Thứ Nữ Hữu Độc: Cẩm Tú Vị Ương
|
|
Ý tứ trong lời Bùi Bật thể hiện rõ ràng, nay dưới tay Lý Vị Ương, Bùi gia tổn thất thảm trọng, nhất là cốt cán Bùi gia nay chẳng còn ai sống sót, trừ bỏ Bùi Bật yếu đuối bệnh tật. Hiện tại Bùi gia chỉ còn biện pháp kiếm người thừa kế, nhưng cứ mãi như thế cũng không phải là chuyện hay. Bùi Bật đưa tay lên cổ xẹt một đường, ánh mắt lạnh lùng nói:"Nương nương, trước hết đem quân binh ra khống chế đại thế gia cùng Hoàng Cung, bắt người Tề Quốc Công phủ, đem tánh mạng chúng ra uy hiếp khiến trưởng tử Quách gia kia không thể khởi binh, chúng ta liền có thể phụ trợ Thái Tử dễ dàng đăng cơ."
Bùi Hậu cười lạnh một tiếng, thần sắc lạnh lẽo nhìn hắn lại chẳng khác nào nhìn một hài tử vắt mũi chưa sạch:"Bùi Bật, ngươi có thể vì Thái Tử khởi binh, cũng có thể vì Bùi gia mà khởi nghĩa, trừ bỏ hai kẻ thân tín này, không có ai khẳng định sẽ một lòng theo sau ngươi. Bởi vì bệ hạ tuy không thích Thái tử, nhưng lại chưa có ý định phế truất hắn, nếu hiện tại phản loạn, chính là vô duyên vô cớ xuất chiến, chính là đại kỵ chiến trận. Nếu dựa theo cách nói của ngươi, đột nhiên làm khó làm dễ, sau đó nâng đỡ Thái tử đăng cơ, chúng ta làm sao có khả năng ngăn chặn miệng lưỡi người đời? Kế sách này, chẳng khác nào chữa lợn lành thành lợn què."
Bùi Bật sớm bị Lý Vị Ương bức đến tận cùng, một câu nói cũng không ra, hắn không có năng lực sinh dục, không thể sinh hạ con nối dõi, Bùi thị toàn bộ từ nay về sau đoạn tuyệt. Hơn nữa hắn còn mang trọng bệnh trong người, thật sự không còn kẻ nào trợ lực hắn chống lại Quách gia trường cửu, khiến hắn nhất thời xúc động liền khiêu khích Bùi hậu tạo phản.
Bùi Hậu nhìn đến thần tình của hắn, giọng điệu chậm trãi đáp:"Trong lòng ta biết nên làm như thế nào rồi, không cần ngươi nhiều lời, mau lui ra đi."
Bùi Bật vẫn chưa từ bỏ ý định, ngẩng đầu lên thốt: "Nương nương, nhưng giờ phút này..."
Bùi hoàng hậu mỉm cười: "Ngươi yên tâm đi, ta sẽ không tùy ý cho Lý Vị Ương làm xằng làm bậy, nàng rất nhanh sẽ biết, hết thảy đều vuột khỏi tầm tay nàng."
Bùi Bật nghe đến đó thoáng suy nghĩ, đột nhiên hiểu rõ ý tử Bùi Hậu. Hắn gật đầu nói: "Tuân mệnh, nương nương." Nói xong, hắn xoay người lui đi ra ngoài.
Một trận gió thổi tới, thổi tắt ánh nến lập lòe, ánh sáng yếu ớt tắt ngóm, chỉ thấy được nam châu trên trán Bùi Hậu trong bóng tối rạng rỡ lóe sáng, nổi bật lên gương mặt tuyệt mỹ cùng thần sắc an nhiên của nàng, thoạt nhìn có chút biến hóa kỳ lạ, nàng đột nhiên nhẹ giọng cười khẽ, lắc lắc đầu trầm tư:"Tuổi trẻ đến cùng vẫn là thiếu kiên nhẫn." Những lời này hiển nhiên là đang hướng tới Bùi Bật.
Tĩnh Vương Nguyên Anh nghe được tin tức thời điểm đã khuya, hắn thúc ngựa hối hả chạy thẳng vào cung. Khi hắn đuổi tới cung điện Quách Huệ phi, cả một mảnh trời bị lửa nhuộm thành một mảng hồng sắc, cung điện phía trước tụ tập nhiều người, trăm tên đại nội thị vệ náo loạn đứng thành một hàng rào chắn cách điện hai mươi thước, ngăn chặn người không cứu hỏa can thiệp đi vào. Tĩnh vương Nguyên Anh mạnh tay đẩy một thị vệ, lạnh lùng nói:"Mẫu phi của ta đang ở bên trong phải không? Vì sao chẳng có ai đi cứu mẫu phi?!"
Nguyên Anh vẫn luôn là kẻ trầm tĩnh, nhưng giờ phút này hắn giận quá hóa rồ, hớt hả hớt hải, thống lĩnh thị vệ vừa nhìn thấy thần sắc của hắn, không dám nhiều lời, nhanh chân thối lui sang một bên. Nguyên Anh đi xuyên qua hàng rào chắn, hổn hển chạy nhanh tới cung điện bên trong, chỉ thấy trước mắt một biển lửa, hỏa xà điên cuồng từ cửa sổ mà trường vào, không khí nóng bức làm người ta khó thở, nơi nơi khói đặc bao trùm, bốn phía đầu người di chuyển không dừng, không ít kẻ sợ hãi kêu gào, khói đen che phủ tầm mắt hắn. "Mẫu phi!", Nguyên Anh kêu lớn, bởi vì khẩn trương, nên không có ai nghe tiếng hắn, hắn vội vàng bắt lấy thái giám gần kề:"Quách Huệ phi đâu? Nàng đi ra hay chưa?"
