Hoạn Phi Thiên Hạ (Siêu Hố)
|
|
“Lần này, tặc tử Tư Lễ Giám không thể giết chết lão phu, lão phu nhất định phải dùng hết lực lượng cả đời để diệt trừ đám gian nhân Tư Lễ Giám cùng Tử Y Khách chặt ta một tay kia!” Sắc mặt Đại quản gia tái nhợt nằm trên ghế mềm chỗ chủ tọa, lão thiếu một cánh tay, cộng thêm trên người trên mặt đều có không ít vết thương, gầy đến đáng sợ.
Mới mấy ngày ngắn ngủi, hình tượng thư sinh nho nhã đã không thấy đâu, Tần Đại quản gia nhìn giống như một lão già khô quắt, hoặc nên nói là một bộ xương di động, một con mắt cũng đã mù.
Có thể thấy thủ đoạn hành hình tàn nhẫn của Tư Lễ Giám.
Lúc này, người ngồi quanh khoang thuyền cũng căm phẫn phụ họa an ủi Tần Đại quản gia.
“Tôn chủ đại nhân, ngài yên tâm, chúng ta sớm muộn gì cũng báo thù cho ngài!”
“Ngài yên tâm dưỡng thương là được…”
Trong những người đó, bằng vị trí ẩn nấp của Tây Lương Mạt, phần lớn nàng không thấy được mặt, nhưng Tây Lương Mạt tương đối có thể xác định nếu những người này là nhân vật chủ chốt trong Thiên Lý Giáo, thì nàng đại khái chỉ biết một vị – Tôn chủ đại nhân.
Mà sau đó, một giọng nói lành lạnh nghe không ra nam nữ vang lên, hắn không an ủi Tần Đại quản gia mà lạnh nhạt chất vấn: “Tần tôn chủ, nhà tù Tư Lễ Giám xưa nay có tiếng dễ vào khó ra, khi chạy trốn ngươi không thấy quá thuận lợi à?”
Tần Đại quản gia lập tức nổi giận, hắn cắn răng nhìn chằm chằm người kia nói: “Thế nào? Lẽ nào ngay cả thuộc hạ giáo chủ cũng nghi ngờ sao? Ngài chớ quên, nếu ta muốn bán đứng Thiên Lý Giáo thì nhiều năm trước không cần trăm cay nghìn đắng giúp đỡ ngài!”
Giáo chủ?
Lẽ nào là giáo chủ của Thiên Lý Giáo thần long thấy đầu không thấy đuôi, ngay cả sư phụ đại yêu nghiệt nhà nàng cũng chưa từng bắt được?
Lỗ tai Tây Lương Mạt hơi động đậy, nàng bắt đầu cẩn thận phân tích giọng nói vị giáo chủ kia, không hiểu sao nàng luôn cảm thấy giọng nói này có chút quen thuộc.
Vị giáo chủ kia im lặng một lúc cuối cùng dùng giọng điệu ôn hòa nói: “Bản tôn đương nhiên biết công lao vất vả của Tần tôn chủ, có điều hiện nay thám tử Tư Lễ Giám không nơi nào không xuất hiện, hoạn quan Bách Lý Thanh thủ đoạn tàn nhẫn đê tiện, vì vậy không thể không đề phòng, ngươi đừng để trong lòng.”
Tuy Tần Đại quản gia vẫn có chút bực bội nhưng đối phương đã xuống nước, lão cũng không tiện nói gì nữa.
Bầu không khí lạnh đi một hồi, chủ đề lại chuyển tới đại hội đoạt khôi trâm hoa.
Hộ pháp Hình Đường Tây Lương Mạt đã từng thấy trước kia mang vẻ mặt lành lạnh nói: “Lần này nếu chúng ta có thể thu phục hết đám mãng phu giang hồ dưới kia, sau này có thể khiến bọn chúng là lính hầu cho Thiên Lý Giáo chúng ta, Tư Lễ Giám nhiều cao thủ đến đâu cũng kém cao thủ giang hồ hắc bạch lưỡng đạo. Nếu có thể sai người đi ám sát gian tặc Bách Lý Thanh, Tư Lễ Giám còn gì đáng sợ? Giáo chủ chúng ta chỉ cần đứng ra kêu gọi, những người bất mãn Tư Lễ Giám dã man nhất định sẽ hưởng ứng vô số!”
Giáo chủ trầm ngâm nói: “Huyết Ma Cung dẫn đầu tà đạo là một lũ gặp lợi quên nghĩa, có thể để bản tôn sử dụng, có điều đám bạch đạo tự xưng hảo hán Lục Lâm…”
Đường chủ Hình Đường cười hắc hắc: “Giáo chủ cứ yên tâm, thứ gọi là bạch đào này đều thích thể diện, chúng ta đánh bại bọn chúng trong đại hội đoạt khôi trâm hoa, bọn chúng đương nhiên sẽ duy trì Thiên Lý Giáo chúng ta, về phần đám lỗ mãng Lục Lâm này… Nếu giáo chủ muốn chúng ta tiêu diệt hết bọn chúng cũng có sao, bọn chúng vốn là tội phạm triều đình truy nã!”
Tây Lương Mạt nghe vậy trong lòng thầm nghĩ, lời này ý là… Lẽ nào trong quan phủ cũng có người của Thiên Lý Giáo?
