Hoàng Hậu Gả Cho Vương Gia <<Xuyên Không>>
|
|
Chương 5 : Cấm Túc Bái Sư .
Ngoài cửa Từ Ninh Cung hai thân ảnh bé nhỏ đang quỳ gối , bên trong có tiếng khóc lóc quỳ gối cầu xin của hoàng hậu và vương phi .
- Mẫu hậu , xin người tha cho chúng nó một lần ... hu hu hu ....hai đứa nó nhỏ dại ... xin người khai ân ... mẫu hậu ... hu hu ...
- Mẫu hậu , xin người tha cho thái tử và Văn nhi ...hu hu hu ... chúng nó đã quỳ nửa ngày rồi ...hu hu hu ... mẫu hậu ...
Thái hậu khí tức phủ người trừng hai mắt giận dữ chỉ tay ra cửa nói lớn :
- Vô luận kẻ nào cũng không được cầu xin , quỳ cho ta , quỳ cho đến khi nào Thiên Di tỉnh lại mới thôi .
Hoàng hậu và vương phi níu tà áo của Thái hậu khóc to :
- Mẫu hậu ...xin người khai ân ... mẫu hậu ... hu hu hu ...
Đều là cháu của người sao lại đối với tiểu nữ oa không có máu mủ kia tốt hơn , yêu thương hơn , tiếng khóc nấc 1 lúc 1 to hơn , hoàng thượng khó sử nhăn nhó ngồi 1 chỗ , Thiên Di cảm thấy đầu như có ong bay vo ve , ong ong bùng bùng khó chịu , cô nhíu hai mắt rồi mở ra , miệng yếu ớt gọi :
- Hoàng tổ mẫu .
Cả người thái hậu run lên , bà mừng rỡ lay người đem hai thân thể kia rời ra , đi đến bên giường nhẹ nhàng nói :
- Con tỉnh rồi , con làm ai gia lo quá , Sở thái y nói con mà tỉnh là sẽ không việc gì , ngoan nghỉ ngơi đi a .
Thiên Di nghe thấy tiếng khóc liền ngó sang , chỉ thấy hai người kia mặt mày đỏ chót , hai mắt sưng húp nhìn cô mếu máo gào xin :
- Quận chúa , cầu quận chúa xin thái hậu đừng phạt thái tử và Kiến Văn nữa ... cầu xin quận chúa a ...ô ...ô ... hu hu hu ...
Cả hai rất sợ , vô luận thế nào cũng không nên chạm đến tiểu nữ oa này , chỉ biết hướng nàng cầu xin .
- Là do Thiên Di không tốt , xin hoàng tỗ mẫu tha cho hai ca ca .
Thái hậu ánh mắt liếc qua hừ nhẹ :
- Được rồi , đem hai đứa nó về đi , trong khoảng thời gian này không cho phép tụi nó tới gần Thiên Di nữa bước .
- Tạ mẫu hậu , thần thiếp nhớ rõ .
Cả hai lui nhanh ra ngoài , Thiên Di mở miệng :
- Hoàng tổ mẫu , con muốn được chơi cùng với Kiến Văn huynh .
Không cho nàng chơi là muốn nàng buồn chết sao , chỉ nghe thái hậu nhỏ tiếng :
- Ta đã nói rồi , sẽ cho con mọi thứ , nhưng chuyện đó là không được , chờ con đến tuổi cài trâm ta sẽ ban hôn tấn phong con làm thái tử phi .
Thiên Di giật nãy cả người , cô lắc đầu bộ dạng không chịu nói :
- Con không thích đâu , thái hậu ban con cho Kiến Văn huynh đi .
Thái hậu đứng phắt dậy nói với vẻ tức giận :
- Hoang đường , con sao lại hồ đồ như vậy , trở thành thái tử phi tương lai sẽ là mẫu nghi thiên hạ , ta là mang những thứ tốt nhất cho con rồi .
Hoàng thượng đứng lên hướng thái hậu trầm giọng :
- Mẫu hậu , nhi thần cho rằng việc này nên tạm hoãn lại , trước hết để Thiên Di nghĩ ngơi đã .
Thái hậu ấn nhẹ trán trấn an bản thân , quay lại nhìn Thiên Di rồi nói :
- Chuyện này tạm thời không nhắc nữa , nhưng mà ý ta đã quyết , con nhất định phải ở vị trí cao nhất này ... con nghỉ ngơi đi .
Thiên Di thở một hơi khó chịu , nàng là mang ơn người ta sao có thể không nghe , bất quá cưới song liền vứt hắn qua một bên , chả làm mất lòng ai . Hoàng thượng và Thái hậu rời đi để lại Thiên Di một mình nằm ngây ngốc suy nghĩ cho đến khi mệt người liền thiếp đi .
Thiên Di cảm thấy ngột ngạt rồi , nàng cư nhiên bị Thái hậu cấm túc không cho ra khỏi phòng , đã hơn một tháng rồi chưa gặp Kiến Văn huynh , không phải Thái hậu nhịn ăn ép cô thì cô đã có thể ra ngoài rồi , thực sự chán chết đi thôi , cô đi ra sau viện Từ Ninh Cung cầm một cành cây khô đánh lên trong không khí .
- Ya ... Ya ... hay ha ...
Lâu lắm rồi không tập kiếm đạo có chút cứng tay , chưa gì tay cầm kiếm liền mỏi , một đứa nha hoàn 14 tuổi đi đến cúi người thi lễ nói :
- Quận chúa , điểm tâm của người đã dọn , mời quận chúa dùng .
- Ừm .
Thiên Di vứt cành cây qua 1 bên , đi đến ngồi xuống ăn , Thái hậu đã đi qua chỗ Lan quý phi nhìn hoàng tử vừa chào đời rồi , một mình chán quá đi , Thiên Di thở dài nói :
- Quỳ Nhi , mang đàn tới đây .
Quỳ Nhi sửng sốt , không hiểu quận chúa muốn đàn làm gì nhỉ , cô cúi đầu nói :
- Vâng .
Một lát sau Quỳ Nhi đưa cho Thiên Di cây đàn cổ cầm rồi tự mình dọt đi thức ăn , Thiên Di nhìn móng tay rồi nhẹ nhàng đặt lên dây đàn gẩy lên những âm thanh đầu tiên của bài Tình Nhi Nữ , cô nhìn tay trái lại nhìn sang tay phải , hai mắt chớp nhẹ cất giọng hát :
- Ngoài trời xanh , đôi bướm tung tăng lượn bay , mình bên nhau chan chứa tình đắm say , cùng mây gió ta gửi niềm ước mơ , tháng ngày , chung đôi sắc son tình ta . Tình yêu đã cho ta nồng say , nguyện muôn kiếp yêu không xa rời , kỷ niệm xưa in dấu trong tim người ơi , đừng xa cách cho mắt lệ ướt mi , tình ta sẽ mãi gửi trao đến người , người ơi thấu chăng lòng ta ?
