Xuyên Nhanh Công Lược: Ký Chủ Đừng Hắc Hoá
|
|
Chương 145: Anh Trai, Máu Anh Quá Ngọt 4
Hắn nhìn thiếu niên ở trước mặt, hơi nghiêng đầu, chớp chớp mắt, "Anh trai quản gia, nhanh lên nha, tôi đói bụng."
Phong cách cao lãnh của huyết vương biến đổi quá đột ngột.
Mộ Ngôn thì một tay cầm dao, đặt lên mạch máu mu bàn tay mình, mặt không mang cảm xúc.
Mà một màn này phải kể lại từ buổi sáng ngày hôm sau khi Mộ Ngôn làm quản gia.
Vưu Tư đã từ trong quan tài trèo ra từ sớm, rồi không biết từ lúc nào đã leo lên giường của Mộ Ngôn. Miệng hơi há, hai chiếc răng nanh sắc nhọn nhô ra, ngay khi sắp sửa chạm đến Mộ Ngôn, Mộ Ngôn đột nhiên tỉnh giấc.
Mắt to trừng mắt nhỏ.
Vưu Tư mê mang chớp chớp cặp huyết đồng, lúc hắn đói khát, đồng tử sẽ biến ngay sang màu máu.
Rồi sau đó, thì hắn khó chịu, Mộ Ngôn thế nhưng cả gan ngăn cản hắn, đang định hút tới luôn.
Thì thấy Mộ Ngôn xách hắn lên một cách nhẹ như bâng, sau đó để chân trần bước xuống giường. Lâu đài to như vậy chỉ có hai người bọn họ.
Mộ Ngôn đặt Vưu Tư lên ghế, cầm lấy chiếc cốc, máu cô đã nuôi rất lâu mới nuôi trở lại.
"Vương, cậu muốn uống bao nhiêu?" Mộ Ngôn giữ nụ cười ưu nhã kiểu quý tộc, hỏi bằng chất giọng ôn hoà.
Tiểu thiếu niên này tựa hồ vừa thức dậy nên còn mê mang, nghiêng đầu, nghe thấy Mộ Ngôn hỏi.
Đầu lưỡi mềm mại liếm chiếc răng nanh, "Rất nhiều rất nhiều."
Mộ Ngôn: "......"
Bởi thế, mới có một màn đó——
Vưu Tư đung đưa chân, trên mặt mang nụ cười ngây thơ hồn nhiên, "Anh trai, anh cắt nha?"
Thế là, Mộ Ngôn mặt không cảm xúc rạch một đường xuống tay mình.
Khuôn mặt tuấn mỹ ngây ngô trắng nhợt đi, nhưng giữa hàng mi lại không chau lấy một cái.
Đôi đồng tử đỏ sậm như máu của Vưu Tư sâu thẫm, đưa mắt nhìn chằm chằm vào chiếc cốc chân dài nọ.
Máu đỏ tươi từng chút từng chút dâng lên bên trong cốc, đã yêu mị lại quyến rũ chết người.
Đợi tới nửa ly, Mộ Ngôn thu hồi tay.
Vưu Tư lại ngước mắt nhìn Mộ Ngôn, sau đó cười cười, hai chiếc răng nanh trồi ra, nụ cười ngọt ngào.
"Lại đây."
Vưu Tư hướng Mộ Ngôn ngoắc ngoắc tay, chờ lúc Mộ Ngôn đến, Vưu Tư cầm tay Mộ Ngôn lên.
Trên đó có một vết thương đỏ thẩm.
Tay thiếu niên trắng nõn và thon dài, vết thương đó tựa như chút tì vết ở trên một tác phẩm nghệ thuật vốn nên hoàn mỹ.
Vưu Tư cúi người, dán cánh môi mềm mại lên miệng vết thương.
Mộ Ngôn sựng lại, ánh mắt dừng ở trên người Vưu Tư.
Mu bàn tay hơi ngứa ngáy, hơi thở lạnh lẽo xuyên qua mu bàn tay lan dọc toàn thân.
Một lát sau, Vưu Tư ngẩng đầu, cũng không nhìn Mộ Ngôn, duỗi tay cầm lấy chiếc cốc chân dài.
