Tiểu Thư Phế Vật Thật Yêu Nghiệt
|
|
Q.2 - Chương 16: TA ĐẾN TIẾP ĐÓN NGƯƠI Khi Độc Cô Thiên Diệp đi vào đài giao đấu, bên trong vẫn vang vọng tiếng người như trước.
Nàng vào đến bên trong, nhìn thấy dưới đài lại có nhiều người bị thương hơn. Độc Cô Thiên Diệp và Dạ Thương Lan đã không còn đứng trên khán đài mà là dưới đài quyết đấu chiếu cố cho người bị thương. Xem ra khi nàng rời đi, người Phong gia lại càng càn rỡ.
Theo lý thuyết, cho dù Phong gia có một hai thiên tài thì cũng không thể hiến hai nhà Long, Mạc thua thê thảm như vậy. Chẳng lẽ còn có ẩn tình?
Độc Cô Thiên Diệp đi qua hỏi: “Sao lại có nhiều người bị thương như vậy ? ”
“Phong gia mời tới một vị Thuần thú sư, bí mật thuần hóa cho bọn họ rất nhiều Thánh thú. Mấy người trẻ tuổi cơ hồ đều có. Phần lớn bọn họ đều bị Thánh thú đả thương.” Dạ Thương Lan tức giận nói. “Không nghĩ tới Phong gia lại gạt các gia tộc làm chuyện như vậy, muốn nuốt chửng các gia tộc khác sao?”
Độc Cô Thiên Diệp lấy ra một đống bình ngọc, đưa cho Dạ Thương Lan nói:
“Ngươi giúp ta chia cho mọi người, ta sẽ gặp bọn Phong gia họ.” Sau đó nàng xoay người đi lên đài quyết đấu.
Dạ Thương Lan tiếp nhận bình ngọc, đổ dược ra, lại ngây ngốc.
“Thương Lan, sao ngươi còn đứng đó? Đan Kinh Thiên thấy Dạ Thương Lan dại ra, nói: “Sao vậy? Đây là đan dược chữa thương sao? Sao không đưa cho bọn họ?”
“Tất cả đều là Thánh Tê đan cực phẩm.” Dạ Thương Lan nhìn bóng dáng Độc Cô Thiên Diệp nói: “Tất cả đan dược Bách Lý cho đều là Thánh Tê đan cực phẩm.”
“Thánh Tê đan cực phẩm ? ” Đan Kinh Thiên cũng bị dọa cho hoảng sợ, sau đó nhìn bốn phía, hạ giọng nói: “Hiện tại cũng chỉ có Mạc Phong luyện được đan dược cực phẩm không phải sao ? Nhưng là hắn nhiều lắm cũng chỉ có thể luyện chế được đan dược tam phẩm thôi mà !”
“Cho nên nói…” Dạ Thương Lan cũng không nói gì, mà xoay người phát đan dược cho mọi người.
“Thế nào? Còn muốn đánh sao? Chỉ cần ngươi nói Độc Cô Thiên Diệp ở đâu, hoặc là thừa nhận Mạc gia các ngươi đều là chó, ta sẽ khiến cho các ngươi cút xuống thống khoái.” Phong Sương một cước dẫm lên người một đệ tử Mạc gia, đắc ý nói.
“Phi, các ngươi mới là chó ! A !” Người đó mắng một tiếng, bị Phong Sương hung hăng đá một phát, ngã xuống đài quyết đấu.
Độc Cô Thiên Diệp đỡ được hắn, giao hắn cho Đan Kinh Thiên.
“Thế nào, các ngươi còn muốn lên nữa sao? Mạc gia bại hoại !” Phong Sương khinh khỉnh nhìn người Mạc gia còn sót lại.
“Thật là khinh người quá đáng !” Một đệ tử Mạc gia muốn vọt lên quyết đấu, bị Độc Cô Thiên Diệp giữ chặt, : “Bách Lý Tà, ngươi kéo ta làm gì?”
“Ta đi.” Độc Cô Thiên Diệp phun ra hai chữ, sau đó lên đài quyết đấu.
Phong Sương nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp, thu hồi huyễn thú bên người, nói:
“Bách Lý Tà, ngươi không phải người Mạc gia, sao phải lên đây ? Ta khuyên ngươi không cần xen vào việc người khác.”
“Tất cả mọi người đều biết qua hệ giữa ta và Mạc gia rất tốt, Mạc Phong là huynh đệ của ta. Phong gia các ngươi đánh huynh đệ ta trọng thương, sao ta không thể xen vào ? ” Độc Cô Thiên Diệp nói.
“Hừ, tiểu tử Mạc Phong kia là xứng đáng ! Ai bảo hắn không chịu nói ra Độc Cô Thiên Diệp đang ở đâu. Không đánh chết hắn là do tỷ tỷ ta thủ hạ lưu tình rồi.” Phong Sương đắc ý nói: “Ai bảo Mạc gia các ngươi đều vô dụng.”
“Phải không ? Vậy thì để ta tiếp ngươi.”
Độc Cô Thiên Diệp nói.
“Đừng tưởng rằng cấp bậc ngươi cao hơn ta thì ta sẽ sợ ngươi. Huyễn cơ, lên !” Phong Sương vừa dứt lời, Thánh thú cấp cao kia liền cống kích Độc Cô Thiên Diệp.
Độc Cô Thiên Diệp lấy ra một trường kiếm, vận dụng bộ pháp Phiêu Miểu. Lưỡi kiếm vung lên, tốc độ nhanh đến nỗ làm cho mọi người chỉ nhìn thấy một cái bóng lướt qua, Thánh thú kia đã ngã xuống đài.
“Huyễn cơ !” Phong Sương chạy tới, cúi người xem thương thế của huyễn thú, quát to: “A ! Ngươi dám giết huyễn thú của ta?!”
“Nó muốn giết ta, ta chỉ phản ứng theo bản năng thôi.” Độc Cô Thiên Diệp sâu kín nói: “Chẳng lẽ ngươi muốn chờ người khác tới giết ngươi sao?”
“Bách Lý Tà, ta muốn giết ngươi !” Phong Sương đứng lên, ngưng tụ huyễn lực đánh tới Độc Cô Thiên Diệp.
Độc Cô Thiên Diệp cũng phát ra huyễn lực. Hai lực lượng giao nhau, nổ mạnh. Độc Cô Thiên Diệp đúng lúc tụ một tấm chắn. Phong Sương bị lực lượng phát nổ đánh bật xuống dưới đài.
“Muội muội !” Phong Tuyết chạy tới, đỡ Phong Sương lên.
“Huynh đệ, rất tốt !” Đan Kinh Thiên dưới đâì kêu to. Người Mạc gia cùng Long gia cũng đứng lên hoan hô.
“Ta muốn lĩnh giáo thử tân sinh thiên tài Bách Lý Tà này.” Một đệ tử Phong gia lên đài, đứng đối diện với Độc Cô Thiên Diệp.
“Phải không ? Nhưng ta không muốn đánh với ngươi. Tiểu Ngân, ngươi giải quyết đi.” Độc Cô Thiên Diệp miễn cưỡng nói.
Tuy rằng đã nhìn thấy Tiểu Ngân, nhưng nó xuất hiện vẫn khiến cho không ít người kinh hô.
