Tiểu Quái Vật Không Xuyên
|
|
Chương 1: Phượng Vũ Sống Lại"Cuối cùng thí nghiệm cũng thành công! Mọi người mau nhìn số liệu, lực tinh thần của vật thí nghiệm Alpha vượt qua cực hạn trước kia gấp ba lần!"Nghe người áo trắng hưng phấn kêu to, tất cả mọi người trong phòng thí nghiệm ngừng công việc đang làm, rối rít chạy tới bên ngoài tấm kính, nhìn số liệu tăng lên trên máy đo sợ hãi than: "Trời ạ, lực tinh thần mạnh mẽ như vậy, quả thực không phải người rồi!""Ha ha ha, sau khi trải qua thí nghiệm cải tạo gien, nàng trở thành người có lực tinh thần rất mạnh! Dĩ nhiên người bình thường không thể so rồi.""Lực tinh thần đáng sợ như vậy, nói nàng là quái vật cũng không quá đáng."Cô gái bị mọi người gọi là quái vật, đang nhắm hai mắt, lẳng lặng nằm trên giường trong phòng thí nghiệm. Trên người nàng cắm đầy dây điện chằng chịt, đủ màu sắckhác nhau, kết nối với dụng cụ đang phát ra tiếng tít tít.Bàn tay của học giả áo trắng tiếp cận bảng điều khiển, vẻ mặt bởi vì hưng phấn quá độ mà khẽ vặn vẹo, lộ ra mấy phần dữ tợn: "Các người nhìn xem, dùng điện kích thích nàng..., phản ứng sẽ lớn hơn nữa."Trong nháy mắt khi ngón tay nhấn công tắc, dòng điện cao áp dọc theo dây điện không ngừng bắn ra những tia chớp màu lam thật nhỏ, ngay sau đó không chút lưu tình đánh lên khớp xương của cô gái.Khớp xương của con người là một trong những nơi tập trung nhiều tế bào thần kinh yếu ớt nhất, nếu người bình thường bị điện giật như vậy, khẳng định đã sớm chết rồi, nhưng cô gái chỉ khẽ mày cau lại,cũng không có dấu hiệu tỉnh lại.Lúc này, số liệu hiện trên bảng điều khiển đã lên đến độ cao khiến người ta kinh ngạc đến chết lặng."Đây là thời khắc mang tính lịch sử! Nhất định phải mời các ngài sĩ quan vào xem một chút!"Người áo trắng lớn tiếng phân phó, học sinh của ông ta lập tức chạy ra ngoài. Không bao lâu sau, mấy người đàn ông trung niên mặc trang phục quân nhân đi tới.Đây là phòng thí nghiệm bí mật của quân đội. Trải qua nhiều năm thí nghiệm bí mật, vật thí nghiệm Alpha còn sống sót duy nhất là bước đầu chuẩn bị cho đội quân khống chế lực tinh thần cường đại. Cấp không nhịn được đến phòng thí nghiệm xem đến tột cùng là chuyện như thế nào."Đây chính là Alpha? Nhìn qua không khác gì một cô gái nhỏ bình thường." Thiếu tướng bụng béo phệ có chút thất vọng. Trước khi tới, ông vốn nghĩ rằng sẽ thấy một quái vật ba đầu sáu tay nữa chứ."Ha ha, có câu nói nhìn người không thể nhìn vẻ bề ngoài. Đợi đến lúc tác chiến, người nào lại tin tưởng cô gái nhỏ nhu ngược như vậy lại là vũ khí cuối cùng của phe ta.""Ông nói không sai. Đúng rồi, lực tinh thần của nàng sẽ thương tổn đến chúng ta chứ?" Ông mới vừa thăng cấp quân hàm, lỡ bị thương ở đây, không phải là quá lỗ sao!Người áo trắng vừa khoe khoang vừa an ủi nói: "Chư vị yên tâm, trong phòng thí nghiệm có trang bị trọng lực từ trường , nàng ta ở bên trong sẽ cảm nhận sức hút của trái đất lớn hơn bên ngoài gấp trăm lần cho nên không cách nào đứng lên, chỉcó thể nằm như vậy. Mà lực tinh thần củanàng trải qua điều chỉnh, cũng bị khống chế trong phòng, tuyệt đối sẽ không gây ra bất kì tổn thương nào đối với người bênngoài. Mọi người có thể xem một chút…"Nói xong, ông ta điều chỉnh dòng điện đến trị số cao nhất.Vô số tia điện màu lam xinh đẹp lóe ra, giống như cái roi cực dài, không chút lưu tình kích lên thân thể của cô gái.Lúc này, cô gái không nhúc nhích nãy giờ,bỗng nhiên mở mắt.