Thứ Nữ Hữu Độc: Cẩm Tú Vị Ương
|
|
Lí Mẫn Đức mỉm cười, “Ta chỉ lo lắng cho nàng, Tưởng gia chung quy là công huân thế gia, đừng để bọn họ lấy lại tinh thần, lật ngược bản án.”
“Ông ta không có cơ hội này, mấy chuyện Tưởng Nhu làm chính là môn phong bất chính, không biết cách dạy dỗ con gái, bị người khác phỉ nhổ, phu nhân Quốc công vốn bao che khuyết điểm, tất nhiên không chịu nhận tội, nhưng trong lòng Tưởng Húc hiểu rõ, sự tin tưởng của Hoàng đế đã mất, Tưởng Nam chết chắc!”
Trên mặt Lí Vị Ương không có một tia đắc ý nào, chỉ bình thản nói ra chuyện này.
“Lại nói tiếp, có không ít điểm đáng ngờ, nàng sao có thể đuổi tới nhanh như vậy, còn bẩm báo với Kinh Triệu Doãn, chỗ này chắc chắn sẽ có người nghi ngờ.” Lí Mẫn Đức thấp giọng nói.
Nào ngờ Lí Vị Ương mỉm cười, “Chính là muốn bọn họ chịu phần đau này, nghi ngờ thì thế nào, có chứng cớ không? Huống chi muội muội ta mất tích, chuyện trọng đại lập tức báo án, Kinh Triệu Doãn tự mình đuổi tới thì có gì ngạc nhiên? Trước kia không phải chưa từng có, Tưởng gia có uốn vài tấc lưỡi cũng không cải biến được kết cục này.”
Lí Mẫn Đức cười khẽ, cầm trái vải đã bóc vỏ đưa tới môi Lí Vị Ương, “Nếm thử xem, rất ngọt.”
Lí Vị Ương mở miệng ra ăn, khoé môi để lại một ít nước trái cây, Lí Mẫn Đức một tay nâng cằm nàng lên, một tay cẩn thận lau sạch sẽ cho nàng, “Cẩn thận làm dơ quần áo.” Miệng lẩm bẩm, ngón tay lại lưu luyến trên mặt nàng, Lí Vị Ương cứng người, theo bản năng định đẩy hắn ra. Nhưng nàng lại không thể rời ánh mắt đi, mấy năm nay thiếu niên này đã dần lớn lên, bớt đi vẻ trẻ con lúc còn bé, tăng thêm sự tuấn mỹ, cộng thêm sự thân thiết lộ ra từ từng hành động cử chỉ, hiện tại ngẫm lại hơi có chút kỳ dị, Lí Vị Ương âm thầm nghĩ, bỗng dưng kinh hãi. Nhưng trên mặt không lộ ra chút khác thường, chỉ cười nói: “Để ta tự lau, cũng không phải tiểu hài tử.”
Hai mắt Lí Mẫn Đức tối sầm lại, cũng cười hỏi: “Ta làm sai chuyện gì sao?”
Lí Vị Ương buông mắt xuống, không thể hiện thái độ, Lí Mẫn Đức lại nói: “Quên đi, không cần nói nữa. Ta biết ngoài miệng nàng không nói ra, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy ta thật dơ bẩn ——” bất giác, trong mắt hắn nhuốm màu bi thương.
Lí Vị Ương sửng sốt: “Ngươi nói bậy bạ gì thế —— ta chỉ…” Chỉ cảm thấy ngươi có chỗ bất thường. Nhưng những lời này, thật sự khó nói.
Lí Mẫn Đức nhìn nàng, hai mắt toả sáng: “Nàng không chán ghét ta sao? Thật chăng?”
Lí Vị Ương cảm thấy nếu mình nói chán ghét, chỉ sợ hắn có thể lập tức cầm kiếm tự sát, vội cam đoan: “Đương nhiên không, ta và ngươi cùng nhau lớn lên, tình cảm luôn rất tốt,” lời này sao cảm thấy không được tự nhiên, nàng tự thấy bản thân lớn tuổi hơn hắn, sao bỗng chốc biến thành bằng tuổi thế này? “Mẫn Đức của chúng ta tuấn tú như vậy, trên đời này sao có người chán ghét ngươi?”
“Trên đời này bất luận kẻ nào chán ghét ta, ta đều không thèm để ý, nhưng mà, có một người, đối với ta thì không phải là người tầm thường, ta sẽ cực kỳ để ý đến suy nghĩ của nàng.” Nói tới đây, hắn ngừng lại một chút, khoé môi hơi giương lên thành ý cười nhẹ, “Nàng, chính là người duy nhất ta để ý.”
Lí Vị Ương lẳng lặng nhìn hắn, trong mắt chợt loé.
Ánh mắt Lí Mẫn Đức mang theo ánh sáng mềm mại, trên mặt có chút ngượng ngùng hiếm thấy, càng thêm ấm áp: “Nói như vậy có phải rất kỳ quái không?”
“Không kỳ quái.” Trong lòng Lí Vị Ương chấn động, vẻ mặt lại như không có việc gì đáp, “Ngươi vốn luôn ỷ lại ta.”
Lí Mẫn Đức cười: “Có lẽ vậy. Ngoại trừ mẫu thân thu dưỡng ta, trên đời này không có người thật sự quan tâm đến ta, nếu ngay cả nàng cũng mất đi, ta sẽ chẳng còn lại gì.” Tươi cười của hắn dần phai nhạt, đuôi mày khoé mắt, trong khoảnh khắc nhiễm đầy bi thương.
Lí Vị Ương nhìn hắn, chỉ cảm thấy tiếng nói kia vang vọng đến từ một nơi rất ra, xa như cách cả một đời người. Tiếng nói kia mang theo cảm xúc không thể nói rõ, làm nàng bất giác cảm thấy thương tiếc vô hạn.
“Mẫn Đức —— “
“Ta nói những lời này, không phải để nàng thương hại ta, ta chỉ hy vọng nàng vì ta mà quý trọng bản thân hơn, nhất là những lúc phải đối mặt với nguy hiểm, đừng không chút do dự chặt đứt mọi đường lui của mình.” Trong lòng Lí Mẫn Đức bổ sung thêm, ta không biết cảm giác thích một người như thế nào. Nhưng mỗi lần nhìn thấy nàng, trong lòng đều cảm thấy ấm áp. Lúc không nhìn thấy nàng, chỉ cần nghĩ đến nàng đã không còn thấy lạnh lẽo nữa. Cuộc sống ở Lí gia vốn không có chút ý nghĩa gì, nhưng nhớ lại dáng vẻ của nàng, những lời nàng đã nói với ta, thời gian sẽ chỉ như cơn gió thoảng qua. Thật thần kỳ, vì sao trong sinh mệnh con người, lại xuất hiện kỳ tích như vậy? Rõ ràng ánh mặt trời vẫn như trước, thời tiết vẫn như trước, quang cảnh vẫn như trước, chỉ vì có thêm một người mà cảm thấy tất cả đã khác trước…
Lí Vị Ương hoàn toàn ngây người, nàng đột nhiên ý thức được rằng, hành động mạo hiểm của nàng đã làm đối phương lo lắng, giọng nói của hắn xoay quanh đầu nàng, quanh co, lặp lại. Hết lần này đến lần khác, mỗi một câu nói đều rõ ràng như vậy, mà biểu cảm trên mặt hắn, mỗi lần nhíu mày mỗi một nụ cười, vẫn sáng rỡ như vậy. Hắn nói với nàng, đừng tuỳ tiện mạo hiểm, bởi vì hắn sẽ lo lắng. Những lời này làm nàng do dự.