“Tiểu Ngân, tùy ý chơi đi, đừng giết chết là được.” Độc Cô Thiên Diệp lạnh bang nói.
“Được, chủ nhân.” Tiểu Ngân nói xong liền tấn công đối phương.
Đám Tiểu Ngân sống chung với Mạc Phong lâu rồi, đều thích nam hài tươi cười ấm áp này. Bây giờ hắn bị người Phong gia đả thương thành ra như vậy, no không thể giống Tiểu Hỏa cứu sống hắn, giúp hắn báo thù cho hả giận cũng có thể.
Độc Cô Thiên Diệp lui về môt chút, lấy một cái ghế dựa trong nhẫn không gian, ngồi xuống bắt chéo chân nhìn Tiểu Ngân ngược đãi đối phương.
“Người thì giữ lại, không phải huyễn thú khế ước bản mạng thì giải quyết hết đi.” Độc Cô Thiên Diệp nói với Tiểu Ngân. Không phải dung huyễn thú đả thương người khác sao ? Ta sẽ cho ngươi không có huyễn thú để dùng.
“Mẹ nó, huynh đệ, ngươi thật trâu nha !” Đan Kinh Thiên chụp nhầm vết thương trên người Long Tường, khiến hắn kêu đau.
“A!”
“Tiếp tục.”
“A!”
……
Mấy đệ tử Phong gia bị Tiểu Ngân đánh trả, hoặc là giết chết huyễn thú. Độc Cô Thiên Diệp ngồi trên ghế lạnh lùng nhìn.
“Tiếp theo ai lên ? ” Độc Cô Thiên Diệp nhìn Tiểu Ngân đang chơi đùa với một người, lạnh lùng hỏi.
“Bách Lý Tà, ta đấu với ngươi !” Phong Tuyết lên đài, đứng đối diện với Độc Cô Thiên Diệp nói.
“Rốt cuộc ngươi cũng chịu lên. Ta đợi ngươi lâu rồi.” Độc Cô Thiên Diệp nói.
“Ngươi không cần đắc ý quá sớm. Huynh đệ của ngươi cũng có Thần thú giống như ngươi, cũng bị ta biến thành như vậy không phải sao ?” Phong Tuyết khinh miệt nói, “Lưu Thủy, Tiểu Gia, xé xát hắn ra cho ta!”
Trên đài quyết đấu xuất hiện một con mãng xà xanh biếc và một hỏa hồ ly. Mãng xà là Thần thú cấp 4, hồ ly là Thánh thú cấp 7, hơn nữa nàng ta cũng là Đại Huyễn sư, thực lực quả thật cao hơn Mạc Phong rất nhiều.
“Ngươi cho là ngươi có nhiều huyễn thú lắm sao? Độc Cô Thiên Diệp nhún nhún vai, “Vậy chúng ta so huyễn thú đi. Liệt Hỏa, ngươi cùng Tiểu Ngân xé xác con rắn kia ra cho ta. Trời ạ, ta ghét nhất là rắn mà !”
“Grào…” Một tiếng rống phát ra, Liệt Hỏa xuất hiện trên đài quyết đấu.
“Trời ơi, lại thêm một Thần thú !” Người dưới khán đài kêu to.
“Mẹ nó, huynh đệ ta thật là trâu bò quá mà !” Đan Kinh Thiên hung hăng vỗ vai Long Tường, “Thiếu chủ Lính đánh thuê ta còn chưa có được một con Thần thú, sao vào tay hắn thì giống củ cải trắng quá vậy ?”
|
Q.2 - Chương 17: Đốt cháy y phục của nàng ta “Liệt Hỏa, không phải ngươi thích ngắm mỹ nữ lắm sao ? Hôm nay ta sẽ cho ngươi ngắm mỹ nữ khỏa thân.”
“Ta có thể đốt y phục của nàng ta ? Oa, chủ nhân, người thật tốt !” Hai mắt Liệt Hỏa sáng bừng, nhưng trong lòng lại oán thầm, “Chủ nhân, người ta thích mỹ nữ lúc nào chứ? Ta chỉ thích mẫu sư tử ! Ngươi hủy hình tượng của ta rồi !”
“Ha ha, sau này ta nhất định sẽ tìm cho ngươi một mẫu sư tử về làm vợ.” Trong lòng Độc Cô Thiên Diệp cười nói.
Oán giận thì oán giận, Liệt Hỏa vẫn cùng Tiểu Ngân giải quyết con mãng xà và con hồ ly kia.
Hai con Thần thú vây quanh Phong Tuyết, thỉnh thoảng nhích lên một chút, chọc nàng ta sợ tới mức kêu to không ngừng: “Ta chịu thua ! Ta chịu thua !”
“Hả ? Ngươi nói cái gì ? Ta nghe không rõ.” Độc Cô Thiên Diệp nhún nhún vai.
Người dưới đài không nói nên lời. Ngay cả bên ngoài tràng giao đấu cũng có thể nghe thấy tiếng nàng ta kêu, ngươi lại nói là không nghe thấy, thật là ba xạo mà !
“Ta còn chưa nhìn thấy mỹ nữ, ngươi không thể nhận thua được !” Liệt Hỏa nói, rồi phun ra một ngọn lửa, ngọn lửa dính vào y phục Phong Tuyết, nhanh chóng đốt cháy y phục nàng thành tro.
Người dưới khán đài đã không còn biết nên biểu tình như thế nào. Nữ tử thì nhanh chóng che mặt, nam nhân thì hứng thú dạt dào bình luận dáng người của Phong Tuyết.
Trải qua việc này, về sau nàng ta nhất định không còn mặt mũi giương oai trong học viện nữa rồi.
“Bộ ngực nhỏ như vậy, mông cũng không mềm, một chút thịt cũng không có, khó coi chết đi được.” Liệt Hỏa nói.
Phong Tuyết đã sớm hôn mê. Nếu không ngất đi, phỏng chừng nàng đã bị lời nói của Liệt Hỏa làm cho bất tỉnh. Một nam tử Phong gia chạy lên, dùng y phục bao lấy thân thể nàng ta, ôm xuống.
Độc Cô Thiên Diệp đứng lên, nhìn người Phong gia nói: “Ai còn muốn bước lên ? Nếu không dám thì trở về nói với gia chủ của các ngươi, đừng tưởng rằng có Thuần thú sư là có thể chèn ép Mạc gia!”
Phong Dịch còn muốn lên đã bị Phong Biên giữ chặt. Phong Biên nhìn Độc Cô Thiên Diệp nói: “Chúng ta sẽ nhắn lại, cứ chờ đó !”
“Rất vui khi tiếp đón !” Độc Cô Thiên Diệp thản nhiên cười với hắn.
Phong Biên cùng Độc Cô Thiên Diệp đối diện nhau, hồi lâu sau mới xoay người nói với người Phong gia: “Chúng ta đi trước.” Sau đó rời đi cùng người Phong gia.
Độc Cô Thiên Diệp đưa Tiểu Ngân và Liệt Hỏa về Luyện Yêu hồ, bước xuống đài.
Long Lôi chạy tới nói: “Bách Lý ca ca, ngươi thật lợi hại nha!”
Đan Kinh Thiên xông lên, đấm một phát lên lưng nàng, nói: “Huynh đệ, ngươi thật là thâm tàng bất lộ nha! Vậy mà có tới hai Thần thú !”