Đôi mắt nàng trong suốt nhưng lại tràn ngập hận ý. Tầm mắt cô gái nhìn về đám người ngoài phòng, cho dù là những quânnhân liều mạng cũng không tránh khỏi bị ánh mắt này làm kinh sợ không dám nhìn thẳng, theo bản năng dời đi ánh mắt."Chư vị yên tâm, tuyệt đối sẽ không có việc gì ngoài ý muốn, ta có thể dùng tánh mạng bảo đảm!"Người áo trắng đang khoe khoang lấy lòng nên không chú ý tới trị số trên bảng điều khiển, sau khi lên đến cực hạn 9999, hơi dao động lại biến thành ký hiệu "∞".Cái ký hiệu này, đại biểu vô hạn. . . . . .Dòng điện màu lam đi qua thân thể cô gáilại thay đổi thành nhiều tia sáng chói mắt hơn, mắt thường của con người khó có thể thấy được, nổ tung với tốc độ kinh khủng, trong nháy mắt đã lấp đầy cả tòa nhà kính.Ầm …Một tiếng vang thật lớn, vô số mảnh vỡ văng ra, những thứ được khen là vật chất chịu đựng nhiệt độ mạnh nhất thế kỷ mới nổ tung, mạnh mẽ chấn động không khí, hóa thành lưỡi dao sắc bén hung hăng đâm vào vật thể bốn phía, mặc kệ là vật còn sống hay đã chết!Trong nháy mắt, phòng thí nghiệm vừa rồicòn tiếng người huyên náo đã máu thịt văng tung tóe, thi thể khắp nơi, không cònngười sống. Cảnh tượng máu thịt mơ hồ, nhìn qua như địa ngục nhân gian.Mà cô gái mạnh mẽ khống chế điện lực bộc phát, cũng vĩnh viễn nhắm hai mắt lại. Nhưng khi cái chết đến gần, khóe miệng cô gái lại hiện lên nụ cười nhẹ thảnnhiên, xinh đẹp như đóa hoa trong biển máu.Trong thí nghiệm làm chết đi ba trăm bảy mươi chín đồng bạn, ta rốt cuộc đã trả lại cho các ngươi, cũng báo thù cho ta.--- ---"Nhị tiểu thư, nô tỳ nghĩ nên mau mau bẩm báo phu nhân, sau đó đi mời đại phu tới xem bệnh cho đại tiểu thư."Nhìn máu chảy không ngừng trên đất, sắcmặt cô gái nhỏ gầy trắng bệch như tờ giấy, một đứa nha hoàn nơm nớp lo sợ nói."Đừng nói nữa!" Một cô gái mặc quần áo tơ lụa tâm phiền ý loạn kiêu căng nói. Nàng chán ghét nhìn cô gái trên đất một cái, lại lập tức bị máu tươi đầy đất dọa sợ quay đầu nơi khác.Nàng và cô gái được gọi là đại tiểu thư đang bị thương kia, thực tế là quan hệ đường tỷ muội. Vì thế, mặc dù là nhị tiểu thư, nàng cũng lớn hơn đại tiểu thư đang bị thương ba tuổi. Trên thực tế, sáu năm trước cha mẹ của đại tiểu thư Phượng Vũ bị hại ngoài ý muốn, huynh trưởng không rõ tung tích, người của chánh phòng gần như không còn, chi thứ như họ sao có tư cách trở thành Gia chủ Phượng gia.Mà sau khi đạt được thực quyền Phượng gia, gia chủ đối với việc lùng bắt hung thủ sát hại đại ca đại tẩu qua loa cho xong, cũng chẳng quan tâm đứa cháu trai mất tích không rõ, thậm chí còn bắt đầu ngược đãi huyết mạch duy nhất của chính phòng.Gia chủ như thế, bọn hạ nhân tự nhiên học theo, các tiểu thư thiếu gia càng sẽ không nhân từ nương tay. Đối với việc đạitiểu thư Phượng Vũ bị trọng thương lần này không thoát khỏi liên hệ với nhị tiểu thư.Nghĩ đến chuyện vừa mới xảy ra, nhị tiểu thư Phượng Khả Nhi giận dữ dậm chân một cái, nói: "Đều là nàng không biết điều!Ta muốn mượn nhìn ngọc châu của nàng xem, nàng cố tình không cho! Nếu không phải nàng không cho ta xem, ta sẽ lỡ tay đẩy nàng xuống thềm đá sao?""Dạ dạ dạ, tất cả đều là đại tiểu thư khôngtốt." Nha hoàn kinh hồn bạt vía phụ họa:"Nhưng nàng bị thương nặng như vậy. . . . .. Không gọi đại phu tới thật không sao ạ?"Nghĩ đến lời phụ thân dặn dò lúc trước "Ở nhà đối đãi Phượng Vũ thế nào cũng được, chỉ cần cẩn thận đừng làm cho người ngoài thấy, làm xấu hình tượng của chúng ta", ngay sau đó Phượng Khả Nhi quyết định: "Sợ cái gì? Dù sao chuyện mớivừa rồi không ai nhìn thấy, để nàng ta ở chỗ này là được. Nếu lát nữa bị phát hiện, thì là chính nàng trượt chân vấp ngã, không quan hệ đến chúng ta."Nói xong, nàng cảm thấy