“Sở dĩ ta có thể luôn thành công, là vì ta không có gánh nặng trong người.” Lí Vị Ương nhẹ giọng nói, “Hiện tại ta có mẹ, có đệ đệ, có ngươi, mọi người đều ở bên cạnh ta, như vậy ta sẽ có nhược điểm, ta không thích nhược điểm, càng không thích bị người khác bắt lấy nhược điểm, ngươi có hiểu không?” Cho nên nàng cười đùa với Mẫn Chi, nhưng không đặt nhiều lắm tình cảm vào đệ đệ, bảo vệ Thất di nương lại chỉ đứng từ xa xem không quá thân cận. Mẫn Đức luôn nói sự tồn tại của hắn người đời không thể dung thứ, nhưng Lí Vị Ương cảm thấy, bản thân mới là người không nên sống sót nhất trên thế giới này, trọng sinh, thay đổi vận mệnh, cuộc sống của nàng chỉ có hai chữ báo thù, con đường báo thù cô đơn mà quyết tuyệt, có thể thỉnh thoảng nàng sẽ yếu đuối, nhưng tuyệt đối không có khả năng nhượng bộ.
Đối mặt với câu nói không đầu không đuôi của nàng, Lí Mẫn Đức không hề kinh ngạc, thản nhiên nói tiếp: “Nhưng người không có nhược điểm, sẽ không có người cùng thứ để quan tâm cùng để ý, cho dù nàng báo thù được cũng lấy cái gì để tiếp tục sống sót?”
Lí Vị Ương nghe xong biểu cảm càng kỳ lạ, nhìn hắn thật sâu, lẩm bẩm: “Không có cũng tốt. Bởi vì, một khi có, sẽ không dứt bỏ được.”
Nàng ngừng một lát, lặp lại: “Ta không cần nhược điểm.”
|
Trong mắt Lí Mẫn Đức chợt loé vài lần, vẻ mặt như có điều hiểu ra.
Tam Hoàng tử Thác Bạt Chân gần đây cả ngày không yên lòng. Từ đại điện trở về, hai nha đầu nghênh đón ở cửa hầu hạ hắn thay xiêm y, hai người này là Thái tử ban tặng, một người dịu dàng dễ thân, một người xinh đẹp tươi ngon, bình thường Thác Bạt Chân đối xử với các nàng rất nhẹ nhàng, thỉnh thoảng còn trêu đùa vài câu, hôm nay lại mất hứng thú, vừa trở về không nói một câu, nghiêng người trên sạp, chỉ chậm rãi uống trà sâm.
“Điện hạ, nô tỳ bóp vai cho ngài được không?” Con ngươi dịu dàng như nước của Bích Thuỷ dập dờn ngàn vạn lời nhu tình muốn nói.
Thác Bạt Chân nhìn chằm chằm hai má mềm mại của Bích Thuỷ, vươn tay ra, cầm lấy chiếc cằm tinh tế của nàng, khẽ khàng vuốt ve, nha đầu ngoan ngoãn buông đầu xuống, hai má dần ửng đỏ.
“Thái tử điện hạ nói với ngươi thế nào, bảo ngươi đến làm thị thiếp cho ta?” Thác Bạt Chân nhìn gương mặt mềm mại nhắn nhụi này trong đầu tự nhiên hiện lên dáng vẻ Lí Vị Ương lúc nói chuyện, khi đó, đôi mắt nàng sáng kinh người, làm máu trong người hắn bất giác chảy nhanh hơn, nhìn lại thiếu nữ trước mắt, hắn đột nhiên chẳng cảm thấy hứng thú gì nữa, trên mặt Lí Vị Ương, căn bản chưa từng xuất hiện một tia dịu dàng, nhưng vẫn rung động lòng người như vậy.
Bích Thuỷ cả mặt đỏ ửng, ấp úng nói không ra lời, lúc Thái tử điện hạ đưa nàng qua, quả thật đã nói như vậy.
Quế Tâm bưng một đĩa nho vào phòng, cười nói, “Điện hạ, chỉ cần ngài thích chúng nô tỳ đều thấy vui vẻ!”
Thác Bạt Chân cười nhìn nàng ta, “Ồ?”
“Nô tỳ không để ý đến ngài nữa.” Quế Tâm cầm khăn tay nở nụ cười, lắc lư đi tới trước mặt hắn, vén váy thi lễ, cười đùa lại gần, như chim hoàng anh rời tổ hỏi, “Điện hạ, vừa rồi nô tỳ nghe mấy người trở về cùng ngài nói, An Bình Huyện chủ đại náo Kim điện, đòi lại công đạo cho muội muội nàng ấy có phải không!”
Sắc mặt Thác Bạt Chân hơi trầm xuống, “Tin tức truyền thật nhanh.”
Tròng mắt sáng đắc ý của Quế Tâm khẽ chuyện, “Nghe điện hạ nói kìa. Chúng nô tỳ tuy chỉ ở nơi nội trạch, nhưng đại án làm bệ hạ phải đích thân ngự thẩm, hiện giờ còn ai không biết chứ.”
Thác Bạt Chân trầm ngâm: “Ồ, sao nói vậy?”