Quỳ Nhi run rẩy không thể tin được 6 tuổi tiễu nữ oa quận chúa lại đàn và hát hay như vậy , nếu không phải chính mắt trông thấy , chính tai nghe được có đánh chết cô cũng không tin a . Có tiếng vỗ tay từ trên nóc nhà vọng xuống kế đó là tiếng cười lớn :
- Ha ha ... đứa nhỏ ta nhìn trúng ngươi .
Thiên Di ngẩn đầu , xa xa nhìn thấy một thân bạch y lão tử tóc gần như bạc trắng đang nhìn cô chằm chằm , chưa kịp làm gì thì cô đã bị nhấc bổng bay trong không trung , lão tử tóc bạc vẳng xuống một tấm ngọc bội nói lớn :
- 10 năm sau gặp lại .
Quỳ Nhi sắc mặt trắng không còn chút máu , run rẩy cố gắng lắm mới hét lên được :
- Có thích khách ... có thích khách ... hắn bắt mất quận chúa rồi ... a a a ...
Cô cầm lấy ngọc bội chạy đi . Một lát sau , Thái hậu nắm lấy ngọc bội trong tay run run rơi nước mắt , bà xoa xoa miếng ngọc bội sụt sịt khóc :
- Ông rời khỏi tôi ... giờ còn lấy mất Thiên Di ... ông là muốn tôi tức chết mà ... hic hic ...
- Mẫu hậu , xin đừng quá lo lắng , con nghĩ phụ hoàng là muốn dậy cho Thiên Di võ công a .
- Ta biết chứ , Thiên Di rất thông minh , ông ấy lâu như vậy vẫn chưa nhìn trúng ai , đương nhiên đối với Thiên Di sẽ hài lòng , không biết ta có thể đợi được ngày Thiên Di trở về hay không .
Hoàng thượng một bên lo lắng một bên trấn an :
- Được , sẽ đợi được , mẫu hậu an tâm .
Thiên Di nheo hai mắt , gió cứ thổi phà vào mặt , trước đây cô cũng hay bay như thế này nhưng là do dùng dây kéo , cô mở miệng nói :
- Thái thượng hoàng , người mang con đi đâu vậy , hoàng tỗ mẫu sẽ rất lo a .
Trong lòng lão tử kích động ồ lên , quả nhiên nó biết mình là ai , khá lắm , ta cư nhiên không nhìn nhầm người , ông cười phá lên :
- Tiểu nữ oa , ta muốn thu con làm để tử , ngoan ngoãn gọi ta 1 tiếng hoàng gia gia sư phụ đi .
- Hoàng gia gia sư phụ .
Võ công ở đây bá đạo như vậy không học thật uổng phí của trời a . Thiên Di mỉm cười thích thú , chỉ nghe thấy lão tử cười lớn vang xa .
|
Cuối Cùng 2 Người Cũng Cùng Một Chỗ . Chương 6 : Cuối Cùng 2 Người Cũng Cùng Một Chỗ .
Tại một địa cốc hẻo lánh , một nam tử bay lên múa kiếm lả lướt , từ đâu 1 bóng người vọt đến bàn tay 5 đốt cong lại hướng cổ người kia lao tới , nam tử nghiên đầu , bàn tay xoẹt qua cổ , chàng cười lạnh nhún người bay lên , cả hai bất phân thắng bại , một lát sau kiếm chìa đến cổ người kia , lão tử tóc trắng cười ra tiếng :
- Hảo , Thiên Di ta không còn gì để dạy cho con nữa rồi .
Thiên Di thu kiếm chấp tay thi lễ :
- Sư phụ gia gia , người nhường con rồi .
- Đây là thứ con cần , Sở Cung Hữu hỏi con có cần thì lấy thêm .
Lão tóc trắng vứt túi thuốc cho Thiên Di , Thiên Di mỉm cười nói :
- Tạ sư phụ gia gia .
Thiên Di trường bào trắng xen viền đỏ mở túi thuốc ra hài lòng đi vào trong , nhìn mình trong gương cô mỉm cười , mỹ nam đẹp như vậy mỹ nhân nào không muốn đứng cùng . Da trắng mịn như ngọc trai , mặt nhãn bong , đôi mắt long lanh sâu thẳm mũi cao dọc dừa và đôi môi căng mọng quyến rũ , ngoài ra cô còn sở hữu vẻ đẹp tự nhiên với thân hình chuẩn , chân dài miên man , eo phẳng ,vòng 1 , 3 đầy đặn . Chín năm qua thật nhanh , cô bây giờ là nữ giả nam trang , ai nhìn sơ vào há có thể đóan được cô là nữ với chiều cao 1m76 chứ . Ngoài sân có tiếng vọng vào :
- Thiên Di , ta đi thăm hoàng tỗ mẫu của con đây .
- Vâng .
Thái thượng hoàng nuôi nàng lớn ở bộ dạng nam nhân , ông không cho nàng rời đi khi chưa hết thời hạn , võ công của nàng thuộc hàng cao thủ có 1 không hai a .
Thiên Di lâm vào trầm tư , Kiến Văn ta rất nhớ huynh , còn huynh có nhớ ta không hay là đã quên ta rồi , cô lấy từ trong tay áo ra 1 cái lọ rỗng nhìn rất lâu rồi cất đi .
Cô đợi 3 ngày vẫn không thấy hoàng gia gia trở về , có phải hay không đã phát sinh chuyện gì , cô thân ảnh phi đi . Toàn thành đèn trắng treo khắp nơi khiến tim cô thắt lại nhói đau , mọi người xung quanh như dội thêm nước lạnh lên người cô khiến cô chết lặng .
- Thái hậu và thái thượng hoàng băng hà rồi .
- Thái hậu bệnh nặng qua đời , thái thượng hoàng vì nhớ thương ốm nặng liền đi theo ... ôi ôi không cầm được nước mắt a .
Thiên Di lắc đầu , mặt cắt ko còn giọt máu , toàn thân run lên :
- Không thế nào ... không thể nào như vậy được ... a a a a ....
Cô hét lên rồi lao đi trong sự kinh ngạc của mọi người , cô đi vào hoàng cung thị vệ cản , ai tới cản cô liền đánh cho người đó không bò zậy được , thị vệ hô lớn :
- Có thích khách ... có thích khách ...
- Tránh ra , kẻ nào cản ta ... ta liền giết ...
