Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
|
|
Chương 773: Đi ra ngoài hay là vào trong?
Lạc Ảnh gật gật đầu,
- Đương nhiên là vậy rồi, sau khi chị luyện khí tầng chín liền nhớ tới rất nhiều thứ, sư đệ nói cho chị biết đây là một 'Thất Tinh trận pháp", nơi này là đi tiểu thế giới, hơn nữa lần trước Lạc Phi cũng nói các cô chính là vào từ nơi này.
- Chúng ta đi vào như thế nào?
Ninh Khinh Tuyết có chút lo lắng nhìn Lạc Ảnh, cô yêu hận rõ ràng, sự nhớ thương Diệp Mặc làm cho nàng có vẻ tiều tụy đi. Cô không giống Lạc Ảnh, nhớ nhung có thể để ở trong lòng, cô từng giây từng phút đều hy vọng lập tức nhìn thấy Diệp Mặc.
Lạc Ảnh lấy ra bảy viên linh thạch nói:
- 'Thất Tinh trận pháp" này cần bảy viên linh thạch, tuy nhiên chúng ta mấy năm nay tìm được linh thạch chất lượng quá thấp. Cho nên đợi lát nữa chờ chị đem linh thạch để vào các vị trí xong, ba người chúng ta ở vị trí này, cũng chính là Thiên Khu vị dùng chân khí rót vào, nói như vậy là có một tia khả năng mở nó ra đấy. Tuy nhiên về sau trận môn này có thể hoàn toàn bị hủy.
- Chị Lạc Ảnh, đây là vì sao?
Đường Bắc Vi kỳ quái nhìn Lạc Ảnh.
Lạc Ảnh chỉ chỉ đống xương khô bên cạnh, trên nền còn có vết máu nói:
- Vì trận pháp này vào mấy năm trước bị người huyết tế qua, hơn nữa chúng ta cưỡng ép mở ra, về sau trận pháp này gần như hoàn toàn đóng cửa chết rồi, không còn có biện pháp mở ra. Trừ phi có Đại Năng Giả bố trí trận pháp này một lần nữa.
Ninh Khinh Tuyết chợt nhớ tới cái gì, cô cắn cắn môi nói:
- Em lúc đi ra đã nói với cha mẹ, cho dù không trở lại cũng không sao, nhưng, nhưng....
Đường Bắc Vi kéo tay Ninh Khinh Tuyết lại,
- Chị Khinh Tuyết, chị có phải lo lắng anh trai không có ở bên trong hay không, chúng ta về sau lại ra không được, không thấy được anh trai hả?
Ninh Khinh Tuyết gật gật đầu, nếu Diệp Mặc ở trong tiểu thế giới, cô ra hay không ra ngoài đều không có vấn đề gì, nhưng nếu Diệp Mặc không ở trong đó, như vậy cô nếu không ra được, chẳng phải là rốt cuộc nhìn không thấy chồng sao?
- Lạc Phisao tới đây? Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
Giữa ba người bọn họ chỉ có Lạc Ảnh có thói quen phóng thần thức ra ngoài. Ninh Khinh Tuyết và Đường Bắc Vi tuy rằng đều là luyện khí tầng tám, nhưng lại không thói quen phóng thần thức ra ngoài. Cho nên Lạc Ảnh nhìn thấy có người lại đây.
Ngay sau đó Ninh Khinh Tuyết và Đường Bắc Vi cũng nhìn thấy người tới.
Đường Bắc Vi lập tức tiếp đón hỏi:
- Chị Lạc Phi sao chị cũng tới đây?
Sắc mặt Lạc Phi vốn có chút ảm đạm, tuy nhiên thấy ba người bọn Lạc Ảnh, trong mắt lại lộ ra niềm vui bất ngờ, lập tức liền xông lại nói:
- Các cô quả nhiên ở trong này, tôi...
Tuy rằng ba người đều đoán được sự tình gì, nhưng trong lòng Lạc Ảnh và Ninh Khinh Tuyết ngoại trừ Diệp Mặc ra không nghĩ tới những việc khác, chỉ có Đường Bắc Vi hỏi một câu,
- Chị Phi, Hứa Nhị ca và chị Nguyệt Hoa vẫn khỏe chứ?
Lạc Phi gật gật đầu không trả lời.
Lạc Ảnh lại nói:
- Đợi chị đi đặt linh thạch vào vị trí, mọi người cùng nhau hướng Thiên Khu vị đưa chân khí vào, nhớ kỹ không nên gấp, trước tiên chúng ta có thể chậm rãi thử xem.
Nếu có người quen Diệp Mặc, khẳng định nhận không ra Diệp Mặc lúc này. Hắn hiện tại đôi mắt tối đen hai tròng mắt đỏ bừng, đầu tóc rối bời, giống như rơm rạ. Ngoại trừ ánh mắt của hắn vẫn còn khẩn trương chú ý trận pháp của hắn như cũ, những thứ khác hắn đều hoàn toàn quên.
Hắn thậm chí cũng không biết qua bao lâu, từ rất lâu tới nay hắn chỉ dựa vào ích cốc đan chống đói. Hắn nghĩ biện pháp này rất hao tổn tinh thần, cũng đã trải qua thời gian lâu như vậy rồi, hắn không muốn thất bại trong gang tấc.
Bởi vì từng giây từng phút phải chú ý trận pháp trước mặt cho nên thần thức và chân nguyên của Diệp Mặc bị tiêu hao rất lớn. Hắn sau mỗi lần thần thức tiêu hao hết, lập tức liền thay chân nguyên tiếp tục quan sát, sau đó tôi luyện thần thức.
Thời gian dài, thần trí của hắn chẳng những trở nên rất cô đọng, hơn nữa cự li ban đầu là bảy nghìn mét giờ đã tăng lên đến hơn hai mươi nghìn.
Hơn nữa chân nguyên của hắn cũng trở nên ngưng kết, tuy rằng vẫn chưa tới luyện khí tầng chín, nhưng đã không khác nhau là mấy. Đây là duyên cớ mà hắn vẫn không có tu luyện, nếu mỗi lần thần thức và chân nguyên hao hết, lập tức bắt đầu tu luyện, nói không chừng hắn hiện tại đã luyện khí tầng chín hậu kỳ.
Đây là một tiến bộ rất lợi hại, phải biết rằng hắn tu luyện 'Tam sinh quyết", tốc độ hấp thu linh khí tuy rằng nhanh nhất, nhưng độ khó để hắn thăng cấp cũng theo đó mà tăng lên rất nhiều, hơn nữa càng về sau hắn thăng cấp càng khó. Nếu người khác cần mười khối linh thạch bậc cao mới có thể thăng cấp một tầng, như vậy hắn phải cần một trăm viên, thậm chí nhiều hơn.
Nói đơn giản một chút, tốc độ hắn hấp thu linh khí mau hơn so với người khác, nhưng tốc độ tu luyện của hắn lại chậm hơn so với người khác. Nếu người khác nghe điều này sẽ cảm thấy rất mâu thuẫn, nhưng Diệp Mặc biết rằng một chút cũng không mâu thuẫn, hắn là bát linh căn, cuối cùng thậm chí có thể dẫn ra cửu linh căn ám linh căn. Loại tư chất này đã định trước hắn không có cách nào tu luyện nhanh hơn. Tu vi của các linh căn tiến bộ cũng cần cân bằng, một khi đánh vỡ cân bằng này, sẽ không có cách nào tiếp tục tu luyện 'Tam sinh quyết"
Lúc này thần thức của Diệp Mặc đang chú ý từng dấu vết dao động trong trận pháp của mình, trải qua lo lắng ban đầu, hiện tại tâm trạng Diệp Mặc đã vô cùng bình thản, hắn sẽ không vì trận pháp không có bất cứ động tĩnh gì liền lo lắng, tương phản, hắn rất bình tĩnh.
Bởi vì hắn biết sự nới lỏng trận môn của trận pháp "Bắc Đẩu Cửu Tinh", tuyệt đối sẽ không tùy ý có thể tìm được. Hơn nữa trải qua thời gian dài suy diễn và tính toán như vậy, Diệp Mặc cũng đại khái đã biết trận môn nào vào lúc nào sẽ có một chút nới lỏng, chỉ có điều sự nới lỏng đó còn chưa đủ để khiến hắn rời khỏi mà thôi.
Diệp Mặc biết rằng trong một thời gian ngắn tiếp theo hẳn là không có nới lỏng trận môn, hắn một bên dùng thần nhận thức khống chế, một bên cầm một viên ích cốc đan bỏ vào miệng.
Nhưng Diệp Mặc vừa mới nuốt đan dược vào, cũng cảm giác được vị trí thiên tuyền trận môn đang nới lỏng, hơn nữa nới lỏng ra càng lúc càng lớn.
Điều đó không có khả năng, Diệp Mặc lập tức ngây dại, vị trí thiên tuyền lúc này làm sao có thể nới lỏng hay sao? Cho dù là nới lỏng cũng là nới lỏng Diêu Quang trận môn, nhưng cái loại nới lỏng này căn bản cũng không có biện pháp rời khỏi.
Nhưng sự thật đã xảy ra, thiên tuyền vị trận môn chẳng những nới lỏng, hơn nữa động tĩnh còn càng lúc càng lớn.
Đây là có chuyện gì? Diệp Mặc tuy rằng không biết là chuyện gì xảy ra, hắn lập tức liền bắt được cơ hội, và bắt đầu hướng thiên tuyền vị rót chân nguyên vào, hắn phải bắt được cơ hội này, để thiên tuyền vị nới lỏng càng thêm lớn.
Diệp Mặc nghiên cứu trận pháp không phải ngày một hay ngà hai y, hơn nữa trình độ trận pháp của hắn đã đạt trình độ nhất định, hơn nữa tựu thành một thể, một số đại sư trận pháp Tu Chân giới cũng không nhất định lợi hại hơn so với hắn.
Hắn rất nhanh liền hiểu ra nguyên nhân thiên tuyền vị trận môn nới lỏng, nguyên nhân này chỉ có một, chính làở trận pháp bên ngoài đối ứng trận pháp 'Cửu Tinh", có người có ý đồ mở trận môn Thiên Khu vị ra. Diệp Mặc lập tức cũng nhớ tới phía ngoài 'Thất Tinh trận pháp" chẳng lẽ là có người ở phía ngoài thử theo Thiên Khu vị muốn tiến vào trong trận pháp?