Lần này Bích Thuỷ không cam lòng yếu thế nói: “Điện hạ, người bên ngoài đều nói, Tứ công tử Tưởng gia ngang ngược vô lễ, bắt cóc tiểu thư quan lại, cũng may có Kinh Triệu Doãn Diêu đại nhân anh hùng cứu mỹ nhân, ngược lại tác thành mối nhân duyên tốt, nói, An Bình Huyện chủ bênh vực lẽ phải, không sợ cường quyền, ra mặt thay cho muội muội, là nữ tử tốt có trung có nghĩa, còn có người nói, Tưởng gia ỷ thế hiếp người, kiêu ngạo ngang ngược, lũng đoạn quân quyền, khi quân dối thượng, cũng có người nói, bệ hạ chấp pháp công bằng, không thiên vị chút nào…”
Thác Bạt Chân nghe, trên mặt lộ ra nụ cười nghiền ngẫm: Xem ra Lí Vị Ương đã sớm tìm người thuyết thư (người biểu diễn các loại kí khúc như bình thư, bình thoại, đàn từ) biên soạn ra thoại bản (một hình thức tiểu thuyết Bạch thoại phát triển từ thời Tống, chủ yếu kể chuyện lịch sử và đời sống xã hội đương thời, thường dùng làm cốt truyện cho các nghệ nhân sau này), mọi chuyện đã được tuyên dương khắp nơi, đúng là một câu chuyện trọn vẹn. Hắn đã xem thường nàng hết lần này đến lần khác, hôm nay mới phát hiện, nha đầu kia đâu chỉ có tâm tư giả dối, mà quả thật là một mưu sĩ. Lại còn là mưu sĩ cực kỳ xuất chúng!
Đúng lúc này, tiếng sét đánh phá tan bầu trời, tầng mây đen đặc nứt ra thành một màu đỏ tươi, sát sau đó, mưa to giáng xuống. Thác Bạt Chân nghe tiếng mưa rơi, đi đến bên cửa sổ, nhìn về phía xa xăm, Bích Thuỷ đứng sau nói: “Thời tiết hôm nay thật là kỳ lạ, sáng sớm mặt trời còn chói chang bây giờ đã mưa to không dứt.”
Thác Bạt Chân mỉm cười: “Đúng vậy, thời tiết biến hoá trong chốc lát, chỉ có người nắm chắc thời cơ mới có thể thắng cuộc!” Lí Vị Ương, ván này nàng thắng, như vậy ván sau thì sao? Sẽ thắng được như lần trước không?
Nửa tháng nhanh chóng trôi qua, bầu không khí điềm đạm bao trùm Tưởng gia, hiện giờ Tưởng Nam đang bị giam trong thiên lao, Tưởng Húc chỉ nói với người bên ngoài không nhận người con trai này, những chuyện khác không hề đề cập đến, thậm chí chưa từng đi thăm thiên lao, đương nhiên, có đến cũng không thể gặp, không có chỉ dụ của Hoàng đế, không ai được vào thăm Tưởng Nam.
Mọi người ở Lí gia sống bình thản như trước, Lí Vị Ương vẫn đến Hà Hương viện thỉnh an, mỗi ngày dường như không có gì biến hoá. Thực ra, Lí Vị Ương luôn yên lặng chờ đợi, chờ đợi kết quả nàng mong muốn. Cho đến khi bái thiếp của Tưởng gia đưa tới, nàng lại phát hiện, định liệu của mình sai lầm hoàn toàn rồi.
“Đại thọ sáu mươi tuổi của phu nhân Quốc công, đặc biệt mời Lí lão phu nhân cùng Đại phu nhân, An Bình Huyện chủ, các vị tiểu thư tham gia.” Ma ma Tưởng gia phái tới báo tin mỉm cười dâng lên bái thiếp.
Đại thọ sáu mươi? Hiện tại phu nhân Quốc công còn có tâm tình tổ chức sinh nhật? Lí lão phu nhân nhướng mày, cười như có như không: “Ồ? Chúc thọ sao?”
Ma ma báo tin kia cười nói không kiêu ngạo cũng không nịnh bợ: “Ban đầu phu nhân Quốc công không muốn tổ chức quá lớn, nhưng mà Thái hậu nương nương trong cung lại hạ chỉ, muốn lão phu nhân phủ Quốc công tổ chức”
Thái hậu?! Tươi cười của Lí lão phu nhân hơi cứng ngắc, bà nhìn thoáng qua Lí Vị Ương sắc mặt bình tĩnh ngồi bên cạnh, miễn cưỡng cười nói: “Đương nhiên, chúng ta tất nhiên phải đến chúc thọ bà thông gia!”
Ma ma truyền tin vừa đi, lão phu nhân đặt ly trà thật mạnh lên mặt bàn, phát ra một tiếng cạch rõ ràng: “Sao lão thái bà này đến giờ còn có tâm tình tổ chức sinh nhật! Đứa cháu trai của bà ta chỉ nửa tháng nữa sẽ bị xử trảm!”
Lí Vị Ương cúi đầu tự suy nghĩ, phảng phất như không nghe thấy, lão phu nhân cao giọng gọi: “Vị Ương?!”
Lí Vị Ương ngẩng đầu, trên mặt xẹt qua một tia gì đó, lại nhanh đến mức không ai phát hiện ra, nàng mỉm cười: “Muốn nhân cơ hội này xua đuổi vận xấu, cũng có thể lý giải được.”
Lão phu nhân nghe xong câu này, sắc mặt mới thư hoãn hơn một chút. Dù sao, bà rất không vừa mắt phu nhân Quốc công vênh váo tự đắc. Nếu Thái hậu tự mình hạ chỉ, yêu cầu các phu nhân tiểu thư có phẩm cấp đều phải tham gì, vậy thì không thể không đi.
Tươi cười trên mặt Lí Vị Ương, từ lúc trong phòng đi ra chậm rãi ngừng lại.
Nàng đã đoán sai, thứ chờ đến không phải tin tức qua đời của phu nhân Quốc công, mà lại là đại thọ sáu mươi của bà ta! Thái y nàng thu mua rõ ràng đã nói mạng phu nhân Quốc công không còn lâu, tuyệt đối không có khả năng khoẻ lại, chẳng lẽ —— Tưởng Thiên có bản lĩnh khởi tử hồi sinh? Lí Vị Ương bất giác nắm chặt bàn tay, nếu phu nhân Quốc công không chết, như vậy kế hoạch phía sau của nàng căn bản không có cơ hội tiến hành!
“Vị Ương!” Ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lí Tiêu Nhiên đang đứng trong sân.
Có lẽ là tới thỉnh an lão phu nhân—— Lí Vị Ương cười nhẹ, quỳ gối hành lễ. Từ sau khi chuyện kia xảy ra, hai người vẫn chưa nói với nhau một câu, Lí Tiêu Nhiên nhìn thấy nàng luôn nhàn nhạt thản nhiên, dáng vẻ đề phòng. Rất hiển nhiên là đang trách tội nàng không báo trước với ông, dù sao Lí Vị Ương cũng không sợ, ai có thể đoán trước sẽ phát sinh chuyện bắt cóc đâu, về sau nàng lại bị dẫn đến nha môn Kinh Triệu Doãn, căn bản không có cơ hội báo trước, Lí Tiêu Nhiên sao có thể trách nàng!
Gần đây, Lí Tiêu Nhiên già đi không ít, không chỉ trên đầu có tóc bạc, mà quanh người bị bao phủ bởi sự u ám âm trầm, dáng vẻ tinh thần không tốt lắm.