Đám chủ sự, trưởng lão của Thiên Lý Giáo nghe vậy đồng loạt gật đầu nói đúng, đều nói ít ngày nữa đại sự sẽ thành.
Cố tình Tần Đại quản gia trước đó không nói gì lúc này lại ồm ồm nói một câu: “À, thật không? Nhưng theo lão phu biết, lần này bạch đạo có không ít cao thủ tới đây, chỉ kể đến cao thủ dùng độc của Đường Môn, kim cương trưởng của Liễu Trần Thiếu Lâm, cả bang chủ Tân Nhâm Bang nữa, e rằng thực lực đều bất phàm, không biết giáo chủ định đánh bại bọn họ thế nào?”
Đường chủ Hình Đường lập tức híp mắt nhìn sang, lạnh lùng trừng mắt nhìn Tần Đại quản gia: “Tần tôn chủ, cho dù giáo chủ không có võ công cái thể, trí tuệ lại không thua lão giáo chủ, không đánh lại thì chúng ta dùng trí, hôm nay nhân vật lớn của hai đạo hắc bạch chẳng phải đều ở Hương Vân Phường của chúng ta hay sao!”
Tây Lương Mạt nhướng mày, ha, xem ra muốn giở gian kế.
Thế nhưng khi nàng đang định tiếp tục nghe lén kế hoạch của đối phương thì ngoài cửa bỗng truyền đến tiếng nghi hoặc: “Nhìn kia, cửa phòng kho sao lại hé mở thế nhỉ, không phải có trộm chứ?”
Tây Lương Mạt cả kinh, lập tức bật người tìm chỗ trốn nhưng đã không kịp nữa, cửa ngay sau đó bị mở ra.
Thủ vệ đứng ngoài chỉ thấy một bóng người chợt lóe lên, sau đó hắn hoảng sợ hô lên: “Người đâu, có thích…”
Chữ “khách” còn chưa ra khỏi miệng, hắn đã cảm thấy trên cổ lạnh toát, sau đó máu tươi phun ra, đầu nghiên đi mềm oặt ngã xuống đất.
Nhưng một tiếng hét ngắn ngủi của hắn vẫn kinh động đám thủ vệ gần đấy.
“Không xong, có thám tử!”
“Bắt thích khách!”
Đám thủ vệ lập tức rút đao nhanh chóng nhằm về phía khoang thuyền, ngay cả người trong khoang chính cũng phát hiện có người ở sát vách, người tỉnh táo chút liền phản ứng nhận ra nơi phát ra mùi lạ vừa rồi.
Có người vận nội lực bổ một chưởng về phía vách phòng giữa phòng kho và khoang chính, góc tường kia đã bị ăn mòn cực mỏng, một chưởng bổ xuống lập tức biến thành mảnh vụn bay tứ tung.
Tây Lương Mạt ở một bên đang muốn phi thân ra ngoài bằng cửa sổ nhỏ, không ngờ vách tường bị người ta đánh nát trong giây lát, một luồng khí cực mạnh nháy mắt áp về phía Tây Lương Mạt.
Nội lực to lớn của đối phương ép Tây Lương Mạt hít thở không thông, mảnh gỗ vụn cắt lên y phục dạ hành của nàng mấy lỗ thủng, bức Tây Lương Mạt không thể không rời khỏi cửa sổ để né tránh.
Chính một lát trì hoãn như vậy, thông qua vách tường bị đập vỡ, khoang chính lập tức hiện ra lồ lộ, căn phòng tối rộng thoáng hơn, Tây Lương Mạt chớp mắt nhìn rõ ràng những người ở trong khoang thuyền.
Những người này tuy không mặc giáo phục Thiên Lý Giáo nhưng trên cổ hoặc bên hông đều đeo một miếng ngọc bội khắc chữ vạn.
Mà quả nhiên như nàng suy đoán, ngoại trừ Tần Đại quản gia nàng không nhận ra một ai.
Giáo chủ Thiên Lý Giáo mặc một cái áo choàng, chỉ lộ ra hai con mắt, khiến người ta không nhìn rõ hình dạng của hắn, có điều bàn tay giơ lên hơi hồng cho thấy chính hắn là người dùng một chưởng vỗ nát vách thuyền.
Trong chớp mắt Tây Lương Mạt khắc thân hình đối phương vào trong đầu, chỉ cảm thấy thân hình kia thật sự quen thuộc.
Có lẽ, người nàng biết không chỉ một mình Tần Đại quản gia.
Thế nhưng lúc này không cho phép nàng suy nghĩ nhiều.
Bởi nàng mặc một thân y phục dạ hành, tay cầm đoản kiếm cũng đã bại lộ trước mắt đám người Thiên Lý Giáo.
Người kia dùng giọng nói tận lực biến đổi lạnh lúng nói: “Bắt tên thám tử này, nếu hắn không đưa tay chịu trói, giết ngay tại chỗ!”
Mặc kệ người này là người giang hồ hay thám tử của Tư Lễ Giám, đều không thể sống rời khỏi căn phòng này.
Trong mắt giáo chủ hiện lên một tia tàn nhẫn.
Người của Thiên Lý Giáo nhanh chóng phóng về phía Tây Lương Mạt.
|
Tây Lương Mạt nhờ vào thân thủ linh hoạt cùng khinh công chạy giữa đám người Thiên Lý Giáo. Tuy trưởng lão cùng hộ pháp Thiên Lý Giáo đều rất kinh ngạc về khinh công tuyệt diệu của thám tử, nhất thời không bắt được nàng, nhưng bọn họ không có đạo nghĩa giang hồ gì đáng nói, lập tức liên thủ vây công.