Là ai? Người bên ngoài 'Thất Tinh trận pháp" Vân Hải hẳn là người trong ẩn môn.
Tuy rằng rất nghi ngờ, nhưng Diệp Mặc biết rằng cơ hội chỉ có một lần, hắn sẽ không từ bỏ cơ hội lần này.
Cùng một thời gian.
Lạc Ảnh và Đường Bắc Vi còn có Ninh Khinh Tuyết, Lạc phi bốn người đều mồ hôi rơi như mưa, các cô cảm giác sau khi chân khí của mình rót vào vị trí Thiên Khu, chân khí hoàn toàn thoát khỏi sự khống chế của các cô, chân khí thật giống như không cần tiền mà trút xuống.
Lạc Ảnh biến sắc, cô lập tức biết xong đời rồi, cô chỉ biết phương pháp phá trận, lại không nghĩ cho dù chân khí bốn người các cô cộng lại cũng khống chế không nổi trận pháp này khởi động.
Nếu như là một mình cô, lúc này cô sẽ dễ trở bàn tay, cô hoàn toàn có thể liều mạng bị nội khí cắn trả, sau đó thoát khỏi trận pháp này. Nhưng bây giờ là bốn người, một khi một người trong đó thoát thân, chẳng khác nào khiến ba người còn lại lập tức bị trận pháp treo cổ.
Đường Bắc Vi sắc mặt trở nên tái nhợt, cô gian nan nói:
- Chị Lạc Ảnh, chúng ta sắp chết phải không? Cứ hút xuống như vậy, tu vi của chúng ta sẽ hoàn toàn không còn.
Lạc Phi lại không có cách nào kiên trì, một ngụm máu tươi phun ra, cô cảm giác nội khí của mình sắp tiêu hao hết, cả người đều run rẩy lên.
Ninh Khinh Tuyết nhìn thoáng qua Lạc Ảnh, ánh mắt có chút ảm đạm, cô không phải sợ chết, mà là trước khi chết không nhìn thấy Diệp Mặc một lần, cô không cam lòng.
- A, chị Lạc Ảnh, em cảm thấy giống như đã khống chế được chân khí của mình.
Đường Bắc Vy niềm vui bất ngờ phát hiện hiện tượng không khống chế được chân khí lúc nãy đã đột nhiên biến mất, cô lại nắm giữ quyền chủ động.
Bọn Lạc Ảnh cũng đều cảm thấy tình huống này, Lạc Ảnh nhẹ nhàng thở ra nói:
- Tuy rằng chị không biết đây là chuyện gì, nhưng nếu như vậy, chứng tỏ trận môn sắp mở được. Lạc Phi, cô đừng lo?
Lạc Phi sắc mặt tái nhợt lắc đầu
- Đừng lo, may mắn hiện tại đã không giống như vừa rồi, nếu cứ như cũ, tôi phỏng chừng xong đời rồi.
- Đây là chuyện gì?
Ninh Khinh Tuyết cũng cảm giác được rất kỳ quái, loại chuyện này phát sinh vô cùng đột ngột.
Lạc Ảnh trầm ngâm một lát nói:
- Có lẽ ở bên kia trận pháp này, nhất định cũng có người hỗ trợ. Tuy nhiên việc này đối với chúng ta mà nói là chuyện tốt, mọi người không cần phân tâm, chủ động tăng thêm sức đi.
Bốn người lại rót chân khí vào, rất nhanh ở chỗ tảng đá thật lớn gần các cô, bốn phía tản ra từng đợt ánh sáng nhàn nhạt, và còn kèm theo từng đợt tiếng động ong ong.
- Trận pháp sắp mở, bốn người chúng ta nắm chặt tay nhau, tránh đi ra ngoài lại không ở cùng một chỗ.
Lạc Ảnh vừa dứt lời, liền bắt được tay Ninh Khinh Tuyết và Đường Bắc Vi, Đường Bắc Vi đồng thời kéo Lạc Phi lại.
Trên đá lớn đột nhiên xuất hiện một cổ lực hút mạnh mẽ, giống như một cánh cửa thật lớn, trong nháy mắt liền đem bốn người quấn vào trong cửa lớn.
Vừa lúc đó, Diệp Mặc thấy trận môn Thiên Tuyền Vị hoàn toàn nới lỏng ra, chân nguyên đột nhiên bạo phát đưa vào trận môn Thiên Tuyền Vị, ngay sau đó, hắn đã hoàn toàn xông vào Thiên Tuyền Vị.
Lực hút xoắn hùng mạnh tới, Diệp Mặc trong lòng nới lỏng, cuối cùng là đi ra ngoài.
- Chị Lạc ảnh, đây là nơi nào? Chín ngọn núi thật cao nha.
Đường Bắc Vi từ trên mặt đất bò lên, nhìn chín ngọn núi bốn phía phát ra tiếng ngạc nhiên thán phục, chín ngọn núi này cao hơn mặt nước biển mấy ngàn mét.
Lạc Ảnh lắc lắc đầu, ngay sau đó cô nói:
- Nơi này vẫn còn có cấm chế cấm bay, chẳng lẽ đây là Tu Chân giới? Không phải nơi sư đệ tới?
Lạc Phi sợ ngây người lúc này mới tỉnh ngộ lại, cô nhìn chung quanh nói:
- Nơi này chính là tiểu thế giới mà các cô nói, chính là Thần Châu. Nơi chúng ta đứng được gọi là núi Thần Châu, hơn nữa lúc trước chúng tôi cũng từ nơi này rời khỏi Thần Châu đi ra thế giới bên ngoài.
- Em giống như cảm nhận được hơi thở của Diệp Mặc.
Ninh Khinh Tuyết đột nhiên thì thào nói một câu.
|
Chương 774: Tung tích Diệp Mặc
Đôi mắt Lạc Ảnh bỗng nhiên đỏ lên, tiếp nhận lời nói Ninh Khinh Tuyết:
- Chị cũng cảm thấy hơi thở của anh ấy...
Đường Bắc Vi xoa xoa ánh mắt, cô biết chị Lạc ảnh tuy rằng không nhắc tới, nhưng trong nội tâm nàng thương nhớ anh trai mình cũng không ít hơn so với chị Khinh Tuyết.
Lạc Phi bỗng nhiên ngắt lời nói:
- Nơi này cách Đàn Thành hơn một trăm dặm đấy, chúng ta đi Đàn Thành hỏi thăm tung tích anh Diệp đi. Đàn Thành là trung tâm ẩn môn, chỉ cần anh Diệp lộ mặt qua, khẳng định có thể nghe ngóng được tin tức đấy.
Trong bốn người, bây giờ Lạc Ảnh là người cầm đầu. Nghe xong lời Lạc Phi nói, Lạc Ảnh gật gật đầu nói:
- Ừ, chúng ta đi Đàn Thành trước.
Rời khỏi phạm vi núi Thần Châu, Lạc Ảnh dẫn theo Lạc Phi, bốn người rất nhanh liền đi tới ngoài thành Đàn Thành.
Bốn người ngoại trừ Lạc Phi ra, còn lại ba người cũng có thể đạp kiếm bay, điều này làm cho Lạc Phi thấy rất buồn.
Lạc Ảnh đã nhìn ra tâm trạng của Lạc Phi, cô đi đến trước mặt Lạc Phi nói:
- Lạc Phi, về sau cô hãy cùng tôi tu luyện, sư đệ sẽ không nói gì đâu.
Ở thế giới ẩn môn, thực lực là vua, Lạc Ảnh không muốn Lạc Phi bởi vì thực lực không đủ bị người khác ức hiếp.
- A,...
Lạc Phi trên mặt lộ ra vẻ mặt vui mừng, nhưng cô lập tức liền kịp phản ứng, lập tức nói:
- Cảm ơn chị, chị Lạc ảnh chị, tôi, về sau tôi...
Lạc Ảnh dường như hiểu được Lạc Phi muốn nói gì, cô khoát tay áo nói:
- Chúng ta vẫn là chị em, phải xưng hô sư phụ, tôi ngược lại cảm thấy không được tự nhiên.
Cũng may Lạc Phi và mấy người Lạc Ảnh cũng rất quen thuộc rồi, nghe xong Lạc Ảnh nói, cũng không nói thêm gì.
- Chị Khinh Tuyết, chị có phát hiện thấy thành phố này thật lớn hay không, nhưng nếu như Lạc Nguyệt Thành chúng ta cũng kiến tạo tường thành, có phải sẽ lớn hơn rất nhiều so với nơi này hay không?
Đường Bắc Vi nhìn Đàn Thành hùng vĩ cao lớn, không khỏi ngạc nhiên thán phục ra tiếng.
Lạc Phi lại gật gật đầu, ngắt lời nói:
- Đúng vậy, Đàn Thành ở ẩn môn là thành thị lớn nhất, ở thế tục giới bên kia biển rộng, còn có một thành thị cũng rất lớn tên là Hàng Thủy Thành. Về sau tôi có thể dẫn mọi người đi xem, tuy nhiên, Hàng Thủy Thành tôi cũng chỉ là nghe nói qua, cũng chưa từng đi tới đó.
- Được, tuy nhiên phải tìm được anh trai mới được.
Đường Bắc Vi trong lòng lo lắng cho anh trai mình cũng không ít hơn so với hai bà chị dâu, anh trai là người thân duy nhất của cô rồi, hơn nữa anh trai cũng đối xử tốt với cô như vậy.
Bốn người vừa mới đi vào Đàn Thành, lập tức liền hấp dẫn gần như mọi ánh mắt, bốn mỹ nữ hiện ra ở nơi phồn hoa thực lực là vua này, muốn không làm cho mọi người chú ý là rất khó. Huống chi bốn người đi cùng nhau.
Nhưng Lạc Ảnh và Ninh Khinh Tuyết tuyệt đại tao nhã, khiến rất nhiều người cũng không dám tiến lên. Bởi vì ở Đàn Thành này, một khi anh đắc tội nhân vật lớn, chết như thế nào anh sẽ không biết.
