Ma Hậu 10 Tuổi Thiên Tài Triệu Hồi Sư
|
|
Chap 1: xuyên không
Bầu trời u tối, những khóm cây rì rầm lấp ló những ánh mắt đỏ như máu. Khung cảnh hoang sơ ẩm ướt ấy vậy lại làm nền cho khung cảnh đẫm máu ở phía trước.
Phía trước, xuất hiện cảnh tượng khiến người ta kinh hoảng tột cùng. Mấy chục người mặc áo đen cầm súng đuổi theo một thân ảnh màu đỏ phía trước không xa. Những đợt sấm truyền đến cùng với những dấu vết máu không thẳng hàng làm cho người ta cảm thấy mơ hồ kì dị.
Bộ váy trắng vì máu mà trở thành màu đỏ, toàn thân nặng nề đau đớn. Màu đỏ tà mị khiến cho cả người Dạ Nhiên cảm thấy mình thật thất bại. Nhưng cái đau ở ngoài không làm cho Nàng đau bằng trong lòng.
Hôm nay, vì cái gì mà Nàng thành ra như vậy? Cũng là vì Nàng quá yêu Nhật- người được gài vào tổ chức của Nàng. Dù biết tình yêu này khi bắt đầu đã là một chuyện không thể xảy ra nhưng Nàng vẫn cứ yêu Nhật. Cứ tưởng rằng Nhật sẽ vì Nàng vì tình yêu Nàng dành cho hắn mà đánh đổi tất cả nhưng cuối cùng vì cái tưởng đó mà khiến cho Nàng mất gia đình, đồng đội, mất tất cả. Mọi kế hoạch, công việc, tiền bạc của Nàng đều giao cho Nhật chỉ muốn Nhật ở lại bên mình vậy mà....
Nàng hừ lạnh cười giễu. Cái tình yêu mù quáng khiến Nàng đau khổ nếu biết trước Nàng nguyện không chọn Nhật. Người đàn ông Nàng vừa yêu vừa hận này nhưng không có cái gì gọi là biết trước cả. Một đặc công, sát thủ như Nàng cũng có ngày như vậy sao? Ánh mắt Nàng lạnh lùng nổi lên tơ máu.
Phía trước là vực phía sau là người muốn giết mình. Nàng cười đến tuyệt vọng. Ánh trăng mờ ảo hiện lên bóng hình của Nàng. Mái tóc đen dài tung bay trong gió. Khuân mặt vì tái nhợt mà trắng bệch nhưng không làm phai mờ nét đẹp tuyêt sắc của Nàng. Đôi mắt màu hổ phách lạnh lùng như thâm sâu khó lường. Môi nhỏ, lông mi đen cong bị che khuất bởi mái tóc dài. Bộ quần áo màu đỏ ướt đẫm dính sát vào cơ thể lộ ra đường cong hoàn hảo. Cả người toát ra hơi thở vương giả lạnh lùng mà lại bi ai. Nhìn Nàng khiến người ta có cảm giác không khác gì nhìn búp bê vậy. Vô hồn không cảm xúc.
Nhìn thấy Nàng không còn lối thoát, Nhật không đuổi nữa mà đứng lại nói. Mơ hồ trong giọng nói chứa sự bất đắc dĩ cùng không đành lòng.
-"Dạ Nhiên cô không còn đường thuốc cũng đã ngấm phát huy tác dụng cô không còn đường. Khôn hồn giơ tay chịu trói."
Ngẩng mặt nhìn người đàn ông trước mặt, Nàng nhếch môi hừ lanh, trong giọng nói đầy sự tuyệt vọng.
-" Minh Hoàng Nhật. Kiếp này ta sống không hối hận nhưng điều tôi hối hận nhất là yêu ngươi. Ta nguyền rủa, ta hận ngươi. Vì cái gì? Vì sao? Vì sao hả? Hay cho cái gọi là đời đời kiếp kiếp. Ta lấy danh nghĩa của một con người nguyền rủa ngươi chết không siêu sinh"
Vừa dứt lời, sấm sét như gào thét càng dữ dội để chứng minh lời nguyền của Nàng. Cùng lúc đó, Nàng nhả ra một ngụm máu tươi. Nhật nghe thấy những lời đó cùng với tình trạng của Nàng. Trong long như có cái gì đó cứa vào nhưng Nhật không dám làm theo tâm tình. Tuy nhiên giọng nói vẫn trở nên dịu dàng.
