Nhà Trẻ Hoàng Gia
|
|
Chương 61: Thái Phó
Edit: Mộ Hàm
Beta: A Tử
Gì? Nàng như thế nào biến thành Tiêu Tử Tô rồi? Hơn nữa, nàng khi nào thì được hoàng đế đích thân truyền thụ vậy? oa! Đánh cắp quang vinh nhân dân của giáo sư mười mấy năm cố gắng là đáng xấu hổ !
Khụ, bất quá này là Tiêu Tử Y chỉ ở trong lòng mình nghĩ nghĩ.
Hoàng đế lời vừa nói ra, mọi người lập tức nhìn về phía Tiêu Tử Y ánh mắt sẽ không giống nhau. Hơn nữa trong đó còn có ánh mắt của Tiêu Sách phức tạp vạn phần, càng làm cho Tiêu Tử Y tay chân dư thừa cũng không biết làm sao.
“Hôm nay cứ như vậy đi.” Hoàng đế thản nhiên nói vừa dứt, liền đứng dậy rời đi.
Chờ bóng dáng hoàng đế biến mất sau, Kim Hoa trong điện một mảnh sôi trào, mới vừa rồi những quan viên này còn đờ đẫn không nói gì giờ giống nhau đều bị đánh máu gà, một đám sôi nổi thảo luận, nhưng lại một tiếng cao hơn một tiếng.
(Mộ Hàm: đánh máu gà→gà bị cắt tiết kêu ỏm xả tỏi í, 0.ô )
Tiêu Tử Y bị trước mặt tình cảnh náo nhiệt cả kinh một câu đều nói không được, nàng càng phát hiện có rất nhiều người vung hai tay, trong miệng đang nói gì đó hướng nàng đi tới. Thậm chí bởi vì có những người này nói chuyện quá nhanh, có thể nhìn đến trong không trung chung quanh vẩy ra chấm nhỏ nước miếng. >”<
“Đi theo huynh nào.” Tiêu Cảnh Dương túm tay Tiêu Tử Y, lập tức mang nàng theo cửa hông chạy trốn tới sau điện một gian sương phòng để nghỉ ngơi.
“Hảo. . . . . . Thật là dọa người. . . . . .” Tiêu Tử Y hồn trở lại xác, mồm to thở phì phò, kinh hồn chưa định dựa vào cái bàn.
“Ha ha, hù ngươi sao!” Tiêu Cảnh Dương thấy nhưng không thể trách ngồi ở trước bàn, ưu nhã đem bát trà lật lên lại đây, thay nàng rót bát trà lạnh.
Tiêu Tử Y đem trà uống một hơi cạn sạch, chân có chút như nhũn ra ngồi ở ghế trên, cười khổ nói: “Ta còn tưởng rằng mới vừa rồi những lời này đều đem bọn họ trấn trụ chứ! Kết quả chỉ là một bên tình nguyện, bọn họ chính là không dám ở trước mặt phụ hoàng bác bỏ ta mà thôi.”
“Đúng vậy a, đó là lấy tánh mạng chính mình cùng con đường làm quan đánh bạc a! Có mấy người dám?” Tiêu Cảnh Dương lại rót cho nàng một chén trà, rồi mới rót một chén cho mình, cầm ở trên tay từ từ uống.
“Nhưng là đây cũng quá kỳ quái đi? Một người cũng không chịu mạo hiểm?” Tiêu Tử Y cau mày nói.
“Là Tử Y ngươi nói vấn đề rất kỳ quái mới đúng, ta xem bọn họ là đang suy nghĩ như thế nào như thế nào để bác bỏ ngươi, đã lập tức được đưa đến một vấn đề khác. Những người này sợ nói sai, là muốn suy nghĩ lời nói trước. Tốc độ nói của ngươi ai có thể bì được a?” Tiêu Cảnh Dương buồn cười cười nói “Huống hồ, không phải có người đi ra chống chọi với ngươi sao?”
“Thái Tam Quốc không tính! Cái kia cái kêu chống chọi sao? Lời nói ra ta cũng chưa nghe hiểu.” Tiêu Tử Y khoát tay áo, không cho là đúng nói. Nàng này khoát tay chặn lại, mới phát hiện nàng còn có “Hai tay áo điểm tâm” vội vàng lấy ra, mở ra lấy điểm tâm trong chiếc khăn tay, bày tại trên bàn cùng nước trà làm trà bánh.
“Phỏng chừng Kim Hoa điện hôm nay phải mở cửa lâu rồi!” Tiêu Cảnh Dương cầm lên một khối hoa mai cao, khẽ cười nói.
“Bọn họ. . . . . . Sẽ ở bên trong thảo luận lâu như vậy?” Tiêu Tử Y cảm thấy phi thường bất khả tư nghị, này triều đại phong cách học tập bưu như thế sao? Nàng hiện tại nhớ tới tình cảnh mới vừa rồi nước miếng chấm nhỏ bay đầy trời, đều cảm thấy khủng bố. Nếu Tiêu Cảnh Dương mang theo nàng trễ đi chút, nàng chỉ sợ cũng cũng bị nước miếng rửa mặt.
“Thường xuyên .” Tiêu Cảnh Dương trong giọng nói mang theo một chút khinh thường, “Cùng với có công phu nghiên cứu ai phải ai không, chẳng phải nên đem vấn đề nạn hạn hán năm nay giải quyết.” Khi hắn xem biện luận sách cổ lại có dụng ý gì, còn không bằng đem nan đề trong hiện thực giải quyết.
“Đúng vậy a, cho dù là nói rất có lý thì thế nào?” Tiêu Tử Y giận dữ nói, vạn phần hối hận nàng mới vừa rồi một kích động liền khống chế không nổi chính mình lắm mồm. Nhưng là trước kia trên lớp học đã dưỡng thành thói quen như vậy, thật sự lập tức không đổi được. Nàng còn đổ hi vọng chính mình hay là đang giả câm điếc.
Hơn nữa, còn giống như không chỉ lắm mồm, nàng còn nói một ít lời không nên nói. . . . . Tiêu Tử Y nghĩ đến đây, khẩu vị hoàn toàn không có, tự nhiên hương vị ngọt ngào của điểm tâm đang nhai ở trong miệng cũng như nhai sáp nến.
Tiêu Tử Y len lén giương mắt hướng Tiêu Cảnh Dương nhìn thì phát hiện của hắn trên mặt vẫn đang lộ vẻ luôn luôn tao nhã, làm cho người ta thấy không rõ ý tưởng chân thật của hắn. Trong nháy mắt, Tiêu Tử Y bắt đầu hoài niệm mới vừa rồi ở trên đại điện, cùng nàng cùng nhau nói nói cười cười chính là vị hoàng huynh này sao.
