốn nấu, cũng phải để cho nam nhân chút sĩ diện chứ.”
Trong lòng Tô Tiểu Bồi thực sự là trăm ngàn cảm xúc, suốt cả quãng đường về không nói một câu. Cô thầm nghĩ, ngày tháng này chẳng cách nào sống nổi nữa. Thói xấu của nam nhân khi phát tác thật là khó trị, nhân sĩ chuyên nghiệp cũng chẳng đối phó được. Quan trọng nhất là, cô cũng sắp bệnh rồi. Cô bước vào phòng, lại có cảm giác như được về nhà. Điều này thực sự là không tốt. Đang muốn thở dài, Nhiễm Phi Trạch lại đột nhiên quay người, ôm eo, mặt đối mặt với Tô Tiểu Bồi, mũi gần như chạm vào mũi cô.
“Tiểu Bồi, ông ta dọa dẫm nàng đó. Ta thì không tin quẻ ông ta bốc, Cửu Linh Đạo chưởng cao minh hơn ông ta, bốc quẻ cho nàng mà quái bàn đã nứt ra, ông ấy không xem cho nàng được mà Cố Khang kia lại có thể xem, ta không tin.”
Tô Tiểu Bồi lúc này rốt cuộc cũng thở dài nhẹ nhõm, nói: “Tráng sĩ, lần sau chuyển đổi chủ đề, xin hãy ăn khớp với nhau một chút, phải có bước chuyển tiếp phù hợp. Nếu như luận về mức độ dọa người, tráng sĩ so sánh với bọn họ, thực không hề kém cạnh.”
“Chính là bọn họ. Ta cảm thấy chuyện này hơi kỳ quái, tuy không nói rõ được rốt cuộc là kỳ quái ở đâu, nhưng Phó Ngôn dọa dẫm nàng, hôm nay cáo thị đó dọa nàng, Cố Khang cũng đến dọa nàng, dù thế nào ta cũng không vui. Cô nương đột nhiên muốn đến Thần Toán môn, là cảm thấy Cửu Linh Đạo chưởng có lẽ đã chắn đường của ai đó nên mới trở thành mục tiêu, có phải vậy không? Có điều điểm giống nhau của La Linh Nhi và Phó Ngôn là sau bàn của bọn họ đều có ngăn ngầm, Cố Khang kia lại không có, nếu nói bọn họ cùng một hội thì lại không có điểm tương đồng này, nhưng nếu không phải là cùng một hội, vậy chữ ‘tử’ kia trùng hợp đến kỳ lạ.”
“Tráng sĩ nói đúng.” Tô Tiểu Bồi thừa nhận Nhiễm Phi Trạch rất thông minh. “Ông ta bốc ra chữ ‘tử’ đó và mấy quẻ bốc sau đó, thái độ biểu cảm thực sự là khác nhau.”
Nhiễm Phi Trạch mỉm cười. “Cho nên nàng bảo ông ta tiếp tục bốc quẻ, chính là muốn so sánh đối chiếu một lượt, đúng không?”
“Đúng. Tráng sĩ bảo ông ta bốc cho mình, chẳng phải cũng là muốn so sánh đối chiếu với Cửu Linh Đạo chưởng sao?”
“Ông ta đoán những lời đó không có gì khác biệt với Đạo chưởng. Đạo chưởng nói Trình công tử đó “xả thân xả mệnh thì có thể như ý”, Cố Chưởng môn nói anh ta đến giờ tất cả êm đẹp, điều này đúng là không xung đột. Chỉ riêng ở quẻ của nàng thì không bình thường.”
“Quái bàn đã nứt, có phải chính là quẻ tử không?”
“Điều đó đương nhiên khác xa nhau, hoàn toàn bất đồng.”
Tô Tiểu Bồi trầm mặc, lắc đầu. Nhất thời cô cũng chẳng nghĩ ra được điều gì, nếu như Cửu Linh Đạo chưởng chắn đường, cản trở chuyện của người nào đó, có khả năng nhất chính là người đồng môn, nhưng mà Cố Khang đã là Chưởng môn, còn là chức vị Cửu Linh Đạo chưởng cho ông ta, ông ta đáng ra không có mâu thuẫn mới phải.