Thiên Di không cần biết xung quanh có xảy ra chuyện gì , cô chỉ muốn nhanh chóng nhìn hoàng gia gia và hoàng tỗ mẫu thôi , thị vệ tới càng lúc càng đông , lúc này 1 thân ảnh phi đến đối với Thiên Di động thủ .
- Thích khách to gan , hoàng tộc đang có tang sự lại đến càng quấy , muốn chết .
Thiên Di mắt mũi đều đỏ lên , đối với người này e ngại không ít , thân thủ của hắn thật nhanh nhẹn , cả 2 đánh được 1 lúc thì từ đâu chỗ hành lang có tiếng vọng tới :
- Kiến Văn , người tới bảo hộ thế tử .
- Vâng , thưa thái tử .
Thiên Di ngỡ ngàng nhìn người đang dao thủ với mình , Kiến Văn là huynh sao ... thật sự là huynh sao , Kiến Văn lạnh lùng liếc qua ánh mắt kiên định , hướng Thiên Di một chưởng đánh nàng bay ra rơi xuống mặt đất .
- Á ... hộc ...ư ... ư ...
Cô phun một ngụm máu ra đất , sau đó đưa tay chùi đi run run đứng zậy , thị vệ chạy tới vây tròn chỉa kiếm về phía Thiên Di , 1 đám khác thì hô hoán :
- Bảo hộ thái tử và thế tử điện hạ .
Thiên Ân đi đến lo lắng nhìn Kiến Văn nói :
- Đệ có sao không .
- Không sao , đệ ổn , người tới bắt thích khách .
Thiên Di tay dính máu thò vào ngực lấy ra 1 thứ khiến tất cả dè chừng cẩn thận lùi 1 bước , cô giơ nó lên thở dốc nói :
- Kim bài ở đây , kẻ nào dám cản đường ta .
Thiên Ân bất ngờ , người này là ai , tại sao lại có kim bài bất phạm , không thể lầm được đó chính là kim bài hoàng tộc , 1 đời vua chỉ có 1 cái , Thiên Ân quỳ xuống , Kiến Văn cũng hết sức kinh ngạc quỳ xuống , đám thị vệ hốt hoảng quỳ theo .
Thiên Ân càng nghĩ càng thấy lạ , nam tử kia không lẽ là một hoàng tử được phụ hoàng yêu thương trao cho 1 cái kim bài , cậu mở miệng cung kính :
- Tham kiến thánh giá .
Chuyện gì cũng để sau hẳn nói , cô chạy vào trong từ đường hoàng thất rồi khưng lại , tại sao lại như vậy , hai hàng nước mắt trào ra , cô phi nhanh tới trong sự kinh ngạc của các phi tần và hoàng hậu , kèm theo đó là tiếng hoảng hốt của các thái phi đời trước và tiếng thút thít của các công chúa hoàng tử .
Hoàng thượng và vương gia bất ngờ quay đầu lại thì người kia đã nhào tới ôm linh đường khóc nức nở hai mắt nhắm tịt lại :
- Hu hu hu hu ....
Người này là ai , sao lại có thể vào đây 1 cách thản nhiên như vậy , chỉ nghe thấy 1 giọng nữ yếu ớt nỉ non nức nở :
- Hoàng gia gia , hoàng tỗ mẫu ... hu hu hu ... ư ư ư... hic hic ...ức ức ...hu hu hu .
Hoàng thượng kinh ngạc , người thanh niên này có phải là Thiên Di không , Thiên Di khóc rống lên ôm lấy linh đường ghào thét :
- Là Thiên Di không tốt ... hu hu hu ... Thiên Di đến muộn ...hức hức hức ...hu hu hu ... Thiên Di bất hiếu ... hai người tha thứ cho con ... hu hu hu ...
Mọi người sững trong im lặng , cái nam nhân kia là thái tử phi ư , Thiên Ân Và Kiến Văn trợn tròn hai mắt , cái nam nhân kia là Thiên Di ư , cái người con gái họ nhớ nhung những 9 năm đây ư , Thiên Ân nhanh chóng đi đế ôm lấy Thiên Di cau có an ủi mang theo lo lắng :
- Thiên Di , người đã an nghĩ rồi nàng bớt đau thương .
Thiên Di bấm chặt tay áo của Thiên Ân mắt nhắm tịt lại khóc nức nở , toàn thân run rẩy không có lực .
- Hu hu hu hu ...
Kiến Văn chết lặng , nàng thay đỗi nhiều quá khiến hắn không nhận ra , đưa mắt nhìn nàng lại đưa tay lên run run nắm chặt , hắn đã đánh nàng , một chưởng khiến hắn hối hận cắn răng , vẫn là hắn chậm chân hơn Thiên Ân , giờ thì làm sao hắn giành được nàng trờ về , chàng nhắm hai mắt quay đi .
Thiên Di thiếp đi , hoàng thượng bảo Thiên Ân đưa nàng đến Gia lạc viện để nàng nghỉ ngơi , hắn bồng nàng trên tay , đặt nàng lên giường nhìn nàng lúc lâu rồi rời đi , nàng đã về ... rốt cuộc thì nàng cũng đã về , lòng hắn vui mừng rạo rực , hắn chờ nàng lâu lắm rồi .
Ba ngày sau tang lễ , nàng thất thần phờ phạt , cơm không ăn nước không uống khiến người người lo lắng gọi cửa , nàng không mở , nàng nắm trong tay kim bài ai dám đối với nàng phi lễ . Hoàng gia gia , hoàng tổ mẫu cuối cùng hai người cũng cùng một chỗ , Thiên Di mừng cho hai người . Có tiếng gõ cửa < Cốc Cốc > , Kiến Văn bên ngoài nhỏ nhẹ gọi :
- Thiên Di , huynh là Kiến Văn , muội mở cửa có được không ?
Thiên Di cắn nhẹ môi , liu xiu đi đến cửa , tóc tai rối tung cả lên , mặt mày xanh xao không sức sống , cô mở cửa nhìn người trước mặt sau đó bổ nhào ôm chầm lấy anh nấc lên tiếng to tiếng nhỏ mà khóc . Cung nữ bất ngờ la lên theo bản năng :
- Ah ....a ....
Kiến Văn trừng mắt khiến họ run rẩy lui lại hai tay ôm miệng , thái tử phi quả nhiên bị hủy dung a.
Kiến Văn ôm lấy Thiên Di bay lên nóc nhà dìu nàng ngồi xuống lau nước mắt cho nàng , đưa nàng một cái bánh bao ấm ấm mà hắn ủ ở trong ngực từ nãy giờ , nhỏ tiếng nói :
- Muội ăn chút gì đi có được không .
