Thứ Nữ Hữu Độc: Cẩm Tú Vị Ương
|
|
Đúng lúc này, cửa lớn bên ngoài rầm một tiếng, cả đám người xông vào.
Nam nhân cầm đầu sắc mặt nghiêm trang lạnh lùng, áo quan dài, nhìn qua mới chỉ hai mươi bảy hai mươi tám, mày kiếm mắt sáng, tướng mạo đường hoàng, mặc áo quan vừa người, chân đi giày đen cổ cao, càng làm nổi bật thắt lưng vàng nhạt chính giữa, dáng người cao gầy, Tưởng Nam liếc mắt đã nhận ra, vị này là Kinh Triệu Doãn mới nhận chức, Diêu Trường Thanh.
Vị Diêu đại nhân này, nhìn tuổi còn trẻ mà thực ra là người có tiếng xương cứng, tính khí kiên định, nguyên tắc kiên định, ngay cả mạng cũng rất cứng cỏi, trong quan trường xử sự đúng mực chính trực ngay thẳng, ngay cả Hoàng đế cũng không nể mặt. Năm năm trước hắn đã nhận chức Kinh Triệu Doãn, phò mã của Tam Công chúa say rượu gây sự trên đường, bị vị Diêu đại nhân này bắt, mặc kệ Tam Công chúa thỉnh cầu, lột quần phò mã ra lệnh đánh thật mạnh, Tam Công chúa khóc một trận như lê hoa trong mưa trước mặt Hoàng đế, Hoàng đế gọi hắn đến quở trách, ai ngờ hắn không hề nể mặt, lấy lý do nhiễu loạn phân xử, lại lôi phò mã ra đánh tiếp, làm phò mã nằm trên giường đến nửa năm mới khỏi, Hoàng đế tức giận hắn không nể mặt, quăng hắn đến thị trấn nhỏ xa tận đâu, ai ngờ hắn chỉ dựa vào danh tiếng làm quan của mình, từng bước một nâng dần chức quan, lần trước Hoàng đế gặp chuyện, trái lo phải nghĩ cảm thấy lúc tên Kinh Triệu Doãn mặt đen này ở đây Kinh đô thái bình vô sự nhất, đến ngay cả con cháu Hoàng thất cũng phải nhường hắn ba phần, du côn lưu manh càng không dám tới gần, cho nên lại đề bạt hắn lên, tiếp tục làm Kinh Triệu Doãn, từ khi Đại Lịch khai quốc đến nay, lần đầu tiên phát sinh chuyện quái dị như vậy.
Đương nhiên, so với thanh danh khắc vợ của Diêu đại nhân thì chuyện này không tính là gì, người này ba mươi bốn tuổi đã khắc chết ba thê tử, thê tử đầu tiên là thanh mai trúc mã với hắn, thân thể rất khoẻ mạnh, kết quả gả cho hắn chưa được ba năm đã chết đi. Người thứ hai càng ngắn hơn, được một năm. Người thứ ba… chỉ có ba tháng, thần bói toán đặc biệt tính mạng cho hắn, bảo hắn trong mạng có sát, phải liên tục khắc chết ba thê tử mới tìm được người áp chế, nhưng nhà nào nguyện ý làm người thứ tư, cho nên không ai chịu gả khuê nữ cho hắn, cho dù hắn miễn cưỡng coi như là người không tệ.
Tưởng Nam vừa nhìn thấy người đó, tâm tư lập tức trầm xuống.
Lí Vị Ương lạnh mặt nói, “Diêu đại nhân, án này ta sợ đại nhân không dám phán định!”
Mày Diêu Trường Thanh lập tức nhíu lại, hắn đã nhận ra người bị trói là ai. Trong lòng kinh hoảng, nhưng sau đó lập tức bình tĩnh lại: “Có gì không dám phán định! Trên đời này không có án nào ta không dám phán!”
Lí Vị Ương mỉm cười: “Tốt lắm, hôm nay vị Tưởng Tứ công tử này bắt cóc muội muội ta đến đây, nếu không có ta vừa hay phát hiện, sự trong sạch của muội muội đã bị huỷ trong tay hắn!”
Diêu Trường Thanh lạnh mắt nhìn Tưởng Tứ bị đánh như đầu heo: “Tứ công tử, có chuyện này không!”
Tưởng Tứ nghiến răng: “Lí Vị Ương, ngươi cố ý! Diêu Trường Thanh, ngươi đừng bị nàng ta lừa gạt!”
“Ta lừa gạt sao?” Lí Vị Ương hừ một tiếng, “Ngươi đang kêu oan? Muội muội ta đang ở yên trong Dược đường của Lư đại phu, chẳng phải ngươi lừa gạt muội muội đến đây sao, không lẽ tự con bé chạy đến vùng hoang vu này để dã ngoại chắc? Diêu đại nhân nhìn xem, muội muội ta đang êm đẹp, sợ tới mức nói chuyện cũng không nên lời!? Cô nương nhà ai đang hoàn hảo bỗng dưng gặp phải chuyện này còn có thể bình tâm tĩnh khí?”
Diêu Trường Thanh vung tay lên, bên cạnh lập tức có người chạy đến kiểm tra Lí Thường Hỉ, lại bị nàng cắn cho máu tươi chảy ròng ròng, người đó kinh hãi, vội nói: “Đại nhân, vị tiểu thư này nhất định bị cái gì đó kích động!” Nàng kia cắn hoàn toàn không nể tình, hơn nữa đầu tóc tán loạn, quần áo hỗn độn, nhìn qua giống như vừa mới bị người khác ức hiếp.
Diêu Trường Thanh nhíu mày, hắn chán ghét nhất loại ăn chơi trác táng ức hiếp thiếu nữ vô tội, hắn lạnh lùng nói: “Điều tra phạm vi trăm dặm, xem có manh mối gì không!”
“Dạ!” Đám quan sai lập tức rời đi, không dám ngẩng đầu liếc Lí Vị Ương lần nào. Tiểu thư quan to mức này thường ngày không dễ xuất đầu lộ diện, hiện tại bỗng dưng nhìn thấy hai người, đúng là bất ngờ.
Diêu Trường Thanh quay đầu nói: “Vị tiểu thư này, cô là —— “
Lí Vị Ương chậm rãi nói: “Ta là An Bình Huyện chủ, còn vị này là Ngũ muội của ta.”
