Thứ Nữ Hữu Độc: Cẩm Tú Vị Ương
|
|
Nam Khang nghe xong lời của Nguyên Anh, nhất thời hiểu được ẩn ý, trong lòng suy đoán, thất thanh nói:"Ý của ca là -- chuyện này có người cố ý sắp đặt?"
Đôi mắt u tĩnh của Lý Vị Ương khẽ dao động:"Quý phi nương nương dẫu trong lòng có oán hận Quách gia, nhưng nàng không có khả năng giữa thanh thiên bạch nhật hỏa thiêu cung thất. Ngay cả khi nàng thật sự làm được, nhất định sẽ không sơ suất để lại dấu vết rõ ràng như thế, hộ vệ này xuất hiện vô cùng kỳ quái, Lương nữ quan phản bội lại càng không minh bạch. Hiện tại Lương nữ quan đã chết, căn cứ duy nhất còn lại chính là tên hộ vệ kia, nhân chứng vật chứng đều nhất loạt hướng về phía Trần quý phi, lúc trước ta còn ba phần hoài nghi, bây giờ chỉ thấy nàng trong sạch vô tội trong chuyện này."
Tâm Nam Khang công chúa chợt lạc nửa nhịp, nàng quay đầu nhìn Quách Huệ phi, Quách Huệ phi cười cười, hướng nàng gật đầu nói:"Gia nhi nói không sai, ta cũng có cái nhìn như vậy. Trần quý phi nếu muốn tính mạng của ta, còn có nhiều biện pháp khác, cũng không nhất thiết phải gây chiến trực tiếp như vậy, hỏa thiêu hơn hai mươi cung nữ thái giám, chuyện này nhất định không phải là tiểu sự!" Tĩnh vương gật đầu ân thuận, theo sau phân phó người đem thi thể kia ra ngoài. Nhưng vào thời khắc đó liền nghe thấy tiếng vọng bẩm báo truyền tới:"Bệ hạ giá lâm!". Mọi người trong điện thần sắc biến đổi, nhất là Quách Huệ phi, nàng vội vàng sửa sang cẩm y đứng dậy, chỉ thấy bóng dáng Hoàng đế tiến vào lớn tiếng nói:"Ái phi không cần đa lễ, trẫm chỉ đến thăm nàng thôi." Hoàng đế thần thái sáng lạn, khí độ ung dung. Lý Vị Ương lạnh lùng nhìn hắn, thần tình có ba phần chán ghét.
Hoàng đế ngồi xuống ghế, Quách Huệ phi cũng những người khác chỉ có thể đứng nhìn. Ánh mắt Hoàng đế dừng trên người Tĩnh vương Nguyên Anh:"Chuyện tình ngươi đã điều tra ra cái gì rồi?"
Tĩnh vương Nguyên Anh cúi đầu nghiêm cẩn đáp:"Hồi bẩm phụ vương, chuyện này nhi thần đã điều tra xong. Lương nữ quan trong cung phạm phải sai sót, bởi vì bị nương nương quở trách mà tạc hận trong lòng, cho nên mới nhất thời hồ đồ phóng hỏa cung điện, mưu tính sát hại mẫu phi. Bây giờ nữ quan kia đã mang tội mưu sát, đắc tội phạt đem cả nhà ra xử trảm, nhưng nữ quan cả đời chưa gả, một thân một mình nên đành thôi. Nhi thần thấy sự tình đã như thế, không cần phải điều tra thêm. Phụ vương thấy thế nào?"
Thời điểm Nguyên Anh đang nói chuyện, Lý Vị Ương vẫn chằm chằm nhìn thái độ của Hoàng đế, không muốn buông tha chút biến hóa trên mặt hắn. Hoàng đế buông ly trà trong tay nói:"Ồ, ái phi, nàng cho rằng sự tình này đơn giản chỉ là do một nữ quan không quản giáo gây nên thôi sao?". Quách Huệ phi trong lòng căng thẳng, giọng điệu bình tĩnh trần tình:"Vừa mới đầu thần thiếp cũng hoài nghi trong lòng, Lương nữ quan là tâm phúc của thần thiếp, làm sao lại nhẫn tâm làm ra chuyện tày trời như vậy được? Nhưng sau một lúc hồi tưởng lại, trước đó nàng không can tâm tình nguyện tiến cung, nhiều năm ghi hận trong lòng, cây kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra, nàng vì chút quở trách mà phóng hỏa cũng là chuyện dễ hiểu. Bệ hạ, nếu thần thiếp sớm đồng vu quy tận cùng ngọn lửa kia, nàng liền có thể quang minh chính đại mà rời khỏi, càng có thể ở bên cạnh người trong lòng gầy dựng tổ ấm, chỉ sợ đây mới chính là động cơ chính của nàng."
Hoàng đế nghe vậy sửng sốt, đột nhiên ha ha phá lên cười: "A, thì ra là thế, Tĩnh vương có thể nhanh như vậy tra ra đầu đuôi câu chuyện hết thảy, trẫm vô cùng vui mừng. Thật sự tài giỏi hơn người, không hổ danh là nhi tử của trẫm." Nụ cười hắn âm vang, càng cười càng lớn, cười đến mức ngực phập phồng, thiếu chút nữa mất đi bộ dáng tôn nghiêm thường ngày.
Lý Vị Ương vẫn giữ tâm tình lạnh nhạt, không chút để ý tới sự vui sướng vô cớ của Hoàng đế. Nhưng ánh mắt Hoàng đế theo sau đó chợt rơi xuống trên người Lý Vị Ương, thu hồi vẻ mặt tươi cười, khôi phục vẻ mặt nghiêm túc:"Quách phu nhân cũng mang tiểu thư vào cung sao?"
Quách phu nhân cùng Lý Vị Ương vội vàng khom mình hành lễ đáp:"Dạ, bệ hạ."
Lý Vị Ương thầm nghĩ rõ ràng hắn đã có người bẩm báo trước, lại còn giả ngây giả ngốc, cố ý thừa dịp bọn họ vào cung mà tới, không biết tột cùng có tính toán gì? Tâm tư vị Hoàng đế này thâm sâu như giếng cạn, chẳng ai đoán nổi.
Ánh mắt Hoàng đế thâm trầm nhìn nàng, bỗng cười nhẹ, quay đầu về phía Quách Huệ phi nói:"Xem ra trẫm phải hảo hảo chỉnh đón trật tự trên dưới một phen, lần trước sự tình ám sát ở Thái tử phủ, bây giờ lại xuất hiện chuyện nữ quan phóng hỏa trả thù. Theo trẫm thấy, mỗi cung điện phải gia tăng cảnh vệ mới được."
