Thứ Nữ Hữu Độc: Cẩm Tú Vị Ương
|
|
"Cách kinh thành khoảng mấy trăm dặm ở bên ngoài, có một nơi là Vu Giang Phong, trên núi có *ôn tuyền, đối với việc dưỡng bệnh rất tốt, hơn nữa ở đó rất yên tĩnh không có người quấy rầy....." Ngự y hiểu ra ý muốn của hoàng hậu, che giấu lương tâm nói.
"Những lời hôm nay chúng ta nói, còn có bệnh của thái tử......."
"Vi thần đều đã quên." Vị Bùi hậu này, thực sự là một mĩ nhân làm cho người ta sợ hãi.
"Nếu người ngoài có hỏi đến.... '..."
"Thái tử chỉ bị hoảng sợ quá mức, đi *ôn tuyền tịnh dưỡng một thời gian, vài ngày sau có thể khỏi hẳn."
#Ân: *ôn tuyền_ suối nước nóng.
"Ngự y quả nhiên là người thông minh." Bùi hậu xua tay nói: "Nhớ rõ, nhất định phải chăm sóc thái tử cho thật kĩ, nếu trong cung có bất kì lời đồn đại nào, ta sẽ bắt ngươi để hỏi tội."
Sau khi ngự y lui ra, trong ánh mắt xinh đẹp của Bùi hậu, lần đầu tiên xuất hiện vẻ đau lòng.
Nàng dùng mọi cách để có thể sinh hạ thái tử, bây giờ lại lâm bệnh nặng.
Tại sao ông trời luôn muốn cướp hết mọi thứ tốt đẹp thuộc về nàng?
Trong cung cây cối xum xuê, ve kêu liên tục, một mình Bùi hậu đứng dưới hành lang, trên mặt là biểu tình trong trẻo lạng lùng. Nàng suy nghĩ trong chốc lát, mới xoay người tiến vào bên trong.
Tám tháng sau, Ôn Tuyền sơn trang.
Bùi hậu bước nhanh trên con đường rải đá cuội, vội vã đi tới cửa phòng, cửa lớn đột nhiên bị nàng mở ra, gió lạnh lập tức thổi vào, ánh nến ở trong phòng bị dập tắt, màn che trước giường dựa theo hướng gió tung bay nhẹ nhàng, chỉ thấy tiểu thái tử nằm ở trên giường, trên mặt che lụa trắng. Bùi hậu nhấc lụa trắng lên, chỉ thấy một khuôn mặt trắng nõn gầy yếu, trên mắt vẫn còn vệt nước, trong nháy mắt, giọt nước trong veo trên mắt nàng cũng không nhịn được liền rơi xuống.
Tất cả mọi người lạnh run, không phải bọn họ đau buồn, mà là sợ hãi.
Bùi hậu không kìm chế được gục xuống, tim giống như bị một bàn tay vô tình bóp chặt, thân thể cũng bắt đầu run rẩy không ngừng. Một lúc sau, chờ tâm tình của nàng ổn định, mới lớn tiếng ra lệnh: "Những người nơi này, lập tức xử tử!"
Thị vệ Bùi phủ lập tức xông đến, kéo tất cả cung nữ thái giám ra ngoài, mọi người khóc lóc, cầu xin, còn có âm thanh tức giận mắng chửi ồn ào náo động, sau đó cũng khôi phục sự yên tĩnh. Ánh mắt của Bùi hậu dừng lại trên người Hinh nữ quan, nàng vội vàng quỳ rạp xuống đất: "Nương nương, nô tì đối với người luôn trung thành........"
Bùi hậu thản nhiên nói: "Cho nên ta mới giữ ngươi lại."
Tin tức thái tử qua đời bị phong tỏa, không hề truyền ra ngoài, tất cả những người biết chuyện đều vĩnh viễn không nói được nữa, ngay cả ngự y cũng vì say rượu mà ngã xuống hồ chết.Trong sơn trang, Bùi hậu ngồi trước một cái nôi, bình tĩnh nhìn đứa trẻ trước mắt: "Đứa nhỏ này thật xinh đẹp, so với tiểu hoàng tử mà Nguyên Cẩm Phong và Tê Hà sinh ra còn đáng yêu hơn."
Hinh nữ quan không nói một câu nào, vẻ mặt có chút sợ hãi nhìn Bùi hậu. Nàng cảm thấy từ sau khi thái tử chết, hoàng hậu nương nương hình như có chút không bình thường.... '...
Sau khi Bùi Uyên đi được tám tháng, Tê Hà sinh non ra một đứa nhỏ. Đứa nhỏ này trời sinh xinh đẹp đáng yêu, giống như được ông trời ưu ái. Quả thật đứa nhỏ này kế thừa toàn bộ vẻ đẹp của gia tộc Bùi thị, tương lai nhất định sẽ rất sáng lạn.