Mộ Ngôn nhìn mu bàn tay, vết thương chổ đó đã phục hồi như cũ.
Liếm một cái là khỏi hẳn?
Cô nhướng mi, ánh mắt dừng trên đôi môi nhỏ nhắn của Vưu Tư nhìn một hồi, sau đó rời mắt đi.
Máu của Mộ Ngôn không thể nghi ngờ là thức uống bổ dưỡng nhất cho Vưu Tư, không bao lâu sau, cặp đồng tử huyết hồng của bạn nhỏ đã dần trở về màu hổ phách.
Vẻ bình tĩnh cũng quay trở lại.
Vưu Tư quay đầu qua, chạm phải ánh nhìn mang ý vị không rõ của thiếu niên ở đối diện.
Hắn mím môi, đôi mắt hổ phách nhìn trả lại.
Thì thấy thiếu niên tuỳ ý buông xuôi tay, đứng ở một bên, môi ngậm nụ cười hoàn mỹ không tì vết.
Rồi nghe thấy tiếng thiếu niên sáng sủa vang lên, "Vương, cần phải đi rồi."
Vừa mới đản sinh, huyết vương không thể nghi ngờ, bận.
Chúng trưởng lão huyết tộc nghĩ rằng Vưu Tư chưa truyền thừa ký ức đời trước, nên vọng tưởng muốn khống chế Vưu Tư.
Còn Vưu Tư thì mang bộ dạng cao lãnh, một đôi mắt trong trẻo, ngồi nghe trưởng lão hỏi chuyện.
Rồi đôi mắt trẻo đó nhìn qua Mộ Ngôn, "Anh trai quản gia, anh nghĩ sao nào?"
Vưu Tư bán đồng đội một trận quá tuyệt, quả nhiên, trưởng lão liền nhíu mày, không vui nhìn về phía Mộ Ngôn.
Không vui tự nhiên là vì, đường đường huyết vương thế nhưng gọi một nhân loại hèn mọn là anh trai.
Vì thế, đối mặt với những ánh mắt ghìm ngập sát ý của đông đảo huyết tộc.
Khoé môi của Mộ Ngôn không mất ý cười, "Vương, tôi cho rằng không ổn."
|
Chương 146: Anh Trai, Máu Anh Quá Ngọt 5
Lời này thốt ra, càng nhiều huyết tộc sát khí phừng phực nhìn Mộ Ngôn hơn.
Vốn dĩ, nhân loại này có thể đi theo huyết vương hoàn toàn là nhờ vào máu của hắn, lại không nghĩ đến người này thật đúng là rất dám nói.
Chạm phải ánh mắt ăn thịt người của trưởng lão, Mộ Ngôn không mảy may sợ hãi.
Trưởng lão: Sớm hay muộn cũng giết chết nhân loại này.
Nhưng mà ——
Người tốt sống không lâu, tai họa để lại muôn đời.
Mộ Ngôn không chỉ không bị giết, còn sống đến mười năm.
Bởi thế, trong nội bộ huyết tộc đều biết, Vương chí cao vô thượng của họ giận không quan trọng, nhưng đắc tội với gã đàn ông thoạt nhìn ôn nhu vô hại bên cạnh vương, đó chính là sống không bằng chết.
Mười năm, thiếu niên đã trưởng thành thành thanh niên, trên người tràn ngập khí chất nho nhã như thiếu gia quý tộc cổ điển.
*
"Cạc cạc."
Trăng tròn nhô cao, ánh trăng sáng ngời chiếu xuống khu rừng, mông lung mà thần bí.
"Uyển Uyển, chúng ta vẫn là chạy nhanh trở về đi thôi."
Lúc này, trong khu rừng truyền ra một giọng nói run rẩy bất an.
"Nghe nói nơi này đều là huyết tộc cao giai, bị bắt được sẽ chết."
Giọng nữ rất dè dặt, phát âm còn nghe rung rung.
Ngay sau đó, hai cô gái từ sâu trong khu rừng bước ra, hai người mặc đồng phục mang tiêu chí huyết săn, trang bị toàn thân.
Một thân bó sát dáng người nóng bỏng.