Cho tới khi bốn người đi vào một khách sạn, người trên đường phố mới dần dần rời đi. Đường Bắc Vi gọi người phục vụ khách sạn tới hỏi:
- Tôi muốn hỏi thăm một người...
Lạc Phi biết Đường Bắc Vi muốn nghe ngóng chuyện gì, cô vội vàng nói:
- Bắc Vi, làm như vậy không được đâu, Đàn Thành mỗi ngày đều có rất nhiều người ra ra vào vào. Hơn nữa ở đây người ít, em hỏi như vậy cũng vô dụng thôi, trừ phi là người rất nổi tiếng. Đợi lát nữa chúng ta đi phủ thành chủ tìm thành chủ tuyên bố một thông cáo, chị nghĩ như vậy mới có thể tìm được anh Diệp.
Đường Bắc Vi gật gật đầu nói:
- Chị nói cũng đúng, tuy nhiên anh trai tới chỗ nào cũng sẽ rất nổi tiếng đấy.
- Vị tiểu thư này, tôi ở khách sạn coi như là một mật thám, cô nói một chút coi, người cô muốn hỏi tên là gì? Có lẽ tôi có thể biết cũng nên.
Tên này trời sinh thích lắm miệng, hơn nữa đến khách sạn ăn cơm là bốn cô gái xinh đẹp, cho nên chủ động dò hỏi.
Ninh Khinh Tuyết lại không nghĩ nhiều như vậy, trực tiếp hỏi
- Anh ấy tên là Diệp Mặc, anh biết không?
Tên này nghe được hai chữ Diệp Mặc, sắc mặt lập tức thay đổi, thậm chí ngay cả nói cũng không nói gì, xoay người rời đi. Khách sạn mới vừa rồi còn vô cùng huyên náo, ánh mắt mọi người nhìn chằm chằm bốn mỹ nữ, nhưng sau khi nghe được Ninh Khinh Tuyết hỏi như vậy, đều tựa đầu xoay đi, mọi người đều chuyên tâm ăn cơm, mà ngay cả tiếng nói đều nhỏ hơn rất nhiều.
- Sao lại thế này?
Đường Bắc Vi kinh ngạc nhìn bốn phía thay đổi, có chút không hiểu hỏi.
Tuy nhiên cô hỏi xong, không đợi đám người Lạc Ảnh trả lời, lập tức bước tới phía trước mặt tên phục vụ vừa rồi, cản đường đi của cậu ta.
- Vì sao nghe thấy tên anh trai tôi, cậu lại bỏ đi? Mau nói đi, còn không nói thì đừng trách tôi không khách khí.
Dính đến vấn đề Diệp Mặc, Đường Bắc Vi rốt cuộc bình tĩnh không nổi.
- Cô… cô hai, tôi chưa bao giờ nói xấu Diệp tiền bối, chị bỏ qua cho tôi đi.
Tên này hận chết vừa rồi chính mình lắm mồm. Y nếu sớm biết rằng người bọn họ muốn hỏi là Diệp Mặc, y chắc chắn sẽ không hỏi nhiều.
Đường Bắc Vi lạnh lùng nói:
- Chỉ cần đem cậu nói ra chuyện về Diệp Mặc, tôi sẽ tha cho cậu. Nếu không, cũng đừng trách tôi không khách khí.
Lúc này những người còn lại trong khách sạn đều đứng lên, tựa hồ cũng muốn rời đi. Đường Bắc Vi bỗng nhiên quay đầu lại tức giận nói: Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL
- Hôm nay tôi không hỏi được tin tức gì, ai cũng không được phép rời khỏi đây, trừ phi trong các ngươi ai có thể nói cho tôi biết tung tích của anh trai tôi, nếu không...
Nghe xong lời Đường Bắc Vi nói, người muốn đứng lên rời đi đều ngồi xuống, bọn họ dường như sợ hãi cô gái đẹp này đột nhiên nổi bão.
- Tôi nói, tôi nói... Diệp tiền bối đã đã nhiều năm không xuất hiện ở đây rồi.
Tên phục vụ nơm nớp lo sợ nói.
Đường Bắc Vi giận dữ
- Nếu anh trai tôi vài năm không tới đây, các ngươi tại sao phải biểu hiện như vậy?
Tên phục vụ này nơm nớp lo sợ, căn bản cũng không dám trả lời.
Lúc này một gã thanh niên ôm quyền ngồi cạnh cửa sổ, đi tới nói:
- Các vị tiểu thư, tôi là Lỗ Hà Khôn của phái Đô Thiên, nhờ phúc của Diệp tiền bối, phái Đô Thiên tôi hiện tại đã là ẩn môn hạng nhất. Về sự tình của Diệp tiền bối, người thường là không dám nói, nhưng tôi có thể nói cho mọi người biết.
Đường Bắc Vi đánh giá người đàn ông trẻ tuổi này một chút, buông tên phục vụ ra nói:
- Ồ, anh đã biết, vậy thì mời nói anh cho tôi biết Diệp Mặc rốt cuộc làm sao vậy?
Lỗ Hà Khôn mặt như quan ngọc, dáng người thon dài, lớn lên rất anh tuấn, hơn nữa tóc dài ở phía sau kéo thành một búi, phối hợp với một thanh trường kiếm sau lưng, không ngờ là người đàn ông ngọc thụ đón gió.
Lỗ Hà Khôn ôm quyền làm lễ với mấy người Lạc Ảnh, sau đó mới nói:
- Bốn năm trước, bởi vì vợ của Diệp Mặc là Mục Tiểu Vận bị Thái Ất Môn cướp...
Nghe được câu này Lạc Ảnh và Ninh Khinh Tuyết tay run một chút, Diệp Mặc ở trong này không ngờ lại lấy vợ? Đường Bắc Vi cúi đầu, cô có chút hổ thẹn với chị Lạc ảnh và chị Khinh Tuyết. Mặc dù đối với cô mà nói, mỹ nữ của anh càng nhiều càng tốt, nhưng không công bằng đối với Lạc Ảnh và Khinh Tuyết.
Tuy nhiên Lạc Ảnh và Ninh Khinh Tuyết thần thái rất nhanh liền khôi phục bình thường, dường như không có chuyện gì phát sinh cả.
Lỗ Hà Khôn lại không cảm giác được, mà tự lo nói:
- Vốn Thái Ất Môn muốn có được Mục Tiểu Vận, nhưng hoàn toàn vào lúc đó Diệp tiền bối chạy đến. Diệp tiền bối ở bên trong đại hội thi đấu cấp bậc ẩn môn ở núi Thần Châu, đại phát thần uy, giết hơn mười cao thủ Tiên Thiên và Địa cấp. Sau đó anh ta lại liên tục tiêu diệt hơn mười môn phái đối nghịch với hắn như Thái Ất, Song tử Kiếm Tông, Đoán khí đường..v.. v
Lạc Phi vốn đang nghe lại run lên, làm đổ một ly trà trước mặt mà không biết. Trong nội tâm nàng đã vô cùng kinh hãi, Diệp Mặc một người không ngờ giết nhiều cao thủ Tiên Thiên như vậy, hơn nữa còn tiêu diệt Thái Ất Môn là một loại môn phái hạng nhất, đây quả thực nghe rợn cả người.
Diệp Mặc lợi hại đến loại trình độ này, đây chẳng phải là hắn tùy tiện cũng có thể tiêu diệt môn phái Từ Hàng Tĩnh Trai của mình sao? Hơn nữa phái Đô Thiên vốn chỉ là một ẩn môn nhất đẳng, bây giờ lại biến thành ẩn môn hạng nhất rồi, không ngờ mới mấy năm, ẩn môn đã xảy ra biến hóa lớn như vậy, không biết sư tỷ và sư muội mình hiện tại như thế nào.
Đám người Lạc Ảnh và Ninh Khinh Tuyết nghe đến đó, còn tưởng rằng bởi vì Diệp Mặc giết người nhiều như vậy, mới khiến người khác sợ hãi như vậy.
Nhưng Lỗ Hà Khôn lại nói tiếp:
- Với uy thế của Diệp tiền bối, người bình thường không dám bất kính. Nhưng Diệp tiền bối năm đó sau khi hoàn thành việc này, liền đi khắp nơi tìm người vợ Mục Tiểu Vận. Mấy năm gần đây lại mai danh ẩn tích. Mà mấy năm trước đệ tử Thái Ất Môn chạy trốn đều trở về rồi, dưới sự dẫn dắt của một người tên là Mạc Hữu Thâm, một lần nữa thành lập Thái Ất Môn. Tuy rằng hiện giờ địa vị môn phái hạng nhất của Thái Ất Môn bị phái Đô Thiên chúng tôi chiếm mất, nhưng bọn họ vẫn là môn phái nhất đẳng như cũ.
- Anh nói Diệp Mặc đã vài năm không có tin tức rồi hả?
Ninh Khinh Tuyết run giọng hỏi, hiển nhiên trong lòng rất kích động.
Thấy Ninh Khinh Tuyết tuyệt sắc mỹ nữ chủ động hỏi như vậy, Lỗ Hà Khôn trong lòng lại nhiệt thiết, y lập tức gật gật đầu nói:
- Đúng vậy, Diệp tiền bối nếu không phải vài năm không xuất hiện, Thái Ất Môn cũng không dám tạo dựng lên một lần nữa.
- Nếu Diệp Mặc vài năm không có tin tức rồi, vì sao vừa rồi tên phục vụ kia nghe được câu hỏi của chúng tôi lại không dám trả lời?
Ninh Khinh Tuyết lạnh giọng hỏi.
Lỗ Hà Khôn một chút cũng không cảm thấy thanh âm lạnh như băng của Ninh Khinh Tuyết, mà lại cẩn thận trả lời:
- Đó là bởi vì một tháng trước, có một tên thiếu niên đi tới Đàn Thành. Cậu ta cũng giống như các cô, đầu tiên là hỏi thăm tung tích Diệp tiền bối. Nhưng cậu ta trên đường hỏi thăm tung tích Diệp tiền bối lại bị một gã trưởng lão nửa bước Tiên Thiên Thái Ất Môn biết được. Thái Ất Môn nghe nói là hỏi thăm Diệp tiền bối, liền châm chọc Diệp tiền bối tại chỗ. Để tên thiếu niên kia sớm cút đi, lại mắng Diệp tiền bối là rùa đen rụt đầu, không dám ra đây, nếu hắn dám ra đây, Thái Ất Môn sẽ tìm hắn báo thù.