Nhưng mà Bùi hậu không những đem giấu sự tồn tại của đứa nhỏ này, mà còn báo tin cho Bùi Uyên là Tê Hà công chúa đã chết. Tê Hà thật đã chết, sau khi sinh đứa nhỏ, nàng không chịu được sự dằn vặt này nữa, nên dùng dây vải treo cổ, thảm trạng lúc chết của công chúa xinh đẹp, khiến cho ai cũng không dám nhìn lại.
Móng tay sắc nhọn của Bùi hậu xoẹt qua khuôn mặt non nớt của đứa nhỏ, bên môi chậm rãi nở nụ cười làm cho người ta kinh sợ.
Trái tim Hinh nữ quan lập tức đập nhanh.
Đúng lúc này, một hộ vệ tiến vào, quỳ xuống đất bẩm báo: "Nương nương, bệ hạ phái ra ba đội người quả nhiên đều là giả, hoàng tử thật được giao cho Tề Chính đưa đến biên giới, bây giờ đang chờ bái kiến nương nương, về phần hoàng tử kia........"
"Đem tiểu hoàng tử và đứa nhỏ mà Đào Diệp sinh được năm ấy mang lại đây." Bùi hậu lạnh lùng nói.
Hinh nữ quan giật mình nhìn Bùi hậu, nàng không biết nương nương rốt cuộc muốn làm gì.
Đứa nhỏ của Đào Diệp nhìn vô cùng tuấn tú đáng yêu, năm nay vừa tròn ba tuổi, mẫu thân của hắn thay Tê Hà chết ở sau hoa viên, từ túc đó hắn vẫn luôn được Bùi hậu phái người chăm sóc trông giữ, lúc bị người đưa tới, ánh mắt tò mò nhìn Bùi hậu. Con của Tê Hà cùng Nguyên Cẩm Phong lúc này mới hơn một tuổi, ngoan ngoãn ngủ say ở trong ngực Tề Chính.
Bùi Hậu nhìn thoáng qua đứa nhỏ ba tuổi cùng đứa bé mới sinh ở trong nôi, cười cười: "Mang hai đứa trẻ này đến Đại Lịch."
"Nương nương, bệ hạ... '..."
Ánh mắt Bùi hậu dừng lại trên đứa nhỏ trong ngực của Tề Chính, chủ động vươn tay nói: "Đưa ta."
Tề Chính cúi đầu suy nghĩ, mạng già trẻ một nhà hắn đang ở trong tay hoàng đế, cho nên hoàng đế nghĩ hắn trung thành. Nhưng ngay từ đầu, hắn lại là gian tế. Cho dù thành người bất trung hắn cũng phải bỏ qua phần tín nhiệm này của hoàng đế, vì thế hắn thật cẩn thận đem tiểu hoàng tử đưa cho hoàng hậu.
|
"Làm thế nào để hắn tin tưởng, phải xem bản lĩnh của ngươi." Bùi hậu nhẹ nhàng bâng quơ nói.
Sắc mặt Tề Chính cứng đờ, cuối cùng nghiêm nghị dẫn hai đứa nhỏ lui xuống.
Bùi hậu nhìn bóng dáng hắn, dặn với thủ vệ bên cạnh, nói: "Dựa theo kế hoạch định ra từ trước đi làm."
"Vâng"
"Đứa nhỏ này ở trong cung sung sướng, vừa nhìn liền biết có phúc." Bùi hậu chăm chú nhìn đứa nhỏ trong ngực, đứa bé đột nhiên tỉnh dậy, trợn đôi mắt to tròn tinh khiết nhìn Bùi hậu, nàng mỉm cười, nói "Sau này lớn lên nhất định sẽ là hoàng đế tốt."
Đứa bé nhỏ tuổi, vẫn không biết chuyện gì xảy ra, vươn tay hướng về phía Bùi hậu, vòng qua cổ của nàng, áp vào hai gò má, nhìn rất thân thiết.
Hinh nữ quan có chút do dự, nói: "Nương nương, đứa nhỏ này"
Bùi hậu cười khẽ hôn lên trán đứa nhỏ, vuốt ve hai má non mềm của hắn: "Về sau phải gọi hắn là thái tử."
"Nhưng bệ hạ nhất định sẽ phát hiện"
"Không, hắn sẽ không." Ý cười trên môi Bùi hậu không thay đổi, nhưng ánh mắt sắc bén, âm trầm lạnh lẽo.