Hai mắt Hoàng đế chứa tinh quang nhấp nháy thẳng hướng tới Quách Huệ phi, trong lời nói có ý tứ, trong lòng nàng liền có chút hoảng loạn. Bất quá Quách Huệ phi lập tình bình ổn đè nén, tiếp tục nói:"Dạ, đa tạ bệ hạ quan tâm."
Hoàng đế thản nhiên cười nói:"Trẫm quyết định chọn lựa trong đội cấm quân tuyển binh lính tinh nhuệ, lập thành đội ba mươi người, bất kể đêm ngày bảo hộ an toàn cho ái phi." Hắn vừa nói xong một hơi, thần sắc Quách Huệ phi sửng sốt. Lý Vị Ương liền cảm thấy không ổn, đây là bảo hộ hay là giám thị? Nguyên Anh lập tức phản đối nói:"Phụ hoàng, hộ vệ trong cung cũng đã làm tốt thân phận, huống hồ cấm quân dù sao vẫn luôn nhậm chức canh giữ bên ngoài, không hiểu quy củ trong cung, càng gây thêm nhiều bất tiện. Tâm ý phụ hoàng nhi tử cùng mẫu phi tương thông, nhưng chỉ sợ chuyện này không phải là ý hay."
|
Hoàng đế nhìn Tĩnh vương Nguyên Anh, nụ cười thoáng lơ đãng nói:"Hoàng nhi lo lắng cũng là chuyện thường tình, nếu thấy cấm quân không tốt, vậy Tĩnh vương liền lựa chọn thái giám thích hợp, mau phân phó lại đây, hảo hảo bảo hộ ái phi an toàn mới tốt sao? Chỉ có hộ vệ tài giỏi khôn khéo, ái phi mới có thể vô lo vô nghĩ được." Khóe môi Quách Huệ phi vẫn giữ nụ cười, tư thế nàng tao nhã từ trên giường đứng dậy rồi quỳ xuống:"Đa tạ bệ hạ."
Nụ cười trên mặt càng đậm, sau đó hắn như chợt nhớ tới cái gì, nhìn về phía Nam Khang nói:"Lâu ngày không gặp, Nam Khang cũng đã lớn như thế này rồi."
Nam Khang công chúa thấy rốt cuộc Hoàng đế cũng chú ý đến mình, nét mặt có chút vui sướng. Ở trong cung, Hoàng đế không có chút hứng thú với nữ nhi công chúa bọn họ, ngoại trừ Thọ Xuân công chúa được sủng ái ra, Hoàng đế không thèm để ý tới nữ tử khác của hắn một chút. Nhưng giờ phút này ánh mắt của hắn dừng trên người Nam Khang tràn đầy từ ái lạ thường.
Quách Huệ phi cùng Tĩnh Vương Nguyên Anh trong lòng đồng thời xẹt qua một tia bất an.
Lý Vị Ương cùng Hoàng đế mấy lần đối mặt, nàng biết rõ đối phương tâm tư khó lường, hơn nữa thường xuyên làm ra hành động khó đoán trước. Không biết vì cái gì, lần này nàng có một dự cảm không tốt lành.
Hoàng đế cẩn thận nhìn Nam Khang đoan trang thục nữ, trên mặt mang theo nụ cười hiền hòa nói: "Quả nhiên càng lớn càng xinh đẹp."
Nam Khang khom người nói: "Tạ phụ hoàng khích lệ."
Hoàng đế gật gật đầu, hướng về phía Quách Huệ phi nói: "Vẫn là nhờ ái phi chăm sóc dạy dỗ tốt a!"
Quách Huệ phi thấy có chút không đúng, nhưng trước mặt Hoàng đế bất luận là ai cũng không dám mở miệng nói sai. Tĩnh vương đang muốn cố ý đánh trống lảng, chuyện dịch sự chú ý của Hoàng đế, hắn liền mở miệng nói:"Lần trước Thọ Xuân công chúa tuyển Quận mã (Chồng công chúa), trẫm chưa quên được Vương gia công tử Vương Duyên là nhân tài xuất chúng, cùng Nam Khang quả thật tương xứng rồi."
Tĩnh vương nghe được ý tử của Hoàng đế, mày liền chau lại, lập tức buông lỏng, gấp gáp tâu:"Phụ hoàng, Nam Khang tuổi còn nhỏ."
Hoàng đế lạnh nhạt nói:"Đã ngấp ngưỡng mười sáu, tại sao còn gọi là nhỏ? Trẫm vài ngày trước sự việc xoay quanh, vẫn chưa thể thay Nam Khang trù tính hảo hảo một phen. Nhìn thấy Nam Khang nay đã trưởng thành, lại tài mạo xuất chúng, trẫm liền làm chủ giúp nàng gả cho Vương Duyên, chọn ngày lành tháng tốt liền thành hôn đi."
Hắn chủ ý đã định, không để ý đến ý tứ của bất kỳ ai, lập tức đứng dậy hướng thẳng bước ra ngoài, mặc kệ Nam Khang thần tình có bất đồng như thế nào, nàng cũng chỉ có thể khấu đầu tạ ơn.
Đi tới cửa, hoàng đế đột nhiên quay đầu, nhìn về phía Lý Vị Ương mỉm cười nói: "Thân càng thêm thân, đây chính là đại hỷ sự a!"
Hắn nói xong một câu không đầu không đuôi này, liền nhanh chân bước ra ngoài, sang sảng tràng cười dài không dứt. Hoàng đế vừa rời khỏi, mọi người trong điện mặt ai cũng tràn đầy khiếp đảm, nhất là Quách Huệ phi, nàng nhìn Nam Khang công chúa, lòng không ngăn được liền nói: "Bệ hạ thường ngày chưa từng để ý tới ta, hôm nay đột nhiên tới đây, ta liền thấy không ổn."
Khóe môi Lý Vị Ương cười mỉm, nhưng con người tràn ngập vẻ lo lắng dị thường:"Vừa rồi bệ hạ cố ý muốn gia tăng cảnh vệ quanh nương nương, điện hạ đã chối từ một lần, cho nên hôn sự công chúa tuyệt đối không thể chối từ lần thứ hai. Bệ hạ bàn tính không giống người tầm thường, không thể lay chuyển được."