Diêu Trường Thanh giật mình, cẩn thận nhìn Lí Thường Hỉ hơi không bình thường bên kia, nhất thời cảm thấy khó giải quyết. Một bên là Thừa tướng, một bên là Tưởng gia, đây là chuyện gì xảy ra? Không bao lâu đã thấy quan sai áp giải một người run rẩy bước vào, vừa gặp Diêu Trường Thanh, người này càng run rẩy như cái sàng, chưa kịp hỏi đã lao lên quỳ nói: “Là… là Tứ công tử bảo nô tài đánh xe đưa người tới đây…”
Lúc này Tưởng Nam mới biết mình trúng kế, ngay cả người bên mình cũng đã bị thu mua! Suy nghĩ kỹ lại, không có khả năng! Phu xe này là người của mình, lại nhìn kỹ, bỗng dưng kinh hãi hiểu ra, vừa rồi Lí Vị Ương mặc áo choàng, không ai thấy rõ bộ dáng của nàng ta, hơn nữa thân hình Lí Thường Hỉ rất giống, nhìn từ phía sau căn bản không thấy có gì khác nhau, như vậy, người khác sẽ cho rằng người đến đây chính là Lí Thường Hỉ! Phu xe này từ đầu tới cuối không nhìn thấy dung mạo Lí Vị Ương, xuất phát từ cẩn thận hắn cũng không nói cho phu xe biết đối phương là ai, bởi vậy tất nhiên sẽ sinh ra ảo giác thế này!
Lí Vị Ương khinh miệt nhìn phu xe quỳ trên mặt đất như bùn nhão, giọng nói lạnh lùng: “Diêu đại nhân đã nghe thấy chưa? Chúng ta cùng phu xe này đều có thể coi là nhân chứng! Nếu đại nhân thấy chưa đủ, bên ngoài còn có các hộ vệ của Lí gia ta, bọn họ theo ta đến đây, tận mắt nhìn thấy ta cùng Tam đệ bước vào, nếu không phải chúng ta đuổi tới đúng lúc, chỉ sợ muội muội của ta đã bị hạ độc thủ rồi!”
Toàn bộ kế hoạch thật ra rất đơn giản, Lí Vị Ương mặc áo choàng, làm cho người khác không thấy rõ dung mạo, còn Lí Mẫn Đức rời nhà sau nửa bước, dẫn theo Lí Thường Hỉ đi cùng, sau đó Lí Vị Ương cùng Lí Thường Hỉ đổi áo choàng, nhưng vậy hộ vệ Tưởng gia nhìn vào nghĩ rằng nàng cùng thiếu nữ lúc trước bước vào phòng là hai người khác nhau, mà trong mắt hộ vệ Lí gia, Tam tiểu thư và Tam thiếu gia cùng nhau bước vào phòng —— nhìn qua có vẻ đơn giản, nhưng yếu tố khớp thời gian lại không dễ dàng, nhất là tạo thành sự hỗn loạn trong thị giác của người khác, vấn đề này còn cần chút mánh lới.
Nàng vốn có thể dùng Lí Thường Hỉ thay thế mình ngay từ đầu, nhưng mà như vậy sẽ dễ bị phát hiện giữa đường.
|
Tưởng Nam lớn tiếng nói: “Diêu Trường Thanh, ngươi cân nhắc cho rõ ràng, ta bỗng dưng bắt một nha đầu điên đến làm gì!”
Lí Vị Ương lạnh lùng nói: “Ai nói Ngũ muội ta bị điên, hiện giờ muội ấy chỉ nhất thời bị doạ sợ mà thôi! Đợi muội ấy tỉnh táo lại, tất nhiên sẽ bước ra làm chứng!”
Diêu Trường Thanh không do dự nữa, quả quyết quát: “Còn ngây người ra cái gì?! Bại hoại như vậy đúng là làm xấu mặt Đại Lịch ta! Còn không mau trói lại đem đi trị tội!” Mọi người đồng thanh vâng lệnh, kéo Tưởng Nam cùng phu xe ra ngoài, Tưởng Nam liều mạng giãy dụa, nhưng không có ai hạ thủ lưu tình, thậm chí còn không người nào liếc mắt nhìn cái đầu đầy máu của hắn một lần. Đối đãi với tên ác ôn cưỡng ép nữ tử, có đánh thế nào cũng không đủ.
Lí Vị Ương bước ra khỏi phòng, hành lễ với Diêu Trường Thanh đang định đi đến đình viện với mọi người: “Diêu đại nhân, ta có chuyện muốn nhờ.”
Diêu Trường Thanh sửng sốt, dừng bước chân.
Lí Vị Ương nhẹ giọng nói: “Chuyện này liên quan đến thanh danh của Ngũ muội ta, không biết Diêu đại nhân có thể bí mật xử lý không?”
Diêu Trường Thanh gật đầu: “Tiểu thư yên tâm, thủ hạ của ta tuyệt đối không có người nào lắm miệng, chỉ có điều —— chuyện này hệ trọng, phải về bẩm báo bệ hạ mới xử lý được.” Tưởng Nam không thể so sánh với Tam phò mã ăn chơi trác táng, không cẩn thận sẽ làm triều dã rung chuyển, Diêu Trường Thanh không sợ hãi Tưởng gia, nhưng vì lê dân bá tánh, chuyện này phải cẩn trọng.
Lí Vị Ương đã sớm dự đoán được sẽ có cục diện này, đành nói: “Vậy phiền đại nhân rồi.”
Lí Vị Ương quay trở lại phòng, cả căn phòng rộng lớn chỉ còn lại ba người bọn họ. Lí Mẫn Đức nhìn thoáng qua Lí Thường Hỉ, lắc đầu: “Xem ra, bệnh của nàng ta còn chưa khỏi.”