Ba tháng sau, Bùi hậu lên đường về kinh, nói thái tử gầy yếu cần tiếp tục ở lại dưỡng bệnh, một năm rưỡi sau mới đón về cung, hắn so với trước càng thêm xinh đẹp đáng yêu, Bùi hậu cũng trở nên nghiêm khắc dốc lòng dạy bảo hắn. Hinh nữ quan nhìn thấy như vậy, trong lòng càng thêm sợ hãi. Nàng không biết là mình hay Bùi hậu bị điên nữa, vì sao lại làm ra chuyện như vậy, dùng đứa nhỏ của tình địch thay thế thái tử đã chết, chuyện này thật sự rất đáng sợ. Nhưng điều nàng lo lắng nhất cũng không xảy ra, thái tử và tiểu hoàng tử chỉ hơn kém nhau một tuổi, thái tử thật sự có thân thể không tốt, so với đứa nhỏ bình thường đều yếu ớt nhỏ hơn một chút, hơn nữa trẻ con mỗi tháng một lớn, nhìn qua cũng không phát hiện ra điều gì, Nguyên Cẩm Phong dù sao cũng không bằng mẫu thân của hắn, kĩ lưỡng chu đáo, lại không yêu thương thái tử nhiều, nên cũng không phát hiện ra.
Hoàng hậu ngồi trước gương đồng trang điểm, thái tử nhỏ tuổi lật đật chạy vào, trên tay cầm một cành hoa lê nở rộ, nói: "Mẫu hậu, cho người!"
Con ngươi tối đen của hắn nhìn không chớp mắt, mang theo sự ngưỡng mộ nhìn về phía Bùi Hoài Trinh.
Lại là hoa lê, ngỡ ngàng hồi lâu, Bùi hậu mới cong lên khóe miệng, hiện ra một nụ cười kì quái: "Cám ơn con."
Vẻ mặt của nàng, trong chớp mắt giống như mặt hồ nước yên tĩnh bị ném xuống một cục đá, dữ tợn vặn vẹo nhưng cũng chỉ trong chớp mắt, sau đó lập tức khôi phục lại bình tĩnh.
Thái tử ngày trước, nhìn thấy nàng chỉ có muôn ngàn sợ hãi.
Mà thái tử hiện tại, lại luôn nhìn chằm chằm và gọi mẫu hậu.
Ánh mắt thái tử trong trẻo, thuần khiết, giống như tuyết trắng noãn, không dính bất kì một tia dơ bẩn, nàng rất muốn tránh đi ánh mắt như vậy.
Nhưng mà, muốn tránh cũng không thể, sự trong trẻo kia chạm vào sâu trong nỗi lòng nàng.
Nàng đột nhiên vươn ngón tay thon dài, nhẹ nhàng giữ ở trên cổ thái tử: "Hài tử ngoan, cùng mẫu hậu chết, được không?"
Ngón tay dần nắm lại, dùng sức, chậm rãi bóp chặt, thái tử hoảng sợ nhìn nàng, trong mắt tràn đầy hoang mang, tuổi của hắn còn quá nhỏ, ngay cả những lời nàng nói cũng không hiểu.
Đáy mắt Bùi Hoài Trinh hiện lên một mảnh lạnh lẽo sắc nhọn, trở nên đáng sợ.
Tiếng bước chân vội vã vang lên: "Thái tử điện hạ, không nên làm phiền nương nương!" Hinh nữ quan từ bên ngoài điện chạy vào, đúng lúc Bùi hậu bừng tỉnh, buông lỏng thái tử ra, thuận tiện ôm chầm lấy hắn, giống như không có chuyện gì.
Hinh nữ quan giật mình nhìn thấy cảnh diễn ra trước mắt, nhìn thật lâu đến ngay cả bóng dáng của hoàng hậu nhìn cũng không rõ.
Chỉ nghe thấy tiếng cười của hoàng hậu, khó thấy được dịu dàng: "Mẫu hậu rất thích hoa lê này, đúng là một đứa bé ngoan."
|
Chương 254-9:Phiên ngoại:Kiếp trước kiếp này Trong phòng đốt hương hoa lan thơm ngát, lịch sự tao nhã mà ấm áp, Nguyên Liệt ngồi xem mật báo trong tay, thỉnh thoảng lại nâng mắt lên nhìn Lí Vị Ương đang nằm nghiêng trên chiếc giường nhỏ đọc sách.Ánh mắt nàng hơi cụp xuống, vẻ mặt dịu dàng, bên môi mang theo ý cười, giống như hoa sen trong đêm trăng tao nhã, nàng có một vẻ đẹp cao ngạo, trong trẻo nhưng lạnh lùng, tay cầm một quyển sách đang đọc vô cùng chăm chú.Hắn khẽ mỉm cười.Bề ngoài nhìn nàng rất dịu dàng, nhưng ai cũng biết nàng là một nữ tử đanh đá.Bá đạo, sắc bén, kiêu ngạo.Giống như dòng nước dịu dàng, nhìn qua thấy rất bình tĩnh, nhưng lúc cuộn sóng lại có thể nhấn chìm tất cả.Ai cũng nói, người Nguyên Liệt sợ nhất chính là vị Vương phi này.Bởi vì hắn nắm quyền, địa vị cao, mọi người đều kính sợ hắn, chỉ có lời nói của Lí Vị Ương là hắn không thể không nghe.Lúc hắn bệnh nặng, không đứng dậy nổi, nhưng vẫn muốn đến quân doanh tuần tra.