Quách phu nhân nhìn Nam Khang công chúa ngây thơ đầy bất an, lắc lắc đầu, nàng khuyên giải an ủi nói:"Được rồi, Vương Duyên công tử xem như văn võ song toàn, tài hoa tuyệt xuất, xem như không ủy khuất công chúa."
Nam Khang công chúa nhớ tới ngày trước ở trên ban công nhìn đến Vương Duyên, trên mặt liền dâng lên một mảng ửng đỏ. Lần trước Thọ Xuân công chúa tổ chức trận đấu, Vương Duyên mặt mày tuấn lãng, thiếu niên anh tuấn, lại là người văn võ tinh thông, khiến nhiều thiếu nữ khuê trung mặt đỏ tim đập. Nam Khang vốn dĩ vẫn chưa đặc biệt để ý, nhưng nay nghe Hoàng đế tự thân ban hôn Vương Duyên, nàng liền cẩn thận nhớ lại Vương Duyên tướng mạo phong độ, trên mặt không che giấu đỏ ửng.
Nguyên Anh lại lắc lắc đầu, Vương Duyên tuy rằng là kẻ văn võ song toàn, nhưng Vương gia công tử khác so với hắn liền nhỉnh hơn một chút. Nhất thời xúc động nên mới nghĩ vậy, trong vòng hai canh giờ, liền thấy hắn không phải là kẻ lớn lao gì. Hắn trước đó còn hảo hảo trù tính hôn sự của Nam Khang một chút, tốt nhất là gả nhập Quách gia, hoặc là Chu gia, Chu gia trong tay nắm hơn mười vạn cấm quân, sức cao vọng trọng, hắn có thể mượn sức một chút. Ít nhất nếu vào được Chu gia, liền có thể giám thị Tấn vương và hành động của họ..
Nhưng lại gả cho Vương gia —— Nguyên Anh cẩn thận nghĩ nghĩ, cảm thấy gả cho Vương gia nhất định là chuyện chẳng tốt lành. Lời từ trong miệng Hoàng đế nói ra luôn khiến người ta phải ngẫm nghĩ thật lâu, khả năng là vì mình đối với Hoàng đế không đủ tín nhiệm, liền thấy tâm tư của hắn nhất định chẳng có gì tốt.
Không riêng gì Tĩnh vương, Lý Vị Ương cũng có quan điểm đồng nhất với hắn. Nàng trước đó ở yến hội đã gặp qua chư vị công tử Vương gia kia, nếu Hoàng đế gả Nam Khang công chúa cho Vương Nghiễm tính tình ôn hòa, hoặc thông minh nội liễm Vương Quý, thì có thể xem là lựa chọn tốt. Nhưng cố tình nhắc tới Vương Duyên, hắn quá sức kiêu ngạo, lại vạn phần địch ý Quách gia, nếu Nam Khang gả cho hắn, không nghĩ cũng biết sẽ có chuyện xảy ra. Hơn nữa, Lý Vị Ương còn cảm nhận được, ý đồ của Hoàng đế còn ngắm vào nàng, nhưng nàng dẫu cảm thấy bất an, nhưng lại chẳng nghĩ ra nguyên cớ xác đáng, tựa hồ đem hai chuyện này phân ra thành hai.
Dù sao, hoàng đế nếu kiêng kị Nguyên Liệt, nhất định sẽ không động chạm tới nàng.
Quách phu nhân thấy bọn họ thần tình ngưng trọng, không khỏi nói: "Tốt lắm tốt lắm, nếu ý chỉ bệ hạ đã hạ, cũng vô phương vãn hồi, ta tin Vương gia nhất định sẽ hảo hảo đối đãi Nam Khang."
Lý Vị Ương gật gật đầu, Quách phu nhân kỳ thật biết rõ Vương đại tướng quân, nhưng lại chưa thấy qua Vương Duyên, cho nên nàng cảm thấy Vương Duyên tương xứng với Nam Khang công chúa cũng là chuyện thường tình. Nhưng trước đó Vương Tử Khâm xảy ra đại sự, chỉ sợ thân phận Nam Khang công chúa cùng quan hệ với Quách Huệ phi sẽ bị người ta để mắt tới, không khỏi xấu hổ một phen.
Lý Vị Ương mỉm cười nói: "Nam Khang công chúa là người ai cũng thích, mặc kệ gả cho gia nào, đều đem lại hạnh phúc mỹ mãn."
Nụ cười trên môi Nam Khang không nhịn được tràn ra hai má, ngượng ngập đáp:"Tỷ tỷ, không nên trêu ghẹo tiểu muội muội a." Nói xong, nàng bụm mặt chạy khỏi điện, Lý Vị Ương cùng Quách phu nhân liếc nhau, ánh mắt trộn lẫn nét thương hại và tia thở dài.
Hộ tống từ trong cung Huệ phi ra ngoài, Tĩnh vương Nguyên Anh nói:"Gia nhi, hôm nay đa tạ ngươi đã khuyên mẫu phi."
Lý Vị Ương cười nhẹ đáp: "Hôm nay kỳ thật ta không có làm chuyện gì, Tĩnh Vương điện hạ mới là người đã bắt được hung thủ."
Tĩnh Vương ánh mắt sáng ngời nhìn về phía cung điện Hoàng hậu, thanh âm băng lãnh nói: "Hôm nay ta xử trí hộ vệ kia cùng Lương nữ quan, chủ ý quan trọng nhất là làm cho bọn họ không thể tùy tiện cắn bậy, cũng hy vọng là không hại người vô tội."
|
Lý Vị Ương gật gật đầu: "Ta tin tưởng việc này kỳ thật cùng Trần gia không có quan hệ, hết thảy đều do người cố ý xúi giục, nếu như tiếp tục cẩn thận tra khảo, chỉ đi đến đường cùng thôi. Chúng ta chỉ cần biết kẻ giựt dây sau lưng là đủ rồi, chỉ cần chờ đợi thời cơ thích hợp đánh trả."
Bốn chữ 'Thời cơ thích hợp' này nàng vừa nói ra, Tĩnh vương Nguyên Anh lập tức thâm sâu nhìn nàng, hờ hững nhắm mắt nói:"Dục tốc bất đạt, chuyện này từ từ rồi sẽ đến, chỉ mong mẫu phi không liên lụy nữa."
Quách phu nhân từ trong điện đi ra, Lý Vị Ương giơ tay hướng Tĩnh vương cáo từ, liền nghe thanh âm hắn vang lên:"Nàng xem chuyện tình lúc nãy bệ hạ ban hôn thấy thế nào?"