- Muốn chết, dám nói anh trai tôi như vậy.
Đường Bắc Vi giận dữ.
Quả nhiên người trong khách sạn nghe thấy Đường Bắc Vi nói vậy, lại một đám cúi đầu thấp xuống.
Lỗ Hà Khôn khẽ mỉm cười nói:
- Lúc ấy tên thiếu niên kia cũng nói như thế đấy, nhưng cậu ta gọi Diệp Mặc là sư phụ, Thái Ất Môn người nọ nghe nói vị thiếu niên kia là đệ tử của Diệp Mặc, lập tức liền muốn giết cậu ta. Kết quả hai người động thủ ở Đàn Thành, thiếu niên kia chỉ dùng hai chiêu đã giết chết cao thủ Thái Ất Môn, cái này cũng chưa tính, cậu ta còn truy giết nơi dừng chân của Thái Ất Môn ở Đàn Thành, sau đó liền giết vài tên cao thủ Địa cấp, thậm chí đuổi toàn bộ đệ tử Thái Ất Môn ra khỏi Đàn Thành.
Đám người Lạc Ảnh nghe đến đó mới hiểu được, hoá ra người khác không dám trả lời, một là sợ người Thái Ất Môn tìm bọn họ gây phiền phức, hai là sợ mấy người phía mình cũng làm khó bọn họ, không muốn liên quan gì với Diệp Mặc.
|
Chương 775: Lạc nguyệt có biến
- Mấy vị chắc là vừa tới Đàn Thành, nếu không ngại thì để tại hạ đưa các vị đi thăm quan một chút Đàn Thành một chút.
Lỗ Hà Khôn sau khi trả lời Đường Bắc Vi xong, trên mặt thể hiện rõ sự kỳ vọng.
- Không cần đâu, rất cảm ơn anh.
Đường Bắc Vi xua xua tay, có chút thất vọng trở về chỗ ngồi.
Lỗ Hà Khôn vẫn chưa từ bỏ ý định ôm quyền đi tới nói:
- Nếu mấy vị muốn tìm Diệp tiền bối thì tại hạ có thể giúp đỡ, vì "Thần thương hội" chính là của Tử Hoa Tiên Tử của Đô Thiên Phái chúng tôi.
Câu nói lần này của Lỗ Hà khôn lại bị một giọng nữ trong trẻo cắt ngang:
- Lỗ sư đệ, cậu lui xuống đi, ở đây không có chuyện của cậu đâu.
Lỗ Hà Khôn nhìn thấy một người con gái từ cửa bước vào thì ngay lập tức ngừng lời rồi vội vàng nói:
- Vâng, Vân sư tỷ
Vân Tử Y đi về phía đám người, trong lòng ngầm kinh ngạc, cô nhận được tin có mấy nữ tử tìm Diệp Mặc, cô cứ nghĩ là Mục Tiểu Vận cơ. Không ngờ không phải là Mục Tiểu Vận nhưng khí chất và dung mạo của những người này không ai thua kém cô cả.
…
Khi Diệp Mặc vừa tới nơi, liền nhìn một lượt, ngay sau đó trong lòng hắn liền kích động. Quả nhiên đã trở lại, Thất Tinh Trận pháp này có thể nói là một lối vào, nói cách khác là một cổng Truyền Tống.
Nhưng với trình độ trận pháp của Diệp Mặc hiện nay, hắn nhanh chóng nhận ra điều bất đồng. Đây chính là chỗ sâu dãy núi Hoành Đoạn của Bắc Đẩu Thất Tinh, nhưng trận pháp này dường như vừa bị mở ra hơn nữa còn bị phá hỏng rồi.
Diệp Mặc liền nhớ lại hồi mình còn ở núi Thần Châu, trong trận pháp "Bắc Đẩu Cửu Tinh" đột ngột xuất hiện cửa trận buông lỏng, xem ra thật sự có người đang cố gắng mở "Thất Tinh trận pháp" này ra, kết quả là giúp mình. Tuy nhiên cũng có thể chính mình lại là kẻ giúp đối phương.
Người có thể hiểu trận pháp này, biết ở đây có "Thất Tinh trận pháp", theo Diệp Mặc nghĩ thì phần lớn là người của ẩn môn.
Diệp Mặc lắc đầu, bỏ những suy nghĩ này đi, giờ hắn muốn làm nhất là lập tức quay về Lạc Nguyệt
Diệp Mặc thần thức hiện giờ đã rất mạnh mẽ, khi hắn bước trên phi kiếm, khi thần thức của hắn phóng ra lập tức phát hiện bên ngoài khe sâu có một nơi khác, nơi đó thật có giấu trận pháp chăng?
Nếu nói về thần thức, hiện nay Diệp Mặc đã mạnh hơn gấp mười lần so với ban đầu, nói về tu vi trận pháp cũng không rõ hắn mạnh hơn lúc đầu là bao nhiêu nữa. Cho nên một trận pháp được giấu kín, hắn chỉ trong nháy mắt là có thể nhìn ra rồi.
Phát hiện trận pháp ẩn nặc tại chỗ sâu của dãy núi Hoành Đoạn. Diệp Mặc lập tức xông ngay vào trận pháp này. Mặc dù trận pháp này với hắn của trước kia thì rất khó để phát hiện ra, nhưng với Diệp Mặc hiện nay mà nói phát hiện rất đơn giản, đến tiến vào cũng không có gì khó khăn.
Trận Pháp ẩn nặc ở trên chỗ đất bằng của một vách núi. Mà trên đất bằng chỉ có một cây, trên cây có mười quả đỏ rực.
Khi nhìn thấy loại cây này, Diệp Mặc trong lòng liền kích động đến mức không nói lên lời. Trong tiểu thế giới hắn tìm đi tìm lại, gần như tìm khắp cả tiểu thế giới rồi, nhưng có được lại đơn giản như vậy.
Đây chính là một cây "Khổ Thập Niên". Diệp Mặc khẳng định đây là cây "Khổ thập niên" do tổ tiên Mông Cửu Sơn phát hiện. Nhưng cái cây như vậy lại không ngờ xa tận chân trời gần ngay trước mắt.
"Khổ thập niên" hơn tám trăm năm à! Diệp Mặc nghĩ thầm, nếu hắn dời cây này tới trồng tại tiểu thế giới, sau đó chuyên môn bán "Khổ thập niên" thì hắn đại phát rồi.
Nhưng Diệp Mặc rất nhanh liền bình tĩnh trở lại, không nói có thể dời cây này đi được hay không mà quan trọng là giờ hắn vẫn chưa có nơi nào để trồng cây này vào cả. Hắn chưa có Linh Dược Viên, cho dù là ở Tu Chân Giới, có được Linh Dược Viên ít ra cũng là tu vi hậu kì Kết Đan.
Hắn tuy có một thế giới giấy vàng nghịch thiên, tiếc rắng bây giờ thế giới kia vẫn là một mảnh mờ mịt, không những không thể trồng gì mày ngay cả hắn cũng không vào được. Điều duy nhất có thể chính là bảo tồn cho đồ vật không bị hỏng mà thôi. Nguồn tại http://Truyện FULL
Nhưng bất luận nói thế nào thì lấy được "Khổ Thập Niên" thì trong lòng Diệp Mặc cũng vui mừng khác thường. Hắn lấy ra mười hộp ngọc, khắc họa một cách cẩn thận trận pháp, sau đó cho mười quả "khổ thập niên" vào trong hộp ngọc, rồi lại đem hộp ngọc để vào thế giới giấy vàng của mình
Sau khi làm xong, Diệp Mặc lại bố trí vài trận pháp xung quang cây "khổ thập niên". Hiên giờ hắn không thể đào cây này đi không có nghĩa sau này hắn không đào nó đi.
…
Lạc Nguyệt thành lúc này đã không phải Lạc Nguyệt thành của mấy năm trước khi Diệp Mặc rời đi nữa. Số người ở Lạc Nguyệt thành hiện nay đã khoảng hai triệu rồi. Vì khoa học kỹ thuật ở Lạc Nguyệt thành phát triển, quy hoạch hợp lý nên Lạc Nguyệt lúc này đã là nơi mà bất cứ ai trên thế giới đều muốn đến.
Lạc Nguyệt thành lúc này có vẻ rất yên ả, nhưng thực tế sóng lớn cuộn trào. Vì lãnh đạo tối cao của Lạc Nguyệt thành Diệp Mặc mất tích gần mười năm rồi, mà vợ của Diệp Mặc Lạc Ảnh và Linh Khinh Tuyết không hề lưu tâm tới quyền lực của Lạc Nguyệt. Vào hai năm trước cùng em gái Diệp Mặc - Đường Bắc Vi rời khỏi Lạc Nguyệt đi tìm Diệp Mặc rồi.
Cho nên quyền lực thật sự đều rơi vào tay của Hư Nguyệt Hoa và Hứa Bình, mà Hứa Bình và Hư Nguyệt Hoa đều là cuồng nhân tu luyện. Sau khi Lạc Nguyệt ổn định dường như phần lớn thời gian đều giành cho việc tu luyện. Hơn nữa, Hư Nguyệt Hoa và Hứa Bình cũng đều biết thành phố này là của Diệp Mặc nên nếu khi Diệp Tử Phong và Diệp Lăng làm chủ sẽ không có ai thấy không thỏa đáng cả.
Hư Nguyệt Hoa còn được, với việc xây dựng Lạc Nguyệt còn rất quan tâm, nhưng Hứa Bình gần như tất cả tinh thần đều giành hết cho việc tu luyện.
Nhưng sự việc gần đây đã chạm vào lằn ranh của Hư Nguyệt Hoa và Hứa Bình rồi, nên tất cả cấp cao của Lạc Nguyệt thành lại lần nữa triệu tập đại hội. Tuy đại hội là do Hư Nguyệt Hoa đề ra, nhưng cô lại có một cảm giác bất an.