Ngự y khuyên bảo hết lời, hắn lại khăng khăng đi ra ngoài, Lí Vị Ương cầm một quyển sách gõ đầu hắn bắt quay lại giường.
Lúc đó tất cả mọi ngươi đều ngây ngốc, phó tướng đi theo nhiều năm cứ nghĩ hắn sẽ nổi giận, ai ngờ hắn lại nghiêm mặt che đầu, làm như người bị đánh không phải là hắn.
(Vũ: Nguyên Liệt thật đáng yêu, hài không chịu đượcJ)Nếu hắn dám làm trái lại lời Vị Ương, rất có khả năng nàng sẽ lột hết đồ của hắn rồi treo lên đánh.Sau đó, có quan viên không thông báo trước đã đưa hơn hai mươi mỹ nhân, mỗi người đều yểu điệu, khuôn mặt xinh đẹp, giống như tiên nhân đến Vương phủ.
Người này còn ngu ngốc, ở ngay tại trên triều nịnh bợ hắn, quả nhiên sắc mặt hắn lập tức thay đổi, sợ Vị Ương hiểu lầm vội vàng chạy về nhà, tới nơi mới phát hiện hai mươi nữ nhân kia đều bị Vương phi đuổi rồi, một đám nữ nhân õng ẹo, quyến rũ động lòng người lại bị Vương phi sung quân đi khai hoang điền trang mà nàng mới mua.Vì thế, thanh danh của Vị Ương truyền đi sau một đêm.
Tất cả mọi người đều sợ hãi, ban đầu bọn họ còn nghĩ Nguyên Liệt là con người độc ác, không ngờ vị Vương phi này còn lợi hại hơn, có thể ghen tức không hề che giấu như vậy, đúng là một kỳ nhân.Có thể nói, dường như Nguyên Liệt trở thành trò cười cho cả Việt Tây.Có rất nhiều người nói, mọi việc đều vì vị Vương phi này xuất thân từ công thần Quách thị, đến cả vương gia cũng phải nhường nhịn nàng.Còn có một số người lại nói, khi còn nhỏ Vương gia và Vương phi là thanh mai trúc mã, hai trẻ vô tư, cho nên Vương gia mới sợ hãi nàng như vậy.Nguyên Liệt: ".
."Trang Tử không phải cá, sao biết được niềm vui của cá.Trên đời này không phải ai cũng thích mỹ nhân mềm mại như nước, bọn họ tầm thường cũng chỉ có thể xứng với những nữ nhân phàm tục, đâu có ai biết cái tốt của Vị Ương? Bọn họ không hiểu cho nên không có tư cách bình phẩm.Khi Quách phu nhân đang nhắc nhở khéo léo Vị Ương về tin đồn bên ngoài, Nguyên Liệt liếc mắt một cái, nói:"Nương, bọn họ đang đố kỵ."Quách phu nhân: "".
..
."Nếu người trong cuộc không để bụng, thì ý kiến của người khác căn bản không quan trọng.Nguyên Liệt cười nhẹ, lại nghĩ đến vẫn còn có rất nhiều công văn cần xử lý, gương mặt của hắn trở nên cau có ủ rũ, nhanh chóng cầm lên một số giấy tờ đọc với tốc độ nhanh nhất.Khung cảnh quá mức yên lặng, không khí rất ấm áp, Lí Vị Ương bất giác ngủ trên chiếc giường nhỏ lúc nào không hay.Trong mơ màng, nàng mơ hồ nhìn thấy một tòa cung điện.
Giữa ánh sáng mờ ảo, một bức tường đỏ trang nghiêm, ngói màu vàng rạng rỡ dưới ánh sáng mặt trời, những con rồng ở trên mái giống như muốn bay ra, càng tới gần không trung bên trong càng rõ ràng.
Ở trên con đường rộng, cứ cách mười bước lại có một cung nữ cúi đầu đi ngang qua, di chuyển ngay cả vạt áo cũng không gây ra tiếng động nào.Cảnh tượng này rất quen thuộc, làm cho Lí Vị Ương rùng mình thật mạnh.Nàng đứng trước của sổ, nhìn mỹ nhân đang trang điểm ở bên trong.