Hai người đứng ở ngoài khu rừng, nhìn về phía tòa lâu đài cổ xưa nằm dưới ánh trăng với vẻ mặt kinh diễm.
"Đó chính là tòa lâu đài trong truyền thuyết?" Cô gái được gọi là Uyển Uyển trong ánh mắt tràn ngập vẻ kinh diễm.
Nhưng cô gái đi bên cạnh cô ta thì ánh mắt tràn đầy hoảng sợ, "Uyển Uyển, hay là chúng, chúng ta chạy nhanh đi thôi."
"Sao được, khó khăn lắm đến một lần, dù gì mình cũng phải kiếm cái gì đó mang về lãnh công chứ."
Giọng nói của Uyển Uyển mang theo vẻ nóng lòng muốn thử, "Chúng ta đi vào đó xem đi."
Cô gái đi cạnh cô ta hiển nhiên không quá tán đồng.
Đúng lúc này, hướng bên đó xuất hiện một vài động tĩnh.
Hai cô gái sợ tới mức nhanh chân trốn trở vào khu rừng.
Có tiếng đánh nhau kèm theo mùi máu tươi lan trong không khí.
"Cạc cạc."
Đàn quạ trong khu rừng bởi động tĩnh mà bay lên trời.
Ngay sau đó, dáng một người đàn ông đang đi không nhanh không chậm bỗng hiện ra trong tầm mắt của hai cô gái.
Bóng đêm mông lung, người đàn ông đạp ánh trăng từ từ mà đi tới, đêm sáng mông lung làm mơ hồ đi dung mạo của anh ta.
Chỉ thấy thân hình anh thon dài như tùng trúc.
Người đàn ông mặc trang phục đơn giản màu đen. Sợi dây chuyền thập tự giá đen đeo trên cổ, ở dưới ánh trăng tản mác ra ánh sáng biêng biếc.
Người đàn ông thong dong đi tới trước, bỗng nhiên, ánh mắt anh ta sựng lại, dừng ở ngay trong bụi cỏ chổ hai cô gái.
Tức khắc, hai người giật thót người.
Thì thấy anh ta thế nhưng cất bước đi về phía các cô.
Hai người:!!!
Xong đời, bị phát hiện.
Người đàn ông đi tới gần, hai người cũng thấy rõ dung mạo của anh ta.
Mi mực như họa, nếu trên người không phải đang mặc bộ trang phục hưu nhàn, thì trông khí chất chả khác gì thư sinh thời cổ đại.
Thanh niên mặt mũi ôn hòa, khoé môi ngậm cười, cùng hai cô gái mắt đối mắt.
Uyển Uyển há miệng hít sâu, suýt chút nữa muốn kêu ra.
Nhưng thấy anh nhỏ đối diện bỗng duỗi tay chặn trước miệng.
"Suỵt."
Một tiếng trầm thấp từ tính bật ra, hai cô gái ngớ người nhìn anh ta.
Thì nghe thấy chất giọng trầm thấp ôn hòa đó ngậm cười, "Nơi này rất nguy hiểm, đi nhanh thôi."
Anh ta vừa dứt lời, thì phía sau lưng anh bỗng vang lên một tiếng gào rống.
Sợ tới mức hai chị em cả người run bần bật, vội vã muốn chạy đi.
"Từ từ."
Đang định đi thì bị anh nhỏ xinh trai ôn nhu đối diện gọi lại.
"Các cô là huyết săn sao?"
Hai chị em gật đầu.
|
Chương 147: Anh Trai Máu Anh Quá Ngọt 6
Thế là, hai chị em lại thấy anh nhỏ đối diện cười như tắm mình trong gió xuân.
"Tại hạ Đường Kha."
"......"
Gió lạnh thổi nhẹ ngang, hai chị em đơ người ra đứng đó.
Hai cặp mắt trợn tròn, tỏ vẻ không dám tin, đầu óc còn chưa kịp phản ứng, đã thấy anh nhỏ đối diện xua xua tay, "Đi thôi đi thôi."
Hai cô mặt dại ra chạy lủi đi.
Đường, Đường Kha!!!
Cái người chiếm ngôi đầu bảng phú hào huyết săn! Đạt được mười hai tấm huân chương!