như vậy là tốt nhất, vừa thoát khỏi hiềm nghi, vừa giảm bớt phiền toái sau khi tìm đại phu. Quyết ý, nàng không muốn ở lại lâu, cùng nha hoàn vội vã rời đi.Trước khi rời đi, Phượng Khả Nhi lơ đãng liếc về ngọc châu Phượng Vũ đang nắm thật chặt trong tay. Đó là ngọc châu bên người Phượng Vũ từ nhỏ, óng ánh rực rỡ, hết sức xinh đẹp, nghe nói là bảo vật gia truyền của Phượng gia. Lấy cớ muốn nhìn, thực ra là nghĩ sau khi đến tay, nàngsẽ không trả lại cho Phượng Vũ, nửa dụ dỗ nửa vậy mạnh mà đem viên ngọc châunày làm của riêng.Nhưng bây giờ, ngọc châu nhuốm máu, nàng là thiên kim Phượng gia, làm sao có thể uất ức bản thân lấy hạt châu mang điềm xấu chứ.Chán ghét liếc mắt nhìn ngọc châu nhuốm máu, Phượng Khả Nhi xoay người rời đi.Ngay khi nàng quay đầu đi, ngọc châu thấm đẫm máu tươi đột nhiên phát ra ánhsáng trắng nhu hòa, bao phủ tiểu chủ nhân gầy yếu lại…………____Thân thể nặng nề, đầu rất đau, ta không phải đã chết sao, như thế nào lại có tri giác?Ý thức của A Nhĩ Pháp (Alpha) còn chưa rõ ràng, lại cảm thấy một lực lượng ôn hòa bao vây thân thể, cảm giác đau đớn dần dần biến mất, thân thể từ từ trở nên thoải mái hơn. Cùng lúc đó, một chút trí nhớ lặng lẽ hiện lên trong đầu nàng.……Nàng là Phượng Vũ, thiên chi kiêu nữ của Phượng gia, mặc dù từ nhỏ yếu ớt
|
Chương 2: Mục Tiêu: Ngự Linh SưDựa theo trí nhớ trở lại căn phòng lạnh lẽođổ nát, Phượng Vũ (về sau sẽ gọi A Nhĩ Pháp là Phượng Vũ) lấy nước sạch rửa hết vết máu trên người, lại thay quần áo sạch sẽ mới ngồi xuống kiểm tra đồ vật xung quanh.Trên danh nghĩa, chi thứ vẫn như cũ tôn kính xưng hô Phượng Vũ là đại tiểu thư, nhưng thực tế đối xử với nàng không bằng cả một đứa nha hòan. Phòng của nàng là nơi đổ nát đến mức người hầu trong nhà cũng không muốn ở, nàng không được phép cùng người Phượng giangồi cùng bàn ăn cơm, thậm chí những vật khi cha mẹ còn sống cho nàng cũng bị hai tiểu thư thiếu gia chi thứ lấy đi không còn một thứ gì.Tuy nhiên, bên cạnh Phượng Vũ vẫn còn hai vật. Một món trong đó, chính là ngọc châu đã cứu nàng một mạng hôm nay.Đưa ngọc châu lên quan sát tỉ mỉ dưới ánh nến, không nhìn ra bất kỳ điều gì đặc biệt, cho dù nhìn từ góc độ nào cũng chỉ là món trang sức điêu khắc tinh tế, giá trị xa xỉ mà thôi.Nhưng khi Phượng Vũ thử đưa một luồng lực tinh thần dò xét bên trong, lập tức phát hiện đầu mối.Bên trong hình như có vật gì đó đem lực tinh thần mà Phượng Vũ phóng thích ra bắn ngược trở về. Mặt ngoài ngọc châu, cũng vì sức lực va chạm này, hiện lên mộttầng ánh sáng nhu hòa nhàn nhạt. Tia sáng này cực kỳ nhạt, so với ánh sang trắng rực rỡ nàng thấy trong ý thức khôngthể so sánh được.Phượng Vũ suy tư chốc lát, chờ sau khi ánh sáng ngọc châu biến mất, lại đem máu còn đọng lại trên quần áo hôm nay xoa lên ngọc châu, nó lập tức phát ra ánh sáng lần nữa, hình thành từng tia ánh sáng ngưng tụ thành đoàn, bay vào trong cơ thể nàng, mang đến cảm giác thoải mái dễ chịu. Nhưng tia sáng này vẫn vô cùng ảm đạm như cũ, giống như đèn pin chưa sạc đủ điện, miễn cưỡng phóng ra tia sáng lần cuối.Thấy thế, Phượng Vũ có thể đoán được tác dụng sơ lược của ngọc châu này: gặp máu tươi hoặc là cảm nhận được ngoại lực thì sẽ kích phát ra sức mạnh bảo vệ chủ nhân. Nhưng hôm nay vì cứu thân thể bị thương nặng, ngọc châu hao phí lực lượng quá lớn, cũng không biết về saucó thể khôi phục lại hay không.