Ánh sáng màu vàng bao phủ trên thân thể của nàng, hương thơm quen thuộc tràn ngập bên trong, mỹ nhân trong gương đồng đang chăm chú vẽ lông mày, nhìn lại một lượt, mỉm cười, giống như hoa xuân đua nở, nhan sắc như trăng đêm trung thu, bốn phía giống như có nhã nhạc khinh tấu, Tiên Tước bay quanh, trong lúc mơ hồ, ba hồn bảy vía cũng bị đoạt đi một nửa.Khuôn mặt này, Lí Vị Ương mãi mãi không quên.Đó là tỷ tỷ của nàng, Lí Trường Nhạc, trưởng nữ Lí phủ, xinh đẹp như tiên nữ.
Nhưng đuôi mắt của nàng đã có dấu vết của năm tháng, cho dù trang điểm tỷ mỉ, những nếp nhăn nhỏ dày đặc vẫn nhìn thấy rõ ràng, khóe miệng lúc nào cũng cong lên như đang cười mà bây giờ rũ xuống.Đây là dấu hiệu tuổi già, bất kể nàng là mỹ nhân số một khắp thiên hạ, cũng khó có thể thoát khỏi.Lí Trường Nhạc không vui nhìn chính mình trong gương, dặn dò cung nữ thay nàng nhổ đi sợi tóc bạc ở chỗ thái dương, sau đó mới cầm trâm phượng cài lên trên đầu.Lúc này, các cung nữ nối đuôi nhau vào, cái khay trong tay các nàng bày vô số đồ trang sức ngọc ngà châu báu, thay nhau giơ lên đến cho nàng xem, lựa chọn nửa canh giờ, nàng mới hơi cảm thấy vừa ý, đứng dậy bắt đầu mặc áo khoác ngoài, quần áo thật dài, hoa văn trên cổ tay áo được thêu bằng tơ vàng, làn váy còn còn có phượng hoàng rất sống động, dưới ánh mặt trời giống như một ngọn lửa màu vàng, vô cùng xinh đẹp lông lẫy."Ầm" một tiếng, đầu Lí Vị Ương giống như nổ tung khiến nàng hiểu rõ.Cho tới bây giờ, nàng thật sự gặp được Lí trường Nhạc.
Không phải ở kiếp này, mà là kiếp trước, đã rất lâu nàng không nghĩ đến chuyện trước kia...Đây là trí nhớ về quá khứ của nàng, chấp niệm kiếp này vẫn như trước.Đúng lúc này, cung nữ tiến vào bẩm báo:"Nương nương, Hoa phu nhân cùng Phi Nguyệt tiểu thư đến."Vẻ mặt Lí Trường Nhạc biến đổi, giọng nói trở nên lạnh lẽo:"Để cho bọn họ vào!"Chờ hai người đi vào trong điện, Lí Vị Ương nhìn rõ khuôn mặt hai mẹ con kia.Phu nhân trung niên là Lí Thường Hỉ, ngũ muội của nàng, tuy rằng đã già đi nhiều, tóc mai cũng có sợi bạc, cũng mặc hoa phục, vênh váo tự đắc, ánh mắt xinh đẹp, hơi thở vẫn không thay đổi.
|
Bên cạnh là một thiếu nữ nhỏ nhắn, khuôn mặt xinh đẹp, đi vào trong điện mang theo không khí trong lành."Các ngươi còn mặt mũi tới gặp ta?!"Khuôn mặt Lí Trường Nhạc lạnh như băng, rất kiếm khi thấy vẻ nghiêm nghị như vậy.Lí Thường Hỉ vội vàng kéo con gái của mình lên:"Nương nương, ta dẫn theo con gái tới tạ lỗi với người, xin người từ bi, bỏ qua cho nó lần này!"Lí Trường Nhạc như bị chạm vào nỗi đau, từ trên ghế bật dậy, nổi giận mắng:"Ngươi đưa con gái quý báu tiến cung, trên danh nghĩa là tới làm bạn với ta, nhưng thực ra đã sớm sắp đặt muốn chiếm được sự sủng ái của bệ hạ! Gặp qua một lần ở yến hội, các ngươi liền nhớ nhung bệ hạ, có đúng hay không?""Nương nương, ta....