Toàn bộ đại điện như bị đại hỏa cắn nuốt, lửa cháy cao ngất vượt cả nóc nhà, bừng bừng khói tỏa nóng rực. Thái giám nơm nớp lo sợ nói:"Sau khi ngọn lửa bốc lên, vẫn chưa có ai nhìn thấy Huệ phi nương nương.. Nàng.. Chỉ sợ.. đang còn ở bên trong.." Bọn họ đều nhìn thấy lửa rồi vội vàng cứu hỏa, về phần người ở trong đại điện chỉ sợ không có ai cả gan chạy đến xem..
Tĩnh Vương hoàn toàn ngớ ra, lúc này ngọn lửa trước mắt càng lúc càng hung tợn, lính cứu hỏa không ngừng hất nước vào đám cháy, nhưng cũng không thể ngăn cản nó, bởi vì ngọn lửa quá lớn, xô nước trong tay chẳng khác nào đang đem muối bỏ biển. Nguyên Anh thấy tình hình này, vô cùng nóng nảy, bất chấp tất cả lao thân vào đám cháy, không nghe thấy tiếng la thất thanh phía sau:"Tĩnh vương điện hạ xông vào rồi! Mau đi cứu người!"
|
Tĩnh vương không quan tâm vọt vào đám cháy, thị vệ thống lĩnh không khỏi nôn nóng, bây giờ Quách Huệ phi sinh tử không rõ, nếu còn mất thêm cả tính mạng của Tĩnh vương, tội hắn phải chịu nhất định không nhỏ. Nghĩ đến đây, hắn lớn tiếng thất thanh:"Quân binh đâu! Mau đi vào cứu Tĩnh vương điện hạ!"
Lửa cháy quá lớn quá dữ tợn, không ai dám nhúc nhích, mắt đối mắt nhìn nhau, trơ trơ đứng nhìn ngọn lửa lan rộng!
Sau đó, mọi người dường như đã buông thả hy vọng cứu vớt Tĩnh vương điện hạ khỏi đám cháy, chỉ đột nhiên thấy giữa biển lửa có người lao ra, mặt đầy khói đen, đầu tóc hỗn loạn, thái dương còn bị thương máu chảy ồ ồ, nhưng tay lại ôm chặt một người, thống lĩnh thị vệ vội vàng chạy lên:"Điện ha!"
Tĩnh vương điện hạ ôm người đi ra, bước chân vững vàng, mọi người tai truyền đếm thanh âm "Oanh!" một tiếng lớn, đám cháy bùng phát, bên trong cây xà ngang lớn đột nhiên rơi xuống, nện xuống nền đất giữa chánh điện. Cung điện đã từng trang nghiêm oanh lệ ầm ầm sập xuống, tiếng lửa cháy râm rang không ngừng bên tai, khói đen bốc lên tứ phía.
Nhìn thấy trong tay Tĩnh vương chính là Quách Huệ phi đang mê man, thống lĩnh thị vệ mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, hắn vội vàng phân phó người thỉnh Thái y đến, đem Tĩnh vương cùng Quách Huệ phi chẩn trị. Mà cung điện phía sau chỉ còn trơ lại một đống đổ nát, Tĩnh vương mạnh quay đầu, nhìn chằm chằm đống tro tàn ngập tràn dưới biển lửa đầy thê lương, ánh mắt bên trong lộ rõ vẻ căm hận. Quách Huệ phi trong cung xưa nay cẩn trọng, làm sao có thể vô duyên vô cớ cháy? Nhất định có người cố ý phóng hỏa, rõ ràng đang cảnh cáo bọn họ.
Tin tức vừa truyền tới Quách gia, Lý Vị Ương liền buông cuốn sách trong tay, không khỏi nhíu mày, lập tức nhanh chóng trấn định. Mà Quách phu nhân cũng vội vàng loạn ngữ nói:"Huệ phi nương nương không sao chứ?"
Kẻ truyền tin liền nói:"Tĩnh vương điện hạ nói, nương nương chỉ hít không ít khói bụi, không có gì đáng lo, chỉ là người vẫn chưa thanh tỉnh."
Quách phu nhân nghe xong hai tay liền chấp lại, dáng vóc tiều tụy tụng A di đà Phật một tiếng, lại đột nhiên nhớ tới:"Chuyện này ngàn vạn lần không được nói cho Trần Lưu công chúa, không được làm cho nàng lo lắng! Sáng mai ta sẽ hướng bệ hạ thỉnh chỉ, vào cung thăm Huệ phi nương nương một chuyến." Kẻ bẩm báo kia vội vàng rời khỏi, Quách phu nhân sắc mặt vẫn như trước, vô cùng sầu não, nàng quay đầu nói với Lý Vị Ương:"Gia nhi, con xem chuyện này tại sao lại xảy ra?"
Lý Vị Ương tuy không muốn làm Quách phu nhân sợ, nhưng cũng không nỡ nhìn nàng sầu lo, đành bình thản nói:"Là có kẻ có ý định cảnh cáo Quách gia, khuyên chúng ta không nên làm loạn."
Quách phu nhân giật mình, không ngăn được đáp:"Con nói đây là do Bùi Hậu.." Nói tới đó, nàng liền ngưng trọng.
Lý Vị Ương thần sắc ung dung, trận hỏa hoạn này không phải muốn ám sát Quách Huệ phi, mà là muốn cho Quách gia nhân biết. Bàn tay Bùi Hậu tỏa ra bốn phía, chỉ cần nàng muốn, ngay cả chốn thâm cung thủ vệ sâm nghiêm cũng có thể động thủ, huống chi Quách phủ bé nhỏ? Hỏa thiêu Quách Huệ phi phủ chẳng qua là đang cảnh cáo, nếu Lý Vị Ương không dừng tay, mục tiêu tiếp theo sẽ là toàn tộc Quách gia. Bùi Hậu quả nhiên tâm tư ác nhẫn, Lý Vị Ương tặng cho nàng lễ vật kia, nàng lập tức đáp trả không khoan nhượng, có qua có lại mới vừa lòng nhau, chẳng qua nàng đáp lễ cũng quá nhanh đi.