Lí Vị Ương cười, lấy khăn tay ra, lau vết bẩn trên mặt Lí Thường Hỉ, khi lau đến bên miệng mới nhìn thấy dưới đôi môi tái nhợt có một dấu răng rướm máu thật sâu. Bờ môi Lí Vị Ương lộ ra vẻ tươi cười, dừng lại một chút, nhẹ giọng nói: “Ngũ muội, ta biết ở biệt trang bệnh tình của muội đã có chuyển biến tốt, ít nhất muội đã hiểu được chúng ta định làm gì, nhưng muội nguyện ý phối hợp, nói rõ muội nguyện ý cố gắng một lần vì tiền đồ của mình, có phải không? Chỉ cần muội làm theo kế hoạch của ta, ta sẽ thay muội tìm một mối nhân duyên tốt. Hoặc là, muội vẫn tiếp tục đối địch với ta, ý này ta cũng rất hoan nghênh.” Nàng không thèm để ý đến thanh danh Lí gia, cho nên Tưởng Nam nói chuyện nữ tử bình thường vì bảo vệ danh tiết mà hy sinh hạnh phúc cá nhân trước mặt Lí Vị Ương là hành động cực kỳ buồn cười, cáo trạng này nhất định phải làm, hơn nữa còn phải cáo trạng thật lớn, làm cho Tưởng Nam bỏ mạng mới thôi! Nhưng khổ chủ, tất nhiên phải đổi thành người khác!
Lí Thường Hỉ oán giận liếc mắt nhìn Lí Vị Ương, sau đó cắn răng, vẫn không chịu mở miệng.
Lí Vị Ương mỉm cười: “Ban đầu muội luôn đối địch với ta, nhưng hiện tại muội hẳn đã biết, ngoại trừ ta, không ai có thể giúp muội rời khỏi cái nơi quỷ quái kia, vậy nên nếu gặp bệ hạ, muội nên nói gì đây?”
Lí Thường Hỉ cúi đầu, nửa câu cũng không nói, Lí Mẫn Đức nhíu mày: “Thật ra, đổi thành người khác cũng không phải không được.”
Lí Thường Hỉ ngẩng đầu thật nhanh nhìn bọn họ chằm chằm, trong mắt lộ ra sự hung dữ tàn nhẫn. Lí Vị Ương mỉm cười: “Ngũ muội, chuyện này Tứ di nương đã sớm nói với muội, muội cũng tự mình nguyện ý đến, cần gì phải làm ra vẻ không cam lòng? Vừa rồi vị Kinh Triệu Doãn kia muội đã gặp qua, hẳn cũng rất vừa lòng. Chúng ta theo nhu cầu mà làm thôi, lời cần nói đã nói hết, tự muội suy nghĩ đi.”
Lí Thường Hỉ không nói gì, chỉ có điều sự căm hận trong mắt chậm rãi biến mất, trở nên bình tĩnh dị thường.
Lí Vị Ương đúng là đã từng hại nàng, nhưng nàng đã tĩnh tâm, chuyện này đối với nàng không có hại! Cuối cùng, nàng gật đầu.
Bên ngoài viện, Diêu Trường Thanh suy nghĩ vắt óc, cảm thấy chưa từng bị động như hôm nay, thở dài, “Bình thường thì chẳng sao, hôm nay gặp phải chuyện này, không ra kết quả, Tưởng gia cùng Lí gia ai cũng muốn ăn tươi nuốt sống ta, dù sao ta chỉ có một cái mạng không sợ gì hết, nhưng hai nhà này không dễ chọc, vạn nhất nháo loạn lên biến thành đại sự, quấy nhiễu dân chúng Kinh đô, còn trở thành trò cười cho thiên hạ…” Cuối cùng vẫn là sư gia quyết định, hắn nhẹ giọng nói: “Chuyện này xử lý không dễ, chi bằng đại nhân tiến cung xin thánh dụ đi.”
Cuối cùng Diêu Trường Thanh làm theo, lập tức dâng sớ cho Hoàng đế, Hoàng đế đọc xong giận tím mặt, bảo Tưởng Nam ở nhà đóng cửa suy nghĩ, sao lại gây ra chuyện này! Đúng là ăn gan hùm mật gấu rồi! Lập tức triệu hết mọi người vào cùng hỏi cho rõ căn nguyên, Lí Vị Ương cũng đã dự đoán trước chuyện này, ngồi ngay tại phòng khách Kinh Triệu Doãn bố trí chờ Hoàng đế tuyên triệu, nhưng tranh trước Hoàng đế, nàng lại bị Hoàng hậu triệu vào cung…
—— Lời tác giả ——
Đọc chương này có lẽ mọi người có nhiều điều nghi vấn, tạm thời nói trước mấy điều:
Cưỡng ép bắt cóc nữ tử là tội chết, một khi để lộ ra ngoài sẽ không thể sắp xếp ổn thoả, rất nhiều tiểu thuyết ghi tình huống bởi vì thanh danh huỷ hoại đành phải gả cho đối phương thật ra là không hiện thực, bởi vì đối phương phải lấy cái chết để chuộc tội, trừ phi đương sự yên lặng nhẫn nhịn, đó lại là chuyện khác.
Bố cục của Lí Vị Ương không phải để giết Tưởng Nam, hắn chỉ là một con tôm nhỏ, chương sau sẽ giải thích cụ thể ——
PS: Hôm qua đã nói đến vấn đề nửa đêm máy tính thần bí khởi động lại, hôm nay biên tập viết: máy tính nào chẳng có nút khởi động lại, chẳng lẽ ngươi ép máy tắt bằng nút đó!
Vớ vẩn, ý của ta là —— lúc tắt máy chọn nhầm khởi động lại…
|
Chương 117: Đối chất kim điện Hoàng hậu tiếp kiến Lí Vị Ương ở Thiên điện —— lần tiếp kiến này, hiển nhiên nằm ngoài dự kiến của Lí Vị Ương.
Hai bên hơn mười vị thái giám cẩm bào xanh ngọc đứng chắp tay nghiêm cẩn, Lí Vị Ương thong thả đi qua bọn họ, bước chân lên bậc thang, trong đại điện tràn ngập một loại hương khí, từng sống trong cung nên nàng biết, đó đúng là mùi đàn hương chỉ có ở chỗ người lễ Phật thường xuyên. Còn vị Hoàng hậu nương nương này, Lí Vị Ương vẫn có vài phần hiểu biết. Bà ấy ngây người trước Phật Tổ lâu ngày, nhưng không có nghĩa là người từ thiện.