Hai người trong lòng đều biết rõ, Hoàng đế rõ ràng tìm cơ hội mưu hại Quách gia cùng Quách Huệ phi, nếu không hắn sẽ chẳng phí sức vì hôn sự này mà mở miệng.
Thấy vẻ mặt của Lý Vị Ương, Tĩnh vương tựa đoán được suy nghĩ của nàng, hắn thản nhiên nói:"Đúng vậy, ta cũng thấy hành động của phụ hoàng hôm nay thập phần dị thường, ngày thường hắn chưa bao giờ quan tâm tới Nam Khang, Vương Duyên kia là kẻ như thế nào ta cũng đã thấy, không có gì nổi trội, nhưng lại quá mức kiêu ngạo tự phụ. Nam Khang gả cho hắn, khác nào đem nàng cho bầy sói, lực bất tòng tâm như vậy."
Không chỉ không thuận lòng đơn giản như thế.. Lý Vị Ương mỉm cười đáp: "Nam Khang dù sao cũng là công chúa, Vương Duyên ngay cả khi kiêu ngạo bá khí ra sao, hắn cũng nên biết đế nữ không thể khinh thường, nhất định sẽ không làm chuyện quá phận, Tĩnh vương điện hạ không nên quá mức lo lắng."
Nguyên Anh gật gật đầu, thở dài một tiếng nói: "Chỉ hy vọng như thế."
Quách phu nhân cùng Lý Vị Ương lên xe ngựa, Tĩnh Vương nhìn theo xe ngựa bọn họ rời đi, quay đầu phân phó hạ nhân bên người: "Từ hôm nay trở đi ngươi phải bố trí người thủ hộ bên cạnh mẫu phi liên tục mười hai canh giờ, không cho phép bất cứ ai thương tổn nàng"
Thái giám nghe lệnh liền thấp giọng nói:"Tuân mệnh điện hạ!"
Tính vương lẳng lặng ngắm ánh mặt trời lặn phía xa, trong lòng u uất bóng đêm tràn đầy.
Trên xe ngựa, Quách phu thân thần tình trầm tĩnh, vừa nghĩ tới đã trấn định Nam Khang công chúa, nàng mới thấp giọng:"Gia nhi, chuyện này ta thấy bệ hạ có dụng ý là..."
Lý Vị Ương nhìn Quách phu nhân đáp: "Là đang nhằm vào Quách gia."
Quách phu nhân gật gật đầu, "Đúng vậy, bệ hạ nhất cử nhất động đều đang nhắm vào Quách gia, Nam Khang là dưỡng nữ tâm phúc của Quách Huệ phi, lại còn có quan hệ tình thâm với Quách gia. Ngày trước Húc vương điện hạ trước mặt mọi người cự hôn, làm Vương gia bẽ mặt như thế nào, cho dù bọn họ có rộng lượng ra sao, cũng khó lòng bỏ qua được chuyện này. Ta nhìn thần sắc Vương gia nhân, những người khác không nhắc tới, chỉ thấy Vương Duyên phẫn uất đầy mặt, nếu đem gả cho hắn, Nam Khang công chúa chỉ sợ.."
Lý Vị Ương không muốn nàng thái quá sầu lo, liền khuyên giải an ủi: "Mẫu thân không cần quá mức lo lắng, bệ hạ hành động như vậy là vì lo lắng cho Quách gia mà thôi, nhất định không mang ý tứ khác."
Thật sự không có ý tứ khác sao? Trong lòng nàng không hề nghĩ vậy, Hoàng đế không những cảnh cáo Quách gia, cảnh cáo Lý Vị Ương, còn mang tâm kế thâm sâu khác. Có lẽ hắn căn bản chưa hề buông tha ý niệm đem Vương Tử Khâm lên làm Húc vương phi trong đầu, nếu như hắn không thể động thủ Húc vương, hắn vẫn còn một tay trên đầu nàng, làm sao có thể dễ dàng buông tha như thế? Lý Vị Ương thật sự tò mò muốn biết, Hoàng đế vẫn còn thủ đoạn nào chưa triển khai.
Quách phu nhân lo lắng trùng trùng đáp: "Vô luận như thế nào, ta không thể nhẫn tâm nhìn Nam Khang công chúa kim chi ngọc diệp bị người ta khinh bỉ chà đạp!."
Lý Vị Ương thần sắc thập phần bình thản: "Mẫu thân, có câu này con đã sớm muốn nói, Huệ phi nương nương quá mức yêu thương bảo bọc Nam Khang công chúa, cho nên trước đó không thể nói rõ ràng. Người hôm nay thấy bộ dáng của Nam Khang có gì giống với thân phận công chúa không? Một người có thể đơn thuần, có thể thiện lương, nhưng tuyệt đối không thể không biết gì, không thể ngu dốt được. Nàng ở bên cạnh Huệ phi lâu như vậy, vẫn luôn được Huệ phi cùng Tĩnh vương che chở, trừ bỏ những thứ đó, nàng còn lại cái gì? Nếu nàng vẫn mãi tiếp tục như thế, chỉ sợ càng làm tình hình xấu thêm. Lúc này lại giá đáo Vương gia, dẫu nàng mang thân phận công chúa, nhưng không hề đủ tư cách làm công chúa như thế, làm sao có thể tự bảo vệ chính bản thân mình mà không đứng sau lưng người khác?"
Quách phu nhân thở dài một hơi: "Con nói đúng, đời người là bể khổ, nếu muốn tìm trong trăm vạn nghìn người một kẻ không mang khổ tâm, căn bản tìm không ra. Một chút hạnh phúc sẽ kéo theo hàng vạn đau khổ, vận mệnh là do số trời, Nam Khang cũng không tránh khỏi, chúng ta chẳng còn biện pháp nào ngăn cản."
Lý Vị Ương nhìn Quách phu nhân, thầm bất đồng quan điểm:"Trên đời này không có gì là không thể, vận mệnh mấu chốt phải nắm giữ trong tay chính bản thân mình."
Quách phu nhân nhìn Lý Vị Ương, chỉ nhẹ nhàng lắc đầu: "Đừng khinh thường, hài tử, làm người không dễ a."
Lý Vị Ương nhẹ nhàng dựa sát vào trong lòng Quách phu nhân, nàng thấp giọng nói: "Mẫu thân, Gia nhi đã hiểu ý tứ của người, từ nay về sau con sẽ cẩn thận hơn."