Chàng ngắt ra một miếng bánh nhỏ đưa lên miệng Thiên Di , nàng hé miệng ngậm lấy nhai nhai rồi nuốt , thấy nàng vừa nấc vừa ăn khiến hắn nghẹn lời lo lắng , một lát sau hắn rủ mắt xuống vẻ mặt ăn năng nói :
- Xin lỗi muội , lần trước huynh đánh muội là huynh ...
Thiên Di lắc đầu lời nói chen ngang :
- Không phải lỗi của huynh , là do chúng ta xa cách lâu quá liền không nhận ra nhau ... Kiến Văn muội rất nhớ huynh .
- Huynh cũng vậy , rất nhớ muội .
Hắn ôm lấy nàng siết lại , cọ má vào tóc nàng , hắn dữ rất lâu không muốn rời nàng , có lẽ hắn sẽ không được ôm nàng như thế này nữa , phải nhường cái ôm này cho người khác rồi , nàng giờ là thái tử phi là nương tử của người khác , còn hắn không thể giành lấy nàng .
|
Kế Vị , Phong Hậu . Chương 7 : Kế Vị , Phong Hậu .
Thiên Di mấy ngày không tắm cảm thấy không thoải mái , giờ được ngâm trong nước ấm cảm thấy dễ chịu không thôi , nàng không cần cung nữ hầu hạ để tránh làm họ hoảng sợ liền sinh chuyện , bàn tay trắng nõn vươn ra hai bên vịn lấy thùng tắm gỗ , đầu ngửa ra sau hai mắt lim dim , từ ngoài có tiếng đẩy cửa , có tiếng bước chân đi vào , cung nữ đang ngồi ở hành lang liền đứng dậy ngăn cản :
- Thái tử người không vào được đâu ạ ... thái từ ...
- Các ngươi làm gì thế , cản đường ta muốn chết phải không ?
- Bọn nô tỳ không dám .
Cả đám quỳ rạp xuống run rẩy , muốn cản cũng không được , người kia đã vào bên trong , ánh mắt đưa đi tìm kiếm , miệng gọi liên tục :
- Thiên Di , Thiên Di .
Thiên Ân nghe người nói nàng chịu mở cửa , chịu ăn uống khiến hắn kích động , học song liền chạy tới thăm nàng , nhưng sao trong phòng không có ai , hắn quay sang cáu gắt với cung nữ :
- Nàng đâu ... các ngươi hầu hạ nàng kiểu gì vậy hả ?
Cung nữ vẻ mặt hoảng sợ cúi đầu liếc qua nhau to nhỏ :
- Vừa nãy còn ở đây mà .
- Làm sao đây ... làm sao đây ...
Thiên Ân trừng mắt hét lên :
- Các ngươi rủ bỏ trách nhiệm , muốn chết , người đâu mang đám cung nữ này ra ngọ môn chém đầu cho ta .
Cung nữ hoảng sợ gào khóc :
- Xin thái tử tha mạng ... hu hu ...là thái tử phi đuổi bọn nô tỳ ra ngoài ... xin người ta cho ... hu hu ..
Đám thị vệ đi tới lôi những cung nữ đi ra lại nghe thấy 1 làn nước tràn ra , người kìa tóc xõa che hết tấm lưng , đám thị vệ lập tức bỏ chạy ra ngoài để lại đám cung nữa hai mắt ngập nước ngơ ngác . Thiên Ân quay lại , chỉ thấy người kia toàn thân phủ lấy hoa hồng , đưa hai tay lên vuốt mặt , những giọt nước chảy xuống tinh nghịch trên làn da trắng nõn nà , nàng liếc qua vẻ mặt nhăn nhúm cứng nhắc lạnh lùng nói :
- Huynh nhìn đủ chưa .
Thiên Ân sượng chín cả mặt , lúng túng nhắm 2 mắt xoay ra lời nói nghẹn lại :
- Ta ... ta ... ta cái gì cũng không thấy .
Hắn nói mà tim đánh trống thình thịch , đỏ cả người , Thiên Di nhìn đám cung nữ rồi nói :
- Người tới giúp ta thay y phục .
Nàng lấy khăn che đi khuôn mặt , đám cung nữ đứng dậy đi nhanh tới chỗ nàng , họ thà nhìn thái tử phi bị hủy dung còn hơn là đầu lìa khỏi cổ , nhanh chóng hầu hạ nàng thay y phục rồi họ xin lui trước .
Thiên Di một thân xiêm y hồng lụa đi ra , tóc cũng được chải gọn gàng , mặt che một tấm lụa màu hồng , nàng nhìn Thiên Ân vẫn đứng đó , đi tới nhìn hắn vẫn nhắm tịt hai mắt , nàng nhẹ giọng :
- Huynh mở mắt được rồi đó .
- Ah .
Thiên Ân mở hai mắt quay qua nhìn nàng , nàng nữ trang quyến rũ , chỉ thấp hơn hắn nữa cái đầu , hắn nhìn nàng đến ngố ra .
- Đêm khuya thế này huynh đến tìm muội có việc gì không .
Hắn hoàng hồn lại thở một hơi nhìn về phía nàng .
- Ta đến thăm nàng , mấy ngày nay ta rất lo cho nàng .
Nàng mỉm cười , cơ mặt dãn ra trong chiếc khăn lụa :
- Không phải muội vẫn khỏe sao , cũng muộn rồi , muội muốn nghỉ ngơi huynh về đi .
Nàng xoay người , hắn lại muốn níu lại nhưng thôi , sâu trong mắt hắn lặng buồn trong cô đơn , hắn nhẹ giọng pha sầu :
- Được rồi , nàng nghỉ ngơi đi , ngày mai ta tới .
Chỉ nghe tiếng khép cửa , nàng nhắm mắt , chỉ vài ngày nữa mình cùng Thiên Ân một chỗ gây tổn thương cho Kiến Văn ... mình thật không muốn chút nào . Trời không trăng , bầy sao như lạc lối , màn
đêm tràn hoang vắng trải dài .
Trời sáng , Thiên Di trường bào màu trắng xen hai đường viền tím ở cổ áo và tay áo tiêu sái ngồi ở lan can dựa vào cột , một chân gác co lên chân kia bỏ dưới đất tay cầm sáo đưa lên miệng thổi .
- Đừng có chen , đừng có chen nữa .
- Cho ta nhìn một chút ... trời ơi đẹp trai quá đi .
- Ta xem với ... công tử nhà ai vậy ... đẹp quá đi .
- Các ngươi làm gì ở đây vậy .
- A ... chúng nô tỳ tham kiến công chúa .