Đem ngọc châu cất vào, Phượng Vũ lấy bông tai xuống. Bông tai này chỉ nhỏ như hạt đậu nành, không phải vàng chẳng phải là bạc, không biết chế tạo từ tài liệu gì, Đồ Đằng (biểu tượng) Phượng Hoàng giương cánh phía trên được điêu khắc rất sống động. Dựa theo trí nhớ, Phượng Vũ truyền một tia lực tinh thần vào bên trongbông tai, ngay sau đó, trong đầu liền xuất hiện rất nhiều thứ. Nàng tùy ý chọn một dạng, hơi ngưng thần (tập trung tinh thần), sau khi nghe “bịch” một tiếng, một quyển sách rơi xuống trước mặt nàng.Thì ra đây là một không gian trữ vật làm thành bông tai. Không gian trữ vật ở thế giới Tát Lan Tạp thường làm thành đồ trang sức tùy thân như các loại vòng tay, dây chuyền. Phượng gia muốn chế tạo một không gian trữ vật xinh xắn nổi bật cho Phượng Vũ, riêng phí thủ công cũng tốn kém bằng một năm thu nhập của người trong trấn Lam Phong, hết sức đắt giá. Từ việc này có thể thấy được năm đó Phượng Vũ được phụ mẫu và huynh trưởng cưng chiều như thế nào.Những việc này, Phượng Vũ biết được thông qua trí nhớ, nàng cảm thán Phượnggia năm xưa tài lực hùng hậu, bản thân nàng chỉ là vật thí nghiệm, không có người thân nên không khỏi lặng lẽ hâm mộ. Tiếc nuối trong chốc lát, nàng liền đem những ý niệm này ném ra sau đầu, chuyên tâm xem sách.Quyển sách này là sách nhập môn Linh Sĩcần phải xem, bên trong chẳng những giảng giải cặn kẽ việc tu hành của Linh Sĩ,phương pháp cùng bí quyết tăng lực lượng, còn giải thích sự bất dồng giữa cácnghề nghiệp Đấu Sĩ, Ma Pháp Sư. Xem hết một lượt, Phượng Vũ đối với tu hành chi đạo thấu hiểu sâu hơn."Thì ra giám bảo sư không cần bất kỳ tu vigì, khó trách Phượng Vũ thân thể yếu đuối chọn nó. Vì không thể trở thành Đấu Sĩ hay Ma Pháp Sư, nàng chỉ có thể chọn nghề nghiệp như vậy. Thế cho nên khi giatộc kịch biến, nàng không hề có năng lực tự vệ."Vì thân thể đã khác xưa, Phượng Vũ không chút do dự hủy bỏ nghề nghiệp giám bảo sư."Đấu Sĩ, dựa vào tu luyện không ngừng đểđạt được sức mạnh cường đại. Tăng lên trung cấp thì lĩnh ngộ đấu kỹ. Đấu Sĩ phải có đấu kỹ mới có thể miễn cưỡng giữ được tánh mạng trước Ma Pháp Sư đồng cấp … chỉ là miễn cưỡng sao?"Phượng Vũ lại loại bỏ sự lựa chọn Đấu Sĩ. Nhưng đồng thời, nàng cũng quyết định lợi dụng kiến thức học được kiếp trước rèn luyện cải tạo thân thể này, dù sao bất luận lựa chọn nghề nghiệp gì, thân thể khỏe mạnh mới là mấu chốt."Luyện Đan Sư, tinh thông luyện chế đan dược, giá trị con người của họ dựa trên việc nắm giữ toa thuốc trân quý hay không, cùng phẩm cấp cao thấp. Bởi vì đan dược có tác dụng phụ trợ thăng cấp tu hành, nên họ được các đại gia tộc mời chào. Nhưng Luyện Đan Sư thường không tập trung tu hành nên rất nhiều Luyện Đan Sư cao cấp thực lực chiến đấuthậm chí không bằng một Đấu Sĩ mãn cấp… Không cách nào tự vệ, còn có thể hy vọng xa vời cái gì?"Phượng Vũ phán đoán không sai, bởi vì thiếu hụt năng lực tự vệ nên rất nhiều Luyện Đan Sư thực lực trác tuyệt, có khi miễn cưỡng trở thành hạ nhân của nhữngngười quyền thế, bị tước đoạt tự do cùng quyền lợi, việc làm duy nhất là phụng mệnh luyện đan cho đến khi sinh mạng kết thúc.Kiếp trước Phượng Vũ cũng trôi qua những ngày như thế, nàng biết rõ một khi lâm vào tuyệt cảnh, nếu không còn thủ đoạn khác để thoát thân, hắn tuyệt khôngcho phép mình rơi vào tình cảnh như thế. Luyện Đan Sư, tự nhiên cũng PASS."Ma Pháp Sư, điều khiển nguyên tố tự nhiên biến hoá để cho bản thân sử dụng, sức mạnh cường giả vĩ đại nhất thậm chí có thể một mình hủy diệt khắp Đại lục. Tỷnhư Ma Quân Lucifer nổi danh trong lịch sử, cường giả Ma Pháp Sư cùng Quang Minh Chi Tử tỷ thí, lúc ấy nam bắc một dãy của Đông Lăng Đại lục bị phong bạo ma pháp cuốn lấy, đến nay vẫn như cũ không có người dám bước chân