-"Nhiên nhi em có thể theo anh không? Chỉ cần theo anh tổ chức sẽ không làm gì em đâu"
-" Đừng gọi tôi bằng cái tên đó. Tôi nói cho anh biết. Mối thù giết cha mẹ cũng đủ để tôi giết chết anh. Tôi thà chết cũng không theo anh."
Nói xong, chưa để ai hoàn hồn thì Nàng đã ngả ra phía sau. Rơi xuống vực sâu. Gió rít thét gào Nàng không thể nghe thấy gì cả. Trong mắt toàn tia máu. Nàng thề, nếu hôm nay Nàng thoát chết thì khi đó cũng là ngày Nàng sẽ mạnh hơn không yêu ai nữa. < Bối Linh Linh: Dạ Nhiên à. Không yêu làm sao được. Cái đó gọi là không biết trước được tương lai a~. Quyền của tác giả a~>
|
Chương 2: Thế giới thần kì
Một cỗ khí nóng khiến cho Nàng phải mở mắt. Đập vào mắt Nàng là một hang động lớn đầy ẩm ướt. Trời sinh tính Nàng ẩm ướt. Vì vậy Nàng ngồi dậy thì... Mẹ nó. Sao tay Nàng lại nhỏ vậy? Người không ngồi dậy nổi? Cơ thể bị teo sao? Uống thuốc thu nhỏ của Haibara sao? Không thể nào. Chưa để Nàng định hình thì đột nhiên một cơn gió ập đến khiến Nàng suýt ngã bật ngửa.
Một giọng nói tà mị vang lên trong hang động.
-"Tiểu bảo bảo ngươi ra xem đứa trẻ này thật xinh đẹp a~"
Nhìn thấy nam nhân yêu nghiệt có mái tóc dài màu tím và mắt màu tím, mặc bộ đồ cổ quái Nàng kinh ngạc trừng lớn mắt.
-"Ai dô! Tiểu bé con này nhìn thấy ta đẹp quá không cưỡng lại được phải không? Ta biết ta đẹp nhưng bé con không cần phải nhìn như vậy đâu a~"
Vô sỉ, nam nhân này đủ vô sỉ Nàng là đang ngạc nhiên vì bộ đồ của hắn được không? Là bộ đồ. Còn ở bên kia một con hổ trắng to lớn đang quay mặt về chỗ khác thể hiện nó không quen biết người này.
-"Tiểu bảo bảo bé con này trừng ta a~ thật thú vị. Được rồi ta sẽ nhận bé con này làm con nuôi a~"
-"Ngao~~" Con hổ kháng nghị. Nó là hổ được không. Nhìn nó giống 'tiểu bảo bảo' lắm sao? Khoan....hình như hắn vừa nói...nhận nuôi đứa bé?
Nhìn lại chỗ đứa bé vừa nãy nằm, Tiểu bảo bảo trên đầu xuất hiện vạch đen. Vội đuổi theo nam nhân tóc tím.
Nằm trên tay nam nhân tóc tím, Nàng bình tĩnh lại. Với trí thông minh cao, Nàng chắc chắn mình đã xuyên không sang thế giới khác giống trong mấy cuốn chuyện rồi. Ta kháo~~ Người ta xuyên không là vương phi, hoàng hậu tại sao Nàng lại xuyên vào thân thể một đứa trẻ mà đứa trẻ này lại không có danh tính đi. Nàng thề là Nàng chỉ nói là muốn thoát chết thôi mà tại sao lại 'thoát' sang thế giới khác là sao? Rồi Nàng lại nhớ đến việc của Nhật trong mắt ngập tràn bi ai.
Nhìn tiểu nhân nhi nằm trên tay mình xuất hiện nhiều biểu hiện bi thương, khó hiểu, nghi hoặc nhưng không có sợ hãi, nhất thời khiến nam nhân tóc tím cảm thấy hứng thú cho là quyết định của mình là đúng đắn.
<Bối Linh Linh: Vâng rất đúng đắn. Vậy mà sau này anh đuổi Dạ Nhiên như đuổi tà hận không thể cắp đít chạy khỏi Dạ Nhiên đó >
Hôm sau, trong một toà nhà gỗ tràn đầy hoa và trái cây, nam nhân tóc tím đang ôm Dạ Nhiên nhìn chằm chằm Nàng rồi một lúc sau nhíu mày thâm sâu nói:
-"Tiểu bé con ta tên là Dạ Nguyệt. Ta cho con cái tên Dạ Nhiên. Từ nay con là con nuôi của ta. Yên tâm con sẽ trở nên mạnh mẽ ."