tuyệt đối không có ý nghĩ như vậy, là bệ hạ..."Hai má thiếu nữ đỏ hồng, trong chốc lát cảm thấy rất ngượng ngùng.Trong mắt Lí Trường Nhạc nổi lên một ngọn lửa, sự dịu dàng hòa khí bị tức giận lấn át không còn lại gì, cười lạnh thản nhiên nói:"Tiểu tiện nhân không biết xấu hổ, hắn là dượng của ngươi, ngay cả những chuyện trái với đạo lí luân thường này ngươi cũng dám làm, bên ngoài càng ồn ào huyên náo, làm mất hết thể diện của ta!"Con ngươi Lí Thường Hỉ bất an đảo một vòng, vội vàng nói:"Nương nương, cũng không thể nói như vậy, bệ hạ sủng ái ai, người cũng không thể ngăn cản được!""Ta cho ngươi tước vị, lại giúp ngươi chăm sóc nữ nhi, các ngươi lại báo đáp ta như vậy? Nếu không có ta, các ngươi cũng chỉ là một con chuột trên phố, làm sao có vinh hoa phú qúy như ngày hôm nay! Thật sự là lòng lang dạ sói! Nói là bệ hạ sủng ái nàng, nàng ta tự cho mình là cái gì, nếu không phải là cố ý nịnh hót, bệ hạ làm sao có thể để ý tới nàng?!"Lí Trường Nhạc càng nghĩ càng tức giận, gân xanh trên trán nổi lên, thở hổn hển, quả nhiên là đã tức giận tới cực điểm:"Tiện nhân, hai kẻ tiện nhân!"Dung mạo tuyệt sắc của nàng, vì tức giận mà bắt đầu vặn vẹo, càng làm khuôn mặt trở nên già nua, nhìn sang cô gái đối diện càng thấy được vẻ đối lập xinh đẹp."Nương nương, người đối với mẹ con chúng ta đương nhiên ân trọng như núi."Thiếu nữ khóc lóc, đáng thương:"Phụ thân mất sớm, hai mẹ con ta không có nơi nương tựa, nếu bệ hạ có ý để mắt tới, một nữ nhân yếu đuối làm sao có thể chống lại? Cầu nương nương cho ta một con đường sống, để cho đứa nhỏ trong bụng ta có nơi nương tựa.
Tương lai, ta nhất định sẽ báo đáp nương nương.
."Một câu cuối cùng của nàng cũng không nói hoàn chỉnh, nhưng ý tứ rất rõ ràng, trong bụng nàng có đứa con của hoàng đế, phải đưa các nàng vào cung."Không biết xấu hổ!"Lí Trường Nhạc hận không thể đi lên xé nát mặt nạ của đối phương.Lí Thường Hỉ không nén được sự đắc chí:"Nương nương, người đã chiếm độc sủng lâu như vậy, cũng đã đủ rồi! Bệ hạ vẫn còn khỏe mạnh, làm sao có thể không yêu thích nữ nhân trẻ tuổi, Phi Nguyệt của chúng ta xinh đẹp như vậy, lọt vào mắt xanh của bệ hạ cũng là chuyện thường tình, người nên nghĩ thoáng một chút, nếu là người khác vào cung, không tránh được sẽ đối nghịch với người, nhưng Phi Nguyệt của chúng ta thì không.
Người là dì của nó, cho dù nó có được sủng ái, cũng sẽ không quên ân đức của người.
."Lí Trường Nhạc bị mấy câu nói này chọc giận, Lí Thường Hỉ đang châm chọc nàng càng ngày càng già, không giữ nổi trái tim hoàng đế, chi bằng suy nghĩ thoáng một chút, đừng mơ mộng độc sủng nữa.Tốt lắm, hai mẹ con vong ân bạc nghĩa này, xem ra nàng đã nuôi ong tay áo! Càng đáng giận chính là Phi Nguyệt còn làm ra bộ dáng thanh thuần không hề biết áy náy, cứ như nàng vô tội, Lí Trường Nhạc nhẫn nhịn, dồn hết sức lực khống chế bản thân không thể thất lễ tại đây.Quyến rũ hoàng đế, cũng giống như phản bội lại người dì Lí Trường Nhạc này, Phi Nguyệt lớn như vậy đương nhiên hiểu rõ bản thân đang làm gì, nhưng biểu hiện lúc này của nàng còn làm như bản thân không sai, nha đầu này quả thật quá ti tiện, về phần Lí Thường Hỉ, có mưu đồ xúi giục con gái tới gần hoàng đế, quá vô sỉ!"Ngươi nói là chuyện thường tình?" Lí Trường Nhạc nghiến răng nghiến lợi nói.Giọng nói của nàng dữ tợn, đầy thù hận, Phi Nguyệt có chút hoảng hốt, liếc mắt nhìn Lí Thường Hỉ một cái, nhưng Lí Thường Hỉ vẫn thản nhiên như cũ, nói:"Nương nương, ngài đừng tức giận như vậy, ta nói cũng không sai, có mới nới cũ, đối với nam nhân là chuyện bình thường."Người cũ? Lí Trường Nhạc nàng độc sủng đã lâu, lại trở thành người cũ?! Một cỗ lửa nóng hừng hực xông thẳng vào ý nghĩ của Lý Trường Nhạc:"Trơ tráo! Ta đi theo trợ giúp hoàng đế lâu như vậy, vì người mà suy nghĩ rất nhiều, chỉ dựa vào con gái của ngươi có thể cướp đi bệ hạ bên cạnh ta sao, còn dám ở trước mặt ta nói những lời này, đúng là vô liên sỉ!"Lí Thường Hỉ tức giận:"Đại tỷ, sao người có thể nói ra những lời như vậy! Năm đó người cướp bệ hạ từ tay tam tỷ, oan hồn của nàng vẫn còn ở trong cung, Phi Nguyệt cũng chỉ là noi theo gương ngươi, kẻ tám lạng người nửa cân!"Nhắc tới Lí Vị Ương, Lí Trường Nhạc như bị giáng một cái tát, mặt đỏ bừng, tức giận tăng vọt lên tận đỉnh đầu, nàng muốn phản bác, nhưng nửa câu cũng không nói ra lời.