Công lực của Tây Lương Mạt mới khôi phục ba, bốn phần, nếu là trước kia nàng còn có thể chắc chắn thoát thân khỏi đám người quần đấu này, nhưng hôm nay…
Nàng híp mắt, từ trong lòng lấy ra một ống trúc tạo hình kỳ lạ, đầu ống trúc hình đài sen, nàng lập tức đưa tay về phía đuôi ống vỗ mạnh.
Trong nháy mắt ống trúc kia tuôn ra vô số vật nhọn màu xanh lam bắn về phía trước đám Thiên Lý Giáo đang vây công.
Có hộ vệ Thiên Lý Giáo trúng châm xong lập tức ngã xuống đất đau đớn co người.
“Mau lùi lại, là bạo vũ lê hoa châm!” Hộ pháp Hình Đường là người có kiến thức, trong lúc kinh ngạc còn không quên hét lớn một tiếng, thân hình lùi mạnh đồng thời lập tức lấy thân che phía trước giáo chủ.
“Ngươi là người Đường Môn!” Một gã đường chủ Phong Đường khác kinh ngạc hô.
“Ra tất gặp máu, quay đầu không lành; tốc độ cực nhanh, vua của ám khí.” Khi khởi động, tổng cộng ba mươi bảy ngân châm kịch độc đồng loạt bắt ra, chính là ám khí truyền đời của Đường Môn Tứ Xuyên.
Tây Lương Mạt cười lạnh một tiếng, giọng nói sắc nhọn: “Coi như đám đạo chích Thiên Lý Giáo các ngươi có chút kiến thức, dám vọng tưởng thống nhất giang hồ! Hừ!”
Khi nói chuyện, thân hình nàng đã bật lên, nháy mắt đánh một chưởng đập vỡ cửa sổ nhỏ bay ra ngoài khoang thuyền.
Mà lúc này cũng chính là lúc nàng không còn sức lực, bão vũ lê hoa châm dùng xong cũng không thể thêm châm vào ngay được.
Giáo chủ lập tức quát lạnh một tiếng: “Chính là lúc này, lập tức giết ả!”
Vì vậy đám Thiên Lý Giáo nháy mắt phản ứng, mặc kệ đồng bọn trúng lê hoa châm, đồng thời dùng hết các loại ấm khí đánh chết Tây Lương Mạt.
Mắt thấy Tây Lương Mạt sắp bị ám khí phi tiêu xuyên thành tổ ong, nàng bỗng huýt một tiếng sáo sắc bén giữa không trung.
Không biết một luồng bóng đen từ đâu bay đến chắn trước mặt nàng, thay nàng đỡ gần như toàn bộ ám khí.
Người của Thiên Lý Giáo kinh hãi, cúi đầu nhìn thì ra là một lũ chim nhỏ như chim xanh, chim sẻ các loại.
Mà trên bầy trời không biết từ đâu vang lên một tiếng kêu sắc bén như ưng mà không phải ưng, bỗng nhiên vài bóng đen bắn qua cửa sổ mà Tây Lương Mạt vừa chạy thoát.
“Cạc các…”
“Két két…!”
Sau đó không chút khách khí bắt đầu công kích giáo đồ Thiên Lý Giáo, cái mỏ nhọn hoắt không ngừng mổ mắt cùng những phần lộ ra ngoài của giáo đồ Thiên Lý Giáo.
“Là quạ đen!”
“A… Mắt ta!”
Nhất thời, đám Thiên Lý Giáo đều hét ầm lên.
Đợi đến khi bọn chúng không còn hỗn loạn, bắt đầu đánh giết đám quạ đen hung ác độc địa không ngừng bay vào, cũng cố gắng nhảy khỏi cửa sổ lùng bắt Tây Lương Mạt thì phát hiện Tây Lương Mạt đã sớm không thấy bóng dáng.
“Xoẹt!” Một kiếm bay ngang chém vài con quạ rơi xuống máu tươi đầy đất, giáo chủ Thiên Lý Giáo mặc áo choàng màu trắng nhìn ngoài cửa sổ, lạnh lẽo rít qua kẽ răng: “Lục soát thuyền!”
Nữ nhân kia không thể nào biến mất khỏi nơi này trong thời gian ngắn như thế, nếu nàng có võ công như vậy đã không cần dùng thuật ngự cầm!
…
Tây Lương Mạt quả thực không thể biến mất không thấy tăm hơi trong nháy mắt.
Tuy nàng đã sớm sắp xếp xong lộ tuyến chạy trốn nhưng nàng không biết rằng Hương Vân Phường nhìn như có một nửa cố định trên bờ nhưng thực ra bản chất vẫn là một con thuyền kiên cố. Vì an toàn, Kim ma ma đã sai người nhổ neo thuyền khi thời gian mở tiệc sắp kết thúc, trong sông Lạc, trừ khi Tây Lương Mạt biến thành cá hoặc chim nếu không không có bản lĩnh bay qua mặt sông rộng lớn này.
Mà khi nàng nhìn thấy phía dươi là nước sông cuồn cuộn cộng mảnh băng, đành sửa lại tuyến đường, định xông qua từ phòng khách ở lầu hai.