Thành chủ Hư Nguyệt Hoa, phó thành chủ Đông Húc Chân, phó thành chủ Diệp Tử Phong, phó thành chủ Diệp Lăng, Tổng chỉ huy quân đội Hứa Bình, bộ trưởng thương nghiệp Thẩm Thiên Thiên, tư lệnh hải quan Thân Đức, tư lệnh lục quân Diệp Thực Hoa, bộ trưởng bộ khoa học kỹ thuật Đông Na Na, bộ trưởng ngoại giao Đông Xung...
Hư Nguyệt Hoa nhìn phòng họp đông đúc, trong lòng đột nhiên cảm thấy cô đơn. Cô nhận ra rất nhiều người lại rất xa lạ. Năm đó hợp tác Úc Điệu Đồng Tàng Gia ghiêm ở đâu? Tư lệnh hải quân năm đó Hoàng Ức Niêm đâu? Quách Khởi, Lý Tam Đao thậm chí khoa học kỹ thuật của Lạc Nguyệt cuồng nhân Diệp Tinh đâu?
Tại thời khắc này Hư Nguyệt Hoa bỗng cảm thấy cô đã phụ sự kỳ vọng của Diệp Mặc, không ngờ vô tình khiến Lạc Nguyệt thành ra thế này. Cô chỉ lo phát triển khoa học kỹ thuật của Lạc Nguyệt, dốc sức xây dựng các thiết bị cơ sở cho thành Lạc Nguyệt. Thời gian còn lại cô đều dùng để tu luyện, cô không ngờ cấp cao của Lạc Nguyệt lại biến thành thế này.
Nếu mình không phải là người Diệp Mặc chỉ định làm thành chủ, nếu Hứa Bình không phải nhị ca của Diệp Mặc thì hai người bọn họ có thể ở vị trí này sao? Hoặc nếu như không phải cô và Hứa Bình đều là tu vi đỉnh phong địa cấp thì liệu bọn họ có thể giữ được vị trí tới ngày hôm nay không?
Còn bên dưới cái lớp vỏ bọc kia là một Đông Húc Chân coi quyền lực lớn hơn cả bản thân mình, cô lại không biết về lai lịch của hắn. Thậm chí cô còn không biết từ lúc nào y leo lên được vị trí cao như vậy.
Hư Nguyệt Hoa vẫn đang sững sờ thì phó thành chủ Đông Húc Chân liền đứng trước cô vỗ vỗ cái microphone nói:
- Hội nghị ngày hôm nay do tôi và thành chủ Nguyệt Hoa chủ trì, vì sự rời đi của bộ trưởng Diệp Tinh, nên bộ khoa học kỹ thuật có rất nhiều tư liệu thậm chí ngay cả bộ trưởng mới nhậm chức Đông Na Na cũng không thể toàn quyền kiểm tra bất cứ lúc nào.
Hư Nguyệt Hoa trong lòng vô cùng tức giận, tên Đông Húc Chân thật quá càn rỡ rồi.
Đứng trước Lạc Nguyệt thành phồn hoa náo nhiệt, Diệp Mặc bỗng cảm thấy có chút gì đó bùi ngùi. Hắn vừa đi mà đã mấy năm rồi, mà trong mấy năm này Diệp Tinh và Hư Nguyệt Hoa rõ ràng không phụ sự kỳ vọng của hắn, xây dựng Lạc Nguyệt Thành cũng không tệ.
Hắn thậm chí còn có cảm giác gần gũi với quê hương, hắn muốn nhanh chóng gặp Lạc Ảnh và Kinh Tuyết, nhưng lại không biết sau khi gặp bọn họ thì phải đối mặt như thế nào nữa.
Con đường trước mặt có tiếng ầm ỹ truyền lại, Diệp Mặc nhìn theo hướng có âm thanh thì nhìn thấy trong một cửa hàng phục trang có người đang đập phá.
Diệp Mặc liền cau mày, ở Lạc Nguyệt thành lại có chuyện này sao, phụ trách trị an của Lạc Nguyệt thành rốt cuộc làm cái gì chứ?
- Viên Củng, là anh à?
Sau khi chen vào hắn mới phát hiện chủ cửa tiệm là người quen của hắn. Khi hắn tới Lưu Xà thành lập "dược phẩm Lạc Nguyệt" Viên Củng vẫn còn một người chị tên là Viên Mai Hương. Lúc trước Diệp Mặc chính là trên tàu tới Lưu Xà thì quen với Viên Củng và chị của hắn, còn cả Tàng Gia Nghiêm nữa. Thật không ngờ giờ Viên Củng lại mở cửa hàng ở Lạc Nguyệt, hơn nữa với vẻ nguyên lão của anh ta mở tiệm ở Lạc Nguyệt mà vẫn bị đập phá, rốt cuộc là như thế nào đây?
Viên Củng lúc này hai má đỏ bừng tay cầm một cây thiết côn chuẩn bị chống lại vài tên tuần tra bảo vệ trị an, sau anh ta còn có một người phụ nữ, hẳn là vợ của anh ta
Anh ta nghe thấy tiếng gọi của Diệp Mặc thì quay đầu lạ nhìn. Trong giây phút nhìn thấy Diệp Mặc anh ta ngay lập tức ngây ra, anh ta lặng người hồi lâu, thiết côn trong tay rơi xuống lúc nào không hay.
- Viên Củng sao lại thế này?
Diệp Mặc hỏi thêm câu nữa.
Viên Củng bỗng quỳ xuống nức nở nói:
- Diệp đại ca, là Diệp đai ca sao, đại ca đã trở về rồi sao?
Diệp Mặc kéo Viên Củng dậy rồi lạnh lùng hỏi:
- Rốt cuộc thì chuyện gì đã xảy ra? Sao lại xảy ra việc đập cửa hàng? Tên Phương Vĩ khốn kiếp đâu rồi chứ?
Lần này không đợi Viên Củng trả lời, mấy tên bảo vệ trật tự đã bao vây lấy Diệp Mặc, đội trưởng cầm đầu bọn duy trì trật tự đến trước mặt Diệp Mặc, liếc trên nhìn hắn rồi mới hỏi:
- Mày là ai? Lại dám nhúng tay vào việc chấp pháp của Lạc Nguyệt à? Mày không muốn sống nữa sao? Cứ bắt hắn ta lại rồi tính tiếp.
Diệp Mặc hừ một tiếng, hắn căn bản chẳng muốn hỏi rõ nguyên nhân, chỉ cần tùy ý nhắc chân một cái là có thể đánh gãy rời chân của mấy tên này. Bất kể là ai đúng ai sai, nhưng kiểu chấp pháp này thì hắn không cần.
Mấy tên tuần tra không nghĩ Diệp Mặc lại lợi hại như vậy, hơn nữa còn không nói đạo lý gì hết, thậm chí một câu cũng không thèm hỏi liền đánh gãy chân của chúng luôn. Trong phút chốc, mất tên này liền nằm kêu rên trên đất
Diệp Mặc nghe càng thêm bực, liền cho răng của mấy tên này đi luôn, nếu không phải nơi này đông dân thì hắn sớm đã cho mấy quả cầu lửa diệt luôn chúng rồi.
- Sao thế này? Viên Củng cậu nói đi chứ.
Diệp Mặc giọng lạnh buốt, hắn tuyệt đối không cho phép trong thành của hắn có việc ức hiếp dân chúng, ai dám trái giết không giải thích....
|
Chương 776: Mày là ai?
- Hai năm trước, sau khi Ninh Thành Chủ rời khỏi Lạc Nguyệt Thành, Trưởng phòng tài vụ mới tới nói chị tôi làm gì đó mờ ám trên sổ sách tài vụ của dược phẩm Lạc Nguyệt, nhốt chị tôi vào nhà tù. Tiệm này của tôi, đã mua khi Lạc Nguyệt Thành mới thành lập đấy. Bởi vì vấn đề của chị, tôi không thể tiếp tục ở lại dược phẩm Lạc Nguyệt làm việc, chỉ có thể tự mình mở cái tiệm này.
Giọng điệu của Viên Củng có chút buồn bã, có thể là bởi vì nghĩ tới chị mình.
Diệp Mặc nhíu nhíu mày, Khinh Tuyết đi rồi? Thần trí của hắn lập tức liền quét ra ngoài, quả nhiên không nhìn thấy Khinh Tuyết và Lạc Ảnh, thậm chí ngay cả Bắc Vi cũng không thấy.
Hắn chỉ nhìn thấy Hư Nguyệt Hoa đang chủ trì hội nghị, nhưng người tham dự hội nghị hắn không ngờ phần lớn cũng không nhận ra, chị Úc đâu? Còn có cái tên lão Hoàng tư lệnh hải quân đâu? Tàng Gia Nghiêm và Quách Khởi cũng không ở đây. Ngay cả Diệp Tinh hắn cũng không nhìn thấy.
Diệp Mặc càng nhìn càng không thoải mái, thần trí của hắn quét ra phạm vi hai mươi dặm nữa, vẫn không có thấy mấy người kia.
Viên Củng lại không biết Diệp Mặc đang suy nghĩ gì, vẫn tiếp tục nói:
- Vốn tôi mở cửa tiệm cũng rất im lặng, nhưng sau này không biết anh Phương Vỹ vì nguyên nhân gì, mà bị nhốt lại.
- Cái gì? Cậu nói Phương Vỹ bị nhốt lại rồi hả?
Diệp Mặc ánh mắt lạnh lùng nhìn, Viên Mai Hương lúc trước làm tài vụ ở dược phẩm Lạc Nguyệt, nói sổ sách cô làm có vấn đề, việc này Diệp Mặc không có điều tra, nhưng loại khả năng này cũng có thể tồn tại. Nhưng Phương Vỹ bị bắt giam, xem ra lại bất thường rồi, Diệp Mặc rất hiểu tính cách của Phương Vỹ, cậu ta rất trung thành với Lạc Nguyệt, tuyệt đối sẽ không làm chuyện gì phạm pháp, tại sao phải bị bắt giam?
Viên Củng gật gật đầu,
- Đúng vậy, cũng bởi vì anh Phương bị bắt, những người tài giỏi này đều không có cách nào. Những tên này là Đông gia phái tới, Đông gia bây giờ là thế lực lớn nhất ở Lạc Nguyệt Thành. Một người dưới tay Đông gia nhìn trúng cửa hàng của tôi, sau đó đã muốn cướp đoạt...