Đúng vậy, vị phu quân này là nàng lấy từ trong tay tam muội, vị trí Hoàng hậu này cũng vậy, nàng còn ép Lí Vị Ương chết thảm trong cung, mọi người đều nói trong lãnh cung bây giờ vẫn còn oan hồn của nàng.
.Nhưng những việc này cũng không ai dám nói ra trước mặt nàng, hôm nay lại bị hai tiện nhân này vạch trần trắng trợn.Rơi vào sự tức giận điên cuồng:"Người đâu, mau tới, đem hai mẹ con này ra ngoài đánh chết cho ta!"Nàng lớn tiếng quát chói tai.Cả người lạnh như băng, cực kì tức giận.Nhưng đúng lúc quan trọng, một nam nhân mặc long bào nhanh chân bước vào đại điện, dấu vết của năm tháng cũng không bỏ qua hắnHắn đã xấp xỉ năm mươi, lúc này hắn vẫn khôi ngô như trước, vẻ mặt lạnh lùng:"Có trẫm ở đây, xem ai dám động vào một sợi tóc của Phi Nguyệt!"
|
Chương 254-10:Phiên ngoại:Trừng phạt đúng tội Long bào sáng ngời ở trong điện lóe ra ánh sáng khác thường, nhìn vô cùng chói mắt. Hai mắt hắn lóe sáng, lông mày nhướng lên, gương mặt anh tuấn mạnh mẽ, nhưng lại tràn ngập u ám.
Lí Trường Nhạc chưa bao giờ nhìn thấy khuôn mặt hắn lạnh lẽo lãnh khốc như vậy, ngây ngốc trong chốc lát, nháy mắt đáy lòng của nàng dâng lên sự sợ hãi, nhưng ép buộc mình phải bình tĩnh, giống như thường ngày dịu dàng quỳ xuống:
"Bệ hạ."
Thác Bạt Chân không nhìn nàng một cái, trái lại còn nâng Phi Nguyệt ở bên cạnh đứng lên, giọng nói cũng rất dịu dàng:
"Đứng lên đi."
Phi Nguyệt mới mười lăm tuổi, vẻ đẹp thanh xuân, ánh mắt trong trẻo, làn da trắng nõn, dáng người yểu điệu, đứng ở bên cạnh hắn có thể cảm nhận được một hơi thở thanh xuân phả vào mặt. Thác Bạt Chân nhìn nàng, vẻ mặt không tự chủ dịu lại một chút:
"Đang có thai trong người, cần nghỉ ngơi nhiều hơn, không có việc gì sao lại chạy tới nơi này?"
Tuy Phi Nguyệt còn trẻ, nhưng cũng là một cô nương thông minh lanh lợi, nàng vội vàng bày ra vẻ mặt tươi cười:
"Hồi bẩm bệ hạ, thần nữ đến bầu bạn nói chuyện với dì."
Nói chuyện? Lúc hắn đi vào, còn nghe thấy tiếng Lí Trường Nhạc đang tức giận quát tháo.
Giọng nói kia như là đồ tể giết heo, già cả, tuyệt vọng, đáng sợ, thật sự khiến cho người ta nghi ngờ có thật là giọng nói của một mẫu nghi thiên hạ hay không. Từ trước tới nay Lí Trường Nhạc luôn cao quý rụt rè, cho dù trách mắng người dưới cũng nói năng nhỏ nhẹ, chưa từng nóng giận như lúc nãy. Nhưng những lời vừa nãy đều do chính tai Thác Bạt Chân nghe thấy, không thể không thừa nhận.
