Xuyên Nhanh Công Lược: Ký Chủ Đừng Hắc Hoá
|
|
Chương 140: Mỹ Nhân Lụa Đỏ Khép Hờ: Thê Chủ, Động Phòng Đi 55
Quý Lan Âm càng thêm ngây ngẩn, cặp mắt không chớp nhìn nữ nhân trước mặt. Nàng không chỉ bế nổi hắn, còn bế công chúa nữa! Quá, quá soái! Nhưng mà, ánh mắt Quý Lan Âm nhìn Mộ Ngôn lại càng lúc càng mơ hồ, mí mắt hắn cứ như dính lại. Như thể giây tiếp theo là sẽ ngủ. Nhưng người trước mặt lại cười xấu xa, nâng cằm Quý Lan Âm lên, khom mình phủ lên đôi môi hơi lạnh ấy. Cánh môi bị hung hăng cắn nhẹ, sự lạnh lẽo nổi thẳng linh hồn, Quý Lan Âm bỗng mở choàng mắt ra. Liền chạm phải một đôi mắt đen thẩm sâu không thấy đáy. Cảm xúc bên trong đôi mắt lại khác hẳn vẻ ngoài cười tủm tỉm của cô, như một đầm băng sâu không thấy đáy, u lạnh và nguy hiểm. Mộ Ngôn rời khỏi môi Quý Lan Âm, một tay ôm ngang người Quý Lan Âm, "Đừng nhìn ta như vậy, ta sẽ phạm tội." Chung quanh cô im lặng như bị thời gian đóng băng, chỉ thấy cô bước một bước, thoắt cái đã đến bên cạnh Thẩm Bạch. Thẩm Bạch nhìn chằm chằm Quý Lan Âm trong lòng cô, còn chưa nói gì, đã thấy Mộ Ngôn khinh miệt liếc nhìn cô ta. Cô không nói gì, đầu ngón tay chỉ ngoắt nhẹ, linh hồn của Thẩm Bạch đã bị rút ra. Linh hồn đó là một nữ tử mặc trường bào màu tím sẫm, với khuôn mặt nguyên bản của Mộ Ngôn, chẳng qua mặt mày cô ta giăng đầy sự quỷ quyệt. Không cam lòng. Lại thấy Mộ Ngôn duỗi tay, linh hồn nọ không tình nguyện thu nhỏ lại, cuối cùng hóa thành một mảnh hồn nguyên, rơi vào trong tay Mộ Ngôn. Mộ Ngôn chậc lưỡi một tiếng. Liếc cũng không liếc cái xác đã chết đi nọ. Trong lòng ngực, Quý Lan Âm không biết khi nào, nhiệt độ cơ thể đã lạnh. Mộ Ngôn cúi đầu nhìn xuống Quý Lan Âm, chỉ nhẹ nhàng như vậy, thân thể hắn bỗng hóa thành vô số điểm nhỏ. Trong không khí loáng thoáng vang lên giọng cô mát lạnh, "A, đã đi rồi, còn chưa xem ta giết người đâu." Chúa tể hệ thống: 【......】 Giết, giết người!!!! * Một lát sau, phía trên chiến trường, cùng với mưa rơi, máu chảy thành sông. Cả chiến trường, mấy vạn tướng sĩ Bắc Nhạc, thế nhưng trong khoảnh khắc, tất cả đều chết đi. Thây phơi ngàn dặm. Mà ở trên ngọn núi do thi thể xếp thành, một thiếu nữ đang khoanh tay mà đứng. Thiếu nữ trên mặt mang nụ cười nghiền ngẫm, đôi tay trắng nõn thon dài. Mắt cô chớp loé chớp loé hồng quang, sự mất kiểm soát, mặt âm u bị vô hạn khuyếch trương, cực kỳ đáng sợ. Chúa tể hệ thống: 【!!! 】 【 Mộ Ngôn! Cô điên rồi! 】 nó bất quá là ngây người một giây thôi, mấy vạn sinh mệnh thế nhưng trong khoảnh khắc liền không còn. Tiếng của chúa tể hệ thống kéo lại thần trí của Mộ Ngôn, cô chậm rãi liếc vào trong hư không một cái, "A, quên mất, còn có người." Chỉ thấy cô duỗi tay chộp tới, một nhúm lông xù trắng trắng bỗng xuất hiện trong tay cô. Mộ Ngôn nhấc nhúm bông trắng lên, nhìn nhìn. Giống như chỉ là một nhúm tròn, không có mắt miệng. Chúa tể hệ thống: 【......】 