vào."Trừ Ma Quân Lucifer, còn có sự tích khác về vị Ma Pháp Sư nổi danh, Phượng Vũ xem say mê, bất giác trong lòng khao khát hướng tới sức mạnh cường đại của Ma Pháp Sư ."Ma Pháp Sư ở trên những nghề nghiệp khác, nhất định là mạnh nhất, hay là ta lựa chọn nó… a, phía sau còn có?"Lướt qua mục Ma Pháp Sư, phía sau đột nhiên còn có một điều mục: Ngự Linh Sư."Ngự Linh Sư, thiên địa chi linh, huyễn hóa thành tinh, sinh ra linh thức, tức là Linh Thú. Ngự Linh Sư, tức là khống chế Linh thú Thiên Địa. Thực lực cực mạnh, có khả năng sáng tạo ra thế giới. So với những nghề nghiệp khác khó khăn hơn rất nhiều, thậm chí so với Ma Pháp Sư càng thêm khó khăn gấp trăm lần, từ trước tới nay tại Tát Lan Tạp, chỉ xuất hiệnqua hai Ngự Linh Sư, một xuất thân từ Cung gia tại Nam đồ Đại lục, một gã khác lai lịch không rõ, hành tung bất định."—— từ không đến có, sáng tạo ra thế giới!Ánh mắt Phượng Vũ gắt gao chăm chú nhìn vào hàng chữ này, không dứt ra được.Nói một cách khác, điều này đồng nghĩa với Sáng Thế rồi, đây chính là lực lượng Thần Minh mới có!Ma Pháp Sư hủy diệt, Ngự Linh Sư sáng lập. Ai ai cũng biết, sáng lập so với hủy diệt càng thêm khó khăn gấp trăm ngàn lần? !Phải làm liền làm tốt nhất! Nàng muốn lựachọn Ngự Linh Sư! Nghề nghiệp này khó khăn thì thế nào? Nếu từng có người làm được, nàng cũng có thể!Từ trước đến giờ Phượng Vũ chỉ muốn bản thân làm điều tốt nhất, sau nét mặt bình thản là sự tha thiết hướng tới mục tiêu và ánh mắt kiên định.Dù cho con đường phía trước đầy gian nguy, nàng cũng sẽ cố gắng bước tới, trở thành kẻ mạnh nhất đứng trên đỉnh cao!Bình ổn cảm xúc, Phượng Vũ cất sách vừa xem xong vào trữ vật không gian, sauđó trầm ngâm tra xét xem trong đó có còn bộ sách nào liên quan đến Ngự Linh Sư hay không.Kết quả tra xét làm nàng thất vọng, ngoại trừ một quyển tiểu thuyết lịch sử có nhắc đến Ngự Linh Sư, không còn bất kì bộ sách nào nói về vấn đề này nữa.—— tại sao lại như vậy chứ?Phượng Vũ không cam lòng, tiếp tục tìm kiếm, đột nhiên, một vật hổ phách trong suốt xuất hiện trong tầm mắt nàng.Trong tất cả các kiện vật, hổ phách tầm thường, không có bất kỳ sự linh hoạt cùng chấn động nào, nói cách khác nó không thu hút ánh nhìn của người khác. Nhưng Phượng Vũ chú ý tới nó bởi vì nó cực kỳ xinh đẹp. Những hơi mờ giống nhưgiọt nước mưa bao lấy vật hình hổ phách, lẳng lặng bao quanh một con bươm bướm xinh xắn, cánh mỏng như lụa, màu tím mộng ảo cùng màu lam đan vào nhautạo thành hoa văn xinh đẹp, khiến cho người ta vừa nhìn liền không nhịn được mê say trong lúc.Có lẽ là món
|
trang sức đẹp mắt, vuốt ve không tồi. Phượng Vũ nghĩ như thế, tiện tay lấy ra bỏ vào trong túi áo.Sau đó, nàng tiếp tục tìm kiếm tài liệu. Nhưng sau khi tìm tòi hai lần, kết quả vẫn như cũ làmnàng thất vọng. Chẳng những không tìm đượcbộ sách liên quan đến Ngự Linh Sư, thậm chí cũng không có bất kỳ tài liệu nói về Ma Pháp Sư.Trong không gian trữ vật không có tài liệu phương diện này là do năm đó phụ mẫu nàng sợ con gái sẽ buồn vì thể chất không cách nào tu hành, nên đặc biệt loại chúng ra.Phượng Vũ xuyên qua mà đến dĩ nhiên không rõ ràng lắm nội tình những việc này. Thấy không tìm được tư liệu chính mình cần, mặc dù có chút buồn bực nhưng cũng không chú ýnhiều. Đây chỉ là khó khăn nho nhỏ ban đầu, nếu ngay cả loại chuyện nhỏ này cũng không giải quyết được, nàng còn có tư cách gì hy vọng xa vời trở thành người mạnh nhất?Thổi tắt nến, Phượng Vũ giữ nguyên quần áo nằm trên giường, tính toán nghỉ ngơi thật tốt một đêm, ngày mai sẽ nghĩ biện pháp sau.