Liếc mắt nhìn Phi Nguyệt một cái, Thác Bạt Chân cũng không truy cứu ở trước mặt mọi người, chỉ thản nhiên nói:
"Lui xuống đi."
Phi Nguyệt cùng Lí Thường Hỉ liếc nhau, cung kính cúi đầu lui xuống.
Lí Trường Nhạc nhìn về phía hoàng đế, trong lòng mềm nhũn, dù sao hắn vẫn nhớ tới tình cảm vợ chồng, vội vàng cười nói:
"Bệ hạ, chuyện này..."
"Đầu tháng tám là ngày tốt, Phi Nguyệt sẽ chính thức vào cung, trở thành phi tử của trẫm."
Thác Bạt Chân thản nhiên nói.
Nháy mắt, khuôn mặt tươi cười của Lí Trường Nhạc trở nên đông cứng, lạnh lẽo như băng. Nàng đột nhiên nhìn chằm chằm Thác Bạt Chân, trên mặt lộ ra sự tức giận không thể kìm chế:
"Bệ hạ, Phi Nguyệt là cháu gái thần thiếp, sao ngài có thể làm như vậy?"
"Chỉ cần trẫm thích, trong thiên hạ không có chuyện gì không thể."
Thác Bạt Chân nói không chút áy náy, tự nhiên ngồi xuống ở một bên.
"Không, thần thiếp không đồng ý, thần thiếp tuyệt đối sẽ không đồng ý! Bệ hạ thích người khác, thần thiếp đều có thể tiếp nhận, nhưng nàng ta tuyệt đối không thể!"Lí Trường Nhạc thốt ra.
Trên mặt đã trải qua mưa gió của Thác Bạt Chân hiện lên một tia lãnh khốc:
"Hoàng hậu, nàng có biết chính mình đang nói cái gì hay không? Quyết định của trẫm, từ khi nào nàng có quyền chất vấn?"
Lí Trường Nhạc cảm thấy có một cơn tức giận xông lên tới tận cổ họng, nàng dùng hết sức nuốt xuống, nhìn chằm chằm vào hắn:
"Bệ hạ, khi ngài lấy thần thiếp đã đồng ý với thần thiếp cái gì, ngài nói cả đời này chỉ yêu một mình Lí Trường Nhạc, nói Trường Nhạc là nữ nhân tốt nhất, sẽ không bao giờ phản bội thần thiếp, những lời này vẫn còn văng vẳng bên tai, tất cả bệ hạ đều đã quên sao? Phi Nguyệt có cái gì? Nàng ta chỉ được cái còn ít tuổi, nàng ta có cái gì!"
Thác Bạt Chân nhìn nàng một cái, vẻ mặt như chuyện thường tình cười nói:
"Mấy năm nay trẫm đối với nàng còn chưa đủ sủng ái sao? Trẫm phong nàng làm hoàng hậu, để cho gia tộc nàng quyền lực vô hạn, để con của nàng ở ngôi vị thái tử, những gì trẫm hứa với nàng đều đã làm hết!"
"Nhưng bây giờ ngài lại muốn thu lại tất cả mọi thứ, thần thiếp biết, thần thiếp biết cả rồi, bệ hạ thích Phi Nguyệt, là vì nàng ta lớn lên có ba phần giống với tiện nhân kia, những chuyện năm đó ngài hối hận rồi có đúng không!"
Giọng nói của Lí Trường Nhạc sắc nhọn giống như con dao nhỏ, có ý cả hai cùng bị tổn hại.
Sắc mặt Thác Bạt Chân biến đổi, trở nên lạnh lùng, nói:
"Nàng nói cái gì?"
"Nói cái gì? Trong lòng bệ hạ là hiểu rõ nhất, nếu ngài không sợ, vì sao niêm phong lãnh cung, vì sao thu hồi mọi thứ của nàng ta, trước nay bệ hạ không sợ trời không sợ đất lại vì nàng ta làm ra chuyện như thế này, bệ hạ người còn viết một bài tế văn cho nàng! Bệ hạ có dám nói rằng mình không hối hận sao?"
Cả đời Thác Bạt Chân giết qua vô số người, trên đường hắn đi trải đầy máu tươi, hắn có sợ cái gì, tất cả mọi chuyện xấu hắn đều đã làm, vì những người đó cùng hắn đối nghịch, giết cũng không đáng tiếc.
Nhưng chỉ có một người, đã từng giúp hắn lúc nguy nan, khi hắn còn hai bàn tay trắng đã nâng đỡ hắn, lúc nguy hiểm lấy mạng che cho hắn, người đó mới là thê tử kết tóc của hắn. Ở trước mặt mọi người hắn có thể nói câu thắng làm vua thua làm giặc, nhưng đối với Lí Vị Ương thì không thể.
|