Tô Tiểu Bồi nghĩ không thông, cô ghi lại tất cả tư liệu và đánh giá về Cố Khang, hôm nay ghi chép về rất nhiều người rồi, mỗi người xếp ra một phần, cô quyết định dán hết tất cả lên tường phòng mình. Sắp xếp dựa vào tuyến thời gian và tuyến quan hệ, như thế khi xem sẽ dễ suy nghĩ hơn.
Hôm nay có mấy người tìm đến, cửa phòng trong của Tô Tiểu Bồi mở ra cho thoáng khí, ánh mắt mọi người quét qua nhìn thấy một tường văn tự phù hiệu đó, đều cảm thấy kỳ quái nhưng không ai nói gì.
Khách đến thăm chia nhau mà đến. Trước tiên là Bạch Ngọc Lang và Lưu Hưởng, đến báo rằng bọn họ đã điều tra được về cáo thị kia, không tra ra được là ai dán. Bọn họ sẽ tiếp tục lưu ý, xem có còn ai đến dán nữa không.
Sau đó là Tiêu Kỳ và Quý Gia Văn đến, còn thực sự mang theo hai hộp đồ ăn, mặt mày Quý Gia Văn mang đầy biểu cảm “ta giữ đúng lời hứa”, còn ánh mắt của Tiêu Kỳ nhìn sang Nhiễm Phi Trạch tràn ngập sự khinh bỉ. “Mặt trời sắp mọc hướng tây sao? Nhiễm đại hiệp lại cần Huyền Thanh phái ta đưa cơm.”
Nhiễm Phi Trạch thật thà không khách khí ăn hết sạch hộp cơm, sau đó nói với Tô Tiểu Bồi: “Nàng xem, nàng chẳng phải nói muốn so sánh tài nghệ của đầu bếp Huyền Thanh phái với ta sao, bây giờ nếm được rồi chứ, Huyền Thanh phái chẳng qua chỉ có thế này thôi, vẫn là cơm ta nấu ngon hơn.”
Tiêu Kỳ lập tức nghẹn họng, tên thối tha không biết xấu hổ này, trước đó đáng lẽ nên bỏ thêm ít thuốc xổ vào phần cơm của hắn. Đúng rồi, mối thù chuốc thuốc xổ ở Lạc Đà Lĩnh năm đó y vẫn chưa báo, cơ hội tốt thế này mà bỏ lỡ mất.
Tô Tiểu Bồi không đáp lời Nhiễm Phi Trạch, vừa ăn những món ăn thơm phưng phức, vừa nhìn Tiêu Kỳ đấu khẩu với Nhiễm Phi Trạch, Quý Gia Văn đoan chính ngồi, có vẻ không xen lời nổi. Sau đó Nhiễm Phi Trạch nghiêm túc phân tích vấn đề của Cố Khang, nhờ Huyền Thanh phái mượn quan hệ tốt với Thần Toán môn tìm hiểu xem có phải khi còn sống Cửu Linh Đạo chưởng có kết oán với Cố Khang không, có phải ông ta muốn chỉnh trị Cố Khang hạ bệ khỏi vị trị Chưởng môn không, hay là trong Thần Toán môn có kẻ khác muốn đoạt vị trí Chưởng môn, nịnh bợ Cửu Linh Đạo chưởng, vân vân.
Tiêu Kỳ cẩn thận nghe, cũng cảm thấy sự việc này đáng để điều tra. Hai người oán giận đối đầu biến thành khách giang hồ nghiêm túc đoan chính, cẩn thận bàn bạc rất nhiều chi tiết. Quý Gia Văn ở bên cạnh nghe rất nhập tâm, có cảm giác thành tựu vì được gánh vác trọng trách.
Tiêu Kỳ và Quý Gia Văn đi chưa được bao lâu, Lâu Lập Đông đã đến. Tô Tiểu Bồi kinh ngạc nhìn Nhiễm Phi Trạch nói lại một lần nữa những điểm nghi vấn của Cố Khang với Lâu Lập Đông, sau đó chàng ủy thác Lâu Lập Đông an bài điều tra Cố Khang, chàng còn bảo Lâu Lập Đông, chuyện này chàng đã nói với Huyền Thanh phái, Huyền Thanh phái sẽ điều tra Thần Toán môn, nếu Cố Khang thực sự có bụng dạ xấu, ông ta sẽ phát giác và đề phòng Huyền Thanh phái, cũng chính vì vậy, Huyền Thanh phái thu hút sự chú ý đề phòng của Cố Khang thì Lâu Lập Đông bên này càng tiện hành sự.