Dạ Nhiên? Trùng hợp vậy sao? Tên cũ của Nàng cũng Nàng là Dạ Nhên nha. Vậy thì thật tiện
Câu nói vừa dứt, Dạ Nguyệt nhìn về phía vai trái của Nàng. Trên đó, xuất hiện một bông hoa 5 cánh tà mị màu đỏ chót. Dạ Nguyệt nhíu mày suy nghĩ. Hắn biết, bông hoa đó không bình thường mà là bông hoa tượng trưng cho độc hoa Mạn Châu. Xét tình hình, có lẽ Dạ Nhiên bị trúng độc từ trong bụng mẹ.
Người hạ độc thật tàn nhẫn, không chỉ hại chết người mẹ còn khiến cho đứa con bị trúng độc. Mỗi tháng sẽ phát độc một lần vào đêm 15 tháng 9 trăng tròn. Việc trúng độc sẽ là thứ cản trở con đường tu luyện. Trúng độc từ bụng mẹ có lẽ chỉ sống được đến tuổi 18.
Nhưng nếu là Dạ Nguyệt thì khác, hắn có đơn thuốc chỉ là về nguyên liệu thì....không sao gặp được đứa bé này cũng là một cái duyên a~. Bé con này tuyệt không thiếu thứ gì. Nếu phụ thân và mẫu thân không thể chăm sóc thì Hắn sẽ bù đắp cho bé con a~
|
|
Chap 3: Tu luyện
Ba năm sau, trên núi Phong Nhai.
-" Tiểu công chúa, người lại chọc giận chủ tử rồi." Tiểu bảo bảo trong vòng ba năm đã từ linh thú lên thần thú cho nên có thể nói chuyện
Từ phía sau hang đá, một giọng nói lạnh lùng vang lên sau đó xuất hiện thân ảnh bé nhỏ nhưng đẹp đến kinh hồn. Đứa bé khoảng ba tuổi. Mái tóc đỏ rực như mặt trời. Làn da trắng mềm mại. Khuân mặt nhỏ nhỏ sắc sảo. Đôi mắt hổ phách bị che dưới hai hàng mi cong. Môi nhỏ hơi ươn ướt khiến người ta nóng cổ. Cả thân hình được bao phủ bởi bộ váy màu trắng. Trên trái được vẽ một đoá hoa Chu Sa. Đỏ và trắng khiến người ta cảm thấy kì dị nhưng ở trên người bé con này nhất thời cảm thấy thật thích hợp giống như trời sinh bé con đã hợp với hai màu đó rồi. Tuổi còn nhỏ mà đã đẹp đến nỗi khuynh đảo chúng sinh như vậy nếu sau náy lớn chắc chắn sẽ hại nước hại dân.
-"Hừ! Cứ để phụ thân giận. Ai bảo ông ấy giấu ta không cho ta học nội công"
Đúng vậy. Đây là Dạ Nhiên. Trong 3 năm Nàng đã học được rất nhiều thứ từ Dạ Nguyệt. Nhưng Dạ Nguyệt nhất quyết không cho Nàng học nội công.
-"Công chúa à. Người biết tại sao Vương không muốn người học nội công mà. Tại sao người lại cứng đầu đến vậy ?"
Nghe vậy, Nàng lại cười thất bại. Cái gì Nàng học cũng được riêng nội công thì không là bởi vì khi vận công độc tố hoa Mạn Châu sẽ lại nguy hiểm đến tính mạng của Nàng cho nên Dạ Nguyệt không hề cho phép Nàng học. Nàng biết Dạ Nguyệt lo cho Nàng trong Nàng cảm thấy ấm áp nhưng Nàng muốn học. Nàng muốn trở nên mạnh mẽ a~
-"Ta mặc kệ nếu phụ thân không cho ta sẽ không về."
Tiểu bảo bảo đang định khuyên Nàng thì một giọng nói vang lên khiến cho Tiểu bảo bảo vội vàng hành lễ.
-"Công chúa à người...."
-"Dạ Nhiên con bướng bỉnh"
-"Tham kiến Vương"
-" Đứng lên"
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Nàng ngước mắt lên vẫn là gương mặt cũ không đổi. Nàng mắng thầm:
-(Yêu nghiệt ngàn tuổi.)
Dù Dạ Nguyệt đứng ở xa cũng nghe thấy tiếng của Nàng, nhếch môi cười, lắc đầu nói:
-" Dạ Nhiên con mắng ta già?"
Dạ Nhiên chột dạ mở to mắt ngây thơ nhìn Dạ Nguyệt
-"Con có nói sao?"