Nó muốn giết nữ nhân này a a a a!!! Thấy có vẻ không thú vị, Mộ Ngôn tùy ý ném nhúm tròn đi. Nhúm tròn biến thành một đường parabol. Tiếp đó, Mộ Ngôn lại đem tầm mắt quay ngược về phía sau cô. Mấy vạn tướng sĩ, nữ chính và Hoàng Diệp Toàn đang sửng sờ nhìn cô. Vành môi nhoẻn lên nụ cười khát máu, đang muốn hành động. Đầu cô bỗng đau nhói, linh hồn thoát ly, thân thể cứ thế ngã xuống trong những ánh mắt nhìn của phe Đông Ngô và nữ chính. Chúng tướng sĩ: "......" Vừa rồi, đó là quân sư? Má ơi! Quân sư!! Đám tướng sĩ và Hoàng Diệp Toàn bị dọa nói không nên lời, cứ ngốc ngốc nhìn Mộ Ngôn ngã xuống. Một lát sau mới phản ứng lại, có mấy người cuống quýt qua đỡ. Các nàng không biết, mình xuýt nữa đã mất một cái mạng......
|
Chương 141: Này Đâu Phải Ta Sai
Đông Ngô sơ niên.
Bắc Nhạc tổn thất thảm trọng, cuối cùng cửa thành bị công phá.
Nữ chính ủng trăm vạn dân tâm, nhất thống giang sơn làm đế.
Thế nhưng, vị quân sư nổi tiếng thiên hạ lại không biết đi về đâu, kể từ đó, lời đồn về quân sư có ngàn vạn loại phiên bản.
*
—— tướng quân Hoàng Diệp Toàn 【 phiên ngoại 】
Quân sư không còn nữa, tướng quân lấy chiến nổi tiếng thiên hạ còn đây.
Tướng quân tháo xuống mặt nạ, đó là một gương mặt kinh diễm kiểu gì.
Phía Bắc kinh thành trong một tòa nhà, một nữ tử hồng y váy dài xinh đẹp đang đứng, trước mắt nàng là một bức họa treo trên cây hòe.
Trên họa, nàng kia miệng ngậm nụ cười ôn nhu, tay cầm quạt lông, làn váy khẽ vung lên, tóc đen buộc sợi tơ hồng, cả người như muốn bay lên trời.
Hoàng Diệp Toàn nhớ lại ngày đó, vẫn như cũ không thể tin.
Giống như một người đang hiểu rõ bỗng nhiên biến đổi thành một người hoàn toàn khác, không bị lý trí khống chế, hoàn toàn điên cuồng.
Trong mắt chỉ còn mỗi giết chóc mà thôi.
Đêm khuya mộng về, Hoàng Diệp Toàn vẫn sẽ bị ánh mắt cuối cùng ấy doạ tỉnh.
"Mẫu thân."
Lúc này, sau lưng nàng vang lên một giọng nói mềm mềm êm êm, Hoàng Diệp Toàn cúi đầu nhìn, bế tiểu nhân nhi lên.
Tiểu nhân nhi đôi mắt xoay tròn, nghịch ngợm nhìn bức họa.
Khoé miệng nhỏ chảy giọt nước dãi trong veo, "Mẫu thân, vị tỷ tỷ này đẹp quá."
Tiếng tiểu hài nhi mềm nhuyễn vang lên, "Hài nhi sau này lớn lên muốn gả cho nàng."
Hoàng Diệp Toàn: "......"
Nàng trợn trắng mắt, con mẹ nó, đã chết còn yêu nghiệt như thế trêu chọc cả tiểu hài tử.
Nàng không chút khách khí nói, "Gả cho nàng ta làm gì, nàng ta là ma quỷ."
Tiểu hài tử không quá hiểu lời Hoàng Diệp Toàn nói, nghiêng đầu nghi hoặc nhìn Hoàng Diệp Toàn.