“Đứng lên đi.” Lí Tiêu Nhiên tươi cười đầy mặt. Quan hệ giữa cha và con gái đã có ngăn cách rất lớn từ lúc Tưởng gia tới cầu hôn, hơn nữa chuyện Tưởng Nam lại càng như cháy đổ thêm dầu, nhưng hiện giờ ông ta lại cười như gió xuân phảng phất chưa từng xảy ra chuyện gì… Độ già dặn, sắc sảo này thật sự làm người khác không thể lý giải.
|
“Lão phu nhân ở bên trong, phụ thân vào đi.” Giọng điệu Lí Vị Ương nhàn nhạt, “Nữ nhi cáo lui.”
“Chờ một chút!” Lí Tiêu Nhiên lập tức ngắt lời nàng, hỏi Lí Vị Ương, “Con thấy Tưởng gia…”
Ông luôn chờ đợi, chờ hành động của Tưởng gia, thậm chí là sự trả thù của đối phương, mà người ta vẫn chưa hành động, làm ông cảm thấy… càng bất an, lập tức rời chủ ý đến chỗ Lí Vị Ương, muốn tìm hiểu gì đó từ chỗ nàng. Nhưng Lí Vị Ương hờ hững, làm Lí Tiêu Nhiên không biết phải nói gì.
Lí Vị Ương nở nụ cười khách sao, “Phụ thân, phu nhân Quốc công sắp tổ chức mừng thọ, ngài nói nên đưa lễ vật gì qua đó?”
Nàng nói sang chuyện khác, không hề có ý nhắc tới Tưởng gia.
Lí Tiêu Nhiên nhíu mày, lại chuyển chủ đề về chỗ Tưởng gia, giọng điệu chất vấn: “Lúc này còn tâm tư gì nói đến lễ vật?! Không ngẫm lại xem, chọc vào tổ ong vò vẽ rồi lại coi như chưa có chuyện gì phát sinh sao, còn không ngẫm nghĩ đối sách…”
“Phụ thân, nữ nhi chỉ là nữ tử chốn khuê phòng, làm sao biết được những chuyện này.” Lí Vị Ương lạnh nhạt nói.
Lí Tiêu Nhiên lắp bắp, từ trên cao nhìn xuống dưới, lâm vào trầm tư, dưới ánh mặt trời, vẻ mặt của Lí Vị Ương mang theo ý lạnh băng đẩy người khác ra xa ngàn dặm, cho tới giờ ông chưa từng nhìn thấy vẻ mặt con bé như vậy, cả buổi ông mới thở dài một tiếng.
“Vị Ương còn đang trách phụ thân sao? Phụ thân là bất lực!” Ông thể hiện ra dáng vẻ cô đơn chỉ có phụ thân mới có, phảng phất như rất đa sầu đa cảm.
Lí Vị Ương chỉ cười nhẹ, không mở miệng.
Lí Tiêu Nhiên không ngờ đối phương thờ ơ như thế, một lát sau mới trầm giọng giải thích: “Con sắp đến tuổi cập kê, sao không rõ sự bất đắc dĩ của phụ thân… Không phải cuối cùng phụ thân không đáp ứng gả con qua đó sao?”
Đó là tác dụng từ lời cảnh cáo của nàng, mà không phải ông ta mềm lòng nhớ tới tình cảm giữa cha và con gái ! Lí Vị Ương nhướng mày, mang theo sự khinh thường khó có thể che giấu.
“Ngươi ——” Lí Tiêu Nhiên tâm cơ thâm trầm cho nên hiếm khi nổi giận thế này.
“Phụ thân, ngay từ đầu đã tính toán bán nữ nhi đi, còn ra vẻ phụ thân từ ái để làm gì?” Lí Vị Ương lạnh lùng nhìn ông.
Lí Tiêu Nhiên quả thật không tin nổi, đây vẫn là thứ nữ cẩn thận dè dặt kia sao ? Nó sao dám, sao dám nói với phụ thân lời đại nghịch bất đạo như thế! Ông tức giận cắn chặt răng, nhìn chằm chằm con gái, như muốn ăn thịt nàng.
Lí Vị Ương nhìn ông, khẽ cười: “Phụ thân, trên đời không có chuyện chỉ được lợi mà không phải trả giá, ngài hi vọng bán nữ nhi đi đổi lấy hoà bình nhất thời cũng phải xem xem nữ nhi có nguyện ý hay không. Phải biết rằng, cá chết lưới rách, nháo loạn thật lớn ta đã làm ra rồi, hiện giờ ngài cũng thấy đấy, tính khí của nữ nhi không tốt, nếu nữ nhi nói với bệ hạ phụ thân bán nữ cầu vinh, chỉ sợ không tốt cho lắm.” Ban đầu Lí Vị Ương không trở mặt với Lí Tiêu Nhiên vì chuyện Tưởng Nam, nhưng trên Kim điện, ông không hề nói hộ nàng một câu, thậm chí không có ý chủ trì công đạo, đúng là cực kỳ quá đáng!
Mặt Lí Tiêu Nhiên hết xanh lại trắng, tràn ngập kinh ngạc cùng khó xử. Nhưng mà dù sao ông đã làm quan nhiều năm, hít thật sâu mấy hơi, rất nhanh miễn cưỡng bình tĩnh lại: “Vị Ương, dù sao ta cũng là phụ thân con, con là nữ nhi của ta, cùng chung một dòng máu, cho dù ta sai lầm, con sao có thể nói lời chống đối!”
Lí Vị Ương cười đạm mạc, “Chung một dòng máu, mà vì ích lợi, ngài còn có thể đặt sang một bên hợp tác với Tưởng gia. Những lời con nói, chắc là ngài cũng sẽ không đặt trong lòng. Phụ thân, ngày ấy trên Kim điện, không hề nói thêm một câu cho hai nữ nhi của ngài, có từng nghĩ tới con cũng sẽ thất vọng đau lòng!”
Lí Tiêu Nhiên lặng yên, làm việc trên quan trường, vốn không liên quan đến yêu ghét, mỗi một sự lựa chọn, đều phải tận lực đạt được lợi ích lớn nhất. Lúc đó ông đúng là không nghĩ đến hai đứa đều là nữ nhi của ông, là cốt nhục của ông, ông chỉ nghĩ nếu Lí Vị Ương không thể thành công ép đặt tội chết cho Tưởng Nam, như vậy Lí gia ngược lại sẽ bị xui xẻo… Không sai, ông thật sự có thói quen bo bo giữ mình, cho dù là con cái thân sinh cũng có thể không để ý tới. Có thể thấy, nếu lúc đó Lí Vị Ương thất bại, ông sẽ lập tức trục xuất nàng ra khỏi Lí gia. Tuy rằng là sự thật, nhưng bỗng chốc bị nói ra tâm sự, ông vẫn không thể chịu nổi, môi mấp máy, sự tức giận vô hạn quay cuồng trong ngực, thật lâu sau mới miễn cưỡng khống chế được biểu cảm, lộ ra nụ cười khoan dung.