Uyển Cần 18 tuổi xinh như hoa ngó sang , là cô ta , cô sượng đỏ cả mặt , nữ nhân giả nam trang cư nhiên lại đẹp mê hồn như vậy , thổi sáo còn hay như vậy .
Thiên Di khưng lại liếc qua rồi lặng lẽ rời đi . Uyển Cần cùng đám cung nữ giật nảy người xấu hổ đến đỏ nhừ cả mặt , vài người còn chảy cả máu mũi nhìn theo bóng cô xa khuất .
Thiên Di đi qua vườn thượng uyển thì nhìn thấy hoàng thượng và hoàng hậu đang thưởng nhạc , cô đi đến chấp hai tay quỳ xuống hành lễ :
- Thiên Di thỉnh an hoàng thượng , hoàng thượng vạn phúc kim an , hoàng hậu vạn phúc kim an .
Hoàng thượng vui vẻ nói :
- Mau đứng lên đi , phải gọi trẫm là phụ hoàng .
- Dạ .
Thiên Di đứng lên lại trông thấy hoàng hậu có vẻ không ưa nàng , hoàng hậu sắc mặt nhăn lại nói :
- Thiên Di , con hiện tại là thái tử phi do hoàng thái hậu chỉ định , sao lại ăn mặc như vậy , thật không biết quy cũ a .
Thiên Di thở nhẹ :
- Xin mẫu hậu bớt giận , chín năm qua hoàng gia gia dạy dỗ con thành như vậy , cho nên con nhất thời là do thói quen ,
- Ái hậu , Thiên Di thói quen nhất thời khó sửa , cứ từ từ .
- Vâng , thần thiếp hiểu .
Bỗng dưng cung nữ a lên một tiếng , làm cho tiếng đàn kêu tang , cung nữ hoảng sợ cúi xuống bò qua một bên dập đầu lo lắng run rẩy :
- Xin hoàng thượng tha mạng ... xin hoàng thượng tha mạng .
Thiên Di lắc đầu nói :
- Ngươi thật biết cách làm mất nhã hứng thưởng nhạc của phụ hoàng và mẫu hậu , lui xuống đi .
- Để Thiên Di tấu một khúc , mong phụ hoàng và mẫu hậu không chê .
Hoàng thượng hất tay bảo nô tỳ đi xuống , vẻ mặt vui vẻ nói :
- Ừhm .
Thiên Di ngồi xuống , lướt nhẹ tay lên dây đàn , ịn một ngón tay xuống một dây rồi nhẹ nhàng gẩy lên giai điệu Say Mê và hát :
- Dịu dàng là nơi ánh mắt chàng , tình tựa hoa rơi nước cuốn trôi , trong mộng nắm tay cũng là chàng , bên nhau trong đời không muốn tỉnh , ân ái kiếp này còn chưa đủ , nguyện có kiếp sau lại cùng chàng , nhạn bay chẳng bóng gió hữu tình , cùng quên sinh tử chốn giang hồ .
- Người xưa cười ... nói " Hoa tương phản '' , người sau rơi lệ ... " đẹp '' ai hay , trời sinh ra là để yêu chàng , chẳng cần biết ai sai ai đúng , kiếp này bên chàng còn chưa đủ , nguyện có kiếp sau lại cùng chàng , gió hữu tình nhạn bay chẳng bóng , cùng quên sinh tử chốn giang hồ , ân ái kiếp này còn chưa đủ , nguyện có kiếp sau lại cùng chàng , chẳng bóng nhạn bay gió hữu tình , chẳng màn sinh tử chốn giang hồ .
Thiên Di dừng lại nhẹ nhàng đứng lên cúi nhẹ đầu , mọi người vỗ tay kinh ngạc , hoàng hậu vui vẻ nhìn Thiên Di nói :
- Thiên Di , bài hát này có tên là gì , thật sự rất hay nha .
- Rất hay , mẫu hậu trẫm chọn cháu dâu thực tốt a .
- Thưa mẫu hậu bài này tên Say Mê , tạ phụ hoàng khen ngợi .
Thiên Ân đi đến thỉnh an , lại thấy mẫu hậu hắn nắm tay hắn đặt lên tay của Thiên Di làm cho hắn lúng túng thốt không nên lời , hắn siết chặt tay nàng vui vẻ cười nói , Thiên Di cũng ngượng ngạo cười , vẻ mặt không được tốt cho lắm .
Cái ngày hoàng thượng thoái vị nhường ngôi cho thái tử cũng tới , hắn long bào đứng trên điện tay nắm tay Thiên Di , nàng một thân xiêm y vàng óng ánh kim tuyến , trang sức từ trên xuống lộng lẫy vô cùng , chúng bá quan quỳ xuống .
- Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế , hoàng hậu nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế .
- Chúng ái khanh bình thân .
- Tạ ơn hoàng thượng .
Trời tối hắn đến chỗ Thiên Di , không nhìn thấy nàng , chỉ có một bộ y phục hoàng hậu lúc sáng nàng mặc , một phong thư và một tấm kim bài ở trên giường của nàng , mặt mày hắn tái nhợt đi nhanh tới run run cầm lá thư xé ra .
" Muội đã hoàn thành tâm nguyện của hoàng tỗ mẫu , đồng ý trở thành nương tử của huynh nhưng muội không thể cùng huynh một chỗ . Hậu cung có ba nghìn viện , huynh có ba ngàn phi tử thiếu đi muội cũng sẽ không sao , xin lỗi huynh ... tình yêu của muội đã gởi ở nơi khác , không thể cùng huynh chia sẻ vui buồn ... tạm biệt ... '' .
Tay hắn nắm chặt rách cả lá thư , thân người bủn rủn ngồi thụp xuống hai tay ôm đầu cúi xuống .
- Nhưng ta chỉ yêu mình nàng ... Thiên Di ... Thiên Di ...
Thái thượng hoàng và hoàng thái hậu không thể không tức giận nhưng nàng là kim bài đổi mạng cũng không thể làm gì nàng , bất quá ngôi vị vương hậu kia một năm sau mới có thể tấn phong cho người khác .
Phủ vương gia lúc này , một nô tài chạy vào đi tới trước mặt Kiến Văn cúi đầu chìa hai tay đưa tới một phong thư .
- Bẩm thế tử , có thư .
- Ừ ,
Kiến Văn cầm lấy xé ra .
" Kiến Văn , có lẽ lúc huynh nhận được lá thư này thì muội đã rời khỏi đây rồi , cảm ơn huynh từ nhỏ đã yêu thương chăm sóc muội , gặp được huynh là hạnh phúc lớn nhất của đời muội , kiếp này không thế kết tóc se tơ , nguyện kiếp sau cùng huynh một chỗ ... tạm biệt '' .