Lý Vị Ương lắc lắc đầu, nhẹ nhàng thở dài, xem ra nàng hãy còn hấp tấp, nếu không đối phương cũng sẽ không làm ra hành động như vậy.
Quách phu nhân rất nhanh liền nhíu mày: "Sự việc này thật sự là đáng sợ, bên trong Hoàng cung mà có thể phát sinh chuyện như thế!"
Lý Vị Ương cúi đầu trầm tư, bất luận như thế nào tên cũng đã bắn, nàng muốn hủy diệt Bùi gia, tuyệt đối sẽ không bỏ cuộc giữa chừng!
Hạ nhân vừa đến bẩm báo đúng thời điểm hắn đang dạo hoa viên thưởng rượu, nghe chuyện cung Quách Huệ phi cháy, liếc mắt khẽ đáp:"Ồ! Đã chết rồi sao?"
Thái giám kia lập tức kinh hãi, vội vàng hồi bẩm:"Nương nương cát nhân thiên tướng, đã được Tĩnh vương điện hạ cứu khỏi đám cháy."
Hoàng đế cười nhẹ đáp: "Không chết là tốt rồi, làm gì phải bẩm báo, lui xuống đi đi!"
Trong lòng thái giám kia càng thêm khủng hoảng, thấy tâm tư Hoàng đế như vậy, không dám nói thêm điều gì, khom lưng quay đầu liền lui xuống.
Trong mắt Hoàng đế nhìn tới ly rượu, lại nâng lên cạn một chén, rồi ngẩng đầu nhìn ánh sao băng xẹt qua phía chân trời, ánh sao sáng chói trong nháy mắt lướt qua. Hắn nâng ly rượu hướng tới ánh sao băng đang dần tan biến, miệng lẩm bẩm:"Phi tinh a phi tinh, trẫm kính ngươi một ly rượu! Đế vương cổ kim đều giống ngươi, đảo mắt tựu biến thành hư ảo. Ai cũng kính ta vạn tuế, nhưng vạn tuế Thiên tử trên đời làm sao có đây?"
Hắn nói xong đột nhiên phá lên cười, người chung quanh thấy Hoàng đế điên cuồng, không khỏi càng thêm sợ hãi, nhao nhao cúi đầu xuống, chỉ sợ dù là ai cũng đoán không ra tâm tư vị Hoàng đế này!
|
Chương 257 Qua ngày sau, Quách phu nhân tiến cung vào gặp Quách Huệ Phi, Lý Vị Ương cũng theo sau. Trần Lưu công chúa vốn dĩ kiên trì muốn đi, nhưng bệnh phong thấp nàng tái phát, nằm ở trên giường khó động đậy. Quách phu nhân luôn mãi khuyên giải an ủi, hơn nữa cam đoan Quách Huệ phi vẫn bình an vô sự, Trần Lưu công chúa mới thỏa lòng nghỉ ngơi.
Xe ngựa Quách gia giữa sáng tinh mơ đã lọc cọc tiến vào cung, bởi vì cung điện bị thiêu trụi, Quách Huệ phi đành phải tạm lánh ở Huy Thành cung. Trải qua màn kiểm tra rườm rà rồi bẩm báo, Lý Vị Ương mới có thể đến nơi, Quách Huệ phi nằm trên giường an tĩnh. Lương nữ quan bên người cẩn thận ướm thuốc vào miệng nàng, Quách Huệ phi vừa nhìn thấy Quách phu nhân, trong mắt sóng sáng vành nước, lớn giọng kêu:"Đại tẩu!"
Quách phu nhân bước nhanh đến gần, tỉ mỉ xem xét một lúc, nhìn thấy ngoài gương mặt có chút tái nhợt của Quách Huệ phi thì nàng không có gì đáng ngại, rồi mới an tâm đến sát cạnh, nói với Lương nữ quan:"Thái y chẩn trị nói gì?"
Lương nữ quan khom người đáp:"Bẩm phu nhân, Thái y đã xem mạch Huệ phi nương nương, Thái y nói nương nương nhất thời kinh động, cho nên mới ngất xỉu, chỉ cần hảo hảo tĩnh dưỡng sẽ khỏi, thỉnh phu nhân yên tâm."
Quách phu nhân nghe vậy thở dài nhẹ nhõm một hơi, ánh mắt ôn nhu nhìn Quách Huệ phi nói: "Hiện tại cảm thấy thế nào rồi?"
Cung nữ bên cạnh vội vàng đem ghế đến sau Quách phu nhân cùng Lý Vị Ương, ánh mắt Quách Huệ phi dừng trên gương mặt ôn nhu của Quách phu nhân, vương tay cầm tay nàng, lệ quang trong mắt óng ánh:"Ta thiếu chút nữa đã không còn cơ hội gặp mặt đại tẩu rồi."
Quách phu nhân định thần, gật đầu nói:"Chúng ta biết rõ, muội chịu không ít ủy khuất! Chuyện này phát sinh quá mức đột nhiên, Công chúa vốn dĩ cũng muốn theo ta vào gặp ngươi, chẳng qua.."
Quách Huệ phi sửng sốt, nhanh miệng đáp:"Không! Chuyện này không thể cho mẫu thân biết!"
Lý Vị Ương nghe thấy ý tứ sâu sắc trong lời nói Quách Huệ phi, nàng cùng Quách phu nhân liếc nhau. Quách phu nhân chần chờ một lát, dần dần mở miệng nói:"Trận hỏa hoạn này.."