“Vị Ương,” ông mang vẻ mặt đau lòng, “Trước đây phụ thân đã làm con thương tâm, ta có thể cam đoan với con, sau này sẽ không phát sinh chuyện như vậy nữa, ta sẽ cố hết khả năng đứng ở bên con, bọn vệ các con.”
Nói thật dễ nghe, đó là vì hiện tại không để duy trì cục diện ban đầu với Tưởng gia, mới muốn chạy đến chỗ nàng, chỉ sợ định lợi dụng nàng tiếp tục đối phó với Tưởng gia, lấy được càng nhiều lợi ích trên triều đình cho ông ta, lão nam nhân này đúng là luôn vì tư lợi.
Trong lòng Lí Vị Ương nghĩ, nhưng trên mặt không có biểu lộ gì khác thường, chỉ dừng một chút, nói: “Phụ thân khoan dung độ lượng, cẩn thận ngẫm lại, nữ nhi hẹp hòi quá mức. Trên dưới nhà chúng ta còn phải trông cậy vào phụ thân, mưa to gió lớn trên triều đình, mong phụ thân cẩn thận coi trọng!”
Tươi cười của Lí Tiêu Nhiên hơi ngừng lại, ông hiểu rõ, Lí Vị Ương đang nói với ông, bọn họ là một thể, nếu ông tuỳ tiện vứt bỏ thân phận phụ thân một lần nữa, Lí Vị Ương sẽ không khách khí! Câu này đúng là uy hiếp, nhưng ông không thể nói thêm gì nữa, con bé nói đúng, hiện giờ đã hai đầu chiến tuyến với Tưởng gia, nếu ông lại quanh co giả tạo thì rất buồn cười! Người ngoài nhìn vào, thái độ của Lí Vị Ương đã nói rõ thái độ của mình, trên mặt ông lộ ra một tia cười lạnh, chậm rãi nói: “Vị Ương, ta hiểu ý con, từ nay về sau, phụ thân sẽ luôn đứng bên con.”
Lí Vị Ương cười: “Vậy nữ nhi cảm tạ phụ thân trước.”
Hành lang cách đó không xa, Tưởng Nguyệt Lan cùng Lí Trường Nhạc đứng nhìn cảnh này, Lí Trường Nhạc cười lạnh một tiếng: “Thấy chưa, cái nhà này sớm không còn chỗ cho chúng ta sống yên ổn.”
Trên mặt Tưởng Nguyệt Lan xẹt qua một chút cảm xúc nhanh đến mức không ai nhận ra, buông mắt xuống: “Ý Đại tiểu thư là?”
Tưởng Thiên không đến, bản thân tất nhiên không đủ thuốc đỡ ngứa, nàng sắp khó chịu đến phát điên, tất cả là do Lí Vị Ương ban tặng! Trong mắt Lí Trường Nhạc bắn ra sự thù hận: “Phối hợp với kế hoạch của chúng ta, trừ khử nó một lần nữa!”
Tưởng Nguyệt Lan trầm mặc thật lâu, cho đến khi bóng dáng Lí Vị Ương biến mất, nàng vẫn còn trầm mặc, cuối cùng, nói từng chữ rõ ràng: “Nhắn hộ với phu nhân Quốc công, ta nhất định sẽ làm hết sức.”
Lí Trường Nhạc cười rộ lên, tuy người nàng đã bắt đầu thối rữa, nhưng chỉ cần nhìn thấy Lí Vị Ương chết, nàng tình nguyện chịu đựng sự thống khổ này! Tiệc mừng thọ của phu nhân Quốc công, Lí Vị Ương trên danh nghĩa là ngoại tôn nữ (cháu ngoại) nhất định phải đi, đến lúc đó chính là cơ hội tốt nhất…
Thái hậu nương nương đã lên tiếng, tiệc mừng thọ của Tưởng gia tất nhiên phải đặc biệt làm lớn. Đối với dân chúng bình thường mà nói, sáu mươi tuổi đã nên ôm cháu, hưởng phúc tuổi già, nhưng đối với phu nhân Quốc công, một ngày này lại có ý nghĩa đặc biệt. Đám quan viên trong Kinh thành ánh mắt luôn rất sắc, có ai không nhìn ra, gần đây Tưởng gia có xu thế bị Lí gia chèn ép, vốn đều mang thái độ quan sát, nhưng ý chỉ của Thái hậu ban xuống, lập tức làm cho người khác cảm thấy Tưởng gia vẫn là gia tộc lừng lẫy như trước, dù sao, sinh nhật của lão phu nhân các nhà khác chưa từng được Thái hậu đặc biệt hạ sắc lệnh tổ chức. Càng làm cho người khác kinh ngạc là, trong lúc này, Hoàng đế còn tự tay ngự bút viết một tấm biển mừng thọ lão phu nhân, điều này càng làm toàn Kinh đô chấn động. Cho nên, hôm nay sinh nhật lão phu nhân, quan viên khắp Kinh đô, bất luận chức vụ lớn hay nhỏ đều xếp hàng đến tặng lễ! Quà tặng nườm nượp đưa tới đại sảnh, dùng từ “Chồng chất như núi” để hình dung cũng không hề nói quá. Tưởng gia bày biện bốn mươi bàn yến hội, khách nhân bước vào nhà phải hành lễ trước bảng hiệu “Thuỵ Ai Huyên Đường” Hoàng thượng ngự ban, sau đó mới ngồi xuống chỗ đã được an bày.
Lần này vào Tưởng phủ, người nhà Lí phủ không đi theo cửa chính, mà được nha đầu Tưởng phủ phái ra dẫn đường, đi bộ trực tiếp vào nhà trong.
Tưởng Đại phu nhân tự mình đứng ở cửa đón khách, nhìn thấy người Lí gia, lập tức lộ ra tươi cười.
“Lí lão phu nhân tự mình đến sao, mời vào mời vào.” So với lần đầu gặp mặt, lần này Tưởng Đại phu nhân nhiệt tình hơn nhiều, trải qua sự kiện Tưởng Nam, trên mặt bà lại không hề có chút khác thường nào.
“Đại thọ sáu mươi là chuyện lớn, ta tất nhiên phải tự mình tới cửa chúc mừng.” Lão phu nhân cười, nghĩ một đằng nói một nẻo.
Bà vốn không muốn đến, nhưng mà trước có ý chỉ của Thái hậu, sau có bảng hiệu Hoàng đế ngự ban, như thể đang chiêu cáo với mọi người, Tưởng gia vẫn có thánh tâm, bà không đến không được!