Nhìn đôi mắt ngây thơ vô (số) tội chực khóc của Nàng. Dạ Nguyệt cảm thấy lòng chợt mềm mại thất bại thở dài.
-"Ai! Thôi được ta sẽ dạy cho con nhưng phải hứa đến khi ta giải hết độc cho con thì mới được sử dụng được không?"
Nghe Dạ Nguyệt đồng ý, đôi mắt Nàng loé sáng gật đầu như giã tỏi.
Nhìn Nàng như vậy, Dạ Nguyệt thở dài một lần nữa. Đầu năm nay nuôi dạy mấy đứa trẻ có vẻ ngoài thiên sứ thật khó a~. Thật hết cách với Nàng. Trong ba năm nay, Dạ Nguyệt là người hiểu rõ nhất quá trình Nàng trưởng thành. Vì độc cho nên cơ thể Nàng yếu. Tu luyện khó khăn. Để được đến ngày hôm nay, Thật sự là một quá trình dài a~
|
( Xin lỗi vì mình quên cho nên bây giờ mình sẽ giới thiệu nha.)
* Chương giới thiệu:
Nàng: đặc công, sát thủ của thế kỉ 21. Vì quá yêu một người đàn ông mà dẫn đến diệt vong. Xuyên đến núi Phong Nhai của Linh quốc. Trở thành một đứa trẻ 1 tháng tuổi có một danh tính không rõ ràng.
Hắn: Ma vương của Ma tộc. Có một nét đẹp tà mị, lãnh lùng, lãnh khốc, ghét nữ nhân nhưng sủng Nàng tận trời. Có một sức mạnh tiềm ẩn. Là người bao che khuyết điểm.
Trích đoạn 1:
Dạ Nhiên nhìn nam nhân nằm trong lòng tâm như có cái gì đó thắt lại.
-" .......ta không cho chàng chết. ...."
Nhớ tới máu của mình có thể giải được bách độc, Nàng liền cầm thuỷ chuỳ không do dự rạch một đường trên cổ tay rồi đưa lên miệng của Hắn.
Trích đoạn 3:
Mỗ yêu nghiệt dựa vào vách tường tà mị cười:
-"Nhiên Nhi nàng là đang miu sát vi phu sao?"
Mỗ nữ tức giận đánh một hoả nguyên tố:
-"............ta giết tên khốn nhà chàng. " ( ..... là chỗ tên nam chính. Bây giờ chưa tiết lộ)
Mỗ yêu nghiệt cười đến là gian sảo chạy ôm bụng Mỗ nữ
-" Nhiên nhi ngoan. Hài tử còn ở trong bụng. Không nên làm liều a~"
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Linh Phương đại lục chia làm 4 quốc:
Lớn nhất: Thần quốc , Linh quốc, Phương quốc và phong quốc
Linh Phương đại lục lấy tu luyện làm chính.
Triệu hồi sư: Có 3 tầng, mỗi tầng có 3 cấp sơ ,trung và cao. Mỗi tầng có thể triệu hồi 1 ma thú bất kì. Trên toàn đại lục người có thể triệu hoán trên ba ma thú rất ít. Người có thể triệu hồi trên ba ma thú gọi là cao cấp triệu hồi sư. Triệu hồi trên năm ma thú gọi là siêu cấp triệu hồi sư.
Ma thú: Cấp cao nhất là: siêu thần thú_ thần thú_ thánh thú_ bán thú_linh thú. Mỗi cấp chia thành 3 cấp: sơ ,trung và cao.
Ma pháp sư: rất ít người có thể cảm nhận được 2 nguyên tố trở nên. Người cảm nhận được nguyên tố cũng giống như linh lực. Linh lực tăng ma pháp cũng tăng. Cấp bậc: Mạnh nhất: Màu trắng_màu đen_màu nâu_màu tím_màu đỏ_ màu xanh ngọc_màu cam_màu vàng. Mỗi cấp bậc chia làm 3 cấp: Sơ, trung và cao
Kiếm sĩ: Cao nhất: Đế vương Ảnh kiếm, Chi minh kiếm, Bán chi kiếm, Lưu ly kiếm, thần kiếm, linh kiếm
Luyện dược sư: Công việc tôn quý nhất đại lục. Vì vậy rất ít người có thể luyện dược. Đan dược cao nhất là cấp 18. Trên 1 cấp~ 5 cấp là linh tôn dược sư. Trên 5 ~ 10 cấp là hoàng dược sư. Trên 10 ~15 cấp là Đại dược sư. Trên 15~18 cấp hoặc 18 cấp là đế vương dược sư.
|