Quách phu nhân sờ nhẹ mái tóc mềm mại của nàng, đăm chiêu nói: "Gia nhi, người mẫu thân lo lắng nhất chính là con, cá tính con ngoài lạnh trong nóng, lại là nữ hài tử cực kỳ quật cường, mọi việc đều quá sức chấp nhất, không chịu khinh ý buông tay. Mẫu thân không muốn ngươi rơi vào bể khổ, lại càng không hy vọng ngươi chịu nhiều đớn đau, nếu có thể, mẫu thân muốn ngươi tạm thời ly khai, ra ngoài tĩnh dưỡng một thời gian đi."
Lý Vị Ương sửng sốt, lập tức đáp: "Không, mẫu thân, con tuyệt đối sẽ không rời đi!" Quách phu nhân hiện tại đã nhìn ra không chỉ có Bùi Hậu, mà còn có bàn tay của Hoàng đế nhúng vào, thậm chí còn có sát ý không che đậy. Nàng muốn Lý Vị Ương ly khai, chính là muốn bảo vệ nàng.
Quách phu nhân tổng cộng có năm nhi tử, chỉ mình nàng là nữ nhi, nàng đau lòng cả nghĩ chỉ một Quách Gia này, Lý Vị Ương đôi mắt khẽ ướt, nàng nhẹ giọng nói:"Mẫu thân, người cứ yên tâm đi, Gia nhi sẽ không rời khỏi đây. Nhưng mà, con nhất định sẽ không bị thương tổn. Ngược lại, nếu có kẻ làm hại con, làm hại người Quách gia, con nhất định sẽ không bỏ qua!"
Quách phu nhân biết Lý Vị Ương chấp nhất, nghe được nàng vẫn ương ngạnh nói như vậy, không khỏi đem nàng ôm sát, thở dài đáp: "Mặc kệ Gia nhi quyết định làm cái gì, mẫu thân đều đứng ở cạnh con."
Lý Vị Ương hít được làn hương khí từ trong lòng Quách phu nhân, làn hơi ấm dịu dàng này chỉ ở trên người mẫu thân mới có. Từ nhỏ đến lớn nàng thiếu hụt tình phụ mẫu, nay có thể tìm được ở Quách phu nhân, người quan tâm nàng, che chở nàng như vậy, nàng có thể lo lắng sợ hãi cái gì đây? Trước đây nàng luôn nghĩ trên đời này, kẻ không rành buộc không gánh vác ai mới là người cường đại nhất, bởi vì không trở ngại vướng bận, cho nên mới có thể rong ruổi, có thể liều lĩnh bất chấp. Nhưng hiện tại nàng đã thay đổi cái nhìn, chính là vì Quách phu nhân. Có người thân, có Quách gia, có quan tâm, có vướng bận, cho nên nàng mới có thể tin tưởng nhiều hơn. Càng nhiều nghĩa vụ, nàng càng thêm nỗ lực bài trừ từng địch thủ. Muốn trở nên cường đại hơn, bảo vệ thân nhân của mình cũng là một loại khích lệ. Thương yêu là một dạng sức mạnh to lớn, thậm chí còn mạnh mẽ hơn cả cừu hận.
Lý Vị Ương biết, Bùi Hậu đã động thủ, tiếp theo xảy ra trận đánh ác liệt ra sao, thắng bại còn chưa rõ!
|
Chương 258 Xuân Giang các xây cạnh dòng sông đào, dựa sát vào thành đô, cây cỏ hoa lá ẩn hiện bên trong. Từ nội các nhìn ra, có thể đem hết thảy cảnh sắc mỹ lệ thu vào dưới đáy mắt, cảnh trí điểm trang vô cùng mỹ diệu, bố trí bên trong ung dung mà lịch sự cao nhã, nhưng lại chẳng hề lu mờ những bức tranh chữ danh nhân kiệt xuất treo trên tường, hoàn toàn khác xa với tranh ở tửu lâu tầm thường, tất cả hòa quyện thành một bức họa tuyệt mỹ. Một bức rồi một bức, cơ hồ người xem không kịp nhìn. Ngày Xuân Giang các khai trương, cũng là ngày anh tài quý nhân kiệt xuất cùng hội tụ, hơn nữa lại chẳng thiếu hào môn thiên kim thích dự ca múa nhạc hội. Nếu muốn dự lễ không phải có tiền là có thể vào, nếu muốn đặt một bàn, còn phải đặt trước tận hai tháng.
Lúc này, Lý Vị Ương đang ngồi trên giường thêu hoa dưới bóng cây tử đàn, mũi hít vào một hơi trầm hương lan truyền trong không khí, làm người ta như lạc vào chốn bồng lai, chân như bay bổng. Lan can bên cạnh sát cạnh sông đào, một trận gió thổi qua, khí mát gió thanh thổi bừng nội các, cửa sổ trên gác xếp phát ra thanh âm leng keng. Lý Vị Ương yên tĩnh ngắm nhìn, quay đầu nhìn về phía Nguyên Liệt nói:"Nơi này quả thật rất đẹp."
Nguyên Liệt cười nhẹ đáp: "Vào thời điểm ta đến đây, tửu lâu này đã gần phá sản, nhờ ta trù tính trước một bước, cho nên mới cứu vớt được một phen. Nửa năm trôi qua, quang cảnh đã thay đổi rất nhiều."
Lý Vị Ương cười cười, Nguyên Liệt là kẻ tài hoa, hắn chẳng những mưu lược cao thâm, lại càng tài giỏi giao thương, phát triển thương nghiệp vô cùng lợi hại. Cho dù Xuân Giang các gần như đã đóng cửa, vào trong tay hắn liền phất lên như diều gặp gió, nay lại được tôn thành tửu lâu nổi danh đệ nhất, phú hộ tầm thường chẳng thể ngó ngàng, mà hào môn nhất đẳng lại càng khó ngó nghiêng.
Cho nên, trước đó Nguyên Liệt nhắc tới muốn đến Xuân Giang các ăn cơm, Lý Vị Ương liền nhắc nhở hắn nên đặt bàn trước, đến khi đã tới nơi, nàng mới biết được nguyên lai chủ nhân đằng sau Xuân Giang các lại là Nguyên Liệt. Nguyên Liệt đối với Xuân Giang các cũng có lòng yêu thích, gian thất trang nhã nàng đang ngồi, cũng là nơi hắn tự mình lưu lại, chỉ riêng phụng bồi khách nhân đặc thù. Hắn dương dương tự đắc nói:"Nàng bình thường không bước ra cửa, nay lại vô cùng thích nơi này, về sau ta liền lưu lại chỗ nàng cho mình nàng, không đãi khách ngoại lai. Khi nào cao hứng có thể đến đây, nhất túy giải vạn sầu một chút."