Tưởng Đại phu nhân đưa Lí lão phu nhân vào đại sảnh, sau khi ngồi xuống, tự nhiên có người dâng trà nóng lên.
Lí Vị Ương vẻ mặt lạnh nhạt, không có biểu cảm gì đặc biệt, nhưng tất cả mọi người trong đại sảnh đều tò mò nhìn nàng. Chuyện Tưởng Nam lúc trước rất ồn ào huyên náo, hiện tại người trong cuộc gần như tụ họp đầy đủ, đáng tiếc khổ chủ Lí Thường Hỉ không có ở đây, bằng không sợ rằng càng náo nhiệt hơn! Nhưng kỳ quái là, Lí lão phu nhân nói cười vui vẻ, Tưởng Đại phu nhân kính cẩn làm hết bổn phận, Tưởng Nguyệt Lan tươi cười dịu dàng, Lí Trường Nhạc sắc mặt tế nhị, mà Lí Vị Ương người được chú ý nhất, trên mặt luôn mang theo nụ cười nhàn nhạt, không hề bị bên ngoài ảnh hưởng, người một nhà này, đúng là kỳ quái!
Tôn Duyên Quân lặng lẽ đi tới, ngồi xuống bên cạnh Lí Vị Ương, thấp giọng nói: “Ngươi tới rồi?” Dáng vẻ kinh ngạc.
Lí Vị Ương cười: “Thái Hậu nương nương hạ chỉ, tất cả nữ quyến quan gia có phẩm cấp đều phải đến chúc thọ, sao ta có thể không đến?” Chẳng những đến, mà còn vui vẻ phấn khởi đến, bằng không lại đem đến vô số lời bàn tán.
Tôn Duyên Quân gật đầu: “Đúng là phải đến, nếu không sẽ bị người ta nói bậy nói bạ… Cô thấy không, hôm nay thật nhiều người đến, ta thấy đoàn người đến chúc thọ còn nhiều hơn nhà cô lần trước, bên ngoài Thái tử điện hạ, Tam Hoàng tử, Ngũ Hoàng tử, Thất Hoàng tử đều đến cả!”
Lí Vị Ương mỉm cười, Hoàng đế rất chú ý đến cân bằng, vừa mới mạnh tay đả kích Tưởng gia, tất nhiên phải nâng đỡ bọn họ một phen, để phòng ngừa Lí gia bành trướng quá mức, đây là đạo đế vương, nhưng mà hôm nay, rõ ràng không phải yến tiệc tầm thường…
—— Lời tác giả ——
Biên tập: Ta mơ thấy ngươi có thể một ngày hai chương
Tiểu Tần: →_→ Ta chỉ có một đôi tay!
Biên tập: Ta định mùa xuân năm nay trồng ngươi xuống, mùa thu sang năm sẽ có thật nhiều Tiểu Tần để đánh máy
Tiểu Tần: (⊙o⊙)!
|
Chương 119: Chúc thọ chết yểu Cửu Công chúa mặc nam trang, nghêng ngang đi theo Thác Bạt Ngọc vào cửa. Thác Bạt Ngọc thấp giọng nói: “Hôm nay muội đừng có gây chuyện! Bằng không ta lập tức đưa muội về cung, để phụ hoàng trừng phạt muội!”
Cửu Công chúa vội vàng xua tay: “Làm gì đến mức đấy! Muội là người không biết nặng nhẹ sao?! Huống chi trước kia muội cũng từng chạy đi chơi, thực ra phụ hoàng có biết nhưng người vẫn mắt nhắm mắt mở cho qua đấy thôi. Chỉ cần không truyền đến tai Thái hậu thì chuyện gì cũng dễ nói.” Dáng vẻ như bà cụ non.
Thác Bạt Ngọc nhìn nàng cảnh cáo, vẻ ngoài Cửu Công chúa rất giống Bát Hoàng tử, hai người chung quy là song bào thai, đổi thành nam trang người khác không nhìn ra khác biệt, nhưng mà hắn cảm thấy đang là nữ quyến êm đẹp vì sao phải hoá trang thành thế này, đúng là không ra thể thống gì.
Cửu Công chúa không để ý tới cái gì thể thống với không thể thống, nàng chỉ muốn gặp người kia, cho nên lập tức tìm kiếm khắp xung quanh. Chờ đến khi tìm thấy, trong mắt lại là sự kinh ngạc. Người đó mặc đồ tím, vẻ ngoài rất đẹp, có thể làm tất cả những công tử xung quanh mất đi thần thái trở nên ảm đảm.
Cửu Công chúa ngây ngốc nhìn, nam tử bên kia trong lúc vô tình hơi ngẩng đầu, lập tức như có ánh mặt trời rọi xuống mặt nàng, trong khoảnh khắc đó làm nàng quên mất bản thân đang ở đâu, ánh mắt hai người lướt qua, trái tim Cửu Công chúa đột nhiên đập thật nhanh, ngay cả hô hấp cũng gần như ngừng lại.
Nhưng mà, ánh mắt Lí Mẫn Đức không lưu lại nhiều ở chỗ nàng, rất nhanh đã lướt qua rồi rời đi.
Đối phương đã xoay người quay đi, Cửu Công chúa vẫn ngây ngốc nhìn bóng lưng hắn như trước, cho đến khi Thác Bạt Ngọc khẽ ho khan một tiếng, cười trêu: “Còn nhìn nữa? Người ta đã đi mất bóng rồi.”
Xưa nay thiếu nữ đều thích mỹ thiếu niên phong lưu tuấn tú, hơn nữa dung mạo Lí Mẫn Đức đúng là xưa nay hiếm thấy. Thác Bạt Ngọc có thể hiểu được tâm tình Cửu Công chúa, nhưng mà, hắn không biết trong lòng Lí Mẫn Đức có muội muội mình không. Hắn nhìn Cửu Công chúa, trong mắt lướt qua sự trìu mến hiếm thấy: “Tiểu Cửu, nếu muội muốn kén phò mã, cũng nên tìm người thích muội.”
Cửu Công chúa sửng sốt, ngẩng đầu nhìn ca ca mình: “Vị Ương tỷ tỷ không thích Thất ca, ca có thể không thích tỷ tỷ sao?”
Thác Bạt Ngọc giật mình nhìn muội muội, ngẩn ra trong chốc lát.
Đúng vậy, Lí Vị Ương không thích hắn, không hề có một chút tư tình nào, điều này, dù thế nào hắn cũng không phủ nhận được.
Cửu Công chúa ngây thơ hồn nhiên nói: “Thất ca, trên đời này cô nương xinh đẹp còn rất nhiều, ca kéo dài được qua năm nay cũng không thoát được sang năm, sớm hay muộn vẫn phải lập chính phi, chi bằng đổi người khác đi!”