Diệp Mặc sắc mặt càng ngày càng lạnh, hắn đưa chân đá văng vài tên lính tuần tra đang đứng ở cửa của cửa hàng sau đó nói với Viên Củng:
- Xảy ra nhiều chuyện như vậy, chẳng lẽ Hư thành chủ một chút cũng không biết, hoặc là cô ta đã biết nhưng không có để ý?
Viên Củng lắc đầu nói:
- Việc này tôi cũng không rõ, tôi đã viết thư cho Hư thành chủ, nói chị tôi bị oan, nhưng không có tin tức hồi đáp. Hơn nữa sự tình của tôi và chị tôi ở Lạc Nguyệt Thành coi như cũng còn đỡ, năm trước có một gia đình người châu Âu vừa mới đến, bởi vì có một cô con gái xinh đẹp bị Đông Trịch nhà Đông gia thích, muốn cưới con gái nhà người kia, kết quả nhà kia không đồng ý, nhưng ngày hôm sau tất cả mọi người trong nhà kia đã bị chết, hơn nữa cô con gái của nhà đó sau khi bị cưỡng gian xong cũng bị giết chết. Sau khi cảnh sát tới điều tra, cho kết luận là nhà này tự sát.
- Ha ha, tự sát, hay quá.
Diệp Mặc trong mắt không có nửa phần ý cười, Diệp Mặc nói xong cũng không muốn dừng lại ở chỗ này thêm một lát.
- Tôi không đồng ý lời của Đông Thành chủ, toàn bộ văn kiện cơ mật của bộ phận Khoa học Kỹ thuật ngoại trừ Hư thành chủ ra ngay cả tôi cũng không thể tùy ý xem, trưởng phòng Đông Na Na đến Lạc Nguyệt mới được bao lâu? Trừ phi cậu em trai thứ ba của tôi tự mình ký tên, nếu không bất cứ kẻ nào đều không cho phép tùy tiện ra vào.
Hứa Bình lập tức liền phản bác lời nói của Đông Húc Chân.
Đông Húc Chân lạnh lùng cười nói:
- Hứa tổng, tôi đề xuất ý kiến này chính là đã thông qua, nếu không tôi cũng không cần đề nghị. Hư thành chủ, cô có thể đề nghị biểu quyết, dùng số phiếu quyết định tất cả.
Hư Nguyệt Hoa biết, nếu không phải ra vào phòng tài liệu cơ mật nhất phải có một tấm ngọc bài, Đông Húc Chân căn bản cũng không cần quyết định ở trên hội nghị. Lúc trước khi Diệp Tinh đi rồi, ngọc bài phòng tài liệu để lại ở chỗ cô.
Tư lệnh lục quân Diệp Thực Hoa bỗng nhiên đứng lên nói:
- Tôi đồng ý đề nghị của Đông Thành chủ, hơn nữa tôi cho rằng vị trí thành chủ này không thay đổi cũng không có lợi đối với Lạc Nguyệt. Tôi đề nghị về sau bốn năm tuyển cử thành chủ một lần, giống như bầu cử Tổng Thống nước Mỹ. Lần này chúng ta vừa lúc cũng nên tuyển cử tân thành chủ một chút.
Hư Nguyệt Hoa giận dữ, tuy rằng lâu ngày ngồi trên chức vị cao, nhưng thực chất ở bên trong cô không phải là một chính khách, hỉ nộ của cô xuất hiện ở nhan sắc, chưa từng có người dám ở trước mặt nàng nói đổi thành chủ.
Vị trí thành chủ này là Diệp Mặc cho cô, cô không phải để ý vị trí thành chủ này, cái mà cô để ý chính là mình phụ kỳ vọng của Diệp Mặc.
Thấy Hư Nguyệt Hoa giận dữ, Đông Húc Chân trong lòng lại cười lạnh, mấy thằng nhà quê cũng dám quản một thành thị lớn như vậy, ngay cả sự tức giận đều lộ ra ngoài, khó trách mấy năm qua đã đoạt lấy 70-80% chính quyền Lạc Nguyệt.
Diệp Tử Phong ho khan một tiếng, đứng lên nói:
- Vị trí Hư thành chủ là do anh tôi quyết định đấy, việc này hay là không nên động tới, nếu anh tôi trở lại, tôi...
Phương Na Na nghe xong lời Diệp Tử Phong nói lập tức liền kiều mỵ nói:
- Tử Phong, hiện tại chúng ta đang thảo luận chuyện lớn, loại chuyện này nói là chuyện quốc gia đại sự cũng không quá, anh không thể bởi vì cảm tình cá nhân nói những lời đó. Chúng ta kết hôn mấy năm rồi, anh nghĩ xem em có vì một chuyện riêng mà làm phiền tới anh không.
- Đúng vậy nha, Tử Phong thành chủ, Diệp Mặc mấy năm này đều không trở lại, nếu chẳng may ở bên ngoài đã xảy ra chuyện gì rồi cũng nên, chẳng lẽ Lạc Nguyệt chúng ta cứ giẫm chân tại chỗ như vậy hay sao? Hơn nữa, quân đội Lạc Nguyệt chúng ta cũng đồng ý ý kiến đổi thành chủ mới. Nguồn tại http://Truyện FULL
Đông Húc Chân cười ha hả nói.
Hứa Bình tức giận nói:
- Tôi đồng ý khi nào? Tôi đại diện quân đội kiên quyết không đồng ý.
- Anh đại diện quân đội? Vậy còn Diệp Thực Hoa và Thân Đức đại diện cho cái gì?
Đông Húc Chân châm chọc nói.
Diệp Thực Hoa và Thân Đức đứng lên lạnh giọng nói:
- Chúng tôi đại diện lục quân Lạc Nguyệt ủng hộ đề nghị của Đông Thành chủ. Ai không đồng ý, hỏi trước binh lính của chúng tôi một chút, ngay cả Diệp Mặc lập tức quay lại không đồng ý, cũng phải hỏi binh lính của chúng tôi một chút...
- Tốt lắm, tôi chính là không đồng ý, đem binh lính của anh ra tôi hỏi một chút.
Một âm thanh lạnh như băng vang lên, tất cả mọi người ở phòng họp đều nhìn về phía cửa.
Người bảo vệ phòng họp, để cho người khác đi tới cửa, không ngờ không có bất kỳ cảnh báo nào. Tất cả mọi người trong phòng họp bị cái thanh âm này làm cho kinh sợ, cùng nhau nhìn chằm chằm người đi vào phòng họp.
- Chủ tịch hội đồng quản trị đến...
- Em ba, cậu đã trở lại...
- Anh...
- Anh Diệp…
Một đám thanh âm vui mừng bất ngờ vang lên, khiến Diệp Mặc cảm thấy ấm áp một chút, dù sao vẫn có nhiều người nhớ đến hắn.
- Diệp giáo...
Đông Húc Chân hơi sửng sốt, nhưng rất nhanh y liền kịp phản ứng, đứng lên ôm quyền nói một câu, sau đó tiếp tục nói:
- Nơi này bây giờ là hội nghị cao tầng Lạc Nguyệt, nếu không phiền tôi sai người dẫn anh đi nghỉ ngơi trước, đợi chúng tôi họp xong
Diệp Mặc mắt lạnh nhìn thoáng qua Đông Húc Chân, lạnh giọng nói:
- Mày là ai? Ai bảo mày ngồi ở chỗ này?
- Anh, anh Húc Chân bây giờ là Phó thành chủ thứ nhất của Lạc Nguyệt Thành, đây là người mọi người tuyển cử đấy.
Diệp Tử Phong liền vội vàng đứng lên nói.
Diệp Mặc nhìn lướt qua Diệp Tử Phong, không trả lời cậu ta, mà mắt lạnh lùng nhìn Đông Húc Chân.
Đông Húc Chân sắc mặt phát lạnh, nháy mắt ra dấu với Diệp Thực Hoa, nhưng lúc này Diệp Thực Hoa thấy Diệp Mặc thì đã phát run rồi, hơi sức đâu quan tâm đến ánh mắt Đông Húc Chân, đầu của y đã cúi thấp không thể thấp hơn.
Thấy Diệp Thực Hoa không trả lời y, Đông Húc Chân hừ lạnh một tiếng, thản nhiên nói:
- Tôi tên là Đông Húc Chân, mặc dù là thành chủ Lạc Nguyệt Thành, nhưng vì tới trễ, cho nên Diệp tiên sinh không biết cũng là bình thường. Tuy nhiên Diệp tiên sinh mặc dù là quý khách Lạc Nguyệt Thành tôi, nhưng bây giờ là hội nghị quan trọng, cũng chỉ có thể mời anh chịu tủi thân một chút, người đâu...
Đông Húc Chân vừa dứt lời, phía sau phòng họp lập tức liền đi ra ba gã đàn ông, không ngờ hai người là nửa bước Tiên Thiên, còn có một người là cao thủ dị năng, căn cứ phán đoán của Diệp Mặc, người cao thủ dị năng này, ít nhất là dị năng cấp tám trở lên.
- Trước tiên đem hắn dẫn đi và nhốt lại.
Đông Húc Chân khoát tay nói với ba gã đàn ông kia.
Diệp Tử Phong bỗng nhiên mặt đỏ lên nói:
- Đông Thành chủ, đây là anh trai tôi, cũng chính là anh cả của Lạc Nguyệt Thành đấy, anh nói cái gì vậy.
Đông Húc Chân khoát tay nói với Diệp Tử Phong:
- Tử Phong, việc công là việc công, việc tư là việc tư, vừa rồi Na Na cũng đã nói. Lạc Nguyệt Thành không phải của Diệp Mặc, là của mọi người, cậu yên tâm, tôi chỉ là ngăn cản hắn làm ảnh hưởng cuộc họp của chúng ta mà thôi, sẽ không làm thương tổn hắn đâu.
- Hiện tại mày chính là Đông gia thế lực lớn nhất Lạc Nguyệt Thành?
Diệp Mặc mắt lạnh nhìn hồi lâu, bỗng nhiên nói một câu.