Lí Vị Ương cúi người hành lễ, sau đó hai mắt nhìn xuống đất, không động đậy: “Thần nữ Vị Ương, bái kiến Hoàng hậu nương nương.”
“Ngươi ngẩng đầu lên.” Một giọng nữ uy nghiêm vang vào tai nàng, tiếng nói lành lạnh, cứng rắn, cực kỳ giống ngọc thạch lạnh băng.
Lí Vị Ương ngẩng đầu, Hoàng hậu nhìn có vẻ đã qua bốn mươi, dáng người khá nhỏ gầy, mang theo cỗ khí phách doạ người, so với đám người Trương Đức phi, Nhu phi thì dung mạo chỉ cỡ trung bình, có lẽ vì che giấu điều này nên mỗi lần gặp đều cảm thấy trang sức của bà quá mức long trọng, hôm nay cũng vậy, chỉ tiếp kiến một thần nữ mà tóc cài trâm phượng hoàng chín đuôi, bên trên trang trí hơn mười chuỗi ngọc hoàng kim, lúc nói chuyện, chuỗi ngọc rung rung theo tiếng nói.
Lí Vị Ương vội buông mắt xuống, nhìn chằm chằm người khác trong thời gian dài được xem như vô lễ, huống chi đối phương là Hoàng hậu.
Hoàng hậu ngồi ngay ngắn trên cao, ánh mắt nhìn Lí Vị Ương cao quý mà lạnh lùng hà khắc, lúc nhìn thấy khuôn mặt bình tĩnh của nàng thì hàng mày được vẽ cực kỳ tinh xảo tú lệ của Hoàng hậu hơi nhướng lên, bà cẩn thận hỏi tuổi, tên tự, những chuyện phiếm có vẻ vô dụng, nhưng thật ra là đang xem tư duy của nàng nhanh nhạy hay không, mồm miệng có lanh lợi hay không, thậm chí phỏng đoán cá tính của nàng —— người có khả năng hiểu được người khác thì chỉ cần nghe nàng nói chuyện là có thể phán đoán được nàng là dạng người gì.
Lí Vị Ương không lộ ra sự sợ hãi nào, vô cùng trấn định trả lời từng vấn đề của Hoàng hậu, tốc độ nói rất chậm, thái độ cung kính, không hề hèn mọn.
“Được lắm, lúc trước chỉ nghe bệ hạ nhắc đến ngươi, hôm nay gặp mặt, quả thật là cô nương thông minh…” Hoàng hậu mỉm cười gật đầu, tuy miệng bà nói “thông minh”, nhưng vẻ mặt vẫn cứ uy nghiêm.
Lí Vị Ương đáp lời: “Đa tạ nương nương khích lệ, thần nữ ngượng ngùng không dám nhận.”
Hoàng hậu bỗng dưng nói ra một câu rất khả nghi, “Nghe nói hôm qua xảy ra một chuyện.”
Quả nhiên đến rồi, Lí Vị Ương mỉm cười: “Không biết nương nương hỏi chuyện gì?”
Hoàng hậu cười không đáp lời, cung điện vốn không rộng lắm trở nên cực kỳ tĩnh lặng, chỉ nghe thấy tiếng chim hoạ mi lười nhác kêu từng tiếng bên ngoài điện. Quá giữa trưa, ánh nắng chiếu vào nổi bật thường phục của Hoàng hậu màu tím bạc, bên trái thêu một cây mẫu đơn, vô cùng kiều diễm, quốc sắc thiên hương. Tươi cười của Hoàng hậu chậm rãi biến mất, giọng nói trầm tĩnh như nước, thong thả gằn từng tiếng: “Có người vu cáo Tưởng Tứ công tử bắt cóc Ngũ tiểu thư Lí gia, chuyện này có thật không?”
Hai chữ vu cáo đã xác định thái độ của Hoàng hậu đối với chuyện này. Làm Lí Vị Ương cảm thấy như có hàn băng từ khắp mọi nơi đánh úp lại, từ trái tim đến thân thể, tính cả hồn phách, đều trở nên lạnh lẽo. Nàng chậm rãi ngẩng đầu, hàng mi dài che đi đôi mắt nhìn không ra cảm xúc, khoé môi nhếch lên thật nhẹ gần như không có thành nụ cười lạnh, thản nhiên trả lời: “Nương nương nói đúng, Tưởng Tứ công tử đã bắt cóc xá muội.”
Nàng bỏ đi hai chữ vu cáo, Hoàng hậu bỗng dưng mở to mắt, không tin nổi nhìn chằm chằm thiếu nữ có vẻ bình tĩnh trước mắt. Nhưng Lí Vị Ương lại không hề sợ hãi, trong hai con ngươi đen láy từng chuỗi sáng lưu chuyển thật nhanh, nhanh đến mức làm tâm tư Hoàng hậu chợt trầm xuống.
Bà triệu nàng ta đến là để làm cho nàng ta ngậm miệng lại, không nhắc tới chuyện kia, mà hiển nhiên đối phương như nghe không hiểu ám chỉ của bà, không hề thay đổi ý định ban đầu.
Sau buổi trưa trời trở nên oi bức, bên ngoài điện còn thoải mái, mà trong điện một cơn gió cũng không có, nóng như đốt lửa, bởi vậy tâm tình của Hoàng hậu càng phiền chán, cười lạnh một tiếng: “Xảy ra chuyện như vậy, muội muội ngươi cũng khó gả ra ngoài, ngươi vẫn giữ ý định đấy sao?”
Nói như vậy, ý Hoàng hậu là muốn giải quyết riêng, hy vọng Lí gia ngậm bồ hòn làm ngọt, sau đó hứa gả nữ nhi làm thiếp đối phương. Hiển nhiên giống như đúc ý tưởng lúc trước của Tưởng Nam, dù sao không ai có thể bỏ qua thể diện cùng thanh danh của mình, nếu làm lớn hơn nữa, không bên nào có lợi cả. Tưởng Nam chính vì chắc chắn Lí Vị Ương là người thông minh, không có khả năng xuất gia hoặc tự sát, nhất định sẽ tình nguyện làm thiếp, cho nên mới không chút kiêng nể làm loại hành vi này, nhưng hắn thật không ngờ, Lí Vị Ương lại kéo ra một Lí Thường Hỉ. Đối với Lí Thường Hỉ một người bị gia tộc bỏ đi, tình huống sẽ khác nhau rất lớn.
