Đem Hoàng Hậu Nuôi Lớn . (Full) Chương 10 : Đem Hoàng Hậu Nuôi Lớn . (Full)
Ngựa dừng ở cửa , Kiến Văn dìu Thiên Di xuống xe ngựa , nàng hai tay bế hai đứa nhỏ được chàng dìu vào trong , có người mừng rỡ hô lớn :
- Vương gia về rồi ... vương gia về rồi .
Gần như cả phủ chạy ra cúi đầu cung kính :
- Mừng vương gia đã về .
- Miễn thi lễ .
- Tạ Vương gia .
Có người đi nhanh đến nước mắt ngắn dài ôm chầm lấy Kiến Văn :
- Văn nhi , đi lâu như vậy giờ mới về , con làm ta lo quá đi ... ô .ô ... hu hu ...
- Mẫu thân .
- Thiên Di thỉnh an mẫu thân .
Bà khưng lại nhìn Thiên Di một cách ngạc nhiên tò mò hỏi :
- Cô là ... ?
Kiến Văn mỉm cười nói :
- Mẫu thân , nàng là nương tử của con , còn đây lài hai nữ nhi của con .
Bà lúng túng nhìn Thiên Di lại nhìn hai đứa nhỏ :
- Ta không phải nằm mơ chứ , nàng là nương tử của con , hai đứa nhỏ kia là cháu nội của ta .
- Vâng , thưa mẫu thân .
Bà mừng rỡ chìa tay bế một đứa nhỏ rung lên nhẹ nhàng nói :
- Oa ... cháu cưng ... ta cuối cùng cũng có cháu để bồng rồi ... ha ha ...
Bà quay sang lo lắng nói :
- Mau vào nhà đi con , nhìn con xanh xao như vậy chắc là mới ở cữ song , mau vào trong kẻo lạnh .
- Vâng .
Thiên Di mỉm cười đáp , nàng được Kiến Văn dìu vào trong nghỉ ngơi , mẹ Kiến Văn vừa tưng cháu vừa nói :
- Phụ thân con đi vào triều gặp thái thượng hoàng rồi , một lát liền về , ông ấy mà biết có hai đứa cháu chắc là vui lắm đây , à mà hai đứa tên gì a .
Thiên Di vẻ mặt hài hòa ôn thuận nói :
- Mẫu thân là đang bồng Tố Tâm muội muội của Thục Tâm ạ .
- Tên hay nha , à phải rồi , các con đã ăn gì chưa .
Kiến Văn gật đầu nói :
- Tụi con ăn rồi thưa mẫu thân .
Bà đưa cháu cho hai cái nha hoàn rồi nói :
- Mang hai quận chúa về phòng chăm sóc cẩn thận .
- Vâng , phu nhân .
Bà quay sang nhìn Thiên Di và Kiến Văn nói :
- Hai con đi về chắc mệt rồi , về phòng nghỉ ngơi đi .
- Dạ , mẫu thân .
Ngoài cửa có tiếng vọng tới :
- Hoàng thượng giá lâm .
Thiên Di rùng mình nhìn Kiến Văn , lại thấy chàng ôm cô vỗ nhẹ lên lưng nói :
- Không sao đâu , nàng đừng lo , rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi .
Nàng thở dài cùng mọi người đi ra nghênh đón thánh giá , mọi người quỳ xuống cúi đầu :
- Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế .
- Bình thân .
- Tạ hoàng thượng .
Thiên Ân nhìn Thiên Di , nàng càng ngày càng xinh đẹp , hắn đi đến kéo nàng ôm vào lòng trong sự ngạc nhiên của mọi người , siết chặt nàng hai mắt nhắm lại nói :
- Nàng về là tốt rồi , Thiên Di ... nàng phải thật hạnh phúc nhé .
Kiến Văn mặt mày tối sầm lại , mây đen như bao phủ chàng , sát khí như bắn ra , muốn tới tách nàng ra lại bị mẫu thân chàng kéo lại lắc đầu .
Thiên Di ôm lấy lưng của Thiên Ân đôi mắt nhắm lại .
- Vâng , cảm ơn huynh ... vì tất cả .
Thiên Di , nàng phải thật hạnh phúc đấy nhé , chỉ như vậy ta mới an tâm giao nàng đi , hoàng gia gia , hoàng tổ mẫu , hai người thật nhẫn tâm đem hoàng hậu của con nuôi lớn rồi gả đi nơi khác , hắn đẩy nhẹ nàng ra hôn lướt lên môi nàng nhỏ nhẹ nói :
- Hay nàng chọn lại đi , về bên ta ... làm ái hậu của ta .
- Ặc ....
Kiến Văn như bốc hỏa , ôm nàng đã đủ rồi còn hôn nàng , chàng cáu giận kéo Thiên Di về phía mình , hai mắt mở to như trừng trừng Thiên Ân , Thiên Ân cười một tiếng :
- Ta chỉ đùa thôi mà , đệ đừng nhìn ta như vậy .