Lý Vị Ương nhìn hắn một cái, có chút tiếc nuối nói: "Nơi này là chỗ rất đẹp, nếu chỉ dành riêng cho ta thì thật là uổng phí. Nghe nói Xuân Giang các muốn đặt một bàn ít nhất phải đặt trước năm trăm lượng bạc, số bạc này không phải ít, vậy mà có thể ăn nên làm ra như vậy."
Nụ cười trên môi Nguyên Liệt càng đậm, tựa vào lan can mặt dạn mày dày nói:"Ta muốn dành dụm một chút tiền của phòng hờ, để hôn sự tương lai sau này của chúng ta thuận lợi vui vẻ, không mất thể diện, nàng nói đúng không?"
Lý Vị Ương không khỏi trừng mắt nhìn hắn một cái, Nguyên Liệt nói lời này đại ý chính là đang chuẩn bị cho bọn họ rời khỏi Việt Tây. Một khắc sau, Nguyên Liệt vỗ tay nói:"Tốt lắm, mau đem đồ ăn bưng lên đi!"
Cửa lập tức bị mở ra, vài tỳ nữ thanh tú nối đuôi nhau bước vào, trên người đều vận y phục bích sắc, mặt mày tú diễm, không phải là nữ nhân tầm thường. Lý Vị Ương nhìn kỹ các nàng, trong mắt lộ ý cười hướng Nguyên Liệt nói:"Quả nhiên không hổ danh Xuân Giang các, chọn lựa tỳ nữ cũng thập phần công phu."
Con ngươi hắn yên tĩnh an tường, nhìn nàng tự tin nói:"Những nữ tử này đều đã trải qua huấn luyện đặc thù, tài nghệ song tuyệt, nếu khách nhân cao hứng muốn xem ca múa, nhưng vũ ca chưa có mặt, các nàng cũng có thể thế thân, chẳng qua chuyện này cũng lấy tiền, một khúc ba trăm lượng."
Lý Vị Ương không khỏi bật cười, Nguyên Liệt thật đúng là biết kiếm tiền, dưỡng một đám nữ tử như vậy, chẳng khác nào đám gà đẻ trứng vàng. Cái giá phải trả đó đều sẽ phân tán đám khách quý bên trong, ai ai cũng đều mang tâm lý: thứ gì càng đắt giá, càng đáng thử đáng xem, ngay cả giá trị của con người cũng được nâng tầm lên theo. Nhóm tỳ nữ cung kính dâng rượu và thức ăn, Lý Vị Ương nhìn thoáng qua yến hội trên bàn, bày biện vô cùng bắt mắt, mỗi một món ăn, tỳ nữ liền nói lên tên món và thành phần, cẩm tú cá đuôi phượng, chim cút củ từ, gà phiêu hương, thần tiên thang, túy ngư lô hội. Lý Vị Ương vừa nghe được ba chữ thần tiên thang, không khỏi quay đầu hỏi Nguyên Liệt:"Đó là cái gì?"
Nguyên Liệt thấy Lý Vị Ương có hứng thú, liền tâm tình vui vẻ đáp:"Cái gọi là thần tiên thang, chính là dùng mười tám loại cây nấm khác nhau, đặc chế thành canh nấm, thường xuyên dùng có thể bồi bổ khí huyết, cường thân kiện thể, kéo dài tuổi thọ. Trong đó còn có Thượng Dã nấm, chỉ sinh trưởng ở vách đá núi đen, một cây nấm trị giá thiên kim, cực kỳ trân quý, khách nhân càng có cơ hội tranh giành, xua nhau như xua vịt."
Lý Vị Ương gật gật đầu, nhìn đầy bàn nóng hôi hổi, đủ ngũ sắc mỹ vị, liền mỉm cười nói: "Còn canh gà nhân sâm này, nhìn thì thật tầm thường, có gì đặc biệt sao?"
Nguyên Liệt càng tỏa ra đắc ý, bím tóc phấn khích như muốn kéo tận trời:"Ta đã phân phó người đem nhân sâm, hoàng kỳ, ngân hạnh, cây bạch quả, hương thảo, cam cúc phối liệu. Thoạt nhìn chẳng khác gì canh gà tầm thường, trên thực tế mang đầy dinh dưỡng nha."
Đều là phối phương tầm thương, làm gì có gì quý giá? Lý Vị Ương cố ý chọc hắn sốt ruột, liền cười nhạo nói:"Dinh dưỡng cái gì, còn không nói là muốn đề cao bảng giá."
Nguyên Liệt nghe thấy đối phương chọc thủng chủ ý, ngược lại ngẩng mặt cười vô cùng cao hứng, chủ động lấy một bát hoa sen, tự mình múc cho Lý Vị Ương một chén canh trong suốt, sau đó đem đến trước mặt nàng:"Nàng nếm thử xem hương vị như thế nào?"
Lý Vị Ương nhẹ nhàng mở miệng nâng muỗng, sắc mặt liền hiện ra ba phần kinh ngạc nói:"Hương vị canh này vô cùng kỳ quái, lúc đầu khá mặn, đầu lưỡi nếm chút đắng, theo sau lại có chút chua, đếm cuối cùng lại mang vị ngọt thanh, hương vị vô cùng cổ quái, là canh gì a?"
Nguyên Liệt cười nói: "Trong canh này có hai mươi loại thảo dược, là do ta khổ tâm nghiên cứu chế tạo mà thành, đẹp mắt ăn lại ngon, còn mang dược lý tẩm bổ, tên là ngũ vị nhân sinh."
Lý Vị Ương nhìn hắn, tựa tiếu phi tiếu đáp: "Chỉ sợ một chén canh này, giá trị không ít."
Nguyên Liệt giơ lên ngón tay trước mắt nàng quơ quơ: "Một chén này bốn mươi lượng bạc."
Lý Vị Ương nở nụ cười, bốn mươi lượng? Với số tiền đó một gia đình thường dân có thể sống sót qua hai ba năm. Nguyên Liệt thật đúng là treo giá trên trời, mà lại có thể quyến rũ khách nhân, khiến Xuân Giang các người như nước chảy, đông như trẩy hội, ai ai cũng xua nhau như xua vịt. Có thể thấy, thế nhân luôn tìm kiếm thứ mới lạ.