Hắn run rẩy đánh rơi cả lá thư , đầu óc trống rỗng lao đi .
- Thiên Di ... Thiên Di ... Thiên Di ...
Hắn tìm nàng , tìm không thấy , người người bỏ cuộc nhưng hắn thì không , Thiên Di nàng ở đâu ta nhớ nàng lắm , không phải nàng thì không được , nữ nhân bước chân lên giường của ta chỉ có thể là nàng , những người khác thì đừng hòng .
- Vương gia , chúng thần đã hỏi thăm nhưng không ai biết cả .
- Tiếp tục tìm cho ta , lục tung cả đất nước này cũng phải tìm ra nàng cho ta .
- Dạ , vương gia .
Hắn một thân hắc y trên ngựa , tuấn tú lạnh lùng kiêu ngạo , đôi mắt mở to , làn da trắng hồng cướp đi bao trái tim thiếu nữ trên phố . Hắn kéo dây cương thúc ngựa chạy đi , đã 4 năm rồi đấy .
- Thiên Di nàng trốn ở đâu rồi , ta tìm nàng thật khổ nàng biết không .
|
Ta Là Nữ Nhi . Chương 8 : Ta Là Nữ Nhi .
Buổi sáng hôm nay mở cửa ra , sương mù bao phủ đường đi , chàng ngáp dài lười biếng đi tới đi lui , lắc cái đầu hai tay dang ngang rồi co khủy tay đẩy nhẹ ra sau , có tiếng gọi :
- Sở công tử dậy sớm a .
- Vâng , Trân tỷ đi ra ruộng sớm a .
- Hì hì , tranh thủ một chút lát còn về sớm nấu cơm ... thôi tôi đi đây ...
Cả hai vẫy tay chào nhau , có người tới bỡ ngỡ lúng túng nói :
- Sở công tử , Nhược nhi có làm ít điểm tâm nếu công tử không chê mời dùng a .
Chàng đi đến cười nói vui vẻ :
- Phiền Nhược cô nương rồi , cô nương ngồi xuống cùng ăn đi .
Nhược nhi cúi đầu ngượng ngịu , xấu hổ đẩy giỏ thức ăn tới nói :
- Nhược nhi có việc đi trước , công tử dùng song chiều Nhược nhi sẽ đến lấy giỏ .
Nói song cô đỏ mặt chạy về , làng xóm trêu ồ lên :
- Cái đứa nhỏ này cũng biết xấu hổ a ... ha ha ha ...
- Đâu phải một mình nó , mấy đứa con gái trong làng hể trông thấy thầy Sở là như vậy đó .
- Đẹp trai , phong độ , văn võ song toàn , cầm kỳ thi họa đều giỏi , nam nhân như vậy ai chả muốn cùng một chỗ .
- Nhưng là ngài ấy có ý trung nhân rồi a .
- Mấy năm nay tôi có thấy gì đâu , ý trung nhân gì chứ , thầy ấy xạo đấy .
- Ừ , tôi cũng nghĩ vậy a .
Một lát sau nắng đổ xuống , Thiên Di một tay cầm sách một tay cầm phấn , vừa đi cô vừa đọc :
- Có công mài sắt có ngày nên kim ,
Một đám nam nữ hài tử 8 , 9 tuổi chăm chú đọc theo :
- Có công mài sắt có ngày nên kim .
- Câu này mang ý nghĩa khẳng định đức tính kiến trì , nhẫn nại là yếu tố quan trọng dẫn đến thành công , không chăm chỉ không bắt tay vào công việc không ai có thể thành công , các em đã hiểu chưa .
- Dạ hiểu , thưa thầy .
Thiên Di dạy bọn trẻ học , mẹ của bọn trẻ chen lấn ở ngoài cửa sổ để nhìn Thiên Di , cô đổ mồ hôi lạnh không biết nói gì , ngày nào cũng như vậy không biết chán sao trời .
Nhà nằm bên bờ sông , nắng chút hoe vàng trên sóng nước lao xao , Thiên Di nằm trên một cái võng do tự tay cô làm , đung đưa võng lim dim mắt ngủ , một cô gái đi tới khẽ gọi :
- Sở công tử ... Sở công tử .
Hai mắt cô mở ra nhìn người kia , cô ngồi dậy xuống võng .
- Chuyện gì vậy Xuân Ý cô nương .
Xuân ý lấy hết can đảm nhắm tịt hai mắt run run nói to :
- Ta mến công tử , xin hãy để ta chăm sóc công tử .
Thiên Di sững người , trước đây cô từng nói là mình có ý trung nhân nên không có cô gái nào tới tỏ tình cả , giờ rốt cuộc là có chuyện gì .
- Cô nương ta ...
- Công tử đừng đùa nữa , ai lại để ý trung nhân chờ lâu như vậy , công tử là đang nói dối .
Thiên Di nghẹn lời , hết cách rồi đành phải nói sự thật thôi , cùng lúc này có một vị thúc thúc chỉ tay về phía trước nói :
- Đó là Sở công tử , có phải người cậu muốn tìm không ?
Ta tìm được rồi , ta rốt cuộc cũng tìm được nàng rồi , hắn chạy nhanh tới , Thiên Di nuốt một ngụm nước miếng thẳng thắng mở miệng nói :
- Ta là nữ nhi .
Xuân ý cười một tiếng .
- Công tử dỡn zui thiệt .
- Thiên Di .
Có tiếng gọi , Thiên Di ngó sang , vẻ mặt kinh hoàng không chút sắc , Kiến Văn ... là Kiến Văn , cô lật đật bỏ chạy vào nhà , nhảy qua cửa sổ chạy đi .
Kiến Văn tức giận bay lên đạp một đạp ở trên mái nhà rồi nhảy xuống thi triển khinh công theo nàng , nàng muốn trốn , đừng có mơ , ta sẽ không để tuột mất nàng , hắn vừa nhảy vừa nói lớn :
- Đứng lại , nàng đứng lại cho ta .
Rõ ràng là cô nghe nhưng không có trả lời , cô đạp nhảy hai tay hươ qua hai bên để tản những chiếc lá che khuất tầm nhìn trước mặt , tại sao muội muốn quên rồi huynh lại tìm đến , muội thật không muốn làm tổn thương ai huynh hiểu không .
Bỗng nhiên cô té ụp xuống đất 'a' , nhìn tới chân thì thấy một con dao gâm đâm vào ống quần cắm thẳng xuống đất , cô nhanh chóng rút nó ra nhưng Kiến Văn tức giận nhíu nhíu mi nắm lại nói :
- Nàng chạy nữa đi .