Trong mắt Quách Huệ phi xẹt qua một tia bất an khó phát hiện, chưa kịp nói chuyện, chỉ nghe thấy bên cạnh phát ra tiếng nói vang vọng, tràn ngập phẫn uất:"Mẫu phi, vì sao người không nói ngày hôm đó có người cố ý gây hỏa hoạn, hoàn toàn không có liên can với chuyện nào khác!"
Lý Vị Ương xoay đầu, liền nhìn thấy bóng ảnh xinh đẹp bước nhanh vào điện. Một thân váy dài ánh tím, ánh mắt vành vạnh, xinh đẹp khả ái, chính là người lâu rồi chưa gặp Nam Khang Công chúa.
Nam Khang công chúa mạnh mẽ đè ép hỏa giận tròng mắt, tức giận bất bình đi đến trước mặt Quách phu nhân. Nàng trước hết hành lễ bái kiến trưởng bối, mới tiếp lời:"Phu nhân, người không biết chứ, căn bản Tĩnh vương ca ca đã điều tra xong hết, chính là do người cố ý phá rối!"
Quách Huệ phi nghe vậy, lập tức nhíu mi nói: "Nam Khang! Không được nói hươu nói vượn!"
Nam Khang cắn răng nhìn Quách Huệ phi, nước mắt trong hốc mắt không ngừng đảo quanh: "Mẫu phi, đến lúc này, người chẳng lẽ còn muốn gạt phu nhân cùng Gia nhi tỷ tỷ sao? Ngươi đã từng nói qua ở trong cung không có chỗ nào nương tựa, người nhà duy nhất chính là Quách gia, vì sao ngay cả ở trước mặt người thân lại không chịu ăn ngay nói thật chứ?"
Lý Vị Ương nhìn Nam Khang công chúa, trong lòng than nhẹ một tiếng: "Công chúa điện hạ, ý tứ của công chúa chúng ta đã biết, trong cung thủ vệ sâm nghiêm, huống chi cung nữ thái giám lui tới nhiều như vậy, làm sao ngọn lửa lớn vô duyên vô cớ bùng phát mà chẳng có ai phát hiện được? Cho nên trận hỏa hoạn hôm trước, tất nhiên không phải ngoài ý muốn."
Nam Khang công chúa nhìn thấy ánh mắt đối phương có phần tương đồng với mình, cầm chặt tay Lý Vị Ương, thanh âm phát ra vô cùng phẫn hận, thấp giọng nói:"Gia nhi tỷ tỷ, mẫu phi cũng biết rõ hết thảy đều không phải ngoài ý muốn, lại chẳng cho ta nói với phụ hoàng. Tỷ mau giúp muội khuyên nhủ mẫu phân, nếu nàng cho phép đám người đó làm xằng làm vậy, sự việc sẽ ngày càng tồi tệ hơn thôi!"
Đôi mắt Lý Vị Ương nhìn về phía Quách Huệ phi, đối phương không muốn đem chuyện này tiết lộ ra ngoài, sở dĩ nguyên nhân là vì nàng không có chứng cớ. Nếu có gan phóng hỏa trong cung thất giữa thanh thiên bạch nhật, kẻ đứng sau nhất định không đơn giản.
"Lương nữ quan, đem dược để ở đây đi! Ngươi ra nói với các cung nữ thái giám khác, phân phó bọn họ đứng ở ngoài cửa, không có sự cho phép của ta thì không cho phép bất cứ ai xông vào!" Quách Huệ phi phất phất tay, Lương nữ quan nghe mệnh liền lui ra ngoài, nhưng vừa bước tới cửa lại chợt dừng lại trong giây lát, rồi mới bước nhanh rời khỏi.
Nhìn Quách Huệ phi bị nhục nhã như thế, Quách phu nhân không khỏi nén đau thương, nhưng thần tình Quách Huệ phi lại an tĩnh không động, nàng thản nhiên nói:"Ta tiến cung đã bao nhiêu năm, chuyện như thế không thể nào là tai nạn được. Chẳng qua đối phương vẫn chưa đi tới bước cuối cùng, nàng vẫn giữ mạng của ta, đơn giản là đanh cảnh cáo ta, cảnh cáo Quách gia. Nếu ta sợ hãi luống cuống hoặc khóc lớn náo loạn, thì có gì tốt cho Quách gia? Sẽ chỉ khiến người khác cảm thấy ta bị trận hỏa này làm sợ bể mật, đánh mất tôn nghiêm Huệ phi, nghi thần nghi quỷ, chỉ đáng làm trò cười mà thôi. Cho nên Nam Khang, mẫu phi phân phó chuyện này, con ngàn vạn không được quên, vừa rồi nếu những lời này đại tẩu cùng Gia nhi nói trước mặt ta, chỉ sợ gió truyền tai, tai truyền miệng, ta nhất định sẽ không tha cho con!"
Nam Khang công chúa không nhịn được ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt nàng, Quách Huệ phi con ngươi trắng đen rõ ràng, cảm xúc không chút dao động, dường như cơn hỏa hoạn đó không hề ảnh hưởng đến nàng. Nam Khang dù sao chỉ mới mười sáu tuổi, thật sự khó kiềm chế được nói:"Mẫu phi, chẳng lẽ chuyện này người bỏ qua dễ dàng thế sao?"
Quách Huệ phi thấy nàng vẫn còn kiên trì không buông, tuy thân tâm cảm động sự quan tâm của nàng, nhưng cũng đành lắc lắc đầu:"Không có năng lực thì có thể làm gì? Con nghĩ trong cung Quách gia là thiên hạ sao, có thể tùy ý ta mà khua chiêng đánh trống tróc nã hung thủ? Con ở trong cung sinh sống bao nhiêu năm rồi, cũng nên nhu thuận một chút, lâm vào tình cảnh này càng phải thập phần cẩn trọng. Nếu không con sẽ bị người ta vu oan giá họa, mưu đồ gây rối, bịa đặt sinh sự, người có đồng tình cũng sẽ nghi ngờ dụng tâm của con, sẽ rơi vào cạm bẫy của đối phương."