“Tình huống của họ thế nào rồi ?” Độc Cô Thiên Diệp tránh lời nói của Đan Kinh Thiên, hỏi.
“Ngươi nói đi?! Có đan dược ngươi đưa, dù chết cũng sẽ sống lại.” Đan Kinh Thiên nói, sau đó tiến tới trước mặt Độc Cô Thiên Diệp, nháy mắt mấy cái, nhỏ giọng nói: “Cái đó là do ngươi luyện chế sao ? Ha ha, huynh đệ ta cái gì cũng giỏi !”
Dạ Thương Lan phía sau nhìn bộ dạng Đan Kinh Thiên, ngước mắt nhìn trời. Làm ơn đi, ngươi đừng có cười như vậy được không?
- - - o0o - - -
Bởi vì chuyện quyết đấu lan nhanh, có rất nhiều người bị thương, hơn nữa lại liên lụy đến ba đại gia tộc là Mạc gia, Long gia và Phong gia, cho nên học viện quyết định cho nghỉ học trước.
Những đệ tử bị thương đều bị đưa về gia tộc, sau hai ngày những người khác cũng rời khỏi học viện.
Trong đại sảnh xa hoa, Phong Biên, Phong Dịch, còn có Phong Sương báo lại chuyện đã xảy ra trong học viện với gia chủ.
Một tiếng “ba” vang lên, cái tách ngã xuống đất, vớ tan.
“Bách Lý Tà kia rốt cuộc là muốn làm gì ? Lại dám đối nghịch với Phong gia!” Phong gia chủ nghiến răng nghiến lợi nói.
“Cha, cha nhất định phải báo thù cho tỷ tỷ ! Về sau tỷ tỷ sao có thể ra ngoài gặp người ta chứ?” Phong Sương ngồi ở ghế dưới, lau nước mắt nói với Phong Kiến Nhân.
“Hừ, hắn ta đả thương nhiều đệ tử Phong gia ta, giết nhiều huyễn thú của chúng ta, làm huyễn lực của họ bị giảm sút, mối thù này sao có thể quên được?!” Phong Kiến Nhân vỗ mặt bàn, âm lãnh nói. Những con huyễn thú này đều là do hắn tiêu tốn rất nhiều tiền tài và tinh lực, mới có thể cho mỗi người một Thánh thú, chuẩn bị áp chế năm đại gia tộc khác. không nghĩ tới bị tên ‘Bách Lý Tà’ kia phá hỏng kế hoạch.
“Nhưng chúng ta không biết rõ hắn, hắn có hai con Thần thú, chứng tỏ hắn không đơn giản.” Phong Biên nói.
“Không cần biết hắn là ai, chọc vào Phong gia ta, hắn sẽ phải trả giá.” Phong Dịch vẫn kiêu ngạo trước sau như một.
“Nếu hắn đã đứng cùng chiến tuyến với Mạc gia, vậy hắn cũng là kẻ thù của chúng ta!” Phong Sương nói, “Hơn nữa, hắn ta đả thương nhiều người của chúng ta như vậy, sao có thể bỏ qua được?”
“May mà lần này đã đánh gãy kinh mạch của Mạc Phong, về sau hắn ta sẽ không thể tu luyện và luyện đan được nữa, coi như là giải quyết được một chướng ngại vật!” Phong Kiến Nhân nói.
“Cấp bậc cao nhất của đan dược không phải là cao cấp sao, sao có thể xuất hiện đan dược cực phẩm? Mạc Phong kia chỉ mới 14 tuổi, sao có thể luyện chế được đan dược cực phẩm?” Phong Biên hỏi.
“Chuyện này ai mà biết!” Phong Dịch nói, “Dù sao thì Mạc Phong cũng không thể luyện đan được nữa! Đúng rồi tiểu thúc, Độc Cô Thiên Diệp kia rốt cuộc là ai?”
“Hừ, năm đó Mạc Thu Thủy cùng ta có hôn ước, lại bỏ trốn với người khác, làm cho ta bị mất hết thể diện tại Bồ thành cũng như là cả Đế quốc Mạc Nhĩ Tư. Độc Cô Thiên Diệp kia chính là tiện loại của bọn họ. Mạc gia đưa ả đến Kỳ Phong thành, cũng nói năng thận trọng với người ngoài, một thời gian trước ta cũng mới biết được việc đó.” Phong Kiến Nhân nói, “Ta muốn tự tay giết chết ả để làm tan mối hận trong lòng ta!”
------oOo-------
Mà bên kia, Độc Cô Thiên Diệp đứng trước cửa lớn Mạc gia, do dự không tiến vào.
“Sao vậy?” Mạc Tử Khanh hỏi.
“Ha ha, có chút khẩn trương.” Độc Cô Thiên Diệp trả lời.
“Có gì mà khẩn trương chứ, chúng ta không phải là tới đón muội rồi sao?” Thanh âm quen thuộc của Mạc Liên phát ra sau cánh cửa. Dứt lời, Mạc Liên và Mạc Cúc xuất hiện ngoài cửa, cười khanh khách nhìn Độc Cô Thiên Diệp.
“Vào đi, phụ thân và các vị bá bá chờ muội lâu rồi đó!” Mạc Cúc chạy xuống bậc thang, lôi kéo Độc Cô Thiên Diệp bước đi, lại kéo nàng tới đại sảnh.
“Phụ thân, các bá bá, bọn con đón Thiên Diệp vào rồi đây.” Mạc Cúc còn chưa tiến vào trong đã hô to.
Bị lôi đi một nước, Độc Cô Thiên Diệp cũng chưa kịp đánh giá hoàn cảnh trong Mạc phủ. Khi phục hồi tinh thần, nàng đã đứng trong đại sảnh.
“Ha ha, đây là Thiên Diệp sao? Lại đây cho tam cữu nhìn một cái nào.” Mạc Viêm nôn nóng kéo Độc Cô Thiên Diệp qua, nói, “Năm đó con rời đi chỉ là một nha đầu 5 tuổi, giờ đã lớn như vậy rồi.”
Độc Cô Thiên Diệp ngẩng đầu nhìn tam cữu, gương mặt trẻ con, thoạt nhìn còn trẻ hơn ngũ cữu. Nàng nhìn nhìn mấy người trong phòng không thể không nói gen của Mạc gia thật tốt, đều sinh ra tuấn nam mỹ nữ. Ngoại trừ tam cữu, bốn vị cữu cữu khác nhìn tương tự nhau, không biết là giống ngoại công hay là ngoại tổ mẫu.
Sờ sờ mặt mình, lại không giống với họ, không biết mình được di truyền từ phụ thân hay mẫu thân. Nàng cảm thấy có lẽ là giống mẫu thân.
“Thiên Diệp, đây là đại cữu.” Mạc Kiếm chỉ vào người đứng đầu Mạc Trì nói, sau đó lại chỉ vào người mặc trường bào màu đen bên cạnh nói, “Đây là nhị cữu, đây là tam cữu, nhìn như trẻ con vậy. Đây là tứ cữu.” Mạc Kiếm giới thiệu hết thảy cho Độc Cô Thiên Diệp biết.
“Đại cữu, nhị cữu, tam cữu, tứ cữu, ngũ cữu.” Độc Cô Thiên Diệp hành lễ với từng vị.