- Những lời này chờ hội nghị của chúng tôi họp xong rồi nói sau, Diệp tiên sinh.
Đông Húc Chân giọng điệu rất nhạt, giống như hết thảy đều đang nằm trong khống chế của y.
Đông Húc Chân nói xong lập tức liền nhắm hai mắt lại, ba gã cao thủ kia đã đánh tới Diệp Mặc. Hứa Bình lập tức đứng lên động thủ, tuy nhiên Diệp Mặc khoát tay với cậu ta.
Sau khi bảo Hứa Bình không cần lo lắng, Diệp Mặc hừ lạnh một tiếng, khó trách ngông cuồng như vậy, không ngờ có thể mời đến cao thủ, những cao thủ này mời một người đã là không đơn giản. Mà Đông Húc Chân không ngờ có thể mời tới ba người, hơn nữa y không ngờ có thể ngồi ở vị trí chủ trì hội nghị, có thể thấy được lai lịch Đông Húc Chân tuyệt đối không đơn giản. Có thực lực mạnh như vậy, Hư Nguyệt Hoa bị y đá xuống cũng là bình thường.
Chỉ có điều khiến Diệp Mặc không hài lòng chính là thái độ Diệp Tử Phong, là em trai của mình, Diệp Tử Phong không ngờ lại đang giúp Đông Húc Chân. Diệp Lăng mặc dù không nói chuyện, nhưng Diệp Mặc từ trong ánh mắt của nàng cũng có thể thấy được một chút áy náy. Bởi vậy có thể thấy được, nói không chừng Diệp Lăng cũng trợ giúp họ Đông này đấy.
Nếu ở thời điểm trước khi Diệp Mặc tiến vào tiểu thế giới, ba cao thủ này còn thật sự có khả năng khiến Diệp Mặc chịu thiệt thòi lớn, nhưng hiện tại, ba người này ở trước mặt Diệp Mặc chỉ giống như ba con kiến con mà thôi.
Diệp Mặc chân nguyên khởi lên, ba gã cao thủ này đánh về phía Diệp Mặc lập tức cảm giác mình nhào vào bên trong một vũng bùn sền sệt vô cùng lớn, cử động một chút cũng cảm thấy khó khăn cực độ.
Ba người này lập tức chỉ biết không tốt, nhưng không chờ bọn họ phản ứng, Diệp Mặc cung tay lên, ba đạo đao gió khiến ba cái đầu người ngã nhào trên mặt đất.
Đông Húc Chân ngây dại, ba người này là do y mang đến, y đương nhiên biết lợi hại như thế nào. Có thể nói ba người này đồng thời ra tay, trên đời này không có ai có thể đỡ nổi, nhưng hiện tại, ba người này ở trước mặt Diệp Mặc gần như ngay cả một chiêu đều không có tránh được, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Chẳng những là Đông Húc Chân ngây dại, tất cả mọi người ở đây đều ngây ngẩn cả người, Hứa Bình và Hư Nguyệt Hoa đã là Địa cấp đỉnh cao, bọn họ mơ hồ biết sự lợi hại của ba người này, nhưng bị Diệp Mặc giết chết giống như giết gà.
Diệp Mặc không đợi Đông Húc Chân phản ứng, đi đến trước mặt Đông Húc Chân, giơ tay kéo y lên, ném lên không trung, tùy tay lại vẽ vài cái.
Không trung phun ra một trận mưa máu, thời điểm Đông Húc Chân rơi trên mặt đất, tứ chi của y đã không thấy.
Diệp Tử Phong ngơ ngác nhìn anh trai của chính cậu, vừa rồi vẫn là nhân vật thứ hai của Lạc Nguyệt, nhưng đảo mắt đã bị anh trai của mình chém đứt tứ chi, mắt thấy liền không sống được.!!!
|
Chương 777: Chó gà đều không tha
- Anh trai, anh...
Diệp Tử Phong quay đầu lại ngây dại nhìn thoáng qua Diệp Mặc, thì thào nói một câu. Cậu ta được nghe nói qua anh trai mình rất lợi hại, hơn nữa em gái Diệp Lăng cũng nói. Đã được nghe nói rất nhiều về sự tình Diệp Mặc, dù là sát phạt quyết đoán, nhưng tận mắt nhìn thấy anh trai động thủ giết người, cậu ta vẫn là lần đầu tiên, chẳng những máu tanh như vậy, hơn nữa người bị giết còn là anh vợ mình.
Diệp Mặc giống như không nhìn thấy Diệp Tử Phong, đưa tay bắn ra mấy đường, không ngờ đã ngăn sự chảy máu của Đông Húc Chân lại. Một người bị chặt đứt tứ chi, máu chảy nói ngừng liền ngừng, khiến tất cả mọi người không thể tin được.
Lúc này tất cả mọi người trong phòng họp đã tỉnh táo lại, Hứa Bình và Hư Nguyệt Hoa là xuất thân từ người luyện võ nên tinh thần vẫn còn đỡ hơn một chút. Mà Thẩm Thiên Thiên đã ói lên ói xuống rồi, cô biết Diệp Mặc lợi hại, nhưng người bị giết máu cũng quá tanh.
Nhưng Thẩm Thiên Thiên không phải đồ ngốc, tuy rằng cô hiện tại đã là Bộ trưởng thương mại, nhưng cô biết Diệp Mặc tại sao phải giết những người này. Hơn nữa cô cũng biết mục đích hội nghị lần này là gì, đối với cô mà nói, có thể làm chỉ là bảo vệ chính mình mà thôi.
Diệp Mặc có ơn còn giúp cô khôi phục dung mạo, khiến nàng không gia nhập Đông gia, vốn trên hội nghị lần này cô sẽ chủ động đề xuất rời khỏi vị trí Bộ trưởng thương mại, nhưng không ngờ Diệp Mặc đã trở lại.
Diệp Mặc mắt lạnh nhìn thoáng qua Diệp Thực Hoa và Thân Đức đang chuẩn bị rời khỏi, liền nói:
- Nếu các anh ngồi ở chỗ này không rời đi, có lẽ tôi còn có thể cho các anh toàn thây, nếu dám rời khỏi đây, sẽ giống như tên kiêu ngạo vừa rồi đấy, chỉ có điều tên khốn đó hiện tại đã không có tứ chi.
- Anh, Thực Hoa là anh họ em. Cũng là người của Diệp gia...
Diệp Tử Phong rốt cuộc hiểu rõ Diệp Mặc mạnh mẽ như thế nào, cứng rắn và không nói đạo lý, hắn căn bản cũng không cho mình cơ hội giải thích, đã đem Diệp Thực Hoa trở thành người chết.
Diệp Mặc rốt cục mắt lạnh nhìn Diệp Tử Phong một chút nói:
- Tử Phong, chuyện thứ nhất anh muốn nói với em là, Lạc Nguyệt không mang họ Diệp, nói khó nghe một chút chính là Diệp Bắc Quang dám đứng ở chỗ này làm cái việc giống như Diệp Thực Hoa. Anh cũng sẽ giết. Chuyện thứ hai là, anh nghĩ em xuất thân cũng là đại gia tộc, không ngờ lại ngu ngốc như thế. Em làm thành chủ anh không có ý kiến. Nhưng những người đi theo anh ở nơi này thì sao? Chẳng lẽ bọn họ đều phạm cùng một sai lầm? Em không cần giải thích, nơi này có người sẽ giải thích cho anh biết.
Nói xong Diệp Mặc đi đến bên cạnh Đông Húc Chân còn đang co giật trên mặt đất, một cước đá vào trên đầu của y. Ánh mắt Đông Húc Chân lập tức tản mạn ra
Loại phương pháp này của Diệp Mặc cũng chỉ có thể dùng cho những người bình thường hoặc là người luyện võ cấp thấp, đối với Tu Chân giả loại phương pháp này của hắn hoàn toàn không có tác dụng. Tu Chân giả chỉ cần đạt tới luyện khí tầng một, liền đã có thần thức. Có thần thức Tu Chân giả chẳng sợ Diệp Mặc có thể khống chế y, cũng không thể khiến y mê thần nói thật ra, bởi vì một khi làm như vậy, có khả năng đối phương lập tức sẽ hồn bay phách lạc.
- Nói đi, mày tên là gì?
Diệp Mặc lạnh lùng nhìn Đông Húc Chân đang co giật trên mặt đất mà hỏi.
Mấy người Hư Nguyệt Hoa nghi hoặc nhìn Diệp Mặc, vừa rồi Đông Húc Chân không phải đã nói y tên là gì sao? Vì sao Diệp Mặc còn muốn hỏi?
Đông Húc Chân co quắp trả lời:
- Tôi tên là Đông Phương Húc Chân.
- Ai phái bọn mày tới đấy, và tới làm cái gì?
Diệp Mặc giọng điệu rất bình thản.
Đông Phương Húc Chân lại khàn khàn hồi đáp như cũ:
- Thiếu chủ phái chúng tôi tới đây, Thiếu chủ cho rằng Lạc Nguyệt phát triển thích hợp hơn Tây Đường. Chúng tôi muốn đoạt lấy Lạc Nguyệt.
Diệp Mặc không để ý tới Đông Phương Húc Chân mà là nhìn Đông Xung và Đông Na Na đang có chút phát run nói:
- Bọn mày cũng không cần nghĩ những cái khác nữa, nếu dám đến Lạc Nguyệt Thành tôi...
Diệp Mặc lời còn chưa nói hết, liền đưa tay kẹp lấy một viên đạn, ngay sau đó viên đạn trong tay hắn đã ném ra ngoài.
"Bịch" một đoàn máu sương phun ra, tay kia của Đông Xung lấy súng ra đã bị viên đạn này của Diệp Mặc đánh nổ tung hoàn toàn, máu tóe lên. Văng tung tóe lên người Đông Na Na và Diệp Thực Hoa.
Diệp Mặc đi qua đá mấy đá, bốn người là Đông Na Na và Diệp Thực Hoa còn có Đông Xung, Thân Đức đã bị Diệp Mặc đá tới chỗ trống trong phòng họp, ngã sấp xuống cùng một chỗ.