Nguyên Liệt cười nói: "Giá càng cao, càng trân quý, càng được người ta xem như bảo bối. Kỳ thật chén canh này chỉ có dược thảo tầm thường, không có gì thần kỳ, nhưng bọn họ lại xem như sơn hào hải vị."
Lý Vị Ương gật gật đầu, đây là cơ hội vơ vét của cải vô cùng tốt, dẫu Nguyên Liệt mang bộ dáng công tử hào hoa, ngoại nhân tuyệt đối không thể ngờ hắn lại là thần giữ của. Nàng mở miệng muốn nói, lại thấy một kẻ tùy tùng đí đến bên cạnh Nguyên Liệt, ghé cạnh tai hắn thấp giọng nói vài câu, đôi mày của hắn giương lên nói:"Ồ! Thật không?"
Gã tùy tùng kia lập tức ứng đối:"Dạ!"
Nguyên Liệt nhìn Lý Vị Ương một cái, thấp giọng nói: "Ta phải đi ra ngoài xử lý sự tình một lát, lập tức sẽ trở lại, nàng ở đây chờ ta, không phải rời đi."
Lý Vị Ương thầm nghĩ đã xảy chuyện gì? Chẳng qua Nguyên Liệt cũng không nói gì, nàng cũng không tính hỏi, chỉ ôn hòa nói: "Chàng đi đi, ta ở trong này nhấm nháp mỹ thực, sẽ không đi đâu đâu."
Nguyên Liệt thế này mới yên tâm, đứng dậy bước nhanh đi ra ngoài, Nguyên Liệt vốn phải xử lý chuyện rất đơn giản, chỉ là có khách nhân bởi vì say rượu quá mức, chẳng biết đây là địa bàn của ai, cho nên liền nháo loạn, muốn đạp phá mặt tiền tửu lâu. Đợi tới lúc Nguyên Liệt xuất hiện, một bàn quý công tử không khỏi thất sắc, bọn họ vạn vạn không ngờ Húc vương lại có thể xuất hiện ở đây, ai cũng đều bị dọa đến ngây cả người.
Ánh mắt Nguyên Liệt lướt nhanh một vòng, những kẻ trong phòng đều đã nhận ra thân phận của hắn. Thượng nhân đang ngồi "đằng" một cái đứng dậy, bộ dáng khúm núm, những kẻ khác theo sau cũng nhất loạt đứng lên, chỉ ngoại trừ hai kẻ đang ngồi ở kia. Túy nhân chẳng rõ sự tình, vành mắt đỏ ngầu, rõ ràng đã say đến mức trời quay đất loạn, căn bản không thể nhận thức được người trước mắt là ai được nữa. Kẻ thượng nhân kia sớm đã thay bộ mặt khác, vẻ mặt tươi cười nói:"Điện hạ, thì ra đây là quán rượu của ngài."
Nguyên Liệt nhìn thoáng qua phía sau, tùy tùng lập tức ứng phó kéo ra ghế dựa, hắn nhanh nhẹn ngồi xuống không đáp nửa lời, ánh mắt lạnh nhạt nhìn đối phương.
|
Công tử quý nhân một đám mặc hoa phục, kiêu ngạo xấc xược, ăn chơi trác táng, giờ lại đứng im như phỗng nhìn nhau, nhất thời không dám mở miệng. Bình thường bọn họ sĩ diện ngút tận trời, nay khúm núm chẳng khác nào chuột mất đuôi. Húc vương điện hạ so với bọn hắn tuổi ít hơn nhiều, nhưng giờ phút này đối mặt với nhau, hắn chẳng khác nào vị trưởng bối uy quyền. Tiền tài có thể đem chút danh vọng, nhưng quan trọng là xuất thân sau lưng hắn như thế nào, liền có thể một tay áp đảo vạn người.
Đôi mắt Nguyên Liệt ánh lên màu hổ phách, nụ cười sáng sủa nói:"Hôm nay chư vị đến đây uống rượu, sao không nói với ta một tiếng, ta hảo đi nghênh đón một phen nha".
Nhi tử Lễ bộ Thượng thư thiếu chút nữa bị dọa tới mức té ngã xuống đất. Hắn biết rõ Húc vương Nguyên Liệt bản tính giả dối, hắn đối đãi với ngươi càng nhiệt tình, sau lưng đâm ngươi một đao càng sâu, hạ thủ không lưu tình, không kiêng nể bất cứ ai. Trước đó hắn đã nghe phụ thân kể qua, không thể liên lụy tới Húc vương, càng không thể tùy tiện đắc tội, tránh hắn càng xa càng tốt. Mà chuyện hắn không thể nào nghĩ tới, chính là chủ nhân phía sau Xuân Giang các lại là Nguyên Liệt. Nói thẳng ra, vốn dĩ hắn cũng sở hữu một tửu lâu sát cạnh Xuân Giang các tên là Danh Nguyệt (Trăng rằm), làm ăn không tốt lắm, nên hắn mới giở trò thủ đoạn chèn ép Xuân Giang các phá sản, Xuân Giang các lão bản đấu không lại hắn, bất đắc dĩ mới phải chuyển nhượng Xuân Giang các ra ngoài, Danh Nguyệt các lại càng thêm náo nhiệt. Vinh hoa chưa hưởng hết, hắn lại chẳng thể ngờ, chỉ trong vòng nửa năm ngắn ngủi, Xuân Giang các đã tụ hợp lại, hơn nữa còn làm ăn phát đạt hơn trước kia. Danh Nguyệt các kia từ lúc đó vắng vẻ không bóng người, đám quý tộc đều chạy tới Xuân Giang các ăn chơi, hắn làm sao có thể ngồi yên?
Cho nên, hôm nay hắn cố ý mang theo một đám người đến nháo sự. Nhưng đến lúc hắn thấy Nguyên Liệt bước vào, trong lòng liền kêu không tốt. Lão bản sau lưng Xuân Giang các lại là Húc vương điện hạ, chuyện hệ trọng như vậy mà hắn chưa từng nghe qua.. Quả thực mệnh trời đã tận! Thấy Nguyên Liệt nói lời kỳ quái, hắn lập tức nịnh hót:"Thì ra chủ nhân tửu lâu lại là Húc vương điện hạ, điện hạ quả nhiên tài hoa xuất chúng, không giống người thường, bội phục! bội phúc! Tửu lâu có thể làm ăn phát đạt như vậy, đều nhờ vào công điện hạ anh minh quyết đoán, minh tường cái thế.."