Giọng nói siêu tuyệt, nhan sắc siêu xinh, siêu lợi hại, vẫn còn độc thân, anh nhỏ Đường Kha?!
Lúc này, Mộ · giọng nói siêu tuyệt · nhan sắc siêu xinh · siêu lợi hại · cẩu độc thân · Ngôn quay người lại, hết lời nhìn hai con huyết tộc đang đánh nhau, sàn sàn bất phân ngươi ta ở trước mặt.
Hai con hàng này đã cấu xé nhau một quảng đường, chỉ vì chuyện ai hút máu Mộ Ngôn trước.
Mà một màn này phải kể lại từ nửa tiếng trước ——
Mộ Ngôn đang định quay trở về lâu đài, giữa đường thì gặp phải hai con huyết tộc to gan lớn mật muốn hút máu cô.
Đừng nhìn Mộ Ngôn ở bên ngoài vang danh lợi hại, trâu bò cỡ nào, ra sao, nhưng sự thật Mộ Ngôn chỉ là con chíp bông, đây là không thay đổi.
Thế nên, Mộ Ngôn nhìn qua hai tên đó.
"Như vậy, hai người tính cùng hưởng tôi?"
Mộ Ngôn vừa nói thế, hai huyết tộc tức thì liếc nhìn đối phương.
Ước định lúc ban đầu của chúng nó thì đúng là thế.
Bất quá, chúng nó gặp Mộ Ngôn.
Không đợi hai người nói gì nữa, Mộ Ngôn đã không tý hoang mang, cười như không cười nói một câu, "Máu của tôi nếu hai người cùng uống sẽ chẳng có tác dụng là mấy."
Cũng không biết có phải bị Mộ Ngôn mê hoặc không, mà hai con huyết tộc này thế nhưng đúng là lao vào đánh nhau thật.
Mới đầu Mộ Ngôn còn đứng xem một hồi, nhưng mà sau cô nhìn đồng hồ, đã không còn sớm.
Vì thế bèn duỗi eo lười, rồi đi về hướng lâu đài.
Thế là, huyết tộc ở đằng sau vẫn luôn đi theo anh, vừa đánh vừa đuổi theo.
Thỉnh thoảng còn biến thành dơi mà cấu xé.
Trường hợp hoàn toàn có thể so sánh với khi người đàn bà đánh nhau.
Nhưng, hai con huyết tộc đã thả bay chính mình này, hoàn toàn không hề hay biết, chúng nó đã đánh tới địa bàn của Vương bọn chúng.
Thế nên ——
Mới có một màn lúc trước.
"Đánh xong chưa?"
Giọng nói ôn nhu vang lên.
Hai huyết tộc tức thì ngưng chiến, hai khuôn mặt dữ dằn với ánh mắt đỏ ngầu nhìn sang Mộ Ngôn.
"Hắn chơi chúng ta!"
"Giết hắn!"
Thấy thanh niên mặt mỉm cười, hai huyết tộc không hẹn mà cùng nghĩ tới một điểm.
Hai huyết tộc cũng không tranh nhau nữa, mà một trước một sau công kích Mộ Ngôn.
Nhưng, đúng lúc này ——
Một luồng gió mạnh mẽ hất tung hai người.
Chớp mắt đã văng ra xa mười mấy mét.
Bay về phía chân trời.
Mộ Ngôn hơi ngưỡng đầu, dõi nhìn theo hai huyết tộc bị ném ra xa.
Ánh mắt cô nhìn đến giữa không trung, chợt khựng lại.
Ánh trăng óng ả chiếu lên người thiếu niên với màu áo tối đứng trong không trung.
Thiếu niên từ trên cao dõi mắt xuống cùng Mộ Ngôn nhìn nhau, mái tóc bạc phất phơ sau lưng hắn, gương mặt đó đẹp đến ánh trăng cũng phải nhạt nhoè.
Mắt đào hoa rạng ngời, môi mỏng khát máu, một nốt chu sa điểm nơi khoé mắt, càng tô đậm vẻ yêu nghiệt.
Đôi mắt hổ phách chớp nhẹ, nghiêng đầu, nở một nụ cười hồn nhiên.
Mộ Ngôn nheo mắt lại, chân không kiềm nổi rụt về sau một bước.