“Hoàng. . . . . . Hoàng huynh, Tử Y nói những lời này, có thể hay không có ảnh hưởng gì?” Tiêu Tử Y vẫn là nhịn không được mở miệng hỏi, nàng lúc ấy là miệng không che đậy, hiện tại nghĩ tới đến đã cảm thấy cả người mồ hôi lạnh.
Hoàng đế đối Tiêu Sách kia… luôn có thái độ thiên vị, đến tiểu hài tử nhỏ như Tiêu Trạm cũng cảm thụ được, càng đừng nói quần thần trong triều. Mà nếu nói không liên quan đến mẫu phi của Tiêu Sách một chút nào thì…, đánh chết ta cũng không tin. Loại này giống như là nàng trực tiếp cách một tầng sa ở trước mặt mọi người đâm hắn, rốt cuộc sẽ tạo thành cái gì hậu quả gì đây?
Tiêu Cảnh Dương cười nhẹ, ăn luôn phần điểm tâm còn lại trên tay, phong đạm vân khinh nói: “Không sao, tùy bọn họ nói đi thôi.”
“Như vậy được không?” Tiêu Tử Y lại khinh bỉ chính mình, bởi vì nhiều người nói thì sẽ tạo nên sóng gió. Ở trong cung phải thận trọng lời nói cử chỉ, nàng như thế nào mỗi lần bị người ta khiêu khích liền quên đi tất cả như thế chứ?
“Quên đi, lời đã ra miệng, bản thân hoàng huynh là tò mò Tử Y muội từ nơi nào học được cái… Cách nói kia a?” Tiêu Cảnh Dương cầm bát trà lên uống vài ngụm, tò mò hỏi. Hắn cảm thấy thật ra đối với Tiêu Tử Y có thể bớt vài phần đề phòng. Muội muội bảo bối này của hắn, quả nhiên là có cái gì thì nói cái đó, so với người trong bụng cong cong thẳng thẳng thì tốt hơn nhiều.
“Không có ai.” Tiêu Tử Y chống hai má ảo não nói. Nàng chẳng lẽ còn sao nói là theo trên mạng học đươccj sao? Trước kia khi học năm nhất đại học phần bút ký nàng làm chính là 《 Luận Ngữ 》, cho nên tra xét thiệt nhiều tư liệu mà thôi. “Nhưng thật ra phụ hoàng nói muội là người dạy dỗ, thật sự là. . . . . .”
Tiêu Cảnh Dương nhìn thấy biểu tình trên mặt của Tiêu Tử Y, khóe miệng hắn độ cong làm sâu sắc thêm vài phần. Phụ hoàng nói nữ nhi là người tự mình dạy, là vì ngăn chặn miệng của đám người kia, đem sự tình toàn bộ ôm đến trên người mình. Dù sao Tiêu Tử Y mới vừa rồi ở trên đại điện nói những lời này, cũng đủ bị người công kích nhiều năm. Bất quá những lời này cũng không cần nói cho nàng biết biết, cho dù nói cũng không tới phiên hắn nói. Nghĩ đến đây, Tiêu Cảnh Dương cười thở dài: “Muội muội của ta thật sự là lợi hại, cư nhiên đem La Thái Phó chọc cho tức giận đến dựng râu trừng mắt, thật không dễ dàng.”
Tiêu Tử Y gặp Tiêu Cảnh Dương trong giọng nói có vài phần khinh thường, không khỏi tò mò hỏi: “Di? Hoàng huynh bài vở và bài tập không phải do La Thái Phó dạy đấy sao?”
“Nga, tôn sư trọng đạo. Nhưng là ta quả thật cảm thấy La Thái Phó dạy học có chút cỗ lỗ rồi, so ra cũng có một chút kém với Thái Phó ban đầu.” Tiêu Cảnh Dương trong đôi mắt hiện ra thần sắc nhớ lại, trên mặt có chút ảm đạm.
” Thái Phó ban đầu?” Tiêu Tử Y nhẹ giọng lặp lại nói. Trước kia phát sinh quá chuyện gì sao? Vì sao Tiêu Cảnh Dương trên mặt biểu tình là phức tạp như vậy?
Tiêu Cảnh Dương gật gật đầu, vừa định chuyển hướng đề tài, chợt nghe đến trước cửa sương phòng có một cái thái giám đứng đó, dùng kia thanh âm lanh lảnh nói: “Trường Nhạc Công Chúa Điện Hạ, hoàng thượng có việc truyền triệu kiến.”
|
Chương 62: Họ và tên
Edit: Mộ Hàm
Beta: A Tử
Tiêu Tử Y nghe vậy cả kinh, theo bản năng hướng Tiêu Cảnh Dương quăng qua ánh mắt cầu cứu. Xong rồi, người cha trên danh nghĩa này muốn triệu nàng đến tính sổ sao?
Tiêu Cảnh Dương buồn cười vỗ vỗ đầu nàng, thúc giục nàng nói: “Mau đi đi, muội không dám đi hay sao?”
Không biết hắn vì sao cười đến vui vẻ như vậy. Tiêu Tử Y không cam lòng trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái, phất tay áo bước đi.
Tiêu Cảnh Dương giơ lên ý cười, một đôi mắt ôn nhu hơi hơi híp lên, cầm lấy ấm trà trên bàn từ từ vì chính mình rót chén trà trước mặt. Trong sương phòng không lớn tiếng nước vọng trong suốt, Tiêu Cảnh Dương trên mặt tươi cười cũng càng ngày càng sâu.
Bất kể như thế nào, cũng không biết là phúc hay là họa, hiện tại muội muội bảo bối đã tự động đi lên cùng chuyến thuyền với hắn, cũng chỉ có thể dựa vào hắn. . . . .
Tiêu Tử Y đi theo tên thái giám kia đi ở trong hành lang tráng lệ, chậm rãi ly khai Kim Hoa điện, hướng tới bên cạnh là một cung điện nhỏ đi đến.
“Công chúa, nơi đó là Tuyên Thất điện, là nơi hoàng thượng bình thường phê duyệt tấu chương triệu kiến quần thần nghị sự địa phương.” Ở trước Tiêu Tử Y dẫn đường thái giám tế thanh thanh giọng nói.
Tiêu Tử Y gật gật đầu, nhìn về phía vị này thái giám. Trường Nhạc cung của nàng tuy rằng cũng có thái giám hầu hạ, nhưng là nàng đối với loại người này trong xã hội phong kiến thì có chướng ngại tâm lý, từ trước đến nay không cho phép bọn họ tiếp cận chổ ở của nàng. Nhược Trúc cũng biết nàng chán ghét nhìn thấy thái giám, đơn giản liền phái bọn họ đi làm một ít việc nặng hoặc nhàn sự.
Mà vị công công này truyền lời cho nàng, theo bề ngoài Tiêu Tử Y thật đúng là nhìn không ra hắn năm nay rốt cuộc là bao nhiêu tuổi, bất quá ít nhất tuổi cũng có thể cùng hoàng đế không sai biệt lắm. Chính là hoàng đế bởi vì quốc sự vất vả, trên mặt có vẻ so với tuổi thật già chút.