Nam Khanh sửng sốt nghe Quách Huệ dõng dạc nói không kiêng kị, Lý Vị Ương chỉ nhẹ nhàng lắc đầu. Từng ấy năm nay Quách Huệ phi bảo bọc Nam Khang công chúa, tuy rằng lần trước trải qua chuyện của Đại Danh công chúa, tâm tư Nam Khang khó dò đạo lý, nhưng dù sao nàng vẫn là cô nương đơn thuần, bây giờ nghe được những lời thâm sâu như thế, trong lòng không khỏi xoay cuồng.
Quách Huệ phi gương mặt ôn nhu mỹ lệ, làn da phiếm hồng tựa hạt trân châu, ngay cả Lý Vị Ương cũng phải cảm thán phong thái ung dung, khí chất cao nhã của nàng. Trên thực tế Huệ phi năm nay đã quá tứ tuần, bảo dưỡng vô cùng tốt, nhìn quá chẳng khác nào mỹ nhân ba mươi, nàng mỹ mạo như vậy còn năng lực thì sao? Trong thâm cung đầy hiểm nguy này, người lừa kẻ đảo, không thể tin bất cứ ai, nàng chỉ có thể dựa vào chính mình, từng bước một đứng vững gót chân, ngay cả khi nàng hạ sinh nhi tử, lại có gia thế để dựa vào, nhưng cũng không ngoài tầm ngắm của đối thủ. Lòng người khó dò, phòng mà như không phòng, đó là như thế!
|
Lý Vị Ương trầm mặc một lát, nhẹ nhàng thở dài một tiếng: "Nương nương, xin thứ cho Gia nhi lắm miệng, ở trong cung muốn phóng hỏa cũng không phải người bình thường có thể làm được, ngay cả nhân tố bên ngoài nương nương có thể không để ý, nhưng độc tố ở trong nhất định phải thanh trừng sạch sẽ, nếu không chuyện như vậy còn có thể lại phát sinh." Nàng nghĩ, cơn hỏa hoạn lần này, nhất định có nội ứng ngoại hợp.
Quách Huệ phi sửng sốt, ngẩng đầu lên nhìn Lý Vị Ương, thần tình có một tia kinh ngạc: "Ngươi nói vậy, trong cung này có nội gián sao?"
Lý Vị Ương mỉm cười đáp: "Nương nương, nếu như không ai tiếp ứng, đối phương làm sao có thể dễ dàng phóng hỏa trong cung người như thế? Tĩnh Vương điện hạ rõ ràng đã an bài nhân thủ bảo hộ bên ngoài, vì sao thời điểm phát sinh lại không có ai trở tay kịp? Nhất định là có người đã tiết lộ chuyện này ra ngoài."
Quách Huệ phi kỳ thật vẫn luôn hoài nghi, nhưng nàng thật không đành lòng, tâm tư khó tránh khỏi có ba phần tịch mịch: "Đúng vậy, ta chỉ là không thể tin được, những người này đều theo ta rất nhiều năm, chẳng lẽ các nàng đều đã phản bội ta sao?"
Nam Khang công chúa chớp chớp mắt, trên mặt lộ ra nghi hoặc: "Mẫu phi, nếu thật sự có nội gián, thì có thể là kẻ nào?"
Lý Vị Ương trong con ngươi an tĩnh, thanh âm có chút lơ đãng, nhìn đối phương đáp: "Nam Khang công chúa, trừ bỏ nương nương ở ngoài, ai còn có thể sai khiến cung nữ cùng thái giám trong cung?"
Nam Khang công chúa trong lòng nhảy dựng, theo bản năng trần tình: "Chẳng lẽ là Lương nữ quan? Trong cung chỉ có nàng có thể ra vào tự do, còn có thể sai khiến những người khác." Nàng vừa mới nói xong, lập tức liền bất an quay đầu nhìn về phía Quách Huệ phi, Quách Huệ phi chợt khựng lại sững sờ.
Nam Khang công chúa lần đầu tiên hoài nghi Lương nữ quan, nàng nghĩ gặp chuyện không may mà Lương nữ quan đã vội vàng tới cạnh, thần tình khác thường, nếu chỉ quan tâm tới nương nương bất tỉnh thì chẳng nói, cư nhiên còn để ý đến trong cung có bao nhiêu người còn sống. Nếu tâm tư hoài nghi như vậy, nàng có thể đang sợ có người chứng kiến cái gì, cố ý giết người diệt khẩu...
Quách phu nhân lại cảm thấy không thể nào, vội vàng nói: "Gia nhi, ngươi không có chứng cớ cũng không nên tùy tiện nói lung tung, Lương nữ quan là tỳ nữ hồi môn của cô cô, các nàng cũng có mười năm tình thâm, nếu nói có người bên ngoài phản bội nương nương, ta còn có thể tin tưởng, nhưng nếu liên can tới Lương nữ quan, thật sự chẳng khác nào nói ta nan dĩ tương tín."
Lý Vị Ương thần tình thập phần đạm mạc, đối với Quách Huệ phi mà nói, Lương nữ quan làm bạn nàng nhiều năm, có thể nói là tâm phúc của nàng, nàng đối với đối phương thập phần tin tưởng, không chịu hoài nghi đối phương cũng là chuyện thường tình. Chợt có một ngày, có người nói cho nàng, Triệu Nguyệt luôn bên cạnh nàng phản bội nàng, nàng cũng rất khó tín nhiệm, chẳng qua cung nữ thái giám tầm thường trong cung Huệ phi không thể nào tự tung tự tác, càng không thể nào tùy tùy tiện tiện có cơ hội động tay động chân. Cho nên Lý Vị Ương thản nhiên hỏi một câu: "Nương nương, sau khi ngọn lửa bùng phát, ngoại trừ ngài ở ngoài còn có ai trốn thoát vậy?"