|
Chương 3: học phí đắt đỏ Vào lúc Phượng Vũ mới vừa nhắm mắt lại, thì hai người Phượng Khả Nhi và đệ đệ, vẻ mặt không tập trung ngồi ở trong phòng phụ thân, nghe hắn dạy bảo."Gần đây bên trong Mê Vụ Cốc, đám ma thú hành động khác thường, nghe nói ma thú cấp hai Vân Miêu thường ngày vẫn luôn ngoan ngoãn nhất cũng bắt đầu xao động, cào bị thương nhiều đứa trẻ đi ngang qua nó. Nơi đó mặc dù có chút vắng vẻ, dẫu sao vẫn là lãnh địa của nhà chúng ta, phụ thân sẽ mau chóngsắp xếp người qua đó điều tra chuyện gì xảy ra. Trước khi có kết quả, hai tỷ đệ các con tuyệt đối không thể đi loạn, biết không?""Đã biết, phụ thân người thật dài dòng." Phượng Lôi ngáp, không kiên nhẫn nói.Đối với tư chất thiên phú của nhi tử, mới mười tuổi đã tu luyện tới Lục Phẩm Đấu Sĩ, gia chủ đương nhiệm của Phượng gia Phượng Thế từ trước đến giờ đều hết sức cưng chiều, nghe được lời nói của nhi tử không có lễ phép cũng không để ý. Nhưng khi quay qua nhìn thấy vẻ mặt mất tập trung của Phượng Khả Nhi thì biểu cảm ngay lập tức trở nên nghiêm túc:"Khả Nhi, lời phụ thân nói con có nghe không?""À? Cái gì. . . . . . Vâng, vâng, nghe thấy." Phượng Khả Nhi phục hồi tinh thần, hốt ha hốthoảng đáp. Từ sau khi thoát khỏi nơi mà nàngđẩy ngã Phượng Vũ, tinh thần vẫn luôn có chút không tập trung, sau lại vờ như tán gẫu, nói chuyện cùng đám thị vê. Sau khi nghe xong miêu tả của nàng, thị vệ nói nếu thật chảy ra nhiều máu như vậy, khẳng định người nọ chắc chắn là chết.—— Kẻ kia đại tiểu thư có chết cũng chẳng sao, chỉ sợ sau đó phụ thân tra ra lỗi do nàng, thừa dịp hủy bỏ tư cách đến Linh Chân học viện ở Tinh Vân thành đọc sách của nàng.Linh Chân học viện là học viện dạy tu hành Linh Sĩ số một ở Tây Phong Đại lục, mời giảngsư của bất kể chức nghiệp nào, thấp nhất đềulà tu vi trung cấp trở lên. Cũng bởi vì thế, học phí hàng năm của học viện học phí cao đến dọa người, lên tới một vạn tinh thể trong suốt. (Chỗ này mình không biết cái linh tinh chi cự là gì nên dịch tạm thế, bạn nào biết chỉ mình sửa nhé)Hiện tại tình trạng của Phượng gia sa sút chỉ bằng một nửa lúc trước, đương nhiên Phượng Thế sẽ không tiêu tiền vào trên người đại nữ nhi chỉ có tư chất bình thường. Lần này Linh Chân học viện chiêu sinh học viên mới, ông vốn chỉ muốn để cho một mình nhi tử đi. Rút cuộc không chống lại được nữ nhi tấn công bằng nước mắt, mới miễn cưỡng đồng ý để nàng đi cùng.—— nói sao cũng muốn giấu giếm chuyện Phượng Vũ bị thương có liên quan tới nàng! Mặc dù bình thường phụ thân cũng sẽ sỉ nhụcPhượng Vũ, nhưng lần này nếu làm không tốt sẽ bị cho thành chuyện lớn, khiến nàng không thể đi tới Linh Chân học viện!Nghĩ tới đây, Phượng Khả Nhi vội vàng lộ ra khuôn mặt tươi cười, đối với Phượng Thế có chút nghi ngờ nói: "Phụ thân, con chỉ hơi mệt một chút, nhất thời không tập trung. Lời người vừa phân phó con đều nghe, không được phép đến gần Mê Vụ Cốc, đúng không?""Không sai." Phượng Thế không nghi ngờ gì, dặn dò xong, phất tay cho các con lui ra, bản thân cũng trở về phòng nghỉ ngơi.Sáng sớm hôm sau, sắc trời chưa hoàn toàn sáng, Phượng Vũ hai mắt nhắm chặt, trên mặthơi có đỏ ửng, nhìn như đang ngủ say, chợt vẻmặt khẽ nhúc nhích, mắt cũng theo đó mở ra một đường.