Thế là, Hoàng Diệp Toàn bổ sung tiếp một câu, nói năng thấm thía, lấy Mộ Ngôn làm tài liệu phản diện, ôm bảo bối nhi tử của mình.
Nói, "Về sau cần phải thấy rõ, thê chủ tương lai của ngươi nếu trông giống nàng, vậy thì nhất định phải tránh xa, nàng ta nhất định rất khắc nghiệt, phi thường xoi mói."
Tính kế ngươi đến đũng quần cũng không tha.
Tiểu hài nhi vẫn thực nghi hoặc, hắn mềm mại nói một câu, "Vậy muốn tìm cái dạng gì?"
Hoàng Diệp Toàn ho lên một tiếng, nghiêm trang nói, "Đương nhiên là phải tìm cái loại tiểu khả ái, thân phì thể tráng, cặp mắt nho nhỏ, trắng trẻo mập mạp."
"Người đó nhất định sẽ rất hiền lành." Giống nàng vậy đó.
Bức họa Mộ Ngôn: "......"
Phu lang mới vừa bước ra của Hoàng Diệp Toàn: "......"
"Hoàng Diệp Toàn! Lại con mẹ nó nói bừa, lão tử một roi quất chết ngươi!"
Yên lặng một lát, trong đình viện vang lên một tràng rống giận.
Chỉ dư lại cơn gió nhẹ thoáng cuốn lên bức họa.
Tiểu hài tử bị ném lại nơi đó, ngưỡng cổ, ngẩng lên nhìn bức họa.
Nàng trên họa vẫn giữ nguyên ý cười không đổi, nụ cười đó khiến người cảm thấy như tắm mình trong gió xuân......
——【 phiên ngoại xong 】
【 Mộ Ngôn, cô là con cầm thú! 】
【 làm cặn bã thì làm cặn bã đi, cô còn hắc hóa! 】
【 thứ đó rốt cuộc là cái quỷ gì! 】
【 cô giải thích rõ ràng cho lão tử, cô biết không cô gây động tĩnh lớn như thế chúng ta đều bị người của cục quản lý thời không vị diện chú ý rồi! 】
【 cô người đàn bà âm hiểm xảo quyệt, tâm địa độc ác, không có một tí lòng nhân ái, đáng khinh xấu xa này! 】
Trong không gian, nữ tử một bộ đạo phục màu trắng, ấn đường một nốt chu sa, khiến cô trông càng giống như tiên sĩ.
Mộ · âm hiểm xảo quyệt · tâm địa ác độc · đáng khinh xấu xa · Ngôn liên tục nghe hệ thống thóa mạ hai giờ liền.
Chớp chớp mắt, vẻ mặt hết sức vô tội, "Này đâu phải tôi sai."
Chúa tể hệ thống: 【!!! Không phải cô sai?! Vậy cô mẹ nó giải thích cho lão tử! Chẳng lẽ còn là lão tử sai? 】
Trời biết, nó lúc ấy bị dọa túng như choá.
Đó con mẹ nó là cái thứ quỷ gì, sử dụng xong, Mộ Ngôn hoàn toàn như biến thành một người khác.
"Tính tình tới, ngăn cũng ngăn không được, cậu hiểu mà, tôi yếu."
【......】 lần đầu nghe thấy lấy mình rất yếu làm lý do, còn đúng lý hợp tình như vậy.
|
Chương 142: Anh Trai, Máu Anh Quá Ngọt 1
>
Chúa tể hệ thống giận muốn bay lên, sau đó nói, 【 làm sao giờ, làm sao giờ, cô gây động tĩnh lớn như thế, nhất định sẽ bị đám phiền chết người mấy bộ môn đó phát hiện. 】
Mộ Ngôn hết sức bình tĩnh, "Phát hiện thì sao."
Chúa tể hệ thống: 【 thì chết a! 】
Mộ Ngôn càng bình tĩnh, "Chết thì chết thôi."
Chúa tể hệ thống thấy cả con thống đều hết khỏe, 【 một số kẻ điên trong đó sẽ bắt cô đi nghiên cứu đó. 】
Cái này thì Mộ Ngôn trầm mặc rồi, thật lâu, thật lâu sau, nhướng nhướng mắt đẹp, "Linh hồn cũng có thể nghiên cứu?"