Thác Bạt Ngọc phát hiện, bản thân bị một tiểu nha đầu làm nghẹn lời không nói được gì. Trên đời này nữ nhân tốt có rất nhiều, mà hắn cố tình thích người kia thôi, như vậy nên làm gì bây giờ? Nếu không phải mẫu phi ngăn cản chỉ sợ hắn đã sớm liều lĩnh đón Lí Vị Ương vào phủ làm Chính phi, nhưng mà… Hai năm nay mặc kệ hắn nỗ lực bao nhiêu, nhiều nhất mới chỉ làm cho Trương Đức phi không gây phiền toái cho Lí Vị Ương, muốn để mẫu thân thích nàng, tiếp nhận nàng thì không có khả năng. Hơn nữa, khó khăn lớn nhất của hắn không phải ở chỗ mẫu phi, mà ở chỗ Vị Ương, nàng chưa từng nói muốn gả cho hắn, cho dù nàng giúp đỡ hắn, bày mưu kế thay hắn, vượt qua những gì mà hắn có thể tưởng tượng được.
Cửu Công chúa chớp mắt: “Nhìn xem, chính ca còn như vậy thì nói gì muội chứ! Hơn nữa, muội không tin trên đời có nam tử không thích muội!”
Thác Bạt Ngọc nhìn muội muội tự tin, nở nụ cười, đúng vậy, Cửu Công chúa thanh xuân mỹ mạo, ngồi ở nơi cao, quan trọng hơn là con bé hồn nhiên lương thiện, thuần khiết chân chất, ai sẽ cự tuyệt một thiếu nữ như vậy? Cho dù tính cách hắn lạnh nhạt, lại hiểu rõ thế tình, trên đời này, không nam tử nào có thể cự tuyệt Công chúa niềm kiêu hãnh của bệ hạ, Lí Mẫn Đức đương nhiên cũng không thể.
Thác Bạt Ngọc mỉm cười cổ vũ Cửu Công chúa, làm Công chúa càng vui vẻ, hắn nhìn khuôn mặt tràn ngập hy vọng của muội muội, bất giác nhẹ giọng hỏi: “Nhưng mà, muội thích hắn ở điểm nào?”
Cửu Công chúa nói rất đương nhiên: “Đẹp trai đó! Hắn đẹp hơn tất cả các ca ca! Thất ca xem, mũi hắn cao cao, thẳng tắp như sống lưng, đôi mắt đặc biệt có thần, còn thật sâu, giống một đầm nước, hắn là nam nhân đẹp nhất muội từng thấy!”
Thác Bạt Ngọc bật cười: “Điều này ta có thể hiểu được, mọi người đều nói Tam công tử Lí gia xinh đẹp hơn cả nữ tử.”
Cửu Công chúa lập tức phản bác: “Ai so sánh hắn với nữ tử đúng là mắt mù rồi! Hàng mày hắn đẹp như vậy, là kiểu mày kiếm, lộ ra anh khí, làm gì có điểm nào giống nữ tử! À, đúng rồi, còn cả cái miệng, lúc hắn không cười khoé miệng vẫn hơi nhướng lên, dáng vẻ hắn khi cười, giống như tia nắng mặt trường sáng nhất diễm lệ nhất của mùa xuân, tóm lại, Thất ca không hiểu đâu!”
Thác Bạt Ngọc bật cười vì lời nói muội muội, tiểu cô nương tuổi này dễ bị vẻ ngoài mê hoặc như vậy, nói đến cùng, cô bé ái mộ dung mạo đối phương, cho nên coi yêu là điều đương nhiên, đúng lý hợp tình, thậm chí không che giấu chút nào, dù sao, đây cũng là điểm đáng yêu của Cửu Công chúa. Cô bé thẳng thắn, hơn nữa không hề che giấu bản thân.
Cửu Công chúa nhìn huynh trưởng, càng thấy kỳ quái: “Nhưng mà, ca thích Vị Ương tỷ tỷ ở điểm nào? Xinh đẹp sao, hay là thông minh?”
Thác Bạt Ngọc mở miệng, nhưng lập tức trở nên im lặng, hắn cẩn thận ngẫm lại, Lí Vị Ương đúng là xinh đẹp, mà mỹ nhân ở Kinh đô nhiều lắm, nàng căn bản không tính tuyệt sắc; Nói thân phận, nàng chỉ là thứ xuất, so với thiên kim nhất đẳng con vợ cả danh môn vẫn kém hơn một chút; Nói tâm địa, nàng thậm chí cách xa thuần lương cung kiệm cả vạn dặm…
|
(Thuần lương cung kiệm: Thuần: thanh khiết, thuần thục, lương: hiền lành lương thiện, cung: cung kính, kính cẩn, kiệm: cần kiệm)
Nghĩ tới nghĩ lui, hắn lại phát hiện, mình không thể nói ra rốt cuộc mình thích đối phương ở điểm gì. Đây đúng là chuyện kỳ quái… Thác Bạt Ngọc ngây người nơi đó, mà Cửu Công chúa bên cạnh không còn quan tâm đến hắn, chạy đuổi theo Lí Mẫn Đức.
Cửu Công chúa đi thẳng qua đó lại không tìm được người, cuối cùng nhìn thấy Lí Mẫn Đức ở một cánh cửa vào hoa viên.
Trái tim Cửu Công chúa đập thình thịch, bất an cùng xấu hổ rút đi trong nháy mắt, trong lòng chỉ có sự hưng phấn khó thể miêu tả, nàng đứng tại chỗ nhìn nam tử trước mắt, chỉ cảm thấy quanh thân hắn từ trên xuống dưới không có chỗ nào không hoàn mỹ, mọi thứ đều phù hợp với tâm ý của nàng làm nàng thấy vui mừng. Nàng bất giác nghĩ, nếu nàng thưa với phụ hoàng muốn hắn làm phò mã của nàng thì cảnh tượng sẽ thế nào, hai người nhất định sẽ sống rất hạnh phúc… Lúc này nàng đã hoàn toàn quên mất mấy năm nay người ta lạnh nhạt với nàng, chỉ nghĩ đến viễn cảnh tuyệt đẹp.
Mắt thấy người ta sắp đi mất, Cửu Công chúa mới đuổi theo phía sau.
“Lí Mẫn Đức! Ngươi đứng lại!” Lời vừa ra khỏi miệng, Cửu Công chúa tự cảm thấy giọng điệu hơi hung dữ, nhưng chẳng có cách nào khác, nàng đã quen dáng vẻ vênh mặt hất hàm sai khiến, ngoại trừ hơi khách khí với phụ hoàng cùng mẫu phi, thì cũng chỉ có thái độ với Lí Vị Ương tốt một chút, nhưng hiện tại nghe thấy, bầu không khí hơi cứng lại, nàng ý thức được điều này, lập tức đổi giọng điệu, “Ta… ta tìm ngươi có việc!”