Ở phía trước dẫn đường công công giống như phát giác Tiêu Tử Y dụng tâm nhìn hắn, liền mở miệng ôn nhu nói: “Công chúa, nô tài là Trầm Bảo, về sau nếu có chuyện gì phải dùng tới nô tài…, thỉnh cứ việc phân phó.”
Thận Bảo? Tiêu Tử Y nghe xong thiếu chút nữa phun ra, hao hết sở hữu lực ý chí mới nhịn được cười, nàng che dấu tính ho khan vài cái. “Vậy Tử Y đa tạ công công.” Tiêu Tử Y cười yếu ớt nói. Vị công công này hình như là cái vị mới vừa rồi ở trên đại điện đứng ở bên người hoàng đế, nhất định là thái giám tùy thân của hoàng đế. Nếu không cũng không thể đem lời nói nói ra kiêu ngạo như vậy, còn mời nàng nếu có phiền toái có thể đi cầu xin hắn?
(A Tử: [沈] trầm, thẩm, trấm – là nghĩa hán việt của họ của vị công công kia. Mà chử Trầm đó đọc lên lại cùng âm với chử Thận chỉ khác dấu thôi. Nên Tử Y nghe thành thế.)
Phải biết rằng, hoạn quan bên cạnh hoàng đế thực sự có thế lực rất lớn. Ngoại thần chen nhau mà bợ đỡ, thường có phát sinh phản loạn, làm hoàng đế như có nhọt ở lưng. Cho nên hoàng đế thường thường không tin ngoại thần. Chính là trong triều văn thần, hoàng đế cũng sẽ không yên tâm, sợ bọn họ cùng ngoại thần cấu kết với nhau, cầm giữ triều chính. Bởi vậy nhìn qua tự hồ chỉ có hoạn quan bên cạnh có thể tin được, hơn nữa sớm chiều ở chung nhìn chằm chằm thì có thể khống chế dễ dàng hơn.
Cho nên liền giống như trong tranh thuỷ mặc, nhìn không thấy gió, lá trúc lại bị thổi trúng một mảnh hỗn độn. Trong nội cung, thái giám cơ bản không có quyền, nhưng lại nắm giữ lấy quyền lực vô hình.
Tiêu Tử Y cảm khái một trận, bỗng nhiên nghĩ vậy Trầm Bảo nói lời ấy là lấy lòng…, có phải hay không theo thường lệ muốn lấy hồng bao của nàng a? Nàng xem rất nhiều trong tiểu thuyết, trong cung các công công thường bất mãn nhiều về tiền bạc, mặc kệ ngươi là hoàng tử hay là công chúa hoặc phi tử, cũng là muốn lưu lại tiền tài.
Ách, vấn đề là trên người nàng trừ bỏ mang theo chính là cái trâm phượng hoàng do Kì Mặc đặc chế thì không có bất kỳ thứ đáng giá.
Tiêu Tử Y trong long rối rắm, chỉ chốc lát sau liền phát hiện đã đến cửa một gian thư phòng ở Tuyên Thất điện. Trầm Bảo thấp giọng nói: “Công chúa, hoàng thượng đang ở bên trong chờ ngài, ngài trực tiếp đi vào là đến.”
Tiêu Tử Y ngẩng đầu, nhìn đến Trầm Bảo vậy có chút đục ngầu trong hai mắt lộ ra thần sắc hiền lành, làm nàng không khỏi sửng sốt. Trầm Bảo, hắn họ Trầm! Mà mẫu phi của nàng cũng là họ Trầm, nàng sẽ không cho là sự tình sẽ trùng hợp đến loại này.
Tiêu Tử Y nghĩ đến đây, vội vàng cúi đầu giấu ở trong mắt kinh ngạc, thân thủ hướng cửa thư phòng nửa khép đẩy ra, đồng thời lên tinh thần giòn thanh nói: “Phụ hoàng, Tử Y đến đây.”
Nàng bước vào cửa thư phòng, vừa vòng qua một cái bình phong chừng cao hơn người, liền nhìn thấy hoàng đế một thân mặc long bào màu vàng sáng đang đứng trước bàn nhỏ xếp chồng đầy công văn nhìn như một bức họa. Bởi vì hắn cúi đầu, Tiêu Tử Y thấy không rõ biểu tình trên mặt hắn, càng không thể nào đoán hắn rốt cuộc có hay không vì hành động của nàng mới vừa rồi ở Kim Hoa điện mà tức giận.
Tiêu Tử Y tâm tình có chút không yên, loại cảm giác này giống như là khi nàng phạm sai lầm sau bị Lão sư thỉnh đến văn phòng, đã có thật nhiều năm chưa từng có. Nàng như vậy tự giễu mà nghĩ, ngược lại cảm thấy có chút hoài niệm cười nhẹ.
“Còn có thể cười được? Xem ra quả nhiên ngươi cùng mẫu phi của mình rất giống.” Hoàng đế ngẩng đầu, nhìn đến Tiêu Tử Y nhếch nhẹ khóe môi, hơi bất đắc dĩ nói.
“Phải không? Nguyên lai mẫu phi cũng rất thích cười a!” Tiêu Tử Y trên mặt thiên chân vô tà cười nói, nội tâm buông một khối tảng đá lớn. Xem ra phân lượng của Tiêu Sách ở trong lòng hoàng, cũng không có bằng sức nặng của mẫu phi của nàng a!
Hoàng đế dở khóc dở cười, lắc đầu nói: “Chính là loại thích xông pha gây họa sau đó ra vẻ cười vô tội, giống nhau như đúc!”
Tiêu Tử Y sản sinh sức mạnh to lớn, hai mắt to vụt sáng vụt sáng chớp hai cái, ngọt ngào hướng hoàng đế cười. Hắc hắc, nàng so với cái người có cổ họng vịt đực là Tiêu Sách kia nhiều hơn một loại vũ khí, đó chính là hắn sẽ không giống nàng giả bộ đáng yêu như vậy! “Phụ hoàng, Tử Y mới không có làm bộ như thực vô tội, kỳ thật con chính là thực vô tội a!”
Hoàng đế bất đắc dĩ nói: “Thực không có biện pháp với ngươi, có cô nương gia nào tự xưng khuê danh mình như thế? Còn thể thống gì?”
Tiêu Tử Y tiếp tục không hiểu nháy mắt to, nàng là xem phim cổ trang đều nói như vậy a! Mở miệng một tiếng tên mình, sẽ có vẻ thực thục nữ nha.”Kia là nói cái gì?” Lúc này Tiêu Tử Y không thể là giả vờ không hiểu, nàng quả thật không hiểu.
“Trẫm không phải ban cho ngươi tước hiệu Trường Nhạc hay sao?” Hoàng đế sa sầm nét mặt nói.