【 vô nghĩa! 】
"Cậu không phải chúa tể hệ thống sao? Chúa tể muôn vàn hệ thống? Hệ thống bộ hạ của cậu đâu?" Mộ Ngôn chẳng chút vội vàng.
【......】 thần con mẹ nó hệ thống bộ hạ, lão tử chỉ nổ thôi nhìn không rõ sao a! Ngu xuẩn!
Chúa tể hệ thống giận tới hết muốn nói chuyện, sau đó đá Mộ Ngôn vào vị diện.
*
"Ngô vương, chúng thần cung nghênh ngài thức tỉnh."
Vừa mới ráp vào thân thể xong, chung quanh bỗng vang lên một chuỗi tiếng chú ngữ trầm trọng.
Theo linh hồn từng chút một dung nhập vào cơ thể, xúc giác của cơ thể cũng trở nên nhạy bén,
Lạnh, một cơn lạnh thấu xương.
Mộ Ngôn mở mắt ra, đập vào mi mắt là sàn nhà cổ xưa, trên sàn trải rộng những hoa văn kỳ lạ.
Mộ Ngôn ngửi thấy mùi máu, cô nhìn xuống cổ tay của mình, nơi đó có một vết thương dữ tợn.
Máu men theo những khe rãnh hoa văn.
Chảy dài đến quan tài nằm ở trung ương.
Mặt Mộ Ngôn tái đi từng chút một, nhưng lại có một sức ép khổng lồ ở trên mình, ép cô không sao nhấc người lên nổi.
Mặc người bài bố.
Thế giới này có chút thần kỳ.
Thế giới này có vampire trong truyền thuyết.
Kể về câu chuyện tình yêu giữa nữ chính và nam chính huyết tộc.
Vị diện này có vampire cũng có huyết săn.
Mà không khéo, nữ chính là truyền nhân của huyết săn, trong khi nam chính lại là bá tước của huyết tộc.
Cố tình, hai người có lập trường như nước với lửa đó lại yêu nhau, bước tiếp theo chính là tương ái tương sát.
Cuối cùng, nữ chính vì tình yêu, trợ giúp nam chính bước lên đỉnh cao của cuộc đời, diệt sạch huyết săn.
【 nhiệm vụ chủ tuyến: Chúng ta là nhân loại! Phải giữ gìn nền hoà bình cho nhân loại! Xin hãy trở thành một huyết săn hợp cách. 】
【 nhiệm vụ chi nhánh: Cầm tù huyết tộc chi vương. 】
Nhiệm vụ này, còn có thể tiếp thu, rốt cuộc cũng không phải nhiệm vụ đặc biệt vĩ đại gì.
Có điều......
Nhiệm vụ chi nhánh là cái quỷ gì thế này?
Thân thể của Mộ Ngôn tên gọi Đường Kha, là một người thường.
Nhưng cái người thường này cũng chả bình thường.
Bởi vì máu đặc biệt, nên hắn bị huyết tộc bắt đi hiến tế để giải trừ phong ấn cho huyết tộc Vương.
Kết quả, một thế hệ huyết vương trèo ra ấy vậy mà lại là một thằng nhóc.
Không chỉ thế, vì máu, nên thằng nhóc này rất dính Đường Kha.
Thế cho nên, Đường Kha tự nhiên mà vậy trở thành quản gia nô bộc cho huyết vương nhỏ này.
Đồng thời, cũng là lương thực dự trữ của huyết vương.
Một đám huyết tộc đều thèm nhỏ dãi máu của hắn, nhưng Đường Kha đã bị đóng mác của huyết vương, nên dù có thèm, huyết tộc cũng không dám động đến Đường Kha.
Đường Kha chăm chút huyết vương cho đến lớn, huyết vương ở tuổi thiếu niên, dung nhan càng thêm tuấn mỹ và tinh tế, lạnh lùng như băng sương, ngũ quan hoàn mỹ hoàn toàn thuyết minh sức cám dỗ trí mạng của huyết tộc.
Thế nên, Đường Kha dần đà, cong.