Lâu Lập Đông bật cười ha hả. “Quá gian xảo, Nhiễm huynh thực khiến người ta khen ngợi.”
“Nói hay, nói hay.” Nhiễm Phi Trạch chẳng hề ngại ngùng chút nào, tiếp nhận lời khen này.
|
Tô Tiểu Bồi chống cằm ngồi trong phòng nhìn Nhiễm Phi Trạch, nam nhân này khi nghiêm túc cũng rất đàn ông, khi lương thiện rất có trách nhiệm, nhưng mà khi ấu trĩ thì thực sự rất tệ hại, nếu như ở thời hiện đại cô đi xem mặt mà gặp được chàng, chắc sẽ không thích chàng đâu. Được rồi, cô thừa nhận khi ở thời hiện đại, mình thực sự có thành kiến và bài xích chuyện qua lại với bạn trai, nhưng không có nghĩa là cô muốn qua lại với bạn trai ở trong thế giới này. Làm người không thể không có trách nhiệm như thế, cô biết rõ sẽ có kết quả gì, không thể ôm một trái tim luôn sẵn sàng vứt bỏ chàng để nói chuyện tình cảm với chàng.
Tô Tiểu Bồi lại thở dài, hiện tại cô đang sa vào một hoàn cảnh rất khó xử. Cô không rời xa chàng nổi nhưng cũng không thể tiếp nhận chàng. Cô phải đối diện với chàng thế nào đây? Bây giờ chàng nói với cô giống như đang đùa thì còn được, nếu như chàng nghiêm túc nói lại chuyện này lần nữa, cô phải làm thế nào? Nếu như chàng nhất định muốn cô cho một câu trả lời, cô cự tuyệt, sau đó còn có thể sớm tối bên nhau với chàng không? Nhưng cô chỉ muốn sống cùng chàng, ở trong thế giới này cô chỉ có chàng là chỗ dựa duy nhất.
Chỉ có chàng.
Tô Tiểu Bồi buồn bã một hồi. Nếu như rời xa chàng rồi, nhất định cô sẽ rất buồn bã. Bay giờ chỉ nghĩ đến điều này cũng đã cảm thấy buồn rồi. Có thể không tìm Trình Giang Dực nữa không, bây giờ hãy để cho cô về nhà đi? Cô không cần Trình Giang Dực, không sợ cô độc đến già, chỉ sợ sẽ phụ Nhiễm Phi Trạch.
Cô sợ cô sẽ thích chàng.
Tô Tiểu Bồi vừa quay lại đã nhìn thấy Nhiễm Phi Trạch đứng khoanh hai tay trước ngực, dựa vào khung cửa phòng cô. Cô nhìn ra phòng ngoài, Lâu Lập Đông không biết đã đi tự khi nào, Nhiễm Phi Trạch đang nhìn cô, biểu cảm nghiêm túc, ánh mắt sâu thẳm, thấy cô nhìn mình, chàng liền đi đến gần, ngồi xổm xuống trước mặt cô.
“Dáng vẻ đờ đẫn của nàng có vẻ rất đau lòng.”
Tô Tiểu Bồi lắc đầu, muốn nói mình không đau lòng.
“Nghĩ đến ta phải không?”
Tô Tiểu Bồi lại lắc đầu, muốn nói mình đang nỗ lực suy nghĩ về vụ án.
“Tiểu Bồi.”
Tô Tiểu Bồi đột nhiên phát giác, chàng gọi tên của cô, chứ không phải là cô nương. Cô nhìn chàng, muốn nói đừng đùa nữa. Hiện tại cảm xúc của cô không ổn lắm, vào lúc như thế này chàng đừng tấn công nữa, thực sự không được, cô không thể đồng ý với chàng bất cứ chuyện gì. Cô tự nói với bản thân, không phải cô thích chàng, cô không thể thích chàng. Tình yêu trong hoạn nạn sẽ không dài lâu, đó là sự dựa dẫm do hoàn cảnh áp lực dồn nén sinh ra.”