“Ha ha, tốt tốt tốt!” Mấy người kia đều tươi cười rạng rỡ.
“Đây là đại ca con Mạc Tử Hàm. Mạc Tử Khanh là thất ca của con. Bọn nó đều là con của đại cữu. Đây là tứ ca Mạc Tử Dụ, con của tứ cữu. Mạc Liên, Mạc Cúc con đã biết. Mấy đứa khác đều ở bên ngoài quản lý sự nghiệp của gia tộc.”
“Đại ca, tứ ca.” Độc Cô Thiên Diệp hô.
“Ha ha, là tiểu muội sao? Cả ngày huynh nghe đại bá nhắc tới muội, hôm nay rốt cuộc cũng gặp được rồi.” Mạc Tử Dụ cười hì hì nói.
“Bởi vì ta muốn học tập tốt trong học viện, không muốn để người khác biết ta là người Mạc gia, cho nên về trễ. Để cho các cậu trông đợi, con xin lỗi”
“Chỉ cần con bình an là tốt rồi.” Mạc Trì nói, mấy người khác cũng gật đầu đồng ý.
“Tiểu muội, muội...” Mạc Tử Hàm đánh giá Độc Cô Thiên Diệp một chút, chỉ chỉ vào hầu kết giả nói: “Sao muội có thể làm được vậy? Thật giống với nam tử, ngay cả hầu kết cũng có.”
|
Q.2 - Chương 18: Mưu đồ bí mật “Ha ha, lúc trước ta ở Tiền các trong bạch Thạch thành mua một huyễn khí, nó có thể giúp ta trông giống như một nam tử.” Độc Cô Thiên Diệp lấy huyễn giới trên tay xuống, khôi phục hình dáng nữ tử.
“Oa, thật thần kỳ !” Mạc Cúc lấy nhẫn nhìn thử, đeo vào tay, nàng cũng hóa thành nam tử. “ Hắc hắc, chơi thật vui nha ! ” Mạc Cúc cười hì hì trả nhẫn lại.
“Cái này là do Hữu Vô gia gia tạo ra, chỉ có một cái.” Độc Cô Thiên Diệp nhận lấy nhẫn trong tay Mạc Cúc đeo vào tay, lại biến thành Bách Lý Tà.
“Con đã gặp Vô thúc thúc ?” Lão tứ hỏi.
Độc Cô Thiên Diệp gật đầu: “ Trước khi đến Bồ thành, con có đi ngang qua Mộng Tiêu Lĩnh, nên gặp ông ấy trong đó, nên nhận ông ấy làm gia gia, sau đó mới biệt ông ấy là bạn tri kỷ của ngoại công.”
Sau đó, Độc Cô Thiên Diệp kể cho họ nghe một chút chuyện khi nàng rời khỏi Kỳ Phong thành, cũng giản lược đi một ít, tỷ như sự tồn tại của Lam Mân.
“Mạc Phong và các đệ tử khác sao rồi?” Độc Cô Thiên Diệp nói xong, nhớ đến chuyện buổi chiều, hỏi.
“Sau khi Mạc Phong trở về, vẫn theo phân phó của muội không động vào đệ ấy. Các đệ tử bị thương khác cũng không có việc gì.” Mạc Tử Khanh trả lời.
“Hừ, Phong gia bọn chúng thật là khinh người quá đáng !” Mạc lão tam nói.
“Từ khi Mạc Phong luyện chế được đan dược cực phẩm, Phong gia luôn muốn giải quyết mối họa này. Bọn ta đã tận lực bảo đảm sự an toàn cho nó, nghĩ rằng trong học viện thì sẽ an toàn, không nghĩ tới hắn lại ở học viện bị đánh thành như vậy.” Mạc Trì nói.
“Thiên Diệp, nghe nói Mạc Phong đã bị đánh gãy kinh mạch, biện pháp trị liệu của muội thật sự có thể trị khỏi cho đệ ấy sao?” Mạc Tử Hàm hỏi.
“Kỳ thật Mạc Phong không phải do ta cứu, mà là nhờ khế ước thú của ta. Nàng nói có thể, chắc là không có vấn đề gì.” Độc Cô Thiên Diệp nói.
“Thiên Diệp, huyễn thú của muội lời hại như vậy sao?” Mạc Cúc hâm mộ nói.
Độc Cô Thiên Diệp cười cười với Mạc Cúc, xoay người trịnh trọng nói với Mạc Trì: “Đại cữu, con có một số việc muốn nói với cậu.”
Mạc Trì cùng các đệ đệ liếc nhìn nhau, nói: “Tử Hàm, các con đi xuống trước đi.”
Mạc Tử Hàm, Mạc Tử Dự, Mạc Tử Khanh, còn có Mạc Liên, Mạc Cúc hành lễ với trưởng bối, lần lượt rời khỏi đại sảnh.
“Thiên Diệp, con muốn nói gì?” Mạc Trì hỏi Độc Cô Thiên Diệp, các vị khác cũng nhìn nàng.
“Lần này Phong gia gây chuyện lớn như vậy, còn cho các đệ tử trẻ tuổi huyễn thú, con nghĩ bọn hắn không phải trong một thời gian ngắn là có thể chuẩn bị được.”
“Năm đó mẫu thân con đính ước với Phong Kiến Nhân, là căn cứ vào tình hữu nghị của hai nhà, không nghĩ tới Phong gia nuôi ý định thâu tóm Mạc gia chúng ta. Nhưng lợi ích của sáu đại gia tộc rắc rối phức tạp, ai cũng không thể dễ dàng động thủ với gia tộc khác. Sau đó, vì chuyện của mẫu thân con, vừa lúc bọn họ có lý do, cho nên mấy năm nay luôn chèn ép chuyện làm ăn của gia tộc chúng ta.” Mạc Trì nói.
“Một tháng trước, Mạc Phong luyện chế được đan dược cực phẩm, việc này giúp giảm bớt áp lực của chúng ta, nhưng đối với lợi ích của gia tộc khác thì sinh ra uy hiếp. Phong gia là muốn ở trong học viện làm Mạc Phong bị thương, để cho nó về sau không thể luyện đan được nữa. Như vậy, ngành sản xuất đan dược của chúng ta tự nhiên cũng không sánh bằng Phong gia bọn hắn.” Mạc lão tứ nói.
“Hừ, nhưng mà bọn chúng tính kỹ như vậy, lại không nghĩ tới con có thể chữa trị cho Mạc Phong.” Mạc lão tam đắc ý nói.
“Nhưng mà Mạc Phong như vẫy vẫn khiến cho ngành sản xuất đan dược của chúng ta chịu đả kích rất lớn.” Mạc lão nhị khỏ có được khi mở miệng nói.
“Quả thật, đan dược lúc trước dự trữ cũng không còn nhiều, Phong gia lại luôn chèn ép chúng ta bốn phía, Mạc Phong bị thương, chúng ta không làm gì được!” Mạc Kiếm cau mày nói.
“Ngũ cữu, cậu đã quên Mạc Phong luyện đan là do ai dạy sao?” Độc Cô Thiên Diệp cười cười nhìn Mạc Kiếm.