“Nương nương, không phải Vị Ương cố chấp giữ ý mình, mà là lúc đó những người nhìn thấy chuyện này rất nhiều.” Lí Vị Ương dịu dàng nói.
Hoàng hậu ngây ra, bà đương nhiên biết chuyện này khó làm, không khó làm phu nhân Quốc công đã chẳng thân mang bệnh tật đến cầu xin bà, ngẫm lại, con ngươi đen thâm trầm của Hoàng hậu nhìn về phía Lí Vị Ương không chớp mắt: “Ngươi là người thông minh, chỉ cần ngươi sửa lời, chuyện này có thể giải quyết được.”
Lí Vị Ương không phẫn nộ, chỉ mỉm cười dịu dàng với Hoàng hậu: “Nương nương, thần nữ tất nhiên sẽ làm theo phân phó của nương nương, nhưng còn Diêu đại nhân thì sao? Quan sai của Diêu đại nhân thì sao? Nương nương biết đấy, Diêu đại nhân ngay cả lời nói của bệ hạ cũng cố chấp không chịu nghe, đến lúc đó khẩu cung hai bên không khớp, bệ hạ sẽ cho rằng thần nữ khi quân dối thượng, tội danh như vậy, thần nữ sao đảm đương được?”
Hoàng hậu bỗng nhíu mày, sắc mặt nghiêm trang, gần như sắp tức giận: “Ý của ngươi là, nếu muốn ngươi sửa lời, trừ phi Diêu Trường Thanh cũng hạ miệng?”
Lí Vị Ương oan ức nói: “Nương nương, thần nữ ăn ngay nói thật, bằng không nương nương bảo thần nữ nói thế nào, thần nữ sẽ lập tức làm như thế.”
|
Hoàng hậu nhìn nàng ta chằm chằm, nhất thời không biết nói thế nào mới tốt. Nói nàng ta cãi ý chỉ của mình, nhưng một câu không đáp ứng cũng chưa nói, nói nàng ta dịu hiền, mà nàng ta căn bản chưa đáp ứng điều gì. Nha đầu kia, đúng là như lời phu nhân Quốc công nói, y hệt cá trạch, trơn trượt không thể nắm chắc. Bà đành phải trực tiếp phá huỷ tầng giấy che chắn kia: “Chẳng lẽ ngươi không hiểu ý đồ của ta sao? Ta bảo ngươi nói muội muội ngươi hẹn hò với Tưởng Nam! Đã hiểu chưa?!”
Là hẹn hò, không phải bắt cóc! Ý của Hoàng hậu chính là thế này.
Lí Vị Ương phảng phất như kinh ngạc vô cùng: “Hẹn hò? Ngũ muội đang hẹn hò với Tưởng Tứ công tử sao? Thần nữ hoàn toàn không biết! Ai da, nha đầu kia đúng là lớn mật, dám nói hẹn hò thành bắt cóc!”
Hoàng hậu đứng lên áp chế lửa giận trong lòng, vạt váy tím thêu hoa văn phượng vàng rơi xuống tạo thành tiếng động rất nhỏ, nữ quan bên cạnh vội vàng cúi người, không dám ngẩng đầu. Sắc mặt Hoàng hậu không tốt lắm nhìn chằm chằm Lí Vị Ương, chậm rãi nói: “Khỏi cần suy nghĩ vòng vo nhiều! Ta lặp lại lần nữa, lúc bệ hạ hỏi ngươi, ngươi hẳn đã biết phải nói thế nào!”
Lí Vị Ương khom người hành lễ: “Thần nữ cẩn tôn ý chỉ của nương nương.”
Sau khi Lí Vị Ương đi ra ngoài, Hoàng hậu phủ tay lên trán, bà bắt đầu cảm thấy hồ đồ, nha đầu kia là ngốc thật hay là giả bộ ngốc, mình mà lay động được Diêu Trường Thanh cái khối xương cốt cứng rắn kia thì cần gì bảo nàng ta sửa lời, chỉ cần nhân chứng có thể đổi lời chứng thì mọi chuyện mới kết thúc được…
Nữ quan bên cạnh thấy nương nương nhà mình đau đầu, đành lắc đầu trong lòng, hai năm nay nương nương vì Thái tử hao hết tâm lực mệt nhọc quá độ, ngay cả một tiểu nha đầu cũng nhìn không rõ, người ta rõ ràng chưa đáp ứng gì cả, nương nương còn tưởng rằng mục đích đã đạt được…
Từ đầu tới cuối, Lí Vị Ương chỉ nói theo lời của Hoàng hậu, thậm chí là lặp lại, căn bản không hề thể hiện ý sẽ sửa lời, mà Hoàng hậu nương nương hiển nhiên đã hiểu lầm.
Trong chính điện của Hoàng đế, người Tưởng gia, người Lí gia, Diêu Trường Thanh, Tưởng Nam, Lí Thường Hỉ, Thái tử, Tam Hoàng tử Thác Bạt Chân, Ngũ Hoàng tử Thác Bạt Duệ, Thất Hoàng tử Thác Bạt Ngọc, không thiếu một người nào. Hiển nhiên tin tức này đã dần lan truyền ra. Lí Vị Ương chậm rãi đi vào, phu nhân Tưởng Quốc công lạnh lùng nhìn nàng chằm chằm, hung ác như muốn ăn luôn cả nàng, chỉ có điều thân thể phải chống gậy kia đã tiết lộ bà miệng hùm gan thỏ.
Lí Vị Ương liếc mắt nhìn phu nhân Quốc công, tươi cười trên mặt càng sâu, nàng đã sớm đoán được lão thái bà này sẽ đến, hơn nữa, giống dự đoán ban đầu của nàng, bà ta bệnh không nhẹ.
Hoàng đế ngồi chính giữa, nghiêm mặt nói, “Án này vốn phải giao cho Hình bộ cùng Kinh Triệu Doãn hội thẩm, nhưng hai nhà đều là trụ cột Đại Lịch ta, cho nên trẫm phải đích thân tới dự thẩm, bên dưới nhiều người đứng, nhiều ánh mắt xem như vậy, chắc chắn sẽ không hàm oan cho ai! Phu nhân Quốc công tuổi tác đã cao, ban thưởng ngồi. Kinh Triệu Doãn, ngươi thẩm vấn án này đi.”