- Hoàng thượng , lão thần mời hoàng thượng vào trong dùng trà .
Cha Kiến Văn hướng Thiên Ân cúi người mời , lại thấy Thiên Ân gật đầu nói :
- Vâng , hoàng thúc phụ .
Mọi người nói chuyện vui vẻ , Thiên Ân ôm trong tay Thục Tâm vẻ mặt tươi cười nói :
- Thiên Di , hay nàng cho ta đứa nhỏ này về nuôi nha ... nào con ngoan ... gọi phụ hoàng đi nào .. a ...
- Sặc , huynh đừng có dỡn nữa .
Thiên Di cau có , Kiến Văn sợ đến đen cả mặt , cứng đơ như hóa đá , trước là nương tử của hắn giờ là con của hắn , Thiên Ân nếu huynh không phải hoàng thượng ta lập tức đá huynh ra ngoài , ở đó mà câu dẫn nương tử và con gái ta .
- Ha ha ha .
Thiên Ân cười to , mọi người cười ngượng ngạo , tái xanh mặt mày .
Trời tối cả hai nằm trên giường , Thiên Di ôm lấy Kiến Văn nói :
- Sao huynh mặt mày cau có khó coi vậy hả ?
Kiến Văn day trán uể oải nói :
- Huynh không có .
- Đừng nói huynh đang ghen với hoàng thượng nhé .
- Có một chút .
- Có vậy thôi mà cũng ghen à .
Chàng quay sang cô lạnh tanh nói :
- Vậy ta làm như vậy với nữ nhân khác thì nàng nghĩ sao .
Cô bật dậy buôn chàng ra rống to :
- Huynh dám .
Kiến Văn cười trong lòng , đấy nàng cũng ghen đấy thôi , bất quá ta có mình nàng là đủ rồi , hắn kéo nàng xuống hôn lên môi nàng , nàng nhắm mắt hôn trả , hắn được thể đè nàng xuống dưới thân , tay hắn kéo chăn trùm kín cả hai , chiếc mền rung động trên giường .
Ba tháng sau , Thiên Di điên tiết hét lên :
- Kiến Văn , huynh là đồ khốn nạn , ta nói huynh bao lần rồi hả , ta không muốn sinh con nữa huynh có hiểu không , huynh thử trèo lên giường của ta nữa coi , ta giết chết huynh .
Cô ném đồ đạt lung tung phát tiết gào lên :
- Cái đồ xấu xa kia , hai đứa nhỏ còn chưa đủ năm tháng tuổi mà huynh làm cái gì vậy hả ? Huynh cứ đợi mà coi , để ta sinh song đứa này ta giết chết huynh .
Cả phủ vương gia cười ra nước mắt , nhìn nhau ngượng ngạo , vương phi thật hung dữ . Mẹ và cha Kiến Văn cau có nhìn hắn nói :
- Văn Nhi , con làm vậy làm sao được , hai đứa nhỏ mới 5 tháng tuổi sao lại để Thiên Di mang thai .
- Làm sao con biết được , tụi con chỉ cùng nhau có hai lần vào ba tháng trước .
- Con thật là , mau đi xin lỗi nó đi .
Chết thật , kì này chắc bị nàng xé xác thật rồi , chàng đi đến cửa nói với giọng xin lỗi :
- Nương tử , ta sai rồi , tha cho ta một lần đi , được không ?
Nàng tức không thể chịu nổi , không còn gì để nói nữa , quay sang nhìn hắn hừ lạnh một cái :
- Huynh đến đây làm gì ?
- Thiên Di , ta sai rồi , bỏ qua cho ta lần này đi , có được không .
Nàng nằm xuống giường vung tay đạp chân khó chịu vô cùng :
- Ta không biết ... ta không biết ... huynh đi đi ... đi đi .
Chàng thở dài mặt hơi nhăn lại nói :
- Hay chúng ta bỏ nó đi , không sinh nữa .
Nàng nghe song bật dậy đi tới chỗ hắn tát cho hắn một cái như trời dán , nàng nói to :
- Huynh điên hả , cốt nhục của chúng ta nói bỏ liền bỏ à , ngày đó ta sợ uống thuốc sẽ ảnh hưởng tới việc cho con uống sữa nên không uống là lỗi của ta , đứa con này ta sẽ sinh .
Hắn mặt kệ cái khuôn mặt in dấu năm ngón tay , ôm lấy nàng dũi tóc hắn lên tóc nàng khẽ nói :
- Xin lỗi nàng , là do ta không biết kiềm chế , không được gần nàng ta cảm thấy không thoải mái .
- Huynh ...
Mặt cô ửng đỏ , có phải thế này giống như những kết thúc có hậu trong các loạt phim cổ trang mà mình đã đóng , nếu như vậy chỉ mong kết thúc này vĩnh hằng mãi mãi .
_ THE END _
|