Mạc Kiếm bị lời nói của Độc Cô Thiên Diệp làm cho thức tỉnh, mới nhớ tới việc Mạc Phong học luyện đan là do Độc Cô Thiên Diệp dạy, cười ha ha: “Ha ha, sao ta có thể quên được chứ?! Có sư phụ nó ở đây, chúng ta không cần lo nữa.”
“Như thế nào, sư phụ của Mạc Phong nguyện ý giúp chúng ta sao?” Mạc Trì hỏi Mạc Kiếm.
“Ha ha, đó làm đương nhiên.” Mạc Kiếm nói.
“Vậy chúng ta đi mời hắn đến Bồ thành.” Mạc lão tam nói xong, định đứng dậy sắp xếp.
“Không cần không cần. Sư phụ của Mạc Phong chính là Thiên Diệp mà !” Mạc Kiếm đắc ý nói.
“Cái gì?! Bốn người mạc Trì đồng thời đứng lên.
Mạc lão tam đứng dậy, chạy tới chỗ Độc Cô Thiên Diệp, chạy hai vòng quanh nàng, sau đó không xác định nói: “Lão ngũ, đệ không phải là đang nói giỡn chứ?”
“Ha ha, sao ta có thể nói giởn việc này chứ ? ” Mạc Kiếm nói, “Khi lần đầu tiên ta biết thì cũng rất hoảng sợ.”
“Sao đệ không nói ra sớm một chút chứ ? ” Mạc lão tam oán giận, “ Hại bọn ta lo lắng nhiều như vậy.”
Các huynh đệ khác cũng trừng Mạc Kiếm. Mạc Kiếm sờ sờ mũi.
“ Là con nhờ ngũ cữu giữ bí mật giúp con.” Độc Cô Thiên Diệp thay Mạc Kiếm giải vây.
“ Nếu Thiên Diệp đã nói giúp đệ thì tha cho đệ lần này.” Mạc lão tứ hừ hừ về chỗ ngồi, sau đó nhìn Độc Cô Thiên Diệp hỏi: “ Thiên Diệp, hiện giờ con là phẩm nào rồi?”
“ Mới lục phẩm thôi.” Độc Cô Thiên Diệp vô tình nói.
“Loảng xoảng…” Cái ly trà Mạc Trì đang uống bỗng nhiên rớt xuống đất.
Ở Huyền Nguyệt đại lực, ai mà chẳng biết cấp bậc càng cao, quá trình tu luyện lại càng khó khăn. Luyện đan cũng giống như vậy, phẩm chất càng cao, quá trình luyện chế càng khó. Có rất nhiều Luyện đan sư cả đời cũng không đạt tới được lục phẩm. Mạc Phong 14 tuổi đặt tới tam phẩm, bọn họ cũng đã thấy bất khả tư nghị. Bọn họ còn dự tính khi hắn 30 tuổi là có thể đạt tới lục phẩm, không nghĩ tới Độc Cô Thiên Diệp mới 16 tuổi, lại là lục phẩm !
“Hắc hắc, bị dọa sao ? ” Trong lòng Mạc Kiếm cười cười, Nhớ đến ngày đó mình cũng bị kinh ngạc thành như vậy, lại nhìn phản ứng của mấy ca ca, trong lòng Mạc Kiếm nhất thời cân bằng. Nếu họ biết nàng cũng là Thuần thú sư thì… Hắc hắc…
“Đây thật sự là…” Ngay cả Mạc lão tứ luôn ổn trọng cũng kinh ngạc đến nỗi không nói nên lời.
“Trong mấy ngày nghỉ, con sẽ tận lực luyện chế nhiều đan dược một chút, chúng ta lại mang ra tiệm. Chờ học kỳ sau khai giảng, vết thương của Mạc Phong cũng khôi phục.” Độc Cô Thiên Diệp nói, “Bất quá, chuyện con lo không phải là cái này, mà là Phong gia luôn có tà tâm với chúng ta, cứ như vậy thì cũng không phải là biện pháp tốt.”
Huynh đệ Mạc Trì vẻ mặt ngưng trọng.
“Hơn nữa con còn nghe nói…” Độc Cô Thiên Diệp dừng lại một chút, hỏi: “Ngoại công có phải đang mất tích hay không?”
“Con nghe ai nói?” Đám người Mạc Trì kinh hãi. Nếu tin tức này bị truyền ra ngoài, Phong gia chắc chắn sẽ dung vũ lực chèn ép Mạc gia.
“Là lão sư chủ nhiệm trong học viện nói cho con biết. Ngoại công thật sự đang mất tích sao ? ” Độc Cô Thiên Diệp hỏi.
“Đúng vậy. Năm đó con vừa tới Kỳ Phong thành không lâu, ngoại công con bắt đầu đi tìm tung tích của mẫu thân con, giao vị trí gia chủ lại cho ta. Khi mới bắt đầu thì vẫn còn tin tức truyền về, nhưng không bao lâu sau thì biệt vô âm tín.” Mạc Trì nói, “ Chúng ta vẫn tuyên bố với bên ngoài rằng người đang bế quan, sợ Phong gia gây chuyện khó dễ.”
“ Ngoại công đã lâu không xuất hiện, Phong gia chắc chắn sẽ hoài nghi, con nghĩ đây cũng không phải là biện pháp tốt.” Độc Cô Thiên Diệp nói, “Chúng ta phải tăng sức chiến đấu của Mạc gia lên mới được.”
“ Nhưng mà mấy năm gần đây Phong gia luôn chèn ép chúng ta, chúng ta đã không còn tinh lực cùng tài lực.” Mạc lão tứ nói.
“ Không cần tốn nhiều tài lực, có khi còn là sức chiến đấu miễn phí.” Độc Cô Thiên Diệp hỏi.
“ Con có biện pháp sao?” Mạc lão tam hỏi.
|
Q.2 - Chương 19: Có cần huyễn thú không? Biện pháp gì ?
“Trong sơn mạch này có nhiều huyễn thú như vậy, bắt lại khế ước là được rồi !” Độc Cô Thiên Diệp nói, “Đây là phương pháp nhanh nhất và hữu hiệu nhất.”
“Chúng ta cũng đã từng nghĩ tới biện pháp này, nhưng hiện tại cấp bậc của Thuần thú sư không cao, muốn thuần hóa một Thánh thú cao cấp phải mất rất nhiều thời gian, hơn nữa phải nghĩ ngơi thật lâu mới có thể thuần hóa tiếp con khác, căn bản là không đủ thời gian. Hơn nữa, chúng ta căn bản không có nhiều người để đi bắt huyễn thú như vậy.” Mạc Trì nói.
“Chuyện này thì cứ giao cho con đi.” Độc Cô Thiên Diệp nói. Nàng tính đi sơn mạch gần đây càn quét một chút, như vậy chắc là đủ rồi.
“Không được.” Mạc lão tứ kiên quyết phủ định.
“Chuyện nguy hiểm như vậy, chúng ta không thể để con đi làm được. Con ngoan ngoãn ở nhà luyện đan là được rồi.” Mạc Trì cũng nhất quyết không đồng ý.
Độc Cô Thiên Diệp nhìn một vòng, không người nào đồng ý, ngay cả Mạc Kiếm cũng vậy.
“Mọi người quên rằng con có hai Thần thú sao ?” Độc Cô Thiên Diệp cố gắng.