Còn chưa kịp chạy đi, trên người đã nặng trĩu xuống, trong lòng ngực nhiều thêm một cơ thể lạnh lẽo.
Tiếp đến, thiếu niên không biết từ khi nào đã câu lấy người cô, đôi chân thon dài quấn quanh hông cô, hai tay ôm chặt cổ cô.
Nghiêng đầu cười cười, hai chiếc răng nanh đáng yêu nhú ra bên ngoài, "Anh trai quản gia, chào buổi tối, đi ra ngoài chơi vui không."
Thiếu niên không quá nặng, Mộ Ngôn còn có thể đứng vững được.
Cô mắt không nhìn thẳng, mặt cười ưu nhã, "Thiếu gia, ngài đã quên, tôi ra ngoài giúp thiếu gia làm việc, không phải đi chơi."
|
Chương 148: Anh Trai Máu Anh Quá Ngọt 7
Thiếu niên nghiêng đầu, "Vậy sao?"
"Ân."
Một giây chưa đến, mắt thiếu niên nhoáng cái đã lạnh băng, đôi mắt hổ phách dần sâu hút.
Âm trầm quỷ quyệt.
Thiếu niên ghé sát vào Mộ Ngôn, "Nhưng mới nãy tôi thấy quản gia cười rất tươi với hai cô gái ấy đấy."
"Anh còn chưa có cười với tôi đâu."
Giọng thiếu niên trong trẻo nhưng nghe bỗng khiến người thấy rét căm căm, như bị loài rắn độc dõi theo vậy.
Mộ Ngôn bình thản nhìn lại thiếu niên, sau đó chẳng chút hoang mang, kéo thiếu niên đang treo trên người xuống.
Cứ vậy xách lên, rồi đặt thiếu niên xuống đất, "Đừng làm rộn."
Thế là, ở trong ánh mắt sa sầm của thiếu niên, cô vừa lôi vừa kéo Vưu Tư đi vào trong lâu đài.
Nhưng chưa đi bao lâu, lưng cô bị ghị xuống, một đôi chân nhoáng cái đã quấn qua hông.
Cần cổ bị đôi cánh tay lạnh lẽo câu cứng, hơi thở rét mướt phà lên cổ Mộ Ngôn, thiếu niên đầu đã gác lên vai cô.
Giọng nói thanh lãnh, "Cõng."
Chân Mộ Ngôn khựng lại, cuối cùng, sãi bước dài đi vào trong lâu đài.
Không biết có phải bởi câu nói của Quý Lan Âm ở vị diện trước hay không ——
"Ta muốn nàng bế về."
Mà ở vị diện này, Vưu Tư đủ kiểu đòi ôm, hầu như có mặt Mộ Ngôn là đều phải đu lên người Mộ Ngôn.
Mộ Ngôn ưu nhã mỉm cười trong cơn biến thái: Thật hay cho cậu.
·
Mười năm này, Mộ Ngôn theo lẽ mà trở thành huyết săn.
Tất nhiên, những tấm huân chương đó, thân là con gà còn một nghèo hai trắng, lại bị Vưu Tư nửa quấn nửa nhốt, Mộ Ngôn như thế nào mà đạt được đây?
Tiền, tự nhiên là Mộ Ngôn hố đám quý tộc huyết tộc mấy năm qua mà hố được.
Huân chương, tự nhiên cũng là kiếm trở về.
Nhưng mà, chính là một con chíp bông như thế, thanh danh ở trong thế giới nhân loại, lại siêu nổi.
Tất nhiên, những việc này Vưu Tư tự nhiên đều biết.
Những năm qua, sự ỷ lại của Vưu Tư đối với Mộ Ngôn càng lúc càng quá mức.
Dĩ vãng còn mỗi ngày hút máu của Mộ Ngôn, nhưng theo thời gian trôi đi, Vưu Tư ngày càng không nỡ hút máu của Mộ Ngôn.
Vưu Tư không cảm thấy mình sẽ yêu phải một người đàn ông.
Huyết tộc vô tâm nhất.
Huống hồ đừng nói......
Vưu Tư nuốt xuống họng cái từ lãnh khốc vô tình mà hắn vừa mới gán cho Mộ Ngôn.