Phu nhân Quốc công mặc trang phục của nhất phẩm phu nhân, dáng vẻ đặc biệt thể hiện ra tuổi già, run rẩy tạ ơn.
Tưởng Nam mặt không mang biểu cảm, không nhìn ai hết, còn Lí Thường Hỉ cúi đầu, dáng vẻ thương tâm quá độ, người ngoài nhìn vào cũng chỉ cho rằng ban đầu nàng bị kinh hoảng giờ đã trở lại bình thường. Chỉ có Lí Tiêu Nhiên, sắc mặt vô cùng cổ quái, ông không hiểu, sao Lí Thường Hỉ đột nhiên không điên nữa. Thật ra chuyện này không có gì kỳ quái, lúc trước vì bị đả kích quá lớn nên tinh thần Lí Thường Hỉ bỗng chốc thất thường, nhưng Lí Tiêu Nhiên đã bịt miệng tất cả những người biết chuyện lúc đó, người ngoài chỉ biết rằng Ngũ tiểu thư Lí gia ra ngoài dưỡng bệnh, mà không biết nàng bị bệnh gì, càng không biết chân tướng. Về sau Tứ di nương lặng lẽ mời đại phu đến chẩn trị, bệnh điên của Lí Thường Hỉ vốn không nghiêm trọng, dần dần khôi phục lại như trước.
Diêu Trường Thanh nói: “Tưởng Nam, có phải ngươi cưỡng ép bắt cóc Lí tiểu thư?”
Tưởng Nam lạnh lùng nhìn Diêu Trường Thanh, không trả lời, trong lòng Tưởng Húc hận không thể tát cho con vài cái, trên mặt lại lộ ra sự đau lòng: “Haiz, là thần dạy con không nghiêm. Lúc trước thần thấy chất nữ Lí Trường Nhạc bị bệnh, thần lập tức phân phó nghiệt tử này đi thăm, ai ngờ đến đó nó lại có ý với Ngũ tiểu thư Lí phủ… Nói đi phải nói lại, nếu thần biết được thì nhất định không để cho nghiệt tử làm ra chuyện đồi phong bại tục đến mức này!” Nói xong thì thất thanh khóc rống, “Muội muội, huynh thật sự có lỗi với muội! Cho dù có chết đi xuống dưới đó cũng không dám gặp muội.” Ông ta làm ra vẻ như thế tất nhiên là muốn quy thành hai người tư thông chứ không phải cưỡng ép bắt cóc, hai điều này khác biệt hoàn toàn!
“Lí tiểu thư, tiểu thư và Tưởng Tứ công tử có tư tình?” Diêu Trường Thanh hỏi.
Lí Thường Hỉ như bị kinh sợ quá mức, nói chuyện lắp bắp: “Ta… ta chưa từng gặp mặt hắn, sao có thể nói đến tư tình!”
Tưởng Húc tiếp lời ngay lập tức: “Thường Hỉ, đến lúc này rồi khỏi cần giấu diếm nữa! Chúng ta chung quy vẫn là người một nhà, con đã có tình với Nam nhi, vì sao không nói sớm, cậu nhất định sẽ thành toàn cho con!”
Sắc mặt Lí Tiêu Nhiên âm trầm khó đoán, hiển nhiên không muốn xen vào chuyện này. Lần trước sau khi nghe mấy lời của Lí Vị Ương, ông tuyệt đối không muốn kết thân với Tưởng gia! Càng miễn bàn đến chuyện nếu vụ tư tình kia là thật thì Lí Thường Hỉ chỉ có thể làm thiếp! Bọn họ đã làm loạn ra loại chuyện này, có bản lĩnh tự mình giải quyết đi!
Lí Vị Ương lạnh giọng châm chọc, “Cậu, hiện giờ mặc dù cậu có chức vị Tướng quân tam phẩm, nhưng trước mặt vạn tuế, chủ thẩm Diêu Trường Thanh đại nhân ở đây, Thái tử cùng các vị điện hạ cũng có mặt, sao đến phiên cậu phán đoán suy luận, là vì có tình riêng sao? Hay là cậu đã biến thành chủ thẩm rồi!” Mặc kệ sắc mặt khó coi của Tưởng Húc, đôi mắt nàng sáng rỡ như bảo thạch nhìn về phía Hoàng đế, cất cao giọng, “Vạn tuế, thần nữ có lời muốn nói!”
“Nói đi.” Hoàng đế gật đầu.
Trong đôi mắt thanh lệ của Lí Vị Ương lộ ra tia sáng lạnh, thở dài một hơi, “Thần nữ vốn không muốn nói ra chân tướng, nhưng hôm nay thấy cậu làm bộ như vậy, Tứ công tử càng liên tiếp bày ra độc kế, mong thần nữ thân bại danh liệt, mạng tiện của thần nữ không đáng là bao, chỉ thương Ngũ muội muội vô tội bị liên luỵ, nếu như không nói, chôn giấu trong lòng, cho dù thần nữ tan xương nát thịt cũng khó đối mặt với muội ấy!”
Hoàng đế gật đầu: “Nói đi.”
|
Lí Vị Ương chậm rãi nói: “Bẩm bệ hạ, thần nữ cũng Ngũ muội muội đều là thứ xuất, thần nữ bất hạnh sinh vào tháng hai, từ nhỏ bị mẹ cả coi là điềm xấu đưa về nông thôn nuôi nấng.” Nói đến đây, trên mặt Lí Vị Ương toát ra sự tĩnh lặng, “Năm sáu tuổi, hộ dân thu dưỡng thần nữ bắt bẻ không được lợi lộc gì, cho nên đánh đòn lên tay thần nữ, đến giờ vẫn còn vết sẹo mờ mờ. Tuy rằng thần nữ sống không tốt nhưng trong lòng không dám oán hận, chỉ một lòng chờ mong, hy vọng tương lai phụ thân và mẹ cả sớm nhớ tới thần nữ, đón thần nữ trở về nhà.”