Cong veo với thiếu niên huyết tộc, nhưng, huyết tộc chi vương tôn quý há để cho hắn mơ ước?
Thế là, Đường Kha bị pháo hôi.
Cốt truyện mới tiếp thu đến đó, vầng sáng khế ước bỗng loé lên.
Phong ấn khế ước đã giải trừ thành công.
Tiếng niệm chú trầm trọng ngừng lại, sức ép nặng nề trên người Mộ Ngôn cũng tan biến theo.
Mộ Ngôn ngồi bệch dưới sàn nhà, ngó xuống cổ tay mình.
Vừa ngước mắt lên, đã đụng phải những ánh nhìn tham lam và thèm thuồng của những huyết tộc ở xung quanh.
|
Chương 143: Anh Trai, Máu Anh Quá Ngọt 2
Mộ Ngôn lại nhìn xuống cổ tay mình, nơi đó đã hình thành một lớp mài.
Nhưng, ở chổ này, vẫn như đưa dê vào miệng cọp a, Mộ Ngôn tuy là nghĩ vậy, nhưng cũng vẫn không động đậy.
Vì Đường Kha là để hiến tế cho huyết vương, nên sẽ chẳng có huyết tộc nào động đến.
Lúc này, quan tài rung rinh, cả đám huyết tộc nơi đó mắt lộ vẻ kinh hỉ, tay phải đặt nơi ngực trái.
Cúi người một góc chín mươi độ, "Cung nghênh Vương của ta!" "Lạch cạch."
Một bàn tay nhỏ nhắn trắng nhợt nắm mép quan tài, từ trong quan tài gắng sức trèo ra.
Bạn nhỏ cố sức leo ra ngoài, sau đó sẩy chân một cái, rầm một tiếng, một đoàn nho nhỏ lăn thình thịch đến bên chân Mộ Ngôn.
Mộ Ngôn và bạn nhỏ bốn mắt nhìn nhau.
Đó là một đôi mắt mang màu đỏ tươi như đá quý, trong veo thấy đáy.
Ngũ quan của bạn nhỏ tinh tế, làn da nhợt nhạt như mất đi sắc máu, hai đồng tử to tròn, lông mi rậm rạp lại cong veo.
Là một đứa trẻ kháu khỉnh và đáng yêu.
Mắt to trừng mắt nhỏ.
Bạn nhỏ há miệng, hai chiếc răng nanh sắc nhọn trồi ra, sau đó "ngao ô" một tiếng vồ ngã Mộ Ngôn.
Vừa mới mắt đối mắt và xác nhận đứa nhỏ này là Quý Lan Âm ở vị diện trước, Mộ Ngôn: "......"
Ẩn trong cơ thế nho nhỏ của bạn nhỏ là một sức mạnh khổng lồ, mới vồ lên người Mộ Ngôn, Mộ Ngôn đã không thể động đậy nổi.
Bạn nhỏ ngưởng cổ, sau đó "ngao ô" một tiếng, cắn lên động mạch cổ của Mộ Ngôn.
Dòng máu ấm áp và ngọt lành chảy xuôi vào khoang miệng.
Máu tươi quá mỹ vị.
Bạn nhỏ tựa hồ đói thảm, điên cuồng mà hút máu của Mộ Ngôn.
Không bao lâu sau, da mặt Mộ Ngôn vốn đã xanh xao do mất máu quá nhiều, giờ trông lại càng nhợt nhạt như một trang giấy trắng.
Sau cổ bạn nhỏ chớp nháy một tiêu chí màu vàng kim.
Tiêu chí của Mộ gia.
Trán Mộ Ngôn ứa ra từng giọt mồ hôi lạnh.
Bị huyết tộc hút máu, là một quá trình rất thong thả mà mỹ diệu, giống như là ——
Cảm giác sex trong nhân loại.
Tà niệm sinh sôi, đủ loại hình ảnh bèn hiện lên trong đầu Mộ Ngôn.
Bất quá, Mộ Ngôn giữ ổn định.
Ngay khi cô sắp mất đi ý thức, bạn nhỏ trên người bỗng ngẩng đầu dậy, đồng tử của hắn đã mất đi màu đỏ rực, mà đổi thành màu hổ phách xinh đẹp.