Nhìn thấy biểu cảm kinh ngạc của đối phương, tay nàng dưới áo chậm rãi nắm lại, cố gắng không để bản thân lộ ra cảm xúc hưng phấn, cho dù đã dặn bản thân phải trấn định nhưng mặt nàng vẫn cứ đỏ lên, cắn môi nói: “Cũng không có gì… Ta muốn nói với ngươi, ừm, ta lén chạy đến nơi này, phụ hoàng với mẫu phi thật ra không biết. Nhưng mà, ngươi trăm vạn lần đừng nói với người khác ta không phải Bát đệ ——” nói lắp ba lắp bắp.
“Không đâu.” Lí Mẫn Đức cười, vẻ mặt rất lạnh nhạt, “Công chúa tuỳ tiện là được.”
Hắn không phải không phát hiện, chỉ là căn bản không thèm để ý, nhưng mà Cửu Công chúa lại không nhận ra sự khác nhau trong đó. Nàng chỉ cảm thấy, hình như, hình như có chút xấu hổ. Vì sao rõ ràng chờ mong gặp mặt như vậy, đến lúc thật sự gặp được lại cảm thấy không biết làm thế nào, không biết nói gì thế này? Chẳng lẽ nàng cứ lòng vòng không ngừng làm chuyện mất mặt ở đây sao? Cửu Công chúa nắm tay áo, vừa định mở miệng, lại nghe thấy hắn nói: “Còn việc gì nữa sao?” Dáng vẻ muốn đi ngay lập tức!
Cửu Công chúa bỗng chốc ngăn hắn lại: “Đợi chút! … Thứ này cho ngươi!”
Nàng đưa cho hắn một túi hương, sau đó xấu hổ xoay người định chạy đi.
Mà Lí Mẫn Đức nhanh tay hơn quăng túi hương về, sở dĩ nói là quăng bởi vì hắn không hề liếc nhìn một lần: “Công chúa, thứ này không thể tuỳ tiện tặng người khác, Công chúa vẫn nên tự mình giữ đi, ta không thể nhận.” Lí Mẫn Đức mỉm cười, trong giọng nói không có một tia do dự nào, sau đó xoay người đi mất.
Cửu Công chúa kinh ngạc nhìn hắn đi xa… túi hương trong tay nắm thật chặt, gần như đã lâm vào cảm xúc hối hận, hắn không nhận, hắn lại không nhận! Hắn dám không nhận! Hắn biết rõ túi hương có ý nghĩa gì! Cửu Công chúa muốn khóc, khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận, ngay lúc muốn đuổi theo thì túi hương đột nhiên bị người ta lấy đi, sau đó là giọng cười to: “Không biết xấu hổ! Giữa ban ngày ban mặt tặng túi hương cho nam nhân!”
Cửu Công chúa vừa thấy, đột nhiên biến sắc: “Trương Phong, ngươi mau trả lại cho ta!”
Thiếu niên này một thân quần áo màu đỏ, khuôn mặt trắng trẻo, dung sắc tuấn tú, đôi mắt mang theo ý cười làm người khác run sợ, hắn nhìn Cửu Công chúa, lại cúi đầu nhìn túi hương trong tay, chính giữa thêu sen hồng lá xanh, dưới lá một con cá vàng màu sắc sặc sỡ, thích thú bơi lượn, quanh thân ca điểm xuyết vài gợn nước, dưới gợn nước là chuỗi rua gắn đá, vô cùng tinh xảo đáng yêu. Hắn than nhẹ: “Cá là nam, sen là nữ. Rất hợp với bài thơ cổ nổi tiếng kia, Giang Nam khả thái liên, liên diệp hà điền điền, ngư hí liên diệp gian (Giang Nam được hái sen, Lá nổi mọc đua chen. Cá đùa trong lá sen.), Công chúa tặng thứ này, chỉ sợ không ổn lắm…”
Cửu Công chúa giận tím mặt, bởi vì bài thơ Trương Phong nói thật ra là một bài thơ tình, trời biết nàng căn bản không có ý kia, chỉ vừa hay học xong cách làm túi hương, trông mong tặng cho nam tử mình thích, ai ngờ bị tên trời đánh này cười nhạo!
Trương Phong là cháu trai của La Quốc công, cũng là biểu đệ Thất Hoàng tử, từ nhỏ hắn thường xuyên tiến cung chơi, có thể nói là thanh mai trúc mã với Cửu Công chúa, chỉ có điều tính cách trái ngược một trời một vực, cả ngày hai người đều huyên náo gà bay chó sủa, chỉ cần hai người họ chạm mặt, trong phạm vi mười dặm không ai dám tới gần.
Cửu Công chúa bất chấp mọi thứ lao lên, ai ngờ Trương Phong bỗng chốc thu lại túi hương, cười nói: “Đây là thóp của ngươi ta bắt được, từ nay về sau nếu ngươi không nghe lời ta, ta lập tức nói chuyện túi hương này với người khác, đương nhiên, là túi hương bị cự tuyệt!”
Mắt Công chúa đỏ lên, sắc mặt trắng bệch, bộ dáng như muốn cắn hắn, chung quy e ngại xung quanh nên không dám nói gì, quay đầu bỏ chạy —— Trương Phong nhìn nàng chạy đi, trong mắt toát ra sự thất vọng, tươi cười vốn có chậm rãi trầm xuống…
Lí Vị Ương từ xa thấy một màn như vậy, lắc đầu.
Tiểu Trương công tử rõ ràng rất thích Công chúa, mà vì sao phải dùng phương thức như vậy để thể hiện? Nàng trầm tư một lát, phát hiện mình không thể lý giải tâm tư thiếu niên trẻ tuổi, đành quy kết thành thời kỳ phản nghịch đi. Đại khái là như thế. Lúc đang ngẩn người, Tôn Duyên Quân bên cạnh nói nhỏ: “Xem ra Tam công tử nhà cô không thích Công chúa!”
Lí Vị Ương sửng sốt, quay đầu cười: “Đúng vậy, xem ra là không thích.”
Tôn Duyên Quân thở dài: “Thật ra làm phò mã rất tốt.”
Lí Vị Ương nghiêm trang nói: “Đúng vậy, thật ra cô gả cho Nhị ca ta cũng rất tốt.”
Theo bản năng Tôn Duyên Quân ừ một tiếng, sau đó mới ý thức được bản thân nói gì đó, mặt lập tức đỏ lên, giận dữ: “Còn nói bậy nữa ta sẽ mặc kệ cô!”
|