Thác Bạt Ngọc nhìn Lí Vị Ương, nhớ lại chuyện lúc trước nàng đứng cạnh chuồng heo trêu đùa mọi người, bỗng giật mình, hoá ra cuộc sống trước kia của nàng lại khổ sở như vậy. Mà Lí Tiêu Nhiên, trên mặt đã hiện ra sự khó xử, ông không muốn Lí Vị Ương nói đến chuyện này, bởi vì ông nhìn thấy ngay cả Hoàng đế cũng lộ vẻ giật mình.
Lí Vị Ương không để ý đến vẻ kinh ngạc của mọi người, tiếp tục nói, “Chuyện tiếp theo thần nữ nói sẽ tổn hại đến thể diện của Lí gia, không phải vạn bất đắc dĩ, thần nữ thà rằng chôn kín trong lòng cũng tuyệt đối không nói ra ngoài. Thần nữ ngàn trông vạn ngóng, cuối cùng chờ đến lúc phụ thân nhớ tới thần nữ, đón thần nữ trở về Kinh đô nuôi nấng, gặp được phụ thân, mẹ cả và các tỷ muội trong nhà, thần nữ đã nghĩ rằng về sau có thể sống thật hạnh phúc. Sau này, có lời đồn nói rằng Đại tỷ Trường Nhạc có tạo hoá đặc biệt, xứng đôi với Hoàng tử. Khi đó thần nữ chỉ coi là lời nói đùa qua tai, sau khi Đại tỷ hiến kế với bệ hạ, thần nữ mới hoảng hốt nghe người ta nói hôn sự của Đại tỷ không thành, nhưng chuyện này có liên quan gì đến thần nữ đâu! Ai ngờ mẹ cả lại đổ lỗi lên người Vị Ương, hơn nữa còn nói Vị Ương không chịu tặng sách lược chẩn tai cho Đại tỷ từ trước, làm Đại tỷ xấu mặt trước bệ hạ, lỡ mất nhân duyên tốt!”
“Ngươi nói bậy, nữ nhi ta không phải người lòng dạ hẹp hòi như thế!” Phu nhân Quốc công nghe tới đây, rốt cuộc không chịu nổi nữa lớn tiếng nói, vẻ dữ tợn trên mặt làm người khác phải sợ hãi. Bà không dám nhận, càng không thể nhận. Nếu nhận, thanh danh khắc nghiệt của Tưởng Nhu sẽ được xác thực!
Lí Vị Ương không hề sợ hãi, lạnh giọng hỏi lại, “Ngoại tổ mẫu, nếu mẫu thân không làm chuyện thẹn với lương tâm, cớ sao cuối cùng phát điên, chết vì sợ hãi?”
Phu nhân Quốc công như người bị cắt mất lưỡi, sắc mặt xanh tím, ánh mắt dữ tợn. Bà không thể phủ nhận, bời vì Tưởng Nhu đúng là bị những việc ác mình đã làm doạ chết!
“Bởi vì chuyện này, mẹ cả luôn tìm mọi cách khó xử thần nữ, không chỉ thần nữ, ngay cả Tứ muội muội, Ngũ muội muội từng thứ xuất trong nhà đều bị coi như nô tỳ! Tứ muội muội đến giờ vẫn lời nói yếu đuối, biểu hiện ra ngoài như tỳ nữ, còn Ngũ muội muội thì sợ tới mức đứng ngồi không yên, hằng đêm không thể an giấc, bất đắc dĩ mới phải đưa đến biệt viện dưỡng bệnh! Có lẽ là vì làm quá nhiều việc ác, mẹ cả nói phong thuỷ trong nhà không tốt, tìm bao nhiêu người đến xem, còn nói lúc nào cũng có quỷ ma quấn quanh bà, ngày đêm không thể ngủ, nói di nương cùng tỷ muội trong nhà là tai hoạ tang ma, cho dù mẹ cả trách tội thế nào, thần nữ vẫn ngày đêm chăm sóc, không dám sơ sẩy, toàn gia đều thấy trong mắt… Tâm bệnh của mẹ cả đã lâu, thái y cũng có thể làm chứng, mẹ cả tâm tư quá nặng mới sinh bệnh, nhưng ngoại tổ mẫu cảm thấy mọi người không chăm sóc tốt, cưỡng ép đón mẹ cả về Tưởng gia, ai ngờ chỉ một tháng sau, người đã không còn. Ngoại tổ mẫu quá tức giận vì mẹ cả mất sớm, kiên trì nói rằng Lí gia không chăm sóc chu toàn, hại chết nữ nhi của người. Sau này mọi đầu mối đều chỉ về phía thần nữ, nói thần nữ sinh vào tháng hai, khắc chết mẹ cả. Nhưng thật ra phụ thân và mẹ đẻ thần nữ cùng tổ mẫu trong nhà đều khoẻ mạnh cường tráng, không bệnh không tật, nếu nói tương khác, sao có thể khắc chết mẹ cả trước?”
Lí Vị Ương vành mắt ửng đỏ, khuôn mặt trắng bệch, trên môi mất hết sắc, nước mắt cùng sự phẫn nộ dường như đọng trong mắt, ngay cả Thái tử cũng lộ ra sự không đành lòng.
Phu nhân Quốc công tức giận nói: “Im miệng! Ngươi im miệng cho ta!”
Hoàng đế giọng nói lạnh lùng: “Không! Tiếp tục nói!” Sắc mặt Tưởng Húc cũng khó coi dị thường, trước mặt Hoàng đế, ông đành kiệt lực không chế bản thân.
Lí Tiêu Nhiên thở dài, nếu luận tài ăn nói, chỉ sợ ông cũng kém hơn nha đầu kia. Đoạn này nửa thật nửa giả, không phải tình huống thực tế nhưng từng chữ đều là thật, tổng thể cũng chân thực, nhưng luôn cảm thấy có chỗ quái dị, dù sao Đại phu nhân hãm hại Lí Vị Ương là thật, khắc nghiệt thứ nữ là thật, trong lòng có quỷ cũng là thật, nhưng —— người ngoài không biết, trước giờ Lí Vị Ương chưa từng chịu thiệt!
Lí Thường Hỉ cúi đầu, rốt cuộc hiểu ra mình thua kém Lí Vị Ương ở điểm nào, mình chỉ biết kiêu ngạo ngang ngược, còn Lí Vị Ương đã nhìn được tài nguyên lớn nhất nào có thể lợi dụng, chỉ tính bản lĩnh này mình đã không theo kịp rồi.