“Vậy cũng không được.” Mặc Trì kiên quyết.
“Ta tán thành.” Mạc lão tứ nói, “Ta tin tưởng Thiên Diệp không phải là người mạnh miệng. con bé có lòng tin, chúng ta nên ủng hộ con bé.”
“Lão tứ !” Mạc lão tam hô.
“Vẫn là tứ cữu hiểu con!” Độc Cô Thiên Diệp cười cười với Mạc lão tam.
“Nhưng cho dù là vậy, muốn Thuần thú sư thuần hóa cũng tốn rất nhiều thời gian, hiện tại Phong gia đã muốn làm rõ cục diện, chỉ sợ hắn sẽ không cho chúng ta nhiều thời gian như vậy.” Mạc lão nhị nói.
“Cậu không cần lo lắng, chỉ cần chờ tin tức của con là được.” Độc Cô Thiên Diệp tự tin nói, “Nếu đã như vậy, con đi xem Mạc Phong một chút rồi xuất phát. Con đi trước!”
Độc Cô Thiên Diệp nói xong, đứng dậy hành lễ rồi xoay người rời đi. Vài người nhìn ra cửa, thật lâu sau mới hồi phục tinh thần.
“Lão ngũ, Thiên Diệp nói vậy là có ý gì?” Mạc Trì hồ đồ hỏi.
“Hắc hắc, trước khi Thiên Diệp rời khỏi Kỳ Phong thành đã từng mang về một lần mấy chục Thánh thú, ta nghĩ con bé cũng là Thuần thú sư.” Mạc Kiếm nhớ lại.
“Cái gì?!”
“Thật giỏi cho lão ngũ đệ, cái gì cũng gạt bọn ta! Xem ra lần này ta phải thu thập đệ thật tốt rồi.” Mạc lão tam nói xong, liền đứng bật dậy khỏi ghế.
Mạc Kiếm thấy Mạc lão tam như vậy, nhanh chóng chạy đi, vừa chạy vừa kêu cứu mạng. Ba người khác đối với lời kêu cứu của hắn không chút nào để ý. Bọn họ cũng cảm thấy nên thu thập lão ngũ một chút.
Đột nhiên một âm thanh vang lên giải cứu Mạc Kiếm.
“Ách, mấy cậu thật sự là tinh lực tràn đầy.”
Người đang chạy trong đại sảnh dừng lại, nhìn người xuất hiện ngoài cửa.
“Thiên Diệp, sao vừa đi mà đã về rồi?” Mạc Trì hỏi.
“Con quên mất một việc.” Độc Cô Thiên Diệp nói, rồi đi tới trước bàn trà của Mạc Kiếm, vung tay lên, hơn trăm bình ngọc xuất hiện trên bàn, còn có một thẻ lam tinh.
“Đây là…?” Mạc Trì hỏi.
“Đây là kim tệ lần trước con bán đấu giá đan dược mà thu được, bây giờ lấy ra trợ giúp cả nhà một chút. Về phần đan dược này, ngũ cữu biết. Con đi trước.” Nói xong, nàng nhìn về phía Mạc Kiếm đang trừng mình, xoay người rời đi.
Mạc lão tứ đi qua, cầm lấy bình ngọc, đổ một viên đan dược ra tay, “Lão ngũ, đây là đan dược gì? Sao ta chưa từng thấy qua?”
Mạc Kiếm nhận lấy đan dược xem một chút, “Cái này sao? Là Tẩy tủy đan do Thiên Diệp luyện chế. Lần trước ở Kỳ Phong thành, Thiên Diệp cho mấy đệ tử mỗi người một viên. Nhưng mà cái này, hẳn là hiệu quả còn tốt hơn.”
“Tẩy tủy đan?!” Mạc lão tứ kêu lên, thiếu chút nữa là bóp nát bình ngọc.
“Chẳng lẽ lần trước ở Bạch Thạch thành, Tẩy tủy đan được bán đấu giá ở Tiền các là do Thiên Diệp cầm ?” Mạc Trì hỏi.
“Hắc hắc, có lẽ là vậy.” Mạc Kiếm cười nói.
Mạc Trì lại cầm thẻ lam tinh, là thẻ không đăng ký tên. hắn dùng ý niệm dò xét, rồi lại bật động hồi lâu.
Mạc lão nhị đứng bên cạnh thấy Mạc Trì cầm thẻ mà không nhúc nhích hỏi: “Đại ca, làm sao vậy?”
“Bên trong có một triệu kim tệ.” Mạc Trì nói.
“Thật sao ? Vậy thì tốt quá ! Đúng lúc tài chính chúng ta không phải là đang căng thẳng sao? Có cái này, tàm thời mình không cần lo nữa.” Mạc lão tam nói.
Mạc Trì thở dài nói: “Haizz… Mấy người chúng ta lại để cho một tiểu bối đảm nhận trọng trách này, thật là không nên !”
- - - o0o - - -
Sau khi Độc Cô Thiên Diệp rời khỏi đại sảnh, nàng nhờ hạ nhân dẫn đường đến viện của Mạc Phong. Viện của Mạc Phong bên cạnh viện của Mạc Tử Khanh, khi Độc Cô Thiên Diệp tới, Mạc Phong đã tỉnh lại, Mạc Tử Khanh đang chiếu cố hắn.
“Thiên Diệp, muội đến rồi.” Mạc Tử Khanh thấy Độc Cô Thiên Diệp đứng ngoài cửa, nói.
Mạc Phong nghe thấy lời nói của Mạc Tử Khanh, gian nan quay đầu, khàn khàn hô một tiếng: “Tỷ.”
Độc Cô Thiên Diệp đi tới bên giường Mạc Phong, nắm lấy tay hắn, dùng huyễn lực kiểm tra tình trạng của hắn. Gân mạch bị gãy đã được nối lại, chỉ là bây giờ hắn chưa thể cử động mạnh.
“Tình trạng hồi phục không tệ lắm.” Độc Cô Thiên Diệp buông tay hắn ra nói.
Trong mắt Mạc Phong ngấn lệ, nói: “Tỷ, Hỏa Lang đã chết, A Đại cũng bị thương nặng.”
“Nam tử hán đại trượng phu, khóc cái gì ?!” Độc Cô Thiên Diệp trừng mắt nhìn hắn một cái, nói: “Còn người thì còn tất cả, chúng ta có thể trả thù. Chờ đệ khỏe lại, báo thù cho bọn chúng là được. Khóc thì có tác dụng gì?”
“Thiên Diệp, bây giờ Mạc Phong còn là bệnh nhân mà.” Mạc Tử Khanh nhìn Mạc Phong bị Độc Cô Thiên Diệp mắng, bộ dạng ẩn nhẫn cố không khóc, nên khuyên.
“Bên cạnh ta không có người yếu đuối, chút đả kích này còn không chịu nổi, sau này còn làm được đại sự gì.” Độc Cô Thiên Diệp cũng trừng Mạc Tử Khanh.
“Đệ biết rồi, tỷ.” Mạc Phong thu nước mắt về, hỏi: “Đệ sẽ báo thù cho chúng ! Đệ muốn Phong gia phải trả giá lớn. Nghe nói Tiểu Hỏa cứu đệ, hiện tại muội ấy sao rồi?”