“Trường Nhạc. . . . . . Trường Nhạc. . . . . .” Tiêu Tử Y mặc niệm vài lần, phát giác một chút cảm giác đều không có. Nói lên tên, Tiêu Tử Y chợt nhớ tới một chuyện, đúng lý hợp tình ngẩng đầu hỏi: “Làm cho Tử Y tự xưng Trường Nhạc? Kia mới vừa rồi phụ hoàng cấp cho Tử Y một cái tên là có ý tứ gì? Đúng, gọi là Tiêu Tử Tô nha.”
Hoàng đế thở dài, rốt cục hắn cảm thấy không có biện pháp đối với tiểu công chúa đáng yêu lại yếu ớt này, hướng nàng nói : “Ngươi sang đây xem xem, bức họa này là họa mẫu phi ngươi .”
|
Chương 63 Học bài?
Edit: Tử Hàn
Beta: A Tử
Tiêu Tử Y vòng qua chiếc bàn dài, đi đến bên cạnh hoàng đế, cúi đầu nhìn bức hoạ cuộn tròn đang mở ra trên bàn.
“Vậy. . . . . . Đây là mẫu phi của nhi thần?” Tiêu Tử Y giật mình trợn to hai mắt, bởi vì nàng nhìn qua rõ ràng là một nam tử. . . . . . Được rồi, miễn cưỡng xem như mỹ nam nhân.
“Đúng vậy a, ngươi xem các ngươi giống nhau rất nhiều, quả thực chính là một khuôn mẫu in ra.” Ánh mắt Hoàng đế rơi xuống phía trên bức hoạ cuộn tròn, hai mắt bắn ra vẻ mặt hoài niệm, kèm theo tiếng nói liên tục đều đều.
Một cái khuôn mẫu? Vẻ mặt Tiêu Tử Y không dám gật bừa. Tranh thủy mặc của Trung Quốc phác họa thật là trừu tượng đến cực điểm, nàng cũng không nhìn ra người trong bức tranh này cùng nàng có thể có vài phần giống nhau. Bất quá nhìn kỹ lại, người trong bức tranh trên vầng trán có cỗ khí khái anh hùng, lại cực kỳ giống tiểu sinh khôi ngô tuấn tú, tuyệt đối không giống với nữ tử bình thường.
“Phụ hoàng, mẫu phi ta. . . . . . Tại sao lại mặc nam trang?” Tiêu Tử Y không hiểu hỏi. Theo lý thuyết, bình thường bức họa của phi tử hẳn là nữ tử có bộ dáng xinh tươi động lòng người, cầm cây quạt đứng ở trong bụi hoa chứ?
Hoàng đế lưỡng lự nói : “Mẫu phi của ngươi, là nữ nhân can đảm nhất mà ta từng gặp. Ha ha, ngươi có biết ai là Trạng nguyên trẻ tuổi nhất triều Đại Chu đến bây giờ không?”
Tiêu Tử Y vẻ mặt hắc tuyến, tính thử hỏi: “Không phải là mẫu phi chứ?” Thủ đoạn che dấu lừa bịp người khác nữ cải nam trang? Cư nhiên thật sự có chuyện như vậy?
Hoàng đế vẻ mặt hiểu được nghi hoặc gật gật đầu, dường như phảng phất lại nhớ tới khi đó, chậm rãi nói: “Nàng thuở nhỏ bị xem là nam nhi mà nuôi lớn, mười tám tuổi trở thành người tài hoa vang danh khắp kinh thành. Mười chín tuổi thì tham gia kỳ thi cuối năm, ở kỳ thi đình dâng lên bài biện luận về nho gia tiếng vang khắp nơi. Ha ha, hôm nay tại thời điểm ngươi đang ở đây trên đại điện nói chuyện, trẫm cơ hồ cảm thấy Vân nhi đã trở lại.”
Tiêu Tử Y nghe được thanh âm hoàng đế chứa đầy hoài niệm, nhớ tới mới vừa rồi nàng còn đang thắc mắc, rất nhiều cựu thần nhìn đến nàng với ánh mắt thật là khiếp sợ, nguyên lai làm cho bọn họ khiếp sợ cũng không phải vì lời nói của nàng, mà là hoá trang của nàng. Tám phần là làm cho bọn họ nhớ lại bóng dáng tiêu sái của mẫu phi năm đó.
“Ta cùng mẫu phi. . . . . . Bộ dạng rất giống sao?” Tiêu Tử Y không khỏi mở miệng hỏi.
“Rất giống, rất giống.” Hoàng đế nói liên tục hai lần rất giống, ánh mắt theo bức họa chuyển qua trên mặt Tiêu Tử Y, ôn nhu nói: “Cho nên trẫm lần đầu tiên gặp lại ngươi, cũng biết là Tử Y của ta rốt cục đã trở lại.” Hoàng đế không thường nói chuyện ôn nhu trong lời nói như vậy…, cho nên cũng không nói thêm nữa.
Tiêu Tử Y vẫn là hữu thần nhìn tranh thủy mặc trước mặt, như thế nào cũng nhìn không ra chính mình cùng bức họa trừu tượng này có chỗ nào giống nhau. Bất quá nếu là mẫu phi của nàng cùng nàng bộ dạng rất giống trong lời nói…, như vậy mới vừa rồi Trầm Bảo công công kia, lại không có khả năng là thân thích của mẫu phi nàng. Bởi vì hắn cùng nàng một chút cũng không giống. Bất quá nhìn hắn nhìn về phía ánh mắt của nàng, cũng không hẳn là một chút quan hệ đều không có.
“Làm sao vậy?” Hoàng đế phát hiện Tiêu Tử Y đối với tranh thuỷ mặc biểu tình quái dị, mở miệng hỏi.
“Một chút cũng không giống nha!” Tiêu Tử Y đem một trang giấy bên cạnh rút ra, sau đó cầm lấy bút lông bên cạnh còn dính chút mực nước, tùy tay vẽ trên giấy. Hai mắt thật to, cái mũi nho nhỏ, vài giây đồng hồ sau một bức họa cô gái xinh đẹp sôi nổi hiện lên trên giấy.
Tiêu Tử Y đem bút lông quăng ra, hài lòng cười nói: “Thế này mới giống nhi thần nha! Hắc hắc!”
Hoàng đế cầm bức họa ở trong tay nhìn ra ngoài một hồi, hiển nhiên không thể gật bừa quan điểm thẩm mỹ thời đại này, lắc đầu thở dài: “Tử Y, năm nay còn có khoa khảo, Sách nhi nói hắn sẽ mai danh ẩn tích đi tham gia.”
Tiêu Tử Y nhíu mày, hoàng đế đột nhiên nói việc này làm cái gì? “Phụ hoàng, người không phải là muốn ta đi thi chứ?”
Hoàng đế bí hiểm cười cười, cái gì cũng không nói.