- Nàng giởi thì rời khỏi ta lần nữa đi .
Chàng rống lên đem bao bực tức dồn nén bấy lâu thoát ra ngoài , chàng ôm chặt lấy cô , cái ôm chàng tưởng chừng đã nhường cho người khác , chàng run run khóe miệng tức tối nói :
- Nhớ nàng .
Thiên Di nhắm tịt hai mắt , bấu chặt lưng chàng khóc nức nở , Kiến Văn ... Kiến Văn ... Kiến Văn .
- Hu hu hu hu .
Lúc sau chàng bế cô lên trêu ghẹo :
- Nàng thật nặng .
Cô lau nước măt sụt sịt phồng nhẹ má nói :
- Vậy thì bỏ xuống .
- Không bỏ , sẽ ôm nàng cả đời , đến khi ta thành ông lão già yếu nằm một chỗ mới thôi .
Thiên Di nhìn chàng , có phải hay không mình vẫn đang đắm chìm trong diễn xuất , đến với chàng như
vậy người kia có tổn thương , có giận dữ đem cả nhà chàng trảm đi , chỉ nghĩ đến thôi cả người cô run lên mở miệng nói :
- Kiến Văn , muội từ bỏ cương vị mẫu nghi thiên hạ tất không thể nào thành thân được , huynh có hiểu không , sẽ bị lăng trì cửu họ .
Cô không muốn vì cô mà toàn bộ họ Sở không thân thích bỏ mạng oan uổng , cô thà sống một mình đến già còn hơn . Kiến Văn điềm đạm nói :
- Hoàng thượng hạ chỉ sau năm năm nàng có thể thành thân , nàng có muốn gả cho ta không .
Thiên Di thẫn người hai má hơi ửng đỏ , nam nhân nàng muốn cùng một chỗ chỉ có một người , không phải là trong phim ảnh mà là ở thực tại , người đang ở trước mặt nàng đây ... nàng muốn cùng hắn thiên thu chết tuyên chung mồ .
Chưa trả lời thì Xuân ý đi đến đỏ mặt nói :
- Sở công tử , công tử không sao chứ .
Kiến Văn cuối nhẹ người đặt Thiên Di Xuống , Thiên Di vẫn giữ một vẻ mặt bình tĩnh nói :
- Xuân ý cô nương , vẫn câu trả lời đó , ta là nữ nhi .
- Nàng ấy là nữ nhân của ta .
Kiến Văn một câu khẳng định khiến trái tim thiếu nữ kia vỡ đôi ôm mặt chạy đi , Thiên Di hừ một tiếng đỏ mặt đi nhanh vào nhà , Kiến Văn cười tủm tỉm đi theo , nàng quả nhiên đang ngượng ngùng , chàng gọi nàng :
- Nàng nói đi Thiên Di , có muốn gả cho ta không .
Nàng phun ra một chữ khiến hắn muốn ói máu ra ngoài .
- Không .
Hắn kéo tay nàng , cả người nàng theo lực xoay về sau nhào vào lồng ngực rắng chắc của hắn , tay còn lại hắn ôm lấy hông nàng , cúi nhìn nàng với hai mắt tròn xoe , lại thấy nàng cúi mặt xuống không dám nhìn thẳng vào mắt mình , hắn thả bàn tay nắm cánh tay nàng ra , đem cằm của nàng nâng lên , nhìn ánh mắt nàng rũ xuống , mặt mày đỏ lựng làm tim hắn đập loạn nhịp , hắn nói giọng nói nhỏ nhẹ truyền cảm :
- Thiên Di nàng thật nhẫn tâm , ta nhớ thương nàng 9 năm , chờ đợi tìm kiếm nàng thêm 4 năm , chỉ mong cùng nàng một chỗ .
Nhẫn tâm , ta đối với chàng nhẫn tâm sao , cô nhìn chàng thẹn thùng đến nghẹn lời , bốn mắt nhìn nhau chỉ thấy chàng nhỏ tiếng nói :
- Thiên Di , ta muốn nàng , trở thành nữ nhân của ta có được không ?
Chàng đưa mặt gần lại , hai mắt nhìn nàng nói vạn vạn điều , chỉ thấy nhịp thở nồng nàn theo làn gió thổi lên mặt nàng , kế đó là một nụ hôn ấm áp ở môi qua từng hơi thở xâm nhập vào trong làm cô tê dại bủn rủn , nó thật khác xa với nụ hôn khi còn nhỏ , hồn nàng hụt hẫng lạc vào những cơn mê .
Nàng tỉnh dậy một thân trắng trẻo in lên những vết thâm tím đỏ nho nhỏ , nàng kéo chăn che lên đến
miệng nhìn qua người kia đã ngủ say , tay còn choàng qua người nàng , bây giờ nàng không biết có nên đào lỗ chui xuống để trốn hay không nữa , xấu hổ nàng kéo chăn lên đầu làm cho chàng trực giấc mỉm cười nói :
- Thiên Di , nàng tỉnh rồi .
Chàng kéo chăn lại thấy người kia giữ chặt ú ớ nói :
- Không được nhìn .
Chàng cái gì của nàng đều nhìn qua , nàng là đang thẹn thùng , nàng không cho hắn nhìn hắn càng muốn nhìn , chàng kéo chăn phủ luôn mình , chỉ nghe nàng tiếng to tiếng nhỏ :
- Không được ... đừng mà ... buôn muội ra ... ha ha ha ... ưm .
|
Ta Không Muốn Sinh Con . Chương 9 : Ta Không Muốn Sinh Con .
Thiên Di cảm thấy vô cùng mệt mỏi , nàng không muốn nhấc chân tay lên để làm gì , nhìn cái bụng to tròn nhô ra trước mặt nàng hận không thể đánh chết Kiến Văn , vừa hận vừa mong chờ , hồi hợp chờ đợi đứa con yêu chào đời , Thai nhi trọng bụng của nàng đã là cuối tháng thứ 9 , gần ngày sinh nên nàng trở nên lo lắng hồi hợp .
Kiến Văn nhìn nàng cau có mà hồi hợp , bối rối an ủi nàng :
- Thiên Di , nàng thư giãn hít thở sâu một chút .
Thiên Di thở không ra hơi nhìn chàng trừng trừng khiến chàng giật mình , nàng hít thở chậm rãi , đều đặn .
- Ừm .
Đã qua thời gian năm năm , Thiên Di có thể cùng Kiến Văn trở về , nhưng nàng mang thai nên đành lưu lại ở một làng nhỏ chờ sinh đẻ kiên cữ song mới trở về .