Nghĩ đến Tiểu Hỏa, sắc mặt Độc Cô Thiên Diệp hơi biến đổi, nhưng lại nhanh chóng khôi phục, nói: “Tiểu Hỏa hao phí quá nhiều tinh lực, bây giờ đang nghỉ ngơi trong không gian huyễn thú. Đệ yên tâm, không có việc gì đâu. Ta còn có việc, đệ nghỉ ngơi cho tốt đi.” Sau đó nàng xoay người nói với Mạc Tử Khanh: “Ta có việc phải đi vài ngày, huynh chắm sóc cho Mạc Phong cho tốt.”
“Muội yên tâm đi.” Mạc Tử Khanh nói.
Độc Cô Thiên Diệp gật đầu, xoay người rời khỏi phòng Mạc Phong.
Một mình rời khỏi Bồ thành, Độc Cô Thiên Diệp gọi Lam Mân ra.
“Chủ nhân, ngươi muốn đi đâu bắt huyễn thú?” Lam Mân hỏi.
“Đi Mộng Tiêu Lĩnh đi. Ở đó ngươi quen thuộc hơn.” Độc Cô Thiên Diệp nghĩ nghĩ, nói.
Lam Mân hóa thành bản thể, Độc Cô Thiên Diệp ngồi lên. Hai cánh Lam Mân rung động, bay lên trời cao. Hai ngày sau, một người một thú đi tới Mộng Tiêu Lĩnh.
“Chủ nhân, đến rồi.” Lam Mân ngừng trên mặt đất, để Độc Cô Thiên Diệp bước xuống.
Độc Cô Thiên Diệp nhảy xuống, nói: “Ngươi gọi toàn bộ các Thần thú đến đây.”
Lam Mân gật đầu, phóng thích uy áp của Siêu thần thú, toàn bộ huyễn thú trong Mộng Tiêu Lĩnh phủ phục. Lam Mân dùng uy áp của mình truyền tin: “Toàn bộ huyễn thú trên bậc Thần thú đều đến đây !
|
Q.2 - Chương 20: THU PHỤC ĐÀN THÚ Chỉ chốc lát sau, Thần thú lục tục chạy tới, có cả Diều Hâu, Cự Xỉ Hổ, Phong Lang, Hỏa Lang, Lợn Rừng, Tật Phong Thỏ.
“Lam đại nhân có gì phân phó?” Một con Diều Hâu cấp 9 đứng ra hỏi.
“Chủ nhân của ta muốn các ngươi thần phục.” Lam Mân nói.
“Cái gi?!” Chúng thú bắt đầu lớn tiếng nghị luận: “Sao có thể như vậy ? ”
“Không nên không nên.”
“Lam đại nhân, chuyện này e là không ổn !” Diều hâu nói.
“Hôm nay dù các ngươi không đồng ý thì cũng phải đồng ý.” Độc Cô Thiên Diệp thâm sâu nói.
Chúng thú không dám chống đối Lam Mân, nhưng đối với Độc Cô Thiên Diệp thì rất khinh thường. Chỉ là một huyễn sư cấp thấp mà thôi.
“Hừ, ngươi muốn làm cái gì ? Chỉ là một huyễn sư cấp thấp, lại dám xuất khẩu cuồng ngôn trước mặt chúng ta ! ” Một con mị hồ liếm liếm chân trước, mị nhãn liếc Độc Cô Thiên Diệp.
“Nếu các ngươi thần phục, có thể đến được nơi tương xứng. Nhưng nếu như phản kháng…” Độc Cô Thiên Diệp liếc mắt nhìn chúng thú, “Vậy các ngươi không cần tồn tại nữa.”
“Hừ, nhân loại các ngươi có thể cho huyễn thú chúng ta ích lợi gì? Ai mà không muốn bắt huyễn thú làm công cụ, gặp nguy hiểm thì cũng để cho huyễn thú che chắn trước mặt. Nhân loại đều là tiểu nhân ti tiện ! Đừng tưởng rằng ngươi có thể khế ước với Lam đại nhân thì không như vậy.” Một Cương Mao Thứ (*) khinh thường nói. ( * là con nhím)
“Lớn mật !” Lam Mân hét một tiếng, đặt uy áp lên người Cương Mao Thứ, nó lập tức phủ phục.
Lam Mân tăng thêm uy áp, các huyễn thú cấp bậc thấp một chút đều run rẩy.
Độc Cô Thiên Diệp nhìn chúng thú run run, thản nhiên nói: “Ta có thể cho các ngươi sống, cũng có thể cho các ngươi chết. Nếu thần phục, ta cam đoan cấp bậc của các ngươi đều được tăng lên. Sau này, khi chủ nhân các ngươi thăng cấp, các ngươi cúng có thể thăng cấp. Nhưng nếu các ngươi không chịu thần phục…”
“Ngươi nói là có thể cho chúng ta thăng cấp là có thể thăng cấp sao? Ai mà chẳng biết huyễn thú tu luyện rất khó khăn.” Một thất vĩ hồ không tin lời Độc Cô Thiên Diệp.
Độc Cô Thiên Diệp cho Lam Mân một ánh mắt, Lam Mân liền hiện ra hai viên ngọc lục giác nói: “Mấy tháng trước ta vừa thăng cấp Siêu thần thú, tất cả Mộng Tiêu Lĩnh đều biết. Khi ta khế ước với chủ nhân, ta liền thăng thành Siêu thần thú cấp 2. Ta không phải là minh chứng sao?”
Không đợi chúng thú phản ứng, Độc Cô Thiên Diệp gọi Tiểu Ngân và Liệt Hỏa ra, nói: “Các ngươi nói cho bọn chúng biết đi.”
Liệt Hỏa liếc nhìn chung quanh một cái nói: “Khi ta khế ước với chủ nhân thì chỉ là một Thánh thú cấp 6, bây giờ đã là Thần thú rồi.”
Tiểu Ngân khinh bỉ: “Cự tuyệt hảo ý của chủ nhân chính là ngu ngốc!”
Lam Mân từ Thần thú cấp 9 thăng thành Siêu Thần thú phải trải qua hơn một năm, đây không còn bí mật trong Mộng Tiêu Lĩnh, hiện tại chỉ có mấy tháng mà lại thăng cấp rồi.
Mọi ngươi tiếp tục nghị luận. Cuối cùng con diều hâu kia đứng ra nói: “Lời nói của Lam đại nhân, chúng ta không dám nghi ngờ, nhưng dù sao họ cũng là huyễn thú của ngươi. Chúng ta không thể chỉ dựa vào lời nói của bọn họ mà tin tưởng ngươi được. Dù sao thì loài người đều rất gian trá.”
Độc Cô Thiên Diệp cười cười: “Chuyện này cũng dễ thôi.” Sau đó nàng đặt tay trước ngực, nói: “Ta Độc Cô Thiên Diệp xin thề, nếu huyễn thú thần phục ta, ta nhất định sẽ cho bọn chúng thăng tấn. Nếu có dối trá, ta nguyện bị đày xuống địa ngục hắc ám !”
Lời nói Độc Cô Thiên Diệp vừa dứt, một đạo ngân quang chui vào miệng nàng.