“Ách, phụ hoàng, Tử Y cái gì cũng đều không hiểu. Mới vừa rồi ở trên đại điện lời nói của nhi thần toàn bộ đều là ngụy biện, nên không cần đặt cược vào nhi thần.” Tiêu Tử Y xấu hổ, phụ hoàng của nàng tuy rằng thoạt nhìn rất nghiêm chỉnh, trên thực tế còn rất có năng lực tạo ra chuyện cổ quái kinh ngạc a.
“Trẫm cũng không nói như vậy.” Hoàng đế mỉm cười, giảo hoạt nói: “Trẫm là muốn, nếu Tử Y ngươi ở Trường Nhạc cung nhàm chán, có thể cùng Tiêu Sách lên Quốc Tử Giám. Bất quá tự nhiên là phải mặc nam trang. Ngươi có thể làm của thư đồng của hắn, dùng tên giả Tiêu Tử Tô.”
Tiêu Tử Y mồ hôi lạnh, nàng mới tốt nghiệp đại học a! Vừa chịu đựng qua nhiều năm cuộc sống đọc sách như vậy, chẳng lẽ tiếp tục nhảy vào một cái hố không có đáy khác? Nhưng lại còn không có hai ngày nghỉ, không có nghỉ đông và nghỉ hè, nàng mới không muốn đâu! Tiêu Tử Y một bên vừa nghĩ một bên lắc đầu như trống bỏi giống nhau, luôn miệng chối từ nói : “Phụ hoàng, Tử Y không muốn đi.” Nàng biết ở…trước mặt hoàng đế có thể được xưng là cáo già này bất luận nói gì đều là vô dụng, còn không bằng thành thành thật thật nói ra chính nàng không muốn.
(A Tử : Tử Y à… ruốc cuộc tốt nghiệp khoa nào mà rành cổ văn thế rứa…)
“Vì sao? Ở trong cung Trường Nhạc chơi cùng vài tiểu hài tử cũng rất thú vị sao?” Hoàng đế đem bức tranh Vân Phi chậm rãi cuồn cuộn lại, cúi đầu thản nhiên nói.
Tiêu Tử Y nghe vậy ngẩn ra, rất nhanh ở trong lòng bắt đầu suy nghĩ kỹ tự hỏi những lời ấy của hoàng đế rốt cuộc có ý gì. Bồi Tiêu Sách học bài? Rốt cuộc Tiêu Sách ở trong lòng hoàng đế có địa vị như thế nào? Hay là bất mãn nàng cùng Tiêu Trạm tiếp xúc quá nhiều, ảnh hưởng việc học của tiểu Trạm Nhi?
Quả thực rất phức tạp! Tiêu Tử Y suy nghĩ một lát đã cảm thấy nhức đầu vô cùng, lại không thể không trả lời câu hỏi của hoàng đế, chỉ có thể kiên trì nói: “Phụ hoàng, Tử Y chán ghét học bài.”
“Chán ghét? Chán ghét học bài sẽ không sẽ cả ngày cầm sách xem?” Hoàng đế hỏi ngược lại, xoay người cẩn thận đem bức tranh cuốn bỏ vào phía sau trên giá sách.
“Phụ hoàng, Tử Y đúng là thích đọc sách, nhưng không phải thích học bài nga!” Tiêu Tử Y chu miệng lên, xem ra nói không lại hắn, liền sử dụng biện pháp làm nũng. Có chết nàng cũng không đi. Nàng lúc này chính là đang đắc tội với Tiêu Sách, cũng không muốn ở bên cạnh hắn cả ngày, cùng hắn biện luận cái gì là quân tử rồi tiểu nhân, mệt chết đi được! Còn không bằng bồi Trạm Nhi của nàng đâu!
Hoàng đế quay đầu, nhìn trên mặt Tiêu Tử Y vẻ mặt đáng yêu, nhịn không được cười nói: “Được, tùy ngươi. Bất quá có rảnh muốn đem lỗi viết sai chính tả của ngươi sửa lại cho thật tốt, cũng không thể đem Trạm Nhi cùng tiểu tử Nam Cung gia cũng sẽ bị lỗi viết sai chính tả đi?”
Tiêu Tử Y vẻ mặt hắc tuyến, cái gì lỗi chính tả a! Đó là chữ giản thể! Bất quá hoàng đế nói lời này, làm cho nàng biết rõ việc nàng cùng Nam Cung Tiêu trao đổi đề bài, hoàng đế biết được mọi chuyện rõ ràng, nói không chừng mỗi lần trao đổi đề bài hoàng đế ở nơi này cũng đều có chuẩn bị trước. Tiêu Tử Y vòng vo chuyển ánh mắt, nói tránh đi: “Phụ hoàng, vì sao phải đặt tên Tử Y là Tử Tô a? Có hàm nghĩa đặc biệt gì sao?”
Hoàng đế thản nhiên nói: “Tử Tô là tên tự của trẫm, chẳng qua không người nào biết thôi.” Nam tử hai mươi tuổi sau khi làm quan có thể dùng tên chữ của chính mình, nhưng là đối với hoàng đế mà nói, danh còn không có người gọi qua, thì càng đừng nói đến tên tự.
Tiêu Tử Y yên lặng không nói gì, không biết nên nói tiếp như thế nào. Khóc a, nàng không nghĩ lại phải học a!
“Tử Y, chờ thời tiết ấm áp một chút, ngươi quay về quê nhà thăm mẹ ngươi một chút đi, đi quét mộ cho nàng.” Hoàng đế cũng không vội vã ép nàng, ngữ điệu chuyển thành nhu hòa, trầm thấp nói.
Tiêu Tử Y lòng tràn đầy hoài nghi, mẫu phi của nàng cư nhiên chôn cất ở quê nhà, mà không phải chôn cất ở hoàng lăng sao? Bất quá hoài nghi vẫn chỉ là hoài nghi, nàng vẫn là nhu thuận đáp ứng.
|
chương 64 Thư đồng
Edit: Tử Hàn
Beta: A Tử
Sau khi cùng hoàng đế nói chuyện thân thiết như cha và con gái, vẻ mặt Tiêu Tử Y đầy mồ hôi lạnh đẩy cửa ra khỏi thư phòng. Sớm biết rằng cùng hoàng đế nói chuyện mệt mỏi như vậy, nàng nên chuẩn bị trước một hồi.
Phù, nguy hiểm thật, thiếu chút nữa sẽ đem nửa đời sau của chính mình đều bán vào Quốc Tử Giám. Hoàn hảo nàng không khuất phục trước quyền lực a, LUCY!
“Công chúa, nô tài dẫn đường cho người, người muốn quay về Trường Nhạc cung không?” Trầm Bảo công công vẫn canh giữ ở cửa chắp tay hỏi.
Tiêu Tử Y gật gật đầu, nếu là không có người dẫn đường cho nàng, nàng xác định chắc chắn sẽ lạc đường ở trong hoàng cung rộng lớn này.