Nửa đêm Thiên Di trở dạ vô cùng khó chịu và đau đớn , nàng hét to đến nỗi muốn long trời lở đất :
- Ah ... a ... đau quá trời ơi ... đau quá ... tôi không muốn sinh con ... á ... đau quá mẹ ơi ... đau quá ... a ...
Tiếng bà đỡ vang lên lo lắng khuyên nhủ :
- Phu nhân ráng lên , cố lên phu nhân ... sắp ra rồi ... cố lên phu nhân ...
Kiến Văn đứng ngồi không yên đi qua đi lại , nhìn nàng kêu rên đau đớn lòng hắn xót xa , lo lắng mang theo hồi hợp , hắn lo sợ , tim đập liên hồi , đầu óc xáo trộn cả lên , nàng lắc đầu nguầy nguậy , thở không ra hơi hét lên :
- Kiến Văn , đồ xấu xa nhà huynh ... trời ơi đau quá ... huynh hại ta thê thảm như vậy vừa lòng huynh chưa ... a ... ta nói cho huynh biết ... từ đây về sau ... a a ... ta không muốn sinh con ... nữa ... huynh có nghe không hả ... hờ hờ ... đau quá ... a a ...
Trời đất quỷ thần ơi trước giờ sinh con ở trong phim sao mà đơn giản nhẹ nhõm , bây giờ sinh thật sao mà đau như vậy , cô mồ hôi nhễ nhại lấy hơi dài , giữ hơi và bắt đầu rặn , tay như xé nát chăn bông ở dưới .
- Cố lên phu nhân , thấy đầu rồi ... một chút nữa thôi ... cố lên phu nhân ... hít thở ... hít thở đi phu nhân ...
Thiên Di nắm chặt chăn , nảy đầu lên mắt nhìn xuống rốn , giữ hơi rặn :
- A ... a ... Kiến Văn ....
Kiến Văn sắc mặt đen lại , nữ nhân sinh nở quả nhiên lợi hại ở cái miệng , một tiếng khóc non nớt vang lên khiến Kiến Văn muốn rớt tim .
- Oe ... oe ... oe ...
Sinh rồi , rốt cuộc cũng sinh rồi , tạ ơn trời , Thiên Di nàng sinh rồi , sinh rồi , hắn kích động vui mừng , nhưng lại nghe nàng hét lên còn to hơn lúc nãy :
- Ôi trời ơi ... ta không muốn sống nữa ... đau quá đi ... chịu hết nổi rồi ... Kiến Văn ta ghét huynh ... đừng bao giờ trèo lên giường của ta nữa ... a mẹ ơi ... đau chết ta ... a ... a ...
- Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy , không phải nàng sinh song rồi ư .
Hắn bàn hoàng nói to , bà đỡ hớt hải lúng túng nói vọng ra :
- Phu nhân của ngài sinh đôi .
- Phu nhân đừng mắng người nữa ... nghe lời ta hít thở ... đúng rồi ... cố lên phu nhân ...
Cái gì cũng được sao lại bảo không cho ta lên cùng giường , rốt cuộc nàng đau đến khi nàng đây , Thiên Di cố lên , nàng cố lên .
- Oe ... oe .. oe ...
Bà đỡ thở nhẹ nhõm , bà chưa từng thấy sức ai lại dai như phu nhân đây , vừa mắng phu quân vừa sinh nở dễ dàng , nhìn cô ngủ thiếp đi vì mệt , bà lắc đầu bế hai đứa nhỏ đi ra .
- Chúc mừng ngài , hai tiểu cô nương a , màu xanh là tỷ tỷ màu đỏ là muội muội .
Hắn run run ôm hai đứa nhỏ , cảm xúc dâng trào , hắn nhìn con của hắn rồi cười hạnh phúc nói :
- Cảm ơn bà , tiền ở trên bàn bà nhận đi .
Hắn đi vào trong đặt hai đứa nhỏ lên giường , nhìn Thiên Di ngủ say thở đều làm hắn nhẹ nhõm đi phần nào . Bà đỡ trợn mắt , vàng ... ôi mẹ ơi là vàng , chưa bao giờ bà có nhiều tiền như lúc này , bà cho nhanh vào tay áo rồi rời đi .
Trời sáng Thiên Di mở mắt , toàn thân ê ẩm , đau quá sinh con thật đau , nàng nhìn sang bên cạnh , con của nàng một thức một ngủ , nàng bế đứa nhỏ trong tấm vải màu xanh đưa đến bầu ngực của nàng , vạch áo dùng tay nâng núm vú đưa quầng vú chạm miệng đứa nhỏ , đứa nhỏ tay chạm lên ngực nàng , miệng mút sữa hai mắt lim dim .
Thiên Di nhìn qua cái bàn , Kiến Văn ngủ ở đó , nhìn chàng ngủ mà thấy thương , cô nhỏ nhẹ gọi :
- Kiến Văn ... Kiến Văn ...
Chàng bừng tỉnh nhìn Thiên Di , vội vàng đứng dậy đi đến chỗ cô nói :
- Nàng cần gì ?
- Muội mệt ... huynh cho muội ngụm nước ...
Chàng đi nhanh tới bàn rót nước , vẫn còn ấm đưa đến miệng nàng , nàng hớp vài ngụm rồi lắc đầu , toàn thân nàng rã rời , bế con mà run run , chàng lo lắng nói :
- Nàng muốn ăn gì , ta lập tức sai người đi mua .
- Hiện tại không muốn ăn , huynh nghe đây , từ đây về sau muội không sinh con nữa , đau lắm chịu không nổi .
- Ta biết , cả nhà ta thế này là đủ rồi .
Hắn ôm lấy nàng , nàng sinh con khổ sở như vậy ai dám để nàng sinh lần nữa , nếu có lần sau chắc chắn nàng sẽ mang hắn mổ sẻ không chút thương tiếc .
Thiên Di cho hai đứa nhỏ bú song liền hướng Kiến Văn nói :
- Huynh nghĩ ra tên để đặt cho con chưa .
- Đứa lớn tên Thục Tâm , đứa nhỏ tên Tố Tâm , nàng thấy sao .
- Thục Tâm dịu dàng , nhân hậu . Tố Tâm hồn đẹp , thanh cao . Muội thích , cứ vậy đi .
Cả hai chăm sóc hai đứa nhỏ mệt lã cả người , lúng túng và băn khoăn là điều hiển nhiên cả hai gặp phải , Thiên Di ôm con vào lòng , nựng con nhẹ nhàng , âu yếm con , nói chuyện với con . Kiến Văn lúng túng bỡ ngỡ thay tã cho con , nó ngọ nguậy , quấy khóc khiến chàng bối rối rụng vụng về nên không biết cái nào làm trước cái nào làm sau .
|