Thân là quản gia, Mộ Ngôn chiếu cố Vưu Tư hoàn mỹ không chê vào đâu, chẳng sai sót tí gì.
Tìm không ra chổ để trách.
Nhưng, Vưu Tư lại cảm thấy người đàn ông nhân loại này còn muốn máu lạnh hơn cả hắn. Nguyên nhân là, mấy ngày nay, cũng không biết có phải Vưu Tư đã nghĩ thông suốt chuyện gì rồi hay không, mà bắt đầu không ngừng trêu chọc Mộ Ngôn.
Thế nhưng đối phương lại thờ ơ.
Vưu Tư dán cho quản gia của mình cái mác lãnh khốc vô tình, xong rồi lại tiếp tục trêu ghẹo.
Nhưng mà, cũng chả làm được mịa gì.
Mộ Ngôn chỉnh cho Vưu Tư nằm ngay ngắn trong quan tài của cậu, rồi ưu nhã hành lễ chúc ngủ ngon, "Ngủ ngon, Vương của tôi."
Giọng anh trầm thấp, là đôi chút ấm áp còn sót lại bên trong cung điện lạnh như băng này.
Ở nơi đây, thời gian giống như thả chậm đi rất nhiều lần, quá mức thanh tĩnh.
Vưu Tư nằm trong quan tài, nghe tiếng Mộ Ngôn nói, mí mắt nặng trĩu dần, khàn khàn đáp lại, "Ngủ ngon."
Hắn vừa ngủ, nét cười trên khuôn mặt Mộ Ngôn cũng biến mất.
"Hắn hôm nay đi làm gì?" Mộ Ngôn hỏi chúa tể hệ thống.
Chúa tể hệ thống ấp úng trả lời, 【 tôi đâu biết đâu, chuyện không quan hệ đến nhiệm vụ tôi đều không...】
Nhận ra nét cười như có như không trong ánh mắt của Mộ Ngôn, chúa tể hệ thống tức thì sửa miệng.
【 chính là, luôn có điêu dân muốn soán ngôi, cái này cô hiểu đi. 】
【 không, không sao đâu, chỉ là đấu tranh nội bộ nho nhỏ trong huyết tộc thôi, tôi thấy Vưu Tư có thể giải quyết được. 】
Mộ Ngôn nga một tiếng, "Vậy thì vấn đề không lớn."
【 cô muốn làm gì? 】 chúa tể hệ thống hỏi một câu.
Chỉ thấy Mộ Ngôn chậm rì rì đáp lại, "Đi nằm nghỉ."
【......】 tôi tin cô mới có quỷ, cô cái lão nhân xấu xa.
|
Chương 149: Anh Trai Máu Anh Quá Ngọt 8
Hôm nay Vưu Tư không dây dưa Mộ Ngôn, mà vừa về đến nhà đã ngủ, mặt ngoài trông như hắn không có việc gì.
Nhưng mà Mộ Ngôn vẫn phát hiện.
Tiểu yêu tinh trở nên bình thường?
Tuyệt không có khả năng.
Ngày hôm sau.
Vưu Tư bị mùi máu tươi huân tỉnh.
Hắn từ trong quan tài ngồi dậy, chân trần bước xuống đất, mái tóc bạc xoã dài ngang hông, thiếu niên vừa tỉnh giấc, đôi mắt màu hổ phách gập gờn sóng nước mông lung.
Hắn tìm theo mùi vị ngọt ngào đó, thì thấy một ly máu đỏ tươi ở trên bàn ăn, kèm theo một quả cà chua.
Miệng Vưu Tư giật giật, răng nanh hắn đã hơi ngứa ngáy, dần trồi lên.
Vưu Tư đi qua đó, thì thấy trên bàn cơm đặt một tờ giấy, nét chữ trên đó mỏng manh và thanh tú, rất đẹp.
Nhưng mà......
Đồng tử của thiếu niên sâu thẩm, một tiếng hừ lạnh từ trong xoang mũi phát ra.
·
Đại bộ phận huyết săn đều biết, Đường Kha có một team nhỏ.
Ở trong team không một ai không phải nhân tài ưu tú, tỷ lệ vampire chạy thoát khỏi bàn tay của họ chỉ là con số nhỏ nhoi.