Quách Huệ khẽ giật mình, ngực giống như bị một cơn gió lạnh thổi qua, lộ ra ánh mắt lạnh lẽo: "Nguyên Anh vọt vào cứu ta, hai mươi cung nữ cùng thái giám tất cả đều táng thân trong biển lửa, cơ bản không có người sống... Chỉ có Lương nữ quan ——" lời của nàng nói tới đây, trên mặt lại đột nhiên bao phủ một tầng hàn sương, giờ phút này nàng không thể phủ nhận Lương nữ quan có nghi vấn, bằng không những người khác đều đã chết, vì sao chỉ có nàng là còn sống?
Trên thế giới làm sao có nhiều sự trùng hợp may mắn cùng xảy ra như thế? Sự tình phát sinh qua đi, Nguyên Anh kia thần tình như muốn nói lại thôi, tựa hồ muốn nói cho Quách Huệ phi việc này có điểm kỳ quái.
Lý Vị Ương ánh mắt băng lãnh đáp: "Chuyện này ngay cả không đi truy cứu, nhưng trách nhiệm tiên hạ thủ vi cường khó tránh, nương nương không nên nuôi ong tai áo, dẫu tai họa ngầm cũng phải thanh trừ sạch sẽ, Lương nữ quan này... Chỉ sợ nương nương không thể giữ lại."
Quách Huệ phi nâng lên con ngươi nhìn Lý Vị Ương, thật lâu sau nói không nên lời, cuối cùng nàng mới lấy hơi gật đầu nói: "Người đâu, thỉnh Lương nữ quan tiến vào."
Lương nữ quan một lần nữa đi lên đại điện, nàng nhìn thấy còn lại ba người sắc mặt đều thập phần ngưng trọng, cùng tâm trạng lúc nãy hoàn toàn bất đồng. Trong lòng lạnh lùng, trên mặt lại nhất phái tự nhiên, nàng là cung kính hành lễ nói: "Nương nương, nô tỳ đã nấu thuốc thêm, thỉnh nương nương uống thuốc."
Quách Huệ phi nhìn Lương nữ quan, thần sắc lộ ra một tia hờ hững: "Hôm qua vào thời điểm lửa cháy, ngươi ở nơi nào?"
Lương nữ quan sửng sốt, lập tức liền lộ ra sợ hãi đáp: "Nương nương làm sao có thể quên, nô tỳ vào thời điểm cung bốc hỏa đang phụng theo mệnh lệnh nương nương đi ngự thiện phòng đổi món, đến lúc quay lại đã thấy lửa bốc tận trời, lỗi là do nô tỳ, vào thời điểm nguy hiểm không thể ở cạnh nương nương."
Quách Huệ phi lạnh lùng cười nói: "Đúng vậy, ngự thiện phòng nói muốn phục bồi món tôm bóc vỏ, ngươi lại nói phải tiết kiệm, cơ thể của ta lại âm hư hỏa vượng, không nên ăn tôm bóc vỏ tránh kích ứng, cho nên liền xung phong nhận việc đi ngự viện phòng đổi món ăn. Nhưng sự tình làm sao có thể khéo như vậy, lúc lửa cháy cũng là thời điểm ngươi không ở trong cung?"
Lương nữ quan thập phần sợ hãi, trong mắt đầy lệ quang, nàng quỳ rạp xuống đất, ôn nhu nói: "Nương nương, nô tỳ phụng dưỡng ngài nhiều năm như vậy, không có công lao cũng có khổ lao, nếu là nô tỳ làm sai sự tình gì, nương nương liền trực tiếp trách phạt, vì sao lại hoài nghi nô tỳ? Trên đời này ai cũng có khả năng phản bội nương nương, duy chỉ có nô tỳ là tuyệt đối sẽ không nha!"
Quách Huệ phi thì thào nói nhỏ, tựa hồ tự giễu: "Ta cũng không muốn hoài nghi ngươi, ta cũng đã tin tưởng ngươi theo phe ta, không đề cập tới tình thâm nhiều năm ngươi theo ta tiến cung, đơn giản nếu phản bội ta, ngươi tuyệt đối sẽ không có kết cục tốt. Nhưng mà ta vạn vạn không thể nghĩ tới, chuyện trước mắt ngươi lại là người bị hoài nghi nhiều nhất!." Nói xong, Quách Huệ phi nhẹ nhàng phất tay, bốn cung nữ tiến lên đem Lương nữ quan áp trên mặt đất, Lương nữ quan không dám nhúc nhích, sắc mặt lại thập phần tái nhợt.
Toàn bộ cung điện không khí khẩn trương, mỗi người đều tĩnh thanh không nói, Lương nữ quan đột nhiên lên tiếng khóc lớn: "Nương nương, nô tỳ oan uổng a, nô tỳ lúc ấy không ở trong cung, ngài cũng không thể như vậy kết luận là nô tỳ gây nên!" Nàng thanh âm càng phát ra thê lương, quả thực đang bi thương đến cực điểm.
Lý Vị Ương con ngươi sâu thẳm dần dần lui bước, có một tia sắc bén hiện ra: "Nương nương, đôi khi không cần trọng hình nàng, nàng sẽ không khai cung"
Quách Huệ phi mặt mày lộ ra nghiêm nghị, vừa muốn phân phó người, đúng lúc này Tĩnh Vương Nguyên Anh từ bên ngoài điện vội vàng chạy vào, hắn còn dẫn theo một gã hộ vệ sau lưng.