Cô không yêu, ở trong thế giới này, cô không có tư cách có được tình yêu. Nhưng cô lại cảm thấy, nếu rời khỏi thế giới này rồi trở về thế giới kia không có chàng, cô cũng sẽ không có tình yêu.
Cô không có tình yêu.
Lần đầu tiên cô cảm thấy bi ai vì chuyện này.
“Tiểu Bồi.” Chàng lại gọi cô, vuốt ve tròng mắt đã đỏ hoe của cô, cười, nói: “Ta vẫn còn chưa nói gì cả, nàng không thể cướp cơ hội xuất chiêu trước, giả vờ đáng thương để dọa nạt ta.”
Giọng của chàng thật dịu dàng, Tô Tiểu Bồi không kìm được, nước mắt chẳng hiểu sao cứ thế tuôn ra. Cô bệnh rồi, cô cần được bác sĩ tâm lý khai thông.
“Được rồi, ta thực sự đã bị dọa rồi.” Chàng không cười nữa, dùng ngón cái gạt đi những giọt nước mắt của cô. “Nàng như thế này thật là hung dữ quá, khiến ta phải nuốt hết một đống lời muốn dọa nạt nàng vào trong bụng rồi.”
Tô Tiểu Bồi lắc đầu, dụi mắt.
Nhiễm Phi Trạch nói tiếp: “Cô nương à, Tiểu Bồi cô nương, nàng có còn nhớ Tư Mã Uyển Thanh không, chính là người tỷ tỷ đã bị giết chết đó, nàng nói xem trước khi nàng ta chết, chắc không hề biết mình sẽ có vận xấu như vậy nhỉ?”
Tô Tiểu Bồi không hểu vì sao chàng lại đột nhiên nói đến chuyện này.
“Nàng nói xem Cửu Linh Đạo chưởng vào trận cứu chúng ta, cũng không biết mình sẽ chết bởi ám tiễn ở đó nhỉ? Ông ấy rõ ràng không tính ra được mình có kiếp nạn, chắc chắn có phòng bị những vẫn xảy ra chuyện bất ngờ, đúng không?”
Tô Tiểu Bồi chớp chớp mắt, khịt mũi.
Nhiễm Phi Trạch đang ngồi xổm, mặt cao ngang tầm với cô, chàng chăm chú nhìn cô, cô cũng đang nhìn chàng, lông mi của chàng rất dài, cặp mắt rất sáng, sống mũi rất cao, lông mày ngay ngắn, đôi môi không dày không mỏng, chàng cách cô rất gần, gần đến mức khiến cô gần như cảm thấy bọn họ sắp hôn nhau. Nhưng chàng không dựa lại gần thêm nữa, chàng chỉ nhìn cô, sau đó nói: “Dù sao ai cũng sẽ phải chết, ai cũng có thể gặp chuyện bất ngờ, vậy trước khi chúng ta được định sẵn sẽ phải chia lìa, vì sao nàng và ta không thể giao phó tâm ý của mình, Tiểu Bồi, nàng thực sự sẽ không hối hận sao?”
Tô Tiểu Bồi hoàn toàn chẳng nói nên lời.
“Khi ta còn nhỏ, cũng chưa từng nghĩ rằng phụ mẫu sẽ rời xa ta mà đi sớm như vậy, chưa từng nghĩ rằng mình sẽ trở thành cô nhi, cũng chưa từng nghĩ rằng sẽ bái sư phụ làm thầy, chưa từng nghĩ sẽ gặp được nàng. Hôm đó, ta lật khắp cả núi Thiên Liên, tưởng rằng ông trời để ta cứu được Đường cô nương, hóa ra không phải, ông trời lại để ta gặp được nàng. Ta đến Linh Lung trận, cho rằng mình đến là vì rửa oan cho Cửu Linh Đạo chưởng, hóa ra không phải, hóa ra ông trời bảo ta đi tìm nàng. Tiểu Bồi, ta không sợ hãi sẽ mất đi, nhưng ta sợ trước khi mất đi còn chưa từng có được. Ta đối với nàng là thật lòng, ta từng rời xa nàng, rất hối hận, vô cùng hối hận. Ta muốn ở bên nàng. Ta nghĩ mình sẽ không bao giờ gặp được một cô nương cổ quái, đáng yêu giống như nàng nữa. Ít nhất thì nàng nên đồng ý với ta là có thể cẩn thận cân nhắc chứ.”