Nhưng thân thể vừa rơi xuống phân nửa, một cửa sổ trên khoang tàu bỗng mở ra, một bàn tay vươn ta cực kỳ chuẩn xác túm lấy cánh tay nàng, sau đó không chút khách khí kéo nàng vào phòng.
Tây Lương Mạt hoảng hồn, người này võ công cao, nàng tuyệt đối không phải đối thủ, thế nhưng… Tia tàn nhẫn lóe lên trong mắt nàng, tay cầm bạo vũ lê hoa châm đã thêm châm hướng về phía đối phương.
Nhưng người kia như biết từng động tác của nàng, trực tiếp bóp cổ tay nàng, khiến cổ tay nàng tê rần, bạo vũ lê hoa châm liền rơi xuống đất.
Sau đó, cái cằm nhỏ của Tây Lương Mạt bị một bàn tay chuẩn xác nắm lấy, một tay đối phương đè lên gáy nàng, rồi đôi môi thô bạo gặm cắn môi nàng.
Tây Lương Mạt bị ép mở cái miệng nhỏ, thoáng chốc tràn đầy hơi thở âm độc của người kia.
Người kia như muốn ăn nàng, liếm qua mỗi một tấc mềm mại trong miệng nàng, cuối cùng còn cắn mạnh lên đầu lưỡi nàng.
Đồng thời bàn tay cũng không chút kiêng dè xốc quần áo nàng lên dò xét vào trong.
|
HOẠN PHI THIÊN HẠ Tác giả: Thanh Thanh Du Nhiên Chương 107: Ám Sắc Băng Hỏa Lưỡng Trọng Thiên Ads Edit by Pink Lady & LinhMaroon
Tên sàm sỡ vô liêm sỉ!
Tây Lương Mạt nổi giận, trong màn đêm đen, nàng nâng đầu gối huých mạnh vào giữa hai chân đối phương.
Lợi dụng giây lát đối phương né tránh, tay kia của nàng đánh một chưởng về phía đối phương, chiêu thức tàn nhẫn, quyết lấy mạng đối phương.
Nhưng người này như có thêm vài con mắt, không chỉ hóa mở thế tiến công vào hạ bàn của Tây Lương Mạt, tay kia còn trực tiếp chống lại chưởng lực của Tây Lương Mạt, chấn động ở cự ly ngắn khiến Tây Lương Mạt cảm thấy một luồng khí lạnh như băng rót vào lòng bàn tay nàng trong một giây đối chưởng, từ lòng bàn tay thoáng chốc xông lên kỳ kinh bát mạch của nàng.
Tây Lương Mạt liền cứng người tại chỗ, bực mình tức ngực, không kịp né tránh, người kia túm búi tóc nàng kéo về phía sau, cảm giác đau trên da đầu ép nàng không thể không ngẩng đầu, bất lực như thiên nga bị dã thú bắt được, dâng cần cổ yếu ớt nhất tới hàm răng sắc nhọn như sói của đối phương.
Ngay khi nàng cho rằng người kia sẽ cắn đứt cần cổ nàng thì người kia lại vươn đầu lưỡi liếm da thịt nhẵn nhịu yếu ớt của nàng, cúi đầu nói: “Về phần thủ đoạn độc ác của ngươi bản tọa ngày càng hài lòng, đáng tiếc, bản tọa lại không thích ngươi tùy ý làm bậy.”
Tây Lương Mạt giật thót, cúi đầu nghi hoặc hỏi: “Sư phụ?”
Người trong bóng tôi như đang nếm mật trên cổ nàng, dùng răng nanh sắc nhọn gặm cắn trên cái cổ nhung bạc của nàng, cười như có như không nói: “Ngươi nói xem? Ai dám lại gần thứ nghiệp chướng cả người là độc như ngươi?”
Tây Lương Mạt thầm kêu một tiếng đáng chết, sao lại tới vào lúc này?
Trong bóng tối, nàng chỉ nghe được tiếng hắn cười nhạt, cảm giác hơi thở lạnh giá của hắn phà lên cần cổ không ngừng nhói đau của mình. Nàng cố gắng thoát khỏi tình hình bất lợi này, giọng điệu nghe như rất vui mừng: “Sư phụ, sao ngươi lại ở đây? Xem ra chúng ta quả thật có thần giao cách cảm rồi.”
Người kia cười trầm thấp, ngẩng đầu khỏi cổ nàng, giọng nói nhẹ như bỗng: “À, nói vậy, trò cưng cũng rất nhớ vi sư phải không?”
Tây Lương Mạt cảm thấy ngón tay thon dài lạnh lẽo của đối phương đang lần mò trên cổ mình, loại xúc cảm kỳ lạ này khiến nàng gần như cho rằng hắn sẽ không chút do dự ngắt đứt cái cổ mảnh khảnh của nàng, nàng gần như có thể nhìn thấy khóe môi tinh xảo kia cong lên một nụ cười trào phúng.
Nhưng nàng mặc kệ đối phương có nhìn thấy biểu cảm của mình hay không, chỉ nở nụ cười nói: “Đương nhiên rồi.”
Bách Lý Thanh lại cười, có điều tiếng cười vừa lạnh giá vừa tăm tối, khiến nàng bất giác nghĩ tới yêu ma chuẩn bị ăn thịt người.