“Trầm công công, Hoàng tỷ tỷ để ta đưa nàng trở về đi.” Một tiếng nói vịt đực từ phía sau truyền đến, Tiêu Tử Y không cần quay đầu lại xem cũng biết là ai.
Trầm Bảo công công trong hai tròng mắt xẹt qua một tia tiếc nuối, lập tức cúi đầu cung kính nói: “Vậy làm phiền Tiêu điện hạ rồi. Công chúa, nô tài cáo lui.”
Tiêu Tử Y nhìn bóng dáng Trầm Bảo công công đi vào thư phòng, cảm thấy hắn hình như là có chuyện muốn nói với nàng. Chẳng lẽ hắn thật là cùng mẫu phi của nàng có liên quan?
“Thế nào? Phụ hoàng có hay không nói cùng ngươi?” Tiêu Sách như gió lốc đi đến trước mặt Tiêu Tử Y, mang theo nét mặt trẻ con lấp lánh ánh mắt chờ mong.
“Nói? Nói cái gì?” Tiêu Tử Y còn không có kịp phản ứng, theo phản xạ hỏi. Hắn không phải hẳn là đối với nàng hận thấu xương sao? Dù sao nàng bị hắn hủy đi mong chờ việc dạy học.
“Muốn ngươi theo ta làm thư đồng a!” Tiêu Sách trợn tròn hai mắt, giật mình nói, “Chẳng lẽ là, ngươi cư nhiên không đáp ứng?”
Tiêu Tử Y không muốn cùng hắn ở trước thư phòng hoàng đế tranh cãi ầm ĩ, dẫn đầu dọc theo hành lang hướng phía trước đi đến, chậm rãi cười nói: “Làm sao có thể đáp ứng! Ta là nữ hài tử a, làm sao có thể giống ngươi cùng nhau đi học bài chứ?” Lấy cớ, dù sao tìm lý do qua loa đối phó với hắn thì tốt rồi. Nguyên lai hoàng đế đề nghị mời nàng làm thư đồng cho Tiêu Sách, tất cả đều là nguyện vọng của Tiêu Sách, vậy nàng sẽ không cần để ở trong lòng rồi, hại nàng còn đang suy đoán Tiêu Sách ở trong lòng hoàng đế có địa vị gì nữa chứ!
“Nữ hài tử có gì không thể?” Tiêu Sách vội vàng đuổi kịp, không ngừng nói liên tục, “Nghe nói mẫu phi của ngươi còn giả nam trang tại triều đình cùng quan viên tranh đua cao thấp, hơn nữa cũng không có quy định nói nữ tử không thể đi học a? Nếu là ngươi không muốn cùng những nam tử khác cùng nhau đi học, ta có thể cầu La Thái Phó chỉ lên lớp giảng bài cho hai người chúng ta, La Thái Phó tuy rằng ngoài miệng chưa nói, nhưng là cảm thấy đối với ngươi cũng là cực kỳ tán thưởng .”
Tiêu Tử Y vụng trộm liếc mắt, nàng là không nghĩ đi học a! Nhưng rốt cuộc nàng dùng cái gì lấy cớ để từ chối Tiêu Sách đây? Thật sự là đau đầu.
——— ————
Tiêu Trạm đặng đặng đặng chạy vào Vĩnh Trữ điện của Trường Nhạc cung, đối với đại điện lạnh lẽo nghi hoặc không thôi. Lúc bình thường, cho dù cô cô không có ở trong này, cũng sẽ có Nhược Trúc cô cô hoặc là Như Lan cô cô ở đây, như thế nào hôm nay một người đều không có?
“Cô cô!” Tiêu Trạm ngăn cổ họng hô một tiếng, thanh âm thanh thúy ở trong đại điện truyền đi thật xa.
Kỳ quái, Tiêu Trạm dời bước chân nhỏ, hướng thư phòng chạy vội đi tới, giống nhau không có ai.
“Cô cô!” Tiêu Trạm bắt đầu có chút nóng nảy, tiếp tục chạy về phía tẩm cung của cô cô, ở trên đường trực tiếp liền đụng vào trong lòng một người.
“Ai u! Tiểu điện hạ! Sao người lại tới đây?” Như Lan đem Tiêu Trạm thiếu chút nữa bị đánh ngã một phen đỡ lấy, kinh ngạc hỏi.
“Như Lan, cô cô đâu rồi?” Tiêu Trạm giơ lên khuôn mặt nhỏ nhắn, khuôn mặt ủy khuất, “Có phải hay không cô cô không quan tâm ta rồi?”
Như Lan dở khóc dở cười, thanh âm nhẹ nhàng mềm giọng khuyên nhủ: “Làm sao có thể? Công chúa nàng hôm nay bị hoàng gia gia triệu kiến. Nếu không tiểu điện hạ trước đến thư phòng chờ công chúa?”
Tiêu Trạm chớp chớpmắt to hắc bạch phân minh, chuyển từ buồn thành vui, xoay người lại hướng một phương hướng khác đi đến.
Như Lan ngẩn người, sau một lát mới kịp phản ứng này tiểu tổ tông là muốn đi đến phòng của Lý Vân Tuyển, liền sợ tới mức nàng vội vàng đuổi theo, luôn miệng nói: “Tiểu điện hạ, người không thể đến phòng của tiểu Vân Tuyển!”
Tiêu Trạm dừng lại bước chân, không hiểu ngẩng đầu nhăn lại lông mày “Vì sao?”.
Lại không thể nói tiểu Vân Tuyển bị bệnh, chuyện này muốn tiếp túc lừa gạt thế nào đây. Như Lan nín nửa ngày, rốt cục nghẹn nảy ra một câu: “Cái kia. . . . . . Nam nữ thụ thụ bất thân!” Như Lan đắc ý cười, bội phục mình rốt cục có thể nhớ đến một câu rất cường đại. Nhưng là đợi nàng cúi đầu thì phát hiện Tiêu Trạm đã sớm không kiên nhẫn mà vòng qua nàng rời đi.
“Tiểu điện hạ! Ngươi không thể đi tới a!” Như Lan kinh hô, đáng tiếc tốc độ của nàng còn không có nhanh bằng Tiêu Trạm, trơ mắt nhìn hắn bước chân nhỏ tiến vào phòng tiểu Vân Tuyển.”Tiểu điện hạ! Mau ra đây! Ngươi sẽ bị truyền bệnh !” Như Lan cũng sốt ruột nói ra bất chấp hậu quả thế nào.
Tiêu Trạm sững sờ ở trước cửa phòng Lý Vân Tuyển, xông vào mũi mùi thuốc nồng đậm, giống với lần hắn sinh bệnh lần trước trong phòng có mùi khó ngửi giống nhau.”Tiểu Tuyển Tuyển thân thể không tốt sao?” Tiêu Trạm ngẩng đầu vẻ mặt lo lắng hỏi Như Lan.