Đêm hôm nay, Tô Tiểu Bồi ngủ không yên giấc. Cô mơ rất nhiều.
Cô mơ thấy khi còn nhỏ đang trông mong bố tan làm về đưa đi mua chiếc váy hoa mà cô muốn có từ lâu, nhưng khi cô hét gọi “bố ơi” rồi chạy qua đó, lại nhìn thấy cảng tượng bố bị đâm, ngã xuống vũng máu. Tô Tiểu Bồi biết là mình đang mơ, cô vật lộn nhưng không thể tỉnh dậy nổi. Cô không tận mắt nhìn thấy bố mình bị hại, chỉ xem qua ảnh chụp hiện trường. Trong đầu cô luôn có hình ảnh bố nằm trong vũng máu. Đó là bố của cô, người bố thân yêu hiểu cô nhất, ông đã rời xa cô rồi.
“Anh đã từng đồng ý với em điều gì?” Đó là tiếng gào thét của mẹ cô. “Anh bảo em phải làm thế nào đây? Anh vứt hai mẹ con em lại, anh bảo em biết làm thế nào đây?” Bà khóc rất đau đớn, Tô Tiểu Bồi cảm thấy bản thân mình đang thu nhỏ lại, vẫn là đứa trẻ con, đứng phía sau mẹ kéo góc áo của bà, cô cũng đứng khóc, khóc đến tức tưởi nghẹn ngào, khóc đến đau đớn.
Đây là điều thực sự đã xảy ra, như thể mới ngày hôm qua thôi.
Tô Tiểu Bồi đột nhiên mở bừng hai mắt, cô đã tỉnh lại.
Biệt ly đột ngột như vậy, mất đi đau đớn như vậy. Tô Tiểu Bồi sờ mặt mình, nước mắt đầm đìa. Cô thở dốc, ngồi dậy, ôm lấy gối, hít thở sâu một hơi, cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
Hôm nay cô đã nhận lời với Nhiễm Phi Trạch sẽ cẩn thận suy nghĩ, cô không thể không đồng ý làm thế, ánh mắt chàng chân thành như vậy, giọng nói của chàng lay động như vậy, lời của chàng ấm áp trái tim như vậy. Cô không thể nói ra từ “không được” kia nữa, thậm chí cô còn phải rất cố gắng mới khống chế được bản thân mình không ôm lấy chàng. Trong một thoáng đó, cô đột nhiên có suy nghĩ nếu như chàng chính là Trình Giang Dực thì tốt biết bao, cô rất hy vọng chàng chính là Trình Giang Dực.
Đáng tiếc không phải.
Cô rất buồn.
Cô phải cẩn thận suy nghĩ, cô có tình cảm đối với chàng, không muốn làm tổn thương chàng. Chàng nói không bận tâm, không sợ hãi, làm sao có thể như vậy chứ, cô có thể hiểu rõ cái cảm giác ôm đầy hy vọng đối với tương lại đó, nếu như cô không chết đi rồi sống lại vài lần như thế, cô nghĩ có lẽ mình cũng sẽ có ảo tưởng được ở bên chàng. Nhưng bây giờ cô biết rõ khả năng này không hề tồn tại.
Mà cảm giác này, chàng không thể hiểu được, bởi chàng không trải qua những điều giống như cô đang phải trải qua lúc này. Ở trong thế giới này, cô thường xuyên nhớ mẹ mình, cô nghĩ đến chuyện nếu như bà phát hiện ra cô đã mất tích, không biết đi đâu để tìm được cô, chắc chắn bà sẽ rất đau khổ, cô đau lòng cho mẹ mình. Nhưng cô biết mình sẽ quay về, hai mẹ con sẽ lại được đoàn viên, cho nên cô vẫn có thể hy vọng vào tương lai đó.
Nhưng với Nhiễm Phi Trạch, làm sao cô dám hy vọng? Cô và chàng không có tương lai.
|