“Vi sư rất vui, thì ra trò cưng của vi sư chơi vi sư một vố đẹp thế xong còn nhớ vi sư đến vậy, vi sư cũng rất nhớ ngươi.” Khi nói chuyện, hắn bỗng không chút khách khí cắn rách đôi môi non mềm của nàng, nuốt sạch máu tươi cùng tiếng hô đau đớn của nàng vào bụng, tham lam như yêu ma khát máu, nở nụ cười nhẹ tựa hồ rất ấm áp: “Xem, máu của ngươi vẫn ngọt như ta nhớ, khiến người ta khó có thể bỏ được.”
Dứt lời, đầu lưỡi hắn lần nữa liếm lên môi Tây Lương Mạt, liếm hết vết máu trên đó vào trong miệng.
Đau nhức không nặng không nhẹ, tại lòng môi đặc biệt mẫn cảm khiến Tây Lương Mạt không nhịn được nhíu mày, khóe môi nàng giật giật nhưng không thử làm chuyện chống đối vô vị.
Nàng trực tiếp thả lỏng thân thể dựa vào lòng hắn, than nhẹ: “Sư phụ, ngươi quả nhiên vẫn khiến người ta buồn nôn như trước nay.”
Hoặc nên nói vẫn biến thái như từ trước tới giờ.
Trong bóng tối, người kia như được khen tặng, vừa cắn môi nàng vừa cười nhẹ: “Đúng vậy, trò cưng, ngươi quả nhiên vẫn không nghe lời lại giảo hoạt khiến người ta chán ghét.”
Khi đang nói chuyện, ngoài cửa truyền đến tiếng phá cửa ầm ĩ cùng tiếng cao giọng.
Có khách giang hồ giận dữ nói: “Ông nội nhà ngươi, làm gì vậy?!”
Tiếng thủ vệ Thiên Lý Giáo lạnh lùng nghiêm nghị lại không chút khách khí nói: “Chủ nhân chúng ta có lệnh, vừa rồi có thích khách đạo chích lẻn vào, để đảm bảo an toàn của mọi người, mời các vị khách đi ra tiếp nhận lục soát!”
“Thích khách, thích khách từ đâu ra, lão tử cùng Thược Dược cô nương đang sướng, đám đáng giết nghìn đao các ngươi không muốn sống nữa phải không!”
“Đúng vậy, đêm đông thế này thích khách từ đâu ra!”
“Lão tử thấy đám rùa rụt đầu các ngươi mới là thích khách muốn chui vào váy cô nương!”
Ước chừng đang vui vẻ cùng các hoa nương thì bị quấy rầy, không ít khách giang hồ hùng hùng hổ hổ.
Thế nhưng đám hoa nương trong phòng bọn họ lại đồng loạt tiến lên, cười dài khuyên giải an ủi, kéo hết bọn họ ra để đám thủ vệ mặt lạnh vào trong lục soát. Đám khách giang hồ tuy có chút kiêu ngạo vô lễ, cảm thấy đám thủ vệ đeo đao đeo kiếm rất chướng mắt, nhưng bên cạnh có mỹ nhân nũng nịu, coi như có bậc thang xuống mới không cam lòng mở cửa.
Đương nhiên cũng có kẻ thật sự sợ kẻ thù của mình lẻn vào, lập tức tránh đường.
Vì vậy chỉ trong chốc lát, đám thủ vệ đã lục soát tới sương phòng Tây Lương Mạt cùng Bách Lý Thanh đang ẩn nấp.
Bàn tay Bách Lý Thanh trực tiếp thò ra bắt Tây Lương Mạt vào lòng mình, thân thể xoay chuyển hướng về phía cửa sổ phía sau tủ đứng và giường, tay ngưng khí bắn mở cửa sổ, rồi lại bắn một lần nữa để hạ màn giường xuống.
Gió sông lạnh buốt tức khắc xông vào phòng, thổi bay tấm màn dài đỏ tươi, gần như trong nháy mắt Tây Lương Mạt cảm thấy sau lưng lạnh toát, nhưng nàng cũng nhờ ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào mới nhìn rõ cái giường của thanh lâu này, có lẽ muốn hướng tới hiệu quả kiều diễm nên trên giường treo không ít lụa mỏng màu đỏ, gió thổi qua khiến lụa đỏ bay lượn khắp nơi, vừa vặn hoàn toàn che giấu hành tung của bọn họ.
Quả nhiên, thị vệ mở cửa ra, cảm giác đầu tiên là trong phòng không có ai.
Thủ lĩnh thị vệ nói với thuộc hạ: “Lục soát nhanh chóng lên, nếu không có người thì lập tức tìm phòng tiếp theo, ý của chủ công là muốn chúng ta lục soát một lượt tất cả phòng trên tàu trong thời gian ngắn nhất.
“Vâng!”
Đám thị vệ lập tức vào phòng lục soát xung quanh.
Trong tủ đứng gỗ lê khắc chim khách đậu cành mai, dưới bàn phấn bát bảo mạ vàng, ngay cả dưới cái giường gỗ lê cũng có người dùng đao quét một lần.
“Không có!”
“Không có!”
…
Đầu lĩnh thị vệ gật đầu, giơ tay lên: “Tiếp tục lục soát!”
Nói xong định dẫn người đi căn phòng tiếp theo, nhưng lúc này một giọng nói thô lỗ lạnh lẽo vang lên.