Cho dù bị Hoàng đế quát lớn, phu nhân Quốc công vẫn không nhịn được tức giận nói: “Ngươi… ngậm máu phu người! Bệ hạ, ngài đừng tin lời nha đầu này! Nó chỉ muốn chửi bới Tưởng gia!” Nói xong, bà đột nhiên đứng lên, bước về phía trước cầm quải trượng đánh Lí Vị Ương, Lí Vị Ương nhanh lẹ nghiêng người, trốn phía sau Diêu Trường Thanh, mắt thấy quải trượng đánh trượt, Thác Bạt Ngọc mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, Tưởng Húc bên kia trong lòng kêu một tiếng không tốt, vội vàng giữ phu nhân Quốc công lại.
Hoàng đế nhìn thấy cảnh này, ban đầu chỉ tin ba phần giờ đã tin năm phần! Phu nhân Quốc công đúng là rất ngang ngược! Trước mặt ông mà cũng dám tuỳ tiện động tay chân, huống chi là sau lưng? Lúc này, ông không ngờ rằng Lí Vị Ương cố ý chọc giận phu nhân Quốc công, Hoàng đế cuối cùng tức giận: “Phu nhân Quốc công, bà tuổi lớn như vậy, tính tình nóng quá mức. Đây là đại điện, là công đường, không phải hậu viện Tưởng gia!” Trong giọng nói mang theo sự lạnh lùng.
Phu nhân Quốc công ngẩn người, lập tức hiểu ra mình đã trúng kế, mình càng kích động người khác sẽ càng tin lời nói của Lí Vị Ương, thật ra những gì Lí Vị Ương nói không phải thêm mắm dặm muối, mà đúng là sự thật, nhưng mà bà không chịu nổi, chỉ hận không thể trực tiếp đánh chết nó! Nhờ có con trai đỡ bà mới miễn cưỡng đứng thẳng, đôi mắt hận thù nhìn Lí Vị Ương chằm chằm.
Lí Vị Ương thản nhiên buông mắt xuống, nói tiếp, “Ngoại tổ mẫu và các cậu đoán đến đoán đi, cuối cùng vẫn nghi ngờ thần nữ, bởi vì thần nữ bị ngược đãi, thần nữ phải chịu khổ, bọn họ cảm thấy oán hận của thần nữ với mẹ cả chưa hết, vì thế cố ý gây khó dễ làm mẹ cả bệnh nặng mà chết. Nhưng chuyện này, thần nữ chỉ là nữ tử nhu nhược, sao có thể làm ra? Thường ngày chỉ ngồi trong viện của mình thêu hoa, đúng giờ thì đến thỉnh an mẹ cả, cũng chỉ có thể đứng ngoài hỏi thăm một câu, ngay cả đời sống hằng ngày của mẹ cả cũng không được chạm đến, làm cách nào để hại mẹ cả đây? Mà chuyện ngoại tổ mẫu đã nhận định sao có thể thay đổi. Phải biết rằng, mọi bí mật trong thiên địa đều có tai vách mạch rừng, huống chi là chuyện thương thiên hại lý mức này, nếu thần nữ làm, sao biết được không có người mắt sáng tâm sáng nhìn thấu? Sao ngoại tổ mẫu cứ thế nhận định thần nữ là kẻ thù, một cơ hội giải thích cũng không cho?”
Phu nhân Quốc công biết rõ Lí Vị Ương đang chọc giận mình, nhưng khó khống chế tính cách bao năm qua, tức giận đến mặt tím tái, đẩy tay Tưởng Húc ra, xông lên định tát Lí Vị Ương, nhưng Diêu Trường Thanh đứng trước mặt Lí Vị Ương, tất nhiên đưa tay ra ngăn cản, ai ngờ lão phu nhân không quan tâm, bàn tay kia vung lên dừng trên mặt Diêu Trường Thanh, Hoàng đế xem đến đây, dĩ nhiên tin lão thái bà kia kiêu ngạo ương ngạnh mười phần, con người đều là như thế, nguyện ý tin những gì mắt mình trông thấy, chính vì thế, lời nói của Lí Vị Ương, ông cũng tin toàn bộ.
Tưởng Húc vội vàng bước lên ngăn cản phu nhân Quốc công, liên tục xin lỗi Diêu Trường Thanh: “Diêu đại nhân, thật không phải, gia mẫu nhất thời kích động —— “
Tính khí Diêu Trường Thanh vốn không tốt cho lắm, nhưng hiện tại trước mặt Hoàng đế, hắn đành phải kìm nén tức giận, nói: “Quên đi!”
Phu nhân Quốc công có một tật xấu, tật xấu này thường ngày nhìn có vẻ không vấn đề gì, nhưng đến lúc này lại trở thành khuyết điểm trí mạng của bà, chính là bao che khuyết điểm, bao che khuyết điểm đến mức cực đoan! Hơn nữa người này bảo thủ, tâm tư hẹp hòi, bà đã nhận định Lí Vị Ương hại chết con gái bà, thì mặc kệ Đại phu nhân là dạng người gì, đã làm bao nhiêu chuyện hại người, phu nhân Quốc công đều sẽ coi như không thấy, chỉ nhìn nhận người khác hại chết nữ nhi của bà! Hiện giờ nghe Lí Vị Ương nói những lời này, sao có thể không giận tím mặt? Cũng vì bao nhiêu năm nay cuộc sống bà thuận lợi quá mức, trượng phu cùng con trai vô cùng ưu tú, cho nên tính tình kiên cường của bà luôn được duy trì. Nhưng mà, lúc trước là phúc khí của bà, nhưng hiện tại đã trở thành bùa đòi mạng. Chỉ nói mấy câu bà đã thở không kịp, gần như không đứng vững.
Lí Vị Ương lạnh mắt nhìn bà ta, đừng trách nàng lòng dạ độc ác, lão thái thái này bảo Tưởng Nam lấy vợ, rõ ràng có ý định lặng lẽ giết chết mình ở Tưởng gia, bà đã bất nhân đừng trách ta bất nghĩa, bà làm một ta sẽ đáp trả mười lăm, chỉ đáp lễ bà mà thôi!
|