Bạn nhỏ liếm liếm môi, rời khỏi người Mộ Ngôn.
Thân thể nho nhỏ được chống đỡ bởi một khí thế hào hùng, hắn mặc một bộ trường bào cổ xưa màu đen, mái tóc bạc xoã dài sau lưng.
Đẹp một nét cổ điển.
Chất giọng trẻ con non nớt nhưng lạnh lùng, hình thành một luồng áp suất nén khổng lồ vang lên.
"Mang nhân loại này đi."
"Dạ, đại nhân."
Tiếp theo đó, liền có huyết tộc tới dọn Mộ Ngôn đi.
Huyết tộc sức trâu như choá (nguyên văn), nhấc Mộ Ngôn đã cạn kiệt sức lực lên là đi.
Mộ Ngôn: Tư thế này hơi bị bất nhã rồi a!
Mấy ngày sau,
Mộ Ngôn bị ném trong lâu đài lạnh băng, dưỡng mấy ngày, mới dưỡng về mấy kg máu đã bị hút.
Trong lâu đài chỉ có Mộ Ngôn một con người, tất nhiên, còn lại đều là con huyết tộc.
Huyết vương vừa thức tỉnh, có rất nhiều chuyện để bận bịu, Mộ Ngôn đến giờ cũng chẳng gặp huyết vương được một lần.
Bất quá......
Mộ Ngôn lười nhác nằm ở trên giường, tay lướt di động, "Cầm tù huyết vương là sao?
Ở lúc Mộ Ngôn nhận ra huyết vương, chúa tể hệ thống cũng đã nhận ra huyết vương này chính là dã nam nhân đã dây dưa với ký chủ của nó qua mấy vị diện.
【 nhiệm vụ chi nhánh là tùy cơ mà tuyên bố. 】 chúa tể hệ thống tức giận nói, 【 giờ thì càng thành toàn cho các người. 】
【 bondage play chúc các ngươi chơi vui vẻ, không cần cảm ơn!】
Mộ Ngôn nga một tiếng, cũng không tiếp tục đề tài đó, "Trở thành một huyết săn đủ tư cách là phải làm gì?"
【 người ưu tú như chúng ta, tất nhiên phải làm huyết săn ưu tú nhất! Tỷ như, tất cả huân chương vinh dự của huyết săn đều gom về tay. 】
|
Chương 144: Anh Trai, Máu Anh Quá Ngọt 3
Mộ Ngôn đưa mắt dừng trên màn hình, huyết săn huân chương thành tựu, mười hai huân chương.
Thành tựu thứ nhất, tỷ phú.
Thành tựu thứ hai, xử lý một huyết tộc quý tộc.
Thành tựu thứ ba: Xử lý một trăm huyết tộc trở lên.
... "......"
"Cậu hiểu lầm gì rồi." Thật lâu sau, Mộ Ngôn mới chậm rãi mở miệng, "Tôi chưa bao giờ cảm thấy tôi ưu tú cả."
【 không, tôi biết cô ưu tú là được. 】 trâu choá đến lủi thẳng lên trời, lủi trời nữa đi, tiếp tục nha.
Mộ Ngôn chậm rì rì click mở thanh thuộc tính của mình, cô nghĩ thanh thuộc tính hẳn đã trở lại bình thường.
Tay Mộ Ngôn điểm điểm trong hư không, mặt trên hiện lên mấy chữ to, ánh vàng lấp lánh.
Sức chiến đấu cọng bún bằng 5.
Mộ Ngôn: "Mấy chữ này, đọc hiểu đi."
【 không có việc gì, ký chủ tôi tin tưởng cô! Đến đây đi, để chúng ta cùng nhau bước lên đỉnh cao của huyết săn đi! 】
Chúa tể hệ thống nói nói, lại bắt đầu tiện lên, 【 hơn nữa, nam nhân của cô là huyết tộc vương, hậu trường vững mạnh nha tiểu tỷ tỷ, tôi cảm thấy trận này chúng ta có thể nằm thắng. 】
Mộ Ngôn sựng lại, vừa định phản bác, nhưng cô thắng lại kịp.
Được đi, trước khi giải quyết xong khế ước, hắn là của cô.