“Chờ đã.”
Đầu lĩnh thị vệ quay đầu phát hiện là đường chủ Điện Đường Giang Ngũ, hắn lập tức chắp tay cung kính nói: “Giang đường chủ!”
Giang Ngũ là một gã đàn ông cường tráng mặt dài, tuổi chừng bốn mươi, đôi mắt dài nhỏ thỉnh thoảng lại lóe sáng, trên mép để một chòm râu ngắn, y gật đầu, tiến tới cửa căn phòng, ánh mắt nghiêm khắc quan sát trong phòng một lượt: “Phòng này đã lục soát cẩn thận chưa, có phát hiện dị thường nào không?”
“Vâng, thuộc hạ đã sai người lục soát tất cả những nơi có thể ẩn nấp, không phát hiện bất cứ điều gì dị thường.”
Giang Ngũ nheo mắt lại tỉ mỉ quan sát bốn phía, hạ lệnh: “Châm nến, cẩn thận lục soát lần nữa!”
|
Đầu lĩnh thị vệ thuộc quyền quản lý của Lôi Đường, lúc này hắn có chút không hài lòng về chuyện Giang Ngũ hạ lệnh không khách khí, hơn nữa vẫn còn nhiều phòng chưa lục soát, nhưng ngoài mặt vẫn cung kính nói: “Giang đường chủ, thuộc hạ xác định nơi này không có ai, hiện nay chủ công đang vội vã muốn tra xét thuyền một lượt, nếu trì hoãn chính sự, thuộc hạ thừa nhận không nổi.”
Tính tình Giang Ngũ cũng không tốt, y cười lạnh, đang định nói gì thì nghe thấy một giọng nói khàn khàn không ra nam không ra nữ vang lên phía sau: “Dựa theo ý Giang đường chủ mà làm đi.”
Người của Thiên Lý Giáo sửng sốt, nhìn về phía người đến rồi đồng loạt kính cẩn khom người chắp tay hành lễ: “Giáo chủ!”
“Ừ.” Người vừa đến mặc trường báo trắng che kín thân mình, chỉ lộ ra hai con mắt có phần lạnh giá, hắn khoát tay ý bảo mọi người miễn lễ, sau đó nhìn về phía Giang Ngũ: “Không biết Giang đường chủ phát hiện có gì không thích hợp?”
Giang Ngũ thấy giáo chủ tin tưởng y lập tức châm mấy ngọn nến ở giá cắm gần cửa phòng, ngay sau đó trong phòng tỏa ra ánh nến ấm áp, những thứ trong phòng chiếu hết vào mắt mọi người.
Y thì dẫn giáo chủ Thiên Lý Giáo tới trước bàn, tay đặt trên mặt bàn gỗ lim khảm vỏ sò, sau đó đưa lên mũi ngửi ngửi: “Mặt bàn hơi ẩm, chứng tỏ có người từng ngồi ở đây, đồng thời chống tay lên bàn một thời gian.”
Tiếp theo y lại ngồi xổm xuống, tay sờ mép bàn rồi nghiêm mặt nói: “Giáo chủ, ngài nhìn xem, nơi này có vết ghế ma sát, đồng thời vết ma sát còn rất mới, tương đối sâu, kèm theo hơi nước, có thể thấy từng có người giao thủ ở đây, nhưng thời gian rất ngắn.”
Cuối cùng, ánh mắt Giang Ngũ rơi vào cạnh cửa sổ, y đi qua tỉ mỉ sờ song cửa, ánh mắt ngừng trên cửa sổ chốc lát sau đó quay đầu nói với giáo chủ Thiên Lý Giáo: “Ngài xem cửa sổ này, song cửa sổ bị hủy hoại rất nhỏ, giấy dán cửa lại bị rách rõ ràng, chứng tỏ có người bị một chưởng đánh tới ở đây, nói không chừng đã bị thương.”
“Ừ.” Giáo chủ Thiên Lý Giáo cũng đi tới, nhìn những chỗ hắn vạch ra rồi gật đầu: “Giang đường chủ, ngươi thấy thế nào?”
Điện Đường là bộ môn chuyên chịu trách nhiệm tình báo truy tìm tung tích của Thiên Lý Giáo, Giang Ngũ quả thật là nhân tài hiếm có.
Ánh mắt Giang Ngũ thâm trầm nhìn xung quanh một vòng, sau đó trầm ngâm chắp tay nói: “Bẩm báo giáo chủ, thuộc hạ cho rằng việc này chắc chắn có kỳ quặc.”
Sau đó y chi tiết trình bày suy nghĩ của y với giáo chủ Thiên Lý Giáo, vừa rồi y đặc biệt lưu ý căn phòng này vì khi y nhìn xuống từ khoang thuyền tầng ba, phát hiện kẻ được cho là thám tử của Đường Môn không thể nào ngang nhiên đi qua trước mắt bao người ở khoang thuyền lầu một, yến tiệc nơi đó tuy đã gần kết thúc nhưng vẫn còn không ít khách khứa. Mà ả lại càng không muốn chết mà nhảy vào nước, như vậy khả năng cuối cùng chính là căn phòng này ở tầng hai.
“Ừ.” Giáo chủ Thiên Lý Giáo gật đầu lần nữa, chấp nhận cách nghĩ của y.
Đám thị vệ thuộc Lôi Đường không thể không bội phục Giang Ngũ, không hổ là người đứng đầu Điện Đường chuyên phụ trách tình báo.