Như Lan đưa tay lôi kéo Tiêu Trạm đi ra ngoài, dùng lời lẽ tốt đẹp khuyên bảo : “Tiểu điện hạ, tiểu Vân Tuyển nàng hôm nay thân thể không thoải mái, hai ngày nữa tiểu điện hạ tìm đến chơi cùng nàng được không?”
Tiêu Trạm làm sao có thể theo ý nàng, một phen giãy khỏi tay nàng, đặng đặng đặng bỏ chạy vào trong.
“Làm sao vậy?” Nhược Trúc vừa vặn từ bên ngoài nấu thuốc trở về, nghe được tiềng ồn ào nhíu mày hỏi.
“Nhược Trúc tỷ, tiểu điện hạ tới. Ta khuyên hắn không được. . . . . .” Như Lan vâng dạ nói.
Nhược Trúc vội vàng đem thuốc trên tay đưa cho Như Lan, chính mình kéo theo làn váy chạy vào nội thất, phát hiện hoàng Tôn điện hạ đứng ở trước giường Lý Vân Tuyển, đang kiễng chân lấy tay thử độ ấm trên trán nàng.
“Tiểu điện hạ, tiểu Vân Tuyển để cho tụi nô tỳ chiếu cố là được rồi, ngài đi thư phòng chờ công chúa về có được không?” Nhược Trúc dùng âm thanh nhỏ nhẹ khuyên nhủ. Lý Vân Tuyển còn đang ngủ, Nhược Trúc dùng thanh âm nhỏ nhẹ, sợ sẽ đánh thức nàng.
Tiêu Trạm đem tay nhỏ bé đặt ở trên trán Lý Vân Tuyển, phát hiện nàng bởi vì tiếp xúc đến tay hắn lạnh lẽo, thoải mái mà cong lên khóe miệng. Mặc dù chỉ là như vậy một cái vô ý thức mỉm cười, nhưng lại làm cho tâm hồn nho nhỏ của Tiêu Trạm thoáng chốc kinh ngạc vui mừng.
Rốt cục có người cần hắn. Phát hiện này làm cho tâm tư Tiêu Trạm tràn đầy dạt dào, hắn quay đầu, dùng giọng điệu tuyệt đối không hợp với tuổi của hắn dứt khoát nói: “Ta tới chiếu cố nàng, đây là mệnh lệnh.”
|
chương 65: Ta muốn chiếu cố ngươi
Edit: Tử Hàn
Beta: A Tử
Trong nháy mắt, Nhược Trúc còn tưởng rằng đứng ở trước mặt nàng là hoàng đế đương triều, bởi vì khẩu khí của Tiêu Trạm bắt chước đạt đến gần giống hoàng gia gia của hắn. Đợi cho tim đập mạnh và loạn nhịp thoáng qua một cái, Nhược Trúc dở khóc dở cười hỏi ngược lại: “Tiểu điện hạ, ngài như thế nào chiếu cố nàng?”
Tiêu Trạm thật vất vả nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức xụ xuống, nhưng là tay nhỏ bé vẫn là không chịu rời đi trán Lí Vân Tuyển, do dự hỏi: “Nhược Trúc cô cô, phải làm sao chăm sóc tiểu Tuyển Tuyển?”
Nhược Trúc bật cười nói: “Tiểu điện hạ, trước khi chăm sóc tiểu Vân Tuyển, có phải hay không phải cam đoan ngài không được sinh bệnh chứ?” Nhược Trúc không để lại dấu vết kéo lại tay kia của Tiêu Trạm.
Tiêu Trạm gật đầu nói: “Đúng a! Ta không muốn sinh bệnh.”
“Cho nên, vì tiểu điện hạ không sinh bệnh, như vậy thỉnh tiểu điện hạ trước khi chiếu cố tiểu Vân Tuyển, đem thuốc uống hết được không? Uống hết liền cam đoan sẽ không sinh bệnh.” Nhược Trúc cười híp mắt đem thuốc vừa hầm tốt từ trong tay Như Lan tiếp nhận, ngồi xổm xuống bưng đến trước mặt Tiêu Trạm.
Tiêu Trạm vừa nghe thấy vị thuốc Đông y liền gay mũi, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức nhíu lại, “Ta. . . . . . Ta cũng phải uống thuốc?”
Nhược Trúc thấy thế ý cười càng sâu sắc, ôn nhu nói: “Đúng vậy a, nếu tiểu điện hạ không uống thuốc, Nhược Trúc cũng chỉ phải thỉnh tiểu điện hạ rời đi căn phòng này. Dù sao nếu là tiểu điện hạ sinh bệnh, thi ngay cả Công Chúa Điện Hạ cũng khó tránh được tội này.”
Tiêu Trạm mím môi, nhìn nhìn bát thuốc tối đen nồng đặc trong tay Nhược Trúc, lại quay đầu nhìn nhìn Lý Vân Tuyển đang mê man ở trên giường, cắn răng một cái bưng lên chén thuốc trước mặt, trước ánh mắt kinh ngạc của Nhược Trúc từng ngụm từng ngụm uống hết.
(A Tử: Trạm nhi… thật đáng iu ko còn lời nào để tả…)
Nhược Trúc hoàn toàn ngây người, nàng cơ hồ là nhìn Tiêu Trạm lớn lên, khi còn nhỏ hắn thường đến Kiến Chương cung của hoàng thái hậu thì cực kỳ thích ăn đồ ngọt. Cho đến bây giờ cũng là như vậy. Mà hắn cư nhiên có thể không nháy mắt như vậy liền uống hết bát thuốc đắng, thật là làm cho nàng giật mình một câu đều không nói được.
Tiêu Trạm lau miệng, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn mặt cau mày, đem chén thuốc đưa trả lại cho Nhược Trúc.
Nhược Trúc vội vàng đứng lên đi đến bên cạnh bàn rót một chén nước trắng đưa cho Tiêu Trạm súc miệng. Bát thuốc này trên thực tế là hầm vội mang tới cho nàng cùng Như Lan uống, đêm qua Cố thần y khi mang nàng theo bốc thuốc, cố ý lấy nhiều dược chống lạnh, dặn nàng nhất định phải để cho công chúa và các nàng cũng đều uống một chén, phòng ngừa cũng bị nhiễm phong hàn.
“Nhược Trúc cô cô, Trạm Nhi có thể lưu lại chiếu cố tiểu Tuyển Tuyển sao?” Tiêu Trạm súc miệng xong, ngước cổ lên chờ mong nhìn Nhược Trúc.
Nhược Trúc lấy khăn tay ra tinh tế lau khóe môi còn lưu lại một ít thuốc của Tiêu Trạm, ôn nhu cười nói: “Đương nhiên có thể a! Nhược Trúc cô cô cùng Như Lan cô cô đã một đêm không ngủ rồi, có thể hay không nhờ tiểu điện hạ ở bên giường tiểu Vân tuyển chăm sóc nàng được không? Nếu như thấy nhàm chán, ngươi có thể kể chuyện xưa cho nàng nghe.”