Hắn vừa vuốt mông ngựa vừa nói, Nguyên Liệt nghe xong gương mặt lập tức trầm xuống, cười lạnh nói:"Rượu ngon không uống, lại đến đây gây náo loạn. Bây giờ lại muốn ta uống rượu cùng ngươi sao? Hừ! Thật to gan, chuyện dơ bẩn ngươi làm đừng nghĩ ta không biết, Danh Nguyệt lâu kia là sản nghiệp của ngươi, làm ăn không tốt, liền cố ý đến đập phá chỗ ta."
Hắn nói xong những lời này, những kẻ ngồi trên bàn thần tình đại biến. Gương mặt tuấn mỹ nháy mắt liền trở thành hung thần la sát, đám thế gia đệ tử bình thường chân yếu tay mềm, không bì kịp ai, vốn luôn quen mặt gối thêu hoa, nay đối diện kẻ bưu hãn chân chính, một câu bác bỏ nói không ra. Lãnh khí lạnh ngắt như tờ, mồ hôi thay nhau đổ, đều đứng im như phỗng, ngoại trừ nhi tử Liêu ngự sử chợt ầm một tiếng, những người khác không dám ngước đầu. Kẻ quá chén vừa rồi vỗ mạnh lên bàn đứng dậy, lạnh lùng nói:"Cẩu tử ngươi vừa nói cái gì?"
Hắn đã say đến mức nhìn không ra Nguyên Liệt, kẻ bên cạnh lập tức tái nhợt, mặt không còn chút máu, vội vàng kiềm chặt hắn, liều mạng chặn hắn lại, sợ hắn sẽ lại gây họa lớn. Tay kia của hắn không ngừng múa may, lớn tiếng nói:"Ngươi còn không mau quỳ xuống, ta liền tha thứ cho, bằng không sẽ đánh cho ngươi răng rơi đầy đất!"
Triệu Nam thấy hắn hành xử vô lệ, ánh mắt trừng trừng, đem hai gã hộ vệ tiến lên nâng kẻ say rượu không biết trời đất kia lên, "Bùm" một tiếng quăng ra ngoài cửa sổ. Mọi người sợ mất mật, bên ngoài là sông sâu không đáy nha!
<Pandalord: Triệu Nam a~ bao nhiêu chap rồi chưa gặp chàng, vô cùng nhớ nhung nha huhu>
Kẻ nọ thân vừa rơi xuống sông, không hiểu vì sao bụng tràn nước ngập, liều mạng giãy giụa không ngừng, thất thanh kêu cứu. Nhưng Húc vương vẫn chưa mở miệng, không ai dám tiến lên cứu người. Ngoại nhân đánh cá nhìn thấy tình huống này, biết kẻ say rượu bị trừng phạt, đều mừng rỡ cười haha.
Nguyên Liệt quay sang, đôi mắt sắc bén híp lại, một vòng lướt qua những kẻ liên can, lập tức cười nói:"Các ngươi không cần sợ, ta bất quá là đang phụng bồi, không có ý tứ khác."
Lễ bộ Thượng thư gia công tử trong lòng sợ hãi muốn chết, thầm mong tên sát tinh này sớm rời đi mới an lòng, vội vàng nói:"Dạ! Dạ! Hết thảy đều nghe theo Húc vương điện hạ."
Nguyên Liệt cười nhẹ nói:"Nếu hiểu lầm đã nói rõ ràng, chuyện hôm nay liền xong. Nếu các ngươi còn có nghi ngờ gì, ta liền phụng sự theo sau, cùng phụ thân các ngươi hảo hảo nói chuyện chút."
Mọi người nghe thấy đạo lý như vậy, lập tức nhất loạt quy củ nói:"Tuân mệnh điện hạ!" Bọn họ dẫu có ăn gan hùm mật gấu, cũng không dám làm trái ý tứ của hắn. Nghĩ đến chỉ thấy, nếu Húc vương điện hạ phiền lòng đến thăm, không biết thân cha sẽ lưu lạc chốn nào, một đám chủ tử thế gia sợ ngày lành chẳng qua.
Có người thử thăm dò nói:"Vừa rồi người kia.." Có nên đi cứu vớt lên không.. không ai dám nói hết.
Ánh mắt Nguyên Liệt ý cười dập tắt, sắc bén nhìn:"Vừa rồi người kia ngã xuống khiến hắn uống không ít nước lạnh, chốc lát liền thanh tỉnh."
Trong lúc Lý Vị Ương một mình một thân ngồi trong nhã thất, nàng lẳng lặng nhấp rượu đào, uống liền mấy chén, trên mặt không khỏi có chút ửng hồng, gương mặt thanh lãnh liền có chút ấm áp. Nhã gian bên cạnh truyền đến tiếng người gọi rượu, Lý Vị Ương lẳng lặng nghe xong một hồi, chỉ cười nhẹ, tự châm tự ẩm (uống), bộ dáng tự đắc. Vừa rồi nàng ra lệnh người hầu đi ra ngoài, bây giờ chỉ còn mình nàng ở trong, dù sao đây cũng là địa bàn của Nguyên Liệt, tuyệt đối không xảy ra chuyện gì.
Chợt có người đẩy cửa bước vào, Lý Vị Ương thấy Nguyên Liệt đã giải quyết xong sự tình, ngẩng đầu nói:"Chàng đã trở lại."
Vừa dứt lời, kẻ trước mắt lại xuất hiện ngoài ý muốn. Người này nhìn vô cùng quen mắt, ánh mắt trong suốt tựa sương mai, nếu không phải kẻ vừa cưới lão phụ ở đại điện Lư Chẩn thì có thể là ai?
Lử Chẩn theo quân mệnh Hoàng đế cưới nữ tử đủ tuổi làm tổ mẫu hắn xong, trong lòng luôn buồn bực không vui, phẫn uất không dứt. Hơn nữa lão phụ kia lại vô cùng hung hãn, ỷ vào thân phận nhũ mẫu hoàng thất, luôn vênh mặt hất hàm sai khiến hắn, không đem mẫu thân hắn để trong mắt. Nàng chẳng khác Vương phi công chúa, khiến hắn sợ chết khiếp, không thể đánh, không thể mắng, chưa kịp nói nửa câu, lão phụ kia lập tức ôm ngực nói hắn cố ý chọc giận nàng, liền muốn tiến cung cáo ngự trạng.
|