Độc Cô Thiên Diệp bỏ tay xuống nói: “Như thế nào? Các ngươi yên tâm, ta sẽ tìm khế ước chủ tốt cho các ngươi, bọn họ sẽ không xem các ngươi thành công cụ, mà là đồng đội sánh vai chiến đấu.”
Chúng thú ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, vẫn còn hơi do dự.
Độc Cô Thiên Diệp cũng không gấp, lấy ra một cái ghế dựa trong nhẫn không gian, ngồi xuống, bắt chéo chân: “Cơ hội chỉ có một, bỏ qua thì sẽ không có lần sau.”
Sau thời gian một ly trà nhỏ (5 phút), một Thất vĩ hồ bước ra nói: “Ta nguyện ý thử một lần.”
“Tốt !” Độc Cô Thiên Diệp đi tới, đưa tay đặt lên trán Thất vĩ hồ, vẫn khỏi Ngực thú quyết đoạn thứ hai, để huyễn lực của mình chậm rãi tiến vào thân thể Thất vĩ hồ, tìm được ma tinh, chậm rãi bọc lấy nó. Khi bắt đầu, tiềm thức của nó còn phản kháng, chỉ chốc lát sau ma tinh đã bị bọc lại toàn bộ. Ngự thú quyết dung hợp huyễn lực của Độc Cô Thiên Diệp và lực lượng của Thất vĩ hồ vào nhau, hình thành một lực lượng mới. Cỗ lực lượng này phần lớn tiến vào ma tinh của Thất vĩ hồ, một phần nhỏ theo huyễn lực tiến vào thân thể Độc Cô Thiên Diệp, chìm vào đan điền của nàng.
Độc Cô Thiên Diệp thu tay lại, Thất vĩ hồ ngao ngao hai tiếng, đỉnh đầu hiện ra năm viên ngọc ngũ giác, bảy cái đuôi màu trắng run run. Tiếp theo, thân thể nó được hào quang thăng cấp bao quanh, bên cạnh năm viên ngọc ngũ giác xuất hiện thêm một viên, rồi lại mọc thêm một cái đuôi, nhanh chóng lớn bằng bảy cái đuôi khác. Thật lâu sau, hào quang mới tản đi.
“Nha, Tiểu Cửu thật sự thăng cấp rồi !”
“Hắn không phải là mới thăng cấp Thần thú cấp 5 không bao lâu sa?”
“Xem ra người kia nói thật rồi !”
Độc Cô Thiên Diệp đi tới nói: “Ngươi là huyễn thú đầu tiên thần phục ta, sau này thì đi theo ta đi.” Sau đó nàng nhỏ một giọt máu tươi lên mi tâm Bát vĩ hồ.
Bát vĩ hồ còn chưa phản ứng thì lại bị hào quang khế ước bao lấy, sau đó bị hào quang thăng cấp bọc lại.
Khi Độc Cô Thiên Diệp còn trong học viện, trải qua một học kỳ nhờ Đản Đản hấp thu huyễn lực, nàng cũng đã thăng thành Huyễn vương cấp 7, hiện tại khế ước một Thần thú cấp 6, thăng thêm một cấp, thành Huyễn vương cấp 8.
“Nàng ta mới mười mấy tuổi mà đã là Huyễn vương cấp 8 rồi !”
“Trời ơi, Tiểu Cửu lại thăng cấp nữa rồi !”
“Sau này Tiểu Cửu đi theo nàng, tiền đồ vô lượng nha!”
“Sớm biệt vậy thì ta đã đi tới đầu tiên rồi.”
“Chủ nhân.” Tiểu Cửu hóa thành hình dạng tự vệ, chạy đến bên cạnh Độc Cô Thiên Diệp, “Chủ nhân, ta thăng hai cấp lận nha! Cám ơn chủ nhân.”
Độc Cô Thiên Diệp ôm lấy Tiểu Cửu: “Ngươi tên là Tiểu Cửu? Vậy thì ta vẫn sẽ gọi ngươi là Tiểu Cửu. Sao đuôi của ngươi lại có tám cái?”
“Ha ha, chủ nhân, ta thuộc tộc Cửu vĩ hồ. Thật ra thì chúng ta không phải như người ta nói, sinh ra là đã có chín cái đươi. Cửu vĩ hồ chúng ta sinh ra cũng chỉ có một cái đuôi, cấp bậc càng cao, cái đuôi khác mới mọc ra được. Chờ đến khi ta thăng cấp đến Siêu thần thú, cái đuôi thứ chín mới mọc ra.”
Độc Cô Thiên Diệp hiểu được, nói: “Thì ra là vậy. Ta cũng nghĩ Cửu vĩ hồ khi còn nhỏ thì cũng đã có chín cái đuổi.”
Hắc hắc, không nghĩ tới mình nhất thời đánh bậy mà cũng chọn trúng một Cửu vĩ hồ trong truyền thuyết.
“Nhân loại, chúng ta nguyện ý thần phục ngươi.” Các con thú khác thấy Độc Cô Thiên Diệp chỉ lo nói chuyện với Tiểu Cửu, không thèm liếc mắt tới bọn chúng, đành phải mở miệng trước.
“Các ngươi đã nghĩ xong?” Độc Cô Thiên Diệp hỏi, “Ta rất dân chủ, nếu không muốn, ta sẽ không miễng cưỡng.”
“Nguyện ý, bọn ta nguyện ý.” Các con thú trả lời. Nhìn thấy Tiểu Cửu thăng cấp đơn giản như uống nước, ai mà không đồng ý chứ?!
Trong lòng Độc Cô Thiên Diệp cười trộm, nhưng trên mặt không hiện ra: “Vậy các ngươi xếp thành một hàng, ta sẽ thuần hóa từng con một.”
Chúng thú bắt đầu xếp hàng trước Độc Cô Thiên Diệp, bọn Tiểu Ngân đứng một bên nhìn, âm thầm cảm khái. Người khác muốn một con Thần thú cũng không có, đến phiên chủ nhân thì là xếp hàng chờ thuần hóa !
Độc Cô Thiên Diệp bắt đầu thuần hóa không ngừng, các thần thú được thuần hóa đều thăng thêm một cấp, chỉ có con diều hâu kia là thăng thành Siêu thần thú, có điều nó không lựa chọn biến hóa. Có mấy Thần thú cấp 8 thăng thành Thần thú cấp 9, sau đó khế ước với người khác thì chẳng phải là thăng thành Siêu thần thú sao. Có đàn Thần thú này, cho dù là muốn xưng bá ở Đế quốc Mạc Đồng Tư, thậm chí là cả Huyền Nguyệt đại lực, ai dám nói không được ?
Mà Độc Cô Thiên Diệp vì thuần hóa nhiều Thần thú nên được bổ sung năng lượng, huyễn lực lại thăng một cấp, trở thành Huyễn Vương cấp 9.
Mà bọn Tiểu Ngân cũng được thăng một cấp, Tiểu Ngân trở thành Thần thú cấp 3, Tiểu Hỏa là Thần thú cấp 2, Thanh Loan là Thần thú cấp 9, Tiểu Cửu là Thần thú cấp 7. Lam Mân vì là Siêu Thần thú, cần nhiều năng lượng, nên không thăng cấp. Tiểu Hỏa cũng không có thăng cấp, nhưng Độc Cô Thiên Diệp có thể cảm giác được tình trạng của nàng đã khá hơn rất nhiều.
|