Giang Ngũ lạnh lùng nghiêm nghị nhìn cửa sổ, trầm giọng nói: “Chân tướng chỉ có một!”
Tây Lương Mạt trốn trong bóng tối chỉ cách y khoảng một thước, nháy mắt cảm thấy hơi thở cứng lại, người này quả là cực kỳ thận trọng, trong lòng nàng thầm mắng, lẽ nào gã này là thần thám Địch Nhân Kiệt đời Đường và thần thám Conan của đảo quốc Nhật Bản kiếp trước chuyển thế?
Nếu bị phát hiện thì làm sao bây giờ?
Mở đường máu à?!
Thế nhưng người trước mặt nàng dường như hoàn toàn không nóng ruột chút nào, yên lặng như bóng đêm, hư vô như bụi bặm, ngay cả hô hấp cũng không cảm nhận được, nếu nàng không cảm nhận được cánh tay hắn khóa mình như vòng sắt thì nàng cũng cho rằng hắn hoàn toàn không tồn tại.
Hắn đã luyện thành phương pháp quy tức, đương nhiên có thể khiến cao thủ đứng đầu không nghe được tiếng nhịp mạch đập.
Mà nàng thì không phải! Một số cao thủ nội lực có thể nghe được tiếng mạch đập.
Nhỡ ra tiết lộ hành tung của nhau thì…
Khi Tây Lương Mạt đang tìm đối sách thì Giang Ngũ đã nói: “Chân tướng chính là… Bọn chúng nhất định là kẻ thù, rất có khả năng người kia đã dự đoán nữ thám tử kia sẽ nhảy xuống đây, sau đó ra tay đánh chết. Vừa rồi khi chúng ta bước vào, cửa sổ mở rộng, nếu không phải nữ thích khách bị người kia đánh rơi xuống nước thì hai bọn chúng nhất định đã tới nơi khác chém giết lẫn nhau!”
Lúc này Tây Lương Mạt mới thầm thở phào một hơi, trong lòng thì cười trào phúng, thì ra thế gian không phải đầy rẫy thần thám, nàng suy nghĩ quá nhiều thôi.
Có điều Giang Ngũ này vẫn có vài phần bản lĩnh, tuy không đoán trúng nhưng cũng không kém sự thật là bao.
Kết luận này khiến người của Thiên Lý Giáo nhất thời có chút mơ hồ, nhìn về phía giáo chủ.
Giáo chủ Thiên Lý Giáo chỉ im lặng chốc lát rồi lớn tiếng hạ lệnh: “Mọi người lập tức tăng mạnh phòng bị, đặc biệt chú ý những người có thương tích!”
“Vâng.” Người của Thiên Lý Giáo đồng loạt chắp tay tuân mệnh.
Ngay khi Tây Lương Mạt tưởng bọn chúng sắp rời khỏi thì giáo chủ Thiên Lý Giáo lại bỗng dừng chân, nói với thị vệ: “Các ngươi đi trước đi, bản giáo chủ có việc muốn thương lượng với Giang đường chủ.”
Vì thế một đám thị vệ kính cẩn lui ra, tiếp tục lục soát.
Giang đường chủ thì đóng chặt cửa lại, sau đó định xoay người đi đóng cửa sổ.
Thế nhưng lại bị giáo chủ Thiên Lý Giáo ngăn cản, hắn thản nhiên ngồi xuống cạnh bàn nói: “Không cần, thưởng thức bóng đêm cũng là một chuyện hứng thú, hơn nữa hứng gió lạnh cũng giúp chúng ta tỉnh táo lại, không bị hành động thuận lợi làm mê muội đầu óc. Hôm nay thám tử có thể lẻn qua bảo vệ sâm nghiêm nghe trộm chúng ta gần trong gang tấc chính là một bài học đắt giá!”
Giang Ngũ cũng ngồi xuống, mắt bỗng lộ hung quang thấp giọng nói: “Giáo chủ, nếu chúng ta đã biết thám tử kia là người Đường Môn, vì sao không làm đến nơi đến chốn, trực tiếp ra tay với người Đường Môn cho xong?”
“Ừ…”
Tây Lương Mạt bị gió thổi nổi da gà, tức giận oán thầm, gã này đầu có vấn đề à, hứng gió lạnh bàn chuyện, không sợ tai vách mạch rừng hay sao!
Nhưng vì sao nàng lại thấy lạnh thế nhỉ?
Tây Lương Mạt rõ ràng nhớ quần áo trên người mình tuy không nhiều lắm nhưng mình đã được đả thông hai mạch Nhâm Đốc, đan điền có nội lực đủ để chống lạnh.
Sau trận gió thứ hai thổi qua, nàng lập tức phát hiện nguyên do vì sao mình lại lạnh như vậy.
Nàng bị Bách Lý Thanh ép đối diện với lồng ngực rộng lớn của hắn, cánh tay sát tường, hưng hướng về phía cửa sổ mở, chuyện này vốn cũng không có gì, vấn đề là trên lưng nàng… trần trụi!
Vừa rồi khi động thủ với Bách Lý Thanh, tên khốn khiếp kia không biết thô bạo xé áo sau lưng nàng thành hai mảnh từ lúc nào, lộ ra một vết rách lớn!