Hôn cũng hôn rồi, chẳng lẽ còn không định chịu trách nhiệm?
Mộ Ngôn ngậm miệng, của cô thì của cô đi, dù sao trên người người ta cũng đã có tiêu chí của cô rồi.
Bất quá ——
"Cậu sợ là có hiểu lầm gì với tên ngốc đó rồi." Nằm khỉ chứ nằm, là vương giả thì không thể nằm.
Đang nghĩ đến đó, bỗng dưng một bóng người nho nhỏ đã đứng ở ngoài cửa phòng của Mộ Ngôn.
Cô ngưng thần nhìn sang thì chạm phải một đôi con ngươi thâm trầm màu hổ phách.
Bạn nhỏ đứng chưa cập gối của Mộ Ngôn, khuôn mặt nhỏ xinh như ngọc mài thành trông có vẻ thản nhiên, mái tóc bạc xoã sau lưng, thân hình nho nhỏ mặc một chiếc áo choàng có hoa văn lạ nét.
Hắn vừa xuất hiện, nhiệt độ trong phòng đột ngột giảm đi vài độ.
Nhìn nhau trong giây lát.
Ánh mắt Mộ Ngôn quá sức bình tĩnh, nhưng thật ra để cho bạn nhỏ quay mắt đi trước.
Tiếng bạn nhỏ thanh đạm vang lên, "Lại đây."
Nói xong, bạn nhỏ xoay người đi thẳng.
Tuổi hiện tại của Đường Kha không quá mười tám tuổi, vẫn còn dáng vẻ thiếu niên ngây ngô.
Mộ Ngôn không nhanh không chậm đi theo bạn nhỏ ra ngoài.
Nơi phòng khách đang đứng không ít huyết tộc, trông thấy một thiếu niên nhân loại đi theo đằng sau Vương đáng kính của bọn họ, cả đám ánh mắt đều lộ rõ vẻ ngạc nhiên.
Nhưng, lập tức, mấy huyết tộc lại bị một mùi máu thập phần quyến rũ hấp dẫn.
Cả đám nhe ra răng nanh, lại thấy thiếu niên nhân loại đứng ở đằng sau người huyết vương nho nhỏ của họ.
Ánh mắt chẳng mảy may sợ hãi, môi đã vậy còn ngậm nụ cười nhàn nhạt, nhìn thẳng vào mấy huyết tộc.
Bạn nhỏ cử chỉ thanh nhã, khí chất ở mặt nào đó thế nhưng khá giống với Mộ Ngôn.
Uy áp của huyết vương khiến một đám huyết tộc cúi thấp đầu, không dám nhìn loạn.
Những huyết tộc này đều là vampire quý tộc, trang phục trên người họ, đã tinh xảo lại phong nhã.
Không có huyết tộc khó coi, dùng vẻ ngoài mị hoặc và cuốn hút để che khuất đi nội tâm tham lam và dơ bẩn của họ.
"Hắn, đã đánh dấu của bổn vương."
Thật lâu sau, mới nghe giọng trẻ con rét mướt và âm u đó nói.
"Là người của ta."
Bạn nhỏ nói xong những lời ấy, cả đám huyết tộc đều kinh ngạc ngẩng phắt đầu lên, nhìn về thiếu niên đứng ở sau huyết vương.
Thiếu niên thấy những ánh nhìn kinh ngạc của nhóm huyết tộc, chậm rãi nhoẻn môi, gương mặt tuấn tú trông có vẻ ôn nhu và nho nhã nở rộ một nụ cười.
Huyết tộc: Vương, ngài xem hắn cười đắc ý kìa!
Nhân loại nên hút đi thôi!
Nhưng mà, bạn nhỏ cũng chả màng đến suy nghĩ của họ, chỉ tuyên bố thân phận của Mộ Ngôn mà thôi.
*
Và lúc này, trong lâu đài to lớn, cũng chỉ có Mộ Ngôn và bạn nhỏ đáng yêu, tinh xảo với nét mặt nhàn nhạt ở trước mặt.
Bạn nhỏ ngồi trên ghế cao, ánh mắt dửng dưng không gợn sóng nhìn Mộ Ngôn.
|