—— có người đến gần. Có điều bước chân đối phương không có thực, hô hấp nặng nề, khônggiống dáng vẻ của người có tu vi, có lẽ là hạ nhân nào đó đến truyền lời hoặc tặng đồ.Giống như để chứng minh phán đoán của nàng là đúng, ngay sau đó, cửa phòng bị đẩy ra, một nha hoàn đi vào, rõ ràng chính là tiểu nha đầu ngày hôm qua nhìn thấy Phượng KhảNhi trọng thương Phượng Vũ.Thấy Phượng Vũ nằm ở trên giường, nàng chần chờ một chút, rón ra rón rén tiến lại đây. Nhìn Phượng Vũ vẫn còn ngủ say, hô hấp đều đặn, tảng đá lớn trong lòng không khỏi hạ xuống: "Thật may là mạng ngươi lớn, lần này nhị tiểu thư có thể yên tâm."Yên tâm? Phượng Vũ đang nhắm mắt giả vờ ngủ say không khỏi âm thầm nhíu mày: xem lại trí nhớ vốn có, nàng cũng không nhận ra Phượng Khả Nhi kia vô lễ ngang ngược kiêu ngạo, coi việc bắt nạt Đường tỷ làm niềm vui sẽ vì làm nàng bị thương mà trong lòng lo lắng. Cho nên nàng "Yên tâm", chỉ sợ là có nguyên nhân khác?
|
Nếu là có nguyên nhân, vậy thì hôm nay không thể để cho tiểu nha đầu này tùy ý rời đi.Nha hoàn đúng là nghe theo mệnh lệnh Phượng Khả Nhi, đi đến xem xét tình hình của Phượng Vũ. Thấy Đại tiểu thư này mạng lớn lại có thể tránh thoát một kiếp, hài lòng trở về phục mệnh. Nào ngờ, còn chưa xoay người sang chỗ khác, người trên giường không hề báo trước liền mở hai mắt ra, cười như không cười nhìn nàng."Chào buổi sáng Đại tiểu thư." Nếu đã là chủ tử sớm mất đi chỗ dựa, thì cũng không cần phải thủ lễ rồi. Nàng qua quýt làm lễ ra mắt vừa muốn rời đi, lại nghe được một giọng nói mềm mại: "Ta cho phép ngươi rời đi sao?"Giọng nói của bản thân trong trẻo dịu dàng, lạithêm mấy phần uy nghiêm, hoàn toàn không có nửa phần sợ sệt như mọi ngày. Cẩn thận lắng nghe, còn mơ hồ lộ ra khí chất cao quý, lại như là người ở trên cao giống gia chủ Phượng Thế.—— sao hôm nay đại tiểu thư như biến thành người khác vậy?Mặc dù trong lòng có mấy phần cảnh giác, nhưng bộ dáng Phượng Vũ bị bắt nạt yếu đuốitrước kia đã sớm khắc sâu trong lòng, mặc dùtiểu nha hoàn có chút kinh hoảng, nhưng cũng không để biến hóa nho nhỏ này trong lòng: "Nhị tiểu thư vẫn đang chờ ta phục thị nàng rửa mặt chải đầu, ta liền cáo lui trước."Trong khi nói chuyện, nàng lơ đãng cùng Phượng Vũ bốn mắt nhìn nhau, lập tức sửng sốt. Chỉ chốc lát sau, ánh mắt của nàng từ từ trở nên ngốc trệ.Hài lòng nhìn mặt nha hoàn chợt đờ ra ngây ngốc, Phượng Vũ hỏi "Ngươi là người bên cạnh Phượng Khả Nhi?"Sau khi trúng chiêu, dù thường ngày đối với Phượng Vũ đã thất thế, là một nha hoàn kiêu ngạo vô lễ giống với chủ tử nàng dịu ngoan trả lời: "Vâng""Vậy ngươi nhất định biết, nàng vì sao không yên lòng thương thế của ta.""Dạ, nô tỳ biết. Là bởi vì nhị tiểu thư thật vất vảthỉnh cầu lão gia đồng ý, cho phép nàng nửa tháng sau đi với thiếu gia tới Linh Chân học viện đọc sách. Nhị tiểu thư lo lắng lão gia sau khi biết nàng tổn thương người, sẽ lấy chuyện này làm lí do, hủy bỏ tư cách nàng đi học của nàng, cho nên mới vội vã sai nô tỳ tới tra xét thương thế của người.""Linh Chân học viện à. . . . . ."Trong trí