Quách Huệ phi sắc mặt biến đổi: "Anh nhi, đây là kẻ nào?"
|
Tĩnh Vương thần tình thập phần băng lãnh, hắn nhìn Lương nữ quan, lạnh lùng cười một tiếng: "Mẫu phi, không cần tra tấn phiền toái như vậy! Đây là kẻ thân mật với Lương nữ quan ở trong cung, cũng là Tuyên Đức môn hộ vệ. hắn đã hướng ta cung khai, nói trước đó Lương nữ quan đã từng lén lút đi tìm hắn, nhờ hắn đem dầu hỏa bí mật tiến cung! Dầu hỏa là cấm vật, một nữ quan nho nhỏ vì sao lại muốn dùng đến dầu hỏa? Hơn nữa chuyện này nàng không hề bẩm báo mẫu phi, nếu là như vậy, sự tình không phải rất minh hiển sao?"
Lương nữ quan nhìn đến nam tử kia, nháy mắt sắc mặt liền trắng bệch.
Lý Vị Ương hơi hơi nhíu mi, nhìn về tên hộ vệ đang quỳ trên mặt đất, hắn bất quá hơn ba mươi tuổi, so với Lương nữ quan còn muốn trẻ hơn một chút, khóe miệng dính tơ máu cùng gương mặt xanh tím hiện ra chứng tỏ hắn vừa mới bị tra khảo dã man. Nhìn về phía mọi người, ánh mắt không những sợ hãi còn có tuyệt vọng. Lương nữ quan giờ phút này đã xụi lơ một chỗ, thần tình trở nên đờ đẫn vô thần.
Quách Huệ phi khuôn mặt chầm chậm trở nên lạnh lẽo, nàng lạnh lùng nói: "Lương nữ quan, ta chỉ hỏi ngươi một câu, ngươi thành thật trả lời, vì cái gì muốn phản bội ta?"
Lương nữ quan cúi đầu không nói được một lời, chỉ nghe ầm một tiếng, Quách Huệ phi mạnh tay vỗ lên bàn trà giận dữ: "Đây là cơ hội cuối cùng ta ban cho ngươi, nếu như ngươi không ăn ngay nói thật..." Nàng chậm rãi nhìn đối phương, chậm rãi phun ra một chữ: "Sát!"
Lương nữ quan sắc mặt nhất thời thay đổi, nàng hai mắt đỏ bừng, hung tợn nhìn chằm chằm Quách Huệ phi. Lý Vị Ương sắc mặt bình thản, đuôi lông mày ngầm có ý sát khí, bước tới hộ vệ kia nói: "Nàng không chịu nói, thì ngươi thay nàng nói! Nếu như ngươi có thể nói ra hết thảy sự tình, ta có thể khuyên điện hạ khoan hồng giảm tội chết cho ngươi."
Hộ vệ lắp bắp kinh hãi, tâm niệm lập tức quay ngược trở lại, mạnh ngẩng đầu lên, lớn tiếng thốt: "Ta nguyện ý nói ra thực tình, mong rằng nương nương cùng điện hạ buông tha tánh mạng của ta! Chuyện này đều do Quý phi nương nương, ta cùng Lương nữ quan đều làm theo lời của nàng!" Hắn vừa nói xong, bốn phía cả kinh.
Lương nữ quan quỳ ở bên cạnh trợn mắt há hốc mồm mà nhìn hắn, ánh mắt chầm chậm như không thể tin đến thẹn quá thành giận, nháy mắt biến thành hoảng sợ khôn nguôi.
Quách phu nhân kinh ngạc, cảm thấy không thể tin nổi, quay đầu nhìn về phía Quách Huệ phi, nàng lần đầu gặp chuyện tình biến hóa lạ kỳ như thế.
Lý Vị Ương cong lên khóe môi: "Nói như vậy chủ mưu phía sau chính là Trần quý phi nương nương?"
Hộ vệ khiếp đảm nhìn Tĩnh Vương Nguyên Anh một cái, sau đó tựa hồ lòng có lưu luyến bẩm báo: "Dạ, tất cả là do lỗi của ta, ta ham bài bạc, nợ nần chồng chất, bất đắc dĩ phải nhờ sự giúp đỡ của Lương nữ quan, nàng bổng lộc ít ỏi, không thể có số tiền lớn như vậy để trả hết nợ. Thật sự bị ta bức đến đường cùng, nàng mới bất chấp đầu phục theo Trần quý phi."
Quách Huệ phi nghe xong lời nói của hắn, trong lòng bất an vạn phần, nàng không dám thở mạnh, ngàn vạn trống bỏi đánh inh ỏi trong đầu, chẳng lẽ việc này thật sự có liên quan đến Trần gia? Nhưng đối phương không có vẻ như đang lừa gạt nàng, gần đây Lương nữ quan quả thật có hành vi thất thường. Nửa tháng trước, nàng bị mất trang sức vàng ngọc, bản thân nàng không để ý lắm, cũng chẳng thích mang trên người, chỉ là hôm đó ngẫu nhiên muốn điểm trang một chút. Lúc đầu nàng chỉ đơn thuần nghĩ là có cung nữ trộm, nên chỉ phân phó Lương Thu âm thầm thẩm tra, không muốn bứt dây động rừng. Bây giờ nhớ lại thần tình của Lương Thu lúc đó, áy náy lẫn hỗn loạn bất an, chính nàng lại cả nghĩ bản thân quản lý không chu toàn, nào ngờ.. Chính là do nàng thiếu tiền làm bậy!!
Tĩnh Vương Nguyên Anh lạnh lùng nói: "Ồ, vậy chứng cớ đâu?"
Kẻ hộ vệ vội vàng nói: "Phòng ở phía sau vẫn còn vương chút dầu hỏa, còn có một chút sợi bông giấu ở hốc hang sau ghềnh suối đá!"