Trần trụi một mảng lưng lớn bị gió tuyết thổi, không lạnh mới là lạ!
Tây Lương Mạt tức giận đến giơ chân hung hăng giẫm lên chân Bách Lý Thanh.
Nhưng đối phương giống như hoàn toàn không cảm thấy, thân thể không nhúc nhích lấy một chút, tay hắn thì động, chậm rì rì trượt lên sống lưng trơn bóng dính tuyết của nàng, viết chữ trên lưng nàng – thế nào, ngươi rất lạnh à?
Tây Lương Mạt giận đến nở nụ cười, nàng không nói gì mà trực tiếp nhấc chân đá mạnh lên xương bánh chè của đối phương trong cự ly ngắn, biểu thị – con mẹ nó, ta đương nhiên rất lạnh!
Sau đó Tây Lương Mạt liền thấy Bách Lý Thanh biến mất trong ánh sáng phản xạ trắng trắng của tuyết, chỉ lộ ra nửa gương mặt tinh xảo với nụ cười nhếch mép xinh đẹp lạ kỳ kia.
Cái chuông cảnh báo trong đầu nàng reo vang, tay muốn thừa cơ điểm lên đại huyệt trên lưng hắn, cố gắng cố định hắn.
|
Nhưng, Bách Lý Thanh đã có đề phòng, hắn ra tay trước nàng một giây, dùng một loại tư thế tài tình kẹp hai tay nàng, hai tay như vòng thép kẹp chặt đến mức Tây Lương Mạt không thể động đậy.
Sau đó, hắn lại chậm rãi xoa nắn cái lưng tuyết trắng của nàng, khiến Tây Lương Mạt nổi da gà toàn thân, nàng bắn một ánh mắt cảnh cáo về phía tên yêu nghiệt ở trong bóng tối – ngươi muốn làm gì?
Nàng nào biết, loại động vật mang tên đàn ông này, đôi khi ngươi càng không để hắn làm hắn càng nhất định phải làm, huống hồ Bách Lý Thanh vốn chờ trừng trị nàng, còn chờ tới ngứa tay!
Bách Lý Thanh rút tay ra khỏi quần áo nàng, cúi đầu nhìn tiểu hồ ly xù lông trong lòng, nở một nụ cười tà tứ, chỉ chỉ lên môi mình rồi không biết xấu hổ chọc chọc về phía hai cái bánh bao đẫy đà của nàng.
Tây Lương Mạt thoáng chốc đỏ mặt, cắn răng một lát rồi vẫn ngẩng đầu, từ từ nhắm hai mắt chủ động dùng đôi môi mềm của mình đụng lên môi Bách Lý Thanh.
Bách Lý Thanh hé mở môi, Tây Lương Mạt không cảm giác được, nhưng một giây sau, đai lưng của nàng buông lỏng, quần thoáng chốc tụt xuống phân nửa, Tây Lương Mạt sợ toát mồ hôi lạnh, đỏ mặt tía tai trừng mắt với Bách Lý Thanh – ngươi có thể vô sỉ nhưng không thể vô sỉ đến vậy!
Bách Lý Thanh cười khẽ, dùng ngón tay viết trên cái lưng trơn bóng của nàng – ngươi có tin vi sư sẽ lột sạch tiểu hồ ly không nghe lời là ngươi ở ngay đây không?
Sau đó Tây Lương Mạt lại cảm thấy chân hắn dám giẫm lên quần mình, Tây Lương Mạt khóc không ra nước mắt, vội vàng gật đầu – tin, rất tin, lão yêu nghìn năm vô sỉ nhà ngươi còn cái gì không làm được!
Nàng quả thật tin, nếu Bách Lý Thanh dám nói thì nhất định dám làm.
Bách Lý Thanh nhướng mày, tiếp tục viết chữ trên tấm lưng trần của nàng như đùa dai – ngươi đoán xem, nếu giáo chủ Thiên Lý Giáo thấy cảnh xuân thế này sẽ thế nào?
Tây Lương Mạt là người thức thời đến mức nào, nàng lập tức biến sắc, lộ ra nụ cười uyển chuyển quyến rũ, lần thứ hai hôn lên khóe môi tinh xảo của Bách Lý Thanh, ngoan ngoãn duỗi đầu lưỡi non mịn vào trong miệng hắn, dâng lên nụ hôn sâu chủ động nhiệt tình đầu tiên trong kiếp này của nàng.
Lòng thì tàn bạo mắng thầm – con mẹ nhà ngươi, thái giám chết giẫm, cô nương ta coi như đang hôn một con cóc thối!
Một ngày nào đó sẽ giẫm bẹp ngươi!
Đợi khi nàng bị kiềm chế đến hai tay mềm nhũn, đang định rời khỏi thì một giây sau, Bách Lý Thanh lại giữ cái gáy nàng, lần thứ hai hôn lên môi nàng vừa thô bạo vừa dịu dàng, ngón tay cũng tiện thể viết trên lưng nàng – nha đầu ngốc, để vi sư dạy ngươi thế nào gọi là hôn.
Phía trước là biển lửa đại yêu nghiệt nghìn năm châm ngòi, phía sau là gió băng lạnh giá, hôm nay nàng đã tự mình trải nghiệm cái gì gọi là… băng hỏa lưỡng trọng thiên.
Cố tình đại tai họa nghìn năm kia còn không chịu tha cho nàng… càng ngày càng quá đáng!
|