nhớ, đây là tòa tháp nơi nhóm người linh sĩ Tây Phong Đại lục tu luyện trước khi lựa chọn chức nghiệp, học viện tu luyện tốt nhất. Toàn bộ các thiếu niên và thiếu nữ có tưchất tu hành tại Tây Phong Đại lục, đều mơ ước có thể đi vào Linh Chân học viện. Bởi vì nơi đó không chỉ có lão sư tốt nhất hướng dẫnhọc trò tu luyện, quan trọng hơn là bọn họ có ánh mắt cực kì tinh tường, có thể phán đoán chính xác tư chất và năng lực tiềm ẩn của mỗi người, từ đó giúp các đệ tử lựa chọn nghềnghiệp thích hợp nhất với y/nàng.Chỉ là, đối với Phượng Vũ đã quyết chí trở thành ngự linh sư mà nói, lực hấp dẫn Linh Chân học viện không phải là lựa chọn chức nghiệp, mà là trợ giúp đối với giai đoạn người tu hành linh sĩ. Dù sao, giống như nàng khôngcó người hướng dẫn thực tế, nếu như có lão sư chỉ dạy, có thể rút ngắn con đường tu luyện đi nhiều.Sau khi hiểu rõ nguyên nhân Phượng Khả Nhi làm ra cử chỉ khác thường, Phượng Vũ sử dụng thuật thôi miên, hạ mệnh lệnh cuối cùng với tiểu nha hoàn: "Quên đi những lời ta đã hỏi, trở lại bên cạnh chủ nhân của ngươi."Lúc trước ở phòng thí nghiệm thì lũ học giả biến thái kia không buông tha bất kì điểm nào,tận lực khai thác mọi năng lực tiềm ẩn của nàng. Nàng chịu đủ tra tấn, đồng thời cũng học xong không ít cái gọi là siêu năng lực. Thuật thôi miên chính là thứ đơn giản nhất trong đó."Linh Chân học viện. . . . . . Học phí có vẻ rất đắt." Phượng Vũ suy nghĩ có nên bán mấy món đồ trong không gian trữ vật để nộp học phí. Nhưng cuối cùng lại bỏ qua, bởi vì trong không gian gì đó nàng hoàn toàn không biết cách dùng. Nếu như mang trân châu lầm thành cá mục bán đi, vậy chẳng phải bị thua thiệt lớn.Nhưng không bán đồ lấy tiền, một cô gái nhỏ gần mười tuổi, lại nên đi nơi nào kiếm khoản học phí đắt đỏ này đây?Gần như không chút nghĩ ngợi, Phượng Vũ lậptức có đáp án.Săn thú.Ma thú bình thường cũng không đáng tiền, đáng tiền chính là giống như nhân loại, phải có tu vi, thực lực nhất định phân chia thành phẩm cấp ma thú. Ma thú đặc biệt có Thú Hồn tinh hạch thậm chí da lông huyết nhục, đều là đồ tốt có thể bán với giá cao.Mà nhân loại tu sĩ cam chịu mạo hiểm, lúc chiến đấu với ma thú cũng áp dụng như vậy: bình thường nói đến, phẩm cấp cao nhất, đấu với phẩm cấp thấp nhất sẽ đoạt được ưu thế áp đảo. Nếu như là cùng cấp bậc tỷ thí, so thực lực, đổi lại chú trọng kinh nghiệm thực chiến. Nếu như thực lực thấp đối phương cấp một, như vậy thật xin lỗi, trừ phi ngươi có linh khí cường hãn, nếu không thì là chết không thể nghi ngờ.Phượng Vũ rất rõ ràng, lấy thể lực yếu đuối đến chỉ có thể đi làm giám bảo sư của nàng, thậm chí ngay cả Linh Sĩ cấp một cũng khôngđạt được. Nếu nàng tùy tiện dùng lời nói đi nghênh chiến ma thú, không thể nghi ngờ là chủ động dâng lên miệng cho đối phương làmđiểm tâm.Mặc dù tinh thần lực ở kiếp trước vẫn còn, nhưng không biết, có tác dụng với ma thú hay không.Phượng Vũ quyết định tới khu vực bên ngoài tìm một hai con ma thú luyện tập, thử chỉ dùng Tinh Thần lực thì có thể khống chế đối phương hay không. Dĩ nhiên, trước đó, nàng còn phải đi chuẩn bị chút đồ cần thiết, chuẩn bị khi gặp bất trắc.
|