Tất cả mọi người thất thanh, nhân chứng vật chứng đã rõ, Trần quý phi chẳng thể chối từ mối liên can này. Đúng lúc đó, Lương nữ quan chợt cắn răng một cái, trước mặt Quách Huệ phi quỳ lạy:"Nương nương, chuyện này nô tỳ vạn lần có lỗi, chuyện đã đến nước này, chỉ có thể lấy cái chết tạ tội!". Những lời này vừa tuôn, Tĩnh vương Nguyên Anh liền thấy không ổn, vội vàng la lớn:"Không cho nàng tự sát!". Những mọi chuyện đã quá muộn.
Lương nữ quan cắn nát viên độc dược giấu trong khoang miệng, nháy mắt gương mặt tràn đầy thống khổ, rất nhanh liền ngã xuống bất tỉnh, khóe miệng còn tuôn ra dòng máu đen. Tĩnh vương Nguyên Anh chủ động tiến tới sờ mạch của nàng, liền nhìn tới phía Lý Vị Ương lắc lắc đầu bất lực, nàng đã chết.
Hộ vệ kia càng thêm run rẩy, bộ dáng thập phần sợ hãi, hắn lớn tiếng nói:"Điện hạ, ngài vừa mới nói, sẽ tha thứ tính mạng cho tiểu nhân! Ta lấy công chuộc tội, sẽ thay điện hạ vạch tội Trần quý phi!"
Trên mặt Nguyên Anh tựa như bao phủ bởi tầng băng Thái Sơn yên lãnh, im lặng không nói. Hắn liền hướng hộ vệ phía sau ra lệnh, hộ vệ dũng mãnh lập tức đem tới dây thừng, nhanh như chớp đem tay hắn trói lại thật chặt sau lưng. Hắn chưa kịp phản ứng, dây thừng đã lọng vào cổ, hộ vệ thất kinh la lên:"Điện hạ, ngài làm cái gì vậy? Ngài đã nói sẽ tha tính mạng cho ta mà, ta có thể làm nhân chứng cho ngài! Chẳng lẽ ngài muốn hung thủ nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật sao!!"
Nam Khang công chúa vừa muốn mở miệng, Quách phu nhân lại giữ tay nàng, hướng nàng lắc lắc đầu. Tĩnh Vương lạnh lùng thốt: "Làm chứng? Chỉ sợ ngươi đang có âm mưu thay ta vu hãm Trần quý phi mới phải!" Hắn vừa nói xong, liền hướng hạ nhân bên cạnh gật đầu, hộ vệ kia gương mặt trắng bệch, gắt gao dùng ánh mắt đầy phẫn hận nhìn Nguyên Anh chằm chằm. Hai kẻ sau lưng chẳng khác nào đao thủ hành hình, đồng loạt kéo dây thừng xuống, dây thừng căng thành một đường, tên hộ vệ gương mặt dần đỏ lên, hai con mắt trợn trắng dã, đầu lưỡi bị ép thè dài ra. Một lúc sao dây thừng mới buông lỏng, tên hộ vệ lúc nãy máu còn nóng giờ chỉ còn lại một cỗ thi thể lạnh ngắt, vô tri vô giác ngã xuống đất, không hề động đậy.
Lý Vị Ương lắc lắc đầu, nàng biết Nguyên Anh làm vậy là có lý lẽ của hắn, nhưng Nam Khang Công chúa lập tức xụi lơ, nàng không dám tin lắp bắp nói:"Ca ca, ca làm cái gì vậy, hắn chẳng phải đã đáp ứng chúng ta, muốn thay ca làm chứng rồi sao? Vì sao ca lại giết hắn?"
Tĩnh vương hờ hững nhìn Nam Khang công chúa một cái, thần sắc an tĩnh:"Chuyện của người lớn, con nít không nên xen vào. Nam Khang, muội nên sớm quay về điện của mình đi thôi."
Nam Khang nhìn chằm chằm Tĩnh Vương Nguyên Anh, nàng vô luận như thế nào cũng cương quyết đòi làm cho rõ ràng. Miệng vừa hé mở, chỉ nghe thấy Lý Vị Ương thản nhiên đáp thay: "Công chúa, Tĩnh Vương điện hạ làm như vậy, chỉ là đang giúp mẫu thân nàng thôi."
Nam Khang quay đầu lại nhìn Lý Vị Ương, không thể tin được nàng cũng nhẫn tâm như thế: "Quý phi nương nương gần đây luôn đối nghịch với mẫu phi, nàng làm như thế chẳng phải là chuyện bất ngờ, bất quá nàng là vì chất nữ báo thù thôi! Nhưng không thể ngờ nàng lại muốn đoạt mạng mẫu phi cùng nhiều người vô tội như vậy, thủ đoạn hết sức tàn nhẫn! Uổng phí tình thâm Quách Trần hai nhà bao nhiêu năm như vậy chung sống, vinh cùng hưởng họa cùng chịu, chỉ cần trở mặt một cái liền ra tay giết hại đầy thủ đoạn. Chuyện này nhất định phải bẩm báo phụ hoàng, phụ vương nhất định sẽ nghiêm trị Trần quý phi!"
Tĩnh vương Nguyên Anh nhìn muội tử của mình, chỉ tiếc không thể rèn sắt thành thép. Vài người ở đây, ai cũng hiểu lý do của hắn, chỉ có Nam Khang thập phần ngây thơ từ đầu đến cuối, nàng chẳng phải kẻ ngu dốt, nhưng lại vô cùng cả tin, tật xấu này phải lập tức thay đổi! Nàng cũng đã lớn, không thể mãi dựa dẫm vào mẫu phi che mưa chắn gió! Nguyên Anh nhìn Nam Khang công chúa nói:"Nếu ta làm theo lời của tên hộ vệ này, giữ lại tính mạng của hắn, chuyện này nhất định sẽ truyền ra ngoài, đến lúc đó ai cũng sẽ cho rằng Trần quý phí có mưu đồ hạ sát mẫu phi."
|