Tất nhiên, trừ bỏ những gã đủ lợi hại ra đi.
Mà trong đó, đội trưởng của team, Đường Kha, là lợi hại nhất.
Tất nhiên, đó đều là tin đồn.
Trong team tổng cộng năm người, chưa ai từng nhìn thấy Mộ Ngôn ra tay cả.
Nhưng, một khi Đường Kha đã ra tay, thì anh còn chưa động thủ, huyết tộc đều đã chạy mất dép.
Lần này, cũng như thế.
Bốn người trong team mặt không cảm xúc nhìn Mộ Ngôn.
Mộ Ngôn lắc lắc thập tự giá trong tay, ném nồi trong một nốt nhạc, "Chuyện không liên quan tôi."
Thành viên trong team hết sức bất đắc dĩ.
Cuối cùng, một thanh niên bước ra, đỡ đỡ gọng kính mạ vàng, "Đường Kha, về sau anh vẫn đừng ra tay đi."
"Đúng đúng đúng, anh coi như tham mưu đi."
Huyết tộc thấy Đường Kha đều như thấy ma hay sao đó, chạy nhanh còn hơn choá.
Mộ Ngôn nho nhã cười, "Lương tâm tôi sẽ ngại ngùng mất."
Bốn đội viên: "......" Cũng chả thấy lương tâm anh ngại ngùng bao giờ.
"Được rồi." Mộ Ngôn tung hứng quả cà chua trong tay, "Còn có chuyện, ngày mai gặp lại."
Thanh niên cười như tắm gió xuân, mấy đồng đội nhìn mà cứ ngẩn ngơ mãi.
Người này, khuôn mặt sắc xảo yêu nghiệt còn chưa tính, lúc cười lên càng là để người hold hổng nổi.
Người này nơi nào tới làm thợ săn chứ, ông trời ơi, phái người xuống bảo vệ con đi.
Bốn đồng đội trợn trắng mắt ra nhìn Mộ Ngôn.
Thì thấy bóng người cao ráo đó đã đi xa dần.
Cái người lai lịch thần bí, không chỉ có tiền, còn mạnh đến nổi chưa tay mà huyết tộc đối phương đã bỏ chạy này.
Rốt cuộc là ai?
-
"Cậu ấy đẹp trai quá a."
"Má ơi, soái như nam chính từ trong truyện tranh bước ra luôn."
"Nhìn kìa, cậu ta nhìn sang đây."
"Là lớp nào nha."
Ở trung tâm thành phố, trước cổng một ngôi trường trung học, các nữ sinh đứng cách thiếu niên nọ không xa, thẹn thùng nhìn ngắm thiếu niên.
Thiếu niên mặc bộ đồng phục hơi rộng, thân hình mảnh dẻ, đội chiếc mũ lưỡi trai đen, chỉ nhìn được nửa khuôn mặt dưới của hắn.
Nghiêng đầu nhìn, có thể thấy làn da thiếu niên trắng nhợt tinh tế, những mạch máu nhợt nhạt màu xanh nổi rõ trên cần cổ trắng nõn.
Môi đỏ mím hờ, tuy nhìn không rõ mặt, nhưng thấy khá cao lãnh.
Thiếu niên trên cổ đeo một thập tự giá màu đen, rất bình thường nhưng đi kèm với khí chất thanh lãnh của hắn, nhìn rất đậm phong cách.
Hắn cúi đầu nhìn xuống mũi chân mình, cụp mi, ẩn đi sự rét lạnh trong mắt.
Không quá lâu sau, trước mặt thiếu niên xuất hiện một chiếc xe thể thao màu đen.
Chiếc xe thể thao này vừa nhìn thấy đã biết giá cả trên mây rồi.
Các thiếu nữ nhìn thấy thiếu niên tự động chặn đi mọi ồn ào chung quanh mình rốt cuộc ngẩn mặt lên.
"Tê."
Chỉ nghe thấy một chuỗi tiếng hít sâu vào.
Ban nãy thiếu niên cúi đầu, cho nên nhìn không rõ dung mạo hắn lắm, nhưng lúc này đây vừa mới ngước lên.
Đã khiến người quên cả hô hấp.
|