“Kể chuyện xưa? Tiểu Tuyển Tuyển không phải còn đang ngủ sao? Có thể nghe thấy sao?” Tiêu Trạm quay đầu nhìn nhìn Lý Vân Tuyển vẫn đang ngủ say, không hiểu hỏi.
“Nô tỳ đúng là đã từng nhìn thấy công chúa kể chuyện xưa cho tiểu điện hạ khi đang ngủ say nha!” Nhược Trúc trịnh trọng nói ra chuyện lạ. Nàng cũng không thể khiến cho Tiêu Trạm ngồi bất động bên cạnh Lí Vân Tuyển đi? Cho hắn tìm chút chuyện để làm, nói cho hắn biết đây là cách chiếu cố người khác như thế là tốt, đề phòng hắn còn muốn ra cái ý tưởng mới mẻ khác.
Tiêu Trạm ngượng ngùng cười cười, hắn có đôi khi quấn quít lấy cô cô nghe kể rất nhiều chuyện xưa, thường vẫn kể lúc hắn đang ngủ. Nguyên lai đối với người đang ngủ kể chuyện xưa chính là cách chăm sóc tốt a! Rất đơn giản nha!
Nhược Trúc nhìn Tiêu Trạm đặng đặng đặng chạy đến trước giường Lý Vân Tuyển, leo lên ghế dựa ngồi nghiêm chỉnh, liền bắt đầu nhỏ giọng nhẹ nhàng kể về chuyện xưa .
“Nhược Trúc tỷ tỷ, làm như vậy được không?” Như Lan lo lắng nhỏ giọng hỏi.
“Hẳn là không có việc gì.” Nhược Trúc dụi dụi mắt, ngăn không được cơn buồn ngủ liên tiếp đánh úp lại.”Đã cho hắn uống thuốc, sẽ không bị lây phong hàn. Chỉ cần công chúa lát nữa trở về, thì sẽ khuyên hắn dừng lại.”
“Cũng chỉ có thể như vậy.” Như Lan cũng chớp chớp ánh mắt chua xót, đêm qua công chúa còn ngủ một giấc tại phòng ngoài, nhưng là hai người bọn họ cả một đêm chưa ngủ.
“Phân phó các cung nữ đừng tùy ý vào trong này chưa?” Nhược Trúc lo lắng nhiều người nhiều miệng, cho nên vẫn dùng các lý do lấy cớ cấm cung nữ khác tiếp cận nơi này.
“Ân, đều đã phân phó. May mắn bình thường công chúa đều thích yên tĩnh, không cho các nàng lại đây làm việc cũng không phải là chuyện gì ngoài ý muốn, các nàng cũng đều mừng rỡ vì được nhàn rỗi.” Như Lan thật sự đứng không yên, chọn lấy một cái ghế dựa ngồi xuống.
“Ân.”
Tiêu Trạm kể chuyện xưa rất lâu rất lâu, hắn đem chuyện Tiểu Long Nữ, chuyện nòng nọc con tìm mẹ, còn có nhiều chuyện hắn có thể nhớ kỹ đều kể hết rồi, cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, vị thuốc đắng lưu lại trong miệng càng làm cho hắn khó chịu. Nhìn cặp mắt to kia của Lý Vân Tuyển vẫn đang bị lông mi thật dài bao trùm lấy, không có…chút nào dấu hiệu tỉnh dậy, hắn bắt đầu muốn uống nước.
Nhưng là vừa quay đầu, Tiêu Trạm phát hiện Nhược Trúc cô cô cùng Như Lan cô cô hai người một người đầu lệch qua ghế trên, một người khác ghé vào trên bàn, cũng đều đang ngủ. Hơn nữa còn giống như ngủ rất sâu.
Tiêu Trạm nhảy xuống ghế dựa, chạy đến trước bàn gỗ, buồn bực phát hiện siêu nước trong đã không còn. Tiêu Trạm nghiêng đầu nghĩ, biết trong phòng tiểu cô cô khẳng định có nước trong, hắn nhìn Nhược Trúc cùng Như Lan hai người ngủ thực sự rất ngon, biết các nàng tất nhiên là vì chiếu cố tiểu Tuyển Tuyển mới có thể mệt thành như vậy. Nếu hắn nói muốn chiếu cố tiểu Tuyển Tuyển, tự nhiên sẽ không lại phiền toái các nàng chuyện gì. Đúng vậy! Nếu tiểu Tuyển Tuyển tỉnh lại, cũng phải chuẩn bị nước cho nàng uống đi?
Nghĩ đến đây, Tiêu Trạm cảm thấy vô cùng tự hào, ưỡn ngực thả nhẹ bước chân hướng phòng tiểu bác chạy đi, thuận tiện uống nước xong, sau đó mới hai tay đang cầm bình nước đối với hắn mà nói rất nặng đi trở về.
Nhưng là ngay tại hắn vừa đi đến cửa, khi còn chưa đi tới, Tiêu Trạm nghe được phòng trong truyền đến thanh âm vui vẻ của tiểu Tuyển Tuyển: “Là ngươi tự cấp ta kể chuyện xưa sao? Là ngươi ở đây chăm sóc ta sao?”
Tiêu Trạm cảm thấy vui vẻ, xem ra Nhược Trúc cô cô nói không sai, kể cho nàng chuyện xưa thật sự có tác dụng a! Đang muốn liên thanh đáp ứng, hắn lại nghe đến một cái thanh âm ghê tởm từ bên trong truyền ra: “Ngô? Kể chuyện xưa?”
Cái gì? Là cái kia tiểu tử Nam Cung gia? Tiêu Trạm đi hai bước thật nhanh, vừa lúc ở khúc quanh chỗ bình phong thấy được bóng dáng xấu xa của Nam Cung Tiêu, đang ngồi vị trí vừa rồi hắn mới ngồi.
Không phải hắn! Là ta! Tiêu Trạm không biết vì sao, những lời này lại một chút cũng nói không nên lời, đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
Nam Cung Tiêu đã phát hiện Tiêu Trạm ngoài cửa đang muốn chạy vào, tà tà cười nói: “Ngô, là ta.”
Cái gì? Tiêu Trạm sững sờ tại chỗ, không dám tin nhìn khuôn mặt tươi cười đắc ý của Nam Cung Tiêu.
Nam Cung Tiêu nhìn Tiêu Trạm, trong miệng lại dùng giọng nói đùa giỡn đối Lí Vân Tuyển nói: “Tiểu Tuyển Tuyển, là ta đặc biệt chăm sóc ngươi nga!”
“Phanh!”
Bình sức trong tay Tiêu Trạm “Phanh” một tiếng rơi trên mặt đất, tóe lên vô số bọt nước, mảnh nhỏ rơi đầy đất.
|