- Thiếu chủ bọn mày có phải là Đông Phương Vượng hay không? Tao nghĩ Đông Phương Đường hẳn là không có lá gan lớn như vậy đâu, xem ra nhà Đông Phương của bọn mày có người còn kiêu ngạo hơn. Đơn giản như vậy đã muốn cướp lấy địa bàn Lạc Nguyệt? Tôi thật sự rất muốn cho bọn mày mang cái tin này tới cho Đông Phương Vượng, dù y cướp được tất cả vị trí cao tầng của Lạc Nguyệt, Lạc Nguyệt Thành cũng sẽ không mang họ Đông Phương.
Diệp Mặc nhìn bốn người ngã sấp xuống cùng một chỗ lạnh như băng nói.
Diệp Tử Phong lẩm bẩm nói:
- Tại sao phải như vậy? Na Na, em cũng mang họ Đông Phương đúng hay không...
- Tử Phong, em xin lỗi, em xin lỗi anh...
Đông Phương Na Na bỗng nhiên đứng lên, đập đầu vào cột đá tự tử.
Diệp Tử Phong thấy Đông Phương Na Na muốn tự sát, không nghĩ đến cái khác mà lập tức lao tới ôm cổ Đông Phương Na Na,
- Na Na, đừng, em không nên như vậy, anh trai sẽ không giết của em đâu…
Diệp Mặc trong lòng cười lạnh, thần trí của hắn sớm đã nhìn thấy Đông Phương Na Na trong túi áo có một khẩu súng lục, cô ta muốn tự sát đâu cần đâm đầu vào cột nhà, lấy súng lục ra là được rồi. Đáng tiếc Diệp Tử Phong lúc này không nghĩ tới những thứ khác, nhưng Diệp Mặc cũng lười đi vạch trần chút chuyện xấu đó. Hắn nhìn ra, Diệp Tử Phong rất yêu Đông Phương Na Na, mà Đông Phương Na Na lại đang lợi dụng Diệp Tử Phong.
Diệp Mặc không để ý Diệp Tử Phong, trực tiếp đi đến tìm một chỗ ngồi rồi ngồi xuống, lúc này mới dịu giọng nói:
- Anh hai, chị Nguyệt Hoa, vì sao nơi này thiếu nhiều người quen như vậy? Vì sao Phương Vỹ cũng bị nhốt?
Hứa Bình hổ thẹn cúi đầu nói:
- Rất xin lỗi, chú ba, anh không có giúp chú quản lý được cái nhà này, anh hổ thẹn lắm
Hư Nguyệt Hoa lại đứng lên nói:
- Chủ tịch Hội đồng quản trị, trách nhiệm chủ yếu là tôi, hôm nay trước khi họp, tôi cố ý đi điều tra một ít văn kiện đã được duyệt qua, tôi mới biết một số văn kiện mệnh lệnh từ chức của Hoàng tư lệnh và Miêu Đồng đều là tôi ký tên. Lúc trước, Tử Phong đưa tới để cho tôi ký tên, tôi cũng không có để ý.....
Diệp Lăng vẫn không nói gì lại đột nhiên đứng lên nói:
- Tôi biết chị Úc và Hoàng tư lệnh căn bản cũng không có ý chủ động từ chức, mệnh lệnh này đều là giả. Sau khi chị Nguyệt Hoa ký tên những văn kiện khác, bị Đông Phương Húc Chân đánh tráo, sau đó Đông Phương Húc Chân lợi dụng thủ lệnh của chị Nguyệt Hoa, hơn nữa mấy người kia dưới tay y đã cưỡng ép bắt đám người chị Úc lại.
- Anh, anh hai bởi vì si mê Đông Phương Na Na nên đã nhiều lần cãi nhau với chị Nguyệt Hoa. Chị Nguyệt Hoa bởi vì thân phận của anh Tử Phong, chị ấy luôn nghĩ đến mình mới là người ngoài, nên mới để cho bọn họ từ từ chiếm lĩnh Lạc Nguyệt. Em mặc dù biết, nhưng em không dám nói, chị Lạc ảnh và chị Khinh Tuyết đều đi ra ngoài, em nghĩ chờ hai chị ấy trở về rồi nói sau, nhưng các chị ấy vẫn chưa trở về, may mà hôm nay anh đã trở lại.
Diệp Lăng xoa xoa ánh mắt, cô nghĩ tới tình huống chịu nhục tại Yến Kinh lúc trước. Điểm không giống nhau chính là, nàng hôm nay và nàng lúc trước đã hoàn toàn khác rồi, cô đã trưởng thành. Lúc trước cô bị người của Tống gia lợi dụng, hôm nay cô chỉ có thể âm thầm thu thập những tin tức này, cô biết một khi cô để lộ ra. Chẳng những là cô, ngay cả chị Nguyệt Hoa, anh Hứa, còn có anh hai của mình sẽ bị những người này giết chết. Bọn họ sở dĩ không có giết hết một lần, đó là bởi vì sợ làm cho Lạc Nguyệt bạo động mà thôi.
Một khi bọn họ liều lĩnh động thủ, chị Nguyệt Hoa và anh hai, còn có chị Úc đều sẽ bị hại. Nhưng nếu không kinh động bọn họ, nhiều nhất là Lạc Nguyệt rơi vào trong tay những người này, cô tin rằng khi anh trai mình trở về sẽ có biện pháp đoạt lại Lạc Nguyệt, nhưng người đã chết thì không thể sống lại. Đương nhiên, chủ yếu nhất vẫn là cô tận mắt nhìn thấy một cảnh tượng, anh Tàng là Địa cấp hậu kỳ dưới tay tên cao thủ bị anh trai giết, thậm chí ngay cả ba chiêu đều đỡ không nổi, đã bị bắt lại. Mà mấy tên vệ sĩ của anh Tàng cũng dễ dàng bị giết sạch.
Cũng may hiện tại anh trai đã trở lại, tất cả lại hồi phục như trước kia.
Diệp Mặc rốt cuộc hiểu được Diệp Lăng tại sao trên mặt lại áy náy, cô là vì năng lực của mình có hạn, biết rõ anh hai bị những người này lợi dụng, nhưng không có thực lực để đụng đến bọn họ. Nhưng cô không giống như Diệp Tử Phong, đem Lạc Nguyệt bán cho bọn khốn khiếp này.
Diệp Mặc thở dài, đứng lên đi đến trước mặt Diệp Lăng nói:
- Diệp Lăng, anh hiểu lầm em rồi, có phải thời điểm em phát hiện mấy người của Phương gia không bình thường, sự tình đã không kịp thay đổi?
- Anh...
Diệp Lăng gật gật đầu, rốt cuộc không kìm nổi ủy khuất trong lòng, nhào vào trong lòng Diệp Mặc, không ngừng khóc.
Sau một lúc lâu cô mới nức nở nói:
- Kỳ thật sự tình này cũng không trách được anh hai, anh hai chịu áp lực rất lớn, hơn nữa trước kia anh hai vẫn rất nghiêm khắc đối với chính mình, cho nên thời điểm Đông Phương Na Na vừa xuất hiện, anh hai liền, liền... Hơn nữa, Đông Phương Na Na rất gian xảo... Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Diệp Mặc nhìn Diệp Tử Phong đang ôm chặt lấy Đông Phương Na Na, không nói gì lắc đầu, hắn biết loại chuyện này không có cách nào khuyên bảo.
Diệp Tử Phong tuy rằng thông minh, nhưng tính cách của y có chút nhu nhược, một khi bị người khác chui vào, rất khó giải thích rõ ràng với y.
Diệp Lăng khóc một hồi, chợt nhớ tới đến cái gì, cô lập tức nói:
- Anh, anh khẩn trương đi cứu mấy người chị Úc, chị Úc còn có Hoàng tư lệnh đều bị Đông Phương Húc Chân nhốt lại rồi, ở nhà tù quân sự Hà Tử vịnh.
- Cái gì? Bọn họ không phải đã rời khỏi Lạc Nguyệt sao?
Hư Nguyệt Hoa kinh ngạc đứng lên, run giọng hỏi, nếu vài người quan chức cao cấp của Lạc Nguyệt, bị nhốt vào nhà tù ngay dưới mắt của cô, đó chẳng phải nàng đã không làm tròn bổn phận của mình ư.
Diệp Tử Phong vẫn đang ôm Đông Phương Na Na cũng dại ra, y vẫn rất cảm kích Đông Phương Na Na đối tốt với y, vào thời điểm những người lão làng ở Lạc Nguyệt rời đi, lại giới thiệu nhiều nhân tài đến Lạc Nguyệt như vậy. Bây giờ nghĩ lại, y đúng là quá ngu ngốc.
Nhưng Diệp Tử Phong biết rõ bị một người phụ nữ lợi dụng đến mức này, y vẫn không có biện pháp đoạn tuyệt với Đông Phương Na Na.
- Tôi đi cứu bọn họ.
Hứa Bình vỗ một cái lên mặt bàn, trên mặt chẳng những lộ ra hổ thẹn cực độ, cũng lộ ra phẫn nộ cực độ.
Diệp Mặc khoát tay áo nói:
- Không cần, tự tôi sẽ đi cứu bọn họ, đây là sai lầm của tôi.
Diệp Mặc nói xong đưa tay ra hai đao gió sau khi giết chết Diệp Thực Hoa và Thân Đức, lại là hai đạo chỉ phong phế bỏ đan điền của Đông Phương Xung và Đông Phương Na Na, rồi mới hướng Hư Nguyệt Hoa nói:
- Chị Nguyệt Hoa, bây giờ không phải là thời điểm kiểm điểm, chị hiện tại lập tức đem hai người này nhốt lại, đợi lát nữa thẩm vấn.
Nói xong Diệp Mặc hướng Hứa Bình nói:
- Anh hai, anh ngay lập tức đi khống chế quân đội, sau đó triệu tập người tiêu diệt Đông Phương gia, bất kể là ở nhà hay ở bên ngoài. Trừ những người mà bọn họ cướp đoạt ở Lạc Nguyệt Thành ra, còn lại tất cả mọi người đều giết sạch, không có lý do gì, hoặc là anh có thể nhớ kỹ bốn chữ 'Chó gà không tha'.
- Cái gì?
Mọi người ở đây nghe xong Diệp Mặc nói đều ngây dại...
|